Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Park SoYeon đang ngồi trong văn phòng với tâm trạng lo lắng .

- Không biết đã có tin tức gì của vợ ngốc chưa mà vẫn chưa thấy báo về.

Đúng lúc đó người anh chờ đợi đã bước vào.

- Chị hai

- Sang Hyun cậu đã có tin tức gì của Qri chưa ?

- Dạ! Em đã tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy chị dâu đâu cả.

- Cậu đã tìm ở những đâu rồi?

- Dạ? Em đã cho người tìm ở: Nhà nghỉ, khách sạn, bệnh viện, sân bay, bến tàu, bến xe, gầm cầu, xó chợ. Không xót 1 chỗ nào, mà không hiểu sao vẫn không thấy chị hai đâu cả.

- Vậy sao?

- Vâng? Chị dâu lợi hại thật đấy rất hợp với chị hai.

- Đúng là đồ vô dụng.

- Em xin lỗi.  “Mình có muốn vậy đâu, tại chị dâu trốn kĩ qúa tìm mãi không ra”

- Tôi cho cậu 3 ngày phải tìm ra cô ấy cho tôi.

- Dạ! Hả? Chị hai 3 ngày làm sao em tìm nổi?

- Liên lạc với người của ta ở tất cả các nước, triển khai tìm cô ấy về đây.

- Vâng! Nhưng chị hai thời hạn 3 ngày...

- Tôi sẽ đi ra ngoài tìm Qri. Việc công ty cậu lo luôn đi.

- Nhưng! Chỉ có 3 ngày em sợ là …, hay là chị…

- Cậu muốn lo công việc ở trong bang nữa phải không?

- Dạ! Em không giám  Em sẽ cố gắng tìm được chị dâu trong thời gian nhanh nhất. Dù phải lật tung cả nước lên. Chị hai cứ yên tâm.

- Cậu biết hậu qủa của việc không hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy.

- Dạ. Em đi làm việc đây *mặt nhăn nhó , buồn thiu*.

Đến lúc này Park SoYeon vừa lo lắng lẫn tức giận. Rốt cuộc Qri trốn đi đâu chứ  Người của cô tìm người rất khá, chưa bao giờ thất bại như vậy. Lần này SoYeon sẽ đích thân đi tìm, để xem Qri trốn đằng nào.

- Unnie giỏi lắm! Đừng để em bắt được unnie. Để xem unnie chạy đâu cho thoát.

Trong khi SoYeon của chúng ta đang rất lo lắng cùng tức giận, thì Qri cũng không khá hơn là mấy. Lúc này là 12h trưa rồi mà cô vẫn chưa được gọi vào phỏng vấn. Cô thật sự đói lắm rồi mà tâm trạng lo lắng hồi hộp không thể nào át chế được cơn đói, khiến cô ôm bụng rỗng nhăn nhó khổ sở. Qri đang suy nghĩ xem lên đi ăn hay ở lại thì đến lượt cô vào phỏng vấn. Cô vội vàng đẩy cửa đi vào “may qúa cuối cùng cũng đến lượt mình, để thêm tý nữa chắc mình ngất xỉu vì đói mất. Ôi! Sao tim mình đập nhanh qúa vậy, không được phải bình tĩnh. Lee Qri CỐ LÊN”. Khi cô vừa bước vào cô nhìn thấy 3 người ngồi bên trên, là hai nam, một nữ. Nhưng thứ thu hút cô là bánh ngọt và trái cây để trên bàn, cô dùng ánh mắt thèm khát nhìn chúng, rồi vô thức bất giác nuốt nước bọt liên tục *khổ thân, đói qúa đây mà*. Mà không hề chú ý đến ba người ngồi trên nhìn cô nãy giờ .

- Cô tên là Lee Qri, tốt nghiệp bằng giỏi quản trị kinh doanh bên Mĩ. Cô có vẻ còn qúa trẻ và chưa có kinh nghiệm gì.

Nghe thấy câu hỏi đó Qri mới giật mình tập trung lắng nghe câu hỏi. Cô bèn trả lời:

- Dạ! Vâng! Tuy tôi còn trẻ và chưa có kinh nghiệm gì. Nhưng tôi nghĩ ở 1 trường nổi tiếng của Mĩ mà lấy được tấm bằng giỏi là rất khó. Mà cả trường có mình tôi được thôi à! *bạn ấy chỉ giám khoe bằng thôi* cho nên tôi nghĩ học hỏi kinh nghiệm thì đơn giản không có gì khó *tự tin qúa*.

- Vậy chúng tôi muốn kiểm tra trình độ kiến thức và kinh nghiệm của cô được không?

”Chết mình rồi họ mà hỏi về vấn đề này, mình bị đá ra ngoài là cái chắc, vì mình có biết gì đâu. Phải làm sao bây giờ. A có cách rồi”

-Xin lỗi bây giờ đã đến giờ tôi có hẹn phỏng vấn với công ty khác rồi. Nếu anh chị không tin vào tấm bằng của tôi *có mỗi tấm bằng cũng khoe mãi*, thì cũng chịu thôi vì chúng ta gặp nhau muộn qúa.

3 vị giám khảo sau khi bàn bạc 1 hồi đã quyết định tin vào tấm bằng đó. Không ai muốn mất đi nhân tài cả *cái này phải để xem lại đã*

- Vậy tôi có thể hỏi câu hỏi cuối cùng được không?

- Vâng

- Cô có thích trai đẹp không?

- Xin lỗi. Tôi bị bệnh mù màu, nên không thể phân biệt người đẹp hay xấu, thì làm sao mà biết người ta xấu đẹp đâu mà thích. "hí hí may là mình đã chuẩn bị trước câu hỏi dở hơi này”.

- Vậy sao “vui mừng cuối cùng cũng có người không háo sắc”.

- Vâng. Tôi chỉ bị mù màu nhìn người thôi, còn những thứ khác tôi rất bình thường .

 - Vậy, chúc mừng cô đã được nhận làm trợ lý riêng của chủ tịch!

- Thật sao? Ha ha xin cảm ơn mọi người.

-Sáng mai cô đến công ty làm thủ tục nhé. Hoan nghênh cô đến với công ty.

-”Ha ha thành công rồi “.

                                                              -----------------------------------

Chương 4

Sau khi phỏng vấn xong, Lee Qri ra về với tâm trạng vô cùng hưng phấn. Cuối cùng cô đã thành công rồi, cô biết cô rất may mắn mà. Nhưng không biết làm trợ lý riêng  là làm những gì nhỉ? Mà không biết vị chủ tịch này có háo sắc không nữa? Lỡ như trợ lý riêng còn phải kiêm cả chuyện sinh lý của chủ tịch thì chết mình ah. Chắc không sao đâu, chỉ có những tên trán hói, bụng phệ mới háo sắc thôi. Còn chủ tịch của mình, nghe mọi nguời nói phong độ, nam tính, trẻ trung, đẹp trai, tài giỏi lắm cơ mà. Anh ấy còn là đối tượng kết hôn của tất cả phụ nữ trên thế giới. Mình tò mò qúa, không biết chủ tịch là người thế nào nhỉ? Nhưng dù sao chủ tịch cũng có vợ sắp cưới rồi  lần này khối người vỡ mộng. Chắc vợ chủ tịch ghen dữ lắm đây, cô ta trở về rồi sẽ như âm hồn vây quanh chủ tịch. Anh ấy đi một bước cô ta đi một, sau đó vừa đi vừa liếc ngang liếc dọc xem ai có ý đồ đen tối với chủ thì cho nghỉ việc luôn. Cô trợ lý kia lớn mật thật giám to gan tỏ tình với cả chủ tịch bị đuổi là đúng rồi. Mình phải rút kinh nghiệm từ cô ấy vậy. Tốt nhất lên tránh xa chủ tịch ra, mới có thể an toàn mạng sống . Ôi! Tâm trạng ta thật vui vẻ. Ha ha cuối cùng mình cũng đi làm, kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân rồi. Phải mua cái gì đó về để chúc mừng thắng lợi mới được.

Nghĩ vậy cô liền vào siêu thị mua một túi đồ ăn lớn, và mấy chai bia. Sau khi về nhà cô do qúa hưng phấn nên ăn uống khá nhiều, rồi lăn quay ra ngủ tại chỗ vì say. Sáng hôm sau  khi mặt trời đã lên cao, mọi người bên ngoài vội vã đi làm . Còn Qri mới bắt đầu mở mắt nhìn đống hỗn độn bẩn thỉu trước mặt .

- Ôi! Đau đầu qúa. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Nhìn đồng hồ

 - Má ơi ! 7h30′ rồi. Chết mình rồi! Bị muộn mất rồi.

Ở công ty CCM 7h30′ là bắt đầu làm việc. Vậy mà giờ này cô vẫn ở nhà .

Cô vội vàng vệ sinh cá nhân, rồi thay quần aó, mà không kịp ăn sáng đã chạy vội ra đường bắt taxi.

- Trời ơi! Ngày đi làm đầu tiên của mình sao thất bại thế này?

Cô đến công ty là lúc 8h. Ở đại sảnh rộng lớn vắng bóng không nhộn nhịp như ngày hôm qua. Mọi người đều tập trung làm việc của mình không ai chú y đến cô cả. Cô nhìn xung quanh một lượt rồi đi đến chỗ 1 chị tiếp viên

- Em chào chị! Chị ơi! Chị cho em hỏi phòng nhân sự đi hướng nào ạ.

- Em đến đó làm gì?

- DẠ ! Em đến để đăng ký báo danh vào làm nhân viên trong công ty.

- Vậy sao bây giờ mới tới?

- Dạ! Em bị tắc đường chị thông cảm.

- Em đến để nhận làm trợ lý của chủ tịch à? Lần sau nhớ tới sớm nhé! Phòng nhân sự ở tầng 2, em lên đó rồi rẽ trái là đến. Đi nhanh lên kẻo bị mắng đấy.

- Dạ! Em cảm ơn chị. “Vặn vẹo người ta từ nãy tới giờ mà không chịu chỉ đường, lại còn giục đi nhanh lên. Tôi mà bị mắng tôi sẽ nhớ mặt chị”

Cô vội vàng đi lên tầng 2, rẽ trái.

- A! Phòng nhân sự đây rồi.

- Vào đi.

- Dạ em chào anh ! Anh ơi em đến để làm thủ tục nhận việc.

- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

- Dạ em xin lỗi.

- Mới ban đầu mà đã vô trách nhiệm rồi à?

-Em sai rồi! Lần sau em sẽ không tái phạm nữa.

- Nếu lần sau còn tái phạm nữa thì cô ở nhà luôn đi.

- Vâng em nhớ rồi.

- Cô đến là được nhận vào làm trợ lý của chủ tịch.

- Vâng.

- Thế cô phải biết làm trợ lý của chủ tịch phải gương mẫu, nghiêm túc và có trách nhiệm chứ. Ngày đầu ra mắt của cô khiến tôi qúa thất vọng.  May cho cô là chủ tịch không có ở công ty, không thì cô bị đuổi việc từ ngay ngày đầu tiên đấy.

- Chủ tịch không có ở công ty *hí hửng*

- Chủ tịch có việc bận ra ngoài rồi. Mà sao cô vui thế?

- Dạ! Không có gì ạ! Anh làm thủ tục cho em đi ”may qúa bớt đi một người làm điếc lỗ tai của mình”

 Cô điền và ký vaò hợp đồng này đi.

 - Dạ! Em xong rồi.

- Được rồi cô có thể lên phòng của mình.

- Vâng ! Em chào anh.

Ôi mệt qúa, đúng là làm thủ tục rắc rối. Ông ta nói gì mà lắm thế không biết ,mệt hết cả người. Mà phải công nhận đúng là tập đoàn lớn có khác bên trong đẹp thật, thích quá đi mất. Không biết có tất cả bao nhiêu tầng nhỉ nhìn lớn thế kia mà. Thôi chết mình rồi. Phòng trợ lý ở tầng mấy.Mình có biết gì đâu, làm sao bây giờ. Qri đang loay hoay không biết đi hướng nào thì có người đi đến cô mừng giỡ hỏi:

- Chị ơi! Chị cho em hỏi phòng trợ lý của chủ tịch đi như thế nào ạ?

- Cô là trợ lý mới của chủ tịch *sau khi nhìn Qri từ đầu đến cuối*

- Vâng ạ

- Sao bây giờ mới tới?

- Em vừa đi làm thủ tục xong. Chị chỉ đường giúp em với. “Tôi chỉ hỏi đường cô thôi, chứ có bảo cô nói nhiều như vậy đâu”

- Cô đi theo tôi.

- Đi theo chị?

- Chờ mãi không thấy cô đến lên mọi người bảo tôi xuống đây tìm cô.

 - Hi hi . Em cảm ơn chị!

Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện

- Chị ơi! Phòng mình có mấy người trợ lý rồi.

- Có 3 thêm cô là 4.

- Đông thật

- Tôi rất thắc mắc. Nhìn cô như vậy sao được nhận vào. Trông cô rất trẻ con và hơi ngốc.

- Em không phải ngốc. Em cũng thông minh lắm đó. Em có bằng giỏi của 1 trường danh tiếng ở Mĩ đó. “sao ai nhìn mình cũng nói mình ngốc nhỉ. Được rồi mình phải cố gắng xem họ còn nghĩ mình ngốc nữa không”

- Đến phòng trợ lý rồi. Vào thôi.

_ Vâng. *hít sâu thở đều chuẩn bị tâm lý chiến đấu*

- Mọi người ơi người mới đến rồi này.

- Em chào Anh chị *tươi cười* ! Em tên Lee Qri. Rất vui được gặp anh chị.

Trong phòng không khí lặng như tờ. Không ai thèm chú ý đến sự xuất hiện của cô. Bọn họ còn đang vùi đầu vào đống sổ sách. Khiến cô vô cùng thất vọng. Cô cứ nghĩ họ sẽ vui vẻ chào hỏi cô nhưng cô không nghĩ mọi việc lại như thế này. Một lát sau, có tiếng trả lời:

- Không cần chào hỏi! Vô ý thức như vậy chắc gì đã ở đây được mấy ngày.

- Em xin lỗi.

- Không cần nói nữa. Cô cầm chồng tài liệu này mang đi photo cho tôi. Đó là chồng tài liệu rất quan trọng lên không được phép xảy ra sơ xuất gì. Biết chưa?

- Dạ em biết rồi.

Nói xong cô đi đến chỗ photo. Ở đây có hai máy không biết là cái nào nhỉ. *Bên trái là máy photo. Bên phải là máy hủy giấy tờ*. Sau khi đắn đo 1 lát, cô quyết định đưa 1 tờ tài liệu vào máy bên phải xem sao. Vừa đưa vào cô thấy ở chỗ ra giấy đẩy ra rất nhiều sợi nhỏ.

- A Đúng là máy này rồi? Mình cho vào một cái là photo ra nhiều sợi nhỏ thế này mà. Công nhận công ty nổi tiếng có khác. Máy phô to cũng hiện đại. Photo ra toàn tờ bé tí thế này. Cất chỗ nào cũng dễ. Mình phải nhặt ra mới được, không giấy tờ lẫn lộn mất . Ôi mình thật chăm chỉ,

Vậy là Qri vô tư, chịu khó cho hết tài liệu vào máy hủy giấy tờ. Cứ như vậy đến 11h cô hủy và nhặt tài liệu không còn giá trị. Bỏ vào một cái thùng khá lớn mang về phòng.

- Lần này mọi người chắc chắn sẽ khen mình. Bởi mình hoàn thành nhiệm vụ rất xuất xắc mà. Ôi! Mình đói qúa. Tại sáng nay không kịp ăn sáng đây mà. Tý nữa phải đi ăn bù mới được. Hay là mình mời mọi người trong phòng đi ăn để thắt chặt quan hệ đồng nghiệp nhỉ. Đúng rồi ha ha ha.

Qri vui vẻ ôm thùng tài liệu vào phòng đưa cho mọi người.

- Chị! Em đã phô to và sắp xếp gọn gàng rồi. Chị xem qua đi.

- Trời ơi! Cô làm cái gì thế này? Sao tài liệu của tôi lại thành ra thế này rồi.

- Em đã photo rất cẩn thận rồi đấy. “Sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Ghét mình thế cơ à?”

- Cô! Cô photo cái gì? Cô hủy tài liệu thì có.

- Em không hủy em photo thật mà.

- Không hủy sao lại lát vụn như thế này. Chẳng lẽ cô không biết thế nào là phôtô thế nào là hủy tài liệu à. Ngay cả thứ cơ bản như vậy mà cô cũng không biết. Thế mà cô cũng được nhận vào đây. Cô giỏi thật. Cô làm cách nào thế? Chỉ cho tôi với.

- EM.

- Đúng là đồ phá hoại. Chưa vào đã làm ăn không ra gì rồi.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và coi thường của mọi người. Cô thật sự rất buồn chẳng lẽ cô tệ hại như thế ư.

- Em xin lỗi. Em sai rồi. Anh chị có cách nào giúp em với.

- Đó là những tài liệu rất quan trọng của công ty. Chúng tôi đã vất vả cả tháng nay mới hoàn thành vậy mà nhoáng 1 cái cô đã hủy hết, chúng tôi không thể giúp gì cô được. Cô tự làm tự chịu.

- Thế bây giờ em phải làm sao?

- Lên phòng giám đốc Sang Huyn đầu thú nhận tội đi. May cho cô là chủ tịch không có ở đây đấy.

Qri không ngờ mình mới đi làm đã gây ra tội lớn như vậy. Lại còn phải lên phòng giám đốc chịu tội nữa chứ. Trời ơi ! Có ai giúp tôi với hu hu hu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro