ffffffffffffff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Nàng gọi là Tô Bối Bối, tên đã vừa thất bại lại vừa xui xẻo, người của nàng sinh nhưng cũng là theo tên của nàng giống nhau "Bối" !

Trời ạ, nàng chẳng qua là thích hưởng thụ cảm giác bay vọt từ đỉnh cao nhất của truyết sơn trượt tuyết xuống mà thôi, mới trượt được một lần liền bay đến một nơi không biết năm nào tháng nào - quốc gia cổ đại sao?

"A -- cứu mạng a --" Tô Bối Bối vừa rơi xuống vừa hét to.

"Cái gì? Ta dĩ nhiên không có chết! Oa, núi này mặt đất cũng mềm, gì? Âm ấm ..." Tô Bối Bối vui vẻ ngồi dậy, đưa tay lục lọi thứ có nhiệt độ - mặt đất.

Tuy nhiên, khi nàng cảnh giác cao độ nhìn rõ ràng - lúc --

"Xà... Ta dĩ nhiên ngồi ở trên một con rắn to, a..."

Hai mắt vừa đảo, nàng rất sợ hãi rồi té xỉu, mất đi ý thức, sau đó nàng tự nghĩ -- vì sao xà - thân thể lại ấm , xà không phải động vật máu lạnh sao?

Nàng bất quá xuyên qua, không cẩn thận rơi đến này Xà Vương trên người mà thôi, liền xui xẻo để hắn bò lên, hắn muốn chọn hậu cung nàng có liên quan gì, vì sao cũng muốn nàng vào cùng, hắn âm hiểm xảo trá, nàng không cần!

"Uy uy uy, ngươi tại sao đem ta đến nơi này?" Bối Bối kinh hoảng phòng bị.

"Cho ngươi cục cưng, ngươi sẽ không tác quái được nữa!" Mỹ nam Xà Vương khốc khốc* lườm nàng.(* tàn ác)

"Xà... Xà cục cưng? Ta ta ta... Ta không cần..." Bối Bối run run, cả người tóc gáy dựng lên.

"Không phải do ngươi!" Khốc khốc - Xà Vương cười đến quỷ dị tà ác, nhún người trườn đi tới...

Chương 1 :Xà vương Cô Ngự Hàn.

Trời mênh mông đất rộng lớn, màu trắng bao trùm khắp nơi, gió nổi lên tuyết lạc, băng tuyết với khí rét căm căm tàn sát thế giới bừa bãi, một hàng những cung điện điêu lan ngọc thế cao ngất trùng điệp, sơn son thiếp vàng, khí thế bức người.

Trên hành lang dài thông trong cung điện, cứ năm bước lại có một tả hữu thị vệ vận sắc phục đứng trang nghiêm, cương thương cầm trong tay, đầu thương sắc bén vô cùng, sáng lấp lóe trong không khí, mười phần uy hiếp.

Khung cảnh cung điện yên lặng không chút tiếng động đã bị phá hỏng bởi một đám người tranh cãi kịch liệt gây ồn ào .

Chỉ thấy một người râu tóc bạc trắng - một lão già áo xám dẫn các đại thần đuổi theo sát một vị nam tử trẻ tuổi vận bạch y phiêu phiêu đang nhẹ nhàng nương theo gió bay vút lên trời cao.

"Vương, ngài mau dừng lại, nghe lão phu nói một lời, căn cứ vào những gì lão phu đã bấm đốt ngón tay, tương lai không lâu xà giới sẽ gặp phải đại nạn xưa nay chưa từng có, ngài thân là vua của xà giới, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm, tìm được hắc tinh ngọc bội trong truyền thuyết mới có thể hóa giải tai kiếp, Vương, Vương." Lão già vừa thở hồng hộc vừa hướng lên không trung hò hét.

Thân ảnh màu trắng như như cánh nhạn lướt nhẹ, bay vút qua mặt hồ, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia nơi đám người vẫn kiên quyết đuổi theo, hừ lạnh một tiếng.

Gió cuốn tung đôi ống tay áo trắng toát, cuốn loạn mái tóc đen dài của hắn, trong mơ hồ, đã thấy lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, môi đỏ mọng như máu mê hồn, vừa ôn nhu lại vừa lẳng lơ, đôi mắt đen đẹp như đang phóng điện, những sợi tóc lòa xòa chung quanh, đôi môi đẹp tuyệt giống như cánh hoa nở rộ, cả người tản mát ra một loại khí chất thần bí mà tao nhã lỗi lạc.

"Trưởng lão, ngươi cũng nên dành chút khí lực đi thu xếp lệ tế tháng sau đi. Truyền thuyết? Tai kiếp? Xuy!"

"Vương, cái này không chỉ là truyền thuyết, thật sự là thiên tượng không bình thường, quẻ tượng khải kì, hắc tinh ngọc bội đang trong tay một nữ tử, chỉ cần hoàng thượng kết hôn cùng, là có thể tiêu tai họa giải nạn, Vương" Trưởng lão vẫn không tha tận lực khuyên bảo.

Xà vương nhíu nhíu lông mày, cười nhạo một tiếng, xem ra trưởng lão chỉ vì muốn hắn lập hoàng hậu sớm một chút, đúng là dùng hết mọi cách đây!

Lập hậu? Hắn tuổi trẻ anh tuấn tiêu sái như vậy, làm sao lại muốn để một vị vương hậu đường đường chính chính trông nom suốt ngày đây ? Đáng ghét!

Nghĩ xong, hắn liếc sang bờ kia, nhìn đủ một lượt những kẻ đi theo, cười gian manh: "Bổn vương không rảnh chơi cùng các ngươi"

Vừa nghĩ tới việc tiếp tục bỏ trốn thì đột nhiên xuất hiện người chặn...lại.

"Vương, tế ti trưởng lãoở Xích Diễm quốc đức cao vọng trọng , thỉnh ngài nghĩ lại những lời trưởng lão nói."

Xà vương hơi cau mày, mắt phượng hơi đảo, có chút bực bội : "Thương Tuyệt Lệ, không phải nói ngươi đừng gọi ta là vương sao, muốn gọi thì gọi là Cô Ngự Hàn, đã vậy, khi nào về tới vương cung sẽ xóa sạch những giao tình của chúng ta!"

Thương Tuyệt Lệ ôm quyền cúi đầu, nghiêm chỉnh: "Khi học nghệ , dựa theo môn quy, Vương là sư đệ, thuộc hạ là sư huynh, sư huynh đệ danh xưng là do môn quy, trở lại vương cung, Vương nhất định là Vương, thuộc hạ không dám có nửa phần mạo phạm."

Cô Ngự Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, trong đôi mắt ngọc mày ngài ẩn hiện nét cười, phất tay áo một cách khoáng đạt, tư thế tiêu sái, cúi người ghé sát bên tai Thương Tuyệt Lệ, nói khẽ có chút mập mờ: " Bổn vương lệnh cho ngươi chiều nay qua đêm tại tẩm cung, để cho Bổn vương..."

Thương Tuyệt Lệ thoáng nghe, sắc mặt ửng hồng, từ hồng chuyển sang tím, hoàng thượng không phải là có... Đoạn tay áo chi phích ba?

Cố ý kéo dài âm thanh, Cô Ngự Hàn ánh mắt láo liên, cười xấu xa, sau đó âm cuối vừa thốt ra, lại trở nên đứng đắn: "Để bảo vệ tốt cửa lớn tẩm cung của bổn vương, ha ha ha..."

Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ trong lòng mới thoải mái, lại đột ngột căng thẳng, cảm giác căng chùng này làm hắn hơi thất thần.

Nắm này một khắc cơ hội này, Cô Ngự Hàn ánh mắt biến đổi, nghiêng thân nhảy vèo, nhanh chóng vòng qua Thương Tuyệt Lệ lăng không bay ra ngoài cung, nhấp nhô mấy lần, tung ảnh của hắn dĩ nhiên biến mất.

Nhìn không trung vắng vẻ, Thương Tuyệt Lệ ảo não tạ tội: "Trưởng lão, thuộc hạ xấu hổ."

"Quên đi, lấy tu vi của vươngg, hiện tại cũng khó tiếp tục đuổi theo, chúng ta đi về trước đại điện thương lượng lại vậy." Trưởng lão phất tay, thở dài một tiếng rời đi, chúng đại thần cũng lục đục bám theo.

(*hàng cột đá, hoặc là cờ xí do binh lính của anh Hàn cầm a~)

(**ông già mặc áo xám chăng ? >"<)

Chương 2 : Rắn hồng sáng lóng lánh.

Đưa mắt nhìn lại, tuyết trắng tinh khiết, những bông truyết mỏng manh như vẽ trước mắt làm hắn sung sướng mỉm cười: "Xem ra ta tìm được một nơi an tĩnh thật tốt để ngủ."

Mắt phượng nhíu lại, con ngươi thoáng hiện lên sắc hồng, thân thể của hắn từ từ trong suốt thành một dải sương hồng lững lờ, chỉ chốc lát sau, sương hồng ngưng tụ thành một con rắn to sắc hồng, nằm cuộn lại.

Chớp chớp xà nhãn, Cô Ngự Hàn nhìn đất cứng bên người tốt... Đất màu nâu tro, để tránh thú vật (làm phiền anh ngủ a !) rất nhanh con rắn to lớn từ màu hồng lóng lánh biến thành màu nâu, hoàn toàn hòa lẫn với lớp đất xung quanh.

Thời gian yên lặng trôi qua, giữa đám bông tuyết tung bay giữa trời, Cô Ngự Hàn biến thành xà hình hài lòng tiến vào mộng đẹp...

Nhân giới, dưới chân Tuyết Sơn...

Một lão nhân gia mặc trang phục miền núi dẫn Tô Bối Bối leo từng bậc mà lên.

"Tiểu thư, ngươi thích trượt tuyết, chúng ta tới Tuyết Sơn này thật là đúng nơi, nói cho ngươi biết, tuyết ở chỗ chúng ta là tinh khiết nhất, tự nhiên nhất, chúng ta những người miền núi từ nhỏ đều thích tới núi này trượt tuyết, cho tới bây giờ cũng không có ra xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, vừa kích thích lại an toàn.

Tô Bối Bối hăng hái bừng bừng nhìn cảnh tuyết xung quanh, cười lộ ra hàm răng: "Thật không? A bá ngài cũng nhất định là cao thủ trượt tuyết nhỉ?"

"Ha hả a, ta hồi trẻ mỗi ngày không trượt một lần thì không chịu nổi... Nói cho ngươi biết, chúng ta có một truyền thuyết rằng trên tuyết sơn có tinh linh bảo vệ, nếu như là người hữu duyên còn có thể trò chuyện ước nguyện với tinh linh nữa đó"

Nghe lão bá nói xong, thần thái nghiêm túc đầy thành kính, Tô Bối Bối ngọt ngào cười một tiếng: "Có thật không? Ta thực hy vọng có thể hứa nguyện."

Không ngờ, lão bá ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc: "Tiểu thư, ngươi tin tưởng lời nói của ta hả ?"

Gật gật đầu, nụ cười Tô Bối Bối rất đơn thuần, ánh mắt lóng lánh trong sáng: "A bá nói ra không phải muốn cho ta tin tưởng sao? Cái thế giới này ngay từ khi sinh ra đã có rất nhiều điều mới lạ, rất nhiều thứ nhìn không thấy nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại."

Nãi nãi* thường xuyên dạy nàng như vậy - vũ trụ từ khi sinh ra mang đủ những cái lạ. Nàng được nãi nãi nhặt về nuôi lớn, không phải là đó chính là duyên phận - cái thứ muốn sờ thử cũng không được hay sao?

"Ha hả... Tiểu thư ngươi tâm như một viên ngọc tinh khiết, rất nhiều người tuổi trẻ thấy ta nói đều cười nhạt, nhân tâm đều bị bóng ma thực tế bịt kín ." Lão bá có chút cảm khái.

"Có thể là ta không quá thực tế, ha ha..." Tô Bối Bối cười khan.

"Ha hả a..."

...

Đứng ở tít trên cao, gữa bóng tuyết mênh mông, Tô Bối Bối cười híp mắt: "Tuyết thật đẹp, cái thế giới này thật đẹp a!"

Hưng phấn, nàng đột nhiên nhớ ra truyền thuyết xa xưa ở Tuyết Sơn đã được nghe từ lời một người miền núi, đôi tròng mắt trong sáng khẽ lay chuyển, trong lòng chợt nảy ra một ý.

Nàng khum tay sát khóe miệng, hướng ra sườn dốc mù mịt tuyết phía dưới hét lớn: "A -- ta thật vui vẻ a! Tinh linh nơi xứ tuyết, các ngươi nghe được tiếng của ta không ? Không trả lời là coi như các người nghe được nha, nghe tốt lắm sao, ta muốn hứa nguyện, nguyện vọng của ta là hy vọng là sở nguyện của nãi nãi thành hiên thực nha!"

*Nãi nãi : bà nội

Chương 3:Tạp đến cự xà*

Tiếng nói trong trẻo, lanh lảnh vang khắp không gian, Tô Bối Bối đưa tay xoa xoa hai bên má: "Vù vù, da tay nứt nẻ hết rồi, lạnh quá, coi như được trải nghiệm cuộc sống ở trong đông lạnh. Ha ha, nhanh chóng trượt xuống sườn núi thôi, ta muốn bắt đầu bay lượn a..."

Nàng sửa lại áo bông trắng dầy, chỉnh lại mũ nhung, kiểm tra trang bị trượt tuyết, sau đó hít một hơi thật sâu: "Xuất phát!"

...

Trượt xuống một mạch, bông tuyết bay tán loạn trên mặt, băng lạnh lạnh, cảm giác băng xượt qua cũng rất tuyệt đẹp.

Tuy nhiên tốc độ trượt xuống càng lúc càng nhanh như không có điểm dừng, Tô Bối Bối bắt đầu cảm thấy không ổn, nàng nhìn hai bên toàn băng tuyết trôi nhanh về phía sau, thì thào tự nói: "Không đúng a, A bá không phải nói rồi từ từ sẽ biến thành dốc thoải sao? Tại sao càng ngày dốc càng đứng?"

Muốn dừng lại, nhưng không cách nào khống chế tốc độ, Bối Bối bắt đầu luống cuống: "Trời ạ, như thế nào không dừng lại được, mau dừng lại đi a..."

Nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần trượt vào tuyết vô tận, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

Đột nhiên, phía trước nổi lên vòng xoáy cuồn cuộn, hạt tuyết bay tứ tán, đập lên mặt nàng, bỏng rát, gió tuyết thổi cuồn cuộn quét tới nàng như muốn cuốn theo luôn.

"A -- "

Sợ hãi kéo đến quá đột ngột khiến nàng không thể tiếp nhận, vội nhắm mắt lại thét chói tai, tiếng kêu chìm ngập trong gió tuyết, mang theo nàng cực kỳ hoảng sợ.

"A -- nãi nãi cứu mạng a... Thần a, tinh linh a..."

Nàng cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên rồi lại rơi xuống, gió lạnh thốc mạnh vào cổ, gió lạnh tràn vào trong cơ thể, lạnh đến nỗi làm răng lập cập không ngừng.

"A... !"

Hò hét không biết bao lâu, nàng ngã mạnh xuống đất, cuối cùng cơ thể cũng dừng lại được.

Nhắm chặt mắt không dám mở ra, chỉ sợ sẽ thấy tiếp tục rơi xuống.

Chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng không thấy có bất cứ phản ứng gì, ngay cả gió tuyết cũng ngừng. Sao? Chẳng lẽ nàng đã chết? Nếu không thân thể tại sao không cảm giác được đau đớn? Cũng không cảm giác được lạnh?

"Trời ạ, ta không cần chết sớm như vậy! Ta vừa mới qua tuổi mười tám, cuộc sống vừa mới bắt đầu, còn chưa đi làm kiếm tiền phụng dưỡng nãi nãi nữa, Diêm vương sao lại tàn nhẫn tước đi quyền được sinh tồn của ta..."

Bối Bối cười khổ oán trách, nàng không cam lòng nhanh chóng mở mắt, cho dù chết, nàng cũng phải tìm Diêm vương lý luận một phen!

Tuy nhiên, đập vào mắt không phải cái cảm giác tối tăm giống Diêm Vương điện, mà là một tầng tuyết tinh khiết bao la, lại thêm hương hoa mai tràn ngập, liếc mắt nhìn lại, bông tuyết trắng nõn cùng hoa mai bay lất phất.

"Nơi này đẹp quá! Quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên**!" Bối Bối không tự chủ được than nhẹ.

Nàng chống tay muốn đứng lên, lại bị cảm giác ở lòng bàn tay hấp dẫn, hơi ấm? Nàng cảm giác được có hơi ấm ở trong tay truyền lại! Có hơi ấm, nói cách khác nàng còn chưa chết?

"Di? Ta dĩ nhiên không có chết! Oa, đất ở núi này mềm quá đi, Ơ? Ấm ấm -..." Tô Bối Bối có phần vui vẻ ngồi dậy, đưa tay sờ nắn thứ đất màu nâu.

*tạp đến cự xà: đạp lên con rắn lớn.

** thế ngoại đào nguyên: nơi cảnh đẹp bị tách biệt với bên ngoài.

Chap 4: Mắt rắn thật xinh đẹp!

Trong ranh giới nguy hiểm, khi nàng đang tìm kiếm, đột nhiên cảm giác được từ phía sau truyền đến một tia khí nóng bỏng, theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại...

"A -- rắn a --" Máu huyết trong người Bối Bối tức khắc đông cứng lại, khí lực mất hết, cả người nhũn ra.

Trời! Thật một con rắn thật to! Thật đáng sợ!

Nó trơ mắt nhìn nàng! Trời ạ trời ạ, nó phun cái lưỡi, nó... sẽ không muốn ăn nàng chứ?

Nuốt một ngụm nước bọt, Bối Bối chậm chậm lùi về phía sau, đầu rắn cũng vươn theo sát, Bối Bối sợ đến vô phương nhúc nhích, chỉ có thể gân cổ lên nói: "Xà... Xà lão Đại, ngài cao quý không cần ăn ta, thịt ta không thể ăn, ta đã hơn mười ngày không thèm tắm rửa, rất thối, trên người còn có khả năng chứa vi khuẩn chết người, xà... Xà lão Đại, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài..."

Bối Bối nói năng không mạch lạc nổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là -- nàng muốn chạy trốn!

Nàng chống tay muốn chạy, tuy nhiên, sau khi xem xét tỉ mỉ, cả người nàng cứng đơ như thạch cao luôn, mắt trợn tròn nhìn phía dưới chân đang nhúc nhích, khóc không ra nước mắt: "Rắn... Ta đang ngồi trên người một con rắn to, a -- "

Biến thành rắn - Cô Ngự Hàn không nhịn được khẽ nhíu cái trán bóng loáng, trong đôi mắt sáng lóng lánh âm thầm dâng lên sự phẫn nộ, người này thanh âm thực sự là không bình thường, đâm thẳng vào lỗ tai hắn đau gần chết!

Nữ nhân này thật sự vừa ngu xuẩn lại vụng về, hắn hiện tại là rắn, nàng dĩ nhiên nói chuyện với một con rắn, cầu xin hắn không ăn thịt nàng, thật sự là ngốc hết mức! Rắn thông thường có thể nghe hiểu tiếng người sao ?!

Nàng kêu la cái gì, kẻ nên kêu la là hắn mới đúng, đang ngủ êm đẹp, dĩ nhiên bị một nữ nhân ngu ngốc không biết từ nơi nào rơi lên người, thiếu chút nữa làm hắn tắt thở quá!

Càng nghĩ càng giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, thâm tâm hắn càng thêm khó chịu, nói như thế nào hắn cũng là vua rắn siêu cấp vô địch tuấn mỹ (@th0: giai đẹp thì nhiều mà tự khen nhiều như anh em cũng thấy lần đầu tiên a (_ _; )!!!), sao nàng làm như gặp quỷ không bằng ( @th0: anh ơi gặp rắn liệu có phân biệt được con nào giống đực hay cái ko ạ? Lại đừng bàn chuyện nó xấu hay đẹp, nhìn hoa lá lòe loẹt hồng đỏ chóe choẹt như anh đảm bảo là cực độc nha. Sợ mà!! @Hàn: Hả ? Em nói gì cơ? * cười toe toét*-- dạ dạ không anh đệ đệ nhất siêu cấp vũ trụ mỹ nam ạ!!! Hi hi hi....*vọt lẹ* )

Hừ! Dứt khoát phải dọa nàng!

Cô Ngự Hàn giật giật thân rắn, trong chớp mắt liền quấn quanh Bối Bối, sau đó xách nàng giơ lên giữa không trung, hắn vươn đầu đến trước mặt nàng, mắt đối mắt, mũi đối cái mũi, trò đùa dai tiếp theo là phun khí hướng tới mặt nàng

"A -- đừng ăn ta, đừng ăn ta..." Bối Bối bị dọa cơ hồ hồn phi phách tán*, trên thực tế nàng thật hy vọng bản thân ngất đi, ít nhất không phải đối mặt với đầu rắn làm lạnh cả da đầu.

Bị quấn chặt vô phương nhúc nhích, Bối Bối chỉ có thể mắt đối mắt với con rắn, trong con ngươi rắn, nàng thấy rõ ràng cả mặt mình.

Đột nhiên, nàng chú ý trong mắt rắn như ẩn như hiện một màu đỏ rất hấp dẫn. Ánh mắt nó hình như có một luồng sáng đỏ đậm lóng lánh lưu động xoay chuyển, yêu dị lóng lánh, như muốn mê hoặc người.

"Ánh mắt rắn cũng có thể đẹp mê người như vậy sao?" Bối Bối ngây ngốc lầm bầm lầu bầu.

Dù sao cũng phải chết, dứt khoát phải chết lừng lẫy, trước khi chết phari đánh giá con rắn này thật kỹ càng, sau khi biến thành quỷ nàng nhất định tìm nó tính sổ!

Đã thấy sự sợ hãi trong mắt nàng càng ngày càng nhạt dần, còn nói hắn xinh đẹp, Cô Ngự Hàn không vui vẻ chút nào, đó là từ để hình dung đàn bà, nàng dĩ nhiên dùng để miêu tả cái diện mạo hiên ngang phong lưu phóng khoáng của một xà vương như hắn, quả thực là đại vũ nhục** hắn.

Như thế nào? Nàng không sợ hắn?

Không cam lòng là bản thân không dọa được nàng, hắn liền há to miệng, thẳng tới mặt nàng...

Bối Bối liều mạng tự thôi miên mình rằng bản thân không sợ, dù sao chỉ là đau một lần rồi lập tức sẽ không còn cảm giác, nhưng là, khi nàng nhìn tới cái mồm rắn mở ra to đùng, thậm chí khi cái lưỡi màu đỏ liếm phớt qua da mặt nàng, nàng không có cách nào thản nhiên nhắm mắt nữa, cuồng loạn thét chói tai: "A -- "

Hai mắt trợn tròn, nàng lập tức té xỉu một cách thiếu chí khí, mất đi ý thức, nàng vẫn vô thức nghĩ đến -- vì sao thân thể rắn lại ấm ? rắn không phải động vật máu lạnh sao?

*Hồn phi phách tán : Hồn phách bay lên trời !!

** Vũ nhục : sỉ nhục !!

By th0:Thanks ss koko!

Chap 5: Lạc bào*

Trong thạch động, gió lạnh gào thét, Cô Ngự Hàn đặt Bối Bối nằm trên một tảng đá bóng loáng, quan sát nàng... Trắng trắng mềm mềm, nho nhỏ, rất khả ái, nhất là mặt nàng, vừa mới liếm một cái, đã cảm nhận được một làn hương thanh tân. Nhưng thật là nhát gan, thật sự đã bị hắn dọa cho ngất xỉu. (@th0: trời không phải anh muốn thế à??)

Bất quá đứa con gái loài người nhỏ xíu sao lại chạy đến xà giới đây?

"Lạnh, lạnh quá..." Bối Bối trong lúc mê man hàm răng run lên, sắc mặt tái xanh như đóng thành băng.

Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, lạnh? Có lạnh như thế sao? Nhìn nàng run thì chắc thế thật.

Hắn đưa tay vỗ vỗ mặt nàng: "Này, lạnh thì không cần ngủ, tỉnh dậy sẽ không lạnh, nhóc con loài người này .."

Đánh một hồi, nàng một chút phản ứng cũng không, vẫn liên tục kêu lạnh, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng giương mắt, cười gian một tiếng, chỉ chốc lát sau, liền biến thành một con rắn lớn màu đỏ sậm, chậm rãi vây quanh Bối Bối, cuốn chặt nàng ở trong.

Nhìn nàng ngủ, dần dần hắn cũng thấy buồn ngủ, nếu đã vậy, cùng ngủ cho rồi, hắn thích mùi vị trên người nàng, ngửi được ngủ được càng thêm thoải mái.

Tựa đầu gác bên cạnh cổ nàng, hắn nhắm mắt lại, cũng ngủ luôn.

Một lát sau , thân thể run rẩy của Bối Bối dần dần bình ổn lại,đôi mày nhíu chặt cũng dần dần buông lỏng ra.

Thật là ấm áp... Bối Bối vuốt ve cái gối ôm mềm mềm, trên mặt nó không ngừng tỏa hơi ấm, từ từ đuổi đi đám khí lạnh thấu xương mới rồi.

Thời gian im lặng trôi qua, Bối Bối mơ mơ màng màng dần lấy lại cảm giác, sau đó chậm rãi mở mắt, có chút mê man nhìn đỉnh đầu, gì? Gian phòng của nàng như thế nào biến thành nham thạch lấm tấm đỏ ? Gì? Con gấu ôm của nàng từ bao giờ cũng biến thành màu đỏ nữa ?

Bối Bối day day mắt làm cho bản thân tỉnh hẳn, nghiêng đầu, khi trong khoé mắt xuất hiện một tia kinh hãi : "Xà... Đầu rắn, ta cùng nhau ngủ với rắn, a -- "

Nàng lăn lông lốc giãy dụa lết ra, run rẩy nhìn con rắn vừa to lại vừa đỏ nằm cuộn thành một trái núi nhỏ trước mặt, trí nhớ trước lúc té xỉu chợt hiện lên, nàng nhớ kỹ đã té ngã vào thân một con rắn to màu nâu tro, sau đó... Cái con rắn kia muốn ăn nàng...

"Ta ta ta... Như thế nào như vậy không may a, tại sao núi này nhiều rắn lớn như vậy, ta ta ta... Cứu mạng a!" Bối Bối cả kinh nói không lên lời, thét chói tai, bỏ chạy.

Nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, Cô Ngự Hàn chậm rãi mở mắt, nhìn nhỏ xinh thân ảnh cố sống cố chết chạy trốn, tỏ vẻ bất mãn: "Làm cái gì, ta có phải không may hay không? Ý tốt không cần báo đáp, nếu không phải ta cống hiến ra cái thân thể ấm áp này, ngươi đã sớm bị chết rét, hừ!"

Đảo tròn đôi mắt hồng trong suốt đầy tinh nghịch, hắn "Vèo" một tiếng quăng ra ngoài, bám chặt theo Bối Bối, hắn muốn cho nàng biết rõ ràng, hắn là một con rắn đầy lòng tốt lại vừa phong cách (Th0: anh ơi! Rắn tốt còn tạm nghe được chứ rắn phong cách là sao anh _ _ , không phải cái loại thấp hơn cả bò sát thấy là làm cho người khác rùng mình như trong mắt nàng!

Nghe phía sau truyền đến tiếng "Sàn sạt", Bối Bối nhìn lại: "Oa a, như thế nào đuổi theo ra tới, nó không phải đang ngủ sao?"

"Trời ạ, không cần đi nhanh như vậy, ta không có chạy nhanh như vậy a, chậm chậm, không cần nhanh như vậy a xà lão huynh..."

Tiếng kinh hô lại vang khắp rừng mai tuyết tung bay, làm cho...không gian yên tĩnh lạnh lẽo tăng thêm sức sống.

◆◇◆

*lạc bào: thạch động!

**xích hồng sắc: màu đỏ đậm!

Bối Bối chạy trốn ngay cả hô hấp cũng không dám, thủy chung không có cách thoát khỏi truy đuổi của hồng xà , dùng từ "truy đuổi" tuyệt không quá!

Không biết tại sao, nàng mơ hồ cảm giác được hồng xà này đáng nhẽ đã sớm đuổi kịp nàng mới đúng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định theo sau nàng, giống như là... Đang cố ý trêu cợt nàng.

Có khả năng sao? Rắn cũng sẽ trêu cợt người? Thật không thể tưởng tượng nổi !

Không biết chạy bao lâu, nàng rốt cục vô phương chống đỡ, đôi chân mềm nhũn, té ngã trên tuyết, sợ hãi quay đầu nhìn lại, Gì ? Con rắn kia thế nào cũng dừng lại?

Cô Ngự Hàn thả lỏng đuôi, nhìn phía trước cái...tiểu nữ nhân kia té ngã cũng bộ dạng vụng về như vậy, tràn ngập vui vẻ, thật là tiểu nữ nhân vụng về, bất quá tư thế té ngã cũng thật khả ái*, xem tứ chi nàng giãy dụa, bộ dáng giống như gấu mèo rơi xuống đất.(@th0: trời!! định nghĩa 'khả ái' của anh hay thật nha! )

Bối Bối trợn to đôi mắt, nàng hoa mắt phải không, dĩ nhiên cảm giác được con cự xà kia đang cười, hơn nữa là cái kiểu cười này, y hệt như điệu cười của bọn tiểu nhân đắc ý. Nhìn nó ở cách đó không xa buông lỏng cái đuôi, bộ dáng ưu nhã nhởn nhơ, trong lòng Bối Bối tức thì dâng lên một cơn giận không biết tên, nàng khẳng định con rắn này cố ý coi nàng là chuyện cười!

"Uy! Ngươi muốn ăn muốn giết cứ lại đây, ta Tô Bối Bối nhận thức được, bất quá ta phải nói cho ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, đến lúc đó ta nhất định cho ngươi muốn sống cũng sống không nổi." Bối Bối quay nhìn nó nói, cũng mặc kệ nó có nghe được hay không.

Ha ha... Xem lúc nàng tức giận khuôn mặt tròn trịa càng ngày càng khả ái , uy hiếp hắn? Coi như nàng làm quỷ cũng vô phương đối phó với hắn, trên trời dưới đất, với tu vi của hắn ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng nể hắn ba phần, huống chi một cái Diêm vương nho nhỏ. Mà nàng nếu như trở thành quỷ thì càng thấp không cần bàn tới .

Hắn phun khí, vươn cao đuôi rắn, như đang rất thảnh thơi.

"Ai nha, ngươi, con rắn không biết tốt xấu, cư nhiên còn dám cười ta, thật không biết lượng sức? Xem ta đánh chết ngươi." Bối Bối trừng mắt nhìn qua, nắm lên một nắm tuyết hướng phía nó ném mạnh.

Nàng thật sự phát điên rồi, cảm giác được bản thân nhìn được biểu cảm của rắn, cảm giác được rắn cũng cười nhạo người.

Cô Ngự Hàn tránh sang một bên, tránh được dễ dàng một khối lại một khối tuyết cầu nàng ném tới, ha ha, xem ra người tiểu nữ nhân này chơi rất tốt, không chỉ có nói chuyện rầm rĩ với rắn, còn đùa giỡn với hắn, lá gan hình như không nhỏ. Hắn cùng nàng chơi đùa coi như trò chơi nhỏ đi.

Trong lúc hốt hoảng, Bối Bối tự nhiên thấy phía trước cách đó không xa hình như có một cái giống như bẫy kẹp, nàng chớp mắt nhìn lại, thật là bẫy thú, là một cái bẫy gập to chuyên môn dùng để săn bắt.

Nàng đảo đảo đôi trong mắt, nảy ra một kế, cả người thoáng chốc tràn ngập ý chí chiến đấu, giống một tiếng trống cổ vũ làm tinh thần hăng hái dâng lên, nàng quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với hồng xà.

By th0:Thanks ss koko!

* khả ái: đáng yêu!

** khá giả: yên ổn, tốt!

Chap 7: Đại hội tuyển hậu!

Cô Ngự Hàn vừa mới bước vào vương cung, đột nhiên bị trưởng lão nhảy ra dọa cho giật mình.

"Vương, ngài đã hồi cung, thật tốt quá!" Trưởng lão vừa nhìn thấy vương, cảm động đến rơi nước mắt, vương rốt cục xuất hiện, mấy cái khớp xương già này không cần tiếp tục bị gây sức ép đi tìm người.

"Trưởng lão nhiệt tình hoan nghênh Bổn vương hồi cung như vậy ư."Cô Ngự Hàn tiêu sái đi vào ngự thư phòng, cười tủm tỉm nói.

Trưởng lão nhắm mắt theo sát phía sau Cô Ngự Hàn, ngoắc ngoắc tay vài cái về phía sau, mấy người hầu không biết từ chỗ nào chạy lại, trong tay đang cầm một chồng tranh cuộn, trưởng lão mặt mày hớn hở giới thiệu:

"Vương, thỉnh xem qua."

Cô Ngự Hàn nhướng mày kiếm, tùy tiện hỏi : "Những ... cái này là cái gì?"

Chưa từng chú ý những...tranh cuộn này, hắn tùy tiện hướng tới ghế cao nhất ngồi xuống, tuy nhiên, vừa tiếp xúc đến cái ghế dựa mềm mại, cái mông ngay lập tức truyền đến một trận đau đớn, đau đến mức hắn muốn nhe răng trợn mắt.

Đau đến chết! Tô Bối Bối chết tiệt, thù này không trả không phải quân tử!

Trưởng lão nâng lên một số tranh cuộn giải thích, nhưng phát hiện thần thái Vương hơi khác thường, hình như... có vẻ không được thoải mái, hắn ân cần hỏi: "Vương, ngài có chỗ nào không khỏe? Cần thỉnh ngự y không?"

Cô Ngự Hàn vội vàng xua tay: "Không cần , ta không sao. Trưởng lão mới vừa rồi muốn ta xem cái gì?"

Ngự y? Hắn không cần, muốn cho người biết đường đường một Xà vương của Xích Diễm quốc như hắn bị một tiểu nữ nhân kẹp thương cái đuôi, chắc chỉ còn nước úp mo vào mặt.

"Thưa, là như vậy, sau khi quần thần hội họp, thấy rằng vương đến lúc nên vì Xích Diễm quốc lập hậu, cho nên đã tìm kiếm bức họa các khuê nữ, bất luận là tiểu thư khuê các hay con gái cưng, nơi nào cũng có, thỉnh vương xem qua, nếu như không đặc biệt chán ghét, vậy dựa theo danh sách an bài lập đại hội tuyển hậu." Trưởng lão mỉm cười hài lòng trả lời.

"Tuyển hậu đại hội? Nhiều tranh cuộn như vậy, xem ra các ngươi đã chuẩn bị tốt hết rồi ?" Cô Ngự Hàn liếc mắt nhìn trưởng lão, nổi lên tính toán lưu quang -đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, miệng thơn thớt bụng một bồ dao găm.( thề câu này là của tác giả (_ _ chuẩn thật!!! )

Thấy ánh mắt sắc bén của vương, da đầu trưởng lão thoáng tê tê, xem ra vương bắt đầu không cao hứng, hắn kiên trì cười khan: "Vương, dân chúng cả nước đang chờ mong vương nạp hậu, chúng thần một lòng vì vương truyền đạt ý dân."

"..." Cô Ngự Hàn nhắm lại hàng mi đen cong vút, trầm ngâm một chốc, sau đó tiếp nhận một vài bức họa, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc.

Muốn hắn tuyển hậu đến như vậy? hắn liền thuận theo ý trưởng lão, cũng như sự oanh tạc liên tục của các đại thần, nhưng nếu... Tuyển không trúng cũng không nên trách hắn !

Không ai để ‎ thấy, khóe môi hắn hơi nhếch lên thành một nét cười gian xảo...

Chạy bừa trong rừng mai, Bối Bối cảm giác được thân thể sức lực đã tới cực hạn.

Chân mềm nhũn quỳ trên mặt tuyết, nàng thở như trâu: "Vù vù, ta không được, mệt mỏi quá, thật đói..."

"Ùng ục, ùng ục..." Bụng rỗng không ngừng vang lên những âm thanh kháng nghị.

Bông tuyết lất phất, mũ nhung nàng không biết đánh rơi từ lúc nào, mái tóc đuôi ngựa đã có chỗ rối tung, tóc mai bị bông tuyết bao trùm, bộ dáng chật vật.

Đói muốn ngất, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, ở xa xa, nàng nhìn thấy một gian nhà gỗ nhỏ, ánh mắt sáng lên: "Thật tốt quá, hy vọng bên trong đồ ăn giúp no bụng, trời xanh phù hộ."

Miệng lẩm bẩm, nàng kéo thân thể đi tới trước nhà gỗ nhỏ, nghiêng người đẩy, gần như dùng hết khí lực toàn thân "Choang" cửa mở, ai ngờ, trong lúc nàng vừa định than may mắn vì tìm được một chỗ đặt chân nghỉ, liền cảm giác được cổ phát lạnh, một lưỡi kiếm lóe sáng vụt kề vào cổ.

"Oa a, các ngươi... Các ngươi..." Bối Bối tay chỉ vào bên trong - một nam một nữ, bọn họ sao có thể vận y phục cổ trang ...ở nơi vùng hoang vu dã ngoại? Hơn nữa cái...người nam này còn rất hung ác đang cầm kiếm uy hiếp nàng, này này này...

By th0:Thanks ss koko!

--------------------------------------------------------------------------------

Chap 8: Khuynh quốc mỹ nhân!!

Đánh giá xem xét nhiều lần, Bối Bối với vẻ mặt cầu xin, càng không thể không thừa nhận một sự thực, cái gác ở trên cổ nàng là kiếm thật! Nàng thậm chí có thể cảm thấy lưỡi kiếm rất bén rất lạnh, sơ ý chút sẽ cắt đứt cổ nàng.

Dè dặt nuốt một ngụm nước bọt, Bối Bối gắng gượng cười vui: "Hai vị... Hai vị bằng hữu, ta chỉ lạc đường, muốn tìm nơi nghỉ chân một chút, cái...kia... Ta không biết phòng này là của các ngươi, ta ta... Ta lập tức đi ngay, đi ngay..."

Muốn nghiêng người rời xa lưỡi kiếm, kiếm bạc đã dí theo như bóng với hình, nam nhân cầm kiếm sắc mặt sầm xuống, nàng sợ đến mức tức thì đứng thẳng bất động, không dám nhúc nhích.

"Anh họ, thôi đi, xem ra vị cô nương này cũng không có ác ý, buông tha nàng đi." Nữ tử giữ im lặng từ đầu cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm ôn ôn nhu nhu, rất hòa thuận.

Nam nhân thoáng cân nhắc, rồi từ từ thu hồi kiếm, vẫn đang có chút do dự không đồng ý: "Khả Y, nữ tử này lai lịch không rõ, rất có thể là mật thám do địch nhân phái tới do thám chúng ta, không thể không đề phòng."

Khả Y nhìn anh họ lắc đầu, sau đó đi tới trước mặt Bối Bối, cười một tiếng xin lỗi: "Thật có lỗi, chúng ta tưởng địch nhân đuổi tới, cho nên anh họ mới xuất kiếm."

Bối Bối vẫn còn kinh hồn sờ sờ cổ, chợt ngây người nhìn Khả Y, đẹp quá! Lông mi không vẽ mà đậm, môi đỏ mọng, da thịt trắng nõn nà, mày ngài mắt ngọc thoáng cười, rốt cục nàng đã biết đến cái gì gọi là mỹ nhân cười một tiếng khuynh thành !

Thấy Bối Bối nhìn mình bằng ánh mắt ngơ ngác, Khả Y cho là nàng sợ ngây người, trong lòng áy náy, vì vậy càng tới gần Bối Bối: "Cô nương, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

"A? Không không, ta không sao ta không sao... Ngươi đẹp quá a!" Bối Bối kìm lòng không được hai mắt lóe sáng.

Khuôn mặt Khả Y đỏ lên khi gặp đôi mắt sáng ngời Bối Bối ... liền cúi thấp đầu, thái độ thẹn thùng, nhỏ giọng nói nhẹ: "Cô nương nói chuyện thật đáng yêu."

"Này, ngươi muốn làm gì em họ ta? Thu hồi ngay cái ánh mắt mê đắm của ngươi, nếu không ta sẽ móc mắt ngươi ra bây giờ!" Nam nhân thấy Bối Bối chăm chú ngắm em họ, vội tiến lên một bước dài, một tay kéo Khả Y về phía sau, đồng thời to giọng uy hiếp Bối Bối.

Bối Bối trong lòng thầm nói, cái gì chứ, nàng chỉ nhìn mỹ nhân, lại không làm chuyện xấu gì, cái...nam nhân như vậy lại đe dọa một nữ sinh nho nhỏ như nàng mà! Hừ, nhìn nam nhân mới vừa rồi kéo mỹ nhân mạnh như vậy, không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao, đáng khinh!

"Anh họ, ngươi đừng tiếp tục dọa vị cô nương này nữa , ta thấy nàng thật khả ái." Khả Y từ phía sau nam nhân đi tới.

"Cô nương, ngươi không tìm được đường về nhà ? Đang rất đói bụng phải không?" Khả Y ôn nhu hỏi.

Vừa nói dứt lời, bụng Bối Bối tiếp tục vang lên những thanh âm 'ùng ục ùng ục...' , nàng ngại ngùng cười: "Bụng của ta hình như trả lời giúp ta."

"Nơi này có một ít lương khô, ngươi ăn trước đi." Khả Y mở gói móc ra một chút thịt sấy đưa cho Bối Bối.

Ngửi thấy mùi thơm thức ăn, Bối Bối cái miệng động động, vừa cầm lấy thịt khô liền nhanh chóng nghiến ngấu...

Ánh mắt xoay tròn quan sát, trong lòng có chút bất an thấp thỏm, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói thầm: "Không biết đây là nơi nào? Không chỉ có có rất nhiều rắn to, màu xám - màu đỏ, dọa chết người, bây giờ còn hai người mặc cổ trang, ta không phải là trở lại thời cổ đại chứ?"

Khả Y cùng anh họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt xuất hiện tia kinh hoảng, nàng vội vàng hỏi Bối Bối: "Cô nương, ngươi vừa nói ngươi nhìn thấy rắn to màu đỏ? Ở nơi nào? Ở...gần đây sao?"

Bối Bối hồn nhiên không biết mấy câu bản thân lầm bầm lầu bầu hoàn toàn không thoát khỏi cái lỗ tai linh mẫn của hai vị xà nhân*, gật đầu phối hợp: "Đúng vậy, một con rất lớn, thân thể hồng lại lóng lánh trong sáng, ánh mắt sáng trong suốt rất đẹp, chính là một con rắn càng đẹp càng đáng sợ...

Mà? Ngươi nghe được ta mới vừa rồi đang nói cái gì?"

Nói luyên thuyên một hồi, Bối Bối mới phát hiện bản thân đã không phải là lầm bầm lầu bầu, mà là đang trả lời vấn đề của người khác .

--------------------------------------------------------------------------------

Chap 9 : Ta thay ngươi tiến cung!

"Anh họ, làm sao bây giờ? Là vương, nhất định là vương, bọn họ đuổi tới rồi, làm sao bây giờ..." Khả Y hai mắt tràn lệ, nhìn biểu ca một cách yếu ớt.

"Em họ đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ nhất định sẽ không để cho bọn họ ép ngươi tiến -..."

Bối Bối chen vào nói: "Khoan khoan, các ngươi nói cái gì tiến? Ai lại đuổi tới? Ta không có thấy có người đến. Chuyện gì xảy ra, các ngươi đang sợ ai sao?"

Nghe những gì bọn họ nói, trong lòng nàng lo lắng không yên, sao càng ngày càng có cảm giác bản thân đang sống ở thời cổ đại như vậy ?

Khả Y nhìn Bối Bối, do dự một hồi, liền yếu ớt nói rõ tất cả...

"... Chuyện là như vậy, ta với anh họ Thượng Vinh từ nhỏ đã ý hợp tâm đầu*, ta thật sự không muốn đi tuyển hậu..." Khả Y nói xong lời cuối cùng, giọng trở nên bi thương thảm thiết nghẹn ngào.

Bối Bối vừa nghe, ánh mắt trợn tròn, có một ngày... Trời ạ, thật sự là nàng ngã một cái đã tới quốc gia cổ đại nào không biết, không chết lại gặp người trốn đám cưới!

"Hóa ra tên nam nhân thô lỗ này tên Thượng Vinh, nghe thế nào cũng thấy như tên của người xấu, Thượng Vinh, tôn trọng vinh hoa, thật là buồn cười." Bối Bối nhỏ giọng nói thầm.

"Ngươi dám cười tên ta sao ?" Thượng Vinh tức giận mặt sa sầm.

Khả Y kéo tay anh họ, ngăn hắn nổi giận, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng phản bác Bối Bối: " Anh họ ta không phải người ham giàu sang, hắn là người tốt."

Bối Bối vội vàng che miệng lại, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, than thở: "Tại sao rõ ràng ta nói chuyện thiếu chút nữa liền chính mình cũng nghe không được, các ngươi sao còn có thể nghe được?"

"Hừ! Đó là bởi vì ngươi nghễnh ngãng!" Thượng Vinh châm chọc, nữ nhân này là từ nơi nào tới, công phu kém đến nguy hiểm, cả thanh âm nho nhỏ cũng không nghe được!

"Này! Ngươi nói chuyện có thể phân biệt tốt xấu một chút hay không, nghễnh ngãng, hừ! Ta tuổi còn trẻ như vậy sao có thể nghễnh ngãng, vậy tai ngươi còn điếc đó !" Bối Bối hoàn toàn quên mới vừa rồi còn bị người cầm kiếm uy hiếp, tỏ ý không phục phản bác lại.

"Ngươi..." Thượng Vinh định bác bỏ, lại bị tiếng khóc nức nở ngăn lại.

Thấy Khả Y giơ tay áo che lệ, Bối Bối cảm giác thấy nội tâm như tan chảy, mỹ nhân khóc như hoa lê bộ dáng lại đáng thương thật đau lòng, nhiệt khí hừng hực dâng lên, nàng vỗ ngực khảng khái nói: "Khả Y... Khụ... Cô nương, ngươi đừng khóc, ta nhất định sẽ giúp ngươi!"

"Ngươi... Giúp ta ? Là sao ..." Khả Y ngước mắt, có chút nghi ngờ, bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra... vị tiểu cô nương này tay trói gà không chặt muốn giúp nàng như thế nào?

"Chỉ bằng ngươi?" Thượng Vinh liếc mắt nhìn Bối Bối

Ánh mắt của hắn như vậy nghĩa là sao, xem thường nàng có phải hay không? Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Đúng vậy, chỉ bằng ta! Ta thay thế Khả Y tiến đi."

"Sao có thể thế được ?" Khả Y phản đối gần như ngay lập tức, nàng sao có thể để cho người khác hy sinh vì bản thân, đây chính là đại sự cả đời của một cô nương a.

"Có thể, ngươi yên tâm đi, ta thế ngươi tiến, ngươi nghĩ xem cái...kia ,cái gì vương cung..."

"Là Diễm cung." Khả Y nhắc nhở.

"Ai nha, dù sao mặc kệ cái gì cung, bên trong khẳng định là mỹ nữ nhiều như mây, cái Đại vương gì đó sẽ không tuyển trúng ta, đến lúc đó ta có thể bỏ chạy lấy thân, ngược lại ngươi không thể tiến đi, ngươi đẹp như thế, nhất định sẽ bị tuyển trúng!" Bối Bối nói đạo lý rõ ràng.

"Này... Thật sự được không?" Trong mắt Khả Y lóe lên một tia hy vọng.

Thượng Vinh vỗ vỗ bả vai em họ: "Yên tâm đi, em họ, nàng nói không sai, bằng vào nàng sao có thể lọt vào mắt đại vương."

"Ngươi..." Bối Bối phồng má tức giận, có cần không nể mặt mà nói móc nàng thế không chứ.

Trong lúc bọn họ vẫn còn thương lượng cách trao đổi thân phận như thế nào, bên ngoài vang lên thanh âm từ xa.

"Bọn họ đuổi tới! Em họ, chúng ta mau rời đi." Ngữ khí của Thượng Vinh trở nên ngưng trọng.

"A? Nhanh như vậy đã đuổi tới a? Na Na ... Ta như thế nào có thể lập tức biến thành mỹ nhân Khả Y xinh đẹp?" Bối Bối nhất thời bối rối, tự nhiên nghĩ tới mắt xích quan trọng.

"Như vậy là được!" Thượng Vinh đưa tay chỉ lên mặt Bối Bối một cái, chỉ thấy một luồng sáng chói hiện lên, bên trong phòng lập tức xuất hiện hai Khả Y.

"Oa! Ngươi còn có pháp thuật? Này này này..." Bối Bối kinh ngạc ngây người, không phải nàng thật sự tới tiên cảnh nhân gian chứ?

"Em họ, chạy mau!" Thượng Vinh kéo Khả Y, muốn rời đi theo cửa sau.

Khả Y nhìn Bối Bối biến thành mình, ánh mắt phức tạp, có chút không đành lòng, nàng yếu ớt vội vã lấy một khối ngọc bội trên cổ, cầm chặt trong tay, mắt hơi đỏ lên: "Ta... Thật sự không biết cảm tạ ngươi như thế nào, chúng ta thậm chí còn không có gì, khối ngọc bội này theo ta từ nhỏ ... quý trọng nhất -, ta hy vọng nó có thể phù hộ ngươi bình an."

"Ta gọi là Tô Bối Bối, như vậy chúng ta liền quen biết nha, chỉ cần gặp lại cần gì từng quen biết, hoạn nạn mới thấy chân tình! Chỉ là ngọc bội kia ta không thể lấy, quá trân quý ..." Bối Bối cười đẩy lại.

"Không! Nếu như ngươi không chấp nhận, cả đời này ta càng không an tâm." Khả Y rất kiên trì, trong mắt lộ ra vẻ van cầu.

Bối Bối đang thấy khó xử, đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tới gần, nàng không còn cách nào khác đành chấp nhận...

Nhìn bọn họ rời đi, Bối Bối xoay tròn ngắm trên ngắm dưới, lần đầu tiên cảm giác được bản thân... thật đúng là đẹp đến ngây người!

*ý hợp tâm đầu: hợp tình hợp ý, yêu thương lẫn nhau.

Thanks ss koko!

--------------------------------------------------------------------------------

Chap 10: Diễm cung

Ngồi ở trên xe ngựa, mặc dù bên trong xe được trang trí hoa lệ, nhưng là đối với kẻ vẫn quen ngồi trên ghế đệm mềm mại của ôtô hiện đại như nàng mà nói, nơi này thật không thoải mái.

Bối Bối ngồi trong xe, rốt cục nhịn không được kéo nhẹ màn xe, binh lính bám riết theo sau ngay lập tức phi ngựa lại gần một bên, cảnh giác nhìn nàng chăm chú.

"Cái vị binh lính đại ca này, ngươi đừng dùng bộ dáng đề phòng như vậy với ta đi? Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, ngươi sợ ta có thể ở trong tầm mắt của ngươi chạy trốn sao?." Bối Bối bĩu môi, có chút không hài lòng, người này cưỡi ngựa cao quá, thật chướng mắt đã ngăn trở tầm nhìn xem phong cảnh của nàng.

Tên lính không quá tin tưởng liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng. Binh sĩ đánh ngựa phía trước quay đầu lại nói chuyện với đồng bạn, thanh âm rất oán giận: "Xem chừng chút, chúng ta cẩn thận mang nàng tiến cung xong là hoàn thành nhiệm vụ, thật không may, nhiệm vụ của đội chúng ta phức tạp như thế." (haizz chắc do vừa rồi tìm Khả Y vất vả lắm đây....)

"Hừ, do ta xui xẻo, không hề muốn đi theo các ngươi lăn lộn vất vả vào cái gì vương cung." Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi đáp thật lớn, dọc theo đường đi không ai nói chuyện, nàng cũng buồn muốn chết, cho dù có người cãi nhau nàng cũng thấy tốt .

"Đây là vinh hạnh của ngươi, phải biết rằng tiến cung là ước nguyện tha thiết của bao nhiêu người." Binh sĩ đánh xe rất bất mãn thái độ của Bối Bối .

"Không bằng ta đem vinh hạnh như thế tặng cho ngươi đi." Bối Bối cười hì hì đề nghị, nhận lại cái trừng mắt của hai tên lính, nàng le lưỡi, vội vàng buông màn xe xuống lui vào bên trong xe.

Qua tay nhiều người, nàng rốt cục bị an bài vào một gian tẩm cung.

Vương cung.

Đánh giá cung điện tráng lệ, Bối Bối thán phục: "Oa! Thật đúng là phi thường cổ!"

"Hà tiểu thư, xin hỏi ngươi còn có cái gì phân phó?" Cung nữ sửa sang lại xong xuôi quỳ gối nhỏ giọng hỏi.

Bối Bối cũng không biết cung nữ là đang hỏi nàng, nàng tiếp tục ngắm đông ngắm tây: "Oa, những cái này đều là đồ cổ, nếu ta có thể mang vài món trở về, cuộc sống của ta với nãi nãi sau này tha hồ thích..."

"Hà tiểu thư." Cung nữ bám riết theo Bối Bối, nhẹ giọng gọi.

"A? Ngươi gọi ta phải không?" Bối Bối phát giác quay đầu lại.

Cung nữ ngẩng đầu: "Nô tỳ gọi tiểu thư, xin hỏi tiểu thư còn có cái gì phân phó không?"

Bối Bối lúc này mới nhớ ra nàng hiện tại bộ dáng là Khả Y, hóa ra Khả Y họ Hà , Hà Khả Y.

"Sao, không có việc gì , ngươi đi xuống trước đi." Bối Bối kìm nén cổ họng, cố gắng nói nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, hành động cũng đoan trang xinh đẹp nho nhã, nàng cũng không thể phá hủy hình tượng dung mạo mỹ lệ hiện tại này, chỉ là, pháp thuật của Thượng Vinh có thể duy trì bao lâu đây?

Nghĩ vậy, trong lòng của nàng không khỏi dấy lên cảm giác thấp thỏm, không được, nàng phải nhanh chóng rời đi, để tránh lộ ra chân tướng, hơn nữa, mọi thứ nơi này trông thật quỷ dị, nàng không biết rõ bản thân rốt cuộc rơi xuống địa phương nào? Từ sau khi Thượng Vinh bộc lộ tài năng, nàng hoàn toàn cảm thấy hứng thú với cái thế giới này!

Nếu là nàng cũng có thể học một hai chiêu, thật là tốt biết bao .

...

Ban đêm, mọi người đã đi nghỉ, Bối Bối nhìn hình dáng trong gương bắt đầu biến thành bộ dáng của bản thân, nàng luống cuống, sao có thể biến trở về nhanh như vậy ?

Nàng nhịn không được muốn khóc thét, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Không được, ta phải lập tức chạy trốn.

Động lòng không bằng hành động, nàng tìm kiếm tủ quần áo, muốn tìm được một bộ y phục màu đen, toàn thân cô ta đều là màu trắng, rất dễ gây chú ý.

"Không thể nào, y phục màu gì cũng có, chỉ nhất định không có màu đen!" (Th0 : trời ơi !! không có đám thì ai chuẩn bị màu đen chi ?? mà có đám cũng là xài áo xô màu trắng...bổn quá !!!)Bối Bối ủ rũ ném y phục đã bị vò nhàu trong tay xuống, thở dài một hơi.

"Mặc kệ , bộ dáng hiện tại này của ta không có ai nhận ra, hắc hắc." Quay lại trước gương, nàng xoay người cười trộm một cái, sau đó lén lút trốn ra khỏi tẩm cung.

Thanks ss koko!

Chap 11 : Bò Tường Đến...

Một mạch lục lọi , Bối Bối chuyên chọn ngõ ngách ít người tối tăm kín đáo, không biết vòng vo bao lâu, trong lòng của nàng càng ngày càng khẩn cấp.

Như thế nào này cung điện đều san sát giống nhau -? Này nên làm cái gì bây giờ mới tốt? Nàng cũng không thể tìm người hỏi đường ra cung nên đi thế nào?

Đi tới trước một bức tường, Bối Bối dừng lại nghỉ, tay đấm đấm bắp chân đã mỏi nhừ, lẩm bẩm: "Vù vù, không được, trời ạ, như vậy hại chết ta muốn tới năm nào mới có thể mò lấy đường ra a..."

Ngẩng đầu, thấy bức tường không cao không thấp, nàng bỗng nhiên phát hiện chỗ này thực sự im ắng, cơ hồ không có nửa cái bóng dáng, không giống mới vừa rồi một mạch đi tới có rất nhiều binh lính tuần tra.

"Chẳng lẽ bên ngoài không phải phạm vi của vương cung?" Nàng phỏng đoán, vì vậy nhảy dựng lên muốn nhìn rõ ràng bên ngoài có cái gì, tối như mực, cái gì cũng không rõ bộ dáng.

...

Cô Ngự Hàn đặt chân lên hành lang tối đen, con ngươi đen lợi hại bắn về phía tẩm cung của hắn,vóc dáng nhỏ nhắn ngoài tường, nhô lên nhô xuống, ai ở đó lén lút kích động muốn trèo tường ,động tác thật đúng là vụng về.

Động tác như vậy là trộm xuẩn độn?

Trong mắt mũi nhọn rút đi,khóe môi hắn gợi lên một nụ cười hứng thú, không tiếng động tiến tới gần , tại cách đó không xa đứng lại. Khi hắn thấy rõ ràng bóng lưng nhỏ nhắn, con ngươi đen của hắn hắn sáng ngời, ha ha, đây không phải Tô Bối Bối sao? Nàng chạy trốn, lại muốn leo tường chạy đến hắn tẩm cung, chết cười hắn !

Trên khóe miệng nụ cười không ngừng mở rộng, tâm tình trở nên nhảy nhót, hắn làm phép làm ẩn thân, chậm rãi đi tới bên người nàng, trên cao nhìn xuống quang minh chính đại nhìn xem nàng muốn làm gì?

Bối Bối lục lọi vách tường, lúc sau ngừng tay lại, có điểm ảo não trơ mắt nhìn tường vây, than thở: "Cái gì đây, làm cái gì khiến cho như vậy bóng loáng, như vậy ta làm thế nào có thể bò lên trên đi. "

A ha ha, cái...này tiểu nữ nhân đang nói cái gì, nàng cho là tường cung là làm để cho người ta đi sao? Tư duy thật ngu ngốc.

Nhìn nàng khuôn mặt tức giạn khả ái, ánh mắt trợn tròn,Cô Ngự Hàn buồn cười, cười mỉa ra tiếng.

"Ai!" Bối Bối hạ giọng, cảnh giác xoay người, nhìn bốn phía, cũng không thấy có nhân ảnh.

Kỳ quái, nàng mới vừa rồi rõ ràng có nghe được thanh âm, chính là không có người đâu, chẳng lẽ... Nàng gặp quỷ ? Nàng không khỏi cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.

"Không thể nào... Các vị yêu Ma Quỷ quái đại ca, các ngươi đừng tìm ta, ta là vô tội, chỉ là mượn đường này qua một lúc thôi, cam đoan sẽ không quấy rầy đến các ngươi." Bối Bối hai tay hợp thành chữ thập, nói lẩm bẩm, trong mắt toát ra một chút kinh sợ.

Trong lúc đó con ngươi chuyển động, nàng xem đến cách đó không xa có một hòn đá hình trụ, ánh mắt của nàng sáng lên.

Nàng rón ra rón rén cà nhắc đi tới, dung sức muốn đẩy ngã tảng đá, tuy nhiên, tảng đá hình như giống như mọc rễ đẩy như thế nào cũng thôi không ngã, mặc cho nàng dùng hết sức cũng không suy chuyển.

"Bái lạy ngươi thạch đầu* lão huynh, ngươi không giữ quy tắc một chút rồi ngã xuống đi." Bối Bối một bên không từ bỏ một bên khẩn cầu.

Đứng ở bên tường, Cô Ngự Hàn cười đến mày kiếm đều muốn cong, này tiểu nữ nhân thật tốt chơi, không chỉ có theo xà nói chuyện, còn hiểu được theo thạch đầu xin nhường lối nữa.

Được rồi, nếu nàng như vậy để mắt thạch đầu trong vương cung hắn, hắn liền mời nàng theo thạch đầu xin đường đi.

"Cô nương, ngươi không cần đẩy, ta chính mình nhường lối." Cô Ngự Hàn lắc mình đến bên Bối Bối, sau đó ngồi xổm nửa người xuống, trêu chọc nói, sau đó mỉm cười nhìn Bối Bối hoảng sợ cách xa hắn ba bước chân , trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Ngươi ngươi ngươi... Có thể nói?" Bối Bối chỉ tay vào thạch đầu, trong mắt hoảng sợ, cùng khó có thể tin nổi đồng thời tồn tại.

*thạch đầu: tảng đá!

Chap 12: Dễ nhìn!

Cô Ngự Hàn không có gây một tiếng động, hắn ngón tay bắn ra, cột đá liền quay cuồng hướng vào bên tường.

Bối Bối ánh mắt trừng thật to khó có thể tin nổi một màn này vừa nhìn, nhìn thạch đầu "Thùng thùng đông" lăn lộn, nàng cảm thấy kinh hãi đồng thời lại cảm thấy hảo chơi, liếm liếm môi, nàng lá gan cũng to ra tiến lại.

"Cô nương, mời." Thạch đầu lại lần nữa phát ra âm thanh.

Mở lớn miệng, Bối Bối cười khúc khích: "Ha hả... Na Na... Ta liền không khách khí ."

Hảo chơi, nàng đột nhiên không cảm thấy sợ hãi , ngược lại có nảy sinh một loại kích động.

Cẩn thận đặt chân lên cột đá, nàng lập tức liền với tới tường, nàng đưa người lên trên đầu tương, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trong băng khắc như gấm, khói sương lượn lờ: "Thật xinh đẹp!"

Cô Ngự Hàn biến thành xà, tựa đầu bên cạnh nàng, buồn cười nhìn nàng con mắt sáng trong suốt tản mát ra quang mang cường liệt , hắn hồng mục* chuyển động, đáy mắt xẹt qua một luồng sáng đỏ, chỉ thấy tẩm cung của hắn thoáng chốc loáng thoáng lộ ra ánh sáng ngũ sắc rồi lại tím hồng.

"Di? Đó là cái gì? Chẳng lẽ bên trong có kho báu?" Bối Bối trí tò mò bị câu dẫn nổi lên.

Vô để ý suy nghĩ vấn đề chạy trốn, nàng cúi đầu với thạch đầu nói cám ơn:

"Thạch đầu lão huynh, cám ơn a."

Nói xong, nàng liền chuyển người muốn qua tường, lúc này, Cô Ngự Hàn tức giận mắt thoáng hiện ánh sáng tà khí, xem ra này tiểu nữ nhân thật là long hiếu kì còn hơn tất cả mà. Hắn biến đổi âm điệu tại nàng bên tai nói chuyện: "Không khách khí, cô nương đi thong thả."

Gần tại nàng cổ, ngửi được nàng mùi thơm ngát, hắn nhịn không được vươn đầu lưỡi tại nàng gáy mềm liếm thoáng cái, ân, mùi vị cũng tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt !

"Oa a, ai liếm ta?" Bối Bối cảm thấy chỗ cổ tựa như có người ở liếm nàng, sợ đến gần như nuốt mất yết hầu, trên thực tế chân nàng bị dọa đến trọng tâm nghiêng đi không chống đỡ được cơ thể. Thấy nàng nghiêng lệch sẽ ngã xuống, Cô Ngự Hàn dùng cái đuôi hướng nàng đảo qua, nàng chẳng những không có quay về như cũ dưới góc tường, ngược lại té ở một bên tường.

"Cứu mạng a..." Bối Bối cảm nhận được thân thể của mình từ trên tường té, chỉ có thể phí công cầm lấy không khí.

Cho đến cuối cùng, nàng dứt khoát nhắm lại ánh mắt, chờ đợi đau đớn đến.

Di? Hình như không đau ? Không chỉ có không đau, còn có một cỗ nhiệt khí vây quanh nàng, mặt đất có như vậy ấm áp sao?

Nàng nổi lên suy nghĩ, nghĩ tới bản thân cảm giác, thật kỳ quái, như thế nào cảm giác giống như là từ trên vách đá rơi xuống ngồi ở trên cái kia đại xà, chẳng lẽ...

Nhớ ra đến, lòng của nàng chấn kinh, mở choàng mắt muốn nhìn rõ ràng, tuy nhiên,người trước mắt lại làm cho nàng quên rồi ngậm miệng, nước miếng thiếu chút nữa không chảy ra.

Dễ nhìn! Đẹp trai đến không có đạo lý rất dễ nhìn! Hơn nữa đang ôm nàng!

Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào bờ vai của hắn, gợi ra hắn tuấn mỹ ngũ quan cân đối, ánh mắt của hắn, cũng phảng phất mang cho làm cho người ta mê muội , nguyệt hoa** lưu quang, nàng xem thấy cái bóng của bản thân, tại đáy mắt của hắn, như thế rõ ràng.

Nhìn hắn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, con ngươi đen mị hoặc , nàng thất thần.

Cô Ngự Hàn cúi đầu cùng nàng nhìn nhau, nhìn vào nàng đôi mắt ngập nước, không có chút nào che dấu khuynh diễm, hắn dĩ nhiên cảm giác được nàng ngây ngô bộ dáng chẳng những không giống mặt khác nữ nhân ngây ngô làm hắn phản cảm, ngược lại cảm thấy thú vị cực kỳ.

Hắn nhếch một cái khêu gợi bạc môi, tiếng nói từ tính vô cùng, giọng điệu đùa giỡn: "Cô nương, mặc dù ngươi không phải rất nặng, bất quá ôm lâu cánh tay ta cũng cảm thấy có chút khó chịu."

*mục : con ngươi.

**nguyệt hoa : ánh trăng. ( aiii ! tả vẻ đẹp của anh em vẫn thik hán việt hơn ! có lỗi với T''T )

Chap 13: Dễ nhìn - đậu hủ*.

*đậu hủ: ha ha là da thịt đi ! Cho mọi người đoán ai ăn đậu hủ của ai nào ?

5s bắt đầu !

5

4

3

2

1

.....

Cô Ngự Hàn nói một câu mang theo ý trêu chọc , làm Bối Bối lập tức không thanh tỉnh cũng phải thanh tỉnh, nàng nhảy khỏi hắn ôm ấp, ngang đầu rất không thân mật trừng hắn: "Ngươi như thế nào có thể nói thục nữ nặng, đây là điều rất tối kị không thể nói, nhất là ngươi càng thêm không thể nói!"

Hai tay vén trước ngực, Cô Ngự Hàn chớp mi, nàng tựa hồ hoàn toàn quên bản thân đang ở chỗ nào, còn rất hợp tình hợp lý đối hắn gọi rầm rĩ!

"Sao? Tại sao ta không thể nói." Hắn có chút buồn cười nhìn nàng ánh mắt trợn tròn, như chứa đầy sao trời .

Bối Bối bực mình liếc mắt xem xét hắn, than thở nói: " Nam nhân có phong độ nhất định không nên tại trước mặt nữ hài tử nói nàng nặng đi, huống chi ngươi cũng rất đẹp trai, ôm ta trong tay, đối diện mặt ta nói ta mập, thật mất mặt."

"Mặt mũi? Xin hỏi nửa đêm trèo tường thục nữ còn muốn mặt mũi sao?" Cô Ngự Hàn ác ý cười nhạo một tiếng, hướng trèo tường hai chữ tăng thêm, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng há mồm miệng quẫn thái không phản đối.

"Ngươi..." Bối Bối không phục lắm muốn phản bác, lại tìm không được lý do thích hợp.

Cuối cùng, nàng nuốt vào không phục, thay ánh mắt cười hì hì nhìn hắn, con mắt chuyển chuyển, đưa tay tùy tiện sờ sờ hắn khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người ta đố kỵ: "Ha hả... Bất quá nhìn lớn lên tốt xem như vậy, ta liền không so đo ."

Tay nàng tại hắn không có phản ứng rất nhanh buông xuống, trong tay lưu lại xúc cảm tốt đẹp , nàng cười đến giống như mèo ăn vụng được cá, rốt cục tìm được khuôn mặt dễ nhìn, thật tốt sờ!

Động tác của nàng tới quá nhanh, Cô Ngự Hàn khó lòng phòng bị, phải nói hắn không nghĩ qua sẽ đối nàng đề phòng, hắn cứ như vậy không hề ra sức phản kháng tuỳ nàng bàn tay nhỏ bé tại trên mặt lướt qua.

Tay nàng mềm mại ôn nhu ấm áp, cảm giác cũng khá tốt, mặc dù đây là hắn lần đầu tiên bị một nữ nhân như vậy khinh bạc, lại là một cái vóc dáng so với hắn nhỏ rất nhiều.

"Thế nào? Da ta có tốt không?" Hắn cúi người về hướng mặt của nàng, theo ánh mắt nàng, con mắt đen bóng hiện lên chờ mong đáp án lưu quang.

Da thịt trên mặt cảm nhận được hắn phun tới nhiệt khí, Bối Bối khuôn mặt đỏ lên, nàng ăn nộn đậu hủ còn có thể, bị nam nhân như vậy tới gần... vẫn còn cảm thấy có điểm thẹn thùng.

Sau một hồi suy nghĩ ngẩng mặt, Bối Bối lấy thêm dũng khí đưa tay hướng tới trong ngực hắn đẩy, bĩu môi che dấu mặt mình hồng, tùy ý qua loa tắc trách: "Còn có thể , sau này cần phải bảo dưỡng nhiều hơn còn có thể có phát triển."

Cô Ngự Hàn tinh tường xem vào trong mắt nàng rõ ràng thẹn thùng mà vẫn còn giả thành bộ dáng hào khí mắt, bên môi hiện lên nụ cười hiểu rõ,cũng không vạch trần nàng: "Xem ra muốn phải hướng cô nương xin chỉ bảo."

Bối Bối nhìn hắn ánh mắt mang đầy ý cười thấy vậy không được tự nhiên, đồng thời, liếc mắt thấy nơi vừa rồi mới phát ra hồng tím ánh sáng đã không có bất cứ gì ánh sáng, chú ý tức thì dời đi.

"Di? Nơi đó như thế nào không phát quang ? Kỳ quái , chẳng lẽ ta mới vừa rồi hoa mắt?" Nàng lầm bầm lầu bầu.

"Nơi đó vốn sẽ không có ánh sáng." Tầm mắt Cô Ngự Hàn từ trên cao nhìn xuống, trong mắt thoáng hiện bắt kẻ trộm quang mang.

Làm sao chậm như vậy mới phát giác , nhìn ánh mắt của hắn, Bối Bối cũng cảm giác được chuyện không đúng , nàng dè dặt lui ra phía sau một bước, cười khan nói: "Cái kia, ngươi sẽ không sẽ ngụ ở nơi này đi?"

Dừng trong chốc lát, hắn chủ tâm xem nàng bộ dáng khẩn trương, sau đó tại nàng trong ánh mắt mang theo một điểm nhỏ mong chờ, gật đầu: "Tại hạ đúng là này phòng chủ nhân, không biết cô nương nửa đêm trèo tường tới chơi có gì chuyện quan trọng?"

Bối Bối khuôn mặt suy sụp, hy vọng cuối cùng thất bại, nàng chuyển biến con ngươi đen, cười khan liên tục: "Ha hả a... Vậy không làm phiền , không cần tiễn."

Nói xong, nàng xoay người nhanh chân nghĩ chạy, nhưng là di động không được khoảng cách nửa bước, liền bị người từ phía sau dẫn áo xách quay về, hai chân ở trong không khí khua loạn: "Uy uy uy, buông, ta cũng không phải cố ý muốn vào phòng của ngươi, không cần như vậy hẹp hòi đi, hẹp hòi hẹp hòi..."

"Cô nương, ta nghĩ chúng ta cần kĩ lưỡng tâm sự về hành vi của ngươi..." Cô Ngự Hàn đối nàng giãy dụa đau khổ không quan hệ, dễ dàng mang theo nàng liền hướng tới tẩm cung đi tới, tốt như vậy trêu đùa tiểu nữ nhân như thế nào có thể làm cho nàng chạy, hắn niềm vui thú chẳng phải dễ dàng tìm ra a.

Chap 14: Làm tặc* - thuyết: ta không phải người xấu...

*Tặc : kẻ trộm!

Bối Bối tứ chi giãy dụa trong không khí, nhiều lần đá vào trên người Cô Ngự Hàn, trong miệng lại kêu rên: "Ai nha, cứu người, có người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng ..."

Cô Ngự Hàn nhướng nhướng mày, sau đó đưa tay hướng nàng rời xa thân thể của mình một chút, miễn cho chân nàng tại trên người hắn tác quái.

Giãy dụa thật lâu, nhưng không có bất cứ gì hy vọng tránh thoát, Bối Bối căm tức quay đầu trừng hắn: "Tính như ta nhìn lầm người, còn tưởng rằng lòng của ngươi với mặt giống nhau xinh đẹp, ta đều nói ta không phải cố ý rớt đến trong nhà của ngươi, tại sao đem ta với tặc giống nhau, có gặp qua giống ta như vậy khả ái tặc... Hừ, ngươi cái này hẹp hòi ,vắt cổ chày ra nước, chẳng phân biệt được trắng đen đồ con rệp, mê muội, con rùa..." (Th0: a ha ha ha hóa ra chỗ 'mê đắm-rùa' (色迷迷的乌龟...")của con Oni là chỗ này...a ha ha....pó hết cả tay...mê muội + con rùa= mê đắm - rùa..*khục khục* cười nhiều quá * tắt thở*....a ha ha)

Nghe nàng lải nhải quở trách, Cô Ngự Hàn dở khóc dở cười, nàng mắng từ hình như theo hắn "Trảo tặc" không có bất cứ gì liên hệ , hơn nữa, như thế nào sẽ có 'mê đắm - rùa'?

Không để một chữ vào đầu tiếng mắng làm hắn mặt như mở cờ: "Tiểu tặc, vô luận ngươi như thế nào gọi cũng vô ích, ta hiện tại chính là hảo tâm đem ngươi trở về, nếu là làm cho vương cung thị vệ phát hiện ngươi cái này tặc..."

Hắn cố ý nhấn mạnh âm cuối, ánh mắt mang theo một chút mùi vị đe dọa .

Bối Bối miệng trong nháy mắt khép lại, sau đó rất nhỏ âm chậm rãi vấn: "Bị thị vệ bắt được sau sẽ như thế nào?"

"Răng rắc!" Cô Ngự Hàn vươn một tay tại trên cổ kéo ngang.

Bối Bối theo phản xạ tính chất lui khởi cổ, hai tay rất nhanh che cổ, ánh mắt mang theo khủng hoảng.

Chỉ chốc lát sau, nàng bình tĩnh nhìn Cô Ngự Hàn, tâm tư không ngừng bay lộn, cân nhắc hai người trong lúc đó lợi hại, sau cùng, nàng nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Cái kia dễ nhìn ca, nếu ta không cẩn thận xông vào nhà của ngươi, đại biểu chúng ta cũng rất có duyên phận , kỳ thật ta không phải người xấu, chỉ là ngẫu nhiên lại tới đây, ta thật sự không phải người xấu ! Vì đền bù ta vô tâm quấy rầy, ta lưu lại làm người rửa chân cho ngươi có được hay không? Ta không cần tiền công, tất cả phục vụ miễn phí, ta cam đoan!"

Rất sợ hắn hoài nghi thành tâm của bản thân, nàng đồng thời rất nghiêm túc giơ lên tay phải.

Nàng bộ dáng thận trọng làm Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa mắc cười, tuy nhiên, hắn chỉ là phụng phịu, trầm mặc, tựa hồ tại tự hỏi, trong lúc, dư quang của đuôi mắt hắn đã gặp nàng bộ dáng nín thở tập trung chờ đợi đáp án , ha ha...

"Thật sự? Tất cả phục vụ miễn phí?" Lo lắng đủ rồi, xem đủ nàng khẩn trương ,khả ái bộ dáng, hắn rốt cục mở miệng.

Bối Bối lập tức nặng nề gật đầu: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

"... Được rồi, ta liền tạm thời để cho ngươi lưu tay xem xét." Hắn nói rất khẳng khái rộng rãi, nội tâm lại cười gian liên tục.( T"T anh ơi là anh!!!)

"Da! Thật tốt quá, thật tốt quá, chúng ta đây nhanh lên một chút đi vào tìm bảo vật đi..." Bối Bối cao hứng vung tay đạp chân, thoạt nhìn chân tướng lăng không cào cào như gấu nhỏ.

"Ân?" Cô Ngự Hàn hừ hừ, trừng nàng, còn tìm bảo vật!

Bối Bối sờ sờ đầu tóc,nghiêm mặt cười khan: "Ách... Ta quên nơi này không có kho báu, không có kho báu..."

Xác định nàng đã sẽ không tiếp tục tìm lạ, Cô Ngự Hàn hướng nàng phóng tới trên mặt đất, sau đó liền tiêu sái đi vào tẩm cung lý, dù sao nàng nhát gan sợ chết nhất định sẽ theo kịp...

Bối Bối lay động thoáng cái đứng vững, trong lòng nói thầm, chân đi chạm đất - cảm giác thật tốt... Thấy hắn chạy lấy người , nàng cũng vội vàng theo sau, theo trai đẹp so với bị khảm đầu tốt hơn nhiều!

Chương 15: Phản công!

Trong tẩm cung, Cô Ngự Hàn nửa nằm ở trên ghế, tóc dài đen bóng mềm mại tùy ý rối tung, vạt áo lơ đãng như có chút cố ý mở rộng, cả người thư thái, phảng phất vẻ mê hoặc.

Cách đó không xa là một tiểu nữ nhân với dáng vẻ bất an. Phượng mục hắn hẹp dài hơi hơi hé lên, khóe môi cười châm biếm: "Còn không mau lại đây hầu hạ ta đi ngủ."

Bối Bối thay một bộ y phục của thư đồng. Nàng đứng ở một góc thật xa phòng, nhìn cái khuôn mặt tuấn tú nhưng rất tà kia, lời nói bắt đầu lắp bắp: "Đi ngủ... Đi ngủ... Một mình ngươi đắp chăn lên, nhắm mắt lại không được sao?"

Thoạt nhìn, thấy ngực hắn hình như rất rắn chắc, loáng thoáng những đường nét cơ thể hoàn mỹ, không biết sờ lên có co dãn nhiều không nhỉ?

Nàng vẫn thèm thuồng ước chừng khí lực của hắn, miệng lưỡi đều khô, khiếp đảm đấy nhưng sắc tâm lại nổi lên. Nàng cứ hồn nhiên mất tự giác tới gần Cô Ngự Hàn .

"Tiểu Bối Bối, nước miếng của ngươi đều chảy ra rồi. Có phải ngươi rất thích thân thể của ta hay không a?" Cô Ngự Hàn bỗng bám bên tai nàng và nói.

"A! Sao ngươi lại ở chỗ này -?" Bối Bối vừa nhấc đầu thì bất ngờ chạm phải đôi môi bạc của hắn, một cảm giác giống như điện giật từ trên môi chảy khắp toàn thân.

Mục quang Cô Ngự Hàn chợt lóe lên. Hắn một tay giữ thắt lưng nàng, một tay nâng gáy nàng, không giữ chút khoảng cách nào, hối hả cuốn lấy môi nàng bừa bãi hôn trở lại...

"Ngô..." Bối Bối hai mắt mở to trừng trừng nhìn hắn. Đáy lòng nàng không ngừng kêu rên, nụ hôn đầu tiên của nàng a!

Nàng dùng hai tay đánh vào ngực hắn nhưng không thể rung chuyển hắn mảy may. Nàng chỉ có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của hắn, để mặc lưỡi hắn nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng cảm động, đập loạn nhịp và chân có chút mềm đi...

Không biết thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nụ hôn bắt đầu có chút chuyển hướng.

Hôn mãi cho đến khi bản thân thấy vừa lòng, Cô Ngự Hàn mới buông nàng ra. Nhìn nàng lúc này ánh mắt mê đắm, môi đỏ như cánh hoa hồng, hắn khàn khàn thở dài: "Ngươi thật ngọt."

Lấy lại chút khoảng cách và khi không khí lạnh nhanh chóng thấm tỉnh nàng, Bối Bối cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn và dùng lực mãnh liệt đẩy hắn ra, nàng thở phì phò: "Ngươi... Ngươi sao có thể tùy tiện chiếm hữu ta!"

Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, không những không hề tỏ vẻ xấu hổ mà con ngươi đen còn sáng lóng lánh, mang vẻ gian trá: "Đây là một nội dung ngươi phải hầu hạ ta, sau này trước khi ta ngủ ngươi đều phải dâng nụ hôn của ngươi lên cho ta. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của ngươi nên ta dạy, đừng quên chính ngươi cứ nói muốn hầu hạ ta miễn phí đấy, cho nên ngươi cũng phải học cách hôn ta như thế nào."

Nhìn bộ dạng hắn đúng là tiểu nhân đang đắc chí , Bối Bối tức giận như muốn bốc hơi qua đỉnh đầu. Mắt hạnh nàng vừa đảo đảo, con ngươi đầy lửa giận như muốn nhảy lên. Thì ra muốn dùng mánh khoé là như vậy!

Nàng nở một nụ cười, ánh mắt híp lại và tiến tới gần hắn, thanh âm bỗng trở nên êm tai: "chủ nhân cưng ơi, vậy xin cho ta tiếp tục hầu hạ ngươi đi ngủ."

Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng lấy một tay ẩy hắn hướng lên giường đệm, thân thể đè nặng lên người hắn, sau đó hôn môi hắn tới tấp, ra sưc liếm duyện. Cảm giác được vẫn còn chưa đủ, nàng dời đi dời miệng đi khắp khuôn mặt tuấn mỹ của hắn từ trên xuống dưới, cố ý để nước miếng dính đầy trên mặt hắn.

Cô Ngự Hàn cảm giác môi mình bị nàng cắn đau đau, trên mặt còn ẩm ướt. Hắn trố mắt nhìn đôi mắt to ánh lên những đốm lửa ác độc của nàng trong chốc lát, rồi rất nhanh bờ môi của hắn vênh hướng về phía trước, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Đột nhiên, một tiếng thủy tinh rơi xuống đất "Loảng xoảng lang", rất thanh thúy truyền vào trong tai bọn họ, hai người đồng thời nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy một cung nữ hai mắt ngây ngốc nhìn bọn họ, bộ dáng nàng như thể bị kinh động không nhỏ .

Vương cùng một nam nhân, không, là nam hài, lại... Hôn môi!

*nguyên bản là ' cơ lão' nhưng thật không hỉu cái từ này lên mạn phép theo văn cảnh thay 1 từ khác.

Cô Ngự Hàn hướng về phía cung nữ thì thầm: "Anh Nhi, đi làm việc của ngươi. Không được kể bất cứ điều gì ngươi thấy!"

Cung nữ Anh Nhi nghe được mệnh lệnh nghiêm nghị của vương, bất an lo sợ, hạ thấp người cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.

Bối Bối lăn lông lốc từ trên người Cô Ngự Hàn xuống đứng lên, "Thùng thùng đông" đuổi kịp cánh cửa, ngước tìm nhưng bóng dáng cung nữ đã sớm biến mất. Nàng lại chạy về bên giường nhìn Cô Ngự Hàn: "Nàng hình như đã bị giật mình hoảng sợ, hình như rất sợ chúng ta?"

Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, móc khăn tay ra chà nước miếng trên mặt, đưa tay, cử chỉ mập mờ lau đôi môi đầy đặn của nàng rồi cười xấu xa: " Nàng đã bắt gặp chủ nhân mình bị một nam nhân đè lên người, vậy ngươi nghĩ nàng sẽ không bị kinh hãi được sao?"

"A... Nguyên lai là như vậy sao." Bối Bối nhìn lại bản thân một chút - trang phục nam nhi, mắt đen đảo đảo, ha ha, cái...cung nữ kia nhất định đã cho là nàng - chủ tử là kẻ biến thái.

Lập tức, Bối Bối đưa tay chỉ vào ngực hắn, mắt hạnh giương lên trừng trừng: "Uy, ngươi tên là gì? Là ai?"

Nhìn hắn bộ dáng tựa hồ rất tôn quý, còn ở trong cung điện xinh đẹp như vậy, không biết là quan chức cỡ nào nữa? Nàng phải hỏi cho rõ ràng, sau này còn phải lấy cơm ăn ở chỗ này, hơn nữa... Hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, mặc dù hắn thật rất tuấn tú đi chăng nữa, nhưng nàng vẫn chỉ coi hắn là tiểu nhân!

Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu trong mắt nàng không có một chút ý định che dấu hai chữ ... "Trả thù" . Hắn nghiêng người tới gần bên tai nàng, hơi thở ấm áp: "Ta gọi là... Thương Tuyệt Lệ, là một quý tộc không có quyền, không có thế, nhỏ đến không thể nhỏ hơn."

Tạm thời ... không cho nàng biết trước thân phận thật sự, nếu không nàng cũng sẽ giống như những người khác, đều sợ hãi hắn. Hơn nữa hắn cũng không chuẩn bị để nhận lời nguyền từ khuôn mặt khả ái của nàng a. Thương Tuyệt Lệ, tạm thời phải ủy khuất ngươi vậy.

Bối Bối hung hăng đưa tay chụp được ngón tay đang tác quái tại môi nàng.Nàng bước vài bước tới bên cửa sổ và nhìn về phía bên ngoài lạnh lẽo trong sạch, rồi quay đầu lại bĩu môi: "Nhìn ngươi nhất định là một kẻ được coi trọng, nếu không cái gì... lão Đại vương kia cũng sẽ không đem ngươi an bài ở một nơi tốt như vậy."

Ha ha, thật tốt quá, hắn không bị coi trọng, vậy cơ hội khiến nàng nàng tiếp xúc đến cái... lão Đại vương càng nhỏ!

"Ngươi nhìn hình như đang rất cao hứng thì phải." Cô Ngự Hàn tức giận trừng mắt nhìn nàng. Có phải nàng rất hả hê với việc hắn không được coi trọng không ?

Bối Bối le lưỡi, đưa cao tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm bộ như ông cụ non: "Thương huynh đệ, con đường làm quan luôn luôn là sai trái, ngươi đáng lẽ không nên chọn."

Úc, hắn không có việc gì làm lớn lên cần gì cao lớn như vậy, hại nàng muốn dùng chút lực mạnh cũng khó.

Cô Ngự Hàn dùng tay gõ gõ thoáng cái vào trán nàng: "Đừng quên ta là chủ ngươi là phó, không biết lớn nhỏ gì cả."

Lời của hắn nghe vừa giống như giáo huấn, lại vừa hàm chứa mùi vị sủng nịnh.

"... Chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút ạ, thuộc hạ xin cáo lui." Không biết Bối Bối chưa nhớ lại trang phục của bản thân hay thật sự cố ý mà sau khi nói xong liền nhanh như chớp chạy ra phòng ngủ.

"Tô Bối Bối, ta còn chưa cho phép ngươi đi..." Cô Ngự Hàn nghĩ muốn giữ nàng lại nhưng nàng đã sớm chạy xa. Hắn chỉ có thể nhìn theo thân ảnh nhỏ xinh của nàng bay lượn thật nhanh.

Tại chỗ rẽ, Bối Bối quay đầu lại hướng phòng hắn mà làm cái mặt quỷ : ai để ý đến hắn! Chủ nhân? Hừ, vừa mới rồi hắn còn hôn nàng nha, thế mà mới được không đầy vài giây đã phân rõ giới hạn, kể có dễ nhìn cũng không thể như vậy.

Hoàn thành với sự giúp đỡ của Linhkr!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro