FFVII 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 11 : Chocobo ! To fight with a giant snake !

Khẽ mỉm cười, hắn đặt nhẹ bàn tay vốn chỉ quen cầm kiếm lên vầng trán của Aeris. Cô gái bán hoa bây giờ đã yên giấc và không có biểu hiện mệt mỏi nữa. Nếu ban ngày, nàng đẹp như bông hoa hướng dương đang đón những ánh nắng sớm để khoe vẻ đẹp rực rỡ của mình, thì lúc ngủ trông nàng còn đẹp hơn bông hoa nữa. Nàng đẹp như một thiên thần vậy. Bây giờ hắn mới bắt đầu tận hưởng vẻ đẹp của Aeris, nàng có một khuôn mặt không quá dài cũng không quá ngắn. Nó cân đối và rạng rỡ vô cùng. Mái tóc nàng được tết ra đằng sau dài đến tận eo. Bất giác hắn chợt nhớ đến mẹ hắn, một người mẹ lúc nào cũng chỉ muốn hắn có một người yêu và sau đó cưới làm vợ. Cô gái bà ưng ý nhất là Tifa...Sau khi an tâm về Aeris, Cloud mới tiến đến gần cửa sổ rồi đu mình theo ống nước xuống đến mặt đất. Thanh Buster đã lăm lăm trong tay, Cloud rời khỏi KalmTown.

- KalmFang à ? Giống con sói ư ? Hắn lẩm bẩm trong miệng trong khi vẫn đang từ từ tiến đến khu rừng trước mặt.

Ngay lúc này đây, Cloud đang ở trước mặt một con KalmFang. Không khó để gặp và nhận biết nó trong ánh trăng mờ mờ. Một con sói to lớn với hai cái tai quá khổ đang nhỏ tong tỏng cái mà người ta gọi là nước dãi về phía Cloud. Nó đảo mắt nhìn Cloud một lượt rồi từ từ, chậm rãi từng bước đi vòng quanh. Bất chợt nó rú lên một tiếng ghê rợn rồi nhảy bổ vào Cloud. Từ nãy tới giờ hắn chỉ đứng yên một chỗ mà gằm ghè, thấy con sói có động, ngay lập tức, thanh Buster được vung lên và thức kiếm thứ 13 trong Cửu Âm Chân Kinh được tung ra <_> Đùa chút thôi, lúc này con KalmFang đã bị chẻ làm đôi, quằn quại rên một thứ âm thanh nghe mà sốt ruột.

- Không ngờ mày yếu thế đấy ! Tao những tưởng mày phải thế nào chứ ! Miệng nói tay làm, hắn nhấc cái xác con sói lên và để trên một tảng đá. Bỗng đâu một luồng không khí lạnh bao phủ lấy toàn bộ bầu trời và cả mặt đất. Cloud nhận thức được sự nguy hiểm, khuông mặt hắn bây giờ nhăn lại, hai con mắt nhìn chằm chằm về phía sau rặng cây thông. Hàng trăm con mắt sáng lóe đang nhìn hắn chằm chằm. Đến bây giờ thì hắn có thể khẳng định với bản thân rằng trước mắt hắn là...một đàn KalmFang !

Có đến hàng trăm con KalmFang ! Chúng rú lên những tiếng kinh rợn và vây Cloud lại. Cloud đảo mắt quanh, đâu đâu cũng là địch, không đường thoát thân.

- Được ! Chúng mày vào đây ! Cloud hét lên như để lấy khí thế rồi xông thẳng vào nhằm phá vòng vây. Thanh Buster đi đến đâu, đám quái vật dạt ra đến đấy, nhưng sau đó chúng lại đồng loạt lao lên. Lúc này, khắp người Cloud bê bết máu, hắn đã thấm mệt và bị thương ở cánh tay phải. Thanh kiếm buộc phải chuyển qua tay trái. Nhưng số quái vật còn lại rất nhiều. Bọn chúng lấy phương châm lấy số lượng bù chất lượng để tấn công. Cứ lớp này lui lại là lớp sau xông lên. Cứ thế quần thảo đã 15 phút và rõ ràng bọn KalmFang đang có lợi thế. Thở những tiếng nặng nhọc, Cloud liền cắm phập thanh kiếm trước mặt và luyện Materia.

- Lightning ! Một tiếng thét cất lên và tiếp ngay sau đó là hàng loạt những tia chớp giáng xuống đầu bọn thú. Bọn chúng bị tấn công bất ngờ từ phía trên, bỏ chạy tán loạn. Lúc này Cloud mới ngồi phịch xuống dưới đám cỏ. Màu từ cánh tay phải của hắn chảy ròng ròng.

- Anh không sao chứ ? Bỗng có một giọng nói vang lên.

- Cám ơn cậu ! May mà có cậu giúp đỡ, lúc nãy tôi không còn đủ sức để luyện phép nữa.

- Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu đang đêm thế này anh lại đi ra đây đánh nhau với mấy con quái vật làm gì.

- Ngồi xuống đây đã ! Công nhận cậu thính thật, thân pháp của tôi đã nhẹ nhàng vậy mà cậu vẫn biết. Cloud gọi RedXIII bây giờ đang đi ra từ bụi cây mây.

RedXIII tiến đến và ngồi bên cạnh Cloud. "Chắc không phải anh ra đây để giãn gân cốt chứ ?".

- Thực ra thì tôi đang muốn...kiếm tiền. Cậu biết đấy, cuộc hành trình còn dài và tôi cần phải trang bị Materia cho Tifa, Barett và cả Aeris nữa, tôi không chắc sẽ lo được cho mọi người...Tôi sẽ giết mấy con KalmFang về bán cho tiệm ăn...

- Chúng ta là bạn mà, đúng không ? Nếu cậu thiếu tiền...Tôi có 5000Gil ở đây, nó sẽ đủ cho chúng ta ít nhất trong vòng một tháng tới. Vả lại cậu làm thế này thật là nguy hiểm. Tôi có một bình Potion đây, cậu uống đi rồi chúng ta cùng trở về quán trọ.

Cloud khẽ gật đầu, hắn nhận lấy bình Potion từ RedXIII, trong lòng cảm kích lắm nhưng khuôn mặt hắn thì vẫn vậy, chẳng có vẻ gì.

- Này RedXIII, con mắt bên trái của cậu đâu ? Cloud sửng sốt khi nhìn vào mắt RedXIII.

- À, chuyện này là một bí mật của tôi...

Cloud cũng im luôn.

Không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Hắn chợt nhớ lại chỉ cách đây ba ngày, hắn còn cô độc một mình. Hắn tiếc rẻ vở kịch "Loveless", vở kịch mà hắn rất muốn xem. Rồi hắn gặp Aeris ngay trước rạp, hắn mua một bông hoa hồng với giá 1Gil, rồi đi đánh bom. Sau đó gặp lại Aeris ở một nhà thờ đổ nát. Hắn về nhà Aeris và ra đi ngay đêm đó vì mẹ Aeris không ưa hắn. Hắn giả gái để cùng Aeris cứu Tifa. Gặp Don Corneo. Trở về Sector 7 chứng kiến cái chết của Biggs và Jessie. Rồi tiếp tục tấn công vào tổng hành dinh Shinra, gặp RedXIII. Sự trở lại của Sephiroth và Jenova...liên tục...liên tục...Đến đây hắn không muốn nhớ lại nữa, bây giờ toàn thân mỏi mệt. Hắn muốn ngủ, khẽ kéo chiếc chăn màu trắng lên ngang cổ. Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy dễ chịu thế này, không phải lo lắng, bây giờ hắn đã có bạn và hắn đang ngủ với sự bao bọc của bạn bè. Giấc ngủ đến với hắn lúc nào không hay...

Cloud nheo mắt lại, những tia nắng lọt qua khe của sổ màu hồng đang chiếu thẳng trên gương mặt hắn. Potion thật kỳ diệu, sau một đêm hắn đã khỏe trở lại. Căn phòng trống không, chắc mọi người đã dậy từ lâu nhưng vẫn để hắn ngủ cho đã. Mùi thức ăn từ nhà dưới đưa lên khiến hắn thấy đói cồn cào. Vút một cái hắn đã xuống đến nơi. Mọi người đang ngồi ăn điểm tâm sáng tại một chiếc bàn gần cửa ra vào.

- A ! Cậu dậy rồi à, ngồi xuống đây chúng ta cùng ăn bánh mỳ và bơ nào ! Vừa thấy Cloud, Tifa đã sôi nổi.

Ăn xong phần của mình, Cloud vớ được tờ báo trên chiếc bàn bên cạnh. Một cái tít lớn màu đỏ được in ngay trang nhất "Avalanche, tập đoàn phản động Midgar đã bị xóa xổ. Dân chúng có thể sống thanh bình từ ngày hôm nay !" Đọc xong, Cloud quăng luôn tờ "Shinra hàng ngày" vào thùng rác. Không nên để Barett đọc những dòng này.

- Ăn xong rồi thì chúng ta ra trung tâm thị trấn nào ! Cloud vừa dứt lời là đứng dậy ngay tiến ra phía cửa ra vào. Trông cái dáng của hắn thật có oai của kẻ cầm đầu. Tất cả cùng đứng dậy đi theo Cloud.

Chẳng mấy chốc cả bọn đã đứng trước cửa hàng bán Materia nằm phía trên cầu thang lớn của thị trấn. "Vào đi!" Cloud ra lệnh. Vừa vào đến cửa, tay bán hàng đã liên hồi quảng cáo về các Materia của mình. Chẳng cần nói nhiều, Cloud chỉ tay vào viên Restore và hô :

- Nào, lấy viên Restore ra đây ! Tay cầm viên Materia, Cloud quay mặt vào Aeris và đưa cho cô. "Bây giờ nó sẽ là của cô."

- Của..của tôi ư ? Aeris tỏ ra khá ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Trong chúng ta chỉ có cô là biết dùng nó thôi. Chúng ta không thể thiếu nó trong suốt cuộc hành trình. Vậy hãy nhận lấy và đừng thắc mắc gì cả. Nói xong hắn lập tức quay vào người bán hàng :

- Ông lôi thêm mấy viên chiến đấu nữa ra đây ! Tôi cần thêm 1 viên Poison, 1 viên Earth và 1 viên Heal.

- Ố là la. Mới sáng ra mà đã có người mua nhiều thế này. Quý khách thật là một vị anh hùng. Một con người tuyệt vời...Đã vậy, tôi sẽ bán tổng cộng 4 viên là 2000 Gil nhé ! Quý khách thật là may mắn.

Như không chịu nổi tay bán hàng này lẻo mép thêm một phút nào nữa, Cloud quăng luôn 2000 Gil lên trên bàn rồi cầm mấy viên Materia. Xong rồi hắn tháo luôn hai viên Ice và Lightning trên thanh Buster đưa cho Tifa và Barett.

- Hai người hãy tập sử dụng thành thạo các loại Materia cơ bản này đi. Không biết dùng Materia thì khác nào tự nộp mạng cho kẻ thù ?

- Hay ! Tifa reo lên. Tôi sẽ dùng viên Ice. Tôi rất thích băng, nó làm con người ta cảm thấy dễ chịu. Ha ha bây giờ tôi đã có một viên Materia của mình ! Trông Tifa reo hò mà mọi người không nhịn nổi cười. Tifa đã 20 tuổi rồi nhưng tính cách cô thì vẫn như một đứa trẻ lên mười vậy.

Sau đó cả bọn còn ghé tiệm Item nằm ngay bên cạnh để mua một vài bình Potion. Có vẻ như công việc trang bị đã xong, bây giờ là lúc lên đường. Cả nhóm rời khỏi KalmTown tiến lên phía bắc. Chỉ mất có độ nửa ngày để băng qua khu rừng thông bạt ngàn, rồi đến một đồng cỏ xanh ngát. Giờ đây trước mặt họ là một đầm lầy màu xám. Đầm lầy này không hề có một thứ cây cối nào sống được. Xa xa chỉ thấy bóng dáng một con rắn rất lớn, chiều cao của nó có lẽ đến 10 mét đang trườn thân hình đồ sộ của nó khắp mặt bùn, thách thức kẻ nào dám đến gần. Có vẻ như nó muốn vảo vệ một cái hang rất lớn nằm sâu bên trong. Nhưng các bạn của chúng ta đang cần đi qua ngọn núi này trong cuộc hành trình đến Promise Land.

- Các bạn định băng qua đầm lầy này bằng chân sao ? - Một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau. Đó là một người đàn ông thấp bé. Đầu ông ta đội một cái mũ rơm màu vàng đã ngả màu thời gian - Sao lại không dùng Chocobo nhỉ ? Nó chạy rất nhanh, nhanh hơn cái con rắn kia nhiều lần. Các bạn sẽ không phải đụng độ với nó. À quên. Tôi là Billy, chủ nhân của nông trại Chocobo gần đây.

- Thực chất ra là ông muốn chúng tôi thuê các con Chocobo của ông phải không ? Barett nổi nóng sau khi nghe Billy chào hàng.

- Đúng là như vậy. Nào, chúng ta cùng đến nông trang của tôi.

Nông trang Chocobo của Billy khá là đẹp so với cái dáng người của ông ta. Tổng thể nó gồm một cái chuồng Chocobo lớn ở chính giữa. Bên trái là nhà ở, còn bên phải là căn nhà chuyên gây giống Chocobo. Nơi đây cỏ chất la liệt, trông khá bẩn thỉu so với sự sạch sẽ của chuồng Chocobo bên ngoài.

- Chà ! 5 người...thì phải cần 3 con mới đủ. Tiền thuê là 150 Gil cho ba con. Quá hợp lý còn gì nữa !

- Tôi nghĩ là chúng ta đành phải chấp nhận thôi. Con rắn quá lớn và tôi e...Aeris ngập ngừng.

- Cô nghĩ tôi không đủ sức chém con quái vật đó ra làm đôi sao ? Cloud bỗng thấy tự ái lạ.

- Không...Tôi không có ý đó. Tôi khôn glo cho anh nhưng tôi lo cho mọi người thôi.

- Đúng đấy Cloud ạ. Sẽ rất nguy hiểm nếu ta giao chiến với nó. Thôi, thuê mấy con Chocobo cũng được. Cẩn tắc vô áy náy mà. RedXIII góp ý.

Nghe RedXIII nói như thế, Cloud xuôi ngay. "Được. 150 Gil đây. Cho 3 con !"

- Xong. Các bạn cứ việc dùng nó băng qua đầm lầy. Sau khi các bạn vào hang động. Nó sẽ tự chạy về đây. Còn việc cưỡi nó sao ? Quá dễ. Nó có dây cương sẵn rồi. Chỉ việc leo lên giật dây cương để chạy. Muốn nó quay sang trái thì kéo dây về bên phải và ngược lại. Còn khi muốn dừng lại thì kéo mạnh một cái. Thế thôi. Billy giải thích cặn cẽ.

Bây giờ ba con Chocobo đang đứng trước mặt cả bọn. Trông bọn chúng thật khỏe mạnh với bộ lông óng mượt màu vàng. Chúng cao chừng 1'5 mét và khá giống con gà ngoại trừ hai chân của nó vô cùng rắn chắc.

- Để tôi cưỡi con này ! Tifa nói rồi nhảy luôn lên một con bên cạnh. Aeris cũng ngồi lên phía sau mặc dù ánh mắt nàng lại chỉ chăm chú vào Cloud.

- Còn tôi và RedXIII sẽ đi chung. Cloud lên tiếng sau khi đã cùng RedXIII yên vị trên con Chocobo thứ hai. Còn anh, Barett à, với chiều cao 1 mét 97 và trọng lượng xấp xỉ 100 Ký lô thì anh nên cưỡi một mình một con thì hơn. Ngay cả RedXIII cũng phải phì cười sau câu nói vừa rồi của Cloud. Còn Tifa và Aeris thì tròn mắt vì sự thân mật bất ngờ giữa Cloud và RedXIII.

Cưỡi Chocobo dễ hơn tưởng tượng của nhiều người. Tuy Cloud thì hơi vất vả đôi chút trong việc làm con "Gà khổng lồ" này đi đúng hướng. Còn Tifa và Barett thì thích nghi khá nhanh.

Trước mặt đã là đầm lầy. Con rắn đang chực sẵn trước cửa hang. Thấy có động, nó lập tức trườn đến. Đúng như tính toán. Ngay khi con quái vật áp sát. Tifa và Barett điều khiển con Chocobo rẽ sang phải còn Cloud rẽ sang trái. Tifa và Barett thì thoát rồi nhưng không hiểu Cloud điều khiển ra làm sao mà đâm sầm vào bụng con rắn. Con này gầm lên tỏ vẻ đau đớn. Lập tức cái miệng của nó cắm phập xuống Cloud và RedXIII đang lồm cồm bò dậy sau cú ngã.

- Ice ! Đầu của con quái vật bỗng chốc bị đóng băng vào. Cloud đang lấy tay che mặt hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhảy lên lưng RedXIII và phi về phía Tifa đang đứng luyện phép Ice phía gần hang động. Con rắn sau mấy giây bị đóng đá, lớp đã bắt đầu nóng chảy và nó lại chồm tới ngay sát Cloud và RedXIII. Tifa hồ hôi nhễ nhại tính tung ra thêm một đòn băng nữa nhung sức đã kiệt. Đành phải ngồi thở cầu may cho đồng đội. Barett cũng vào cuộc luôn. Ông ta nhả đạn liên tục vào con rắn nhưng nó vẫn trơ trơ. Miệng con rắn đến giờ vẫn còn đông cứng do vẫn ảnh hưởng bởi đòn Ice lúc nãy. Đổi chiêu thức tấn công, nó gầm lên rồi quất mạnh cái đuôi về phía Cloud. Quá nhanh và quá mạnh. Cloud chỉ "Hự" một tiếng. Thanh Buster tuy đã đưa ra để che chắn nhưng kết quả vẫn bị cái đuôi đánh rầm vào vách núi. Hắn chỉ kịp hét lên : Chạy đi Red ! Rồi ngất lịm.

Chapter 12 : Meet Yuffie and come to Junon Town

- Tỉnh dậy đi Cloud !

- Thôi để cậu ta nằm thêm một lúc nữa.

- Nằm gì mà nằm ! Nó lười thì có ý !

- Anh đừng có nói như vậy chứ.

- Cô còn bênh nó à ?

- Anh là cái đồ thô lỗ ! Cloud chẳng vừa bị con rắn quất trúng sao ? Còn anh ý ! Có ngọc Lightning mà cứ đứng ỳ ra không chịu giúp !

- Thôi...hai người đừng cãi nhau nữa. Tôi tỉnh rồi đây. Cloud từ từ đứng dậy, mặc dù lồng ngực hắn đang đau nhức nhối nhưng thà cố đứng dậy còn hơn là nghe Barett và Tifa cãi nhau thêm một lúc nữa.

- Anh đã tỉnh rồi. Ơn chúa ! Anh ngồi xuống đây đi.

Nghe giọng Aeris nói mà Cloud như thấy cơn đau vừa nãy bây giờ giảm hẳn. Hắn nhìn vào mắt Aeris mà cười trông thật ngốc : giá ai cũng như cô thì chắc tôi dậy từ nãy.

- Đây là đâu vậy? Mọi người vẫn ổn cả chứ ?

- Bọn tôi không sao. Cậu tỉnh dậy là tốt rồi. RedXIII lên tiếng. Nãy giờ nó chỉ quanh quẩn xem cuộc cãi vã của Barett và Tifa.

- Đây là hang động Mythril Mines phía trong đầm lầy - Tifa bỏ mặc Barett đang hầm hầm vì bị chê bai là không biết dùng Materia, đến bên Cloud để xoa đầu anh bạn.

- Sao tôi lại còn sống thế này. Tôi cứ nghĩ là mình chết rồi chứ !

- Anh chết thì ai đưa tôi đến PromiseLand ? Aeris chọc Cloud.

- Chính là bọn tay chân của Rufus đã cứu cậu đấy. Chúng có thêm người mới là Elena. Một cô gái đầy bản lĩnh. Chính cô ấy đã dùng Ice để làm đóng băng con rắn sau đó đưa cậu về hang. Tifa giải thích.

- Sao ? Bọn chúng cứu tôi ư ? Vì lý do gì vậy ?

- Elena nói rằng bọn chúng muốn cậu sống để thằng Rufus có thể giết cậu bởi lần ở tổng hành dinh Shinra cậu đã làm cho hắn phải đổ nhiều mồ hôi.

- Đúng là một bọn dở hơi ! Cloud cười mà trông hắn thật đau khổ, với một người như hắn, việc bị kẻ thù cứu còn sỉ nhục hơn là bại trận. Aeris à, bây giờ là cơ hội để cô dùng viên Restore mới mua đấy.

- Được. Anh ngồi im nhé. Aeris cầm viên ngọc lên và miệng lẩm bẩm niệm phép. Bàn tay nàng giờ đã chuyển sang màu xanh lá cây, từ từ, nàng đưa bàn tay lên trán Cloud rồi ánh sáng xanh bắt đầu lan khắp người Cloud. Cứ như vậy trong vòng 5 phút. Khi luồng sáng đã tắt, Cloud đã trở lại bình thường. Ngực hắn không còn đau nữa mà thay vào đó là một cảm giác dễ chịu.

- Cô làm tốt lắm. Tôi đã khỏe lại rồi.

- Vậy thì chúng ta gấp rút đến bến cảng Junon thôi. Lúc nãy tôi nghe Elena và Rude nói chuyện về Sephiroth. Hình như hắn đang ở Junon.

Cloud và nhóm bạn tiếp tục lên đường. Hang Mythril Mines thật là ẩm ướt và tối tăm. Những vách đá dựng đứng và những lối đi sâu hun hút tưởng chừng có thể nuốt tất cả. Một không khí lạnh lẽo bao trùm. Nhưng không khó để tìm được đường ra vì lúc nãy bọn Rude đã đi ra bằng hướng bắc. Không lâu sau cả nhóm bạn đã thấy được ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào hang qua cửa hang khá lớn. Vậy là lục địa Junon đã ở ngay trước mắt. Nếu đi bằng tàu biển, sẽ rất khó khăn và dài ngày.

Có thể nói lục địa Junon là một trong những lục địa rộng lớn nhất trên cái thế giới này. Và nơi đây, bến cảng Junon đồ sộ không kém Midgar một chút nào. Nếu nói Midgar là tổng hành dinh, là bộ não của Shinra. Thì Junon được coi là một pháo đài vĩ đại có thể chống đỡ tất cả các cuộc tấn công. Với một đội quân hùng hậu về mặt lực lượng và chất lượng, cộng với những công cụ chiến tranh của nền văn minh Shinra. Junon xứng đáng là một mô hình quân đội tiêu biểu. Ngay khi vừa bước chân ra khỏi hang, cả nhóm đã có thể thấy được nó từ phía xa. Lục địa này đâu đâu cũng chỉ là cỏ lau, những bông lau cao đến hơn đầu người. Việc băng qua những bông lau này và đến khu rừng bạch đàn nhanh hơn là mọi người tưởng. Chuyến đi thật vui vẻ, Tifa và Aeris tỏ ra là một cặp khá lý tưởng trong cách nói chuyện. Tifa thì sôi nổi, trẻ trung, dường như nụ cười luôn luôn hiện ra trên nét mặt cô. Thật khó có thể tìm ra ai hiểu và thân với Cloud như Tifa cả. Và cũng thật khó để ai có thể xoa đầu hắn mà không bị thanh Buster nện cho một cú. Vì Tifa hiểu rằng Cloud, với một khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng thật ra Cloud không hẳn là con người như vậy. Chính những năm tháng trong quân đội đã rèn đúc một Cloud vui tươi, hoạt bát như hồi nhỏ thành một con người gan dạ, bản lĩnh nhưng có một trái tim băng giá. Nhưng có lẽ vẫn sẽ còn một người nữa có thể làm việc ấy, đó là Aeris. Trái ngược với Tifa, Aeris có vẻ là một cô gái có học và rất nết na, thùy mị. Bất cứ ai đối diện với Aeris, dù là kẻ máu lạnh như Cloud, hay bặm trợn như Barett cũng không thể nói những lời khó nghe được. Hai tính cách trái ngược nhưng chẳng hiểu tại sao họ cứ ríu rít suốt.

Còn Cloud, bây giờ hắn vẫn thế. Hắn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, chẳng có ai hiểu được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Đôi mắt vô hồn lơ đễnh nhìn về phía những đàn chim đang bay về tổ sau một ngày. Hắn chợt rùng mình. Đầu hắn ong lên. Tại sao mình lại thành ra như thế này ? Mình đang có tình cảm sao ? Không ! Mình vẫn sẽ là mình, mình sẽ không có tình cảm, nó sẽ hại mình, mình sẽ chỉ đi tìm Sephiroth mà thôi, còn các việc khác thì mặc kệ...nhưng...

- Cloud này ! RedXIII nói nhỏ với Cloud khi trước mắt họ là một khu rừng. Tôi cảm nhận từ khi ra khỏi hang đến đây. Hình như cứ có người theo dõi chúng ta. Thân pháp của hắn rất nhanh nhẹn.

- Tôi biết. Cloud vừa nói vừa tiến thẳng vào khu rừng. Thấy Cloud như vậy RedXIII cũng an tâm theo.

Khu rừng này thực chất là một thứ hỗn độn các loại cây tạp nham. To có, bé có, và có cả những sợi dây leo chằng chịt quấn khắp lối đi. RedXIII thấy Cloud ung dung như thế, trong đầu nó có phần không được hài lòng. Rõ ràng là Cloud đang coi thường lời nói của nó, vì nó biết rất rõ người đang bám theo phải có một thân pháp cực kỳ siêu đẳng.

Trời đã về tối. Những tia nắng cuối cùng đã khô héo và từ từ khuất bóng phía sau rặng núi. Những tiếng côn trùng bắt đầu râm ram. Quả thật đối với một khu rừng ẩm ướt và lổn nhổn cây này cái không khí thật khó chịu.

- Chúng ta phải nghỉ chứ hả Cloud ? Tifa hỏi Cloud một câu lấy lệ vì cô biết rõ rằng Cloud có trả lời thế nào thì cô cũng đã ngồi bệt xuống bãi cỏ.

- Vậy ai sẽ là người đi kiếm củi để đốt lửa đêm nay ? Aeris hỏi một câu nghe sao dịu dàng quá đỗi. Và cái ánh mắt cô nhìn Cloud thì dù không muốn, hắn cũng phải gật đầu : "Để tôi".

Gọi là đi kiếm chứ ở đây củi khô cực kỳ nhiều. Chỉ đi vài ba bước chân, Cloud đã ôm về một đống củi. Vậy là lửa được nhóm lên, cả bọn ngồi quây quần bên đống lửa. Cái không khí mát mẻ của buổi đêm dễ dàng đưa đám người mệt nhọc vào trong giấc ngủ say nhưng trong số họ vẫn còn có hai người không ngủ. Đó là Cloud và RedXIII. Cloud thức vì hắn biết rằng có người theo dõi. Còn RedXIII thức để xem Cloud sẽ làm gì khi đối thủ tới. Và tất nhiên chẳng ai biết rằng họ đang thức và Cloud cũng không rõ là mình đang bị RedXIII để ý.

Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng. Đã 3 tiếng đồng hồ kể từ khi không còn tiếng nói chuyện. Nhưng rõ ràng vẫn có một kẻ đang theo dõi từ xa. Cloud cảm nhận thấy kẻ đó có vẻ như chỉ muốn theo dõi thôi chứ không định ra tay.

3 tiếng, rồi 5 tiếng trôi qua, chẳng mấy chốc mặt trời đã bắt đầu ló dạng và từ từ chiếu qua các tán cây cao quá khổ. Vậy là hắn đã thức trắng một đêm, mà kẻ theo dõi vẫn không thấy lộ mặt. Hắn biết Cloud và RedXIII đang thức sao ?

- Dậy đi nào Cloud, cậu lại ngủ quá xá rồi, mặt trời đã lên cao, mau dậy để còn đi đến bến cảng Junon nữa ! Tifa hét vào tai Cloud một cách thô bạo.

Rất lành nghề, hắn khẽ dụi tay lên mắt và nheo mắt lại khi nhận thấy ánh mặt trời chói chang. "Ồ, đã sáng thế rồi !" Hắn nhẹ nhàng đứng lên và vươn vai ra chiều vừa trải qua một giấc ngủ ngon lành.

- Hừ ! Nhanh lên rồi còn đi ! Barett nãy giờ vẫn lầm lì, bây giờ mới lên tiếng.

- À, mọi người chờ tôi một chút !

Nói rồi Cloud lập tức quay lưng bước đi. Mọi người thấy hắn nói thế cũng chẳng phản đối. Nhưng với RedXIII thì khác. Nó có linh cảm rằng Cloud đang có chuyện rồi. Nó cũng lẳng lặng đi theo Cloud. Cloud đi được khoảng 50 mét bỗng hắn đứng khựng lại và nói :

- RedXIII à. Cậu cứ lén lút theo tôi thế ?

- Xin lỗi. Nhưng tôi có linh cảm rằng anh đã phát hiện ra kẻ dấu mặt. RedXIII vừa nói vừa cúi mặt xuống.

- Thôi được. Cậu nhận xét đúng lắm. Nếu tôi không lầm thì đêm qua cậu cũng thức như tôi vậy. Và chắc hẳn cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân của hắn chứ ? Tôi đã biết chỗ hắn ẩn náu rồi.

Bỗng nhiên hắn gằn giọng : Thế nào, mày ra đây đi chứ !

Không có ai trả lời, chẳng có một tiếng động nào phát ra. Cả khu rừng im phăng phắc. Lúc này Cloud quay sang hỏi RedXIII :

- Cậu biết chỗ nó nấp chưa ?

RedXIII lắc đầu. Cloud liền chỉ tay về phía một cây bàng cao lớn và có những tán lá lụp xụp. Vút một cái, Cloud chỉ còn là cái bóng trước mặt RedXIII, mọi việc diễn ra quá nhanh. RedXIII chỉ nghe một tiếng "Rầm". Cloud đã kéo theo một bóng người từ trên cây bàng xuống. Thanh Buster không hiểu hắn rút ra lúc nào đang kề bên cổ kẻ lạ mặt. Đáng lẽ cái cổ ấy đã phải đứt làm đôi nhưng lưỡi kiếm bỗng đứng khựng lại ngay trước khi chạm vào da. Trước mặt hắn là...một cô gái. Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn. Khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt dễ thương. Trên đầu còn quấn một dải lụa màu trắng và mái tóc màu đen được cắt ngắn. Cô gái nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cô. Cả hai cứ như vậy một lúc. Hình như Cloud có phần hơi bất ngờ. Từ trước tới nay hắn chưa từng giết một người phụ nữ nào. Trong lúc đó RedXIII đã chạy đi gọi mọi người đến.

Lúc này, cô gái mới thốt lên :

- Không thể tin được. Tôi đã thua rồi. Anh thật là mạnh mẽ. Chúng ta hãy cùng đi với nhau được không ? Nói xong, sắc mặt Cloud vẫn lạnh tanh, hắn liền bỏ thanh Buster ra và lẳng lặng quay đi. Thấy vậy cô gái liền nhảy ngay lên cây bàng và hô to : Hừm, bỏ đi là sao ? Ta chưa chiến đấu mà. Ở lại và chiến đấu ! Chiến đấu. Tôi nói đấy ! Nào đến đây...Có vấn đề gì vậy ? Anh thật là thú vị ! À đúng như tôi nghĩ. Anh chờ đợi tôi biểu diễn kỹ năng của mình chứ gì ?

Sau một hồi thao thao, cô gái liền vung tay về phía một thân cây thông cách đó một đoạn. Năm tiếng "phập" xé gió và sau đó là năm chiếc phi tiêu cắm vào thân cây trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

- Thế nào ? Anh cần tôi chứ ? Ha ! Tôi biết rằng anh cần sự giúp đỡ của tôi vì...tôi thật là tuyệt vời ! Anh muốn tôi đi với anh chứ ? Thấy Cloud vẫn không có biểu hiện gì, cô gái Ninza liền quay sang hỏi Aeris và Tifa : Hai chị à, cho em đi theo được không ?

- Ờ, việc này...Aeris ấp úng. Rõ ràng là nàng chẳng có lý do gì để quyết định có làm bạn với cô gái lạ mặt này không.

Còn Tifa thì có vẻ khoái chí, nàng chạy ngay đến bên nữ Ninza ra vẻ hồ hởi lắm : Cloud à, tớ rất thích cô gái này. Chúng ta sẽ là bạn, được không ? Rõ ràng là Tifa rất ngây thơ và trong sáng. Nàng thích cô gái chỉ vì đó là một tuýp người mạnh mẽ giống nàng chăng ?

Cloud ngán ngẩm nói một câu : Tùy !

Còn Barett và RedXIII cũng chẳng có biểu hiện gì, ngoài việc cả hai cũng hơi thích cô gái này.

Trông cô gái mừng ra mặt, ngay lập tức cô chạy đến bên Tifa và nắm chặt tay Tifa hớn hở nói : "Chị à, lâu lắm rồi em mới có bạn ! Em vui quá."

- Thế nhà em ở đâu ? Aeris tiến đến và hỏi. Nàng muốn biết rõ xem cô gái là người như thế nào.

- Cái này thì chị cho em được phép bí mật, có được không ?

- Đi thôi ! Cloud ra lệnh nhưng cũng chẳng quan tâm đến ai, hắn nói đi là đi, chẳng ai cản được. RedXIII, Barett và Aeris cũng ngay lập tức đi theo. Duy chỉ có Tifa là ở lại, nàng nắm tay cô gái và chạy theo. Lúc này cô gái mới hốt hoảng vừa chạy theo vừa nói : "Hey ! Đợi đã ! Thậm chí em còn chưa cho mọi người biết tên mà ! Em là Yuffie, là Yuffie !"

Băng qua khu rừng này là đã đến bến cảng Junon. Phía bên dưới là một ngôi làng rất nhỏ dựa lưng vào vách đá. Vừa bước chân vào làng, một thứ không khí nặng nề và ô nhiễm đã táp vào mặt Cloud. Đó chính là bầu không khí của máy móc và sự ô nhiễm của chất thải công nghiệp. Những người dân nơi đây với khuôn mặt khắc khổ và những thân hình tiều tụy đang vất vả chống chọi lại sự ô nhiễm. Họ không muốn đi, và cũng chẳng thể đi đâu bởi đây là quê hương của họ. Nếu không có Shinra, cuộc sống của sẽ tươi đẹp biết bao. Các căn nhà đơn sơ được dựng lên tạm bợ. Đó là một cuộc sống không khác gì khu ổ chuột Midgar.

- Xin lỗi, ông có thể cho tôi hỏi...Cloud bắt chuyện với một người đàn ông ốm yếu đang đứng tựa lưng vào vách nhà của mình.

- Biến đi, quân khốn nạn ! Người đàn ông bỗng tỏ ra rất giận dữ. Những nếp nhăn trên mặt ông ta bỗng giật giật một cách căm phẫn.

Thấy vậy, Tifa liền đến bên ông lão và bắt chuyện : "Chuyện gì đã xảy ra với ông vậy ?"

Vẫn với thái độ căm thù, ông ta không nói nữa mà bỏ vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ngay lúc đó, một người phụ nữ từ căn nhà đối diện bước ra. Với thái độ sợ sệt, bà ta nói với Cloud rằng xin các người hãy tha cho họ. Họ muốn được sống yên ổn. Chẳng ai nói gì, mọi người đang suy nghĩ tại sao mọi người ở đây lại có thái độ như vậy.

Còn Yuffie, cô chỉ là một con nhóc mới lớn chẳng hiểu gì về cuộc đời, đôi mắt láo liêng. Cô phát hiện ra ở dưới bờ biển có một em bé gái đang chơi đùa một mình. Cô liền giật tay Cloud và chỉ xuống "Hãy hỏi em bé kia xem."

Cả đám người kéo xuống bờ biển. Trông thấy thế, em bé đang chơi đùa bỗng hét lên :

- Tránh xa ta ra, quân Shinra xấu xa !

Barett giận dữ gầm lên :

- Bọn tao không phải là quân Shinra, chính bọn tao đang tìm cách giết chúng đây !

- Tôi không tin ! Các người đi đi !

- Nhìn cái gì đằng sau cô bé kìa ! Một con quái vật ! Tifa hét lên kinh hãi.

Từ phía xa có một con quái vật cực kỳ đồ sộ đang đuổi theo một con cá heo. Nó chính là một con rồng nước với cái đầu to lớn và thân hình uyển chuyển. Trên thân nó tua tủa ra các vảy sắc nhọn. Con quái vật ào ạt xô sóng nước và quất mạnh vào bé gái. Cái mõm đầy nanh vuốt phóng tới bên bé gái tội nghiệp lúc này đã ngất xỉu.

Không cần suy nghĩ, không biết lo sợ, Yuffie dường như muốn chứng tỏ mình chính là một chiến binh thực thụ. "Vút vút", ngay lập tức hai chiếc phi tiêu 4 cạnh cắm phập vào hai mắt của con rồng nước. Nó gào lên đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, từ đó tuôn ra những dải máu tươi chảy xuống ào ạt nhuốm đỏ cả một góc biển. Con rồng chao đảo một lúc rồi ngã đánh rầm xuống bãi cát. Hơi thở gấp rút rồi từ từ, từ từ dừng lại. Toàn thân con quái vật giờ chỉ còn là một cục thịt bất động.

- Thật là tuyệt vời ! Em thật là mạnh đấy ! - Tifa chạy ngay đến bên người anh hùng - Nhưng...cô bé kia có phải là đã chết rồi không ? Aeris, Barett và Cloud cùng chạy đến bên bé gái. Cùng chạy đến là một ông lão vận bộ đồ màu xanh. Ông kêu lên đau đớn : "Priscilla". Rồi ông chạy đến và áp tai vào ngực Priscilla. Sau một hồi nhìn quanh, ông bất chợt chạy đến chỗ Cloud rồi kéo hắn lại gần : Cậu ! Cậu là một chàng trai khỏe mạnh. Hãy hô hấp nhân tạo cho Priscilla nhanh lên !

Cloud giật nảy mình, hắn run run : Là...sao ? Là miệng tới miệng ư ?

- Làm đi Cloud ! Barett giục.

- Nhưng...đây là một...

- Cái gì ? Đây chỉ là một em bé mà thôi ! Tifa hét lên.

- Xin cậu hãy cứu cháu gái tôi, làm ơn đi mà. Chẳng lẽ cậu lại không biết làm việc đó ư ? Cậu chỉ cần lấy một hơi dài rồi truyền hơi thở ấy cho Priscilla thôi.

"Hãy mau làm đi !" Lúc này thái độ của người đàn ông không còn van xin nữa mà là ra lệnh. Ông ta không muốn chần chừ thêm một phút nào nữa.

Cloud đành phải nghe theo. Hắn đặt Priscilla lên ngang tầm mặt rồi lấy một hơi rất sâu. Sau khi thấy có vẻ là đã đủ, hắn mới từ từ chạm môi vào môi bé gái rồi truyền toàn bộ luồng không khí này vào lồng ngực Priscilla.

"Khực", miệng cô bé trào ra vô khối nước biển. Đúng là bị sặc nước thật. Cloud hoảng hồn buông ngay Priscilla ra.

Chapter 13 : Sephiroth and Jenova return

"Điều đó nhắc nhở ta"

- Ngươi là ai ?

"Cậu sẽ tìm thấy nhanh thôi. Nhưng quan trọng hơn, 5 năm về trước..."

- 5 năm trước...Nibelheim ?

"Khi cậu đi tới Mt.Nibel rồi, Tifa là người hướng dẫn, đúng không ?"

- Đúng, tôi rất ngạc nhiên.

"Nhưng có ai hơn Tifa nào ?"

- ...Tôi không rõ.

"Đó là một cơ hội lớn để cậu nhìn thấy cô ấy lần nữa."

- Cái này...

" Nhưng vì sao cậu không thể nhìn thấy cô ấy ?"

- Tôi không biết...Tôi không nhớ gì cả...

"Vì sao không thử hỏi Tifa xem."

- Đúng...hỏi Tifa...

"Rồi ! Hãy thức dậy đi !"

Cloud bừng tỉnh, mồ hôi trên trán hắn giỏ từng giọt tong tỏng xuống chiếc chăn bằng vải thô màu bạc. Hắn vừa mơ. Một giấc mơ thật lạ. Ai đã nói chuyện với hắn trong giấc mơ vậy ? Rất khó khăn, hắn đưa hai tay lên đầu và nhắm mắt lại, từng câu trong cuộc nói chuyện hiện về rõ mồn một. Người này là ai ? Tại sao hắn biết về việc Tifa là người dẫn đường ở Nibelheim 5 năm trước, và tại sao hắn lại biết rằng mình không thể nhớ rằng mình đã cùng Tifa đi mặc dù mình lại có cảm tưởng là có nhớ ? Cloud bỗng toát mồ hôi lạnh. Hắn nhớ về một người...

- Dậy đi Cloud, dậy nhanh lên ! Cậu đã ngủ suốt cả đêm rồi còn chưa đủ hả ? Tiếng Tifa lanh lảnh. Cô bước vào phòng rầm rầm rồi sau đó kéo roẹt cái chăn mà Cloud đang trùm qua đầu. Thấy Cloud mồ hôi đầm đìa, Tifa bỗng bật cười, cười đến nỗi không thể chịu đựng được, cô lấy tay đập mạnh vào người Cloud, nước mắt giàn giụa. "Không ngờ người như cậu lại có thể bị ngất dễ dàng như vậy."

Cloud cũng thấy ngượng, hắn có nhớ rằng sau khi làm cái việc mà hắn không muốn với cô bé Priscilla, hắn buông cô bé ra và...ngất lịm.

- À này Tifa. Khi tớ và Sephiroth đến Nibelheim, cậu đã ở đâu vậy ? Cloud hỏi Tifa, câu hỏi này có hai mục đích. Một là nó ngăn Tifa thôi cười, hai là nó cũng đang là câu mà Cloud muốn nói với Tifa.

- Ờ...chẳng phải chúng ta nhìn thấy nhau sao ? Tifa hơi bất ngờ trước câu hỏi.

- Thời gian khác.

- Không...đó là 5 năm trước đây. Tớ.... Nhưng có điều là lạ. Nhưng thôi, Priscilla đang đợi chúng ta ngoài kia đấy. Nói xong Tifa chạy vội ra ngoài. Có lẽ cô cũng không muốn nhớ về việc này.

Cloud đã tỉnh hẳn, hắn nhận thấy nơi hắn nằm là một chiếc giường gỗ ọp ẹp trong một căn phòng đổ nát. Những mảng tường loang lổ bị bong từng mảng xi măng để lộ những viên gạch thò ra thụt vào. Các đồ đạc trong nhà thì cũ kỹ và tàn tạ. Mùi ẩm mốc và bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy nơi đây. Vươn vai đứng dậy, Cloud rời khỏi căn phòng có chiếc giường và đi đến một căn phòng lớn hơn. Có lẽ đây là phòng khách. Cloud đảo mắt nhìn quanh, phòng khách cũng chẳng có gì khá hơn cái phòng hắn ngủ ban nãy. Đồ đạc thì bừa bộn, chất đống khắp phòng. Có lẽ chủ căn nhà này không muốn vứt đi các món đồ đã hỏng vì họ cũng chẳng thể mua được các đồ đạc mới hơn ? Rảo bước qua tấm thảm xanh, Cloud đã đứng trước cửa ra. Thì ra đây chính là nhà của người phụ nữ khuyên hắn nên đi đi.

Vừa bước ra khỏi cửa, Aeris, Barett, RedXIII, Yuffie và Tifa đã đợi sẵn hắn bên ngoài. Nhìn cái bản mặt hắn bây giờ trông thật tội nghiệp, hai con mắt cụp xuống, tóc tai bù xù, quần áo bê bết. Hắn tiến lại gần Yuffie, nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng là cô vừa có một sự ra mắt tuyệt vời nhưng sao hắn lại cảm thấy ở con người Yuffie có một cái gì đó không ổn.

- Ừm...Hắn lấy giọng rồi...À, cô bé à, cô rất tuyệt đấy nhưng tôi muốn hỏi cô rằng cô đi theo chúng tôi có mục đích gì ?

Quá bất ngờ trước câu hỏi có phần hơi gấp gáp vừa rồi của Cloud, Yuffie đứng lặng người ra rồi ngay sau đó, cô tìm lại cảm giác trên đôi môi ngay.

- Trời ơi, anh Cloud ơi, em đã 16 tuổi rồi, đừng gọi em là "cô bé" ! Anh muốn đánh đồng em với nhóc Priscilla sao ? Yuffie vừa nói vừa chống tay vào bụng ra vẻ không bằng lòng.

- Thôi, đừng đánh trống lảng nữa ! Hãy đi thẳng vào vấn đề. Cô đi theo chúng tôi làm gì ?

- Anh gọi em là "em" thì em sẽ nói !

Bất chợt Yuffie nhìn thẳng vào con mắt của Cloud, cô bắt đầu thấy sợ. Một con mắt nghi ngờ, hơi có phần đe dọa đang nhìn cô, và nhất là nó sắc đến độ nếu nhìn thêm một lúc nữa thì...

- Này Cloud, cậu làm gì mà tra hỏi Yuffie ghê thế ? Tifa đứng ngoài nhìn thấy lo cho Yuffie nên can thiệp. Nhưng cô đâu biết rằng linh cảm của Cloud không phải là không có cơ sở. Cô còn quá ngây thơ. Được đà, Yuffie liền chạy ra sau Tifa mà khóc rống lên :

- Ôi chị ơi ! Em sợ quá ! Chị bảo anh ấy đừng làm như thế nữa...

Lúc này, Barett lên tiếng bênh vực cho Yuffie : "Thôi, cậu làm cái quái gì vậy ? Chúng ta đang cùng hội cùng thuyền mà !". RedXIII cũng khuyên Cloud thôi không tra hỏi nữa. Cloud chẳng còn biết làm thế nào đành quay đi chỗ khác.

Phía trên ngôi nhà người phụ nữ là nhà của Priscilla. Bây giờ trông cô bé đã khỏe hẳn. Cô bước ra khỏi nhà và đưa một cái nhìn đầy thân mật với Cloud.

- À, ừm...Thành thật xin lỗi tất cả mọt người. Em đã nhầm tưởng các anh chị là lính của Shinra...vì em thấy anh Cloud mặc chiếc áo đó. Nhưng không sao. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết. Em còn nợ anh Cloud một lời cám ơn.

Cô bé ấp úng nói ra lời xin lỗi nhưng trong câu nói vừa rồi, Cloud biết rằng cô bé có phần sợ chiếc áo mà hắn đang mặc. Chiếc áo đã cùng hắn nhiều năm xông pha. Hắn biết. Nhưng hắn chẳng biết nói gì khác ngoài một câu vô bổ :

- Thế thì tốt !

- À, em có một mòn quà dành cho anh Cloud đây. Nó rất đặc biệt đấy ! Nói xong cô bé xòe bàn tay ra đưa cho Cloud một viên ngọc màu đỏ. - Nhưng thật sự là em không biết nó có tác dụng gì. Em chỉ biết rằng đây là vật mà cha em để lại cho em. Anh đã cứu mạng em. Em xin tặng lại anh. Mong anh đừng từ chối.

Cloud liếc nhìn viên ngọc. Quả thật là từ trước đến nay. Ngọc màu xanh lá cây, hay vàng hắn đã nhìn thấy rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một viên ngọc đỏ. Nhưng không phải vì thế mà hắn đồng ý lấy viên ngọc đó để coi như một sự trả ơn. Nghĩ vậy hắn nói :

- Anh cứu em không phải để được trả ơn. Nếu nó là của bố em để lại, em cứ giữ lấy. Ắt sau này có việc dùng đến.

- Có tiếng nhạc ! Barett hô lên rồi chạy đến bờ biển. Đúng là có tiếng nhạc thật. Tiếng nhạc chào mừng của quân đội.

- A tôi biết ! Priscilla reo lên. Đó chính là buổi lễ nhận chức chủ tịch mới của Shinra. Hắn là Rufus !

- Rufus !? Tao căm thù nó...Barett rít lên trong kẽ răng.

- Ông bà của em kể lại rằng ngày xưa bãi biển này vô cùng đẹp khi họ sống. Nhưng sau khi Shinra xây dựng cái thành phố đó ở trên, mặt trời đã không thể nào soi sáng được đến đây. Và nguồn nước thì bị ô nhiễm trầm trọng. Em căm thù Shinra, tất cả người dân ở đây đều căm thù Shinra, bọn chúng đã và đang giết chết...

Đến lúc này thì Priscilla không thể nén nổi nữa, cô bé khóc òa lên, cô tưởng tượng về một cuộc sống bình yên với bãi biển đầy nắng và gió. Làn nước trong xanh mà ở đó, Priscilla và những người dân trong làng đang nô đùa vui chơi. Nhưng với sự có mặt của Shinra, điều đó là không thể xảy ra.

Aeris tiến đến bên Priscilla và đặt đôi bàn tay lên vai cô bé.

- Chị hứa với em là sau này thành phố phía trên sẽ bị dỡ bỏ. Và em sẽ lại có cuộc sống mà em đã được ông bà kể lại. Chị hứa đấy !

- Thật...không ? Lúc này Priscilla đã ngừng khóc. Aeris vội vàng lấy một tấm khăn mùi soa từ bên trong túi áo và lau nước mắt cho cô bé. Lau xong, Aeris vội vã quay sang nói chuyện với Cloud :

- Anh có nghĩ rằng Rufus sẽ vượt đại dương để đến phía bên kia lục địa không ?

- Đúng ? Sephiroth sẽ đi cùng và vượt qua đại dương ? Cloud hỏi lại với ánh mắt có vẻ đồng tình.

- Được ! Tôi đồng ý với ý kiến này. Chúng ta sẽ trà trộn vào con tàu mà Rufus sẽ đi. Tôi đã thấy nó đậu ở bến cảng ! Barett có vẻ rất hào hứng. Các bạn có biết vì sao không ? Bởi vì người mà Barett căm thù nhất chính là Rufus. Hắn là người chỉ huy chính chiến dịnh truy quét Avalanche và hơn ai khác, hắn là mục tiêu đầu tiên để Barett trả thù.

- Thật là tuyệt ! Em đã không chọn lầm khi quyết định đi cùng với các anh chị ! Em sẽ đi cùng mọi người và sẽ đánh nhau với tên Rufus đó. Chính nó đã phá tan...Đến câu này thì dường như cổ họng Yuffie bị nghẹn lại thì phải. Hình như cô vừa mới nói một câu nghớ nghênh. Sau đó Yuffie im bặt.

Cũng may mà chẳng ai để ý đến thái độ vừa rồi của Yuffie. Mọi người đang bàn bạc việc làm thế nào để trà trộn vào tàu mà không bị phát hiện.

Cuối cùng, quyết định được đưa ra là tất cả sẽ đột nhập bằng cách giả dạng thành thủy thủ tàu. Đó là cách rất an toàn, lại không tốn sức. Nhưng để an toàn tuyệt đối, tất cả không được động thủ, chỉ được làm cho chúng ngất đi và lột quần áo mà thôi. Và còn một điều vô cùng quan trọng là tất cả không được đi cùng nhau. Vậy là Cloud sẽ leo lên trên bằng con đường dây cáp điện. RedXIII sẽ đi với con đường núi đá. Barett chọn một lựa chọn điên rồ nhưng có vẻ an toàn nhất : Bơi đến bến cảng cách đó 2 Km. Còn 3 cô gái của chúng ta, tại sao tên lính gác cửa nỡ để 3 người đẹp ở bên ngoài trong khi bên trong thành phố thật là ấm cúng ? Quyết định xong xuôi, tất cả chào từ biệt Priscilla và lên đường. Mỗi người một hướng.

Chúng ta sẽ cùng theo dõi bước chân của nhân vật chính câu truyện này, Cloud. Sau khi chia tay mọi người, hắn ngước nhìn lên các trụ điện của toàn bộ Junon. So với Midgar, "cái Piza khổng lồ" thì ở đây quả thật là chẳng bõ bèn gì. Với hắn, việc leo lên trên mà không để ai phát hiện thật quá đơn giản. Chỉ sau 1 giờ đồng hồ, hắn đã có mặt ở thành phố Junon, bến cảng lớn nhất thế giới.

Hôm nay, đường phố Junon tràn ngập cờ hoa, trên các trục đường, trên các mái nhà và trên các cột đèn. Những tấm vải cỡ lớn được in màu đỏ. Trên đó điểm dòng chữ "Rufus" màu vàng chói. Đúng, bởi vì hôm nay là lễ nhận chức tổng thống của hắn. Mà hắn làm tổng thống thì người dân Junon có quyền vui mừng, có quyền tự hào và có quyền hi vọng ? Điều đó thì chẳng ai biết nhưng giờ phút này đây, ai ai cũng tung hô hắn. Xa xa vọng lại có tiếng nhạc chào mừng của quân đội, Cloud thực tình cũng chưa nghĩ ra cách làm gì tiếp theo. Đang lớ ngớ giữa đường thì bất chợt một bàn tay rắn chắc đặt lên vai hắn. Lập tức quay lại, người đã vỗ vai hắn là một tên lính Shinra. Tên này bận một bộ trang phục đỏ mà theo sự hiểu biết của Cloud thì đó chính là một đội trưởng.

Vừa quay lại, Cloud đã bị tên đội trưởng giáng cho một phát vào đầu đau điếng. Kèm theo sau đó là tiếng la mắng :

- Tôi không hiểu cậu làm gì trong giờ phút này !? Trong khi các đồng đội của cậu đang tích cực tập luyện thì cậu lại lang thang nơi này với một bộ quân phục cũ kỹ kia ? Theo tôi !

Cloud mừng thầm, hắn không ngờ tên đội trưởng đã nhầm lẫn hắn với một tên lính Shinra. Bây giờ Cloud chỉ còn biết lẽo đẽo đi theo. Tên đội trưởng dẫn Cloud vào phòng thay đồ và dúi cho hắn một bộ quân phục mới toanh. Cloud chỉ dạ dạ vâng vâng rồi mặc bộ quần áo mới vào. Tất nhiên là hắn chỉ mặc đè lên bộ cũ thôi. Trong đầu óc hắn, bộ quần áo ấy là một kỷ vật khó quên. May sao rằng tên đội trưởng chẳng phát hiện ra.

- Theo tôi !

Cloud suýt buột miệng nói rằng : "Đi đâu ?" nhưng may sao cái lưỡi của hắn kịp rút lại.

Tên đội trưởng dẫn hắn trở lại con đường trung tâm. Ở đó, từng dòng lính đi theo tốp hình vuông đang tiến vào pháo đài. Đi trước từng tốp là một đội kèn trống và những lênh lính đi theo rải hoa khắp đường phố. Những nhà dân bên đường thì vẫn cờ và tung hô "Rufus" cuồng nhiệt. Họ đứng trên mái nhà, trên ban công, từ trong cửa sổ.

- Vào đội hình đi !

Cloud liếc nhìn thấy từ trong một nhóm lính bị thiếu mất một. Cloud cười mỉm rằng tên lính nào lại giúp cho hắn dễ dàng như vậy.

- Vâng, thưa ngài ! Cloud hô to rồi lựa lúc nhóm này đi ngang qua và chạy thật nhanh vào hàng ngũ. Theo tiếng trống, hắn có thể làm chủ được đôi chân để đi đúng theo nhịp. Cứ như vậy, chẳng bao lâu sau hắn đã cùng đội hình đến tận bến cảng. Rufus và Heidegger đang đứng bên dưới chiếc dây cáp nối với tàu thuỷ. Rufus đang bàn bạc về chuyện chiếc tàu đã chuẩn bị xong chưa. Cloud đang ở trong đám quân nên cũng chẳng nghe ra cái gì. Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng thì Rufus cùng Heidegger cũng đi lên tàu. Rufus đi rồi, ở trong đám quân tiếng nói chuyện mới bắt đầu râm ran cả lên. Cloud cũng nghe được họ nói với nhau về một người đàn ông mặc áo chàng đen xuất quỷ nhập thần, chỉ trong 2 ngày đã có ít nhất 4,5 quân lính bị giết hại, thật là đáng sợ. Lai lịch của người đàn ông này không rõ. Có một người khăng khăng khẳng định rằng đó chính là Sephiroth, một con người huyền bí. Cloud đang định chạy lại hỏi han thì tên đội trưởng đã quát tháo ầm lên và ra lệnh giải tán.

Giờ đã biết con tàu nằm ở đâu. Cloud bắt đầu hành động. Hắn giả vờ giải tán nhưng thực ra sau đó hắn tiếp tục vật vờ tại bến cảng. Và điều gì đến cũng sẽ phải đến. Chỉ cần một khoảnh khắc lơ đễnh của tên lính canh, Cloud đã vô sự mà vào được con tàu. Vào được tàu rồi, trước mắt hắn là hàng lô hàng hóa được đóng thành từng kiện gỗ. Liếc nhìn vài lượt, hắn chui tọt vào một xó xỉnh trốn trong đó chờ đợi...và nghĩ về câu chuyện nghe được trong đám quân lính...

Một giờ đồng hồ đã trôi qua, Cloud vẫn ngồi trong cái xó xỉnh ẩm ướt và tối tăm. Hắn nghĩ về Sephiroth.

Hai giờ đồng hồ tiếp tục trôi qua, Cloud vẫn ngồi đó. Hắn nghĩ về Aeris, Tifa, Barett, RedXIII, Yuffie. Không biết họ đã lên tàu chưa ?

Ba giờ đồng hồ qua nhanh chóng. Cloud bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Chân tay hắn rã rời. Hắn suy nghĩ về cuộc đời của mình. Hắn sợ có bạn...

Đã lâu lắm rồi kể từ lúc hắn bước chân lên tàu này. Bây giờ, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Mới đây khoảng 2 phút, tiếng cười nói của bọn thủy thủ còn vang vang...Sự yên lặng đáng sợ va đập vào tim hắn. Hắn biết mình phải làm gì. Hắn vươn vai đứng dậy, lách qua khỏi các thùng hàng. Một chút ánh sáng yếu ớt trên tàu len lỏi qua những ô kính đủ để Cloud thấy được la liệt xác các thủy thủ nằm ngổn ngang, đầu đứt rời với một nhát chém. Như người mất hồn, Cloud chậm rãi bước qua đám xác chết, đi theo vết máu màu đỏ còn ướt nhẹp dưới sàn tàu. Vết máu kéo dài đến tận buồng máy. Tận sau cánh cửa. Không cần suy nghĩ, hắn cứ như vậy mà đẩy cánh cửa ra.

- Cloud ! Chúng ta đã gặp lại nhau sau nhiều thời gian xa cách ! Trong bóng tốI tĩnh mịch, giọng một người đàn ông vang lên.

- Ngươi là...Cloud khẽ phát âm qua hơi thở gấp gáp.

- Cậu không nhận ra ta sao ? Mới đó đã quên rồi ? Cậu có thể quên ta, nhưng ta thì không thể quên cậu ! Trên ngực ta còn in tác phẩm do thanh Buster làm ra đây.

- Se...se...Cloud tim đập loạn nhịp, mồ hôi ròng ròng. Hắn ấp úng nói ra một từ mà hắn sợ, Sephiroth.

- Đúng, thế là cậu vẫn còn nhớ ta - Lúc này, cơ thể Sephiroth phát ra một luồng sáng bao trùm. Chẳng mấy chốc căn phòng sáng rực như ban ngày. Sephiroth, hắn đang ngồi đó. Trên một xác thủy thủ. Thanh Masamune vẫn cắm vào lưng. Hắn lấy tay vuốt mái tóc bạch kim dài quá eo ở trán để có thể nhìn rõ Cloud và cũng để Cloud nhìn rõ mình. - Đã lâu không gặp !

- Nhưng bây giờ, ta còn có việc phải làm. Chào tạm biệt. - Sephiroth khẽ cười mỉm. Nụ cười của hắn sau khi giết người thật là đáng sợ. Đó có thể là lời cảnh báo với Cloud về những gì sẽ tiếp tục xảy đến vớiCloud trong tương lai. - Chà, không hiểu bây giờ cậu thế nào nhỉ ? Hãy thử sức với công trình mới nhất của ta. Jenova - Birth. Không khó đâu. Chúc cậu có một trận chiến hay...ha...ha...Sephiroth bất ngờ cười lớn. Thân hình hắn bắt đầu lơ lửng trên không trung. Vút một tiếng. Toàn bộ cơ thể hắn bay xuyên qua lớp vỏ con tàu, để lại sau lưng là một vật màu đỏ hình cái đuôi ngoe nguẩy.

Cloud từ nãy đến giờ chỉ biết đứng nhìn và nghe Sephiroth nói. Cho đến khi Sephiroth bay đi rồi, cái đuôi kia giờ đã lớn lên cao 3 mét, đó chính là một con quái vật được cấy tế bào Jenova với cái đầu y chang Jenova, còn thân hình thì đồ sộ với hai cánh tay dài và không có chân. Miệng Cloud chỉ lẩm bẩm "Sephiroth, Sephiroth, Jenova...đã quay trở lại rồi..." cho đến khi cánh tay của Jenova - Birth bỗng chốc dài ra và quấn chặt lấy người hắn. Hắn mới biết rằng mình đã bị trói.

Chapter 14 : My friends

Những người bạn của tôi

A...a ! Cloud kêu lên trong sự đau đớn, hai cánh tay bạch tuộc của Jenova - Birth đã quấn chặt lấy người. Đây chính là một con quái vật thực sự theo đúng nghĩa của nó.

- Mày...mày chính là bản sao của Jenova ? Cloud trước khi phun ra một loạt máu tươi cố trấn tĩnh hỏi.

- Chính xác...Sephiroth đã tạo ra ta, ta là nô lệ trung thành của người. - Con quái vật bật cười khanh khách với bản mặt đáng sợ. - Và mày sẽ là chiến công đầu tiên của tao dâng lên người.

Cloud nhắm mắt lại. Hắn đã đầu hàng số phận, mặc cho cả cơ thể hắn bị quăng quật vào bên trái, rồi bên phải vỏ tàu, xen lẫn tiếng cười man rợ.

Hắn đã đầu hàng, nhưng hắn nên nhớ rằng hắn còn có bạn. Bạn là người hiểu ta, giúp đỡ ta qua cơn hoạn nạn, cùng chia ngọt sẻ bùi cùng ta. Và lúc này, những lời nói đó của mẹ hắn bỗng vang vang lên trong trí óc. Khi hắn có thể nhìn thấy mọi người đang xông vào chiến đấu để giải cứu hắn. Hắn ngất đi, chẳng còn biết gì nữa.

- Con quái vật này khỏe quá ! Em đã dùng hết mọi bí kíp ra rồi mà nó vẫn trơ trơ ! Yuffie hổn hển.

- Hừ ! Nếu chúng ta cứ đánh tay không thế này chẳng ăn thua, cả băng đạn giã vào mà cứ như bắn vào sắt thép ! Barett cay cú tháo cả khẩu Assault Gun vứt đánh rầm xuống đất.

- Thế đánh thế nào nữa ? Tôi cũng đã dùng hết năng lực số Materia rồi, nó có sao đâu. Mà quân ta ai cũng đã bị thương cả rồi...

Chưa kịp nói hết câu, RedXIII vội vàng cuộn người lăn đi chỗ khác khi cái cánh tay - bạch tuộc vồ đến. Tuy tránh được nhưng khi vừa mới hoàn hồn, nó đã bị ăn ngay một phát dính vách khi cánh tay thứ hai trườn đến. Bây giờ con quái vật đã mọc thêm hai cánh tay mới từ sau lưng.

- Ice ! Một tiếng hét vang lên, một tảng băng lớn đã bao bọc lấy đầu Jenova - Birth. - Rồi, bây giờ làm cách nào để đánh nó đây ? Tifa gấp gáp.

.....

- Nhanh lên, không kịp rồi...

Tình thế đã vô cùng nguy hiểm, tảng băng tan dần, tiếng cười man rợ lại tiếp tục sang sảng bên tai. Mụ ta coi cả đám người này chỉ như là một trò chơi, mụ vờn, mụ đe dọa, nhưng mụ chưa muốn giết vội. Mụ muốn vui vẻ một lúc. Nhưng có lẽ trò chơi đã sắp đến hồi kết, thân hình Jenova - Birth bắt đầu phình ra, sau đó là một loạt những cái gai nhọn hoắt đâm tua tủa quanh thân. Thấy vậy, mọi người không ai không khiếp sợ. Nhìn thấy cảnh này, Yuffie muốn buồn nôn, cô sờ lại cái túi trước ngực của mình. Phải liều thôi !

- Để em ! Yuffie chạy lật đật ra trước mặt mọi người, tay cầm một viên ngọc sáng lên ánh đỏ, miệng lẩm nhẩm luyện chú.

Ầm ! Cả người Yuffie bị nhấc bổng lên cao. Jenova - Birth đã quấn chặt lấy người cô.

- Thả ta ra...Đồ khốn !

- Đây là đứa thứ hai, chà...còn bốn đứa nữa, đợi 1 phút để ta mọc thêm hai tay...lũ chó con...

Aeris lúc này đang luyện phép hồi sức cho RedXIII, mắt nhìn Yuffie mà thương cảm vô cùng. Bây giờ, cô chẳng thể nghĩ ra cách nào cả ngoài việc chữa trị vết thương cho mọi người.

Cánh tay ngày càng quấn chặt, Yuffie đau đớn không thể tả xiết, bất giác cô nhìn sang Cloud, hắn trông như một người đã chết. Căm tức trào dâng, bỗng nhiên Yuffie nhớ lại những viên ngọc màu đỏ mà cô đã đọc được trong thư viện của cha. Và cô đã hiểu vì sao lúc nãy không thể luyện được. Đơn giản vì đó chính là một viên ngọc gọi thần hộ mệnh. Những viên ngọc này sau khi Jenova đâm xuống trái đất cách đây 2000 năm thì không ai nhìn thấy nữa. Không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì Yuffie chính là một chuyên gia về Materia. Tay vẫn cầm viên ngọc, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Jenova - Birth và nói với mụ : "Giờ tận số của mày đã điểm."

- Cái gì ? Khuôn mặt mụ nhăn lại, mụ bắn một cái nhìn đầy thương hại đến Yuffie "Mày sợ quá nói nhảm rồi sao ?" Cánh tay thứ 5 đã mọc xong, chuẩn bị đến cái thứ 6.

- Ta gọi sức mạnh của người ! Vị thần tối cao mà ta là người sở hữu ! Ta ra lệnh triệu tập !

Dứt câu nói, xung quanh hàn khí bốc lên dữ dội. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi vật xung quanh đều đã đóng thành băng.

Miệng rum cầm cập, Tifa chỉ còn biết thốt ra "Chuyện gì xảy ra vậy ?"

Lúc này Jenova - Birth đã bắt đầu tỏ ra bối rối, mụ nhìn quanh xem ai là người tạo ra sức mạnh đáng sợ này. Tay mụ lơi đi.

Sau khi hết thảy mọi thứ đều đã đông tụ thành băng, từ trên trời, lọt qua nóc con tàu, một thân hình khổng lồ xấp xỉ Jenova - Birth đã lộ diện. Đó là một người phụ nữ với thân hình được phủ một lớp tuyết trắng xóa. Khuôn mặt sắc lạnh, mái tóc màu vàng được quấn ngang vai. Vừa đáp xuống, người này đã quỳ xuống bên dưới Yuffie trước sự kinh ngạc của mọi người.

- Hãy giết nó và giải thoát cho ta ! Yuffie hét lớn ra lệnh.

- Tuân lệnh ! - Dứt câu nói, lập tức toàn bộ thân hình đồ sộ của Jenova - Birth lập tức bị một lớp băng dày bao phủ, mắt mụ trợn ngược lên. Ngay sau đó là hai thân hình rơi bịch xuống, một của Yuffie, một của Cloud. Vị thần này tiến đến gần Jenova - Birth, toàn bộ cánh tay phải đã biến thành một tảng băng lớn. Áp sát, sau đó là một đòn chí tử vào giữa bộ óc, chẳng còn lý do gì để Jenova - Birth tồn tại nữa. Làm xong nhiệm vụ, bà ta từ từ tan theo những tảng băng bao bọc mọi vật. Lạnh lùng như lúc xuất hiện, lạnh lùng như cách ra tay, lạnh lùng như cách biến mất. Sự việc diễn ra quá nhanh, nó nằm ngoài dự tính của mọi người.

- Thế nào mọi người ? Ổn cả chứ ? Yuffie một tay đỡ Cloud lên, một tay vẫy vẫy về phía Tifa. Kèm theo một nụ cười thật tươi.

- Ờ, thì ổn...nhưng...Tifa ngập ngừng.

- À, bây giờ chúng ta hãy cứ lo cho Cloud đã, rồi em sẽ kể cho mọi người sau.

- Chúng mày khá lắm...tao đã quá chủ quan...nhưng...các chị của tao sẽ trả thù...hức...Jenova - Birth lúc này chỉ còn cái đầu, mụ thều thào rên lên từng tiếng trước khi sủi bọt và tan thành một thứ chất nhờn màu vàng nổ lách tách.

Barett và RedXIII đã hồi phục sức khỏe. Với thân hình hộ pháp của mình, Barett nhấc bổng Cloud lên và khoác lên vai, hai tay Cloud buông thõng xuống cổ ông. Cứ như vậy, cả đám người cùng lần ra cửa tàu. Lúc này, con tàu đã cập bến tại một cảng nằm phía bên kia đại dương. Toàn bộ những thủy thủ còn sống sót và quan trọng hơn, Rufus cũng đã rời khỏi tàu và lên một chiếc trực thăng đợi sẵn. Nhìn qua lỗ kính mà Barett tức điên lên, ông thầm rủa không phải vì cứu Cloud thì có lẽ ông đã trả thù được cho đồng đội. Nơi con tàu cập bến chính là Costa Del Sol, một bãi biển tuyệt đẹp, một nơi nghỉ mát lý tưởng.

Cloud đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng hắn vẫn nằm, hắn lại bắt đầu suy nghĩ. Hắn nghĩ về hắn, về Sephiroth, về các bạn hắn. Chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì. Hắn là một con người hay nghĩ ngợi ? Không hẳn là vậy. Hắn là một kẻ tâm thần ? Có lẽ không phải. Cuối cùng hắn đã thông suốt. Hắn bật dậy khỏi gường, chậm rãi bước xuống cầu thang. Một khách sạn tuyệt đẹp, hắn cũng chẳng để ý, đầu óc hắn đang nghĩ gì vậy ? Bước ra đường, hắn tiến về phía quán rượu nằm cách đó không xa.

- Đây quả là đẹp em nhỉ ?

- Đúng vậy, tuyệt vời ! Bãi cát, ánh nắng, sóng biển, mọi thứ làm em thấy yêu đời !

- Và nhất là toàn bộ các ngôi nhà đều được sơn một màu vàng như ánh nắng rực rỡ vậy.

- Ồ, Cloud đã dậy rồi kìa ! Anh ấy đang ngồi ở sảnh khách sạn !

Tifa và Yuffie cùng chạy từ ngoài đường vào chỗ Cloud ngồi. Vẻ mặt cả hai hớn hở.

- Cậu đã khỏe chưa ?

- Anh ổn chứ ? Chị Aeris mát tay thật !

- Ờ, ổn rồi. Ngồi đi, và muốn gọi gì ăn thì cứ việc, hôm nay Cloud này sẽ chiêu đãi mọi người. Cloud tỏ ra hào hứng, miệng hắn nở một nụ cười gượng.

Cũng khá bất ngờ trước thái độ của Cloud, nhưng cả hai cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Họ ngồi ngay xuống hai chiếc ghế đã dược xếp sẵn. Bên cạch 3 chiếc khác dành cho RedXIII, Barett và Aeris. Ba người này sau đó cũng lần lượt về đến khách sạn, và ai cũng kinh ngạc trước thái độ thay đổi của Cloud. Đây là điều mà hắn đã nghĩ sao ?

Bữa ăn thật vui vẻ, Yuffie thì liên tục ăn không ngừng nghỉ, hết thứ này đến thứ khác. Mọi người chỉ nhìn cô mà cười. Tifa cũng không khá hơn là mấy, mặc dù có giữ ý tứ mình là con gái một chút. Còn Barett, tuy vui nhưng mặt ông vẫn tỏ vẻ không hài lòng về việc để tuột mất Rufus. Ăn uống nó nê, Aeris mới lên tiếng hỏi Yuffie rằng viên ngọc đỏ mà cô dùng để đánh Jenova - Birth có phải là của Priscilla không. Yuffie cũng thú nhận là sau khi mọi người đi khỏi, cô đã đến bên Priscilla và nhận viên ngọc cho cô bé vui vì Cloud từ chối thẳng thừng quá, làm cô bé buồn. Vừa nói, Yuffie vừa để ý thái độ của Cloud xem thế nào. Ngạc nhiên hơn nữa, Cloud chẳng mắng câu nào mà còn khen rằng nếu không có viên ngọc ấy thì tính mạng hắn đã không giữ được nữa rồi. Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ.

Sau bữa ăn, ai về phòng nấy. Yuffie và Tifa rủ Aeris ra cửa hàng mua đồ nhưng Aeris từ chối vì cô hơi mệt. Cloud thấy vậy, hắn mừng thầm trong bụng.

Aeris về phòng, cô rất vui vẻ khi thấy thái độ của Cloud hôm nay cực kỳ khác. Cloud đã không còn lạnh lùng nữa, anh ấy đã hòa đồng với mọi người. Vừa trải ga, Aeris vừa hát. Ánh nắng thật đẹp chiếu rọi qua khung cửa sổ. Cô tiến đến bên và xõa mái tóc màu hạt dẻ cho gió thổi bay phấp phới. Bình hoa lao kèn bên trên chiếc bàn cạnh cửa sổ như cùng đua sức sống và vẻ đẹp với Aeris.

Bỗng nhiên, có một ai đó vòng tay qua eo cô.

- Tifa, cậu không đi mua đồ nữa à ? Hay là Yuffie đấy ? Đừng đùa như vậy chứ !

Từ từ quay lại, Aeris giật mình. Đó là Cloud.

Gượng gạo, Aeris đẩy nhẹ Cloud ra : "Anh tìm em có việc à ?" Bàn tay bối rối khẽ chỉnh lại mấy bông hoa.

- Thế có việc thì anh mới đến tìm em sao ? Cloud trả lời lấp lửng trong khi ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Aeris.

- Thế...

- À, anh muốn cảm ơn về việc em đã chữa vết thương cho anh, nó không còn đau nữa. Cloud khẽ xoa hai tay vào nhau. Miệng mỉm cười.

Thở phào, Aeris khẽ nói : "Có gì đâu."

Bất ngờ, Cloud xô mạnh Aeris xuống giường, hắn hôn lên trái cô và nói :

- Anh yêu em, Aeris à !

Lại nói về việc Tifa và Yuffie cùng nhau đi mua sắm, các cửa hàng trang sức và mỹ phẩm có trên khắp lối đi. Rẽ vào hàng này một tẹo, xem đồ hàng kia một chút, cứ như chốc lát cả hai đã đi dọc hết con đường lớn từ lúc nào. Trước mắt họ là bãi biển. Có lẽ do cát ở đây vàng óng cho nên dân cư mới sơn các ngôi nhà của mình theo màu vàng này. Hai chị em cùng chạy đua trên bãi biển, vì bây giờ là buổi trưa nên bãi biển vắng tanh. Sau một chuyến đi tàu mệt mỏi, được vui chơi thoải mái, vô lo vô nghĩ như thế này thì còn gì bằng. Nhưng...

- Hai cô à, hai cô có biết người có chiếc khuyên tai này không ? Bất chợt, một người đàn ông trạc 60 tuổi níu tay Tifa lại và đưa cho cô xem một chiếc khuyên tai màu xanh dương.

- Tại sao ông lại có cái này ? Nó rất giống cái khuyên tai một người bạn của tôi. Tifa sửng sốt khi nhận ra nó rất giống với cái của Cloud.

- Tôi xin cô, hãy giúp tôi...Ông già bắt đầu khóc.

- Ông cứ bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho tôi nghe nào.

- Hắn...

Aeris hoảng sợ cực độ, sự việc này cô không thể ngờ tới dù chỉ là trong mơ. Cô muốn hét thật to lên nhưng không kịp, bàn tay rắn chắc của Cloud đã tỳ chặt vào miệng rồi. Cloud vuốt nhẹ lên mái tóc Aeris. Nước mắt giàn giụa, Aeris gắng sức đẩy Cloud ra nhưng không thể, cô quá yếu so với hắn.

- Em xin anh, đừng làm như vậy...Aeris van nài trong nước mắt.

- Tại sao ?

- Anh không phải là con người như thế này ! Aeris hét lên nhưng Cloud đã kịp ngăn lại. Nét mặt hắn chợt tỏ ra nghĩ ngợi. Thấy vậy, Aeris bắt đầu nói trong tiếng nấc:

- Em luôn tin tưởng anh là một người tốt...anh luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất ra anh rất yếu đuối, sự lạnh lùng chỉ để che đậy một con người giàu tình cảm trong anh. Em rất vui khi hôm nay anh đã thay đổi, em xin anh hãy giữ con người đó mãi mãi. Hãy buông em ra và chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra...

- Nhưng em không yêu anh sao ? Cloud lấy hai ngón tay khẽ gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má nàng.

- Dừng lại di ! Đồ khốn ! Một tiếng nói vang lên. Tiếp theo sau đó là một cú đá thẳng vào người Cloud, xô hắn vào góc. Đó chính là Tifa. Lật đật chạy đến bên Aeris, Yuffie đỡ nàng đứng lên.

- Chị có sao không ?

Aeris khóc thút thít, nàng ôm chầm lấy Yuffie và quay mặt đi, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Cloud nữa.

- Tao phải trả thù ! Sau đó, chính ông lão nọ lao vào Cloud, tay cầm một con dao dài. Với một cú đá thẳng vào mặt, ông ta hộc máu ngay tức khắc, nằm bê bết một chỗ.

Thấy có động, RedXIII và Barett phóng như bay sang phòng Aeris, cả hai chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

- Cloud ! Cậu điên rồi ! - Tifa với khuôn mặt giận dữ lao vào Cloud, hai tay nắm chặt cổ áo Cloud. - Hãy giải thích về việc này trước : Cậu đã làm gì đối với gia đình ông lão ?

- Làm cái gì là làm cái gì ? Cloud buông một câu với vẻ mặt lơ đễnh làm Tifa tức điên lên.

- Không phải giả vờ ! Thế chiếc khuyên tai của cậu bên tai trái đâu rồi ? Tifa càng nói càng siết chặt bàn tay.

Bất giác giật mình, Cloud sờ lên tai trái, đúng là mất mất chiếc khuyên tai thật.

- Ờ, thì chắc là rơi đâu đó...

- Rơi đâu hả ? Rơi trong phòng ngủ con gái ông lão này chứ đâu !

- Thế là thế nào...? RedXIII chạy đến bên Cloud hỏi dồn.

- Nó...chính nó... - Ông lão gắng gượng ngồi dậy và bắt đầu kể lại. - Vào mỗi buổi sáng, tôi thường dậy rất sớm để đi tập thể dục. Sáng nay cũng vậy. Khoảng 7 giờ là tôi về đến nhà. Như thường lệ, tôi vào phòng gọi con gái tôi dạy ăn sáng do mẹ nó đã mất từ lâu. Nhưng thật khủng khiếp... - Ông lão bắt đầu khóc rưng rức.

- Ông hãy kể tiếp đi. RedXIII thúc giục.

- Vâng...căn phòng con gái tôi đã bị lục tung lên và trên giường là...xác con gái tôi, nó đã bị bóp cổ chết. Thật kinh khủng...nước mắt ông lão chảy dài, ông đang đau đớn tột độ.

- Vào buổi sáng, hắn đã đột nhập vào nhà ông lão và con gái. Sau khi thấy không có ai ở nhà, hắn định ăn trộm tiền. Nhưng lại thấy con gái ông lão đang nằm ngủ trên giường, hắn định giở trò nhưng lại bị chống cự kịch liệt, trong cơn tức giận, hắn đã bóp cổ chết con gái ông lão và lấy đi toàn bộ số tiền ông lão đã dành dụm được. Khoảng 1000 Gil. Đó là sự việc đã xảy ra. Nhưng hắn đã không ngờ rằng trong lúc xô xát, một chiếc khuyên tai của hắn đã bị người con gái dứt ra và nắm chặt trong tay đến lúc chết. Nhân viên khách sạn đã xác nhận rằng 6 giờ 30 phút là thời điểm hắn ra khỏi khách sạn và 7 giờ là giờ về. Còn 7 giờ 15 phút là lúc em và chị Tifa đi tham quan thị trấn về. Sau đó sự việc xảy ra như thế nào thì mọi người biết cả rồi. - Yuffie cắt nghĩa.

- Vậy là buổi sáng chúng ta ăn toàn đồ bất nghĩa ư ? - Barett hùng hổ xông vào Cloud, ông gạt tay Tifa ra và sau đó tiếp tục nắm lấy cổ áo Cloud. - Ăn uống xong, thấy Aeris ở một mình, vậy là mày tính chuyện giở trò sao ? Đó đều là tính toán từ trước của mày sao ? Cả sự thân mật khi nãy ? Mày thật quá bỉ ổi !

- Cũng may rằng chưa có chuyện gì xảy ra với chị Aeris, ông lão trong khi dò hỏi chủ nhân của chiếc kuyên tai đã gặp đúng em và chị Tifa. Vậy là cả hai chạy như bay về.

- Mày còn gì để nói không ? Barett gầm lên.

- Biết rồi thì thôi ! Cloud nói một câu gọn lỏn.

- Tao sẽ giết mày ! Barett điên tiết đấm liên tục vào mặt Cloud. Mỗi câu "Biết rồi thì thôi !" là một cú đấm như búa bổ, thấy Cloud chẳng tỏ thái độ gì, Barett càng đấm mạnh. Mũi hắn nhỏ tong tỏng máu tươi. Hắn chỉ nhìn Barett với ánh mắt thách thức.

- Thôi đi anh Barett ! - Aeris nãy giờ khóc nức nở bây giờ mới lên tiếng. - Em không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, chúng ta rời khỏi đây đi...cứ để hắn cho ông lão giải quyết. Chúng ta không nên giết hắn làm gì.

Thất vọng, bất ngờ, đau lòng. Đó là cảm xúc mà mọi người dành cho Cloud. Hắn đã làm những việc không thể tha thứ được. Và bây giờ, cái giá hắn phải trả là sự bỏ rơi của mọi người đối với hắn. Hắn có buồn không ?

RedXIII đến bên hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn quay mặt đi chỗ khác. RedXIII vừa trói hắn vừa chú ý đến thái độ của Cloud. Nó đang nghĩ...Xong xuôi, Yuffie và Tifa dìu Aeris đi ra phỏi phòng. Barett và RedXIII đi theo sau.

Cloud còn nói với ra theo một câu : "Thế em không yêu anh à ?"

Barett lại điên tiết tính xông vào ăn thua đủ với Cloud nhưng RedXIII đã kịp cản lại. Mặc kệ cho Cloud nói, đám người lục đục đi xuống cầu thang trong bầu không khí nặng nề. Chẳng ai nói với ai câu nào. Họ tự suy nghĩ lấy về những hành động của Cloud. Cả đám người chỉ biết đi, đi mãi, khi mà Costa Del Sol chỉ còn là cái bóng mờ mờ.

Trời về chiều, họ đã đi suốt buổi trưa. Và đến bay giờ, cái mệt đã bắt đầu len lỏ vào từng ngóc ngách trong cơ thể mỗi người. Họ dừng lại và ngồi nghỉ tại một con suối cao và lớn. Cảnh vật thiên nhiên cô cùng ảm đạm xen lẫn với ánh chiều tà. Những bông hoa giờ đã héo úa, ủ rũ vất vưởng trên các phiến đá. Thác nước thì ầm ầm như chẳng quan tâm đến việc gì, nó chỉ biết cho nước chảy từ trên cao xuống thấp mà thôi. Mãi mãi nó vẫn như vậy, chẳng thay đổi. Vậy mà Cloud lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Một con người lạnh lùng, có phần hơi tàn nhẫn, và nhất là chẳng bao giờ quan tâm đến việc gì. Vậy mà hắn đã bộc lộ một con người xấu xa, bỉ ổi. Mỗi người có một kiểu nghĩ khác nhau về Cloud. Tifa biết tính Cloud từ bé đến giờ, hắn ngoan lắm kia mà, ấy thế mà sau chỉ có mấy năm trời xa cách, Cloud lại thành ra như thế này. Yuffie và Barett thì khác, họ mới gặp Cloud chẳng được bao lâu. Bản chất thật sự trong mỗi con người phải có thời gian mới có thể nhận biết được. Mặc dù Yuffie có cảm tình với Cloud hơn là Barett. Còn Aeris, người bị hại, cô nghĩ sao ?

Lúc này cả nhóm mới để ý rằng thiếu mất một người.

- RedXIII đâu rồi nhỉ ? Yuffie phá tan sự im lặng đã theo họ suốt buổi chiều.

- Đúng ! Lúc ra khỏi Costa Del Sol vẫn còn thấy nó cơ mà. Barett đưa tay lên cằm suy nghĩ.

- Vậy là nó đã bỏ chúng ta rồi.

- Thế nó đi đâu ?

- Chú hỏi cháu thì cháu biết hỏi ai ?

- Thôi, đừng nói nữa. Các người không thấy Aeris đang buồn hay sao ? Tifa can thiệp.

- Tôi không buồn nữa đâu, mọi việc đã qua rồi. Aeris trầm ngâm thở dài. Tuy miệng nói là như vậy nhưng trong lòng cô đang quặn đau.

- Thôi kệ nó đi chị Aeris ạ ! Bây giờ chúng ta hãy cùng đi vui chơi một bữa ra trò đi nào. Hãy quên Cloud đi và hãy vui lên vì một ngày mai tươi sáng ! Yuffie bỗng khựng lại. Trò hề của cô cũng không khiến nét mặt mọi người sáng sủa hơn chút nào.

- Em nói thật đấy chị Aeris à. Em biết gần đây có một khu vui chơi có thể nói là lớn nhất hành tinh này. Chúng ta hãy đến đó cho quên hết tất cả. Bảo đảm mọi người sẽ rất thích.

- Có lẽ Yuffie nói đúng đấy, chúng ta hãy đi nào. Tifa đỡ Aeris ngồi dậy.

- Được ! Chỉ cần đi qua ngọn núi này là đến rồi. Yuffie hào hứng.

Vậy là quên chuyện Cloud đi, tất cả cùng lên đuờng đi theo chỉ dẫn của Yuffie. Đến nơi mà theo cô nói là "Nơi không có chỗ cho sự buồn chán." : Gold Saucer.

Lúc này, tại khách sạn, sau khi mọi người đã bỏ đi hết. Cloud ngồi đó, bất động, khuôn mặt hắn thiểu não nhìn mông lung. Ông lão đã ngồi dậy, tay cầm con dao, lão tiến đến bên Cloud.

- Mày phải trả giá đi ! Con ơi bố trả thù cho con đây ! Ông lão bật tiếng cười sang sảng. Con dao tỳ mạnh vào ngực Cloud.

Cũng cùng lúc đó, RedXIII cũng đã về đến khách sạn. Nó gấp rút chạy lên phòng.

Chapter 15 : Get away from the truth.

Chạy trốn sự thật.

Tay lăm lăm con dao, ông lão xông thẳng vào Cloud, khi con dao đã tì sát người Cloud, lão bất chợt cười lớn, con dao chém phăng sợi dây trói.

- Xong rồi đấy con trai ! Làm nốt nhiệm vụ còn lại đi chứ ? - Không thể tin được, người cha đau khổ lúc nãy bây giờ đứng đó, chìa tay về phía Cloud với một thái độ vui vẻ.

- Được, đây là tiền công... - Cloud móc trong túi ra 1000 Gil và ném về phía trước - Cầm lấy và biến đi.

- Kìa con trai, làm gì mà nóng vậy ? Một kế hoạch hoàn hảo, một pha diễn xuất tinh tế, thử hỏi ta có giỏi không ? 1000 Gil là quá rẻ...

Cloud đảo mắt gườm, lão già biết chột dạ liền cầm lấy 1000 Gil rồi chuồn thẳng xuống cầu thang, không ngoái lại.

"Vậy là xong." Cloud thở hắt ra, hắn lồm cồm bò dậy. Hắn có bị choáng sau vô số cú đấm của Barett. Bỗng một tràng vỗ tay từ đâu đó vang lên trong không gian. Cloud kịp định thần lại để hướng tới nơi phát ra tiếng động. Ngoài hành lang. Cái bóng từ từ xuất hiện, nó ló đầu ra từ đằng sau cánh cửa.

- Là RedXIII ?

- Chính là tôi.

RedXIII bước hẳn vào phòng, nó tiến đến bên Cloud, đỡ hắn ngồi lên giường.

- Cậu quay lại đây làm gì ?

- Thôi đi Cloud ! Vở kịch đã kết thúc rồi, đối với tôi cậu không cần quanh co.

Cloud nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đôi mắt không biểu cảm.

- Cloud à, kết hoạch của cậu công nhận là rất hoàn hảo. Lúc đầu tôi cũng bị bất ngờ nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi đã hiểu ra. Cậu có thể qua mặt Aeris, Tifa, Yuffie, Barett nhưng cậu không thể qua mặt tôi. Đầu tiên, cậu đi ăn trộm và sau đó giết người ? Cậu không có tiền ư ? Không ! Số tiền tôi đưa cho, cậu không thể tiêu hết được vì chúng ta luôn ở bên nhau. Cậu tiêu gì mà bọn tôi không biết ? Thứ hai, cậu không thể giết hại một cô gái. Khi cậu không dám chém Yuffie ở trong khu rừng, tôi đã biết cậu là một người chưa bao giờ làm tổn thương đến một người phụ nữ nào. Ánh mắt cậu lúc đó nói lên tất cả. Thứ ba, cậu rất yêu thương mọi người, cậu còn nhớ khi ở KalmTown không ? Cậu đã nói rằng muốn kiếm tiền để lo cho cả bọn vì chặng đường còn lại rất dài. Với Aeris, cậu lại càng có cảm tình hơn. Ở khách sạn, lúc cậu nhìn Aeris ngủ, cậu thật sự rất lo lắng cho cô ấy. Vì thế nhất quyết cậu không thể làm hại Aeris được...Và cuối cùng, cái mấu chốt là bằng chứng, là hiện trường ! Không thể quá nhanh chóng kết luận chỉ với một câu "Biết rồi thì thôi" của cậu được...

- Thôi đi ! Cloud gào lên. Hắn chống hai tay xuống đất.

- Nhưng có một điều mà tôi chưa nghĩ ra, đó là vì sao cậu lại cố ý đuổi bọn tôi đi ?

Cloud quay sang nhìn RedXIII, hắn ngước đôi mắt khô khốc lên trời rồi lẩm bẩm :

- Vì...Sephiroth...hắn quá nguy hiểm...

- Và cậu sợ liên lụy đến chúng tôi, đúng không ?

Cloud khẽ gật đầu.

- Cậu nhầm rồi Cloud ạ ! Cuộc chiến này từ lâu đã không phải là chuyện riêng của cậu với Sephiroth rồi. Hắn có dã tâm muốn biến thế giới này chìm trong biển máu, như những gì mà chúng ta đã làm với Jenova 2000 năm trước. Thế giới này đang lâm nguy ! Cậu hiểu không ? Cậu đang chạy trốn sự thật một cách ngu xuẩn ! Cậu hiểu lời tôi nói không ?

- Không ! Tôi không muốn làm liên lụy đến họ, tôi sẽ chiến đấu một mình, dù phải chết !

- Tôi tôn trọng ý kiến của cậu dù cho cậu đã cố tình đuổi hết bạn bè đi, nhưng tôi thì khác. Tôi sẽ đi theo cậu. Cậu hiểu chứ ? Thôi ngủ đi...

Cloud lúc này nằm ngay đơ, rõ ràng là những cú đấm của Barett không phải nhẹ. Mặt hắn sưng lên, từng khối thịt cuộn tròn vào từng đám xen lẫn với màu đỏ của máu đang rỉ ra từ những vết thương. Trước khi đi ra khỏi, RedXIII quay mắt nhìn Cloud lần nữa rồi lẩm bẩm một mình "Cậu mới chính là một người anh hùng..."

Vài ngày sau, Cloud đã khỏe hẳn. Mặc dù trên mặt hắn đầy băng dán nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Mấy ngày nay, hắn đã chịu ơn của RedXIII rồi, mà thực sự thì từ trước đến nay hắn có bao giờ chịu ơn ai đâu.

- Cậu khỏe hẳn rồi nhỉ ? Lại đây, tôi có chuyện này muốn nói với cậu !

Cloud đi về phía bàn ăn, nơi RedXIII đang đợi sẵn.

- Cậu biết đấy, bây giờ chúng ta chẳng thể biết được Sephiroth ở đâu. Nhưng có một việc quan trọng hơn bây giờ là...khả năng chiến đấu của cậu !

- Có vấn đề gì à ?

- Đúng là có vấn đề. Để tôi chỉ ra cho cậu. Tôi mới gặp cậu có nửa năm. Trong suốt thời gian ấy. Tôi công nhận rằng cậu chiến đầu rất tuyệt. Nhanh nhẹn, thông minh, gan lì, ra tay không chút do dự. Đó là đức tính căn bản của một thiên tài. Tôi nói thế cũng không quá. Nhưng hình như cậu chỉ có thể chiến đấu tốt với con người mà thôi. Còn với quái vật...chậc...rất tệ...Với lại, theo tôi nhận thấy thì cậu chiến đấu theo kinh nghiệm là nhiều, chứ thực ra chẳng theo cái gì cả. Vì thế gặp quái vật, cậu khá bỡ ngỡ và thua nhanh chóng.

- Có lẽ là cậu đúng.

- Cậu nghe kỹ tôi nói đây ! Điều cần thiết bây giờ là cậu phải học lại võ công ngay lập tức. Không thể để cậu đem kinh nghiệm ra mà chiến đấu được. Nó sẽ làm hại cậu trong nay mai !

Cloud gật đầu. RedXIII nói đúng quá, hắn chẳng thể nào phủ nhận điều mà RedXIII nói. Thứ võ công hắn sử dụng là tạp nhạp. Mà phần lớn là kinh nghiệm.

- Nhưng...biết đi đâu mà học bây giờ ?

- Cậu nói vậy là tôi hết lo rồi. Chà, trước khi nói chuyện này, tôi đã nghĩ xem phản ứng của cậu ra sao...Không ngờ cậu hiểu ra vấn đề nhanh vậy. Yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một người.

Một cây cầu dài và rộng bắc qua giữa một thung lũng khô khốc cát và sỏi. Bao quanh nó chỉ toàn là những khối đã lởm chởm đang nhe nanh múa vuốt mà dọa nạt bất cứ ai cần phải đi qua đây. Cây cầu rất dài, dài đến độ người ta chẳng thể nhìn thấy đâu là đính đến. Nhưng cần phải đi qua nó, thì đám bạn của chúng ta mới đến được ngôi làng North Corel nhỏ bé nằm ngay sát sa mạc Saucer rộng lớn. Nơi đây quanh năm nắng nóng, chẳng có gì khác ngoài những trận bão cát hoặc những cái gì đó tương tự. Người dân ở đây đã quen thế rồi. Trông ai cũng ngăm đem, có phần bẩn thỉu. Họ buôn bán da lừa, da ngựa, trang sức ở chợ. Những người ở nơi khác đến đây buôn bán chủ yếu đổi nước uống lấy đồ đạc. Ở đây chẳng có gì đáng để ý, nhà cửa làm bằng đất bùn, nó được trộn lên rồi đắp lên một cái khung, không lâu sau đất bùn khô đi. Vậy là có một ngôi nhà để ở. Nhà nào cũng giống nhà nào. San sát, thấp bé. Ngoài một nơi : Đường dây cáp nối liền với Gold Saucer.

- Yuffie à ! Chị mệt quá rồi...nghỉ một chút đi !

- Sắp đến rồi chị Tifa ạ ! Cố gắng thêm một đoạn là qua cây cầu này rồi. Nếu chậm là trời tối đấy !

- Cầu gì mà dài ghê... - Aeris thở ra nặng nhọc. Cô lấy chiếc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Chợt giật mình, cô nhớ tới một người mà cũng chính chiếc khăn này, cô đã đem lau máu cho...

- Chẳng phải đến kia là hết sao ? Yuffie nhẩy cẫng lên, chạy một mạch đến điểm cuối cùng mà tất cả đã phải đợi lâu.

- Cẩn thận ! Tiếng Tifa hét lên cũng không kịp ngăn Yuffie lại. Trước mặt Yuffie là một con vật kỳ quái. Nó hình tròn, toàn thân bốc lửa đỏ rực. Nó không có chân, vì thế bay lơ lửng trên không. Cái mồm rộng ngoác đỏ lòm đã chực đớp lấy con mồi đang chạy với tốc độ nhanh. Cũng may rằng Yuffie đã kịp dừng lại. Đôi môi cô cứng đờ ấp úng kêu "Ối... ô". Con quái vật xấn tới ngay lập tức. Yuffie cung phản ứng nhanh không kém, cô nằm rạp xuống, để con quái lướt qua đầu rồi lồm cồm bò dậy. Nhưng không được, lúc vừa đứng dậy thì cô cảm thấy lưng mình như có lửa thiêu. Yuffie ngất đi trong sợ hãi.

- Ổn chưa hả cô bé ?

Yuffie từ từ hé mắt, cô có thể cảm nhận thấy mùi đất nồng nặc. "Mình chết rồi ư ?"

- Không ! - Nước mắt Yuffie chảy dài, cô nức nở. Cô còn quá trẻ, chết sớm thế này thật tiếc !

- Không cái gì ? - Vẫn giọng nói mềm mại.

- Mẹ ơi ! Không ngờ con gặp mẹ sớm vậy ! Yuffie sụt sùi ôm lấy bàn tay nuột nà để lên trên má.

- Thôi nào, mở mắt ra ! Mẹ em ở nhà cơ mà ! Chúng ta đã ở North Corel rồi !

Lúc này Yuffie mới mở hẳn mắt ra. Xung quanh tối om, và nhất là cái mùi đất thì không lẫn vào đâu được.

- North Corel...North Corel sao lại tối thế này ? Hay là tôi mù rồi ? Yuffie có phần bình tĩnh trở lại sau khi biết mình chưa...chết.

- Mù cái gì mà mù ? Em khéo tưởng tượng. Dậy đi rồi chúng ta cùng đi đến Gold Saucer, nơi mà em bảo "Không có chỗ dành cho sự buồn chán " ấy !

- Chị Aeris phải không ?

- Ừ, đi nào.

Rõ ràng là Yuffie hoàn toàn bình thường. Cô nhảy phóc xuống. Hú hồn ! Hóa ra là mình nằm trên giường.

Thì ra nơi Yuffie nằm là trong một ngôi nhà tại đây. Nó là bằng đất nên bên trong lúc nào cũng tối. Nhưng thực ra không đến nỗi tối om như Yuffie thấy. Có lẽ tại cô bé hoảng sợ quá.

Gặp lại mọi người Yuffie mừng quá, những tưởng mình đã chết rồi hóa ra lại không sao. Nhưng chắc chắn một điều là Barett, Tifa và Aeris thì có. Những vết cháy xém trên khuôn mặt khắc khổ của Barett, cánh tay Tifa thì được băng bó khá kỹ. Tuy không ai nói gì nhưng Yuffie cũng thầm hiểu rằng họ vừa mới cứu cô thoát khỏi bàn tay thần chết với một cái giá...

- Nào, ăn sáng nào ! - Tifa lấy cánh tay bình thường vỗ vào vai Yuffie khi cô vừa mới cùng Aeris đi ra.

- Chị...

- Chị cái gì ! Nhanh lên rồi còn đi, không thì lỡ chuyến tàu bây giờ !

Thái độ khẩn trương của Tifa làm Yuffie không thể hỏi han thêm gì nhưng nước mắt đã chực dâng trên khóe mắt. Một bữa ăn gọn nhẹ được tráng miệng bằng những cốc sữa cừu đủ để tất cả cảm thấy khá hơn. Cái nóng ở đây thật kinh người. Mặt trời chiếu gắt lên từng đợt, hiếm hoi lắm mới có một đám mây cả gam dám che bớt một ít ánh nắng, rồi sau đó không lâu lại tan ra rồi trôi đi. Đường phố thì bụi mù mịt, lâu lâu lại có một đoàn người cưỡi ngựa đi qua làm cho tất cả chỉ còn là một màu xám. Việc mua vé để đến Gold Saucer đơn giản hơn so với suy nghĩ của mọi người. Rất thuận tiện và giá lại rất rẻ. Chỉ 10 Gil đối với Barett, còn phụ nữ thì miễn phí ! Đường dây cáp được thiết kế hiện đại và sạch sẽ, trái ngược hẳn so với bên ngoài cánh cổng.

"Đến Gold Saucer - Nơi không có sự buồn chán."

Từ trên dây cáp nhìn xuống toàn bộ khung cảnh phía dưới thật ghê sợ. Vốn dĩ Gold Saucer được xây dựng trên sa mạc Saucer, một sa mạc như đã nói ở trên, khô cằn và đáng sợ. Nhưng nó lại được xây dựng thành một khu vui chơi giải trí vào bậc nhất ở hành tinh. Qua cái cảm giác đó, chiếc tàu lừ lừ đi vào bóng tối. Bóng tối bao trùm xung quanh, không một tiếng động, rồi bất chợt một loạt pháo hoa được bắn lên, muôn vàn màu sắc, rực rỡ vô cùng. Chào mừng bạn đã đến với Gold Saucer, điểm hẹn của hành tinh !

Chiếc tàu nhẹ nhàng đáp xuống tiền sảnh, đập vào mắt mọi người là một khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Phải đến hàng ngàn người chen lấn, xô đẩy nhau để mua vé vào cổng, chẳng biết họ đã đợi từ bao giờ ? Những tên phe vé thì hét những cái giá trời ơi : 500 Gil ! Thôi, 300 thôi ! Dứt khoát đấy ! Ông vừa phải thôi, vé có 100 Gil mà ! Có mua không thì bảo, đầy người chen lấn kia kìa ! Nhìn thấy cái cảnh này, Aeris cũng phải bật cười.

- Các chị để em đi mua vé cho ! Yuffie nhanh nhảu.

- Đông thế kia thì em làm cách nào ?

- Yên tâm đi. Em là VIP ở đây rồi !

Yuffie tất bật chạy đi, một lúc sau trên tay cô là 4 tấm vé vào cửa. Mọi người nhìn mà kinh ngạc. Yuffie giỏi thật !

- Nhưng... - Aeris ngập ngừng - Thế em lấy tiền đâu ? Những 400 Gil đấy ?

- Em có mà !

Cổng vào thật khác với cái đám chen chúc nhau ở ngoài. Nó cũng yên ả như mọi khu vui chơi khác. Đoàn người từ tốn bước đến quầy soát vé. Những nụ cười thật tươi của các cô soát vé mặc những bộ đồng phục hình bông hoa làm cho ai cũng có một cảm giác vui vẻ. Xa xa, tiếng la thất thanh của một tên phe vé ầm ĩ : "Đứa nào lấy trộm của ông 4 cái vé rồi ?"

"Ầm", cả đám người bị tống xuống một căn phòng tối đen, kín mít. Xung quanh, mùi ẩm ướt xen lẫn mùi tanh hôi của những con chuột dậy lên nồng nặc. Qua ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đằng xa, những bức tường rêu hiện ra với những vết máu đã thành bạn thân, vết mới, vết cũ chồng chéo đan xen lẫn nhau. Đâu đâu vọng lại tiếng rên rỉ hãi hùng. Một giọng nói phụ nữ trong đám người vừa bị tống xuống cất lên :

- Ai ngờ lại xảy ra cơ sự này.

- Aeris ! Aeris phải không ?

- Ai nói đấy ?

- Tôi đây ! RedXIII đây ! Cô ở bên ấy à ?

- RedXIII ? Là anh sao ? Anh ở đâu đấy ?

- Tôi ở phòng bên này đây !

- Sao anh lại ở đây ?

- Chuyện dài lắm ! Thế mọi người đâu cả rồi ?

- Tôi đây ! Một giọng nói ồm ồm vang lên.

- Barett ?

- Chúng tôi cùng ở đây mà.

- Tifa ! Vậy mọi người kể chuyện đi, làm sao lại bị xuống đây ?

Tuy không nhìn rõ mặt Tifa nhưng qua lời kể cũng biết rằng cô đang chán nản :

- Chúng tôi quyết định đến Gold Saucer chơi cho đỡ buồn ấy mà. Buồn việc gì thì chắc anh hiểu chứ ? Sau một tuần vui chơi thỏa thê, đang lúc chúng tôi định về thì...thật không hiểu tại sao, bọn quân đội nhận ra tôi và Barett. Chúng lập tức xông đến, chúng tôi trở tay không kịp. Thế đấy. Còn anh ? Tại sao lại ở đây ?

- Cũng tương tự vậy. Nhưng không phải là bắt tàn quân của Avalanche mà là bắt Cloud. Chúng tôi cùng đi đến ngôi làng của tôi nằm cách sa mạc Saucer không xa. Thường thì việc đi lại cũng dễ thôi, nhưng bỗng nhiên bây giờ, từ lục địa Saucer bỗng đâu mọc lên vô số đầm lầy. Những đầm lầy không thể đi qua, kể cả Chocobo. Chúng chặn tất cả đường đến các lục địa khác. Nghe tin ở Gold Saucer có một cuộc đua Chocobo đặc biệt. Phần thưởng là một chiếc xe ô tô có thể đi qua mọi địa hình. Vậy là tôi và Cloud đến đây. Chúng tôi giáp mặt bọn lính Shinra ngay tại cửa. Chúng thì quá nhẵn mặt Cloud rồi. Vì có quá nhiều người nên tôi khuyên Cloud không nên động thủ. Thế là chúng tống bọn tôi vào đây. Được 2 ngày rồi.

- Bọn Shinra khốn kiếp... Barett nghiến răng kèn kẹt.

- Thế Cloud đâu ? - Tifa lên tiếng.

- Cậu ta ở cùng tôi đây.

- Anh có...ổn không ? - Aeris ngập ngừng lên tiếng, nói xong, cô mới bất ngờ. Cô đã hỏi thăm người đã định làm hại cô. Đầu óc cô nghĩ gì vậy ? Tự trách mình, Aeris vuốt nốt câu : "...hả RedXIII ?"

- Chúng tôi không sao. Bọn chúng chỉ đánh đập qua loa thôi, không thành vấn đề.

Một tiếng gầm lên từ trong bóng tối, tiếng gầm dữ tợn, đe dọa :

- Chúng mày làm gì mà ầm ĩ lên thế ? Ông cho mỗi đứa một cái dùi cui bây giờ !

Giọng một người khác vang lên :

- Thôi kệ bọn nó ! Nó nói nó nghe. Bây giờ tôi và ông phải đi bắt thằng Dyne về đây ! Nó làm hại tụi mình lâu quá rồi. Mật thám mới phát hiện ra chỗ ẩn náu của nó. Mình đi luôn nhanh lên.

Barett ngồi trong góc nghe thấy vậy lập tức chạy ra song sắt gào lên :

- Sao ? Dyne còn sống sao ?

- Mày là thằng nào ? Đồng bọn của nó phải không ?

- Ông làm ơn đi mà. - Giọng Barett bỗng nhiên dịu lại, như điều van lơn. - Tôi là bạn cũ.

- Nó hả ? Cách đây mấy năm, nó vì cứu một thằng bạn mà bị rơi xuống đáy vực. Thế mà nó không chết, lại còn quấy rầy bọn tao suốt. Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Được chưa ?

- Vâng...cám ơn ông nhiều lắm.

Tiếng bước chân dẫm mạnh xuống sàn xa dần, đợi hai tên cai đi khỏi, Tifa mới đến bên Barett, cô đặt tay lên vai ông.

- Qua sự xúc động của anh vừa rồi, nếu tôi đoán không lầm thì anh chính là người bạn cũ của người tên Dyne ?

- Đúng...anh ta đã cứu tôi khỏi cái chết...

- Vậy anh nghĩ thế nào ?

- Tôi phải cứu anh ấy. Đó là người bạn thân nhất đời tôi.

- Nhưng bây giờ chúng ta đang bị giam cầm thế này thì cứu ai chứ ? Yuffie đá ầm ầm vào tường.

- Tôi có thể giúp các bạn. - Lại một giọng nói vang lên trong bóng tối.

- Ai vậy ?

- Tôi sẽ giúp các bạn ra ngay bây giờ.

Một cái bóng khổng lồ lướt đến bên phòng giam của RedXIII, rồi phòng giam Aeris. Chỉ nghe hai tiếng "cạch", cửa đã mở. Theo lời chỉ dẫn, mọi người chạy nhanh ra ngoài. Cloud cũng chạy theo, mặc dù hắn chẳng muốn nhìn lại mọi người nữa, nhưng không hiểu sao đôi chân hắn cứ bước đi như không để ý đến cái bọ óc của hắn đang phân vân.

Trại giam không một bóng bảo vệ, có lẽ tất cả đã dồn đi bắt người tên Dyne. Chạy qua những tầng hầm, những cầu thang dài đằng đẵng, rồi cuối cùng, ánh sáng cũng đã chói chang phía bên ngoài. Mọi việc diễn ra quá suôn sẻ. Lúc này, mọi người mới thấy được vị ân nhân của mình. Đó không phải là một con người ! Một thân hình đồ sộ, cao lớn và ục ịch. Một con gấu bông màu trắng ? Không ! Nếu nhìn kỹ hơn, có một con mèo màu đen đang ở trên đầu nó và điều khiển mọi hoạt động của con gấu này. Con mèo bắt đầu vòng tay ra trước ngực và chào theo kiểu lịch sự, con gấu bông cũng làm y như vậy. Thật bất ngờ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vii