Fic.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10. 2



Tiffany tim đập bình bịch khi chạm vào cơ thể êm mềm & ấm áp của chồng mình, lúc này khuôn mặt đỏ ửng lên của Jess càng khiến Tiff thấy ngượng nghịu hơn 

 Hôm qua, nàng đã e dè hỏi mami của mình về chuyện hệ trọng này, rõ ràng tiểu thư rất ngây ngô trong vấn đề...e hèm.. vấn đề người lớn này 




-K biết phải làm gì tiếp theo đây?




Tim Jess cũng đập nhanh k kém vợ mình, bao nhiêu máu trong người nàng có cảm tưởng như đang sôi lên tới não, tứ chi đều tê liệt, Jess đã từng mơ mộng trong những đêm trước đây nào là sẽ ôm vợ mình thật chặt, nào là sẽ hôn lên môi nàng mãnh liệt nhất từ trước đến giờ, nào là... 

 thậm chí Jess ta k dám nghĩ đến những gì quá hơn nữa, vì cứ nghĩ tới là đỏ mặt cả lên




Cả 2 im lặng 1 phút mà như cả thế kỉ trôi qua, rõ ràng là cặp vợ chồng son này hoàn toàn chả biết mô tê gì về việc động phòng 

Ngực Jess đè lên ngực Tiffany làm nàng hơi khó thở nhưng lại k đủ sức để đẩy chồng mình ra nên Tiff cứ nhắm nghiền mắt chờ chồng chủ động




"Uh chồng là chồng mà, phải làm gì đi chứ 

 mình chả biết phải làm sao đâu oa oa"






...






"Sao cứ nằm im lìm thế? Chồng ngủ rồi hay sao? Hay... chồng thấy mình k có gì hấp dẫn T____T"






Jessica khẽ cử động khuôn mặt, mũi nàng hít đc mùi hương quyến rũ từ trên người Tiffany, nàng sung sướng chúi đầu vào cổ vợ yêu , hít hà thật nhẹ... thật nhẹ... vì nàng vẫn thấy ngại ngùng lắm !!!





Tiff thấy nhột nhạt, sống mũi của Jessica từ từ cọ vào cổ nàng, làm nàng rùng mình như điện giật... Thật là mắc cỡ quá mà! Từ bé đến giờ ngoại trừ mami ra có ai hôn nàng đâu chứ 

 Tiffany khẽ rướn cổ nhích lên cao hơn để Jess có thể hôn lên đó nhiều hơn & tất nhiên Jessica đã theo tiếng gọi của bản năng tình yêu mà tấn công mỗi lúc 1 mạnh bạo hơn. Đôi môi nàng lướt theo từng milimet da thịt của Tiff... 






"Cảm giác này thật đê mê ngây ngất"





Jess nhủ thầm & càng phấn khích hơn, trái tim nàng đang rạo rực tình yêu bỏng cháy. Vòng tay ôm siết lấy vợ mình, Jessica dùng 1 tay lần tìm dây áo soa-rê nhanh nhẹn kéo xuống, đôi môi nàng lại khám phá thêm đc làn da mịn màng của Tiffany. Bên tai Jess lúc này là hơi thở gấp gáp của Tiff





"K biết cô ấy có thích mình làm thế này k? Nhưng mình... yêu cô ấy quá!"





Đôi tay Jessica vuốt ve trên bờ vai trần của Tiff một cách nhẹ nhàng, giờ thì chẳng còn thứ y phục nào vướng bận trên người Tiff nữa, và Tiffany cũng đã giúp chồng mình cởi bỏ mọi thứ. Giờ là thời khắc của thể xác chạm vào thể xác & tâm hồn hòa nhập tương thông...





Hơi thở dồn dập của cả 2 khẽ vang lên trong đêm tối đầy mê hoặc & thỏa mãn. Tiff tự hỏi phải chăng Jessica đã đưa nàng bước vào 1 thế giới khác, nơi mà tình yêu thể hiện 1 cách nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn lời nói... Nàng nhớ đến 1 bài hát nào đó đã viết thế này: "Tình yêu k cần lời nói, chỉ cần trái tim ta chân thành" Giờ thì nàng mới thật sự hiểu câu hát ấy & đêm nay nàng nhất định hiến dâng trái tim chân thành của mình cho tình yêu cả đời nàng... Tiff khẽ gọi tên người yêu mình khó nhọc, bởi tiếng nói của nàng đang bị ngắt quãng vì những tiếng nấc nghẹn đầy hoan lạc mà nụ hôn của Jess đem đến cho nàng!





Jessica vòng tay ôm ghì lấy Tiff, nghiêng mình để Tiff nằm trên người mình, đôi môi nàng nhanh chóng tìm đến đôi môi của Tiffany. Đây là lần đầu tiên mình chạm vào bờ môi của cô ấy. Thật gợi cảm và... k dứt ra đc. Jessica như mê đi trong hương thơm tình ái, lưỡi nàng quấn vào ấm áp, như cuốn đi bên trong Tiffany... Như ngạt thở... nhưng Jess lại càng k muốn rời





Là thế giới của 2 ta thôi...








...








"Hãy giữ em thật chặt.. Trong vòng tay ấm áp của người... Để tình yêu dẫn lối nơi thiên đường... Thăng hoa của đôi ta"




Từng câu thơ êm ái ngân nga trong tâm trí Tiffany lúc này, khi đang nằm trong lòng Jessica. Nàng cảm thấy tự hào về chồng mình lắm lắm 

 Jessica sau khi làm xong việc... wan trọng nhất đã nhỏ nhẹ hỏi nàng rằng 





-Vợ có đau lắm k? Chồng có làm vợ mệt k?





Ai đời lại hỏi như thế trong đêm động phòng cơ chứ . Mặc dù đang rất mệt nhưng Tiff vẫn thấy 2 má nóng bừng vì ngượng, nàng quay mặt đi k nói gì. Jess hoảng lên, vội ôm chầm lấy năn nỉ như sắp khóc





-A... chồng xin lỗi mà! hic tại lần đầu tiên chồng làm chuyện này nên... vụng về lắm T___T





Tiffany quay lại, mặt hờn dỗi nhưng lại thấy buồn cười, nàng hôn lên trán chồng 1 cái rõ kêu





-Chụt





Rồi cười tươi, Jess cũng cười theo





-Hi vợ k giận chồng hả?





Tiffany bẽn lẽn lắc đầu. Jessica ôm nàng vào lòng thỏ thẻ





-Chồng yêu vợ nhất trên đời! Yêu mãi mãi đó 





Rồi hôn lên môi nàng đắm đuối...






Tiffany cho rằng thiên đường đâu phải cao xa gì, chính nàng đêm hôm nay đã cảm thấy thiên đường hiển hiện trước mắt, trong vòng tay âu yếm của Jessica - người mà nàng yêu nhất ! Tiff ước rằng giây phút này là mãi mãi. Hạnh phúc này sẽ ở bên nàng mãi mãi & Jessica cũng vậy. 

"Mình bên nhau mãi mãi nhé chồng yêu!"


Chap 2.2 :




* Flashback *


" Jessi, mình đang không vui đây này. " Tiffany giận dỗi dậm chân đùng đùng. 




" Cậu mất món đồ màu hồng nào nữa !!!! " Jessica thở dài, bỏ quyển sách trên tay mình xuống.




" Không, không phải chuyện đó… " Tiffany chống nạnh.




" Tiffany, lần cuối nhé, người ta mặc màu hồng là quyền của người ta, không phải màu hồng nào ngoài kia cũng là của cậu. Nếu cậu ganh tị thì mình đi mua cái gì đó màu hồng là được mà. " Jessica chặc lưỡi, không biết đây là lần thứ mấy phải giải thích cái triết lý rõ như ban ngày này nữa.




" Jessi mình không có, sao cậu coi mình như đứa con nít vậy… " Tiffany giận lẫy.




" Vậy chuyện gì ?!? " Jessica gãi đầu, cái gì lại làm phiền lòng cô nàng của cô nữa đây.




" Cậu dạo này suốt ngày đi với Donghae, đừng tưởng mình không biết nhé. " Tiffany nhéo nhẹ vào người Jessica.




Jessica à lên một tiếng như hiểu chuyện gì, Donghae, anh chàng lớp trên dễ thương, đội trưởng đội nhạc kịch, có thành tích luôn luôn trong top của trường và từng giúp Jessica trong lớp Hoá học, thế nên họ quen biết nhau. Nếu Tiffany không nhắc chắc Jessica cũng không để ý, đúng là dạo này cô hay tình cờ gặp Donghae thật, khi thì gặp ngoài cổng, khi thì vô tình đụng nhau trong hiệu sách, chẳng biết là do có duyên hay do anh ấy cố tình đi theo Jessica nữa.




" Hứ… " Tiffany hắng giọng.




" Anh ấy chỉ là bạn thôi. Mình không có hứng thú với con trai, cậu thừa biết mình có hứng thú với giống Cái mà. " Jessica nhún vai.




" Cậu nói chuyện ghê quá đi Jessi. Nhưng ai mà biết được, cả trường đồn ầm lên là Donghae thích cậu đó. " 




" Kệ ảnh. "




" Nhưng anh ấy đẹp trai. "




" Ai thèm. "




" Anh ấy lại cool, hát hay và học giỏi. "




" Có ăn được đâu. " 




" Anh ấy lý tưởng lắm đó. "




" Không cần. " 




Sau một hồi tra khảo Jessica từ câu này qua câu khác, Tiffany có thể rút ra một kết luận là Jessica chẳng hề hứng thú chút nào với anh chàng mang tên Donghae đó, mắt Jessica vô hồn và chẳng hề có chút cảm xúc nào khi nhắc đến anh ta. Tiffany reo vui trong lòng, dù biết là không phải với bạn mình nhưng Tiffany cũng không thể dấu sự sung sướng, ít nhất Jessica vẫn đang là của cô, chỉ của một mình cô mà thôi, Tiffany nhảy ù vào trong lòng Jessica, cảm giác ở nơi này luôn ấm áp đến lạ.




" Hèm… " Tiếng Siwon vang lên, anh ta nãy giờ vẫn đứng ở đằng xa dõi theo đôi bạn trẻ.




" Siwon. " Tiffany thốt lên, rời Jessica ra.




Jessica khẽ quay đầu lại, đứng lên và kính cẩn cúi đầu chào, dù sao anh ta vẫn là vị hôn phu và là người yêu của Tiffany, cô không muốn có bất kì rắc rối nào với anh ta cả. Vì suy cho cùng thì anh ta chẳng có điều gì đáng chê trách với Tiffany, anh ta tử tế, đàng hoàng và đĩnh đạc. Chuyện Tiffany chọn anh ta cũng không có gì lạ, dù Jessica có buồn thì cũng không vô lý mà trách Siwon được, dù sao anh ta cũng không có lỗi gì.




" Tụi em thân nhau thật đấy. " Siwon cười mỉm, không hề dấu sự nghi ngờ.




Tiffany cảm thấy căng thẳng, chuyện Jessi yêu cô Tiffany chưa từng nói cho Siwon nghe, vì cô biết nếu nói ra Siwon sẽ tách cô ra khỏi Jessi. Thật lòng Tiffany muốn được ở bên Jessica một cách thoải mái không ai làm phiền họ cả, nhưng cũng chính vì vậy mà đôi khi cô cảm thấy bản thân có lỗi với Siwon, cô không làm gì sai nhưng cô lại cảm thấy như thế rất rõ ràng, dường như tình cảm mà cô dành cho Siwon đang dần dần mất đi rất nhanh.




" Tụi em là bạn. " Jessica lịch sự đáp.




" Phải, anh biết. " Siwon nhếch mép, anh ghen với Jessica, ghen mỗi khi thấy nụ cười tỏa sáng của Tiffany khi ở bên Jessica, điều mà anh còn lâu mới có được. – " Em vẫn chưa có bạn trai sao Jessica. Lạ thật đấy, xinh xắn như em, nếu bình thường thì đã có bạn trai từ lâu rồi. "




" Siwon… " Tiffany trách nhẹ.




" Chắc em không yêu Tiffany nhà anh đấy chứ. " Siwon bỏ qua Tiffany, anh nghi ngờ và anh muốn xác thực.




" Siwon Choi, anh quá đáng… " Tiffany nhíu mày.




" Em có rồi. " Jessica đáp trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiffany.




Nếu có thể đường đường chính chính nói ra tên người mình yêu thì ai chẳng muốn, nhưng trong trường hợp bất đắc dĩ này Jessica chẳng còn cách nào khác ngoài nói dối để mong mối quan hệ của Tiffany được yên ổn. Suy cho cùng thì chẳng còn việc gì Jessica không thể làm vì Tiffany cả. Jessica biết rõ nếu Siwon biết cô yêu Tiffany, anh ta sẽ không bao giờ để cho họ có thể gần gũi nhau thêm được nữa, và thật sự nếu điều đó xảy ra, Jessica biết con tim mình sẽ nhớ Tiffany đến chết mất.




" Cậu đang nói gì vậy Jessi ?!? " Tiffany nhìn Jessica có đôi chút tổn thương. Nhưng Jessica chọn cách lơ đi, cô không thể cùng lúc dung hòa được cả hai.




" Vậy chúng ta hãy hẹn hò cặp đi. " Siwon đề nghị.




" HẸN HÒ CẶP. " Cả Tiffany và Jessica đồng thanh.




Một người dày dặn kinh nghiệm sống như Siwon dĩ nhiên không chỉ tin vào lời một ai đó thốt ra, anh muốn kiểm định và xem xét tình hình trên mức đánh giá khách quan của mình. Sớm hay muộn thì Tiffany cũng trở thành vợ của Siwon, dĩ nhiên mọi mối đe dọa nào xung quanh cô ấy Siwon cũng sẽ loại trừ hết. Và anh nhận ra nguy hiểm nhất lúc này chính là Jessica, gần nhưng lại xa, xa nhưng lại gần, không ai đoán biết hết được.




" Anh và Tiffany, em và chàng trai của em, 2h chiều chủ nhật ở quảng trường Soshi. Em thấy sao Jessica. " Siwon mỉm cười.




" Vâng. Hẹn anh 2h. " 




* End Flashback *


" Chúng ta đi thôi. " Donghae ngán ngẩm lắc đầu, khoác chiếc áo vào người Jessica và kéo cô ấy đứng dậy.




" Donghae… cảm ơn anh. " Jessica nấc nhẹ.




Donghae cười gượng đầy đau đớn, nhìn Jessica anh xót xa trong lòng, cô ấy dù mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi đang đau khổ vì tình yêu đơn phương chính cô bạn thân của mình. Donghae yêu cái nghị lực ấy, yêu sự ngây thơ trong tình yêu của cô ấy, yêu cả cái cách cô ấy lạnh lùng với mọi người nhưng lại ấm áp với người mình yêu, chắc chắn chính những điều đó sẽ làm cho người mà Jessica yêu cảm thấy mình là đặc biệt nhất. Dù rằng giờ không phải là anh, nhưng anh mong ngày sau, anh sẽ là người hạnh phúc ấy.




" Họ kia rồi. " Siwon chỉ cho Tiffany xem khi thấy Jessica đang khoác tay một chàng trai khá bảnh đi tới, điều này cũng làm Siwon yên tâm ít nhiều.




Tiffany chỉ chào hỏi sơ đôi tình nhân mới toanh, trong lòng cô đang dấy lên cảm giác không vui khi thấy Jessi và Donghae khoác tay nhau. Tiffany thầm nguyền rủa sự ích kỉ trong mình, cô đang hạnh phúc bên Siwon, thì đáng lí ra khi thấy Jessica có thể hạnh phúc bên một người đàn ông nào đó, cô nên chúc mừng họ. Vậy mà mọi thứ với Tiffany lúc này chỉ như một vở kịch mà cô là diễn viên chính. Một vở drama nao lòng người và nhức nhối những người xem.




" Chúng ta đi ăn gì đó đi. " Donghae đề nghị, mắt anh dù không rõ ràng nhưng vẫn đang dõi theo thái độ của Tiffany. 




" Vậy cũng được. " Siwon tán thành.




Jessica cũng khẽ gật đầu đồng ý, từ nãy tới giờ cô chỉ chăm chăm vào biểu hiện khuôn mặt của Tiffany, cô sợ Tiffany sẽ hiểu lầm cô và Donghae, trước đó dù có giải thích hay thanh minh cỡ nào thì Tiffany cũng cứ giận cô, cô ấy hầu như vẫn bên cô nhưng nói ít đi, im lặng nhiều và làm cho Jessica không quen với một Tiffany điềm tĩnh như thế. Jessica có chút mơ hồ khi nghĩ Tiffany ghen, nhưng cô nào dám nói chắc điều gì, nghĩ mãi thì cũng chỉ dám nói đó là mơ mộng của bản thân mà thôi.




" Siwon, em không đói, hay để Jessica và Donghae đi ăn đi, anh đưa em đi ăn kem có được không ?!? " Tiffany kéo tay áo Siwon nài nỉ.




Ngay cả cách xưng hô Tiffany cũng đã đổi, Jessica cay đắng nghĩ. Chẳng lẽ Tiffany lại muốn đi riêng với Siwon đến như thế, Jessica kéo tay áo của Donghae thì thầm nhỏ với anh rằng cô muốn cáo bận đi về. Nhưng dường như Donghae không để tâm đến điều đó cho lắm, cái anh cần là sự dứt khoát của Jessica vào lúc này, anh không muốn chơi trò chơi lẩn quẩn này cùng với hai cô gái rõ ràng là có tình cảm với nhau.




" Vậy chúng ta cùng đi ăn kem đi. Mình và Sica lúc nãy cũng đi ăn sơ với nhau rồi. " 




Chẳng thể nào từ chối hay tách nhau ra được, họ bắt buộc phải cùng nhau đi ăn kem, và trớ trêu thay Siwon lại chọn đúng tiệm mà Jessica và Tiffany hay thường đến cùng nhau. Tiffany lén nhìn qua phía Jessica và thấy cô ấy vẫn không tỏ bất kì thái độ nào rõ ràng, chỉ đơn giản là ngồi kế Donghae và họ tám chuyện phiếm với nhau. Tiffany bỗng cảm thấy tim mình đang sợ hãi thứ gì đó vô hình, họ chỉ nói chuyện mà đã làm con tim cô rung rinh như vậy rồi… Dù sao thì Jessica cũng đã quen với việc nhìn thấy Siwon và Tiffany vui vẻ bên nhau, dù con tim vẫn đau, nhưng nó không còn trốn tránh nữa.




" Em ăn gì Fany. " Siwon ân cần.




Nhưng anh chỉ thấy ánh mắt Tiffany đang hướng về Donghae và Jessica. Jessica đang cố chọn kem nào đó ngon cho Donghae vì anh rất ít khi đi ăn kem. Hôm nay có lẽ Donghae đã giúp cô rất nhiều nên cô đối xử với anh rất tốt như một lời cảm ơn chân thành nhất. Jessica bất giác nhìn về phía Tiffany thì thấy đôi mắt cười ấy đang rất buồn, một nỗi lòng không thể nói ra thật khiến con người ta bi ai khốn khổ. Nhưng hôm nay cô không được yếu mềm, không được khiến Siwon nghi ngờ.




" Hai người đã chọn chưa. " Jessica mỉm cười hỏi Siwon và Tiffany. – " Kem chocolate ở đây khá nổi tiếng đấy. " Và cố gắng lắm cô mới có thể tỏ ra không có gì.




" Kem Caramen phủ socola hạt điều. " Tiffany đáp ngay, dĩ nhiên Jessica hiểu vì sao Tiffany chọn vị kem ấy, đó là vị mà cả Tiffany và Jessica đều rất thích.




" Anh ăn kem chocolate. " Donghae chỉ vào cuốn menu. – " Còn em Sica. "




Sica, anh ta gọi tên cậu ấy thân mật quá.


" À em ăn kem chocolate giống anh. " Jessica né tránh ánh mắt của Tiffany.




Cậu đã không còn muốn ăn kem caramen cùng mình nữa sao.


" Vậy anh gọi cà phê được rồi. Anh không thích kem lắm. " Siwon nhún vai.




Fany, thậm chí Siwon còn không có cùng sở thích với cậu sao.


Mỗi người mang một nỗi lòng khác nhau dù họ ngồi cùng bàn, nếu Siwon và Donghae đang dấy lên nỗi sợ sẽ mất người con gái đang ngồi cùng mình, thì Jessica và Tiffany thì lại quá bận để nghĩ về nhau. Tiffany hơn ai hết bắt đầu cảm giác rất rõ ràng thứ mùi vị mà Jessica phải trải qua khi thấy cô và Siwon vui vẻ bên nhau, vậy mà bấy lâu nay cô cứ vô tư lự, càng ngày Tiffany càng không hiểu vì sao Jessica có thể chịu nổi từ ngày này qua tháng nọ mà vẫn mỉm cười như thế nữa.




" Ăn kem xong chúng ta làm gì, đi xem phim nhé. Ngoài rạp đang có Warm Bodies anh nghĩ là khá hay. " Để xóa bỏ không khí ngột ngạt, Siwon mở lời.




" Em xem rồi… " Cả Tiffany và Jessica đều đồng thanh.




Tất nhiên là họ xem cùng nhau, Donghae và Siwon đều hiểu điều đó. Họ cảm thấy trong cuộc hẹn hò hôm nay họ chỉ là những nhân vật hết sức thừa thải. Sica nhìn lén Tiffany, dường như cô ấy đang mang một tâm trạng rất bức bối và khó chịu, hệt như lúc cậu ấy tra khảo mối quan hệ của cô và Donghae, chỉ một tia le lói trong trái tim đã quá khốn khổ của Jessica, cô thầm ước cô không đoán sai, có thể Tiffany đang ghen, một cơn ghen âm ỉ… Donghae cảm thấy tim mình thắt lại khi Jessica đã, đang và mãi mãi chỉ quan tâm ánh mắt, trái tim, hơi thở của một người. Anh đang cảm thấy hoang mang cực độ, anh nên làm gì để người con gái đó được hạnh phúc.




" Sica, em ăn kem xong có lạnh không, anh ủ ấm cho em nè. " Donghae bất giác nắm lấy tay của Jessica và anh đặt nó lên má mình.




Jessica dù có chút ngượng ngùng định rút tay ra nhưng Donghae nắm quá chặt, cộng với việc Siwon đang nhìn khiến cô chỉ còn biết xuôi theo. Tiffany nắm chặt tay mình ở dưới bàn, cô đang cố kiểm soát cảm xúc của bản thân. Dường như là còn chưa đủ, Donghae kéo Jessica vào lòng mình, anh cố tình đặt lên môi cô một nụ hôn rất nhanh khiến cho mọi người ngồi đó đều tròn mắt vì kình ngạc.




" GIẢ DỐI. " Tiffany hét lên, hất mạnh ly nước lọc vào người của Jessica rồi chạy ra cửa với đôi mắt mọng nước.




Chẳng kịp suy nghĩ gì, Jessica vẫn không quên tặng cho Donghae một cái tát thật mạnh rồi đuổi theo Tiffany rất nhanh trước khi Siwon định chạy theo. Donghae mau chóng giữ tay Siwon lại, anh nắm chặt đến mức Siwon chỉ có thể từ bỏ ý định của mình và nhìn Donghae một cách khó hiểu. Donghae chỉ mỉm cười, dù sao lần cuối cùng anh cũng có thể hôn người con gái mình yêu, dù rằng nụ hôn chỉ có ý giúp đỡ và bị cô ấy cho ăn một cái tát, nhưng như thế cũng làm anh mãn nguyện lắm rồi. 




" Anh cao thượng thật. " Siwon ngồi phịch xuống.




" Hoá ra anh cũng hiểu mối quan hệ của họ. " Donghae thở dài.




" Ngay khi Tiffany nhận lời quen tôi, tôi đã biết cô ấy yêu ai khác. Lúc đó đôi mắt cô ấy buồn lắm. Tôi cứ nghĩ tôi có thể xóa nhòa nó, có thể đem đến cho cô ấy sự hạnh phúc. " Siwon cười khổ, chỉ do anh quá cố chấp không buông.




" Mình cười, người ta khóc. Không có thứ nào như vậy được gọi là hạnh phúc đâu. " Donghae vỗ vào vai Siwon. – " Đi làm vài ly nào, thế giới này thật bất công, đẹp trai như anh và tôi mà thất tình cùng một lúc thế này. " 




Tình yêu không phải là sự chiếm hữu thể xác. Mà là tự do từ trong linh hồn.


oooOOOooo




Tiffany bắt taxi rất nhanh đưa mình tới nơi công viên mà cô đã từng đi dạo. Chính chỗ này là chỗ mà Tiffany đã quyết định cho mình con đường cô phải đi. Lúc đó cô rẽ sang hướng của Siwon vì những định kiến của xã hội, vì thể diện của gia đình và vì ánh mắt của những người xung quanh. Lúc đó cô cứ nghĩ mình sẽ ổn, sẽ không việc gì cả nhưng thực tế luôn tàn nhẫn hơn rất nhiều lần. Trái tim Tiffany giờ đây đang tan nát với những mảng kí ức đẹp của cô và Jessica. 




Đã quá trễ…


Tiffany hơn một lần tự trách bản thân cô quá ích kỉ, chỉ biết sống và nghĩ cho mình, còn cảm giác của Jessica nhiều khi cô cứ chôn nó đi, cố bỏ qua nó vì những nụ cười của cô ấy mà không nhận ra ẩn sâu bên trong lại là những giọt nước mắt tuôn rơi trong âm thầm. Cuộc sống khắc nghiệt dĩ nhiên Tiffany biết, vậy mà cô còn gieo vào lòng Jessica sự bi ai thê lương khi phải nhìn người mình yêu tay trong tay cùng kẻ khác.




" Mình xin lỗi Jessi. Mình yêu cậu ngay từ đầu… " Tiffany thổn thức.




Đôi khi con tim người ta rất kì lạ, biết rõ bản thân cần gì những lại chối từ nó, để rồi khi có một chất xúc tác nào đó vô tình đi qua, người ta mới muộn màng nhận ra bản thân sai lầm, từ chối cảm xúc của con tim chẳng khác nào tự đưa mình tới một ngõ cụt không tên nào đó. Tiffany rõ ràng yêu Jessica nhiều, nhưng khi Jessica cứ mãi mãi ở bên cô cùng nụ cười, Tiffany không thể nào nhận ra mình không thể sống thiếu Jessica, sự xuất hiện của Donghae làm cho Tiffany bừng tỉnh. Có lẽ Tiffany cũng hiểu được rằng…




Bạn bè thì không thể ở bên nhau mãi mãi.


" Đừng… đừng khóc có được không ?!? " Giọng nói run run quen thuộc vang lên bên tai Tiffany làm cho trái tim cô đau nhói.




" Đi về với Donghae của cậu đi. " Dù không muốn nhưng mọi hờn giận trong lòng của Tiffany cứ thế mà tuôn ra.




" Nhưng tim mình đang đau lắm… " Jessica thổn thức.




" Thì sao, mắc mớ gì tới mình. " Tiffany phũ.




" Chỉ ở bên cậu nó mới hết được thôi. " Jessica bối rối cúi gằm mặt xuống.




Lúc này Tiffany mới quay đầu lại nhìn Jessica, cảm giác bao nhiêu hờn tủi dường như đang tan biến hết như bong bóng xà phòng. Jessica run người lên vì lạnh, cơ thể vẫn đổ mồ hôi lấm tấm có lẽ là do đã chạy đi tìm Tiffany rất lâu rồi. Jessica vẫn là Jessica, vẫn cười dù người cậu mệt, vẫn cười dù Tiffany làm tổn thương cậu không chỉ một lần. Vẫn cười dù rằng Tiffany ném ly nước vào cậu và hờn giận dù cả hai tính kĩ ra chẳng hề có mối quan hệ tình yêu rõ ràng nào. Tiffany yêu nụ cười đó, nhưng đồng thời cũng hận nó, chỉ vì nó cô đã cho phép bản thân làm Jessica đau đớn mỗi ngày.




" Lại đây với mình. " Tiffany dang rộng hai cánh tay, đón cơ thể ốm yếu của Jessica vào lòng mình.




Tiffany cảm nhận được hơi ấm của Jessica đang lan toả quanh mình. Thật kì lạ, dù rằng cậu lạnh buốt nhưng trái tim cô vẫn thấy đâu đó tia nắng đang len lỏi vào từng nơi trong trái tim mình. Tiffany dường như đã hiểu ra rất nhiều thứ, Jessica dù cười nhiều bao nhiêu thì nước mắt mỗi khi cậu ấy ở sau lưng cô vẫn rơi đầy, Jessica dù mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng cần có người ôm cô ấy và nói yêu cô ấy mỗi ngày. Jessica dù yêu cô bao nhiêu thì cũng không thể cứ mãi đơn phương đến cuối cuộc đời được. Vì ai chẳng có ước mơ, chẳng có lẽ sống, chẳng muốn bản thân được yêu thương chăm sóc.




" Mình xin lỗi. " Tiffany thì thầm, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Jessica.




" Mình đã từng nghĩ… " Jessica chậm rãi nói. – " Chỉ cần mình vẫn được ôm cậu, tim mình sẽ ổn thôi. " 




Tiffany bỗng cảm thấy tim mình nhói đau.




" Nhưng Fany à, mình không thể cứ như thế này. Mình biết tim mình chỉ đập khi có cậu, nhưng nó không thể mãi mãi ở bên cậu được. "




Tiffany cắn môi mình, cô cảm nhận được nước mắt cô đang thi nhau tuôn rơi, sóng mũi cô cay cay, có phải giấc mơ nào cũng có lúc tỉnh dậy.




" Siwon có lẽ biết mọi chuyện rồi. Chỉ cần cậu nói với anh ấy cậu sẽ thôi gặp mình, anh ấy sẽ tha thứ cho cậu. Anh ấy yêu cậu mà đúng không. " 




Jessica nắm chặt tay mình, ráng không khóc, cô không được yếu đuối để níu giữ Tiffany vì sự bi lụy của bản thân, cô không cho phép điều đó xảy ra. Nhưng dù sao Jessica cũng vui, vui vì cuối cùng cô cũng biết Tiffany có tình cảm với cô. Ít cũng được, nhiều cũng được, quá đủ rồi. Một con đường dù dài tới mấy cũng có lúc kết thúc, rẽ sang hướng khác chắc chắn sẽ tốt hơn là đâm đầu vào tường, kết cục dù có thế nào, Jessica cũng đặt Tiffany lên phía trước.




" Đến phút cuối, cậu vẫn nghĩ cho mình sao. " Tiffany cười nhạt.




" Phút đầu tiên, phút cuối, phút sau này… Jessica Jung mãi mãi chỉ nghĩ cho Tiffany Hwang. " 




Jessica khẽ đặt tay của Tiffany lên tim mình, cô muốn Tiffany có thể cảm nhận con tim chân thật của mình lần cuối, có thể nó sẽ không bao giờ thay đổi vì một ai khác thế nên nó cần người sở hữu nó một lần biết đến sự tồn tại này. Tiffany di chuyển tay mình lên đôi gò má của Jessica, cậu gầy, cậu mệt mỏi cô biết, cô sợ nếu mình níu giữ cậu lại, cô có thể khiến cho cả hai thêm đau khổ, tương lai mù mịt… Jessica đứng dậy, quay người đi, tự nhủ trái tim sẽ không sao nhưng nó cứ đau lên từng hồi như có ai bóp nghẹn nó, nó sẽ vỡ, Jessica biết nó sẽ vỡ, sớm thôi, không có Tiffany nó sẽ tan tành như một khối thuỷ tinh bị ném đi không thương tiếc…




" Mình còn một câu hỏi nữa. " Tiffany nấc. – " Sao cậu biết mình ở đây. " 




" Hôm đó… Mình chính là con Stitch ngồi đối diện cậu. " 




" Sao cậu không lên tiếng… " Tiffany bất ngờ ngước lên.




" Vì mình biết lúc đó cậu khóc vì mình. " Jessica cúi gằm mặt xuống đất. – " Và mình đau đến mức không dám lên tiếng. " 




Khoảng lặng dài vang lên giữa họ, Jessica cảm nhận Tiffany đang làm gì đó khác rồi nhưng cô lại không dám quay lại phía sau nhìn bất kì điều gì nữa, cô sợ cô sẽ lì lợm níu giữ người con gái đó. Tình yêu là để cảm nhận, không phải là thứ để níu giữ hay chèo kéo. Jessica biết bản thân có thể cho mình điểm mười về sự cao thượng ngu ngốc này, nhưng lí lẽ của tình yêu đôi khi bất công như thế đấy…




" Siwon oppa. Em nghĩ… ừm chúng ta nên chia tay. Người em yêu là Jessica. Em xin lỗi. " 




Jessica quay phắt người lại thì đã nhận được một cú nhảy của Tiffany, cô ấy nằm trọn trong vòng tay cô đến mức khiến cho Jessica khuỵ ngã xuống bãi cỏ xanh mướt. Jessica mau chóng cảm nhận được cơn lạnh giá của đôi môi đang được phủ đầy bởi vị strawberry thơm lừng mà Tiffany hay xài. Nụ hôn cứ dần tiến tới, sâu hơn, đê mê hơn, lắm cảm xúc hơn. Dường như nó chẳng bao giờ có thể kết thúc được. Jessica biết chắc môi Tiffany sẽ ngọt, ngọt lắm, hoá ra nó còn ngọt hơn tất cả những gì cô tưởng tượng.




" Từ giờ cậu sẽ lên cân đấy. " Tiffany tách ra hôn vào chóp mũi Jessica.




" Vì sao. " Jessica ngây ngốc hỏi, vẫn đang mơ màng vì nụ hôn và tình yêu đến quá bất ngờ.




" Vì cậu còn phải vác thêm 48kg nữa mà. " Tiffany thẹn thùng.




" 48 kg ?!? "




" Là cân nặng của tớ. Yah, cậu yêu thế đó hả. " Tiffany gầm gừ. – " Ngay cả cân nặng của người ta cũng không biết. " 




" Nấm ú, thực tế, cậu 50 kg cơ mà. " Jessica cười lớn. – " Đó là lí do vì sao tớ ngỡ ngàng với con số 48. " 




" Được lắm Jessica Jung. Tôi cho cậu năn nỉ đến chết. " 




Tiffany tức giận bước đi, nhưng dù sao thì chân vẫn chậm rề rề cho có người còn kịp chạy theo năn nỉ mà. Và Jessica cũng có ngu đâu mà không đuổi theo.




" Xin lỗi… Fany à, xin lỗi mà… Fany. " Nước mắt dàn dụa ( giả ) – " Vợ à, tha một lần đi mà. "




oooOOOooo




Mười năm sau. 9h AM Los Angeles – USA.




" Cậu đóng xong chưa ?!? " Jessica ân cần ôm Tiffany từ phía sau và gác đầu mình lên vai cô ấy.




" Cũng gần xong rồi baby. " Tiffany mỉm cười.




Cũng đã hơn vài năm từ khi họ công khai mối quan hệ với mọi người, dĩ nhiên với những phong kiến của Hàn Quốc, Jessica và Tiffany bị gia đình Tiffany phản đối quyết liệt, họ quyết định sẽ sang Mỹ, nơi bình đẳng nhất thế giới. Dù vậy thì Jessica vẫn khuyên Tiffany nên chủ động làm hòa với gia đình. Mỗi tháng hay cứ một khoảng thời gian họ sẽ gửi thư, hay quà, đôi khi là một ít mỹ phẩm hay thứ gì đó ở Hàn Quốc chưa có về cho ba mẹ của Tiffany. Cũng may gia đình của Jessica còn ủng hộ họ, nếu không có lẽ cuộc sống của họ sẽ khó khăn lắm.




" Tụi mình làm vậy cũng đã lâu rồi, mà mãi chẳng có động tĩnh gì cả. " Tiffany thở dài.




" Đừng nản lòng honey, mình cũng đã không nản lòng nên giờ mình mới có được cậu. Yên tâm đi, rồi ba mẹ sẽ hiểu thôi mà. " Jessica dỗ dành.




" Omma, umma. " Một đứa nhóc tầm 5t chạy lại bấu vào người Tiffany và Jessica bằng cả hai tay, nó trề môi ra khó chịu. 




" Yoong đã cố, nhưng nó không gắn vào. " Mặt nhóc phụng phịu tỏ vẻ khó chịu.




Hwang Yoona, 5t, kết tinh tình yêu thụ tinh nhân tạo đầu tiên của Tiffany và Jessica. Mang họ Hwang vì Jessica quá yêu và chiều Tiffany. Thông minh lanh lợi, tò mò và thích làm nhiều thứ một mình. Mang nét đẹp của Jessica và Tiffany, cứng rắn như cô nàng tóc vàng và đáng yêu như cô nàng mắt cười. Có thể nói Hwang Yoona chính là niềm tự hào số một của Tiffany và Jessica. Nhưng dĩ nhiên cả hai đều hi vọng đứa con tiếp theo của họ sẽ dành lấy ngôi vị này.




" Để omma giúp cho nhé. " Jessica nhấn nó mạnh hơn và dĩ nhiên nó sẽ vào.




" Mai mốt Yoong khỏe hơn omma cho coi. " Nhóc Yoong hất mặt lên trời.




" Dĩ nhiên rồi. " Jessica rùng mình. " Mỗi sáng con nhảy lên giường omma kêu omma dậy là omma biết đời omma hết yên… " 




" Jessi. " Tiffany gằn. 




" Nhưng omma yêu con. " Jessica xởi lởi ngay.




Chờ cho Yoona đi rồi Tiffany mới nhéo nhẹ vào tay Jessica.




" Lần nữa biết tôi. "




Trong khi Jessica bận chắp tay vào nhau xin lỗi Tiffany thì tiếng chuông cửa vang lên khiến cho cả hai giật mình, Tiffany mau chóng mở cửa và họ nhận được một gói hàng bưu phẩm, và những nét chữ trên đó làm Tiffany rơi hai hàng nước mắt hạnh phúc trong vòng tay Jessica.




" Gửi cháu ngoại Yoona cùng hai con gái Jessica và Tiffany. Jae Suk Hwang <3. " 


Chap 13: Thoughts



Một tiếng gõ cửa khiến Jessica nhăn mặt, thức dậy khỏi giấc ngủ yêu quí. Phải đến lần gõ cửa thứ năm cô mới chịu mở mắt ra. Cô nhìn vào đồng hồ đặt trên bàn. Nó hiển thị 1:00 a.m.



_Cái quái gì.... – Cô rên rỉ trước khi rời khỏi giường để ra mở cửa.



Cô thấy Tiffany đang cúi mặt xuống và nghịch với mép áo của mình. Cô không chắc mình nhìn có đúng không nhưng Jessica đã thấy nét ửng hồng trên má cô gái kia. Cô chờ cô gái kia lên tiếng.



_........



_Tiff.. – Cô tìm đến đôi mắt của cô gái kia.



_Hmm? – Cô ấy cuối cùng cũng ngẩng lên.



_Có chuyện gì vậy?



_Err... – Tiffany cố tránh ánh nhìn của Jessica.



_Thôi nào, Tiff. Chúng ta phải đi ngủ thôi. Đã là nữa đêm rồi đó. Cậu cần gì à?



_Tớ không ngủ được.... Tớ có thể...... ngủ ở đây? – Cô đỏ mặt khi cố nói ra những lời nó.



Jessica mỉm cưởi, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.



_Awwww, Brunnie của tớ sợ phải ngủ một mình sau khi xem bộ phim kinh dị đó hả? – Cô véo má cô nàng tóc nâu. Cả hai đã thống nhất ở lại phòng khách sau bữa ăn tối và xem TV, tình cờ Jessica chuyển kênh và nó đang chiếu một bộ phim kinh dị.



_Tớ đã nói là không muốn xem nó.... – Cô bĩu môi.



_Cậu đã thức suốt à? – Jessica hỏi và cô gái kia chỉ gật đầu, trề môi.



Cô gái tóc vàng bật cười trước sự dễ thương đó và kéo Tiffany vào trong phòng. Cô ngồi trên giường và di chuyển để tạp khoảng trống cho cô gái kia. Cô vỗ vỗ vào chỗ trống và gia hiệu cho Tiffany nằm xuống cạnh mình.



_Cậu nên gõ cửa sớm hơn, có biết không. – Cô nói sau khi Tiffany đã nằm xuống.



_........




Jessica nhìn xuống khi không nhận được câu trả lời nào từ người kia. Và cô thấy cô ấy đã ngủ với miệng hơi mở ra cùng vài lọn tóc xòa xuống mặt. Cô gái tóc vàng mỉm cười trước cảnh đó và vén nhẹ tóc cô gái kia lên.



Tớ tưởng cậu không ngủ được? Sao lại ngủ nhanh đến vậy chứ?

Tiffany giật mình trước sự đụng chạm và chầm chậm mở mắt rồi bắt gặp Jessica đang mỉm cười với mình.



_Jessi, cậu biết không, thật là đáng sợ khi có ai đó nhìn cậu ngủ đấy.. – Cô nói với giọng ngái ngủ. Cô quay lại đối mặt với cô gái tóc vàng và ôm lấy eo cô ấy. Tiffany nhắm mắt lại và ngủ tiếp.



Mình thật sự có thể quen với điều này. 

– Cô gái tóc vàng bật cười. Cô tìm cho mình vị trí thoải mái nhất và tự ru bản thân ngủ trong cái ôm của Tiffany.



_Ngủ ngon, Brunnie. – Cô nói nhẹ nhàng và hôn lên thái dương cô gái tóc nâu.



_Chào buổi sáng, Blondie.... Cậu nên ngừng làm điều đáng sợ đó đi. – Tiffany nói với cô gái tóc vàng dù mắt vẫn đang nhắm.



Jessica bất ngờ khi nghe thấy tiếng nói, cô nghĩ cô ấy đã ngủ rồi, nhưng cô không nói gì cả. Jessica để tay phía dưới Tiffany và kéo cô ấy lại gần hơn. Tiffany vội ôm chặt hơn và lại gần cô gái tóc vàng.



................................



Một tuần trôi qua và mối quan hệ của cả hai đang bền chặt hơn. Tiffany đã bắt đầu tìm hiểu về Jung Company với sự giúp đỡ của Yuri, người mà đôi lúc trêu cô bằng những hành động tán tỉnh. Cô biết là cô gái ngăm đen kia chỉ đang đùa nên cô không bận tâm lắm. Đôi lúc Jessica sẽ qua thăm phòng của Yuri để kiểm tra mọi việc đều ổn hoặc là cô đã ăn trưa chưa hoặc cô có cần gì không.



_Brunnie.... – Cô gọi ngọt ngào và vui vẻ vào phòng Yuri.



_Cái quái gì vậy, Sica. Ngừng làm mấy cái aegyo đó đi! Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cậu trông như một tên ngốc đang say tình vậy! – Yuri cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy khía cạnh này của Jessica.



_Im đi, Yul! – Cô gõ vào đầu Yuri.



_Ow! – Yuri rên rỉ.



_Dù sao thì... Tiff, ăn trưa? Đi thôi nào. – Cô gái tóc vàng quay về phía tóc nâu, người đang cười trước hành động của cả hai.



_Các cậu định ăn ở đâu vậy? – Yuri cắt ngang.



_Nhà hàng của Sooyoung. Có muốn đi cùng không, Yuri? – Tiffany trả lời.



_Oh! Chắc rồi. Đó là nhà hàng của shikshin. Có nghĩa là tất cả đều miễn phí! Yay! – Yuri nhảy lên như một đứa trẻ.



_Ok, Kkabyul! Ngừng lại hoặc là tớ sẽ đá cậu. – Jessica kêu khi chứng kiến sự trẻ con của Yuri. Tiffany đứng dậy và đi tới chỗ cô gái tóc vàng. Jessica đưa tay ra và Tiffany vui vẻ nắm lấy. Cả hai tay trong tay đi ra khỏi văn phòng.



Tớ nghĩ hai cậu thật sự hợp nhau đó. Tớ hạnh phúc khi thấy cậu hạnh phúc, Sica. Tớ mong mình có thể tìm thấy hạnh phúc riêng của bản thân.

 – Yuri mỉm cười khi quan sát hành động của hai người trước mặt. Cô bất ngờ khi thấy Jessica tỏ ra dịu dàng với cô gái kia.




...........................



Phòng của Jessica được sửa lại sẽ mất thêm một tuần nữa trước khi hoàn tất và trước khi Sunny chuyển sang.




Lại là một ngày bình thường trong văn phòng và Yuri mới phát hiển cách mới để trêu Tiffany. Nó gần như là một thói quen hàng ngày để trêu trọc hoặc dọa cô gái kia. Cô thấy vui khi Tiffany dễ dàng bị dọa và giọng hét khá to của cô ấy. Yuri không thể phủ nhận rằng mình thích có Tiffany bên cạnh. Đúng là ban đầu cô có chút cảm thấy tổn thương vì Tiffany là vợ chưa cưới của Jessica nhưng nó dần biến mất khi cô thấy Tiffany là một người tốt. Cô cảm thấy vui khi có thêm một người bạn mới. Yuri biết được vợ chưa cưới của Jessica có thể quyến rũ được tất cả mọi người.



_Fany ah.... Tớ có cái này cho cậu nè.



_Tránh xa tớ ra, Yuwreeh. Tớ không có thời gian đùa với cậu. Tớ phải hoàn thành đống giấy tờ này.



_Được thôi, nhưng khi nào thì cậu mới học cách phát âm tên tớ đúng đây? Là YURI! Làm ơn, nhắc lại theo tớ.... YU....RRRIII.



_Đừng nói nữa! Chúng ta đang ở Mĩ. Tớ có thể phát âm tên cậu thế nào cũng được!



_Được rồi! Nè...... bắt lấy! – Yuri ném gì đó vào bàn Tiffany và rơi đúng đống giấy tờ của cô ấy.



5...4...3...2...1... 

– Cô đếm thầm trước khi nghe thấy tiếng hét mà có lẽ cả tòa nhà cũng có thể nghe thấy được.



_Ahhhhhhhhh! Bullae bullae bullae bullae bullae.......!! – Tiffany tự động nhảy dựng lên và lao về chỗ Yuri.



Yuri gần như mất thăng bằng sau khi thấy được sức nặng của Tiffany nhưng may mắn trụ vững và đỡ lấy cô gái kia. Cô bật cười trong khi ôm lấy cô ấy – người đang vùi mặt vào cổ cô, vẫn đang hét và che mặt.



_Hahaha... Fany ah.... Nó đi rồi mà. Nó bay đi rồi. Geez cậu rất dễ bị lừa đó! Mau xuống đi nào! – Cô an ủi cái người vẫn đang ôm chắt lấy người mình. Yuri vẫn đang cười.



_Không! Tớ không muốn! – Tiffany lắc đầu dưới cằm Yuri. Yuri chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng Tiffany trong khi tay còn lại thì ôm lấy eo cô ấy.



Bỗng nhiên cửa phòng bất mở.



_Tiffany, cậu có.... Cái quái.....?! – Jessica vội vàng mở cửa phòng Yuri sau khi nghe thấy tiếng hét giống của Tiffany từ phòng bố mình cách phòng Yuri 2 tầng. Lời nói của cô ngừng lại ngay khi cô thấy Yuri đang ôm vợ sắp cưới của mình còn Tiffany thì đang bám lấy Yuri.



Hai cái đầu quay lại ngay lập tức khi nghe thấy tiếng nói. Họ đứng bất động.



_Well? Hai người tính dính lấy nhau như thế suốt đời à hay chờ tôi vào giúp tách ra nữa? – Jessica nói mỉa mai với hai người vẫn đang bất động kia.



Tiffany và Yuri vẫn đứng đó, não của họ vẫn chưa hoạt động.



_HÃY BỎ NHAU RA!! MAU! N.O.W! – Cô giận dữ ra lệnh.



Tiếng hét của Jessica làm cả hai bừng tỉnh và ngay lập tức đẩy nhau ra. Cả hai đỏ mặt nhanh chóng vì bị bắt trong cái tư thế đó.



_Tôi định hỏi xem cậu có sao không nhưng từ những gì tôi thấy thì, cậu còn hơn cả ổn ý chứ. – Đó là những từ cuối cùng của Jessica trước khi quay gót bước đi và đóng sầm cái cánh cửa vào.



Cả hai giật mình sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng Yuri.



_Jessi!! – Tiffany chuẩn bị đi theo Jessica thì Yuri ngăn lại.



_Hãy để cô ấy hạ hỏa đã. Cậu không muốn nói chuyện với cô ấy lúc này đâu. Tất cả những gì cậu sẽ nhận được là những cái ánh nhìn phóng băng thôi.... Eeeee... tớ cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến nó nè. – Yuri nói khi giả vờ như đang run lạnh.



_Chúng ta tiêu rồi! – Cô úp mặt vào tay, tuyệt vọng.



_Cậu tiêu đó.



_Cái gì?



_Cậu nói “chúng ta” còn tớ nói “cậu”.



_Mình tớ? Nhưng cậu là người dọa tớ mà! Cậu là nguyên nhân gây ra hiểu lầm này!



_Đúng, nhưng tớ không phải là lý do mà cậu ấy ghen. Cậu mới là người sẽ nhận được sự đối đãi lạnh lùng của cậu ta nên CẬU tiêu rồi! Đó là hậu quả vì khiến cậu ta mụ mẫm vì tình yêu. Haha! – Yuri lè lưỡi và cười trêu Tiffany.



_Yêu? Im đi. Cái gì khiến cậu chắc là cô ấy yêu mình? Bọn tớ còn chưa quen nhau được một tháng. Cậu không thể tự động nói từ yêu như vậy, Yuwreeh. Tình yêu là một từ đặc biệt. Cậu đang nói gì vậy? Tớ còn nghĩ chúng tớ chưa đến mức hẹn hò cơ...... – Cô thấy tim mình chợt đập nhanh hơn.



Liệu họ có thể yêu nhau khi mà chỉ mới biết trong một khoảng thời gian ngắn? 

– câu hỏi này chợt lướt qua đầu cô. Cô biết là mình thích Jessica và cô gái kia cũng có cảm giác như vậy. Tiffany thừa nhận là mình có một thứ cảm xúc mãnh liệt với cô gái tóc vàng và cô đã gọi nó là một sự say mê chứ chưa hề nghĩ đến từ yêu cho đến ngày hôm nay.



Cậu ấy có yêu mình? 

– Cô đỏ mặt trước suy nghĩ đó.



_Wow cậu là một người hay cãi đó..... Tớ không biết Sica sẽ kiềm chế cơn giận của cậu ta thế nào trước cậu........ Ya! Fany! *snap*snap*..... Ngừng mơ mộng đi! – Yuri vẫy tay trước mặt Tiffany khi thấy cô ấy không chú ý.



_KWON YUWREEH, CẬU LÀ NGƯỜI PHẢI ĐI GIẢI QUYẾT CÁI CHUYỆN NÀY! CẬU PHẢI GIÚP MANG LẠI JESSI YÊU QUÍ VỀ VỚI TỚ! – Cô chỉ tay vào cô gái có mái tóc như tổ quạ kia.





.............................



_Hai cái đồ tán tỉnh nhau kia...urrghhhh! – Cô rít lên ngay khi vừa bước vào văn phòng của bố mình. May mắn là bố cô đã ra nước ngoài công tác. Cô không thể tập trung làm việc nên quyết định tự cho mình nghỉ.



_Seohyun, chị sẽ nghỉ một ngày. Nếu ai gọi hoặc đến tìm thì nói là chị ốm hoặc gì cũng được. Bịa ra một lý do. Hiểu chưa? – Cô yêu cầu cô thư ký ngây thơ của mình trong khi mát xa hai bên thái dương.



_Vâng, unnie nhưng chị có sao không? – Seohyun hỏi. Cô lo lắng cho boss/ chị họ của mình.



_Huh? À không sao, Juhyun. Chỉ là chị đang không có tâm trạng. Chỉ vậy thôi. – Cô vậy tay và rời khỏi tòa nhà.





...........................



_Unnie! Chị làm gì ở đây vậy? – Krystal bất ngờ khi trông thấy chị gái mình.



_Gì cơ? Chị không còn được chào đón ở đây nữa à? Mà chờ đã em làm gì ở đây vậy? Không phải em nên ở trường sao, huh? – Cô hỏi vặn lại, bực mình vì không được đi tới cái giường thân yêu. Cô chỉ muốn ngủ trên cái giường cũ của mình.



_Err... Uhmmm. – Krystal không thể tìm được lời nào để nói.



_Krys, cậu muốn mình gọt vỏ quả táo này hay là là sẽ.... oh hi, Sica unnie! Chị khỏe không? – Một cô gái cao với mái tóc dài xuất hiện từ phía nhà bếp với một con dao và một quả táo.



Jessica mỉm cười và biết vì sao em gái mình không thể trả lời được.



_Chào em, Sulli! Chị khỏe. Em thế nào? Em gái chị có tốt với em không? – Cô chào cô gái kia và quyết định chọc tức Krystal một lúc. Cô biết là em gái mình có tình cảm với Sulli từ lâu lắm rồi.



_Ý chị là sao? Krystal luôn tốt với em mà unnie. – Cô quàng tay lên vai Krystal.



_Chị biết. Nhưng em làm gì ở đây vậy? Em không có tiết à? – Jessica mỉm cười.



_Em có nhưng Krys..... – Sulli bị chặn lại khi Krystal lấy tay che mồm cô ấy.



_Em đang giúp cậu ấy làm báo cáo. Chị không mệt à unnie? Đi ngủ đi. Chị có ở lại ăn tối không? Chị muốn ăn gì? Em sẽ chuẩn bị cho. Giờ thì đi tắm đi. Em chắc chắn sẽ gọi chị vào giờ ăn tối mà. – Krystal đẩy chi mình về phía cầu thang. Cô chỉ muốn thoát khỏi chị gái mình trước khi bí mật của cô bị bại lộ.



_Hahaha. Được rồi, Soojung. Chị sẽ không bảo với bố mẹ là em trốn học và đưa bạn gáiiiiii về nhà đâu. – Cô vỗ đầu em gái mình và trêu trọc với từ “bạn gái” trước khi chạy về phòng mình.



_Ya! Cậu ấy không phải bạn gái em! Unnie, em thề là sẽ cho độc vào thức ăn của chị đó! – Jessica nghe thấy em gái đang hét lên từ dưới nhà.



Cô đóng cửa lại và nhảy lên chiếc giường cũ quen thuộc. Cô không muốn về nhà mới vì nó khiến cô nhớ đến cô gái đã làm cô tức giận lúc nãy.



_Cái đồ trẻ con đó! Cô ta nghĩ mình đang làm gì với Yuri! Với Yuri? Thật sự đó? Chuyện này là sao chứ? Một trò chơi mà bạn có thể chơi với bất kì ai còn đang độc thân và vừa tầm mình? Cái quái gì.... urgghhhh điều này thật khó chịu! – Cô úp mặt xuống gối.



_Cô ta lấy đâu ra can đảm mà lừa dối mình như vậy chứ? Chờ đã, đó có được gọi là lừa dối? Mối quan hệ của cả hai vẫn chưa được gọi là gì cả. Nhưng ông của bọn mình đã quyết định hai đứa sẽ lấy nhau. Thế nghĩa là cô ấy là vợ chưa cưới của mình nên cô ấy là của mình và vì vậy là cô ấy đang lừa dối mình! – Cô cố gắng vùi mặt sâu vào gối.



_Tuyệt giờ thì mình đang tự nói chuyện với bản thân! Mình sẽ điên mất! – Cô nhắm mắt lại và đánh một giấc.



Mình đang nói những điều này là vì cái giao ước đó? Ý mình là mình cũng thích cô ấy.. Như kiểu rất rất thích cô ấy... Nhưng nó là gì? Tình cảm thật sự giành cho cô ấy là gì chứ?........... Thật sự thì mình và cô ấy chính xác là mối quan hệ gì?

 – Những câu hỏi đó cứ ở trong đầu Jessica trước khi cô ngủ.



..............................



_Krystal, tớ xin lỗi vì phải nói điều này nhưng tớ nghĩ chị cậu bị điên – Sulli nói khi đứng bên ngoài cửa phòng Jessica. Họ đang chuẩn bị phá cửa phòng Jessica và ném dưa chuột vào mặt cô gái tóc vàng kia thì nghe thấy cô ấy đang tự nói chuyện một mình.



_Không Sulli. Chị ý không điên. Chỉ có ngu ngốc mà thôi. – Krystal đảo mắt, suy nghĩ xem có cách nào làm chị mình thông minh ra.



....................



_Yuwreeh! Jessi của tớ đâu?! Tất cả là lỗi của cậu! Tớ muốn thấy cậu ấy NGAY! N.O.W! – Tiffany ra lệnh ngay khi vừa biết cô nàng tóc vàng kia đã rời khỏi công ty và không thể liên lạc được.



_Ouch, tai của tớ! Nhỏ tiếng xuống đi! Tớ ở ngay cạnh cậu mà! Và geez, cậu giành quá nhiều thời gian với Jessica đó. Cậu bắt đầu giống cậu ta rồi đó. – Yuri nói khi cố gắng để nghe lại bình thường.



_BLONDIE.CỦA.TỚ.ĐÂU?!!!! - Tiffany hét lên còn to hơn nữa.



_Được rồi. Được rồi. Hãy đi tìm Blondie của cậu nào.



Mình chỉ vừa mới nghĩ là sẽ thoát được sự bạo lực của Sica thì một người khác lại tới. Tiffany còn đáng sợ hơn. Sica đã đúng. Cô ấy đúng là một đứa trẻ con. God, hãy cứu con khỏi cái cây nấm ồn ào này với, làm ơn? 

– Cô gái cao hơn ngẩng mặt lên và cầu nguyện.



_Yuwreeh! Cậu làm gì vậy?! Nhanh lên!



Yuri chỉ có thể thở dài và đi theo cô nàng tóc nâu.




TBC.


Chap 14: Confused



_Unnie, dậy đi! – Krystal lay chị gái mình lần thứ n. Cô và bạn mình ngồi lên giường của cô gái tóc vàng kia để đánh thức cô ấy dậy.



_Krys, tớ nghĩ chị ý chết rồi.... – Sulli nói khi nhìn và chọc tay vào cái cơ thể “thiếu sức sống” đang nằm trên giường với một tay đang giơ lên kia.



_Ôi chúa ơi! Chị ý không động đậy. Chị ý tự tử à?? Mau lên! Gọi cứu thương đi! – Sulli nói thêm vào, chuẩn bị làm CPR với cô gái tóc vàng.



_Ngừng lại! Bình tĩnh đi Sulli. Chỉ còn một cách để biết được. – Trước khi Sulli kịp hỏi cô gái kia đó là gì, thì Krystal đã rời khỏi phòng và quay lại với thứ gì đó dài và màu xanh ở trên tay.



_Cậu đùa tớ đấy à? Chị cậu có thể sẽ chết mà cậu vẫn còn ăn được à?!



_Sul, đừng có hét! Geez! Không, tớ sẽ không ăn nó! Làm ơn bình tĩnh lại được không?



_Vậy sao cậu lại cầm quả dưa chuột đó?! – Sulli hét lên.



_DƯA CHUỘT?!! Ở ĐÂU?! – Jesica giật mình bật dậy ngay khi vừa mới nghe thấy từ đó.



_Thấy chưa? Chị ý chưa chết, Sul. – Jung nhỏ vội nói.



_Huh? – Sulli vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.



_Chệt tiết! Mình có một ý tưởng hay để đánh thức chị ý dậy. Oh well, hẹn lần sau vậy, Ngài Dưa Chuột. Tôi nghĩ tên ông đã đủ mạnh lắm rồi. Điều này thật dễ dàng. Mình đang hy vọng được ném thứ đó vào mặt chị ý. – Krystal mỉm cười khi nói chuyện với cái thứ màu xanh. Cô đang đứng gần cửa.



_Ai chết..... YA! SOOJUNG! ĐỨNG CÓ ĐẾN GẦN CHỊ VỚI THỨ ĐÓ! – Cô gái tóc vàng cảnh báo em gái mình ngay khi nhìn thấy thứ mà cô ấy đang cầm và tóm lấy Sulli che chắn mình. Cô ôm lấy cô gái trẻ hơn từ đằng sau và kéo cô ấy về phía khác của căn phòng, tránh xa khỏi em gái mình.



_Ya unnie! Bỏ Sulli của em ra! – Krystal hét lên trong khi chỉ dưa chuột vào Jessica.



_Eh? Tớ là của cậu? – Sulli đỏ mặt và bất ngờ trước lời nói của cô gái kia nhưng mỉm cười bí mật.



Mình nghĩ sự chiếm hữu cao chạy trong máu nhà mình, huh?

 – Cô gái tóc vàng cười nhếch mép.



_KRYSTAL! BỎ CÁI THỨ ĐÓ ĐI rồi chị sẽ trả lại SULLI CỦA EM! – Jessica cố gắng đàm phán và lờ đi hai cô gái đang đỏ mặt trong phòng. Cô vẫn đang cố gắng núp mình phía sau Sulli.



_Được rồi. Đây này! – Krystal ném quả dưa chuột vào phòng và đáp ngay phía Jessica. Cô không để ý câu hỏi của Sulli. Những lời vừa nãy chỉ là cô buột miệng nói ra.



_AAAHHHHHHHHHHHHHHH – Cô gái lớn nhất hét và nhảy lên trong khi lấy hai tay bịt mắt. Sulli vội di chuyển ngay khi Jessica vừa thả tay ra trong khi che lấy tai mình. Krystal chỉ có thể nhăn mặt và che tai lại.



_CÁC CÔ GÁI! Sao lại hét lên vậy?! – Bà Jung đột nhiên xuất hiện phía sau Krystal. Bà cũng đang bịt tai mình.



_MẸ!!! – Jessica chạy tới và ôm lấy mẹ mình. Cô ôm lấy bà như một đứa trẻ.



Mẹ cô trông thấy thứ nằm trên sàn nơi Jessica vừa lao ra và hiểu được nguyên nhân dẫn đễn sự hỗn loạn này.



_Krystal, con đang cố dọa chị mình bằng dưa chuột đấy à? – Bà lườm Krystal. Bà Jung thấy là Jessica đang gật đầu. Bà nhìn đứa con lớn của mình và thấy một cái trề môi. Bà bật cười và vỗ đầu cô gái tóc vàng.



Con vẫn luôn là một đứa trẻ với mẹ

. – Bà Jung nghĩ khi mỉm cười dịu dàng với Jessica.



_Mẹ không cần phải biểu hiện ra chị ý là đứa con gái mẹ yêu nhất đâu. – Krystal nói khi đảo mắt như thể đọc được ý nghĩ của mẹ mình. Cô đang cố thay đổi chủ đề.



_Em nói cái gì vậy? Làm gì có chuyện yêu nhất ở đây, Soojung. – Jung lớn trả lời, trưng ra bộ mặt nai tơ nhất.



_Có đó. Và chị biết điều đó. Nhưng đừng lo lắng, mẹ cũng không phải là người mẹ mà con yêu nhất. – Krystal trả lời lém lỉnh với một nụ cười khi chạy ra khỏi phòng.



_Cái gì chứ..... Krystal, MẸ LÀ NGƯỜI MẸ DUY NHẤT CỦA CON! CON KHÔNG CÓ QUYỀN LỰA CHỌN! – Bà Jung hét lên, hy vọng con gái mình sẽ nghe thấy.



_Sulli nhanh lên! – Họ nghe thấy cô gái hét lên từ dưới nhà.



Cô gái trẻ nhất, người đang mỉm cười suốt vội đi ra ngoài nhưng chợt dừng lại trước bà Jung và Jessica vẫn đang ôm lấy mẹ mình.



_Đừng lo bác Jung, bác vẫn là người cháu quý nhất. – Cô nói, cố gắng kím nén tiếng cười và mỉm cười nhẹ. Sulli tiếp tục bước ra khỏi phòng và đi tới chỗ Krystal.



_Đúng là một cô bé đáng yêu. Mẹ ước nó cũng là con gái mẹ. – Bà Jung thở dài.



_Mẹ đừng lo. Nó sẽ sớm thôi. – Jessica trả lời.



_Ý con là sao? – Mẹ cô nhíu mày, khó hiểu trước lời nói của con gái.



_Không có gì. Đi nào, con đói rồi. – Cô gái tóc vàng mỉm cười.



_Chờ đã, tại sao con lại ở đây? Vợ chưa cưới của con đâu? Sooyeon, con lại cãi nhau với con bé đó à? Ta nghe bố con nói là hai đứa dạo này thân nhau lắm cơ mà. – Bà Jung hỏi và đưa cô cái nhìn cảnh cáo.



_Con chỉ là nhớ mọi người thôi mà. – Cô mỉm cười yếu ớt với mẹ mình và đi ra khỏi phòng.



Và cái người được-gọi-là vợ chưa cưới đó đang bận bên Yuri rồi. Con đã nói là sai lầm khi đưa con cho cái đồ trẻ con đó mà. Và mình còn chả biết vì sao lại cảm thấy như thế này!

 – Jessica trả lời câu hỏi thứ hai trong đầu.



Bà Jung không bận tâm lắm về câu trả lời của con mình. Bà thấy sự bối rối và tổn thương trong mắt con gái. Bà biết có điều gì đó nhưng không nhắc đến. Bà tin tưởng con gái mình có thể tự giải quyết được vấn đề của mình.



......................



_Krystal, cậu đang làm gì ở đây vậy? – Sulli hỏi, vẫn đang lấy lại nhịp thở sau khi bắt kịp Krystal.



_Shhhh. Nhỏ tiếng thôi. Chúng ta cần phải trốn. Tớ không muốn mẹ mắng mình vì bắt nạt unnie. – Cô thì thầm với Sulli. Cả hai đang trốn ở một bụi rậm trong vườn.



_Nhưng lạnh lắm. – Sulli mè nheo. Thời tiết bắt đầu lạnh hơn vì chỉ còn hai tháng nữa là tới Giáng sinh.



_Oh xin lỗi, tới đây nào. Lại gần hơn đi. – Krystal ra hiệu cho Sulli lại gần cho đến khi không còn khoảng trống.



_Mà có chuyện gì xảy ra lúc nãy vậy? – Cô gái kia thắc mắc.



_Huh? Oh! Jessica unnie sợ dưa chuột đó. Bất ngờ phải không? – Soojung bật cười trong khi ôm lấy bụng.



_Ừ nhưng tớ không nói về chuyện đó. – Sulli nhăn mặt.



_Vậy cậu nói về chuyện gì? – Krystal cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc.



_Sao cậu lại gọi tớ là “Sulli của em”..... Và sao Sica unnie lại nhắc về tớ như một người bạn gái của cậu? – Cô gái cao kia nhắc lại lời nói của lúc nãy.



Krystal bị bất ngờ trước câu hỏi trực tiếp của cô gái kia. Cô nghĩ cô ấy đã quên điêu đó rồi chứ.



_Well, uhmmmm... đó...... đó là vì cậu là “bạn CỦA TỚ” Sulli. Tớ chỉ quên không thêm từ bạn vào thôi.... Uhmm và... err... Và vì cậu là con gái và là bạn của tớ nên cậu là bạn-gái của tớ. Hehe. – Cô cố gắng trả lời và mỉm cười lo lắng khi gãi đầu.



Sulli nhướn một bên mày và nhìn Krystal, không chắc chắn tin vào lời nói của cô gái kia. Cô thấy Krystal đang đỏ mặt. Cô nghĩ mình đang khiến cô ấy không thoải mái nên quyết định bỏ qua.



Mình vẫn còn nhiều cơ hội để bàn về chuyện này sau.

 – Cô nghĩ.



_Ah okay. – Cô mỉm cười với Krystal, hy vọng cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.



Tạ ơn Chúa vì cô ấy tin điều đó! 

– Krystal mừng rỡ và thở ra nhẹ nhõm.



Sulli cười khi thấy Krystal bớt căng thẳng.



Cậu quá lỗ liễu và dễ đoán, Soojung.

Trước khi có lời nào được thoát ra thì họ nghe thấy ai đó đang hét lên.



_YA! KRYSTAL! SULLI! CHỊ BIẾT LÀ HAI ĐỨA ĐANG TRỐN TRONG CÁI BỤI RẪM LÀM CÁI TRÒ ĐÔI LỨA YÊU NHAU HOẶC CÁI GÌ CŨNG ĐƯỢC NHƯNG CHO DÙ ĐÓ LÀ CHUYỆN HƯ HỎNG GÌ THÌ CŨNG DỪNG LẠI ĐI VÀ QUAY LẠI ĐÂY TRƯỚC KHI CHỊ CHỤP ẢNH VÀ CHO NÓ LÊN MẠNG ĐÓ! BỮA TỐI XONG RỒI ĐÓ! – Jessica hét lên khi đứng ở cửa nhà, đang không chắc chắn về chỗ mà hai người kia đang trốn và chuyện hai người đó đang làm gì. Rồi cô đi lại vào trong nhà, không thèm chờ hai đứa em xuất hiện.



_Chúng ta nên vào nhà thôi. – Sulli nói với nét ửng hồng trên má sau khi nghe những lời nói đó. Không khí giữa hai người chợt trở nên ngại ngùng.



_Yeah, đúng đó. Tớ vẫn còn một người chị phải giải quyết nữa. – Cô gái kia trả lời, và lên kế hoạch giết chị mình vì làm bẽ mặt cô với những lời đó.



Họ đứng lên và đi vào nhà.



...............



_Sooyoung, Jessica có qua đây không? – Tiffany hỏi. Họ quyết định đến chỗ nhà hàng sau vài giờ ngồi chờ đọi cô gái tóc vàng kia trở về căn nhà màu hồng.



_Không, sao vậy? Chẳng phải hai cậu luôn ở cạnh nhau? Hai người làm trong cùng một tòa nhà mà, đúng không? Hơn nữa tớ chưa thấy hai cậu rời nhau suốt cả tuần. – Cô hỏi, không biết lý do vì sao Tiffany và Yuri lại ở đây với khuôn mặt lo lắng.... Well, ừ thì có mình Tiffany lo lắng.



_Ya! Yuri ah! Ngừng săm soi lễ tân của mình đi! – Sooyoung gõ vào đầu Yuri. Và cô quay sang phía cô lễ tân.



_Yubin, chúng ta sắp đóng cửa rồi. Đừng nhận thêm khách nữa và nói với mọi người chuẩn bị về sau khi đã dọn dẹp xong nhé. Cảm ơn.



_Oh, vâng ạ. Có chuyện gì xảy ra ạ? Sao chúng ta lại đóng cửa sớm vậy? – Yubin hỏi, tò mò vì sao sếp mình lại quyết định vậy. Bình thường họ sẽ mở cửa cho đến khi không còn vị khách nào.



_Oh không có gì đâu. Chỉ là bạn tôi ở đây không thể tập trung bàn bạc vì còn đang bận ngắm nhìn cô. Có lẽ cô muốn phòng bị cho mình một con dao cất trong túi đề phòng cậu ta muốn theo dõi và cưỡng bức cô đó. – Sooyoung bình thản nói.



_Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị nó, Sooyoung ssi. – Cô mỉm cười và tiếp tục công việc vì biết rằng Sooyoung không có ý đó. Cô luôn nghe sếp cô và những người bạn của cô ấy nói rằng Yuri là một player.



_Cái quái gì vậy, shikshin! Cậu vừa phá hỏng mục tiêu tối nay của mình rồi đó! Urrrgghh! Tớ sẽ không làm donut cho cậu nữa! – Yuri rên rỉ và dậm chân.



_Đừng nói nữa! Tớ biết thừa là cậu không làm đống donut đó mà! Cậu mua nó ở tiệm bánh donut và cho nó vào những hộp khác nhau! Tớ không nói ra vì sợ cậu sẽ không mua cho tớ nữa mà thôi! Cậu chả lừ tớ được đâu, babo! Đó là cửa hàng yêu thích của tớ và tớ biết rõ từng vị và mùi của chúng! Làn sau hãy mua ở tiệm mà tớ không biết ý! – Sooyoung bực bội.



_Well cậu đang đòi hỏi một điều không thể đó mới chả có hàng donut nào mà cậu không biết cả! – Yuri phản bác lại.



_Được rồi, đủ rồi đó! Soo, cậu chắc là cậu ấy không ghé qua đây đó chứ? Chúng tớ đang tìm cậu ấy....... – Tiffany bị cắt ngang vì nghe thấy tiếng huýt sao gần như không thể nghe thấy được từ bên cạnh. Cô quay lại và thấy Yuri đang nhìn một nhân viên khác của Sooyoung, mỉm cười như môt tên ngốc. Cô gái da ngăm đen kia lại tìm được mục tiêu khác. Cô thúc củ trỏ vào người cô gái kia.



_Pfffftffff! Awwwwww! Lần này là chuyện gì vậy? Cậu chắc chắn đang xử sự như hôn phu của mình đó. Hai người cần giảm hành vi bạo lực của mình xuống đi. – Yuri nói khi xoa hông mình.



_Còn cậu hãy giảm cái độ biến thái của mình đi. – Cô gái tóc nâu nói.



_Sooyoung, cậu chỉ định đứng đó và xem mình chết dưới tay của hai con người bạo lực này à? Tớ phải đối mặt với họ mỗi ngày đó. – Cô gái da ngăm đen đang nhắc tới một người tóc vàng và một người tóc nâu. Cô trưng ra cái nhìn đầy đau khổ.



_Tốt cho cậu đó, bạn hiền. Hơn nữa, nó rất là vui khi xem cậu chịu đựng trong tay hai người đó. – Cô gái cao nhất bình phẩm và nhếch mép.



_Cậu là bạn kiểu gì vậy. Tớ nên tìm một người bạn mới. Người mà thật sự quan tâm đến tớ. – Yuri đá để và lè lưỡi.



_Chúc cậu may mắn. Oh! Tớ biết rồi! Có một hàng vật nuôi ngay phố bên cạnh ý. Tớ chắc cậu sẽ tìm được một “người bạn” mới thôi. – Sooyoung cũng làm giống như Yuri.



_Mấy nhóc, thôi đi! Đừng làm quá lên thế Yuwreeh. Cậu toàn trêu trọc tớ và khiến cho hôn phu của tớ ghen, nói về chuyện đó, trở về với vấn đề vì sao chúng ta ở đây! Tớ cần tìm Jessi của tớ! – Tiffany mè nheo và dậm chân liên tục trong khi bĩu môi sau khi nhớ ra rằng Jessi của cô ấy vẫn đang mất tích.



_Vậy mà cô ấy gọi chúng ta là “nhóc” – Sooyoung chỉ tay về phía bé Tiffany.



_Chúng ta cần phải đưa cô ấy ra khỏi đây trước khi cô ấy nổi cơn tam bành và dọa khách hàng của cậu. Tớ nghe Sica nói là cô ấy còn kinh hơn cả một đứa trẻ con. – Yuri nói với Sooyoung.



_Tội nghiệp Sica. Sao cậu ấy có thể bình tĩnh được suốt thế nhỉ? – Sooyoung cảm thấy thương cho cô bạn tóc vàng của mình.



_Cậu ta chịu đựng. – Yuri nói.



_Thật chứ? Sica của chúng ta? Chịu đựng? Wow! Điều này mới đó! Tớ phải nể phục Tiffany vì làm được điều đó.



_Tớ cũng thế. Thật khó tin nhưng đúng là như vậy đó. Kể cả tớ, cũng chả thuần phục được Sica cơ mà.



_Tất nhiên là cậu không thể rồi! Cậu mới là người phải chịu đựng đó!



_Ya! Sao cậu dám nói vậy chứ?



_Đúng mà. Chờ đã, chúng ta có nên cẩn thận khi ở cạnh Tiffany không? Nếu cậu ấy có thể thuần phục được Sica đáng sợ nghĩa là cậu ấy có thể rất đáng sợ?



_Oh yeah cậu đúng đó. Tớ nên cẩn thận hơn khi trêu cậu ấy lần sau.



Hai người đó nói chuyện bình thường như thể chỉ có mình hai bạn đứng đó.



_Hai người có nhận ra là mình có thể nghe thấy hết đúng không? – Người thứ ba cuối cùng cũng lên tiếng trước hai người đang bận nói xấu cô và hôn phu của cô.



_Oh...Err... Yeah! Tiffany, chào! Lâu rồi không gặp cậu! Cậu đến đây lúc nào vậy? Tớ không biết cậu đứng đây đó. – Yuri cố biện minh. Sooyoung chỉ có thể lấy tay che mặt sau khi nghe lời biện hộ của cô gái kia.



_Tớ đứng đây suốt đó, đồ ngốc kia! Tớ đến đây với cậu, nhớ chưa? Tớ sẽ cho Jessi biết hết mọi chuyện và để cậu ấy xử lý hai ngươi khi tìm thấy cậu ấy. – Cô đánh vào đầu Yuri và bước ra khỏi nhà hàng. Cả hai nuốt nước bọ và dự đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân khi công chúa băng giá biết chuyện này.



_Đôi lúc cậu nên ngậm cái miệng ngu ngốc của mình vào Yuri à! – Sooyoung nói và đi theo Tiffany.



Yuri bước theo sau Sooyoung nhưng nhanh chóng nhìn và nháy mắt với Yubin trước khi đi ra khỏi nhà hàng. Cô lễ tân chỉ có thể mỉm cười và lắc đầu.



...............



_Vậy giờ chúng ta đi đâu? – Tiffany hỏi từ phía ghế sau. Họ đang ngồi trong xe để đi tìm cô gái tóc vàng kia và Yuri là người lái. Sooyoung ngồi bên cạnh Yuri.



_Hãy đi đến nhà họ Jung. Tớ chắc cậu ta chỉ ở đó nằm lười biếng trên giường. – Sooyoung nói.



_Chờ đã, tớ phải làm gì khi đến đó? Tớ không giỏi xin lỗi người khác! Ahhh ottoke? Ottoke? – Tiffany bắt đầu hoảng loạn.



_Cậu nên mua hoa. – Yuri gợi ý.



_Không, cậu nên mua chocolate. Người ta thường nói, 

“Cách nhanh nhất đi đến trái tim người khác là bằng đồ ăn”

. – Sooyoung phản bác bằng một câu trích dẫn.



_Đồ ăn chỉ có tác dụng với cậu, shikshin. Và ngoài ra, không phải là 

“Con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là qua dạ dày”

 à? – Yuri sửa lại cho tên shikshin.



_Gì cũng được. Cũng như nhau cả thôi. Tớ chỉ chính sửa có chút. Ý nghĩa vẫn giống nhau! – Cô gái cao nhất đảo mắt.



_Các cậu, giờ không phải lúc cãi nhau! – Tiffany cố gắng can ngăn cả hai.



_Oh! Tớ biết cách lôi Jessica về rồi! – Yuri phấn khởi nói,



..............



_Chuyện này thật ngớ ngẩn! Trông tớ thật ngu ngốc!



_Không, trông cậu dễ thương mà!



_Yeah, cậu trông dễ thương, Jessica rất thích nó.



_Thật chứ?



_Thật mà! Giờ đi mua hoa và chocolate thôi nào.



_Chờ đã, thế này là không công bằng! Yuwreeh, mặc nó vào! Đây là ý của cậu và cậu là người gây ra chuyện này.



_Nhưng làm sao tớ lái xe được khi mặc nó?!



_Ngậm miệng và mặc nó vào! Tớ sẽ lái!



_Được rồi nhưng chỉ khi Sooyoung cũng mặc nó.



.................



_Sooyeon, con không định về nhà à? – Bà Jung hỏi khi thấy con gái mình về phòng.



_Con đang ở nhà mà. – Jessica tự nhiên trả lời.



_Con biết mẹ đang nói vè cái gì mà. – Mẹ cô nhìn.



_Con không thể ở đây một đêm được sao? – Cô gái tóc vàng thở dài hy vọng mẹ mình sẽ thôi không nhắc về nó nữa.



_Con có thể nhưng không nên. Thật là nguy hiểm nếu để Tiffany ở nhà một mình. Con không thể bỏ mặc vợ chưa cưới của mình như thế chứ. Hai đứa cần phải chăm sóc cho nhau.



_Con còn chả biết cô ấy có ở một mình hay không. – Jessica thì thầm.



_Gì cơ? Con mới nói gì vậy?



_Không có gì mẹ à. Con nói vâng, con sẽ về nhà sau. Cho con nghỉ một lúc đã. – Cô thở dài.



Bà Jung giờ chắc chắn rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, bằng cách quan sát biểu hiện trên khuôn mặt con gái mình.



_Jessica.... – Bà gọi con gái mình. 



_Hmmm?



_Dù con đang bị gì ở trong đó.... – Bà Jung chỉ vào trái tim của con gái mình.



_Hãy sửa chữa nó nhanh đi – Bà thêm vào.



Bằng cách nào chứ? Con còn chẳng biết phải phải sửa cái gì và liệu nó có thể chữa lành được không...

 – Cô gái tóc vàng muốn nói những điều đó với mẹ mình nhưng quyết định chỉ gật đầu và đi về phòng để suy nghĩ.




TBC.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro