Untitled Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có Lý Hoành Nghị che chở, Ngao Thụy Bằng an ổn vượt qua học kì tiếp theo của lớp 4.

Ở trường, không ai dám chọc Lý Hoành Nghị không vui. Ở Trần gia, Trần Dục cũng e ngại Lý Hoành Nghị mà sợ ném chuột vỡ bình.

Ngay cả Bách Mỹ Quyên cũng thay đổi thái độ, không để hắn bị đói, cũng sắp xếp cho hắn một căn phòng rộng rãi hơn.

Đối mặt với tất cả những điều này, trong lòng Ngao Thụy Bằng vẫn không có chút dao động.

Hắn vẫn cùng Lý Hoành Nghị đi đi về về như cũ, cùng nhau ăn cơm, làm bài tập, còn cùng Lý Hoành Nghị luyện võ.

Đương nhiên, mặc kệ là làm cái gì cũng không thể thiếu bóng dáng Tiền Văn Kiệt.

Thầy giáo dạy võ mà Lý gia mời tới từng đạt quán quân thế giới, dù dạy cho trẻ con cũng dạy nghiêm túc vô cùng.

Trong ba người, thầy lại càng thích Ngao Thụy Bằng nhất.

Một là bởi vì hắn nghiêm túc khổ luyện, hai là vì thiên phú hắn rất cao.

Ngao Thụy Bằng không kì vọng quá nhiều, hắn chỉ hi vọng mình đủ mạnh để sau này được đồng hành với Lý Hoành Nghị, không làm Lý Hoành Nghị mất mặt.

Nếu là trước kia, hắn ăn ở Lý gia, dùng đồ của Lý gia, trong lòng nhất định sẽ mặc cảm và khó chịu

Nhưng hiện tại, hắn coi mình như một phần của Lý gia. Cũng không đặt cao địa vị của mình, hắn nghĩ đến nhân vật thư đồng của mấy thiếu gia nhà giàu trong phim, cảm thấy nhân vật này đúng là giống với mình, mà hắn cũng thích vị trí như bây giờ nữa.

Nếu Lý Hoành Nghị biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, nhất định sẽ cốc đầu hắn để hắn dừng ngay mấy cái suy nghĩ linh tinh như vậy.

Người sau này thừa kế Phó gia sao lại không có tiền đồ như thế được?

Thi cuối kì xong, Lý Hoành Nghị không hề quan tâm tới điểm số, hắn lôi kéo Tiền Văn Kiệt cùng Ngao Thụy Bằng bắt đầu học bổ túc điên cuồng.

Sáng học bài, chiều luyện võ, tối nằm trên giường xoa bóp cho nhau.

Thái Nhã Lan thấy sinh hoạt của ba đứa nhỏ phong phú nhưng vẫn theo quy luật, trong lòng cũng rất vui mừng, liền không quản nhiều, thường xuyên cùng Uông Thục Phân ra ngoài tham gia tụ tập hay làm đẹp các kiểu.

Hai người các nàng vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, nhưng tính cách vô cùng hợp, hơn nữa quan hệ giữa Lý Hoành Nghị và Tiền Văn Kiệt cũng tốt đẹp, nên tình cảm hai nhà càng thêm chặt chẽ.

Buổi tối, Lý Hoành Nghị nằm dài trên nệm, Ngao Thụy Bằng nghiêm túc dùng rượu thuốc mát xa cho hắn.

Tiền Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh nhàn nhã bóc vải ăn, vừa ăn vừa chế giễu, "Nghị Nghị, da thịt cậu cũng mỏng manh quá đi, rõ ràng dùng có tí xíu lực mà bầm thấy ghê."

Lý Hoành Nghị nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Cậu thì chỉ biết ăn thôi...... Đau!"

Hắn đột nhiên la lên một tiếng, Ngao Thụy Bằng vội vàng buông tay, khẩn trương lo lắng: "Xin lỗi, làm đau cậu rồi."

Lý Hoành Nghị chống tay xuống, quay đầu nhìn về phía Ngao Thụy Bằng.

Dưới ánh đèn cam ấm áp, đứa nhỏ quỳ trên cái đệm bên cạnh, trong ánh mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ ảo não cùng tự trách, đôi tay nhỏ lúng túng không biết nên đặt ở đâu.

Chăm sóc cẩn thận một tháng, bộ dạng Ngao Thụy Bằng đã thay đổi nhiều. Lúc trước khô khan gầy yếu, bây giờ tuy vẫn gầy, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy không còn yếu ớt nữa.

Lý Hoành Nghị cười cười, nằm trở về nói: "Không sao, cậu làm tiếp đi."

Hắn nhắm mắt lại, không khỏi nhớ lại tình cảnh sau buổi học võ đầu tiên.

Tiền Văn Kiệt vừa rồi nói không sai, da thịt hắn quả thật rất mỏng, va chạm một chút liền xanh xanh tím tím trông rất dọa người.

Giờ mới quen dần, mấy ngày đầu, trên người hắn nhìn không nổi.

Mỗi tối, lúc Ngao Thụy Bằng giúp hắn bôi thuốc đều là vừa bôi vừa lặng yên rơi nước mắt.

Lý Hoành Nghị không thích thấy người khác khóc, nhưng Ngao Thụy Bằng cứ lẳng lặng khóc như vậy lại không làm hắn thấy chán ghét chút nào.

Ngược lại còn có chút đau xót, trong tim như có ai đang cào vào.

Hắn biết đứa nhỏ này vì mình mà đau lòng.

Đôi khi hắn không thể phủ nhận, vận mệnh thật sự rất kỳ diệu, hắn cùng Ngao Thụy Bằng rõ ràng đã từng đối đầu gay gắt, hắn chỉ sống lại một lần, mọi chuyện đã khác hẳn.

"Nghị Nghị, Nghị Nghị, Lý Hoành Nghị!" Tiền Văn Kiệt ở bên tai hắn gọi liên tục.

Lý Hoành Nghị đột nhiên hoàn hồn, liếc hắn một cái, lười biếng hỏi: "Làm sao?"

"Sao tự dưng lại ngơ ngác vậy không biết?" Tiền Văn Kiệt lẩm bẩm một câu, hỏi, "Khi nào cậu định nói chuyện nhảy lớp với dì Thái?"

Lý Hoành Nghị định thần lại, nhàn hạ nói, "Giờ mới tháng 7, cậu gấp làm gì? Sách lớp 5 học xong hết chưa?"

"Mình hỏi chút thôi mà." Tiền Văn Kiệt lông mày nhăn nhó, oán hận, "Hai người quá đáng sợ, mình là người thường, không thèm so đo, không thèm so với bọn thiên tài các cậu."

Lý Hoành Nghị không nhịn được cười một cái.

Hắn nếu không phải sống lại, nhờ vào kinh nghiệm kiếp trước cũng không có khả năng giả làm "Thần đồng".

Nếu là thiên tài, phải nói tới Ngao Thụy Bằng mới đúng.

Điểm kiểm tra cuối kì phát ra xong, không ai dám nghi ngờ năng lực của Ngao Thụy Bằng nữa.

Mỗi người một bàn, giám thị rất nghiêm, cơ bản là muốn gian lận cũng không được. Dưới tình huống như vậy mà Ngao Thụy Bằng vẫn được điểm tối đa cả ba môn, cùng Lý Hoành Nghị xếp hạng nhất.

Lý Hoành Nghị khá bất ngờ, Ngao Thụy Bằng thì không.

Thời gian học bổ túc hè, Ngao Thụy Bằng trong vòng hơn nửa tháng đã đem toàn bộ sách giáo khoa lớp 5 học xong.

Lý Hoành Nghị cảm thấy đây là do hắn cố ý học chậm lại rồi.

Không chỉ học tập, mà cả việc tập võ, biểu hiện của Ngao Thụy Bằng đều vô cùng xuất sắc.

Dường như hắn không sợ đau, hình như mười năm chịu ngược cũng là một dạng rèn luyện, mà hắn sớm đã quen, cho nên đau đớn lúc tập luyện đối với hắn vẫn chưa thấm vào đâu cả.

Không sợ khổ, khả năng học tập cao, thầy dạy võ quả nhiên xem hắn như báu vật.

Đương nhiên, khả năng của Lý Hoành Nghị và Tiền Văn Kiệt cũng không kém, học cũng tương đối nhanh.

"Ngày mai ra ngoài chơi đi, thư giãn một chút." Lý Hoành Nghị bỗng nhiên mở miệng nói.

Tiền Văn Kiệt nghe vậy, hưng phấn nói: "Thật hả? Đi đâu chơi?"

"Quảng trường thế kỉ vừa khai trương một khu trò chơi điện tử, chúng ta đi xem thử." Lý Hoành Nghị cảm thấy người đã thoải mái hơn nhiều, liền xoay người ngồi dậy trả lời.

Hắn nghĩ Ngao Thụy Bằng trước giờ không được đi đâu chơi, muốn dẫn hắn ra ngoài mở mang đầu óc.

Ngao Thụy Bằng đứng dậy bước vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, quay lại ngồi trên đệm mát, bắt đầu bóc vải.

"Trò chơi điện tử hả? Được nha!" Tiền Văn Kiệt mặt mày hớn hở.

Trẻ con mười tuổi vẫn còn ham chơi, Lý Hoành Nghị hiểu được tâm trạng của hắn, đang muốn hỏi Ngao Thụy Bằng, liền thấy một quả vải trắng nõn đưa tới trước mặt mình.

Tay Ngao Thụy Bằng cầm phía dưới phần vỏ còn sót lại, một chút cũng không chạm tới phần thịt quả.

Hắn lẳng lặng nhìn Lý Hoành Nghị, lông mi dài ngả bóng xuống dưới mắt, đôi mắt kia xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được.

Lý Hoành Nghị trong lòng không hiểu tại sao mình không đưa tay cầm lấy quả vải mà lại cúi đầu cắn một miếng.

Miếng vải trong miệng ngọt thanh, mọng nước, một ít còn chảy xuống tay Ngao Thụy Bằng, hắn không thèm để ý, còn lấy tay kia đỡ để nước không rơi xuống đệm.

"Ngao Thụy Bằng, sao cậu tốt với Nghị Nghị quá vậy? Sao không ai bóc vải cho mình hết?" Tiền Văn Kiệt quái dị gào lên, khổ sở như bị bỏ rơi.

Lý Hoành Nghị cười gượng một tiếng, nhanh chóng đoạt lấy quả vải, đem phần còn lại bỏ hết vào miệng, hai má phồng lên như bánh bao.

Sau khi phun hạt ra, hắn trợn mắt liếc Tiền Văn Kiệt một cái, "Cậu là Tiền bút chì, làm cho cậu cái chuông kêu leng keng của mèo để ngồi nghịch ha."

Ngao Thụy Bằng giả vờ như không nghe thấy, làm theo ý mình, tiếp tục bóc vải.

"Cậu cũng ăn đi." Lý Hoành Nghị ngượng ngùng khi cứ để hắn bóc suốt, có cảm giác như đang bóc lột sức lao động của trẻ em vậy.

Tiền Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy mình no bụng rồi, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu ra, chỉ ngơ ngác nhìn hai người bạn trước mặt.

Rõ ràng là ba người nhưng sao chỉ có mình cảm thấy cô độc.

Sáng sớm hôm sau, Tiền Văn Kiệt sang Lý gia chờ Lý Hoành Nghị.

Ba người ăn sáng xong, tài xế Phương lấy xe đưa bọn họ ra quảng trường.

Cùng đi còn có Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân, hai người mẹ này cũng không yên tâm để ba đứa nhỏ chạy đi chơi một mình.

Đầu năm nay, lừa đảo bắt cóc trẻ con xảy ra nhiều vô cùng.

Sau khi vào khu trò chơi, Tiền Văn Kiệt hưng phấn nhảy nhót như một con khỉ, nhìn thấy cái gì cũng muốn chơi thử một chút.

Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân chỉ ở bên coi chừng, không tham gia.

Là một người đàn ông ba mươi tuổi chín chắn, Lý Hoành Nghị đối với mấy thứ đồ chơi này cũng không hứng thú lắm, đều là Tiền Văn Kiệt lôi lôi kéo kéo, bắt hắn chơi đủ thứ trò.

Ngao Thụy Bằng vẫn luôn lẳng lặng đi theo Lý Hoành Nghị, cũng không chủ động chơi gì.

Thấy hắn như vậy, Lý Hoành Nghị có chút bối rối.

Trong khoảng thời gian ở chung với Ngao Thụy Bằng, người ngoài nhìn vào thấy hắn rất bình thường, nhưng nếu tinh tế quan sát sẽ không khó phát hiện hắn khác biệt rất lớn so với những đứa trẻ khác.

Gần mười năm bị ngược đãi, giày xéo, tâm lý không thể nào bình thường được, chỉ là vấn đề này trước mắt vẫn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng mà làm gi có đứa trẻ nào cả ngày lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, lại còn không đòi hỏi gì?

Hơn nữa hắn cảm thấy, Ngao Thụy Bằng hình như ỷ lại vào mình quá mức. Có lẽ dùng ỷ lại cũng không thích hợp vì Ngao Thụy Bằng toàn chăm sóc mình.

Nói là ỷ lại, không bằng nói là như bóng với hình.

Nghĩ đến đây, hắn liền quay đầu hỏi đứa nhỏ: "Cậu muốn chơi cái gì?"

Âm thanh trong khu trò chơi rất lớn, Lý Hoành Nghị phải dán sát vào tai Ngao Thụy Bằng mới nói chuyện được.

Hơi thở cứ khẽ quanh quẩn bên tai Ngao Thụy Bằng, lỗ tai hắn giật giật, sau đó lắc đầu trả lời: "Không muốn gì hết. Cậu muốn chơi cái nào?"

Lý Hoành Nghị chỉ vào một máy gắp Chuột Mickey, "Mình muốn cái này."

Hắn tuy không học qua tâm lý học, nhưng cũng có thể nhìn ra được dường như Ngao Thụy Bằng mười tuổi thích giúp việc cho mình.

Đại khái là bởi vì được sai bảo mới cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa.

Hắn hiểu loại tâm lý này, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.

Quả nhiên, Ngao Thụy Bằng nghe vậy, lập tức cười rộ lên, "Mình gắp cho cậu."

Hắn chưa chơi bao giờ, nhưng ban nãy nhìn người khác chơi nên cũng học được ít nhiều.

Bỏ xu vào máy xong, hắn nghiêm túc chuyên chú mà điều khiển thanh gắp, quyết tâm phải lấy được một con Chuột Mickey.

Lý Hoành Nghị tay rất đen, trước nay chưa bao giờ gắp được một con thú nào.

Đến lúc này, hắn cũng sốt hết cả ruột.

Thú bông bị kẹp trúng, cái kẹp từ từ nâng Chuột Mickey lên, lỏng lẻo di chuyển về phía ô thả.

Không cần trúng, ngàn lần không cần trúng!

Lý Hoành Nghị gắt gao nhìn chằm chằm Chuột Mickey, không nhìn đến khóe môi Ngao Thụy Bằng đang dần cong lên.

Cái kẹp thành công đi đến ô thả, sau đó buông Chuột Mickey ra.

Thật sự gắp được!

Lý Hoành Nghị đột nhiên sinh ra một loại tự hào, hắn khom lưng lấy Chuột Mickey, bật ra lời khen từ tận đáy lòng: "Ngao Thụy Bằng, cậu lợi hại ghê!"

Ngao Thụy Bằng bị khen đến mơ màng, lập tức nhét thêm xu vào.

Lúc Tiền Văn Kiệt chơi xong thuyền hải tặc, tìm thấy hai người đứng trước máy gắp thú, phát hiện trong lòng Lý Hoành Nghị đã ôm rất nhiều Chuột Mickey.

Mà Ngao Thụy Bằng vẫn còn chăm chỉ tiếp tục gắp trong cái máy không còn bao nhiêu gấu bông.

"Ngao Thụy Bằng cậu lợi hại thật nha! Gắp được nhiều vậy sao!" Tiền Văn Kiệt nhìn đến phát thèm, "Cho mình mấy con với."

Ngao Thụy Bằng không trả lời hắn mà nhìn về phía Lý Hoành Nghị như dò hỏi ý tứ.

Lý Hoành Nghị cũng không muốn chia sẻ thành quả lao động của Ngao Thụy Bằng, nhưng thấy Tiền Văn Kiệt thật sự đáng thương, liền hào phóng chia cho hắn một con.

"Nghị Nghị, sao tự dưng cậu keo quá vậy?" Tiền Văn Kiệt ôm Chuột Mickey, vẻ mặt hoảng sợ.

Đúng lúc này, Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân đi tới, cầm mấy cái túi, giúp Lý Hoành Nghị đem Chuột Mickey bỏ vào, xách trên tay.

"Mình đi vệ sinh, hai cậu đi không?" Lý Hoành Nghị cảm thấy ở đây mãi có chút bức bối liền đề nghị.

Ngao Thụy Bằng cùng Tiền Văn Kiệt không nghi ngờ gì, anh em tốt thì phải đi vệ sinh chung chứ.

Ba người vào WC, vô tình gặp một vài người bạn cùng tuổi, ấn đường Ngao Thụy Bằng khẽ nhíu, sau đó tỉnh bơ nói: "Lý Hoành Nghị, mình hơi đau bụng, cậu với Văn Kiệt không cần chờ mình, lát nữa mình tìm hai cậu sau."

Lý Hoành Nghị đưa mắt nhìn hắn một cái, gật đầu.

Lý Hoành Nghị cùng Tiền Văn Kiệt trở lại khu trò chơi, không bao lâu sau thì Ngao Thụy Bằng đã tìm tới bọn họ.

Ba người chơi đã thấm mệt, Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân liền dẫn bọn họ đi mua quần áo.

Trẻ con lớn rất nhanh, quần áo mới mua không bao lâu đã không vừa người nữa rồi.

Thái Nhã Lan cũng mua cho Ngao Thụy Bằng mấy bộ khiến hắn xúc động vô cùng. Hắn đã quyết định sau này sẽ vì Lý Hoành Nghị bán mạng, ân tình này, hắn đem đi dùng cả đời vẫn còn thừa.

Dành một ngày để chơi đùa xong, Lý Hoành Nghị lại kéo hai người bạn nhỏ của hắn về với kì nghỉ hè khốn khổ.

Tất nhiên chỉ có Tiền Văn Kiệt cảm thấy khổ mà thôi.

Buổi tối bảy ngày sau, Tiền Văn Kiệt mang theo vẻ mặt thần bí tươi cười, tới tìm Lý Hoành Nghị.

"Cậu tới đây làm gì nữa?"

Lý Hoành Nghị vừa nằm xuống ngủ liền bị Tiền Văn Kiệt dọa tỉnh.

Bọn họ rõ ràng mới tạm biệt nhau nửa tiếng trước thôi mà.

Tiền Văn Kiệt cười hì hì hỏi: "Cậu có biết Trần Dục mới bị đánh không?"

Lý Hoành Nghị sững người một giây đồng hồ, sau nhàn nhạt hỏi: "Bị ai đánh?"

"Không biết." Tiền Văn Kiệt lắc đầu.

Lý Hoành Nghị nhíu mày, "Không biết?" Sao lại kì lạ như vậy?

Tiền Văn Kiệt hắc hắc cười rộ lên, "Không biết nữa, ba hắn vừa mới tức điên lên kìa, nghe nói Trần Dục bị đánh thảm lắm, bị đánh gãy chân trái hay chân phải gì đó."

"Bị đánh ở đâu? Sao lại không điều tra được gì chứ?" Lý Hoành Nghị nhíu mày hỏi.

Tiền Văn Kiệt khó hiểu, "Cậu sao vậy? Tính hắn tệ như vậy, bị đánh một trận không phải chuyện vui sao? Uổng công nửa đêm mình chạy qua ăn mừng với cậu."

"Sao cậu không gọi điện thoại?" Lý Hoành Nghị hỏi lại một câu.

Tiền Văn Kiệt im lăng vài giây, sau xấu hổ cười gượng vài tiếng, kịp thời tìm ra được một lí do: "Trong phòng cậu làm gì có điện thoại, mình sợ sẽ đánh thức dì Thái."

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình đâu. Tại sao lại điều tra không ra? Trần Dục cũng không quen biết mấy người đó sao?" Lý Hoành Nghị vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Tiền Văn Kiệt gãi gãi đầu, "Trần Dục hình như là bị trùm bao đánh, hắn cũng không biết người đánh hắn là ai, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn đó, tuổi cũng không lớn lắm."

"À." Lý Hoành Nghị giả vờ như nghĩ ra cái gì đó, đáp có lệ một tiếng.

Thấy hắn như thế, Tiền Văn Kiệt cũng không muốn tự làm mình mất mặt, chào một tiếng rồi chạy về nhà.

Mấy ngày tiếp theo vẫn như cũ, nhưng Tiền Văn Kiệt rõ ràng phát hiện hai người bạn của hắn có gì đó là lạ.

Lý Hoành Nghị không chủ động cùng Ngao Thụy Bằng thảo luận bài khó, cũng không để Ngao Thụy Bằng bôi thuốc cho mình, thậm chí mấy ngày liền cũng không chủ động nói chuyện với Ngao Thụy Bằng!

Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ khiếp sợ sâu sắc.

Mà là người trong cuộc, Ngao Thụy Bằng càng cảm nhận được sự lạnh lùng bất ngờ này của Lý Hoành Nghị.

Hắn không biết mình làm sai cái gì, cũng không dám đi hỏi, tối nào cũng chui vào trong chăn lén lau nước mắt, ngày hôm sau lại dè dặt như cũ.

Vẫn là Tiền Văn Kiệt chịu không nổi nữa, quyết định tìm Lý Hoành Nghị nói chuyện.

Mắt thấy Ngao Thụy Bằng đeo cặp sách biến mất ở ngoài cửa Lý gia, Tiền Văn Kiệt nghiêm túc hỏi Lý Hoành Nghị: "Cậu với Ngao Thụy Bằng cãi nhau?"

Lý Hoành Nghị lắc đầu, "Không có."

"Vậy sao cậu không để ý tới cậu ấy?"

"Mình không để ý tới cậu ấy bao giờ?" Lý Hoành Nghị nhăn mày.

Tiền Văn Kiệt trừng lớn mắt, "Mấy ngày nay cậu nói chuyện với cậu ấy không được mười câu nữa! Ngao Thụy Bằng cũng không dám nói chuyện với cậu, mỗi lần cậu quay lưng lại với cậu ấy, trông cậu ấy rất đáng thương!"

Trong lòng Lý Hoành Nghị không phải không có chút cảm giác gì, hắn có chút bực bội, vò tóc, hỏi: "Cậu cảm thấy Ngao Thụy Bằng thế nào?"

"Thế nào là thế nào?" Tiền Văn Kiệt không rõ nguyên do, nhưng thấy Lý Hoành Nghị nghiêm túc, liền nghĩ nghĩ nói, "Lớn lên đẹp, người cũng thông minh, nói không nhiều lắm, nói chung là khá tốt."

Lý Hoành Nghị thầm than một hơi, xác thật là thế này không sai.

Đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện sao không vui cho được?

"Nghị Nghị, rốt cuộc cậu bị sao vậy?" Tiền Văn Kiệt thật sự không hiểu được.

Lý Hoành Nghị cười cười, "Không sao cả, cậu lo về đi kìa."

Tiền Văn Kiệt đành phải lưu luyến mà rời đi.

Buổi tối, Lý Hoành Nghị nằm trên giường không ngủ được.

Nói thật, hắn vốn dĩ không lạ lẫm gì với tính cách Ngao Thụy Bằng, mấy ngày này phải nhịn muốn chết. Sở dĩ như vậy là vì hắn không biết phải đối mặt với Ngao Thụy Bằng như thế nào.

Ai đánh Trần Dục không quan trọng, quan trọng là ai đã sai đám trẻ đó làm vậy.

Hôm đi chơi đó, giữa đường bọn họ có ghé qua nhà vệ sinh.

Ở trong phòng vệ sinh, Lý Hoành Nghị nhìn thấy có mấy đứa nhỏ, mà bộ dáng mấy đứa nhỏ này rất lưu manh nên Ngao Thụy Bằng mới giả vờ bị đau bụng để ở lại thêm vài phút.

Đứa trẻ này còn quá nhỏ, giả vờ đau bụng cũng không giống, hơn nữa lúc hắn nhìn thấy mấy tên côn đồ kia, biểu cảm có chút thay đổi.

Chẳng qua Lý Hoành Nghị lúc ấy không nghĩ nhiều.

Một tuần sau, Trần Dục chịu khổ mà lại không biết tên người hội đồng hắn, gãy một chân, tưởng tượng cũng thấy chật vật cùng thê thảm.

Lý Hoành Nghị dường như nghĩ ngay đến Ngao Thụy Bằng.

Phải biết rằng, Ngao Thụy Bằng kiếp trước căn bản không chừa cho Trần gia một con đường sống nào, ngay cả mấy nhà quan hệ tốt với Trần gia cũng bị tổn thất nặng.

Lý gia lúc ấy có một mối làm ăn với Trần gia, tuy rằng không tổn thất bao nhiêu, nhưng cũng có chút mất mặt, chính vì thế nên Lý Hoành Nghị mới đấu đá với Ngao Thụy Bằng.

Lúc đó, dường như không ai biết Ngao Thụy Bằng đã từng là Ngao Thụy Bằng, mặc dù tên giống nhau nhưng cũng không ai dám tin.

Ngao Thụy Bằng hồi nhỏ chính là con kiến mà bọn họ muốn giết là giết, sao có thể trở thành chủ nhân của Phó gia mà hô mưa gọi gió như vậy?

Mặc dù có người nhận ra, cũng không dám mở miệng.

Hơn nữa thông tin về tuổi thơ của Ngao Thụy Bằng đã bị tiêu hủy gần hết, Lý Hoành Nghị cũng không tra được gì, hơn nữa tất cả mọi người đều suy đoán Phó gia muốn chiếm thị trường Trung Quốc nên mới khai đao từ Trần gia, chính vì vậy nên Lý Hoành Nghị cũng không nghĩ nhiều về thân thế của hắn.

Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, trong lòng Ngao Thụy Bằng chắc hẳn đã muốn hủy diệt Trần gia từ sớm.

Này không thể nói không đúng, nhưng năm đó một ít thủ đoạn của Ngao Thụy Bằng không phù hợp với nguyên tắc đối nhân xử thế của Lý Hoành Nghị.

Nếu không chỉ bằng một hạng mục nhỏ của Lý gia bị hủy, Lý Hoành Nghị cũng không hẹp hòi mà tuyên chiến trực tiếp với Ngao Thụy Bằng như vậy.

Hiện tại, hắn tận mắt chứng kiến đứa nhỏ này bị Trần gia ngược đãi, dù về tình hay về lí, hắn vẫn luôn đứng về phía Ngao Thụy Bằng.

Hắn thấu hiểu tâm lí muốn trả thù của Ngao Thụy Bằng, nhưng không đồng ý với phương pháp của hắn.

Người Lý gia trước nay đều quang minh lỗi lạc, không sử dụng bất kì âm mưu thủ đoạn nào, Ngao Thụy Bằng âm thầm thuê người đánh Trần Dục làm Lý Hoành Nghị có chút không vui.

Hắn suy nghĩ suốt một đêm, ngày hôm sau trực tiếp biến thành quốc bảo [quốc bảo của Trung là gấu trúc] làm Thái Nhã Lan đau lòng vô cùng.

"Nghị Nghị, mấy ngày nay trông con không vui, rốt cuộc làm sao vậy? Con kể mẹ nghe được không?"

Lý Hoành Nghị uống sữa bò, rầu rĩ không vui nói: "Mẹ, nếu bạn của mẹ làm ra chuyện mà mẹ không chấp nhận được, tuy mẹ hiểu nguyên nhân tại sao nhưng lại không có tư cách góp ý thì mẹ sẽ làm sao?"

"Cái đầu nhỏ của con ngày nào cũng suy nghĩ cái gì vậy?" Thái Nhã Lan vừa quan tâm vừa trách cứ, "Vậy thì con cứ nói thật đi, tại sao con lại không chấp nhận?"

Lý Hoành Nghị không hé răng.

Thái Nhã Lan không khỏi cười rộ lên, con cái trưởng thành cũng có bí mật cho riêng mình.

"Các con nếu là bạn bè, sao lại không có tư cách góp ý được? Con muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, đừng để nghẹn ở trong lòng."

Thái Nhã Lan mấy ngày nay cũng nhìn ra được ít nhiều, Ngao Thụy Bằng kia vốn là đứa trẻ nhạy cảm, bị con trai mình đối xử lạnh lùng như vậy, xem ra cũng khó chịu không ít rồi.

Sau bữa sáng, Ngao Thụy Bằng cùng Tiền Văn Kiệt cùng nhau bước vào Lý gia

Lý Hoành Nghị theo thường lệ dẫn bọn hắn đi lên lầu học, Ngao Thụy Bằng chào một tiếng "Dì Thái" xong liền không nói thêm câu nào nũa.

Tiền Văn Kiệt trong bầu không khí kì lạ này, cũng đã an tĩnh hơn nhiều.

Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng bút ghi soàn soạt trên giấy.

Một lát sau, một âm thanh "Ùng ục" đột ngột vang lên, Lý Hoành Nghị nắm chặt bút, sau đó đứng dậy mở cửa xuống lầu.

Ngao Thụy Bằng cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm sách bài tập, trong lòng khổ sở muốn chết.

Hắn một lần lại một lần tưởng tượng, Lý Hoành Nghị chán ghét hắn rồi đúng không? Hắn không có cái gì tốt đẹp, không ai muốn chơi chung với loại dã chủng sinh ra mà không biết mặt ba.

Tiền Văn Kiệt nhìn bộ dạng lẻ loi của Ngao Thụy Bằng, trong lòng thở dài một tiếng.

Rõ ràng là hai người giận nhau, sao mình lại thấy áp lực như vậy?

Chỉ lát sau, cửa phòng lại mở ra, tiếng bước chân Lý Hoành Nghị vang lên.

Ngao Thụy Bằng ngơ ngác ngồi ở trên bàn, tay cầm bút có chút run run.

Bỗng nhiên, một đĩa bánh sandwich xuất hiện trước mặt hắn, tiếp theo đó là một ly sữa bò ấm.

"Chưa ăn sáng hả? Mau ăn đi." Lý Hoành Nghị rốt cuộc cũng không để đứa nhỏ này chịu khổ được.

Trần Dục hiện tại bị thương nằm viện, Trần gia căn bản không ai quan tâm Ngao Thụy Bằng sống hay chết.

Lý Hoành Nghị đợi nửa phút, Ngao Thụy Bằng một chút động tĩnh cũng không có, cúi thấp đầu như cũ, dường như đang yên lặng mà chống đối.

"Ngao Thụy Bằng, cậu......"

Nửa câu sau bị hắn nuốt ngược vào trong.

Lý Hoành Nghị ngơ ngẩn nhìn mấy giọt nước mắt rơi trên trang vở bài tập, trong lòng bỗng thấy chua xót cùng tự trách chính mình.

Hắn ba mươi tuổi đầu rồi, so đo với một đứa trẻ mười tuổi để làm gì chứ?

Lý Hoành Nghị trầm mặc vài giây, giọng điệu trở nên ôn hòa rất nhiều, "Sữa bò không uống nhanh sẽ lạnh đi đó."

"Thực xin lỗi." Ngao Thụy Bằng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt áy náy ngập tràn nước.

Hắn nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt chảy xuống giàn giụa.

"Lý Hoành Nghị thực xin lỗi, là mình không tốt."

Đứa nhỏ an an tĩnh tĩnh, một tiếng nức nở cũng không để lộ ra ngoài, hắn đưa lưng về phía Tiền Văn Kiệt nên Tiền Văn Kiệt không biết hắn đang khóc.

Trái tim Lý Hoành Nghị đau như thắt lại, nhìn về phía Tiền Văn Kiệt đang ngơ ngác không hiểu vì sao, "Không phải cậu để quên sách ở nhà sao? Sao không chạy về lấy đi?"

"Cái gì?" Tiền Văn Kiệt như vừa mới tỉnh mộng.

Lý Hoành Nghị hướng hắn đưa mắt ra hiệu, "Còn không mau đi đi!"

Tiền Văn Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra, "Đúng ha, mình để quên quyển kia ở nhà rồi, phải về lấy mới được, lát nữa gặp lại nha!"

Hắn nói xong, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.

Lý Hoành Nghị đem sữa bò nhét vào trong tay Ngao Thụy Bằng, "Ăn xong hãy nói."

Ngao Thụy Bằng cầm lấy cái ly, thấy Lý Hoành Nghị hình như không hề tức giận, tâm trạng trở nên tươi đẹp hơn nhiều, vội vàng cúi đầu lau nước mắt, còn không quên nói "Thực xin lỗi".

Lại nghe Lý Hoành Nghị trịnh trọng nói: "Cậu không có sai, mình phải xin lỗi cậu mới đúng."

Ngao Thụy Bằng nghe vậy, không cần uống sữa bò với bánh mì nữa, vội vàng lắc đầu nói: "Là mình không tốt, Lý Hoành Nghị đừng tức giận, cũng đừng bỏ mặc mình."

"Được, mình sẽ không bỏ mặc cậu đâu." Lý Hoành Nghị đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn.

Ngao Thụy Bằng trong lòng đã định, vội vàng ăn xong bánh mì, uống xong sữa bò, muốn nhanh chóng nói chuyện rõ ràng với Lý Hoành Nghị.

Lý Hoành Nghị lại thêm đau lòng, càng thêm vài phần tự trách.

Hắn châm chước giây lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Ngao Thụy Bằng, dạy dỗ Trần Dục một trận có phải là học sinh bên Thụy Hồng hay không? Có phải mấy đứa bọn mình gặp ở trong nhà vệ sinh hôm đi chơi hay không?"

Hai người thu dọn xong, kêu Tiền Văn Kiệt cùng đi tới tập đoàn Lý thị.

Phương thúc đưa bọn họ đưa đến dưới sảnh Lý thị, Lý Hoành Nghị mang theo hai người bạn nhỏ lập tức tiến vào.

Hắn đã gọi điện thoại báo trước khi đến nên căn bản không ai ngăn bọn họ lại.

Lý Hoành Nghị tới để tìm Lý Uẩn.

Lý Uẩn hiện tại mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học cũng đã giúp Lý cha xử lý qua vài án tử, nhận được sự đánh giá cao của vài tiền bối Lý thị.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người lãnh đạo Lý thị sau này chính là Lý Uẩn.

Về phần Lý Hoành Nghị, so với việc quản lý một tập đoàn, hắn càng thích cuộc sống gia đình của chính mình hơn nên căn bản sẽ không xuất hiện cục diện huynh đệ tranh chấp.

Lý Uẩn cùng hắn đều có bản lĩnh gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, chỉ là Lý Uẩn làm anh cả nên trách nhiệm lớn hơn một ít mà thôi.

Ngẫm lại liền thấy có chút đáng thương.

Thời điểm ba đứa trẻ đi vào văn phòng Lý gia, Lý Uẩn đang gọi điện thoại, hắn ra hiệu bảo Lý Hoành Nghị mang các bạn ngồi xuống trước, sau đó vội vàng trả lời vài câu rồi cúp máy, trên mặt còn lưu lại vài phần bất đắc dĩ.

Nhưng đến khi nhìn về phía ba người Lý Hoành Nghị, lại cười đến ôn hòa, hỏi: "Nghị Nghị, sao hôm nay lại đến công ty vậy?"

"Ở nhà chán quá, tới tìm anh chơi." Lý Hoành Nghị nói, cố ý thở dài.

Lúc này, thư kí bưng ba ly sữa bò bước vào, đặt ở trước mặt ba người Lý Hoành Nghị, sau đó rời văn phòng, chu đáo đóng cửa lại.

Lý Uẩn đương nhiên nhìn ra được chút tâm tư của Lý Hoành Nghị, "Nói đi, tìm anh có việc gì?"

"Anh hai, anh giúp em một chút!" Lý Hoành Nghị uống một ngụm sữa bò, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lý Uẩn cảm thấy hiếm lạ, vô cùng hứng thú, "Nói thử xem, nếu nằm trong khả năng, anh nhất định sẽ giúp."

"Anh hai lợi hại như vậy, tất nhiên là giúp được rồi!" Lý Hoành Nghị nịnh bợ trước, sau đó nói, "Không phải đang nghỉ hè sao? Em muốn đi Hào Giang chơi, chủ yếu là sợ ba mẹ không cho."

Ý cười trên mặt Lý Uẩn nhạt đi vài phần, "Hào Giang thật sự loạn, hơn nữa lại xa, em đi tới đó làm gì? Em nếu thật sự muốn đi du lịch thì đi chỗ nào chẳng được."

"Nhưng mà Hào Giang thực mới lạ, em muốn đi xem thử." Lý Hoành Nghị mở to đôi mắt, mang mặt lấy lòng.

Lý Uẩn nghẹn một ngụm, Hào Giang chỉ mới phát triển được vài năm. Nổi tiếng là một nơi có rất nhiều sòng bạc, ngập trong vàng son, thật sự không phải là địa điểm tham quan thích hợp cho trẻ nhỏ.

Nghĩ đến đây, hắn vẫn quả quyết cự tuyệt như cũ: "Ba mẹ chắc chắn sẽ không cho em đâu, em bỏ ngay ý định này đi!"

Lý Hoành Nghị đã sớm biết kết quả, trong lòng cũng không khổ sở nhiều, nhưng trên mặt muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu, hắn cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng: "Vậy tối nay anh đãi em một bữa đi."

"Tối nay không được, anh có việc." Lý Uẩn bất đắc dĩ nói.

Lý Hoành Nghị đương nhiên biết hắn có việc, bằng không cũng sẽ không nói những lời này, "Anh cứ lo việc của anh đi, em muốn mời các bạn ăn cơm, nhưng mà em không mang tiền, anh đặt cho bọn em một bàn đi, bọn em không làm phiền anh nữa."

Không đáp ứng được thỉnh cầu trước đó của hắn, Lý Uẩn đã có chút áy náy, nghĩ tối nay đi gặp họ hàng, giúp ba người Nghị Nghị đặt một bàn riêng cũng không có vấn đề gì.

"Được."

Từ giờ tới tối còn đến nửa ngày, Lý Hoành Nghị liền mang theo hai người bạn nhỏ rời khỏi Lý thị.

Tiền Văn Kiệt vẫn luôn đang trong trạng thái mơ màng, qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Nghị Nghị, cậu muốn đi Hào Giang chơi thật hả?"

Lý Hoành Nghị ra vẻ rầu rĩ không vui trả lời: "Đúng vậy, bất quá ba mẹ mình chắc chắn sẽ không cho mình đi. Nóng quá à, mình dẫn hai cậu đi uống nước nha!"

Ngao Thụy Bằng vẫn luôn không hé răng, gắt gao đi theo Lý Hoành Nghị.

Ba người tìm được một tiệm đồ uống tương đối bình thường, trang trí trong tiệm có chút khác lạ, hơn nữa không khí cũng không tồi.

Nhưng rất kỳ lạ, trong tiệm không có khách.

Sự xuất hiện của ba đứa trẻ quá nổi bật, bọn họ mới vừa ngồi xuống liền có một phục vụ mặc đồng phục đứng trước mặt ba người.

"Mấy người bạn nhỏ này muốn uống cái gì đây?" Một giọng nữ dịu dàng xuất hiện bên tai.

Lý Hoành Nghị ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi cười rộ lên, xem ra hắn tới đúng chỗ rồi.

"Chị gái, có đề cử gì không?"

Tình cảnh này, Tiền Văn Kiệt có chút ngại ngùng, Ngao Thụy Bằng xưa nay không chủ động nói chuyện, cho nên chỉ có thể chờ Lý Hoành Nghị lên tiếng.

Nữ phục vụ dáng người cao gầy, tướng mạo không tầm thường, thoạt nhìn tương đối vô hại, nhưng Lý Hoành Nghị rất hiểu, vị này chính là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn tài chính tại Hào Giang, sở dĩ xuất hiện ở chỗ này do gia tộc thử nghiệm mà thôi.

Hào Giang mới phát triển được mấy năm, thị trường đại lục Trung Quốc làm động lòng người, ai cũng muốn chiếm một phần, vì thế vị Đường Hân tiểu thư này liền tiến vào Yến Đại đọc sách, thuận tiện thăm dò thị trường ở đây.

Nàng không phải phục vụ, mà cửa hàng này là do nàng mở ra.

Đường Hân cũng không biết đứa nhỏ trước mặt này đang nghĩ cái gì, nàng thấy Lý Hoành Nghị lớn lên trắng trẻo đáng yêu, tư duy rõ ràng còn thực hiểu phép tắc, trong lòng có chút hảo cảm, liền kiên nhẫn đề cử cho hắn vài món đồ uống hợp khẩu vị trẻ em.

"Em muốn cái này," nghe nàng đề cử xong, Lý Hoành Nghị chỉ vào một món, lại hỏi hai người kia, "Hai cậu muốn uống cái gì?"

Tiền Văn Kiệt: "Giống cậu."

Ngao Thụy Bằng gật đầu, "Cũng vậy."

Đường Hân mỉm cười rời đi.

"Chị hồi nãy đẹp ghê." Tiền Văn Kiệt ngây ngô cười nói.

Lý Hoành Nghị liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Quầy pha chế cách chỗ của ba người không xa, Đường Hân mặc đồng phục đứng khuấy đồ trong cốc, vảnh tai nghe ba người nói chuyện.

Thế nhưng nghe được Hào Giang, sòng bạc linh tinh, không khỏi bật cười.

Trẻ con bây giờ lớn nhanh như vậy sao?

Nàng bưng ba ly đồ uống qua, theo thứ tự đặt xuống, nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Hào Giang có điểm loạn, trẻ con không nên đi."

"Chị à, chị nói y như anh của em luôn," Lý Hoành Nghị cong mắt cười nói, "Vì cái gì ai cũng nói Hào Giang loạn? Chị giải thích cho em được không?"

Hiện tại trong tiệm không có khách, Đường Hân cũng không muốn để người bạn nhỏ này lầm đường lạc lối, vì thế ngồi trên ghế bên cạnh, kiên nhẫn giải thích: "Chị vừa rồi nghe mấy đứa nhắc tới sòng bạc, nơi đó cũng không phải là nơi tốt lành gì, táng gia bại sản không biết có bao nhiêu người, ngàn vạn lần đừng dính vào."

Lý Hoành Nghị nhăn mày lại, chỉ chỉ Ngao Thụy Bằng, khó xử nói: "Nhưng mà chị ơi, ba của bạn em thường xuyên đi Hào Giang, cũng không biết ông ấy có tới đó hay không nữa. Lần này ba cậu ấy đi một tuần còn chưa về, cậu ấy lo lắng nên muốn đi Hào Giang tìm ba."

Tiền Văn Kiệt: "......"

Ba của Trần Dục hóa ra thích bài bạc!

Lý Hoành Nghị cũng không có nói dối, Trần Xương Kiến xác thực thích đi Hào Giang đánh bài.

Theo hắn biết, vài ngày sau, Trần Xương Kiến sẽ trải qua một tin vui một tin buồn. Tin vui chính là vài ngày sau Trần thị sẽ bắt đầu phát triển thêm bước nữa.

Lý Hoành Nghị lại muốn gây khó dễ giữa chừng, làm hắn ăn khổ thêm chút.

Đường Hân nghe nói, không khỏi có chút đồng cảm với Ngao Thụy Bằng, nàng ngày thường không mềm lòng, nhưng thực thích trẻ nhỏ hiểu chuyện, hơn nữa Lý Hoành Nghị lại hợp mắt nàng, nàng không khỏi nhiều lời vài câu.

"Các em đi Hào Giang quá nguy hiểm, không có người lớn theo không được."

Lý Hoành Nghị uống một ngụm đồ uống mới mẻ, bất mãn nói: "Em biết, ba mẹ không đồng ý, Lý Uẩn kia cũng không đồng ý."

Lý Uẩn?

Đường Hân trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, chắc là không trùng hợp thế đâu nhỉ?

"À đúng rồi, chị, chị làm thêm cho em một phần được không? Tuy anh trai không dắt em đi Hào Giang, nhưng anh đi làm cũng rất vất vả, lát nữa em mang theo cho anh em."

Lý Hoành Nghị hồ ngôn loạn ngữ cho Tiền Văn Kiệt xem thế là đủ rồi, nhưng Đường Hân không có một tia hoài nghi.

"Đồ lạnh mang ra ngoài dễ chảy hết đá lắm." Đường Hân nhắc nhở.

Lý Hoành Nghị nghe vậy, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ cách đó không xa, "Không sao đâu, anh em làm việc ngay kia kìa, không xa."

Tòa nhà đó lại quá quen thuộc với Đường Hân, nàng nhịn không được hỏi: "Anh của em tên gì vậy?"

Lý Hoành Nghị sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Đường Hân, nghiêm túc nói: "Chị, chị hỏi cái này để làm gì?"

Đường Hân cũng cảm thấy vấn đề này có hơi đường đột, vì thế cười trừ: "Ngại quá, tò mò hỏi một chút."

Nàng nói xong rời khỏi chỗ, đi làm đồ uống.

Lý Hoành Nghị quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng vẫn là rất bội phục. Đường đường là thiên kim tập đoàn tài chính, chính mình chạy đến đại lục học tập gây dựng sự nghiệp, tính cách như thế này sao có thể không thành công?

Nhớ rõ kiếp trước Đường Hân nói với hắn, cửa hàng đồ uống này nàng mở cho vui thôi.

Lát sau, Đường Hân đến gần, đem đồ uống đặt lên trên bàn, "Xong."

"Chị gái, em hỏi chị một vấn đề." Lý Hoành Nghị bỗng nhiên nói.

Đường Hân cười, "Em hỏi đi."

"Tụi em vừa thảo luận, chị cảm thấy bọn em thuê người điều tra sự tình của ba cậu ấy có được hay không? Nếu ba cậu ấy thật sự thích bài bạc, chúng ta liền hù dọa một chút, làm ông ấy nhận ra được sai lầm của mình."

Hắn nói được thực nghiêm túc, nhưng còn chưa trưởng thành, giọng còn mang theo hơi sữa vô cùng đáng yêu.

Đường Hân nhịn không được cười khúc khích, "Chủ ý không tồi, nhưng giá thuê người không thấp đâu. Các em muốn dọa ông ấy thế nào đây?"

Nàng cũng thích xem náo nhiệt, nghe cảm thấy rất thú vị, cũng rất tò mò cuối cùng có kết quả như thế nào.

Lý Hoành Nghị cong mắt cười, ghé sát vào bên tai nàng nói nói mấy câu.

Đường Hân càng nghe càng cảm thấy chơi vui, tâm tư có chút dao động, nói: "Chị ở Hào Giang bên kia có quen biết vài người, các em nếu tin tưởng chị, không bằng thê chị đi, chị lấy giá ưu đãi cho, được không?"

Lý Hoành Nghị ra vẻ cảnh giác, "Không được."

"Chị cũng có điều kiện, chị muốn em nói cho chị biết anh của em là ai." Đường Hân nhướng mày nói.

"Không cần," Lý Hoành Nghị móc tiền trong túi ra trả tiền nước, cầm lấy ly nước trên bàn muốn đi, "Em không quen biết gì chị hết."

Đường Hân đột nhiên ngăn lại hắn, "Hôm nay quán cung cấp dịch vụ giao hàng cho anh trai em, để chị đưa các em đi."

Lý Hoành Nghị trên mặt do dự, trong lòng lại vui vẻ, cắn câu rồi!

"Không đi nhanh đá tan hết bây giờ." Đường Hân nhắc nhở một câu.

Lý Hoành Nghị nhíu nhíu mày, do dự đem đồ uống đưa cho nàng, "Vậy chị cầm đi."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Lòng hiểu kì của Đường Hân vô cùng lớn, Lý Hoành Nghị càng không nói, nàng liền càng muốn biết. Hơn nữa về kế hoạch của ba đứa nhỏ này, nàng nếu đã biết thì không thể xem như chưa nghe thấy gì được.

Bốn người băng qua đường, đi vào tòa nhà Lý thị, thông thuận tiến vào văn phòng Lý Uẩn.

Thư kí đưa bọn họ vào, Lý Uẩn bận đến đầu cũng không ngẩng, "Nghị Nghị, em tới đây làm gì nữa?"

"Em mang nước cho anh nè!"

Hắn đem đồ uống đặt trong tầm tay Lý Uẩn, Lý Uẩn vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Đường Hân?"

Đường Hân cười đến dịu dàng, "Lý Uẩn, chào."

Hai người rõ là quen biết đã lâu, Lý Hoành Nghị ra vẻ nghi hoặc: "Anh, anh biết chị này hả?"

"Ừ, bọn anh là bạn học, nàng là Đường Hân, em cứ gọi Đường tỷ là được," Lý Uẩn khách khí mời Đường Hân ngồi xuống, lại giới Lý với nàng, "Đây là em mình, Lý Hoành Nghị."

"Chào em trai." Đường Hân cười đến giảo hoạt.

Lý Hoành Nghị rõ ràng không đủ tự tin, "Chào Đường tỷ."

"Làm sao vậy?" Lý Uẩn nhìn ra điều gì đó, "Sao hai người quen biết nhau vậy?"

Vì thế, dưới áp bức của Lý Uẩn, Lý Hoành Nghị "không thể không" nói ra kế hoạch nhỏ của mình.

Lý Uẩn cố nén tức giận, bất đắc dĩ nói: "Phá phách quá đi mất."

Vẫn luôn trong trạng thái ngoài rìa Tiền Văn Kiệt: "......" Hắn không phải, hắn không có, hắn cái gì cũng không biết.

Lý Hoành Nghị sử dụng bài ca buồn khổ, vẻ mặt khổ sở nói: "Anh hai, anh giúp bọn em đi."

Lý Uẩn biết chuyện của Trần gia, hắn không khó đoán ra Lý Hoành Nghị muốn làm cái gì, nhưng mà trẻ con sao có thể gộp chung hai chuyện thành một như vậy?

"Mình cảm thấy cũng rất ổn," Đường Hân tự tin nói, "Bài bạc không phải chính đạo, nếu có thể làm cho ba của người bạn nhỏ này thay đổi tính nết cũng là chuyện tốt. Bên kia mình có người, có thể hỗ trợ chuẩn bị."

Nàng rõ ràng muốn giúp Lý Hoành Nghị.

Lý Uẩn có chút đau đầu, nhưng chịu không nổi Lý Hoành Nghị năn nỉ, đành phải miễn cưỡng đáp ứng.

Kỳ thật, hắn cũng có chút muốn biết kết quả sẽ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gayagbjwd