Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hibari đã thở dài không biết lần thứ bao nhiêu. Tsuna hoàn toàn sợ anh. "Tsunayoshi, tôi sẽ không cắn chết em. Em có thể thả lỏng hoặc chí ít là vui vẻ em biết đấy?"

Tsuna giật mình và lùi xa thêm vài phân. Cậu đã ở đầu bên kia của cái ghế bành mà cả hai đang ngồi. Hibari một cơn đau nhức nhối đâm vào tim mình. Lần cuối cùng động vật ăn cỏ của anh đưa anh tới đây, họ đã có một khoảng thời gian tuyệt đẹp. Bây giờ, tình hình chỉ còn sự căng thẳng.

Tsuna đang có một thời gian khó khăn trong việc quen dần với sự dịu dàng của Hibari và cảm thấy ray rứt vì không đáp lại tình cảm của anh vì quá sợ vị hội trưởng. "Anh ấy nói là anh ấy yêu mình nhưng tại sao mình lại không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trong những tuần qua?" Tsuna buồn bã nghĩ. Sự đau khổ của Hibari phản chiếu trong đôi mắt của anh và Tsuna cảm thấy chính mình rất đau khi nhìn thấy một biểu cảm buồn bã như vậy."Tại sao mình lại không thể yêu anh ấy?" Tsuna tự hỏi.

Hibari quan sát thấy được sự xung đột của nội tâm trong đôi mắt của mái tóc nâu và quyết định lúc này nên là lúc để cậu có thời gian suy nghĩ. Anh nhanh nhẹn đến bên cạnh Tsuna và ôm gọn lấy cậu, hy vọng Tsuna sẽ không nhận ra là anh đã nán lại thêm một chút nữa, và tính toán đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn.

Tức thì lúc Hibari kề bên và hôn Tsuna, một cảm giác quen thuộc và hoài niệm thoáng qua lòng cậu. Tsuna chợt nhớ đến mùi hương táo cùng mùi kim loại. Vô thức, Tsuna vươn tay kéo Hibari vào gần hơn, kéo nụ hôn của họ sâu hơn. Mắt của Hibari mở lớn ngạc nhiên. Cậu nhóc bao giờ mà lại bạo dạng thế này. Phần nào anh cảm thấy quá nụ hôn ngắn ngủi này, hy vọng Tsuna sẽ nhớ lại.

Khi cả hai tách nhau ra, Hibari nhìn chăm chú vào đôi con ngươi màu mật ong. "Hibari-san, em muốn nhớ về chúng ta. Làm ơn hãy giúp em..." cậu thỏ thẻ. Hibari cảm thấy trái tim tan vỡ của mình đã được hồi sinh. Anh mỉm cười làm mái tóc nâu đỏ mặt. "Tất nhiên rồi," anh thì thầm và lần này hôn cậu cuồng nhiệt, không kiềm lại niềm đam mê mãnh liệt của mình nữa.

Tsuna chỉ có thể níu chặt lấy áo khoác (NL: gakuran ấy) của anh và hy vọng sẽ không bị cuốn bay bởi những cơn sóng cuồng nhiệt dữ dội dưới đôi môi này.

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu luyến tiếc mà chỉ có cơ thể mới có thể ghi nhớ mặc dù ý thức đã quên. Tsuna nhớ về những mảnh vỡ kí ức mà họ đã trải qua và điều duy nhất cậu là lời tỏ tình của Hibari. "Tôi thuộc về em, Tsunayoshi. Hãy là của tôi..."

Khi họ tách nhau ra, Hibari kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thiên thần. Tsuna mỉm cười với vị hội trưởng và nói điều gì đó mà vị hội trưởng sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.

Xxx Destiny Aitsuji xxX

Mười năm sau....

Hibari, người bảo vệ đáng sợ nhất của thế hệ Vongola Đệ Thập, đóng cánh cửa phía sau mình lại thật nhẹ nhàng. Anh bước vào căn phòng thoải mái không bật đèn. Căn phòng yên lặng và màn đêm yên tĩnh. Hibari tự mỉm cười khi anh tiến đến bên giường. Một cái bóng đen nhỏ cuộn tròn ấm áp trên chiếc giường cỡ lớn.

Người đang nằm là Sawada Tsunayoshi, người đáng sợ nhất của thế giới ngầm, vừa khít trong tấm chăn trên giường của Hibari.

"Tsunayoshi," Hibari gọi

Người nhỏ hơn nhẹ cử động trên chiếc giường ấm áp. "Kyoya?"

Ngay khi giọng nói khàn khàn giọng mũi của người yêu bé nhỏ gọi tên mình, Hibari khúc khích và ôm chặt ông chủ mafia vào lòng. Người bảo vệ Mây giữ chặt người yêu của mình và rúc vào khuôn ngực bằng phẳng. Anh tạo ra một âm thanh của sự thoải mái thứ âm thanh nghe rất giống một tiếng purr mà Natsu luôn làm thế khi Tsuna cọ cọ vào cái cằm của nó. Hibari chưa bao giờ là một người ưa âu yếm và khi mà anh đã làm, nó luôn có nghĩa là điều gì đó đặc biệt sắp sửa xảy ra nhưng Tsuna không thể đoán được nó là tốt hay xấu.

"Kyoya? Có việc không ổn à?"

Hibari hít vào thật sâu và cảm thấy an tâm. Anh nhìn Tsuna và hỏi "Em có nhớ lần đầu tiên em yêu tôi không?"

Tsuna có chút đỏ mặt và nhè nhẹ gật đầu. Hibari nhận thấy đây là một dấu hiệu tốt để tiếp tục. "Em còn nhớ những gì em đã nói khi em nhớ về chuyện đó không?"

Tsuna thẹn thùng điều gì đó còn Hibari lại khúc khích. "Tôi không thể nghe thấy em Tsunayoshi."

Tsuna, với màu đỏ đậm hơn cả cà chua, thì thầm "Em là của anh Kyoya..."

Hibari sau đó đẩy cậu vào một nụ hôn nóng bỏng và cọ cọ vào cổ của cậu khi cả hai tách nhau ra. Hibari sau đó trở nên nghiêm túc và hỏi "Em sẽ đeo vật này như một chứng chủ quyền của tôi chứ, Sawada Tsunayoshi?"

Tsuna cạn lời. Hibari lấy ra một cái hộp vũ khí và ấn vài ngọn lửa mây vào. Cái hộp bung mở và xuất hiện một cặp nhẫn đôi. Chúng là một sự pha trộn tuyệt đẹp của đá quý cho tất cả màu sắc của những người bảo vệ Đệ Thập. Chỉ có dòng chữ khắc trên platium là khác. Một khắc "Dành cho Sawada Tsunayoshi, bầu trời ôm trọn tất cả của trái tim tôi" và cái còn lại khắc "Dành cho Hibari Kyoya, đám mây duy nhất của bầu trời." Tsuna bị làm cho choáng ngợp. Tsuna càng không thể nói ra được một câu và nghẹn lời câu gì đó nghe khá giống như từ không với Hibari.

Từ chối tin vào đó là cậu trả lời thật lòng Hibari thọc lét Tsuna trên giường làm cậu cười ngất. Tsuna cười cho đến khi đau bụng chảy nước mắt. "Dư-dừng lại! Haha! Ky-Kyoya à~"

Khi Hibari cuối cùng cũng thấy mủi lòng với Tsuna và dừng lại, Tsuna ôm chặt lấy Hibari và nói "Tất nhiên rồi, em sẽ đeo nó cho anh."

Niềm tự hào của Hibari trỗi dậy và Tsuna nói thêm "Ông trời thật không tốt với em khi có một người yêu hay ghen trong suốt thời gian qua đúng không?"

Hibari cau mặt. "Làm thế nào mà bây giờ lại ghen hả Sawada Tsunayoshi?"

Tsuna cười cười. "Anh cứ trừng mắt với Mukuro khi anh ta đến gần em và cả Gokudera hay Yamamoto nữa."

Hibari nghĩ thầm vẻ gian tà. "Đó chỉ vì em không hề biết ba tên ngu xuẩn đó đang âm mưu cái gì. Làm như là tôi sẽ cho phép chúng có cơ hội threesome với em vậy!" (Tran's: *sặc* WTH ==", tên này nghĩ cái quái gì thế này @@)

"Kyoya, anh lại làm vẻ mặt đáng sợ nữa rồi."

Hibari gắt gỏng ấn người yêu lên giường. "Đi ngủ đi. Em có buổi họp mặt với tên Cavallone ngày mai đấy."

Tsuna níu anh lấy. "Nhưng Kyoya à," cậu mè nheo. "Em muốn anh ngủ cùng với em..."

Sự kiềm chế của Hibari gần như sụp đổ. Tsuna là một ác quỷ trong vỏ bọc. Sau nhiều năm với Reborn, thiên thần đã trở thành một ác quỷ trong lớp vỏ bọc. Cậu biết làm cách nào để thúc đẩy các điểm của Hibari và nó không giờ thất bại với việc làm phiền người đàn ông tóc đen. "Tsunayoshi..." anh gầm gừ.

Tsuna mỉm cười vô tội. Cách cái nhìn có thể bị gạt... Hibari thở dài đầu hàng và ôm lấy người yêu của mình. "Chỉ lần này thôi."

Tsuna mỉm cười và rúc người vào sâu hơn. "Lần nào anh cũng nói vậy nhưng lại không bao giờ có ý như thế..."

Hibari định phản bác lại cho đến khi Tsuna dành cho anh một nụ hôn bất ngờ và chúc anh ngủ ngon.

Hibari bị kinh ngạc một lúc trước khi kéo người nhỏ hơn vào sát hơn và thì thầm "Ngủ ngon, tôi yêu em."

Còn nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro