Chương I.1 : Khúc ca bi tráng : Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu ra trận của Francis, Lục hoàng tử của Đế chế Thame là năm chàng 16 tuổi.

Đó là một trận chiến thất bại. Vô số kẻ địch cùng gươm đao giáo mác bủa vây bủa vây đội kỵ sĩ của chàng. Men theo con đường xuyên qua khu rừng âm u lạnh lẽo của Xenaris, quân địch đang hùng hổ truy đuổi với những tiếng thét đầy giận dữ. Những bộ áo giáp sáng loáng nhuốm đầy máu như đang khoa trương sức mạnh kinh tế của một cường quốc hùng mạnh nằm ở phía Nam - Barat và hôm nay một lần nữa gây ấn tượng.

Quân số của quân truy kích là hơn 4000 nghìn quân. Những tiếng bước chân rầm rập khiến đất trời như rung chuyển từ đằng xa vọng lại. Đội hậu quân của Francis buộc phải chặn đoàn quân này lại.

Một đội tàn quân.  Một nhúm kỵ sĩ chưa tới 400 người đã mất ngựa, giáp trụ thì tả tơi nhuốm đầy máu tanh. Đội quân xếp thành một hàng ngang dài chờ đợi quân truy kích của địch nhìn giống như một con đê sắp sửa vỡ tung trước những đợt sóng dữ. Đững giữa con đê ấy không ai khác chính là Francis. Với bộ tóc nâu và con mắt đen như có thể nhìn xuyên qua màn đêm cùng cơ thể cường tráng cao trên 180cm khoác trên mình một bộ giáp đen tuyền nặng nề. Một mình chàng đứng hiên ngang, hùng dũng mím chặt môi trong khi các đồng đội đang cầu xin sự giúp đỡ từ các vị thần linh.

- Chí ít thì cậu cũng nên cầu nguyện một chút chứ Fran " - Cậu bạn thân thiết suốt 5 năm của chàng nhắc nhở

Cậu ta vừa ra dấu tay cầu nguyện vừa hôn lên cây giáo của mình. Đó là một thanh niên với khuôn mặt thanh tú, cậu ta không tỏ ra chút khó chịu nào trước hành động có chút ngạo mạn của Francis. Dù trên người phủ đầy bùn đất và máu tanh của cuộc chiến, cậu vẫn đứng đó như một quý công tử không chút mệt mỏi. Cậu ta là con trai trưởng của một gia đình quý tộc Lục phẩm - gia đình bá tước Eldora, tên gọi Alex.

- Không cần thiết - Francis trả lời một cách dứt khoát

Trước thái độ đó, Alex chỉ nở một nụ cười có chút đau khổ

- Cứ ở bên ngài, ta cảm thấy chẳng còn sợ điều gì nữa

Trước nụ cười đó, cả đoàn quân như thấy can đảm và thoải mái hơn.

- Vậy là được rồi - Francis gật đầu nói

- Không cần nhờ tới thần linh, như mọi lần, ta sẽ tự mở lối thoát bằng chính sức mạnh của mình - Francis nói một cách tự tin.

- Ngay khi đội quân truy kích của địch đuổi tới chúng ta sẽ ngay lập tức tấn công trước - Francis nói dõng dạc

Khi quân truy kích đã lộ diện Francis hét to

- Tấn côngggg !!!

Gần 400 kỵ sĩ xông lên và đi đầu là Francis. Kiếm lóe lên chém bay đầu một tên địch. Một tên khác đâm giáo nhưng Francis đã nghiêng người né được và vung kiếm nhanh như chớp một cách chính xác mặc dù đang khoác trên người bộ giáp nặng trịch. Francis vung kiếm đáp trả và chém bay đầu tên địch. Thêm một tên khác đâm chàng đã nhanh chóng xoay mình chém gục hắn. Chỉ trong vòng vài giây chàng đã loại bỏ được ba tên địch, cuối cùng quân cứu viện cungz tới.

- Bám sát vào Fran ! - Alex hô to và cùng các kỵ sĩ khác trợ giúp Francis

Nhờ vậy Francis mới có thể tập trung vào những tên địch trước mặt chàng. Ngay khi chém ngang một tên đichn và tránh được cú đâm từ một tên khác thì kiếm của chàng gãy làm đôi. Có vẻ như độ bền của thanh kiếm kém hơn nhiều so với chút sức lực còn lại của Francis

- Ha ha, thật không may cho ngươi - Francis gượng cười vứt thanh kiếm hỏng đi

Tên địch tận dụng ngay cơ hội và giương giáo lên. Francis đã nhanh chóng phảm ứng kịp và chặn đứng mũi giáo. Dường như không lý giải được thân thủ và nhãn lực của chàng, nụ cười của tên địch thoáng vụt tắt. Francis cho thấy sự phi hường của mình, chàng lặng lẽ giật cây giáo lại, đồng thời tay trái xoay giáo đâm ngược lại kẻ thù. Lực đâm quá mạnh đã khiến cho cây giáo gãy làm đôi.

- Fran ! - Alex vừa gọi vừa rút thanh kiếm bên người ném cho Francis

Với phản ứng nhạy bén chàng bắt lấy thanh kiếm từ trên không , cứ thế vung kiếm chém bay đầu một tên địch khác.

- Cảm ơn nhé ! - Francis quay đầu lại và nói

- Không có gì, bạn bè cả mà - Alex vừa cười vừa nói

Cả hai vừa chiến đấu vừa nở nụ cười không phù hợp với hoàn cảnh lúc đó tí nào. Francis nhanh chóng hạ gục thêm một đám lính địch nữa. Thanh kiếm vừa mượn từ Alex cũng đã gãy làm đôi. Lúc này trên chiến trường đã trải đầy xác chết và vũ khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro