1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi thuê một căn nhà hai tầng cuối khu phố. Gã sống ở đó cùng với một tên ngốc, Jung Hoseok. Những tưởng cuộc đời của gã sẽ có những biến động lớn khi gã quyết định theo đuổi con đường nghệ thuật của mình, nhưng bây giờ, gã chỉ ước rằng giá như ngày đó gã vứt quách cái giấc mơ của gã đi và học kiến trúc. Gã nghĩ về điều đó hai lần một ngày: lúc gã làm việc và sau khi gã đã say khướt.

Chương trình radio đêm phát sóng lúc 11.30pm. Gã hãi hùng cái khung giờ đó. Hãi hùng việc người ta cứ phát đi phát lại những bản nhạc mà gã nghuệch ngoạc quệt trên trang giấy. Cơn ác mộng của gã, sinh hoạt phí của gã, bữa cơm hàng ngày của gã.

Rồi gã bỏ hẳn việc nghe nhạc. Thi thoảng thằng bạn cùng nhà vẫn nói với gã:

_ Sao mày không thử đi đâu đó, đi thật xa vào

_ Hoseok, mày thừa biết là tao sẽ không bao giờ phí tiền của tao vào những thứ vô bổ như vậy ._ Và gã từ chối luôn, không mảy may đắn đo.

Nhưng rồi, một ngày, Min Yoongi đi du lịch thật. Hoseok mua cho gã cái vé một chiều đến thành phố bãi biển ngu ngốc nào đó vào thứ năm và tiễn gã ra tận ga tàu.

_ Nhớ mua quà cho tao

Min Yoongi mấp máy môi, nhưng không nói gì. Có thể cái tếng còi tàu tru dài một cách bất thường đã nuốt trọn đi của gã chữ " ừ " cụt lủn sắp bật ra nơi đầu lưỡi. Hoặc cũng có thể màn đêm đã ép gã phải im lặng.

Căn phòng bốn giường xộc lên ngai ngái cái mùi tàu xe làm Min Yoongi choáng váng.

Loạng choạng tựa người lên thành cửa, đè nén cái cảm giác nôn nao chực trào nơi cuống họng đã khiến gã có phần e ngại với chuyến đi. Gã nhét cái vali cứng vào gầm giường số 25 rồi thở hắt ra một tiếng. Bên phải gã, cậu con trai có mái tóc hoe hoe vàng ngồi bật dậy.

_ Anh có cần giúp gì không?

_ Không, cảm ơn _ Min Yoongi đáp bằng cái giọng địa phương đặc sệt. Gã có thể thấy được đôi mắt hoang hoải sâu hoắm của cậu từ ánh đèn vàng vọt trên cao. Và gã không thích những ai có đôi mắt như vậy. Gã cảm thấy sợ hãi, đôi khi là bị đè nén. nằm phịch xuống tấm ga giường trắng phếu, gác tay lên trán. Bên kia, cậu trai giường số hai mươi ba đang nhìn gã chăm chăm, bằng con mắt mà gã ghét.

Tàu ST27 đã chuyển bánh rời ga. Xin quý khách ổn định vị trí để chuyến đi được diễn ra suôn sẻ

Ngoài cửa sổ, mưa lất phất bay và màn đêm bám đặc quánh trên lớp kính dày kéo hai mi mắt của gã sập xuống. Gã thở đều.

Những ngón tay lạnh xuyên qua màn đêm lần mò lên má, vục vào mái tóc xơ xác vì hóa chất kéo Min Yoongi khỏi giấc ngủ chập chờn. Cậu thì thầm:

_ Anh trắng quá, em cũng muốn trắng như vầy mà không được.

Gã giật mình, phun ra một, hai từ tục tĩu. " Đ*t m*, bỏ tay ra khỏi mặt tao, giường hai mươi ba ". Giọng gã đặc sệt phương ngữ Daegu. Hai bên lông mày dường như đã muốn chập lại làm một. Cậu cười:

_ Em tên Taehuyng, Kim Taehuyng

Giờ thì gã đã tỉnh táo hẳn, hòa hoãn hơn một chút, nhưng cái xấc xược trong lời nói chuẩn giọng Seoul thì vẫn còn đó. " Anh mày không quan tâm, giờ thì câm miệng và để yên cho anh mày ngủ ". Yoongi kéo cái chăn mỏng cao kín mặt. Gã ghét bị làm phiền.

_ Vậy hãy để em nắm tay anh đi .

_ Ngủ đi nhóc . Gã không còn hơi sức, mà gã cũng chẳng muốn đôi co với ai trong lúc này. Gã đã quá mệt để mở miệng.

Và Kim Taehuyng luồn cái lạnh vào giữa những mẩu xương trắng muốt của gã.

Nửa đêm, tàu đột ngột dừng. Cái giọng cô phát thanh lập lại những từ ngữ như một cái máy, trôi tuột qua tai gã.

Tàu ST27 phải tạm dừng ở chặng 28 vì lý do kĩ thuật, chuyến đi sẽ tiếp tục khởi hành sau khoảng 30 phút nữa, thành thật xin lỗi quý hành khách. Kính mong quý hành khách thông cảm.

Giường số 23, Kim Taehuyng vẫn say sưa ngủ, vẫn nắm chặt lấy Min Yoongi, nhưng mà Min Yoongi thì đã tỉnh hẳn. Gã rút bàn tay ra khỏi cậu nhóc, vò loạn mái đầu rối bù. Gã cần cà phê ngay lúc này.

_Mình về toa 1 uống chút cà phê đi anh .

_ Mày tỉnh rồi à? Vậy đi mua cà phê cho anh đi

Nhưng rồi Min Yoongi vẫn phải xuống toa một.

Toa một là canteen, mở suốt 24 giờ trên một ngày, không điều hòa, không có những lớp kính dày cộp lên cái tự do phía ngoài khung cửa sổ, chỉ có cái mùi tanh nồng của biển và hơi muối chan chát phả vào mặt, vào mũi, vào từng lỗ chân lông trên cơ thể gã. Gã khẽ rùng mình, bên trong gã mơ hồ bùng lên một niềm khao khát lạ lẫm và mãnh liệt. Hoặc cũng có khi đó chỉ là cái hơi cà phê đặc đang cuộn quanh cánh môi đỏ của gã.

Kim Taehuyng lật điện thoại, một hồi lâu sau, thằng bé mới mở lời

_ 178 độ Đông, 250 độ Bắc.

_ Cái quái gì vậy?

_ Vị trí của chỗ này, em sẽ quay lại đây, vào một ngày nắng, có thể là mùa hè chẳng hạn. Ai biết được ban ngày thì nó đẹp như thế nào chứ? "

_ Chú mày là một thằng quái đản "

Kim Taehuyng cười, và Min Yoongi bồi thêm một câu nữa

_ Thằng quái đản với nụ cười hình hộp ngốc nghếch

Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ đi theo một nhịp điệu đều đặn. Câu trai giường hai mươi ba Kim Taehuyng sẽ nói một cái gì đó kì quái và cậu trai giường hai mươi lăm Min Yoongi sẽ càu nhàu một câu ra vẻ rõ khó ở.

Rồi chỉ với vài phút đồng hồ ít ỏi, gã cho phép họ được quấn lấy nhau, dưới ánh đèn vàng vọt, trong cơn say cà phê. Để mặc cậu ép gã vào một nụ hôn bỏng rát, gã như ngây đi khi lòng bàn tay cậu truyền cho gã cái lạnh dọc theo con từng đốt sống, khi cơ thể cậu nhét cái hơi nhàn nhạt của một loại whiskey đắt tiền nào đó vào cánh mũi phập phồng của gã. Trong cái khoái cảm hoang dại mới mẻ này, gã hoàn toàn bất lực. Cậu đi vào trong gã nhẹ nhàng như khi gã chìm bàn tay mình trong hàng vạn vạn hạt cát biển, như khi gã dùng thìa xắn một miếng bánh kem Pháp. Cảm xúc dồn dập cuộn xoáy trong gã chuyển mình. Bất giác, gã thét lên. Sau cùng cậu từng chút từng chút một, chạm khắc lên thứ âm thanh tuyệt vời đó. Bằng một nụ hôn nơi đầu lưỡi.

Họ ghìm nhau vào một giấc ngủ dài.

6 giờ 30 phút sáng, nhân viên tàu kéo Min Yoongi khỏi cơn mê, báo rằng tàu sắp về ga, rồi bỏ đi rất nhanh.

Gã đắn đo một chút, trườn khỏi vòng tay cậu. Rút hơi thở của gã ra khỏi chiếc ôm, gã lục tìm một tờ giấy. Viết lên đó những dòng thông tin cơ bản: tên gã, tuổi gã và một lời hứa rằng gã sẽ về lại nơi đó, 178°Đ và 250°B. Gã sẽ tìm cậu để lại được ép mình vào nụ hôn hoang dại và cái cơ thể nhàn nhạt mùi whiskey.

Ngay khi xuống tàu, Min Yoongi đã mua ngay một vé quay ngược lại Seoul, những giai điệu đang ngân nga trong đầu gã. Gã cần phải viết nó. Thề với Chúa rằng nó sẽ là một kiệt tác. Gã tin chắc là vậy.

"

Những ngọt ngào vương lại em chẳng thể nào quên

Em cứ tự hỏi mình, mãi chẳng tỉnh khỏi cơn mê

Có lẽ tâm trí này cuồng quay mất rồi

Anh người yêu đang ngủ xin đừng nói gì thêm

"

Min Yoongi nhờ Kim Taehuyng viết ra một kiệc tác, nhưng gã lại chẳng giữ lời hứa của mình.

_ Mày cứ quay lại đi, biết đâu được. Có lẽ cậu ta vẫn đang chờ mày_ thằng bạn thân tốt đẹp và biết nghĩ một cách đúng nghĩa đã khuyên gã như thế.

_ Muộn rồi, Hoseok, chẳng có lí do gì để nó chờ tao cả. Có lẽ năm sau vậy._ Nhưng gã không cho rằng cái đêm chóng vánh và vài dòng tin nhắn sẽ làm nên được kì tích gì. Seoul đã khiến cho gã trở nên thật tệ hại. Gã biết, và gã mặc cho nó cứ thế xảy đến.

Nhưng Kim Taehuyng đã đến, đã tìm Min Yoongi. Cậu tin vào lời hứa của gã. Ngay cả khi gã chẳng tin vào lời hứa của chính mình.

Đúng rồi, Min Yoongi là kẻ bội bạc.

Cuối đông, gã quay lại đó, với ít hi vọng nhỏ nhoi rằng mùa hè vừa rồi sẽ có ai đó lần tìm trong làng cái tên Min Yoongi. Gã theo chân người dân địa phương và mấy tờ báo mạng về ' khách sạn có thiết kế đẹp mắt bên bờ biển ' để tìm một căn phòng qua đêm. Gã sẽ tìm cậu khi bình minh lên.

Bà lão dẫn đường cười gã. " Giới trẻ bữa nay lạ dữ, cuối đông rồi còn đi biển hen? "

Gã không đáp, gã còn đương chìm vào đống suy nghĩ bề bộn của bản thân. Gã tìm cậu kiểu gì bây giờ? Gã phải vịn vào đâu để có chút hi vọng. Như gã vẫn thường nghĩ mỗi khi đêm về

Đứng trước bàn lễ tân, quét ánh mắt một lượt quanh căn phòng, gã cứ im lặng như thế đến khi cô lễ tân bực dọc hắng giọng. Có lẽ do không chịu nổi cái tình huống im ắng bất thường này.

_ Cho tôi thuê một phòng. Hai ngày một đêm gã choàng tỉnh.

_ Quý khách muốn phòng kiểu gì? Chúng tôi có phòng đơn và phòng đôi.

_ Cho tôi hỏi, vài tháng trước, có ai tên Kim Taehuyng đã từng ở đây chưa _ gã phớt lờ đi lời đề nghị của cô nàng.

_ Cái này thì tôi không biết thưa quý khách, để tôi gọi ông chủ

Min Yoongi ngồi phịch xuống miếng lót đệm sopha, nhắm hờ mắt. Gã mệt quá. Gã cần nghỉ ngơi.

Một hơi lạnh quen lần mò lên má, vục vào mái tóc xơ xác của gã. Cái mùi whiskey nhàn nhạt thoang thoảng kéo mi mắt của gã ngẩng lên.

_ Min Yoongi?

Và gã tỉnh dậy. Ông chủ à không, là cậu trai giường số hai mươi ba Kim Taehuyng đang ở đây, ngay trước mặt gã.

_ Anh đến rồi! _ Cậu nói bằng cái giọng gần như là reo lên. Gã mỉm cười.

Min Yoongi không còn là kẻ bội bạc nữa. Min Yoongi là cái đồ chậm chạp.

Và Kim Taehuyng là tên khờ ngu ngốc chờ đợi cậu trai giường số hai mươi lăm Min Yoongi.

Tiếng biển rì rào vờn những đụn cát, chúng rã ra trong hơi muối biển, gió, những đụn cát, và mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro