Chạm Đến Giới Hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như hỏi Tiffany có hận Kim Taeyeon vì đã không nói cho mình biết chuyện mình đã từng mang thai không? Dù sao hôm nay nếu như không phải là mình nghe lén, những chuyện này cả đời nàng cũng sẽ không biết. Nhưng nàng cũng không hận cô được , ngược lại vào giờ khắc này càng thêm kiên định, nàng yêu cô. Tiffany nói ở trong lòng:

'Nếu như Tae không muốn để cho mình biết, như vậy mình liền giả vờ như chưa hề biết gì. Tae, không muốn để cho mình biết vì sợ mình sẽ đau lòng, khổ sở. Nàng cũng sợ Tae sẽ đau lòng khổ sở như vậy.' Bởi vì cách đây thật lâu, Tiffany cũng biết hỉ nộ ái ố của mình chính là hỉ nộ ái ố của Kim Taeyeon

Tiffany ở ngoài cửa nghe được tiếng bước chân của Kim Taeyeon, lập tức lau khô nước mắt trên mặt của mình, chạy về phòng bệnh. Trở lại phòng bệnh, nàng lập tức lên giường nằm xuống.

Kim Taeyeon vừa đi đến ngoài cửa, không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như bảo bối của mình vừa vặn ở chỗ này. Có lẽ là ảo giác của mình thôi.

Kim Taeyeon trở lại phòng bệnh của vợ mình, thấy Tiffany vẫn còn ngủ say ở trên giường bệnh, Taeyeon cũng biết vừa rồi nhất định là ảo giác của mình. Nhưng cô vừa đi đến bên giường, liền nhìn thấy giầy ném lung tung trên sàn. Kim Taeyeon không khỏi suy nghĩ ở trong lòng:

‘mình nhớ lúc mình vừa mới đi ra ngoài, giầy được đặt ngay ngắn ở một chỗ .’

Đúng lúc ấy thì Tiffany tỉnh lại, thấy Kim Taeyeon liền giả bộ vui mừng hô:

"Tae~~"

Kim Taeyeon đi tới bên cạnh nàng, thử dò xét:

"Em vừa mới đi ra ngoài sao?"

"Không có nha." Tiffany lập tức phủ nhận ngay.

"Nhưng giày của em sao lại lộn xộn như vậy."

Teayeon nhìn Tiffany nói nghiêm túc.

"Ahhh, có thể là vừa rồi em mới đi phòng vệ sinh, cho nên mới để giầy lộn xộn như vậy." Tiffany lập tức trả lời thông minh.

"Ahhh, như vậy hả."

Teayeon nhìn Tifany cũng không hỏi cái gì nhiều. Mà Tiffany thấy Kim Taeyeon rất tin tưởng lời nói của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phải biết có thể lừa gạt được cô là việc vô cùng khó khăn. Taeyeon ngồi vào trên giường nhìn hốc mắt của Tiffany hồng hồng, vừa vuốt ve vừa đau lòng:

"Sao mắt em đỏ như vậy hả?"

Tiffany lập tức phản ứng lại:

"Có thể do em ngủ quá nhiều nên mắt mới đỏ thôi."

Lời nói dối này của nàng rất cao minh. Nhưng Kim Taeyeon cũng không nói cái gì, chỉ là chăm chú nhìn Tiffany

Bây giờ cô đã xác định là Tiffany đang nói dối, hơn nữa vừa rồi nhất định vợ mình đã nghe lén ở ngoài cửa. Nhưng Kim Taeyeon không biết Tiffany rốt cuộc nghe được bao nhiêu. Cho nên cô xác định nàng nói dối như vậy, là bởi vì Kim Taeyeon hiểu Tiffany rất rõ.

Thậm chí mỗi biểu cảm khi nói của nàng,cô đều hiểu rất rõ. Mà vợ cô mới vừa nói dối, nét mặt không tự nhiên cũng không tránh được ánh mắt của cô. Taeyeon không có vạch trần lời nói dối của Tiffany là bởi vì: nếu bảo bối có lòng không muốn để cho mình biết, nàng đã biết chuyện. Vậy cô có thể giả vờ như không biết cái gì cả. Chỉ cần bảo bối vui vẻ, cô đưa ra quyết định gì, Kim Taeyeon đều ủng hộ.

Taeyeon nhìn Tiffany cũng không hỏi gì cả, quan tâm nói:

"Có đói bụng không? Tae đã gọi quản gia đem canh tới cho em."

Tiffany lắc đầu một cái nói:

"Không đói bụng."

Sau đó nàng nhìn Taeyoen, đứng dậy ôm lấy hông của cô, gác cầm lên vai cô, đem mặt của mình dính vào bên tai của cô. Tiffany dịu dàng hỏi:

"Chồng à, Tae sẽ rời khỏi em sao?"

Kim Taeyeon trở về ôm lấy vợ mình dịu dàng trả lời :

"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không." Kim Taeyeon kiên định nói.

"Cám ơn Tae, chồng à. Từ nay về sau em chỉ tin tưởng một mình Tae thôi."
(mật ngọt chết nguyên ổ ruồi)

‘Em cũng chỉ có thể tin tưởng một mình Tae thôi. ’ Tiffany bổ sung ở trong lòng.

"Em cũng chỉ cần tin tưởng một mình Tae là đủ rồi." Teayeon bá đạo nói.

"Ha ha ha ~, chồng à, em chưa từng nói với Tae một câu này." Tifany nhẹ nhàng như rót mật vào tay cô.

"Nói cái gì?" Lông mày của Tư Lé khơi lên nhìn Tiffany tò mò hỏi.

"Chồng à, em yêu Tae. Em có nói qua sao?"

"Chưa nói qua, bất quá Tae nghĩ là về sau mỗi ngày em đều nói một trăm lần như vậy thì Tae nghe cũng không chán." Kim Taeyeon ôm Tiffany, kích động nói.

"Ha ha ~, Tae muốn nghe một trăm lần thì phải có người nói mới được chứ." nàng vui mừng nói trong vòng tay của cô.

"Vợ à, Tae còn muốn nghe, em có thể lặp lại lần nữa không?"

"Hông muốn đâu~~." Tiffany nũng nịu nói.

"Vợ à?" Kim Taeyeon giống như một đứa bé không được kẹo, cầu xin Tiffany

"Tae thật sự muốn nghe như vậy?" Tiffany nhìn Taeyeon, nói nghiêm túc.

"Ừ, ừ, ừ, ừ. . . . . . ." Kim Taeyeon gật đầu liên tục. Mỏ chu cả mét.

"Chồng à, em yêu Tae." (chết chết chết..ta nói chết chết) Tiffany nhìn Kim Taeyeon vui mừng nói.

"Vợ à, Tae còn muốn nghe, em có thể nói thêm một lần nữa không?" Kim Taeyeon nhìn Tiffany vui mừng nói.

"Chồng à, em yêu Tae"

"Vợ à, Tae còn muốn một lần nghe nữa."

"Chồng à, em yêu Tae"

. . . . . .(lập đi lập lại n mủ n )

Chỉ thấy hai người nói không ngừng một câu nói mà không biết mệt.

Mà Tiffany trải qua lần mất mát này, càng hiểu rõ tình yêu của cô đối với mình. Vì trước kia mình khác người nên cảm thấy ảo não. Nếu yêu sao còn phải trốn tránh, nếu yêu vậy thì thừa nhận đi.

Nếu cô muốn nghe nàng nói thì mỗi ngày nàng đều nói cho cô nghe. Trước kia Kim Taeyeon vui vẻ thì Tiffany không nhất định phải vui vẻ, nhưng từ hôm nay trở đi Kim Taeyeon vui vẻ, thì Tiffany cũng cảm thấy vui vẻ. Tiffany lớn tiếng nói ở trong lòng.

Tiffany ở trong bệnh viện hai ngày, Taeyeon một tấc cũng không rời, chăm sóc nàng hai ngày. Hôm nay Tiffany mới vừa ăn cơm xong. Nhìn thấy Kim Taeyeon, lập tức đi lên lắc lắc cánh tay của Taeyeon, nũng nịu nói:

"Chồng à, chúng ta về nhà đi có được hay không? Em không thích mùi thuốc khử trùng ở nơi này."

"Không được, Sooyoung nói thân thể em cần phải tĩnh dưỡng thêm" Cô nhẹ giọng cự tuyệt.

"Nhưng em cảm giác mình đã tốt hơn nhiều, cần tĩnh dưỡng cũng không nhất định phải ở bệnh viện, về nhà cũng có thể mà."

Tiffany bất mãn bĩu môi nói.

"Em muốn về nhà như vậy sao?"

Kim Taeyeon nhìn Tiffany nói nghiêm túc.

"Dạ..dạ. . . . . . ."

Tiffany gật đầu nói vô cùng nghiêm túc.

"Vậy cũng tốt, để Tae nói cho Sooyoung một tiếng, sau đó làm thủ tục xuất viện cho em ." Cô đứng dậy nhìn vợ mình cưng chìu nói .

"A, chồng yêu muôn năm."

Tiffany vui mừng nói với cô. Taeyeon nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện cho Tiffany. Cũng hỏi qua Taeyeon những việc cần phải chú ý sau khi sinh non.

Nàng về tới biệt thự, vừa xuống xe liền giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nói với Taeyeon:

"Chồng à, không khí trong nhà mình là tốt nhất."

Kim Taeyeon cười, tiến lên ôm eo của nàng, nhìn cô cười nói:

"Em cũng đừng lo lắng nữa, Tae đảm bảo mỗi ngày về sau em đều phải hít thở không khí trong lành ở chỗ này. Bởi vì về sau không có Tae làm bạn thì không cho phép em đi ra ngoài một mình."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiffany trong nháy mắt biến thành mặt khổ


"Em cứ nói đi, em nói tại sao nào? Mỗi lần em đi ra ngoài đều bị thương cả. Tae nghĩ năng lực chịu đựng của trái tim Tae còn chưa có mạnh mẽ như vậy. "

Kim Taeyeon tức giận nói. Nhìn dáng vẻ cô tức giận, Tiffany tự biết mình đuối lý. Mỗi lần nàng đều đồng ý với Taeyeon mình nhất định sẽ bình an trở về, nhưng mỗi lần mình đều khiến cho cô đau lòng. Tiffany nhỏ giọng nói:

"Em biết rồi."

Không đi ra ngoài thì không ra, dù sao nàng cũng không có mấy người bạn cả, người bạn duy nhất là Jessica đã đi hưởng tuần trăng mật mất rồi. Hiện tại thế giới của nàng chỉ còn lại một mình Kim Taeyeon thì còn có thể đi đâu đây.

Tiffany ở nhà nghỉ ngơi đã nửa tháng. Nửa tháng này Kim Taeyeon đều chăm sóc nàng ở nhà, đem toàn bộ công việc giao cho thư kí Park xử lý. Nếu không xử lý được thì Kim Taeyeon sẽ mở cuộc họp từ xa chỉ đạo.

Trong nửa tháng này bất kể là có chuyện gì, Kim Teayeon vẫn không hề rời khỏi Tiffany một bước. Nàng buồn chán nằm ở trên giường, đùa bỡn ngón tay của mình, không nhịn được nói thầm:

"Thật nhàm chán ."

Nhưng có cô tự mình trấn giữ, Tiffany cũng không dám mở miệng yêu cầu đi ra ngoài. Đúng lúc ấy thì Kim Taeyeon bưng một ly sữa tươi đi vào, nhìn nàng cười, sau đó đem sữa tươi đưa tới:

"Uống hết sữa tươi đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Tiffany nhìn sữa tươi trước mắt rồi bất mãn nói với cô:

"Em cũng không phải là heo ngủ ngày. Làm sao có thể ngủ được chứ?"

Taeyeon cười dụ dỗ:

"Vợ à, ngoan, chờ thân thể của em tốt lên rồi, Tae liền dẫn em đi chơi có được hay không?"

"Thật sao?" Tiffany nhìn cô nghiêm túc hỏi.

"Ừ."

"Vậy chúng ta ngoéo tay đi."

Tiffany nói xong liền đưa một đầu ngón tay út về phía Taeyeon. Cô nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiffany, bất đắc dĩ cũng phải đưa một đầu ngón tay út lên, ôm ngón tay út của vợ mình .

Ai bảo cô rất cưng chiều vợ chứ, nếu không làm sao cô có thể chơi trò chơi ngây thơ như vậy. Nàng nhìn cô thật sự đưa tay tới đây, vui mừng kéo đầu ngón tay út của cô rồi đọc:

"Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi. Người nào thay đổi là kẻ khốn kiếp."

Tiffany nhìn Kim Taeyeon đem hai chữ khốn kiếp nhấn rất mạnh.

"Ha ha ha ~, được, Tae biết rồi, nếu lừa em thì Tae chính là tên khốn kiếp như vậy đi. Bây giờ em có thể uống sữa tươi chưa?"

Kim Taeyeon nhìn Tiffany cưng chìu nói.

"Dạ."

Nghe được cam kết của Kim Taeyeon, Tiffany vui mừng nhận lấy sữa tươi trên tay cô uống một hơi cạn sạch. Sau đó ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Teayeon ngồi ở bên cạnh Tiffany, lẳng lặng nhìn vợ mình, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tifany. Sau khi xác định Tiffany đã ngủ thiếp đi mới lên tiếng:

"Vợ à, Tae biết rõ ngày đó em nghe trộm được Tae và Soo nói chuyện, nhưng bây giờ mỗi ngày em đều biểu hiện vui vẻ như vậy, Tae biết rõ là em không muốn để cho Tae lo lắng. Nhưng em không biết dáng vẻ này của em càng làm cho Tae lo lắng và đau lòng hơn. Vợ à, Tae sẽ báo thù cho con của chúng ta.

Bất luận kẻ nào làm hại tới người Tae quan tâm thì nhất định phải chết. Trước kia Tae không muốn để cho em biết những chuyện này, nhưng hôm nay bọn họ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tae. Tae không thể nào giữ lại bọn họ được. Tae không muốn có bất kỳ một người nào có thể uy hiếp được an toàn của em.

Vợ à, em không biết khi Tae thấy em nằm ở trong phòng cấp cứu, Tae cảm giác thế giới này vô cùng tối tăm. Đợi đến lúc Soo đi ra, cậu ta nói em không có việc gì chỉ là không giữ được đứa bé. Em không biết lúc đó Tae cảm thấy rất may mắn. Thật may là chỉ là không giữ được đứa bé, nếu là em không còn, Tae không biết nên sống tiếp như thế nào nữa rồi.

Mặc dù Tae cũng rất đau lòng khi đứa bé bị mất đi nhưng so với đứa bé, em vĩnh viễn đều quan trọng hơn rất nhiều. Bởi vì em chính là toàn bộ thế giới của Tae. Không có em cũng sẽ không có Tae. Vợ à, trước tiên em nên ngủ một giấc thật ngon. Tae muốn đi báo thù cho con. Chờ tới lúc em tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc."

Taeyeon nắm lấy tay của nàng rồi lặng lẽ nói. Sau đó đứng dậy hôn môi của Tiffany một cái liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Taeyeon biết mình phải đi xử lý một ít chuyện, cho nên mới đem sữa tươi hòa thêm ít thuốc ngủ cho Tiffany uống.

Những thuốc ngủ này đủ để cho Tiffany ngủ thẳng tới lúc Taeyeon xử lý xong mọi chuyện và trở lại. Taeyeon xuống lầu thấy quản gia Kang liền phân phó:

"Thím giúp tôi trông coi phu nhân thật kỹ. Nếu như cô ấy tỉnh lại nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi có việc cần đi ra ngoài xử lý một chút."

"Vâng, cô chủ."

Quản gia cung kính nói. Sau đó cô liền lên xe Ferrari của mình đi ra ngoài.

Thời gian trở về đến hơn nửa tháng trước, ngày nàng xảy ra chuyện ấy, Victoria đang uống rượu ở quán bar, coi như tự ăn mừng một chút thôi. Lúc này, điện thoại của Victoria vang lên, thấy là điện thoại của , vui vẻ nhận điện thoại Junie nói:

"Như thế nào rồi?"

Bên kia Junie cũng rất vui mừng trả lời:

"Không tệ, kế hoạch rất thành công. Từ tin tức tôi nghe được thì bây giờ Tiffany đang cấp cứu ở bệnh viện của Choi Sooyoung. Cho dù cô ta không chết cũng mất đi nửa cái mạng"

Không có mấy người biết Tiffany bị sảy thai, cho nên Victoria và Junie cũng không biết chuyện Tiffany sinh non. Chỉ biết là Tiffany đang cấp cứu. Tiffany lại vui mừng mà nói tiếp:

"Thật là vui vẻ, chín mạng hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng. Ha ha ha ~, lần này cô biểu hiện rất tốt, ta đã chuyển tiền vào trong thẻ của cô rồi."

Victoria cũng vui vẻ cười đáp:

"Vậy thì cám ơn rồi. Ha ha ha ~, tôi nói kế hoạch này nhất định sẽ thành công mà. Ha ha ha ha ~, rốt cuộc tôi cũng báo được mối thù bị phế tay phải của tôi rồi."

Vicroria vui mừng cười lớn sau đó cúp điện thoại. Victoria vui mừng uống rượu ở quầy rượu, tìm kiếm con mồi tối nay của mình. Bởi vì náo loạn với Nickkhun cho nên tất cả nguồn kinh tế của Victoria cũng không còn.

Cho nên hiện tại cô bắt đầu tìm tình một đêm. Nói không chừng dính vào một người giàu có nào đó, làm tình nhân gì đó để kiếm ít tiền lẻ.

Dĩ nhiên kế hoạch lần này thành công như vậy, đương nhiên Junie có thể cho cô tiền, nhưng tiền cô ta đưa hoàn toàn không đủ cho Victoria tiêu trong một tuần lễ. Bất quá có chuyện lần này, sau này sợ gì Junie không đưa tiền cho cô.

Victoria vui mừng nâng ly rượu trong tay lên uống một hớp. Thật là càng nghĩ càng vui vẻ.

"Tiểu thư, tôi có thể mời cô uống một ly rượu không?"

Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ cô ta chào hỏi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy ngoại hình của anh ta cũng không tồi, cười trả lời:

"Được, nhưng người ở nơi này rất nhiều, anh muốn mời tôi đi đâu uống đây?" Victoria làm bộ nũng nịu nói.

Dù sao mình cũng lâu rồi chưa có thời gian thư giãn rồi, nhìn ngoại hình của người đàn ông trước mặt vẫn cũng không tệ, chơi đùa với anh ta một chút thì thế nào. Dù sao mình cũng không phải cô gái trong sạch gì.

Thật ra thì trừ lần đầu tiên cô cho Nickkhun ra, thì không biết đã cho anh ta đội biết bao nhiêu cái sừng cao rồi.

"Vậy không bằng chúng ta liền lên trên lầu uống rượu như thế nào? Trên lầu tương đối an tĩnh."

Người đàn ông kia vừa nghe Victoria là người cũng giống mình, nhiệt tình mời cô cùng lên lầu.

"Tốt."

Nói xong người đàn ông kia liền ôm cô ta lên lầu. Thời điểm đang mây mưa ở phòng bao trên lầu, thuộc hạ V của Taeyeon liền đem theo thủ hạ trực tiếp xông vào. Không hổ là thủ hạ của Taeyeon, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh.

Người đàn ông thấy có người xông vào, tức giận quát:

"Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?"

Người đàn ông vừa mới dứt lời, V cầm một con dao đến trước mặt hắn ta chém xuống một nhát, hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh. (Hú hồn chim én)

Còn dư lại Victoria cả người lỏa thể , bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức không phải làm biết như thế nào. Vừa định kêu cứu mạng, đã bị V chụp thuốc mê. Để cho thủ hạ bắt cô ta đem về.

Trở lại Ám Dạ, V trực tiếp đem Victoria đang té xỉu ném trên đất của nhà giam, sau đó xoay người rời đi.

‘ Môn chủ chỉ nói bắt cô ta về, Môn chủ sẽ tự xử lý. ’

Cô ta tỉnh lại liền phát hiện cả người mình không mặc gì nằm trên mặt đất. Nhìn bốn bề đều là nhà giam, cô ta sợ đến mức lớn tiếng kêu lên:

"Cứu mạng, cứu mạng. . . . . . ."

Nhưng bởi vì thủ hạ của V ngại phiền toái, dù sao Môn chủ cũng không có quy định nhất định đem cô ta phải hoàn hảo không chút tổn hại trở về. Cho nên cũng không có người mặc quần áo vào giúp Victoria

Victoria không biết nguyên nhân mình bị đem đến nơi này, mỗi ngày cô đều kêu cứu, cho đến khi khản giọng mới thôi. Bất tri bất giác Victoria ở nơi này đợi 15 ngày. Ở đây mỗi ngày đều có người đưa cơm cho cô ta. Nhưng bất kể Victoria hỏi hắn cái gì, hắn đều không nói câu nào.

Suốt 15 ngày, cô ta đều ăn uống, ngủ và sinh hoạt ở trong phòng giam nho nhỏ này nên không khỏi làm cho căn phòng này bốc mùi hôi thối nồng nặc. Victoria cũng nhiều ngày không thể rửa mặt nên bẩn thỉu không khác gì người điên, không nhìn kĩ thì không nhìn ra cô ta là một con người, giống như là người hoang dã.

Taeyeon đi tới Ám Dạ, đi thẳng tới phòng hình phạt, ngồi ở trên ghế chờ thủ hạ đem cô ta đến. V dẫn người đem Victoria từ trong nhà giam đi ra. Ả ta nhìn lên người áo đen trước mặt, biết bọn họ mang mình đi chính xác không có chuyện tốt, sợ đến không ngừng giãy giụa kêu to:

"Các người rốt cuộc là ai, các người mau buông tôi ra, tôi không muốn đi với các người. . . . . . ."

Em trai nhỏ bên cạnh ngửi thấy mùi thối trên người Victoria, cũng không nhịn được muốn nôn mửa. Nhưng môn chủ đã ra lệnh thì không thể cãi lời.

Taeyeon hạ lệnh cho thủ hạ trực tiếp đem Victoria tới phòng hình phạt, trói trên cọc gỗ. Tứ chi đều bị cột cố định lên trên mặt cọc gỗ. Victoria vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Taeyeon giống như một đế vương ngồi ở phía trên. Victoria kinh sợ mở to cặp mắt:

"Kim Taeyeon, tại sao là cô? Cô đem tôi tới nơi này làm gì?"

Taeyeon không để ý tới lời nói của Victoria, lẳng lặng lau chùi súng ở trong tay, sau đó nhìn cô ta nói:

"Còn có ai là đồng bọn của cô nữa? "

Victoria nghe được lời nói của Taeyeon, không khỏi lo sợ ở trong lòng:

'cô ta làm sao có thể biết chuyện nhanh này như vậy được. Không thể nào.' (đùa với Tư Lé)

Victoria làm bộ trấn định nói:

"Tôi không biết tổng giám đốc Kim đang nói cái gì, đồng bọn cái gì chứ."

"Ah, miệng còn rất cứng rắn. Dùng roi đi. Đem bịt chặt cái miệng của cô ta lại cho tôi. Thanh âm của cô ta thật khó nghe."

Kim Taeyeon phân phó với thuộc hạ. Thủ hạ của cô nghe lệnh xong liền cầm lên roi chuẩn bị dụng hình, trước đó còn nhét giẻ vào miệng của Victoria. Bởi vì cô không thích thanh âm của cô ta.

Cô ra lệnh xong, liền lẳng lặng tiếp tục lau chùi cây súng ở trên ghế. Không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu rên của Victoria.

Thủ hạ của cô cứ một roi lại một roi hung hăng quất vào trên người của ả. Mà người đánh cô ta chính là người vì hôm đó không bảo vệ tốt cho Tiffany nên bị cô trừng phạt chém đứt đi hai ngón tay. Vừa nghĩ tới hai ngón tay của mình bởi vì trước mặt người phụ nữ này mà mất đi, thì người hộ vệ kia càng ra sức quất. Càng đánh càng hăng.

Mà thời điểm ở roi thứ nhất đánh vào trên người Victoria liền muốn mở miệng khai ra. Nhưng ngoài miệng bị bịt chặt không cách nào kêu thành tiếng. Victoria vẫn ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo bọn họ lấy giẻ ngoài miệng của cô ra, cô liền khai. Nhưng không có ai để ý tới cô cả.

Taeyeon là cố ý đem miệng của ả ta bịt lại, cô biết người như cô ta sẽ không thể chịu khổ được, khẳng định một roi vừa xuống thì cô ta sẽ không nhịn được muốn khai ra. Nhưng cô lại không vội nghe, chính là muốn hành hạ cô ta một phen trước. Rốt cuộc Victoria không chịu được đau đớn trên người liền hôn mê bất tỉnh.

"Môn chủ, cô ta hôn mê bất tỉnh rồi." Hộ vệ nhìn cô cung kính nói.

"Lấy giẻ trên miệng cô ta xuống, dùng nước dội cho tỉnh lại đi."

Kim Taeyeon buông súng trong tay xuống rồi ra lệnh. Nước trong lời nói của cô không phải là nước bình thường mà dùng nước muối và nước tiêu nóng trộn chung vào một chỗ, rất thích hợp dùng cho vết roi trên thân người. Đem nước này vẩy vào trên vết thương bị roi quất, loại cảm giác làm cho người ta đau đến chết đi sống lại như vậy, không phải người bình thường nào cũng chịu được cả. (OMG)

Nhưng loại cảm giác đau đớn này sẽ không để cho người ta ngất đi mà chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Victoria bị nước tiêu nóng dội tỉnh, không khỏi gọi lớn:

"Ahhhhhhh, thật là đau , tôi nói, tôi nói. Tôi cầu xin các người đừng đánh tôi nữa."

"Là Junie muốn tôi làm như vậy, tôi cũng là bị bắt buộc, đều là cô ta buộc tôi làm như vậy. Nếu như tôi không làm như vậy cô ta sẽ giết tôi. Là cô ta buộc tôi nói ra chuyện Tiffany sợ mèo, tôi thật xin lỗi Tiffany."

Victoria nói xong liền không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Cho tới bây giờ thì cô ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người của Junie. Cô nghe được ả ta kêu tên Tiffany, trực tiếp giơ súng trong tay lên bắn một phát vào trên đùi của Victoria

"Ahhh."

Victoria phát ra một tiếng kêu khổ sở thảm thiết. Chỉ thấy máu tươi từ chỗ đùi của Victoria chảy xuống. Kim Taeyeon nhìn Victoria hung hăng nói:

"Tôi không thích tên tuổi của vợ mình được nói ra từ trong miệng của cô. Bởi vì như vậy chỉ làm bẩn tên tuổi của vợ tôi. Lần tới cô mà kêu nữa thì đừng có trách tôi vô tình." cô lạnh lùng nói.

"Là ai đem thuốc dẫn mèo bỏ vào trong túi xách của Fany?"

Kim Taeyeon tức giận hỏi. Victoria không ngờ cô cũng biết những chuyện này, ấp a ấp úng nói:

"Đúng, đúng, là một tên ăn trộm, tôi cũng không biết tên của hắn. Tôi cũng chỉ vô tình tìm được hắn. . . . . . . ."

Victoria liền đem chuyện ở trong tiệm cà phê kể lại một lần nữa. Kim Taeyeon  nghe xong, lập tức quay đầu lại nói với V:

"Cậu lập tức cho người đi tìm tên này đi. Trước tiên đem hai tay của hắn chặt xuống cho chó ăn, sau đó từ từ tra tấn hắn. Tôi không muốn tiếp tục thấy mặt hắn trên thế giới này. Nhớ không cần dùng một chiêu trí mạng, tôi muốn đem thịt của hắn từ từ cắt đi từng mảnh từng mảnh một. Tôi muốn hắn nhìn tận mắt mình chết thế nào để tế cho con của tôi."

Kim Taeyeon khát máu nói. Nghe được phương pháp giết người của Kim Taeyeon, Victoria vội vàng cầu xin tha thứ:

"Cô không cần giết tôi, tôi thật sự chỉ bị ép buộc thôi. Tiff. . . . . . ."

Victoria vừa định đem Tiffany ra cầu cạnh cho mình, nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo vừa nãy cùng cảm giác đau đớn từ chỗ đùi truyền tới. Lời  vừa ra đến khóe miệng lại nuốt xuống. Kim Taeyeon vừa định xoay người đi ra ngoài. Hộ vệ liền cung kính hỏi:

"Môn chủ, người phụ nữ này xử lý như thế nào?."

"Đi tìm 100 con rắn độc , bắt toàn bộ bọn nó đặt ở trong một vạc lớn, đem cô ta bỏ vào, cho đến khi xác định thịt của cô ta bị rắn ăn sạch mới thôi. Sau đó đem rắn kia thả đi rồi đem xương cô ta ném cho sói ăn. Tôi muốn hài cốt của cô ta cũng không còn."

Kim Taeyeon nhìn Victoria nói một chữ lại một chữ càng ngoan độc. Victoria nghe được lời nói của Kim Taeyeon không chỉ có bị sợ đến tiểu cả ra quần. Nhìn Kim Taeyeon phát ra âm thanh run rẩy quát:

"Kim Taeyeon, rốt cuộc cô là ai????? Cô là ma quỷ."

"A ~, ngay cả mình đắc tội với người nào cô cũng không biết sao? Chết đúng là không oan uổng mà. Vốn chúng tôi chỉ muốn phế bỏ một cái tay của cô, cũng không có ý định lấy mạng của cô, nhưng cô vẫn không biết hối cải. Nếu thiên đường có lối cô không muốn đi, cô lại cứ muốn đi trêu chọc ma quỷ trong địa ngục, vậy cô nên sớm nghĩ đến mình sẽ có ngày nay."

Nói xong Cô liền xoay người rời đi.

"Vợ à, Tae sẽ đem từng người hại chết bảo bối của chúng ta diệt trừ toàn bộ." Kim Taeyeon nói ở trong lòng, sau đó lái xe về nhà.









_--------------------------

Chap mới nà. Cũng khá lâu ròi nhĩ.. Hihi.

*cuối đầu chào*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro