chương 11 - Suprises

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến giờ nghỉ trưa, tôi lấy hai hộp bento của tôi và Takemi. Takemi thì... liền chạy lại, nắm tay tôi và đưa tôi đến đâu đó.

"Ta- Takemi?! Tôi biết chúng ta đang hẹ hò nhưng... như vậy là hơi lộ liễu đó!"- tôi đỏ mặt. Xấu hổ quá đi!!!

"Xin lỗi! Nhưng tớ muốn chúng ta đến một nơi riêng biệt."- Takemi ngượm ngào nói.

Cậu ta dừng lại, tại sao? Và cậu ta bế tôi như một công chúa! Xấu hổ quá...!

Tôi vô thức ôm hộp bento của chúng tôi, tôi sợ rằng chúng sẽ đổ... vì tốc độ tối đa của Takemi là 30km/h!!!!

Cậu ta chạy rất nhanh, chạy xuống sân, chạy sang khu học mới, chạy trên hành lang tầng trệt... nhanh quá... tôi còn không có thời gian để thở...

Takemi thả tôi xuống trước phòng... clb Họa?

Takemi lấy ra một cái chìa khóa, mở cửa phòng... wait, chỉ có hội trưởng mới có thể giữ chìa khóa. Vậy... Soma đã cho Takemi chìa khóa để chúng tôi có thể ăn ở nơi yên tĩnh. Sasuga Soma-san, đúng là con của trùm yakuza.

Tôi đưa cho Takemi hộp bento của cậu ta, chúng tôi ngồi xuống kế bên nhau... khoan! Tôi dừng Takemi lại.

"Đeo cái này trước đi."- tôi đưa cho Takemi một cặp kính răm mà tôi không biết mình lấy ra từ đâu.

Takemi đeo vào và bắt đầu mở hộp bento ra. Ánh sáng phát ra làm chói mắt tôi nên tôi nhìn ra chỗ khác. Rồi tôi nhìn sang Takemi... cậu ta đang khóc?!

"C... có chuyện gì vậy? B... bộ tôi không làm tốt sao...?"- tôi lo sợ.

"Không... quá tốt mới phải... tớ không ngờ rằng... cậu lại tốt với tớ như vậy..."- Takemi cảm động.

"Um... chúng ta có thể bắt đầu ăn chưa?"

"A... a! Được!"- Takemi lúng túng.

Takemi bắt đầu ăn bento tôi làm cho, vẻ mặt của cậu ta rất... rất hạnh phúc. Có vẻ đã overkill rồi, mặc dù đang ở trong phòng nhưng tôi lại thấy ánh sáng hào quang chiếu từ thiên đàng chiếu vào Takemi, vẻ mặt của cậu ta trông rất là thỏa mãn và như là đã sẵn sàng chết.

"Um... Takemi... vị của nó thế nào?"- tôi hỏi. Phải cho một số cliché cơ chứ.

"Rất ngon! Ước gì tớ được ăn món này mỗi ngày!"- Takemi vui vẻ nói.

"Cậu làm tôi cảm thấy rất vui."- tôi nói một cách vui vẻ.

Takemi nhìn tôi với ánh mắt hơi buồn, tại sao thế?

"Cậu... vẫn không cười. Cậu có thể cười cho tớ được không?"- Takemi nói với giọng điệu cầu xin.

Thế là tôi cố gắng di chuyển cơ mặt... eh? Tôi không thể, tôi không thể cười... tôi lắc đầu một cách buồn rầu.

"Vậy sao... xin lỗi vì đã để cậu cố quá. Dù sao thì chúng ta ăn nhanh lên thôi."- Takemi cười khổ.

Nói mới nhớ, tôi không nghĩ là mình đã cười lần nào sau năm thứ hai trung học... có vẻ sự ăn mòn đã lấy đi khả năng để cười của tôi. Tôi buồn rầu ăn tiếp... đồ ăn của tôi đúng là ngon mà! Mọi nỗi buồn đã đi đâu không biết. Cảm giác này thật ấm áp, thật dễ chịu khi được ăn cùng người... người thích tôi.

"Cảm ơn... Shizaki..."- tôi lỡ nói.

Takemi đỏ mặt ngạc nhiên nhìn sang tôi, tôi thường cảm thấy bồn chồn khi có ai đó nhìn tôi nhưng... tại sao với Takemi tôi lại cảm thấy xấu hổ thế này?

'Uwu! Tiến triển khá tốt!'

Tiến triển này khá là tốt với tôi, với đà này thì... tôi nghĩ mình sẽ đủ can đảm để có thể nhảy... một lần nữa.

"Này, Takemi..."- tôi gọi cậu ta.

"C... có chuyện gì, Yuyu?"- Takemi đáp lại.

"Chiều nay... mặc dù hơi trễ... cậu có thể cùng tôi đi đến clb nhảy được không?"- tôi rụt rè hỏi.

"Chẳng lẽ... cậu định nhảy trên sân khấu sao?!"- Takemi mỉm cười vui sướng.

"Đúng vậy... tôi chỉ làm vậy vì tôi... tôi..."- tôi im lặng. Tôi không thể nói ra được!!!

"Hihi, dù cậu muốn làm gì thì tớ luôn ủng hộ cậu."- Takemi mỉm cười.

Tôi giang tay ra... tôi muốn một cái ôm... tôi muốn ôm cậu ta... tôi muốn ôm người duy nhất nói chuyện với tôi... tôi muốn ôm...

Tôi ngã mình vào lòng Takemi, ôm chặt cậu ta. Takemi có vẻ rất lúng túng, tôi có thể nghe thấy tim cậu ta đập rất nhau... cảm giác này... 'ta chưa từng có cảm giác này...' cảm giác ở bên một người khác thật ấm áp... mình cảm thấy rằng... mình có lỗi với Arami... không... mình có lỗi với Onee-san... mình đã lảng tránh chị ấy quá lâu rồi...

Tôi từ từ nhắm mắt lại... tôi nghĩ mình có thể ngủ ở ngay đây...

--------------------------------------------------------------------

Master ơi là Master, cô không thể cứ ngủ ở đây! Uwu! Ngủ ở đây không hề hợp gì cả!

Ta là Servant của cô, ta biết việc gì sẽ tốt cho cô... ngoại trừ... ta không biết phải làm trong cuộc sống tình cảm... vậy cô phải một mình gánh mình nhé, Master của ta.

Hm... Master của ta đang ôm Shizaki một cách khá là... như cô ấy muốn ai đó làm dịu đi cơn khó chịu của cô ấy. Lần đầu tiên chúng tôi gặp, ta đã có thể thấy rằng Master bây giờ rất khác lúc trước, người đáng ra phải triệu hồi Anh linh là Akime Sora nhưng cô ấy không hề sở hữu một Thánh Tích, vậy việc ta được triệu hồi là do ta giống với Master nhất và việc cảm xúc của Master khác hoàn toàn ta chính là bằng chứng.

Việc tình cảm ta không phải là giỏi nhất, dở nhất thì đúng hơn. Phản bội gia đình, lờ đi người con, ta thật là một con người tệ hại... nhưng vì ham muốn ích kỉ của bản thân, ta đã làm vậy! Uwu!

--------------------------------------------------------------------

Tôi nên làm gì đây?! Yuyu ngủ rồi! Cậu ấy ngủ trông rất yên bình, tôi nên làm gì đây?! Tôi không muốn thấy Yuyu bực mình vì lỡ phá giấc ngủ của cô ấy... chắc ngồi đây đợi cậu ấy thức cũng được.

Tôi từ từ hạ Yuyu, cho cô ấy nằm lên đùi tôi. À phải rồi, Yuyu có nhờ mình giúp cô ấy đến clb nhảy, tôi chắc chắn sẽ làm được vì Yuyu. Nhìn vẻ mặt yên bình của Yuyu làm tôi cũng thấy yên lòng, nhưng... ngay cả khi ngủ Yuyu vẫn không cười.

Tôi dùng ngón cái chạm vào má của Yuyu, chúng quá mềm mại và dễ chịu~ tôi có thể chọc má Yuyu cả ngày mà không chán. Nhìn vẻ mặt tỏ ra hơi khó chịu của Yuyu thật đáng yêu mà~

Tôi xoa đầu Yuyu. Mái tóc dài đen tuyền của Yuyu thật là thơm và mượt mà, ngón tay tôi có cảm giác như đang được mát xa giữa mái tóc xinh đẹp của Yuyu. Sướng quá đi~

Vừa được ngắm Yuyu ngủ vừa được xoa đầu cô ấy làm tôi rất là vui, hihi. Tôi có thể ngồi ở đây cho đến khi cô ấy thực sự rất thoải mái, nhất là 2 tiết cuối sẽ nghỉ để chuẩn bị cho lễ hội trường... tôi có thể ở đây đến lúc nào cũng được.

Tôi rất muốn thấy Yuyu mặc đồ maid, chắc chắn sẽ rất đẹp. Yuyu sẽ là... cô hầu gái lạnh nhạt, coi chủ nhân mình như cỏ rác, đó là những gì lớp quyết định hôm qua nên tôi không chắc Yuyu sẽ đồng ý không nữa.

"Shizaki... đừng bỏ em nhé..."- Yuyu nói mớ, và hơi rung.

Ehhhh?! Yume đang mơ cái gì thế này?! Nhìn mặt của cô ấy trông rất khó chịu, chắc là đang gặp ác mộng. Tôi ôm Yume, cô ấy cũng ôm tôi lại, cô ấy ôm rất chặt! Đừng lo, tớ sẽ luôn ở bên cậu từ lúc này trở đi. Tôi ôm Yume chặt lại, cô ấy đã hết rung và lại ngủ một cách rất yên bình.

Tôi cúi đầu và hôn vào má Yume, tôi nghĩ mình nên làm vậy như một lời chúc.

--------------------------------------------------------------------

Soma Zukichi đây, chết tiệt. Tôi tưởng mình sẽ thấy cảnh mát mẻ cơ chứ, Shizaki lột đồ và chơi Yugame. Đây đã có thể là một h*ntai plot cho Nao vẽ rồi, tiết quá... nhưng mà thế này cũng được, một câu chuyện khá wholesome.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro