Chap 6: Câu lạc bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Hôm nay chúng ta sẽ bàn về việc thi tài giữa các câu lạc bộ trong trường. Mọi người thấy thế nào?- Nam Joon ngồi trên ghế dành cho Hội trưởng, tay lắc lắc chiếc bút bi, mắt chăm chú nhìn biểu cảm của mọi người.

  Suga suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

  - Sao chúng ta không tổ chức trang trí lều trại nhỉ?

Cả phòng đều im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía Suga tỏ vẻ không hiểu.

  - Ý tôi là, tổ chức một buổi cắm trại cho học sinh trong trường. Lúc đó chúng ta sẽ tổ chức thi trang trí lều trại cho các câu lạc bộ trước sự chứng kiến của toàn trường. Thấy sao?- Nói một lèo xong Suga quay sang nhìn mọi người. Ngưỡng tưởng sẽ được vỗ tay tán thưởng, ai ngờ đáp lại cậu là một tràng cười bất tận. Cả lũ cười như thể chưa bao giờ được cười vậy!!

  - Nghe nè nghe nè! Đây là câu lạc bộ võ nhé!- Hoseok cao hứng, mặt đỏ bừng vì cười, cậu đang đứng nghiêm trang bỗng lả lướt, giọng yểu

điệu:- Này mấy cậu, hôm nay chúng ta phải trang trí lều trại đấy! Mau mau, đưa cho tớ bông hoa kia để tớ cắm nào! Lâu lắm rồi nam nhi như mình mới được có cơ hội bộc lộ nét nữ tính! Ôi yêu anh Suga wá đi! Uuumm...chụt- Vừa nói Hoseok vừa uấn éo đi đến chỗ Suga, chu môi ra lấy hơi hôn "Chụt" một phát vào má Suga. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Suga shock nặng, có chút ngượng. Điệu bộ của Hoseok khiến cậu ớn lạnh.

Cả lũ lại cười ồ lên. Duy chỉ có Jungkook là ngồi im:- Em thấy cũng hay mà!

Lại một lần nữa cả phòng bất động tập trung ánh mắt về phía Jungkook.

  - Trong câu lạc bộ tất thảy đều có nữ mà. Vả lại việc trang trí đâu phải nhất thiết là con gái làm đâu, cũng không cần phải hoa hoét. Việc trang trí này thể hiện phong cách của mỗi câu lạc bộ. Có thể là trang trí đơn giản, mộc mạc cho các nhóm nam, còn con gái có thể trang trí hoa mà...

  Ừm.... cũng đúng! Cả thảy đều nghĩ vậy. Họ quên mất điều này... Jungkook kia quả là rất thông minh.

  - Nếu mọi người không có ý kiến gì chúng ta chuyển sang vấn đề tiếp theo.- Nam Joon hắng giọng, tiếp tục nói:- Hôm đó câu lạc bộ bóng rổ sẽ tham gia nhưng chúng ta không thể...

  - Tại sao chứ? Chúng ta là thành viên trong đó mà, hơn nữa anh là đội trưởng, Suga là đội phó mà.- Taehyung lớn tiếng bất bình.

Cho dù là gì đi chăng nữa, cậu lạc bộ bóng rổ đã thi thì sao lại thiếu đội trưởng và đội phó được chứ. Không có ai chỉ đạo một mình họ liệu có thể làm tốt?

  - Đúng vậy! Đã thi thì phải cùng thi chứ!- Jimin cũng lên tiếng theo

  - Im lặng!- Nam Joon hắng giọng, tay giơ lên ra hiệu cho mọi người trật tự:     - Đây là ý của hiệu trưởng, chúng ta không thể làm khác được. Chính vì vậy ngày hôm đó chúng ta sẽ chia nhau ra để quản lý các CLB. Mọi người có trách nhiệm giúp đỡ các thành viên trong CLB đó để họ có thể hoàn thành tốt cuộc thi lần này. Hiểu chứ?

  - Hiểu!- Cả nhóm đồng thanh.

  - Bây giờ tôi sẽ đọc phân công nha. Suga CLB bóng rổ, Hoseok CLB múa, Jin CLB khiêu vũ, Jimin CLB âm nhạc. Riêng Jungkook, vì em mới vào nên anh sẽ để Taehyung hỗ trợ em nha! Hai đứa là CLB võ thuật!

  NOOOOOOOOO

Lời chưa nói hết tiếng đã vang xa. Vọng đến cả phòng Hiệu trưởng khiến ông giật mình.

  - Kim Taehyung. Giọng này không nhầm vào đâu được!!- Ông lắc đầu cười khổ. Thằng bé này, vẫn rất ồn ào...

Tại tầng 3, ký túc xá nam:

  - Tại sao lại là tôi chứ? Tại sao? Tại sao?- Từ suốt lúc về đến giờ, Taehyung cứ ngồi lảm nhảm câu đó mãi. Điều này khiến cho Jungkook rất giận. Không lẽ làm việc chung với cậu buồn lắm sao? Cứ như cậu là người ngoài hành tinh không bằng ý? Đáng chết!!

  - Kêu ca gì chứ, anh làm như em thích quản lý cùng anh lắm ý!- Jungkook bĩu môi dè bỉu, trong lòng lửa giận đang ngút ngàn. Taehyung như vậy phải chăng rất ghét cậu? Nhưng sao lần đó lại cứu cậu cơ chứ?

  - Đó không phải là vấn đề! Vấn đề là tại sao tôi cứ phải chung đụng với người khác như vậy chứ? Tôi ghét điều đó!

  - Có nghĩa là không phải vì anh ghét em nên mới...- Jungkook bặm môi, rụt rè hỏi. Chưa bao giờ cậu chủ động hỏi người khác về vấn đề này, bởi trước đây hầu như ai cũng quý cậu. Nhưng sau chuyện đánh nhau kia, cậu biết giờ đã khác. Có rất nhiều người trong trường này ghét cậu, ghét sự có mặt của cậu trong Hội học sinh. Điều này khiến cậu lo sợ...

  Taehyung ngẩng đầu lên nhìn, Jungkook có vẻ gì đó rất khác lạ, khuôn mặt kia đang đỏ dần lên, đôi môi theo bản năng mím lại trông thật là... đáng yêu, thật là rất muốn...

Bất giác Taehyung cười lạnh, khỉ thật! Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy. Dồn ép suy nghĩ của mình xuống, Taehyung trấn tĩnh bản thân, không để lộ cảm xúc gì ra ngoài. Nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Jungkook, không suy nghĩ gì đã vội trả lời:- Tất nhiên là không rồi! Cậu nghĩ tôi là ai? Mà... được tôi ghét cũng là một vinh hạnh lớn đó! Cậu nghĩ cậu được hưởng hay sao??- Vừa nói vừa cười, mắt Taehyung dán chặt vào khuôn mặt của Jungkook, cậu muốn xem biểu cảm của thằng nhóc này. Có phải sẽ bĩu môi dè bỉu cậu? Nghĩ đến lại càng thấy thú vị!! Nhưng trái với những gì cậu suy nghĩ, Jungkook lại trưng ra bộ mặt sầu thảm, pha chút thất vọng:

  - Vậy nghĩa là còn không bằng người anh ghét?- Nếu như vậy thì cậu là gì chứ???

Đóng băng. Đó là trạng thái của Taehyung lúc này. Cậu bắt đầu nghi ngờ về trí thông minh mà ai cũng tán dương kia. Ai nghe cũng rõ đây là câu nói đùa. Vậy tại sao cậu ta lại luận ra một ý nghĩa sai lệch như thế?

Suy nghĩ một lúc, cậu đã hiểu ra vấn đề.

  - Cậu đang có tâm trạng? Về vấn đề học sinh trong trường không yêu quý mình? Chuẩn chứ?

Đáp lại cậu là một cái gật đầu.

  - Có biết vì sao không?- Taehyung nhướn mày hỏi, vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của Jungkook. Thật là, khi buồn nhìn cậu ta cũng đáng yêu vậy sao? Thoáng chốc đôi mắt Taehyung hiện lên chút ý cười.

  - Có

  - Vì sao?

  - Vì em vào trang mất chức vị của các anh, nên fan của các anh không ưa em.

  - Nó thể hiện sự đồng lòng của ngôi trường này, cậu nên hiểu. Trước đây, trường mình học sinh là một khối đoàn kết vững mạnh. Nhưng từ khoảng ba năm trở lại đây, học sinh trong trường này lại xuất hiện tình trạng ghen ghét, tẩy chay nhau. Kỳ lạ hơn nữa là khi một thành viên nào trong Hội học sinh bị thay thế, tức khắc người đó sẽ là đối tượng bị coi khinh, được coi là rác rưởi trong cái trường này. Chúng tôi tuy là Hội học sinh nhưng cũng không thể nào ngăn chặn, bởi đây là quyền tự do của họ, yêu ghét ai người ngoài không thể cấm.- Taehyung kể, ánh mắt có chút lơ đãng. Cậu nhớ đến cái ngày cậu gia nhập Hội học sinh, ai ai cũng chào mừng, vui vẻ với cậu, không giống như với Jungkook. Nhưng người mà cậu thế chỗ kia lại bị chà đạp, áp bức. Thậm chí bị cả học sinh khóa dưới coi thường. Đã có vài lần cậu giúp người đó và khuyên học sinh trong trường không nên làm vậy. Nhưng nhóm này ngừng vẫn còn những nhóm khác. Kết quả là người kia phải chuyển trường không lý do. Cảm giác tội lỗi lại ùa về trong lòng. Nếu cậu không vào Hội học sinh thì người kia chắc đang được vui vẻ rồi. Có một thắc mắc cậu luôn không hiểu, rằng tại sao học sinh lại có những biểu hiện tiêu cực đến vậy. Họ nghĩ những người bị loại là những kẻ thất bại, vô dụng. Có lẽ đây là kết quả của một nền giáo dục đang xuống cấp chăng? Hay là do sự phát triển của xã hội khiến con người thay đổi. Đã ba năm rồi... tình trạng đó đã kéo dài đến ba năm nay. Nhưng hình như nó đang có sự chuyển biến.

  - Vậy là sao? Thể hiện sự đồng lòng ư? Họ như vậy không phải là đang sống theo kiểu của những người đạo đức giả hay sao? Khi người lên thì kính cẩn, còn khi xuống thì coi khinh.- Cười khểnh, Jungkook cảm thấy rất khó chịu khi nghe Taehyung kể. Con người đến thế là cùng. Ở nước ngoài người ta không thế. Như trường cũ của cậu vậy, bạn bè thân thiện, không phân biệt gì mà vẫn rất yêu quý nhau.

  - Tôi chưa nói xong mà. Trước đây khác, bây giờ, theo cảm nhận của tôi thì nó lại khác.- Taehyung nói, đôi lông mày nhướn lên tỏ vẻ bí ẩn.

  - Chỗ nào khác?- Nghe vậy, Jungkook càng thêm tò mò. Cậu cúi đầu xuống gần chỗ Taehyung đang ngồi, huếch mặt ra hiệu cho Taehyung nói.

Vì là cự li gần nên Taehyung hơi ái ngại, không hiểu sao cậu lại cảm thấy thế nữa. Đưa tay ẩn mặt Jungkook ra, rồi kéo cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, trấn tĩnh lại nói:- Cậu không thấy rằng khi cậu vào trường, thái độ của học sinh trong trường rất khác với trước hay sao?

Nghe đến đây, Jungkook mới ngộ ra. Cậu gật gật đầu, mắt sáng quắc như đèn pha ô tô:

  - Vậy nghĩa là họ không muốn có một ai trong Hội bị hất ra nên muốn bảo vệ Hội học sinh. Đúng không?

  - Chính xác! Điều đó cũng có nghĩa học sinh trong trường đã có tình cảm thực sự đối với "bề trên". Hiện tượng trước kia đang dần bị xóa bỏ.

  - Vậy là em sẽ bị ghét suốt thời gian học?

  - Hãy làm cho họ hiểu cậu và yêu mến cậu như đã làm với chúng tôi.

  - Là vậy sao?- Jungkook gật gù sau câu nói của Taehyung, cậu lơ đãng đi vào phòng. Thật không may,...

Huỵch

Choangggg

JEON JUNGKOOKKKKK

..........

JEON JUNGKOOKKKKK

  - Woaaaw... âm thanh vang đến tận đây cơ à?? Khủng khiếp thật!- Tại tầng 5 ký túc xá nam khu 2( dãy bên cạnh khu Taehyung ở), Jimin đang uống nước vội " khục" ra một tiếng. Nước bắn tung tóe trên sàn nhà. Cậu cảm thán một câu, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài của sổ phía phòng của Taehyung.

  - Thằng quỷ! May lau sàn nhà đi, bẩn quá!- Jin khẽ kêu lên nhắc nhở, cậu vừa mới lau nhà xong, giờ nó ra cái gì rồi nè:))

Suga đang đứng trước gương ngắm nghía bộ đồ Hip hop vừa mới mua, chép miệng:- Công nhận Taehyung nhà mình giọng càng ngày càng lớn. Nó luyện giọng để làm gì không biết. Theo như những gì em biết thì đâu có cuộc thi nào thi xem ai hét to hơn đâu.

  - Không phải! Anh không nghe cậu ấy hét gì à? Là Jeon Jungkook. Nghe Nam Joon hyung nói thì hầu như hai đứa này ngày nào cũng đánh nhau. Không sớm thì muộn. Hôm nay hơi muộn, cứ tưởng là sẽ sóng yên biển lặng được một hôm.- Jimin lên tiếng giải thích, tưởng như cậu biết hết mọi chuyện vậy. Thở dài một hơi, cậu lắc đầu đau khổ:- Haizzz... hôm nay còn vọng sang tận đây cơ!! Sợ thật.

--------> Thank for reading.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro