VI.Ngôi sao 🌌🌊♒️end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phân đoạn 6:
"Tình yêu sẽ không chắc được đảm bảo kết luận dễ chịu cho một mối quan hệ, trong cuộc sống thực nó có thể bị phá hủy hoặc chúng ta sẽ bảo vệ thành công, nuôi dưỡng hoặc từ chối, chút thời gian để cảnh báo rằng tình yêu không kéo dài và chúng ta phải cận thận với những gì chúng ta đã trao bằng tất cả trái tim, chúng ta không bao giờ biết khi nào chúng bị cướp mất." – Lucy hồi tưởng cái nhìn nặng nề của Peter, ánh mắt sâu thẳm bí ẩn của Edmund và cái nhìn cuối cùng của Susan dịu dàng như cơn sóng đáng sợ nhưng dễ chịu. – "Một đám cưới của một vì sao và một vị vua thật sự sẽ luôn là phần thưởng khiến cô ấy ấm áp với đôi mắt rực rỡ và biểu cảm tuyệt đẹp, không phải một nữ hoàng là một kẻ ngốc nghếch khi cô biết mình nên nói với ai, nói về điều gì, và nói cái gì; lòng tốt luôn được đúng chỗ với những gì cần học, tin tưởng vào Người như ước muốn và hy vọng thì điều đầu tiên chính là tin tưởng vào chính bản thân và sự thật là chúng ta luôn xứng đáng nhận được món quà mà trong mỗi chúng ta đều có, hạnh phúc trong mỗi chúng ta đều có, chỉ là cần có người tìm ra cho chúng ta mà thôi và đó là chính bản thân mình." –Gavan và Lucy đều có cái nhìn về cuộc sống của họ, nhưng một hy vọng còn là đủ để niềm tin mạnh mẽ hơn, họ vẫn sẽ bên nhau và không bao giờ có một thứ khác tách rời linh hồn của họ được.
Ở những ngày Peter thấy khó khăn nhất trong tinh thần để không bao giờ anh quên đi tình yêu nỗi đau khó chữa lành cho anh và Vanessa, anh ước gì họ thực hiện được lời thề ước, đi bên nhau cho đến bạc đầu, hoặc chí ít họ sẽ về nhà. Amelia đã hy vọng, đã yêu thương và đã mong gặp lại anh sau cái ngày định mệnh ấy, nỗi đau không thể nguôi ngoai trong mọi đêm sao đến bình minh, không ai thay đổi được một sự thật rằng những tình yêu đã một lần chết đi được hồi sinh từ tro tàn, băng qua đại dương trên những cơn gió mát tháng 12 thuở nào.
"Hy vọng được sinh ra cho những người đã sống có ý nghĩa, không có hy vọng người ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn vô nghĩa, ánh sáng của niềm hy vọng mờ dần thanh màu đen thì người ta cũng chắc rằng không còn niềm tin nữa, những người trần tục sẽ không tin khi mọi thứ diễn ra trong bóng tối, nhưng lòng tin thì cần hiện diện kể cả khi tràn ngập cám dỗ và đá khiến chúng ta vấp ngã. Đức tin không phải thứ con người làm được chỉ bằng một hành động, ngã liên tục, đứng dậy, hy vọng rằng mọi thứ diễn ra tốt hơn để được chữa lành." – Gavan mỉm cười khi nắm tay Lucy, cô ấy luôn là một vì sao khi cô nói những điều này, họ che dấu được khi chỉ học ở nhà Giáo sư của lâu đài và họ luôn ở đây. – "Mỗi lần trái tim tan vỡ, chúng ta sẽ được khai mở về ánh sáng, sự thật, tình yêu, niềm tin và sức mạnh... những gì chúng ta tìm kiếm luôn ở đó, trong tim chúng ta; càng tìm sai chỗ trái tim sẽ càng tan vỡ cho đến khi tìm được cái cần tìm ở đúng chỗ cần tìm, chúng ta sẽ đến gần hơn với thành Rome của chính mình."

Phân đoạn 7:
"Linnetel Linnetel!" – Peter ôm lấy vợ anh xoay vòng quanh – "Anh luôn nhớ đến em, em yêu !"
"Chúng ta có những đứa con, tình yêu của em, nhưng chúng đã..." – Linnetel khóc trong lòng anh, anh ôm lấy cô vỗ về - "... Chúng đã ra đi từ sương mù xanh vô hình. Chúng ta sẽ hạnh phúc, em yêu! Bằng tất cả tình yêu chúng ta có được. Em yêu."
"Vâng, vâng, vâng!" – Linnetel lần nữa trong cái ôm hạnh phúc của chồng cô, cô ấy trông đẹp hơn cái ngày anh đã gặp cô ấy như trước, tình yêu trong mắt họ vẫn nồng nàn theo mỗi nhịp đập của cánh bướm dập dìu bây giời, nụ cười vẫn ở trên môi và tình yêu là tốt đẹp nhất, điệu nhảy Narnia để hát
Urien chăm chú nhìn anh lạ lùng: "Em cảm thấy mọi chuyện cứ như giấc mơ của Irmo ban cho chúng ta vậy, Eönwë !"
Eönwë nhìn vào mắt nàng, anh đang cất cánh bay chở cả hai người đi trên bầu trời dịu mát, anh mỉm cười để cô tận hưởng sự phong phú của bầu trời: "Anh cảm thấy khi em trong vòng tay của anh: niềm hạnh phúc trong lòng anh rất lớn đang trào dâng khiến tim của anh gần như vỡ òa cả niềm hạnh phúc_"
Urien mỉm cười: "Anh đừng nói nữa_"
Eönwë nhìn cô thẹn thùng cúi đầu đỏ mặt với anh.
Urien mở đôi mắt lớn nhìn anh dịu dàng: "Anh nói nữa thì em sẽ tan chảy trong nước mất thôi___"
Eönwë bật cười: "Urien, kể anh nghe, tại sao lại thành ra thế này vậy?"
Urien ấp úng: "Đừng trách cứ các bác_ thật ra thì........"
Urien là công chúa mặt trời, cũng như Ailsa là công chúa mặt trăng và chị gái cô ấy Arien cũng là công chúa mặt trời, cái tên thường gọi của cô ấy là Urwen Lalaith (Tiếng cười của thiếu nữ sinh ra từ ánh lửa: cô là một đứa trẻ hạnh phúc và mang lại nhiều niềm vui cho trái tim của các hộ gia đình của Húrin trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tóc của cô ấy màu vàng giống như hoa huệ mọc trên cỏ và được so sánh với một đứa trẻ Elven bởi hầu hết mọi người.).
Finowen đã biết cô từ khi cô ấy còn nhỏ vì anh là người đã từng cứu cô khi cô trượt chân bên chiếc hồ bạc, mang cô trở về nhà và chăm sóc cho cô ấy, mẹ của anh đã chăm sóc bệnh cho cô và năm ấy cô còn chưa trưởng thành thành thiếu nữ và họ có tình bạn ngàn năm nay suốt như rối rắm, cô ấy yêu anh với hạnh phúc và cả cuộc sống của cô.
"Finowen Eönwë " - cô kêu tên anh với niềm vui sướng, anh nhìn đôi chân trần phủ màu xanh mềm mại đang bay về phía anh như hoàng yến nhanh nhẹn và ngọt ngào, đôi mắt cô rạng ngời hạnh phúc và mặt cô đỏ ửng khi nhìn vào mắt anh – "anh thấy không?" – cô háo hức.
Anh nhìn vào túi chứa đầy hoa của Thiên Đường với một cây cung tên bằng loại ngà quý giá khiến anh run rẩy: "Ilmare và Nieliqi tặng cho em đấy. Em cũng đã run rẩy giống như anh khi mẹ anh nói về chuyện em sẽ được hai cô ấy dạy cho cách dùng chúng_"
Anh run rẩy và cảm thấy nghi ngờ về món quà cùng lời dặn dò chấp thuận đúng đắn, vũ khí chống lại kẻ thù và nó khiến anh run rẩy: "Urien, em đã không còn là một đứa trẻ nữa và anh sẽ dạy cho em những gì anh biết, Lalaith (đó là tên anh gọi cô và mọi người cũng gọi nữa)"
Urien mỉm cười ngây thơ nắm tay anh đi nhanh qua khu vườn, anh nắm tay kéo cô lại, cô ấy mở đôi mắt to ngây thơ nhìn anh: "Đây là gì?"
Eönwë kéo cô về ngực anh, tay anh bợ sau đầu cô ấy mỉm cười, anh khẽ mấp mmáy đôi môi mình vào đôi môi mềm mại của cô; cô ngây thơ với nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cô lấp lánh và mũi cô nhăn nhó: "Như vậy để làm gì?"
Eönwë lẩm bẩm: "Anh đã rất nhớ em!!"
Urien mỉm cười: "Em cũng vậy!"
Eönwë xoa đầu cô ấy: "Tha thứ cho anh đã để em một mình cô đơn,"
Urien lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Anh bận rộn mà, anh phải bảo vệ mọi người khỏi những người phía Bắc xa xôi kia và em biết anh không bao giờ cố ý bỏ rơi em_" Trái tim của anh đập mạnh thình thịch khi đối mặt với người vợ anh hằng yêu thương suốt nhiều ngàn năm qua, trái tim và tinh thần họ kết nối với nhau rất mạnh mẽ, ngực anh thở phập phồng với tất cả sức mạnh của nhịp thở.Anh nắm tay cô nở nụ cười dịu dàng, cô khẽ cúi đầu đỏ mặt, nụ cười tinh nghịch khiến tim cô run rẩy rồi khó cả tập trung khi thấy gương mặt đó của anh kể cả bao nhiêu ngàn năm nay hay cả trăm tuổi Valian, liệu anh có biết là anh đã làm phiền trái tim cô một cách ngọt ngào hay không. Anh đột nhiên tỉnh táo lắng nghe sự im lặng của cô: "Lalaith, anh có làm phiền cảm xúc của em không? Anh không có ý đó, anh không nên cười em như vậy."
Cô ấy cười dịu dàng với tình cảm của anh: "Không phải, anh không làm tổn thương em vì em đang nghĩ về chuyện khác_"
Anh hỏi với đôi mắt tìm kiếm khi anh đến gần cô hơn với gương mặt dịu dàng: "Về_" Cô ấy khẽ cúi đầu: "Về tuổi của anh_"
Anh ấy nắm eo cô bằng cả hai tay nâng cô dễ dàng lên không trung không nặng nề, cô ấy cười vừa khóc phản đối mặc dù anh đang dễ dàng ném cô lên phản kháng, cô rên rỉ quên giơ tay và giấu chỗ tay bị thương, anh liếc nhìn thấy đám đỏ của cô.
Anh nghiêm túc: "Lalaith, chuyện này là sao?"
Cô khẽ lắc đầu: "Đó chỉ là một vết thương nhỏ đơn giản mà thôi anh, đừng quá lo." Anh nhẹ nhàng ôm cô đến bờ hồ nước và khum bàn tay lên từ nước bạc trị thương trắng trong, ngọt ngào và lạnh lẽo cẩn thận vuốt lên lòng bàn tay đầy máu của cô ấy, gạt đi và lau khô nước máu bị thương.
Anh thì thầm: "Vết xước không chảy máu nữa, anh xin lỗi_"
Cô cười thở phào: "Anh là người tha thứ cho em dễ dàng nhất nhưng sẽ rất buồn nếu em thấy gương mặt tội lỗi của anh, em không thích nhìn anh buồn bã và quá lo lắng, anh có thể nở nụ cười với em."
Anh khẽ liếc xuống: "Có lẽ anh sẽ già và quằn quại với nổi đau tội lỗi?"
Cô thở phào ý thức sự chạm tay quanh tay cô, những ngón tay anh vuốt dọc cổ tay cô, cô run rẩy cười ngọt ngào: "Ôi, Eönwë của em, rốt cuộc anh cũng không già lắm đâu."
Nụ cười của anh nhẹ nhàng, họ nhìn nhau trong cảm xúc trộn lẫn với đôi mắt đầy sương mù, họ lẩm bẩm khi nhìn chăm chú nhau cái tên của mình trong thế giới riêng không có ai khác, anh ấy bồng cô lên và nhẹ nhàng vuốt má cô: "Em cũng không còn trẻ nữa."
Đôi mắt đầy biểu cảm và sự khôn ngoan của anh khiến tim của cô loạn nhịp, giọng điệu của anh dịu dàng trong màn sương mờ nhạt, cô chớp mắt biết ơn anh ấy trong giấc mơ nhẹ nhõm mặc dù đau đớn. Anh ấy lo lắng cho cô ấy chiến đấu hoặc chịu bất kỳ tổn thương nào thật lạ lùng, cô ấy chưa bao giờ phải làm gì với anh ấy và bởi vì anh sẽ nhất định sẽ cứu cô khỏi nổi đau của cái chết 'Anh luôn nhớ em và nghĩ về em mọi lúc, tình yêu của em tỏa sáng như ánh sao dịu dàng trong lòng anh, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng niềm tin của em trong niềm vui và sự bảo bọc yêu thương của anh dần lấp đầy tim của anh__' tim cô run lên mãnh liệt khi nghe những lời thì thầm trái tim anh và cô quàng tay để tay lên trái tim của anh với ánh hào quang dịu dàng như nước và không khí.
Eönwë dịu dàng để trán lên trán cô ấy: "Vì sao nhỏ của anh, em yêu thích nhìn vào mắt anh nhiều như thế ư?"
Urien trái tim loạn nhịp: "Em thích cách anh nhìn em khi chúng ta đơn độc, mỗi lần bên anh không phải sự thổi bùng cảm xúc của thân xác nhưng đó là tình cảm chân thành khi chúng ta cách xa nhau (anh ấy sâu sắc và thông thái) và khi kết đôi chúng ta đồng điệu linh hồn với nhau và biết được ngôn ngữ linh hồn chúng ta."
Eönwë mỉm cười: "Mọi khó khăn chỉ có gia đình chúng ta biết được, em có trái tim dịu dàng và trái tim em rất khôn ngoan đã dẫn dắt em, người yêu dấu của anh."
Urien ngọt ngào: "Chỉ cần bên nhau anh đã hiểu em nhiều hơn_ và chúng ta vẫn hiểu nhau kể cả khi anh ở bên em rất ít thời gian."
Eönwë mỉm cười: "Chà đúng vậy và đó là niềm vui khi anh biết được như vậy." Urien vùi vào trong lòng anh nở nụ cười: "Uh!!!"
Eönwë gõ đầu cô: "Em đã đọc về Silmarils"
Urien khẽ nhăn mặt chút xíu: "Hoàng tử cả nhà Noldor là một con dê già nhỏ nhắn." Eönwë cười lớn: "Em có suy nghĩ của mẹ anh: nhìn xem chòm sao Bạch Dương_" Anh vuốt mái tóc bạch kim như ánh sao dịu dàng của cô ấy và nhẹ nhàng hôn lên nó, cô ấy bám lấy anh chìm vào sự dịu dàng, họ hạnh phúc với niềm vui ngọt ngào.
Eönwë dịu dàng: "Khi chúng ta gặp nhau, chúng ta như những vì sao va vào đôi mắt và hạnh phúc với nhau kể từ ngày đó, anh yêu em với tất cả những gì anh có." Urien bám vào tay anh: "Khi em gặp anh, em đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ trong cuộc đời như là những chuyện khó khăn đã chấm dứt hoàn toàn khỏi đời anh, anh rất hạnh phúc với em và em cũng vui mừng với anh khi đã gặp nhau."
Tuy nhiên, đây là nhà của Eönwë và là người thân của anh ta. Trái tim cô thắt lại khi ký ức về khuôn mặt anh dao động trước mắt cô, đôi mắt anh trêu chọc cô bằng chiều sâu của họ; Họ ngây thơ và khôn ngoan, trong khuôn mặt đau đớn, một bóng ma trêu ngươi lướt qua tâm trí cô trước khi hình ảnh anh lung lay và mờ dần. Đã gần một thế kỷ rưỡi kể từ khi cô gặp anh lần cuối, và cô buồn bã tự hỏi, tại sao lại như vậy. Anh không đánh mất tình cảm của mình với cô, cô tự trấn an mình, nếu không anh sẽ không bao giờ bận tâm viết thư cho cô. Và anh chắc chắn sẽ không bất ngờ mời cô đến đây. Cô đã từng đến vương quốc trước đây, nhưng không thường xuyên như Eönwë, vì vậy lời mời đã đến như một bất ngờ, mặc dù bất ngờ thú vị, và cũng nhẹ nhõm. Eönwë vẫn chăm sóc cô. Mặc dù anh thường nói với cô đủ nhiều trong những lá thư của anh trong nhiều thập kỷ dài, nhưng những lá thư một mình không thể cảm nhận được khoảng trống. Cô khao khát được gặp lại anh, được cảm nhận sự ấm áp từ nụ cười của anh, hữu hình như hơi ấm của mặt trời trên da cô. Cô khao khát được chạm vào bàn tay anh trong tay cô. Cô muốn Eönwë bên cạnh cô. Lalaith khẽ mỉm cười với chính mình, và tên anh hát qua cô như một bài thánh ca khi cô lặng lẽ đọc những âm tiết đó bằng đôi môi, quên đi một khoảnh khắc cảm giác ngột ngạt, ngột ngạt đè xuống cô.
Eönwë đứng một mình trong khoảng trống nhỏ, tối tăm, hai tượng đài bằng đá, chỉ có bạn đồng hành gần anh.
Anh đứng dưới chân người phụ nữ đá ngồi với đôi tay dang ra như thể vẫy một đứa trẻ nhỏ vào lòng. Tấm mặt bằng đá của cô mang một biểu cảm dịu dàng, nhân từ, nhưng hầu như không làm công lý cho người phụ nữ trần thế còn sót lại dưới tảng đá ghi dấu ký ức của cô.
Anh ước mình có thể biết tên cô, cô là ai, cô đến từ đâu, nếu có bất kỳ hậu duệ nào của cô sống ở vùng đất của Con Người. Cô ấy phải là một người mẹ, một người bà, chỉ có tình yêu của người mẹ mới có thể thúc đẩy sự hy sinh như cô ấy sẵn sàng trao cho đứa bé mà cô ấy đã chết để cứu. Đứa bé đã từng là Lalaith. Món nợ mà anh nợ cô vì một hành động vị tha như vậy không bao giờ có thể trả được, vì anh có Lalaith vì cô.
Lông mày anh nhíu lại khi anh nhớ lại đêm đó, giờ đã hơn một thiên niên kỷ. Khi cô, bị thương nặng, đã đẩy bó nhỏ cuộc sống ấm áp vào tay anh bằng những lời chỉ dẫn nghẹn ngào, cô đã có thể đưa cho anh, trước khi cô trút hơi thở cuối cùng.
Với một tiếng thở dài, Eönwë liếc xuống những dây leo đen, xoắn màu xanh lá cây trong tay anh ta, những dây leo màu đen đang quấn quanh tượng đài bằng đá như những con rắn độc ác đen khi anh ta đến trước đó vài phút, và anh ta đã xé đi , vì sự xấc xược của họ. Chăm sóc ngôi mộ của cô như cách anh làm, là điều ít nhất anh có thể làm, để cảm ơn người phụ nữ trần thế vì những gì cô đã làm. Đối với đứa bé mà cuộc đời cô đã cứu, người đã trở thành thiếu nữ mà anh yêu bây giờ, hơn cả mạng sống của chính mình. Lalaith, người mà suy nghĩ của anh luôn hướng về, và người anh muốn như là của mình cho đến cuối đời.
Gần như thể những suy nghĩ của cô ấy đã gợi lên cô ấy gần đó, một giọng nói nhẹ nhàng, mà Lalaith anh biết, trôi xuống con đường anh đi qua, hát nhẹ nhàng với chính nó kèm theo tiếng váy mềm mại. Anh liếc nhanh lên, ném những dây leo rách từ tay anh xuống lớp lông dày như anh, vội vã phủi bụi tay khi cô nhìn vào khúc quanh trên đường.
Mắt cô nhìn xuống, nghiên cứu con đường dưới chân cô và cô vẫn chưa thấy anh. Tóc cô không được chải, không bị trói buộc trên vai. Bộ váy của cô bằng vải lanh trắng, được buộc bằng một dải ruy băng màu xanh da trời bên dưới bộ ngực trẻ. Trong một tay, cô mang theo một nắm hoa nhỏ, và cô tiến về phía anh với sự uyển chuyển và duyên dáng khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
Anh gọi tên cô, "Lalaith."
Ngay lập tức, tiếng hát dịu dàng của cô dừng lại, và cô ngước lên. Nụ cười ngạc nhiên dễ chịu của cô dường như lấp đầy ánh sáng lấp lánh với ánh sáng mặt trời khi cô tiến về phía anh, xinh đẹp và mảnh khảnh, và dừng lại, bước đi từ anh. Cổ cô trần trụi, và anh có thể thấy trái tim cô đập trong cổ họng tái nhợt.
Anh cảm thấy mắt cô nhìn anh, và liếc lên lần nữa để thấy một nụ cười rụt rè quyến rũ chạm vào khóe miệng mềm mại của cô.
Một tay anh đưa ra, những ngón tay ấm áp, ấm áp của anh lướt nhẹ qua tay cô.
Họ quấn tay vào nhau với niềm hạnh phúc.
Anh ấy dịu dàng nở nụ cười chân thành: "Công chúa mặt trời Valie của anh!!"
Cô ngọt ngào cầm bó hoa trong tay: "Em hạnh phúc khi bên anh, chồng của em." Anh ấy cười dịu dàng với cô, anh quấn tay lên tóc cô, anh mỉm cười: "Xem cô gái nhỏ của tôi tò mò đến tại sao như thế này?"
Cô gật đầu nhìn anh chăm chú: "Ah, vì sao anh lại có một đôi cánh mềm của gió như thế này, lại có cả lúc lại là một chàng trai con người nữa, hồi đó em không nhận được anh!"
Anh cười với những câu hỏi tò mò kỳ quái của cô: "Chuyện là ~ hồi nhỏ mẹ mang anh đi khoe khắp nơi, chị Nieliqui khi còn nhỏ đó còn là một cô gái dịu dàng động lòng người, còn anh thì được mẹ cưng hết vì quá đáng yêu (*Urien phụt cười khi nghe anh nói*) nhưng mà lúc đó, mẹ anh lại bị ảnh hưởng bởi câu chuyện bóng tối và nhớ đến bác trai, trong phút chốc mẹ nghĩ đến một cậu bé đáng yêu hồi nhỏ rất biết nghe lời nhưng lớn lên khi dậy thì thì bướng bỉnh và khó bảo, đến mức mẹ ta đã bị ám ảnh và cầu cho lời nguyền không lớn được, trong 20 năm có thể giống một cậu bé 12 tuổi."
Cô nhìn vào mắt anh ấy, cô đảo mắt, cô không biết làm sao: "Vậy sao! Em nghe chẳng thuyết phục được gì cả!"
Anh ấy cười ôm lấy eo cô kéo sát lại: "Nhưng mà với bất cứ ai tình nguyện cưới anh, anh sẽ mang cho cô ấy hạnh phúc và cô ấy cũng là người giúp cho anh phá vỡ lời nguyền của mình."
Cô ấy nhún vai: "Anh đã trưởng thành 2 lần, anh chịu khổ rồi, 20 năm đó!!!"
Anh cười dịu dàng: "Lúc đó em đồng ý cưới Peter chứ không phải là anh!"
Cô nhún vai nhìn anh: "Em cưới anh vì chính anh chứ!"
Một quyền năng xảy ra, anh ấy xuất hiện trước mặt cô toàn diện, cô nhìn không ra anh khác cái gì nhưng có lẽ nó giống tương tự các chị em cô khi bị ảnh hưởng, anh ấy đẹp với mái tóc vàng và đôi cánh trắng, cô nhìn anh say đắm.
Anh mỉm cười quấn tay quanh eo cô: "Em có muốn bay cùng anh không?"
Cô thẹn thùng đỏ mặt: "Được___ được ạ!"
Anh để cô dựa sát vào ngực và họ bay lượn nhanh trên những tán mây xanh ngời dịu dàng, họ bay đi trong thế giới thiên đường cho đến ngày qua ngày, đêm đến ập xuống, những vì sao trung địa và những hai cây đang tỏa ánh sáng của một thiên đường dường như bất diệt (chưa có con thuyền của mặt trăng đang bay đi), một thế giới mới mở ra trước mắt cô, chân trời mới liên kết hai người bên nhau.
Cô nghĩ về điều đó khi họ cùng nhau ăn tối, khi họ đi dạo trong vườn, khi họ trò chuyện về thế giới. Nhưng thường thì cô không nghĩ đến điều đó khi họ nằm bên nhau, hai tay cô tìm kiếm liên lạc nhiều hơn trước, khiến chồng cô giận dữ và chống lại cơ thể cô, khá hài lòng và không biết. Cô ước được biết anh như người mù vì cô không thể nhìn thấy anh. Rồi một đêm nọ, cô va vào cô khi anh nằm bên cạnh cô, hạnh phúc ngủ trần truồng mà cô thừa nhận sau khi họ làm tình. Có lẽ thay vì yêu cầu anh thể hiện mình, cô nên chủ động một lần trong đời. Cô nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ và sự thiếu quan điểm của cô về việc yêu một người chồng, và cách anh thay đổi cô thông qua việc trở thành một người bạn trước, sau đó là một người đàn ông tán tỉnh, cuối cùng là người yêu của cô. Cô nhớ những lời mà người chị cả của cô đã từng nói với cô, và trái tim cô quay cuồng với adrenaline và tự tin về cuộc sống may mắn của chính mình.
Lý do không hôn cô ấy:
i.) loại tình yêu này không được phép. cả hai chúng ta đều quá mềm yếu, và hai thế giới của chúng ta đều là động cơ chiến tranh và quanh co.
ii.) không ai từng dạy tôi cách yêu. bóng tối và đôi bàn tay đầy vết sẹo của tôi không bao giờ có thể giữ cô ấy như cô ấy xứng đáng
iii.) không ai từng yêu tôi như tôi muốn cô ấy - chắc chắn tôi sẽ cháy hết mình
iv.) cô ấy thuộc về một ngôi đền, và tôi chỉ ở đây để nhìn, không chạm vào.
v.) cô ấy xem tôi như tôi mong manh, và nếu cô ấy biết tôi có thể dễ dàng phá vỡ cô ấy như thế nào, và làm thế nào để tôi không bao giờ trở lại với nhau
vi.) cô ấy là buổi sáng mùa hè và hoa mùa xuân, và tôi từ chối xem tình yêu hết mắt người khác
vii.) nếu tôi nhảy, cô ấy sẽ cố gắng bắt tôi, và sau đó tôi sẽ phải xem khi cô ấy ngã lăn lộn trong bóng tối
viii.) ánh mắt của cô ấy thật dịu dàng. Tôi sẽ không phải là người nói với cô ấy rằng không phải mọi thứ đều có thể sửa được bằng một lời nói tử tế và một nụ cười.
ix.) cô ấy rất tốt cô ấy quá tốt, và tôi không thể phá hỏng thêm một điều tốt nữa
x.) Tôi sẽ không xem cô ấy sụp đổ dưới sức nặng của gia đình tôi. Cô ấy quá nhẹ, quá khó thở để bị cuốn vào nỗi kinh hoàng của trái tim bất tử của tôi
Lý do để hôn cô ấy
i.) cô ấy yêu anh, và đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, và việc giữ công chúa chờ đợi có phải là bất lịch sự không?
Khi ở bên nhau:
Cảm giác của một bề mặt mềm mại dưới lưng cô rơi nước mắt vì buồn ngủ.
Nhảy để ngồi trên những gì trông giống như một chiếc giường; Trước mặt cô có một cánh cửa, do bóng tối hoàn toàn của căn phòng nơi nó nằm, làm đau mắt cô với đường viền rực rỡ.
Cô hầu như không thể làm nổi bật đôi chân của mình: một trong những đôi giày dây bạc đã biến mất, chiếc váy trắng khiến chúng mặc trông rách nát và xoắn quanh chân cô như một tấm lưới, ngăn cản chuyển động của cô.
Trước khi anh ta có thể nhìn xung quanh, một cơn gió dữ dội kéo theo cánh cửa với anh ta và cánh cửa đóng lại: bây giờ nó đang trôi trong bóng tối.
Anh ta đứng dậy đột ngột, cố gắng di chuyển vài bước về phía cửa và hét lên, "Đợi đã! Em đang ở đâu? "; nhưng giẻ rách đã từng là áo dài hy sinh của cô giam cầm cô và rơi xuống đất úp mặt.
Sàn nhà cứng và lạnh: nó đập vào bụng và khuỷu tay, cơn đau và cú đánh làm cô nghẹt thở.
Trong một thời gian nó vẫn phủ phục trên mặt đất; Cô nghiêng đầu chống lại tiếng khóc và chịu đựng sương giá trên đền thờ, cho đến khi nó thấm vào trái tim cô và giải phóng những giọt nước mắt đầu tiên.
Nhưng khóc là tốt cho không có gì; cô ấy đang ở một mình
Nhà tiên tri nói, và cha mẹ anh ta, sợ hãi với ý tưởng rằng một số ác quỷ có thể giáng xuống thành phố, vội vã đi theo chỉ dẫn.
Nước mắt của những người khóc than vang lên trong đầu cô: họ đi cùng cô với những tiếng rên rỉ dài lên những khúc cua sắc nhọn, ngày càng ít hơn ở mỗi lượt, cho đến khi chỉ còn một giọng nói phía sau cô, tiếng cuối cùng, run rẩy trong mênh mông cô đơn của núi rừng.
Sau đó, anh ta bỏ lại cái đó phía sau và lên đến đỉnh, một không gian khô và ảm đạm bị đốt cháy bởi mặt trời và bão.
Cơn gió thổi vào cô cho đến khi cô choáng váng: cô phải ngất đi và ai đó phải đón cô và đưa cô đến đây. Có lẽ người phối ngẫu rất vô nhân đạo mà nhà tiên tri đã nói đến.
Ý tưởng rằng anh ta có thể ở đây, chỉ cách cô vài bước chân, trong bóng tối không đáy này, trong đó anh ta có thể có khả năng nhìn thấy cô, làm cô sợ hãi.
Nếu cô ở đây và bất động, anh ta sẽ nghĩ cô đã chết và anh ta sẽ để cô ở lại.
Vì vậy, trong một thời gian dài đến khó tin, cô vẫn đứng yên hơn mức có thể chống lại hòn đá, cho đến khi xương cô đau cứng và máu cô dường như đông lại vì lạnh. Nhưng cô vẫn chống cự, và tự làm phẳng mình khi nhìn thấy thằn lằn sợ hãi làm gì khi cô bất ngờ bắt gặp chúng, vẫn say sưa với ánh mặt trời trên một bức tường thấp trong khu vườn hoàng gia.
Đừng khóc. Người chết không khóc, cũng không thở.
Sau đó, anh ta nghĩ rằng nếu anh ta có thể nín thở, anh ta thực sự có thể chết: trong một thời gian anh ta cố gắng làm điều đó, nhưng bản năng của cơ thể anh ta mạnh hơn nỗi buồn và mỗi khi anh ta quay trở lại để thu thập không khí với tất cả sức mạnh của anh, giống như một người đàn anh khát nước đổ đầy tay vào nước.
Cái đầu bây giờ quay lại; bên tai, một tiếng điếc nghẹt thở nghẹt thở theo nhịp đập của trái tim anh.
Và nếu đó là âm thanh của người chồng của mình? Có lẽ là hơi thở của anh ấy.
Cô căng tai ra, cố gắng hết sức để cảm nhận những gì bóng tối ngăn cô nhìn thấy. Xung quanh cô, nổi lên sự im lặng đặc biệt của những nơi rộng lớn và trần trụi khủng khiếp: nó mở rộng và co lại xung quanh nó như một khí độc, tránh xa cô mọi lúc, để có được lòng can đảm, cô gái vô tình đập móng tay xuống đất.
Dường như tiếng tích tắc nhỏ bé là thứ duy nhất còn sống bên cạnh cô: nó vang vọng theo mọi hướng, dường như không gặp phải chướng ngại vật, cho đến khi có thứ gì đó trả lời - và rồi trái tim cô rơi vào một vực thẳm khủng bố buộc cô phải chống lại mọi thứ Lời khuyên nhẹ nhàng hơn.
Quay đầu theo hướng của âm thanh - thật là một điều ngu ngốc để làm: như thể bạn có thể thấy những gì đang đến gần. Nhưng bây giờ nó đã di chuyển: hơn nữa, có lẽ anh ta không ở gần - nhưng nó chắc chắn đang đến gần.
Chính lúc này, một điều trẻ con nảy ra trong đầu: những ngày cô chơi với y tá và
trốn dưới gầm giường, chờ đợi để được phát hiện, bởi vì y tá giả vờ là một con quái vật hung dữ và ngay khi anh tóm lấy cô ngay lập tức Anh ôm chặt lấy ngực anh và hôn cô, hét lên với giọng đe dọa "Bây giờ anh sẽ ăn em!" Anh nhớ lại cảm giác sợ hãi và phấn khích ngay lập tức tan thành niềm vui và tiếng cười, trong cảm giác thoải mái được bao quanh bởi sự ấm áp và mùi hương của một người yêu cô miễn phí.
Chỉ riêng ký ức này, so với tình trạng của anh, giờ có vẻ đau lòng; nhưng thật ngu ngốc khi mất lòng bây giờ vì nguy hiểm đã cận kề và không chỉ là mối đe dọa cho nỗi thống khổ của anh.
Anh lắng nghe tiếng ồn: đó là yếu đuối và đối với cô hoàn toàn không thể nhận ra. Nó trông giống như một chiếc chuông, nhưng cho đến nay nó gần như là tiếng xào xạc của một ngón tay trên mép ẩm ướt của một chiếc cốc.
Nhanh chóng, anh ta ném mình về phía tấm nệm mà anh ta thức dậy và tìm kiếm bằng tay để tìm cấu trúc của chiếc giường. Nó đủ cao để cho phép nó chui xuống và khi còn nhỏ, cô để mình trượt trên sàn và dưới lớp vỏ gỗ, làm mềm bầu không khí xung quanh trong một bong bóng điếc ấm áp.
Ở phía dưới, cô cuộn tròn trong vòng tay, nắm chặt khuỷu tay vẫn còn đau và kéo mép váy ra, tự hỏi điều gì mang lại cho cô sự chắc chắn có thể được phát hiện trong một môi trường tối như vậy.
Đây là: âm thanh đang đến gần. Bây giờ nó giống như một vật kéo xa, nhưng sàn nhà xung quanh cô bây giờ rung lên theo bước của một bước - bước của một thứ gì đó nặng nề, chắc chắn phải rất lớn.
Anh nín thở, hít vào tay kẻ gian. Ở phía trước, xung quanh, không có gì ngoài một vật chất đen và bất động như một biển chết.
Khi sinh vật ở gần đến mức tất cả thế giới đen tối và lạnh lẽo nhỏ bé của nó run rẩy ở gần nó, cô gái nhắm chặt mắt lại; Đây chắc chắn là một cử chỉ ngu ngốc và không có động lực, nhưng có một phần của cô ấy rất nhỏ, dễ bị tổn thương đến nỗi cô ấy vẫn hy vọng: những gì bạn không thể nhìn thấy không tồn tại, hoặc nếu nó tồn tại ngay lập tức thì nó biến mất .
Trong một thời gian, vẫn còn; anh cảm thấy nó chuyển động bằng cách làm cho trái đất rung chuyển và thở cùng với sự dữ dội của biển. Tâm trí anh ta thậm chí không thể phác thảo một phác thảo mơ hồ về những gì phải là một cơ thể với trọng lượng đó và hơi thở đó: cơ thể đó là một ngưỡng mà suy nghĩ của anh ta không thể vượt qua.
Cô sẽ không tin vào con quái vật - nghĩ rằng, cố gắng thuyết phục bản thân mình - Cô sẽ không tin nó và nó sẽ biến mất .
Trong khi nó thắt chặt tất cả trong suy nghĩ đó, một cái gì đó leo dưới giường. Đừng hét .
Nhưng kìa, nó không giống móng vuốt, hay thậm chí là lưỡi: nó dường như chỉ là một cái chạm tay.
Tuy nhiên, trong tay đó, có một thứ khủng khiếp: nó chứa đầy sự hiện diện làm đóng băng trái tim và nghiền nát nó, và trong một khoảnh khắc nghĩ rằng nó sẽ làm gãy xương của tôi. Nó sẽ nắm lấy chân cô và phá vỡ chúng .
Thay vào đó, Bàn tay đặt trên mắt cá chân của cô, bên phải, tay trần và mặc dù cảm giác ban đầu có vẻ lạnh đến mức khiến da cô bị chèn ép, cảm giác không hoàn toàn khó chịu. Chỉ có mật độ tiếp xúc là hơi đau.
Bây giờ, Bàn tay sượt qua mắt cá chân và với các Ngón tay đi theo khớp, đẩy mu bàn chân lên và sau đó, từ từ, siết chặt cây và đi lên trên, để lại một vệt cháy nhẹ. Bực mình, và gần như không nhận ra điều đó, cô run rẩy chân: ngay lập tức Bàn tay siết chặt nó và lần đầu tiên, cô gái nghĩ rằng mình cảm thấy móng vuốt chạm vào nó. Đừng làm tổn thương anh , anh ấy muốn nói với anh ấy điều này nhưng anh ấy giữ lại, sợ rằng anh ấy có thể làm anh ấy tức giận. Điều tốt nhất, dường như với cô, là im lặng và chịu đựng: có lẽ điều này sẽ khiến anh mệt mỏi và sự tồn tại sẽ khiến cô bình yên. Nhưng Bàn tay, hình dạng duy nhất của anh mà cho đến nay được biết ngoài tiếng rì rào đột ngột của anh trên giường, dường như không cảm thấy mệt mỏi khi chạm vào nó: thực sự, bây giờ nó đã chui xuống dưới lớp vải, xé nó rất nhiều để có thể di chuyển với sự thoải mái hơn, và chơi với làn da mềm mại ở phần rỗng của đầu gối.
Cứng nhắc với nỗi sợ hãi, cô cảm thấy rằng một Bàn tay khác nắm lấy chân cô và kéo cô qua mép giường, ra khỏi không gian đó đã trở thành nơi trú ẩn duy nhất của cô; Anh ấy phải cắn một cánh tay không hét lên khi một cái gì đó ướt lướt các ngón chân.
Ngôn ngữ của anh? Cái miệng? Anh có muốn ăn tươi nuốt sống em?
Ngôn ngữ của bản thể - một ngôn ngữ có vẻ như con người, nhưng vô cùng nóng bỏng - nó nhột; răng sắc nhọn cắn vào da thịt và ngay lập tức lưỡi chạy để làm giảm cơn đau nhẹ. Ông ép mắt chờ đợi để được savaged, nhưng lúc đó đã không đến: những niềm vui dường như để được như vậy đơn giản nếm nó và liếm làn da của mình, phết nước bọt ngọt của nó. Loại thứ hai phải được ban cho một sức mạnh ma thuật, bởi vì cơ thể của nó phản ứng với một cảm giác nóng không rõ, nhanh chóng lan xuống đùi. Có lẽ, thông qua nó, chúng ta truyền đạt sự ấm áp của lưỡi và đôi môi bây giờ vắt ngang mắt cá chân và trồi lên dọc theo ống chân, chỉ xen kẽ bởi những vết cắn nhỏ mà sinh vật dường như không muốn làm hại cô.
Bị bắt bởi thần đồng bất thường đó, cô mất cảnh giác khi hai tay leo xuống giường và túm lấy hông cô, kéo cô về phía họ và xé cô từ dưới gầm giường.
Hai cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên và ném cô xuống nệm, Mani không cho phép cô ngừng bắn và họ vồ lấy cô, xé và xé chiếc váy bằng móng vuốt ở đây và làm cô bị thương nhẹ.
Lần này, đau đớn và sợ hãi, lần này, anh ta đá và che đầu mình: sinh vật không thương hại và tiếp tục nổi giận với những gì còn sót lại của chiếc áo dài. Âm thanh của tấm vải rách rưới vang vọng trong sự im lặng và bóng tối cùng với tiếng nức nở và tiếng rít của chiếc giường dưới sức nặng của cơ thể họ.
Khi những sợi vải cuối cùng nằm trên người cô như một cơn mưa mạng nhện, sự kéo dài trên cô mà không chạm vào cổ tay và chân cô; ngay cả khi không có sự tiếp xúc giữa cơ thể của họ, dường như bóng tối đã trở nên đáng kể phía trên cô, trong sự hiện diện của cô. Anh cảm thấy-anh không biết làm thế nào, nhưng anh sente- rằng thấu bóng tối với đôi mắt không thể đọc nó, và đó là sự đói khát của cái nhìn đó là một mối đe dọa của ánh sáng từ đó, đột nhiên, là biết ơn để có thể sửa chữa ít nhất quan điểm. Nếu cô nhìn anh ta, lòng tham của anh ta sẽ bao trùm cô trong một ngọn lửa ngàn năm .
Và đột nhiên, miệng đóng cửa vào anh, và nó như thể toàn bộ cơ thể của mình đang chìm trong hỗn loạn. Bên cạnh những chiếc răng đó chạm vào môi, lưỡi vỡ bên trong chảy nước bọt của vợ mình chết người ngọt ngào, nóng; ngôn ngữ mà dường như có sức mạnh để đạt được miệng trái tim cô, cavarlo và xé nó ra khỏi bản thân mình.
Anh ấy chết đuối , anh nghĩ, bởi vì nó thực sự là một con tàu đắm, và tự nhiên vươn tay ra và cố nắm lấy thứ gì đó giúp nó không bị lạc.
Hai cánh tay chào đón cô và ôm cô vào một cơ thể: bây giờ, những mảnh ý thức của hình thức phía trên cô tiến đến trong cô trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi lưỡi rút ra khỏi miệng cô với sự chuyển động của thủy triều.
Đó là một cơ thể mạnh mẽ, bao quanh bởi một màu đen ánh sáng ánh sáng, bạn không thể nhìn thấy bằng mắt của họ nhưng điều đó rung chống lại làn da của mình. Sự tiếp xúc gây ra đau khổ vú kỳ lạ và giữa hai chân của mình, vì vậy băn khoăn, cho phép đi ngay lập tức và cố gắng đẩy anh ra.
Hai bàn tay chạy từ cổ đến vai rồi đến núm vú, chúng trượt giữa cô và giường và nâng cô lên, buộc cô vào một vị trí kỳ lạ, nơi đầu rơi mạnh vào gối và thân mình cong lên, và toàn bộ trọng lượng của cơ thể rơi xuống xương chậu, ngay tại nơi máu thu thập bằng cách nhấn và đập. Bản thể đã tự tách ra khỏi miệng nó, nhưng chỉ để chạy đến vú. Anh ta dùng ngón tay ấn vào để tập hợp lại và đưa hai bầu vú lại gần nhau hơn, rồi khép môi lại trên đầu chúng đã trở nên nhạy cảm một cách đau đớn.
Điều tiếp theo là một cảm giác thậm chí còn đáng sợ hơn những lần trước: toàn bộ cơ thể, bụng của cô dường như bị trống rỗng, như thể tất cả sức mạnh của cô, tất cả máu của cô đã bị hút từ rốn. Một dòng chất lỏng và nóng chảy vào đùi và lưng cô, co thắt lại, kéo cô vào một tiếng khóc.
Sinh vật mở rộng đôi môi: có lẽ cô ấy cười cô ấy. Có vẻ như là một hành động rất tàn nhẫn, nhưng đầu cô được quay từ mong muốn annh phải làm nhiều hơn nữa. Nhưng anh để cô đi, bây giờ, hai núm vú ẩm ướt run rẩy khi tiếp xúc với bóng tối. Cô ngã ngửa trên giường: có lẽ bây giờ cô sẽ ngừng hành hạ mình.
Thay vào đó, Ngón tay trượt giữa hai chân cô và thu những giọt nước mắt chảy ra từ tử cung của cô: trong bóng tối, cô nghe thấy âm thanh ẩm ướt của đôi môi mở ra.
Ý tưởng rằng anh sắp nếm những giọt nước mắt đó buộc cô phải che mặt, ngay cả khi cô không thể giải thích cảm giác bối rối khiến má cô bỏng rát. Thay vào đó, và khá bất ngờ, một trò chơi kỳ lạ bắt đầu trong đó tay và lưỡi của họ rượt đuổi nhau trong không gian chạy giữa môi họ. Đôi khi, con người đẩy ngón tay trong miệng những ngón tay cùng một đầu mơn trớn bên trong chân, thậm chí madido-, buộc gần một nghẹt thở đầy gợi cảm; đôi khi anh mút môi cô và quay lại hôn và chạm vào cô, tay anh lại gần trung tâm anh.
Trong một thời gian, các trò chơi lãng từ sợ hãi và xấu hổ và cô ấy đầu hàng những cảm giác, đạt gần như đuổi theo những nụ hôn anh, đầu ngón tay của mình trên đó nước bọt của họ đang bối rối, lưỡi của mình.
Sinh vật này có mùi, thoạt nhìn, có vẻ hơi chát: bây giờ, thay vào đó, dường như với cô đó là một loại nước hoa, và nước hoa thấm qua và lỗ mũi, nó lan tỏa trong cổ họng, nó từ khắp nơi quanh cô. mà không để họ trốn thoát. Không còn một góc của bóng tối vô biên này, nơi anh có thể nương tựa từ sự vuốt ve của mình.
Nếu nó tiếp tục, nó sẽ xóa anh khỏi chính anh .
- Làm ơn - anh ấy có thể thì thầm - làm ơn đừng làm anh đau.
Một cái gì đó khép lại xung quanh cô - vật chất nóng và run rẩy, đầy sự hiện diện của Ngài: đôi cánh? - và sờ nắn nó ngăn cách nó với bóng tối, khép lại trong một cái chết nhỏ, riêng tư và ấm áp, trong đó âm thanh không có tiếng vang.
Ở đó, cô có thể khóc thét trong đau đớn, khi một phần của Ngài dính vào da thịt và mở ra trong một dòng máu; trong đó, trong khi chuyển động của Ngài rửa sạch đau khổ, tiếng khóc có thể vặn vẹo và thay đổi, thông qua những biến thái không thể nhận ra, thành một lời than thở và một tiếng thở dài.
Trong đó, những bông hoa cúc của nỗi đau của nó vẫn sống sót sau khi chuyển hóa nở hoa.
CẢM NHẬN SAU ĐÓ:
Những gì trong hành trình chữa lành trong trái tim người thiếu nữ (có thể ngụ ý đó dành cho những người phụ nữ Trái Đất) và có thể chúng ta chính là người Trái Đất thật sự, người đang mang năng lượng nữ tính trong các thế giới, hành trình của nổi đau đi đến tình yêu của bản thân và tình yêu thật sự luôn hiện diện mãi mãi.
Mỗi đêm, cô đi đến phòng ngủ tối sau khi ánh sáng đã tắt, không mang theo nến hay đèn, chân trần.
Mỗi sáng cô thức dậy một mình.
Và anh ấy ở đó, tất nhiên - và theo mọi cách khác, đêm khác nhau. Vì khi chồng của Urien làm tình với cô, đó không phải là chiêu bài của riêng anh - vì cô không ở trong cô.
Đó không phải là cơ thể của cô ấy làm cho tình yêu. Không phải - cô đoán - cơ thể anh gặp cô, vì họ gặp nhau như những người yêu nhau quen biết. Già, trẻ, một đàn bà và một đàn ông, một đàn ông và một đàn bà, đàn ông với nhau, đàn bà với nhau. Đôi khi không có gì chính xác như vậy. Đôi khi hai, khi có ba món quà. Đôi khi hai ở giữa một orgy.
Đêm đầu tiên, cô đã đứng trong bóng tối và nghe tiếng anh chào đón và bất mãn vì anh. Khi những ngón tay của cô run rẩy trên làn da của chính mình, cô đã cảm thấy những cú chạm của chính mình như thể một người lạ tạo ra chúng, như những dự đoán về những gì sẽ đến. Đôi khi, bây giờ, cô không thèm cởi quần áo khi đến gần, nhất là khi đêm trời lạnh hơn. Sau khi anh ta rời đi, cô lại thấy mình mặc váy ban ngày hoặc áo choàng tắm, và khăn trải giường chỉ có mùi thơm nhẹ, chỉ một chút băn khoăn - anh ta chỉ ở đó lâu, hoặc ít như cô có.
Bước về phía anh trong bóng tối là đi du lịch, bằng con mắt của tâm trí và hơn thế nữa, toàn bộ tâm trí - với tâm hồn cô. Và cuối cùng Urien đã hiểu ý nghĩa của tên cô ấy, và cuối cùng cô ấy đã đi vào nó.
Anh cũng đã nói với cô rằng anh là ai. Thần tình yêu. Nếu không, việc vận chuyển hàng đêm của họ sẽ khiến cô sợ hãi ngay từ lần đầu tiên, mặc dù trong lần gặp đầu tiên, anh ta giống như một người đàn ông, và cô vẫn là một phụ nữ. Nhưng vì cô biết, nó có vẻ tự nhiên. Nơi hai người thở dài trong vòng tay nhau, có Eönwë. Khi một người hôn một nụ hôn lên trán nửa ngủ của người khác, trong đó một chút ở cổ hoặc vú của người khác, nơi cặc đẩy và đầu gối ghim vào đầu gối và lưỡi chạm vào da và ngón tay làm việc trong lồn - và nó đã được thực hiện trong niềm đam mê của tình yêu - đó là Eönwë, và Ở đó, bây giờ, anh đưa cô dâu của mình.
Cô không chắc họ nhận thức được họ và chúa của mình như thế nào, những người tình mà họ mượn. Lần đầu tiên, cả khi nhận thức được nhiệm vụ của mình và hy vọng về điều đó, cô đã rụt rè vươn ra, gặp những nụ hôn của Eönwë với chính mình, và chỉ nhận ra một cách yếu ớt rằng chân tay cô không hoàn toàn cử động như cô mong đợi, tóc cô kéo nặng hơn trên da đầu của cô ấy hơn cô ấy đã quen, ngón chân của cô ấy nhạy cảm hơn: tất cả những điều này rõ ràng với cô ấy khi nghĩ lại về chúng so với trước đây. Có phải người phụ nữ mà cơ thể cô chia sẻ cảm thấy chân tay của mình di chuyển mà không có ý muốn? Cảm thấy ngại ngùng, ngây thơ, nhạy cảm khi đây không phải là thói quen của cô ấy?
Nhưng khi đêm mang lại trải nghiệm mới, cô đã có được sự trấn an về điểm đó. Trong những cuộc hẹn hò khác nhau, với những người khác nhau, cô thấy mình muốn những điều khác biệt. Một số - đau đớn kéo dài, cù lét, chạm vào nhưng không được chạm vào - là những điều mà cô không thể tưởng tượng được là muốn cho chính mình, khi cô nghĩ về chúng vào ban ngày. Vì vậy, dường như ý chí của người cô ấy sinh sống đã hướng dẫn những ham muốn của cô ấy khi chúng được kết hợp - và điều đó dường như đúng với cô ấy.
Không chỉ có những người phụ nữ như mình mà cô ấy thấy mình đang chơi trên giường hôn nhân. Thường thì cô là một người đàn ông, và khi lãnh địa của lãnh chúa của cô mở rộng trên tất cả các sáng tạo, đôi khi cô là một người khô hạn, hoặc naiad, hoặc một trong những Aurae có cánh - và lúc đầu, có đôi cánh hoặc vỏ cây thô ráp hoặc một con gà trống đều kỳ lạ như nhau, và khi kinh nghiệm của cô tăng lên, không có gì lạ hơn những thứ khác.
Kỳ lạ nhất trong tất cả: cô ấy, với vẻ đẹp được ca ngợi cao như vậy, không bao giờ chia sẻ cơ thể của mình với chồng. Chính điều đó đã khiến cô lần đầu tiên nằm một mình trên giường vào ban ngày và chạm vào chính mình, để khám phá ra những gì cô thích, và những ký ức về những đêm qua đã cộng hưởng với cô nhất khi thế giới thức giấc.
Cô nghĩ đến cảm giác hồi hộp khi đập đôi cánh của mình vào người yêu, trong không khí lạnh lẽo, khi họ giao phối trong chuyến bay; về cảm giác sung sướng sung sướng khi được hai người khác làm tình dưới nước ở giữa các lỗ thông hơi nơi nước ấm chảy ra từ đá; về vinh quang bao trùm một con ngựa khi, như một con ngựa nhân mã, cô ấy gắn lưng người yêu để lấp đầy cái lồn đang chờ đợi của cô ấy với con cặc dài của cô ấy, và cũng vươn ra phía trước với những ngón tay dịu dàng để vuốt ve bờ vai của người yêu cong lên trong khoái cảm tuyệt vọng.
Nằm nửa trên một chiếc ghế dài dưới ánh mặt trời, trong cung điện trên núi nơi chỉ có cô ấy ở, cô ấy chống lại âm vật của mình bằng nắm tay của mình, nắm nhẹ ngực bằng tay kia và nhắm mắt lại. Một lần, đắm đuối với ký ức dịu dàng về những lời nói của Eönwë với cô, khi họ nằm trong bóng tối sau một cuộc gặp gỡ, cô cảm thấy ngây ngất như thể mặt trời chiếu sáng trên làn da cô tỏa sáng khắp mọi nơi, tất cả sự ấm áp, tất cả sức mạnh Và khi nó mờ dần, cô cũng cảm thấy một cảm giác như một nụ hôn trên trán mình. Cô nghĩ rằng đó là anh, chồng cô, được phép tham gia cùng cô trong khoảnh khắc đó khi anh tham gia với những người khác trong đêm của họ, bởi vì cô đã làm tình với chính mình với những suy nghĩ về tình yêu đích thực dành cho người khác, và vì thế đã đến lúc đó aegis của mình.
Anh ta, một vị thần, được phép gặp cô, nhưng cô không được phép gặp anh ta.
Không phải tất cả các cuộc gặp gỡ của họ đều được tiến hành trong bóng tối, nhưng những gì họ thấy đã làm rất ít để chiếu sáng bản thân họ: đó không phải là đôi mắt của Urien mở ra trên khuôn mặt của Eönwë. Đôi khi, những cơ thể họ tham gia với tình yêu vào ban ngày, như thể ở một quốc gia khác (và tiếng lạ mà họ nói trong mờ dần trong tâm trí của Urien với sự chia tay). Nhưng lãnh chúa của cô đã cảnh báo cô: cô phải giữ những chiếc móc treo trong buồng nơi họ gặp nhau, và phải đến trong bóng tối, và để anh ta rời đi, nếu không anh ta sẽ buộc phải rời khỏi cô.
Cô ấy đã không cố gắng ở đó.
Ngay cả những lời đồn đại và những lời nói bóng gió của chị cô cũng không lay chuyển được cô. Người yêu của cô đã được gọi là một con quái vật - và anh cũng vậy, cá cược, và cô cũng vậy, vì những con quái vật được yêu thương. (Chưa bao giờ cô thấy mình chìm trong dục vọng của một vị thần khác. Miền của Eönwë chỉ nhẹ nhàng khơi dậy những đam mê ghen tuông, ghen tuông của họ. một nửa chính trị, và không có cách nào xây dựng.)
Các chị gái của cô đã đến thăm và rời đi với những câu hỏi chưa được trả lời về chồng của Urien và cuộc sống của chị gái họ; Cô mỉm cười và hôn họ từ biệt, và mồi của họ chẳng bắt được gì.
Tuy nhiên, có một bóng tối trong trái tim của Urien. Nó đã lớn lên trong cô rất lâu, rất lâu trước khi cô đến giường hôn nhân và những đoàn thể kỳ lạ của nó; những đêm đó, chồng cô đã kiểm tra nó, nhưng nó quá sâu sắc vì tình yêu và niềm vui khi giết nó hoàn toàn. Nguyên nhân của nó là hình dạng của Urien: vẻ đẹp bị nguyền rủa mà cô chưa bao giờ yêu cầu, điều đó đã mang đến cho cô sự nắm bắt, được khen ngợi, và cơn thịnh nộ tuyệt đối, thần thánh, và trong một thời gian dài, nỗi cô đơn sâu sắc, xấu hổ.
Cô làm tình với chính mình khi tưởng tượng ra những cơ thể khác và hành động của người khác. Những lời bình luận của chị em cô không làm cô xao động vì trong tưởng tượng của cô, cô không tưởng tượng được Eönwë, vị thần có cánh lộng lẫy, làm tình với chính cô. Những gì cô có của anh, cô hiểu và thích thú.
Và cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô chậm hiểu những mong muốn của mình vì họ quá táo bạo. Nhu cầu của riêng cô được chăm sóc vào ban ngày, và đêm của cô thật ngọt ngào, tràn ngập niềm vui. Đầu tiên cô phải trải nghiệm điều này ngoài kinh nghiệm của con người để biết rằng cô mong muốn điều đó: được sống nó. Cô ước được sống trong một cơ thể không cảm thấy xa lạ và tàn nhẫn và chống lại cô, như chính cô từng có. Cô ước được sống trong một cơ thể mà cư dân yêu thích nó, và phù hợp với nó, với một tâm trí phù hợp với xác thịt chắc chắn như cơ bắp với da.
Và ngay cả khi cô không thể giữ được lợi ích này, cô bắt đầu hy vọng mình có thể sống được một thời gian. Sau nhiều tuần đau đớn và chối bỏ, cô đặt một cây nến và đá lửa trong phòng.
Gặp phải sau gặp gỡ. Những cơ thể họ đi qua đều đáng yêu theo cách riêng của họ, và hoàn thiện từng người theo cách riêng của họ, và những sinh vật vô tình chia sẻ cơ thể của họ với Urien, mỗi người đều nghi ngờ và đau buồn đẩy lùi cô. Sau mỗi lần vận chuyển vinh quang, cô cười thoải mái với Eönwë, và hỏi anh những câu chuyện, và kể lại cho anh nghe những gì cô đã đọc trong thư viện lưu trữ đầy đủ của anh và tập hợp từ các sự kiện trong ngày của cô. Có lẽ cô có thể đã quên cây nến và đá lửa, khi họ thu thập bụi.
Nhưng cô ấy đã không loại bỏ chúng. Và dưới ánh sáng mặt trời, cô tránh gương và tầm nhìn tĩnh lặng.
Khi sự phù hợp cuối cùng đã được thực hiện, cô xé mình ra chỉ nửa suy nghĩ, cảm thấy một ham muốn khi cơ thể cô theo đuổi cơn cực khoái còn tuyệt vọng hơn cả sự theo đuổi đó: cứ tiếp tục như vậy. Cô kéo đi, và kéo đi, thấy mình nằm trên giường của chính mình. Cô ấy sờ soạng bên dưới, với sự lúng túng rằng trong đại hội tình dục luôn là một phần của điệu nhảy, với tiếng cười và sự thích thú; nhưng ở đây chỉ là sự vụng về, chỉ là sự không hoàn hảo. Cô thắp nến và nhìn vào khuôn mặt của Eönwë. Anh nằm bên dưới cô, người tình mà cô rất yêu gần đây, đôi mắt con người sáng ngời với ánh sáng thánh thiện. Và trước khi mờ dần, anh ta mờ dần, một người đàn ông vô danh - như một màn sương nhấc lên từ một ngọn núi hoặc giống như một làn sóng mờ dần từ bờ biển.
Thật vậy, đêm đó, khi chồng ngủ thiếp đi bình yên, cô lấy hết can đảm và thắp nến. Đi trên những ngón chân cô đến gần giường và cô cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh sáng không cho thấy một con quái vật nhưng đẹp nhất của đàn ông. Xấu hổ vì sự điên rồ và sự tự tin nhỏ bé của mình, Urien đã quỳ xuống và cảm ơn các vị thần vì niềm hạnh phúc
này. Nhưng trong khi anh ta đang dựa vào anh ta, một giọt dầu rơi xuống từ ngọn nến trên lưng của người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai đó. Anh tỉnh dậy trong đau đớn và nhìn thấy ánh sáng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt và, đối mặt với sự ngờ vực của Urien, anh rời khỏi phòng ngủ của họ mà không nói một lời nào.
Urien lập tức chạy theo chồng. Trời tối và cô không thể nhìn thấy anh, nhưng có thể nghe thấy giọng nói đau lòng của anh: Tình yêu không thể sống mà không có niềm tin . Đó là những lời cuối cùng của anh trước khi bay lên bầu trời tối. Thần tình yêu! , cô ấy đã nghĩ rằng. Anh ấy là chồng tôi và tôi không tin anh ấy . Cô đã khóc và khóc trong nhiều ngày và sau đó cô quyết định làm bất cứ điều gì để lấy lại. Cô sẽ tìm mọi nơi cho anh và cô sẽ chứng minh tình yêu của mình. Không biết, nhưng một phần của Urien biết anh ta, vì Urien ở trong cơ thể người yêu của người đàn ông, và cô bám lấy nó ngay cả khi Eönwë biến mất. Anh không nói gì, đôi mắt của người đàn ông trở nên tuyệt vọng, buộc tội. Như cô đã tin - xấu hổ hy vọng - anh bị nhốt trong cơ thể mà anh đã được nhìn thấy, khi cô bị nhốt trong cái này. Người này có chủ sở hữu yêu nó - yêu chính mình.
"Em sẽ tìm thấy anh," Urien hứa với không khí trống rỗng - nơi vẫn có thể chứa những người hầu có thể truyền đạt lời của cô. "Em sẽ tìm kiếm thế giới cho đến khi em tìm thấy anh, chúa tể của em, và nếu em phải từ bỏ điều này - em sẽ, sau đó." Nhưng nó sẽ ngọt ngào cho đến khi cô ấy làm.
Không biết làm gì khác, cô đến đền thờ Varda và cầu nguyện với nữ thần. Cô yêu cầu Varda nói chuyện với con trai và thuyết phục anh ta lấy lại Urien. Varda dĩ nhiên không vượt qua thử thách đối với Urien và vẫn muốn cô thử thách cho chính bản thân. Cô nói với cô gái trẻ rằng cô cần hoàn toàn chắc chắn rằng Urien là người vợ thích hợp cho con trai mình. Do đó, Urien nên hoàn thành ba nhiệm vụ để chứng minh kỹ năng của mình. Nếu cô thất bại ngay cả trong một trong những nhiệm vụ này, Eönwë sẽ bị mất mãi mãi.
Urien đồng ý và Varda dẫn cô lên một ngọn đồi. Ở đó, nữ thần chỉ cho cô một cồn gồm những hạt nhỏ lúa mì, anh túc, kê và nhiều loại khác. Ta muốn con tách những hạt giống này vào chiều nay. Nếu con không, ta sẽ không bao giờ để con gặp lại Eönwë , Varda nói và rời đi. Làm thế nào có thể nhìn thấy làm điều đó? Làm thế nào có thể nhìn thấy tất cả những hạt nhỏ này? Đây là một nhiệm vụ tàn nhẫn làm cô rưng rưng nước mắt. Khoảnh khắc đó, một nhóm kiến đi ngang qua và nhìn thấy cô trong tuyệt vọng. Hãy đến, cảm thấy thương xót cho cô gái đáng thương này và hãy để chúng tôi giúp cô ấy, họ nói với nhau. Tất cả họ đều đáp lại lời kêu gọi này và làm việc chăm chỉ, tách hạt giống, thứ mà họ là chuyên gia. Từ cồn cát nguyên thủy lớn,
họ đã hình thành một số cồn cát nhỏ hơn, mỗi cồn có một hạt giống. Những cồn cát nhỏ hơn đã nhìn thấy Varda và trở nên tức giận.
Con chưa hoàn thành công việc của mình , cô ấy nói và ra lệnh cho Urien ngủ trên mặt đất, mà không cho cô ấy ăn, trong khi cô ấy nằm trên chiếc giường êm ái. Cô nghĩ rằng nếu cô có thể ép Urien làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, vẻ đẹp của cô sẽ không cưỡng lại được.
Trong khi đó, Varda sẽ không cho con trai rời khỏi phòng của mình, nơi mà tất cả thời gian để tang cho sự phản bội của Urien.
Sáng hôm sau, Varda nghĩ ra một công việc mới từ Urien, một nhiệm vụ nguy
hiểm. Con có thể thấy những vùng nước đen từ trên đồi đi xuống không? Đó là River Estige, khủng khiếp và gớm ghiếc. Đổ đầy chai này với nước của nó , nữ thần nói.
Khi đến thác nước, Urien nhận ra rằng những tảng đá xung quanh rất trơn và dốc. Nước chảy qua những tảng đá đột ngột như vậy mà chỉ có một sinh vật có cánh có thể tiếp cận.
Và thực sự, một con đại bàng đã giúp cô ấy. Nó đang bay với đôi cánh khổng lồ phía trên dòng sông khi nhìn thấy Urien và cảm thông cho cô. Nó lấy cái chai từ tay cô bằng cái mỏ của nó, đổ đầy nước đen và trả lại cho Urien.
CÒN ANH ẤY THÌ SAO
Anh nằm trên giường ngủ thiên nga năm xưa của anh và cô, anh suy nghĩ mãi về những chuyện đó, anh ấy có phải người hung hãn và máu lạnh vô tình chăng, anh làm cô tổn thương bao nhiêu lần khi rời cô ấy đi, cô ấy đã làm rất nhiều và hi sinh cho anh rất nhiều từ khi họ bên nhau ngày đó của nhiều thiên niên kỷ trước.
Varda xoa đầu con trai khi nữ hoàng bước vào phòng: "Thứ lỗi cho ta, con trai!" Eönwë dựa má kề vào tay mẹ anh ấy: "Con đã sai, thưa mẹ, con đã làm tổn thương người con gái con yêu thương nhất chỉ vì con đã luôn rời đi cô ấy, con đã ước hẹn tình yêu mãi mãi cho cô ấy, cô ấy là người duy nhất trong số duy nhất con yêu!" Varda nhìn con trai của cô ấy, cậu ta lớn rồi và sẽ biết bảo vệ cô gái cậu ta yêu, cô ấy suy nghĩ thấu đáo có vẻ như cô đang làm mọi việc kịch tính cho đến khi chúng hiểu tình cảm nhau nhiều hơn: "Mẹ biết con sẽ không hung hãn và máu lạnh như mẹ lo lắng~"
Manwe đi đến bên cạnh hai mẹ con, ngài trông thấy vợ ngài và con trai đang trò chuyện, ngài ấy suy ngẫm những gì đã thấy và nghe: "Em nghĩ con trai chúng ta sẽ như vậy sao!!!"
Varda dùng giọng cười dịu dàng thuyết phục chồng: "Nghe em giải thích đã~" Manwe mặt tối lại nhớ đến anh trai ngài và ngài thấy rằng vợ ngài đang sợ hai anh em ngài và lo lắng con trai như vậy: "Vậy sao~~~ ta buồn lắm đó~~"
Eönwë lo lắng nhưng khi thấy cha mẹ như vậy thì chỉ còn biết ngẩng đầu nhìn trời mây.
Manwe ôm vợ ngài: "Ta biết là gia đình chúng ta đã trải qua rất nhiều nổi đau trong bóng đêm và cuối cùng tỏa sáng cho mọi người những niềm tin chúng ta đã cố gắng để đến với điều đó, vả lại em đã làm quá nhiều điều tuyệt vời cho thế gian này, ta biết sự nóng tính và bạo lực khiến em buồn bã mệt mỏi nhiều như thế nào. Nhưng biết sao được khi điều này chúng ta phải trải qua, trong cảm xúc của ta, ta vẫn cưng em nhất mà."
Varda mỉm cười trong cái ôm vòng tay của chồng: "Em xin lỗi đã nghĩ như vậy!" Manwe mỉm cười: "Giữa chúng ta cần có xin lỗi nữa sao!"
Eönwë hết chịu nổi, anh đứng dậy ra ban công trên đỉnh núi và anh ấy sẵn sàng đôi cánh của mình anh ấy bắt đầu sẽ bay: "Con đi tìm Urien đây, con sẽ xin lỗi, và chúng con sẽ trở về nhà của mình."
Hai vợ chồng nọ liền thể hiện: Mau đi đi con trai, mau dẫn con dâu chúng ta về rồi hai đứa mau bay đi về nhà riêng của mình, để chúng ta ở riêng với nhau.
KHI ĐÓ CÔ ẤY ĐANG:
Varda chấp nhận cô với một nụ cười lạnh lùng. Ai đó đã giúp con , cô nói sắc sảo, nếu không con sẽ không thể tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Ta sẽ cho con một cơ hội khác để chứng minh cho con thấy rằng con quyết tâm như con tuyên bố. Cô đưa một hộp cho Urien. Cô phải đưa nó đến Địa ngục và yêu cầu Varie, nữ hoàng của cõi chết, trút một chút vẻ đẹp của mình vào chiếc hộp. Ngoan ngoãn như thường lệ, Urien đi theo con đường dẫn đến Namo. Khi cô vào cổng và đưa thuyền sang bờ bên kia, nơi những người chết thường rời đi, cô đã đưa nhiều tiền cho Haliel, người lái thuyền để giúp cô tìm đường trong bóng tối đến cung điện Varie.
Cô đứng trong một khung cảnh rộng lớn, hai mươi, không có cỏ, hoặc những hàng cây bên rìa của một tảng đá lởm chởm nhìn ra một khối nước trong xanh tuyệt vời. Biển, cô nhận ra. Phía trên cô, bầu trời đầy sao, đêm và ngày lóe lên bởi những tia sáng và bóng tối xen kẽ, mỗi cái mất ít hơn một tức khắc để vượt qua.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong bóng tối, đến ngày trỗi dậy
, anh ta cưỡi ngựa hát dưới ánh mặt trời, thanh kiếm không ngừng nghỉ.
Hy vọng anh ta nhen nhóm, và hy vọng chấm dứt,
qua cái chết, vì sợ hãi, vì sự chết chóc,
thoát khỏi sự mất mát, thoát khỏi cuộc sống, cho đến khi vinh quang dài
Cô ấy trông có vẻ kỳ lạ đến mức nào, nhưng cô ấy cảm thấy kỳ lạ, không cảm thấy ngạc nhiên khi cô ấy cảm thấy mình được nâng lên, như thể có một cơn gió lớn, và thấy mình bay với tốc độ mà cô ấy chưa từng tưởng tượng trước đó, ngoài đại dương. Đất biến mất nhanh chóng sau lưng cô và các ngôi sao xoay quanh cô lúc này, khi cô bay qua chúng, hướng về một màn sương lớn, bay về phía cô với sự nhanh nhẹn chóng mặt, bất chợt về cô, và ngay khi cô bước vào, cô đã đi qua, thấy mình Bây giờ trên một biển lấp lánh mà cô ấy đã bay. Trong một khoảnh khắc dài, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là đại dương và bầu trời phía trên cô, cho đến khi ở đằng xa, một dải đất vô lượng xuất hiện, trải dài từ chân trời đến chân trời. Một cung điện, rộng
lớn hơn bất kỳ tòa nhà nào cô từng tưởng tượng, mọc lên trên đất,
Lalaith, đầu óc cô tê liệt, không thể hiểu điều này có nghĩa là gì, thấy mình chậm lại khi cô lơ lửng xuống không trọng lượng, gần một cổng vòm cao trong vách đá trắng của bức tường, cổng ngọc trai trắng đặt trong cổng vòm. Những bước chân của đá trắng kéo xuống trước nó, những cây cột trắng vĩ đại diễu hành bên cạnh những bậc thang, gần như sát mép nước.
Hai nhân vật đứng đợi trước cửa, một người đàn ông và một người phụ nữ, và dường như sự nhẹ nhõm của Lalaith, quen thuộc một cách mơ hồ. Và khi cô bước xuống bậc thang dưới cùng, cả hai bắt đầu đi xuống cầu thang về phía cô. Người phụ nữ có mái tóc đen sẫm như máy bay phản lực, chảy dài và không bị trói buộc ở eo, và được mặc một chiếc áo choàng màu nâu ảm đạm, không được trang điểm, nhưng nó tỏa sáng rực rỡ, đầy hy vọng, khiến cô không cần phải tô điểm thêm. Người đàn ông hộ tống của cô ta, tóc anh ta sẫm màu như của cô ta, được dàn thành một chiếc áo choàng màu xanh đậm rực rỡ như của phụ nữ. Họ xuất hiện cả hai như thể họ là Tiên, nhưng số lượng của họ sáng hơn rất nhiều, đến nỗi Lalaith nhanh chóng đoán rằng cô ấy có sự hiện diện của hai trong số các Valar. Có phải cô ấy có một tầm nhìn khác? Điều này có nghĩa là gì?
Gục đầu xuống trong sự vâng lời khi hai người tiến lại gần hơn, cô chợt nhận ra rằng mình được tô điểm khi họ mặc dù áo choàng của cô màu trắng, gần như chói mắt. Nghe lời anh, cô ngước mắt lên, và khi mắt cô chạm mắt anh, anh mỉm cười chào đón, dù nụ cười buồn. Cô nhận ra họ bây giờ, và một hơi thở phập phồng trong cổ họng khi cô tự hỏi sự xuất hiện của chúng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ cũng mỉm cười, mặc dù qua đôi mắt tỏa sáng nỗi buồn vì nỗi đau của tất cả Arda.
Lalaith thở hổn hển, lại cúi đầu. Hai Valar rực rỡ cúi đầu trước cô, trước khi người phụ nữ ngước mắt lên và nói.
"Đã quá lâu rồi con ạ." - Giọng nói của Nienna rất rõ ràng và ảm đạm, cũng buồn bã, mặc dù có một chút vui mừng bên dưới giọng điệu buồn bã của cô. Cô bước xuống, và nắm lấy một tay của Lalaith trong khi tay kia của cô đi xuống dưới cằm của Lalaith, và ngước mặt lên. Cảm giác của cô cảm thấy như lửa mát. Và đôi mắt đen của cô, sâu thẳm với nỗi buồn vô tận, cũng tỏa sáng với lòng can đảm và lòng trắc ẩn khi họ nhìn chằm chằm vào Lalaith. "Con đã lớn đẹp như mẹ con. Những năm tháng đã đối xử với con một cách ân cần"
"Cảm ơn thưa cô."- Lalaith lẩm bẩm.
"Con có biết con ở đâu không, người trẻ?"- Namo nhẹ nhàng hỏi, nụ cười đã từng trong mắt anh mờ dần thành một vẻ ảm đạm.
"Hội trường của Mandos." Lalaith thở ra, nhìn chằm chằm vào cái nhìn trôi qua giữa hai Valar. "Con đã được đưa ra để nhìn thấy một tầm nhìn khác?"
Namo có nhiệm vụ là người chăm sóc Đệ nhất đã chết trong trận chiến, hoặc vì sự mệt mỏi của trái tim họ, nhìn cô gái trẻ với sự cảm thông đang lớn lên trong mắt anh. Và dần dần nhận ra những gì đã xảy ra với cô, dần dần dừng lại trong tâm trí cô.
Đôi mắt của Lalaith rơi xuống, không thể chịu đựng được ánh mắt đau đớn của Doomsman of the Valar. Cái chết luôn có vẻ là một điều kỳ lạ đối với cô, cô bé đã nghĩ về nó, trở nên bất tử, nhưng khi có, nó dường như là một điều kỳ lạ, xấu xa, không tự nhiên. Trước khi cô nhìn chằm chằm vào Gương của Lady Galadriel, cô đã biết chút ít về Lord Mandos và quan tâm đến việc học hỏi một chút, lưu ý rằng anh ta là người giữ Nhà của Người chết, người triệu hồi các linh hồn của kẻ giết người, và anh ta cư ngụ Mandos, hướng về phía tây ở Valinor. Khi còn là một đứa trẻ, cô đã hình dung anh ta là một kẻ độc ác, tham lam, háo hức trước cái chết của Tiên, để anh ta có thể thu thập cho mình nhiều đối tượng hơn. Bây giờ cô đã sai lầm như thế nào, cô nhận ra khi cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền lành, công bằng của anh.
"Con-, đã chết ?" Cô hỏi trong tiếng thở hổn hển. " Anh ta đã chết chưa? Tinh thần của anh ta có bay lên để vượt ra ngoài các vì sao không?"
"Chú không thể nói với con." Namo nói bằng giọng hối hận. Lông mày anh nhíu lại đau đớn, thấu hiểu nỗi đau anh đang gây ra cho cô bằng cách nói với cô những lời này. "Chưa."
Lalaith nuốt nước bọt, và rời mắt lần nữa, bao giờ ý thức được cánh tay an ủi của Nienna trên vai cô. "Nhưng những gì của người yêu dấu của cô?"
Cú sốc tê liệt mà cô cảm thấy lúc đầu, đang dần nhường chỗ cho sự đau buồn và hoảng loạn, nhận ra tất cả những gì cô đã đột ngột bỏ lại phía sau, dang dở. "Nếu con đi, anh ta sẽ trở thành gì?! Anh ta cũng sẽ chết, hay anh ta sẽ đủ mạnh mẽ để chịu đựng mà không có con?"
"Gửi một chút." Nienna lẩm bẩm lặng lẽ. Nỗi buồn ẩn sâu trong giọng nói êm dịu của Valië mang đến một thước đo an ủi cho Lalaith, và phần lớn nỗi sợ hãi của cô đã nguôi ngoai trong những lời nói dịu dàng của Nienna.
"Con có đến với chúng ta bây giờ không?" Namo chậm rãi hỏi, đưa ra một bàn tay khéo léo và ra hiệu về phía những cánh cửa vòm cao bằng ngọc trai bóng loáng.
"Không." Lalaith thì thầm cầu xin. "Con muốn trở về. Gửi đến những người bạn của con. Gửi tình yêu của con."
"Con có tin tưởng chúng ta không?" Nienna nhẹ nhàng hỏi, cánh tay cô trượt khỏi vai thiếu nữ để nắm lấy tay cô.
"Có ạ." Cô trả lời với giọng rụt rè. "Nhưng con không muốn điều này. Con không muốn những gì nên có."
"Làm thế nào để ngươi biết những gì nên được?" Nienna thúc giục tăng lên một bước, và từ từ hướng Lalaith về phía trước.
Qua sự đau buồn và thương tiếc còn đọng lại trong đôi mắt của Nienna, một tia hy vọng dịu dàng chiếu qua, phát sáng trên Lalaith như một tia nắng ấm áp vui vẻ nhìn xuyên qua tán cây che phủ của một khu rừng. Và Lalaith thấy mình cho phép Valië dẫn cô đi lên, về phía Namo, nơi Chúa tể của thần chết nắm lấy tay cô, và giữa họ, họ dẫn cô cẩn thận như thể cô là một đứa trẻ nhỏ, bước lên những bước dài trắng xóa về phía đại gia những cánh cửa, chỉ bằng một cái chạm tay của Namo, lặng lẽ mở ra.
Khi cánh cửa mở rộng, một hội trường vàng, rộng lớn mở ra trước mắt cô, rộng lớn như chính câu chuyện của Imladris. Viên đá dưới chân cô được lát bằng những khối đá cẩm thạch bóng loáng. Những tấm thảm lớn bằng vàng và bạc, được dệt bằng những hình ảnh tươi sáng của những trận chiến vĩ đại, và những nhiệm vụ, cũng như những nhiệm vụ đơn giản của cuộc sống Elvish hàng ngày, treo giữa những cây cột cao, nhẹ nhàng trôi trong làn gió nhẹ thổi qua hội trường vòm cao rộng lớn. Trước mặt cô, ngoài vòm vòm của một số trụ cột diễu hành, ánh sáng mặt trời chiếu qua một khe hở lớn trên trần nhà cao trên một khoảng sân rộng và rộng lớn, cạnh đối diện của nó hầu như không nhìn thấy được từ xa. Những cây cao giống như Mallyrn, xuất hiện ở đây, các nhánh của chúng cong lên về phía ánh sáng mặt trời vàng chiếu xuyên qua. Và bên phải và bên trái của cô ấy,
Cách đó không xa, vượt ra khỏi đường cong của một cây cột, và gần sân trong hơn nơi cô đứng, tiếng lách cách nhịp nhàng, mềm mại của một khung dệt tìm đến tai Lalaith. Và đối với âm thanh này, Namo và Nienna dẫn dắt cô, một người khác của Valië sắp xuất hiện trong đường cong của một cây cột rộng.
Bộ mặt của cô ấy sáng như hai người đầu tiên, đoàn quân của cô tỏa sáng như thể nó màu bạc khi cô ngồi trước một khung dệt bằng ngọc và vàng. Mái tóc trắng bạc của cô ấy đã được buộc thành nhiều bím tóc khi nó nằm dài trên lưng cô ấy. Cô là Vairë, vợ của Namo, và là thợ dệt của những tấm thảm giống như mạng lưới thoáng mát nằm dọc theo nhiều hành lang rộng lớn tạo nên những Hội trường Mandos.
Đôi bàn tay khéo léo của cô di chuyển nhịp nhàng, đưa một con thoi bạc bị đốt cháy qua lại qua những sợi chỉ trên khung cửi của cô, vẽ một sợi chỉ qua thứ bạc lấp lánh đó, giờ là vàng và một lần nữa màu đỏ thẫm, rồi màu đen, màu sắc thay đổi khi hình ảnh từ từ xuất hiện trong vải dệt của cô. Hình ảnh mờ ảo hình thành trên khung cửi, Lalaith nhận ra, là hình ảnh của một trận chiến, những con Orc đang vây hãm vào pháo đài mà cô đã thấy trong tâm trí nơi Eönwë và những người khác đã lánh nạn. Nhưng những con Orc đã bị đẩy lùi, bị đánh bại, bởi một nhân vật có vẻ là Olorin, mặc dù con số này được mặc một chiếc áo choàng màu trắng sáng, và được đặt trên một cây sậy màu trắng kem, với vô số kỵ sĩ trên lưng. Lalaith cho phép đôi mắt của cô trôi đi từ công việc trên khung cửi của Valië cho một cậu bé ngồi gần vai cô. Hai người đang trò chuyện nhẹ nhàng khi Vairë làm việc, và trong một khoảnh khắc, Lalaith tự hỏi có lẽ, nếu anh ta là con trai của Vairë, con đẻ của Valar, như Lalaith. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là như vậy, vì khi đứa trẻ nói với Vairë, anh gọi cô là My lady , và nói bằng tiếng nói chung của Arda như một trong những Chủng tộc có thể, và với hình thức thậm chí còn hơn cả một đứa con trai hiếu thảo sẽ khi giải quyết mẹ của mình. Thực tế, cách cư xử của trẻ con cũng hoàn hảo như một người đàn ông trưởng thành. Buồn thay, Lalaith nghĩ thầm, vì nếu cậu bé không phải là con trai của Namo và Vairë, thì bằng cách nào đó, một đứa trẻ đã bị giết, ở đâu đó. Một bi kịch, Lalaith buồn bã nghĩ, vì cha mẹ đau buồn của mình, bất cứ nơi nào họ có thể, cho cậu bé thậm chí không thể là một nửa thế kỷ.
"Vairë, tình yêu của anh." Giọng nói của Nam nhẹ nhàng xuyên qua tiếng kêu lách tách của khung dệt, và theo tiếng gọi của anh, chuyển động của tay cô, và tiếng lách cách nhịp nhàng mềm mại của khung cửi của cô, không còn nữa.
Vairë quay về phía chồng mình với một nụ cười chào hỏi, chàng trai cũng quay lại, đôi mắt sáng lên với sự pha trộn giữa ngạc nhiên và ngại ngùng với Lalaith. Tuy nhiên, anh vẫn nhảy lên, khi Vairë đứng dậy, và đi theo phía sau cô nửa bước khi cô tiến lên để chào ba người.
"Làm thế nào ngươi đẹp trở thành, Elerrina trẻ." Vairë chào, mở rộng cả hai tay chào đón và bắt lấy tay của Lalaith khi cô lại gần. "Giống như mẹ con. Con cũng được gọi Lalaith, phải không?" Cô mỉm cười với cái gật đầu chậm chạp, miễn cưỡng của thiếu nữ, vì bất chấp sự chào đón ân cần của Valië, Lalaith không muốn ở đây. Cô muốn về nhà với một khát khao vô cùng, đến nỗi trái tim cô đau nhói trong lồng ngực, chỉ dịu đi đôi chút bởi sự vuốt ve nhẹ nhàng của bàn tay Nienna trên vai cô.
Cô thở dài, nghe giọng nói nặng nề. Ánh sáng xanh vàng của ánh sáng mặt trời xuyên qua những chiếc lá ngày càng sáng hơn khi chúng đến gần sân, và bây giờ, tiếng thì thầm chào đón của gió qua tai cô, và cả những tiếng gọi vui vẻ của những chú chim, những bài hát mà cô nhận ra từ những con chim của cả Lórien Great Law, và Dancing Law.
" Eönwë ?" Lalaith đột nhiên khóc, cắt đứt anh, trái tim cô nhảy vọt trong cổ họng. "Eönwë có ở đây không?" Càng nhớ cô, và khao khát được gặp lại anh, cô mong muốn một cách đau đớn rằng đó sẽ không phải là nơi họ sẽ gặp lại nhau. "Không." - Chú cô nói, một ánh mắt cam chịu lóe lên qua đôi mắt trẻ của anh khi nhắc đến tên cô yêu dấu. Liếc đi và đến rìa cây, anh gật đầu. Họ đã đi đến rìa của những viên gạch đá cẩm thạch, và những bậc đá dẫn đi, xuống một con đường đất quanh co dẫn qua những tán cây. Khi cô liếc nhìn anh, trái tim cô thắt lại. Anh ta đang đối diện với cô một phần, mắt anh nhìn vào một trong những tấm thảm của Vairë. Tấm thảm mỏng manh treo thấp, lắc lư nhẹ nhàng giữa hai cây cột dọc sân. Trên đó, được dệt hình ảnh của ba Tiên, một người đàn ông, một người phụ nữ và một cậu con trai nhỏ, trên đùi của mẹ mình.
"Không. Không thể nào." Lalaith khẽ thở.
Nghe thấy giọng nói của cô, người cai ngục tự hào một thời của Lothlórien quay lại, và đôi mắt anh, sưng lên vì khóc lóc không biết xấu hổ đã gặp Lalaith.
"Nữ hoàng của tôi." Anh lẩm bẩm, bình tĩnh đủ để quay về phía cô và quỳ xuống, cúi đầu.
"Haliel," Lalaith phản đối. "Đừng cúi đầu trước tôi! Anh không nhận ra em à?" "Em là một trong những Valiër." Anh lẩm bẩm cúi đầu xuống.
"Không, Haliel, là em! Lalaith!"
Đầu anh ngẩng lên, sự ngạc nhiên bây giờ xen lẫn với sự đau buồn ghê tởm được viết trên các đặc điểm của anh. Anh từ từ đứng dậy.
"Lalaith?" Anh nhìn thấy dáng vẻ rực rỡ của cô, thậm chí còn sáng hơn cả Namo hay Vairë, hay Nienna, và dần dần, anh lắc đầu. "Anh không hiểu. Tại sao em lại mang vinh quang của Valar?"
"Nessa là mẹ của em. Và Tulkas cha em." Cô khẽ nói.
"Em có đủ sức mạnh để qua lại tự do giữa Valinor không?" Anh hỏi thăm.
"Em chưa từng đến bây giờ. Em-," cô ấp úng, những từ ngữ lạ lùng và nặng nề trên lưỡi cô khi cô nói, "Em tin rằng em đã chết."
"Em cũng đã đến, sau đó." Anh nói với giọng thấp, cam chịu, và từ từ ngồi lại, trên thân cây cong. "Không bao giờ quay trở lại trên biển." Anh lắc đầu, và hạ mắt xuống, đôi mắt sưng vù vì đau khổ. "Eönwë đã nghĩ rằng em an toàn." Trái tim của Lalaith vặn vẹo trước giai điệu hoang vắng trong lời nói của anh. Và nước mắt trào ra khi cô tiếp tục, lời nói của anh càng cay đắng hơn, "Mất mát của anh sẽ xé tan mọi lý trí khỏi tâm trí anh, và tất cả niềm vui từ trái tim anh, Lalaith. Nếu điều đó không giết chết anh."
"Haliel-," Lalaith thở hổn hển, một tiếng nức nở rách rưới trong cổ họng.
"Lothriel nhìn anh chết, Lalaith." Haliel buột miệng, một tiếng thở hổn hển đau đớn xé rách đau đớn từ anh. "Cô ấy ở đó trên tường với tôi. Cô ấy giữ tôi đến người cuối cùng."
Cái nhìn đen tối của sự tuyệt vọng trong mắt anh lấp đầy Lalaith với cảm giác đau khổ, dày đặc và không thể xuyên thủng của Haliel. Mím môi, cô đi đến bên anh và ngồi bên cạnh anh. Cậu bé Eönwë ngồi trên một hòn đá, cách xa những Tiên lớn tuổi hơn, nhìn chúng qua đôi mắt im lặng buồn bã, suy nghĩ về công việc còn dang dở của chính mình và bỏ rơi những người thân yêu lướt qua đầu mình. Một cách ngập ngừng, Lalaith đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Haliel, muốn mang lại cho anh ta sự bình yên. Nhưng khi chạm vào cô, Haliel cuối cùng cũng vỡ ra và bắt đầu khóc nức nở, đập đầu vào tay anh. "Anh đã hứa với cô ấy rằng chúng tôi sẽ trở lại cùng nhau. Và bây giờ, lời hứa đó sẽ không tìm thấy sự thỏa mãn! Anh đã phá vỡ lời thề của mình! Anh đã phá hủy cô ấy!" Anh khóc nức nở khi thiếu nữ nhìn anh qua đôi mắt nặng trĩu với sự khốn khổ của chính cô. Thật là một điều kinh khủng, khi nhìn một người luôn mạnh mẽ và kiên định trong mắt cô, phá vỡ và sụp đổ hoàn toàn như Haliel đang phá vỡ bây giờ.
"Cháu của chú?"
Lalaith ngước lên, gần như giật mình khi thấy Lord Namo, Vairë bên cạnh, với Nienna đứng đằng sau cặp. Cô không nghe thấy ai đến gần.
"Đã đến lúc rồi." Namo nhẹ nhàng nói.
"Thời gian, chúa tể của con?" Lalaith hỏi, liếc về phía ba Valar.
"Cho con trở về."
Trái tim của Lalaith đập loạn nhịp, và cô đập mạnh vào chân mình. Cô thở hổn hển, như hy vọng, không thèm để nhảy vào lòng mình. "Để trở về nhà? Con có quay lại không?"
"Thật." Namo mỉm cười. "Bạn bè của con đang gọi con trở lại. Cuộc sống vẫn còn đọng lại trong hình dạng trần thế của con và cả nơi này."
Lalaith liếc nhìn Haliel, người đang ngước đôi mắt sưng húp lên và nở nụ cười đau khổ. Nỗi đau buồn của chính anh nhanh chóng bóp nghẹt niềm vui bất chợt của cô. "Chúa tể của con-", cô bước ra khỏi Haliel và đến gần Namo và hai Valiër.
"Lord Mandos," cô nói nhỏ, "mẹ con -", cô ngập ngừng, nhưng trong ánh mắt khích lệ của Namo, cô tiếp tục. "Mẹ con đã từng nói với con rằng có rất ít con có thể yêu cầu rằng con sẽ bị từ chối, nếu chỉ có nó-"
"Nếu đó là ý chí của Ilúvatar." Namo kết thúc với cô bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng. "Con có một lợi ích để hỏi về anh trai của cô, phải không?" Nienna hỏi, giọng cô nặng trĩu nỗi buồn, nhưng chưa bao giờ can đảm và mạnh mẽ như một tiếng thở dài nhẹ nhàng đến tai Lalaith.
"Con làm." Lalaith thừa nhận. Cô liếc qua vai Haliel, đau khổ và yếu đuối vì đau buồn khi anh ngồi, nhìn cuộc trao đổi giữa Lalaith và Valar với đôi mắt sưng vù. "Mặc dù con ngần ngại hỏi. Con không biết đó có phải là ý muốn của Ilúvatar hay không-"
Cô dừng lại và một sự im lặng nặng nề kéo dài, cuối cùng bị phá vỡ bởi sự khích lệ nhẹ nhàng của Vairë. "Con có bao giờ biết nếu con không hỏi nó?"
"Nữ hoàng Elbereth, của Valar. Nữ hoàng ngôi sao. Vượt ra ngoài biển lớn." Lalaith mỉm cười khi cô ấy khẽ hát với Vairë:
A Elbereth Gilthoniel,
silivren penna miriel
o menel aglar elenath!
Na-chaered palan-diriel
o galadhremmin ennorath,
Fanuilos, le linnathon
Nef aear, si nef aearon!
Có sự im lặng. Trong khoảng thời gian nhỏ nhất, Lalaith cảm thấy thôi thúc ở lại, ở lại trong vẻ đẹp và sự an toàn của Lorien, tránh xa nỗi đau khi nhìn thấy khuôn mặt của Eönwë , đau đớn, bối rối và tôn thờ tất cả cùng một lúc, gây ra trong trái tim cô , cũng như ánh mắt buồn bã. Nhưng cô biết rằng cô không thể. Cô đã đưa ra lời cam kết của mình. Cô sẽ ở lại với anh trên đường đến Mordor, miễn là cô có thể. Và cô không thể thu mình từ nhiệm vụ của chính mình. Sauron đã trả giá cho những người hầu của mình bắt cóc em gái mình về vùng đất Bóng Tối nhưng thất bại cô khi cô còn là một đứa trẻ sơ sinh, và giờ cô đã biết lý do. Cô là một đứa con của Valar, với dòng máu của Nessa và Tulkas (Elbereth và Manwe phù hộ cho cô) trong huyết quản, và Sauron không thích cô nhưng anh yêu cô như một người anh với cô em gái, và ghét cô vì lý do đó.Cô cần, vì sự bình yên của chính mình, để đối mặt với những kẻ đã cố gắng tiêu diệt cô, để cho họ thấy rằng cô không còn là một đứa trẻ, để chứng minh cho họ, và với chính mình, với Valar, và tất cả Arda, rằng cô không còn bất lực trước sức mạnh của họ. Cô không thể để người khác làm điều đó cho mình. Mặc dù vậy, cô tự nhắc nhở mình, cô vẫn cam kết với Eönwë rằng anh sẽ ở bên cạnh cô và giúp cô đối mặt với những người mà cô sợ, ngay cả khi cô không có gì khác từ anh. Khuôn mặt khó khăn đầy yêu thương trông buồn bã và họ quá tôn thờ cô yêu quý cô như những gì một Valarindi đáng được đối xử. Để Hoàng tử Eönwë biết rằng cô vĩ đại hơn bất kỳ ai trong chúng ta từng tưởng tượng-, thậm chí nhiều hơn tôi tưởng tượng, rất khó để nắm bắt. Nhưng anh ấy có, người thân yêu. Để Hoàng tử Eönwë bất ngờ phát hiện ra rằng anh ta đã trao trái tim của mình cho một Vala, không phải bất kỳ Vala nào, mà là con gái của Nessa , điều đó có phần gây bối rối. Anh ấy đã yêu cô suốt cả cuộc đời. Đầu tiên với tư cách là một người em, và trong những thế kỷ qua, anh ấy đã yêu cô nhiều hơn, với sự tận tâm ngọt ngào của người yêu. Tuy nhiên, anh ấy chưa bao giờ thấy cô lớn hơn mình. Lalaith thở dài, nhớ lại lần đầu tiên Eönwë hôn cô. Cô đã lùi lại, khăng khăng rằng cô không xứng đáng với anh, rằng anh là Hoàng tử, cô không xứng đáng với tình yêu của anh. Nhưng anh vẫn tha thứ cho sự đột ngột và nỗi sợ hãi của cô, và dù sao anh cũng yêu cô.
"Ý anh là em sẽ không bao giờ lấy lại được anh ta à? Rằng chúng ta không bao giờ có thể-", cô quay sang Halael với lời cầu xin trong mắt, "không bao giờ thực sự thể hiện tình yêu của chúng em ? Em không phải là Vala theo cách của mẹ em , hayChaem .Em cũngdễsailầmnhưbấtkỳElfnàokhác.Em cóthểchếtdễ dàng không thể như Eönwë , trong trận chiến, hoặc nếu anh ấy quên hoàn toàn tình yêu của mình dành cho em , em biết em sẽ chết vì nỗi đau trong lòng. " Halael mỉm cười: "Một ngày nào đó, em yêu, em sẽ hiểu. Eönwë không thể nhìn thấy tất cả kết thúc, nhưng Eönwë có thể thấy, ngay cả bây giờ, anh yêu em đến nhường nào. tình yêu đó là. Bất kể suy nghĩ nào đang làm phiền tâm trí anh ta, cuối cùng anh ta sẽ chứng minh mạnh mẽ hơn họ. Anh ta sẽ vượt qua chúng, kịp thời. Đừng tuyệt vọng." Họ đã nói với tôi rằng anh ấy yêu cô quá nhiều để mất cô. Rằng anh ấy sẽ quay lại với cô: Có lẽ đó là vì chủng tộc Con Người không hoàn toàn hiểu được sự tận tâm của chúng ta đối với Valar-, và có lẽ đó là vì Đứa con thứ hai của Iluvatar nhìn thấy và hiểu nhiều hơn cô nghĩ____ I Melain berio le. Ná Elbereth veria le. Ná elenath dín síla erin rád o chuil lín. The Valar keep you. May Elbereth protect you. May her stars shine on the path of your life.
Vairë nói:"Con gái, tha thứ cho chúng ta, Lady Elerrina của Valar: hãy suy nghĩ về chúng những người Tiên sẽ cảm thấy không xứng đáng trao tình yêu cho một Valie nếu như nếu như chúng biết, vì vậy chúng ta phải dùng cách này bảo vệ các con. Ta dành cho con món quà về tâm hồn và trái tim con cũng dịu dàng như vậy để biết rằng tình yêu là xứng đáng mà không cần điều kiện đổi lại hay trao đi, ta trao cho con cả món quà của vẻ đẹp về thể xác, cầu chúc cho con một tình yêu mãi mãi với con trai của chúa tể và nữ hoàng Valar."
Urien cúi đầu: "Đa tạ người!"
Thật vậy, người lái thuyền đã giúp cô và sau một thời gian, cô đã ở ngay trước mặt Varie. Khi cô ấy yêu cầu cô ấy bỏ đi vẻ đẹp của mình trong hộp, Varie rất vui khi được phục vụ Varda. Urien lấy chiếc hộp và vui vẻ trở lại. Khi cô đưa cho Varda chiếc hộp, nữ thần đã vô cùng tức giận. Cô hét lên với cô gái tội nghiệp rằng cô sẽ không bao giờ để cô ra đi và cô sẽ luôn là người hầu của mình.
Tại thời điểm quan trọng này, các vị Thần, những người luôn theo dõi hành động sai trái này, đã quyết định hành động. Họ đã gửi Haliel, vị sứ giả của Chúa, để thuật lại Eönwë tất cả những bất hạnh mà vợ anh phải trải qua. Eönwë đã cảm động và điều
này chữa lành vết thương của sự phản bội. Anh rời khỏi phòng và thấy Urien kiệt sức trong khu vườn của mẹ anh.
Kể từ giây phút đó, Eönwë và Urien sống hạnh phúc bên nhau trong cung điện đáng yêu của họ, nơi luôn tràn ngập hoa hồng và các loại hoa khác. Urien đã thuyết phục Eönwë tha thứ cho mẹ mình vì những gì bà đã làm cho bà đau khổ. Như một món quà cưới, Manwe đã biến Urien trở nên bất tử và cho phép cô nếm hương vị ambrosia, thức uống của Thần. Ngay cả Varda cũng hạnh phúc bởi vì, bây giờ Urien đang sống trên bầu trời với chồng, đàn ông trên trái đất đã quên tất cả về cô và một lần nữa tôn thờ nữ thần sắc đẹp thực sự.
Lúc này vết bỏng trên vai Eönwë cũng đã lên da, cả cơn đau và cơn giận Urien cũng đã đi qua. Chàng bay đi tìm vợ và tìm thấy thể xác nàng đang ngủ say. Chàng đánh thức nàng bằng một nụ hôn nồng thắm. Urien kể cho chồng nghe về những chuyện mà Varda đã làm đối với nàng. Chàng hứa với vợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảy ra điều đó nữa. Chàng bay đến thần Manwe nhờ hoà giải mẹ và vợ mình.
Manwe đứng ra làm chủ hôn: "Con gái của ta! Con chớ buồn phiền rằng con trai của con đã chọn cho mình người vợ . Ta sẽ ban cho con lấy lại sự bất tử đã có và con sẽ sống hạnh phúc mãi mãi". Nói rồi ngài rót đầy một cốc nước tiên đưa cho Urien uống. Từ đó nàng Urien trở thành thần nữ như người chồng thần của mình. Các vị thần ngợi ca sắc đẹp và phẩm hạnh của nàng. Nữ thần hôn nhân cũng đành hoà giải và nhận nàng là con dâu của mình.
Cô ấy Urien Lalaith từ tốn: "Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con_"
Varda nắm tay nàng: "Xin thứ lỗi cho mẹ đã làm như vậy_ từ bây giờ con là con dâu của ta và xin con tha thứ cho chúng ta_ ta đã vì sợ hãi cho Eönwë đáng yêu của chúng ta vì ta sợ nó lớn lên sẽ giống như_ bác trai của nó và vì đó ta đã phải giữ cho nó còn nhỏ hơn_"
Urien nhìn vào mắt Varda: "Con hiểu tấm lòng của mẹ và con không bao giờ oán trách cho tình yêu mẹ dành cho anh ấy đâu ạ! Con rất vui vì mẹ đã luôn yêu thương chúng con rất nhiều hơn những vì sao trên trời."
Varda mỉm cười: "Ta biết con vốn là người thông tuệ và thấu tình đạt lý, đa tạ con tha lỗi cho chúng ta, con gái yêu quý của chúng ta"
Con gái đầu của họ được đặt cái tên là Lalaith (có nghĩa là Niềm Hạnh Phúc)_ Bonux extra:
Lalaith Urien rất buồn vì dường như chồng cô ấy Eönwë vẫn còn giận cô vì cô đã lỡ làm anh bị bỏng (thật ra là vì mẹ anh ấy đã lo lắng anh ấy với con trai cô Nienna Ómar lại gây ra chuyện gì đó liên quan đến tính cách bạo tàn của bác trai nên đã nguyền anh ấy không lớn lên để trở thành người máu lạnh vô tình và điều khúc mắc đã được giải quyết khi cha mẹ anh ấy nói chuyện với nhau) hoặc bởi vì ngay cả Varda là một nữ thần vô cùng tốt bụng đã choàng khăn lụa vàng cho cô khi cô gặp nguy hiểm phải xuống địa ngục (người rất tốt bụng và dịu dàng).
Eönwë ôm người vợ đang suy nghĩ vẩn vơ lo lắng của mình vào lòng: "Linnetel của anh, em lại suy nghĩ linh tinh nữa __"
Linnetel và Eönwë rất là dễ làm người ta ngưỡng mộ vô cùng với tình cảm của hai người, họ rất đáng yêu khi đang yêu nhau, cả hai dễ thương.
Anh ấy có thể hôn lên mái tóc của cô, điều đơn giản khiến cô đỏ mặt nhưng hạnh phúc, thật sự quá ư đáng yêu và dễ chịu như vậy.
Lalaith Urien chum miệng: "Nhìn xem, hai con hổ nhà chúng ta lại ham ăn và ham chơi như vậy, anh cũng vậy vì chúng em lại bận rộn như vậy (để có thể tìm cách nuôi nấng chăm sóc con cái và vợ bởi vì anh ấy vô cùng bận rộn khá nhiều và chỉ có thể thư giãn khi anh ấy có thể đi dạo mát với cô ấy), nếu em có thể giúp được cho anh thì anh cứ nói nhé!!!"Hai con hổ trắng – bạch hổ (con đực) và con hổ vàng – hoàng hổ (con cái), cả hai đứa ham chơi và khá vui nhộn, tính cách của chúng có phần bộp chộp và nóng nảy hay hành động trước khi suy nghỉ nhưng lại cực kỳ nghĩa khí, vì thế một con là vua trắng một con là nữ tướng quân (thần thú cai quản những vì sao phương Tây).
Cha mẹ họ: Chúa tể và nữ hoàng của Valar tại Arda
Khi âm nhạc bắt đầu, nốt đầu tiên là của Manwë. Lúc đầu, anh hát một mình và ngay cả khi giọng nói của tất cả người thân của anh hòa vào niềm vui, trong một thời gian Manwë vẫn tiếp tục hát một mình.
Nhưng khi cô cất giọng, anh im lặng, vì những nốt nhạc của cô truyền cảm hứng cho anh lên tầm cao mà trước đây anh chưa từng mơ tới. Trong bài hát của cô, anh thoáng thấy những cách mới để tự dệt, giọng anh lấp đầy sự trống rỗng trong im lặng của cô, âm nhạc của họ cùng nhau mạnh mẽ và công bằng hơn là một mình.
Khi cô im lặng, anh bắt đầu âm nhạc mới này; cô ấy hoàn thành nó
Có một khoảnh khắc duy nhất khi tất cả các bài hát mờ dần trong im lặng, và chỉ có hai giai điệu của họ nổi lên để lấp đầy khoảng trống, hòa quyện vào nhau và vang vọng qua muôn đời.
Cô sẽ đến với anh khi trận chiến kết thúc, khi bụi đã lắng xuống và mặt trời lặn. Những vết thương rải rác trên cơ thể anh ta vẫn rỉ ra ichor vàng và đôi mắt anh ta vẫn còn đẫm máu.
Anh cũng sẽ đến với cô trong yếu tố của cô, trên núi những tấm lụa và gối mềm khi hương thơm ngọt ngào tràn ngập căn phòng.
Cô sẽ chinh phục anh ta trên ngai vàng của những ngôi đền của anh ta và anh ta sẽ đưa cô ta vào những con sóng gợn sóng mềm mại của những con suối yêu thích của cô ta. Cô chưa bao giờ yêu cầu anh đi gây chiến với cô (mặc dù anh thề sẽ quét sạch toàn bộ các quốc gia khỏi bản đồ nếu điều đó làm cô hài lòng), nhưng cô đã yêu cầu anh hòa bình một lần. Hoàng tử của một trong những vương quốc đối địch vừa kết hôn trước khi chiến tranh nổ ra. Varda ủng hộ cặp đôi và có niềm vui lớn trong tình yêu của họ, dường như. Cô tìm thấy Manwë trong lều của anh, chuẩn bị cho trận chiến ngày bình minh. Tay cô sượt qua cẳng tay anh với trọng lượng của một chiếc lông vũ và họ khóa mắt. Nước mắt cô tuôn rơi và anh dịu lại ngay lập tức. Trong nhiều thế kỷ, những vùng đất đó không bao giờ nếm máu.
Anh ấy là một người yêu thích, mẫu mực của sự nam tính và vẻ đẹp gồ ghề. Làn da anh ấm lên bởi những ngày bất tận trong chiến đấu. Lỗ hổng vật lý duy nhất của anh ta là vết sẹo của anh ta, chẳng hạn như vết cắt trên mắt trái của anh ta, nhưng những thứ này dường như chỉ làm tăng sức quyến rũ của anh ta. Nổi tiếng là một thế lực không thể ngăn cản, cơn thịnh nộ của anh ta không thể chối cãi và sự hung dữ của anh ta gần như động vật. Ông đã vẽ ra những người phàm và bất tử như nhau; con người, naiads, Dryad, nữ thần và nữ thần thấy anh ta hấp dẫn không kém. Sự hồi hộp của nguy hiểm bắt chước rất gần với ham muốn, họ khó có thể biết được điều gì đã kéo họ đến với mình.
Còn với Varda, cô không được ưa chuộng ở đâu? Đâu là những lời khen ngợi của cô không được hát, sự giống nhau của cô không được khắc, vẽ, đục? Bàn thờ của cô không bao giờ thiếu sự hy sinh, cũng không phải đền thờ của cô thờ phượng. Tên của cô đã ở trên môi của mọi phàm nhân, đáng yêu. Mọi thiếu nữ khao khát và người đàn ông thở dài đều viện trợ cô. Bản thân cô đã được theo đuổi không ngừng bởi mọi nam và nữ tồn tại. Cô giải trí tất cả tình cảm của họ với sự ấm áp và duyên dáng. Cô là tình yêu và hóa thân, cô sẽ quay lưng với ai?
Nhưng khi anh đến bên cô, nữ thần rực rỡ hơn một chút. Khi anh chạm vào cô, đôi bàn tay nhẫn nại của anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng sự dịu dàng chỉ có thể kéo dài quá lâu. Đam mê thúc đẩy cả tình yêu và chiến tranh.
Đôi môi cô nếm như nhà, nhưng cảm giác của cô là niềm phấn khởi thuần túy, giống như một cuộc chiến đầu tiên. Anh ta đánh vào cổ cô và bầm tím hông cô như thể anh ta đang đòi một giải thưởng chiến tranh. Những vết xước mà cô để lại là những vết sẹo chiến đấu, sự gắn kết của cô đạt cực khoái những chiến lợi phẩm quý giá của chiến tranh. Cô nếm mùi phiêu lưu trên lưỡi anh và đuổi theo chiến thắng trên cơ bắp đùi của anh. Chiến thắng có thú vui của nó, nhưng thật là một niềm vui để bị chinh phục. Ilmarin giống như một vương miện của ngọn núi - những tòa tháp màu trắng cao và mảnh khảnh, những ô cửa sổ bằng pha lê phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao. Dường như cung điện đang phát sáng với ánh sáng của chính nó. Đâu đó dưới đó có một vùng đất chìm trong ánh sáng bạc của Telperion. Mọi thứ đã ngủ yên bình.
Varda, Starkindler cũng vậy. Cô đang ngủ trên giường, mái tóc bạc phủ lên gối, một chiếc chăn quấn quanh fána. Người ta chỉ có thể nghe thấy hơi thở mềm mại của cô trong buồng. Đột nhiên, một cơn gió nhỏ, mỏng manh vuốt ve những khoảng sân trong cửa sổ mở và một tiếng động phá vỡ sự im lặng. Varda lẩm bẩm điều gì đó và quay sang nằm nghiêng, cô kéo hai chân lên và cuộn tròn thành một quả bóng, vẫn đang ngủ. Sau một phút, tiếng ồn được theo sau bởi một tiếng khác, to hơn một chút. Kindler ngồi dậy trên giường.
"Huh?" Cô nhìn quanh, chớp mắt, vẫn nửa tỉnh nửa mê. Cô đứng dậy khỏi giường và đi đến cửa chiếc giường, chiếc váy ngủ của cô nhảy múa quanh chân khi cô đang đi. Cô mở cửa và nhìn lên hành lang. Tiếng ồn trở lại. Nguồn của nó ở đâu đó bên dưới, gần cửa chính của cung điện.
Ai đó đã ở Ilmarin. Valië lấy một chiếc ô từ góc phòng ngủ của cô. Đó là một chiếc ô bình thường, màu xanh đậm, nhưng nó cũng có thể là vũ khí. Valië cắn môi dưới và đi tìm nguồn gốc của tiếng động. Có vẻ như ai đó thực sự cố gắng im lặng, nhưng đang tìm tất cả ghế, góc và cột. Varda có thể nghe thấy tiếng chân họ xáo trộn trên sàn nhà. Khi đến tầng cửa chính, cô nhận ra kẻ đột nhập đang đi về hướng của mình. Cô chờ đợi, nấp sau một góc, sẵn sàng tấn công trộm The Valië nhảy từ phía sau góc, một chiếc ô trên tay và nhìn vào bóng tối ngay trước mắt cô. Con số chớp mắt, ngạc nhiên, cố gắng lùi một bước và mất thăng bằng. Elentari lầm bầm khi toàn bộ sức nặng của họ dồn lên vai cô. Đôi mắt xanh nhìn cô. Anh đang cố tập trung vào mặt cô.
"Ah, Varda yêu dấu" Manwë chào đón cô với một nụ cười rộng, nam tính.
"Chuyện gì đã xảy ra? Anh đã ở đâu?" Cô hỏi, lo lắng, nhìn anh.
"Ulmo đã phát minh ra một loại rượu lỏng mới. Chúng anh cần nếm thử nó" Tintallë đang đi xuống một trong những hành lang của Ilmarin, cầm một vài bản đồ bầu trời và một con tàu trống rỗng. Cô ấy đã có những giọt nước mắt của Telperion trong đó, nhưng bây giờ công việc của cô ấy đã kết thúc, tất cả các lần lặn đều được sử dụng, thêm vào những ngôi sao mới mà cô ấy tạo ra. Tóc của Starkindler có màu bạc, phát sáng nhẹ như bề mặt Biển dưới tác phẩm của cô. Đó là một dấu hiệu tốt - trong ánh sáng là niềm vui và sức mạnh của cô ấy, vì vậy khi cô ấy hạnh phúc, ánh sáng đã bao quanh cô ấy. Valië đang di chuyển nhanh, chiếc áo choàng màu xanh đậm nhảy múa quanh chân cô. Bàn chân cô gần như không tiếng động trên sàn nhà trắng. Varda dừng lại khi cô đến gần cánh cửa lớn vào phòng ngai vàng. Đằng sau nó là căn phòng màu trắng, to lớn và đầy âm thanh. Cô nghe thấy giọng nói của những người Ainur khác đang nói chuyện trong sự phấn khích và tiếng vỗ cánh của những chú chim mà chồng cô vô cùng yêu thích. Valië lẻn vào phòng ngai vàng và ngay giây đầu tiên không ai chú ý đến cô. Varda bước đến ngai vàng của Vua Valar, người đang ngồi đó, nói chuyện với Eonwë và Ilmarë. Ánh sáng của Laurelin đang làm cho mái tóc của nhà vua tỏa sáng như vàng. "Em và một vài loại rau mới, em đặt tên cho chúng là cà chua và cà rốt," cô nghe Yavanna, Nữ hoàng Trái đất, cho thấy những sáng tạo mới của mình với Aulë, Thợ thủ công, người đang nhổ một sợi râu, xem những điều mới với đôi mắt sáng ngời vì tò mò. Khi họ nhận ra rằng Starkindler nằm trong số họ, tất cả đều im lặng và Valië dừng lại giữa họ, ngay trước khi lên ngôi. Thật bất thường khi cô ấy tỏa sáng rực rỡ như vậy. Không phải sau trận chiến vĩ đại với Melkor và sau thất bại của anh ta. Không phải sau khi Manwë ném anh trai yêu dấu của mình vào nhà tù.
"Em đã hoàn thành công việc của mình trên bầu trời và em nhìn xuống. Em thấy một hòn đảo tuyệt vời. Nó ngày càng gần hơn. Bây giờ nó đủ gần để mọi người nhìn thấy nó", cô nói, giọng tươi sáng và tràn đầy niềm vui. Vána cười vui vẻ và bắt lấy tay Nessa, cả Valier bắt đầu nhảy, cười vui vẻ.
"Họ đã đến! Cuối cùng họ đã đến!" Họ đang hát. Kindler mỉm cười với hành vi của họ.
"Hãy đến, hãy xem họ!" Aulë vòng tay ôm vợ và những sáng tạo mới nhất của cô ấy và kéo cô ấy đến cánh cửa lớn. Những người còn lại đi theo họ, nói chuyện cùng một lúc, cười và hát. Họ đã rất hạnh phúc, đầy những ý tưởng mới làm thế nào để làm cho Valinor và cuộc sống của Tiên sinh ở đây tốt hơn. Người cuối cùng rời khỏi phòng chính là Námo, anh ta nhìn lại Varda với sự kinh ngạc,
"Tuyệt vời, hãy đến với anh và để anh xem," cô nghe và quay lại. Vua của Arda đang ngồi trên vị trí của mình, nhưng cả Maiar, người đang nói chuyện với anh ta trước đó đã đi xa với những người khác.
Varda mỉm cười và đến gần ngai vàng. Cô leo lên ba bước và ngồi vào vị trí của mình bên cạnh Manwë, người đang nhìn cô, đôi mắt xanh của anh sáng ngời và lấp lánh niềm vui. Khi cô đang ngồi, anh đưa tay ra cho cô và cô đan ngón tay cô với anh. Họ cùng nhau có thể nhìn và nghe thấy mọi thứ trên Arda và họ chưa học được, rằng món quà này từ Eru không thể là một phước lành.
Vanyar:
Ingwë là vua của các Tiên Vanyar ở Valinor đồng thời cũng là Đức vua tối cao của Tiên tộc.
Người Vanyar cũng tự gọi mình là Ingwer theo tên ông. Tên đầy đủ của ông đồng thời cũng là một danh hiệu là Ingwë Ingweron – "Thủ lĩnh của các thủ lĩnh".
Ingwë là người đứng đầu các Tiên Vanyar, dòng tộc đầu tiên của Tiên tộc. Ông cũng là bác của vợ Finwë là nàng Indis. Ông có lẽ là một trong mười hai Tiên đầu tiên thức tỉnh ở hồ Cuiviénen cùng với Imin. Ingwe cùng với Elwë và Finwë là những sứ giả được cử đến thiên quốc Aman. Ông là người đại diện cho tộc Vanyar theo chân thần Oromë đến Valinor. Yêu mến vẻ đẹp nơi đây, ông trở về và thúc giục người của mình tham gia vào cuộc hành trình đến Aman. Người Vanyar rất sùng kính các đấng Valar vì thế họ hoàn toàn không có ý định trở về Trung địa mà an cư tại đây và tôn Ingwë làm vua. Tháp Mindon Eldaliéva ở thành phố Tirion sau đó được xây để vinh danh ông.
Ingwë được xem là Đức vua tối cao của tộc Eldar – các Tiên tham gia vào cuộc Đại Hành Trình, vì vậy ông được gọi là Ingwë Ingweron - "thủ lĩnh của các thủ lĩnh". Ông sống ở Taniquetil, cai trị dưới quyền của thần Manwë - Đức vua tối cao của Arda. Ingwë không bao giờ đặt chân trở lại Trung địa kể từ khi ông đến định cư tại Taniquetil. Khi người Vanyar gia nhập quân đoàn Valinor tham gia Cuộc chiến Thịnh nộ, Ingwë đã không đi cùng họ.
Ban đầu Ingwë có tên là Inwë và được miêu tả là Vua của toàn thể các Eldar xứ Kôr hay Vua của các Tiên hoặc Chúa tể của các Tiên Teleri (sau đó được đổi thành các Tiên Vanyar). Tộc Gnome gọi ông là Inwithiel. Tên khác của ông là Isil hay Isil Inwë. Ông có một con trai là Ingil.
Những tia lửa từ móng guốc của Nahar bay lên, xuyên qua màn sương mù dày đặc. Ingwion dõi theo họ bằng đôi mắt của mình. Người kiêu hãnh, cao thượng, dũng cảm giữa Vanyar đã bám lấy nhau như những đứa trẻ sợ hãi khi bóng tối buông xuống, tất cả các giác quan của họ bị tê liệt bởi cuộc tấn công bất ngờ, ngoại trừ cảm giác. Bây giờ Ingwion thở dài và, xoa dịu cái chết của mình trên tay cha mình, cảm thấy anh ta cựa quậy.
'Ánh sáng!' Ingwe nói.
'Ánh sáng!' Ingwion nhận cuộc gọi của mình và nghe thấy nó lặp đi lặp lại bởi một giọng nói khác.
'Ánh sáng!' Vanyar đã khóc.
Và tất cả dọc theo đường phố Valmar đã khóc: 'Ánh sáng! Nhiều ánh sáng hơn! ' Elemmire vấp ngã về ngôi nhà của mình, dò dẫm tìm tinderbox của mình, vì những ngọn nến còn sót lại chỉ được dùng làm vật trang trí. Từng người một anh thắp chúng, lấp đầy chân nến và đèn chùm, dán những gốc nến sáng trong đĩa, cho đến khi có những ngọn lửa nhỏ nhấp nháy xung quanh, trên mỗi bệ cửa sổ, xua tan bóng tối lấn chiếm.
Phước lành nhất thời, nhưng một ý nghĩ khủng khiếp khác xuất hiện trong anh: Ai biết được bóng tối bất thường này có thể tồn tại bao lâu? Ông đã lãng phí nến!
Đó là điều khó nhất anh từng làm. Từng người một anh ta giết tất cả những ngọn lửa nhỏ đó một lần nữa, ngoại trừ một người mà anh ta khum lại trong bàn tay run rẩy.
Tôi đang đứng trước mặt bạn, im lặng, bất động. Tôi đang chờ bạn nói, để nói chuyện với tôi. Tôi muốn phá vỡ sự im lặng này, tôi muốn nghe một giọng nói nào đó - của tôi hoặc của bạn - nhưng không phải là sự im lặng này. Nhưng tôi không thể, phải là bạn sẽ nói trước.
Tôi đã biết những gì bạn muốn nói với tôi, anh em họ. Nhưng bạn phải nói với tôi điều đó, tuy nhiên,
High King of the Noldor đã chết, Cây cũng vậy, Dark One đã chạy trốn, Valar đang cố gắng bắt anh ta. Vua trẻ Feanaro đã tuyên thệ và gọi tên của Iluvatar. Các con trai của ông đã thề với ông để trả thù cái chết của Finwe và lấy Silmarils bị đánh cắp khỏi Dark One.
Từ đâu tôi biết điều đó? Tôi sẽ không bao giờ nói với bạn, tôi không bao giờ chia sẻ bí mật của mình với người khác. Tôi là hoàng tử Minyarin, người hiếm khi rời khỏi dốc Taniquetil, nhưng tôi biết những gì đang xảy ra trên toàn bộ vùng đất - tôi không biết tất cả mọi thứ, nhưng đủ. Không ai hỏi tôi từ đâu tôi biết tất cả những điều đó. Bạn cúi đầu trong một lời chào im lặng. Sự im lặng này còn tồi tệ hơn bóng tối. Bộ lạc của bạn nói về Darking of Valinor. Tối là không thể khi vẫn còn ánh sáng. Đừng nhìn xuống, ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời - thấy không? Có sao. Luôn có những ngôi sao. Tại sao bạn quên chúng?
Tôi nghe nói bạn muốn theo Feanaro và rời Tirion, Valinor, mọi thứ. Tôi thấy trong đôi mắt sáng sầu của bạn xen lẫn sự quyết tâm, anh họ thân mến. Bạn muốn cho tôi biết về quyết định của bạn? Làm điều đó - tôi sẽ không cố gắng ngăn cản bạn, ngay cả khi tôi nghĩ thật ngu ngốc khi rời đi. Nhưng tôi tôn trọng bạn và tôi hiểu mong muốn của bạn. Nói với tôi rằng bạn muốn rời đi, anh em họ, nói với tôi, vì vậy tôi sẽ có cơ hội để ban phước cho tôi.
Khuôn mặt bạn tái nhợt và tôi có thể thấy bạn mệt mỏi và buồn như thế nào. Chẳng mấy chốc bạn sẽ rời Aman. Chúng ta phải nói chuyện với nhau bây giờ. Bạn phải nói chuyện với tôi, anh em họ. Trước khi quá muộn. Trước khi chúng ta sẽ quay lại và sẽ không bao giờ gặp lại nhau - không phải trước sự thay đổi của thế giới.
Làm ơn, anh em họ, nói. Tôi không thể lắng nghe sự im lặng này lâu hơn nữa. Xin vui lòng, phá vỡ sự im lặng này.
Tên của Elf là Vanadil, từ Người chủ thứ ba của Minyar. Và anh đã chết.
Bên cạnh anh còn có một người khác. Và một số khác. Và một người khác,Ing Ingion nhìn vào những cơ thể nằm thành hàng trước mặt anh ta. Hai trợ lý của anh ta đang đứng đằng sau anh ta, bất động và không tiếng động.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc và giờ là lúc để thương tiếc. Thời gian Minyar đã ước không bao giờ đến với họ - để thấy những người thân yêu của họ vô hồn.
"Đây thậm chí không phải là cuộc chiến của chúng tôi," ai đó thì thầm. Nơi họ ở cách xa chiến trường và từ Noldor và Sindar đang ở trên bờ, hát một lời than thở cho những người bạn đã chết của họ.
Vanyar, những người được coi là ca sĩ giỏi nhất, vẫn im lặng, đứng xung quanh những người họ hàng đã chết của họ như thể họ muốn bảo vệ họ khỏi tầm nhìn của người khác.
"Anh ấy chưa làm gì với chúng tôi", một người khác nói.
"Bây giờ anh ấy đã làm," Minyaner, trợ lý của Ingwion, nói. "Bây giờ người hầu của anh ta đã giết họ hàng của chúng tôi."
"Bởi vì chúng tôi đã đến đây," chiến binh lắc đầu. "Chúng tôi chưa bao giờ là kẻ thù của anh ấy, chúng tôi HẠNH PHÚC" giọng anh vỡ òa và anh bắt đầu khóc. Em gái anh, đứng bên cạnh anh, ôm lấy anh bảo vệ.
Hoàng tử im lặng, nhìn vào đôi mắt của Vanadil nhợt nhạt, lạnh lùng. Người trợ lý khác của anh, Hallawen, đặt tay lên vai anh.
"Chúa tể của tôi, xin vui lòng. Nói chuyện với họ. Họ cần các bạn."
Ingwion nhìn lên. Anh ta không thể giúp đỡ những người đã chết, nhưng anh ta có nhiệm vụ là người lãnh đạo quân đội Minyarin. Anh có thể khóc sau đó, trong khi anh sẽ cô đơn.
"Chúng nó rất giống nhau", anh bắt đầu và liếm môi. Người luôn luôn có cách nói bằng lời, giờ không chắc anh nên nói gì với họ. "Bạn bè của chúng tôi hiện đang ở Mandos. Chúng tôi đến đây để mang lại ánh sáng và hy vọng cho Beleriand, để giúp đỡ anh em họ của chúng tôi. Người bóng tối đã sát hại nhiều người bạn của chúng tôi, phá hủy sự bình yên của chúng tôi và nghĩ Eldar yếu đuối. "
Họ đã đối mặt với kẻ thù ngày hôm nay. Họ đã thắng. Họ đã sống sót sau trận chiến này - nhưng không phải tất cả trong số họ.Đó là lỗi của anh ấy và anh ấy biết về nó. Anh ta không nên mang chúng đến đây để chết. Họ đã quyết định đến đây, để chiến đấu với Dark One. Minya đã sai - đó là cuộc chiến của họ, ngay cả khi họ không bắt đầu nó. Chính Noldor đã bắt đầu điều này, một hoàng tử Noldorin cụ thể, người đã dành quá nhiều thời gian trong lò rèn của mình và không đủ thời gian với gia đình. Anh bắt đầu nó và bây giờ họ, Ingwion và Arafinwe, đã ở đây để ngăn chặn nó, để rửa bóng tối từ vùng đất này bằng máu của những người thân yêu của họ.
Bạn có biết bóng tối trong giờ ngay trước bình minh? Khi tất cả bóng tối biến mất vì không có ánh sáng từ trên trời rơi xuống, không có ánh sáng để chỉ cho bạn con đường đúng? Trong Dor Daedeloth giờ này dường như kéo dài mãi mãi. Và nếu bạn là một trong những người từng sống trong ánh sáng. bóng tối này cảm thấy rất không tự nhiên, rất lạ. Bạn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vùng đất nghiệt ngã này và nghĩ xem nó ở dưới bóng tối bao lâu. Mùa xuân sẽ bao giờ trở lại đây? Hoa sẽ lại nở?
Bạn có thể đi bộ ra khỏi trại, nhưng không có gì để chiêm ngưỡng, không có gì để đánh thức hạnh phúc, hy vọng, niềm vui. Chỉ có tro tàn. Và gió hú, như tiếng Manwë khóc vì số phận đáng thương của vùng đất này.Bạn không muốn đi, không muốn đến đó một mình. Lựa chọn bị tấn công bởi những người hầu của Kẻ thù không là gì so với nỗi đau và nỗi buồn bất tận của vùng đất hoang vắng này. Nhưng bạn phải đi ra ngoài, bạn phải rời khỏi sự an toàn thầm lặng của trại, cảm giác rằng có những người bạn của bạn, những người có thể đến để giúp bạn hoặc chỉ đơn giản là nói chuyện với bạn. Bây giờ bạn không nghĩ về nhiệm vụ của mình với tư cách là người lãnh đạo của chủ nhà Vanyarin. Bạn không nhớ gì về hội đồng với High King Arafinwë và Herald Eonwe, Nëlyafinwë, Kanafinwë và những người khác. Chỉ có nhu cầu, thứ gì đó đẩy bạn ra khỏi vòng tròn ánh sáng, chìm sâu vào bóng tối. Và có những xác chết - trên khắp các lĩnh vực bụi. Có một trận chiến, cách đây không lâu, khi mặt trời ở trên. Chiến trường sẽ được làm sạch sớm. Maiar of Aulë, người đi cùng Herald Eonwë sẽ hát tommorow vào buổi sáng, và trái đất sẽ che mất tầm nhìn khủng khiếp này. Thi thể của tất cả những người theo Ánh sáng sẽ được chuyển đến nghỉ ngơi trên ngọn đồi, nơi một khu rừng mới sẽ mọc lên. Bạn đang đi qua cánh đồng, đôi mắt trống rỗng dõi theo bạn, những mảnh áo giáp vỡ hoặc một số bộ phận cơ thể đang cố gắng ngăn bạn lại. Nhưng bạn không dừng lại. Và chẳng mấy chốc, có ánh sáng trước mắt bạn, mờ và đỏ, như máu tươi. Và có những ngọn núi lơ lửng phía trên bạn - những ngọn núi ảm đạm, tối tăm, tàn nhẫn. Ba ngọn núi lửa đang chảy máu với nham thạch chảy uể oải xuống sườn núi. Và bạn ở đó, một mình, run rẩy dưới cơn gió lạnh, không phòng bị; mái tóc sáng của bạn đang tỏa sáng như một ngôi sao rơi. Và bạn biết rằng có vô số ánh mắt đang nhìn bạn, một Vanya cô đơn, ở đây, trên ngưỡng của Angband. Và khi cánh cổng sẽ mở ra bạn sẽ biết ai sẽ đi ra.
Con ngựa gần Ingwion di chuyển với đặc tính lưu loát chỉ có ở ngựa núi Minyar. Không ai trong số những con ngựa Noldor - rất đẹp và cao, quá mảnh và bền - có thể sánh với cánh đồng với những con ngựa núi Taniquetil. Đúng vậy, thú cưỡi Vanyar không quá cao, bộ lông dài hơn và móng guốc to, nhưng chúng rất bền và không bao giờ bị vấp ngã. Và không có gì ngoài sơn dương có thể chạy nhanh hơn trên núi và Ánh Dương là con ngựa nhanh thứ hai ở Minyamara.Bây giờ anh ta đang chạy xuống một con đường núi, hẹp và đầy đá, nhưng anh ta đã không chậm lại một lúc và trồng những bước nhảy vọt về phía trước. Thân cây chỉ chập chờn trên đường chạy, nhòe như màu nước không thành công. Cơn gió thổi ngược trở lại và quấn tóc Ingwion trong một bím tóc điên rồ, mà Tiên sẽ phải chải sau nửa giờ, nhưng bây giờ Vanyar đã tập trung vào một thứ quan trọng hơn nhiều.
Con tàu đã đến.
Sau rất nhiều năm im lặng, sau khi con tàu đưa hai con trai của Elrond và Lord Celeborn, sau bao nhiêu năm bị đình trệ ... Ingwion xuống từ những nơi cao, nơi người dân của anh ta sống, để Alqualondë sẽ chào đón những Tiên cuối cùng từ Trung Địa.Con đường hợp nhất với con đường Teleriv, cát và cỏ phủ kín ở nhiều nơi. Nắng khịt mũi khó chịu và chậm lại một chút. Ingwion đã không thúc giục anh ta, con ngựa biết rõ hơn có nên chạy phi nước đại hay không và Tiên tin tưởng vào phán đoán của anh ta. Alqualondë cách đó không xa, và con đường dẫn quanh biên giới Alqualondë đến bến du thuyền. Ingwion nhìn theo cách đó và thấy rằng chiếc thuyền gần như nằm trên bờ.
Đúng vậy: một chiếc thuyền. Không phải là một con tàu Sindar, mà là một chiếc thuyền, có hình dạng hơi khác thường, được làm bằng gỗ khác với bình thường. Phi hành đoàn gấp cánh buồm - một cánh buồm - và bây giờ chèo rất mạnh để đến bến tàu.Phi hành đoàn gồm hai người mặc áo khoác màu xám. Một người phải là một đứa trẻ, cô cao gần một nửa, nhưng cô chèo thuyền với người bạn đồng hành của mình. Nắng dừng lại trước đám đông của Telerich, người đến chào đón khách. Khi họ nhìn thấy một Tiên tóc vàng mặc áo choàng trắng, trên một con ngựa núi, với biểu tượng của Nhà Ingwego trên chiếc áo khoác màu xanh sẫm bị ném trở lại, họ chia tay và để anh ta đi qua, và một phần tốt trong số họ chào đón anh ta thân thiện.
Ingwion và một trong những cô con gái của Valar ở đầu bến tàu.
"Anh là," cô mỉm cười. - Tôi nghĩ anh không thể làm được.
"Nhưng tôi đã làm được," anh mỉm cười đáp lại và đưa tay cho cô. - Chúng ta sẽ đi chào họ chứ? Họ bắt - anh nói thêm, liếc về phía trước.
Con gái của Valar gật đầu và nắm lấy cánh tay anh. Họ cùng nhau đi bộ một chút trên bến tàu và dừng lại vì những người mới ra khỏi thuyền và đi về phía họ, mặc áo khoác màu xám, mà Ingwion nhận ra là được sản xuất tại Lorien. Gió mùa thu mát mẻ chắc chắn đã gây thiệt hại cho họ trên biển, thậm chí mũ trùm của họ cũng được vẽ sâu để che mặt.
"Chào mừng đến với Aman", họ bắt đầu khi cặp đôi đến gần hơn.
"Vì vậy, chúng tôi đã đến," Tiên lớn tuổi vui mừng, ném mũ trùm của mình.- Cuối cùng! Bạn thậm chí không biết làm thế nào gợn nước này! - cái thứ hai cũng làm như vậy.
Người kia là một người lùn.
Các cô con gái của Valar ngất đi.
Chuyện tình cảm to be continued:
Tình cảm của hoàng tử (vua tối cao Narnia) và công chúa (Mặt Trời Bình Minh rực sáng) càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng sâu sắc và dịu dàng hơn qua từng ngày.
Hai người ấy dịu dàng như vậy, chân thành vậy, họ sẽ đến và đi.
CỦA HỒI MÔN NHỎ CHO NÀNG CÔNG CHÚA MẶT TRỜI:
Varda ban cho cô ấy một đôi cánh , hai người ấy bay đi khắp nơi, trong những ngày của bình minh và hoàng hôn: Cô ấy chính là BÌNH MINH RỰC SÁNG mà!!!

Phân đoạn 8:
"Chúng ta sẽ đi đến đâu vậy, Peter?" – Linnetel để mặc cho Peter kéo cô ấy đi đến một khu vườn và nàng hiểu rằng chàng đang muốn cho nàng xem ngay thứ gì.
"Linnetel, em thấy thế nào?' – Peter mỉm cười ôm eo cô để cầm lên.
"Như giấc mơ của những giấc mơ tỉnh giấc, nơi mà chúng thành sự thật vậy, Peter!" – Linnetel mỉm cười ngọt ngào. - "Giống như mối tình của chàng và nàng công chúa đại dương thân yêu của chúng ta." - Cô ấy ôm anh nhẹ nhàng – "Đừng đau buồn, Peter." – Peter run rẩy và Linnetel mỉm cười – "mối tình của anh và em đã được ghi nhớ với những người dân Narnia thân yêu, mối tình của chúng ta cũng được ghi nhớ với họ, và Người cầu nguyện yêu thương cho chúng ta bây giờ và luôn luôn." – nàng mỉm cười – "không đau lòng, chúng đang sống hạnh phúc cuộc đời của mình bây giờ."
"Em kể về chúng cho anh nghe, có được, Linnetel." – Anh hỏi và cô mỉm cười gật đầu. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ dưới đáy biển, gia đình cai trị biển có sáu người con gái, vương quốc biển cả là của họ, và những nàng công chúa được tự do đi tới bất kỳ thế giới nào mà họ muốn, ngoại trừ một nơi....đó là mặt biển của bất kỳ thế giới nào. Vào sinh nhật thứ 15, mỗi nàng công chúa được phép lên mặt nước, nhưng chỉ trong một ngày, cuối cùng ngày đó cũng đến, và đó là sinh nhật nàng công chúa Út và những gì nàng thấy ở trên đó sẽ thay đổi số phận của mình mãi mãi, đó là tình yêu đích thực của nàng: vị hoàng tử của Narnia trên đất liền đã dương cánh buồm trên con tàu Splendor Hyaline (con tàu Thiên Nga xinh đẹp và dịu dàng) cùng đoàn tùy tùng nhân ngày sinh thành của mình, một cơn bão nhỏ kéo đến sau ngày sao xáo hoảnh, hoàng tử đã ngã xuống tàu và nàng tiên cá cảm thấy chàng thật cuốn hút để rồi mặc kệ những câu chuyện hiểm nguy trên mặt biển, nàng nhất định phải cứu chàng. Nàng tiên ôm lấy hoàng tử và ngắm nhìn chàng mở đôi mắt thấy bóng dàng nàng, nàng tự hỏi cảm giác này là gì vậy và nàng sẽ như thế nào nếu được ở bên cạnh chàng? Và có một đôi chân thật sự? Nàng chưa bao giờ có những cảm giác này và khi có người tới gần, nàng nhìn hoàng tử lần cuối cùng trước khi chàng tỉnh lại, nàng nhìn phía sau tảng đá thời khắc hoàng tử tỉnh lại, chàng hoàng tử mở mắt và thấy chính là ông quản gia cùng con chó cưng của gia đình với lại từ đó chàng tìm kiếm mãi bóng hình người con gái xinh đẹp đã cứu chàng: nàng công chúa của đại dương bé bỏng rất đau lòng vì nàng đã gửi lại trái tim mình cho chàng trai trên cạn dạo ấy và tự hỏi rằng nếu như chủng tộc dưới nước của nàng được ở cùng người trên cạn. nàng đã đau lòng bơi đến nơi sâu thẩm nhất đại dương, kể cho một phù thủy đêm canh giữ đất nước Narnia với thanh kiếm bảo vệ được trao cho ông ấy, ông ấy đã nghe về tình yêu và nổi khao khát có đôi chân của nàng giống người bộ hành trên mặt đất; và ông ấy trao cho nàng chiếc hộp dây cót nếu mở ra có âm nhạc cùng bóng hình, điều duy nhất trong chiếc hộp mệnh danh Pandora đó: Chỉ cần mở ra mọi nổi bất hạnh sẽ xông đến, tất cả những thù ghét, bất hạnh, nổi buồn, ghen tị, đau thương đều sẽ xông ra; trong đáy hộp của linh hồn, chỉ có một thứ duy nhất còn lại và đó chính là niềm hy vọng cho những người bộ hành; tất nhiên, nó khóa giữ trái tim của linh hồn người mong muốn được ban phước món quà thật sự từ tình yêu mà bây giờ đã trao đổi với thỏa thuận nó đặt ra: linh hồn nàng ràng buộc bị khóa giữ trong chiếc hộp, nàng không tìm được tình yêu đích thực của mình từ chàng hoàng tử đó, vậy thì linh hồn nàng sẽ thuộc về nó tới khi tình yêu đích thực đến với nàng. Nàng suy nghĩ và rồi sau đó nàng đã đồng ý, giao ước đã được hình thành, nhưng khi nàng tìm thấy chàng hoàng tử thì nàng nhận ra trái tim chàng đang thuộc về đất nước và như vậy chàng đã chiến đấu tới hơi thở cuối cùng; đến khi chàng ngã xuống, nàng đã lao đến bên chàng nơi chiến trường khói lửa của nổi bất hạnh lứa đôi;
Từ đó, không có ai thấy nàng ấy nữa.
Có người nói, nàng đã phát điên và đi thật sâu vào trong khu rừng của mảnh đất diệu kỳ. Có người đã khẳng định rằng ngày ấy, lúc nàng đau đớn bởi trái tim tan vỡ, nàng đã lang thang vô định đi về bờ biển năm xưa khóc cho gia đình rồi nhảy xuống đại dương và hóa thành bọt biển trong sự nuối tiếc của tất cả những chị em gái và cha mẹ thân yêu. Nhưng cũng chỉ duy nhất,
Ngày ấy bài ca của Vì Sao đã hát trên mảng trời thật cao hát những bài ca tiếc thương cho mối tình trung thủy dạo ấy: nàng tiên nước biết được nổi đau và khẩn xin nhưng mọi thứ quá muộn, bởi vì thỏa thuận của nàng cùng chiếc hộp đã được lập ra, nàng bị trói buộc linh hồn cùng nó ở trên đất liền cho đến khi chàng hoàng tử cùng tình yêu đích thực tìm ra nàng và sức mạnh của nàng thuộc về Finn linh hồn được làm việc trước QUYỀN NĂNG TỐI THƯỢNG của Người mãi mãi.
Nhiều năm sau, cô gái năm đó được gọi tên bởi người yêu trên chiến trường Thương Lộc năm nào, nàng Linnetel, chàng trai đã trao cho nàng một chiếc khóa hình sao xanh trên dây chuyền nhỏ ở cổ như một chìa khóa cho chiếc hộp làm bằng pha lê kim cương TRÁI TIM CỦA ĐẠI DƯƠNG vào đêm trước ngày chàng tử chiến nơi sa trường; Cẩn thận người cố lấy đi điều quý giá kỳ diệu của THORA bởi vì, đó là món quà. - "Vua của Narnia thì sẽ không bao giờ nói là không tin tưởng," – Peter mỉm cười. – "Nước là một phần của tất cả thế giới, mùa hè cùng vì sao, tồn tại mãi mãi."
"Vâng!" – Linnetel mỉm cười dịu dàng. – "khi những Vì Sao rơi khỏi thiên đường, chúng ta sẽ lại đi đến mạnh mẽ trong thế giới mới không còn, sự chữa lành của nước trời."

**************************************************************)
Người thừa kế của Manwë bước đi trong quyền lực của Nhà vua, đưa ra các phán quyết của Chúa tể Arda.
Anh ấy là Eönwë.
Eönwë, người có giọng nói giống như tiếng hú của gió và tiếng sấm của đôi cánh đại bàng; anh tuyên bố những lời của Manwë, cố vấn và phán quyết của mình cho người dân Arda.
( Một lần, anh ấy cúi đầu trước một Noldor và mang lại lời truyền đạt cho Manwe, bài phát biểu có giọng nói thật mạnh mẽ của anh ấy. )
Eönwë, người có sức mạnh vượt trội; anh ta lãnh đạo lực lượng của Valinor chống lại bóng tối ngự trị trên Trung Địa và các sinh vật tà ác chạy trốn trước valor của anh ta.
( Một lần, anh ấy chào đón một thủy thủ thời tiết và ca ngợi anh ấy là người mang ánh sáng cổ xưa, sự huy hoàng của Trẻ em Eru Trái đất. )
Eönwë, người không có quyền phán xét hay ân xá, chỉ nói và truyền đạt; anh ấy vui mừng dạy dỗ các tín hữu, trong khi họ không chung thủy chờ đợi sự phán xét của Đứa con cả của Eru
( Một lần, anh ta cấm một cuộc chém giết, và một chiến thắng khó khăn đã trở nên cay đắng; anh ta nhớ, sau đó, người đó tạo ra các viên ngọc. )
Eönwë, con trai cả của Chúa Tể Trái Đất, có bàn tay mang biểu ngữ của Manwë.
**************************************************************)
Urien, người đã từng nuôi dưỡng những bông hoa vàng trong khu vườn của Vana và trân trọng hơn tất cả Laurelin, người trẻ hơn trong Hai Cây; Trái cây cuối cùng của cô ấy mang theo, sức nóng rực rỡ của nó phù hợp với chính mình.
Cô ấy điều khiển một con tàu có những ngôi sao tỏa sáng hai bên con tàu của cô ấy, cô ấy giúp cho Công chúa Ánh Sao Ilmarë.
(Công chúa Ánh Sao là người mang stardust – Ngôi Sao Ma Thuật - trong một cái túi và những sợi chỉ lấp lánh trong một cái giỏ may; cô khâu các chòm sao lại với nhau. Ilmarë, người định hình đá quý dạng viên và hạt mờ, những giọt sáng lấp lánh; cô ấy phân tán chúng trên Ilmen. Ilmarë, công chúa của Wells of Varda, giọt sương rạng rỡ của Hai Cây; cư dân của Valinor nhìn trong sự ngạc nhiên khi cô đi ngang qua họ, có nhiều ngôi sao trên tay và ánh mắt của cô.)
Tuy nhiên, cô ấy là một ngôi sao mang ánh sáng Vàng và Bạc chèo thuyền thiên đàng, mang đến niềm vui của nhiều người trong nhiều mất mát lẫn chiến thắng.

(công chúa nói với cô rằng ở trên những Ngôi Sao phù trợ cho các linh hồn như một gia đình, họ ở đó để xem, cách mọi người rơi xuống trong Bóng Tối và đi lạc trong khu rừng Diệu Kỳ của Enchanted Forest trong Bóng Tối của Linh Hồn để đi về Ánh Sáng Chân Lý Minh Triết dưới sự giúp đỡ của Aslan qua Các Vị Thần và Vì Sao) Những Vì Sao im lặng mang đến sự Chữa Lành, Gột Rửa Dòng nước trong sạch và mềm mại chảy của Linh Hồn, Niềm Tin Yêu và Hi Vọng ngay cả trong Bóng Tối vẫn có niềm vui vỡ òa vì tất cả đã thức giấc khỏi Bóng Tối Vĩnh cửu và chiến đấu cho Ánh Sáng cho đến cái ngày xua tan hoàn toàn Bóng Tối.
(Trái Tim của cô ấy Tự Do lang thang rong ruổi trên những tầng trời cao và thật xa
như một tông giọng cao vút hướng những đứa con của Người về phía Thiên Đàng
không còn nơi đau khổ của địa giới nữa, nhưng cuối cùng Những Vì Sao đó là Gia
Đình lớn ở đó để nhắc nhở những đứa trẻ về The Star là lá bài của sự chữa lành và hồi sinh. Đó cũng là sự lạc quan và hy vọng của tuổi trẻ. The Star là lá bài mang tính nữ với hình ảnh thiếu nữ trẻ.
Hy vọng, sự mới mẻ
Tính tâm linh, chữa lành
Cuộc sống mới, hồi phục, giải phóng Tia sáng, lạc quan
May mắn, vận may, có phúc
Những ước muốn, dẫn đường
Chứng ngộ, chúc phúc
The Star hầu như không cần một lời diễn giải nào cả. Mọi thứ trong lá bài đều nói về sự toàn vẹn, rộng mở và chữa lành. The Star đóng vai trò một người dẫn đường của tia sáng hi vọng cho bóng tối. Nó hứa hẹn một sự thay đổi, chữa lành và giải phóng năng lượng.
The Star cũng là một lá bài của sự lạc quan, của những ước muốn và ý tưởng cao vợi. Chúng ta luôn chờ sao băng vụt qua để ước một điều ước. Chúng ta gọi những người nổi tiếng và đáng ngưỡng mộ là Star. Và chúng ta luôn thấy trẻ nhỏ sung sướng, bị thu hút khi được người lớn tặng cho những ngôi sao.
The Star hoàn toàn tự do. Nàng không mặc quần áo mà trần trụi, không đứng nghiêm trang mà mềm mại, thư thái.The Star thoải mái đổ nước ra ngoài, nàng không sợ nước bị mất đi. Nàng luôn tin rằng cuộc sống sẽ cung cấp năng lượng mới cho nàng. Những cái bình thần kì ấy không bao giờ cạn nước.
Chú chim bên phải The Star là một con cò quăm, biểu tượng của thần Thoth. Vị thần của Ai Cập được xem là nhà phát minh của tất cả mọi loại hình nghệ thuật. Nguồn nước của The Star chính là dòng năng lượng, tất cả những sáng tạo của nhân loại đều bắt nguồn từ đây.
Những ngôi sao ở The Star đều là ngôi sao tám cánh. Ngôi sao tám cánh có thể tạo nên bằng cách đặt một hình vuông chéo một hình vuông. Ta sẽ có một hình tròn giao điểm trong đó. Hình vuông đại diện cho vật chất và hình tròn đại diện cho tinh thần
Chúng ta đã dùng những ngôi sao để xác định phương hướng, khám phá ra những vùng đất mới. Chúng ta cũng sáng tác ra những truyền thuyết về những chòm sao và dự đoán tương lai qua đó. Vì vậy, The Star đại diện cho nhận thức với mục đích cao cả và đường hướng trong đời sống tinh thần của ta.
Những ngôi sao : những điều ước, mơ mộng, tham vọng, hướng dẫn, ánh sáng, hy vọng, sự nhận thức, cảm hứng
Dòng nước : dòng chảy cuộc sống, năng lượng, chữa lành, đổi mới. tiềm thức Người thiếu nữ đổ nước : chữa lành, loại bỏ bế tắc, làm sạch
Khỏa thân : bản chất trần trụi của cái tôi, sự khuây khỏa với cái tôi và sự tự do Cò quăm : biểu tượng sáng tạo của mọi loại hình nghệ thuật
Một chân dưới nước, một chân trên bờ : biểu tượng cho việc sống trong đời
sống hàng ngày và cả đời sống tâm linh
Màn đêm : khi các vì sao sáng rọi ta nhận ra rằng phải sâu trong đêm tối ta mới thấy những tia sáng tỏ nhất
Trong một nơi tối đen như mực. >o<
Eönwë : "Khung cảnh xung quanh như thế nào?"
Urien: "Xung quanh rất tối rất tối rất tối..."
Urien vừa miêu tả vừa thấy bó tay, Eönwë vẫn bình tĩnh: "Không thấy gì hết à?" Urien "Đúng."
Eönwë : "Còn âm thanh?"
Urien cố gắng lắng nghe một lúc: "Hình như có tiếng nước."
Eönwë : "Ừ, anh biết rồi."
Urien vốn không phải là người hay nghĩ ngợi nhiều, nhưng đối diện với sự im lặng đen tối này, lại dần dần thấy buồn phiền, đi tới đi lui, đảo đến mấy vòng vẫn không thể thoát ra được. Đúng vào lúc ủ rũ cực độ, Urien đang ở dưới một vực sâu, bốn bề là vách núi cao dựng đứng, chếch phía bên phải có một thác nước và một đầm nước sâu, chắc đây là nơi tiếng nước phát ra, bên bờ đầm mọc lên vô số hoa thơm cỏ lạ. Và Eönwë , trong quang cảnh rực rỡ này đã giáng trần xuống bên cạnh cô một cách chậm rãi và hệt như thần tiên vậy. Vì anh ngồi trên lưng một con đại bàng lớn và bên cạnh là một con chim phượng hoàng trắng như tuyết cái xinh đẹp. "Anh đã tìm được em rồi." - Urien mừng rỡ.
"Để em chờ ta lâu." – chàng bước xuống khỏi con chim trắng như tuyết lớn.
Arien thường cưỡi cổ xe mặt trời trên trời cao và đôi khi một cái gì xẹt ngang, đó chính là Eönwë đang ôm Urien bay lượn ngang qua, thật là không còn lời nào để nói
***************************************
Urien chăm chú nhìn anh lạ lùng: "Em cảm thấy mọi chuyện cứ như giấc mơ của Irmo ban cho chúng ta vậy, Eönwë !"
Eönwë nhìn vào mắt nàng, anh đang cất cánh bay chở cả hai người đi trên bầu trời dịu mát, anh mỉm cười để cô tận hưởng sự phong phú của bầu trời: "Anh cảm thấy khi em trong vòng tay của anh: niềm hạnh phúc trong lòng anh rất lớn đang trào dâng khiến tim của anh gần như vỡ òa cả niềm hạnh phúc_"
Urien mỉm cười: "Anh đừng nói nữa_"
Eönwë nhìn cô thẹn thùng cúi đầu đỏ mặt với anh.
Urien mở đôi mắt lớn nhìn anh dịu dàng: "Anh nói nữa thì em sẽ tan chảy trong nước mất thôi___"
Eönwë bật cười: "Urien, kể anh nghe, tại sao lại thành ra thế này vậy?"
     
Urien ấp úng: "Đừng trách cứ các bác_ thật ra thì........"
Urien là công chúa mặt trời, cũng như Ailsa là công chúa mặt trăng và chị gái cô ấy Arien cũng là công chúa mặt trời, cái tên thường gọi của cô ấy là Urwen Lalaith (Tiếng cười của thiếu nữ sinh ra từ ánh lửa: cô là một đứa trẻ hạnh phúc và mang lại nhiều niềm vui cho trái tim của các hộ gia đình của Húrin trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tóc của cô ấy màu vàng giống như hoa huệ mọc trên cỏ và được so sánh với một đứa trẻ Elven bởi hầu hết mọi người.).
Finowen đã biết cô từ khi cô ấy còn nhỏ vì anh là người đã từng cứu cô khi cô trượt chân bên chiếc hồ bạc, mang cô trở về nhà và chăm sóc cho cô ấy, mẹ của anh đã chăm sóc bệnh cho cô và năm ấy cô còn chưa trưởng thành thành thiếu nữ và họ có tình bạn ngàn năm nay suốt như rối rắm, cô ấy yêu anh với hạnh phúc và cả cuộc sống của cô.
"Finowen Eönwë " - cô kêu tên anh với niềm vui sướng, anh nhìn đôi chân trần phủ màu xanh mềm mại đang bay về phía anh như hoàng yến nhanh nhẹn và ngọt ngào, đôi mắt cô rạng ngời hạnh phúc và mặt cô đỏ ửng khi nhìn vào mắt anh – "anh thấy không?" – cô háo hức.
Anh nhìn vào túi chứa đầy hoa của Thiên Đường với một cây cung tên bằng loại ngà quý giá khiến anh run rẩy: "Ilmare và Nieliqi tặng cho em đấy. Em cũng đã run rẩy giống như anh khi mẹ anh nói về chuyện em sẽ được hai cô ấy dạy cho cách dùng chúng_"
Anh run rẩy và cảm thấy nghi ngờ về món quà cùng lời dặn dò chấp thuận đúng đắn, vũ khí chống lại kẻ thù và nó khiến anh run rẩy: "Urien, em đã không còn là một đứa trẻ nữa và anh sẽ dạy cho em những gì anh biết, Lalaith (đó là tên anh gọi cô và mọi người cũng gọi nữa)"
Urien mỉm cười ngây thơ nắm tay anh đi nhanh qua khu vườn, anh nắm tay kéo cô lại, cô ấy mở đôi mắt to ngây thơ nhìn anh: "Đây là gì?"
Eönwë kéo cô về ngực anh, tay anh bợ sau đầu cô ấy mỉm cười, anh khẽ mấp mmáy đôi môi mình vào đôi môi mềm mại của cô; cô ngây thơ với nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cô lấp lánh và mũi cô nhăn nhó: "Như vậy để làm gì?"
Eönwë lẩm bẩm: "Anh đã rất nhớ em!!"
Urien mỉm cười: "Em cũng vậy!"
Eönwë xoa đầu cô ấy: "Tha thứ cho anh đã để em một mình cô đơn,"
Urien lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Anh bận rộn mà, anh phải bảo vệ mọi người khỏi những người phía Bắc xa xôi kia và em biết anh không bao giờ cố ý bỏ rơi em_" Trái tim của anh đập mạnh thình thịch khi đối mặt với người vợ anh hằng yêu thương suốt nhiều ngàn năm qua, trái tim và tinh thần họ kết nối với nhau rất mạnh mẽ, ngực anh thở phập phồng với tất cả sức mạnh của nhịp thở.Anh nắm tay cô nở nụ cười dịu dàng, cô khẽ cúi đầu đỏ mặt, nụ cười tinh nghịch khiến tim cô run rẩy rồi khó cả tập trung khi thấy gương mặt đó của anh kể cả bao nhiêu ngàn năm nay hay cả trăm tuổi Valian, liệu anh có biết là anh đã làm phiền trái tim cô một cách ngọt ngào hay không. Anh đột nhiên tỉnh táo lắng nghe sự im lặng của cô: "Lalaith, anh có làm phiền cảm xúc của em không? Anh không có ý đó, anh không nên cười em như vậy."
Cô ấy cười dịu dàng với tình cảm của anh: "Không phải, anh không làm tổn thương em vì em đang nghĩ về chuyện khác_"

Anh hỏi với đôi mắt tìm kiếm khi anh đến gần cô hơn với gương mặt dịu dàng: "Về_" Cô ấy khẽ cúi đầu: "Về tuổi của anh_"
Anh ấy nắm eo cô bằng cả hai tay nâng cô dễ dàng lên không trung không nặng nề, cô ấy cười vừa khóc phản đối mặc dù anh đang dễ dàng ném cô lên phản kháng, cô rên rỉ quên giơ tay và giấu chỗ tay bị thương, anh liếc nhìn thấy đám đỏ của cô.
Anh nghiêm túc: "Lalaith, chuyện này là sao?"
Cô khẽ lắc đầu: "Đó chỉ là một vết thương nhỏ đơn giản mà thôi anh, đừng quá lo." Anh nhẹ nhàng ôm cô đến bờ hồ nước và khum bàn tay lên từ nước bạc trị thương trắng trong, ngọt ngào và lạnh lẽo cẩn thận vuốt lên lòng bàn tay đầy máu của cô ấy, gạt đi và lau khô nước máu bị thương.
Anh thì thầm: "Vết xước không chảy máu nữa, anh xin lỗi_"
Cô cười thở phào: "Anh là người tha thứ cho em dễ dàng nhất nhưng sẽ rất buồn nếu em thấy gương mặt tội lỗi của anh, em không thích nhìn anh buồn bã và quá lo lắng, anh có thể nở nụ cười với em."
Anh khẽ liếc xuống: "Có lẽ anh sẽ già và quằn quại với nổi đau tội lỗi?"
Cô thở phào ý thức sự chạm tay quanh tay cô, những ngón tay anh vuốt dọc cổ tay cô, cô run rẩy cười ngọt ngào: "Ôi, Eönwë của em, rốt cuộc anh cũng không già lắm đâu."
Nụ cười của anh nhẹ nhàng, họ nhìn nhau trong cảm xúc trộn lẫn với đôi mắt đầy sương mù, họ lẩm bẩm khi nhìn chăm chú nhau cái tên của mình trong thế giới riêng không có ai khác, anh ấy bồng cô lên và nhẹ nhàng vuốt má cô: "Em cũng không còn trẻ nữa."
Đôi mắt đầy biểu cảm và sự khôn ngoan của anh khiến tim của cô loạn nhịp, giọng điệu của anh dịu dàng trong màn sương mờ nhạt, cô chớp mắt biết ơn anh ấy trong giấc mơ nhẹ nhõm mặc dù đau đớn. Anh ấy lo lắng cho cô ấy chiến đấu hoặc chịu bất kỳ tổn thương nào thật lạ lùng, cô ấy chưa bao giờ phải làm gì với anh ấy và bởi vì anh sẽ nhất định sẽ cứu cô khỏi nổi đau của cái chết 'Anh luôn nhớ em và nghĩ về em mọi lúc, tình yêu của em tỏa sáng như ánh sao dịu dàng trong lòng anh, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng niềm tin của em trong niềm vui và sự bảo bọc yêu thương của anh dần lấp đầy tim của anh__' tim cô run lên mãnh liệt khi nghe những lời thì thầm trái tim anh và cô quàng tay để tay lên trái tim của anh với ánh hào quang dịu dàng như nước và không khí.
Eönwë dịu dàng để trán lên trán cô ấy: "Vì sao nhỏ của anh, em yêu thích nhìn vào mắt anh nhiều như thế ư?"
Urien trái tim loạn nhịp: "Em thích cách anh nhìn em khi chúng ta đơn độc, mỗi lần bên anh không phải sự thổi bùng cảm xúc của thân xác nhưng đó là tình cảm chân thành khi chúng ta cách xa nhau (anh ấy sâu sắc và thông thái) và khi kết đôi chúng ta đồng điệu linh hồn với nhau và biết được ngôn ngữ linh hồn chúng ta."
Eönwë mỉm cười: "Mọi khó khăn chỉ có gia đình chúng ta biết được, em có trái tim dịu dàng và trái tim em rất khôn ngoan đã dẫn dắt em, người yêu dấu của anh."
Urien ngọt ngào: "Chỉ cần bên nhau anh đã hiểu em nhiều hơn_ và chúng ta vẫn hiểu nhau kể cả khi anh ở bên em rất ít thời gian."

Eönwë mỉm cười: "Chà đúng vậy và đó là niềm vui khi anh biết được như vậy." Urien vùi vào trong lòng anh nở nụ cười: "Uh!!!"
Eönwë gõ đầu cô: "Em đã đọc về Silmarils"
Urien khẽ nhăn mặt chút xíu: "Hoàng tử cả nhà Noldor là một con dê già nhỏ nhắn." Eönwë cười lớn: "Em có suy nghĩ của mẹ anh: nhìn xem chòm sao Bạch Dương_" Anh vuốt mái tóc bạch kim như ánh sao dịu dàng của cô ấy và nhẹ nhàng hôn lên nó, cô ấy bám lấy anh chìm vào sự dịu dàng, họ hạnh phúc với niềm vui ngọt ngào.
Eönwë dịu dàng: "Khi chúng ta gặp nhau, chúng ta như những vì sao va vào đôi mắt và hạnh phúc với nhau kể từ ngày đó, anh yêu em với tất cả những gì anh có." Urien bám vào tay anh: "Khi em gặp anh, em đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ trong cuộc đời như là những chuyện khó khăn đã chấm dứt hoàn toàn khỏi đời anh, anh rất hạnh phúc với em và em cũng vui mừng với anh khi đã gặp nhau."
Tuy nhiên, đây là nhà của Eönwë và là người thân của anh ta. Trái tim cô thắt lại khi ký ức về khuôn mặt anh dao động trước mắt cô, đôi mắt anh trêu chọc cô bằng chiều sâu của họ; Họ ngây thơ và khôn ngoan, trong khuôn mặt đau đớn, một bóng ma trêu ngươi lướt qua tâm trí cô trước khi hình ảnh anh lung lay và mờ dần. Đã gần một thế kỷ rưỡi kể từ khi cô gặp anh lần cuối, và cô buồn bã tự hỏi, tại sao lại như vậy. Anh không đánh mất tình cảm của mình với cô, cô tự trấn an mình, nếu không anh sẽ không bao giờ bận tâm viết thư cho cô. Và anh chắc chắn sẽ không bất ngờ mời cô đến đây. Cô đã từng đến vương quốc trước đây, nhưng không thường xuyên như Eönwë, vì vậy lời mời đã đến như một bất ngờ, mặc dù bất ngờ thú vị, và cũng nhẹ nhõm. Eönwë vẫn chăm sóc cô. Mặc dù anh thường nói với cô đủ nhiều trong những lá thư của anh trong nhiều thập kỷ dài, nhưng những lá thư một mình không thể cảm nhận được khoảng trống. Cô khao khát được gặp lại anh, được cảm nhận sự ấm áp từ nụ cười của anh, hữu hình như hơi ấm của mặt trời trên da cô. Cô khao khát được chạm vào bàn tay anh trong tay cô. Cô muốn Eönwë bên cạnh cô. Lalaith khẽ mỉm cười với chính mình, và tên anh hát qua cô như một bài thánh ca khi cô lặng lẽ đọc những âm tiết đó bằng đôi môi, quên đi một khoảnh khắc cảm giác ngột ngạt, ngột ngạt đè xuống cô.
Eönwë đứng một mình trong khoảng trống nhỏ, tối tăm, hai tượng đài bằng đá, chỉ có bạn đồng hành gần anh.
Anh đứng dưới chân người phụ nữ đá ngồi với đôi tay dang ra như thể vẫy một đứa trẻ nhỏ vào lòng. Tấm mặt bằng đá của cô mang một biểu cảm dịu dàng, nhân từ, nhưng hầu như không làm công lý cho người phụ nữ trần thế còn sót lại dưới tảng đá ghi dấu ký ức của cô.
Anh ước mình có thể biết tên cô, cô là ai, cô đến từ đâu, nếu có bất kỳ hậu duệ nào của cô sống ở vùng đất của Con Người. Cô ấy phải là một người mẹ, một người bà, chỉ có tình yêu của người mẹ mới có thể thúc đẩy sự hy sinh như cô ấy sẵn sàng trao cho đứa bé mà cô ấy đã chết để cứu. Đứa bé đã từng là Lalaith. Món nợ mà anh nợ cô vì một hành động vị tha như vậy không bao giờ có thể trả được, vì anh có Lalaith vì cô.
Lông mày anh nhíu lại khi anh nhớ lại đêm đó, giờ đã hơn một thiên niên kỷ. Khi cô, bị thương nặng, đã đẩy bó nhỏ cuộc sống ấm áp vào tay anh bằng những lời chỉ dẫn nghẹn ngào, cô đã có thể đưa cho anh, trước khi cô trút hơi thở cuối cùng.

Với một tiếng thở dài, Eönwë liếc xuống những dây leo đen, xoắn màu xanh lá cây trong tay anh ta, những dây leo màu đen đang quấn quanh tượng đài bằng đá như những con rắn độc ác đen khi anh ta đến trước đó vài phút, và anh ta đã xé đi , vì sự xấc xược của họ. Chăm sóc ngôi mộ của cô như cách anh làm, là điều ít nhất anh có thể làm, để cảm ơn người phụ nữ trần thế vì những gì cô đã làm. Đối với đứa bé mà cuộc đời cô đã cứu, người đã trở thành thiếu nữ mà anh yêu bây giờ, hơn cả mạng sống của chính mình. Lalaith, người mà suy nghĩ của anh luôn hướng về, và người anh muốn như là của mình cho đến cuối đời.
Gần như thể những suy nghĩ của cô ấy đã gợi lên cô ấy gần đó, một giọng nói nhẹ nhàng, mà Lalaith anh biết, trôi xuống con đường anh đi qua, hát nhẹ nhàng với chính nó kèm theo tiếng váy mềm mại. Anh liếc nhanh lên, ném những dây leo rách từ tay anh xuống lớp lông dày như anh, vội vã phủi bụi tay khi cô nhìn vào khúc quanh trên đường.
Mắt cô nhìn xuống, nghiên cứu con đường dưới chân cô và cô vẫn chưa thấy anh. Tóc cô không được chải, không bị trói buộc trên vai. Bộ váy của cô bằng vải lanh trắng, được buộc bằng một dải ruy băng màu xanh da trời bên dưới bộ ngực trẻ. Trong một tay, cô mang theo một nắm hoa nhỏ, và cô tiến về phía anh với sự uyển chuyển và duyên dáng khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
Anh gọi tên cô, "Lalaith."
Ngay lập tức, tiếng hát dịu dàng của cô dừng lại, và cô ngước lên. Nụ cười ngạc nhiên dễ chịu của cô dường như lấp đầy ánh sáng lấp lánh với ánh sáng mặt trời khi cô tiến về phía anh, xinh đẹp và mảnh khảnh, và dừng lại, bước đi từ anh. Cổ cô trần trụi, và anh có thể thấy trái tim cô đập trong cổ họng tái nhợt.
Anh cảm thấy mắt cô nhìn anh, và liếc lên lần nữa để thấy một nụ cười rụt rè quyến rũ chạm vào khóe miệng mềm mại của cô.
Một tay anh đưa ra, những ngón tay ấm áp, ấm áp của anh lướt nhẹ qua tay cô.
Họ quấn tay vào nhau với niềm hạnh phúc.
Anh ấy dịu dàng nở nụ cười chân thành: "Công chúa mặt trời Valie của anh!!"
Cô ngọt ngào cầm bó hoa trong tay: "Em hạnh phúc khi bên anh, chồng của em." Anh ấy cười dịu dàng với cô, anh quấn tay lên tóc cô, anh mỉm cười: "Xem cô gái nhỏ của tôi tò mò đến tại sao như thế này?"
Cô gật đầu nhìn anh chăm chú: "Ah, vì sao anh lại có một đôi cánh mềm của gió như thế này, lại có cả lúc lại là một chàng trai con người nữa, hồi đó em không nhận được anh!"
Anh cười với những câu hỏi tò mò kỳ quái của cô: "Chuyện là ~ hồi nhỏ mẹ mang anh đi khoe khắp nơi, chị Nieliqui khi còn nhỏ đó còn là một cô gái dịu dàng động lòng người, còn anh thì được mẹ cưng hết vì quá đáng yêu (*Urien phụt cười khi nghe anh nói*) nhưng mà lúc đó, mẹ anh lại bị ảnh hưởng bởi câu chuyện bóng tối và nhớ đến bác trai, trong phút chốc mẹ nghĩ đến một cậu bé đáng yêu hồi nhỏ rất biết nghe lời nhưng lớn lên khi dậy thì thì bướng bỉnh và khó bảo, đến mức mẹ ta đã bị ám ảnh và cầu cho lời nguyền không lớn được, trong 20 năm có thể giống một cậu bé 12 tuổi."
Cô nhìn vào mắt anh ấy, cô đảo mắt, cô không biết làm sao: "Vậy sao! Em nghe chẳng thuyết phục được gì cả!"
Anh ấy cười ôm lấy eo cô kéo sát lại: "Nhưng mà với bất cứ ai tình nguyện cưới anh, anh sẽ mang cho cô ấy hạnh phúc và cô ấy cũng là người giúp cho anh phá vỡ lời nguyền của mình."
Cô ấy nhún vai: "Anh đã trưởng thành 2 lần, anh chịu khổ rồi, 20 năm đó!!!"
Anh cười dịu dàng: "Lúc đó em đồng ý cưới Peter chứ không phải là anh!"
Cô nhún vai nhìn anh: "Em cưới anh vì chính anh chứ!"
Một quyền năng xảy ra, anh ấy xuất hiện trước mặt cô toàn diện, cô nhìn không ra anh khác cái gì nhưng có lẽ nó giống tương tự các chị em cô khi bị ảnh hưởng, anh ấy đẹp với mái tóc vàng và đôi cánh trắng, cô nhìn anh say đắm.
Anh mỉm cười quấn tay quanh eo cô: "Em có muốn bay cùng anh không?"
Cô thẹn thùng đỏ mặt: "Được___ được ạ!"
Anh để cô dựa sát vào ngực và họ bay lượn nhanh trên những tán mây xanh ngời dịu dàng, họ bay đi trong thế giới thiên đường cho đến ngày qua ngày, đêm đến ập xuống, những vì sao trung địa và những hai cây đang tỏa ánh sáng của một thiên đường dường như bất diệt (chưa có con thuyền của mặt trăng đang bay đi), một thế giới mới mở ra trước mắt cô, chân trời mới liên kết hai người bên nhau.
Cô nghĩ về điều đó khi họ cùng nhau ăn tối, khi họ đi dạo trong vườn, khi họ trò chuyện về thế giới. Nhưng thường thì cô không nghĩ đến điều đó khi họ nằm bên nhau, hai tay cô tìm kiếm liên lạc nhiều hơn trước, khiến chồng cô giận dữ và chống lại cơ thể cô, khá hài lòng và không biết. Cô ước được biết anh như người mù vì cô không thể nhìn thấy anh. Rồi một đêm nọ, cô va vào cô khi anh nằm bên cạnh cô, hạnh phúc ngủ trần truồng mà cô thừa nhận sau khi họ làm tình. Có lẽ thay vì yêu cầu anh thể hiện mình, cô nên chủ động một lần trong đời. Cô nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ và sự thiếu quan điểm của cô về việc yêu một người chồng, và cách anh thay đổi cô thông qua việc trở thành một người bạn trước, sau đó là một người đàn ông tán tỉnh, cuối cùng là người yêu của cô. Cô nhớ những lời mà người chị cả của cô đã từng nói với cô, và trái tim cô quay cuồng với adrenaline và tự tin về cuộc sống may mắn của chính mình.
Lý do không hôn cô ấy:
i.) loại tình yêu này không được phép. cả hai chúng ta đều quá mềm yếu, và hai thế giới của chúng ta đều là động cơ chiến tranh và quanh co.
ii.) không ai từng dạy tôi cách yêu. bóng tối và đôi bàn tay đầy vết sẹo của tôi không bao giờ có thể giữ cô ấy như cô ấy xứng đáng
iii.) không ai từng yêu tôi như tôi muốn cô ấy - chắc chắn tôi sẽ cháy hết mình
iv.) cô ấy thuộc về một ngôi đền, và tôi chỉ ở đây để nhìn, không chạm vào.
v.) cô ấy xem tôi như tôi mong manh, và nếu cô ấy biết tôi có thể dễ dàng phá vỡ cô ấy như thế nào, và làm thế nào để tôi không bao giờ trở lại với nhau
vi.) cô ấy là buổi sáng mùa hè và hoa mùa xuân, và tôi từ chối xem tình yêu hết mắt người khác
vii.) nếu tôi nhảy, cô ấy sẽ cố gắng bắt tôi, và sau đó tôi sẽ phải xem khi cô ấy ngã lăn lộn trong bóng tối
viii.) ánh mắt của cô ấy thật dịu dàng. Tôi sẽ không phải là người nói với cô ấy rằng không phải mọi thứ đều có thể sửa được bằng một lời nói tử tế và một nụ cười.
ix.) cô ấy rất tốt cô ấy quá tốt, và tôi không thể phá hỏng thêm một điều tốt nữa
x.) Tôi sẽ không xem cô ấy sụp đổ dưới sức nặng của gia đình tôi. Cô ấy quá nhẹ, quá khó thở để bị cuốn vào nỗi kinh hoàng của trái tim bất tử của tôi
Lý do để hôn cô ấy
i.) cô ấy yêu anh, và đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, và việc giữ công chúa chờ đợi có phải là bất lịch sự không?
Khi ở bên nhau:
Cảm giác của một bề mặt mềm mại dưới lưng cô rơi nước mắt vì buồn ngủ.
Nhảy để ngồi trên những gì trông giống như một chiếc giường; Trước mặt cô có một cánh cửa, do bóng tối hoàn toàn của căn phòng nơi nó nằm, làm đau mắt cô với đường viền rực rỡ.
Cô hầu như không thể làm nổi bật đôi chân của mình: một trong những đôi giày dây bạc đã biến mất, chiếc váy trắng khiến chúng mặc trông rách nát và xoắn quanh chân cô như một tấm lưới, ngăn cản chuyển động của cô.
Trước khi anh ta có thể nhìn xung quanh, một cơn gió dữ dội kéo theo cánh cửa với anh ta và cánh cửa đóng lại: bây giờ nó đang trôi trong bóng tối.
Anh ta đứng dậy đột ngột, cố gắng di chuyển vài bước về phía cửa và hét lên, "Đợi đã! Em đang ở đâu? "; nhưng giẻ rách đã từng là áo dài hy sinh của cô giam cầm cô và rơi xuống đất úp mặt.
Sàn nhà cứng và lạnh: nó đập vào bụng và khuỷu tay, cơn đau và cú đánh làm cô nghẹt thở.
Trong một thời gian nó vẫn phủ phục trên mặt đất; Cô nghiêng đầu chống lại tiếng khóc và chịu đựng sương giá trên đền thờ, cho đến khi nó thấm vào trái tim cô và giải phóng những giọt nước mắt đầu tiên.
Nhưng khóc là tốt cho không có gì; cô ấy đang ở một mình
Nhà tiên tri nói, và cha mẹ anh ta, sợ hãi với ý tưởng rằng một số ác quỷ có thể giáng xuống thành phố, vội vã đi theo chỉ dẫn.
Nước mắt của những người khóc than vang lên trong đầu cô: họ đi cùng cô với những tiếng rên rỉ dài lên những khúc cua sắc nhọn, ngày càng ít hơn ở mỗi lượt, cho đến khi chỉ còn một giọng nói phía sau cô, tiếng cuối cùng, run rẩy trong mênh mông cô đơn của núi rừng.
Sau đó, anh ta bỏ lại cái đó phía sau và lên đến đỉnh, một không gian khô và ảm đạm bị đốt cháy bởi mặt trời và bão.
Cơn gió thổi vào cô cho đến khi cô choáng váng: cô phải ngất đi và ai đó phải đón cô và đưa cô đến đây. Có lẽ người phối ngẫu rất vô nhân đạo mà nhà tiên tri đã nói đến.
Ý tưởng rằng anh ta có thể ở đây, chỉ cách cô vài bước chân, trong bóng tối không đáy này, trong đó anh ta có thể có khả năng nhìn thấy cô, làm cô sợ hãi.
Nếu cô ở đây và bất động, anh ta sẽ nghĩ cô đã chết và anh ta sẽ để cô ở lại.
Vì vậy, trong một thời gian dài đến khó tin, cô vẫn đứng yên hơn mức có thể chống lại hòn đá, cho đến khi xương cô đau cứng và máu cô dường như đông lại vì lạnh. Nhưng cô vẫn chống cự, và tự làm phẳng mình khi nhìn thấy thằn lằn sợ hãi làm gì khi cô bất ngờ bắt gặp chúng, vẫn say sưa với ánh mặt trời trên một bức tường thấp trong khu vườn hoàng gia.
Đừng khóc. Người chết không khóc, cũng không thở.
Sau đó, anh ta nghĩ rằng nếu anh ta có thể nín thở, anh ta thực sự có thể chết: trong một thời gian anh ta cố gắng làm điều đó, nhưng bản năng của cơ thể anh ta mạnh hơn nỗi buồn và mỗi khi anh ta quay trở lại để thu thập không khí với tất cả sức mạnh của anh, giống như một người đàn anh khát nước đổ đầy tay vào nước.
Cái đầu bây giờ quay lại; bên tai, một tiếng điếc nghẹt thở nghẹt thở theo nhịp đập của trái tim anh.
Và nếu đó là âm thanh của người chồng của mình? Có lẽ là hơi thở của anh ấy.
Cô căng tai ra, cố gắng hết sức để cảm nhận những gì bóng tối ngăn cô nhìn thấy. Xung quanh cô, nổi lên sự im lặng đặc biệt của những nơi rộng lớn và trần trụi khủng khiếp: nó mở rộng và co lại xung quanh nó như một khí độc, tránh xa cô mọi lúc, để có được lòng can đảm, cô gái vô tình đập móng tay xuống đất.
Dường như tiếng tích tắc nhỏ bé là thứ duy nhất còn sống bên cạnh cô: nó vang vọng theo mọi hướng, dường như không gặp phải chướng ngại vật, cho đến khi có thứ gì đó trả lời - và rồi trái tim cô rơi vào một vực thẳm khủng bố buộc cô phải chống lại mọi thứ Lời khuyên nhẹ nhàng hơn.
Quay đầu theo hướng của âm thanh - thật là một điều ngu ngốc để làm: như thể bạn có thể thấy những gì đang đến gần. Nhưng bây giờ nó đã di chuyển: hơn nữa, có lẽ anh ta không ở gần - nhưng nó chắc chắn đang đến gần.
Chính lúc này, một điều trẻ con nảy ra trong đầu: những ngày cô chơi với y tá và
trốn dưới gầm giường, chờ đợi để được phát hiện, bởi vì y tá giả vờ là một con quái vật hung dữ và ngay khi anh tóm lấy cô ngay lập tức Anh ôm chặt lấy ngực anh và hôn cô, hét lên với giọng đe dọa "Bây giờ anh sẽ ăn em!" Anh nhớ lại cảm giác sợ hãi và phấn khích ngay lập tức tan thành niềm vui và tiếng cười, trong cảm giác thoải mái được bao quanh bởi sự ấm áp và mùi hương của một người yêu cô miễn phí.
Chỉ riêng ký ức này, so với tình trạng của anh, giờ có vẻ đau lòng; nhưng thật ngu ngốc khi mất lòng bây giờ vì nguy hiểm đã cận kề và không chỉ là mối đe dọa cho nỗi thống khổ của anh.
Anh lắng nghe tiếng ồn: đó là yếu đuối và đối với cô hoàn toàn không thể nhận ra. Nó trông giống như một chiếc chuông, nhưng cho đến nay nó gần như là tiếng xào xạc của một ngón tay trên mép ẩm ướt của một chiếc cốc.
Nhanh chóng, anh ta ném mình về phía tấm nệm mà anh ta thức dậy và tìm kiếm bằng tay để tìm cấu trúc của chiếc giường. Nó đủ cao để cho phép nó chui xuống và khi còn nhỏ, cô để mình trượt trên sàn và dưới lớp vỏ gỗ, làm mềm bầu không khí xung quanh trong một bong bóng điếc ấm áp.
Ở phía dưới, cô cuộn tròn trong vòng tay, nắm chặt khuỷu tay vẫn còn đau và kéo mép váy ra, tự hỏi điều gì mang lại cho cô sự chắc chắn có thể được phát hiện trong một môi trường tối như vậy.
Đây là: âm thanh đang đến gần. Bây giờ nó giống như một vật kéo xa, nhưng sàn nhà xung quanh cô bây giờ rung lên theo bước của một bước - bước của một thứ gì đó nặng nề, chắc chắn phải rất lớn.
Anh nín thở, hít vào tay kẻ gian. Ở phía trước, xung quanh, không có gì ngoài một vật chất đen và bất động như một biển chết.
Khi sinh vật ở gần đến mức tất cả thế giới đen tối và lạnh lẽo nhỏ bé của nó run rẩy ở gần nó, cô gái nhắm chặt mắt lại; Đây chắc chắn là một cử chỉ ngu ngốc và không có động lực, nhưng có một phần của cô ấy rất nhỏ, dễ bị tổn thương đến nỗi cô ấy vẫn hy vọng: những gì bạn không thể nhìn thấy không tồn tại, hoặc nếu nó tồn tại ngay lập tức thì nó biến mất .
Trong một thời gian, vẫn còn; anh cảm thấy nó chuyển động bằng cách làm cho trái đất rung chuyển và thở cùng với sự dữ dội của biển. Tâm trí anh ta thậm chí không thể phác thảo một phác thảo mơ hồ về những gì phải là một cơ thể với trọng lượng đó và hơi thở đó: cơ thể đó là một ngưỡng mà suy nghĩ của anh ta không thể vượt qua.
Cô sẽ không tin vào con quái vật - nghĩ rằng, cố gắng thuyết phục bản thân mình - Cô sẽ không tin nó và nó sẽ biến mất .
Trong khi nó thắt chặt tất cả trong suy nghĩ đó, một cái gì đó leo dưới giường. Đừng hét .
Nhưng kìa, nó không giống móng vuốt, hay thậm chí là lưỡi: nó dường như chỉ là một cái chạm tay.
Tuy nhiên, trong tay đó, có một thứ khủng khiếp: nó chứa đầy sự hiện diện làm đóng băng trái tim và nghiền nát nó, và trong một khoảnh khắc nghĩ rằng nó sẽ làm gãy xương của tôi. Nó sẽ nắm lấy chân cô và phá vỡ chúng .
Thay vào đó, Bàn tay đặt trên mắt cá chân của cô, bên phải, tay trần và mặc dù cảm giác ban đầu có vẻ lạnh đến mức khiến da cô bị chèn ép, cảm giác không hoàn toàn khó chịu. Chỉ có mật độ tiếp xúc là hơi đau.
Bây giờ, Bàn tay sượt qua mắt cá chân và với các Ngón tay đi theo khớp, đẩy mu bàn chân lên và sau đó, từ từ, siết chặt cây và đi lên trên, để lại một vệt cháy nhẹ. Bực mình, và gần như không nhận ra điều đó, cô run rẩy chân: ngay lập tức Bàn tay siết chặt nó và lần đầu tiên, cô gái nghĩ rằng mình cảm thấy móng vuốt chạm vào nó. Đừng làm tổn thương anh , anh ấy muốn nói với anh ấy điều này nhưng anh ấy giữ lại, sợ rằng anh ấy có thể làm anh ấy tức giận. Điều tốt nhất, dường như với cô, là im lặng và chịu đựng: có lẽ điều này sẽ khiến anh mệt mỏi và sự tồn tại sẽ khiến cô bình yên. Nhưng Bàn tay, hình dạng duy nhất của anh mà cho đến nay được biết ngoài tiếng rì rào đột ngột của anh trên giường, dường như không cảm thấy mệt mỏi khi chạm vào nó: thực sự, bây giờ nó đã chui xuống dưới lớp vải, xé nó rất nhiều để có thể di chuyển với sự thoải mái hơn, và chơi với làn da mềm mại ở phần rỗng của đầu gối.
Cứng nhắc với nỗi sợ hãi, cô cảm thấy rằng một Bàn tay khác nắm lấy chân cô và kéo cô qua mép giường, ra khỏi không gian đó đã trở thành nơi trú ẩn duy nhất của cô; Anh ấy phải cắn một cánh tay không hét lên khi một cái gì đó ướt lướt các ngón chân.
Ngôn ngữ của anh? Cái miệng? Anh có muốn ăn tươi nuốt sống em?
Ngôn ngữ của bản thể - một ngôn ngữ có vẻ như con người, nhưng vô cùng nóng bỏng - nó nhột; răng sắc nhọn cắn vào da thịt và ngay lập tức lưỡi chạy để làm giảm cơn đau nhẹ. Ông ép mắt chờ đợi để được savaged, nhưng lúc đó đã không đến: những niềm vui dường như để được như vậy đơn giản nếm nó và liếm làn da của mình, phết nước bọt ngọt của nó. Loại thứ hai phải được ban cho một sức mạnh ma thuật, bởi vì cơ thể của nó phản ứng với một cảm giác nóng không rõ, nhanh chóng lan xuống đùi. Có lẽ, thông qua nó, chúng ta truyền đạt sự ấm áp của lưỡi và đôi môi bây giờ vắt ngang mắt cá chân và trồi lên dọc theo ống chân, chỉ xen kẽ bởi những vết cắn nhỏ mà sinh vật dường như không muốn làm hại cô.

Bị bắt bởi thần đồng bất thường đó, cô mất cảnh giác khi hai tay leo xuống giường và túm lấy hông cô, kéo cô về phía họ và xé cô từ dưới gầm giường.
Hai cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên và ném cô xuống nệm, Mani không cho phép cô ngừng bắn và họ vồ lấy cô, xé và xé chiếc váy bằng móng vuốt ở đây và làm cô bị thương nhẹ.
Lần này, đau đớn và sợ hãi, lần này, anh ta đá và che đầu mình: sinh vật không thương hại và tiếp tục nổi giận với những gì còn sót lại của chiếc áo dài. Âm thanh của tấm vải rách rưới vang vọng trong sự im lặng và bóng tối cùng với tiếng nức nở và tiếng rít của chiếc giường dưới sức nặng của cơ thể họ.
Khi những sợi vải cuối cùng nằm trên người cô như một cơn mưa mạng nhện, sự kéo dài trên cô mà không chạm vào cổ tay và chân cô; ngay cả khi không có sự tiếp xúc giữa cơ thể của họ, dường như bóng tối đã trở nên đáng kể phía trên cô, trong sự hiện diện của cô. Anh cảm thấy-anh không biết làm thế nào, nhưng anh sente- rằng thấu bóng tối với đôi mắt không thể đọc nó, và đó là sự đói khát của cái nhìn đó là một mối đe dọa của ánh sáng từ đó, đột nhiên, là biết ơn để có thể sửa chữa ít nhất quan điểm. Nếu cô nhìn anh ta, lòng tham của anh ta sẽ bao trùm cô trong một ngọn lửa ngàn năm .
Và đột nhiên, miệng đóng cửa vào anh, và nó như thể toàn bộ cơ thể của mình đang chìm trong hỗn loạn. Bên cạnh những chiếc răng đó chạm vào môi, lưỡi vỡ bên trong chảy nước bọt của vợ mình chết người ngọt ngào, nóng; ngôn ngữ mà dường như có sức mạnh để đạt được miệng trái tim cô, cavarlo và xé nó ra khỏi bản thân mình.
Anh ấy chết đuối , anh nghĩ, bởi vì nó thực sự là một con tàu đắm, và tự nhiên vươn tay ra và cố nắm lấy thứ gì đó giúp nó không bị lạc.
Hai cánh tay chào đón cô và ôm cô vào một cơ thể: bây giờ, những mảnh ý thức của hình thức phía trên cô tiến đến trong cô trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi lưỡi rút ra khỏi miệng cô với sự chuyển động của thủy triều.
Đó là một cơ thể mạnh mẽ, bao quanh bởi một màu đen ánh sáng ánh sáng, bạn không thể nhìn thấy bằng mắt của họ nhưng điều đó rung chống lại làn da của mình. Sự tiếp xúc gây ra đau khổ vú kỳ lạ và giữa hai chân của mình, vì vậy băn khoăn, cho phép đi ngay lập tức và cố gắng đẩy anh ra.
Hai bàn tay chạy từ cổ đến vai rồi đến núm vú, chúng trượt giữa cô và giường và nâng cô lên, buộc cô vào một vị trí kỳ lạ, nơi đầu rơi mạnh vào gối và thân mình cong lên, và toàn bộ trọng lượng của cơ thể rơi xuống xương chậu, ngay tại nơi máu thu thập bằng cách nhấn và đập. Bản thể đã tự tách ra khỏi miệng nó, nhưng chỉ để chạy đến vú. Anh ta dùng ngón tay ấn vào để tập hợp lại và đưa hai bầu vú lại gần nhau hơn, rồi khép môi lại trên đầu chúng đã trở nên nhạy cảm một cách đau đớn.
Điều tiếp theo là một cảm giác thậm chí còn đáng sợ hơn những lần trước: toàn bộ cơ thể, bụng của cô dường như bị trống rỗng, như thể tất cả sức mạnh của cô, tất cả máu của cô đã bị hút từ rốn. Một dòng chất lỏng và nóng chảy vào đùi và lưng cô, co thắt lại, kéo cô vào một tiếng khóc.
Sinh vật mở rộng đôi môi: có lẽ cô ấy cười cô ấy. Có vẻ như là một hành động rất tàn nhẫn, nhưng đầu cô được quay từ mong muốn annh phải làm nhiều hơn nữa. Nhưng anh để cô đi, bây giờ, hai núm vú ẩm ướt run rẩy khi tiếp xúc với bóng tối. Cô ngã ngửa trên giường: có lẽ bây giờ cô sẽ ngừng hành hạ mình.
Thay vào đó, Ngón tay trượt giữa hai chân cô và thu những giọt nước mắt chảy ra từ tử cung của cô: trong bóng tối, cô nghe thấy âm thanh ẩm ướt của đôi môi mở ra.
Ý tưởng rằng anh sắp nếm những giọt nước mắt đó buộc cô phải che mặt, ngay cả khi cô không thể giải thích cảm giác bối rối khiến má cô bỏng rát. Thay vào đó, và khá bất ngờ, một trò chơi kỳ lạ bắt đầu trong đó tay và lưỡi của họ rượt đuổi nhau trong không gian chạy giữa môi họ. Đôi khi, con người đẩy ngón tay trong miệng những ngón tay cùng một đầu mơn trớn bên trong chân, thậm chí madido-, buộc gần một nghẹt thở đầy gợi cảm; đôi khi anh mút môi cô và quay lại hôn và chạm vào cô, tay anh lại gần trung tâm anh.
Trong một thời gian, các trò chơi lãng từ sợ hãi và xấu hổ và cô ấy đầu hàng những cảm giác, đạt gần như đuổi theo những nụ hôn anh, đầu ngón tay của mình trên đó nước bọt của họ đang bối rối, lưỡi của mình.
Sinh vật này có mùi, thoạt nhìn, có vẻ hơi chát: bây giờ, thay vào đó, dường như với cô đó là một loại nước hoa, và nước hoa thấm qua và lỗ mũi, nó lan tỏa trong cổ họng, nó từ khắp nơi quanh cô. mà không để họ trốn thoát. Không còn một góc của bóng tối vô biên này, nơi anh có thể nương tựa từ sự vuốt ve của mình.
Nếu nó tiếp tục, nó sẽ xóa anh khỏi chính anh .
- Làm ơn - anh ấy có thể thì thầm - làm ơn đừng làm anh đau.
Một cái gì đó khép lại xung quanh cô - vật chất nóng và run rẩy, đầy sự hiện diện của Ngài: đôi cánh? - và sờ nắn nó ngăn cách nó với bóng tối, khép lại trong một cái chết nhỏ, riêng tư và ấm áp, trong đó âm thanh không có tiếng vang.
Ở đó, cô có thể khóc thét trong đau đớn, khi một phần của Ngài dính vào da thịt và mở ra trong một dòng máu; trong đó, trong khi chuyển động của Ngài rửa sạch đau khổ, tiếng khóc có thể vặn vẹo và thay đổi, thông qua những biến thái không thể nhận ra, thành một lời than thở và một tiếng thở dài.
Trong đó, những bông hoa cúc của nỗi đau của nó vẫn sống sót sau khi chuyển hóa nở hoa.
CẢM NHẬN SAU ĐÓ:
Những gì trong hành trình chữa lành trong trái tim người thiếu nữ (có thể ngụ ý đó dành cho những người phụ nữ Trái Đất) và có thể chúng ta chính là người Trái Đất thật sự, người đang mang năng lượng nữ tính trong các thế giới, hành trình của nổi đau đi đến tình yêu của bản thân và tình yêu thật sự luôn hiện diện mãi mãi.
Mỗi đêm, cô đi đến phòng ngủ tối sau khi ánh sáng đã tắt, không mang theo nến hay đèn, chân trần.
Mỗi sáng cô thức dậy một mình.
Và anh ấy ở đó, tất nhiên - và theo mọi cách khác, đêm khác nhau. Vì khi chồng của Urien làm tình với cô, đó không phải là chiêu bài của riêng anh - vì cô không ở trong cô.
Đó không phải là cơ thể của cô ấy làm cho tình yêu. Không phải - cô đoán - cơ thể anh gặp cô, vì họ gặp nhau như những người yêu nhau quen biết. Già, trẻ, một đàn bà và một đàn ông, một đàn ông và một đàn bà, đàn ông với nhau, đàn bà với nhau. Đôi khi không có gì chính xác như vậy. Đôi khi hai, khi có ba món quà. Đôi khi hai ở giữa một orgy.
Đêm đầu tiên, cô đã đứng trong bóng tối và nghe tiếng anh chào đón và bất mãn vì anh. Khi những ngón tay của cô run rẩy trên làn da của chính mình, cô đã cảm thấy những cú chạm của chính mình như thể một người lạ tạo ra chúng, như những dự đoán về những gì sẽ đến. Đôi khi, bây giờ, cô không thèm cởi quần áo khi đến gần, nhất là khi đêm trời lạnh hơn. Sau khi anh ta rời đi, cô lại thấy mình mặc váy ban ngày hoặc áo choàng tắm, và khăn trải giường chỉ có mùi thơm nhẹ, chỉ một chút băn khoăn - anh ta chỉ ở đó lâu, hoặc ít như cô có.
Bước về phía anh trong bóng tối là đi du lịch, bằng con mắt của tâm trí và hơn thế nữa, toàn bộ tâm trí - với tâm hồn cô. Và cuối cùng Urien đã hiểu ý nghĩa của tên cô ấy, và cuối cùng cô ấy đã đi vào nó.
Anh cũng đã nói với cô rằng anh là ai. Thần tình yêu. Nếu không, việc vận chuyển hàng đêm của họ sẽ khiến cô sợ hãi ngay từ lần đầu tiên, mặc dù trong lần gặp đầu tiên, anh ta giống như một người đàn ông, và cô vẫn là một phụ nữ. Nhưng vì cô biết, nó có vẻ tự nhiên. Nơi hai người thở dài trong vòng tay nhau, có Eönwë. Khi một người hôn một nụ hôn lên trán nửa ngủ của người khác, trong đó một chút ở cổ hoặc vú của người khác, nơi cặc đẩy và đầu gối ghim vào đầu gối và lưỡi chạm vào da và ngón tay làm việc trong lồn - và nó đã được thực hiện trong niềm đam mê của tình yêu - đó là Eönwë, và Ở đó, bây giờ, anh đưa cô dâu của mình.
Cô không chắc họ nhận thức được họ và chúa của mình như thế nào, những người tình mà họ mượn. Lần đầu tiên, cả khi nhận thức được nhiệm vụ của mình và hy vọng về điều đó, cô đã rụt rè vươn ra, gặp những nụ hôn của Eönwë với chính mình, và chỉ nhận ra một cách yếu ớt rằng chân tay cô không hoàn toàn cử động như cô mong đợi, tóc cô kéo nặng hơn trên da đầu của cô ấy hơn cô ấy đã quen, ngón chân của cô ấy nhạy cảm hơn: tất cả những điều này rõ ràng với cô ấy khi nghĩ lại về chúng so với trước đây. Có phải người phụ nữ mà cơ thể cô chia sẻ cảm thấy chân tay của mình di chuyển mà không có ý muốn? Cảm thấy ngại ngùng, ngây thơ, nhạy cảm khi đây không phải là thói quen của cô ấy?
Nhưng khi đêm mang lại trải nghiệm mới, cô đã có được sự trấn an về điểm đó. Trong những cuộc hẹn hò khác nhau, với những người khác nhau, cô thấy mình muốn những điều khác biệt. Một số - đau đớn kéo dài, cù lét, chạm vào nhưng không được chạm vào - là những điều mà cô không thể tưởng tượng được là muốn cho chính mình, khi cô nghĩ về chúng vào ban ngày. Vì vậy, dường như ý chí của người cô ấy sinh sống đã hướng dẫn những ham muốn của cô ấy khi chúng được kết hợp - và điều đó dường như đúng với cô ấy.
Không chỉ có những người phụ nữ như mình mà cô ấy thấy mình đang chơi trên giường hôn nhân. Thường thì cô là một người đàn ông, và khi lãnh địa của lãnh chúa của cô mở rộng trên tất cả các sáng tạo, đôi khi cô là một người khô hạn, hoặc naiad, hoặc một trong những Aurae có cánh - và lúc đầu, có đôi cánh hoặc vỏ cây thô ráp hoặc một con gà trống đều kỳ lạ như nhau, và khi kinh nghiệm của cô tăng lên, không có gì lạ hơn những thứ khác.
Kỳ lạ nhất trong tất cả: cô ấy, với vẻ đẹp được ca ngợi cao như vậy, không bao giờ chia sẻ cơ thể của mình với chồng. Chính điều đó đã khiến cô lần đầu tiên nằm một mình trên giường vào ban ngày và chạm vào chính mình, để khám phá ra những gì cô thích, và những ký ức về những đêm qua đã cộng hưởng với cô nhất khi thế giới thức giấc.
Cô nghĩ đến cảm giác hồi hộp khi đập đôi cánh của mình vào người yêu, trong không khí lạnh lẽo, khi họ giao phối trong chuyến bay; về cảm giác sung sướng sung sướng khi được hai người khác làm tình dưới nước ở giữa các lỗ thông hơi nơi nước ấm chảy ra từ đá; về vinh quang bao trùm một con ngựa khi, như một con ngựa nhân mã, cô ấy gắn lưng người yêu để lấp đầy cái lồn đang chờ đợi của cô ấy với con cặc dài của cô ấy, và cũng vươn ra phía trước với những ngón tay dịu dàng để vuốt ve bờ vai của người yêu cong lên trong khoái cảm tuyệt vọng.
Nằm nửa trên một chiếc ghế dài dưới ánh mặt trời, trong cung điện trên núi nơi chỉ có cô ấy ở, cô ấy chống lại âm vật của mình bằng nắm tay của mình, nắm nhẹ ngực bằng tay kia và nhắm mắt lại. Một lần, đắm đuối với ký ức dịu dàng về những lời nói của Eönwë với cô, khi họ nằm trong bóng tối sau một cuộc gặp gỡ, cô cảm thấy ngây ngất như thể mặt trời chiếu sáng trên làn da cô tỏa sáng khắp mọi nơi, tất cả sự ấm áp, tất cả sức mạnh Và khi nó mờ dần, cô cũng cảm thấy một cảm giác như một nụ hôn trên trán mình. Cô nghĩ rằng đó là anh, chồng cô, được phép tham gia cùng cô trong khoảnh khắc đó khi anh tham gia với những người khác trong đêm của họ, bởi vì cô đã làm tình với chính mình với những suy nghĩ về tình yêu đích thực dành cho người khác, và vì thế đã đến lúc đó aegis của mình.
Anh ta, một vị thần, được phép gặp cô, nhưng cô không được phép gặp anh ta.
Không phải tất cả các cuộc gặp gỡ của họ đều được tiến hành trong bóng tối, nhưng những gì họ thấy đã làm rất ít để chiếu sáng bản thân họ: đó không phải là đôi mắt của Urien mở ra trên khuôn mặt của Eönwë. Đôi khi, những cơ thể họ tham gia với tình yêu vào ban ngày, như thể ở một quốc gia khác (và tiếng lạ mà họ nói trong mờ dần trong tâm trí của Urien với sự chia tay). Nhưng lãnh chúa của cô đã cảnh báo cô: cô phải giữ những chiếc móc treo trong buồng nơi họ gặp nhau, và phải đến trong bóng tối, và để anh ta rời đi, nếu không anh ta sẽ buộc phải rời khỏi cô.
Cô ấy đã không cố gắng ở đó.
Ngay cả những lời đồn đại và những lời nói bóng gió của chị cô cũng không lay chuyển được cô. Người yêu của cô đã được gọi là một con quái vật - và anh cũng vậy, cá cược, và cô cũng vậy, vì những con quái vật được yêu thương. (Chưa bao giờ cô thấy mình chìm trong dục vọng của một vị thần khác. Miền của Eönwë chỉ nhẹ nhàng khơi dậy những đam mê ghen tuông, ghen tuông của họ. một nửa chính trị, và không có cách nào xây dựng.)
Các chị gái của cô đã đến thăm và rời đi với những câu hỏi chưa được trả lời về chồng của Urien và cuộc sống của chị gái họ; Cô mỉm cười và hôn họ từ biệt, và mồi của họ chẳng bắt được gì.
Tuy nhiên, có một bóng tối trong trái tim của Urien. Nó đã lớn lên trong cô rất lâu, rất lâu trước khi cô đến giường hôn nhân và những đoàn thể kỳ lạ của nó; những đêm đó, chồng cô đã kiểm tra nó, nhưng nó quá sâu sắc vì tình yêu và niềm vui khi giết nó hoàn toàn. Nguyên nhân của nó là hình dạng của Urien: vẻ đẹp bị nguyền rủa mà cô chưa bao giờ yêu cầu, điều đó đã mang đến cho cô sự nắm bắt, được khen ngợi, và cơn thịnh nộ tuyệt đối, thần thánh, và trong một thời gian dài, nỗi cô đơn sâu sắc, xấu hổ.
Cô làm tình với chính mình khi tưởng tượng ra những cơ thể khác và hành động của người khác. Những lời bình luận của chị em cô không làm cô xao động vì trong tưởng tượng của cô, cô không tưởng tượng được Eönwë, vị thần có cánh lộng lẫy, làm tình với chính cô. Những gì cô có của anh, cô hiểu và thích thú.
Và cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô chậm hiểu những mong muốn của mình vì họ quá táo bạo. Nhu cầu của riêng cô được chăm sóc vào ban ngày, và đêm của cô thật ngọt ngào, tràn ngập niềm vui. Đầu tiên cô phải trải nghiệm điều này ngoài kinh nghiệm của con người để biết rằng cô mong muốn điều đó: được sống nó. Cô ước được sống trong một cơ thể không cảm thấy xa lạ và tàn nhẫn và chống lại cô, như chính cô từng có. Cô ước được sống trong một cơ thể mà cư dân yêu thích nó, và phù hợp với nó, với một tâm trí phù hợp với xác thịt chắc chắn như cơ bắp với da.
Và ngay cả khi cô không thể giữ được lợi ích này, cô bắt đầu hy vọng mình có thể sống được một thời gian. Sau nhiều tuần đau đớn và chối bỏ, cô đặt một cây nến và đá lửa trong phòng.
Gặp phải sau gặp gỡ. Những cơ thể họ đi qua đều đáng yêu theo cách riêng của họ, và hoàn thiện từng người theo cách riêng của họ, và những sinh vật vô tình chia sẻ cơ thể của họ với Urien, mỗi người đều nghi ngờ và đau buồn đẩy lùi cô. Sau mỗi lần vận chuyển vinh quang, cô cười thoải mái với Eönwë, và hỏi anh những câu chuyện, và kể lại cho anh nghe những gì cô đã đọc trong thư viện lưu trữ đầy đủ của anh và tập hợp từ các sự kiện trong ngày của cô. Có lẽ cô có thể đã quên cây nến và đá lửa, khi họ thu thập bụi.
Nhưng cô ấy đã không loại bỏ chúng. Và dưới ánh sáng mặt trời, cô tránh gương và tầm nhìn tĩnh lặng.
Khi sự phù hợp cuối cùng đã được thực hiện, cô xé mình ra chỉ nửa suy nghĩ, cảm thấy một ham muốn khi cơ thể cô theo đuổi cơn cực khoái còn tuyệt vọng hơn cả sự theo đuổi đó: cứ tiếp tục như vậy. Cô kéo đi, và kéo đi, thấy mình nằm trên giường của chính mình. Cô ấy sờ soạng bên dưới, với sự lúng túng rằng trong đại hội tình dục luôn là một phần của điệu nhảy, với tiếng cười và sự thích thú; nhưng ở đây chỉ là sự vụng về, chỉ là sự không hoàn hảo. Cô thắp nến và nhìn vào khuôn mặt của Eönwë. Anh nằm bên dưới cô, người tình mà cô rất yêu gần đây, đôi mắt con người sáng ngời với ánh sáng thánh thiện. Và trước khi mờ dần, anh ta mờ dần, một người đàn ông vô danh - như một màn sương nhấc lên từ một ngọn núi hoặc giống như một làn sóng mờ dần từ bờ biển.
Thật vậy, đêm đó, khi chồng ngủ thiếp đi bình yên, cô lấy hết can đảm và thắp nến. Đi trên những ngón chân cô đến gần giường và cô cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh sáng không cho thấy một con quái vật nhưng đẹp nhất của đàn ông. Xấu hổ vì sự điên rồ và sự tự tin nhỏ bé của mình, Urien đã quỳ xuống và cảm ơn các vị thần vì niềm hạnh phúc
này. Nhưng trong khi anh ta đang dựa vào anh ta, một giọt dầu rơi xuống từ ngọn nến trên lưng của người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai đó. Anh tỉnh dậy trong đau đớn và nhìn thấy ánh sáng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt và, đối mặt với sự ngờ vực của Urien, anh rời khỏi phòng ngủ của họ mà không nói một lời nào.
Urien lập tức chạy theo chồng. Trời tối và cô không thể nhìn thấy anh, nhưng có thể nghe thấy giọng nói đau lòng của anh: Tình yêu không thể sống mà không có niềm tin . Đó là những lời cuối cùng của anh trước khi bay lên bầu trời tối. Thần tình yêu! , cô ấy đã nghĩ rằng. Anh ấy là chồng tôi và tôi không tin anh ấy . Cô đã khóc và khóc trong nhiều ngày và sau đó cô quyết định làm bất cứ điều gì để lấy lại. Cô sẽ tìm mọi nơi cho anh và cô sẽ chứng minh tình yêu của mình. Không biết, nhưng một phần của Urien biết anh ta, vì Urien ở trong cơ thể người yêu của người đàn ông, và cô bám lấy nó ngay cả khi Eönwë biến mất. Anh không nói gì, đôi mắt của người đàn ông trở nên tuyệt vọng, buộc tội. Như cô đã tin - xấu hổ hy vọng - anh bị nhốt trong cơ thể mà anh đã được nhìn thấy, khi cô bị nhốt trong cái này. Người này có chủ sở hữu yêu nó - yêu chính mình.
"Em sẽ tìm thấy anh," Urien hứa với không khí trống rỗng - nơi vẫn có thể chứa những người hầu có thể truyền đạt lời của cô. "Em sẽ tìm kiếm thế giới cho đến khi em tìm thấy anh, chúa tể của em, và nếu em phải từ bỏ điều này - em sẽ, sau đó." Nhưng nó sẽ ngọt ngào cho đến khi cô ấy làm.
Không biết làm gì khác, cô đến đền thờ Varda và cầu nguyện với nữ thần. Cô yêu cầu Varda nói chuyện với con trai và thuyết phục anh ta lấy lại Urien. Varda dĩ nhiên không vượt qua thử thách đối với Urien và vẫn muốn cô thử thách cho chính bản thân. Cô nói với cô gái trẻ rằng cô cần hoàn toàn chắc chắn rằng Urien là người vợ thích hợp cho con trai mình. Do đó, Urien nên hoàn thành ba nhiệm vụ để chứng minh kỹ năng của mình. Nếu cô thất bại ngay cả trong một trong những nhiệm vụ này, Eönwë sẽ bị mất mãi mãi.
Urien đồng ý và Varda dẫn cô lên một ngọn đồi. Ở đó, nữ thần chỉ cho cô một cồn gồm những hạt nhỏ lúa mì, anh túc, kê và nhiều loại khác. Ta muốn con tách những hạt giống này vào chiều nay. Nếu con không, ta sẽ không bao giờ để con gặp lại Eönwë , Varda nói và rời đi. Làm thế nào có thể nhìn thấy làm điều đó? Làm thế nào có thể nhìn thấy tất cả những hạt nhỏ này? Đây là một nhiệm vụ tàn nhẫn làm cô rưng rưng nước mắt. Khoảnh khắc đó, một nhóm kiến đi ngang qua và nhìn thấy cô trong tuyệt vọng. Hãy đến, cảm thấy thương xót cho cô gái đáng thương này và hãy để chúng tôi giúp cô ấy, họ nói với nhau. Tất cả họ đều đáp lại lời kêu gọi này và làm việc chăm chỉ, tách hạt giống, thứ mà họ là chuyên gia. Từ cồn cát nguyên thủy lớn,
họ đã hình thành một số cồn cát nhỏ hơn, mỗi cồn có một hạt giống. Những cồn cát nhỏ hơn đã nhìn thấy Varda và trở nên tức giận.
Con chưa hoàn thành công việc của mình , cô ấy nói và ra lệnh cho Urien ngủ trên mặt đất, mà không cho cô ấy ăn, trong khi cô ấy nằm trên chiếc giường êm ái. Cô nghĩ rằng nếu cô có thể ép Urien làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, vẻ đẹp của cô sẽ không cưỡng lại được.
Trong khi đó, Varda sẽ không cho con trai rời khỏi phòng của mình, nơi mà tất cả thời gian để tang cho sự phản bội của Urien.
Sáng hôm sau, Varda nghĩ ra một công việc mới từ Urien, một nhiệm vụ nguy
hiểm. Con có thể thấy những vùng nước đen từ trên đồi đi xuống không? Đó là River Estige, khủng khiếp và gớm ghiếc. Đổ đầy chai này với nước của nó , nữ thần nói.
Khi đến thác nước, Urien nhận ra rằng những tảng đá xung quanh rất trơn và dốc. Nước chảy qua những tảng đá đột ngột như vậy mà chỉ có một sinh vật có cánh có thể tiếp cận.
Và thực sự, một con đại bàng đã giúp cô ấy. Nó đang bay với đôi cánh khổng lồ phía trên dòng sông khi nhìn thấy Urien và cảm thông cho cô. Nó lấy cái chai từ tay cô bằng cái mỏ của nó, đổ đầy nước đen và trả lại cho Urien.

CÒN ANH ẤY THÌ SAO
Anh nằm trên giường ngủ thiên nga năm xưa của anh và cô, anh suy nghĩ mãi về những chuyện đó, anh ấy có phải người hung hãn và máu lạnh vô tình chăng, anh làm cô tổn thương bao nhiêu lần khi rời cô ấy đi, cô ấy đã làm rất nhiều và hi sinh cho anh rất nhiều từ khi họ bên nhau ngày đó của nhiều thiên niên kỷ trước.
Varda xoa đầu con trai khi nữ hoàng bước vào phòng: "Thứ lỗi cho ta, con trai!" Eönwë dựa má kề vào tay mẹ anh ấy: "Con đã sai, thưa mẹ, con đã làm tổn thương người con gái con yêu thương nhất chỉ vì con đã luôn rời đi cô ấy, con đã ước hẹn tình yêu mãi mãi cho cô ấy, cô ấy là người duy nhất trong số duy nhất con yêu!" Varda nhìn con trai của cô ấy, cậu ta lớn rồi và sẽ biết bảo vệ cô gái cậu ta yêu, cô ấy suy nghĩ thấu đáo có vẻ như cô đang làm mọi việc kịch tính cho đến khi chúng hiểu tình cảm nhau nhiều hơn: "Mẹ biết con sẽ không hung hãn và máu lạnh như mẹ lo lắng~"
Manwe đi đến bên cạnh hai mẹ con, ngài trông thấy vợ ngài và con trai đang trò chuyện, ngài ấy suy ngẫm những gì đã thấy và nghe: "Em nghĩ con trai chúng ta sẽ như vậy sao!!!"
Varda dùng giọng cười dịu dàng thuyết phục chồng: "Nghe em giải thích đã~" Manwe mặt tối lại nhớ đến anh trai ngài và ngài thấy rằng vợ ngài đang sợ hai anh em ngài và lo lắng con trai như vậy: "Vậy sao~~~ ta buồn lắm đó~~"
Eönwë lo lắng nhưng khi thấy cha mẹ như vậy thì chỉ còn biết ngẩng đầu nhìn trời mây.
Manwe ôm vợ ngài: "Ta biết là gia đình chúng ta đã trải qua rất nhiều nổi đau trong bóng đêm và cuối cùng tỏa sáng cho mọi người những niềm tin chúng ta đã cố gắng để đến với điều đó, vả lại em đã làm quá nhiều điều tuyệt vời cho thế gian này, ta biết sự nóng tính và bạo lực khiến em buồn bã mệt mỏi nhiều như thế nào. Nhưng biết sao được khi điều này chúng ta phải trải qua, trong cảm xúc của ta, ta vẫn cưng em nhất mà."
Varda mỉm cười trong cái ôm vòng tay của chồng: "Em xin lỗi đã nghĩ như vậy!" Manwe mỉm cười: "Giữa chúng ta cần có xin lỗi nữa sao!"
Eönwë hết chịu nổi, anh đứng dậy ra ban công trên đỉnh núi và anh ấy sẵn sàng đôi cánh của mình anh ấy bắt đầu sẽ bay: "Con đi tìm Urien đây, con sẽ xin lỗi, và chúng con sẽ trở về nhà của mình."
Hai vợ chồng nọ liền thể hiện: Mau đi đi con trai, mau dẫn con dâu chúng ta về rồi hai đứa mau bay đi về nhà riêng của mình, để chúng ta ở riêng với nhau.
KHI ĐÓ CÔ ẤY ĐANG:
Varda chấp nhận cô với một nụ cười lạnh lùng. Ai đó đã giúp con , cô nói sắc sảo, nếu không con sẽ không thể tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Ta sẽ cho con một cơ hội khác để chứng minh cho con thấy rằng con quyết tâm như con tuyên bố. Cô đưa một hộp cho Urien. Cô phải đưa nó đến Địa ngục và yêu cầu Varie, nữ hoàng của cõi chết, trút một chút vẻ đẹp của mình vào chiếc hộp. Ngoan ngoãn như thường lệ, Urien đi theo con đường dẫn đến Namo. Khi cô vào cổng và đưa thuyền sang bờ bên kia, nơi những người chết thường rời đi, cô đã đưa nhiều tiền cho Haliel, người lái thuyền để giúp cô tìm đường trong bóng tối đến cung điện Varie.
Cô đứng trong một khung cảnh rộng lớn, hai mươi, không có cỏ, hoặc những hàng cây bên rìa của một tảng đá lởm chởm nhìn ra một khối nước trong xanh tuyệt vời. Biển, cô nhận ra. Phía trên cô, bầu trời đầy sao, đêm và ngày lóe lên bởi những tia sáng và bóng tối xen kẽ, mỗi cái mất ít hơn một tức khắc để vượt qua.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong bóng tối, đến ngày trỗi dậy
, anh ta cưỡi ngựa hát dưới ánh mặt trời, thanh kiếm không ngừng nghỉ.
Hy vọng anh ta nhen nhóm, và hy vọng chấm dứt,
qua cái chết, vì sợ hãi, vì sự chết chóc,
thoát khỏi sự mất mát, thoát khỏi cuộc sống, cho đến khi vinh quang dài
Cô ấy trông có vẻ kỳ lạ đến mức nào, nhưng cô ấy cảm thấy kỳ lạ, không cảm thấy ngạc nhiên khi cô ấy cảm thấy mình được nâng lên, như thể có một cơn gió lớn, và thấy mình bay với tốc độ mà cô ấy chưa từng tưởng tượng trước đó, ngoài đại dương. Đất biến mất nhanh chóng sau lưng cô và các ngôi sao xoay quanh cô lúc này, khi cô bay qua chúng, hướng về một màn sương lớn, bay về phía cô với sự nhanh nhẹn chóng mặt, bất chợt về cô, và ngay khi cô bước vào, cô đã đi qua, thấy mình Bây giờ trên một biển lấp lánh mà cô ấy đã bay. Trong một khoảnh khắc dài, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là đại dương và bầu trời phía trên cô, cho đến khi ở đằng xa, một dải đất vô lượng xuất hiện, trải dài từ chân trời đến chân trời. Một cung điện, rộng
lớn hơn bất kỳ tòa nhà nào cô từng tưởng tượng, mọc lên trên đất,
Lalaith, đầu óc cô tê liệt, không thể hiểu điều này có nghĩa là gì, thấy mình chậm lại khi cô lơ lửng xuống không trọng lượng, gần một cổng vòm cao trong vách đá trắng của bức tường, cổng ngọc trai trắng đặt trong cổng vòm. Những bước chân của đá trắng kéo xuống trước nó, những cây cột trắng vĩ đại diễu hành bên cạnh những bậc thang, gần như sát mép nước.
Hai nhân vật đứng đợi trước cửa, một người đàn ông và một người phụ nữ, và dường như sự nhẹ nhõm của Lalaith, quen thuộc một cách mơ hồ. Và khi cô bước xuống bậc thang dưới cùng, cả hai bắt đầu đi xuống cầu thang về phía cô. Người phụ nữ có mái tóc đen sẫm như máy bay phản lực, chảy dài và không bị trói buộc ở eo, và được mặc một chiếc áo choàng màu nâu ảm đạm, không được trang điểm, nhưng nó tỏa sáng rực rỡ, đầy hy vọng, khiến cô không cần phải tô điểm thêm. Người đàn ông hộ tống của cô ta, tóc anh ta sẫm màu như của cô ta, được dàn thành một chiếc áo choàng màu xanh đậm rực rỡ như của phụ nữ. Họ xuất hiện cả hai như thể họ là Tiên, nhưng số lượng của họ sáng hơn rất nhiều, đến nỗi Lalaith nhanh chóng đoán rằng cô ấy có sự hiện diện của hai trong số các Valar. Có phải cô ấy có một tầm nhìn khác? Điều này có nghĩa là gì?
Gục đầu xuống trong sự vâng lời khi hai người tiến lại gần hơn, cô chợt nhận ra rằng mình được tô điểm khi họ mặc dù áo choàng của cô màu trắng, gần như chói mắt. Nghe lời anh, cô ngước mắt lên, và khi mắt cô chạm mắt anh, anh mỉm cười chào đón, dù nụ cười buồn. Cô nhận ra họ bây giờ, và một hơi thở phập phồng trong cổ họng khi cô tự hỏi sự xuất hiện của chúng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ cũng mỉm cười, mặc dù qua đôi mắt tỏa sáng nỗi buồn vì nỗi đau của tất cả Arda.
Lalaith thở hổn hển, lại cúi đầu. Hai Valar rực rỡ cúi đầu trước cô, trước khi người phụ nữ ngước mắt lên và nói.
"Đã quá lâu rồi con ạ." - Giọng nói của Nienna rất rõ ràng và ảm đạm, cũng buồn bã, mặc dù có một chút vui mừng bên dưới giọng điệu buồn bã của cô. Cô bước xuống, và nắm lấy một tay của Lalaith trong khi tay kia của cô đi xuống dưới cằm của Lalaith, và ngước mặt lên. Cảm giác của cô cảm thấy như lửa mát. Và đôi mắt đen của cô, sâu thẳm với nỗi buồn vô tận, cũng tỏa sáng với lòng can đảm và lòng trắc ẩn khi họ nhìn chằm chằm vào Lalaith. "Con đã lớn đẹp như mẹ con. Những năm tháng đã đối xử với con một cách ân cần"
"Cảm ơn thưa cô."- Lalaith lẩm bẩm.
"Con có biết con ở đâu không, người trẻ?"- Namo nhẹ nhàng hỏi, nụ cười đã từng trong mắt anh mờ dần thành một vẻ ảm đạm.
"Hội trường của Mandos." Lalaith thở ra, nhìn chằm chằm vào cái nhìn trôi qua giữa hai Valar. "Con đã được đưa ra để nhìn thấy một tầm nhìn khác?"
Namo có nhiệm vụ là người chăm sóc Đệ nhất đã chết trong trận chiến, hoặc vì sự mệt mỏi của trái tim họ, nhìn cô gái trẻ với sự cảm thông đang lớn lên trong mắt anh. Và dần dần nhận ra những gì đã xảy ra với cô, dần dần dừng lại trong tâm trí cô.
Đôi mắt của Lalaith rơi xuống, không thể chịu đựng được ánh mắt đau đớn của Doomsman of the Valar. Cái chết luôn có vẻ là một điều kỳ lạ đối với cô, cô bé đã nghĩ về nó, trở nên bất tử, nhưng khi có, nó dường như là một điều kỳ lạ, xấu xa, không tự nhiên. Trước khi cô nhìn chằm chằm vào Gương của Lady Galadriel, cô đã biết chút ít về Lord Mandos và quan tâm đến việc học hỏi một chút, lưu ý rằng anh ta là người giữ Nhà của Người chết, người triệu hồi các linh hồn của kẻ giết người, và anh ta cư ngụ Mandos, hướng về phía tây ở Valinor. Khi còn là một đứa trẻ, cô đã hình dung anh ta là một kẻ độc ác, tham lam, háo hức trước cái chết của Tiên, để anh ta có thể thu thập cho mình nhiều đối tượng hơn. Bây giờ cô đã sai lầm như thế nào, cô nhận ra khi cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền lành, công bằng của anh.
"Con-, đã chết ?" Cô hỏi trong tiếng thở hổn hển. " Anh ta đã chết chưa? Tinh thần của anh ta có bay lên để vượt ra ngoài các vì sao không?"
"Chú không thể nói với con." Namo nói bằng giọng hối hận. Lông mày anh nhíu lại đau đớn, thấu hiểu nỗi đau anh đang gây ra cho cô bằng cách nói với cô những lời này. "Chưa."
Lalaith nuốt nước bọt, và rời mắt lần nữa, bao giờ ý thức được cánh tay an ủi của Nienna trên vai cô. "Nhưng những gì của người yêu dấu của cô?"
Cú sốc tê liệt mà cô cảm thấy lúc đầu, đang dần nhường chỗ cho sự đau buồn và hoảng loạn, nhận ra tất cả những gì cô đã đột ngột bỏ lại phía sau, dang dở. "Nếu con đi, anh ta sẽ trở thành gì?! Anh ta cũng sẽ chết, hay anh ta sẽ đủ mạnh mẽ để chịu đựng mà không có con?"
"Gửi một chút." Nienna lẩm bẩm lặng lẽ. Nỗi buồn ẩn sâu trong giọng nói êm dịu của Valië mang đến một thước đo an ủi cho Lalaith, và phần lớn nỗi sợ hãi của cô đã nguôi ngoai trong những lời nói dịu dàng của Nienna.
"Con có đến với chúng ta bây giờ không?" Namo chậm rãi hỏi, đưa ra một bàn tay khéo léo và ra hiệu về phía những cánh cửa vòm cao bằng ngọc trai bóng loáng.
"Không." Lalaith thì thầm cầu xin. "Con muốn trở về. Gửi đến những người bạn của con. Gửi tình yêu của con."
"Con có tin tưởng chúng ta không?" Nienna nhẹ nhàng hỏi, cánh tay cô trượt khỏi vai thiếu nữ để nắm lấy tay cô.
"Có ạ." Cô trả lời với giọng rụt rè. "Nhưng con không muốn điều này. Con không muốn những gì nên có."
"Làm thế nào để ngươi biết những gì nên được?" Nienna thúc giục tăng lên một bước, và từ từ hướng Lalaith về phía trước.
Qua sự đau buồn và thương tiếc còn đọng lại trong đôi mắt của Nienna, một tia hy vọng dịu dàng chiếu qua, phát sáng trên Lalaith như một tia nắng ấm áp vui vẻ nhìn xuyên qua tán cây che phủ của một khu rừng. Và Lalaith thấy mình cho phép Valië dẫn cô đi lên, về phía Namo, nơi Chúa tể của thần chết nắm lấy tay cô, và giữa họ, họ dẫn cô cẩn thận như thể cô là một đứa trẻ nhỏ, bước lên những bước dài trắng xóa về phía đại gia những cánh cửa, chỉ bằng một cái chạm tay của Namo, lặng lẽ mở ra.
Khi cánh cửa mở rộng, một hội trường vàng, rộng lớn mở ra trước mắt cô, rộng lớn như chính câu chuyện của Imladris. Viên đá dưới chân cô được lát bằng những khối đá cẩm thạch bóng loáng. Những tấm thảm lớn bằng vàng và bạc, được dệt bằng những hình ảnh tươi sáng của những trận chiến vĩ đại, và những nhiệm vụ, cũng như những nhiệm vụ đơn giản của cuộc sống Elvish hàng ngày, treo giữa những cây cột cao, nhẹ nhàng trôi trong làn gió nhẹ thổi qua hội trường vòm cao rộng lớn. Trước mặt cô, ngoài vòm vòm của một số trụ cột diễu hành, ánh sáng mặt trời chiếu qua một khe hở lớn trên trần nhà cao trên một khoảng sân rộng và rộng lớn, cạnh đối diện của nó hầu như không nhìn thấy được từ xa. Những cây cao giống như Mallyrn, xuất hiện ở đây, các nhánh của chúng cong lên về phía ánh sáng mặt trời vàng chiếu xuyên qua. Và bên phải và bên trái của cô ấy,
Cách đó không xa, vượt ra khỏi đường cong của một cây cột, và gần sân trong hơn nơi cô đứng, tiếng lách cách nhịp nhàng, mềm mại của một khung dệt tìm đến tai Lalaith. Và đối với âm thanh này, Namo và Nienna dẫn dắt cô, một người khác của Valië sắp xuất hiện trong đường cong của một cây cột rộng.
Bộ mặt của cô ấy sáng như hai người đầu tiên, đoàn quân của cô tỏa sáng như thể nó màu bạc khi cô ngồi trước một khung dệt bằng ngọc và vàng. Mái tóc trắng bạc của cô ấy đã được buộc thành nhiều bím tóc khi nó nằm dài trên lưng cô ấy. Cô là Vairë, vợ của Namo, và là thợ dệt của những tấm thảm giống như mạng lưới thoáng mát nằm dọc theo nhiều hành lang rộng lớn tạo nên những Hội trường Mandos.
Đôi bàn tay khéo léo của cô di chuyển nhịp nhàng, đưa một con thoi bạc bị đốt cháy qua lại qua những sợi chỉ trên khung cửi của cô, vẽ một sợi chỉ qua thứ bạc lấp lánh đó, giờ là vàng và một lần nữa màu đỏ thẫm, rồi màu đen, màu sắc thay đổi khi hình ảnh từ từ xuất hiện trong vải dệt của cô. Hình ảnh mờ ảo hình thành trên khung cửi, Lalaith nhận ra, là hình ảnh của một trận chiến, những con Orc đang vây hãm vào pháo đài mà cô đã thấy trong tâm trí nơi Eönwë và những người khác đã lánh nạn. Nhưng những con Orc đã bị đẩy lùi, bị đánh bại, bởi một nhân vật có vẻ là Olorin, mặc dù con số này được mặc một chiếc áo choàng màu trắng sáng, và được đặt trên một cây sậy màu trắng kem, với vô số kỵ sĩ trên lưng. Lalaith cho phép đôi mắt của cô trôi đi từ công việc trên khung cửi của Valië cho một cậu bé ngồi gần vai cô. Hai người đang trò chuyện nhẹ nhàng khi Vairë làm việc, và trong một khoảnh khắc, Lalaith tự hỏi có lẽ, nếu anh ta là con trai của Vairë, con đẻ của Valar, như Lalaith. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là như vậy, vì khi đứa trẻ nói với Vairë, anh gọi cô là My lady , và nói bằng tiếng nói chung của Arda như một trong những Chủng tộc có thể, và với hình thức thậm chí còn hơn cả một đứa con trai hiếu thảo sẽ khi giải quyết mẹ của mình. Thực tế, cách cư xử của trẻ con cũng hoàn hảo như một người đàn ông trưởng thành. Buồn thay, Lalaith nghĩ thầm, vì nếu cậu bé không phải là con trai của Namo và Vairë, thì bằng cách nào đó, một đứa trẻ đã bị giết, ở đâu đó. Một bi kịch, Lalaith buồn bã nghĩ, vì cha mẹ đau buồn của mình, bất cứ nơi nào họ có thể, cho cậu bé thậm chí không thể là một nửa thế kỷ.
"Vairë, tình yêu của anh." Giọng nói của Nam nhẹ nhàng xuyên qua tiếng kêu lách tách của khung dệt, và theo tiếng gọi của anh, chuyển động của tay cô, và tiếng lách cách nhịp nhàng mềm mại của khung cửi của cô, không còn nữa.
Vairë quay về phía chồng mình với một nụ cười chào hỏi, chàng trai cũng quay lại, đôi mắt sáng lên với sự pha trộn giữa ngạc nhiên và ngại ngùng với Lalaith. Tuy nhiên, anh vẫn nhảy lên, khi Vairë đứng dậy, và đi theo phía sau cô nửa bước khi cô tiến lên để chào ba người.
"Làm thế nào ngươi đẹp trở thành, Elerrina trẻ." Vairë chào, mở rộng cả hai tay chào đón và bắt lấy tay của Lalaith khi cô lại gần. "Giống như mẹ con. Con cũng được gọi Lalaith, phải không?" Cô mỉm cười với cái gật đầu chậm chạp, miễn cưỡng của thiếu nữ, vì bất chấp sự chào đón ân cần của Valië, Lalaith không muốn ở đây. Cô muốn về nhà với một khát khao vô cùng, đến nỗi trái tim cô đau nhói trong lồng ngực, chỉ dịu đi đôi chút bởi sự vuốt ve nhẹ nhàng của bàn tay Nienna trên vai cô.
Cô thở dài, nghe giọng nói nặng nề. Ánh sáng xanh vàng của ánh sáng mặt trời xuyên qua những chiếc lá ngày càng sáng hơn khi chúng đến gần sân, và bây giờ, tiếng thì thầm chào đón của gió qua tai cô, và cả những tiếng gọi vui vẻ của những chú chim, những bài hát mà cô nhận ra từ những con chim của cả Lórien Great Law, và Dancing Law.
" Eönwë ?" Lalaith đột nhiên khóc, cắt đứt anh, trái tim cô nhảy vọt trong cổ họng. "Eönwë có ở đây không?" Càng nhớ cô, và khao khát được gặp lại anh, cô mong muốn một cách đau đớn rằng đó sẽ không phải là nơi họ sẽ gặp lại nhau. "Không." - Chú cô nói, một ánh mắt cam chịu lóe lên qua đôi mắt trẻ của anh khi nhắc đến tên cô yêu dấu. Liếc đi và đến rìa cây, anh gật đầu. Họ đã đi đến rìa của những viên gạch đá cẩm thạch, và những bậc đá dẫn đi, xuống một con đường đất quanh co dẫn qua những tán cây. Khi cô liếc nhìn anh, trái tim cô thắt lại. Anh ta đang đối diện với cô một phần, mắt anh nhìn vào một trong những tấm thảm của Vairë. Tấm thảm mỏng manh treo thấp, lắc lư nhẹ nhàng giữa hai cây cột dọc sân. Trên đó, được dệt hình ảnh của ba Tiên, một người đàn ông, một người phụ nữ và một cậu con trai nhỏ, trên đùi của mẹ mình.
"Không. Không thể nào." Lalaith khẽ thở.
Nghe thấy giọng nói của cô, người cai ngục tự hào một thời của Lothlórien quay lại, và đôi mắt anh, sưng lên vì khóc lóc không biết xấu hổ đã gặp Lalaith.
"Nữ hoàng của tôi." Anh lẩm bẩm, bình tĩnh đủ để quay về phía cô và quỳ xuống, cúi đầu.
"Haliel," Lalaith phản đối. "Đừng cúi đầu trước tôi! Anh không nhận ra em à?" "Em là một trong những Valiër." Anh lẩm bẩm cúi đầu xuống.
"Không, Haliel, là em! Lalaith!"
Đầu anh ngẩng lên, sự ngạc nhiên bây giờ xen lẫn với sự đau buồn ghê tởm được viết trên các đặc điểm của anh. Anh từ từ đứng dậy.
"Lalaith?" Anh nhìn thấy dáng vẻ rực rỡ của cô, thậm chí còn sáng hơn cả Namo hay Vairë, hay Nienna, và dần dần, anh lắc đầu. "Anh không hiểu. Tại sao em lại mang vinh quang của Valar?"
"Nessa là mẹ của em. Và Tulkas cha em." Cô khẽ nói.
"Em có đủ sức mạnh để qua lại tự do giữa Valinor không?" Anh hỏi thăm.
"Em chưa từng đến bây giờ. Em-," cô ấp úng, những từ ngữ lạ lùng và nặng nề trên lưỡi cô khi cô nói, "Em tin rằng em đã chết."
"Em cũng đã đến, sau đó." Anh nói với giọng thấp, cam chịu, và từ từ ngồi lại, trên thân cây cong. "Không bao giờ quay trở lại trên biển." Anh lắc đầu, và hạ mắt xuống, đôi mắt sưng vù vì đau khổ. "Eönwë đã nghĩ rằng em an toàn." Trái tim của Lalaith vặn vẹo trước giai điệu hoang vắng trong lời nói của anh. Và nước mắt trào ra khi cô tiếp tục, lời nói của anh càng cay đắng hơn, "Mất mát của anh sẽ xé tan mọi lý trí khỏi tâm trí anh, và tất cả niềm vui từ trái tim anh, Lalaith. Nếu điều đó không giết chết anh."
"Haliel-," Lalaith thở hổn hển, một tiếng nức nở rách rưới trong cổ họng.
"Lothriel nhìn anh chết, Lalaith." Haliel buột miệng, một tiếng thở hổn hển đau đớn xé rách đau đớn từ anh. "Cô ấy ở đó trên tường với tôi. Cô ấy giữ tôi đến người cuối cùng."
Cái nhìn đen tối của sự tuyệt vọng trong mắt anh lấp đầy Lalaith với cảm giác đau khổ, dày đặc và không thể xuyên thủng của Haliel. Mím môi, cô đi đến bên anh và ngồi bên cạnh anh. Cậu bé Eönwë ngồi trên một hòn đá, cách xa những Tiên lớn tuổi hơn, nhìn chúng qua đôi mắt im lặng buồn bã, suy nghĩ về công việc còn dang dở của chính mình và bỏ rơi những người thân yêu lướt qua đầu mình. Một cách ngập ngừng, Lalaith đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Haliel, muốn mang lại cho anh ta sự bình yên. Nhưng khi chạm vào cô, Haliel cuối cùng cũng vỡ ra và bắt đầu khóc nức nở, đập đầu vào tay anh. "Anh đã hứa với cô ấy rằng chúng tôi sẽ trở lại cùng nhau. Và bây giờ, lời hứa đó sẽ không tìm thấy sự thỏa mãn! Anh đã phá vỡ lời thề của mình! Anh đã phá hủy cô ấy!" Anh khóc nức nở khi thiếu nữ nhìn anh qua đôi mắt nặng trĩu với sự khốn khổ của chính cô. Thật là một điều kinh khủng, khi nhìn một người luôn mạnh mẽ và kiên định trong mắt cô, phá vỡ và sụp đổ hoàn toàn như Haliel đang phá vỡ bây giờ.
"Cháu của chú?"
Lalaith ngước lên, gần như giật mình khi thấy Lord Namo, Vairë bên cạnh, với Nienna đứng đằng sau cặp. Cô không nghe thấy ai đến gần.
"Đã đến lúc rồi." Namo nhẹ nhàng nói.
"Thời gian, chúa tể của con?" Lalaith hỏi, liếc về phía ba Valar.
"Cho con trở về."
Trái tim của Lalaith đập loạn nhịp, và cô đập mạnh vào chân mình. Cô thở hổn hển, như hy vọng, không thèm để nhảy vào lòng mình. "Để trở về nhà? Con có quay lại không?"
"Thật." Namo mỉm cười. "Bạn bè của con đang gọi con trở lại. Cuộc sống vẫn còn đọng lại trong hình dạng trần thế của con và cả nơi này."
Lalaith liếc nhìn Haliel, người đang ngước đôi mắt sưng húp lên và nở nụ cười đau khổ. Nỗi đau buồn của chính anh nhanh chóng bóp nghẹt niềm vui bất chợt của cô. "Chúa tể của con-", cô bước ra khỏi Haliel và đến gần Namo và hai Valiër.
"Lord Mandos," cô nói nhỏ, "mẹ con -", cô ngập ngừng, nhưng trong ánh mắt khích lệ của Namo, cô tiếp tục. "Mẹ con đã từng nói với con rằng có rất ít con có thể yêu cầu rằng con sẽ bị từ chối, nếu chỉ có nó-"
"Nếu đó là ý chí của Ilúvatar." Namo kết thúc với cô bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng. "Con có một lợi ích để hỏi về anh trai của cô, phải không?" Nienna hỏi, giọng cô nặng trĩu nỗi buồn, nhưng chưa bao giờ can đảm và mạnh mẽ như một tiếng thở dài nhẹ nhàng đến tai Lalaith.
"Con làm." Lalaith thừa nhận. Cô liếc qua vai Haliel, đau khổ và yếu đuối vì đau buồn khi anh ngồi, nhìn cuộc trao đổi giữa Lalaith và Valar với đôi mắt sưng vù. "Mặc dù con ngần ngại hỏi. Con không biết đó có phải là ý muốn của Ilúvatar hay không-"
Cô dừng lại và một sự im lặng nặng nề kéo dài, cuối cùng bị phá vỡ bởi sự khích lệ nhẹ nhàng của Vairë. "Con có bao giờ biết nếu con không hỏi nó?"
"Nữ hoàng Elbereth, của Valar. Nữ hoàng ngôi sao. Vượt ra ngoài biển lớn." Lalaith mỉm cười khi cô ấy khẽ hát với Vairë:
A Elbereth Gilthoniel,
silivren penna miriel
o menel aglar elenath!
Na-chaered palan-diriel
o galadhremmin ennorath,
Fanuilos, le linnathon
Nef aear, si nef aearon!
Có sự im lặng. Trong khoảng thời gian nhỏ nhất, Lalaith cảm thấy thôi thúc ở lại, ở lại trong vẻ đẹp và sự an toàn của Lorien, tránh xa nỗi đau khi nhìn thấy khuôn mặt của Eönwë , đau đớn, bối rối và tôn thờ tất cả cùng một lúc, gây ra trong trái tim cô , cũng như ánh mắt buồn bã. Nhưng cô biết rằng cô không thể. Cô đã đưa ra lời cam kết của mình. Cô sẽ ở lại với anh trên đường đến Mordor, miễn là cô có thể. Và cô không thể thu mình từ nhiệm vụ của chính mình. Sauron đã trả giá cho những người hầu của mình bắt cóc em gái mình về vùng đất Bóng Tối nhưng thất bại cô khi cô còn là một đứa trẻ sơ sinh, và giờ cô đã biết lý do. Cô là một đứa con của Valar, với dòng máu của Nessa và Tulkas (Elbereth và Manwe phù hộ cho cô) trong huyết quản, và Sauron không thích cô nhưng anh yêu cô như một người anh với cô em gái, và ghét cô vì lý do đó.Cô cần, vì sự bình yên của chính mình, để đối mặt với những kẻ đã cố gắng tiêu diệt cô, để cho họ thấy rằng cô không còn là một đứa trẻ, để chứng minh cho họ, và với chính mình, với Valar, và tất cả Arda, rằng cô không còn bất lực trước sức mạnh của họ. Cô không thể để người khác làm điều đó cho mình. Mặc dù vậy, cô tự nhắc nhở mình, cô vẫn cam kết với Eönwë rằng anh sẽ ở bên cạnh cô và giúp cô đối mặt với những người mà cô sợ, ngay cả khi cô không có gì khác từ anh. Khuôn mặt khó khăn đầy yêu thương trông buồn bã và họ quá tôn thờ cô yêu quý cô như những gì một Valarindi đáng được đối xử. Để Hoàng tử Eönwë biết rằng cô vĩ đại hơn bất kỳ ai trong chúng ta từng tưởng tượng-, thậm chí nhiều hơn tôi tưởng tượng, rất khó để nắm bắt. Nhưng anh ấy có, người thân yêu. Để Hoàng tử Eönwë bất ngờ phát hiện ra rằng anh ta đã trao trái tim của mình cho một Vala, không phải bất kỳ Vala nào, mà là con gái của Nessa , điều đó có phần gây bối rối. Anh ấy đã yêu cô suốt cả cuộc đời. Đầu tiên với tư cách là một người em, và trong những thế kỷ qua, anh ấy đã yêu cô nhiều hơn, với sự tận tâm ngọt ngào của người yêu. Tuy nhiên, anh ấy chưa bao giờ thấy cô lớn hơn mình. Lalaith thở dài, nhớ lại lần đầu tiên Eönwë hôn cô. Cô đã lùi lại, khăng khăng rằng cô không xứng đáng với anh, rằng anh là Hoàng tử, cô không xứng đáng với tình yêu của anh. Nhưng anh vẫn tha thứ cho sự đột ngột và nỗi sợ hãi của cô, và dù sao anh cũng yêu cô.
"Ý anh là em sẽ không bao giờ lấy lại được anh ta à? Rằng chúng ta không bao giờ có thể-", cô quay sang Halael với lời cầu xin trong mắt, "không bao giờ thực sự thể hiện tình yêu của chúng em ? Em không phải là Vala theo cách của mẹ em , hayChaem .Em cũngdễsailầmnhưbấtkỳElfnàokhác.Em cóthểchếtdễ dàng không thể như Eönwë , trong trận chiến, hoặc nếu anh ấy quên hoàn toàn tình yêu của mình dành cho em , em biết em sẽ chết vì nỗi đau trong lòng. " Halael mỉm cười: "Một ngày nào đó, em yêu, em sẽ hiểu. Eönwë không thể nhìn thấy tất cả kết thúc, nhưng Eönwë có thể thấy, ngay cả bây giờ, anh yêu em đến nhường nào. tình yêu đó là. Bất kể suy nghĩ nào đang làm phiền tâm trí anh ta, cuối cùng anh ta sẽ chứng minh mạnh mẽ hơn họ. Anh ta sẽ vượt qua chúng, kịp thời. Đừng tuyệt vọng." Họ đã nói với tôi rằng anh ấy yêu cô quá nhiều để mất cô. Rằng anh ấy sẽ quay lại với cô: Có lẽ đó là vì chủng tộc Con Người không hoàn toàn hiểu được sự tận tâm của chúng ta đối với Valar-, và có lẽ đó là vì Đứa con thứ hai của Iluvatar nhìn thấy và hiểu nhiều hơn cô nghĩ____ I Melain berio le. Ná Elbereth veria le. Ná elenath dín síla erin rád o chuil lín. The Valar keep you. May Elbereth protect you. May her stars shine on the path of your life.
Vairë nói:"Con gái, tha thứ cho chúng ta, Lady Elerrina của Valar: hãy suy nghĩ về chúng những người Tiên sẽ cảm thấy không xứng đáng trao tình yêu cho một Valie nếu như nếu như chúng biết, vì vậy chúng ta phải dùng cách này bảo vệ các con. Ta dành cho con món quà về tâm hồn và trái tim con cũng dịu dàng như vậy để biết rằng tình yêu là xứng đáng mà không cần điều kiện đổi lại hay trao đi, ta trao cho con cả món quà của vẻ đẹp về thể xác, cầu chúc cho con một tình yêu mãi mãi với con trai của chúa tể và nữ hoàng Valar."
Urien cúi đầu: "Đa tạ người!"
Thật vậy, người lái thuyền đã giúp cô và sau một thời gian, cô đã ở ngay trước mặt Varie. Khi cô ấy yêu cầu cô ấy bỏ đi vẻ đẹp của mình trong hộp, Varie rất vui khi được phục vụ Varda. Urien lấy chiếc hộp và vui vẻ trở lại. Khi cô đưa cho Varda chiếc hộp, nữ thần đã vô cùng tức giận. Cô hét lên với cô gái tội nghiệp rằng cô sẽ không bao giờ để cô ra đi và cô sẽ luôn là người hầu của mình.
Tại thời điểm quan trọng này, các vị Thần, những người luôn theo dõi hành động sai trái này, đã quyết định hành động. Họ đã gửi Haliel, vị sứ giả của Chúa, để thuật lại Eönwë tất cả những bất hạnh mà vợ anh phải trải qua. Eönwë đã cảm động và điều
này chữa lành vết thương của sự phản bội. Anh rời khỏi phòng và thấy Urien kiệt sức trong khu vườn của mẹ anh.
Kể từ giây phút đó, Eönwë và Urien sống hạnh phúc bên nhau trong cung điện đáng yêu của họ, nơi luôn tràn ngập hoa hồng và các loại hoa khác. Urien đã thuyết phục Eönwë tha thứ cho mẹ mình vì những gì bà đã làm cho bà đau khổ. Như một món quà cưới, Manwe đã biến Urien trở nên bất tử và cho phép cô nếm hương vị ambrosia, thức uống của Thần. Ngay cả Varda cũng hạnh phúc bởi vì, bây giờ Urien đang sống trên bầu trời với chồng, đàn ông trên trái đất đã quên tất cả về cô và một lần nữa tôn thờ nữ thần sắc đẹp thực sự.
Lúc này vết bỏng trên vai Eönwë cũng đã lên da, cả cơn đau và cơn giận Urien cũng đã đi qua. Chàng bay đi tìm vợ và tìm thấy thể xác nàng đang ngủ say. Chàng đánh thức nàng bằng một nụ hôn nồng thắm. Urien kể cho chồng nghe về những chuyện mà Varda đã làm đối với nàng. Chàng hứa với vợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảy ra điều đó nữa. Chàng bay đến thần Manwe nhờ hoà giải mẹ và vợ mình.
Manwe đứng ra làm chủ hôn: "Con gái của ta! Con chớ buồn phiền rằng con trai của con đã chọn cho mình người vợ . Ta sẽ ban cho con lấy lại sự bất tử đã có và con sẽ sống hạnh phúc mãi mãi". Nói rồi ngài rót đầy một cốc nước tiên đưa cho Urien uống. Từ đó nàng Urien trở thành thần nữ như người chồng thần của mình. Các vị thần ngợi ca sắc đẹp và phẩm hạnh của nàng. Nữ thần hôn nhân cũng đành hoà giải và nhận nàng là con dâu của mình.
Cô ấy Urien Lalaith từ tốn: "Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con_"
Varda nắm tay nàng: "Xin thứ lỗi cho mẹ đã làm như vậy_ từ bây giờ con là con dâu của ta và xin con tha thứ cho chúng ta_ ta đã vì sợ hãi cho Eönwë đáng yêu của chúng ta vì ta sợ nó lớn lên sẽ giống như_ bác trai của nó và vì đó ta đã phải giữ cho nó còn nhỏ hơn_"
Urien nhìn vào mắt Varda: "Con hiểu tấm lòng của mẹ và con không bao giờ oán trách cho tình yêu mẹ dành cho anh ấy đâu ạ! Con rất vui vì mẹ đã luôn yêu thương chúng con rất nhiều hơn những vì sao trên trời."
Varda mỉm cười: "Ta biết con vốn là người thông tuệ và thấu tình đạt lý, đa tạ con tha lỗi cho chúng ta, con gái yêu quý của chúng ta"
Con gái đầu của họ được đặt cái tên là Lalaith (có nghĩa là Niềm Hạnh Phúc)_ Bonux extra:
Lalaith Urien rất buồn vì dường như chồng cô ấy Eönwë vẫn còn giận cô vì cô đã lỡ làm anh bị bỏng (thật ra là vì mẹ anh ấy đã lo lắng anh ấy với con trai cô Nienna Ómar lại gây ra chuyện gì đó liên quan đến tính cách bạo tàn của bác trai nên đã nguyền anh ấy không lớn lên để trở thành người máu lạnh vô tình và điều khúc mắc đã được giải quyết khi cha mẹ anh ấy nói chuyện với nhau) hoặc bởi vì ngay cả Varda là một nữ thần vô cùng tốt bụng đã choàng khăn lụa vàng cho cô khi cô gặp nguy hiểm phải xuống địa ngục (người rất tốt bụng và dịu dàng).
Eönwë ôm người vợ đang suy nghĩ vẩn vơ lo lắng của mình vào lòng: "Linnetel của anh, em lại suy nghĩ linh tinh nữa __"
Linnetel và Eönwë rất là dễ làm người ta ngưỡng mộ vô cùng với tình cảm của hai người, họ rất đáng yêu khi đang yêu nhau, cả hai dễ thương.
Anh ấy có thể hôn lên mái tóc của cô, điều đơn giản khiến cô đỏ mặt nhưng hạnh phúc, thật sự quá ư đáng yêu và dễ chịu như vậy.
Lalaith Urien chum miệng: "Nhìn xem, hai con hổ nhà chúng ta lại ham ăn và ham chơi như vậy, anh cũng vậy vì chúng em lại bận rộn như vậy (để có thể tìm cách nuôi nấng chăm sóc con cái và vợ bởi vì anh ấy vô cùng bận rộn khá nhiều và chỉ có thể thư giãn khi anh ấy có thể đi dạo mát với cô ấy), nếu em có thể giúp được cho anh thì anh cứ nói nhé!!!"Hai con hổ trắng – bạch hổ (con đực) và con hổ vàng – hoàng hổ (con cái), cả hai đứa ham chơi và khá vui nhộn, tính cách của chúng có phần bộp chộp và nóng nảy hay hành động trước khi suy nghỉ nhưng lại cực kỳ nghĩa khí, vì thế một con là vua trắng một con là nữ tướng quân (thần thú cai quản những vì sao phương Tây).
Cha mẹ họ: Chúa tể và nữ hoàng của Valar tại Arda
Khi âm nhạc bắt đầu, nốt đầu tiên là của Manwë. Lúc đầu, anh hát một mình và ngay cả khi giọng nói của tất cả người thân của anh hòa vào niềm vui, trong một thời gian Manwë vẫn tiếp tục hát một mình.
Nhưng khi cô cất giọng, anh im lặng, vì những nốt nhạc của cô truyền cảm hứng cho anh lên tầm cao mà trước đây anh chưa từng mơ tới. Trong bài hát của cô, anh thoáng thấy những cách mới để tự dệt, giọng anh lấp đầy sự trống rỗng trong im lặng của cô, âm nhạc của họ cùng nhau mạnh mẽ và công bằng hơn là một mình.
Khi cô im lặng, anh bắt đầu âm nhạc mới này; cô ấy hoàn thành nó
Có một khoảnh khắc duy nhất khi tất cả các bài hát mờ dần trong im lặng, và chỉ có hai giai điệu của họ nổi lên để lấp đầy khoảng trống, hòa quyện vào nhau và vang vọng qua muôn đời.
 
Cô sẽ đến với anh khi trận chiến kết thúc, khi bụi đã lắng xuống và mặt trời lặn. Những vết thương rải rác trên cơ thể anh ta vẫn rỉ ra ichor vàng và đôi mắt anh ta vẫn còn đẫm máu.
Anh cũng sẽ đến với cô trong yếu tố của cô, trên núi những tấm lụa và gối mềm khi hương thơm ngọt ngào tràn ngập căn phòng.
Cô sẽ chinh phục anh ta trên ngai vàng của những ngôi đền của anh ta và anh ta sẽ đưa cô ta vào những con sóng gợn sóng mềm mại của những con suối yêu thích của cô ta. Cô chưa bao giờ yêu cầu anh đi gây chiến với cô (mặc dù anh thề sẽ quét sạch toàn bộ các quốc gia khỏi bản đồ nếu điều đó làm cô hài lòng), nhưng cô đã yêu cầu anh hòa bình một lần. Hoàng tử của một trong những vương quốc đối địch vừa kết hôn trước khi chiến tranh nổ ra. Varda ủng hộ cặp đôi và có niềm vui lớn trong tình yêu của họ, dường như. Cô tìm thấy Manwë trong lều của anh, chuẩn bị cho trận chiến ngày bình minh. Tay cô sượt qua cẳng tay anh với trọng lượng của một chiếc lông vũ và họ khóa mắt. Nước mắt cô tuôn rơi và anh dịu lại ngay lập tức. Trong nhiều thế kỷ, những vùng đất đó không bao giờ nếm máu.
Anh ấy là một người yêu thích, mẫu mực của sự nam tính và vẻ đẹp gồ ghề. Làn da anh ấm lên bởi những ngày bất tận trong chiến đấu. Lỗ hổng vật lý duy nhất của anh ta là vết sẹo của anh ta, chẳng hạn như vết cắt trên mắt trái của anh ta, nhưng những thứ này dường như chỉ làm tăng sức quyến rũ của anh ta. Nổi tiếng là một thế lực không thể ngăn cản, cơn thịnh nộ của anh ta không thể chối cãi và sự hung dữ của anh ta gần như động vật. Ông đã vẽ ra những người phàm và bất tử như nhau; con người, naiads, Dryad, nữ thần và nữ thần thấy anh ta hấp dẫn không kém. Sự hồi hộp của nguy hiểm bắt chước rất gần với ham muốn, họ khó có thể biết được điều gì đã kéo họ đến với mình.
Còn với Varda, cô không được ưa chuộng ở đâu? Đâu là những lời khen ngợi của cô không được hát, sự giống nhau của cô không được khắc, vẽ, đục? Bàn thờ của cô không bao giờ thiếu sự hy sinh, cũng không phải đền thờ của cô thờ phượng. Tên của cô đã ở trên môi của mọi phàm nhân, đáng yêu. Mọi thiếu nữ khao khát và người đàn ông thở dài đều viện trợ cô. Bản thân cô đã được theo đuổi không ngừng bởi mọi nam và nữ tồn tại. Cô giải trí tất cả tình cảm của họ với sự ấm áp và duyên dáng. Cô là tình yêu và hóa thân, cô sẽ quay lưng với ai?
Nhưng khi anh đến bên cô, nữ thần rực rỡ hơn một chút. Khi anh chạm vào cô, đôi bàn tay nhẫn nại của anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng sự dịu dàng chỉ có thể kéo dài quá lâu. Đam mê thúc đẩy cả tình yêu và chiến tranh.
Đôi môi cô nếm như nhà, nhưng cảm giác của cô là niềm phấn khởi thuần túy, giống như một cuộc chiến đầu tiên. Anh ta đánh vào cổ cô và bầm tím hông cô như thể anh ta đang đòi một giải thưởng chiến tranh. Những vết xước mà cô để lại là những vết sẹo chiến đấu, sự gắn kết của cô đạt cực khoái những chiến lợi phẩm quý giá của chiến tranh. Cô nếm mùi phiêu lưu trên lưỡi anh và đuổi theo chiến thắng trên cơ bắp đùi của anh. Chiến thắng có thú vui của nó, nhưng thật là một niềm vui để bị chinh phục. Ilmarin giống như một vương miện của ngọn núi - những tòa tháp màu trắng cao và mảnh khảnh, những ô cửa sổ bằng pha lê phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao. Dường như cung điện đang phát sáng với ánh sáng của chính nó. Đâu đó dưới đó có một vùng đất chìm trong ánh sáng bạc của Telperion. Mọi thứ đã ngủ yên bình.
Varda, Starkindler cũng vậy. Cô đang ngủ trên giường, mái tóc bạc phủ lên gối, một chiếc chăn quấn quanh fána. Người ta chỉ có thể nghe thấy hơi thở mềm mại của cô trong buồng. Đột nhiên, một cơn gió nhỏ, mỏng manh vuốt ve những khoảng sân trong cửa sổ mở và một tiếng động phá vỡ sự im lặng. Varda lẩm bẩm điều gì đó và quay sang nằm nghiêng, cô kéo hai chân lên và cuộn tròn thành một quả bóng, vẫn đang ngủ. Sau một phút, tiếng ồn được theo sau bởi một tiếng khác, to hơn một chút. Kindler ngồi dậy trên giường.
"Huh?" Cô nhìn quanh, chớp mắt, vẫn nửa tỉnh nửa mê. Cô đứng dậy khỏi giường và đi đến cửa chiếc giường, chiếc váy ngủ của cô nhảy múa quanh chân khi cô đang đi. Cô mở cửa và nhìn lên hành lang. Tiếng ồn trở lại. Nguồn của nó ở đâu đó bên dưới, gần cửa chính của cung điện.
Ai đó đã ở Ilmarin. Valië lấy một chiếc ô từ góc phòng ngủ của cô. Đó là một chiếc ô bình thường, màu xanh đậm, nhưng nó cũng có thể là vũ khí. Valië cắn môi dưới và đi tìm nguồn gốc của tiếng động. Có vẻ như ai đó thực sự cố gắng im lặng, nhưng đang tìm tất cả ghế, góc và cột. Varda có thể nghe thấy tiếng chân họ xáo trộn trên sàn nhà. Khi đến tầng cửa chính, cô nhận ra kẻ đột nhập đang đi về hướng của mình. Cô chờ đợi, nấp sau một góc, sẵn sàng tấn công trộm The Valië nhảy từ phía sau góc, một chiếc ô trên tay và nhìn vào bóng tối ngay trước mắt cô. Con số chớp mắt, ngạc nhiên, cố gắng lùi một bước và mất thăng bằng. Elentari lầm bầm khi toàn bộ sức nặng của họ dồn lên vai cô. Đôi mắt xanh nhìn cô. Anh đang cố tập trung vào mặt cô.
"Ah, Varda yêu dấu" Manwë chào đón cô với một nụ cười rộng, nam tính.
"Chuyện gì đã xảy ra? Anh đã ở đâu?" Cô hỏi, lo lắng, nhìn anh.
"Ulmo đã phát minh ra một loại rượu lỏng mới. Chúng anh cần nếm thử nó" Tintallë đang đi xuống một trong những hành lang của Ilmarin, cầm một vài bản đồ bầu trời và một con tàu trống rỗng. Cô ấy đã có những giọt nước mắt của Telperion trong đó, nhưng bây giờ công việc của cô ấy đã kết thúc, tất cả các lần lặn đều được sử dụng, thêm vào những ngôi sao mới mà cô ấy tạo ra. Tóc của Starkindler có màu bạc, phát sáng nhẹ như bề mặt Biển dưới tác phẩm của cô. Đó là một dấu hiệu tốt - trong ánh sáng là niềm vui và sức mạnh của cô ấy, vì vậy khi cô ấy hạnh phúc, ánh sáng đã bao quanh cô ấy. Valië đang di chuyển nhanh, chiếc áo choàng màu xanh đậm nhảy múa quanh chân cô. Bàn chân cô gần như không tiếng động trên sàn nhà trắng. Varda dừng lại khi cô đến gần cánh cửa lớn vào phòng ngai vàng. Đằng sau nó là căn phòng màu trắng, to lớn và đầy âm thanh. Cô nghe thấy giọng nói của những người Ainur khác đang nói chuyện trong sự phấn khích và tiếng vỗ cánh của những chú chim mà chồng cô vô cùng yêu thích. Valië lẻn vào phòng ngai vàng và ngay giây đầu tiên không ai chú ý đến cô. Varda bước đến ngai vàng của Vua Valar, người đang ngồi đó, nói chuyện với Eonwë và Ilmarë. Ánh sáng của Laurelin đang làm cho mái tóc của nhà vua tỏa sáng như vàng. "Em và một vài loại rau mới, em đặt tên cho chúng là cà chua và cà rốt," cô nghe Yavanna, Nữ hoàng Trái đất, cho thấy những sáng tạo mới của mình với Aulë, Thợ thủ công, người đang nhổ một sợi râu, xem những điều mới với đôi mắt sáng ngời vì tò mò. Khi họ nhận ra rằng Starkindler nằm trong số họ, tất cả đều im lặng và Valië dừng lại giữa họ, ngay trước khi lên ngôi. Thật bất thường khi cô ấy tỏa sáng rực rỡ như vậy. Không phải sau trận chiến vĩ đại với Melkor và sau thất bại của anh ta. Không phải sau khi Manwë ném anh trai yêu dấu của mình vào nhà tù.
"Em đã hoàn thành công việc của mình trên bầu trời và em nhìn xuống. Em thấy một hòn đảo tuyệt vời. Nó ngày càng gần hơn. Bây giờ nó đủ gần để mọi người nhìn thấy nó", cô nói, giọng tươi sáng và tràn đầy niềm vui. Vána cười vui vẻ và bắt lấy tay Nessa, cả Valier bắt đầu nhảy, cười vui vẻ.
"Họ đã đến! Cuối cùng họ đã đến!" Họ đang hát. Kindler mỉm cười với hành vi của họ.
"Hãy đến, hãy xem họ!" Aulë vòng tay ôm vợ và những sáng tạo mới nhất của cô ấy và kéo cô ấy đến cánh cửa lớn. Những người còn lại đi theo họ, nói chuyện cùng một lúc, cười và hát. Họ đã rất hạnh phúc, đầy những ý tưởng mới làm thế nào để làm cho Valinor và cuộc sống của Tiên sinh ở đây tốt hơn. Người cuối cùng rời khỏi phòng chính là Námo, anh ta nhìn lại Varda với sự kinh ngạc,
"Tuyệt vời, hãy đến với anh và để anh xem," cô nghe và quay lại. Vua của Arda đang ngồi trên vị trí của mình, nhưng cả Maiar, người đang nói chuyện với anh ta trước đó đã đi xa với những người khác.
Varda mỉm cười và đến gần ngai vàng. Cô leo lên ba bước và ngồi vào vị trí của mình bên cạnh Manwë, người đang nhìn cô, đôi mắt xanh của anh sáng ngời và lấp lánh niềm vui. Khi cô đang ngồi, anh đưa tay ra cho cô và cô đan ngón tay cô với anh. Họ cùng nhau có thể nhìn và nghe thấy mọi thứ trên Arda và họ chưa học được, rằng món quà này từ Eru không thể là một phước lành.

Vanyar:
Ingwë là vua của các Tiên Vanyar ở Valinor đồng thời cũng là Đức vua tối cao của Tiên tộc.
Người Vanyar cũng tự gọi mình là Ingwer theo tên ông. Tên đầy đủ của ông đồng thời cũng là một danh hiệu là Ingwë Ingweron – "Thủ lĩnh của các thủ lĩnh".
Ingwë là người đứng đầu các Tiên Vanyar, dòng tộc đầu tiên của Tiên tộc. Ông cũng là bác của vợ Finwë là nàng Indis. Ông có lẽ là một trong mười hai Tiên đầu tiên thức tỉnh ở hồ Cuiviénen cùng với Imin. Ingwe cùng với Elwë và Finwë là những sứ giả được cử đến thiên quốc Aman. Ông là người đại diện cho tộc Vanyar theo chân thần Oromë đến Valinor. Yêu mến vẻ đẹp nơi đây, ông trở về và thúc giục người của mình tham gia vào cuộc hành trình đến Aman. Người Vanyar rất sùng kính các đấng Valar vì thế họ hoàn toàn không có ý định trở về Trung địa mà an cư tại đây và tôn Ingwë làm vua. Tháp Mindon Eldaliéva ở thành phố Tirion sau đó được xây để vinh danh ông.
Ingwë được xem là Đức vua tối cao của tộc Eldar – các Tiên tham gia vào cuộc Đại Hành Trình, vì vậy ông được gọi là Ingwë Ingweron - "thủ lĩnh của các thủ lĩnh". Ông sống ở Taniquetil, cai trị dưới quyền của thần Manwë - Đức vua tối cao của Arda. Ingwë không bao giờ đặt chân trở lại Trung địa kể từ khi ông đến định cư tại Taniquetil. Khi người Vanyar gia nhập quân đoàn Valinor tham gia Cuộc chiến Thịnh nộ, Ingwë đã không đi cùng họ.
Ban đầu Ingwë có tên là Inwë và được miêu tả là Vua của toàn thể các Eldar xứ Kôr hay Vua của các Tiên hoặc Chúa tể của các Tiên Teleri (sau đó được đổi thành các Tiên Vanyar). Tộc Gnome gọi ông là Inwithiel. Tên khác của ông là Isil hay Isil Inwë. Ông có một con trai là Ingil.
Những tia lửa từ móng guốc của Nahar bay lên, xuyên qua màn sương mù dày đặc. Ingwion dõi theo họ bằng đôi mắt của mình. Người kiêu hãnh, cao thượng, dũng cảm giữa Vanyar đã bám lấy nhau như những đứa trẻ sợ hãi khi bóng tối buông xuống, tất cả các giác quan của họ bị tê liệt bởi cuộc tấn công bất ngờ, ngoại trừ cảm giác. Bây giờ Ingwion thở dài và, xoa dịu cái chết của mình trên tay cha mình, cảm thấy anh ta cựa quậy.
'Ánh sáng!' Ingwe nói.
'Ánh sáng!' Ingwion nhận cuộc gọi của mình và nghe thấy nó lặp đi lặp lại bởi một giọng nói khác.
'Ánh sáng!' Vanyar đã khóc.
Và tất cả dọc theo đường phố Valmar đã khóc: 'Ánh sáng! Nhiều ánh sáng hơn! ' Elemmire vấp ngã về ngôi nhà của mình, dò dẫm tìm tinderbox của mình, vì những ngọn nến còn sót lại chỉ được dùng làm vật trang trí. Từng người một anh thắp chúng, lấp đầy chân nến và đèn chùm, dán những gốc nến sáng trong đĩa, cho đến khi có những ngọn lửa nhỏ nhấp nháy xung quanh, trên mỗi bệ cửa sổ, xua tan bóng tối lấn chiếm.
Phước lành nhất thời, nhưng một ý nghĩ khủng khiếp khác xuất hiện trong anh: Ai biết được bóng tối bất thường này có thể tồn tại bao lâu? Ông đã lãng phí nến!
Đó là điều khó nhất anh từng làm. Từng người một anh ta giết tất cả những ngọn lửa nhỏ đó một lần nữa, ngoại trừ một người mà anh ta khum lại trong bàn tay run rẩy.
Tôi đang đứng trước mặt bạn, im lặng, bất động. Tôi đang chờ bạn nói, để nói chuyện với tôi. Tôi muốn phá vỡ sự im lặng này, tôi muốn nghe một giọng nói nào đó - của tôi hoặc của bạn - nhưng không phải là sự im lặng này. Nhưng tôi không thể, phải là bạn sẽ nói trước.
Tôi đã biết những gì bạn muốn nói với tôi, anh em họ. Nhưng bạn phải nói với tôi điều đó, tuy nhiên,
High King of the Noldor đã chết, Cây cũng vậy, Dark One đã chạy trốn, Valar đang cố gắng bắt anh ta. Vua trẻ Feanaro đã tuyên thệ và gọi tên của Iluvatar. Các con trai của ông đã thề với ông để trả thù cái chết của Finwe và lấy Silmarils bị đánh cắp khỏi Dark One.
Từ đâu tôi biết điều đó? Tôi sẽ không bao giờ nói với bạn, tôi không bao giờ chia sẻ bí mật của mình với người khác. Tôi là hoàng tử Minyarin, người hiếm khi rời khỏi dốc Taniquetil, nhưng tôi biết những gì đang xảy ra trên toàn bộ vùng đất - tôi không biết tất cả mọi thứ, nhưng đủ. Không ai hỏi tôi từ đâu tôi biết tất cả những điều đó. Bạn cúi đầu trong một lời chào im lặng. Sự im lặng này còn tồi tệ hơn bóng tối. Bộ lạc của bạn nói về Darking of Valinor. Tối là không thể khi vẫn còn ánh sáng. Đừng nhìn xuống, ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời - thấy không? Có sao. Luôn có những ngôi sao. Tại sao bạn quên chúng?
Tôi nghe nói bạn muốn theo Feanaro và rời Tirion, Valinor, mọi thứ. Tôi thấy trong đôi mắt sáng sầu của bạn xen lẫn sự quyết tâm, anh họ thân mến. Bạn muốn cho tôi biết về quyết định của bạn? Làm điều đó - tôi sẽ không cố gắng ngăn cản bạn, ngay cả khi tôi nghĩ thật ngu ngốc khi rời đi. Nhưng tôi tôn trọng bạn và tôi hiểu mong muốn của bạn. Nói với tôi rằng bạn muốn rời đi, anh em họ, nói với tôi, vì vậy tôi sẽ có cơ hội để ban phước cho tôi.
Khuôn mặt bạn tái nhợt và tôi có thể thấy bạn mệt mỏi và buồn như thế nào. Chẳng mấy chốc bạn sẽ rời Aman. Chúng ta phải nói chuyện với nhau bây giờ. Bạn phải nói chuyện với tôi, anh em họ. Trước khi quá muộn. Trước khi chúng ta sẽ quay lại và sẽ không bao giờ gặp lại nhau - không phải trước sự thay đổi của thế giới.
Làm ơn, anh em họ, nói. Tôi không thể lắng nghe sự im lặng này lâu hơn nữa. Xin vui lòng, phá vỡ sự im lặng này.
Tên của Elf là Vanadil, từ Người chủ thứ ba của Minyar. Và anh đã chết.
Bên cạnh anh còn có một người khác. Và một số khác. Và một người khác,Ing Ingion nhìn vào những cơ thể nằm thành hàng trước mặt anh ta. Hai trợ lý của anh ta đang đứng đằng sau anh ta, bất động và không tiếng động.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc và giờ là lúc để thương tiếc. Thời gian Minyar đã ước không bao giờ đến với họ - để thấy những người thân yêu của họ vô hồn.
"Đây thậm chí không phải là cuộc chiến của chúng tôi," ai đó thì thầm. Nơi họ ở cách xa chiến trường và từ Noldor và Sindar đang ở trên bờ, hát một lời than thở cho những người bạn đã chết của họ.
Vanyar, những người được coi là ca sĩ giỏi nhất, vẫn im lặng, đứng xung quanh những người họ hàng đã chết của họ như thể họ muốn bảo vệ họ khỏi tầm nhìn của người khác.
"Anh ấy chưa làm gì với chúng tôi", một người khác nói.
"Bây giờ anh ấy đã làm," Minyaner, trợ lý của Ingwion, nói. "Bây giờ người hầu của anh ta đã giết họ hàng của chúng tôi."
"Bởi vì chúng tôi đã đến đây," chiến binh lắc đầu. "Chúng tôi chưa bao giờ là kẻ thù của anh ấy, chúng tôi HẠNH PHÚC" giọng anh vỡ òa và anh bắt đầu khóc. Em gái anh, đứng bên cạnh anh, ôm lấy anh bảo vệ.
Hoàng tử im lặng, nhìn vào đôi mắt của Vanadil nhợt nhạt, lạnh lùng. Người trợ lý khác của anh, Hallawen, đặt tay lên vai anh.
"Chúa tể của tôi, xin vui lòng. Nói chuyện với họ. Họ cần các bạn."
Ingwion nhìn lên. Anh ta không thể giúp đỡ những người đã chết, nhưng anh ta có nhiệm vụ là người lãnh đạo quân đội Minyarin. Anh có thể khóc sau đó, trong khi anh sẽ cô đơn.
"Chúng nó rất giống nhau", anh bắt đầu và liếm môi. Người luôn luôn có cách nói bằng lời, giờ không chắc anh nên nói gì với họ. "Bạn bè của chúng tôi hiện đang ở Mandos. Chúng tôi đến đây để mang lại ánh sáng và hy vọng cho Beleriand, để giúp đỡ anh em họ của chúng tôi. Người bóng tối đã sát hại nhiều người bạn của chúng tôi, phá hủy sự bình yên của chúng tôi và nghĩ Eldar yếu đuối. "
Họ đã đối mặt với kẻ thù ngày hôm nay. Họ đã thắng. Họ đã sống sót sau trận chiến này - nhưng không phải tất cả trong số họ.Đó là lỗi của anh ấy và anh ấy biết về nó. Anh ta không nên mang chúng đến đây để chết. Họ đã quyết định đến đây, để chiến đấu với Dark One. Minya đã sai - đó là cuộc chiến của họ, ngay cả khi họ không bắt đầu nó. Chính Noldor đã bắt đầu điều này, một hoàng tử Noldorin cụ thể, người đã dành quá nhiều thời gian trong lò rèn của mình và không đủ thời gian với gia đình. Anh bắt đầu nó và bây giờ họ, Ingwion và Arafinwe, đã ở đây để ngăn chặn nó, để rửa bóng tối từ vùng đất này bằng máu của những người thân yêu của họ.
Bạn có biết bóng tối trong giờ ngay trước bình minh? Khi tất cả bóng tối biến mất vì không có ánh sáng từ trên trời rơi xuống, không có ánh sáng để chỉ cho bạn con đường đúng? Trong Dor Daedeloth giờ này dường như kéo dài mãi mãi. Và nếu bạn là một trong những người từng sống trong ánh sáng. bóng tối này cảm thấy rất không tự nhiên, rất lạ. Bạn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vùng đất nghiệt ngã này và nghĩ xem nó ở dưới bóng tối bao lâu. Mùa xuân sẽ bao giờ trở lại đây? Hoa sẽ lại nở?
Bạn có thể đi bộ ra khỏi trại, nhưng không có gì để chiêm ngưỡng, không có gì để đánh thức hạnh phúc, hy vọng, niềm vui. Chỉ có tro tàn. Và gió hú, như tiếng Manwë khóc vì số phận đáng thương của vùng đất này.Bạn không muốn đi, không muốn đến đó một mình. Lựa chọn bị tấn công bởi những người hầu của Kẻ thù không là gì so với nỗi đau và nỗi buồn bất tận của vùng đất hoang vắng này. Nhưng bạn phải đi ra ngoài, bạn phải rời khỏi sự an toàn thầm lặng của trại, cảm giác rằng có những người bạn của bạn, những người có thể đến để giúp bạn hoặc chỉ đơn giản là nói chuyện với bạn. Bây giờ bạn không nghĩ về nhiệm vụ của mình với tư cách là người lãnh đạo của chủ nhà Vanyarin. Bạn không nhớ gì về hội đồng với High King Arafinwë và Herald Eonwe, Nëlyafinwë, Kanafinwë và những người khác. Chỉ có nhu cầu, thứ gì đó đẩy bạn ra khỏi vòng tròn ánh sáng, chìm sâu vào bóng tối. Và có những xác chết - trên khắp các lĩnh vực bụi. Có một trận chiến, cách đây không lâu, khi mặt trời ở trên. Chiến trường sẽ được làm sạch sớm. Maiar of Aulë, người đi cùng Herald Eonwë sẽ hát tommorow vào buổi sáng, và trái đất sẽ che mất tầm nhìn khủng khiếp này. Thi thể của tất cả những người theo Ánh sáng sẽ được chuyển đến nghỉ ngơi trên ngọn đồi, nơi một khu rừng mới sẽ mọc lên. Bạn đang đi qua cánh đồng, đôi mắt trống rỗng dõi theo bạn, những mảnh áo giáp vỡ hoặc một số bộ phận cơ thể đang cố gắng ngăn bạn lại. Nhưng bạn không dừng lại. Và chẳng mấy chốc, có ánh sáng trước mắt bạn, mờ và đỏ, như máu tươi. Và có những ngọn núi lơ lửng phía trên bạn - những ngọn núi ảm đạm, tối tăm, tàn nhẫn. Ba ngọn núi lửa đang chảy máu với nham thạch chảy uể oải xuống sườn núi. Và bạn ở đó, một mình, run rẩy dưới cơn gió lạnh, không phòng bị; mái tóc sáng của bạn đang tỏa sáng như một ngôi sao rơi. Và bạn biết rằng có vô số ánh mắt đang nhìn bạn, một Vanya cô đơn, ở đây, trên ngưỡng của Angband. Và khi cánh cổng sẽ mở ra bạn sẽ biết ai sẽ đi ra.
Con ngựa gần Ingwion di chuyển với đặc tính lưu loát chỉ có ở ngựa núi Minyar. Không ai trong số những con ngựa Noldor - rất đẹp và cao, quá mảnh và bền - có thể sánh với cánh đồng với những con ngựa núi Taniquetil. Đúng vậy, thú cưỡi Vanyar không quá cao, bộ lông dài hơn và móng guốc to, nhưng chúng rất bền và không bao giờ bị vấp ngã. Và không có gì ngoài sơn dương có thể chạy nhanh hơn trên núi và Ánh Dương là con ngựa nhanh thứ hai ở Minyamara.Bây giờ anh ta đang chạy xuống một con đường núi, hẹp và đầy đá, nhưng anh ta đã không chậm lại một lúc và trồng những bước nhảy vọt về phía trước. Thân cây chỉ chập chờn trên đường chạy, nhòe như màu nước không thành công. Cơn gió thổi ngược trở lại và quấn tóc Ingwion trong một bím tóc điên rồ, mà Tiên sẽ phải chải sau nửa giờ, nhưng bây giờ Vanyar đã tập trung vào một thứ quan trọng hơn nhiều.
Con tàu đã đến.
Sau rất nhiều năm im lặng, sau khi con tàu đưa hai con trai của Elrond và Lord Celeborn, sau bao nhiêu năm bị đình trệ ... Ingwion xuống từ những nơi cao, nơi người dân của anh ta sống, để Alqualondë sẽ chào đón những Tiên cuối cùng từ Trung Địa.Con đường hợp nhất với con đường Teleriv, cát và cỏ phủ kín ở nhiều nơi. Nắng khịt mũi khó chịu và chậm lại một chút. Ingwion đã không thúc giục anh ta, con ngựa biết rõ hơn có nên chạy phi nước đại hay không và Tiên tin tưởng vào phán đoán của anh ta. Alqualondë cách đó không xa, và con đường dẫn quanh biên giới Alqualondë đến bến du thuyền. Ingwion nhìn theo cách đó và thấy rằng chiếc thuyền gần như nằm trên bờ.
Đúng vậy: một chiếc thuyền. Không phải là một con tàu Sindar, mà là một chiếc thuyền, có hình dạng hơi khác thường, được làm bằng gỗ khác với bình thường. Phi hành đoàn gấp cánh buồm - một cánh buồm - và bây giờ chèo rất mạnh để đến bến tàu.Phi hành đoàn gồm hai người mặc áo khoác màu xám. Một người phải là một đứa trẻ, cô cao gần một nửa, nhưng cô chèo thuyền với người bạn đồng hành của mình. Nắng dừng lại trước đám đông của Telerich, người đến chào đón khách. Khi họ nhìn thấy một Tiên tóc vàng mặc áo choàng trắng, trên một con ngựa núi, với biểu tượng của Nhà Ingwego trên chiếc áo khoác màu xanh sẫm bị ném trở lại, họ chia tay và để anh ta đi qua, và một phần tốt trong số họ chào đón anh ta thân thiện.
Ingwion và một trong những cô con gái của Valar ở đầu bến tàu.
"Anh là," cô mỉm cười. - Tôi nghĩ anh không thể làm được.
"Nhưng tôi đã làm được," anh mỉm cười đáp lại và đưa tay cho cô. - Chúng ta sẽ đi chào họ chứ? Họ bắt - anh nói thêm, liếc về phía trước.
Con gái của Valar gật đầu và nắm lấy cánh tay anh. Họ cùng nhau đi bộ một chút trên bến tàu và dừng lại vì những người mới ra khỏi thuyền và đi về phía họ, mặc áo khoác màu xám, mà Ingwion nhận ra là được sản xuất tại Lorien. Gió mùa thu mát mẻ chắc chắn đã gây thiệt hại cho họ trên biển, thậm chí mũ trùm của họ cũng được vẽ sâu để che mặt.
"Chào mừng đến với Aman", họ bắt đầu khi cặp đôi đến gần hơn.
"Vì vậy, chúng tôi đã đến," Tiên lớn tuổi vui mừng, ném mũ trùm của mình.- Cuối cùng! Bạn thậm chí không biết làm thế nào gợn nước này! - cái thứ hai cũng làm như vậy.
Người kia là một người lùn.
Các cô con gái của Valar ngất đi.
Chuyện tình cảm to be continued:
Tình cảm của hoàng tử (vua tối cao Narnia) và công chúa (Mặt Trời Bình Minh rực sáng) càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng sâu sắc và dịu dàng hơn qua từng ngày.
Hai người ấy dịu dàng như vậy, chân thành vậy, họ sẽ đến và đi.
CỦA HỒI MÔN NHỎ CHO NÀNG CÔNG CHÚA MẶT TRỜI:
Varda ban cho cô ấy một đôi cánh , hai người ấy bay đi khắp nơi, trong những ngày của bình minh và hoàng hôn: Cô ấy chính là BÌNH MINH RỰC SÁNG mà!!!
"Sao em nhìn anh bằng ánh mắt ấy?" – Peter ngắm nhìn nụ cười đôi mắt dịu dàng
của cô.
"bởi vì, em sẽ nhìn thấy anh" – cô khẽ cười – "anh không muốn em thấy anh ư?"
"Và bởi nó mãnh liệt." – Peter mỉm cười – "chúng ta được tự do theo ý chí của mình, người khác không thể cướp điều gì từ chúng ta được, anh có thể thấy gì khác nếu không nhìn vào đôi mắt của họ." – Anh siết chặt tay cô ấy – "Linnetel," – họ tiến đến với nụ hôn dịu dàng – "Elizabeth Linnetel." – Anh quấn eo cô vào lòng anh – "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn với bất kỳ ai dù cố gắng giả vờ trở thành ai khá trong vở kịch thế gian cũng không bao giờ chối bỏ được sự thật bên trong đôi mắt đó. Anh muốn được hiểu, biết sự thật." "Anh đang muốn biết điều gì, Peter!" – Linnetel mỉm cười.
"Em chính là người có trái tim của một Vì Sao." – Peter nắm tay cô ấy – "đó là món quà của quyền năng kỳ diệu nhất, đó là một phép thuật kỳ diệu."
"cẩn thận với những gì diển ra ở thế giới cũ," – Linnetel nhướng mày và giọng cô ngọt ngào – "những gì xấu xa đã ở đây."
"Chúng ta luôn sẽ ở bên nhau." – Peter hài hước và họ mỉm cười với nhau.
"Chị đã từng giống em khi còn nhỏ"
"Lớn lên, em chỉ muốn được giống chị"
"Từ tốn, hãy là chính mình, mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Bởi vì không có sự khao khát điều khiển mọi người theo ý muốn của mình, bởi vì những điều đó là Bóng Tối,
Chỉ có sự hy sinh và tình yêu thương bất diệt mới có thể giải thoát mọi ràng buộc, sự thuyết phục lớn nhất và cao nhất cho tất cả, phù thủy quyền năng làm mọi thứ đứng hình và có thể điều khiển những thuận lợi tốt nhất cho tất cả mọi người bằng mục đích cao hơn và tốt nhất,
không linh hồn nào giống nhau cả,
Ánh sáng chiến đấu với Bóng đêm, Không có điều gì tự do và ổn thỏa,
nếu như không để Tình Yêu và Ánh Sáng ngự trị
Sức mạnh lớn nhất chính là Đức Tin vào quyền năng mạnh nhất
Tất cả những nàng Tiên đẹp nhất đều yêu quý sự tin tưởng chân thành như món quà cho đi Tình yêu
Dù anh ấy đi đến đâu thì cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy"

End - Đoản văn Peter và Linnetel (Star Cycle) - Nguyên truyện PDF về họ gồm 1 quyển 1600 trang

(Narnia Fanfiction _ The Star Cycle_ fanfiction)
Edit và bổ sung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diary