Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione khẽ dụi vào mí mắt nặng trĩu của mình, đã lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như thế. Lạ thật, thường thì tâm lý những người ngủ ở chỗ lạ thì sẽ phải là cảm giác 'không quen' chớ. Sao cô lại thấy như đây chính là nhà mình ấy nhỉ? Là do cách bày trí, giường nệm êm hay là... cái mùi bí ngô quen thuộc của Harry? Còn nhớ cả đêm qua cô cứ vùi mặt vào cái gối hình trái bí ngô của Harry mà đi ngủ. Cái mùi mới đáng yêu làm sao! Cô không ngờ đã sáu năm rồi mà Harry vẫn còn giữ bên mình cái gối ấy. Phải, đó chính là món quà giáng sinh mà Hermione đã tặng cho anh nhân dịp giáng sinh vào năm thứ hai. Do thấy Harry thường hay uống nước bí ngô, cô bé đã không do dự gì mà chọn ngay một chiếc gối ôm to đùng hình trái bí màu cam để tặng anh. Vẻ mặt Harry lúc đó vừa ngượng ngùng, vừa khóai chí, nom rất dễ thương.

Nhìn vào là muốn bẹo má một cái cho bõ ghét hà.

Nhưng chuyện đó đã xảy ra sáu năm trước rồi, cái gối cũng đã bạc màu... vậy mà anh còn giữ sao? Hẳn Harry phải trân trọng nó lắm nên mới để ngay cạnh giường thế này.


"Ôi, cái anh ngốc này! Cứ làm người ta cảm động mãi thôi! Đáng ghét! Đáng ghét!" – Cô thì thầm, vỗ vỗ yêu vào cái gối rồi lại ôm nó vào mình mà cười khúc khích. Vừa lúc đó, cô lại nghe tiếng lục đục ở phòng bên cạnh. Tò mò, Hermione xỏ nhanh đôi dép vào rồi bước qua xem. Tiếng động xuất phát từ phòng tắm.

Gì thế nhỉ? Chắc không phải bị đột nhập chứ?

Hermione nhíu mày, rút sẵn đũa phép. Cô nhẹ nhàng tiến tới, đẩy hờ cửa, tay nắm chặt đũa, chuẩn bị ứng chiến nếu chẳng may phải đối mặt với kẻ lạ. Kééét Cánh cửa dần dần mở ra và Hermione như muốn té xỉu ngay tại chỗ... Không! Không phải vì kẻ lạ. Chẳng có ai đột nhập cả, mà chỉ vì...chỉ vì... Harry đang mặc độc có mỗi một cái khăn tắm quấn quanh người, tay thì cầm một cái giẻ lau nhà. Trông thấy cô, Harry mừng rỡ, nở một nụ cười tươi rói.

"Chào buổi sáng Hermio..."

"Ôi, ôi... em...em xin lỗi" – Cô ngắt lời anh, nhắm chặt hai mắt, rồi quay mặt đi chỗ khác mà mặt thì đỏ gay.

"Gì thế?" – Harry chưng hững.

"Em... em...biế...ủa lộn...không biết...anh đang...tắm..."- Cô ấp úng, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút một cách lạ lùng.

Vừa nghe Hermione giải thích, Harry đã phá ra cười khiến cô gái tóc nâu vốn đang ngượng càng thêm ngượng. Anh bước tới phía trước cô, khiến cô la hỏang lên...

"Á, anh làm gì thế, đừng lại gần!"

"Ủa?...anh tưởng em đang nhắm mắt mà, sao biết anh..."

Hay đấy Hermione! Mày giỏi quá, không đánh mà khai. Bây giờ thì anh ấy đã biết mày lén hí mắt nhìn rồi...Thật tình, Hermione ơi là Hermione. Sao mày không tự cầm lòng, sao lại...bây giờ thì xấu mặt chưa?-"Mở mắt ra đi!" – Harry bụm lấy mặt cô bằng cả hai tay, nhẹ nhàng yêu cầu.

"Thôi, kỳ lắm...!"

"Mở ra đi! Không sao đâu! Dù gì em cũng đã hí mắt trước rồi mà."- Harry khều khều mí mắt của cô, cố tình làm cho Hermione nhột mà mở mắt ra

"Không mà!" – Hermione đáp, cố hết sức chống lại giọng nói mê hoặc kia.

"Nè, nói lần cuối. Em mà không mở mắt thì cứ nhắm mắt như vậy mỗi buổi sáng à nha, từ khi thức dậy cho đến khi ăn sáng xong á!" – Sự tò mò đã giết chết con mèo, vừa nghe thấy tin đó, Hermione bật mở mắt ra, nhìn anh bằng một ánh mắt lạ lùng... pha lẫn sự ngưỡng mộ.

"Anh nói vậy là s...sao?" – Cô thì thầm, cố ngăn không cho ánh mắt của mình di chuyển thêm xuống dưới nữa. Cố giữ cho nó nhìn thẳng vào cổ anh.

Phải, ở cổ là tốt nhất, không phải sao? Chẳng ai lại thấy một cái cổ mê hoặc bao giờ, phải không? Tất nhiên rồi, cổ Harry thì cũng bình thường như bao ngừơi đàn ông khác thôi, cũng cùng một màu da rám nắng như bộ ngực mạnh mẽ kia, còn những cơ bắp kia nữa...bao năm luyện tập quidditch quả đã làm cho cái cổ...ủa...không phải, cơ bắp kia trông thậ....óai, đã nói là không nhìn đi chỗ khác mà. Lại nữa rồi...-"Ý anh là..." – Harry lên tiếng, đánh thức cô khỏi giấc mộng vàng –"sao em lại phải lo lắng khi anh đang lau phòng tắm nhỉ? Anh sợ nước văng sẽ làm em đi trượt té, nên sáng nay anh đã lau nó sạch sẽ, khô ráo để em bước đi an tòan hơn. Chỉ thế thôi mà!" – Anh giải thích.

"Ra...ra thế...cám ơn Harry!" – Cô mỉm cười rồi nhón chân, đặt vào má anh một nụ hôn phớt, thầm cảm ơn anh đã có ý nghĩ chu đáo đó, chăm sóc cho mẹ con cô một cách tận tình. Trong một thoáng, Hermione cảm giác má Harry đỏ hồng lên -"Nhưng...nhưng ý em muốn hỏi là vì sao anh nói mỗi buổi sáng thì em phải..."

"À!" – Harry ngắt lời, mỉm cười –"là vì, nếu em cứ phải nhắm mắt khi thấy anh quấn khăn tắm như thế này thì có vẻ như em phải làm như vậy lâu dài à nha. Vì anh...có thói quen không thay đồ trước khi ăn sáng, lỡ mà thức ăn dây vào quần áo thì phiền lắm. Nên tốt nhất là ... tạm quấn khăn, rồi thay đồ sau. Em cũng biết đó, thói quen mà... mười chín năm rồi, không bỏ được..."-

Harry cười hì hì, gãi gãi đầu một cách ngây ngô trong khi Hermione nhìn anh bằng một ánh mắt kì quặc, cô không biết từ đâu mà Harry lại có cái ý nghĩ táo bạo này. Không phải là nó không có lý...nhưng...nhưng Harry thật quá đáng mà. Làm như thế có khác gì tra tấn cô chứ? Thế này còn ác hơn là chơi một phát avada kedavra vào đầu cô nữa. Thiệt tình à... chỉ mới có vài phút qua mà cô đã không kềm chế được bản thân mình, nhìn chăm chăm vào người anh, thậm chí cô còn có thể trả lời ngay được Harry có bao nhiêu thớ thịt nữa kìa...

Thế thì thử hỏi, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì làm sao mà cô sống tiếp trong sáu tháng còn lại hở Merlin?

Chết! Chết chắc! Hermione rủa thầm, biết chắc rằng cái anh ngố này thì có cố thuyết phục cỡ nào cũng sẽ không từ bỏ cái ý nghĩ quái chiêu đó. Một cái gối bạc màu sáu năm mà còn giữ thì huống chi đây đã là thói quen mười chín năm.

Thôi rồi, chuyến này tiêu rồi. Con ơi là con, ba muốn giết má không dao đây mà. Tuy rằng trên thế giới này chưa ai chết vì mất máu...mũi, má chắc chắn rằng má sẽ là người đầu tiên. Không phải là má chưa bao giờ thấy ba...ực...khỏa thân, nhưng...nhưng đêm đó má quá say, chẳng nhớ cái quái gì cả. Và bây giờ thì má tỉnh rồi, thế rồi... ba con lại thề với lòng rằng sẽ không bao giờ từ bỏ cái khăn đó vào mỗi sáng...

"Hermione! Hermione!" – Harry khẽ gọi cô, hỏi bằng một giọng dịu dàng – "Em...không ngại chớ?"

"Không! Dĩ nhiên là không!" – Vừa thốt ra thì Hermione đã cảm thấy hối hận. Lại nữa, cái miệng hại cái thân. Khổ thật, cứ hễ đứng trước mặt Harry là không bao giờ cô từ chối anh được điều gì. Thế mới chết chứ. Từ nay khó mà sống yên thân. Cô chậc lưỡi, thầm âu lo sẽ không kềm chế được bản thân mình có những suy nghĩ không tốt về Harry. Tuy rằng anh là ba đứa bé, nhưng...nhưng cô và Harry không có tình yêu, họ chỉ có một tình bạn tốt đẹp. Và cô không muốn để những suy nghĩ dục vọng đó làm hỏng tình bạn của hai ngừơi.

Phải, nhất quyết là không! Mày sẽ làm được Hermione, nhất định sẽ làm được!Hermione thầm nhủ, tay vẫn không ngừng khuấy đều cái muỗng cà phê trong khi chờ Harry chuẩn bị thức ăn sáng. Vậy mà đầu óc cô thì vẫn cứ như một cái máy chiếu phim, lặp đi lặp lại mãi hình ảnh Harry trong chiếc khăn tắm chết bầm ấy. Nhất là lúc này đây, khi cô nhìn vào bếp và thấy anh đang loay hoay chiên trứng ốp la.

Trông rất rành nghề và... lực lưỡng... Ủa mà...Merlin ơi, lại nữa rồi, lại nhìn nữa. Hermione ơi là Hermione, mày có muốn giữ tình bạn này không hả?Dĩ nhiên không cần câu trả lời Hermione cũng biết cô không thể nào mất Harry, anh là người bạn tốt nhất mà cô từng có. Xét về một mặt nào đó thì Harry nhỉnh hơn Ron...chút xíu. Anh chăm sóc cô chu đáo, quan tâm lo lắng cho cô, lắng nghe lời cô nói, tôn trọng quyết định của cô và... nấu ăn rất ngon nữa...

Về cái khỏan nấu ăn thì khỏi bàn cãi. Hãy xem kìa, anh ấy vừa chiên trứng, vừa xoay người ra sau lấy cái dĩa, rồi lại quay người lại để xúc trứng vào. Nhìn rất...chuyên nghiệp và...nguy hiểm.

Sao lại không nguy hiểm chớ? Cái khăn cứ phấp phới...tung bay đỏ mặt... lỡ mà nó rớ...-"Em đang nghĩ gì đó?"

"Lỡ mà nó rớt thì sao?"

"Hả?" – Harry trợn tròn mắt, đặt hai dĩa trứng xuống bàn mà miệng thì há hốc ngạc nhiên với câu trả lời của cô bạn tóc nâu, má của con anh.

"Óai!" – Hermione giật mình, bịt mồm với câu trả lời vừa bật thốt ra của mình.

"Cái gì rớt?" – Harry hỏi lại, tỏ vẻ tò mò và ngạc nhiên.

"Cái...em...ờ...cái...cái..." – Hermione ấp úng, ngó nghiêng khắp xung quanh để tìm từ ngữ lấp vào chỗ trống, và kìa...chính nó, mắt cô chợt sáng lên long lanh –"cái dĩa! Ý em là... anh phải bưng hai cái dĩa trên tay nên...nên em sợ anh làm đổ nó đó mà..."

Cô cười hì hì, giả lả trong khi Harry tròn xoe mắt, ồ lên một tiếng rồi mỉm cười cùng ngồi xuống bàn với cô. Anh đã dọn ra hết cả hai dĩa ốp la và hai ly sữa tươi lớn. Thế rồi cả hai cùng ăn sáng với nhau, trong khi Hermione thì thở phào nhẹ nhõm...

Phù, hú hồn hú vía, xém nữa nói 'cái khăn' là tiêu đời! Không biết đào đâu ra cái lỗ mà chui xuống nữa! Ai đời con gái con đứa mà lại cứ nhìn chăm chăm vào cái khăn tắm của người ta chứ? Chết! Chết chắc! Mới có buổi sáng đầu tiên mà đã như vậy rồi...thì chắc 6 tháng còn lại sẽ là...địa ngục trần gian.

Vừa nghĩ tới đó, Hermione đã phải bụm miệng lại. Nhanh chóng, cô buông nĩa và chạy một mạch vào toilet. Bao nhiêu thức ăn sáng cứ bị nôn thốc nôn tháo xuống toilet. Cảm giác khó ở cứ lâng lâng trong người, dường như có người đang sử dụng lời nguyền cruciatus vào bao tử cô, khiến nó cứ giãy giụa, lọan xạ cả lên mà tống hết bao thức ăn ra ngòai.

Đột nhiên, Hermione thấy những mớ tóc nâu rối của mình đang được vén ra sau. Hai bàn tay rắn chắc của anh, nâng niu nhẹ, vuốt tóc cô về phía sau. Rồi anh ngồi phịch xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ lưng, ra chiều lo lắng...

"Em không sao chứ?"

"Không...em không sao!" – Hermione trả lời, mắt còn đỏ hoe vì vừa phải nôn ra hết thức ăn –"anh...anh ra trước đi, em lo được mà!" – Cô đẩy nhẹ anh ra, không muốn Harry trông thấy vẻ mặt tàn tạ của cô khi ói ra cả mật xanh như thế này. Chính cô còn thấy tởm bản thân mình thì huống chi Harry...

"Thôi, để anh ở đây với em!" – Harry dịu dàng trả lời, anh đỡ cô đứng dậy rồi dìu cô ngồi vào thành bồn tắm.

"Nhưn..." – Hermione phản đổi và lại bị anh cắt ngang.

"Không nhưng nhị gì cả. Ngồi yên đó, để anh giải quyết phần còn lại!" – Harry vừa giật nước toilet, vừa trả lời. Rồi anh lại lấy khăn, thấm nước nóng để lau mặt cho Hermione.

"Em làm được m..." – Cô giơ tay, định chộp lấy cái khăn thì Harry lại cản, vẻ mặt cương quyết của anh khiến cô chùn ý, mà để anh lau mặt cho mình. Một cách cẩn thận, anh vén tóc cô hai bên tai, rồi dùng khăn lau sạch mặt, chú ý nơi khóe miệng của cô nữa. Sau đó, anh lại xả khăn một lần nữa với nước thơm rồi lau thêm, chắc chắn rằng người cô sẽ không còn chút tanh hôi gì sau trận ói đó.

Bà Granger đã từng nói sơ qua cho anh biết các triệu chứng căn bản của người phụ nữ mang thai. Và một trong những điều đáng sợ nhất chính là nôn ra thức ăn. Tuy thế, anh lại không lường được nó tồi tệ đến thế nào khi thấy Hermione ói ra như thế. Trông cô mà anh thương quá, ăn vào bao nhiêu thì lại nôn ra bấy nhiêu, cứ thế một ngày làm cho hai ba chập thì còn gì xác thân cô nữa. Khổ cho cô, vì anh mà cô phải mang thêm đứa bé trong bụng, cực nhọc trăm bề, thế mà anh lại không làm gì được để chia sẻ gánh nặng đó với cô. Vì thế, điều duy nhất mà anh có thể làm là chăm sóc cô thật tốt, gian nan chẳng từ, chỉ cốt mong cả hai mẹ con cô đều được khỏe mạnh, bình yên.

"Cám ơn anh!" – Hermione thủ thỉ khi anh đỡ cô đứng dậy, trở ra phòng khách.

"Có gì mà phải cám ơn! Nhịêm vụ của anh mà. Nếu làm không tốt...chắc ba em bẻ răng anh hết quá..." – Harry pha trò, khiến cô bật cười.

"Đúng đó! Gì chứ chuyện đó thì ba em dám làm á!" – Cô hất mặt lên, ra vẻ tự hào vì ba mình có khả năng uy hiếp phù thủy quyền uy nhất thế giới.

"Biết mà, vì thế anh đâu dám lơ là chăm sóc em!" – Harry cười, đưa tay nựng yêu má cô. Vừa đúng lúc đó, một ánh đèn flash chớp lóa lên, liền tiếp theo sau là hàng lọat ánh flash khác. Trong phút chốc, Harry chợt nhận ra đó là gì –"Phóng viên!"

"Làm sao mà bọn họ..." – Hermione trợn mắt kinh hòang khi thấy ngòai sân nhà của Harry đang đầy ngập cánh phóng viên. Do anh đã ếm bùa phong tỏa bên trong nhà nên họ không thể độn thổ vào được, nhưng có vẻ như anh đã không làm như vậy với khu vực sân vườn. Chẳng thế mà bọn họ tụ tập khắp ngòai cửa sổ và canh để chộp được hình ảnh của hai người –"Har...Harry!" – Cô thì thầm, khẽ ngước nhìn lên...

Trước mắt cô là một Harry thật khác thường, ánh mắt anh long lên sòng sọc, mặt đỏ gay và gân xanh thì nổi hằn lên khắp cả cổ. Nắm tay Harry giữ chặt, có vẻ như cơn thịnh nộ của anh sắp bùng lên. Và trước khi cô kịp lên tiếng ngăn cản anh thì Harry đã hét lớn

"Windara!"

Ngay lập tức có một cơn gió mạnh từ đâu thổi bốc lên ở ngòai sân, cuốn theo các cánh phóng viên lên trời.

"Harry! Anh làm gì vậy?" – Hermione xanh mặt, giật mạnh tay anh một cách lo lắng.

"Đừng lo! Bọn họ không sao đâu. Cơn cuồng phong đó sẽ thả họ xuống an tòan ở một công viên cách đây 10 km. Đừng lo!" – Harry ân cần nắm lấy tay cô, dịu dàng trấn an.

"Thật chứ?"

"Thật! anh sẽ không làm chuyện dại dột gì đâu! Vì anh biết... còn hai con người nữa đang trông chờ vào anh" – Anh cười, kéo cô vào lòng cho một cái ôm thật chặt. Hơi thở nóng của anh phà vào tai cô, lồng ngực rộng rắn chắc của anh bao quanh lấy cô, tất cả như đang tạo cho Hermione một cảm giác an tòan tuyệt đối. Cô biết và cô tin rằng Harry sẽ giữ đúng lời hứa đó, anh sẽ chăm sóc tốt cho cô.


~ Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro