FGFCVC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 148: Phá phách

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhìn đám dong binh tụ tập càng lúc càng nhiều ở trước đại viện, Tiêu Viêm mỉm cười, thản nhiên đối bước vào đối mặt với mọi người.

"Xin lỗi, ta đến là để phá phách!"

"Tiểu tử, có khí phách!"

Nhìn cử chỉ của Tiêu Viêm, Mục Xà giận quá hóa cười, bàn tay vung lên, cánh của đại môn vốn đã bị nghiền nát lần nữa lại bị một đạo công kích màu đen oanh đến, ầm một tiếng, hoàn toàn bị phá hỏng.

Sau đó, ngày càng có nhiều thành viên của Lang đầu dong binh đoàn xuất hiện, vẻ mặt hung tợn vây Tiêu Viêm lại. Vũ khí trong tay dưới ánh nắng mặ trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Nhìn mấy chục tên dong binh xung quanh, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đừng hi vọng ta sẽ cùng chơi với ngươi cái trò đơn đấu. Ta chỉ cần dùng phương pháp an toàn nhất mà hoàn toàn giải quyết ngươi là được!" Đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Mục Xà cười lạnh nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu đồng ý. Mục Xà có thể trở thành đoàn trưởng Lang đầu dong binh đoàn, đích xác không phải là tên ngu xuẩn hay khinh xuất. Nếu đổi lại là mình,ở dưới tình huống này cũng sẽ không lựa chọn cái phương pháp gì gọi là đơn đả độc đấu. Thế giới này tuyệt không có cái gì công bình, mặc kệ ngươi dùng phương pháp ti tiện nào, chỉ cần thuận lợi đạt đến mục tiêu, vậy đó chính là biện pháp tốt nhất. Thắng làm vua thua làm giặc, đối với chuyện này Tiêu Viêm vô cùng hiểu rõ.

"Động thủ, giết hắn!" Không nói nhảm nhiều, Mục Xà trỏ ngón tay vào Tiêu Viêm, giọng nói âm lãnh tràn ngập sát khí.

Nghe đoàn trưởng hạ lệnh, những dong binh xung quanh nhất thời nắm chặt lấy vũ khí trong tay, sau đó gầm lên, hung hãn lao đến vây sát Tiêu Viêm.

Đứng trên bậc thang, Mục Xà lạnh lùng nhìn thanh niên đang đối mặt với cuộc vây sát mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nắm tay chậm rãi xiết chặt, gằn giọng nói:"Mặc kệ như thế nào, hôm nay, ngươi phải chết!"

"Lệ!"

Lúc đám người chuẩn bị vây sát Tiêu Viêm, từ xa trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng kêu của chim ưng. Một bóng lam khổng lồ từ trên trời lao xuống, sau đó bột phấn màu trắng được tung ra, nhất thời toàn bộ khoảng không bên trên đại viện bị đám sương mù màu trắng bao phủ.

"Đừng loạn động. Trước hết cứ giết hắn đã!" Nhìn biến cố đột nhiên xảy ra này, Mục Xà chau mày, quát lên.

Nghe tiếng quát, đám dong binh vốn đang bối rối lại liều chết lao đến chỗ Tiêu Viêm.

Nhìn dong binh từ bốn phương tám hướng vọt đến, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn đám bột phấn đã sắp hạ xuống đất.

Nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Viêm rốt cuộc đã có cử động. Hai chân hơi trầm xuống, tay phải gắt gao nắm lấy huyền trọng xích trên lưng quát khẽ một tiếng. Hắc xích theo lòng bàn tay bay ngược ra, một bóng đen vụt qua xung quanh người Tiêu Viêm. Nhất thời, mấy tên dong binh đã đến sát Tiêu Viêm bị huyền trọng xích đánh trúng trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn ngược ra.

"Rầm!" Hắc xích nặng nề cắm thẳng đứng trên mặt đất. Từ chỗ cắm xuống, mấy vết nứt từ từ mở rộng, lan tỏa ra xung quanh. Tay phải cầm huyền trọng xích, tay trái Tiêu Viêm đột nhiên giơ lên trời, từ trong lòng bàn tay sinh ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút lấy đám bột phấn đang rơi xuống. Sau đó bàn tay lại chấn động, sinh ra lực phản chấn mạnh mẽ đẩy dược phấn thổi về phía đám dong binh.

"Khụ, khụ...." Bụi phấn màu trắng giống như một cơn lốc, lấy Tiêu Viêm làm tiêu điểm quấn ra xung quanh. Tất cả dong binh bị đám bụi phấn bao phủ đều phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

"Bụi phấn có chút cổ quái!"

Dưới sự thôi động của Tiêu Viêm, bụi phấn nhanh chóng đẩy đến trước mặt Mục Xà. Bất quá khi hắn vừa hít một hơi vào bụng lập tức biên sắc, cấp bách quát.

Nghe được tiếng quát của hắn, đám dong binh đang tán loạn trong đám bụi phấn vội vã lùi nhanh trở lại. Nhưng khi bọn họ vừa lùi được vài chục bước đã bắt đầu liên tiếp té xuống, chỉ có rất ít người thực lực khá cao là còn có thể đứng vững, vội vã trốn vào bên trong sân.

Nhìn từ trong đám bụi phấn chỉ có vài người đi ra được, sắc mặt Mục Xà trở nên vô cùng âm trầm, tay áo bào mạnh mẽ vung lên, một cỗ cuồng phong mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện bên người, sau đó bay ra thổi đám bụi phấn kia đi.

Sau khi bị cuồng phong thổi qua, đám bụi dần dần tiêu tán. Ở dưới đất , tất cả dong binh đều là mềm nhũn nằm trên mặt đất, tiếng rên rỉ thống khổ không ngừng phát ra từ trong miệng của họ.

Nhìn đám dong binh tựa hồ cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, Mục Xà lúc này mới thở dài một hơi, nhìn thiếu niên đang đứng trong sân, lạnh lùng nói:"Tiểu hỗn đản, không ngờ ngươi lại dùng độc!"

"Các ngươi có thể dựa vào nhiều người, thì tại sao ta không thể dùng độc?" Giang tay ra, Tiêu Viêm nhìn số dong binh sót lại không nhiều lắm, tủm tỉm cười nói.

Khẽ mỉm cười, Tiêu Viêm tiến về phía trước. Song khi hắn vừa đặt bước thứ hai, biến cố bỗng xảy ra.

Một tên dong binh đang không ngừng rên rỉ trên mặt đất đột nhiên lao lên, trường kiếm sắc bén trong tay mang theo nhàn nhạt đấu khí, xảo quyệt mà ngoan độc đâm về phía bụng của Tiêu Viêm.

Đưa mắt nhìn về phía công kích đột nhiên mà tới, Tiêu Viêm không có nửa điểm gấp gáp, đem huyền trọng xích đang nắm chặt trong tay hung hăng cắm mạnh trước người, đem phân nửa thân thể Tiêu Viêm che lấp, đồng thời cũng dễ dàng chống đỡ thế công của trường kiếm kia.

"Đinh!" Trường kiếm đâm mạnh vào huyền trọng xích, nhất thời một trận hoa lửa tung tóa khắp nơi, nhưng trên mình hắc xích ngay cả một vết xước cũng không có.

Đánh lén thất bại, người đánh lén cũng không tiếp tục liều lĩnh, mượn phản lực của trường kiếm thân thể cấp tốc lùi lại.

"Nếu đã đi đánh lén, thì cần gì phải chạy!" Khi người đánh lén muốn lui về phía sau, Tiêu Viêm đã phát hiện ra, cười khẽ một tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, một tiếng nổ vang lên, thân thể bắn mạnh ra, trong chớp mắt đã tiếp cận người đánh lén.

Ánh mắt hai người gặp nhau, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng hiện ra nét cười lạnh, bởi vì hắn phát hiện ra người đánh lén không ngờ là lão oan gia Mục Lực.

Sắc mặt Mục Lực đang âm lãnh, chợt thấy Tiêu Viêm đến gần trong gang tấc, sâu trong con ngươi thoáng hiện ra một tia kinh hoàng. Lúc trước khi bụi phấn rơi xuống, hắn thừa dịp hỗn loạn đến gần Tiêu Viêm, sau đó làm bộ trúng độc ngã xuống. Nhưng hắn không nghĩ tới ngụy trang của mình lại bị đối phương phát hiện ra.

"Lực nhi, cẩn thận!" Biến hóa đột nhiện giữa sân đồng dạng khiến Mục Xà đang ở trên đài cao lấy làm kinh hãi. Đặc biệt khi hắn phát hiện người đánh lén là con trai mình, sắc mặt không khỏi đại biến, cấp bách quát.

"Chậm đã!" Hướng về phía Mục Lực đang lui nhanh, Tiêu Viêm cười lạnh, bàn chân lại đạp mạnh trên mặt đất, thân hình đột nhiên xuất hiện trước người Mục Lực, huyền trọng xích thật lớn trong tay hung hăng đập mạnh vào lồng ngực của Mục Lực.

Phong áp kịch liệt khiến sắc mặt Mục Lực biến đổi một lần nữa, trong lòng kinh hãi nói:"Chẳng lẽ hắn thật sự là cửu tinh đấu giả?"

Ý niệm trong đầu vừa lóe ra, Mục Lực thầm suy tính, hiện tại hắn đã bị công kích của Tiêu Viêm hoàn toàn bao phủ, lấy tốc độ của hắn căn bản rất khó có khả năng thoát ra. Cho nên hắn đành phải mạnh mẽ tiếp lấy công kích của Tiêu Viêm.

Khóe miệng co quắp một chút, Mục Lực đem đấu khí trong cơ thể điên cuồng nhập vào trường kiếm trên tay, sau đó cắn răng, trường kiếm trong tay tạo nên một tiếng xé gió bén nhọn thẳng tắp lao đến ngực của Tiêu Viêm.

"Bịch!" Hắc xích thật lớn trên không trung bay vọt qua, sau đó nặng nề oanh trên ngực Mục Lực. Nhất thời, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, đau đớn kịch liệt khiến nhãn đồng Mục Lực thoáng hiện ra một tia oán độc. Trong khoảnh khắc đó, trường kiếm cũng rời khỏi tay hắn, dưới ánh mắt dữ tợn của Mục Lực đâm mạnh vào ngực của Tiêu Viêm.

Dưới một kích cực mạnh này của Tiêu Viêm, thân thể Mục Lực giống như đạn pháo bao ngược ra sau, chà xát trên mặt đất một đoạn dài, sau đó hung hăng đập mạnh vào một cọc gỗ lớn, máu tươi lần nữa phun ra, trước mắt nhất thời tối đen, ngất đi.

Trường kiếm mang theo kình khí hung mãnh đâm mạnh trên ngực Tiêu Viêm. Một kích liều chết này của Mục Lực khiến cho Tiêu Viêm phải lùi ra sau mấy bước.

Trên trời, nhìn thấy trường kiếm đâm trúng ngực Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, vừa định huy động lam ưng tới cứu giúp thì lại thấy Tiêu Viêm giơ tay lên, phe phẩy với nàng.

Cúi đầu nhìn trường kiếm trên lồng ngực, bàn tay Tiêu Viêm khẽ nắm lấy chuôi kiếm tùy ý rút ra. Trên mũi kiếm không dính chút máu tươi nào.

"Áo giáp Vân Chi lưu lại quả nhiên có lực phòng ngự dị thường." Nhìn mũi kiếm không có vết máu, Tiêu Viêm cũng không nhịn được than thở một tiếng, sau đó đem trường kiếm vất bỏ, giương mắt nhìn Mục Lực đang không rõ chết sống.

"Lực nhi!"

Khi Mục Lực bị đánh bay ra, Mục Xà ở trên đài cao nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng lao xuống dùng sức lay động Mục Lực đang hôn mê. Thấy hắn vẫn còn thở mới thở phào một hơi, đem Mục Lực giao cho tên dong binh ở bên cạnh. Sau đó ngẩng đầu lên oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, bàn tay chậm rãi nhặt một thanh trường thương làm bằng tinh cương trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, sát khí mãnh liệt.

"Hôm nay, mặc kệ như thế nào, ngươi đều phải chết ở chỗ này!"

"Lời này hình như trước đó ngươi đã từng nói qua."

Tiêu Viêm nhìn Mục Lực đang được khiêng vào trong, khóe miệng thoáng hiện ra sự lạnh nhạt. Huyền trọng xích sau khi đập bể lồng ngực của Mục Lực, lực lượng ẩn trong đó đã xuyên qua thân thể hắn, cuối cùng đem khí toàn, nơi chứa đựng đấu khí trong tiểu phúc hoàn toàn đánh tan. Nói cách khác, dù không chết thì từ nay Mục Lực cũng chỉ có thể trở thành một phế nhân mà thôi.

Hành động như vậy mặc dù có chút độc ác, bất quá Tiêu Viêm cũng không quan tâm. Quan hệ song phương vốn đã không thể thay đổi. Lúc đầu trong sơn động chặn giết, cùng với cuộc truy đuổi sau đó, nếu mình không có vận may sợ rằng đã sớm chết trong tay bọn họ rồi. Hơn nữa Tiêu Viêm rõ ràng rằng nếu chính mình rơi vào tay cha con bọn họ, sợ rằng được chết cũng là một điều ước xa xỉ.Với những địch thủ ác độc, Tiêu Viêm tuyệt đối sẽ không lưu thủ chút nào, có thể giết thì giết, không thể giết thì cũng khiến đối phương không thể trả thù.

Chương 1 : Duy Nạp thành

Hôm nay ta vừa thăng cấp.làm luôn 1bi cho anh em xem

Bấm vào đây để xem nội dung.

Sương trắng như nước, một màu trắng bạc bao phủ khắp trên đại địa, tạo thành một tầng ngân mang có vẻ mờ mờ ảo ảo.

trải qua một đêm kinh thiên đại chiến, nơi sơn trang đầy vẻ u nhã , và tràn ngập sự sống ,lúc này đã biến thành một khu hoang tàn, chỉ có đất trời và cỏ cây chứng kiến toàn bộ chuyện đã xảy ra tại nơi đây, những ai nhìn thấy quang cảnh nơi này đều hiểu rằng nơi đây đã từng diễn ra một cuộc chiến ác liệt

Bỗng nhiê n, từ trong mảnh hoang t àn chiến tích , bỗng xuất hiện thấp thoáng một bóng người.

Nếu nhìn gần, chỉ thấy lúc này bóng đen đang ở trong tình trạng cực kỳ bất hảo, khuôn mặt tái nhợt ,không có một tia vết máu. Hơn càng làm cho người ta sợ hãi, đó là một thanh kiếm, đang xuyên qua thân thể bóng đen, trong đêm tối lại càng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh và âm trầm.

hai chân bóng đen đang run nhè nhẹ . Ngực bị trúng một kiếm, mặc dù hắn không chết, nhưng cảm giác bị thương cũng không phải là dễ chịu gì .May mà hắn là kẻ đặc biệt ,khi sinh ra trái tim lại nằm bên phải, nếu không chỉ sợ đã chết ngay khi trúng một kiếm vào ngực.

bóng đen sau một hồi run rẩy đã đứng thẳng được, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Hà sơn trang ,từ trong mắt, bắn ra thần sắc oán độc " Quân Vũ Hiên, Liễu Thanh......" Thanh âm được phát ra mang đầy sự oán hận. Có thể thấy được, đối với Quân Vũ Hiên,và Liễu Thanh, oán hận của người này cực kỳ kinh khủng.

đúng vậy, người này chính là ' Tật Phong Đạo ' Đại đương gia -- Lý Mục. Hắn không phải đã bị Tần Thăng giết chết sao? Vì sao lại thấy Lý Mục vừa ho khan lại vừa cố gắng đứng lên, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.Lúc này hắn phải tìm một chỗ chữa thương trước đã, mặc dù thanh kiếm kia cũng không đâm thủng trái tim hắn, nhưng do trải qua một ngày, thương thế đã biến thành rất nặng. Mặc dù có bí kỹ cầm cự,làm cho hắn có thể sống sót trong thời gian rất lâu, nhưng nếu thời gian bị trọng thương dài thì cuối cùng hắn cũng rất khó chịu đích.

Thần sắc oán độc nhìn thoáng qua hướng Lạc Hà sơn trang một lần nữa, sau đó bóng đen rời khỏi khu phế tích ,biến mất trong cánh rừng sâu thẳm

một buổi sang tràn ngập ánh nắng, gió mơn man nhè nhẹ thổi, chim kêu vang lừng không khỏi làm cho con người cảm thấy phấn chấn.

Tới gần Mai Nạp thủ đô - Duy Nạp thành, trên quan đạo, Quân Vũ Hiên thần sắc dễ dàng nhìn sang hai bên, dáng vẻ mười phần thích thú. Ngoại trừ Quân Vũ Hiên,trên quan đạo còn có không ít xa đội và người đi đường. Tạo ra một quang cảnh hết sức náo nhiệt.

Lúc này, là khoảng cách gần một tháng kể từ trận chiến đó, Sau khi đưa liễu Thanh, Phàn nhi về Lạc Hà sơn trang, ở lại trong sơn trang ở mấy ngày, Quân Vũ Hiên bắt đầu xuất phát, tiếp tục hành trình của mình.

Liễu Thanh quyết định sẽ không tiếp tục làm cường đạo , mà quyết định ở lại Lạc Hà sơn trang an hưởng tuổi già. Dù sao, hắn cũng đã trải qua gần nửa cuộc đời, đối với người bình thường mà nói, đã có thể xem như lão giả . Cuộc sống nhiều năm chém giết, đã làm cho vị ' Hắc lang ' Đại đương gia này mệt mỏi. Hôm nay huynh đệ và thuộc hạ của lão tất cả đều đã chết, mặc dù không phải là một chuyện tốt. Nhưng đối với những người này mà nói, tử vong, có lẽ lại là chuyện tốt.

Tình cảm của Phàn nhi đối với Quân Vũ Hiên lúc này đã không thể che dâú được nữa, tất cả mọi người đều đã biết. Mà Quân Vũ Hiên đối với tình cảm của Phàn nhi, lại vẫn như cũ,vẫn có chút mơ mơ hồ hồ. Khi Quân Vũ Hiên nói phải rời khỏi , đôi mắt của Phàn nhi tự nhiên đỏ lên. Đối với phụ nữ, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, Quân Vũ Hiên cũng không có để ý. Nếu không, ngày đó cũng sẽ không bởi vì Ngạo Tuyết nói một câu dùng Uyển nhi uy hiếp hắn, làm hắn sinh ra sát khí , thậm chí thiếu chút nữa sẽ giết chết Ngạo Tuyết.

Cho nên, vì không cho Phàn nhi thương tâm, Quân Vũ Hiên bắt buộc bản thân mình ở lại Lạc Hà sơn trang vài ngày. Cuối cùng tại đêm tối trời, để lại một phong thơ, rồi lặng lẽ lên đường.

Với cước trình của Quân Vũ Hiên, cho dù là khoái mã cũng không thể có khả năng đuổi theo. Phàn nhi khóc sưng đỏ con mắt, gắt gao nhìn bút tích Quân Vũ Hiên lưu lại trong tay.

" Hãy tự lo cho bản thân mình, ta đi trước . Hữu duyên gặp lại."

Chỉ vài chữ ngắn ngủn, cũng đã làm cho Phàn nhi cứ một lần đọc thì một lần nước mắt lại tuôn rơi, lại một lần nức nở,. Tình yêu đơn phương quả nhiên mang lại nhiều đau khổ.

Từ lúc tiến vào Mai Nạp công quốc , Quân Vũ Hiên có thể nói đã mở rộng tầm mắt.

Không hổ là địa phương được mọị người gọi là thánh địa ma pháp. Dọc theo đường đi, số lượng Ma pháp sư càng ngày càng nhiều. Trong đó thậm chí trong đó có không ít ma pháp sư tương đối lợi hại.

Ngoại trừ số lượng Ma pháp sư rõ ràng nhiều hơn, các loại vật phẩm ma pháp cổ quái cũng làm cho Quân Vũ Hiên mở rộng tầm mắt

Có loại hộp ma pháp,tự mình ca hát, có loại chỉ cần xé mở hộp có thể phóng ra ma pháp trục quyển, có loại ma thảmThiên kỳ bách quái người ngồi ở bên trên có thể phi hành,

đương nhiên, cảm thấy mặc dù rất hứng thú, nhưng Quân Vũ Hiên cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc. Dù sao đối với cuộc sống hiện tại, mà mình lại đến từ thế giới khác, các việc lạ thường mình đã trải qua qúa nhiều,do vậy không hề làm cho kinh ngạc. Ngàn dặm ở ngoài, thậm chí các sự việc phát sinh trong mười năm trước, đều cũng có thể cho mọi người chứng kiến tận mắt. Đây chính là thế giới mà ma pháp là một loại cường đại năng lực.

Cứ như vậy đi một cách đủng đỉnh, rốt cục mất gần một tháng thời gian, mới đi tới bên ngoài thủ đô.

"Lâu lắm rồi không gặp, hay là qua thăm Quân Linh Nhi vậy ? Không biết nàng khi nhìn thấy mình, lộ ra cái vẻ mặt gì đây?"

Nghĩ đến mối quan hệ "tốt đẹp" của ' Quân Vũ Hiên ' và các vị tỷ tỷ của hắn, Quân Vũ Hiên không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

Nhưng kiểu gì thì cũng sẽ gặp. Phải là sao để thay đổi ấn tượng của mình trong mắt các nàng. Cuộc đời trước Vân Dật bởi vì là cô nhi, cho nên không biết đến người thân là gì. Hôm nay đã có người thân, nếu bởi vì do quan hệ của mình không tốt, làm xảy ra chuyện gì tiếc nuối, Quân Vũ Hiên nhất định không để chuyện dó xảy ra.

Lắc đầu, nhìn một chút thành tường thật lớn trước mắt, Quân Vũ Hiên liền bước nhẹ đi vào.

Một đội chiến sĩ mặc vị giáp chỉnh tề đứng thẳng tại hai bên cổng thành. Thành tường cao hơn hai mươi trượng, độ dầy mỗi một chỗ cũng khoảng ba, bốn xích. Một khí thế trang nghiêm là cho mọi người cảm thấy áp bức.

Quân Vũ Hiên âm thầm gật đầu, binh lính như thế, cho dù là so với binh lính thủ thành của Hạ Hoa hoàng thành , cũng không kém chút nào , ít nhất đó là đánh giá mặt ngoài.

Thẳng tắp một đường tiến vào Duy Nạp thành nội,không có chút trở ngại nào, chỉ thấy ngựa xe như nước, người đi đường nối liền không dứt, cực ky là náo nhiệt phi thường. Quân Vũ Hiên trên mặt mỉm cười, lửng thững đi lẫn trong đám người, hai mắt nhìn hai bên, cực kỳ thích thú.

quả nhiên không hổ là thánh địa ma pháp , nếu là tại Hạ Hoa đế quốc, như thế nào có thể chứng kiến nhiều Ma pháp sư tài năng ở trên đường cái như vậy? Một đám nam nữ thanh niên , mặc ma pháp bào biểu thị môn hạ Ma pháp sư cũng xuất hiện tại đường. Mọi người đã nhìn thấy thường xuyên, đã sớm trở thành thói quen, cho nên không có bất luận kẻ nào lộ ra thần sắc kinh ngạc.

vòng vo một lúc, Quân Vũ Hiên suy nghĩ một chút, quyết định trước hết phải kiếm cái gì ăn đã.

Vì vậy đảo mắt nhìn chung quanh , sau đó đi về hướng một quán rượu bản địa gọi là ' lữ giả tửu điếm ' .

Sau khi vào cửa, trong đầu liền truyền đến âm thanh lịch sự mà nhã nhặn như đang ở Phương Tây :" Ngài hảo tiên sinh, hoan nghênh ngài đích quang lâm. Xin hỏi ta có thể trợ giúp ngài gì không?" Một người mặc quần áo phục vụ , trên mặt mang theo vẻ tươi cười, có chút khom người nói.

Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" Đúng vậy, ta nghĩ trước tiên sẽ ăn một chút , sau đó sẽ nghỉ ngơi."

Phục vụ cười khom người," Xin đi theo ta " Nói xong, liền dẫn Quân Vũ Hiên hướng quầy phục vụ đi đến.

Tại quầy phục vụ có một cô gái thanh tú đang đúng, nhìng người phục vụ đưa Quân Vũ Hiên tới gần, liền lộ ra mỉm cười, nói:" Hoan nghênh quang lâm. Xin hỏi ta có thể trợ giúp ngài gì không?" Vẻ mặt tươi cười mang theo sự chân thành.

Quân Vũ Hiên âm thầm gật đầu, hướng tiểu nhị của Hạ Hoa đế quốc có chút tươi cười, so với cuộc sống tại xã hội hiện đại, Quân Vũ Hiên hiển nhiên càng thích loại tươi cười chân thành này hơn.

lấy một phòng, trả tiền, sau đó Quân Vũ Hiên đi theo tiểu nhị, đi lên lầu hai.

sau khi ngồi xuống lúc, chỉ trong chốc lát, một bàn thức ăn đã xuất hiện trước mặt Quân Vũ Hiên.

Tiểu nhị cười thối lui, Quân Vũ Hiên tự mình thưởng thức, cũng cảm thấy vui vẻ. liếc mắt nhìn ra cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ,

" Ân, cứ như thế này mà đi lại, thực ra cũng là một chuyện tốt." Quân Vũ Hiên khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên tâm tình phi thường tốt.

nghe bên tai , người dân Hạ Hoa đế quốc nói chuyện bằng đủ loại ngôn ngữ, mặc dù không hiểu, nhưng Quân Vũ Hiên nhưng lại cảm thấy thân thiết nói không nên lời. Dù sao Vân Dật cũng đã từng sống ở xã hội hiện đại. Năm đó tiếp xúc đích mọi người, ngoại trừ một số gia tộc thần bí Trung Quốc đích lâu đời, đa số mọi người ta đều sử dụng bạch thoại văn. Lúc mới sinh ra tại Hạ Hoa đế quốc , bởi vì hết thảy đều cũng giống có chút tương tự Trung Quốc cổ đại, hoàn cảnh bốn phía cũng tự nhiên mà ảnh hưởng hắn,kiểu cách nói chuyện cũng biến đổi theo cách nói chuyện kiểu cổ xưa.

ăn cơm no xong, nhìn sắc trời, đã tới gần giữa trưa. Suy nghĩ một chút, liền quyết định trước tiên chuẩn bị lễ vật, sau đó đi gặp Quân Linh Nhi. Nghĩ vậy, Quân Vũ Hiên đứng dậy đi xuống lầu.

" Xin lỗi, quấy rầy một chút. Xin hỏi, Mai Nạp Hoàng gia học viện đi đường nào?"

Quân Vũ Hiên đi được vài bước, hướng đến cô gái tại quầy phục vụ hỏi.

cô gái tại quầy phục vụ rất vui vẻ, nàng mỉm cười nói:" Hoàng gia học viện cách nơi này không xa. Ngài ra khỏi cửa, đi về phía bên trái, đi qua ngã tư đường thứ ba, rẽ phải, sau đó đến ngã tư đường tiếp theo, nhìn sang bên phải , có thể nhìn thấy đại môn ."

Quân Vũ Hiên ôn lại một lần, sau đó cười nói:" Cám ơn."

cô gái tại quầy phục vụ mỉm cười, gật đầu.

Quân Vũ Hiên ra khỏi cửa, hướng bên trái đi đến. Suy nghĩ mãi vẫn không biết nên chuẩn bị lễ vật gì đây?

ánh mắt đảo qua một gian nhà, một cái chiêu bài đập vào mắt - Cửa hàng chuyên buôn bán ma pháp vật phẩm.

Quân Linh Nhi không phải là Ma pháp sư sao ? Hay là mua ma pháp vật phẩm đi , nói không chừng nàng sẽ thích.

nghĩ tới đây, Quân Vũ Hiên liền hướng thương điếm kia đi đến.

thương điếm nằm trong một khu nhà lớn , cho nên vừa bước vào ,cảm giác bên trong chợt tối sầm.

trong điếm không có ai. Quân Vũ Hiên đánh giá một phen. Cả thương điếm cũng không lớn, ước khoảng 60 mét vuông. Một quầy to nằm dọc theo tường, bên trong quầy, có một cửa nhỏ, hiển nhiên còn có một không gian khác phía sau.

phía sau quầy có một cái tủ, trong tủ có rất nhiều ma pháp vật phẩm. Bởi vì không phải Ma pháp sư, Quân Vũ Hiên cũng không kêu được tên của các loại ma pháp vật phẩm này.

" Có ai ở đây không?"

Quân Vũ Hiên hướng cửa nhỏ phía trong hô một tiếng.

" Oanh!"

một tiếng nổ bỗng vang lên. Quân Vũ Hiên sửng sốt, sau đó chợt nghe liên tiếp tiếng ho khan từ trong ô cửa nhỏ truyền ra. Tiếng ho khan càng ngày càng gần, chỉ lát sau, một ải nhân tiểu lão đầu, đầu tóc bù xù chật vật từ cửa trong đi ra.

" Ai ở chỗ này kêu la cái gì thế!"

tiếng gầm gừ từ trong miệng lão giả truyền ra. Quân Vũ Hiên một trận kinh ngạc, sau đó, con mắt mở to ra.

Nguồn: truongton.net

Quyển 3: Đạo tặc

Chương 2 : Thiết huyết dong binh đoàn (PI)

Bấm vào đây để xem nội dung.

" Ngươi là đồ đáng chết, Ngươi có biết ta vì thí nghiệm cái này mà mất bao nhiêu thời gian không?! Ai cho ngươi tới nơi này mà kêu la om sòm như vậy! Trời ạ! Thật là đáng chết đáng chết đáng chết!!!"

âm thanh lạnh lùng từ miệng tiểu lão đầu m ạnh mẽ phun ra, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, có vẻ không chịu nổi. Thanh âm cực lớn, Quân Vũ Hiên không hoài nghi chút nào n ếu m ọi ng ư ời đi trên đường đều có thể nghe thấy.

tâm tình vốn đang ph ẳng l ặng, tự d ưng bị lão già ải nhân vô danh mắng mỏ , đã hoàn toàn biến mất. Quân Vũ Hiên cảm thấy cả người dần dần nóng lên

mà tiểu lão đầu ải nhân vẫn không ngớt mắng mỏ. Phảng phất như không muốn dừng lại.

Đang lúc cơn giận của Quân Vũ Hiên sắp bộc phát , một thân ảnh vội vàng từ phòng ngoài vọt đến.

" Gia gia!"

không đợi Quân Vũ Hiên phát tác, thanh âm cô gái kịp thời chặn hành động của hắn lại. Chỉ thấy một cô gái vội vã chạy vào trong quầy,nắm lấy tay tiểu lão đầu lắc lắc.

" Nga! Lỵ Na! Ngươi cuối cùng đã trở lại! Thật là đáng chết! Chính là hắn, đã làm cho thí nghiệm của ta lại vừa thất bại ! Ngươi biết không? Vì lần thí nghiệm này, ta đã tốn hao rất nhiều công phu nha! Trong đó có một số tài liệu ma pháp, rất thưa thớt hiếm có, vốn có thể thành công ! Ai biết tên lỗ mãng đáng chết này lại xông tới, lại còn hô to gọi nhỏ, bây giờ thí nghiệm lại thất bại rồi! Đáng chết thật!......"

râu mép màu trắng của tiểu lão đầu ải nhân bị cơn tức giận làm cho dựng đứng lên . Nhưng hắn cứ mở miệng là nói một người đáng chết ... đã làm cho sắc mặt Quân Vũ Hiên càng lúc càng trầm xuống. Vốn đang cao hứng qua đây mua lễ vật, lại bị phong lão đầu mạc danh kì diệu này chưỉ mắng liên tục, không thèm để ý đến sắc mặt của hắn như thế nào?

cô gái hướng Quân Vũ Hiên lộ ra một thần sắc xin lỗi ,sau đó lôi kéo lão đầu nói:" Gia gia, Mạc lợi an ma hoa của ngươi hình như sắp nở a."

lão đầu sửng sốt, sau đó trừng con mắt nói:" A! Xong rồi xong rồi! Nếu hoa nở trong nháy mắt không có hái nó xuống! Coi như uổng phí a!" Sau đó cũng tiếp tục mắng mỏ nữa , cứ như vậy vội vã hướng nội đường chạy đi

Quân Vũ Hiên sửng sốt. Không ngờ lão đầu đang nhiên lại chạy đi.Làm cho hắn không kịp phản ứng.

cô gái hướng Quân Vũ Hiên cúi khom người, nói:" Xin lỗi khách nhân, ông nội của ta Thật sự là xin lỗi ......" Nói xong, hướng Quân Vũ Hiên cúi người xin lỗi. Hiển nhiên cách làm của gia gia nàng thật sự là không tốt.

Quân Vũ Hiên cũng không phải là người không biết lý lẽ, mặc dù lão nhân quả thật đã làm cho hắn có chút tức giận. Nhưng cô gái lúc này đã xin lỗi, hắn cũng không bắt bẻ gì. Vì vậy lạnh nhạt cười, nói:" Không có gì." Sau đó xoay người, chuẩn bị rời đi. Mặc dù không phải do hoa lão nhân kia làm phiền hắn . Nhưng do tâm tình Quân Vũ Hiên lúc này cũng không thấy thoải mái, do vậy cũng không định ở này tìm mua lễ vật nữa.

Quân Vũ Hiên đi, cô gái kia bỗng dưng hô lên:" Tiên sinh đừng đi."

Quân Vũ Hiên nghe vậy dừng lại, có chút cau mày quay đầu, nghi hoặc nhìn cô gái.

cô gái hiểu ý cười, sau đó thần thái chân thành nói:" Xin lỗi khách nhân. Bởi vì gia gia đã làm cho ngài tâm tình khẳng định là có chút tức giận. Tiên sinh đã tới đây, khẳng định là muốn mua vật gì đó. Vì tỏ vẻ xin lỗi, bổn điếm muốn tặng ngài một vật gì đó, coi như bồi thường. Hy vọng ngài ngàn vạn lần không nên cự tuyệt."

nói, cô gái vừa lại cúi sâu xin lỗi Quân Vũ Hiên ,dáng vẻ rất chân thành.

Quân Vũ Hiên nghe vậy vẫn lạnh nhạt đích lắc đầu, xoay người đi ra ngoài nói " Không cần ."

" Tiên sinh......"

cô gái vội vàng kêu một tiếng, nhưng Quân Vũ Hiên cũng không có quay đầu lại.

Vốn tâm tình đang vui tự nhiên bị mất hứng, Quân Vũ Hiên thở dài một hơi. Suy nghĩ một chút, tâm tình lúc này thực sự không thích hợp gặp Quân Linh Nhi . Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã quá giữa trưa. Không bằng đi dạo trong thành, ngày mai đến sau vậy .

nghĩ tới đây, Quân Vũ Hiên liền không vội vã tìm kiếm các cửa hàng bán đồ lễ vật nữa . Ngược lại nhìn hai bên xem xét, đánh giá.

quả nhiên không hổ là một toà thành lớn trong ba đại đế quốc. Phồn hoa không chút nào dưới Hạ Hoa hoàng thành. Các loại thương điếm nhiều vô kể, trên đường cái người đến người đi, náo nhiệt phi thường.

" Ân? Dong binh công hội?"

Nhìn một hồi thấy một tòa cao khoảng năm tầng, kiến trúc độc lập, đập vào mắt Quân Vũ Hiên. Phía bên trên đề: ' Dong binh công hội ' bốn chữ cái to.

Dong binh, Quân Vũ Hiên thật ra không xa lạ. Trên địa cầu lúc trước, tổ chức của hắn có thể xem như một tổ chức siêu cấp dong binh. Hắn là sát thủ siêu cấp thuộc về tổ chức siêu cấp dong binh này. Trong ấn tượng của hắn, dong binh đều là những nhân vật phi thường lợi hại. Nhưng nhìn mọi người đi ra đi vào tại cổng lớn của dong binh công hội, nói thật Quân Vũ Hiên không nhìn ra bọn họ lợi hại chỗ nào.

" Chẳng lẻ đây là thế giới riêng của dong binh, mọi người đều có thể tham gia?" Quân Vũ Hiên ngẩn người, sau đó nghi hoặc hướng dong binh công hội đi đến. Hắn quyết định tự mình vào xem qua.

tiến vào đại môn công hội, cảm thấy rất thoáng đãng. Đây là một đại sảnh vô cùng lớn, Chia thành năm , sáu khu vực , mỗi khu vực đựợc ngăn lại riêng rẽ , tại đó đều có vài cô gái ngồi ngay ngắn bên trong, giống như vào một ngân hàng thời hiện đại vậy

Quân Vũ Hiên đứng tại một quầy gần nhất. Nhìn sang hai bên âm thầm đánh giá.

chỉ thấy đứng gần hắn có rất nhiều người, chủ yếu đều là các đại hán dáng vẻ to lớn, có chút phong trần lỗ mãng. Mặc dù Quân Vũ Hiên cao một mét tám, nhung những người đứng bên cạnh hắn phần lớn đều cao hơn hắn một cái đầu. Bọn họ tất cả đều mặc khôi giáp tương đối đơn giản, nhưng không che kín được toàn bộ cơ thể, tại các vị trí khôi gíap không che phủ, có thể thấy rõ rang những dấu vết của các vết thương cũ và mới , làm cho người ta thoáng sợ hãi.

Quân Vũ Hiên lúc này mới âm thầm gật đầu. Quả nhiên không hổ là một đám dong binh dũng cảm. Mặc dù trên người có rất nhiều vết thương, nhưng bọn họ vẫn coi như không có vấn đề gì.

Trong lúc Quân Vũ Hiên đang âm thầm quan sát và đánh giá đám người này, bỗng truyền đến một trận ồn ào ,quay đầu lại, đã thấy một người tại quầy trả tiền, đang xảy ra tranh chấp.

trong đó một bên là một người trung niên dáng vẻ cao to, tráng kiện,n phía sau người này, còn có mấy người vóc dáng cường tráng, khoả mạnh. Người trung niên nhân trên mặt có một vết sẹo lớn ,hơi thở mạnh mẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ thấy hắn đang ngẩng cao đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường nhìn người đang đứng trước mặt.

Quyển 3: Đạo tặc

Chương 2 : Thiết huyết dong binh đoàn (PII)

Xong sớm nghỉ sớm

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trước mặt hắn là một người, có vóc dáng tương tự giống như Quân Vũ Hiên, hình dạng nhìn qua cũng không tệ, bất quá từ hơi thở hổn hển, có thể thấy đây chính là một tên công tử. Chỉ thấy thanh niên kia vẻ mặt không phục nói :

" Dựa vào cái gì muốn ta cho các ngươi?! Rõ ràng là ta tới trước !"

Khi thanh âm thanh niên truyền tới. Quân Vũ Hiên ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút liền hiểu ngay . Chắc là người thanh niên kia đến trước, nhưng nhóm đi cùng người trung niên này là một đội. Mà người thanh niên lại không cho, cho nên phát sinh tranh chấp ?

Quay người nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy tất cả đám dong binh dều đứng nhìn, vẻ mặt như thể đang chuẩn bị chờ sự việc diễn ra, tựa hồ không ai muốn đi tới để giúp xử lý chuyện này

Quân Vũ Hiên đương nhiên cũng sẽ không can thiệp, cho nên nhíu mày, tiếp tục nhìn xem.

" Tiểu tử, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không, Ta khuyên ngươi tốt nhất là tránh ra, nếu không...Hắc hắc, cái mũi của ngươi cũng sẽ không lành lặn khi trở về nhà mách mẹ đâu ! Ha ha!"

Người trung niên đứng bên cạnh thanh niên cười hắc hắc. Nói xong câu cuối cùng đã làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh cười to.

Nhìn hình dáng gã thanh niên , bất luận kẻ nào cũng biết là một gã công tử nhà giàu, đối với tầng lớp dưới cùng của xã hội là đám dong binh này mà nói, không có một chút nào hảo cảm đối với đám quý tộc.Không có dong binh hội nào tự dung lại đi trợ giúp không công một gã công tử, Đương nhiên, còn có tuỳ theo từng sự vụ.

Tiếng cười của tất cả mọi người vang lên, làm cho sắc mặt tên thanh niên biến thành đỏ bừng, đến nửa ngày sau, mới nói được một câu:" Vô luận như thế nào, ta cũng không cho!"

Nghe được thanh niên nói, người trung niên đang đứng bên cạnh cười quái dị một tiếng, nói:" Tiểu tử, nói cho ngươi biêt, đứng ở trước mặt ngươi chính là đại đội trường ' Thiết huyết dong binh ' đoàn- Thiết cuồng! Nếu ngươi không đồng ý - tức là nếu đánh chết ngươi, ta cũng cam đoan với ngươi chắc chắn không có ai dám đến tìm ta gây phiền toái đâu......"

' Thiết huyết dong binh đoàn '?!

âm thanh vừa rơi xuống, Quân Vũ Hiên rõ ràng nghe được bên người một tiếng hít thở đầy tức giận.

" Bọn họ đúng là người của Thiết huyết dong binh đoàn à ?"

" Thiết huyết dong binh đoàn?! Trong ba siêu cấp dong binh đoàn bài danh đệ nhất dong binh đoàn?!"

" Trời ạ! Không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này thấy được người của Thiết huyết dong binh đoàn "

"......"

Rất hiển nhiên, danh tiếng của Thiết huyết dong binh đoàn trong giới dong binh vô cùng to lớn, Nhìn bộ dáng của tên thanh niên kia chắc là cũng đã nghe nói đến, cho nên thanh niên kia sắc mặt nhất thời ' xoát ' một tiếng biến thành tái nhợt, sau đó, run rẩy lùi sang một bên.

Thiết cuồng thuỷ chung không nói một câu gì , chỉ là thần thái cao ngạo mang theo ánh mắt khinh thường nhìn gã thanh niên . Nhìn thấy gã thanh niên tránh ra, lại nghe mọi người bàn luận, hiển nhiên vì thân phận mình là đại đội trường ' Thiết huyết dong binh đoàn ' mà cảm thấy đắc ý.

Gã thanh niên liếc mắt, ngẩng đầu sang bàn đăng ký đi đến.

vốn ở phía trước còn có vài người nữa. Nhưng sau khi nghe thấy Thiết cuồng -người của Thiết huyết dong binh đoàn , đã không ai dám can đảm không cho .

" Đại nhân có cái gì phải trợ giúp sao?"

Mặc dù đối phương là dong binh giới đệ nhất đại đoàn , cho dù đối với bất luận kẻ nào thái độ cô gái đều là cực lỳ lãnh đạm, hiếm thấy nở ra nụ cười.

" Ta lại giao nhiệm vụ!"

Thiết cuồng nhìn quanh bốn phía cảnh giác, sau đó từ trong túi, hắn lấy ra một khối tinh thể long lánh.

" Đây là Long tinh "

Mọi người hít một ngụm lương khí! Long tinh! kết tinh trong cơ thể Long tộc ! Trong truyền thuyết, Long tộc thích cắn nuốt vật thể cho dù chỉ lóe sáng một chút . Trải qua hấp thu tiêu hóa, một chút tạp chất sẽ lắng đọng trong cơ thể Long tộc , cuối cùng hình thành Long tinh.

Tác dụng của Long tinh thật ra không lớn, nghe nói tác dụng tốt nhất là chữa thương - hữu xuất hồ ý - mà thôi. Thực sự làm kẻ khác giật mình , đó chính là ý nghĩa mà Long tinh đại diện.

Long tinh to lớn này- chỉ sợ là tuổi của con rồng rất lớn,phải trên 2000 tuổi, 2000 tuổi- thực lực cực kỳ cường đại. Chỉ sợ Thánh cấp cũng không có thể giết được nó. Nghĩ đến, nếu ở đại lục, một tổ chức có thể giết một con rồng trưởng thành trên 2000 tuổi, ngoại trừ giáo đình ở ngoài, cũng chỉ còn lại Thiết huyết dong binh đoàn mà thôi ?

Giai cấp cao tầng tại đại lục đang tồn tại Thánh cấp cường giả ' dân gian '--' Quyền phách ' Thiết nộ, ' Đao cuồng ' Thiết hưng! Chính là Phó đoàn trưởng Thiết huyết dong binh đoàn đích

Trong lúc mọi người sợ hãi than thầm, cô gái kia cũng phản ứng kịp thời. Rất nhanh hoàn thành thủ tục. Thiết huyết dong binh đoàn, đã hoàn thành A cấp nhiệm vụ.

" Nhiệm vụ của các ngài đã hoàn thành,đã thông qua hệ thống ma pháp chứng nhận, sẽ chuyển thù lao vào tử tinh tạp của Thiết nộ đoàn trường. Dựa theo quy định, chúng ta sẽ trừ đi phần trăm lệ phí, nói cách khác, tổng kim ngạch 2000 vạn tử tinh tệ, chúng ta thu lại 100 vạn tử tinh tệ, còn lại 1900 vạn tử tinh tệ. Mời Ngài kiểm tra lại." Cô gái cung kính hướng Thiết cuồng huynh đệ trả lại tử tinh tạp.

Thiết cuồng gật đầu, tùy ý đút tử tinh tạp vào túi, nhìn quanh một chút, trong ánh hăm mộ của mọi người, xoay người và cùng đám kia thanh niên đi ra ngoài.

Không phải kiểm tra sao ? Ở đại lục này, có người dám can đảm lừa gạt Thiết huyết dong binh đoàn chắc không có? Cũng có lẽ có , nhưng chắc chắn đã chết

đưa mắt nhìn thân ảnh Thiết cuồng cao ngạo biến mất, trong đại sảnh mới lại khôi phục sự náo nhiệt. Bất quá đề tài về Thiết huyết dong binh đoàn được mọi người nói chuyện nhiều nhất.

Quân Vũ Hiên nghe mọi người đàm luận sôi nổi ,cuối cùng đối với Thiết huyết dong binh đoàn, cũng tương đối hiểu rõ.

Thiết huyết dong binh đoàn, đứng đầểutong đại lục tam đại siêu cấp dong binh đoàn, hoặc là nói đứng đầu trong giới dong binh cũng không quá đáng. Nhân số ước khoảng trên 2 vạn người. cấp bậc cụ thể trong đoàn không rõ lắm, chỉ biết là Thiết huyết dong binh đoàn là tổ chức dong binh đoàn đến nay duy nhất Thánh cấp cường giả. Chỉ riêng điểm này, đã đủ đưa hắn trở thành dong binh đoàn cực mạnh trên đại lục.

Toàn đoàn tổng cộng đã hoàn thành mười hai nhiệm vụ lớn, trong đó một S cấp nhiệm vụ , còn lại đều là A cấp nhiệm vụ. Nhìn khắp đại lục trở thành tổ chức dong binh đoàn đầu tiên hoàn thành S cấp nhiệm vụ .

Đang nghe, bất tri bất giác đến lượt Quân Vũ Hiên .

" Người tiếp theo ."

thanh âm cô gái trước sau như một vẫn vang lên một cách lạnh lùng.

" Xin hỏi một chút, làm dong binh phải có điều kiện gì?"

" Tên tuổi, quốc tịch, nghề nghiệp cấp bậc, đã gia nhập hoặc chưa gia nhập dong binh đoàn nào. Sau đó nộp cho ta năm ngân tệ là được. Người tiếp theo. " Cô gái nói nhanh như một cái máy, đưa cho Quân Vũ Hiên mẫu tờ khai ,sau đó lại hướng phía sau hô. Ý tứ tự nhiên chính là Quân Vũ Hiên có thể tạm thời rời đi.

Quân Vũ Hiên cũng sẽ vì tính tình của cô gái này mà làm cho tức giận, tiếp nhận tờ khai, xoay người đi tới quầy thượng trong gian đại sảnh, cầm lấy bút điền tên mình vào.

" Tính danh: Quân Vũ Hiên, Dong binh danh Ân, hay là dùng lên Vân Dật đi ! Tuổi : 18 tuổi. Quốc tịch Hạ Hoa đế quốc. Nghề nghiệp cấp bậc? Nghề nghiệp cấp bậc???" Điền đến đây, Quân Vũ Hiên ngẩn người ra. Nghề nghiệp cấp bậc hắn tự nhiên biết là cái gì. Nhưng vấn đề là hắn cho tới bây giờ không có kiểm tra qua cấp bậc của mình a. Hay là điền Thánh cấp đi ? Nhưng Quân Vũ Hiên cũng không không phải là kẻ hồ đồ. Suy nghĩ một chút, vung bút lên, đề là " Sơ cấp kiếm sĩ". Về phần gia nhập hay không gia nhập dong binh đoàn, đương nhiên là chưa gia nhập . Bởi vì hắn căn bản là không biết cách gia nhập dong binh đoàn.

Sau khi điền xong, Quân Vũ Hiên đi tới quầy nộp

" Điền tốt lắm."

cô gái nghe vậy giương mắt nhìn,vừa nhận đơn vừa nhìn Quân Vũ Hiên.

" Sơ cấp kiếm sĩ?"

Ngẩng đầu có chút giật mình,nhìn Quân Vũ Hiên liếc mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường. Thầm nghĩ:" Trông cũng khoẻ mạnh, đẹp trai .Đáng tiếc.... Một người như cái áo gối hoa......" Sau đó lại càng không khách khí nói:" Giao cho ta 5 ngân tệ là được."

Quân Vũ Hiên giao ra năm ngân tệ. chờ cô gái đăng ký một lúc, Sau đó đưa cho Quân Vũ Hiên một ngân hành tạp bình thường khá bắt mắt, một tạp phiến màu trắng. Nói:" Đây là dong binh tạp của ngươi. Bởi vì ngươi bây giờ còn là F cấp dong binh, cho nên chỉ có thể dụng bạch tạp. Chờ lúc ngươi đạt C cấp, lúc đó dong binh công hội sẽ cho ngươi đổi lục tạp . Đạt A cấp , Công hội sẽ đổi tử tinh tạp. Nhưng......" Nói tới đây, nhìn đánh giá lại Quân Vũ Hiên vài lần, nhìn Quân Vũ Hiên trông thì đẹp trai,nhưng lại là người ngu ngốc mà có chút tiếc, thở dài một hơi, không hề nói chuyện.

Quân Vũ Hiên tự nhiên hiểu được ý nghĩ của cô gái, buồn cười lắc đầu. Hắn cũng không định nói là bởi vì mình không đi kiểm tra thực lực, nếu đi kiểm tra chắc chắn mình sẽ đạt Thánh cấp. Sau đó xoay người, đi ra khỏi dong binh công hội.

Ra cửa, nhìn một chút sắc trời. Phát hiện mình ở tại dong binh công hội có một lúc nhưng thật ra cũng mất khá nhiều thời gian, lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, không bao lâu nữa sẽ khuất sau núi. Nhận định phương hướng, Quân Vũ Hiên hướng về phía tửu điếm đi đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fgfg