Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Một tháng sau, tại buổi đấu giá các món đồ quý của giới thượng lưu, vệ sĩ riêng không được phép vào trong phòng đấu giá. Đây là cơ hội tốt nhất để ra tay với Ban. Abdul đã chuẩn bị sẵn sàng đẩy con trai của Mark ra làm vật thế mạng, tuyên bố với bên ngoài rằng cậu ta do oán hận về sự việc trước đó và cái chết của cha mình nên mới trả thù Ban.

Vào ngày đấu giá, Ban mặc bộ âu phục được cắt may tinh tế, bên cạnh là Yoko trong chiếc váy dạ hội lộng lẫy. Faye thì mặc tây trang đen, kín đáo và bí ẩn, theo sát phía sau họ.

Khi bước vào sảnh tiệc, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên những vật trang trí xa hoa và bóng dáng của các nhân vật nổi tiếng. Faye không biểu lộ cảm xúc, nhìn quanh một lượt, ánh mắt lập tức chạm vào Abdul ở không xa. Chỉ qua một cái nhìn ngắn ngủi, họ đã truyền đạt vô số thông tin. Sau đó, cô tiếp tục cùng Ban mỉm cười, chào hỏi và trò chuyện với những người quen biết.

Buổi đấu giá diễn ra trong nền nhạc du dương và những tiếng gọi giá liên tục của các nhà đấu giá. Những món đồ quý hiếm lần lượt xuất hiện trên sân khấu, ánh lên vẻ đẹp mê hoặc, thu hút ánh nhìn của mọi người. Tuy nhiên, trong không khí tưởng chừng yên bình này, dòng chảy ngầm của sát khí đang lặng lẽ dâng trào.

Khi Ban đề nghị đi vệ sinh, tim Faye đập nhanh hơn. Cô biết rằng thời khắc chờ đợi bấy lâu đã đến. Cô quay lại, thấy Abdul đã lặng lẽ đi theo. Faye kiềm chế sự lo lắng trong lòng, điềm tĩnh tiến đến Yoko, nhẹ nhàng vỗ vai nàng và thì thầm: "Sau khi buổi đấu giá kết thúc, hãy đi cùng các vệ sĩ về nhà, họ đang chờ ở cửa. Hãy nói với họ rằng Ban đi vệ sinh nhưng chưa quay lại, gọi điện cũng không nghe máy. Chị sẽ đi tìm Ban." Yoko khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một chút lo lắng khó nhận ra, nhưng vẫn nhẹ giọng dặn dò Faye cẩn thận.

Faye nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc từ cửa sau, bước chân gấp gáp. Vừa ra ngoài không xa, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn từ Abdul: "Đi thẳng đến bến tàu." Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

Faye theo định vị, nhanh chóng tìm thấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát đậu tại bến cảng. Gió biển rít lên, thổi tung mái tóc của cô. Cô cẩn thận chui vào bên trong thuyền, không khí ẩm ướt và mùi tanh của cá khiến cô không khỏi nhăn mày.

Chiếc thuyền từ từ khởi hành, lúc này Faye mới nhận ra xác của con trai Mark bị che phủ bởi một tấm bạt chống nước.

"Hành động nhanh thật," Faye lẩm bẩm.

Chiếc thuyền băng qua những đợt sóng, tiến ra vùng biển quốc tế, lòng Faye càng lúc càng nặng trĩu. Cô biết rằng từ giờ phút này, số phận của cô sẽ thay đổi hoàn toàn.

Cuối cùng, thuyền đến được vùng biển quốc tế, Abdul nhấc một xô nước biển lạnh buốt, không thương tiếc hất vào người Ban. Ban từ từ mở mắt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng hoang mang.

"Mày... đang làm cái gì vậy?" Ban tức giận gầm lên, giọng nói mang theo uy nghiêm.

Abdul cười lạnh một tiếng, nói: "Ban, thời đại của mày kết thúc rồi. Hôm nay chính là ngày tận thế của mày đấy."

Ban gắng sức vùng vẫy, nhưng tay chân bị trói chặt bởi sợi dây thừng lớn, không thể thoát ra. Ông nhìn chằm chằm Abdul, ánh mắt như muốn phun ra lửa: "Đối đầu trực tiếp không được, mày chơi bẩn với tao à?"

"Ha ha ha ha ha, chơi bẩn, đây chẳng phải là học mày sao? Ngày trước mày đổ tội cái chết của phu nhân lên đầu tụi tao, luôn che giấu sự thật với con gái, những việc này làm chẳng phải cũng đê tiện sao?" Abdul phản bác.

"Vì băng nhóm, tao không còn lựa chọn nào khác."

"Cô nghe thấy rồi chứ, Faye." Abdul ra hiệu cho thuộc hạ nhường đường, Ban mới nhìn thấy Faye đứng phía sau. Faye vô cảm bước lên, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.

"Vì sao lại phản bội ta, Faye?" Ban trợn to mắt, không thể tin nổi hỏi, giọng đầy phẫn nộ khó hiểu.

Faye cắn chặt răng, khuôn mặt vì căm hận tột độ mà trở nên méo mó, cô nghiến răng nói: "Tôi đã biết sự thật về cái chết của mẹ tôi, chính ông hại chết bà ấy. Chính ông, tận tay phá hủy gia đình tôi, phá hủy hạnh phúc của tôi!"

Ban nghe những lời này, im lặng, ánh mắt thoáng qua một chút phức tạp, sau đó từ từ nói: "Mọi thứ ta làm, đều là vì tương lai của băng đảng. Có những việc, không thể không hi sinh."

"Tương lai?" Faye cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười là châm biếm và tuyệt vọng, "Cái gọi là tương lai của ông, chính là xây dựng trên sinh mạng của mẹ tôi? Cái gọi là tương lai của ông chính là biến tôi thành con cờ trong tay ông, chỉ có thể kết hôn với người mà ông thấy hữu dụng?"

"Thời gian sẽ chứng minh tất cả, sau này con sẽ hiểu lựa chọn của ta là đúng."

"Tôi không cần hiểu, sau này tôi sẽ không sống dưới bóng tối của ông nữa, hy vọng ông đến thế giới khác có thể chân thành sám hối với mẹ tôi."

Nói xong, Faye giơ khẩu súng lên không chút do dự, ngón tay siết chặt cò súng, không chần chừ, lập tức bóp cò.

Tiếng súng trong tiếng gió biển rít lên nhanh chóng tan biến.

Cơ thể Ban run lên dữ dội, ngay sau đó ngã xuống, máu tươi lan rộng dưới thân ông.

Faye hít sâu một hơi, như thể tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được gỡ bỏ, nhưng đồng thời, một cảm giác trống rỗng khó tả lại như sóng thủy triều trào dâng lên. Cô ngây người nhìn thân hình cha mình ngã xuống, ánh mắt trống rỗng, như thể ngay thời khắc này linh hồn cũng bị rút cạn.

"Thi thể cha cô... xử lý thế nào?" Abdul vỗ vai Faye, ông biết tự tay giải quyết cha mình không phải là chuyện dễ dàng, dù ông ta đã giết chết mẹ cô.

Faye châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói: "Cứ để ông ta lại biển, khi mẹ tôi bị giết, thậm chí ông không muốn đi tìm xác bà ấy về."

Xử lý xong mọi chuyện, Faye như cái xác không hồn quay về ngôi nhà cũ quen thuộc mà xa lạ.

Khuôn mặt cô không có bất kỳ biểu lộ gì, như đeo một chiếc mặt nạ băng giá, bằng giọng nói không cảm xúc ra lệnh cho thuộc hạ: "Thông báo, Ban đã chết, hung thủ là con trai Mark, tôi đã báo thù xong, xác trong cốp xe của tôi, các cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý, xong việc nhớ rửa sạch xe cho tôi. Từ bây giờ, tôi là người đứng đầu của băng đảng."

Đám đàn em nghe mệnh lệnh lãnh khốc này, từng người từng người run rẩy, không dám chống lại, vội vàng nhận lệnh mà đi.

Thông báo xong mọi chuyện, Faye kéo lê bước chân nặng nề về phòng. "rầm" sau khi tiếng đóng cửa vang lên. Cơ thể cô trượt xuống theo cánh cửa, giống như toàn bộ sức lực đều bị rút khô trong một khắc. Nước mắt vỡ bờ, không kiểm soát được tuôn trào, vai cô run lên không ngừng, nỗi đau đớn và giằng xé trong lòng giờ đây hoàn toàn bùng phát.

Lúc này, Yoko nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nhìn thấy Faye yếu đuối, đau khổ như vậy, lòng nàng tràn đầy xót xa. Yoko nhanh chóng bước tới, cúi xuống đỡ Faye dậy, sau đó ôm chặt cô vào lòng, như muốn truyền hết hơi ấm của mình cho Faye.

"Về sau chị chỉ còn mình em thôi." Faye vừa khóc nức nở vừa nói, mang theo bất lực cùng ỷ lại. Cô rúc đầu thật sâu vào vòng tay của Yoko, như một đứa trẻ bị tổn thương, khao khát được an ủi và bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro