fdf

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bị khí thế vô hình của nàng làm cho hơi chấn động, giảm bớt lực đạo ở tay thêm ba phần. “Loan Ngọc Khanh, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho ta, tính nhẫn nại của bổn vương là có hạn. Ngươi còn tái phạm một lần một lần, dù ngươi tin hay không tin, bất kể phụ thân ngươi là ai, bổn vương đều không chút lưu tình mà hưu ngươi!”

Nghe qua đoạn trần thuật ngắn gọn vừa rồi của nha hoàn kia, Phương Thiến đại khái cũng đoán được thân phận người trước mặt.

Hắn, đại khái chính là Ninh vương gia trong lời nói của nha đầu kia.

Trước mắt nàng, hắn một thân trường bào trắng ngọc, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, nhìn qua giống như rất ôn nhu, dịu dàng. Chính là đôi mắt kia quá mức thâm trầm, quá mức tinh nhuệ, nàng không thích, phi thường không thích.

Nàng quay mặt qua chỗ khác, cố tự mình nằm xuống.

Nàng muốn suy nghĩ sau này nàng nên như thế nào thích ứng với thời đại này hảo hảo mà sống sót.

Hơi hơi hé mở bàn tay, nàng nhìn chằm chằm ngón tay ngọc thon dài, trắng không tì vết, nghĩ đến đôi tay của chính mình trước kia thật thô ráp, đầy vết chai.

 Trong nhất thời, nàng hốt hoảng, ông trời! chẳng lẽ đây là phương thức chấm dứt kiếp sống sát thủ của nàng hay sao?

Nếu thật  như vậy, nàng nên hay không cảm kích trời xanh đã đoạt đi mạng sống của  nàng lúc  đang làm cái nhiệm vụ hắc ám đó?

Thời điểm nàng lâm vào trầm tư, Ninh Vương- Ngự Thiên Kỳ hơi nhíu hai hàng lông mày có chút hoang mang nhìn nàng. Giống như biểu cảm, thái độ của nàng lúc này đều có ảnh hưởng đến hắn.

Khi hắn nhận thấy được sự ảnh hưởng của nàng đến chính mình, ánh mắt , hơi thở đều ánh lên vẻ lo lắng , hắn bắt đầu di động.

Hắn dụng lực vung tay áo, hung hăng nhìn chằm chằm mặt nàng.

“Loan Ngọc Khanh, nếu ngươi có thể an phận, bổn vương còn có thể lo lắng cho ngươi một chút, cho ngươi còn có thể là một Ninh Vương phi. Nếu bằng không – Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.

Mà Phương Thiến căn bản đều không có nghe rõ được  Ngự Thiên Kỳ nói cái gì . Nàng vẫn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, không ngừng tìm ra một con đường sáng.

“Vương phi, Vương phi, nô tỳ mời đại phu đến rồi , người mau cho đại phu xem qua chút đi.” nha đầu thở hồng hộc chạy về đến, mang theo một lão già tóc lơ thơ màu muối tiêu

Trầm mặc, hoàn toàn là bầu không khí trầm mặc.

“Vương phi, Vương phi –” Nha đầu thấy Phương Thiến một chút động tĩnh cũng không có, nàng nhè nhẹ chạy đến bên giường, tay thăm dò hơi thở Phương Thiến.

Theo phản xạ có điều kiện, Phương Thiến một tay nắm lấy  cổ tay nha đầu. “Ngươi muốn làm gì? “

Ánh mắt và giọng nói thật sự rất  lạnh lẽo, thâm trầm

Nha đầu trong mắt hiện lên một chút kinh sợ, nàng chỉ lão già phía sau. “Vương phi, nô tỳ mời đại phu đến cho người, người có phải hay không cảm thấy không thoải mái, muốn hay không để đại phu xem qua một chút?”

Phương Thiến đạm mạc liếc lão đại phu một cái, hơi hơi nhắm mắt lại. “Không cần, cơ thể của ta ta tự biết, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Nha đầu thấy vậy mạo hiểm vỗ ngực rồi hút tùng ngụm hơi dài, lén lút mang theo lão đại phu đi ra ngoài.

Quay đầu liếc nhìn thân ảnh xin đẹp trên giường, nàng cảm thấy có chút hoang mang.

Là ảo giác của nàng sao?  Nàng cảm thấy Vương phi sau khi tỉnh lại, so với trước kia thật không giống nhau ?

Chương 2

Tới giờ cơm trưa, Phương Thiến vẫn như trước nằm bất động trên giường. Không cử động.

Nha đầu ra ra vào vào, đem đồ ăn hâm đi hâm lại ba lần bốn lượt. Phương Thiến một chút cũng là không có ý định cử động cơ thể. Lắc lắc đầu, nha đầu có chút buồn bực, muốn tiến vào hỏi ý tứ Phương Thiến nhưng lại sợ Vương phi quở trách, chỉ biết bê đồ ăn đã nguội lạnh đi ra ngoài.

Ánh tà dương dần dần biến mất sau đường chân trời, sắc trời dần dần tối mịt.

Lúc nha đầu bưng đồ ăn vào lần thứ tư, Phương Thiến đã ngồi dậy.

Đôi mắt nàng bình tĩnh dõi theo nhất cử nhất động của nha đầu, khiến nha đầu cả người cảm thấy không được tự nhiên

Ba –

Chiếc đũa thuận theo tay nàng rơi xuống mặt đất

“Thực xin lỗi, Vương phi, thực xin lỗi, nô tỳ lập tức đi đổi một đôi đũa khác cho người.” Nha đầu sợ hãi vụng trộm nhìn nàng một cái.

Phương Thiến lại hướng tới nàng vẫy vẫy tay.

“Không cần, chiếc đũa còn có thể dùng. Bây giờ ta đi lại không tiện, phiền toái ngươi mang đồ lại đây.” nàng thản nhiên phân phó .

“Vâng.” nha đầu kinh hoảng quá độ theo sự phân phó của Phương Thiến, đem đồ ăn mang đến trước mặt nàng, đồng thời lấy tay áo xoa xoa chiếc đũa.

“Vương phi.”

Phương Thiến cầm  đũa, nàng yên lặng bưng bát cơm lên, chậm rãi ăn.

Đã bao lâu rồi nàng chưa được ăn qua đồ ăn nóng hổi thế này. Nàng nghe mùi cơm thơm ngát, nụ cười như cánh hoa hơi hơi hướng lên.

Cái nhếch miệng kia thật nhẹ, không đủ trình độ một cái tươi cười, nhưng nha đầu ở bên đã là tròn xoe mắt ngạc nhiên.

” Sao nhìn ta như vậy, ta có vẫn đề g ì sao?” Phương Thiến nhìn ra được nha đầu này từ lúc mình tỉnh dậy vẫn luôn sợ hãi nhìn mình. Nàng nâng mâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu.

Bùm một tiếng, nha đầu quỳ xuống .

“Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi.” Nha đầu không ngừng dập đầu, vầng trán nhỏ bật máu mà vẫn ko ngừng đập.

Thân thể này của nàng lúc trước khiến người ta e ngại vậy sao? Bất quá, Phương Thiến hơi ngưng mi, thân phận sát thủ của nàng, cũng từng là nỗi kinh sợ cho người khác, loại ánh mắt sợ hãi này, nàng cũng từng  thấy qua.

Cái trán của nha đầu vẫn không ngừng mà đập xuống, phát ra từng tiếng binh binh giống như đầu kia vốn không phải của mình a.

Nàng phiền toái, khi muốn phất tay, ngoài cửa một phụ nữ trung niên sắc mặt khô vàng chạy vào liền quỳ gối trước mặt nàng. “Vương phi, tiểu Cúc là nha đầu vừa mới tới, nàng không hiểu quy củ, Vương phi, ngươi tạm tha nàng lần này đi.”

Phương Thiến trên mặt lạnh lùng, vẫn không nói cái gì.

“Thỉnh Vương phi  từ bi, tha mạng cho nha đầu này.” Người đàn bà ai oán năn nỉ cầu xin.

Phương Thiến nhìn chằm chằm vào đóa hoa dính một chút máu trở nên hồng hồng, mê ly ở trên nền đá cẩm thạch rắn chắc, làm cho một góc nào đó trong cơ thể nào cảm giác rục rịch.

Hai hàng lông mày trên mặt của nàng nhăn chặt, tay bắt đầu di động.

“Loan Ngọc Khanh, lời bổn vương cảnh cáo, ngươi căn bản không để vào mắt, có phải hay không? Hai chân của ngươi còn chưa đủ cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn của bản vương sao?” Đôi giày nhỏ màu trắng kia, lại xuất hiện trước mắt nàng.

“Các ngươi đều đứng hết lên, nơi này không có chuyện của các ngươi .” Ngự Thiên Kỳ bộ mặt ôn hòa đang dần đóng băng giương tay vung lên.

“Đa tạ Vương gia.” Người đàn bà mang theo tiểu Cúc sợ hãi rời khỏi phòng.

Phương Thiến vẫn là biểu tình lạnh lùng kia , một câu cũng không nói

Chương 3

Ngự Thiên Kì từng bước tiến lên, đôi tay thon dài đẹp đẽ của hắn cứng rắn chế trụ cằm nàng.

“Loan Ngọc Khanh, hôm nay bổn vương sẽ dạy ngươi nếm qua mùi vị quỳ xuống dập đầu ra sao.” Hắn bóp chặt cằm nàng, mâu quang phẫn nộ đối nghịch với đôi mắt sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng.

Hắn nhất thời hoảng hốt, sau đó cười lạnh một tiếng. “Bổn vương thật mau quên, hai chân của ngươi căn bản không thể quỳ xuống, vậy hãy để bổn vương đến giúp ngươi.” Hắn một cước đá lên trên vết thương của nàng, một chút cũng không có thương xót.

Phương Thiến khẽ rên một tiếng, nhưng căn bản không có la thét kêu đau.

NgựThiênKyánh mắt sửng sốt trong một khắc, lửa giận bắt đầu trỗi dậy trong hốc mắt.

“Cho dù ngươi dung bao nhiêu cách, cũng đừng mơ tưởng thoát được ánh mắt bổn vương.”

Nàng nắm chặt tay, muốn súc phát lực lượng, nhưng bàn tay mềm , không có một chút sức. Nàng căn bản còn chưa có thích ứng với thân thể này, huống chi vẫn đang bị thương , nàng không thể phản kháng chỉ có thể tùy ý để Ngự Thiên Kỳ bắt lấy nàng, đem thân thể của hắn đảo lại, đem đầu của nàng hướng tới sàn nhà cứng rắn đập xuống. Đầu đau quá, đau quá, đau đớn kia khiến toàn bộ thân thể nàng bắt đầu co chặt, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

Trán của nàng lấm tấm ra huyết sắc, mồ hôi lạnh dính kèm máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống hai má. Mà thủy chung, nàng đều cắn răng kiên trì không có kêu một tiếng.

Ngự Thiên Kì đón nhận ánh mắt nàng quật cường mà kiên định. Ánh mắt như vậy, khuôn mặt đổ máu, làm cho hắn thấy rõ ràng mình lãnh khốc vô tình, điều này làm cho hắn càng thêm căm tức.

“Loan Ngọc Khanh, bổn vương không tin không dạy bảo được ngươi!” Hắn dùng lực phát tiết, nhấc chân muốn đá xuống. Bỗng ngoài cửa, một đôi chất vợ chồng khí chất cao quý bước vào.

“Kỳ nhi! Dừng tay!”

Ngự Thiên Kỳ vừa thấy bọn họ, hắn chân buông xuống, hai tay buông bỏ ra sau .

Phương Thiến thân thể mất đi chỗ dựa, giống như búp bê vải, té rớt xuống đất, máu huyết đỏ tươi theo trán của nàng không ngừng chảy ra.

Nàng, chậm rãi lâm vào hôn mê.

“Mau nhanh đi thỉnh đại phu!” Phu nhân cao quý kinh hoảng kêu lên.

Nha đầu vội vã chạy đi, lập tức dẫn theo đại phu trở về.

“Mau, đại phu, nhìn xem nàng rốt cục ra sao?” Phu thê lão Vương gia ở bên lo lắng nhìn khuôn mặt nhiễm đầy huyết sắc của nàng.

Đại phu bắt mạch, trầm tư trong chốc lát.

“Bẩm Vương gia, Vương phi mạch tượng rất yếu, hai chân bị thương, đại khái nhiễm trùng , khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu, nếu không điều dưỡng tốt, hai chân của nàng sẽ bị phế.”

“Phế đi rất tốt, như vậy sẽ không tiếp tục tạo tội nghiệt .” Ngự Thiên Kỳ cơ bản không để ý tới sống chết của nàng, hắn còn ước gì nàng chịu không được mà ra đi cho sớm.

“Nghiệt tử! Ngươi như thế nào có khả năng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?” Lão Vương gia tức giận đến khuôn trắng bệch chòm râu nhếch lên. ” Đại phu, ngươi kê đơn đi, bổn vương liền cho người đi lấy thuốc.”

Đại phu theo người trong phủ lùi ra khỏi phòng.

“Phụ thân, nàng ta là gieo gió gặt bảo, không thể trách bổn vương. Nàng sống hay chết, phải xem ý của lão thiên gia như thế nào, mọi người lo lắng gì chứ?” Ngự Thiên Kỳ không muốn có ai đồng tình với với nàng, nghĩ đến cách trừng phạt người của Loan Ngọc Khanh, cả người hắn liền cảm thấy lạnh.

“Câm mồm, nàng có thương tích trong người, cần được tĩnh dưỡng tốt, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâmnhư vậy, đem một bệnh nhân như nàng tiến hành tra tấn, bộ dạng ngươi lúc này, cùng nàng có gì khác biệt?” Thuần Vương phi đau lòng quát lớn.

“Nương, Tĩnh Nhi lúc trước sinh bệnh, nàng ta không phải dùng nước đá để ngâm Tĩnh Nhi sao , cô ta có nghĩ tới, như vậy chính là muốn lấy mạng Tĩnh nhi không .” Ngự Thiên Kỳ nghĩ đến biểu muội nhu nhược bị Loan Ngọc Khanh khi nhục, hắn liền tức giận đến xanh mặt. “Nữ nhân ác độc như vậy, từ lúc bắt đầu vào Ninh vương phủ, ngoài khóc lóc om sòm, ngay cả phụ thân cùng nương, nàng đều vũ nhục, Kỳ nhi thật sự quá chướng mắt. Chính là muốn giáo huấn nàng một chút, đã là tiện nghi cho nàng , con còn muốn hưu nàng nữa kia.”

“Câm mồm!” Lão Vương gia ôm ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Kỳ. ” Nghiệt tử này, ngươi cũng biết  nếu ngươi hưu nàng, Ninh vương phủ chúng ta sẽ ra sao không ?”

“Con chính là vì Ninh vương phủ lo lắng , mới có thể để nữ nhân này cưỡi trên đầu phụ thân cùng nương. Nữ nhân như vậy, chỉ cần một ngày không dạy bảo nàng, Ninh vương phủ sẽ không sống yên ổn lấy một ngày. ” Ngự Thiên Kỳ phẫn nộ quát.

“Câm mồm! Câm mồm!”

Khụ khụ khụ — khụ khụ khụ –

Lão Vương gia tức giận đến ho khan đứng lên, mà tức thật không nhẹ, cả người phát run, lúc nào cũng có khả năng té xỉu.

“Phụ thân, phụ thân người có khỏe không?” Ngự Thiên Kỳ lo lắng tiến đến đỡ lấy, lại bị lão Vương gia gạt qua.

“Nghiệt tử, ngươi nếu thật sự muốn tốt cho Ninh vương phủ, về sau đừng nhắc lại chuyện hưu Loan Ngọc Khanh, trừ phi, ngươi muốn bức tử cha ngươi.” Lão Vương gia lại thở hổn hển một hơi. “Lần này ngươi đánh nàng ba mươi đại bản làm cho nàng hôn mê bất tỉnh, tin tức đã lọt vào Loan phủ, đến khi Loan tướng quân cùng Hoàng quý phi tới, ta xem ngươi làm như thế nào để được tha thứ.”

“Cùng lắm thì bổn vương một mạng đổi một mạng, sợ gì chứ, uất khí này con đã sớm chịu đủ.” Ngự Thiên Kỳ gương mặt tuấn mỹ vì phẫn nộ mà vặn vẹo .

“Ngươi –” lão Vương gia ngón tay run run chỉ vào hắn.

“Vương gia, quên đi, quên đi. Kỳ nhi, ngươi vẫn là đi ra ngoài đi, nơi này có ta với phụ thân ngươi chiếu cố, ngươi vẫn là đi bồi Tĩnh nhi đi.” Thuần Vương phi ra lời khuyên nhủ.

“Vậy nhi thần đi trước.” Ngự Thiên Kỳ lúc bỏ đi, ngay cả một chút cũng không có nhìn đến Loan Ngọc Khanh đang nằm trên giường kia.

Chương 4

Trong mộng, vẫn tuyền một màu đen, nàng ở trong bóng đêm vô hạn, cố gắng thăm dò, thăm dò trên con  đường không một chút ánh sáng.

Đột nhiên –

Phanh –

Viên đạn bén nhọn nổ tung trước ngực nàng, nở rộ một đóa huyết hồng.Taynàng chạm đến vùng nóng bỏng trước ngực, là máu, là một dòng huyết sắc.

Đỏ, rất đỏ –

Thân thể nàng, giống như đang bay, bay mãi, vĩnh viễn sẽ không dừng lại và rơi xuống. Mờ mịt vô thức, nàng thật muốn biết chính mình đang ở nơi nào. Mở to mắt, là vực sâu không thấy đáy, xung quanh là vách núi đen. Nàng nhìn quanh, đột nhiên đứng dậy thét lên.

A –

Nàng bừng tỉnh lại, đầu toát đầy mồ hôi lạnh.

Từng đợt từng đợt mùi thơm ngát truyền vào hơi thở của nàng. Nàng hoang mang, cố sức nâng tầm mắt, thấy một nữ nhân xinh đẹp, mềm mại đáng yêu. Mái tóc cài trâm nguyệt ánh vàng sáng ngời rực rỡ, chớp mắt đứng lên, tỏa ra vầng sáng xinh đẹp. Một thân la quần hồng nhạt, áo khoác tơ vàng khảm chỉ bạc, y bào hoa lệ thêu hoa phù dung, chân đi đôi giày thêu uyên ương tinh xảo.

Thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt thu thủy khẽ chớp, lộ ra một màn thủy quang.

“Khanh nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh.” Nàng rút ra một chiếc khăn lụa mềm mại, xoa xoa khóe mắt. Kế bên có tỳ nữ bưng thuốc đi lên. “Khởi bẩm quý phi nương nương, Vương phi bây giờ uống thuốc là tốt nhất.”

“Để đó ta làm, ngươi lui xuống trước đi.” Quý phi nương nương lại tự tay bưng thuốc lại đây, thuốc còn nóng, nàng nhẹ nhàng thổi qua.

Thuốc chuyển độ ấm vừa phải, quý phi mới dùng cái thìa chậm rãi đưa đến bên môi Phương Thiến. Phương Thiến không biết vì cái gì, nàng mẫn cảm tránh được.

“Ta tự mình làm.” Nàng lấy qua chén thuốc, một ngụm uống cạn, để xuống bên cạnh giường.

“Khanh nhi, đến bây giờ, ngươi vẫn còn oán hận tỷ tỷ sao?” nàng thần sắc bi thương. “Tỷ tỷ lúc trước cũng là bất đắc dĩ , tỷ tỷ căn bản không biết muội muội cùng thái tử lúc ấy đã phát sinh tình cảm, nếu không, tỷ tỷ nhất định làm trái chủ ý phụ thân, tỷ tỷ nhất định sẽ không làm thái tử phi , cũng sẽ không thành hoàng quý phi như hôm nay. Khanh nhi, ngươi nhất định phải tin tưởng tỷ tỷ, tin tưởng tỷ tỷ, được không?”

Phương thiến gương mặt lạnh lẽo, nàng không nói gì mà cũng không biết nên nói cái gì. Một cái người xa lạ mà thôi, nàng có thể nói gì chứ.

“Khanh nhi, ngươi nói một câu đi , Khanh nhi, ngươi đã ba năm không thèm nhìn tỷ tỷ , tỷ tỷ cho ngươi tiến cung bồi tỷ tỷ, ngươi mỗi lần đều từ chối. Ngươi có biết tỷ tỷ có bao nhiêu thương tâm không? Khanh nhi, trước đây, tỷ tỷ luôn thương yêu ngươi nhất, Khanh nhi a.” Nàng nói xong nước mắt lã chã rơi xuống, nàng ôm lấy Phương Thiến, không ngừng mà kể khổ .

“Ngươi cũng biết, cuộc sống trong cung căn bản không phải tốt đẹp như trong tưởng, một khi trở thành vương phi, sẽ cùng hậu cung ba ngàn người đẹp tranh giành sủng ái. Ngươi nếu như không thể được sủng ái, hàng đêm cô đơn tịch mịch khóc đến hừng đông. Ngay cả bọn hạ nhân cũng sẽ là thấy gió chiều nào theo chiều đó. Khanh nhi, tỷ tỷ hiện tại cảm thấy may mắn khi ngươi không lâm vào cảnh như vậy” Nàng khóc như mưa, thật sự động lòng người.

Đáng tiếc Phương Thiến vẫn lạnh lùng, không có chút biểu tình. Nàng bị người gọi là quý phi tỷ tỷ ôm vào trong ngực, lại không cảm nhận được một tia ấm áp.

“Khanh nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không không thoải mái? Ninh vương này thật là rất tàn nhẫn, hắn sao có thể đem hai chân muội muội đánh thành tàn phế. Khanh nhi, ngươi yên tâm, ngươi có bao nhiêu  ủy khuất hãy nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định báo thù cho ngươi.” Nàng cố tự tức giận bất bình.

Phương Thiến vẫn là đang thờ ơ, cặp mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng không chút tình cảm, đạm mạc nhìn quý phi nương nương. Quý phi nương nương nước mắt như mưa, không ngừng dùng tú khăn mà chấm mắt.

Chương 5

Phương Thiến nhìn nhìn, không khỏi nhíu hai hàng lông mày. Bên cạnh một thân nha hoàn áo lam bất động thanh sắc đi đến quỳ bên quý phi nương nương.

“Nương nương, đại phu nói, tam tiểu thư không có lo ngại, chỉ cần hảo hảo tĩnh tâm điều dưỡng một thời gian có thể khỏi hẳn, nương nương người mang long thai, cũng đừng nên quá thương tâm, bảo trọng thân thể quan trọng hơn.” Nàng ngữ điệu uyển chuyển, nâng mắt nhìn Phương Thiến trong mắt chợt lóe chút lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất.

Quý phi nương nương – Loan Ngọc Phượng thân thể mềm mại nhất thời cứng đờ, rồi sau đó nàng đưa tay đặt trên cánh tay nha hoàn kia, chậm rãi đứng dậy. “Bản cung thấy bộ dáng Khanh nhi như thế, nhất thời thương tâm, nên đã quên lời ngự y dặn, không thể u buồn. Xuân Hương à, ngươi thật có tâm.” Nàng thản nhiên tươi cười, ngôn ngữ ôn hòa.

Xuân Hương yên lặng cúi đầu, không hề mở miệng.

Ngoài cửa giờ phút này có người đến báo.

“Khởi bẩm quý phi nương nương, Ninh Vương gia đến.”

“Tốt lắm, hắn tới vừa đúng lúc, bản cung muốn hỏi hắn một chút, vì cái gì mà ngược đãi Khanh nhi nhà ta.” Loan Ngọc Phượng dung nhan giận dữ.

Ngự Thiên Kỳ thong dong bước vào.

“Vi thần bái kiến quý phi nương nương.”

“Ninh Vương gia, bản cung hỏi ngươi, ngươi vì sao phải đem hai chân Khanh nhi nhà ta đánh thành tàn phế?” Loan Ngọc Phượng khí thế bức người hỏi.

“Khởi bẩm quý phi nương nương, Loan Ngọc Khanh là Vương phi của bổn vương, nàng phạm sai lầm, bổn vương tự nhiên có quyền xử phạt nàng. Nàng điêu ngoa thành tính, ngay cả phụ mẫu bổn vương cũng không buông tha, bổn vương thân là phu quân, sao có thể chịu được việc nàng không hiếu thuận cha mẹ. Chỉ với bốn chữ < không thuận cha mẹ > đã có thể quy vào điều đầu tiên có thể hưu thê.” Ngự Thiên Kỳ sắc mặt xanh mét.

“Ngươi muốn hưu Khanh nhi?” Loan Ngọc Phượng vỗ bàn đứng lên.

“Có gì không thể?” Ngự Thiên Kì hỏi ngược lại.

“Ngươi lớn mật!” Loan Ngọc Phượng thét hỏi.

” Tùy gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.” Ngự Thiên Kì tự cho mình có lý lẽ, cũng không lo lắng.

“Ngươi, ngươi ngay cả hoàng quý phi ta cũng không để vào mắt?” Loan Ngọc Phượng trợn mắt nhìn. ” Bản cung nhất định phải tâu Hoàng Thượng, nhất định phải thay Khanh nhi đòi lại công đạo.”

“Bổn vương chờ Hoàng Thượng tuyên triệu.” Ngự Thiên Kì lãnh khốc.

“Xuân Hương, bãi giá hồi cung.” Loan Ngọc Phượng giận dữ vung ống tay áo.

“Đi thong thả!” Phương Thiến đầu vốn vẫn đau nhức, rốt cục có thể thanh tĩnh.

“Khanh nhi –” Loan Ngọc Phượng cùng Ngự Thiên Kỳ đều chấn động.

“Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” Phương Thiến đạm mạc nói, nàng chỉ nha hoàn bên người Loan Ngọc Phượng. ” nha hoàn kêu Xuân Hương kia, lưu lại.”

“Khanh nhi, ngươi muốn Xuân Hương?” Loan Ngọc Phượng âm thầm kinh ngạc.

Phương Thiến gật gật đầu.

“Nhưng Xuân Hương, nàng là –”

“Tỷ tỷ không chịu sao?” Phương Thiến nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Khanh nhi, ngươi gọi ta tỷ tỷ?” Loan Ngọc Phượng trong khoảng thời gian ngắn giống như khó có thể chấp nhận.

“Chẳng lẽ ngươi không phải tỷ tỷ?” Phương Thiến thản nhiên hỏi lại.

” Đương nhiên là phải, Khanh nhi, tỷ tỷ là rất kích động, rất cao hứng, Khanh nhi, ngươi rốt cục chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Loan Ngọc Phượng lấy khăn áp sát khóe mắt, nàng vì quá vui mừng mà khóc.

Phương Thiến hơi hơi nhíu mày. “Tỷ tỷ, đại phu nói ta cần tĩnh dưỡng.”

Loan Ngọc Phượng vẻ mặt hơi cứng lại, nàng chỉ còn cách ngượng ngùng đứng dậy. “Khanh nhi hảo hảo nghỉ ngơi, tỷ tỷ có rảnh lại đến thăm ngươi. Xuân Hương, về sau hãy hầu hạ Khanh nhi cho tốt, nếu có ai khi dễ nàng, ngươi liền hồi báo bản cung.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Xuân Hương cung kính.

Loan Ngọc Phượng rốt cục rời đi.

Ngự Thiên Kỳ còn bất động tại chỗ, hắn khó hiểu nhìn chằm chằm Phương Thiến, muốn nhìn ra một chút manh mối từ nàng. Nhưng là nàng biểu hiện rất bình tĩnh, rất tự nhiên hắn căn bản nhìn không thấu, cũng đoán không được.

Loan Ngọc Khanh như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, bất quá cũng làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

“Vương gia là muốn ở lại Lan Tâm Cư dùng cơm sao? Nô tỳ đi chuẩn bị cơm trưa.” Xuân Hương thấy hắn chậm chạp không có ý rời đi, nàng tiến lên lễ phép hỏi.

“Không cần.” Ngự Thiên Kì hừ lạnh một tiếng nhanh chóng rời đi.

Xuân Hương lắc đầu nhẹ nhàng thở dài, nàng trở lại mép giường, kêu to Phương Thiến. “Tam tiểu thư, lát nữa người có muốn ăn chút gì không?”

“Tùy ngươi.” Phương Thiến liền ngắn gọn hai chữ.

“Vậy nô tỳ mang đồ ăn trước kia tam tiểu thư thích, được chứ?” Xuân Hương có chút đau lòng chua xót nhìn Phương Thiến.

Ân –

Phương Thiến thản nhiên gật đầu.

Xuân Hương ghép lại chăn cho nàng, Phương Thiến ngây người trong chốc lát, nhìn chằm chằm nàng. “Tới chỗ đại phu bốc thuốc đi.”

Ân? Xuân Hương nhìn nàng khó hiểu.

“Cánh tay ngươi, vừa rồi bị người nắm bị thương.” Phương Thiến chỉ chỗ Loan Ngọc Phượng vừa rồi dùng lực.

“Tam tiểu thư!” Xuân Hương kinh hỉ nhìn nàng, tam tiểu thư rốt cục vẫn tin tưởng nàng, rốt cục tin tưởng nàng không có phản bội.

“Ta thấy đói bụng.” Phương Thiến không quen loại ánh mắt này, nàng ly khai tầm mắt đi.

“Nô tỳ lập tức đi thu xếp, tam tiểu thư chờ một lát nhé.”Xuân Hương mừng rỡ, nàng cơ hồ là chạy ra ngoài.

Phương Thiến dừng ở hai chân bó vải như cái bánh chưng của mình, hơi hơi nhíu mày.

Bị tàn phế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro