fdxj.,fusrl/ fu8hfgxlbk,c;ò8e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 9

Từ lúc trở thành nhân viên chính thức, Sam Sam có chút vội vã, hôm nào cũng giơ tay đếm ngày đợi boss lớn trở về. Biểu hiện cụ thể như: hàng ngày đi làm, trước khi bước vào tòa nhà Phong Đằng đều nhìn lên tầng 22 với ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, khi tan ca lại dùng ánh mắt "chí lớn chưa thành" nhìn lên lần nữa, cuối cùng mới bịn rịn ra về.

Thế là cả toàn nhà Phong Đằng đều biết, trong những ngày CEO đi vắng, Tiết Sam Sam thường nhìn văn phòng chủ tịch hết sức bịn rịn, rõ ràng đã tương tư thành họa*.

Trưa nay, Sam Sam ăn xong cơm rồi nằm bò lên bàn làm việc ngủ. Ngủ được một lúc thì điện thoại reo, Sam Sam uể oải nghe máy, tiếng A May vọng đến:

"Sam Sam, rảnh không, lên đây chút đi."

Lên ư?!

Sam Sam ngồi thẳng dậy, lẽ nào boss lớn về rồi?

Nghiêm trang nói "Được", cúp máy, Sam Sam hít sâu -- trấn tĩnh, trấn tĩnh! Tiết Sam Sam! Phải tin tưởng nữ thần thắng lợi luôn luôn đứng bên phe chính nghĩa! Tuyệt đối không thể vì boss lớn khá đẹp trai, khá giàu có mà trở giáo! (quay súng lại bắn vào quân mình)

Sam Sam trong chớp mắt chuyển từ trạng thái ngủ sang trạng thái chiến đấu, ý chí chiến đấu bùng cháy hừng hực đốt tới tận tầng 22.

A May thấy cô đến, vẫy tay gọi: "Sam Sam qua đây."

Sam Sam xua tay, biểu thị chút hãy nói, bước chân kiên định đi đến trước cửa phòng chủ tịch đại nhân, nghiêm túc gõ cửa, vừa gõ vừa đọc thầm lời thoại.

Lúc này tuyệt đối không thể tám chuyện với A May, chỉ cần tám chuyện là ý chí chiến đấu tan rã mất--Đây là chân lý trình bày rõ trong vô số tiểu thuyết kiếm hiệp.

Gõ à gõ ......Gõ à gõ ......Gõ à gõ ...Thay tần suất tiếp tục gõ......

Không ai trả lời cô.

Sam Sam ngu ngốc, quay đầu lại.

A May và vài thư ký đã sớm che miệng cười gần chết, A May vừa cười vừa thở hổn hển nói: "Sam Sam, chủ tịch vẫn chưa về đâu."

"... Vậy gọi tôi lên đây làm gì..."

"Không phải chủ tịch thì không thể gọi cô à? Tuần trước tôi về nhà một chuyến, mang cho cô ít đặc sản ở quê này."

A May nén cười đưa cái túi cho cô.

"Ây, cảm ơn, cảm ơn."

Trước ánh mắt nén cười của mọi người, Sam Sam đổ mồ hôi, mang theo túi đặc sản ỉu xìu đi xuống dưới.

Hiệp thứ nhất, Tiết Sam Sam hoàn toàn thất bại -- đến vạt áo của boss lớn cũng chưa sờ tới được.

A May cả chiều nay tinh thần rất tốt, đúng lúc có việc công phải gọi điện xin chỉ thị của Phong Đằng, trình bày xong việc công, A May nói không suy nghĩ: "Chủ tịch, Tiết Sam Sam rất nhớ ngài đấy."

Nói xong trong lòng liền hồi hộp, cảm giác mình đã quá liều lĩnh. Phong Đằng không phải loại cấp trên bình dị dễ gần, đồng thời cũng không dễ tiếp xúc, cấp dưới đối với anh ta từ trước đến nay đều rất cung kính, ngoài công việc ra không dám nói năng khinh xuất, nhưng hôm nay bị Sam Sam náo loạn một chút, tâm lý A May rất thoải mái, không biết sao lại có thể nói ra.

Phong Đằng rõ ràng không ngờ cô có thể nói điều đó, lát sau mới nói tùy tiện: "Há?"

Trong bụng A May đoán ý chữ "Há" của ông chủ, cho rằng hẳn là rất có hứng thú, khiến cô tiếp tục nói ra ý mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kể hết nguyên văn đầu đuôi câu chuyện hôm nay của Tiết Sam Sam.

Thế là lúc tối, khi Tiết Sam Sam đang ngồi chồm hỗm chơi game trước tivi, thì nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.

"Hai giờ sau tôi bay, trưa mai về tới nơi."

Sau đó không đợi Tiết Sam Sam trả lời, đối phương liền bình tĩnh ngắt máy.

Cầm điện thoại mãi một lúc lâu, Sam Sam mới biết vừa nãy là giọng của boss lớn.

Quá hung hăng, thật là quá hung hăng! Sam Sam tức giận quăng điện thoại lên giường -- Chủ tịch rõ ràng còn chưa về đã đơn phương tuyên chiến.

Hơn nữa còn đánh điện đường dài quốc tế!!!

Tiền ơi tiền...... Sam Sam thương xót cho cái phí điện thoại một lúc, quay đầu nhìn máy vi tính, suýt chút hộc máu....

Rõ ràng vừa rồi boss bị đánh chỉ còn một vạch máu, vậy mà bây giờ nằm trong vũng máu lại là cô, quái vật boss dương oai diễu võ đi đi lại lại bên cạnh thi thể cô.

Quả nhiên các boss đều là người một nhà, rõ ràng là dương đông kích tây, điệu hộ ly sơn!

Nợ cũ lại cộng thêm thù mới!

Ngày mai về đây đi!!! Sam Sam đỏ mắt nhìn máy tính, nắm tay ing.

Ngày thứ hai, Sam sam vừa đi làm thì nhận được mật báo của A May, máy bay của chủ tịch đại nhân 12 giờ đến thành phố S, khoảng 1 giờ nữa về tới công ty. Thế là Sam Sam không đợi Phong Đằng gọi, ăn cơm xong liền chạy lên tầng 22 với ý chí chiến đấu dào dạt, chờ boss trên tầng 22.

Đợi này, đợi này, Sam Sam đã ngủ gục ở chỗ của A May.

12 giờ 15 phút, Phong Đằng mang theo linda và trợ lý đặc biệt Phương xuất hiện ở tầng 22, các thư ký đều đứng cả lên nghênh đón, A May đẩy đẩy Sam Sam, không chút phản ứng, lại đẩy tiếp, Sam Sam nửa tỉnh nửa mơ ngẩng đầu lên.

Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, chỉ có vài hình dáng mờ nhạt, sau một lúc, rõ nét dần, rõ nét, Sam Sam nhìn vào một đôi mắt.

Căn cứ vào công lực Tiết Sam Sam hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ đằng sau đôi mắt kia, chủ nhân của đôi mắt nhìn cô, giương mày kinh ngạc, trong mắt lấp lánh ánh cười, vẻ mặt như thể mọi chuyện trong nằm trong dự đoán và cả ngoài dự đoán.

A May nói: "Chủ tịch, cô Tiết ăn cơm xong lên liền đấy ạ."

Phong Đằng ừ một tiếng, cất bước vào văn phòng CEO: "Vào đi."

Sam Sam vẫn ngốc nghếch ngồi ở chỗ của A May.

Linda nhắc: "Cô Tiết, chủ tịch đang kêu cô vào kìa."

À! Chủ tịch! boss!

Sam Sam đã hoàn toàn tỉnh táo!NGOẠI TRUYỆN 5: ÁNH TRĂNG SÁNG Ở ĐẦU GIƯỜNG HAI ANH EM

Vi Vi dạy Minh Tông đọc thơ.

"Đầu giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương."

Tuy dạy Tông Tông một lần là đọc được, nhưng Vi Vi cảm thấy trẻ con học rồi sẽ quên, thế là hôm sau lại dạy lại lần nữa. Ngày thứ ba, Vi Vi tiếp tục ôn tập cho nó: "Đầu giường ánh trăng rọi..."

Tông Tông hỏi vẻ nghiêm túc: "Mẹ, mẹ chỉ biết có mỗi một bài thơ thôi hả? Ông nội và bà nội biết rất nhiều."

Vi Vi xấu hổ: "Mẹ là học sinh ban tự nhiên... Bảo bố con dạy đi..."

Vi Vi bị con trai coi thường, nước mắt đầm đìa chạy đến phòng đọc sách tìm chồng, vứt quyển tuyển tập thơ xuống cho anh: "Anh đi dạy nó đi, gene nhà anh ăn hiếp người ta quá đáng..."

Ông bố bị đuổi ra khỏi phòng đến ngồi cạnh con trai, nhìn quyển sách trong tay, đó là "Một trăm bài thi từ khai sáng" mà Vi Vi mua, các tuyển tập thơ bên trong đều là những bài rất đơn giản và dễ đọc. Tiêu Nại lật lật một hồi rồi ném sang một bên, bế con trai lên, dạy nó một bài...

"Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lầu thập nhị thành..."

Vẫn là thơ của Lý Bạch, tên là "Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể"... Tên đã dài, bài thơ còn dài hơn... [miễn cho em dịch nghĩa nhen = =]

Tiểu Tông Tông nghệch ra. Người nào đó không hề thấy xấu hổ vì đã bắt nạt con trai, lại còn tỏ ra hài lòng sờ sờ đầu nó: "Sau này đừng bắt nạt vợ của bố nữa."

******

Cô Vương ở trường mẫu giáo vô cùng yêu thích Tông Tông, dỗ dành bắt chuyện với cậu nhóc: "Tông Tông biết đọc thơ không?"

Tông Tông: "Biết."

"Biết đọc thơ gì nào?"

Tông Tông nghiêng đầu: "Biết hết."

Cô giáo toát mồ hôi: "Vậy Tông Tông thích bài thơ nào nhất?"

Tông Tông vừa nghịch tàu lửa nhỏ vừa tiện miệng đọc lưu loát: "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."

Cô giáo không ngờ cậu nhóc lại đọc lưu loát như thế, vui mừng hỏi: "Tông Tông sao lại thích bài này?"

Tông Tông ngẩng lên, nói rõ ràng: "Vì em trai là ánh trăng!"

Cô giáo mơ hồ ing~~~: Con đang nói cái gì thế...

Trường mẫu giáo nhanh chóng mở cuộc họp phụ huynh, các thầy cô muốn tổ chức các tiết mục để biểu thị thành quả dạy dỗ cho phụ huynh biết. Tiết mục cô Vương đăng ký là bé Tiêu đọc thơ.

Hiệu trưởng trường cho chạy trước chương trình để kiểm tra chất lượng, rất hài lòng vì Tông Tông đọc thơ, cô Vương thấy hiệu trưởng thích thú bèn tiếp tục tâng bốc: "Cậu nhóc còn biết bài thơ đó có ý nghĩa gì nữa cơ."

"Thật không?" Hiệu trưởng càng vui mừng, hỏi Tông Tông: "Tông Tông, thế 'đầu giường ánh trăng rọi' là gì nào?"

Tông Tông xếp khối hình, đáp lại bằng chất giọng non nớt vương mùi sữa: "Em trai ở đầu giường không mặc áo và quần!"

Cô: ...

Hiệu trưởng: Khụ... cô Vương à...

Cô Vương nước mắt tuôn tràn, rõ ràng hôm qua hỏi cậu nhóc còn nói ánh trăng chiếu ở đầu giường cơ mà!!! Sao đột ngột biến thành câu trả lời có rating + thế này!!!

Haizzz, cô ơi... đám nhóc họ Tiêu từ người lớn đến kẻ nhỏ, đều sẽ đột ngột biến thành sát thủ thế đấy = =Chương 4 : Chí tại tứ phương.

Người nhà ta ban đầu còn sung sướng khi thấy Kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại" tiến hành thuận lợi, sau bắt đầu nhức đầu, muốn khống chế con ngựa hoang ta đây càng ngày càng khó. Bọn họ bắt đầu thấy hoài nghi, có phải đã hơi quá tay hay không ?

Các vị trưởng bối liền vội vàng mời phu tử đến, dạy ta đọc sách, hy vọng ta có thể hiểu chút đạo lý. Sách thì ta vẫn đọc, có điều vào tai trước lại lượn ra tai sau. Ta không hổ danh là kỳ tài võ học, lại từ đó ngộ ra chân lý võ học, luyện thành tuyệt thế võ công.

Lúc này có thể nói bọn họ tự bê đá đập vào chân mình. Ban đầu đại bá còn miễn cưỡng đánh ngang tay với ta, nếu có thêm nhị bá và cha ta hỗ trợ thì có thể chế trụ được ta. Từ sau khi ta đọc qua nửa thiên Luận ngữ, một mình ta chỉ cần ba chiêu đã có thể đánh bại bọn họ, bởi vậy đại bá ta phải giao ra chút của cải cuối cùng của người, hiện tại Cái Bang cũng do ta quản. Bọn khuất cái mỗi ngày ăn xin được đều phải chia hoa hồng cho ta. ( >_< ngưỡng mộ thật)

Cho nên không đợi ta học xong Luận ngữ, phu tử đã bị sa thải, ta giơ hai tay đồng ý, vẫn là câu nói kia, có thể tính một điểm là một điểm.

Chính vào lúc này, cái vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia ngồi ngôi cao mát mẻ đã quen, không muốn nhường vị trí. Mà những vị đệ nhị, đệ tam, đệ tứ cùng hết thảy những cao thủ muốn trở thành đệ nhất nều cho rằng, đối phó với thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện tại còn dễ hơn tiểu thư của Mộ Dung gia. Vì thế, dưới tác động một số kẻ có dụng tâm kín đáo muốn mê hoặc kẻ dưới, kế hoạch "uy hiếp của nữ nhi nhà Mộ Dung" lại bắt đầu gây xôn xao.

Có kẻ đề nghị sử dụng phương pháp loại bỏ cơ hội để nữ nhi nhà Mộ Dung một lần nữa sinh ra trên đời. Không lâu đã bắt đầu có những hành động ám sát nhằm vào ta và các ca ca. May mắn là các hiệp nữ lại ủng hộ nữ nhi nhà Mộ Dung, mật báo tới nơi rất đúng lúc, chúng ta mới thành công đánh bại âm mưu của địch nhân.

Trưởng bối nhà chúng ta nhân cơ hội này muốn đẩy ta đi xa nhà.

Đầu tiên, hành động ám sát không ngừng này đã ảnh hưởng tới trị an cũng như kinh tế của địa phương, cuối cùng đã trực tiếp ảnh hưởng tới túi tiền của ta.

Đã nói, người có lúc sảy chân, ngựa có lúc sảy vó, vạn nhất có tên thích khách nào đó thành công, lúc đó không phải ta với cái túi tiền to của ta đường ai nấy đi hay sao ?

Hơn nữa, Thần Châu là nơi buôn bán sầm uất, sao ta không đi ra nơi trời cao đất rộng để kiếm tiền.

Cuối cùng, sau khi nhận được lời thề son sắt của bọn họ, cam đoan rằng nhất định sẽ không ngừng phát triển tốt sản nghiệp của ta, cam đoan dù bao nhiêu năm sau ta trở về, tuyệt đối chỉ thấy nhiều hơn chứ không ít.

Ta bị thuyết phục. Đến lúc ta thông báo cho bọn họ quyết định ra ngoài một thời gian dài, các vị trưởng bối đều lệ tuôn nóng hổi, vui mừng nói ta đã trưởng thành.

Ta với các caca cải trang thành từng nhóm rời nhà. Các vị caca đã tới tuổi phát dục, ai nấy đều chăm chăm tâm niệm trong đầu một kế hoạch hái hoa thật hoàn mỹ, hưng phấn xuất môn.

Ta cũng ôm ấp kế hoạch giật tiền chuẩn bị xuất môn, hết thảy mọi người trong sơn trang đều đến tiễn ta. Ta đứng ở cửa lớn, trước khi ra đi cũng lưu luyến quay đầu nhìn lại chung quanh nhà một chút, lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Dù ta là kẻ ý chí sắt đá, lúc này cũng thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, ta kích động nói " Mọi người vẫn luyến tiếc ta quá sao, hay là ta không đi nữa."

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi, vẫn là dại bá ta trầm ổn, nhanh chóng trấn tĩnh, chỉ vào phương xa nói : " Ngươi xem, vàng bạc châu báu đang chờ ngươi đến lấy đó"

Ta dũng cảm gật gật đầu : " Đúng, kiếm tiền mới là việc đại sự, ta không nên giống nữ nhi tình trường" Nói xong ta dứt khoát xoay người, ly khai gia môn. Phía sau ta, những tiếng thở dài bật ra nhẹ nhõm.

Lúc ta cưỡi ngựa đi được khoảng hai dặm đường, vì ta là người luyện võ nên lỗ tai cực kỳ linh mẫn, lại nghe thấy trong Mộ Dung sơn trang không ngừng vang lên những tiếng hoan hô.

Nghe nói sau khi ta rời nhà ra đi, hai mươi lăm tòa miếu trong phạm vi trăm dặm đều chật ních người tới làm lễ tạ thần. Tám tòa miếu ở gần nhà ta nhất nghe đồn còn bị người chen đến đổ cả cửa.

Bởi vì hương khói quá mức, sương trắng phủ kín cả trời, khiến cho đám quân biên phòng đóng ở xa nghĩ là gió lửa, vất vả vượt qua cả trăm dặm, mới phát hiện ra đó chỉ là sợ bóng sợ gió.

Về sau mọi người trong nhà ta bị khói hương của tín đồ phật giáo hun đến mức tiều tụy cả người.

Mọi người đều nói Yến Vương cai trị Bắc Bình không tồi, ta mới quyết định, kế hoạch kiếm tiền thứ nhất sẽ thực thi ở Bắc Bình.

Ta cưỡi Tiểu Mã nhằm hướng Bắc Bình xuất phát, trên đường đi vẫn không quên vơ vét của cải.

Ngày đầu tiên, lúc mua bánh mì, ta cố tình đem ngón tay đen xì bôi đầy trên thân bánh, sau đó lại bắt đầu ép giá, lại tỏ vẻ độ lượng mua vào. Lão bản đấu không lại ta, sau một hồi giằng co không ăn thua, cuối cùng đành đem sọt bánh mỳ bán lấy giá cực kỳ thấp là hai quan tiền. Vừa quay đầu, ta đã đem nửa sọt bán với giá mười lăm quan tiền cho một tên khất cái.

Ngày hôm sau, ta mang nửa sọt bánh mỳ còn lại tiếp tục đi, trên đường gặp một kẻ rủi ro, ta cho hắn mấy cái bánh mỳ, đợi hắn ăn xong, ta liền đòi tiền bánh mỳ. Hắn trả lời không có. Ta liền lôi ra mấy loại thủ đoạn ta đã dùng với các ca ca, thuần thục lột sạch quần áo nửa người của hắn, lấy được một tấm bài, một mặt có khắc " Yến Vương Phủ", mặt kia lại khắc " Mã Tam Bảo". Bài tử kia lấp lánh ánh vàng, ta đoán có thể chiết được vàng từ đó ra, liền thuận tay bỏ vào trong bao quần áo.

Tiếp theo, ta định lột nốt nửa quần áo còn lại của hắn, chỉ thấy hắn cố sống cố chết giữ chặt cạp quần. Tiểu tử này giỏi lắm, giảo hoạt lắm, chắc có đồ quý cất giấu ở đó. Tiếc cho ngươi, gặp phải ông nội đây, ông nội ta đây còn cái gì chưa từng thấy qua. Ta không nói thêm câu nào nữa, liền điểm huyệt rồi lột quần hắn ra.

Xui ! Bên trong chẳng những không có gì, mà lại còn thiếu một số thứ, hóa ra hắn chính là cái loại thái giám trong truyền thuyết. Xui, xui thật.

Ta giải huyệt cho hắn, hắn vội vội vàng vàng mặc lại quần áo. Tuy rằng ta không có đạo đức, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc xuất thần, lương tâm bất thình lình thức tỉnh, làm một vài chuyện tốt. Ta thấy hắn đoạn tử tuyệt tôn, liền thả lương tâm của ta ra, đem số bánh mỳ còn lại cho hết hắn. Thật ra cũng bởi trời nắng, ta cũng không muốn mang nhiều.

Ta tiếp tục đi tới. Cưỡi ngựa vài ngày, chỉ thấy ê mông, ta quyết định chuyển sang đường thủy. Ta ra chợ tìm một kẻ tiêu tiền như rác, biểu diễn cho hắn xem một chút võ công trác tuyệt của ta, đã thương lượng bán xong Tiểu Mã

Ta ra chỗ kênh đào, vừa hay có thuyền lớn chuẩn bị xuất phát, ta liền nhảy luôn xuống. Lên đến trên thuyền, mới thấy mọi người đã ngồi kín, không có chỗ trống.

Ta không phải kẻ nguyện ý chịu khổ, nhìn qua một vòng, ta nhắm tới một thiếu phụ thoạt nhìn dễ bị lừa gạt. Ta liền làm bộ dạng khờ khạo tiến lại gần : " Vị tỷ tỷ xinh đẹp ơi, có thể cho ta một chỗ ngồi nhờ được không. Mông ta rất nhọn, chỉ cần một chút là được."

Vị thiếu phụ kia " Xì" một tiếng, cười, rồi dịch vào cho ta một chỗ. Ta cẩn thận ngồi xuống, ngồi yên chưa được một lúc, đã bắt đầu lộn xộn, cọ tới cọ lui lên người thiếu phụ bên cạnh.

Thiếu phụ kia nổi giận, nói : " Tiểu huynh đệ ngươi làm sao vậy ? Ta hảo tâm cho ngươi chỗ ngồi, ngươi lại không thành thật chút nào"

Ta tỏ vẻ vô tội nói : " Không phải ta không thành thật, chẳng qua mông ta nhọn quá, ngồi yên không được, nên cứ xoay vòng quanh"

Mọi người trên thuyền cười vang, làm thiếu phụ kia đỏ mặt : " Ngươi, ngươi, cái đứa nhỏ này, sao ngươi vô lại như thế ? Hảo tâm không được báo đáp. Coi như ta không may" Nói xong định đứng lên

Lúc này cái kẻ ngồi cạnh ta liền đứng lên nói : "Tiểu huynh đệ, ta nhường chỗ cho ngươi, ngươi đừng làm khó vị đại tỷ kia" Sau đó hắn đứng lên đi ra đầu thuyền.

Ta không chút khách khí lập tức ngồi xuống, mọi người trên thuyền đều nhìn ta với vẻ khinh thường, nhìn thì nhìn, có chết ai đâu, ta chẳng quan tâm.

Người kia là một người trẻ tuổi, dáng vẻ bên ngoài cũng không xấu, rất giống hình tượng hotboy trong miệng của đám nữ nhân nhà ta. Hắn cứ đứng đó cho tới tận thành trấn kế tiếp, rồi mới rời thuyền đi. Ta cũng rời thuyền, bởi ta cảm thấy thuyền cứ nhấp nhô thật không thoải mái, cho nên lại quyết định vẫn đi đường bộ.

Ta đến tửu lâu ăn một chút, rồi ra chợ mua một cái xe ngựa, sau đó tự mình đánh xe tiếp tục đi.

Đi được nửa đường, có một cái xe ngựa từ phía sau vượt lên, thấy xe ngựa kia rất thoải mái, ta không khỏi đỏ mắt thèm thuồng.

Ta lập tức thúc ngựa, đuổi theo xe ngựa kia, sau đó dùng một chút kỹ xảo đánh xe lên, xe ta bị đâm hỏng luôn.

Xe ngựa kia vừa dừng lại, ta liền bắt đầu ngồi lăn ra dưới đất đập chân đập tay ăn vạ : " Ngươi mau bồi thường cho ta, mau bồi thường cho ta"

Gã đánh xe vung roi quật về phía ta : " Cút ngay, rõ ràng chính ngươi tự đâm hỏng"

Ta lăn lộn trên mặt đất, làm người ta có cảm giác ta đang bị roi quật, kỳ thật roi kia chẳng chạm được đến mảy may một sợi lông chân của ta. Ta lết vào bên đường kêu lên : " Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi"

Lúc này có tiếng người vang lên : " A Quý, dừng tay"

Sau đó, có một đôi tay đến đỡ lấy ta " Tiểu huynh đệ, mau đứng lên đi"

Ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy ... a ... là hắn, là cái kẻ đã nhường chỗ trên thuyền cho ta.

Hắn thấy mặt ta cũng sửng sốt một chút, sau đó nói : " Tiểu huynh đệ, ngươi xem ta nên bồi thường cho ngươi bao nhiêu tiền ?"

Tiền tuy là thứ ta yêu nhất, nhưng trước mắt ta còn thích cái xe kia hơn, vì thế ta lắc đầu đáp " Ta không cần tiền, ngươi lấy xe bồi thường cho ta là được rồi"

Xa phu bên cạnh liền tức giận kêu to : " Ngươi có biết xấu hổ hay không ? Cái xe bị phá hỏng kia của ngươi mà đòi so với xe của ta sao ?"

" A Quý, không được nói năng lung tung" Hắn liền ngăn xa phu lại, sau đó quay đầu nhìn ta với vẻ mặt dịu dàng : " Tiểu huynh đệ, ta thật sự xin lỗi ngươi, ta có việc gấp cần xử lý, không thể đem xe cho ngươi. Hay là vậy đi, ta sẽ chở ngươi tới chợ phía trước, sau đó mua lại cho ngươi một chiếc khác"

"Tốt! Cứ như vậy đi" Ta phủi phủi bùn đất trên mông mấy cái, đi thẳng ra xe. Xa phu hung tợn trừng mắt nhìn ta, ta làm mặt quỷ trả lại hắn.

Xa phu A Quý liền cởi ngựa khỏi xe của ta, buộc vào sau xe của bọn họ, sau đó tiếp tục đánh xe đi tiếp.

Ngồi trên xe quả nhiên thực thoải mái. Ta liền hỏi người kia " Vị đại ca này, các ngươi muốn đi đâu vậy ?"

Hắn đáp : " Đi Bắc Bình"

Bắc Bình. Đúng nơi ta định đi. Ta ở trong lòng tính toán một chút, nếu ta có một chiếc xe còn phải tự mình đánh xe, không bằng bám chặt lấy hắn, đi cùng hắn một đoạn đường là được.

Ta liền làm bộ rất đáng thương, nói : " Ta cũng cần đi Bắc Bình, đến nhà cậu ta. Mẹ kế của ta ngược đãi ta, ta liền bỏ nhà trốn đi. Vị đại ca này, ta cũng không bắt ngươi đền xe cho ta nữa, ngươi chỉ cần dẫn theo ta đến Bắc Bình, có chỗ ăn chỗ ở là được rồi."

Hắn nhìn ta một lát, nở một nụ cười hơi kỳ quái, rồi gật đầu nói : " Được rồi, ta tên là Trình Dục Chi, ngươi có thể gọi ta là Trình đại ca. Ngươi tên là gì ?

" Ta tên là Trịnh Hòa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro