Faust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dân chúng ở Uruk luôn tin tưởng đây là thời đại hoàn mỹ nhất, mặc dù vua của bọn họ không được hoàn mỹ mà lại có chút xíu ngang ngược, nhưng không sao, điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự dũng mãnh và anh minh của ngài.

Mà vị vua có chút xíu ngang ngược ấy đây, giờ này đang ở trong thư phòng của hắn, nhìn văn thư mà các quan hành chính trình lên cho hắn, cho thấy hết thảy mọi sự trong quốc gia đều tốt đẹp.

Hắn đứng bên cửa sổ, sau khi đã xử lý xong công vụ, nhìn bao quát vương thành, sau đó phát ra tiếng hừ tức giận.

Gilgamesh bây giờ cảm thấy rất buồn bực, mặc dù hắn sẽ không thừa nhận điều đó.

"Là cái gì khiến cho ngươi tâm phiền ý loạn?"

Ghế gỗ được thảm nhung phủ lên bỗng nhiên bị vị khách không mời mà tới đột ngột xuất hiện chiếm chỗ.

Tóc xanh dài mềm mại xinh đẹp mà rủ xuống lan can, một cánh đen nhỏ vẫy vẫy phát ra tiếng gió phong phanh.

"Chỉ là nhân loại tầm thường làm ta cảm thấy không thú vị mà thôi."

Gilgamesh xoay người.

"Bản vương cũng sẽ không để loại sự tình cỏn con này làm cho tâm phiền ý loạn."

Phát giác được Gilgamesh cũng không thật sự tức giận với mình, Enkidu quỳ gối trên ghế thò người ra hướng về phía trước, ngẩng khuôn mặt tinh xảo của hắn hướng Vua của Uruk hỏi thăm:

"Vậy ta có để ngươi cảm thấy thú vị không?"

"Một ác ma đột nhiên xuất hiện, sau đó ở lại trong cung điện hết ăn lại uống sao?"

Gilgamesh không nể mặt mũi châm chọc nói.

"Đừng đem ta nói thành vô dụng như thế, Gil."

Enkidu lùi về thân thể, đem cánh che khuất trước người chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, làm ra vẻ ta thật ủy khuất, ta thật tổn thương, chỉ lộ ra một đôi mắt vàng kim sáng tỏ.

"Ta có thể thỏa mãn tất cả nguyên vọng của ngươi nha. Khiến cho ngươi tìm được vui thú giữa cuộc sống tẻ nhạt này."

Ưu tai du tai tá túc ở Vương cung hơn nửa năm, ác ma xinh đẹp này rốt cục chuẩn bị lộ ra răng nanh rồi sao.

Gilgamesh nheo cặp mắt lại, có chút hào hứng, chờ Enkidu nói tiếp.

"Trao đổi chính là, linh hồn của ngươi sau khi chết sẽ thuộc về ta."

Ác ma vươn bàn tay xinh đẹp lấy một quả táo đỏ trên bàn, đưa lên môi cắn nhẹ.

Vỏ táo đỏ tươi như máu, bàn tay mềm nhẹ xinh đẹp, cùng đôi mắt vàng kim giấu dưới đôi cánh đen tạo ra cảm giác thật ma huyễn.

Tựa như táo ngọt làm ác ma trở nên vui vẻ, hắn tươi cười mà hướng Gilgamesh đưa ra câu hỏi:

"Thế nào, Gil~ Không suy nghĩ một chút sao~?"

Linh hồn của nhân loại, quả là một điều kiện cũ rích.

Gilgamesh lại đối với vấn đề thờ ơ. Hắn đứng trước bệ cửa sổ, ngược hướng mà nhìn xem Enkidu, dùng lời nói ý vị sâu xa xác nhận:

"Ngươi muốn cùng bản vương trao đổi sao, hửm?"

"Ta xin thề trước thần Libra, chỉ cần cán cân cân bằng, giá trị như nhau, côn trùng hay thần minh đều là bình đẳng." Enkidu cười, đôi mắt vàng cong cong như trăng non, "Vua cùng Quỷ cũng như nhau mà thôi, Gil."

Nụ cười của ác ma nhìn qua ngọt ngào lại nhu thuận, giống hoa tươi cùng bánh ngọt tản ra an tĩnh dụ hoặc.

Đối mặt Enkidu như thế này, Gilgamesh giống như là khắc chế không được mỉm cười. Ôm lấy khóe miệng, hắn đi tới bàn đọc sách, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng lấp láng của Enkidu.

"Ngươi sẽ không phải là tự cho rằng điều kiện mình đưa ra rất mê người đi? Nếu quả thật là vậy, Enkidu, ngươi làm ác ma không khỏi quá thất trách."

Lần này Enkidu thật sự đoán không ra, Gilgamesh trước mắt hắn nhìn như là đang nổi giận, lại giống là ôn nhu trách cứ, hàm ý sau nụ cười kia làm ác ma cảm thấy hoang mang.

Hắn bất an giật giật, nhỏ giọng kêu:

"Gil?"

Gilgamesh đưa tay đẩy ra đôi cánh đen, lộ ra khuôn mặt trắng nõn giấu đằng sau.

Đôi mắt màu hồng ngọc tiên diễm dị thường, làm người ta không phân rõ đâu mới là ác ma, đâu mới là dê non sắp bị làm thịt.

"Cậy vào ngoại lực đến hái trái cây, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện nhàm chán nhất thế gian sao?"

Vô thượng chắn chắn từ ngữ như là hồng ngọc khảm nạm trên ngai vàng.

"Nguyện vọng của bản vương đương nhiên đều sẽ được thực hiện."

Nhưng không phải dựa vào ngươi.

Enkidu đọc được ẩn ý này từ trong mắt Gilgamesh.

Gil thật sự ngạo mạn.

Hắn giang hai cánh tay ôm con mồi ngạo mạn của mình.

Quả táo đỏ lộp bộp lăn đến một góc khuất nào đấy.

Trận đi săn này đại khái là thất bại rồi.

Nhưng từ lọn tóc cho đến cánh của ác ma đều tràn đầy hưng phấn cùng hạnh phúc.

"Vậy chứng minh cho ta xem đi, Gil, chứng minh ta sai rồi."

Khuyết điểm của đem hoàng cung xây quá lớn chính là, khoảng cách từ thư phòng đến tẩm điện quá mức dài dằng dặc, cho nên Gilgamesh dứt khoát từ bỏ.

Enkidu bị nắm lấy cánh đặt ở trên bàn sách, bàn tay dán lên màng cánh mỏng, bởi vì nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Gilgamesh mà run nhè nhẹ.

Hắn mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía Gilgamesh, cần cổ theo động tác này càng lộ rõ.

Ánh mắt Gilgamesh lưu luyến giữa yết hầu hơi nhô lên và đôi môi hồng nhạt, cuối cùng ra lựa chọn, cúi người ngậm lấy cần cổ hơi nhô lên kia

"Gilgamesh!" Enkidu phát ra kháng nghị.

Cảm giác yết hầu bị ngậm chặt phi thường hỏng bét, dù cho động tác của Gilgamesh đã rất khắc chế, nhưng Enkidu không thể không nghĩ tới sư tử trên thảo nguyên chính là cắn chết bò rừng như vậy.

Hắn giằng co, hai tay đẩy bả vai Gilgamesh, co lại đầu gối đẩy ra bụng của đối phương.

Gilgamesh bị ép phải cùng Enkidu kéo dài khoảng cách, nhưng hắn không hề có ý định dừng tay.

Nắm chặt song quyền, thêm lực đè xuống tinh tế cánh xương, giống như muốn đem hai cánh bẻ vặn ra đằng sau, tại màng mỏng trên cánh bắt đầu chảy ra huyết dịch.

Đâu đớn bén nhọn mà nặng nề theo thần kinh tràn vào xương sống, trong sâu trong thân thể Enkidu trắng trợn cắn xé, liên miên không ngừng, cuối cùng phá hủy hắn chống cự ngoan cố của hắn.

Enkidu tứ chi xụi lơ nằm ở trên bàn sách, dùng một loại ánh mắt đầy tràn oán hận, lại phá lệ làm người thương yêu trừng Gilgamesh.

"Là ngươi muốn ta chứng minh, ta sẽ đích thân thực hiện nguyện vọng của mình."

Gilgamesh lấn đến gần ác ma an tĩnh của hắn, chóp mũi kề chóp mũi, mắt đỏ phản chiếu mắt vàng, dường như trong nham tương có hoàng kim sôi trào.

"Vì thế nên cảm thấy vinh hạnh đi, Enkidu, ngươi là ta một trong rất nhiều nguyện vọng của ta."

Có lẽ mình quả thật là một cái ác ma thất trách, Enkidu cam chịu nghĩ, bất quá hắn rất nhanh lại an ủi mình, sa vào nhục dục cũng coi như là một tội lỗi mê người đấy chứ.

Gilgamesh cuối cùng cũng buông hai cánh yếu ớt, chỉ lưu lại một cái tay giống như uy hiếp mà đặt gốc cánh vuốt ve, một cái tay khác rãnh rỗi kéo đi áo ngoài vốn nông rộng của Enkidu, vuốt ve thân thể trần trụi của hắn.

Nhiệt độ cơ thể của ác ma tựa hồ so với nhân loại lạnh hơn một chút, cái này có lẽ giải thích cho việc vì sao bọn hắn muốn vĩnh viễn thiêu đốt bên trongcLuyện Ngục bên trong. Tại Gilgamesh hơi có vẻ thô bạo thân mật hạ, Enkidu phảng phất nhớ lại bị liệt diễm chen chúc ấm áp.

Hắn dùng hai tay cùng hai chân cuốn lấy Gilgamesh, giống con mèo nhẹ cọ lấy đối phương. Gilgamesh đưa tay xoa lên một bên mặt hắn, lập tức cảm nhận được ngón tay bị ấm áp đầu lưỡi quấn lấy, một đôi nhọn răng nanh lưu lại vết cắn yêu thương.

Mượn nước bọt mơn trớn, Gilgamesh trực tiếp đem ngón tay nhét vào dưới thân Enkidu. Vách trong mềm mại bị xâm nhập, Enkidu ôm bả vai Gilgamesh, bởi vì cảm giác cổ quái khó chịu mà cuộn lên ngón chân.

Nhưng mà không đợi hắn cau mày thích ứng loại cảm giác này, ngón tay liền rút ra, âm hành Gilgamesh tiến tới cửa huyệt còn chưa kịp khép lại, chậm rãi cắm vào.

Trải nghiệm này quả thật có chút mâu thuẫn, Enkidu cong lên lưng, có chút phát run.

Hắn trong lúc nhất thời hắn hoài nghi Gilgamesh đang lừa hắn, nhân loại đâu thể nào đem hành vi thống khổ như vậy làm hưởng lạc được chứ? Rõ ràng là đau muốn chết.

Nhưng hắn lại đích đích xác xác từ đó bắt được một loại nhiệt tình nào đó, cảm giác thỏa mãn so trân bảo cùng rượu ngon mang đến chân thực được nhiều.

Ác ma chìm đắm bên trong mê hoặc dung túng Gilgamesh, tách ra hai chân, tiếp nhận tính khí đối phương tiến ra vào trong cơ thể của hắn, đồng thời mang đến tra tấn cùng vui thích.

Dịch thể dinh dính từ chỗ giao hợp nhỏ giọt xuống, làm bẩn mặt bàn. Nhưng mà phản ứng của Gilgamesh chỉ là đem văn thư đám quan chức tỉ mỉ viết xong tất cả đẩy xuống mặt đất, để ra càng nhiều vị trí để cho ác ma duỗi người.

Nhưng việc này cũng chẳng mấy quan trọng, hai tay Enkidu cơ hồ không hề rời Gilgamesh, hắn trong dục vọng lại lẫm mờ mịt luống cuống, cố chấp nắm lấy người dẫn đường duy nhất của hắn cùng làm ác giả.

Nhiệt độ cơ thể của Gilgamesh tại bên trong tình yêu trở nên càng thêm nóng hổi, Enkidu tựa sát hắn, bên trong hỗn loạn tưng bừng hồi tưởng lại thời kì thai nghén của tất cả ác ma tại trung tâm Luyện Ngục, tại hồ nước kia, vĩnh viễn có thiêu đốt lam tử sắc hỏa diễm.

Giống như thời điểm lúc mới sinh, hỏa diễm bao quanh Enkidu, khát vọng sưởi ấm khiến hắn không muốn xa rời ôm chặt lấy Gilgamesh, chui tại hõm cổ của bậc Vương giả, nhưng không có ngửi được mùi lưu huỳnh thuộc về hồ lửa, thay vào đó, là khí tức khô ráo ấm áp đến từ thân thể nhân loại.

Khi đang run rẩy trong cao trào, Enkidu cắn vành tai của Gilgamesh. Tự chọn ra một tư thế ôm nhau tương đối thân mật của con người, ác ma nhỏ giọng nói nhỏ:

"Gil, hưởng lạc là sa đọa."

Ôm dần dần ác ma đang lâm vào ngủ say, Gilgamesh hôn khóe miệng của hắn.

"Không sai, đây là thiên tính của con người, Enkidu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro