Chương 15.2: Tiểu mỹ nữ xuất hiện trong trường quân sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba năm trước, trong ngày âm u mưa gió bão bùng ấy, khi được tin bố mẹ qua đời cô đã sụp đổ tại chỗ. Cô chạy chân trần ra khỏi nhà, đúng lúc đó, một chiếc xe đi lướt qua người cô, cô liền xông tới... không muốn sống nữa, đấy là suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy.

Nhưng lái xe đã kịp thời phanh lại, cô nghĩ rằng người ngồi trong xe nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vị thủ trưởng oai nghiêm đó lại không hề trách mắng cô, nhìn đôi chân đầy thương tích của cô còn thương xót kéo cô lên xe ngồi tránh mưa.

Sau khi lên xe, vị thủ trưởng đó trút bỏ sự oai nghiêm của mình, ông không những nhìn cô cười hiền từ mà còn giúp cô lau sạch bùn đất ở chân. Vị thủ trưởng đó chính là bố của Chanyeol, tướng quân Park Min Sung mà mọi người đều kính sợ.

Bắt đầu từ hôm đó, cô có một cái tên hoàn toàn mới, là Yuri, và lúc đó cũng có một người tên Chanyeol xuất hiện, không ngừng thể hiện thái độ chán ghét đối với cô cho dù cô đã cố gắng hết sức để bù đắp.

"Đau thì đừng giả bộ kiên cường nữa!" Chanyeol lau lau tay vào quân phục, sau đó lau nước mắt cho Yuri, cô lúc nào cũng khóc rất lặng lẽ như thế, trong lúc anh không để ý, thì cô đã khóc ướt nhoè hết cả mặt rồi. Anh ghét nhất bộ dạng đó của cô.

Yuri không biết giải thích thế nào về tâm trạng bi thương đột ngột này của mình, cô khẽ cười, ngấm ngầm thừa nhận.

Chống hai tay ra phía sau, ngửa cổ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, hai ngôi sao vừa to vừa sáng lọt ngay vào tầm nhìn của cô, cô khe khẽ hỏi: "Chanyeol, anh nói xem người ta khi chết đi rồi liệu có biến thành sao trên trời không?"

"Em ngốc thật hay vờ ngốc hả, đương nhiên là không thể rồi." Ấu trĩ, Chanyeol khẽ hừ một tiếng thầm mắng cô, có điều đây là lần đầu tiên anh thấy Yuri nói những lời ấu trĩ như thế, nên không tránh khỏi nảy sinh tâm lý tò mò.

Nhưng tối nay Yuri thật khác thường, cô chỉ về phía ngôi sao sáng nhất, nói một cách chắc chắn: "Đó là mẹ em."

Ngón tay Chanyeol khẽ khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn theo hướng Yuri chỉ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của cô, Yuri mặc dù đang cười nhưng mắt ngấn lệ, cô cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cố gắng nén tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng.

Trong lòng Chanyeol lập tức trào dâng cảm giác buồn bã chua xót, thế là, để phá vỡ bầu không khí gượng gạo đặc quánh này, anh lại quay đầu nhìn lên bầu trời sao, ngay sau đó nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Cháu chào cô ạ, cháu là Chanyeol, con gái cô bây giờ sống rất tốt."

Yuri không cười, mà còn thả thõng tay xuống, nhìn chằm chằm vào ngôi sao đó, như đang thì thầm tâm sự với mẹ mình.

Có điều, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, bởi vì dạ dày Chanyeol đang sôi ùng ục lên tiếng kháng nghị, trong đêm tối yên tĩnh thế này, tiếng "gào thét" của nó nghe thật... nhức tai.

"Cười gì mà cười, chẳng phải vì em nên anh mới phải ôm bụng đói thế này à?" Chanyeol bóp bóp cái bụng đói meo, anh chưa bao giờ nghĩ mình và Yuri lại có ngày hoà hợp với nhau như thế này.

Yuri mím mím môi, nghểnh cổ lên nhìn ngó xung quanh phát hiện ra một thửa ruộng xanh rì, thế là cô nhặt đôi giày bệt đi lại vào chân, hai tay kéo Chanyeol đang ngồi bệt dưới nền luôn miệng kêu khổ than sở đứng dậy, lén lén lút lút đi về phía ruộng.

"Đi đâu đây?"

"Suỵt!" Lần này đổi lại là Yuri ngăn anh lên tiếng, cô ấn vai Chanyeol xuống, ngồi xổm cạnh anh, sau đó khẽ nói: "Anh đợi em ở đây, đừng chạy lung tung..."

Chanyeol tưởng cô muốn đi vệ sinh nhưng không dám nói thẳng nên vẻ mặt tỏ ra rất hiểu biết, không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Yuri khom người đi về phía ruộng khoai lang, vừa nhìn ngó xung quanh để canh chừng vừa cầm gậy gỗ lên, nhưng cây gậy này không phải dùng để đào khoai lang mà dùng để đánh đuổi chó canh ruộng.

Quả nhiên, kinh nghiệm đã cho Yuri biết, cô phán đoán chính xác, khi cô đang định đào khoai lên, một con chó lông vàng to lớn lao về phía cô.

Yuri không hề tỏ ra sợ hãi, cô đứng bật dậy, ngay khi con chó định há miệng sủa lên tiếng đầu tiên, cô giơ cao cây gậy gỗ trên tay giáng xuống.

Đối mặt với một con chó to hung dữ nhưng cô không hề có ý định bỏ chạy. Ánh mắt cô loé lên những tia nhìn khinh bỉ, ngay sau đó, cúi xuống nhặt một hòn đá lên, thấy thế, con chó chột dạ, nó vội thu lại bộ răng sắc nhọn của mình, giật lùi về phía sau một bước, rụt rụt cổ lại, tư thế như sắp co giò bỏ chạy.

Yuri vừa dùng ánh mắt canh chừng nhất cử nhất động của con chó vừa vội vàng đào trộm khoai, Chanyeol đang đói, ở một nơi hoang vắng thế này, chẳng có gì khác để ăn, đành làm việc có lỗi này vậy.

Một lúc sau cô cầm mấy củ khoai quay lại bên cạnh Chanyeol, phủi phủi một lát rồi thả mấy củ khoai xuống đất, cô bắt đầu đi nhặt cành cây khô xung quanh chụm lại để nhóm lửa.

Chanyeol đờ người ra nhìn cô chớp chớp mắt, đứng dậy phóng mắt nhìn xung quanh, bất giác anh cảm thấy ớn lạnh thay cho Yuri: "Này, anh tưởng em đi vệ sinh, ai ngờ đào trộm khoai của người ta, nhưng... khoảng ruộng này có một con chó to rất hung dữ canh gác, lạ thật đấy, sao hôm nay không thấy nó đâu cả? Đi tìm bạn tình rồi chắc?"

"Anh thường xuyên đến đây?" Yuri cười kỳ dị.

Chanyeol vô thức đưa tay xuống sờ sờ vào bắp chân, không lâu trước đó anh còn bị con chó đó cắn, nếu như không vì sợ bị bệnh dại thì có đánh chết anh cũng không đến phòng y vụ "tự thú báo án". Có điều, chuyện mất mặt như thế không thể để Yuri biết được.

Nhưng Yuri như nhìn thấu tâm tư Chanyeol, cô cười hi hi rồi giảng giải cho anh: "Nếu nhìn thấy chó thì đừng chạy, động vật và người giống nhau, anh có khả năng uy hiếp nó nó sẽ sợ, còn nếu thật sự không thể trụ được thì trèo lên cây, chó biết trèo cây không nhiều đâu."

"Thế ở nhà chúng ta, em đáng sợ hay Đại Dục đáng sợ?" Bụp bụp! Xem anh ăn nói kìa!

"Anh đáng sợ. Đưa bật lửa cho em." Yuri biết anh nhất định mang bật lửa theo.

Thực ra không trả lời cũng được.

Chanyeol châm một điếu thuốc rồi tiện tay ném bật lửa cho cô, ngồi phịch xuống quan sát cô thao tác thuần thục, cách cô nhóm lửa, vừa nhìn đã biết là một cô gái lớn lên từ vùng thôn quê.

Nụ cười của anh chợt như cứng lại trên môi, không được, khi ở nhà Yuri hầu hạ anh còn chưa đủ, chạy tới nơi đồng không mông quạnh này còn tìm đồ cho anh ăn, trong mắt cô, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi?

Nghĩ tới đây, anh dập tắt điếu thuốc, đón lấy cây mồi lửa trên tay Yuri, thô lỗ ra lệnh: "Ngồi sang bên cạnh, sắp cháy cả váy rồi mà cũng chẳng thèm để ý gì cả."

Yuri chỉ cười không đáp, túm túm chân váy lại rồi ngồi địch sang một bên tiếp tục cho cành cây vào đống lửa.

"Phải rồi Chanyeol, anh trốn ra ngoài thế này, liệu sĩ quan chỉ huy có phạt anh nữa không?"

"Không sao. Trước khi trời sáng anh quay về là được." Chanyeol quạt quạt khói, thờ ơ trả lời.

"Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên, cùng lắm nếu sĩ quan huấn luyện bắt được thì chạy thêm vài nghìn vòng nữa, ông ta đâu có thể treo anh lên để đánh."

Yuri gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy khả năng anh bị bắt có lớn không?"

Chanyeol trả lời thản nhiên: "Mười lần thì đến chín lần rưỡi bị bắt."

"..."

Lúc này, đầu tiên phải cảm ơn Park Min Sung đã thực hiện chính sách roi vọt đối với con trai, chính vì từ nhỏ Chanyeol thường xuyên đi gây chuyện và cũng thường xuyên bị đòn nên trước khi vào trường quân sự anh đã rèn luyện được một cơ thể:sắt đá. Tiếp đến là phải cảm ơn đám bạn lưu manh vô lại của anh, chính nhờ chúng mà Chanyeol trở thành một kẻ mặt dày có một không hai.

"Sau này em đừng mặc váy nữa."

"Sao thế?"

"Em bị bệnh thích khoe à?" Chanyeol bỗng nổi giận.

Ánh mắt Chanyeol dừng lại trên đôi chân thon nhỏ của cô, nghĩ đến ánh mắt chăm chú của những học viên khác dành cho Yuri, thật không ánh mắt nào là không nhức nhối.

Yuri vô thức kéo kéo váy: "Em rất ít khi mặc váy."

"Không phải là rất ít, mà cấm luôn!"

"Em biết rồi." Yuri mím mím môi, co đôi chân lại.

Chanyeol thấy cô không cười nữa, càng bất mãn hơn, chẳng qua chỉ là bảo cô đừng mặc váy nữa thôi, huống hồ cái váy này còn là anh mua cho cô. Làm mặt giận dỗi gì chứ?

Yuri cũng chẳng giải thích câu nào, tự coi như mình xui xẻo, cái gì mà... "Ngang ngược vô lý".

Chanyeol càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn quên mất mình làm như thế rút cuộc là có ý gì?

"Em là cái bao trút giận à? Anh nói gì em cũng đồng ý sao? Có biết như thế rất đáng ghét không hả?" Lửa giận bốc lên, anh bắt đầu la hét.

Yuri vẫn im lặng không nói, bộ dạng thờ ơ của cô ngược lại còn khiến Chanyeol cảm thấy mình thật vô lý, quá đáng, cứ như cô đang dùng sự im lặng để phản kháng, thoả hiệp.

Chanyeol mấp máy môi, còn định nói cho hả giận, nhưng thấy chẳng có căn cứ gì, anh bèn thở dài: "Sau này anh còn la hét giận dữ với em nữa, em có thể lên tiếng phản kháng không? Coi như giúp anh nhanh chóng trở thành một người đàn ông lịch thiệp, được chứ?" Anh thừa nhận mình là kẻ ưa thể diện, có chết cũng không chịu xin lỗi.

Yuri sững lại, thành thật trả lời: "Được thì được, nhưng la hét giận dữ là để chỉ những câu nói, từ ngữ thế nào? Có phạm vi cụ thể không?"

Chanyeol chớp chớp mắt, không còn gì để nói nữa.

Rất nhanh, mùi khoai nướng thơm lừng lan toả trong không khí, Chanyeol liếm liếm môi, cầm cành cây lên. bới bới một củ khoai đã chín trong đống lửa, đang định há miệng ăn thì thấy Yuri nhìn mình chằm chằm.

Anh đập vào đầu mình một cái, bóc lớp vỏ khoai bên ngoài ra, nghểnh cổ nuốt nước bọt rồi đưa cho Yuri.

Yuri lại nhanh chóng xua xua tay: "Em không đói, anh ăn đi."

Chanyeol không để ý tới lời cô, vẫn dí dí củ khoai trước mắt, Yuri không chịu nhận, thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.

"Cầm lấy đi! Bảo em ăn thì em cứ ăn đi chứ!" Anh lại bắt đầu nói to.

Yuri thấy anh giận, đành phải cầm lấy, nhưng vẫn không ăn, bởi vì củ khoai thứ hai vẫn chưa chín, cô muốn đợi Chanyeol rồi cùng ăn. Đó là thói quen được cô nuôi dưỡng từ nhỏ, nếu hai người cùng ăn cơm, đối phương cầm đũa cô mới cầm đũa, đặc biệt là khi cùng ăn với người lớn tuổi hơn. Mẹ nói với cô rằng đấy là sự lễ phép.

Củ khoai thứ hai nhanh chóng được nướng chín, Chanyeol xiên vào que, rồi cầm lên "cụng ly" một cái với củ khoai trên tay Yuri, hai người nhìn nhau cười.

Nhưng miệng anh còn chưa kịp nếm hương vị ngọt ngào của củ khoai thì Yuri đã lên tiếng ngăn cản: "Đợi đã!"

"Sao thế?"

Yuri mím mím môi không nói, lục ba lô lấy ra hai cây nến sinh nhật, rồi cắm lên thân củ khoai đã được nướng mềm.

Thấy Yuri làm vậy, đầu tiên Chanyeol hoang mang, sau đó anh ôm bụng phá lên cười: "Em đang làm gì thế, không định coi củ khoai này là bánh ga tô đấy chứ? Đừng vớ vẩn nữa, mau ăn đi, hơn nữa sinh nhật của anh qua lâu rồi."

Yuri ấn chặt cổ tay anh, ép anh phải châm nến sinh nhật bằng được.

Chanyeol không thắng được cô, đành phải châm nến, có điều cảnh tượng này nhìn thật nhức mắt chua xót, anh đường đường là con trai độc nhất của đại tướng quân, người kế nghiệp quan trong mắt người khác, thế mà lại phải tới mức dùng khoai lang nướng để làm bánh sinh nhật.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi ánh nến yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Yuri, Chanyeol lại thấy lòng điềm tĩnh lạ thường. Anh có một thứ cảm giác khác thường kỳ lạ, cảm thấy giờ này khắc này thật ấm áp.

"Chanyeol, chúc mừng sinh nhật..." Yuri chớp đôi mắt to long lanh nước, cười tươi như hoa.

"Ha ha, chúc mừng sinh nhật!"

Yuri cười thoả mãn, hai tay chắp trước ngực để ước, sau đó thổi tắt nến.

"Này, chẳng phải anh mới là người thổi sao?" Chanyeol vò vò tóc, cảm thấy rất lạ trước hành động và lời nói của cô.

Yuri bịt miệng cười, rút nến ra khỏi củ khoai, cầm lên "cụng" vào củ khoai của anh một cái nữa.

Chanyeol hoàn toàn không hề biết hôm nay là sinh nhật của Yuri, có điều anh là một người xuề xoà, lúc này lại đang đói bụng nên có gì đó để ăn quan trọng hơn, còn cái nghi thức kỳ lạ này... Yuri thích thế nào thì cứ làm thôi.

"Này, vừa rồi em ước chưa?" Anh vừa cắn khoai vừa hỏi.

"Ước rồi!"

"Ước gì?"

"Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa." Yuri luyến tiếc củ khoai nướng thơm phức nên ăn rất từ tốn.

Chanyeol liếc xéo cô, khí chất dân dã toát ra từ trên người cô, cả cách xử lý tình huống rất điềm đạm thản nhiên nữa.

Chanyeol cho tay lên quệt miệng, không kìm được bò tới gần Yuri.

Khuôn mặt anh áp sát vào Yuri, Yuri ngơ ngác không hiểu, nhìn nhìn củ khoai nướng trong tay mình, như chợt nghĩ ra điều gì, cô bẻ đôi củ khoai, đưa cho Chanyeol một nửa.

Chanyeol nhún nhún vai, không khách khí cắn một miếng thật to rồi vòng tay ôm lấy eo Yuri.

Yuri khẽ run lên, không đợi cô kịp nói, đôi môi ấm áp đã đè chặt lên môi cô, ngay sau đó là mùi khoai nướng thơm ngậy theo đầu lưỡi anh luồn vào trong miệng.

Yuri kinh ngạc, cô không ngờ mới một giây trước đây Chanyeol còn tỏ ra chán ghét mình, thế mà giờ lại... Cô giơ tay định đẩy anh ra từ chối, nhưng đôi tay đột ngột dừng lại ở vị trí cách Chanyeol một centimet, từ từ buông thõng xuống, Yuri nhắm mắt lại.

Chanyeol thích sự ngoan ngoãn phục tùng của cô, nhưng cũng ghét kiểu phục tùng vô nguyên tắc ấy. Giống như lúc này, cô không hề từ chối nụ hôn vồ vập của anh, nhưng cũng chẳng nhiệt tình đáp lại, chỉ lẳng lặng tìm cách phối hợp.

Thái độ của cô vừa như cao ngạo lại vừa như thấp kém, trong con người cô là một người con gái bí ẩn khó lường. Người con gái ấy khống chế Yuri đang ở tuổi thiếu nữ xuân thì, khiến cô biến thành một người vô cùng lý trí, thậm chí là lạnh lùng.

Ba giờ rưỡi sáng, Chanyeol đưa Yuri ra bến xe khách đường dài vắng tanh chẳng một bóng người, không khí giữa hai người gượng gạo, Chanyeol cũng không biết tại sao mình lại hôn Yuri, mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô sẽ trở thành vợ mình, nhưng quyết định đó hoàn toàn không phải là vì tình yêu, mà chỉ vì cô phù hợp, bố anh cũng thích thế. Mặc dù anh thường tự hỏi cô có yêu anh không, nhưng đấy cũng chỉ là hành động khi lòng tự tôn lên tiếng, còn tình trạng hiện giờ là gì đây?

Yuri quay người lại, cười nói: "Bố đã nói rồi, trước khi anh tốt nghiệp không cho em đến thăm anh nữa, anh phải tự chăm sóc cho mình."

"Em nghe lời bố anh thế sao?" Chanyeol chau mày.

Yuri chỉ cúi đầu, dùng sự im lặng để trả lời, cô sẽ không làm trái lời Park Min Sung.

Đột nhiên, Chanyeol bất mãn buột miệng: "Anh thật không hiểu, tại sao anh nói cả trăm câu cũng không bằng bố anh chỉ nói một câu chứ?"

Yuri tỏ ra hoang mang: "Vì đấy là bố anh, là bố nuôi của em, chẳng phải nên như thế sao?"

Chanyeol chợt nhớ ra, từ khi Yuri vào nhà họ Park, cô chỉ chăm chăm nghe theo sự sắp đặt của bố anh, bố bảo cô cai quản anh, cô liền dính chặt lấy như Park với bóng không rời nửa bước. Bố bảo cô chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho anh, cô liền làm rất chu đáo. Còn cả chuyện điểm số nữa, khi bố biết tin anh giành được thành tích cao ngoài dự liệu của ông, ông đã cười tới mức không khép nổi miệng, công lớn chắc chắn thuộc về Yuri.

"Này, Chanyeol, anh..."

Yuri bị ép vào chân tường, Chanyeol nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Đột nhiên một cơn mưa nụ hôn tới tấp đổ xuống mặt xuống cổ cô, lúc này, chỉ có sự đáp lại cuồng nhiệt của cô mới có thể rửa sạch những nghi vấn trong lòng anh.

Chỉ nghe soạt một tiếng, Yuri thấy vai mình mát lạnh, cô không có ý định ở lại trường Chanyeol, cũng không mang theo quần áo để thay, thế là cô liền đẩy Chanyeol ra, một tay giữ chặt ống tay áo vừa bị xé rách, một tay cầm ba lô lên phòng vệ.

Rất rõ ràng, Yuri giận rồi.

Vừa rồi vẫn còn đang rất tốt, chính anh đã giơ tay phá vỡ bầu không khí biệt ly lưu luyến.

Lúc này, chuyến xe đầu tiên quay về thành phố dừng lại bên cạnh Yuri, Chanyeol véo mạnh vào má mình một cái, cởi áo quân phục ra khoác lên người Yuri, giơ tay bảo Yuri lên xe, sau đó quay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Anh làm sao thế này, trúng độc của Yuri, hay anh phát hiện ra rằng càng ngày càng không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của cô?

Từ sau khi xảy ra sự việc đó, tâm trạng vừa bình ổn lại của Chanyeol bỗng náo loạn.

Anh gửi đơn xin nghỉ phép lên nhà trường, nhưng phải chờ phía nhà trường phê chuẩn. Anh có thể đợi, đợi khi được cho phép anh sẽ về nhà ngay, dù dùng biện pháp cứng rắn hay mềm mỏng, lần này, anh phải làm rõ xem rút cuộc là mình đang làm gì, đang muốn gì?

Có điều anh không ngờ là, đơn xin phép nghỉ của anh mãi tới đầu năm sau mới được phê chuẩn, mà lại chỉ được nghỉ nửa tháng.

Anh không kịp thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài thứ gọn nhẹ, ngồi tàu đêm về nhà.

apdJ|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro