~~Chap 5_Khi định mệnh trở thành định mệnh~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



1 chút về thân phận của Giáng Huơng. Ngày cô còn ở bên Mỹ, ngoài Chính phủ ra vẫn còn tồn tại chế độ vua chúa, tức là nc Mỹ vẫn còn vua, nhưng là vua ngầm, nguời ta vẫn thuờng gọi là vị vua Hạnh Phúc ( tin hay ko tùy các bạn ). Cô ko phải là đứa trẻ ngậm thìa vàng, đc bơi trong kim cuơng từ bé như nhiều nguời vẫn nghĩ về cô. Thuở nhà cô còn nghèo, cô làm nghề nặn bánh thuê ở cung điện của nhà vua Hạnh Phúc. Từ khi sinh ra cô đã lạnh lùng như hố băng, không ai có thể chọc cho cô khóc như 1 đứa ranh mít uớt đc, nên cô rất cô đơn. Chỉ cần động vào bánh thôi là cả miếng bánh lạnh ngắt như băng. Vì thương cô quá, nhà vua Hạnh Phúc quyết định nhận cô làm con nuôi. Cô mang tên Công chúa Hoàn Hảo từ đó, vì ở cô hội tụ đủ các yếu tố cần có để hình thành một vị thánh sống: xinh đẹp, thông minh, ngoài lạnh trong ấm. Năm 6 tuổi cô đc đi học, và tuy chỉ có ngần đó tuổi nhưng sở hữu trong tay hàng chục bằng đại học tiến sĩ, nói đc 16 thứ tiếng trên thế giới: Việt, Anh, Hàn, Triều Tiên, Nhật, Nga, Thái, Mỹ, Brazil, Nam Phi, Syria, Đức, Trung, Pháp, Singapore, Canada. ( mk cx ko biết nhìu ngôn ngữ lắm đâu, chỉ biết chừng này thui mong mọi ngừi góp ý thêm ) Một hôm, cô lẻn vào kho vàng của nhà vua lấy 1 luợng vàng lớn đem về cho cha ruột của cô, tên Hoàng Giáng Lâm. Từ đó ông Lâm làm ăn khấm khá hơn truớc rất nhiều, và giàu lên nhanh chóng. Cô cx làm vậy vs mẹ cô, Victoria Truong ( Họ của bà trc khi ông Lâm chết vì tai nạn và sau đó họ của bà đc đổi lại thành họ Hoang ), và bà cx giàu lên bất ngờ, còn giàu hơn cả Hoàng Giáng Lâm. Ông Lâm đâm ra ghen tị, lấy 1 bà vợ khác, rồi sinh ra 1 đứa con gái nhưng ko rõ tên, giống như việc cha mẹ cô ko đặt tên cho cô vậy. Về sau, do việc sử dụng cái tên Công chúa Hoàn Hảo là quá ư phiền phức, cô tự đặt tên cho mình là Hoàng Thị Giáng Huơng, đc đặt dựa trên tên Hoàn Hảo, và "giáng huơng" có nghĩa là "tiên giáng trần", vị tiên cao nhất thống trị thế giới. Rồi 1 ngày nọ ngai vàng của vua Hạnh Phúc bị lật đổ, đó cũng là ngày Donald Trump lên làm Tổng thống Mỹ và cô trở thành con nuôi bí mật của Trump, nhưng cô vẫn thuờng đc Tổng thống gọi là "công chúa" một cách thân mật..

Giờ đây, hắn lại gọi cô là "công chúa", ko biết do trùng hợp ngẫu nhiên hay do định mệnh sắp đặt cả rùi nhỉ?

Suzy thở hắt ra 1 cách chán nản, đôi mắt hồng vô cảm nhìn ra bầu trời ở ngoài cửa sổ đầy xa xăm. Bây h cô đang ngồi ở trong lớp học. Từ khi đâm vào hắn lúc buổi sáng, cô ko đi xuống duới sân truờng nữa. Ở truờng này cô chẳng thể kết bạn với ai. Mọi ngừi đều như đang tránh né cô vậy.
Cô nhớ lại thời cô còn ở bên Mỹ, Ăn chơi quậy phá cùng đám bạn thân, Sống trong vòng tay yêu thuơng của tổng thống. Vậy mà bây h cô thật là cô đơn.
Cô đổ ập nguời xuống mặt bàn cái "rầm". Bỗng cô thấy có cái gì đó từ ngăn bàn cô văng ra ngoài và rơi xuống đất. Cô ngó xuống, là chiếc máy tính smart ( thông minh ) của cô vừa rơi.
Cúi người nhặt nó lên, cô sực nhớ ra còn chuyện ở bang hội đang chờ cô giải quyết nên cô mở chiếc máy tính ra đợi nó khởi động. Khởi động xong, nhưng chiếc máy tính vẫn im lìm, thế đéo nào ko hiện lên biểu tuợng bắt đầu. Và cô nhận ra cô ko mang chuột máy tính! ( máy tính của Giáng Huơng cần con chuột để sử dụng mà, giống như ổ khóa cắm vào chìa khóa ý )
- cô cần con chuột máy tính đúng ko?
Bỗng có 1 giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu cô. Nhưng cô ko ngước lên, bởi 1 bang chủ thì ko đc nguớc nhìn lên trên, như vậy là mất bản lĩnh. Cô ngồi im lặng.
- tôi có mang theo con chuột máy tính đó! Chuột mạ kim cuơng Rosé Hồng hàng limited của Mỹ mà Donald Trump vừa phát hành hôm qua đấy.
Nguời vừa rồi vừa nhắc tới cha nuôi của cô. Lúc này cô mới đứng lên, đứng đối diện nguời đó.
- Hoàng Thị Giáng Huơng. Cứ gọi là Hương Suzie Minami Roseblack Alacopsca Trump.
Cô rất ít khi cho ng khác biết tên nuớc ngoài đầy đủ của mình. Nhưng hôm nay thì ngoại lệ.
- còn tôi là Lee Dạ Khánh. Tôi là nguời Việt gốc Hàn Quốc, nhưng lai cả 16 dòng máu: Việt, Anh, Triều Tiên, Nhật, Nga, Thái, Mỹ, Brazil, Nam Phi, Syria, Đức, Trung, Pháp, Singapore, Canada và Hàn.

Thật trùng hợp làm sao! Anh đang mang trong mình 16 dòng máu chính là 16 ngôn ngữ cô đã rất thành thạo! ( nếu ai ko nhớ thì xem lại phần thân phận của Giáng Huơng nha ^^ )

Anh đưa cho cô con chuột máy tính. Cô lạnh lùng cầm lấy. Đột nhiên tay cô vô tình chạm vào tay anh. Tay cô lạnh ngắt như hố băng, còn tay anh ấm áp như mùa xuân. Cô thầm nghĩ: trc kia mk đâu có thứ cảm giác này, nhưng sao hôm nay lại. Nhưng rồi nhún vai 1 cách lạnh nùng, cô ko muốn quan tâm.

- thãnk. ( cảm ơn. )

Xong cô lạnh lùng quay về chỗ dùng chiếc máy tính smart ( thông minh ) của mình.

Cô đang ngồi 1 mình trong lớp, đột nhiên có một tiếng hét "ầm ầm" vang lên thật dữ dội. Cô lại gần mở cửa lớp, và cô dù ngạc nhiên nhưng cx thấy bình thuờng bởi hắn, Hải Phong đang đứng truớc cửa lớp cô.

- thưa cô, tôi cần con chuột máy tính.

Chưa nói hết câu, hắn giật lấy con chuột máy tính cô đang dùng và đi mất.
Cô thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tại sao hắn lại biết cô đang dùng con chuột máy tính, mặc dù nó là của anh - Lee Dạ Khánh? Đầu óc điện tử của cô đang bay qua là hàng loạt suy nghĩ. Nhưng hắn đã đi mất rồi, cô không thể suy nghĩ thêm hay dùng được máy tính nữa. Cô quay trở về với tiết học nhàm chán của mình, con Quách Hà An đó vẫn chưa quay về!

Còn Lee Dạ Khánh, anh vô cùng lo lắng khi không thấy cô đột nhiên dùng máy tính nữa. Anh vội đi tìm con chuột máy tính của mình.

Sân truờng.

Dạ Khánh đang đi đâu đó, bỗng nhiên hắn, từ đâu đó, bỗng đi ra và va vào anh. Anh tức giận hét:

- cái đồ trời đánh, khỉ gió! Đang đi bình thuờng tự dưng đâm vào người ta đồ chả ra gì! Anh sẽ bị quả báo thôi tên trời đánh kia!

Nói rồi anh ôm cổ chân khóc nức nở. Hắn vừa va vào anh làm anh ngã ra, cổ chân anh vừa bị chật.

Còn hắn? Thật buồn, hắn ko quan tâm, hắn đứng đó một lúc sau đó rời đi.
Vài giây sau, có một ng khác đi đến. Nhưng người đó cũng ko quan tâm tới chấn thuơng của anh, người đó đi biệt lun.
Lại 1 lúc nữa, đã có rất nhiều người đi qua chỗ anh ngồi, và không ai mảy may quan tâm. Anh cảm thấy thế giới hiện tại này thật là tàn nhẫn.

- anh gì ơi anh làm sao vậy?!?

Bỗng có một giọng nói vô cùng trong trẻo, yểu điệu vang lên trên đầu anh. Anh đưa đôi mắt lên, và rồi...!!!

Lee Dạ Khánh thấy 1 dung nhan nghiêng nc nghiêng thành như 1 vầng hoa sen mạnh mẽ tỏa sáng.

- Vĩ Phong Trà!! - Lee Dạ Khánh bỗng bật ra 1 cái tên.
- Ô kìa!! Sao anh bít tên tôi??! - cô gái xinh đẹp e lệ hỏi như hoa.
- tôi...tôi cũng không biết! Chỉ là tôi vừa nảy ra được một cái tên thôi! - nói xong anh cười rôm rả, cô cũng cười theo anh. Sao lại có thể định mệnh đến vậy? Tiếng cười của 2 người vang vọng cả sân truờng, xua tan cả bầu không khí u ám vừa diễn ra chỉ vài giây trc cũng là lúc Khánh bị ngã.

( au: Khánh à! Anh thật biết đùa đó nha! Làm tui cười suốt cả buổi nè!
Khánh: chậc anh mà!!! *gãi* *cười bông hậu*
Au *ngất xỉu lun* ^^ )

Và rồi, hai người nắm tay nhau đi lên lớp. Một câu chuyện tình mới bắt đầu. ( lãng mạn quá TvT Bao h tui ms có gấu đây!! )


À nhân đây mk tặng các pn peview chap tới nè!!!
--

Cùng lúc Lee Dạ Khánh cùng Vĩ Phong Trà lên lớp, thì ở góc vườn trường.

Chuyện j đang xảy ra?!

- Á á đau quá!
- m thích kêu la, hay xì tiền ra đây cho t?
- tui...tui ko có mang tiền theo ngừi. Hãy tha cho tui gia hạn đến ngày mai!!
- m nhớ lời m đó. -nói xong cô gái xinh đẹp ko mặc đồng phục nhưng vẫn rất năng động, có mái tóc hồng óng ả đc rắc vs đính thật nhìu kim cương bạc vs kẹo lên bộ tóc lộng lẫy, túm tóc lẳng cho con bé nằm dưới đất kia 1 cái đau điếng, và tặng cho cô ta một cái lườm sắc lạnh.

Chap sau có những chuyện j?! Hãy còn hóng chuyện vs mk nhé!!^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro