Untitled Part 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sân bay thành phố Yến.

Một người đeo khẩu trang đen và kính râm, lén lút chạy ra khỏi sảnh, nhanh chóng leo lên chiếc xe hơi màu đen.

Sau khi lên xe, người này mới tùy tiện tháo hết đồ trên mặt xuống, nằm liệt trên ghế sau, thở dài một hơi, than vãn với người ngồi cạnh: "Nghẹn chết đi được."

Người bên cạnh không nén được tiếng cười, thanh âm trong trẻo như suối, đôi mắt hơi cong cong lên, toát ra chút ý cười. "Cậu giành quán quân, giờ thành người nổi tiếng rồi, được chú ý cũng phải thôi."

Tiền Văn Kiệt nghe vậy cười hì hì, "Nghị Nghị, giờ bọn mình đi đâu vậy?"

Lý Hoành Nghị cong môi: "Đi rồi biết."

Xe dừng trước một câu lạc bộ cao cấp, Lý Hoành Nghị dẫn Văn Kiệt vào một phòng VIP.

Vừa bước vào, liền nghe một tiếng "Bang".

Trên người Văn Kiệt treo đầy dây ruy băng rực rỡ, bên tai vang vang câu "Chúc mừng" nhiệt tình.

"Đông đủ cả sao!" Hắn cao hứng nói, "Hôm nay anh đây vô cùng vui vẻ, để anh mời mọi người chút rượu nào."

Lý Hoành Nghị cười vỗ vỗ bả vai hắn: "Nay bọn mình mở tiệc mừng, bữa cơm kia của cậu, để hôm khác đi."

Đỗ Trạch nhẹ cười: "Mình xem video thi đấu của cậu rồi, thật sự rất lợi hại."

"Cảm ơn học bá khích lệ!" Văn Kiệt hiển nhiên rất vui vẻ, trực tiếp kính anh một ly để tỏ lòng biết ơn.

"Mình cũng xem rồi, cậu đúng là xứng với chức quán quân này nha!" Cô gái tóc ngắn thanh tú cũng nâng ly cười nói.

Cô là Chu Mộng Viên, chính là vị trưởng xá đã đem Văn Kiệt gia nhập diễn đàn hủ nam hủ nữ.

Tiền Văn Kiệt lại uống một ly, nhìn xung quanh: "Mạn La đâu?"

Hách Lộ sau này, đợi đến lúc tuổi tác thích hợp, liền đổi tên thành Chúc Mạn La.

"Hôm nay cậu ấy còn một dự án phải đàm phán," Lý Hoành Nghị chậm rãi rót rượu cho mình, trả lời, "Chắc lát nữa mới đến."

Văn Kiệt cùng cậu chạm cốc, ừng ực uống xong, lại trừng mắt liếc cậu một cái, "Đúng là tư bản bóc lột mà, bữa trước mình gọi video cho Mạn La, cậu ấy gầy chết được."

"Ha ha, có khi là do filter bóp mặt lại đó," Chu Mộng Viên trêu ghẹo: "Mạn La dạo này hình như ngày càng có da có thịt hơn rồi."

Lý Hoành Nghị từ từ uống cạn ly, "Cậu ấy năng lực xuất sắc, giờ là lúc cần học hỏi kinh nghiệm, không để cậu ấy đi thì ai đi?"

Chúc Mạn La là người cậu chú tâm bồi dưỡng, đương nhiên phải quan tâm rồi.

Tiền Văn Kiệt tức khắc cười ha hả ngồi cạnh Lý Hoành Nghị, khoác tay lên vai cậu, "Cảm ơn Lý tổng đã coi trọng Mạn La nhà chúng ta, có ngài quan tâm, tôi ở ngoài thi đấu cũng yên tâm hơn nhiều."

Lý Hoành Nghị gạt hắn ra: "Phí lời."

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, tiếng giày cao gót lộp cộp rõ ràng, Văn Kiệt lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa.

Chúc Mạn La xuất hiện, một thân tây trang ngay ngắn gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, vừa nhìn đã biết là người mới đi làm về.

"Mạn La, nhanh ngồi xuống đây đi." Văn Kiệt vội vàng lấy cho nàng một ly đồ uống, "Đàm phán với đối tác xong chắc phải mệt mỏi lắm!"

"Không mệt bằng cậu thi đấu," nàng cười, ngồi bên cạnh Chu Mộng Viên, "Chúc mừng, đại quán quân."

Lý Hoành Nghị không khỏi trêu chọc: "Mình ra tận sân bay đón cậu cũng chưa được quan tâm chu đáo như vậy."

Chu Mộng Viên che miệng cười trộm.

Từ lúc học cấp ba, cô đã nhìn ra Văn Kiệt chắc chắc để ý Mạn La rồi.

Chỉ là Văn Kiệt tốt nghiệp xong liền bước vào con đường thi đấu chuyên nghiệp, hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lão Tiền còn chưa chính thức thổ lộ, Mạn La tạm thời cũng không có tâm tư yêu đương, thế nên cứ mãi mập mờ như vậy.

Dù sao, hai người này như vậy cũng xem như là tốt rồi.

Cặp đôi nam thần mà cô luôn mong ngóng trước giờ đã lâu không có chút tin tức nào.

Sau kì nghỉ hè, Ngao Thụy Bằng đột nhiên biến mất không tung tích, Triệu Tư Khâm cũng chỉ học 2 tuần rồi ra nước ngoài du học, không liên hệ gì với bọn Lý Hoành Nghị nữa.

Hai đôi cô từng đẩy thuyền nhiệt tình nhất, trong hiện thực lại ngược quá ngược!

Chỉ có Văn Kiệt và Mạn La là còn có thể thường xuyên gặp nhau thôi.

Không biết là vì uống rượu, hay là vì thẹn thùng, nghe Lý Hoành Nghị nói xong, trên mặt Văn Kiệt hiện lên một tầng hồng nhạt, cười ha hả phản bác: "Nghị Nghị, bây giờ cậu so đo với cả con gái sao?"

Lý Hoành Nghị đưa tay đấm đấm hắn mấy cái.

Mọi người ai cũng uống chút rượu, Lý Hoành Nghị cho gọi tài xế đến đưa bọn họ về.

Văn Kiệt còn say hơn cả cậu, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả, mặc cho người khác lôi kéo.

Dưới sự giúp đỡ của Đỗ Trạch – vẫn còn tỉnh táo, cậu mới thành công đem Văn Kiệt nhét lên xe.

"Mọi người ai cũng uống rồi, lên xe đi chung hết đi."

Bên trong xe rất lớn, vài người thế này ngồi vẫn còn rộng.

"Lý tổng, ngài muốn đi đâu đây?" Tài xế hỏi.

"Tới Yến Sơn trước rồi tới Thanh Hoa."

Chu Mộng Viên và Đỗ Trạch học ở hai trường khác nhau, ưu tiên đưa nữ về trước.

Đưa đón hai người xong, Văn Kiệt bỗng tỉnh táo mấy phần, nhìn Lý Hoành Nghị, xong lại nhìn qua Mạn La, lẩm bẩm hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Cậu muốn đi đâu?"

Văn Kiệt nằm liệt trên ghế: "Về nhà, mình muốn về nhà ngủ."

Lúc huấn luyện và cả lúc thi đấu đều không có thời gian nghỉ ngơi, giờ đột nhiên rảnh rỗi, cái gì cũng không muốn làm.

Lý Hoành Nghị nhìn cái bộ dạng này, đoán chắc hắn không cách nào tự lo thân được, vì thế sau khi đưa Mạn La về liền mang Văn Kiệt tới chỗ mình.

Trong lúc học đại học cậu đã mở công ty riêng, sau khi tốt nghiệp xong mua một căn biệt thự, là một khu dân cư mới xây, còn chưa có bao nhiêu gia đình vào ở.

Cậu dìu Văn Kiệt vào trong phòng khách, mặc kệ hắn ta ngủ ở đó rồi vào phòng làm việc mở máy tính lên.

Kiểm tra mail một lần.

Không có, vẫn không có gì.

Sinh nhật cậu đã qua hơn nửa tháng, trong hộp thư vẫn không có chút tin tức nào.

Bắt đầu từ năm nhất đại học, mỗi lần đến sinh nhật, Lý Hoành Nghị sẽ nhận được một email từ nước ngoài gửi về, mỗi lần đều dùng một địa chỉ khác nhau, hơn nữa lúc nào cũng chỉ có bốn chữ ngắn gọn – sinh nhật vui vẻ.

Dùng phương thức lặng lẽ này mà chúc mừng, cậu chỉ có thể nghĩ đến một người.

Nhưng tại sao năm nay lại không có?

Lý Hoành Nghị chăm chú nhìn màn hình thật lâu, cũng không biết là do ánh sáng quá chói hay vì nguyên nhân gì khác, cậu cảm thấy mắt mình chua xót vô cùng.

Tám năm, thật sự quá dài.

Sáng hôm sau, Văn Kiệt ôm đầu ngồi dậy, nhìn thấy Lý Hoành Nghị ngồi trên sofa nghịch điện thoại, không khỏi hỏi: "Hôm nay không đi làm sao? Sếp cậu cũng thoải mái quá ha?"

Lý Hoành Nghị vừa lướt điện thoại vừa nói: "Trịnh Hạo vừa mua du thuyền, mời chúng ta qua chơi, cậu đi không?"

"Du thuyền có gì vui chứ?" Văn Kiệt lắc đầu, "Tên đó chỉ muốn khoe khoang thôi."

Trịnh gia bước vào giới thương nhân thành phố Yến mấy năm gần đây, có hợp tác chút ít với Lý gia, Trịnh Hạo là con trai duy nhất, tuổi xấp xỉ Lý Hoành Nghị, thường xuyên qua lại nên khá quen thuộc.

Bản thân Lý Hoành Nghị rất ít khi tham gia tụ tập kiểu này, trong số bạn bè cùng trang lứa, cậu là người khá kín tiếng, hơn nữa còn làm người khác kính phục.

Đã là học bá, lại còn một mình tự mở công ty riêng, sao người khác không ngưỡng mộ cho được?

Ai mời được Lý Hoành Nghị thì nở mày nở mặt quá rồi.

Lý Hoành Nghị tối hôm qua ngủ không ngon, gần đây cũng khá bận rộn, lâu rồi không có thời gian nghỉ ngơi, lên du thuyền dạo mát thư giãn chút cũng không tệ.

"Vậy mình đi, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Văn Kiệt lập tức thay đổi ý kiến, "Cậu đi mình cũng đi!"

Tới ngày hẹn, hai người ăn mặc tùy ý, lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Đều là người trẻ tuổi với nhau, không cần để ý quá nhiều, không cần ăn mặc trang trọng làm gì.

Trịnh Hạo vẫn luôn đứng bên ngoài du thuyền chờ đợi, trên mặt có chút thấp thỏm, thi thoảng lại nhìn xuống mặt đồng hồ nạm kim cương của mình.

"Cậu Trịnh đang đợi ai sao?" Bên cạnh có người tò mò hỏi.

Trịnh Hạo liếc mắt qua một cái, không trả lời.

Mất người này mà biết Lý Hoành Nghị sắp tới, không biết sẽ điên thành cái dạng gì đây.

Ai da, vẫn là Trịnh Hạo mình có mặt mũi mà!

Chẳng bao lâu sau, cách đó không xa có một chiếc xe đi tới, mẫu mã đẹp mắt, có thể lái loại xe này, nhất định không phải người bình thường.

Sau lưng Trịnh Hạo truyền tới tiếng bàn tán sôi nổi.

Có người nhận ra chiếc xe kia, không khỏi ngạc nhiên kêu lên, "Là Lý Hoành Nghị!"

Trịnh Hạo mặt mày hớn hở, đi nhanh đến bên cạnh chiếc xe.

Một người bước xuống, da màu lúa mạch, lông mày đen rậm đặc trưng, đã nhìn qua một lần thì khó mà quên được.

"Tiền Văn Kiệt kìa!"

"Quao, là Văn Thần." Người anh em này rõ ràng là một kẻ đam mê thể thao điện tử, có thể trực tiếp gọi ra được cái tên mà fans ưu ái đặt cho.

Trịnh Hạo nhiệt tình chào hỏi, lại nhìn về phía một cửa xe khác.

Một thanh niên ăn mặc giản dị, người cao chân dài, nhan sắc thượng thừa, trên mặt còn mang theo nét cười gãi đúng chỗ ngứa.

Không phải Lý Hoành Nghị thì còn ai vào đây?

Đám người kia càng thêm xôn xao, nhưng không ai dám chủ động tiến lên.

Lý Hoành Nghị đã sớm quen với những ánh mắt như vậy, vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Tiền Văn Kiệt cũng có rất nhiều fans, đối với sự chú ý từ người khác, tập mãi cũng thành quen rồi.

Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Trịnh Hạo, bọn họ tiến vào bên trong du thuyền.

"Khi nào bắt đầu vậy?"

Lý Hoành Nghị chỉ là mượn cớ để thưởng thức cảnh biển rộng lớn mà thôi.

"Ha ha ha, cậu hai đã lên tiếng, vậy thì bắt đầu ngay đây."

Những người khác căn bản không có dị nghị gì.

Bầu trời trong xanh, hải âu tự do bay lượn, gió biển mát mẻ dịu êm, khiến lồng ngực nhẹ nhõm mấy phần.

Trịnh Hạo cùng mấy người lớn gan không ngừng nói chuyện phiếm với Lý Hoành Nghị, cậu từ tốn đáp lại từng câu.

"Cậu Trịnh à, bên kia cũng có một du thuyền...." Hình như còn xa hoa hơn.

Có người hô nhỏ một câu, chỉ không dám nói tiếp vế sau.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, Lý Hoành Nghị cũng nhìn thấy chiếc du thuyền cách đó không xa, đúng là so ra thì tốt hơn của Trịnh Hạo thật.

"Ai bên đó vậy?" Trịnh Hạo bình tĩnh hỏi.

Nhưng tâm lý khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Mọi người đều lắc đầu, không ai rõ lắm.

Hai du thuyền đối diện nhau, tốc độ đều không nhanh lắm, Trịnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, dường như làm thế là có thể nhìn ra người bên kia là ai vậy.

Khoảng cách ngày càng thu hẹp, Trịnh Hạo đã có thể nhìn thấy người đứng trên boong tàu bên kia.

Người đối diện bên kia nhếch miệng cười, tựa hồ như đang giễu cợt cái du thuyền nhỏ yếu này vậy...

Xem thường người khác quá rồi!

Du thuyền bên kia vừa lướt qua, Trình Hạo quyết tâm hạ lệnh: "Quay về!"

Vừa nói xong, đột nhiên nhớ ra còn chưa dò hỏi ý tứ Lý Hoành Nghị, vì thế quay đầu lại nhìn.

Lý Hoành Nghị và Tiền Văn Kiệt cũng chưa nhìn thấy người bên kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bộ dáng nuốt không trôi của Trịnh Hạo, Lý Hoành Nghị liền thông cảm nói: "Thuyền này là của cậu mà."

Khóe môi Trịnh Hạo nhẹ cười, cho người dùng hết toàn lực đuổi theo chiếc du thuyền kia.

Đuổi về đến tận bờ.

Người kia hắn chưa từng gặp qua ở thành phố Yến, nhưng sở hữu du thuyền như vậy, nhất định thân phận không đơn giản.

Trịnh Hạo không ngốc, sau khi bước xuống du thuyền, hắn sửa sang lại thần sắc, đi về hướng bên kia.

Thanh niên bên kia vừa bước xuống, thấy Trịnh Hạo đi về phía mình thì dừng bước chân.

Đến gần, Trịnh Hạo mới phát hiện, tên này con mẹ nó quá đẹp trai luôn!

"Chào cậu, tôi là Trịnh Hạo."

Người kia lộ ra nụ cười anh tuấn, vừa muốn đáp lời, vừa lúc nhìn thấy hai người sau lưng Trịnh Hạo, lập tức trố mắt đứng như trời trồng.

"Triệu Tư Khâm, đã lâu không gặp."

Lý Hoành Nghị mỉm cười lên tiếng chào hỏi, khuôn mặt ôn hòa đến không ngờ, nhưng ánh mắt cất dấu sự lạnh lẽo.

Làm người ta lạnh sống lưng trong nháy mắt.

42.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Triệu Tư Khâm nhìn Lý Hoành Nghị, không biết nên nói gì.

Tiền Văn Kiệt nhìn sắc mặt Lý Hoành Nghị, lại nhìn nhìn Tư Khâm, cười hai tiếng khô khốc: "Thật trùng hợp, Triệu Tư Khâm."

"Người quen của hai cậu sao?"

Trịnh Hạo hoang mang hỏi.

Hắn cũng chỉ mới đến thành phố Yến mấy năm gần đây, vừa lúc Tư Khâm đã xuất ngoại nên không biết Tư Khâm là ai, cũng không biết gì về bạn bè trước kia của Lý Hoành Nghị.

Lý Hoành Nghị cười cười, "Quen, nhưng không thân. Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn cậu đã mời."

Cậu nói xong lại quay sang Văn Kiệt: "Bút chì, đi thôi."

Trịnh Hạo giữ lại không kịp, chỉ có thể ngơ ngác há hốc miệng nhìn hai người rời đi.

Hôm nay đã chơi cái gì đâu!! Vui cái gì chứ? Rõ ràng một chút cũng không vui.

Còn tên Triệu gì đó kia nữa, Lý Hoành Nghị nhìn thấy anh ta nên mới rời đi, người này nhất định đã đắc tội với Lý Hoành Nghị rồi. Chờ hắn điều tra rõ sẽ quyết định có nên thay Lý Hoành Nghị dạy dỗ tên kia một phen hay không.

Trên đường về, Văn Kiệt hỏi Lý Hoành Nghị: "Vừa nãy còn chưa kịp nói gì, sao cậu đã đi rồi?"

Lý Hoành Nghị nhàn nhạt đáp: "Nói gì đây?"

Tiền Văn Kiệt có chút cứng họng, một lúc lâu sau mới đáp: "Có thể hỏi cậu ấy mấy năm nay sống thế nào."

"Sau đó thì sao?"

Tiền Văn Kiệt: "..."

Sau đó có thể hỏi anh ta, Ngao Thụy Bằng sống ra sao rồi.

Có điều hắn cẩn thận nhìn qua sắc mặt Lý Hoành Nghị liền không dám nhiều lời nữa.

Ngao Thụy Bằng rời đi quá đột ngột, thứ gì cũng không mang theo.

Lúc trước, khi Triệu Tư Khâm sắp đi, anh nhờ Văn Kiệt tới Lý gia lén trộm khỉ miệng rộng đi, nói là muốn mang ra nước ngoài, khi nào gặp sẽ đưa cho Ngao Thụy Bằng.

Khỉ miệng rộng là quà Lý Hoành Nghị tặng, mặc kệ là ở trường hay ở nhà, Ngao Thụy Bằng lúc nào cũng ôm nó theo.

Chuyện này Lý Hoành Nghị biết, lúc ấy cậu không tỏ thái độ gì, cũng không ngăn cản.

Thật ra, người tinh ý đều nhìn ra được, Triệu Tư Khâm xuất ngoại, hiển nhiên là đi bồi "thái tử" đọc sách.

Chỉ có điều, vị "thái tử" này bị giam cầm, không có được chút tự do.

"Đúng rồi, Đỗ Trạch vẫn chưa biết, mình phải báo tin mới được."

Tiền Văn Kiệt nói, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi ngay lập tức.

Khóe môi Lý Hoành Nghị giật giật, cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.

Vừa rồi, giây phút nhìn thấy Triệu Tư Khâm, cậu vẫn luôn suy nghĩ: Nếu Triệu Tư Khâm đã về, có phải Ngao Thụy Bằng cũng đã về hay không?

Đứa nhỏ quay về Ngao gia, chắc là đã sửa họ rồi.

Cái số mệnh này, năm đó cậu đã chuẩn bị tâm lý trước cho mình, nhưng lúc đứa nhỏ cậu nuôi thật sự biến mất, loại cảm giác đó, khó lòng mà giải thích được.

Cậu chưa bao giờ ngừng hối hận, tại sao năm đó không đi cùng với nó, tại sao lại muốn mọi chuyện đi theo quỹ đạo kiếp trước, để mặc cho Triệu Lâm Tề phát hiện ra sự tồn tại của Ngao Thụy Bằng.

Cậu cũng không ngừng lo lắng, không biết liệu đứa nhỏ sống có tốt không.

Đương nhiên là không rồi, nếu sống tốt thì chỉ chúc mừng sinh nhật thôi, sao phải dùng cả đống địa chỉ khác nhau như vậy.

Tám năm trước, Ngao Thụy Bằng đột nhiên biến mất, Lý Hoành Nghị mới nhớ tới việc điều tra người tên Ngao Tông.

Con trai trưởng nhà họ Ngao, người đứng đầu tập đoàn Ngao thị, trời sinh đa nghi, tính chiếm hữu cao, không từ thủ đoạn đạt được mục đích.

Cậu bừng tỉnh nghĩ đến Ngao Thụy Bằng kiếp trước.

Thiếu niên ở Trần gia đợi hơn mười năm, trở về Ngao gia lại gặp một người ba như vậy, đã khổ lại còn khổ hơn.

Sau đó, Ngao Thụy Bằng dừng chân ở Ngao gia, chọn Trần gia là nơi khai đao rồi giải quyết đến các gia tộc lớn khác ở thành phố Yến, một chút cũng không e ngại.

Sự thật chứng minh, thủ đoạn của Ngao Thụy Bằng làm người khác phải sợ hãi.

Cũng chính là năm đó, chỉ có nghé con mới sinh không sợ cọp – Lý Hoành Nghị là dám đối đầu với hắn.

Giờ cẩn thận nghĩ lại, Ngao Thụy Bằng thật sự đã thủ hạ lưu tình với mình rồi.

"Nghị Nghị, A Trạch lạnh nhạt thật đó," Văn Kiệt nghịch điện thoại, lẩm bẩm, "Mình nói với cậu ta là Triệu Tư Khâm quay về rồi, vậy mà cậu ta chỉ đáp đúng một chữ 'Ừ', không phải hai người bọn họ là bạn tốt sao?"

Lý Hoành Nghị : "..." Tiền bút chì à, tư duy hủ nam nhạy bén của cậu đi đâu mất rồi?

Năm đó Triệu Tư Khâm cũng là đột nhiên muốn ra nước ngoài, tuy nhìn bên ngoài là Triệu Tư Khâm đơn phương Đỗ Trạch, nhưng người tính cách như Đỗ Trạch, mặc dù có thích cũng sẽ không để lộ ra chút biểu hiện nào.

Hoặc là, chờ Triệu Tư Khâm rời đi xong, Đỗ Trạch mới nhận ra tầm quan trọng của người nào đó đối với mình.

Vì học kì đầu năm lớp 11, cả người Đỗ Trạch lúc nào cũng như ở trên mây, mãi đến học kì hai mới quay lại ngôi vị học bá của mình.

Trải qua nhiều năm như vậy, chút tình cảm mông lung thời niên thiếu, dù đã dần tan biến đi theo thời gian hay ngày càng nồng như ủ rượu, Đỗ Trạch cũng chỉ có thể đáp lại một chữ "Ừ" mà thôi.

Sau khi về tới nhà, Tiền Văn Kiệt ăn vạ ở chỗ Lý Hoành Nghị không chịu đi, Lý Hoành Nghị cũng lười để ý hắn, đi thẳng lên phòng làm việc.

Mở máy tính lên, kiểm tra hộp thư thêm lần nữa, bốn chữ kia vẫn không thấy đâu.

Lúc này, Chúc Mạn La gửi qua một tin nhắn thoại.

"Lý tổng, Vương tổng bên truyền thông Dược Duy muốn mời cậu ăn một bữa."

Truyền thông Dược Duy là đối tượng hợp tác lần này của bọn họ, sau khi ký xong hợp đồng, hai bên ăn một bữa cơm cũng là chuyện bình thường.

Cậu không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Buổi tối ngày hôm sau, Lý Hoành Nghị đến gặp Vương tổng.

Vương tổng đại khái hơn bốn mươi tuổi, lớn lên rất bình thường, có chút mập mạp, lúc cười rộ lên thì không thấy mắt đâu.

Ông nhìn thấy Lý Hoành Nghị, lập tức sáng hết cả mắt, nhiệt tình vô cùng.

"Ái chà, Lý tổng, rất cảm ơn cậu đã nhận lời." Ông mời Lý Hoành Nghị cùng ngồi xuống bàn.

Mỗi người mang theo một nam trợ lý riêng.

Lý Hoành Nghị cùng trợ lý ngồi xuống, cười nói: "Không dám, không dám, hai bên hợp tác vui vẻ là tốt rồi."

"Ha ha ha, nhất định rồi."

Rượu và thức ăn đã được mang lên, Vương tổng nâng ly trước: "Tôi kính Lý tổng một ly, cậu tuổi trẻ tài cao như vậy, tôi thật sự bội phục!"

Loại khen ngợi này, Lý Hoành Nghị không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, thật giả lẫn lộn, cậu cũng không hơi đâu nghĩ nhiều.

Đại đa số đều vì thân phận cậu hai Lý gia mà tới, cậu đã sớm quen.

Bất quá không vì vậy mà cậu cảm thấy không vui, cậu là người Lý gia, hưởng thụ lợi ích do Lý gia mang lại là chuyện thường tình.

Chẳng lẽ lại phải cắt đứt quan hệ với gia đình để chứng minh năng lực bản thân sao?

Lý Hoành Nghị uống một ít rượu, nhưng đồ ăn thì không chạm đũa nào.

Vương tổng thấy thế cười ha hả hỏi: "Không biết đêm nay Lý tổng có bận gì không."

"Có việc gì sao?" Lý Hoành Nghị tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt có chút mê man.

Vương tổng ghé sát, "Nếu rảnh, không bằng thay đổi chút khẩu vị đi?"

Cậu hai Lý gia, thanh niên hai mươi tuổi đầu, sao có thể thiếu tiết mục trợ hứng đặc thù được?

Vương tổng cũng có một đứa con tuổi xấp xỉ, tự cho rằng mình đã hiểu biết sở thích của người trẻ tuổi thời này lắm rồi.

Lý Hoành Nghị cười nhàn nhạt: "Đa tạ ý tốt của ông, nhưng mà không cần đâu. Tôi còn có việc, đành đi trước vậy."

Nói xong, không chờ Vương tổng trả lời liền bước ra khỏi phòng.

Trợ lý đưa tay muốn dìu lại bị cự tuyệt.

"Tôi vào nhà vệ sinh, cậu ở đây chờ được rồi." Cậu nói xong, chống tường chậm rãi bước về phía WC.

Đây là một nhà hàng khá sang trọng, là một nơi kinh doanh tương đối tốt. Kiếp trước với kiếp này, cậu đã tới không ít lần.

Cậu vô cùng quen thuộc với nơi này, dù có nhắm mắt vẫn đi được.

Lý Hoành Nghị vốn không uống được rượu, nhưng mấy ngày nay trong lòng có phần đau buồn, từ lúc nhìn thấy Triệu Tư Khâm lại càng rối hơn nên muốn mượn rượu giải sầu.

Nhưng thử rồi mới biết, có uống cũng vô dụng.

Cậu dựa vào vách tường lạnh lẽo, hơi cúi đầu, nhìn về phía mặt đất trơn bóng.

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.

Kiếp trước, Tiền bút chì đã nói qua, cậu vẫn luôn đối chọi gay gắt với Ngao Thụy Bằng, giống hệt như trò mấy đứa tiểu học hay làm để thu hút sự chú ý của đối phương, vừa đáng yêu vừa ấu trĩ.

Lý Hoành Nghị lúc ấy cảm thấy Tiền Văn Kiệt nên đến bệnh viện để kiểm tra mắt thì hơn.

Hiện tại nghĩ đến, bất quá là cậu lừa mình dối người mà thôi.

Sống lại một lần, Lý Hoành Nghị nhặt được Ngao Thụy Bằng còn nhỏ, cũng mang theo bên người mà nuôi lớn, dốc lòng bồi dưỡng, chăm sóc hắn, hắn bị thương một chút liền đau lòng, rơi một chút nước mắt tâm can liền mềm nhũn.

Chỉ là lúc ấy Ngao Thụy Bằng vẫn còn quá nhỏ, Lý Hoành Nghị chỉ có thể lừa chính mình, đó là vì thấy tình cảnh hắn đáng thương nên mới có chút thông cảm thôi.

Cậu sao có thể có cảm xúc không bình thường với một đứa bé được?

Mặc dù cảm xúc đó thật sự tồn tại, cũng chỉ có thể xảy ra với Ngao Thụy Bằng sau khi thành niên thôi.

Chính là, mặc kệ là Ngao Thụy Bằng hay Ngao Thụy Bằng, đều cùng là một người.

Tám năm xa cách cũng đủ để Lý Hoành Nghị chậm rãi, chậm rãi nghĩ kĩ.

Bỗng nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân cùng tiếng ai đang trò chuyện.

"Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, thật không phải phép, không bằng ngày khác Ngao tổng..."

"Cảm ơn, không cần đâu." Giọng nói trầm thấp lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang trống vắng.

Lý Hoành Nghị hốt hoảng ngẩng đầu.

Tiếng bước chân ngừng lại cách đó một mét.

Đèn hành lang rất sáng, Lý Hoành Nghị lại cảm thấy mắt mình hình như hơi mờ.

Cậu chậm rãi đứng thẳng dậy, cùng đối diện với thanh niên trước mặt, kìm lòng không được chớp chớp mắt.

Vẫn còn ở đây, không phải mơ.

"Ồ, đây không phải là Lý tổng sao?" Có người đột nhiên mở miệng phá vỡ sự yên lặng.

Lý gia vẫn rất có tiếng ở thành phố Yến này mà.

Có mấy người nhìn thấy Lý Hoành Nghị, nhịn không được tiến lên vài bước, khách khí chào hỏi.

Nhiệt ý trong mắt Lý Hoành Nghị rút đi, trên mặt hiện lên một nụ cười xa cách, hướng về phía mấy người kia gật gật đầu.

Cuối cùng mới nhìn về phía Ngao Thụy Bằng thêm lần nữa.

Trên mặt thanh niên ấy không có chút biểu cảm nào, ánh mắt sâu không thấy đáy, khiến người khác khó đoán được tâm tư.

Chỉ có nốt ruồi lệ kia là y như cũ.

Ngao Thụy Bằng như vậy, tựa hồ giống hệt như cái người kia trong kiếp trước.

Tuấn mỹ, lạnh nhạt, khó gần.

"Ngao tổng, hân hạnh được gặp anh."

Cậu như ép mình nói ra những lời này, đưa tay phải lên.

Ngao Thụy Bằng chăm chú nhìn cậu hơn mươi giây, rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

"Rất hân hạnh, Lý tổng."

Hai người bắt tay gần nửa phút, những người bên cạnh cảm thấy có chút không thích hợp, Lý Hoành Nghị đột nhiên phản ứng, lập tức rút tay về.

Lại bị thanh niên gắt gao giữ lại.

Lý Hoành Nghị nghĩ theo bản năng, tám năm không gặp, tên họ Ngao nào đó lại mạnh hơn rồi.

Có điều, lòng bàn tay hắn hình như có rất nhiều vết chai, có chỗ thô ráp, cũng có chỗ đã mờ dần.

"Ngao tổng, tôi đang định vào nhà vệ sinh, anh muốn đi cùng không?" Lý Hoành Nghị đơn giản chỉ muốn rút tay về, cười hỏi.

Ngao Thụy Bằng rốt cuộc cũng buông tay ra, môi giật giật, cuối cùng vẫn trả lời: "Không cần, Lý tổng, mời."

Giọng nói nhu hòa hơn bình thường rất nhiều.

Trợ lý bên cạnh hắn nhìn về phía Lý Hoành Nghị, ánh mắt không khỏi có chút tìm tòi nghiên cứu.

Lý Hoành Nghị giả vờ cười cười, xoay người đi về phía nhà vệ sinh, ý cười trên mặt càng lúc càng nhạt.

Chờ cậu biến mất ở chỗ ngoặt, Ngao Thụy Bằng mới thu hồi ánh mắt, thần sắc càng thêm lạnh nhạt, cất bước rời đi.

Bên trong nhà vệ sinh, hai tay Lý Hoành Nghị chống lên mặt bàn, nhìn bản thân mình trong gương, tim đập thình thịch hơn nửa ngày mới bình thường trở lại.

Mà bên kia, Ngao Thụy Bằng mặt lạnh tanh cùng trợ lý lên xe.

Hắn ngồi phía sau, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, tay bị giấu ở chỗ tối lại run nhè nhẹ.

"Ngao tổng, người vừa rồi chắc là cậu hai Lý gia nhỉ?" Trên ghế phụ, trợ lý quay đầu cười hỏi Ngao Thụy Bằng.

Miệng lưỡi rõ ràng không phù hợp với thân phận cấp dưới chút nào.

Ngao Thụy Bằng không có chút động tĩnh, bên ngoài yên lặng như tượng, trong lòng lại nổi lên từng trận gió to sóng lớn.

Đó là người hắn đã nhung nhớ suốt tám năm, tuyệt đối không được để lộ ra chút sai lầm nào.

43.

Về đến nhà đã là chín giờ.

Tiền Văn Kiệt ở trần, mặc mỗi chiếc quần đùi, từ phòng khách chạy ra, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lý Hoành Nghị, không khỏi nhíu mày, đi rót cho cậu một ly nước ấm.

"Uống rượu à? Sáng mai thế nào cũng đau đầu cho coi."

Lý Hoành Nghị tinh thần hốt hoảng uống hai ngụm nước, cầm ly dựa vào trên sofa, bỗng nhiên nói: "Mình gặp Ngao Thụy Bằng."

Tiền Văn Kiệt: "... Sau đó thì sao?"

Trách không được tự dưng lại hồn xiêu phách lạc như vậy, hóa ra không phải do uống nhiều.

"Sau đó gì chứ?" Lý Hoành Nghị thấp giọng, "Không có gì cả."

Nhìn cái bộ dạng này của cậu, Tiền Văn Kiệt cũng không đành lòng, hắn đứng dậy nói: "Trong ấm hết nước rồi, mình đi nấu thêm đây."

Nói xong, hắn giả vờ bước ra sau phòng bếp, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào trong nhóm.

Trong nhóm chat này không có Lý Hoành Nghị.

[Bút chì]: Hôm nay Nghị Nghị gặp Ngao Thụy Bằng!

[Mộng Viên]: !!! Tình hình thế nào rồi?

[Bút chì]: Hồn xiêu phách lạc ... Nhìn mà đau lòng quá.

[Mạn La]: Ngày mai cậu ấy còn phải dự hội nghị, cậu chăm sóc cậu ấy tốt một chút.

Tiền Văn Kiệt thở dài, năm đó ăn quá nhiều cẩu lương, bây giờ nhìn hai người bạn của mình trải qua tình tiết "ngược luyến tình thâm", thật sự chịu không nổi!

Nhưng hắn cũng không có cách nào khác.

Sáng hôm sau, Lý Hoành Nghị đúng giờ tới công ty mở họp.

Vừa đàm phán thành công một hợp đồng, dù sao cũng nên động viên mọi người và phát triển phương hướng kế tiếp.

Lý Hoành Nghị cả ngày lo việc công ty, mãi đến khi Chúc Mạn La đến.

"Lý Tổng, bên Dược Duy đột nhiên muốn hủy hợp đồng."

Lý Hoành Nghị hơi bất ngờ: "Nguyên nhân cụ thể là gì?"

Tối hôm qua vừa mới cùng Vương tổng ăn cơm, hôm nay Dược Duy lại muốn hủy hợp đồng, chuyện này không thích hợp.

"Tin từ Dược Duy tiết lộ, bọn họ đã có đối tác thích hợp hơn, cả về mặt chi phí lẫn kỹ thuật."

Lý Hoành Nghị: "Là ai chen ngang vậy?"

Thế nhưng lại khiến cho Dược Duy không tiếc chi trả phí bồi thường kếch xù.

"Vẫn đang điều tra." Chúc Mạn La dừng một chút mới thử nói: "Sắp tới, chi nhánh Ngao thị ở trong nước sẽ đổi CEO, phương hướng phát triển của Ngao thị ở Trung Quốc vô tình trùng hợp với công ty chúng ta."

"Ý cậu là sao?"

Chúc Mạn La nhấp nhấp môi, nói tiếp: "Tân quan như ba bó đuốc*, cái này vốn là dự án của công ty chúng ta, nếu Ngao thị trên đường đánh chiếm thị trường thành công hoàn thành dự án này, vị CEO mới kia sẽ có thể đứng vững gót chân ở Ngao thị."

[*Nguyên bản là: 新官上任三把火:tân quan thượng nhâm tam bả hỏa, có thể hiểu là "chổi mới quét sạch" hoặc "thợ mới thì hăng"]

Lý Hoành Nghị đối diện với nàng một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Tại sao lại nghĩ là do Ngao thị làm?"

Chúc Mạn La: "Ngao thị tài đại khí thô, nhưng địa vị lại ngang với Lý thị."

Tuy nói như vậy có chút không ổn, nhưng Lý Hoành Nghị đúng là có hưởng ít danh tiếng của Lý thị, công ty mới có thể phát triển tương đối thuận lợi, hơn nữa, tự thân nghiệp vụ và năng lực của bọn họ không tầm thường, nên đa số mọi người đều cho bọn họ chút mặt mũi.

Dường như sẽ không có ai cố ý cướp ngang hợp đồng của Lý Hoành Nghị.

Ngoại trừ Ngao thị.

Mặc dù căn cơ Ngao thị ở thành phố Yến không vững như Lý thị, nhưng sản nghiệp trải khắp các nước, chỉ cần tập trung củng cố trụ sở chính, chút chuyện xảy ra ở chi nhánh này cũng không tính là gì.

Chúc Mạn La suy đoán, người làm ra chuyện này chỉ có thể là Ngao thị.

Lý Hoành Nghị đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu không muốn tin.

Cậu có chút không rõ, Ngao thị tại sao phải nhắm vào Sùng Sinh.

Sùng Sinh là tên công ty cậu tự mở.

Nếu kiếp trước là vì mình chủ động trêu chọc nên Ngao Thụy Bằng mới bước lên võ đài với mình, vậy thì kiếp này là vì cái gì đây?

Hắn không nên trở thành loại người như vậy.

Lý Hoành Nghị đang tự hỏi chính mình, nam trợ lý gõ cửa bước vào, không có nửa câu vô ích, nói thẳng: "Lý tổng, có nguồn tin đáng tin, người cướp hợp đồng lần này là Ngao thị."

Lý Hoành Nghị hơi sửng sốt: "Được, tôi biết rồi."

Sau khi trợ lý rời khỏi, Chúc Mạn La nhìn thấy sắc mặt Lý Hoành Nghị không đúng lắm, không khỏi an ủi: "Có lẽ đây không phải là quyết định của cậu ấy đâu."

"Ừ." Lý Hoành Nghị cúi đầu, thần sắc không rõ ràng, "Mạn La, cậu ra ngoài trước đi, để mình yên tĩnh một chút."

"Được."

Chúc Mạn La vừa ra khỏi văn phòng, Lý Hoành Nghị liền nhận được điện thoại của Văn Kiệt.

"Nghị Nghị, có nhớ lần trước mình nói muốn mời khách không, tối nay thế nào?"

Lý Hoành Nghị thuận miệng hỏi: "Có những ai?"

"Vẫn là mấy người lần trước thôi, hơn nữa... còn có lão Triệu với Ngao Thụy Bằng mới về nước." Câu sau rõ ràng nói nhỏ hơn rất nhiều.

Đuôi lông mày Lý Hoành Nghị khẽ động, "Sao cậu liên lạc được với bọn họ vậy?"

"Tên Triệu Tư Khâm kia chủ động liên lạc với Đỗ Trạch, còn chạy tới tận trường để tìm kìa."

Lý Hoành Nghị không khỏi nở nụ cười, biết ngay là tên họ Triệu đó không nhịn được mà.

"Được, lát nữa nhắn địa chỉ qua cho mình đi."

Giờ tan tầm, Lý Hoành Nghị và Chúc Mạn La cùng nhau đi tới câu lạc bộ cao cấp lần trước.

Mới bước xuống đã nhìn thấy một chiếc xe không kém xa hoa chậm rãi lại gần.

Xe vừa dừng đã có người lập tức tiến lên mở cửa.

Dẫn đầu là một thanh niên anh tuấn soái khí ngời ngời, anh cũng nhìn thấy Lý Hoành Nghị, thế nên cười cười lên tiếng chào hỏi.

"Trùng hợp quá, Lý tổng, chúng ta cùng vào thôi."

Anh nói xong, quay đầu nhìn vào trong xe, trêu chọc: "Ngao tổng, cậu ra được rồi."

Thanh niên mặc một bộ tây trang đen, từ trên xe bước xuống, thoáng nhìn về phía Lý Hoành Nghị, khẽ gật đầu, rồi không liếc mắt sang Lý Hoành Nghị thêm lần nào nữa.

Cao lớn, tuấn mỹ, lạnh nhạt, không khác biệt gì với Ngao Thụy Bằng kiếp trước.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Lý Hoành Nghị nhíu mày nhìn theo bóng dáng Ngao Thụy Bằng, vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Bốn người bước vào phòng, Văn Kiệt, Đỗ Trạch và Mộng Viên đã chờ sẵn, nhìn thấy bọn họ xong hiển nhiên còn vui vẻ hơn.

"Triệu Tư Khâm, cậu không nghĩa khí chút nào cả! Ra nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không thèm liên lạc với ai, mình với Nghị Nghị thì không nói làm gì, nhưng Đỗ Trạch là anh em tốt của cậu, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy hả?"

Tiền Văn Kiệt nửa trách nửa đùa.

Tư Khâm nhìn sang Đỗ Trạch một cái, sang sảng cười, "Mình tự phạt ba ly trước để tạ tội vậy!"

Nói xong, không chút chần chừ rót ly đầu tiên, mắt nhìn Đỗ Trạch, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Ly thứ hai vẫn dứt khoát như cũ.

Tới ly thứ ba, Đỗ Trạch bỗng nhiên cười nói: "Các cậu vừa mới tan làm thôi mà, bụng rỗng uống rượu không tốt đâu, ăn chút điểm tâm lót dạ đi đã."

"Đúng vậy, đúng vậy." Chu Mộng Viên phụ họa, đem đồ ăn trên bàn đẩy đẩy về phía Tư Khâm.

Đỗ học bá đúng là dễ mềm lòng mà!

Tiền Văn Kiệt đưa đồ uống sang cho Chúc Mạn La, "Con gái cũng đừng uống nhiều."

Nhìn thấy nụ cười thâm sâu của Mộng Viên, hắn giả ngu vờ như chưa thấy gì, sau đó rót một ly, tự mình đưa tới trước mặt Ngao Thụy Bằng.

"Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, còn thân hơn cả ruột thịt, từ lúc cậu đi đến giờ cũng tám năm rồi, cũng đâu phải ai xa lạ. Ly này, cậu uống."

Nói xong liền ừng ực uống cạn.

Sắc mặt Ngao Thụy Bằng ẩn sau ánh đèn mờ, đưa tay ra nhận lấy ly rượu.

"Ngao Thụy Bằng." Triệu Tư Khâm nhíu mày.

Ngao Thụy Bằng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao."

Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo yết hầu, mãnh liệt xâm nhập vào dạ dày, có chút khó chịu, nhưng vẫn chịu đựng được.

Một ly giải quyết ân thù.

Tám năm không có tin tức, trong lòng Tiền Văn Kiệt vốn dĩ rất khó chịu, nhưng bây giờ rượu cũng uống rồi, chuyện cứ vậy mà bỏ qua thôi.

Hắn nhìn Lý Hoành Nghị vẫn im lặng nãy giờ, nhịn không được mở miệng: "Nghị Nghị, cậu cũng uống một ly với Ngao Thụy Bằng đi, lúc trước hai cậu thân nhất đó."

Hắn không muốn anh em tốt của mình trở nên xa cách với nhau như vậy.

Lý Hoành Nghị nghe xong, chậm rãi rót cho mình một ly, rồi ngước mắt chăm chú nhìn Ngao Thụy Bằng.

Hai người ngồi đối diện, có thể nhìn rõ sắc mặt của nhau.

"Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật."

Tuy cười nhưng giọng điệu không chút hiền lành.

Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên thấp xuống vài độ.

Ngao Thụy Bằng bình tĩnh nhìn cậu vài giây, khẽ gật đầu, "Được."

"Hợp đồng với Dược Duy, có phải do cậu chen ngang hay không?"

Căn phòng tĩnh lặng trong nháy mắt, đám người Văn Kiệt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Tư Khâm biểu tình nghiêm túc, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Ngao Thụy Bằng, trong mắt lộ ra vài tia lo lắng.

Khoảng chừng nửa phút sau, Ngao Thụy Bằng mở miệng: "Đúng là do Ngao thị làm."

Lý Hoành Nghị đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Ngao Thụy Bằng, hung hăng nắm cổ áo hắn, lạnh giọng hỏi: "Tại sao?"

"Lý Hoành Nghị, cậu lầm..."

"Tôi không hỏi anh!"

Triệu Tư Khâm: "..." Được rồi, im thì im.

Ngao Thụy Bằng tham lam nhìn Lý Hoành Nghị ngay trong gang tấc, cậu ấy cao ghê, còn đẹp hơn xưa nữa.

Hắn rất muốn giải thích, nhưng bây giờ chưa đúng thời điểm, nên chỉ có thể máy móc trả lời: "Dự án đó rất quan trọng với Ngao thị."

"Ngao Thụy Bằng, cậu thật sự khiến tôi thất vọng!"

Lý Hoành Nghị cười lạnh một tiếng, dường như rất tức giận, dứt khoát hất Ngao Thụy Bằng ra, cầm ly rượu vứt mạnh xuống đất.

Tiếng đổ vỡ đã gây chú ý cho nhân viên phục vụ đứng gác bên ngoài, phục vụ vội gõ cửa hỏi han.

Lý Hoành Nghị dường như vẫn chưa hả giận, lần nữa đem ly chén trên bàn gạt hết xuống, thủy tinh vỡ nát nằm rối tinh rối mù trên sàn.

Nhân viên phục vụ luống cuống không biết phải làm sao, vội gọi báo quản lý xong mới mở cửa chạy vào.

Nhân viên vừa đẩy cửa, trong nháy mắt, Lý Hoành Nghị bổng nhiên bổ nhào lên sofa, đè Ngao Thụy Bằng mà liều mạng đánh.

Tư thế kia đúng là khiến cho không ai dám tiến lên tìm ngược, chỉ sợ người chết tiếp theo sẽ là mình.

Tiền Văn Kiệt, Triệu Tư Khâm bên cạnh can ngăn cũng không có tác dụng.

Quản lý vừa tới nơi, thấy một màn này, thật sự khóc không ra nước mắt.

Quan trọng hơn hết, người đánh là Lý tổng, người bị đánh lại là Ngao tổng, hai người này, ai ông cũng đắc tội không nổi.

Trên sofa, nắm đấm Lý Hoành Nghị không ngừng nện lên người Ngao Thụy Bằng, Ngao Thụy Bằng không có chút ý tứ phản kháng cũng, tùy ý để Lý Hoành Nghị trút giận.

Chỉ chốc lát sau, mặt hắn đột nhiên trắng bệch, một tay ôm lấy bụng, bộ dáng hình như đau đớn vô cùng.

Triệu Tư Khâm nhìn thấy, vội chạy tới kéo Lý Hoành Nghị ra, lớn tiếng quát: "Bệnh dạ dày của cậu ấy tái phát rồi! Đừng đánh nữa! Mau tới bệnh viện!"

Lý Hoành Nghị lập tức dừng lại.

Cậu nhìn Ngao Thụy Bằng vài giây, lạnh nhạt trèo từ trên sofa xuống, nói: "Người do tôi đánh, tôi lo, tôi sẽ gọi người lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện. Tiền bồi thường đồ đạc bị vỡ cứ tính cho tôi là được."

Triệu Tư Khâm nâng Ngao Thụy Bằng dậy, trừng mắt liếc Lý Hoành Nghị, "Không cần, chúng tôi tự đi."

"Bút chì, Đỗ Trạch, hỗ trợ." Lý Hoành Nghị nói một tiếng, hai người lập tức tiến tới đỡ lấy Ngao Thụy Bằng đưa ra khỏi phòng.

Chu Mộng Viên tận mắt chứng kiến một màn như vậy, cảm giác như tim đã nhảy ra ngoài, lúc Lý Hoành Nghị nhìn tới, cô vội vàng xua tay: "Mình tự về trường được."

Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.

Lý Hoành Nghị cùng Chúc Mạn La rời đi sau cùng, chờ tới lúc ra khỏi cửa sảnh, Chúc Mạn La không nhịn được hỏi: "Vừa rồi không giống cậu chút nào."

"Cậu hai Lý thị đánh người thừa kế Ngao thị đến nhập viện. Cậu thấy tiêu đề báo này thế nào?", Lý Hoành Nghị hỏi lại.

Chúc Mạn La nhìn kỹ cậu lại vài lần, thấy sắc mặt cậu vẫn tức giận như cũ, nhưng trong mắt lại không có chút oán hận nào, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong hồ lô Lý Hoành Nghị rốt cuộc bán gì đây?

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, báo là bệnh đau dạ dày của Ngao Thụy Bằng lại tái phát, dùng ít thuốc là được.

"Vậy thương tích trên người cậu ấy thì sao?" Triệu Tư Khâm dò hỏi.

Bác sĩ sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười: "Trên người chỉ có chút chấn thương ngoài da do va chạm thôi, đều là vết thương nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả."

Triệu Tư Khâm: "..."

Vừa nãy thấy Lý Hoành Nghị đánh tàn nhẫn như vậy, còn tưởng sẽ bị gì ghê gớm lắm, không ngờ sức Lý Hoành Nghị lại yếu như vậy.

May mà sức cậu ta chẳng đáng bao nhiêu, nếu không lão Ngao lại vừa thương tâm vừa thương thân rồi.

Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tiền Văn Kiệt nắm tóc nắm tai, không tin được mà hỏi Lý Hoành Nghị: "Ngao Thụy Bằng cướp một mối làm ăn của cậu, cậu giận đến mức đánh cậu ấy nhập viện luôn, đ* m*, chuyện quái quỷ gì vậy!"

Đỗ Trạch đứng yên một bên không nói lời nào.

Lý Hoành Nghị dựa vào tường, cười nhạo: "Thì đúng như những gì cậu nghe thôi."

"Nghị Nghị, cậu đừng tức giận hại thân." Tiền Văn Kiệt lo lắng nhìn, "Cậu từ bé đến giờ chưa từng tức giận như vậy, hồi nãy đánh có bị đau tay không?"

Lý Hoành Nghị lắc đầu, "Không sao."

Cậu căn bản không dùng bao nhiêu lực, mặc dù phải vào viện đúng như cậu mong muốn, nhưng không ngờ bệnh dạ dày của Ngao Thụy Bằng còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng.

Lúc nhỏ vất vả nuôi bao nhiêu năm, bây giờ để hư thành như vậy, đáng đánh!

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Hoành Nghị lấy ra, thấy hai chữ "Anh cả" hiện lên trên màn hình thì không khỏi cười khổ.

Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.

Mới được bao lâu đâu mà cả nhà đã biết hết rồi thế này.

"Anh, gọi em có gì không?"

Giọng Lý Uẩn trầm ổn truyền tới: "Rốt cuộc là tại sao vậy?"

"Ngao Thụy Bằng cướp hợp đồng của em, em giận quá mà thôi. Anh đừng lo, việc này em tự giải quyết được."

Lý Uẩn hiểu rõ tính cậu, cũng không nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa: "Anh tin em, nhưng mà nếu có chuyện gì xảy ra phải nói với anh đó. Còn nữa, đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy là lỗi của em, em phải tạ tội với người ta đi."

Lý Hoành Nghị cong mắt cười: "Vâng, em nhất định sẽ đến bệnh viện xin lỗi mỗi ngày."

44.

Triệu Tư Khâm từ trong phòng bệnh bước ra, thấy mấy người Lý Hoành Nghị vẫn còn đứng ngoài hành lang thì phát bực: "Các cậu về đi, tôi ở lại chăm sóc cậu ấy là được rồi."

"Tôi đã nói rồi, người do tôi đánh, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lý Hoành Nghị nói xong, quay sang ba người kia: "Bút chì, hôm nay đúng ra phải vui vui vẻ vẻ ăn một bữa, là lỗi của mình, khiến cậu mất vui rồi, đành để hôm khác vậy. Mạn La mai đi làm, về nghỉ ngơi trước đi. A Trạch ngày mai cũng phải lên lớp nữa, các cậu cùng nhau về hết đi."

"Nghị Nghị, cậu nói cái gì vậy?" Tiền Văn Kiệt vỗ vỗ vai cậu, "Bạn bè với nhau cả, nói mấy cái này làm gì? Bọn mình về còn cậu thì sao?"

Lý Hoành Nghị cười: "Mình ở lại chăm sóc Ngao Thụy Bằng."

"Không được!" Triệu Tư Khâm nhíu mày từ chối.

Không chỉ có Lý Hoành Nghị, ngay cả mấy người Đỗ Trạch cũng nhìn cậu đầy hoang mang.

Đối diện với ánh mắt Đỗ Trạch, Triệu Tư Khâm có chút chật vật, nhưng vẫn kiên quyết như cũ: "Lý tổng, nơi này không cần cậu ở lại, Ngao Thụy Bằng tỉnh dậy cũng không muốn nhìn thấy cậu lắm đâu."

"Tôi nhất định phải gặp cậu ấy để xin lỗi." Lý Hoành Nghị nửa bước cũng không nhường.

Diễn cả đêm rồi, không thể bỏ ngang thế được.

Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi vội vã tiến về phía bọn họ, quả nhiên là nam trợ lý bên cạnh Ngao Thụy Bằng.

"Triệu tổng, Ngao tổng, hai người thế nào rồi?"

Triệu Tư Khâm cười nhạt một tiếng: "Bệnh cũ thôi, không có gì to tát."

"Vậy là tốt rồi," nam trợ lý nói xong, nhìn về phía mấy người Lý Hoành Nghị, lễ phép cười nói, "Cậu Thiệu, cậu Tiền, chào hai cậu."

Lại hướng về phía Đỗ Trạch và Chúc Mạn La gật gật đầu.

Làm người khác không bắt bẻ được chút sai sót nào.

Lý Hoành Nghị tùy ý nhìn ông một cái, "Vị đây là?"

"Kẻ hèn này họ Phương, tên Huy, Huy trong Huy Châu." Phương Huy hào phóng tươi cười, dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Lý Hoành Nghị đi thẳng vào vấn đề: "Thật xin lỗi, tôi đánh Ngao tổng của các người bị thương, muốn gặp cậu ta để xin lỗi lại bị Triệu tổng ngăn cản. Nếu không được tạ lỗi đàng hoàng thì tôi khó mà yên tâm được."

"Tôi là vì nghĩ cho Ngao Thụy Bằng." Triệu Tư Khâm hừ lạnh một tiếng, dường như rất bất mãn với Lý Hoành Nghị.

Phương Huy ấm áp cười, "Lý tổng và Ngao tổng nhất định có hiểu lầm, Lý tổng xin lỗi một câu, coi như hai người không còn khúc mắc gì với nhau nữa."

"Xin lỗi là một chuyện," Lý Hoành Nghị cười đầy ý tứ sâu xa, "Cướp hợp đồng lại là một chuyện khác. Đánh người là tôi sai, chen ngang như vậy là cậu ta sai, tôi vẫn cần một lời giải thích đấy."

Cậu nói xong, không đợi Phương Huy phản ứng, lập tức bước vào bên trong phòng bệnh.

Phương Huy cũng muốn vào, lại bị Lý Hoành Nghị ngăn ngoài cửa.

"Ông đây là muốn vào xem à?" Lý Hoành Nghị kiêu căng nhìn.

Phương Huy sửng sốt, sau đó tỏ vẻ hiểu chuyện, tự mình giúp cậu đóng cửa lại.

Cũng đúng thôi, một vị thiếu gia từ bé đã được cưng chiều, nhất định là chưa phải xin lỗi ai bao giờ, xấu hổ cũng là chuyện thường.

Lý Hoành Nghị trực tiếp khóa trái cửa, ước chừng mười giây sau, mới xoay người về phía giường bệnh.

Ngao Thụy Bằng đã tỉnh, đôi mắt ánh lên chút ánh lam, thẳng tắp nhìn Lý Hiểu, không dám chớp mắt dù chỉ một cái.

"Thật xin lỗi."

Lý Hoành Nghị bỗng lên tiếng, cổ họng như đã bị ăn mòn, bộ dạng nghẹn ngào khó xử.

Thật xin lỗi, lúc ấy đã không đi cùng với cậu.

Thật xin lỗi, mấy năm nay mình dùng đủ mọi cách, thế nhưng vẫn không tìm thấy cậu đâu.

Thật xin lỗi, vì vừa này đã đánh cậu.

Lý Hoành Nghị đi đến bên mép giường, chậm rãi ngồi xuống.

Ngao Thụy Bằng lẳng lặng chăm chú nhìn, bỗng nhiên thấy khóe mắt mình nóng lên.

Hắn không muốn khóc, tám năm rồi, hắn thật sự rất nhớ Lý Hoành Nghị, chỉ cần nghĩ đến liền đau thấu tâm can.

"Xin lỗi," Ngao Thụy Bằng vươn tay, đầu ngón tay vừa chạm đến tay Lý Hoành Nghị, lại như bị điện giật mà rụt về, "Sinh nhật năm nay, mình không kịp."

Lý Hoành Nghị nhanh chóng bắt lấy tay hắn, gắt gao nắm chặt, mặt đầy tươi cười: "Cảm ơn."

Cảm ơn cậu mỗi năm đều liều mạng "đến kịp".

"Thật xin lỗi." Ngao Thụy Bằng chậm rãi nắm lại tay Lý Hoành Nghị, nở ra một nụ cười khó coi vô cùng.

Hắn lại làm Nghị Nghị lo lắng rồi.

Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lý Hoành Nghị mới bình phục, không kiên nhẫn trả lời: "Làm sao?"

Sau đó vẫn không buông tay Ngao Thụy Bằng, dùng tay kia lau nước mắt cho hắn.

Thanh âm Phương Huy từ ngoài vọng vào: "Ngao tổng truyền được bao nhiêu nước rồi? Tôi phải vào xem một chút."

Lý Hoành Nghị đứng dậy, mở khóa cửa, sau đó chậm rãi đi về phía cuối giường, từ trên cao nhìn xuống Ngao Thụy Bằng.

"Tôi cũng đã xin lỗi rồi, không phải Ngao tổng cũng nên xin lỗi một câu à?"

Ngao Thụy Bằng hạ mi, tựa như rất khinh thường Lý Hoành Nghị, thật ra là để che dấu tơ máu trong mắt.

"Lý tổng, đã là dân kinh doanh, cậu phải quen với việc như vậy đi chứ."

Lý Hoành Nghị tức muốn hộc máu, hung hăng đá vào chân giường, "Ngao Thụy Bằng, cậu đừng có quá đáng! Năm đó, nếu không nhờ tôi, cậu có thể....."

Cậu đại khái cũng ý thức được mình nói sai, lập tức dừng lại.

Ngao Thụy Bằng đột nhiên ngước lên, ánh mắt quả nhiên rất đáng sợ, tơ máu che kín hai mắt, dọa Phương Huy khiếp sợ một phen.

Thanh âm hắn thấp đến cực điểm, "Ân tình của Lý tổng, tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng lập trường bất đồng, nhiều lời cũng vô ích."

"Mẹ nó chứ!" Tiền Văn Kiệt ở ngoài nghe rõ từng chữ một, thật sự nhìn không nổi nữa, chạy thẳng về phía Ngao Thụy Bằng bô bô mắng một trận.

"Uổng công tao với Nghị Nghị xem mày như bạn, mày lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy! Mày cướp ngang hợp đồng của Lý Hoành Nghị mà xem được à? Nghị Nghị muốn mày báo đáp bao giờ....."

Lý Hoành Nghị kịp thời giữ chặt hắn lại, "Bút chì à, được rồi, nói với hắn ta làm gì nữa. Chúng ta đi thôi."

Tiền Văn Kiệt hừ lạnh một tiếng, thờ phì phì đi theo Lý Hoành Nghị rời đi.

"A Trạch, đi thôi!"

Tức chết đi được! Ngao Thụy Bằng với Triệu Tư Khâm đúng là hai tên khốn nạn!

Triệu Tư Khâm lúc này còn cố tình tìm ngược: "A Trạch, mình đưa cậu về."

"Đưa cái gì mà đưa!" Tiền Văn Kiệt giận dỗi, "A Trạch liên quan gì tới anh!"

Triệu Tư Khâm: "..." Tiền bút chì lại ăn trúng gì vậy?

Trên đường về, Tiền Văn Kiệt vẫn còn bực bội.

Chúc Mạn La thấy hắn như vậy, không khỏi cười rộ lên, khuyên nhủ: "Mình cảm thấy Ngao tổng không phải người như vậy đâu."

"Cậu không nghe hắn ta nói gì hả?" Tiền Văn Kiệt bất mãn, "Uổng công xem hắn là bạn."

Đỗ Trạch vẫn luôn trầm mặc nãy giờ bỗng lên tiếng: "Có lẽ bọn họ có gì khó nói."

Lý Hoành Nghị ngắt ngang, "Các cậu đừng nghĩ nhiều nữa, A Trạch cứ yên tâm đọc sách, Bút chì tiếp tục luyện tay nghề, Mạn La sắp tới có lẽ sẽ bận lắm đấy. Ngao thị cướp mất một dự án, chúng ta cũng không thể để yên cho người ta nhào nặn được."

"Được." Chúc Mạn La nổi chiến ý rồi.

Ngày hôm sau, chuyện Lý Hoành Nghị đánh Ngao Thụy Bằng quả nhiên đã truyền khắp mọi nơi.

Lý Hoành Nghị vẫn luôn là tấm gương mẫu mực so với người cùng trang lứa, lần này xúc động như vậy, thật đáng tiếc.

Có người âm thầm cười nhạo, nói Lý Hoành Nghị trước kia đều là giả vờ, bản chất thật bất quá chỉ là cái bao cỏ mà thôi.

Còn có người cho rằng, Lý Hoành Nghị chỉ vì chuyện bị cướp ngang hợp đồng thế này mà vung tay đánh nhau, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ bồng bột.

Dù thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt người khác, Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng xem như chính thức kết thù.

Hôm sau, Lý Hoành Nghị tự mang theo thuốc dạ dày tới bệnh viện thăm Ngao Thụy Bằng.

Nhưng trong mắt người ngoài, cậu chủ yếu tới kiếm chuyện.

Bởi vì, nguyên văn lời nói của Lý Hoành Nghị chính là cái dạng này đây.

"Ngao Thụy Bằng, có phải cậu không có tiền chữa bệnh không vậy? Từng này thuốc không biết có đủ không nữa?"

"Ngao tổng, dù cậu không có tiền cũng không thể ngang ngược cướp mối làm ăn của chúng tôi như vậy."

"Tên họ Ngao kia, cứ chờ đó."

Mắt thấy Lý Hoành Nghị nổi giận đùng đùng rời đi, Ngao Thụy Bằng che dấu ý cười trong mắt, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Phương Huy: "Đi mua một chén cháo đi."

Phương Huy rời đi.

Thấy cửa phòng bệnh đã khép lại, Ngao Thụy Bằng chui cả người vào chăn, nhịn không được mà bật cười.

Nghị Nghị diễn kịch trông thật đáng yêu!

Khổ tâm của Lý Hoành Nghị, hắn hiểu.

Câu đầu tiên là dặn hắn phải chăm sóc bản thân cho tốt, chữa dạ dày cho cẩn thận vào.

Câu thứ hai là mắng Ngao Tông không biết xấu hổ.

Câu thứ ba là muốn cùng hắn thoát khỏi khống chế của Ngao Tông.

Nghị Nghị sao lại tốt đến vậy chứ?

Tám năm nay, hắn có rất nhiều lúc không gắng gượng được nữa, nhưng tưởng tượng đến cảnh Lý Hoành Nghị vẫn đang chờ mình, hắn không dám chậm trễ thêm một giây.

Hắn muốn bản thân có thể chịu được đến khi về nước, muốn gặp Nghị Nghị, muốn chính miệng mình nói câu xin lỗi.

Năm đó hắn đột nhiên biến mất khỏi thành phố Yến, Nghị Nghị nhất định rất lo.

Mỗi lần nghĩ như vậy, tim hắn lại đau như ai lấy dao đâm, đau đến mức suốt đêm không ngủ được.

Bây giờ hắn đã trở lại rồi.

Nghị Nghị không trách mà còn trong tối ngoài sáng giúp mình.

Hắn thật may mắn, có thể trong lúc tối tăm nhất gặp được một người như vậy, có thể khiến hắn buông xuống mọi việc, xem người ấy như động lực để cố gắng.

Lý Hoành Nghị sau khi rời khỏi bệnh viện thì đến thẳng công ty.

Tuy không biết lí do tại sao Ngao Tông lại nhắm vào Sùng Sinh, nhưng Lý Hoành Nghị không có chút sợ hãi nào.

Cậu chính là muốn đối đầu với Ngao thị.

"Mạn La, những dự án trước làm đến đâu rồi?"

Chúc Mạn La lập tức báo cáo: "Đều đã đến giai đoạn kết thúc, Lý tổng có muốn đích thân xem qua không?"

"Có, cô mang tài liệu qua đây đi."

Lý Hoành Nghị liên tục bận tối mắt tối mũi, đem dự án hoàn thành một cách hoàn mỹ nhất rồi mới bàn giao cho bên khách hàng.

Đối phương sau khi xem qua đều tỏ vẻ khá vừa lòng, danh tiếng Sùng Sinh mới chân chính lan rộng.

Lúc trước, thời điểm cậu mới lập công ty, nhân số không được bao nhiêu, chỉ có thể nhận vài dự án nhỏ.

Sau này có đủ tài chính và kinh nghiệm mới dần dần nhận một ít dự án lớn.

Đến khi cậu tốt nghiệp đại học xong, bọn họ mới tiếp xúc với những thứ phức tạp, nặng nề hơn.

Mấy dự án này Lý Hoành Nghị tự mình kiểm tra, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người.

Sùng Sinh coi như đứng vững gót chân trong ngành.

Khoảng thời gian vừa qua quá mức bận rộn, Lý Hoành Nghị cho nhân viên nghỉ ngơi mấy ngày, chính mình cũng nằm liệt trong nhà, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tiền Văn Kiệt đi thăm bố mẹ, sau đó lại quay về biệt thự của Lý Hoành Nghị.

Trích nguyên văn lời hắn nói chính là: Ở một mình sẽ rất cô đơn, phải có người ở chung mới được.

"Nghị Nghị, chắc là mình sắp giải nghệ rồi."

Lý Hoành Nghị đang xem tin tức, nghe vậy thuận miệng hỏi: "Vậy sau này cậu có tính toán gì không?"

"Mình muốn thành lập một câu lạc bộ," Tiền Văn Kiệt hỏi, "Cậu thấy thế nào?"

Lý Hoành Nghị đương nhiên hoàn toàn ủng hộ, "Ý tưởng tốt đó. Không vội, còn những mấy năm, cậu cứ từ từ mà chuẩn bị."

Cậu nói xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia.

Nói thật, năm đó vừa tốt nghiệp cấp ba xong, hắn bước lên con đường thi đấu chuyên nghiệp, bị bố mẹ đồng lòng phản đối đến cùng, thậm chí còn lấy việc cắt phí sinh hoạt ra để uy hiếp hắn.

Nếu không phải Ngao Thụy Bằng kiếm được cho hắn mười lăm vạn, hắn cũng không biết mình phải chống đỡ như thế nào.

Hôm đó ở bệnh viện, hình như mình nặng lời quá rồi.

"Nghị Nghị, mình cảm thấy có lẽ A Trạch nói có lý đó."

Lý Hoành Nghị nghi hoặc: "Cậu ấy nói gì?"

"Cậu ấy nói, có thể Ngao Thụy Bằng với Tư Khâm có nỗi khổ riêng." Tiền Văn Kiệt gãi gãi đầu, "Mình cũng cảm thấy Ngao Thụy Bằng không phải loại người như vậy."

Lý Hoành Nghị không khỏi cười rộ lên. nếu không phải vì Văn Kiệt quá thật thà thì cậu cùng sẽ không gạt hắn.

Có điều, bây giờ nói tốt cho Ngao Thụy Bằng một chút cũng không sao.

"Cậu ấy đúng là không phải loại người như vậy..."

Cậu đột nhiên ngừng lại, mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

"Sao vậy?" Tiền Văn Kiệt thấy biểu tình cậu không thích hợp lắm, lo lắng ngó qua xem.

[Người thừa kế Ngao thị cùng vào khách sạn với một nữ nhân, thực hư chuyện hẹn hò đêm khuya]. Chời đất! Không ngờ người đầu tiên phá thân lại là Ngao Thụy Bằng nha!

Nội tâm Tiền Văn Kiệt kêu lên một tiếng, lại không dám nói ra.

Bởi vì biểu tình của Lý Hoành Nghị bây giờ, thật sự QUÁ! ĐÁNG! SỢ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gayagbjwd