Chương 1: Gánh nặng của sự hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Thái Dương đứng trước cổng trường, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Làn gió mùa hè thì thầm qua kẽ lá, nhưng cái chạm nhẹ nhàng của nó không thể làm dịu đi cơn bão lo lắng đang hoành hành trong cậu. Đầu năm lớp 10 đồng nghĩa với việc phải đối mặt với một năm đầy bất trắc, sợ hãi đeo mặt nạ và gánh nặng quá lớn của sự hoàn hảo.

Khi liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong một cửa sổ gần đó,cậu ấy không thể không chú ý đến những đặc điểm khiến anh ấy khác biệt. Gương mặt v-line góc cạnh như được gọt giũa dường như tỏa ra sức hút khó cưỡng. Tuy nhiên, đặc điểm nổi bật nhất của cậu ấy là đôi mắt của cậu ấy - những quả cầu màu bạc sáng lấp lánh với vẻ rực rỡ của thế giới khác. Nhiều người sẽ coi những thuộc tính này là một điều may mắn, nhưng đối với Hoàng, chúng là một lời nguyền.

Một thời, sự tồn tại của cậu được đánh dấu bằng hạnh phúc và mãn nguyện. Cậu ấy có một gia đình yêu thương đã ủng hộ cậu ấy vô điều kiện. Và người bạn thời ấu thơ duy nhất của cậu - Nguyễn Thanh Mai cũng thấu hiểu và chia sẻ vui buồn với Thái Dương. Nhưng số phận, trong thiết kế vặn vẹo của nó, đã cướp gia đình cậu đi trong một khúc quanh nghiệt ngã của số phận. Vụ tai nạn cướp đi sinh mạng của họ khiến Thái Dương tan nát, suy sụp và chất chứa nỗi đau khôn nguôi. Ngay lúc cậu suy sụp nhất thì người bạn cậu yêu quý nhất cũng rời bỏ cậu không một lý do khiến tâm lý cậu vặn vẹo và mắc hội chứng lo âu xã hội.

Kể từ cái ngày định mệnh năm lớp 9 ấy, Thái Dương đã trở thành tù nhân của chính khả năng của mình.Tuy bẩm sinh cậu ấy sở hữu một món quà siêu phàm—khả năng học hỏi với tốc độ vượt qua sự hiểu biết. Đầu óc anh hấp thụ kiến ​​thức như một miếng bọt biển, xử lý thông tin nhanh gấp ngàn lần so với những người cùng trang lứa. Cậu cố gắng học và học để tìm mọi cách hồi sinh gia đình mình nhưng đều vô vọng kèm theo đó bây giờ sự xuất hiện của hội chứng lo âu xã hội khiến cậu triệt để khiếp sợ con người.

Cậu thiếu niên tự tin và hướng ngoại một thời giờ đã trở thành bậc thầy ngụy trang. Sợ thu hút sự chú ý, cậu ấy đã biến khuôn mặt của mình thành một chiếc mặt nạ bình thường một cách thành thạo. Không còn những góc cạnh sắc nét và sự quyến rũ quyến rũ, thay vào đó là vẻ ngoài bình thường đến mức có thể mờ nhạt trong một căn phòng đông đúc.

Nỗi khao khát được ở một mình của Hoàng càng lớn dần khi anh lên lớp 10. Anh khao khát ba năm trung học, nơi anh có thể ẩn mình trong bóng tối, tránh mọi tương tác không cần thiết. Anh khao khát được ẩn danh, khao khát được giống như những người khác, hòa nhập hoàn hảo với biển người.

Hôm nay đánh dấu sự khởi đầu của mặt tiền được xây dựng cẩn thận đó. Cậu hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn hoảng loạn dâng trào trong lòng. Với mỗi bước đi, cậu ấy quyết tâm thể hiện bản thân theo cách không khuyến khích sự chú ý. Những bước chân của cậu ấy có chủ ý, ánh mắt cậu ấy nhìn xuống, tránh giao tiếp bằng mắt với các bạn cùng lớp.

Khi Dương bước vào hành lang nhộn nhịp của ngôi trường mới, cậu cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Mê cung của những chiếc tủ khóa, tiếng nói chuyện vang vọng và năng lượng của tuổi mới lớn khiến cậu choáng ngợp. Cậu tìm kiếm niềm an ủi trong sự quen thuộc của thói quen, tính dễ đoán của sách giáo khoa và bài giảng. Với mỗi khoảnh khắc trôi qua, cậu hy vọng mình sẽ trở nên vô hình, không bị chú ý bởi những con mắt tò mò của bạn bè đồng trang lứa.

Nhưng khi cậu đi qua mê cung của các hành lang, một cuộc gặp gỡ bất ngờ đã phá vỡ thế giới cô lập được xây dựng cẩn thận của anh. Một người bạn cùng lớp đến gần cậu, một nụ cười thân thiện nở trên khuôn mặt cô. Dương hoảng sợ ôm lấy ngực cậu, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Cậu cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, cố gắng tỏ ra thân thiện, nhưng bên trong, nỗi sợ hãi đã nuốt chửng cậu.

Khi cô gái nói, lời nói của cô trộn lẫn với tiếng máu dồn dập trong tai cậu. Hội chứng lo lắng xã hội của cậu ấy khuếch đại mọi âm thanh, mọi ánh nhìn, mọi tương tác, khiến tâm trí cậu ấy rơi vào vòng xoáy hoảng loạn. Cậu ta đáp lại bằng những câu ngắn gọn, cứng nhắc, tuyệt vọng để thoát khỏi ánh đèn sân khấu đang đe dọa nhấn chìm cậu ta.

Với một lý do lịch sự, Thái Dương rút lui vào lớp học an toàn của mình. Một mình giữa không gian trống trải, cậu thở phào nhẹ nhõm xen lẫn thất vọng. Gánh nặng của sự hoàn hảo đè nặng lên cậu , xiềng xích cậu trong một cuộc sống sợ hãi và cô độc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vietvui