V. [DraTake] Eternity

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: R18, bạo lực, máu me, có yếu tố ăn thịt người, sẽ không phù hợp với nhiều đối tượng.
BE HE hay OE tùy người cảm nhận :))))
_________________________

Đôi giày đen đạp lên đất, trên con đường phủ đầy rêu là tiếng ve inh ỏi kêu vang đến đau cả đầu, Draken nhíu mày sải cặp chân dài rộng, lướt đi như bay.

Hắn muốn về nhà thật nhanh chóng, tiểu quỷ của hắn đã chờ từ sáng đến giờ rồi, hẳn là bé đói lắm rồi.

Ngẩn đầu nhìn mặt trời đang rơi dần xuống, đáy lòng rạo rực.

__Phải về cho bé ăn thôi.

Draken - một công dân ba tốt, hoặc do chỉ hắn nghĩ như thế. Hắn nổi tiếng với cái mặt đẹp mã, thân hình đô con vạm vỡ đúng gu trong mơ của đám con gái, tuy nhiên tình trường lại sạch bong sáng bóng. Thân thế còn sạch hơn cả làm idol đến nỗi bạn bè đều tưởng hắn không 'dậy nổi'.

Thế nhưng thực ra...

__Draken có một bí mật, giấu với đồng nghiệp, bạn bè và cả gia đình.

Hắn có kí ức từ rất nhiều kiếp trước, nhiều đến nỗi hắn sẽ bị đau đầu nếu cố gắng nhớ về chi tiết nào đó trong đống quá khứ lâu đời đó. Hắn ở mỗi kiếp có thể làm nhiều nghề khác nhau, sống nhiều thân phận khác nhau, có nhiều bạn bè, nhiều cha mẹ... Nhưng tất cả đều có hai điểm chung.

"Anh về rồi, Michi."

Đóng cửa lại, theo thói quen giơ hai tay ra đỡ lấy thân ảnh đang vồ đến. Một nụ hôn đáp trên mũi hắn, hơi thở thơm tho phả lên mặt, chào mừng hắn về nhà.

"Anh về rồi! Bé nhớ anh lắm!" Takemichi cười tươi, ánh mắt lấp lánh các vì sao, bé quấn chân quanh hông hắn sau đó phật một cái, đôi cánh xám hiện ra, lông vũ tung bay đẹp đến nỗi người ta ngỡ đang ở vườn địa đàng.

'Thiên thần' đó xinh đẹp đến độ có thể khiến cả thế giới quỳ dưới chân em, dâng cho em tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới nhơ nhuốc này. Nhưng mà, liệu đó có phải là một 'thiên thần'?

Đôi cánh sớm đã nhuốm một màu xám, càng về cuối những tầng lông vũ cuối cùng càng đen đi, một màu sắc cứ như bị nhuốm bẩn.

Em há miệng, răng nanh sắc nhọn phập một cái, ghim thẳng vào cổ hắn. Từng dòng huyết nóng bỏng tràn ngập miệng em, thích đến độ em nhẹ nhàng phe phẩy cánh rồi lại rùng mình nhè nhẹ.

"Ha... Đói đến mức đó? Bé tiểu quỷ, cứ từ từ nào." Draken lấy tay nâng ở mông em, còn tranh thủ xoa bóp nhẹ nhàng mấy cái. Hắn dựa vào tường cảm nhận cặp răng nanh lành lạnh đang ghim vào cổ bản thân, sướng đến độ hắn cương cứng lên.

___Điểm chung thứ nhất, ở bất cứ kiếp nào của Draken, hắn đều nuôi một con quỷ bằng chính máu và thịt của mình, con quỷ sống trường kì qua ngàn ngàn thế kỉ, đợi hắn sống lại và tìm đến bên hắn, cũng là sinh sinh hắn yêu nhất, tôn thờ nhất - Hanagaki Takemichi.

Dáng người to con vạm vỡ như núi ôm lấy một bé quỷ nhỏ nhắn, thoạt nhìn cứ như người lớn đang ôm một cậu bé. Takemichi ăn xong liền liếm nhẹ lên vết cắn, vết thương trong nháy mắt liền lại, sau cùng nhẹ nhàng dựa vào cổ hắn, díu mắt lại cảm nhận dư vị máu tươi còn đọng lại trong vòm họng, trông ỷ lại dịu ngoan đến độ khiến người ta muốn phạm tội.

Draken thấy đáy lòng mình một mảnh mềm mại, cơn nóng từ đáy quần xộc lên. Bước chân hướng về phía phòng ngủ có xu hướng càng lúc càng nhanh hơn.

Cửa phòng ngủ được mở ra, bé tiểu quỷ bị một ném của Draken bay thẳng lên giường, ụp mặt xuống gối mà ngơ ngác, em quay đầu, cảm nhận đùi non đang bị sờ loạn liền hiểu chuyện thu lại cánh, bé đáng thương hề hề nhìn Draken.

Draken dưới ánh mắt câu nhân đó, dây thần kinh như phựt một cái đứt làm đôi.

"Hah...Đừng sờ mà a ah..." Ăn uống no nê, Takemichi còn chưa thoát khỏi khoái cảm uống máu liền bị ném lên giường rồi bị nắm lấy nơi yếu hại. Em vòng tay ôm gối, nhắm mặt dụi mặt vào đó mà chịu đựng cơn khoái cảm nữa thân dưới.

"Anh ơi....aa..Anh nhẹ chút, đau em hưmm..."

Draken cúi đầu, xoay người em lại rồi thần tốc ngậm mút lấy đôi môi đào, đầu lưỡi thô ráp liên tục đây dưa với miệng nhỏ thơm ngọt, hắn dễ dàng cạy môi em ra rồi cuốn lấy lưỡi mềm của em, liếm láp không ngừng. Âm thanh chụt chụt vang lên khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Takemichi bị hôn đến nhũn cả người, chỉ biết ưm ưm từng âm tiết đơn điệu, cả người mềm mại nằm dưới thân hình bá đạo của hắn.

Chỗ yếu hại bị nắm lấy, eo bị hắn câu kéo từng mảnh thịt, dở trò đến độ em không chịu được run rẩy theo từng trận tê dại nhiệt ý. Đột nhiên cảm nhận được cửa sau có thứ gì đó đâm vào, ngón tay đó bới móc xung quanh, một hồi liền nhấn vào điểm nhô lên bên trong, vừa bị vuốt vừa bị đâm nhấn đến tội nghiệp, em giật run một chút liền buông bỏ vũ khí bắn ra.

Mông thịt mềm mại bị vuốt ve, trong cơn đê mê em nhanh chóng phát hiện được thứ to lớn yêu nghiệt kia đã sớm chống đỡ tại cửa huyệt.

Cơn nóng từ bụng dưới dâng lên, cửa huyệt ướt nhẹp chà sát lên đầu của con quái vật to bằng cả cánh tay em. Em vòng tay ôm lấy Draken, lật hắn nằm xuống.

Ngồi lên bụng Draken, lộ ra giữa háng hắn là cây hàng to và dài. Takemichi nuốt nước miếng, tuy đã vô số lần ăn qua, nhưng vẫn là không nổi tí nào luôn á. Khó có thể tưởng tượng được cách em nuốt trọn cái trụ trời này.

"Ưmm, lớn quá đi...." Hai tay em cầm lấy thân của nó, vuốt lọng lên xuống mấy cái. Draken hơi rầm rì một chút, hơi thở hổn hển. Nhìn tiểu 'thiên sứ' trông sạch sẽ vô tà đang cầm gậy của hắn tuốt lên tuốt xuống kia, côn thịt không có liêm sỉ lại lớn thêm một vòng, một tay em căn bản không nắm trọn nổi.

"Bé ơi, anh nứng quá, bé đừng nghịch nữa mà....Bé phải ăn trọn nó chứ?" Draken kéo Michi lại và nhấn chìm em trong một nụ hôn cuồng nhiệt, tay còn lại rất không thành thật tìm đến tiểu huyệt xinh xắn, trực tiếp đâm vào rút ra, chọc ngoáy câu lên một mảng đỏ hồng trên cơ thể đang run nhè nhẹ kia.
"Ngồi lên và nuốt vào, mau." Gân xanh trên trán hắn nổi lên, kiềm nén cái dục vọng bạo ngược trong người mình, Draken nắm mông em, tay liên tục đào bới bên trong khiến em chỉ biết ngửa đầu ra sau rên rỉ.

"Ách, không...Em v-vừa...không, lại bắn mất aa a.. Anh xấu, hưm, không cho nhấn nữa mà, không.." Đôi tay chống ở trên vai Draken, đầu em cúi thấp nấp vào hõm cổ hắn, cơ thể bị trêu chọc kì lạ đến độ em chỉ muốn trốn đi.

"Tại sao lại không? Em xem chỗ này tích cực như thế, bắn thêm một lần có được hay không?" Draken vuốt dọc từ sóng lưng em lên, bàn tay hư hỏng nhéo mạnh bầu vú mịn màng.

"Em, a... em ngồi lên...mà, đừng chọc... Mệt em, hức ư...Aa!"

Không báo trước, Draken nâng mông em lên rồi dập xuống thật mạnh, côn thịt vĩ đại ngay lúc em không chuẩn bị trước một phát đâm lút cán, quy đầu to béo đè ép tường thịt nhạy cảm ở sâu bên trong, chọc cho em bắn ra ngay khi vừa đâm vào. Khoái cảm ngập đầu khiến em chỉ biết mở to mắt.

"A....Lớn quá, sâu... Hức a, bụng căng quá đi." Takemichi thấp giọng khóc thút thít, cả thân thể ngồi trên người Draken run rẩy từng đợt. Quy đầu ở chỗ sâu nhất bên trong em liên tục nghiền nát, khiến cho em thấy cơ thể từng mảng tê tê dại dại.

"Mhm aa!" Thét nhỏ một tiếng, Cảm nhận cây gậy bên trong bắt đầu đâm rút, em khóc nấc lên. "Cho...Cho em hức, cho em làm quen...một chút đi mà.."

Draken cảm nhận được xúc cảm ấm nóng, như có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang liếm mút côn thịt của hắn, sướng đến độ hắn chỉ muốn dập nát cái lỗ nhỏ này. Nhìn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của em, hắn không nói gì mà chỉ hôn lên. Vừa hôn vừa đâm rút kịch liệt, căn bản là không cho em cái gọi là thích nghi.

Cảm nhận cái miệng bên dưới một tất một tất nuốt vào cậu em của mình, Draken yêu muốn chết cái biểu cảm phê đến mất tự chủ của em, nhìn hàng nước dãi nhỏ dài xuống cằm cho nụ hôn sâu lúc nãy, Draken há miệng liếm sạch nó rồi nâng mông em lên một đoạn, rồi lại tàn nhẫn thúc mạnh vào trong.

"A-a A... Ang....dừng, dừng lại! Không, không....Em không ra được...nữa! Hức....."

Em rên rỉ càng lúc càng nhanh, theo bản tính mà phập phồng lắc hông đón từng cú thúc từ dưới lên của hắn, thúc đến đồ trước mắt em mờ nhòe vì khoái cảm.

"Bắn, a...Bắn ra tới rồi, em bắn !" Takemichi ăn vào một lần rồi một lần lút cán, thân thể run lẩy bẩy đột nhiên co giật, ngửa đầu ra sau, côn thịt nhỏ của em giật một cái liền bắn ra lần tinh thứ ba của ngày hôm nay, loãng đến độ không dám nhìn thẳng.

Côn thịt béo múp bên trong lại không vì thế mà tha cho em, liên tục dập mạnh vào cái miệng mềm mại ngập nước bên dưới, một hồi sau, lâu đến độ em không biết rõ được chính bản thân đã ra bao nhiêu lần nữa. Draken gầm lớn, hai tay siết lấy mông của em, côn thịt cuối cùng phun ra một đợt tinh dịch nóng,đánh mạnh vào tường thịt bên trong khiến em như chết ngất vì khoái cảm bắn tinh. Tinh dịch của Draken nhiều đến mức bụng nhỏ em nhô lên, rồi lại chứa không đủ, nhỏ giọt ra ngoài. Kích thích đến độ em chỉ còn biết cao vút mà khóc la, thân thể sau đó chỉ còn biết nằm phịch lên người Draken không ngừng run rẩy.

Tận hưởng dư âm cơn cực khoái đang qua đi, cái huyệt đẫm nước co rút liên tục khiến Draken vừa bắn không lâu lại lần nữa cương cứng, em thở hổn hển đè vai Draken xuống. Nâng eo lên dập xuống một cái, nuốt trọn con hàng lại lần nữa đứng thẳng kia.

"Anh, a... ưm... Em đói rồi." Cuối người xuống, nằm dài trên người Draken, cửa huyệt thèm khát liên tục co rút, mút mát lấy từng đoạn gân trên con hàng của hắn, phục vụ Draken sướng đến độ chỉ muốn đè tiểu quỷ này ra làm đến chết.

"Draken à, anh lại hai mươi hai tuổi mất rồi~" em ngồi thẳng dậy, nhất mông lên nhả từ từ côn thịt tím đỏ đó ra, cho đến khi chỉ còn lại quy đầu liền nhẫn tâm ngồi phịch xuống. Khoái cảm ập đến sướng đến độ em há hốc miệng. Tầm mắt phiêu đến cơ bụng sáu múi xinh đẹp, tay em nhấn nhấn lên đó đầy thèm khát.

"Em lại muốn ăn anh ư?" Draken cưng chiều xoa bàn tay em, thắt lưng cứ liên tục nhấp nhẹ vào lỗ nhỏ tiêu hồn kia.

"Thế anh... lần này không cho em.... Ưmm... ăn ư?" Takemichi thở dốc, bĩu môi hỏi.

Tay Draken phiêu đến đầu vú hồng dựng thẳng, kéo mạnh một phát khiến em giật bắn người nhắm mắt lại. Bàn tay hư hỏng ấy trượt xuống eo của em, nắn nót rồi lại bóp chặt, kéo cả người em xuống hung hăn khuấy đảo tiểu huyệt tội nghiệp, tiếng nước nhóp nhép từ chỗ hai người vọng ra, con hàng đen đỏ tận hết sức lực đâm rút vào tiểu huyệt thèm thuồng.

"Không cho liền không ăn? Ngoan vậy sao?"

Nhỏ yếu tiểu quỷ bị thanh niên to lớn nắm lấy eo, mông dính sát bụng dưới thanh niên, tiểu quỷ bị chơi đến nước văng vãi tứ phía, tầm nhìn mờ đi đón nhận cơn cực khoái vốn đã không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày. Côn thịt to béo đảo lộng ra từng tiếng nước nhóp nhép dâm dục. Ngay lúc em còn đê mê trong khoái cảm, cái chất giọng trầm ấm đó thủ thỉ bên tai em "Anh là của em, mau ăn anh đi."

"Ah, ưm, hức a.... Nha, aaa..." Em lên đỉnh mà không thể bắn ra dù thêm một giọt tinh nào cả, cơn bủn rủn ập tới khiến em đói hơn bao giờ hết. Côn thịt bên dưới mặt kệ em vừa bắn vẫn như động cơ vĩnh cửu, dập vào lỗ nhỏ của em liên hồi, khoái cảm chồng chất khoái cảm khiến tâm trí em cơ hồ mờ mịt đi. Em chỉ biết là...

__Em đói quá đi.

Phập.

Nhóp nhép...

Móng tay em dài ra, cánh em tung xõa, khung cảnh ngập tràn lông vũ lại xuất hiện trước mắt Draken. Khung cảnh này vẫn xinh đẹp như trong kí ức của hắn.

___Điểm chung thứ hai, hắn sẽ được hòa làm một với Takemichi vào năm hắn hai mươi hai tuổi. Tức là, bị nuốt sống.

Cảm nhận cơn tê dại đến từ bụng, Draken hơi cúi xuống nhìn móng tay em đâm sâu vào bụng hắn, sau đó em cắt một miếng thịt đỏ tươi còn rướm máu đưa lên miệng.

Draken nhìn em ăn bản thân mình, phấn khích đến độ cậu em to thêm một vòng, càng năng suất giã vào cái động ấm áp đó. Chọc cho Takemichi phải rùng mình từng cơn từng cơn.

Trong cơn cực khoái, em vươn tay đâm vào bắp tay hắn, rùng mình cắn vào cổ hắn nuốt thẳng từng ngụm máu vào miệng. Có lẽ nó ngon đến độ em co giật híp mắt hưởng thụ như thế.

Kì diệu thay sức sống thật thần kì, hắn chính là muốn đụ em tới chết. Hắn không hề thấy đau, chỉ thấy thật hưng phấn và khoái cảm.

Em chọc nhẹ bụng của hắn ra, cào cấu nhẹ nhàng, sau đó dùng móng tay sắt nhọn kéo căn vết thủng ra nghịch ngợm.

Draken cười hai tiếng: "Ngon hay không bé ơi?"

Takemichi cười híp mắt nhẹ nhàng đáp lại.

"Anh luôn là món ăn ngon nhất trần đời đó Ken à, ưm....Để im cho em ăn đi mà... A..."

"Cùng ra lần cuối với anh nào."

Mặt kệ máu chảy ướt cả giường, mặt kệ em như tắm trong vũng máu, hắn dùng sức dập mạnh hàng chục cú. Tầm mắt mờ dần nhưng vẫn thấy được vẻ mặt điên vì dục của em, hắn si mê cười. Trong cơn hoan lạc đầy máu, hắn bắn ra lần cuối, chôn sâu tinh hoa của bản thân vào trong em, em rùng mình, đón nhận lần lên đỉnh cuối cùng trong kiếp này của người yêu. Sau chính em cũng phải chết ngất dưới khoái cảm bắn tinh mà hắn mang lại.

"Kiếp sau lại đến tìm anh nhé... Không được kiếm người khác. Nếu em dám... Anh sẽ bẻ gãy cánh của em." Draken vuốt nhẹ gò má đầy máu của em, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ, theo từng nhịp thở cuối cùng.

Draken nói: "Mau ăn nốt anh đi nào, em không được chừa lại gì đâu nhé."

Takemichi cúi người xuống, gửi cho người yêu một nụ hôn sâu. Em cười khúc khích.

"Em sẽ ăn hết mà, em sẽ tìm anh mà."

"Yêu anh chưa?"

Takemichi nâng trái tim của Draken lên, há miệng cắn vào, máu trong tim văng ra tứ phía, dòng máu ngọt lịm đầy dụ hoặc.

Vào giây phút cuối cùng, khi mí mắt đã khép lại, Draken nghe con quỷ ấy ngây thơ nói.

"Không, em không yêu anh."

Đau lòng quá em ơi, em ăn tim của anh, nhưng lại không muốn yêu anh.

Nhưng em ơi, chỉ cần anh yêu em là được rồi.

Vì em không thể rời khỏi anh, dù có không yêu đi chăng nữa.

Chúng ta đã được Chúa trời xích lại bên nhau, đời đời, kiếp kiếp.

Anh yêu em.

________________________________

Takemichi là quỷ ăn thịt người nhưng từ trước đến nay chỉ được ăn một người duy nhất là Draken.

Đơn giản vì sợ em gây ra nhiều tội ác, phía trên đã xích hai cả hai lại theo yêu cầu của Draken.

Draken là người bắt đầu mối quan hệ này, và đơn giản là em không thể phá bỏ nó.

Draken không hề thấy đau, hắn chỉ thấy hỏ nì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro