Chương 13 : Mặt tối của những điều tốt đẹp [P2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa ánh đèn flash lên , ngỡ tưởng đây là một căn phòng bình thường , nhưng không .... nó thật kinh tởm

Mình đang thấy cái quái gì vậy ?

Tôi suýt chút nữa nôn hết bữa trưa của mình ra , mấy đứa khác thì mặt tái nhợt lại , đống thịt bọn nó vừa ăn trưa nay là .... THỊT NGƯỜI

Nó thật là tởm lợm , đống thịt vất trơ trọi trên sàn nhà , ruồi , muỗi cứ thi nhau bu vào nhưng điều đặc biệt ở đây là nó không có mùi .

2 bên mé tường có 2 cái tủ xếp sát nhau , và bên trong còn treo nguyên cả xác người trên đấy , tôi bịt miệng lại , bãi nôn đã dâng tới tận họng , phải ngăn chặn nó .

Mấy con dao phay vứt lăn lóc trên mặt bàn , nơi mà các bộ phận như đầu , tay , chân , thậm chí cả bộ phận sinh dục tách rời nhau ra , trông chỉ muốn đâm mù 2 con mắt của mình .

Nền tường trắng thì bị dính be bét máu , còn in cả vết bàn tay  , hay cả những vệt máu dài , có cả những vết máu bắn lên chia thành nhiều tia , trông rất kinh dị ...

" Anh vào phòng chế biến xem lượng thịt dùng được bao nhiêu ngày nữa đi "

" Ừ "

Tiếng trò chuyện của 2 ông bác sĩ lại phát ra , và điều nguy hiểm nhất đó chính là 1 ông chuẩn bị bước vào căn phòng này .

" Thôi chết ,...làm sao bây giờ ? "

Thằng Trung sợ hãi , nó vò đầu nhìn xung quanh , tuy có rất nhiều khe hở để trốn những nó lại không muốn trốn vào mấy cái chỗ đó vì nó sợ đống thịt người kia ...

" Phải trốn thôi "

Tôi chạy một mạch đến chỗ hộc bàn tủ và trốn ở đó , bọn nó cũng chẳng biết làm gì đành phải tự tìm chỗ trốn .

" Cạch "

Ông bác sĩ mở toang cửa , ánh sáng bên ngoài tỏa vào khiến mấy đứa gần đó hơi chói mắt , chắc bọn nó ở trong bóng tối lâu quá .

" Chắc chỉ dùng được khoảng 1 tuần nữa thôi , kiếm thêm đi , khoảng 5 - 6 người gì đó "

" Vậy tối nay tôi sai người bắt 6 đứa biết bí mật "

Nói xong 2 ông bác sĩ đi ra ngoài , một khoảng trống im ắng đến khó tả .

" Vậy là bọn chúng giết hại những người trong đây rồi lấy thịt , thật kinh tởm "

Thằng Quốc đến giờ mới lên tiếng , từ lúc từ trường tới đây nó chẳng nói câu nào , vốn dĩ nó là đứa hài hước lắm cơ mà ?

Tôi im lặng , bước ra khỏi căn phòng và xem xét tình hình bên ngoài , thật im ắng ....

" Về phòng thôi , đừng đào sâu thêm chuyện nữa "

Tôi nói với giọng lạnh băng , rồi giơ chiếc thẻ lên chỗ ổ khóa .

" Píp "

Cánh cửa mở ra , bọn trong phòng chế biến chạy ù ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng quen thuộc .

" Bà không định chờ bọn tôi hả An ? "
" Bọn mày cứ táy máy tò mò , đào sâu chuyện thì chỉ có nước chết thôi "

Nói xong tôi bỏ vào cầu thang máy .

Càng kiếm thêm chuyện thì chỉ càng nhận lại những sự thật khổ đau thôi ...

Những thứ tốt đẹp đều có mặt tối cả ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro