Chương 2 [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2.

Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng ở nơi cổ trấn này, hơn ai hết chỉ có Faye mới hiểu rõ sự luyến tiếc mà bản thân dành tặng cho nơi đây. Những ngôi nhà san sát nhau, mang theo lối kiến trúc cổ kính phủ đầy rêu phong, nhuốm màu thời gian mang đầy phong vị xưa cũ.

Là bắt nguồn từ sự yêu thích nơi này nên nới không nỡ hay vì nhớ nhung bóng dáng của ai đó, Faye không dám thừa nhận, chỉ biết rằng trong ba từ "tiểu kiều, lưu thủy, nhân gia" nếu không có sự xuất hiện của nàng thì đã khuyết mất một.

Tình yêu sẽ luôn đợi hoa nở dưới tán lá khô, còn em lại để cô trải qua bốn mùa cô quạnh. Nơi ý thu ngập tràn, nhưng chẳng cần là thời xa xưa, hôm nay đã sớm phải nói lời ly biệt.

Yoko đưa tay ký tên vào sổ lưu trú ở đầu ngõ, lại thêm một ngày gắn bó với nơi này, ngón tay bỗng khựng lại vì thấy đầu trang là một cái tên quen thuộc. Đôi mắt mở to như không tin tưởng, chẳng phải chị ấy là người nơi này sao, ghi tên vào đây có nghĩa là gì? Nàng mất kiểm soát lật nhanh sổ sách về mấy năm trước, trong một đống chữ ký lộn xộn, rốt cuộc cũng tìm thấy chữ ký của chị ấy, mỗi năm đều chỉ cách thời gian nàng rời đi vài ngày mà thôi.

Hơi thở run rẩy như không tin vào mắt mình, hóa ra nàng và chị ấy đều là những người ngốc nghếch, chị ấy sao lại dùng ngần ấy năm để bao dung cho sự trưởng thành của nàng chứ. Từ những ngày mưa đầu tiên bày ra bộ dạng là dân địa phương nắm tay nàng đi xem phong cảnh khắp nơi, đến việc nói bản thân phải rời quê đi làm xa trong mùa mưa năm thứ ba, mọi thứ dường như đã quá sáng tỏ trong lòng nàng.

"Tại sao chỉ qua một năm mà nơi đây đã nhiều hơn một dòng chữ rồi ạ!" Faye lau dọn kệ bếp pha trà vừa hỏi dì Nim, dù sao cũng có quá nhiều chuyện trong mùa mưa năm đó cô đã bỏ lỡ, ôn lại một chút cũng tốt, cũng thêm nhiều kỷ niệm khi nhắc về!

"Là cô bé đã giúp bà khi con vắng mặt, con biết đó tiệm trà vào mỗi mùa mưa luôn cần thêm người giúp đỡ!"

Lòng vô thức nhớ đến vết chai sạn trên đầu ngón tay nhỏ nhắn của em ấy, khe khẽ mỉm cười, tự trách bản thân quá non nớt trong chuyện tình cảm. Nhìn bầu trời đầy mây đen đang kéo đến gần, giông tố quay cuồng, người khác sợ nhất chính là đã có được rồi lại mất đi, không giống cô chưa có đã lo dược lo mất.

Lang thang tìm em, vật đổi sao dời là chuyện đã định mà cô chỉ muốn bước vào trái tim em, đáng tiếc khi mây đen dần tan hóa ra cũng chỉ là mình cô đa tình, mà cô lại không có cách nào tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, chỉ đành bất lực nhìn theo bóng lưng em.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn ngơi không ngừng, giống như cô lúc vượt qua ngàn dặm chỉ vì đến gặp em, nhưng sau khi mưa tạnh, trời hửng nắng, sự nuối tiếc trong cô đã là vô tận.

Hai mươi chín tuổi, bốn mùa mưa dầm qua đi, cô vẫn cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành, có lẽ đành gác lại nơi này trong tâm trí, hẹn một ngày nắng đẹp, cô sẽ quay lại nhìn ngắm cổ trấn bằng một trái tim nguyên vẹn hơn.

Faye nén nước mắt vào trong lòng, nói lời tạm biệt với dì Nim, thầm nghĩ bản thân có quên gì không nhỉ, cớ sao trái tim lại trống rỗng như vậy? Do dự khiến bản thân thêm yếu đuối, dứt khoát xách túi đi về hướng Tây Sách, mua vé tàu trở về nhà.

Hơn hai mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ Yoko dùng đến thể lực của mình ở mức tối đa như thế này, nàng chạy không ngừng, nàng muốn chị ấy nghe lời giải thích của nàng, dù đối diện với bóng lưng quyết tuyệt của chị ấy, nàng vẫn muốn một lần dũng cảm bày tỏ.

Tình cảm thời niên thiếu từng bỏ lỡ, từng mảnh ký ức vỡ tan trôi dạt dần vào làn bụi đỏ cuồn cuộn, lại đợi mưa gió thổi lên, nàng cẩn thận nhặt lại từng chút những thứ thuộc về chị ấy trên thế gian này.

"Chị đang muốn đi đâu?"

Trên cầu "Thủy mặc", hai thân ảnh đứng đối lập trong làn mưa bay, chỉ cách nhau một cây cầu mà tựa như cách cả một đời. Faye xoay lưng đã thấy em ấy đứng thở hổn hển, tay đặt trước ngực che dấu đi hơi thở hỗn loạn.

Có điều câu hỏi nghe như một câu chấn vấn tình nhân sao lại bỏ trốn, nhưng Faye chỉ nhướng mày không đáp, đợi chờ nàng nói tiếp.

"Chị có biết tại sao mỗi một mùa mưa dầm em đều đến nơi này không?"

...

"Là bởi em muốn bắt đầu cơn mưa đầu tiên bằng việc nắm lấy tay chị, em biết chị sẽ ở nơi này, nên mỗi mùa mưa đều sẽ ở lại đây!"

Faye nghiêng đầu nhìn em ấy, tay nắm chặt tờ giấy có hơi ẩm ướt, cô dường như mơ hồ nhận ra dụng ý trong lời nói của em ấy, nhưng vẫn im lặng đợi em ấy lên tiếng.

"Em thừa nhận bản thân quá hèn nhát, trải qua mùa mưa đầu tiên cùng chị khiến cảm xúc của em thay đổi, lại không dám đối diện với chị, tìm một cảm giác thay thế khác, nhưng chỉ có em mới nhận ra bản thân đã khao khát cái nắm tay của chị nhiều như thế nào!"

"Cho đến mùa mưa năm ngoái, sự rời đi không báo trước của chị khiến trái tim dường như vụn vỡ, vào cơn năm nay em lại ôm hi vọng một lần nữa, may mắn chị vẫn xuất hiện trước mặt, dịu dàng mỉm cười với em, em mới hiểu được thứ bản thân mong đợi không phải là những cơn mưa nơi cổ trấn xinh đẹp này mà chính là sự hiện diện của chị ở nơi đây!"

Cẩn thận nhớ lại một chút, vào lần đầu tiên em đặt chân đến nơi thủy trấn mang đầy dấu vết thăng trầm của thời gian đã đón nhận cơn mưa đầu tiên thật bất ngờ.

"Phía trước này có chỗ tránh mưa đấy!" Giọng nói dịu dàng cùng cái nắm tay siết chặt, sánh bước với em chạy trốn khỏi cơn mưa đầu đời. Chị gái mang đầy nét trữ tình đặc trưng của con gái Giang Nam, ẩn giấu trong đáy mắt em là sự rung động thoáng qua khó mà phát hiện.

Đứng trước Mẫu Đơn đình, Faye nhìn mái tóc em ấy bị nước mưa làm ướt, trong lòng ngổn ngang, dây buộc tóc đã sớm gỡ ra, quấn quanh cổ tay của cô, nhớ mãi không quên dáng vẻ ngượng ngùng của nàng. Chỉ thấy em ấy dựa cửa quay đầu, dáng vẻ thiện lương trong sáng còn đẹp hơn cả hoa lê trong mưa.

"Chị là khách du lịch ạ?" Yoko ngồi trong quán trà, nhìn những hạt mưa rơi, trong lòng tò mò nhìn chị gái đối diện. Đáp lại nàng là nụ cười tinh nghịch của chị ấy, Faye mím mím môi, trong mắt đầy ý cười, lắc đầu đáp: "Chị là người nơi này, em có muốn tìm hướng dẫn viên du lịch thì hãy nhớ đến chị nhé!"

Một câu đùa vui đầy ý từ đã gắn liền hai trái tim lạc lõng trong suốt cơn mưa đầu mùa năm ấy, cô nắm tay em đi qua con phố cũ phủ đầy rêu xanh, cùng em ấy chia sẻ bát hoành thánh trong ánh nắng chiều đầy ấm áp.

Nhưng đợt mưa dầm thứ hai, mọi thứ dường như chấm dứt sự chờ mong của Faye dành tặng nàng: "Lần này, em muốn dành thời gian để ôn chuyện với bạn cũ, sợ là không có thời gian gặp chị" Sự cự tuyệt nơi hàng mi, khiến hơi thở cô bỗng chốc trở nên thật khẽ khàng, ký ức theo năm tháng sớm mờ nhạt nhưng thứ cô dùng để ghi nhớ lại chính là cả đời. Nhưng có một điều cô cũng không biết, đáy lòng em gái sớm đã hối hận vì những lời bản thân nói ra khi đó.

Sự ướt át khó chịu nơi lòng bàn tay, cõi lòng tịch mịch, bầu trời xám xịt, tại sao mọi thứ lại chẳng chiều lòng người như thế, muốn quay đầu tìm kiếm hình bóng người trong con mưa mới hoảng hốt nhận ra rằng bản thân đã lỡ mất người ấy.

Ôm theo tâm trạng chờ mong quay lại sau mùa mưa năm thứ ba là gì, sự trống trải đến cô quạnh này là gì, mọi đáp án trong lòng đã sớm được giải đáp. "Chị ấy vẫn thường giúp bà làm những việc như này ạ?" Yoko cặm cụi sắp xếp lại những ấm trà cũ, ngước mắt lên nhìn người đối diện, đặt ra nghi vấn trong lòng. "Đúng rồi bình thường con bé vẫn hay giúp, chẳng hiểu sau lần này lại không đến, có lẽ là đi làm ăn xa rồi, nhưng đứa nhỏ đó bảo có lẽ năm sau sẽ trở về đấy!"

Chỉ vì một câu hứa hẹn không chắn chắc gián tiếp qua lời người khác, nàng thật sự ôm hết tâm tư mong đợi quay trở lại vào lúc những cơn mưa bụi trắng xóa tìm đến nơi thủy trấn cổ kính dường như bị thời gian bỏ quên này.

Từng mảnh ký ức chắp vá dường như trở thành một lời giải đáp hoàn chỉnh cho đáp án mà cả hai dùng sự chờ đợi trong bốn mùa mưa mới có thể hiểu rõ.

"Dòng ghi chép loang lỗ nơi quán trà nhỏ, là lời hứa hẹn em vì chờ đợi chị mà khắc lên!"

Tháng bảy mưa rơi, mùa mà thi sĩ chẳng biết bày tỏ lời yêu, còn tình ý của chúng ta theo gió trải khắp ngàn dặm! Và cả hai bỗng dưng mỉm cười thật khẽ, chẳng dám nghĩ đến nếu như nàng vẫn im lặng chẳng nói ra, thì đoạn tình cảm này phải biết viết lại ra sao đây.

Faye vươn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rơi trên nơi má hồng của thiếu nữ, nháy mắt như trở về mùa mưa năm đó, ngõ hoa mưa bụi, hoa đăng mới giăng, sóng nước lăn tăn gập ghềnh, thấm đượm vào trái tim của cô, chỉ muốn vì nàng điểm trang lên màu đỏ thắm.

"Chị từng nghĩ ở mùa mưa dầm ấy, bỏ đi phong cảnh quen thuộc, tìm đến nơi quán rượu xưa ngồi một lúc là sẽ có thể vứt bỏ những tháng ngày đã qua ấy. Cho dù gió thổi đưa hoa đào rơi vào chén rượu, cũng sẽ không nhớ đến hình bóng của em nữa!"

Nhớ đến đoạn thời gian đã qua đó, nước mắt của Faye đã sớm không kìm được.

"Mỗi lần nhìn ngắm ánh trăng sáng qua khung cửa sổ, như ánh mắt ôn nhu cuối cùng em nhìn chị, hóa ra sau tất cả hao tâm tổn trí nhiều như vậy cũng vẫn không thể quên em!"

"Mong có thể trải qua thật nhiều mùa mưa dầm cùng em!"

Lời chị ấy nói với nàng không phải là hoa lệ nhất, nhưng lại chân thành nhất, dùng thời gian để khắc ghi nên tình cảm dịu dàng của đối phương.

"Cái này là gì vậy?"

Faye ngước nhìn mảnh giấy nhàu nát trong tay, ngoan ngoãn giơ lên cho nàng xem, chỉ thấy ghi ba chữ "phiếu lưu trú". Hóa ra không phải mua vé tàu về quê, mà xin lưu trú thêm ở nơi đây, yếu nghề nhưng mà đại đại đi, miễn có vợ là được.

Nàng mỉm cười nhìn sự ngại ngùng của chị ấy, còn quá nhiều chuyện người trước mặt giấu nàng, nhưng năm tháng rộng lớn, nàng có thể kiên nhẫn đợi chị ấy giải thích từng chút một. Yoko mất tự nhiên tháo xuống dây buộc tóc màu đen, cẩn thận quấn quanh cổ tay của Faye.

Truyền thuyết tại cổ trấn tồn tại rất nhiều, bao gồm nhiều dị bản khác nhau, một trong số đó chính là nếu thật tâm thích một người, hãy lấy dây cột tóc buộc cổ tay của người đó lại, ngụ ý chính là tơ hồng đã kết, vĩnh viễn không được thay đổi.

——-HOÀN——-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro