Interlude: Hồ Chí Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm thanh vắng. Hồ Chí Minh đắp chăn cho từng người lính, kẽ nhón chân bước vào bếp và nhóm lửa.

"Đêm nay thật là yên tĩnh, phải không?"-HCM

HCM quay người lại nhìn một anh lính nhìn ông với vẻ mặt đáng thương.

"Bác ơi! Bác chưa ngủ?"

Anh lính nói với vẻ lo lắng.

"Bác có lạnh lắm không?"

HCM lắc đầu nói.

"Chú cứ việc ngủ. Ngày mai đi đánh giặc!"-HCM

Nghe lời HCM, anh lính quay lại chỗ ngủ của mình, nhắm mắt cố ngủ nhưng vẫn bồn chồn.

Không biết nói gì hơn, anh nằm lo HCM ốm. Lòng anh cứ bề bộn vì HCM vẫn thức hoài. Chiến dịch hãy còn dài rừng lắm dốc lắm ụ đêm nay Bác không ngủ, lấy sức đâu mà đi!, anh lính nghĩ.

Lần thứ ba thức dậy anh hốt hoảng giật mình, HCM vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắc.

Anh vội vàng nằng nặc:

"Mời Bác ngủ Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ."

"Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai đi đánh giặc Bác thức thì mặc Bác. Bác ngủ không an lòng."-HCM

HCM thương đoàn dân công, đêm nay ngủ ngoài rừng. Rải lá cây làm chiếu, manh áo phủ làm chăn...

Trời thì mưa lâm thâm, làm sao cho khỏi ướt. Anh lính càng thương càng nóng ruột. Mong trời sáng mau mau, anh lính cầu trong lòng.

Anh đội viên nhìn HCM, HCM nhìn ngọn lửa hồng, lòng vui sướng mênh mông, anh thức luôn cùng ông.

Đêm nay ông ngồi đó. Đêm nay ông không ngủ. Vì một lẽ thường tình. Ông là Hồ Chí Minh.

--------------------------------------------------------------------

Nói thật cái này là chép luôn nguyên cả bài thơ Đêm nay Bác không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro