Chương 2.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái ngây thơ tất cả đều nghĩ đến phải tình thì mới phát sinh “tính”(thú tính, tình dục), cô nhận định chị có với mình bao nhiêu là tình cảm, nếu không sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ.

“Đứa ngốc!” Sự phẫn hận trong chị chỉ có tăng chứ không giảm, nhìn cái dáng vẻ “bất sở vi động” của cô, cuối cùng buông ra hai tiếng, rồi xoay người bỏ đi trong bóng đêm.

Nhìn bóng dáng xa dần trong đêm của chị, toàn thân cô như hóa đá, tầm mắt không không thay đổi, chân không muốn bước, chỉ có thể si ngốc chờ đợi bóng dáng chị, hy vọng chị có thể quay đầu lại, nhìn thấy tâm tình thực sự của cô.

Cô đã từng nói, để được cùng chị ở một chỗ, điều gì cô cũng có thể làm, cho dù là trong tình huống bị chị ghét bỏ.

Faye mắng đúng, cô là đứa ngốc, ngốc đến cực điểm, nhưng không có cách nào dừng tình cảm này lại, có lẽ chỉ có thể đau lòng đến cực điểm. Nhưng ở tương lai phía trước cô không thể buông tay, vẫn ôm hy vọng…

Trong lòng thật đau đớn quá! Yêu là vô phương phản kháng.

Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của Yoko, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức lễ cưới.

Cả hai bên gia đình đều hy vọng Yoko có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ trồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới.

Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Malisorn cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Faye kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập nghiệp, bọn họ có thể buông thả trách nhiệm cùng nhau du sơn ngoạn thủy.

“Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà” Người quản gia mới của gia đình, cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Malisorn, một người tận tụy và tốt bụng.

Faye đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này chị chính là chủ cái nhà này, lời nói của chị chính là thánh chỉ, mà vợ chị chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.

Yoko nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có điểm chờ mong.

Cô đã kết hôn, chồng cô là Faye Malisorn, con của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.

“Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi” Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cô vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của Faye?

Có điều mấy người giúp việc gọi cô là “phu nhân”, chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?

Đó là đêm động phòng hoa chúc, Faye sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình, sau đó bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ.

Chị đối với mình rất thành thực. Chị có bản năng của một người bình thường, chị thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện chị liền rời đi không thèm nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.

Yoko nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.

Cô có đủ ấm áp để tan chảy chị sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.

Sáng sớm hôm sau, Faye sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến “Tập đoàn ngân hàng FY”, tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.

Cuộc sống của chị sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, chị nghĩ điều này thật rõ ràng, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, chị đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng chị phải trả giá thêm gì nữa.

Yoko quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, chị sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa càng tốt.

Còn về thân thể cô, nếu đã là của chị thì tại sao chị lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong chị, coi như đây là giá trị duy nhất.

Đối với đứa con sắp ra đời, Faye sẽ dùng phương thức giáo dục của riêng mình, là cho con ý trí kiên cường. Không thể để giống Yoko được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân người khác chuyện gì cũng có thể làm được.

Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng trên người đôi vợ chồng này.

Thời gian mà Yoko nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày Faye đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy Faye xuất hiện trong phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với Faye, muốn thâm nhập nội tâm của chị, nhưng chị chỉ là chuyện chị muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.

Thẳng một mạch đến lúc cô mang thai sáu tháng, Faye vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà.

Mỗi lần Yoko đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Faye đúng như chị đã nói, sẽ không đánh cô, không mắng cô nhưng là sẽ không yêu cô, thương cô.

Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì nọ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ.

Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại qua thăm cô , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Malisorn đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy nhà.

Ngẫu nhiên một hôm chỉ có một mình mẹ chồng qua chơi, hai người phụ nữ cùng nhau nói chuyện.

“Faye đối xử với con có tốt không?” ngoài quan tâm đến cháu ra, bà Namthip cũng quan tâm đến con dâu.

“Chị ấy… công việc rất bận rộn” Yoko không đành lòng nói ra thực tế, thật ra cô tĩnh mịnh muốn chết.

“Thực sự là thế à” Bà Namthip với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được. “Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ”.

Đối với nghi vấn của bà, Yoko chỉ có thể cười khổ, có trời mới biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng khiến cho Faye để ý đến sự tồn tại của mình.

Bà Namthip nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói “không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn”.

“Vâng” Yoko xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng vậy, điên rồ cũng vậy. Cô chỉ âm thầm chờ mong, chồng cô sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro