31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HKI lớp 9 yên ả trôi qua, sau đợt kiểm tra cuối học kì, kì nghỉ đông đã đến.

Tiền Văn Kiệt giống như cá chậu chim lồng, cửa lồng vừa mở đã hưng phấn vỗ cánh bay đi.

"Nghj Nghị, nghỉ đông chúng ta ra ngoài chơi một lần đi!" Hắn ngàn lần chờ mong mà nhìn Lý Hoành Nghị.

Để hắn có thể thi đậu vào cấp ba, Lý Hoành Nghị, Thụy Bằng và Hách Lộ ba người thay phiên nhau phụ đạo, cả một học kì dường như không có chút thời gian vui chơi nào.

Lý Hoành Nghị lười biếng dựa vào ghế sofa, mặc áo lông cổ cao màu xám nhạt, bởi vì dáng lại cao cho nên cả người trông thật mảnh khảnh.

Ngao Thụy Bằng bên cạnh cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, xem đến chăm chú.

"Cậu muốn đi đâu chơi?" Lý Hoành Nghị thuận miệng hỏi.

Tiền Văn Kiệt thấy có hy vọng, mắt sáng lên "Bãi trượt tuyết có suối nước nóng! Thế nào?"

Trượt tuyết xong có thể ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng hết cả người.

Lý Hoành Nghị không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng nghĩ đến thân thể Ngao Thụy Bằng vốn không tốt, vừa đến mùa đông liền dễ lạnh tay lạnh chân, đi ngâm suối nước nóng cũng tốt.

"Được, quyết định vậy đi, Thụy Bằng cũng phải đi nữa đó."

Ngao Thụy Bằng ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười, "Ừ."

Lý Hoành Nghị gọi điện nói với Thái Nhã Lan, nàng đương nhiên đồng ý, lập tức sai trợ lí mua vé cho bọn họ.

"Nghj Nghị, mẹ không đi cùng con được, mấy đứa chơi vui vẻ nha." Thanh âm Thái Nhã Lan tràn đầy thất vọng.

Nàng cảm thấy thời gian mình dành cho con trai quá ít, áy náy trong lòng. Cũng may Lý Hoành Nghị còn có hai đứa bạn này, không thì quá cô đơn rồi.

Vé đã mua xong, ba người liền cùng nhau soạn hành lí.

Thành phố Yến có một khu trượt tuyết kèm suối nước nóng, đi xe mất khoảng tiếng rưỡi, có thể đi về trong ngày.

Sáng sớm hôm sau, tài xế Lý gia đưa bọn họ đến sân trượt tuyết.

Mấy năm nay, trượt tuyết còn chưa trở thành môn thể thao phổ biến nên du khách cũng không nhiều.

Ba người mặc xong đồ bảo hộ dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

"Nghj Nghị, cậu hay tới đây lắm sao? Nhìn cậu quen tay quen chân ghê luôn." Tiền Văn Kiệt thấy Lý Hoành Nghị căn bản không cần tới sự hỗ trợ của nhân viên, không khỏi tò mò hỏi.

Lý Hoành Nghị thuận miệng trả lời: "Hồi nhỏ học qua rồi."

Cậu cũng không thể nói cho hai người bạn nhỏ này biết, mình thật ra đã là một ông chú rồi nhỉ?

Tiền Văn Kiệt và Ngao Thụy Bằng chưa trượt tuyết bao giờ, Lý Hoành Nghị đành phải mang theo hai tay mơ, chậm rì rì mà dạy từng chút từng chút.

Ngao Thụy Bằng học rất nhanh, chỉ một lát đã nắm được kĩ thuật, nhưng thấy Lý Hoành Nghị vẫn đang kéo tay mình đi, có chút không muốn buông ra, vì thế giả vờ như vẫn chưa học được.

"Ngao Thụy Bằng, cậu học quá chậm đi, ha ha ha ha!"

Không lâu sau đó, Tiền Văn Kiệt cũng đã thành thạo, thấy Ngao Thụy Bằng vẫn để Lý Hoành Nghị vụng về dắt đi như cũ, nhịn không được cười nhạo.

Hắn rốt cuộc cũng thắng một lần rồi!

Trước kia mặc kệ là học cái gì, mình lúc nào cũng chạy phía sau, hắn tuy phóng khoáng, nhưng không khỏi sinh ra vài phần cảm xúc mất mát.

Hiện tại, hắn cuối cùng ĐÃ!! THẮNG!! RỒI!!

Ngao Thụy Bằng ngẩng đầu, thấy Tiền Văn Kiệt nói xong nhanh chóng phóng đi, tốc độ cực nhanh, cách hắn cùng Lý Hoành Nghị càng ngày càng xa, khóe môi không khỏi hơi cong lên.

"Bị cười nhạo vậy mà còn cười được hả?" Lý Hoành Nghị đang nắm cánh tay hắn, thấy hắn tươi cười, không khỏi cười rộ theo.

Ngao Thụy Bằng "Ừ" một tiếng, "Mình vốn dĩ học rất chậm mà."

Lý Hoành Nghị sợ hắn tự trách, lập tức an ủi: "Lúc mình mới học cũng như cậu thôi, để mình từ từ dắt cậu là được."

Hai người đỡ nhau, dần dần, Ngao Thụy Bằng ngày càng thuần thục, Lý Hoành Nghị định buông hắn ra, vừa muốn buông tay, Ngao Thụy Bằng liền ngã thẳng một đường.

Liên tiếp vài lần như vậy, Lý Hoành Nghị cũng rất bất đắc dĩ, đành phải luôn che chở hắn.

Tiền Văn Kiệt đứng dưới sườn núi, xem hai người nhựa nhựa dính dính vào nhau, chỉ cảm thấy cái sân trượt này sao mà lạnh lẽo quá.

Không được, bạn bè phải đi chung, nếu Ngao Thụy Bằng trượt không tốt, hắn có thể giúp Lý Hoành Nghị kèm Thụy Bằng.

Ngao Thụy Bằng nắm chặt tay Lý Hoành Nghị, căn bản không biết có một cái bóng đèn to đùng đang đến gần.

"Nghj Nghị, Thụy Bằng, đi chung đi!" Tiền Văn Kiệt hưng phấn hô to.

Lý Hoành Nghị nhịn không được khẽ buông tay, Ngao Thụy Bằng lại ngã thêm lần nữa, Tiền Văn Kiệt vội lướt tới, lo lắng hỏi: "Cậu có sao không?"

"Không sao đâu." Ngao Thụy Bằng bò dậy, bỗng nhiên cảm thấy hành vi của mình quá ti tiện rồi.

Hắn thế nhưng lại có ý muốn nắm giữ Lý Hoành Nghị, hắn thế nhưng lại hy vọng xa vời rằng Lý Hoành Nghị sẽ chỉ để mắt tới mình mà thôi.

Thế này là không đúng.

"Để mình tự trượt thử xem sao." Hắn nói xong liền lưu loát lao đi.

Lý Hoành Nghị hoảng hốt, cảm thấy có chút kì lạ, chăm chú nhìn theo bóng dáng Ngao Thụy Bằng, trố mắt hơn mười giây, lại bị Tiền Văn Kiệt cắt ngang.

"Cũng khá lắm chứ!" Tiền Văn Kiệt khen, "Đúng là Nghj Nghị dạy có khác."

Một câu khen hai người, Tiền Văn Kiệt đúng là một nhân tài.

Lý Hoành Nghị bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, cậu nghĩ mình biết mục đích của đứa nhỏ này rồi.

Trẻ đang trong tuổi dậy thì đều thích thu hút sự chú ý của người khác, Ngao Thụy Bằng ngày thường quá an tĩnh, dường như rất ít khi đòi hỏi cái gì.

Nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con thôi.

Nãy giờ cứ giả vờ trượt không được, nhất định là vì muốn dành được sự quan tâm của mình rồi.

Hắn không giống Tiền Văn Kiệt, Tiền Văn Kiệt muốn gì thì sẽ nói thẳng ra, mà Ngao Thụy Bằng chỉ biết thầm dùng những phương pháp như thế này.

Thật ra rất đáng yêu, cũng làm người khác rất đau lòng.

Sau đó, ba người ra sức chơi đùa trên sân trượt.

Chơi đến thấm mệt, Lý Hoành Nghị lại dẫn hai người đến suối nước nóng.

Tiền Văn Kiệt vốn định trần như nhộng mà xuống, nhưng bị Lý Hoành Nghị dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, đành phải chấp nhận mặc quần đùi vào.

Cậu dựa vào cạnh hồ, mặt bị hơi nước hun phấn hồng, trong miệng còn đang nhấm nháp dưa.

Xuyên qua hơi nước mênh mông, Tiền Văn Kiệt nhìn chằm chằm làn da trên người Lý Hoành Nghị, nhịn không được mà khen: "Nghj Nghị, cậu trắng quá đi, da còn đẹp hơn con gái nữa."

Lý Hoành Nghị gật đầu, "Mình giống mẹ."

Tiền Văn Kiệt nghĩ đến Thái Nhã Lan, không khỏi gật gật đầu, "Da dì Thái đúng là đẹp thật, mình cũng giống mẹ nè, mà sao nhìn chán ghê."

"Dì Uông mà nghe được lời này chắc chắc sẽ đánh mông cậu." Lý Hoành Nghị cười đến mi mắt cong lên.

Một viên kẹo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, cậu nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Ngao Thụy Bằng cười yếu ớt nhìn mình.

"Vị vải hả?" Lý Hoành Nghị vui mừng, "Không ngờ quán này chu đáo đến vậy nha."

Tiền Văn Kiệt trừng cậu một cái, "Quán nào ở đây? Thụy Bằng mang theo thì có."

Lý Hoành Nghị cúi đầu đưa lưỡi nhẹ nhàng cuốn viên kẹo vào trong miệng, hỏi Ngao Thụy Bằng: "Cậu mang theo thật à?"

"Không phải, nãy mình vừa hỏi phục vụ." Ngao Thụy Bằng chần chừ, "Đúng lúc người đó có thôi."

Sao mà trùng hợp vậy được?

Lý Hoành Nghị trong lòng thầm hỏi một câu, trên mặt lại không biểu hiện gì.

"Cảm ơn nha."

Cậu mỉm cười, hơi nước bốc lên, thiếu niên mặt mày rạng rỡ, da thịt như ngọc, đẹp đến kinh người.

Ánh mắt Ngao Thụy Bằng sâu thẳm, chỉ cười nhạt đáp lại, rồi sau đó dựa vào cạnh ao nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh mắt Lý Hoành Nghị dừng trên tay hắn, trên da còn có vết sẹo do dao gây ra.

Lúc ấy miệng vết thương không nông lắm, cái sẹo này rất khó mờ.

Cậu càng nghĩ, liền càng không muốn trả đứa nhỏ về Ngao gia, nhưng có lẽ về lại nơi đó mới là lựa chọn tốt nhất cho nó.

Cùng lắm, nếu ngày kia thật sự xảy ra, cậu nhất định sẽ hỏi ý của đứa nhỏ này chứ không tự mình quyết định.

Bọn họ ngâm nước nóng đến nhũn người, về đến nhà liền lăn ra ngủ.

Lý Hoành Nghị một đêm không mộng mị, ngày hôm sau rời giường cả người tỉnh táo vô cùng.

Dì Tôn mang dĩa đồ ăn thơm ngon lên, Ngao Thụy Bằng thế nhưng còn chưa tỉnh dậy.

Này không đúng nha! Đứa nhỏ này bình thường còn dậy sớm hơn mình, nay sao lại đột nhiên ngủ lâu vậy được?

Lý Hoành Nghị lo lắng có khi nào hắn bệnh rồi không, liền chạy lên lầu mở cửa phòng ra.

Mới vừa đi vào đã nghe được vài tiếng nói mớ.

Lý Hoành Nghị nghe không rõ, chạy nhẹ đến gần mép giường, nhìn thấy Ngao Thụy Bằng nhíu mày, trên trán đầy mồ hôi.

Gương mặt ửng hồng như đang cố nén gì đó.

Tình huống này...... Lý Hoành Nghị giật mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười có vài phần ý tứ.

Đứa nhỏ này cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Bởi vì Ngao Thụy Bằng khi còn nhỏ gặp rất nhiều ngược đãi, thân thể vốn rất kém, dậy thì cũng chậm hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.

Lý Hoành Nghị lúc trước còn vì thế mà lo lắng, không nghĩ tới hôm nay liền phát hiện ra cái này.

Xem ra ngâm suối nước nóng vẫn có chút hiệu quả.

Cậu không đánh thức Ngao Thụy Bằng, ngược lại rời phòng, chu đáo đóng cửa lại, xuống lầu nói với dì Tôn: "Dì à, con ăn cơm trước, lát nữa Thụy Bằng tỉnh lại, dì nhớ hâm lại giúp cậu ấy nhé."

"Được rồi." Dì Tôn cười ra tiếng.

Lý Hoành Nghị vừa ăn cháo, vừa nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của đứa nhỏ.

Cậu không khỏi nhớ tới gương mặt lạnh nhạt của Ngao Thụy Bằng kiếp trước kia, nếu gương mặt lạnh băng như người máy kia xuất hiện chút động tâm, có lẽ người si mê hắn sẽ càng nhiều.

Chỉ là chưa người nào có cơ hội gặp qua, chính Lý Hoành Nghị cũng không có duyên gặp được.

Vui sướng hài lòng ăn xong bữa, cậu đang muốn sửa sang lại bài tập, lại nhận được một cuộc điện thoại đến từ giáo viên chủ nhiệm.

"Lý Hoành Nghị, có kết quả thi Olympic rồi."

Đầu bên kia điện thoại, thầy giáo khá kích động, "Em được giải nhất, Ngao Thụy Bằng cũng được giải nhất."

"Hách Lộ thì sao ạ?"

"Em ấy giải nhì," chủ nhiệm lớp báo xong, tiếp tục nói, "Thầy gọi báo để em biết còn đi nhận thưởng."

Giáo viên nói với Lý Hoành Nghị xong liền cúp máy.

Lý Hoành Nghị không xúc động lắm với việc mình được giải nhất, nhưng Thụy Bằng cũng được, hẳn là nên nói cho đứa nhỏ này biết

Đang nghĩ ngợi, trên lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cậu lập tức dừng chân, cảm thấy thời điểm nhạy cảm thế này, mình không nên đi xem thì hơn.

Đứa nhỏ da mặt mỏng, không chịu được người khác trêu đùa.

Một lát sau, Ngao Thụy Bằng xuống, nhìn thấy Lý Hoành Nghị đang ngồi trên sofa đọc sách, mím chặt môi.

Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, hắn liền tự trách bản thân, vô cùng áy náy.

Sao hắn có thể khinh nhờn Lý Hoành Nghị như vậy được? Thật là đáng chết!

"Cậu thức rồi sao, cháo với thức ăn được hâm nóng trong bếp rồi đó, dì Tôn ra ngoài mua đồ ăn, cậu tự lấy ăn đi nha."

Nghe được tiếng bước chân, Lý Hoành Nghị quay đầu lại cười.

Ngao Thụy Bằng nắm chặt tay vịn cầu thang, nhất thời không biết nên đối mặt với Lý Hoành Nghị như thế nào.

Trong mắt Lý Hoành Nghị, cậu cho rằng đây là lần đầu hắn đầu trải qua loại chuyện này, khó tránh khỏi có chút bối rối, vì thế định dời đi sự chú ý của hắn.

"Nói cho cậu một tin tốt này, cậu được giải nhất Olympic toán đó!"

Ngao Thụy Bằng im lăng mấy giây, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Cũng vậy luôn," Lý Hoành Nghị cười nói, "Lúc nãy thầy vừa gọi đến báo thời gian và địa điểm để bọn mình đi nhận thưởng."

"Ừ."

Ngao Thụy Bằng rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, hắn rũ mắt đi vào phòng bếp.

Giấc mơ kia, nhất định không thể để cho Lý Hoành Nghị biết.

Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lý Hoành Nghị, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, Ngao Thụy Bằng liền cảm thấy trong lòng khổ sở chịu không được.

Lý Hoành Nghị đã nói qua, cậu ấy cần một trợ thủ.

Trợ thủ chỉ nên làm những chuyện phải làm, còn những chuyện khác, chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng.

29.

Ngày nhận thưởng, nắng trời tỏa sáng muôn nơi, thời tiết cũng trở nên ấm áp.

Nơi nhận giải chính là nơi đăng kí dự thi, không có nghi thức nào, chỉ cần mang phiếu báo danh theo, chờ kiểm định linh tinh xong là nhận được rồi.

Tuy rằng hai người đoạt giải, nhưng lúc đi nhận thưởng lại là ba người.

Tiền Văn Kiệt bày ra vẻ mặt được thơm lây, chờ Lý Hoành Nghị cùng Ngao Thụy Bằng lấy được giấy khen xong, tỉ mỉ xem tới xem lui.

"Chỉ cần nghĩ đến việc mình có hai đứa bạn là học bá thôi là đã thấy rất hãnh diện rồi." Trên mặt hắn tràn ngập vui sướng.

Lý Hoành Nghị cười nhẹ một tiếng, "Cậu có nịnh nọt nữa cũng vậy thôi, học kì tiếp theo phải học phụ đạo tiếp đấy."

Tiền Văn Kiệt rên rỉ, "Nghj Nghị, cậu tha cho mình mấy ngày đi! Nghỉ đông ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ phải làm bài cả ngày?"

"Ai nói làm bài cả ngày?" Lý Hoành Nghị liếc hắn một cái, "Chúng ta còn phải tập võ nữa."

Ngao Thụy Bằng vuốt cho phẳng hai tấm giấy khen rồi bỏ vào bìa sơmi.

Tiền Văn Kiệt thường xuyên có ảo giác, mình chơi với hai người bạn này, bản thân cũng được nâng cao thêm vài bậc.

Nếu không có Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng, bây giờ chắc mình vẫn đang học lớp 6.

Tuy khổ nhưng mà vui.

Ba người đang định rời đi, phía trước bỗng có mấy người đi tới, dẫn đầu là nam sinh tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt to, thoạt nhìn có chút quen mắt.

Anh được mọi người vây quanh, chắc hẳn là đại ca của đám đó rồi.

Tiền Văn Kiệt nghiêng đầu cùng Lý Hoành Nghị nói chuyện, không chú ý phía trước, vô ý đâm phải một người.

"Ui da, xin lỗi." Hắn giật mình một giây, vội vàng xin lỗi.

Nam sinh bị đúng trúng tức giận trừng Tiền Văn Kiệt một cái, rồi quay lại nhìn đại ca .

Vị đại ca của họ vốn không để ý tới ba người Lý Hoành Nghị, nhưng lại chú ý tới Ngao Thụy Bằng.

Anh ta lập tức nhíu mày, ánh mắt thêm vài phần sắc bén, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ngao Thụy Bằng, "Có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?"

Lý Hoành Nghị nhận ra anh, nhàn nhạt nói: "Lúc trước thi học sinh giỏi có gặp qua ở cửa nhà vệ sinh."

Anh ta nhớ ra chuyện này, thả lỏng nét mặt, lại tiếp tục hỏi: "Lúc ấy tôi đã cảm thấy bạn học này rất quen mắt, chúng ta thật sự chưa từng gặp qua ở đâu khác sao?"

Thần sắc Ngao Thụy Bằng cực kì lạnh lùng, "Không có."

Anh tự xưng là người có trí nhớ tốt, bây giờ lại không nhớ được mình đã gặp qua người này ở đâu, quả thật tức không chịu được.

Anh tin tưởng trực giác của mình, nhất định đã gặp nhau ở đâu rồi.

Anh quét mắt qua bìa sơmi trong suốt trong tay Ngao Thụy Bằng, thấy giấy khen dành cho giải nhất, không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Các cậu cũng tới nhận thưởng sao? Trùng hợp quá, tôi cũng vậy, chúng ta kết bạn được không?"

Ngao Thụy Bằng nhìn về phía Lý Hoành Nghị.

Anh liền hiểu Lý Hoành Nghị làm chủ trong ba người, vì thế hướng Lý Hoành Nghị cười nói: "Chào cậu, tôi học Đệ Thất, Triệu Tư Khâm."

Lý Hoành Nghị biết Triệu Tư Khâm.

Ở kiếp trước, Triệu Tư Khâm là anh họ của Ngao Thụy Bằng, cũng là người ủng hộtrung thành của hắn, Lý Hoành Nghị cảm thấy anh không tồi, vì thế khách khí cười nói: "Đệ Cửu, Lý Hoành Nghị."

Ngao Thụy Bằng và Tiền Văn Kiệt cũng tự giới Lý tên của mình.

"Lý Hoành Nghị?" Mi mắt Triệu Tư Khâm khẽ nhúc nhích, "Cậu hai Lý gia?"

Triệu gia ở thành phố Yến cũng có chút tiếng tăm, tuy không qua lại với Lý gia, nhưng vẫn hiểu rõ trạng thái lẫn nhau.

Lý Hoành Nghị hơi mỉm cười, không phủ nhận.

Triệu gia không bằng Lý gia, có điều Triệu Tư Khâm cũng không vì vậy mà cảm thấy mình thấp hơn Lý Hoành Nghị một bậc, tiếp tục không kiêu không nịnh nói: "Nếu đã có duyên, không bằng lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm được không?"

Mấy nam sinh bên cạnh anh không khỏi có chút khiếp sợ.

Bọn họ tôn Triệu Tư Khâm cầm đầu, thế lực gia đình hiển nhiên không bằng anh, càng không nói đến Lý gia.

Có thể ở nơi thế này gặp được người ở cấp bậc như Lý Hoành Nghị, quả thực không nên quá kích động như vậy.

Nam sinh vừa nãy trừng Tiền Văn Kiệt đã lặng lẽ lui người về sau, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa.

Đối mặt với lời mời chân thành của Triệu Tư Khâm, Lý Hoành Nghị mặt lộ áy náy, cười nói: "Ngại quá, hôm nay bọn tôi có việc phải đi rồi."

"Vậy liên lạc với nhau thế nào đây?" Triệu Tư Khâm không chịu buông tha.

Anh càng nhìn Ngao Thụy Bằng càng cảm thấy quen thuộc. Không làm rõ tại sao lại thế này, anh sẽ không bỏ qua.

Lý Hoành Nghị không có hiềm khích với Triệu Tư Khâm, hơn nữa về sau nếu Ngao Thụy Bằng trở lại Ngao gia, có Triệu Tư Khâm tương trợ có lẽ sẽ càng thuận lợi.

"Được, để tôi đọc số."

Triệu Tư Khâm lập tức lấy điện thoại, bấm xong liền nhá máy qua.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu ngón tay Lý Hoành Nghị ấn vài cái, đột nhiên nói: "Cậu nếu đã tham gia thi học sinh giỏi, chắc là có hứng thú với học tập lắm nhỉ."

Triệu Tư Khâm sửng sốt, "Là sao?"

Lý Hoành Nghị hơi mỉm cười, "Không có gì."

Kiếp trước cậu biết Triệu Tử Khâm ở một trường cấp ba. Triệu Tư Khâm lớn hơn cậu và Ngao Thụy Bằng hai tuổi.

Mà ở kiếp này, Lý Hoành Nghị cùng Ngao Thụy Bằng nhảy hai lớp liền, giờ đã cùng khối với Triệu Tư Khâm

Nhìn thành tích của bọn họ mà nói, sau này cấp ba có khi còn học chung một lớp.

Diễn đàn học tập trên mạng lúc trước của cậu, trải qua thời gian dài nỗ lực đã phát triển lớn mạnh, một ít học sinh hiếu học thường xuyên đăng đề khó lên cho mọi người thảo luận với nhau.

Nhưng vẫn còn thiếu người quản lý, Lý Hoành Nghị có ý tưởng, nhưng cậu lười thực hiện.

Cậu nhớ rõ Triệu Tư Khâm rất am hiểu về mặt này, đến lúc nào đó có thể mời anh tham gia chung.

Triệu Tư Khâm không biết cậu suy nghĩ cái gì, chỉ khách khí theo chân tạm biệt bọn họ.

Đảo mắt đã sắp hết năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, thành phố Yến cũng bắt đầu vào đợt tuyết lớn.

Tiền Văn Kiệt đeo cặp sách, bước vào cửa lớn Lý gia, đứng ở cửa cởi giày.

Dì Tôn đi tới, mỉm cười đón lấy áo lông vũ hắn cởi ra.

Lý gia có máy sưởi, cả nhà ấm áp dễ chịu, Tiền Văn Kiệt nói tiếng cảm ơn, mang dép lê chạy thẳng vào nhà.

"Nghj Nghị, Thụy Bằng, mình tới rồi!"

Hắn hưng phấn vọt vào phòng, vốn tưởng hai người đang học, không nghĩ tới thế nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng chơi trò chơi kì dị của Lý Hoành Nghị.

Mà Ngao Thụy Bằng ngồi cạnh, mắt nhìn màn hình chằm chằm.

"Hai cậu chơi mà lại không rủ mình!" Tiền Văn Kiệt lặng thinh vài giây, lấy lại tinh thần rống giận một câu, nháy mắt nhào tới.

Mắt thấy hắn sắp chạm trúng Lý Hoành Nghị, một cánh tay vươn ra, đem cả người Tiền Văn Kiệt ngăn lại.

Tiền Văn Kiệt quay đầu nhìn Ngao Thụy Bằng, không khỏi ủy khuất kêu to: "Cậu cản mình làm gì?"

Hắn cảm thấy lực tay của tên họ Trần này lại tăng thêm nữa rồi, ghìm chặt cản hắn đụng chạm Lý Hoành Nghị.

Ngao Thụy Bằng biểu tình nhàn nhạt, con ngươi xinh đẹp nhìn Tiền Văn Kiệt, "Nghj Nghị sắp thắng rồi, cậu đừng quấy rầy."

Hắn vừa dứt lời, màn hình trước mặt Lý Hoành Nghị xuất hiện hai chữ "Chiến thắng".

Tháo tai nghe xuống, Lý Hoành Nghị quay đầu nhìn Tiền Văn Kiệt, "Hôm nay có tuyết, nghỉ ngơi một ngày, cậu cũng chơi chung đi."

Tiền Văn Kiệt nghe vậy tuy kích động, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Tuyết rơi có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

Lý Hoành Nghị đứng dậy, nhường chỗ cho hắn, nhịn không được cong mắt cười nói: "Thuận miệng thôi, cậu chơi không?"

"Chơi!" Tiền Văn Kiệt không định bỏ qua cơ hội này, trực tiếp thay vị trí Lý Hoành Nghị, vừa chọn nhân vật vừa hỏi, "Nghj Nghị, cậu tập chơi bao giờ vậy? Sao mình lại không biết gì hết?"

"Tối qua chán quá nên tùy tiện chơi một chút, không ngờ trò này vui như vậy." Lý Hoành Nghị nhìn chằm chằm Tiền Văn Kiệt, không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.

Không thể không nói, Tiền bút chì ở phương diện chơi game đúng là rất có thiên phú.

"Bút chì, sau này cậu định làm gì?" Lý Hoành Nghị đột nhiên hỏi.

Tay Tiền Văn Kiệt hơi khựng lại, nhân vật trên màn hình cũng dừng lại, chịu công kích của quân địch.

Hắn lập tức né tránh, phóng chiêu, lật ngược tình thế, tiêu diệt đối phương xong trả lời: "Mình cũng không biết nữa."

"Định thừa kế công ty của ba cậu sao?"

Tiền Văn Kiệt lập tức lắc đầu, "Mình không muốn quản lý công ty."

Hắn hiện tại vô cùng hoang mang, tuy rằng ba luôn dặn phải cố học cho giỏi, tốt nghiệp đại học xong về giúp ông quản lý.

Nhưng hắn thật sự không có chút hứng thú nào.

"Nếu mẹ mình sinh thêm một đứa nữa thì hay rồi." Mặt hắn uể oải, cảm khái một câu.

Lý Hoành Nghị rất hiểu ý nghĩ của hắn.

Kiếp trước, Tiền Văn Kiệt cũng có ước mơ riêng, nhưng không được ai ủng hộ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn nên thừa kế gia nghiệp của Tiền gia.

Ngay cả Lý Hoành Nghị cũng không ủng hộ hắn.

Hiện tại suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thật có lỗi với Tiền Văn Kiệt.

Nếu kiếp này Tiền bút chì vẫn muốn theo đuổi ước mơ như cũ, cậu nhất định sẽ không ngăn cản nữa.

"Thật ra mình cảm thấy, ba cậu sắp xếp cho cậu về công ty chắc là lo cậu sau này không có đường lui mà thôi." Lý Hoành Nghị kiên nhẫn phân tích, "Nếu cậu có thể tìm ra con đường cho riêng mình, mình tin chú Tiền sẽ ủng hộ cậu."

Tiền Văn Kiệt nghe xong gật gật đầu, mặt mũi rối rắm, muốn nói lại thôi.

"Có phải cậu đã có dự định gì không?" Lý Hoành Nghị dẫn dắt hắn nói ra.

Tiền Văn Kiệt bối rối trong chốc lát, rốt cuộc gom đủ dũng khí: "Mình rất thích chơi game, cái này các cậu đã biết hết rồi. Sau này mình vẫn muốn tiếp tục chơi game."

Lý Hoành Nghị ra vẻ nghiêm túc: "Theo như mình biết, chơi game phải trả phí, tuy chơi có thể kiếm ra tiền, nhưng vẫn không được bao nhiêu cả, cậu cảm thấy chú Tiền có yên tâm không?"

"Mình biết, nhưng mà có ai nói chơi trò chơi không phải là một con đường đâu?" Tiền Văn Kiệt khổ sở cúi đầu, "Biết ngay các cậu sẽ không hiểu mà."

Lý Hoành Nghị nhịn không được cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai hắn, cố ý khích: "Mình chưa nói chơi game không có tương lai, nhưng cậu nên chờ đến lúc tốt nghiệp cấp ba xong lại quyết định xem có muốn tiếp tục chơi theo đuổi nó hay không. Nếu lúc đó cậu có thể tự nuôi bản thân, không dựa vào gia đình nữa thì cậu muốn làm gì mình với Thụy Bằng cũng sẽ ủng hộ cậu."

"Thật sao?" Tiền Văn Kiệt lập tức vui vẻ.

Lý Hoành Nghị trịnh trọng gật đầu.

Cấp ba cậu không định nhảy lớp, tốt nghiệp xong bọn họ mười sáu tuổi rồi. Đối với tuyển thủ thể thao điện tử mà nói, mười sáu tuổi chính là độ tuổi bắt đầu.

Nghĩ đến kiếp trước, hình ảnh Tiền Văn Kiệt khóe mắt rưng rưng mỗi khi xem thi đấu, Lý Hoành Nghị liền cảm thấy áy náy.

Bút chì hoàn toàn có thiên phú chơi game.

Nhưng ở thời điểm này, tuyển thủ thể thao điện tử là cái nghề không đàng hoàng, đúng lúc ông Tiền sinh bệnh, tất cả gánh nặng của Tiền gia đè lên vai Tiền Văn Kiệt, hắn dù muốn chơi game cũng không thể tùy hứng như vậy.

Bỏ qua năm tháng tốt nhất, liền không còn cơ hội nữa.

"Thật tốt quá!" Tiền Văn Kiệt cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Lúc hắn định nói ra đã nghĩ tới cảnh hai học bá này sẽ phản đối mình, dù sao game ở trong mắt người khác chính là mê muội đến đánh mất ý chí.

Nhưng không ngờ bọn họ lại ủng hộ như vậy!

Thật sự rất vui!

Hắn nhào qua muốn ôm lấy Lý Hoành Nghị, lại bị Ngao Thụy Bằng ghét bỏ đẩy ra.

"Cậu đừng vội mừng, bây giờ quan trọng nhất chính là lúc tốt nghiệp cậu thể hiện cho tốt, thi đậu vào Nhất Trung." Lý Hoành Nghị đúng lúc hắt cho hắn một bát nước lạnh.

Tiền Văn Kiệt nghe vậy cười hì hì, Lý Hoành Nghị chưa bao giờ để cho hắn mơ quá xa cả.

Lý Hoành Nghị là vì muốn tốt cho hắn, hắn biết.

"Biết rồi, biết rồi." Hắn liên tục gật đầu.

Lý Hoành Nghị nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở hắn một câu: "Chú Tiền dì Uông ngày nào cũng phải cực khổ, cậu bình thường để ý tới sức khỏe ba mẹ một chút, nhớ mỗi năm phải kiểm tra sức khoẻ một lần cho yên tâm."

"Được." Tiền Văn Kiệt yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Gần đây tinh thần ba mẹ hình như không tốt lắm, có thời gian vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thôi.

Chơi xong vài ván, Tiền Văn Kiệt tự giác ngừng, nghiêm túc nói: "Nghj Nghị, Thụy Bằng, bọn mình làm bài tập đi."

Tinh thần học tập tốt thế này, Lý Hoành Nghị đương nhiên đồng ý rồi.

Ba người học nửa ngày, dì Tôn lên lầu gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Tiền Văn Kiệt tính ra đáp án, dứt tâm trí ra khỏi bài tập, vươn vai duỗi eo một cái, cánh tay phải lại bị một người chụp lại.

Hắn quay đầu nhìn Ngao Thụy Bằng, "Sao cậu giữ mình suốt vậy?"

Ngao Thụy Bằng lãnh đạm liếc hắn một cái, "Sẽ đụng trúng Nghj Nghị."

"Sao cậu quá đáng vậy," Tiền Văn Kiệt trừng lớn mắt, đôi mày rậm tràn ngập khó chịu, "Mình chỉ muốn vươn vai một cái, đụng trúng Nghj Nghị thì làm sao? Nghj Nghị không để ý, cậu suốt ngày để ý làm gì?"

Tính cách của thiếu niên, có đôi khi chỉ cần chút việc nhỏ đã có thể cãi nhau rồi, Lý Hoành Nghị đã quen, liền đứng yên lặng một bên làm khán giả.

Ngao Thụy Bằng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Cậu biết Nghj Nghị dễ bị thương mà."

"Hừ," Tiền Văn Kiệt vén tay áo, "Lại là dễ bị thương, mình đụng một chút có sao? Ngao Thụy Bằng cậu có biết cậu để ý quá rồi không?"

Lý Hoành Nghị mở cửa phòng, "Không xuống nhanh thức ăn nguội hết bây giờ."

Ngao Thụy Bằng nghe lời cùng cậu xuống lầu.

"Nghj Nghị, cậu xử cho công bằng coi," Tiền Văn Kiệt đi theo xuống, không chịu buông tha, "Biết bao nhiêu lần rồi, mình nỗ lực kiềm chế lắm mới nhịn tới hôm nay đấy nhé. Bình thường mình muốn khoác vai cậu, bạn học Trần đây cũng không cho, giờ thì càng ngày càng quá phận."

Lý Hoành Nghị cũng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn về phía Ngao Thụy Bằng.

Ngao Thụy Bằng nhàn nhạt trả lời: "Sợ cậu bị đè nặng."

"Bộ mình nặng như heo hay gì." Tiền Văn Kiệt trong lòng phẫn uất, rõ ràng mình quen Nghj Nghị trước, tên họ Trần kia dựa vào đâu mà dám độc chiếm?

Hắn không cam tâm!

"Vậy đi, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm rồi, cơm nước xong chúng ta đi ném tuyết, hai cậu ra ngoài đó mà giải quyết với nhau đi."

Lý Hoành Nghị vừa ăn cơm vừa đề nghị.

"Cách hay!"

Tiền Văn Kiệt khiêu khích nhìn Ngao Thụy Bằng một cái, nhanh chóng lùa cơm, tính toán lát nữa cho tên họ Trần kia một bài học nhớ đời.

Ngao Thụy Bằng rũ mi, không nhìn hắn thêm lần nào.

30.

Tuyết rơi thật sự rất nhiều, vườn hoa Lý gia biến thành một công viên tuyết thu nhỏ.

Ba người mang ủng, để lại từng hàng dấu chân trong vườn.

"Nghj Nghị, cậu làm trọng tài đi," Tiền Văn Kiệt khí phách hăng hái, "Hôm nay mình nhất địnhphải trừng trị bạn học Ngao Thụy Bằng này!"

Lý Hoành Nghị cười nhìn về phía Ngao Thụy Bằng.

Đứa nhỏ trầm tĩnh, môi hơi mím lại. Có lẽ là bởi vì gió lạnh tàn sát bừa bãi, gương mặt hắn bị lạnh đến trắng bệch, chóp mũi có chút ửng hồng, tóc đen da trắng, nhìn như một cậu bé trong suốt bằng pha lê.

Đúng là xinh đẹp quá đi.

"Nếu mình là trọng tài thì bây giờ mình sẽ đặt ra quy tắc trò chơi, người nào phá vỡ quy tắc thì phải chịu thua và nhận phạt đó nha."

Lý Hoành Nghị nói xong, bẻ một cành cây khô, vạch ra hai hình chữ nhật trên nền tuyết dùng để giới hạn phạm vi bọn họ.

"Trong thời gian chiến đấu chỉ có thể chạy trong khu vực này, bước ra khỏi mức thì thi đấu kết thúc. Còn nữa, không được ném vào đầu, ném vào đầu trừ một điểm. Ném trúng những chỗ khác cộng một điểm. Mình tính điểm cho hai cậu. Thời gian là mười phút, chuẩn bị, bắt đầu."

Cậu vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền cúi người nặn một quả bóng tuyết, hiên ngang khí thế ném về phía người Ngao Thụy Bằng!

Ngao Thụy Bằng tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Hắn linh hoạt né tránh, cũng thuận tay bốc tuyết nặn một quả bóng, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai ném về hướng Tiền Văn Kiệt.

Bóng tuyết sung sướng đáp lên mông Tiền Văn Kiệt, Lý Hoành Nghị cười cho Ngao Thụy Bằng thêm một điểm.

Tiền Văn Kiệt căm giận gào lên, cùng Ngao Thụy Bằng càng ném càng loạn.

Thiếu niên luôn tràn đầy nhựa sống, mặc dù là khắc khẩu đánh nhau, cũng chỉ do tinh lực quá đầy không chỗ phát tiết mà thôi.

Hết mười phút, hai người đều ngoan cường mà không bước ra khỏi khu vực cố định, Lý Hoành Nghị lập tức hô dừng.

Cả hai đình chiến, cùng nhìn về phía Lý Hoành Nghị, chờ đợi kết quả.

Lý Hoành Nghị vẫy vẫy quyển sổ trong tay, cười tủm tỉm nói: "Tự chạy đến xem đi."

Tiền Văn Kiệt chạy vội ghé sát vào, ngẩng đầu lên, lập tức vô cùng không cam tâm, tức giận trừng Ngao Thụy Bằng, "Sao vậy được!"

"Làm sao, cậu không tin mình à?" Lý Hoành Nghị dùng quyển sổ đập nhẹ lên đầu hắn một cái, cười cười.

Ngao Thụy Bằng chậm rãi đến gần, ngồi bên cạnh Lý Hoành Nghị, vẫn chưa để ý đến điểm số cuối cùng, nhàn nhạt nói: "Đã cược thì phải chịu thua."

"Cược cái gì?" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, "Hai đứa mình có cược gì đâu?"

Lý Hoành Nghị cũng tò mò quay đầu nhìn về phía Ngao Thụy Bằng.

Nửa khuôn mặt Ngao Thụy Bằng giấu trong khăn quàng cổ, tóc tai xốp mềm vương đầy tuyết, vài bông tuyết nghịch ngợm còn dính lại trên trán, tô điểm cho đôi mắt có chút ánh lam càng thêm trong suốt sáng trong.

"Có cược," hắn nghiêm túc nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, "Mình thắng, việc tranh cãi vừa rồi đã có kết quả, cậu phải chấp nhận."

"Từ từ đã, cậu nói cái gì cơ?" Tiền Văn Kiệt cau mày, "Mình đồng ý cá cược bao giờ?"

Ngao Thụy Bằng nghiêm túc hỏi: "Tại sao chúng ta phải ra ném tuyết?"

Tiền Văn Kiệt sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, nhịn không được phản bác: "Cái đó cũng tính là cá cược à?"

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Ngao Thụy Bằng, hắn rất khó tiếp tục chống đối, đành phải tìm sự trợ giúp của Lý Hoành Nghị.

"Nghj Nghị, cậu phân xử xem, mình đồng ý cá cược bao giờ chứ?"

Lý Hoành Nghị nhìn Tiền Văn Kiệt, lại nhìn nhìn Ngao Thụy Bằng, bỗng nhiên đứng lên, hơi mỉm cười: "Không liên quan đến mình, hai cậu tự giải quyết đi."

Nói xong liền cởi giày đi vào phòng khách.

Trong phòng đủ máy sưởi, cậu cởi áo lông, mặc áo len trắng, nằm trên sofa lười biếng nói: "Mấy ngày nữa là năm mớirồi, Thụy Bằng à, chúng ta sẽ về nhà lớn ăn tết với ông nội đó."

Ngao Thụy Bằng đáp một tiếng, rót ba ly nước ấm mang lại đặt lên bàn trà.

Tiền Văn Kiệt đưa tay ra lấy, liền thấy Ngao Thụy Bằng nhìn thoáng qua mình.

Hắn hơi ngây người, sau đó như là nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ nói: "Được được được, mình phục cậu rồi, từ nay về sau sẽ làm theo lời cậu dặn, được chưa?"

Dù sao Nghj Nghị cũng không phải em gái thơm tho mềm mại, không cho đụng vào thì thôi.

Lý Hoành Nghị ở bên cạnh nhìn, không khỏi nghĩ đến một chút việc kiếp trước.

Ở kiếp trước, Tiền Văn Kiệt thường xuyên mắng chửi Ngao Thụy Bằng bên tai mình, những lời chửi bới đó, cậu vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.

Dù sao Tiền Văn Kiệt cũng đấu đá công khai với Ngao Thụy Bằng, nhưng chưa thắng được trận nào.

Nghĩ đến đây, cậu liền nhịn không được cười rộ lên.

"Nghj Nghị, cậu cười cái gì vậy?" Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi.

Lý Hoành Nghị uống xong ngụm nước, híp mắt, không chút để ý: "Không có gì."

Vài ngày sau, năm mới đến.

Người nhà họ Lý cùng nhau về nhà lớn đón giao thừa chung với ông nội Lý.

Hai năm trước Ngao Thụy Bằng đã từng đến đây, ông nội Lý cũng rất quen thuộc với hắn.

Lý gia nuôi thêm một đứa nhỏ, không thể qua được mắt Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn chưa đánh giá chuyện này, dù sao Lý gia cũng không phải nuôi không nổi thêm một đứa, chỉ cần đứa nhỏ tâm tư thanh thuần, nuôi dưỡng hắn thành tài cũng là chuyện tốt.

Qua hai năm quan sát, tuy Lý Thanh Sơn biết rõ Ngao Thụy Bằng và Lý Hoành Nghị cảm tình sâu đậm nhưng vẫn không quá an tâm.

Đôi khi ỷ lại quá mức không phải chuyện tốt.

Nếu muốn bồi dưỡng trợ thủ, Ngao Thụy Bằng chỉ cần trung thành với Lý Hoành Nghị là được rồi. Nhưng tất nhiên, Lý Hoành Nghị cũng không thật sự bồi dưỡng đứa nhỏ này thành trợ thủ.

Lý Thanh Sơn sống hơn nửa đời, gặp qua vô số dạng người, Ngao Thụy Bằng chỉ là một đứa nhỏ, Lý Hoành Nghị dù sao cũng là cháu đích tôn của ông, hai người có tí gì đều bị nhìn thấu cả.

Sau bữa cơm tất niên, Lý Hoành Nghị ngồi bên cạnh bàn, nhìn Lý Thanh Sơn đánh cờ với Thụy Bằng.

Từ lúc ông nội Lý chỉ dạy Ngao Thụy Bằng chơi cờ xong, mỗi lần bọn họ tới thăm, ông đều phải đánh cùng Ngao Thụy Bằng mấy ván.

Nước cờ để lộ nhân tâm.

Lý Thanh Sơn muốn thông qua việc đánh cờ quan sát tâm tính Ngao Thụy Bằng, điểm này Lý Bác Viễn đã nhìn ra, Lý Hoành Nghị lại cho rằng ông nội chỉ muốn tìm người chơi cùng mà thôi.

Hai năm gần đây, cờ nghệ Ngao Thụy Bằng càng thêm tinh vi, đôi khi cùng ông đấu cờ cũng có thể thắng được nửa điểm.

Hôm nay dường như hắn nghiêm túc hơn mọi ngày, lúc đầu như mãnh hổ ngủ đông, đến giữa ván từ từ tăng tốc, đánh chiếm từng quân một của ông nội Lý.

Cũng may ông Lý nhìn đại cục xa hơn, lật ngược tình thế, thắng Ngao Thụy Bằng.

"Đánh không tồi." Ông khen một câu.

Là phẩm chất có thể làm nên đại sự, có điều vẫn còn quá nhỏ, cần bồi dưỡng thêm.

Lý Thanh Sơn xem trọng người trẻ tuổi như vậy, nhưng tâm tư cũng không hy vọng Ngao Thụy Bằng vượt qua Lý Hoành Nghị.

Dù sao Lý Hoành Nghị cũng là cháu đích tôn của ông, ông thiên vị cậu là chuyện thường tình.

Đánh thêm vài ván, mắt thấy ông mình sắp bị ép vào thế bí, Lý Hoành Nghị hớn hở khen: "Ông nội đúng là gừng càng già càng cay nha!"

Cậu vừa đảo mắt, Lý Thanh Sơn liền biết trong đầu cậu nghĩ gì, vui vẻ nói: "Tên quỷ nhỏ này đừng có tinh tướng nữa, bộ xương già nua này của ông không chịu được nữa rồi. Người trẻ các cậu muốn chơi gì thì chơi đi, ông đi nghỉ đây."

Lý Hoành Nghị nghe vậy, lập tức kéo Ngao Thụy Bằng lên, "Đi, chúng ta đi xem pháo hoa."

Không lâu sau, quốc gia ban hành chính sách cấm bắn pháo hoa, bọn họ liền hiếm khi nhìn thấy cảnh đẹp hoành tráng này nữa.

Sau khi mất đi, người ta mới biết thế nào là quý trọng.

Trước kia Lý Hoành Nghị không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi.

Ngao Thụy Bằng tuy không biết thứ pháo sáng này có gì đẹp, nhưng Lý Hoành Nghị thích xem, vậy nên hắn cảm thấy pháo hoa hình như có chút đẹp.

Hai người nắm tay đứng trên ban công, lẳng lặng đếm ngược đến nửa đêm.

"Bùm ——"

Vừa qua 0 giờ, pháo hoa được bắn từng đợt liên tục lên nền trời, cùng ánh đèn neon tranh giành nổi bật.

Một đóa lại một đóa, rực rỡ lấp lánh, nở rộ như hoa trước mặt họ.

Cánh tay Lý Hoành Nghị đặt trên cửa sổ, mặt mày khóe môi đều sinh ý cười.

Ngao Thụy Bằng hơi nghiêng đầu, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác êm ấm yên vui.

Tựa như chỉ khi ở bên cạnh Lý Hoành Nghị, hắn mới cảm thấy bình yên.

"Nhìn mình làm gì?" Lý Hoành Nghị phát hiện hắn không tập trung, vì thế chỉ chỉ nơi xa nói, "Nhìn pháo hoa kìa!"

Ngao Thụy Bằng đột nhiên hỏi: "Cậu rất thích pháo hoa sao?"

"Thích chứ." Lý Hoành Nghị thuận miệng đáp.

Thứ đẹp đẽ như vậy, có lí do để không thích sao?

Ngao Thụy Bằng giãn mặt ra, con ngươi làm nổi bật từng chùm pháo, rực rỡ lung linh.

"Đúng là rất xinh đẹp."

Lý Hoành Nghị ở nhà lớn đến hết mùng một rồi quay lại biệt thự.

Nghỉ đông xong liền gặp kiểm tra giữa kì, cho dù là cậu hay Thụy Bằng cũng không thể chậm trễ.

Tiền Văn Kiệt còn thăm họ hàng chưa về, Lý Hoành Nghị đành cùng Ngao Thụy Bằng ôn kiến thức cấp hai buổi sáng, buổi chiều chuẩn bị chương trình học cấp ba.

Đương nhiên là hai người cũng không quên luyện võ.

Sau lần tập kích trước, Lý Hoành Nghị càng thêm nghiêm túc, Ngao Thụy Bằng càng thêm liều mạng.

Ngay cả Tiền Văn Kiệt cũng nói, lực Ngao Thụy Bằng gần đây càng lúc càng lớn, sức ăn cũng tăng nhiều, vóc dáng phát triển càng nhanh.

Thân hình Ngao Thụy Bằng bây giờ hoàn toàn có thể uy hiếp bạn cùng tuổi.

Lý Hoành Nghị nghĩ đến chiều cao 1m82 của mình ở kiếp trước, Ngao Thụy Bằng cao hơn hắn một chút, ít nhất phải 1m85.

Dựa theo chuẩn này mà tính, đời này của Ngao Thụy Bằng có khi còn cao hơn nữa

Lý Hoành Nghị trong lòng lại vừa hâm mộ vừa tự hào – dù sao cũng là do chính tay mình nuôi.

Hết tết, Tiền Văn Kiệt cuối cùng cũng về, mang cặp sách khí thế hừng hực tiến vào Lý gia.

"Nghj Nghị, tiền mừng tuổi năm nay của mình được hơn một vạn nha!" Hắn dùng vẻ mặt khoe khoang nói về kho báu nhỏ của mình.

(Một vạn = 10.000 tệ = 35.234.800 VND)

Một vạn tệ trong mắt bọn họ không tính là nhiều, nhưng đây là tiền chân chính thuộc về mình, Tiền Văn Kiệt xem như kho báu.

"Dì Uông không giữ giúp cậu sao?" Lý Hoành Nghị hỏi.

Tiền Văn Kiệt hớn hở: "Mẹ mình nói mình lớn rồi, đã đủ tuổi tự giữ tiền, tiền này để dành sau này lấy vợ đó."

"Một vạn làm sao mà đủ được" Lý Hoành Nghị nhịn không được đả kích.

Theo lý thuyết, Tiền bút chì rất thưởng thức sắc đẹp, bản thân lại thuộc loại đẹp trai nhà giàu cao ráo, có cả tá người đẹp muốn gả cho hắn, tìm vợ hẳn là dễ dàng, nhưng kiếp trước mãi không kết hôn, đúng là làm người khác khó hiểu.

"Mình có thể để dành tiếp mà! Mẹ mình nói từ nay về sau sẽ không thu tiền mừng tuổi của mình nữa, ha ha." Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ một chút cũng không bị đả kích.

Ngao Thụy Bằng bỗng lên tiếng: "Còn 5 năm nữa là đủ mười tám rồi, để dành được năm vạn, cũng tốt."

(Năm vạn = 176,173,600 VNĐ)

Tiền Văn Kiệt: "......"

Chết thật! Như vậy thì thật sự không đủ tiền lấy vợ rồi!

Lấy vợ sao có thể tốn kém vậy chứ? Phải chi không cưới vợ thì tốt quá.

"Bút chì, đó là tiền để dành của cậu, đừng có tiêu linh tinh," Lý Hoành Nghị nghiêm túc nói, "Chờ tốt nghiệp cấp ba xong, chỗ cần chi tiền rất nhiều, theo đuổi giấc mơ cũng không thể thiếu tiền được."

Nói đến giấc mơ, Tiền Văn Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Nghj Nghị, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ tích cực dành dụm!" Hắn nắm tay thề.

Vui đùa ầm ĩ xong, ba người bắt đầu tĩnh tâm ăn học.

Nhưng chẳng được bao lâu, Tiền Văn Kiệt như đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhịn không được hỏi: "Nghj Nghị, Thụy Bằng, hai cậu được bao nhiêu tiền mừng tuổi vậy?"

"Đại khái...... là hơn cậu mười lần." Lý Hoành Nghị nghiêm túc khoa trương nói.

Tiền bút chì đơn thuần liền tin không chút do dự, hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, "Nhiều vậy sao? Chú dì không sợ cậu tiêu linh tinh hả

"Mình tiêu linh tinh bao giờ?" Lý Hoành Nghị liếc hắn một cái.

Ngao Thụy Bằng không khỏi cong lên khóe môi, thì ra Nghj Nghị cũng biết nói dối.

"Một năm mười vạn, 5 năm sau..." Tiền Văn Kiệt nuốt nước miếng, vừa hâm mộ vừa ghen tị nói, "Nói như vậy, hai cậu chắc chắn sẽ lấy vợ trước mình!"

Lý Hoành Nghị: "..."

Cái này có khi cũng không sai, dù sao ở kiếp trước ba người bọn họ cũng bất phân thắng bại về việc này mà.

31.

Kì nghỉ đông qua đi, chào đón học sinh cuối cấp là một học kì vô cùng nặng nề.

Bài thi bay loạn như tuyết trắng, học sinh múa bút thành văn, vết mực đen lưu lại trên trang giấy, chỉ còn chờ thầy cô phê sửa.

Lý Hoành Nghị nửa tiếng đã làm xong bài, Thụy Bằng cũng đã ngừng bút.

Hai người nhìn nhau một giây rồi cùng đứng dậy nộp bài.

Dù sau hai tiết cuối buổi chiều cũng chỉ để kiểm tra, nộp bài xong có thể tan học, nếu cứ ngồi trong phòng thì rất phí thời gian.

Bạn cùng lớp đã quen, thậm chí họ còn nghĩ, Tiền Văn Kiệt với Hách Lộ chắc cũng sắp xong rồi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, hai người họ cũng nhanh chóng nộp bài rồi rời đi.

Chưa tới giờ ra về, cổng trường vẫn chưa mở, bốn người đành ngồi lại trên ghế đá, cùng nhau đọc sách, làm bài.

Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, trường học yên tĩnh trong nháy mắt trở nên thật ồn ào.

Chỉ còn một tiết, có học sinh mang cặp hướng về sân tập, chắc là học thể dục rồi.

Mấy người Lý Hoành Nghị rất có tiếng trong trường, dù sao thì vừa xinh đẹp lại còn học vượt, thành tích lúc nào cũng dẫn đầu nên đa số ai cũng biết đến bọn họ.

Thấy bọn họ ngồi ở nơi như vậy đọc sách, không nhịn được đưa mắt sang nhìn vài lần.

Cách đó không xa, hai cặp mắt oán giận đang chằm chằm nhìn họ.

"Thôi Hàng, có muốn báo thù không?", Trần Dục giật nhẹ bộ đồng phục đã giặt đến trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Sau khi Trần Xương Kiến bị bỏ tù, Trần gia nhanh chóng lụi tàn, phải dọn ra khỏi khu biệt thự.

Về mặt pháp luật, Trần Dục sẽ do Bách Mỹ Quyên nuôi nấng. Nhưng năng lực sinh tồn của chính bản thân Bách Mỹ Quyền rất thấp, thậm chí còn không bằng Trần Dục.

Hai người tâm lý bất thường sống chung dưới một mái hiên, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì đây.

Dáng người Trần Dục cao lớn, Bách Mỹ Quyên đánh không lại, đành phải chịu tra tấn cả ngày.

Không phải nàng không muốn phản kháng, nhưng mỗi lần bị Trần Dục uy hiếp, nàng chỉ biết im lặng.

Dù sao thời gian thi hành án của Trần Xương Kiến không quá lâu, vài năm sau ông ra tù, nàng còn phải dựa vào Trần gia, cho nên bây giờ không thể không phục.

Mất đi cuộc sống sung túc, Bách Mỹ Quyên không còn phong thái như trước, không ai thèm để mắt tới nàng nữa.

Nữ nhân trẻ đẹp ở đâu cũng có, ai lại đi để mắt đến một kẻ đã quá lứa lỡ thì lại còn vô dụng như vậy?

Nàng không tìm được ai giống như Trần Xương Kiến, cho nên chỉ có thể cam chịu.

Thôi gia sau sự kiện kia cũng ngày một xuống dốc, Thôi Hàng từ con nhà giàu biến thành một đứa nghèo, oán hận của anh ta so với Trần Dục cũng không kém hơn là bao.

Nhưng anh ta thức thời hơn, hay như người ta thường gọi, chính là khôn ngoan.

"Không". Hắn quyết đoán trả lời.

Vì mấy người Lý Hoành Nghị nhảy lớp nên hai người còn thấp hơn Lý Hoành Nghị một lớp, giờ vẫn đang học 8A4.

Tiết cuối của bọn họ là tiết thể dục, nếu không có cơ hội này, bọn họ hầu như rất hiếm khi bắt gặp đám Lý Hoành Nghị.

Trần Dục cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền liên tục xúi giục: "Mày thật sự không hận Lý gia? Không hận Lý Hoành Nghị?"

Tuy Thôi Hàng đã từng đánh mình, nhưng bây giờ Trần Dục không tìm được đồng minh nào nữa, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, dù sao lúc ấy Thôi Hàng cũng đang bị Lý Hoành Nghị uy hiếp mà.

Nhớ đến chuyện này, Trần Dục lại sinh lòng thù hận.

Nó không hận Thôi Hàng, nó chỉ hận Lý Hoành Nghị, Văn Kiệt với Thụy Bằng.

"Trần Dục, đi học thể dục thôi, giáo viên điểm danh kìa". Thôi Hàng còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, không muốn bị liên lụy chung với Trần Dục.

Thấy Thôi Hàng nhanh chóng bỏ đi, Trần Dục cũng đành nuốt giận chạy theo.

Đời còn dài, dù ra sao đi nữa, nó luôn có cơ hội để báo thù.

Hai người đi về phía sân tập, không phát hiện một ánh mắt sắc lạnh đang dói theo sau lưng mình.

"Thụy Bằng, cậu nhìn gì vậy?"

Trên băng ghế dài, Tiền Văn Kiệt tò mò nhìn theo ánh mắt của Thụy Bằng.

Lý Hoành Nghị cũng dời mắt khỏi bài tập, ngẩng đầu nhìn Thụy Bằng dò hỏi.

"Không có gì, chỉ là hai con chuột mới chạy ngang thôi." Ngao Thụy Bằng thu mắt, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Tiền Văn Kiệt nói thầm: "Ở đây đâu ra chuột mà nhìn?"

Lý Hoành Nghị nhìn Ngao Thụy Bằng một cái, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi.

Xuân qua hè đến, thời tiết nóng dần lên, trời nóng cháy cả đất, kì thi tuyển sinh cũng đến rất gần rồi.

Một ngày nọ, ba người Lý Hoành Nghị vừa bước vào phòng học thì phát hiện trong lớp có chút ồn ào.

Vừa ngồi xuống không được bao lâu, bạn cùng bàn với Tiền Văn Kiệt quay người xuống, đem hai tờ giấy đặt lên bàn của Lý Hoành Nghị và Thụy Bằng.

Tiền Văn Kiệt cũng nhận được một tờ, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"

"Lưu bút đó!" Bạn cùng bàn đẩy đẩy mắt kính, "Các cậu viết giúp mình một chút được không? Làm ơn đi mà!"

Đối với thể loại mới mẻ này, Tiền Văn Kiệt trước giờ đều tiếp thu rất nhanh.

Hắn cẩn thận nghiên cứu tờ giấy, sau đó bắt đầu viết.

Bạn cùng bàn Tiền Văn Kiệt đưa mắt trông mong nhìn Lý Hoành Nghị và Thụy Bằng, lo sợ hai người họ sẽ từ chối.

Tuy nói bình thường Lý Hiện tính tình ôn hòa, nhưng dù sao khoảng cách giữa mình và học bá của lớp còn rất xa, không dám thân thiết quá mức.

Bạn học Trần lại càng không.

"Được, trước giờ tan học mình sẽ đưa lại cho cậu.", Lý Hoành Nghị nhận tờ giấy, trả lời rất kiên quyết.

Nếu cậu đã đồng ý, Ngao Thụy Bằng tất nhiên cũng sẽ đồng ý rồi.

Có bạn cùng bàn Văn Kiệt mở đường, ngày hôm ấy, mỗi lần đến giờ giải lao, trên bàn ba người Lý Hoành Nghị lại có thêm rất nhiều giấy, tất cả đều dùng để viết lưu bút.

Lý Hoành Nghị đem bỏ hết vào trong cặp sách, định mang về từ từ viết cho xong.

Năm cuối lúc nào cũng tràn ngập nỗi buồn biệt ly, mặc kệ là thật hay giả, dù sao cũng sắp phải tạm biệt, Lý Hoành Nghị cắm cúi viết, còn có thể tìm lại một ít tấm lòng của năm đó.

Ngao Thụy Bằng không rõ lắm ý nghĩa của việc này, nhưng thấy Lý Hoành Nghị viết nghiêm túc như vậy, hắn cũng không thể tùy tiện.

Ngày hôm sau, lúc nhận lại giấy lưu bút, các bạn cùng lớp vui mừng vô cùng.

Vốn tưởng rằng ba người học bá bọn họ cùng lắm chỉ lạnh nhạt viết một câu chúc, không ngờ thế mà lại viết nghiêm túc như vậy.

Sau khi tin tức đó truyền ra, số bạn học không dám làm phiền ba người Lý Hoành Nghị liền nhanh tay để lại giấy lưu bút, thậm chí lớp khác cũng có.

Lý Hoành Nghị: "..."

Tuy rằng nói thế này là không tốt, nhưng viết mấy cái này thực sự rất tốn thời gian đó!

Vì để không ảnh hưởng đến tiến độ học tập, những tờ lưu bút sau, cậu đều cố viết lời ít ý nhiều.

Dần dần cũng không còn ai làm phiền cậu nữa.

Ngày thi, Lý Bác Viễn và Lý Uẩn cố ý dành ra một ngày rảnh rỗi, tự mình đưa Lý Hoành Nghị với Thụy Bằng đến địa điểm thi.

Bọn họ rất yên tâm đối với chuyện học hành của con cái, hai đứa nhỏ thi xong cũng không hỏi tình hình thế nào.

Thái Nhã Lan ở nhà tự mình nấu canh, nói là để bồi bổ cho hai đứa nhỏ.

Hai ngày thi tuyển sinh đối với Lý Hoành Nghị và Thụy Bằng mà nói khá là nhẹ nhàng, đề bài không có gì khó khăn cả.

Tiền Văn Kiệt làm bài xong, gấp gáp chạy đi tìm hai người họ dò kết quả.

Dò xong, hắn thở phào một hơi,: "Thế này thì đậu Nhất Trung không còn là vấn đề nữa rồi!"

Lý Hoành Nghị gật gật đầu, "Trường quản rất nghiêm, học sinh phải ở lại kí túc xá, dì Uông nỡ để cho cậu ở lại sao?"

"Chỉ cần học chung với hai cậu là mẹ mình yên tâm rồi." Tiền Văn Kiệt không hề băn khoăn nói.

Lý Hoành Nghị gật đầu, tiếp tục nói: "Kí túc xá một phòng bốn người, để xem tới lúc đó bọn mình có được ở chung với nhau không đã."

Tiền Văn Kiệt với Ngao Thụy Bằng cũng có ý tưởng như vậy.

Thi xong, Thái Nhã Lan cùng với Uông Thục Phân muốn mang ba đứa nhỏ ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện thả lỏng cơ thể và tinh thần.

"Nông Gia Nhạc sao?", Lý Hoành Nghị không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình.

Kiếp trước, sau kì thi, rõ ràng mẹ không dẫn mình đến nông trại chơi.

"Nghj Nghị không thích sao?" Thái Nhã Lan kiên nhẫn giải thích, "Thật ra đây là ý của ông con, vừa đi chơi, vừa mở mang tầm mắt."

Lý Thanh Sơn là người chịu khổ mà thành, ông vẫn luôn dặn con cháu Lý gia không thể vì sống trong nhung lụa mà quên đi cơ cực lúc trước.

Ông không muốn nhìn thấy cảnh "không ai giàu ba họ" xuất hiện ở gia tộc mình.

Lý Hoành Nghị là đứa cháu ông hết mực yêu thương, nhưng cũng không quá cưng chiều, ông hy vọng đứa nhỏ vẫn luôn "thuận buồm xuôi gió" này thăm quan cảnh sắc ở những thành phố lớn được, thì cũng có thể nếm mùi vị làm bạn với bùn đất được.

Nhưng rốt cuộc ông vẫn không muốn Lý Hoành Nghị thật sự chịu khổ, vậy nên mới đề nghị chuyến đi này.

"Không phải con không thích đâu ạ," Lý Hoành Nghị lắc đầu nói, "Mình đi mấy ngày vậy mẹ? Để con sắp xếp đồ đạc một chút."

Thái Nhã Lan thấy cậu không bài xích cũng khá hài lòng.

Nói là nông trại, thật ra chỉ là một khu du lịch sinh thái, bên trong cung cấp thêm một số công cụ phục vụ cho việc làm nông thôi.

Khu du lịch kết hợp với người dân địa phương là một dạng hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Sau khi đến nơi, đám người Lý Hoành Nghị đều bị khung cảnh bày ra trước mắt thu hút.

"Không khí trong lành quá đi!" Tiền Văn Kiệt cực kì vui vẻ.

Trong tầm mắt toàn là những ngôi nhà bé nhỏ, không có cao ốc, tòa nhà chọc trời che khuất, bọn họ có thể nhìn thấy những nơi ở tít đằng xa.

Đúng là dễ chịu.

Năm người vào ở trong một ngôi nhà rộng, cũng coi như là một nhà giàu, được xây dựng theo cùng phong cách tứ hợp viện ở thành phố Yến.

Tổng cộng có bốn phòng, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân ở một phòng, ba người Lý Hoành Nghị ở một phòng.

Nếu là để trải nghiệm thì điều kiện sinh hoạt tất nhiên sẽ có phần không thoải mái lắm rồi.

Chủ nhà nhiệt tình dẫn bọn họ đi nhận phòng, vừa đi vừa giới Lý: "Mùa này trái cây chín nhiều lắm, mấy người bạn nhỏ có thể đi hái chút về ăn đấy."

Hoạt động này chính là để mọi người có thể trải nghiệm cảm giác thành tựu khi tự hái được trái cây.

Thái Nhã Lan hỏi Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng: "Nghj Nghị với Tiểu Bằng có muốn đi hái một chút không?"

"Dạ có." Lý Hoành Nghị đáp rất dứt khoát, dù sao cái gì cậu cũng biết làm mà.

Ngao Thụy Bằng và Tiền Văn Kiệt không có ý kiến gì.

Vì thế, ăn cơm trưa xong, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân dẫn ba đứa nhỏ đến chỗ lấy dụng cụ thu hoạch rồi cùng đi đến khu hái tự do.

Ở đó đã có một vài du khách hứng thú chơi đùa.

Dưới đất có dưa, cây ăn quả ở trên đầu, thật sự rất thú vị.

"Đây là gì vậy?" Lý Hoành Nghị ngẩng đầu, chỉ vào trái trên một thân cây hỏi.

Tha thứ cho kiến thức hạn hẹp của cậu, cậu thật sự chưa thấy qua loại quả này bao giờ.

Đề này sẽ do Tiền Văn Kiệt giải, hắn lập tức giải thích: "Cái này gọi là dâu tằm, vị ngọt, nhưng mà mình cảm thấy ăn hơi giống cherry."

Ấn tượng của Lý Hoành Nghị với cherry cũng không tệ, liền nói: "Mình muốn nếm thử, mẹ, dì Uông, chúng ta hái một ít nha."

Hai người mẹ tươi cười đồng ý.

Ba đứa nhỏ này cũng không thấp, hoàn toàn không cần ai giúp đỡ, Thụy Bằng và Văn Kiệt kéo một nhánh cây xuống thấp, Lý Hoành Nghị dùng dụng cụ hái dâu tằm xuống, đặt vào giỏ tre của mẹ mình.

Có đỏ, có tím, nhìn qua rất xinh đẹp.

Ngao Thụy Bằng vốn lo Lý Hoành Nghị vất vả, nhưng thấy cậu hứng thú bừng bừng thì không quấy rầy nữa, cũng nhiệt tình hái theo.

Đương nhiên, Lý Hoành Nghị cũng không quên hai đồng bọn nhỏ của mình.

Ba người thay phiên nhau hái, chẳng bao lâu đã đầy nửa giỏi tre.

Sau khi thu hoạch xong, năm người tiến đến mục tiêu kế tiếp.

Dưa gang, vỏ màu vàng nhạt, hương vị tươi mát. bọn họ định sẽ hái năm quả, tối về chia ai cũng có phần.

Tiền Văn Kiệt nhanh mắt. vừa tới đã phát hiện một quả lớn liền hăng hái chạy qua, lại bị người nhanh chân đến trước.

"Từ từ đã!" Hắn bước vội, gấp gáp chạy qua như bay.

Người hái quả dưa là một nam sinh, lớn lên rất anh tuấn, lại còn có chút quen mặt.

Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, liền thấy nam sinh đó nhìn ra phía sau lưng mình tươi cười chào hỏi:

"Khéo quá, lại gặp nhau nữa rồi."

Lý Hoành Nghị cùng Thụy Bằng đến gần, mở lời chào hỏi.

"Triệu Tử Khâm, cậu cũng tới chơi sao?"

Triệu Tư Khâm nhịn không được nhìn sang Thụy Bằng một cái, sau đó mới trả lời: "Tôi tới thăm nhà bạn cùng lớp, nhà cậu ấy ở ngay đây."

Nói xong, anh cất tiếng gọi một nam sinh đang đứng cách đó khoảng vài mét.

"Đỗ Trạch, cậu qua đây đi, mình hái được dưa rồi nè!"

Lý Hoành Nghị trong lòng giật mình, không khỏi nhìn theo tầm mắt của anh.

Chỉ thấy một nam sinh cao ráo, quay mặt về hướng này, để lộ một nụ cười ngượng ngùng, vẻ ngoài rất xinh đẹp.

Nhớ không nhầm thì kiếp trước, Triệu Tử Khâm có một người yêu đồng giới, hình như mang họ Đỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gayagbjwd