Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Sau khi cảnh sát rời đi, MC thông báo qua loa phát thanh rằng mọi người sẽ tập trung ở đại sảnh sau bữa trưa để công bố nhiệm vụ mới.

"Có sao không?" Kit gặp Faye trên hành lang sau khi cô hoàn thành việc lấy lời khai. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lời chửi rủa của Mai khi bị cảnh sát bắt đi khiến cả tòa nhà nghe thấy.

"Không sao. Hắn ta đã làm trò gì đó với chất ức chế của tôi."

"Mai thật hèn hạ. Thật may cậu không sao."

"Suýt nữa thì..." Hình ảnh tối qua hiện lên trong đầu Faye, mùi hương dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong không khí, cô liếm môi cảm thấy vị máu vẫn còn đọng lại trong miệng.

"Gì cơ?"

"Không có gì... Về phòng trước đây."

"À đúng rồi, Yoko có tìm cậu, cô ấy gõ cửa vài lần rồi." Kit gọi Faye khi cô chuẩn bị mở cửa phòng.

"Ừm... chắc cũng hiếu kì chuyện gì vừa xảy ra thôi. Nói sau nhé." Faye vẫy tay với Kit rồi trở về phòng.

Faye bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước cuốn trôi mọi thứ trên cơ thể, đến khi nước trở nên lạnh dần, cô mới nhận ra mình đã đứng rất lâu. Nhớ lại chuyện tối qua, Faye thở dài một hơi, gương mặt Yoko hiện lên trong đầu không sao xua tan được. Cô không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào, khi cố gắng làm rõ cảm xúc của mình, cô lại thấy mình chìm sâu vào sự bối rối hơn, liệu có phải cô chỉ bị thu hút bởi pheromone của Yoko. Faye lau khô cơ thể, thay quần áo sạch rồi bước ra khỏi phòng tắm, không nghĩ được gì thì đừng nghĩ nữa.

Một giờ trưa, các nghệ sĩ sau khi ăn xong lần lượt đến sảnh tầng một, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ mới.

Yoko muốn tìm Faye ngay trong bữa trưa, nhưng khi thấy Faye đang nói chuyện với người khác, em không dám làm phiền. Đợi đến khi MC công bố xong luật chơi và mọi người vội vàng chuẩn bị xuất phát, em vẫn không tìm được cơ hội.

Tâm trạng thấp thỏm khiến Yoko không nghe rõ luật chơi, khi nhận đồ dùng, nàng mới ngơ ngác nhìn túi đồ lớn nhỏ rồi tìm MC hỏi lại, "Anh có thể nói lại luật chơi được không? Tôi vừa rồi hơi mất tập trung, xin lỗi."

"Hôm nay là trò chơi sinh tồn ngoài trời kéo dài hai ngày một đêm. Các bạn sẽ xuất phát từ những điểm khác nhau, ai đến điểm đích trước 3 giờ chiều mai sẽ thắng. Trong balo này có lều, trong túi nhỏ này có nước, bánh mì và bánh quy. Cầm GoPro cẩn thận, hai ngày này các bạn phải tự quay lại hình ảnh của mình. Đây là bản đồ và đồng hồ định vị, đồng hồ có chức năng la bàn, nút này là nút cứu trợ khẩn cấp. Nếu gặp tình huống bất ngờ, bạn ấn nút này, nhân viên chương trình sẽ đến ngay, nhưng nếu bạn ấn thì coi như tự nguyện rời khỏi chương trình."

"Hả?" Nghe MC giải thích xong, Yoko không thể tin vào tai mình, sao lại tham gia chương trình sinh tồn thật sự thế này?

"Xuất phát nhanh đi, chúc may mắn, Yoko."

Faye giờ phút này đã nghiên cứu xong bản đồ và bắt đầu hành trình đến điểm nghỉ qua đêm. Cô khá vui khi có nhiệm vụ ngoài trời, được hòa mình vào thiên nhiên, dưới chân là đất mềm và lá khô, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người, ấm áp vô cùng. Mọi lo âu và mệt mỏi tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

Sắc trời dần tối, Faye tìm được một chỗ đất bằng phẳng để dựng lều. Nhìn bản đồ, cô thấy mình đi nhanh hơn dự kiến, với tốc độ này, ngày mai đến đích không thành vấn đề.

Bữa tối, Faye ăn một quả táo và một gói thức ăn nhanh. Chương trình cũng khá nhân văn khi không bắt họ phải tự tìm nước và thức ăn như chương trình sinh tồn thực sự.

Bầu trời vốn trong xanh không mây, có thể thấy nhiều sao, đột nhiên mây dày từ bốn phương tám hướng kéo đến, nhanh chóng nuốt chửng cả một vùng. Không khí ngập tràn hơi ẩm, dường như báo hiệu trận mưa lớn sắp tới. Thời tiết mùa hè thật thất thường.

Từng hạt mưa bắt đầu rơi lác đác, ban đầu chỉ là mưa nhỏ, nhưng nhanh chóng trở nên dày đặc và dồn dập. Faye thu dọn rác và chuẩn bị vào lều.

"Á!" Faye nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm.

"Ai ở đó thế?" Faye gọi lớn.

"Tôi bị trật chân rồi." Người bên kia trả lời.

Faye lấy áo mưa từ balo và chạy về phía phát ra âm thanh.

"Yoko?" Faye thăm dò hỏi.

Người bị trật chân ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với Faye, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, "P'Faye." Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Lại có cảm giác đó, như thể đã từng gặp gương mặt này ở đâu đó, hình ảnh dần rõ ràng, khi đó cô bé cũng đang khóc.

Faye nhanh chóng đến bên Yoko, khoác áo mưa lên cô, "Sao lại bất cẩn vậy?"

"Mưa lớn quá, em thấy phía trước có khoảng đất trống, chạy được hai bước thì trượt ngã."

"Đau không?" Faye kiểm tra chân của Yoko.

Yoko gật đầu.

Faye quay lưng lại phía Yoko, "Lên đây, chị cõng em về lều tránh mưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro