Phần 6: Yoko đợi chị có lâu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng bệnh viện, sự ra đi của Yoko đã để lại Faye trong một thế giới đầy những cảm xúc đau đớn và ân hận không thể tả nổi. Đã bao giờ một trái tim phải gánh chịu nỗi đau này? Faye cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình như những lưỡi dao sắc nhọn, cắt sâu vào tâm hồn đầy tội lỗi và hối hận. Cô đã để Yoko phải chịu đựng một mình, không chỉ trong những cơn đau thể xác mà còn trong những nỗi đau tinh thần mà chính Faye đã gây ra.

Những phút giây mà Faye đã lơ là, những lời động viên mà cô đã bỏ qua, giờ đây trở thành những mảnh ghép của bức tranh hoàn chỉnh về sự tàn nhẫn và vô tâm của chính mình. Những ký ức đau thương mà Faye cố gắng quên đi giờ đây như những gợn sóng không bao giờ tắt, luôn nhắc nhở cô về tình yêu đã bị bỏ lỡ.

Cô tự hỏi bản thân: "Làm sao có thể trân trọng những gì mình đã có khi còn có cơ hội, thay vì để đến khi mất đi mới nhận ra giá trị của nó?"

Giờ đây, khi Yoko đã ra đi, Faye phải đối mặt với sự thật tàn khốc rằng tất cả những gì còn lại chỉ là những ký ức đau thương và những lời xin lỗi chưa kịp nói.

Sự ân hận của cô không chỉ là một cảm xúc thoáng qua, mà là một vết thương sâu thẳm trong tâm hồn. Mỗi ngày trôi qua, Faye đều phải sống trong cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, nơi mà nỗi đau của sự hối hận và tiếc nuối là những nhắc nhở không thể xóa nhòa.


Ba tháng đã trôi qua kể từ sự ra đi của Yoko, Faye vẫn chìm đắm trong sự tuyệt vọng và hối hận không thể tả nổi. Mỗi ngày trôi qua, nỗi đau của sự mất mát cứ như những đợt sóng không ngừng vỗ về, dập dồn vào trái tim Faye.

Ký ức về Yoko không chỉ là những mảnh ghép của quá khứ, mà đã trở thành một ám ảnh khôn nguôi, những khoảnh khắc từng hạnh phúc giờ đây lại nhấn chìm Faye trong nỗi đau tột cùng.

Faye sống trong một thế giới không còn mục đích, lạc lõng và đơn độc. Cô đã từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả những mối quan hệ công việc mà cô hay ưu tiên lên hàng đầu. Trong tâm trí Faye chỉ còn lại hình ảnh của Yoko cô gái mà cô đã vô tình đẩy ra xa, người đã phải rời bỏ thế gian này với nỗi đau tột cùng.

Đôi khi, Faye tự hành hạ mình bằng những hình ảnh về Yoko trong quá khứ, nơi Yoko từng là ánh sáng của cuộc đời cô, luôn là bông hoa rực rỡ bên cạnh hướng dương của Faye. Những ký ức đó trở thành những mũi dao sắc nhọn, cứa vào trái tim Faye với mỗi lần nhớ lại.

Sự ra đi của Yoko để lại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy. Faye cảm thấy mình đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, và không gì có thể làm vơi đi nỗi đau này. Cô biết rằng sự ra đi của Yoko là cái giá mà cô phải trả cho sự vô tâm và lạnh nhạt của mình, một cái giá quá đắt mà không thể nào chuộc lại được. Faye ước mình có thể quay ngược thời gian, yêu thương và chăm sóc Yoko đúng như cách mà cô ấy xứng đáng, nhưng mọi thứ giờ đây đã quá muộn màng.

Khi Yoko đã không còn, Faye chỉ còn lại sự hối hận mãi mãi. Những giọt nước mắt không ngừng rơi, và mỗi đêm, Faye tự hỏi liệu mình có thể tìm được sự tha thứ không, hay chỉ đơn thuần là sống trong sự dày vò của ký ức đau thương. Cuộc sống của cô giờ đây là một chuỗi những khoảnh khắc không có hồi kết của sự ân hận và nỗi nhớ về một tình yêu đã mất mãi mãi. Cô sống trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, nơi mà mọi điều chưa làm được, mọi lời xin lỗi chưa nói ra, và tình yêu đã mất, đều là những nhắc nhở đau đớn về sự tàn nhẫn của chính mình.
____

Nửa năm sau khi Yoko ra đi, Faye cảm thấy mình như bị cuốn vào một hố sâu không đáy của sự tội lỗi và đau khổ. Mỗi ngày trôi qua, ký ức về Yoko không ngừng ám ảnh tâm trí cô, như một vết thương không bao giờ lành. Trong cơn tuyệt vọng, Faye tìm đến rượu bia như một cách để lấp đầy khoảng trống đau đớn mà Yoko để lại. Cô nghĩ rằng nếu nhét thứ nước đắng nghét đó vào cơ thể mình, nó có thể giúp xua tan những hình ảnh đau thương, giúp cô quên đi gương mặt và nụ cười của Yoko.

Những buổi tối Faye ngồi một mình trong căn hộ trống vắng, uống rượu như một liều thuốc mê, tìm cách chôn vùi nỗi đau trong những cốc bia nặng trĩu. Nhưng rượu chỉ khiến nỗi đau trở nên mơ hồ và lấn át, nó không giúp cô quên đi mà chỉ làm rõ hơn hình ảnh của Yoko. Trong cơn say, những hình ảnh của Yoko lại hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết, như những bóng ma không thể xua đuổi.

Mỗi cơn say, Faye tưởng chừng như có thể tạm quên được những ký ức đau đớn, nhưng thay vào đó, những hồi ức về Yoko lại tràn về như một cơn sóng dữ. Hình ảnh Yoko, với ánh mắt đầy buồn và nụ cười nhạt nhòa, hiện lên trước mặt cô, rõ ràng hơn bao giờ hết. Dù cô nhắm mắt lại hay quay đi, Yoko vẫn không thể rời khỏi tâm trí cô. Đôi khi, Faye thậm chí còn nghe thấy giọng nói của Yoko, nhẹ nhàng, đầy đau đớn, như đang trách móc cô vì đã không giữ lời hứa, vì đã bỏ mặc cô trong những giờ phút cuối cùng.

Rượu bia chỉ làm cho nỗi đau trở nên mơ hồ hơn, nhưng không thể làm nó biến mất. Trong những giây phút tỉnh táo, cô cảm thấy sự trống rỗng bên trong mình trở nên sâu thẳm hơn. Những hình ảnh về Yoko, với những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng, không ngừng hiện lên trước mắt Faye. Mỗi cơn say chỉ làm nổi bật thêm sự vắng mặt của Yoko, càng làm rõ sự mất mát và hối tiếc trong lòng Faye.

Cô hiểu rằng không có loại rượu nào có thể làm dịu đi nỗi đau này, không có chất men nào có thể xóa nhòa những ký ức này.

Đôi khi, trong những giây phút tỉnh táo, Faye tự hỏi liệu cô có thể làm gì để chuộc lỗi, hay liệu những nỗi đau này sẽ mãi là một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống của cô. Nhưng cô biết rằng, dù có cố gắng thế nào, những hình ảnh về Yoko và những hối tiếc trong lòng cô sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất.

"Xin lỗi bé con, chị không thể tự chăm sóc mình khi không có người nhắc nhở nữa rồi."

Faye vừa uống một ngụm rượu mạnh, nước mắt lăn dài trên má cô. Cô đặt ly rượu xuống, tay run rẩy khi nhìn vào những kỷ niệm về Yoko.

"Chị cảm thấy mình đang dần mất đi chính mình, không còn sức lực để đối mặt với tất cả. Chị thật sự không biết phải làm sao nữa..."

Cô ngồi xuống sàn, cảm giác choáng váng dần tăng lên. Cả cơ thể cô trở nên nặng nề, và ánh sáng xung quanh bắt đầu mờ dần. Faye nhắm mắt lại, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, và cô từ từ ngất dần trong nỗi đau và sự tuyệt vọng.

____

Một năm sau khi Yoko ra đi, cô tự nhủ rằng phải làm lại từ đầu, như một cách để tri ân những gì Yoko đã từng trao cho cô. Faye bắt đầu tập trung vào việc chăm sóc bản thân, điều mà Yoko đã luôn khuyên nhủ. Mỗi sáng, cô thức dậy sớm, tập thể dục để làm mới cơ thể, và ăn uống điều độ để nuôi dưỡng sức khỏe. Những bước đi nhỏ, như việc đọc sách hay viết nhật ký, trở thành cách để Faye dần hồi phục và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.

Mỗi hành động của Faye, dù là chăm sóc bản thân hay đối xử tốt với người khác, đều được thực hiện với lòng quyết tâm và tình yêu thương. Cô không còn chìm đắm trong những cơn say hay tìm kiếm sự giải thoát trong rượu bia. Thay vào đó, cô đối diện với từng ngày mới bằng sự kiên nhẫn và sự tự trọng mới tìm thấy.

Suốt một năm đó, Faye đã học được cách sống chậm lại, để có thời gian cảm nhận và trân trọng những điều giản dị. Cô bắt đầu tham gia vào các hoạt động từ thiện và hỗ trợ những người xung quanh, như một cách để đền đáp những gì mình đã nhận được từ Yoko tình yêu thương và sự chăm sóc không điều kiện.

Mỗi lần giúp đỡ người khác, Faye cảm nhận được sự an ủi và động viên, như thể Yoko đang nhắc nhở cô về những giá trị thực sự của cuộc sống. Thành công trong sự nghiệp và gầy dựng một tài sản đáng kể. Để bù đắp cho những sai lầm của mình, Faye đã quyết định quyên góp toàn bộ tài sản ấy cho các tổ chức từ thiện, như một cách để chuộc lỗi và thể hiện sự tôn trọng với Yoko. Đó không chỉ là hành động của lòng thành, mà còn là một nỗ lực để làm cho thế giới này tốt đẹp hơn, như Yoko đã từng mong ước.

Faye bắt đầu thực hiện những ước mơ mà Yoko đã không thể hoàn thành. Cô dấn thân vào chuyến hành trình đến Thượng Hải, ghé thăm những địa điểm mà Yoko từng mơ ước. Faye thưởng thức từng món ăn mà Yoko từng giới thiệu, cảm nhận sự gần gũi với Yoko qua từng miếng ăn, từng khoảnh khắc trong chuyến đi. Những hình ảnh về Yoko sống động hơn bao giờ hết trong tâm trí Faye, như thể Yoko vẫn đang bên cô, nắm tay chỉ dẫn từng bước.
____

Khi Faye trở lại thăm mộ Yoko, trái tim cô trĩu nặng nỗi nhớ và sự ân hận. Cô dành cả buổi chiều quét dọn, làm cho khu mộ trở nên sạch sẽ và gọn gàng. Cô cảm thấy như thể mình đang làm cho Yoko một món quà cuối cùng, thể hiện lòng yêu thương và sự trân trọng. Sau khi hoàn thành, Faye ngồi xuống bên mộ, cảm giác như đang ôm lấy Yoko lần cuối. Cô kể về mọi thứ đã xảy ra trong năm qua, từ chuyến đi đến Thượng Hải, những món ăn, cho đến những thành công trong công việc. Mỗi câu chuyện, mỗi kỷ niệm đều chứa đựng sự đau khổ và hối tiếc sâu sắc.

Trong tâm trạng đan xen giữa nỗi đau và sự bình yên, Faye ngước nhìn bầu trời khi hoàng hôn buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi đã để em chờ lâu rồi, đợi chị một xíu nhé, chị tới với em đây, bé con."

Faye mở gói thuốc mà cô đã chuẩn bị từ lâu. Cô cảm thấy mình đang ở một ngã rẽ cuối cùng của cuộc đời, nơi mà sự hối hận và tình yêu hòa quyện. Ngồi bên mộ Yoko, cô nhắm mắt lại, cảm giác như đang ôm lấy Yoko, như một lần nữa trở về với tình yêu mà mình đã đánh mất. Môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười đầy ân hận nhưng cũng đầy sự bình yên.

Faye uống thuốc, và trong giây phút cuối cùng, cô cảm nhận được sự hòa quyện với Yoko, như một vòng tay không bao giờ buông lơi. Cô ra đi mãi mãi, để lại phía sau là một cuộc đời đầy hối tiếc và một tình yêu không bao giờ có thể trở lại. Trong những giây phút cuối, Faye cảm thấy như mình đã cuối cùng trở về với Yoko, nơi tình yêu và sự hối hận hòa quyện thành một, một kết thúc đầy đau đớn nhưng cũng đầy ý nghĩa.

Khi Faye quyết định chọn cái chết để đến bên cạnh Yoko, đó không phải là hành động đơn thuần của sự tuyệt vọng mà là một sự lựa chọn đầy ý nghĩa, một cuộc trở về sau bao nỗi đau và hối hận. Cô hình dung một viễn cảnh trong đó hai trái tim, dù đã phải trải qua nhiều đau thương, sẽ hòa quyện vào nhau trong vĩnh cửu.

Cái chết không còn là kết thúc, mà là một cánh cửa mở ra để Faye và Yoko đoàn tụ trong một thế giới không còn những khổ đau, nơi tình yêu của họ sẽ được tự do và không còn bị chi phối bởi những điều trần tục. Sự kết hợp này là một biểu tượng của tình yêu bất diệt, vượt qua cả sự sống và cái chết, hòa quyện trong một mảnh vĩnh hằng không còn chia cắt.

________

Cuối cùng lời nhắn gửi từ sự ra đi của Yoko là một bài học sâu sắc về việc trân trọng những gì mình đang có. Faye hiểu rằng chỉ khi người ta thực sự đánh giá cao và yêu thương những gì mình có, thì mới có thể tránh khỏi sự hối tiếc đau đớn khi tất cả đã quá muộn. Những giây phút cuối cùng của Yoko đã trở thành một lời nhắc nhở đầy cay đắng về sự tàn phá của sự vô tâm, và nỗi đau của việc không biết quý trọng tình yêu khi còn có cơ hội.

Từ giờ trở đi, không còn mỗi bước đi của Faye sẽ gắn liền với nỗi đau của sự mất mát, và những giờ phút tiếp theo của cuộc đời cô sẽ bị ám ảnh bởi sự hối hận không thể xóa nhòa. Cô sẽ không còn phải sống với gánh nặng của những điều chưa làm được, những lời chưa nói, và tình yêu đã mất, mãi mãi là một phần của nỗi đau và sự ân hận không bao giờ phai nhòa.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro