Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Sau khi Faye và Yoko thân mật trong văn phòng, Faye không còn che giấu tình cảm của mình nữa. Trọng tâm cuộc sống của cô bắt đầu dần dần nghiêng về phía Yoko.

Việc đưa đón Yoko đi làm mỗi ngày đã trở thành thói quen mới của Faye. Mỗi khi Yoko ngồi vào xe, nụ cười ngọt ngào pha chút ngại ngùng của nàng luôn khiến trái tim Faye xao xuyến.

Trong những khoảng rảnh khi làm việc, Faye luôn tranh thủ thời gian để ở bên Yoko. Các đồng nghiệp dần nhận ra rằng Faye bắt đầu thường xuyên ăn ở căng tin công ty hơn. Có lời đồn đại rằng Faye đang kiểm tra những người xuống ăn trưa khi chưa đến giờ nghỉ. Khi tin đồn đến tai Faye, cô chỉ mỉm cười bất lực.

Để hỗ trợ Yoko nhanh chóng phát triển trong lĩnh vực thiết kế, Faye không ngần ngại dốc hết sức mình.

Cô đưa Yoko đến các triển lãm thiết kế khác nhau, giúp Yoko tiếp cận những ý tưởng thiết kế tiên tiến nhất và các tác phẩm sáng tạo. Ánh mắt Yoko ngày càng sáng rực, niềm đam mê với thiết kế cũng ngày càng sâu đậm.

Thời điểm công ty ra mắt sản phẩm mới, Faye không ngần ngại giới thiệu Yoko với các đồng nghiệp trong ngành, không giấu giếm sự ngưỡng mộ và ủng hộ của mình dành cho em ấy, giúp Yoko - một người mới trong ngành - nhanh chóng bộc lộ tài năng.

Tâm trí Faye dần sáng tỏ, cô nhận ra rằng tình cảm của cô đối với Anan luôn là tình yêu của chị dành cho em gái. Cô chỉ đồng ý hẹn hò với Anan vì áp lực từ gia đình hai bên và sự kiên trì của Anan. Qua thời gian, cô tự lừa mình nghĩ rằng đó là tình yêu.

Faye không muốn mập mờ ở bên Yoko. Đã nhiều lần cô lấy hết can đảm để tìm thời điểm thích hợp nói lời chia tay với Anan, nhưng mỗi lần định nói ra, những lo lắng khác lại cản trở cô, khiến cô không thể thốt lên được lời nào.

Anan, người đang ở nước ngoài, cũng nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Faye. Trước đây, dù muộn đến đâu, Faye luôn kiên nhẫn chờ cuộc gọi của mình và giọng nói từ đầu dây bên kia luôn đầy quan tâm. Nhưng giờ đây, Anan thường gọi cho Faye mà không ai bắt máy. Thỉnh thoảng khi Faye nghe máy, giọng điệu của cô trở nên ấp úng và lạnh nhạt, khiến Anan vô cùng thất vọng và bối rối. Anan bắt đầu suy nghĩ liệu mình có đang quá mải mê theo đuổi con đường học tập mà bỏ qua cảm xúc của Faye, liệu mình có quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến ước mơ của mình mà không ở bên người yêu.

Sau vô số đêm trằn trọc suy tư và cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Anan đã đưa ra một quyết định quan trọng - từ bỏ việc học và trở về nước. Cô khao khát trở lại bên Faye, cố gắng hàn gắn mối quan hệ ngày càng xa cách của họ.

Khi máy bay từ từ hạ cánh xuống mảnh đất quen thuộc, trái tim Anan đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không dừng lại một giây nào mà thẳng tiến đến công ty của Faye.

Mà lúc này, Yoko đang báo cáo công việc trong văn phòng Faye. Khi nàng mới nói được nửa chừng, Faye đã bước tới sau lưng và ôm chầm lấy Yoko: "Có một nhà hàng mới mở, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon. Sau giờ làm chị đưa em đi nhé?"

Yoko xoay người lại ôm lấy cổ Faye, "Được thôi, nhưng em thích đến nhà chị ăn mì hơn."

"Em thật là nghịch," Faye hiểu ngay ý nghĩa trong lời nói của Yoko, cô nhẹ nhàng vỗ vào mông Yoko rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Hai người mãnh liệt hôn nhau, hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào mà không nhận ra cơn bão sắp ập đến.

Ngay lúc đó, trợ lý gọi điện thoại nội bộ báo với Faye: "Faye, cô Anan đang ở trước cửa." Tin tức đột ngột này như một cú sét đánh ngang tai, khiến Faye hoảng loạn. Cô vội buông Yoko ra, lúng túng chỉnh lại quần áo xộc xệch. Yoko cũng bị sự biến đổi bất ngờ này làm hoang mang, ánh mắt nàng đầy mơ hồ.

Anan đẩy cửa bước vào văn phòng, Faye cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ đang ký duyệt tài liệu cho Yoko.

Giọng cô hơi run, cố che giấu nội tâm bối rối: "Anan, sao em về mà không báo trước để chị sắp xếp người đón?" Cô cố gắng giữ giọng nói của mình nghe thật bình thản và tự nhiên.

Ánh mắt Anan lóe lên chút thất vọng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "Em muốn tạo bất ngờ cho chị mà."

Yoko nhận tài liệu trong tay Faye, từ bên cạnh vội bước qua Anan. Khi hai người đi ngang qua nhau, ánh mắt của họ giao nhau. Dường như trong ánh nhìn của các cô có những tia lửa bùng lên, linh cảm của một người phụ nữ khiến Anan cảm thấy lo lắng không yên.

Chờ Yoko rời đi, Anan không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Cô lao vào lòng Faye, ôm chặt chị ấy. Nước mắt chực trào trong khóe mắt, cô cố gắng tìm lại sự ấm áp và cảm giác an toàn từ trong vòng tay Faye.

Nhưng thực tế thường như một gáo nước lạnh tạt vào người. Trong lúc lơ đãng Anan nhìn thấy một sợi tóc màu nâu hạt dẻ không phải của mình trên cổ áo Faye. Tim cô thắt lại, ngay lập tức nhớ lại cô gái vừa rời đi cũng có mái tóc màu nâu hạt dẻ.

Tuy nhiên, Anan hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và giả vờ như không nhìn thấy sợi tóc đó. Cô kiềm chế nỗi đau trong lòng, mỉm cười nói với Faye: "Trước khi đến đây, em đã gọi điện cho gia đình. Ba em nói tối nay hai nhà mình sẽ đi ăn cùng nhau."

Faye nghe vậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử. Cô nghĩ thầm trong lòng, tối nay đã hẹn đưa Yoko đi ăn rồi, giờ biết phải làm sao. Nhưng trước sự kỳ vọng của cả hai bên gia đình, cô không thể từ chối, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Anan nhạy bén nhận ra sự do dự của Faye, nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn. Tuy nhiên, Anan vẫn quyết định tạm thời kìm nén sự bất an, chủ động trò chuyện với Faye về cuộc sống ở nước ngoài. Nhưng Faye lại tỏ ra lơ đãng, trả lời qua loa, trong lòng đang âm thầm tính toán cách giải thích với Yoko về việc tối nay không thể đi ăn như đã hẹn.

Thời gian trôi qua trong bầu không khí đầy ngượng ngùng, Faye viện cớ công việc bận rộn, cố gắng thuyết phục Anan về nhà nghỉ ngơi trước. Tuy nhiên, Anan kiên quyết từ chối, khẳng định rằng mình sẽ không làm phiền và kiên nhẫn chờ đợi ngay tại đây.

Faye bất đắc dĩ, phải cầm điện thoại và laptop, đứng dậy báo với Anan rằng cô cần tham gia một cuộc họp, rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.

Cô triệu tập toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế vào phòng họp, yêu cầu họ trình chiếu các phương án thiết kế đang thực hiện để mọi người cùng thảo luận và trao đổi.

Trong lúc giám đốc thiết kế đang điều chỉnh thiết bị, Faye đứng lên, nói rằng cô cần đi vệ sinh một lát, đồng thời trao ánh mắt ra hiệu cho Yoko, ám chỉ em theo mình ra ngoài.

Trong nhà vệ sinh, gương mặt Faye đầy vẻ khó xử, "Tối nay chị không thể đưa em đi ăn được rồi, mình dời sang ngày khác nha."

Yoko khoanh tay trước ngực, một mặt bất mãn: "Chỉ cần cô ấy trở về, em sẽ luôn bị đặt sau, đúng không?"

Faye vội vàng giải thích: "Không phải đâu, cô ấy về bất ngờ, chị cũng không hề biết trước. Tối nay là bữa ăn của cả hai gia đình, toàn là người lớn, chị không thể không tham dự."

Yoko im lặng, không nói gì.

Faye tiếp tục nói: "Em cho chị vài ngày, chị nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mối quan hệ với cô ấy."

Sau giờ làm, Yoko đứng lặng lẽ ở cổng công ty, ánh mắt đờ đẫn nhìn Anan với nụ cười rạng rỡ bước lên xe của Faye. Khoảnh khắc đó, trong lòng Yoko như có hàng nghìn mũi kim nhỏ xuyên qua, một cảm giác đau đớn không thể diễn tả nhanh chóng lan tỏa.

Đúng lúc ấy, giám đốc thiết kế lái xe đến, dừng lại trước mặt Yoko. Cô ấy mỉm cười, ánh mắt chân thành và đầy mong đợi, nhẹ nhàng nói: "Nếu em rảnh thì cùng đi ăn được không?"

Yoko ngạc nhiên một chút, suy nghĩ vài giây rồi quả quyết mở cửa ghế phụ ngồi vào, giọng nói có vẻ mệt mỏi và buồn bã: "Em không muốn ăn, mình đi uống rượu đi."
___________

Au viết dây dưa kiểu này sao tui thích quá 🫣🫣🫣. Viết tới luôn Au ơi, chơi tới cùng cho em, mang tiếng fic ngoại tình rồi thì mình bung xoã lên 🫣🫣🫣🫣🫣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro