Chap 8 - Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất cả ánh mắt đổ dồn về nơi chàng thiếu hiệp đó. Lam Thố và Đinh Đương nhanh như cắt chạy đến bên huynh, Hồng Miêu phun ra một ngụm máu đỏ hồng, cả hai cô gái đỡ hai bên tay nhằm giúp huynh đứng vững.

Lam Thố lo lắng lên tiếng: Hồng Miêu, huynh như thế nào rồi? Sao lại ngốc như vậy.

Chàng thiếu hiệp quay sang nhìn vào mắt cô, ánh mắt trìu mến, cố nặn ra một nụ cười, lắc đầu: Ta không sao, chút vết thương này không là gì cả, hai muội đừng lo cho ta. (Huynh đảo mắt nhìn sang Thủy Đinh Đương)

Đinh Đương: Hồng Miêu ...

Huynh gỡ vòng tay của hai cô gái ra, chậm rãi tiếng lên phía trước, đồng thời lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng trước ánh mắt tò mò của mọi người.

Thủy Linh Linh thầm nghĩ (Viên đan dược đó, không lẽ ...), bà sửng sốt, nói lớn: Hồng Miêu, con định ...

Chưa đợi bà nói hết câu, Trường hồng kiếm từ đâu bay đến nằm yên vị trong tay người, một nguồn chân khí khổng lồ bao quanh chàng thiếu hiệp, mọi người xung quanh có thể cảm nhận được sức nóng do nguồn nội lực phát ra.

Gấu Kiên Cường (giở giọng khinh thường): Hồng Miêu, ngươi định tìm cái chết sao?

Mạnh miệng là thế nhưng trong thâm tâm hắn có một chút gì dao động: Cái tên này, đang cố gắng vùng vẫy sao? Ta không thể khinh suất.

Nói rồi Gấu Kiên Cường cũng bắt đầu vận công, những quả cẩu hắc ám đen tuyền xuất hiện ở lồng bàn tay.

Mọi người đồng thời tiến đến bên cạnh Hồng Miêu, toang hỗ trợ huynh nhưng Hồng Miêu nói: Mọi người, hãy lùi lại, bảo vệ tốt cho bản thân, tên này cứ để ta.

Chưa để mọi người kịp phản ứng, huynh nhảy lên thi triển tuyệt chiêu Hỏa vũ lôi phong, một quả cầu lửa khổng lồ kèm những tia lôi sáng chói một vùng trời. Mặc dù võ công hiện tại của huynh chưa khôi phục được như trước do ảnh hưởng của dòng suối bất lão nhưng với đan dược hỗ trợ, uy lực của chiêu thức cũng không thua kém khi xưa. Huynh ném quả cầu lửa về phía kẻ địch. Không chậm trễ, Gấu Kiên Cường cũng đã hoàn thành tuyệt chiêu của mình, cả hai nguồn nội lực va chạm nhau một cách quyết liệt, mặt đất nứt ra, những cát đá bay tán loạn, mịt mùng, tất cả mọi người ở đó phải vận nội công mới tránh được việc bị thổi bay đi. Sau một khoảnh khắc, hai nguồn nội lực đó vỡ tung, đẩy cả Hồng Miêu và Gấu Kiên Cường lùi về phía sau. Hồng Miêu lại phun ra một ngụm máu lớn, tuy nhiên Gấu Kiên Cường cũng bị thương không nhẹ. Đặc biệt hơn, Đám mây Hắc ám với sức mạnh của Hỏa vũ lôi phong đã bị đẩy ra khỏi người của Gấu Kiên Cường.

Đám mây Hắc Ám: Hồng Miêu, ta sẽ nhớ mối thù này.

Nói rồi Đám mây Hắc Ám bay đi mất hút. Mọi người vẫn còn bàng hoàng sau khi chứng kiến mọi chuyện, chẳng ai có bất kì hành động gì. Trong phút chốc, một thân ảnh ngã xuống thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, tất cả cùng gọi lớn: Hồng Miêu ...

Chàng thiếu hiệp được mọi người đưa vào trong phòng, Thủy Linh Linh bắt mạch cho huynh. Xung quanh mọi ánh mắt lo lắng đổ dồn vào khuôn mặt trắng bệch đang yên tĩnh trên giường.

Thủy Đinh Đương không nhẫn nại, lên tiếng: Mẹ ơi, Hồng Miêu sao rồi?

Thủy Linh Linh để tay Hồng Miêu xuống, cẩn thận đắp chăn lại, bà quay sang nhìn mọi người, thở dài lắc đầu, ôn tồn nói: Hồng Miêu bị thương rất nặng, có rất nhiều vết thương nối tiếp nhau, hơn nữa thằng bé lại sử dụng tăng lực đan, ép tất cả nội lực bùng phát trong một thời gian ngắn khiến cơ thể không chịu nổi, vết thương từ đó ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu Ly: Không có cách nào chữa trị cho huynh ấy sao sư nương?

Thủy Linh Linh lắc đầu: Ta thật sự không có cách nào? Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ Hồng Miêu tỉnh lại.

Quy Cửu Cửu đứng yên lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: Thôi tất cả các con trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi. Hồng Miêu là người nghĩa hiệp ta tin nó sẽ có cát nhân phù hộ.

Nói rồi tất cả mọi người (trừ Lam Thố) đều trở về phòng với một cảm xúc khó tả. Ai ai cũng lo lắng cho chàng thiếu hiệp. Họ thầm oán trời cao sao lại để cho người tốt chịu phải những điều như vậy.

Sau khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại huynh và Lam Thố. Cô chậm tiến đến, ngồi bên giường, nhìn ngắm gương mặt an tĩnh của huynh, Lam Thố đưa tay chạm vào gương mặt tuấn tú kia, những giọt nước mắt nóng hỏi vô thức lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô, Lam Thố nghẹn ngào: Hồng Miêu, huynh định sẽ bỏ muội, bỏ ngũ hiệp mà đi sao? Có phải huynh đang trách muội ... trách muội không quan tâm đến huynh, bỏ mặc huynh phải đối đầu với những khó khăn một mình. Hồng Miêu, muội đã nhớ ra, hình bóng chàng thiếu hiệp cùng muội luyện công trong giấc mơ hằng đêm là ai, giây phút nhìn thấy huynh thi triển chiêu thức đấu với Gấu Kiên Cường, thì ra người mà muội mong nhớ lại là huynh. Mặc dù muội không hoàn toàn nhớ được mọi chuyện nhưng muội biết chúng ta là người của thất hiệp, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, thử thách. Vì vậy muội xin huynh đừng bỏ rơi muội và ngũ hiệp. Huynh phải cùng muội nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, phải giúp ngũ hiệp khôi phục lại hình dáng ban đầu. Huynh không được thất hứa ....

Bỗng một giọng nói yếu ớt vang lên: Lam Thố

Lam Thố hoàn toàn sửng sốt, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn: Hồng Miêu, huynh tỉnh rồi.

Hồng Miêu nhìn thấy Lam Thố nước mắt đầm đìa, không đành lòng, vội đưa tay lau đi những giọt nước ấy: Lam Thố, đừng khóc mà.

Lam Thố khẽ mỉm cười, vội dùng tay lau đi những giọt nước mắt của mình, lắc đầu: Không, muội không khóc. Huynh thấy trong người thế nào rồi.

Hồng Miêu: Vết thương hơi đau một chút nhưng không sao. Muội đừng quá lo lắng.

Lam Thố biết Hồng Miêu không muốn cô lo lắng, huynh luôn tỏ ra là mình ổn, huynh càng như vậy càng khiến cô đau lòng, nhưng cô cũng không vạch trần huynh: Vậy thì muội an tâm phần nào rồi.

Hồng Miêu: Muội quay về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho ta. Các bé đang đợi muội hát ru đó.

Lam Thố: Nhưng ...

Hồng Miêu: Không nhưng nhị gì nữa, ta có thể tự chăm sóc bản thân.
Lam Thố: Vậy muội trở về trước, huynh nghỉ ngơi nhé.

Lam Thố bất đắc dĩ rời đi nhưng sâu thẳm trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, cô không nghĩ đây là lần cuối cùng cả hai còn có thể gặp nhau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro