[Fic dịch] (Aelumi) Downward spiral

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary: Theo mỗi đêm, nó ngày càng trở nên tệ hơn và tệ hơn.

----------Vì một vài lý do khó hiểu nên tên truyện bị lỗi, mọi người chịu khó đến khi hết lag nhé

Tác giả: Allechant

Dịch giả: Mèo NeOn

* Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả và dịch với mục đích phi thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác.

Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/33413479?view_adult=true

----------

Anh không ngủ được.

Đó là vấn đề mà anh đã gặp phải cho đến tận bây giờ. Nó còn tệ hơn cả khi lần đầu tiên bị tách khỏi cô, cách đây hàng thế kỷ - khi anh bị buộc phải cuộn mình trên nền đá lạnh, bẩn thỉu và run rẩy, người bạn đồng hành duy nhất của anh là ánh trăng dịu dàng xuyên qua song sắt cửa sổ.

Ít nhất bây giờ, thỉnh thoảng anh có thể chợp mắt. Trằn trọc trên giường cho đến khi giấc ngủ kéo anh theo, mang đi tất cả những lo lắng và sợ hãi mà anh cố gắng gạt sang một bên trong ngày.

Cai trị Abyss đi kèm với những vấn đề riêng của nó, vấn đề chính là mọi thứ gần như thế nào. Sức mạnh. Phép thuật. Những con quái vật. Tiếng khóc yếu ớt của sự thay đổi hình thái, của những đứa trẻ khóc đòi cha mẹ. Và những cơn ác mộng.

Luôn luôn là những cơn ác mộng. Những nỗi sợ hãi và lo lắng, cả của chính anh và từ rất lâu trong quá khứ, len lỏi qua từng thớ gỗ để hít thở cuộc sống trong giấc mơ của anh, chế nhạo anh bằng những hy vọng và lời hứa.

Ngày nhận ra em gái tỉnh giấc, anh mừng rỡ. Khi các Pháp Sư Vực Sâu quay trở lại và nói về một cô gái trông giống như anh - với mái tóc ánh trăng và đôi mắt như vàng lỏng, mặc một chiếc váy trắng như tuyết - anh đã vui mừng, biết rằng đây là khởi đầu của sự kết thúc.

Không còn bao lâu nữa kể từ bây giờ. Em gái của anh sẽ tìm thấy anh, và khi em ấy tìm thấy, cuối cùng họ có thể lập nên kế hoạch của riêng mình. Để giải phóng Teyvat khỏi bầu trời giả tạo và những vị thần nhẫn tâm; để khắc phục số phận của họ bất chấp tương lai được viết bởi các vì sao.

Vì vậy, anh bắt đầu chờ đợi. Chờ đợi và dõi theo khi cô du hành khắp Teyvat, tìm kiếm anh. Có điều gì đó khiến ngực anh đau nhói, khi biết cô đang tuyệt vọng đến mức nào trong lúc tìm anh - theo cách anh là tất cả những gì cô yêu cầu, phần thưởng duy nhất mà cô mong muốn.

Bạn có thấy ai đó trông giống tôi không?

Năm trăm năm anh đã trải qua mà không có cô ở bên. Thật buồn cười, anh nghĩ - làm cách nào mà trong quá khứ, anh đã coi sự hiện diện của cô là điều hiển nhiên. Cô ấy là em gái của anh, là sinh đôi của anh, một nửa còn lại của trái tim anh; không có cô ấy, không có Aether.

Chỉ có khoảng trống của sự mất mát, để lại cho anh một cái vỏ rỗng của những gì mà anh đã từng là. Anh biết rõ vào lúc này. Biết rằng anh phải ôm cô vào lòng và vùi mặt vào vai cô, hít hà mùi hương mang sự thoải mái và thân thuộc của quê hương.

Đó là tất cả những gì anh muốn, tất cả những gì anh đang hướng tới của thời điểm hiện tại. Anh có trách nhiệm đối với Abyss và những người trông đợi anh, những người theo dõi anh và tầm nhìn của anh. Nhưng sau đó thì sao?

Anh muốn nắm lấy tay cô và dẫn cô đi khỏi đây. Teyvat đã đánh cắp quá nhiều thời gian của họ, nhiều năm và nhiều thập kỷ cô đơn với đỉnh điểm là nỗi nhớ mang theo buồn vui lẫn lộn, nỗi khao khát khôn nguôi trong một quá khứ đã trôi qua từ rất lâu.

Đã đến lúc phải về nhà, anh nghĩ. Quay lại, quay lại, trở lại nơi họ đến. Mặc dù nhà của họ rất xa - một thế giới mà họ đã rời đi từ nhiều kiếp trước, và một phần trong anh tự hỏi liệu anh có nhớ lại con đường họ đã đi, quanh co quanh các vì sao, hành tinh và thiên hà hay không.

Nhà là bất cứ nơi nào họ ở cùng nhau. Một sự thật mà cha mẹ họ - hoặc vũ trụ, hoặc thậm chí có thể là giọng nói trong đầu họ mà anh không thể nhớ - đã khoan sâu vào họ, đâm sâu vào não họ cho đến khi nó khắc sâu vào xương của họ, vết nhơ không thể xóa nhòa trên sự tồn tại của họ.

"Điện hạ." Giọng nói chói tai đánh bật anh ra khỏi dòng suy nghĩ, và anh chớp mắt, nhìn chằm chằm xuống từ vai của Thủ Vệ Di Tích yêu thích của mình khi một Pháp Sư Vực Sâu bay ra từ làn sương, cúi đầu trong bong bóng nguyên tố của nó. "Các Hiệp sĩ đã cắn câu. Đã đến lúc chúng ta phải rời đi ".

Anh cau mày, chống cằm lên mu bàn tay. Hiện tại, rất khó để anh tập trung vào kế hoạch của họ; đó là kế hoạch mà anh đã lập nên, và tất nhiên, anh có thể nhìn thấu nó, nhưng có gì đó âm ỉ trong lồng ngực anh, cảm giác ngột ngạt ập xuống bất cứ khi nào anh bước ra ngoài trời. "Công chúa thế nào?"

"Ngài ấy cũng đã xem ghi chú. Ngài ấy sẽ ở đó ". Pháp Sư dừng lại, và anh có thể cảm thấy đôi mắt nhỏ như hạt của nó đang dán chặt vào mình, hầu như không thể nhìn thấy qua các khe mỏng của mặt nạ. "Điện hạ?"

"Hửm?" Mí mắt của anh giật giật. Gần đây, các Pháp Sư Vực Sâu đã thì thầm với nhau, tự hỏi liệu anh có quên đi tham vọng của họ hay không, và điều đó khiến anh khó chịu.

Không nghi ngờ gì nữa, vị Pháp Sư này cũng giống như những người còn lại, bắt đầu nghi ngờ ý định của anh. Nếu đúng như vậy, thì anh chỉ đơn giản là phải trình bày ra sự thật, giải quyết mọi việc thẳng thắn. Anh không thể để cho phát sinh bất kỳ nghi ngờ nào giữa những người dõi theo mình, không phải bây giờ.

Không phải khi anh đã ở rất gần.

"Ngài... vẫn tin vào mục tiêu của Abyss chứ?" Giọng nói the thé của Pháp Sư khiến anh lo lắng, nhưng anh không để điều đó thể hiện trên khuôn mặt của mình, thay vào đó, môi anh cong lên nhẹ nhàng.

"Tất nhiên. Ngươi biết ta bao lâu rồi? " Anh nghiêng đầu, bím tóc xõa qua vai, vươn lòng bàn tay chạm vào lớp vỏ kim loại của Thủ Vệ Di Tích. "Ta sẽ không bỏ rơi các ngươi."

Pháp Sư dường như không nhận thấy sự giòn tan đằng sau nụ cười của anh. "Tôi hiểu rồi. Vâng, thưa Điện hạ, "nó nói, mặc dù nó nghe thấy giọng nói của mình có phần không chắc chắn. Anh phớt lờ nó. "Tôi sẽ bảo những người khác chuẩn bị sẵn sàng."

"Phải, ngươi nên làm đi." Aether xua đuổi Pháp Sư đi, sau đó quay lại đặt tay lên Thủ Vệ Di Tích, ánh mắt của anh quét qua vùng đồng bằng rộng lớn phía trước. Ở đằng xa, ở đâu đó sau những bức tường của thành phố Mondstadt, em gái anh đang tìm kiếm anh.

Một cách lơ đễnh, anh vươn người lên, để bàn tay lướt trên mái tóc, chải xuống những sợi tóc vàng đang lòa xòa trên bím tóc. Kể từ giờ, sẽ không còn lâu nữa.

________________________________________

Anh nhớ cô.

Đêm này qua đêm khác, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô. Mặc dù ban ngày, anh có thể giả vờ như quá khứ của mình không quan trọng - rằng không có gì quan trọng, không có gì ngoài cơn thịnh nộ, sự trả thù và khao khát được nhìn thấy thế giới bùng cháy – không có quá nhiều thứ anh có thể làm về tiềm thức của mình.

Có lẽ đó là sự tách biệt. Sự cô đơn, trống trải, đau nhói trong lồng ngực, đã thay đổi anh. Làm nảy sinh những ước muốn và khao khát không có chỗ đứng trong thế giới văn minh. Và hầu hết các đêm, anh thức dậy vì sợ hãi và kinh tởm, lồng ngực phập phồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt -

Nhưng vào những đêm khác, anh được nếm trải. Để cho nụ cười rạng rỡ của cô bao trùm lấy anh, ôm chặt lấy anh. Ném mình vào lời hứa với cô và ngấu nghiến tất cả những gì cô đưa cho anh.

Anh làm mọi thứ vì họ. Ít nhất, đó là những gì anh nói với chính mình khi anh nằm trên giường, mặt nghiêng về phía mặt trăng, ánh bạc nhẹ nhàng vuốt ve lên má anh. Những bóng đen lướt qua căn phòng, nhảy múa trên tấm chăn của anh, và anh thở dài, vươn cánh tay của mình về phía bầu trời.

Ánh trăng lướt qua những ngón tay anh, chạm vào làn da anh, và anh nghĩ về cô. Nhớ cách cô từng ngồi sau lưng anh, vuốt ve và chải tóc, những ngón tay nhanh nhẹn đan thắt những lọn tóc rối. Cách cô vuốt bím tóc của anh xuống như thế nào rồi ấn một nụ hôn lên trán anh, phớt lờ vẻ chán ghét thái quá trên gương mặt anh.

Cô có thể là em gái của anh, nhưng cô đã là một tảng đá quá lâu rồi. Tảng đá của anh. Trung tâm vững chắc của cuộc đời anh, là tất cả để anh dựa vào. Và không có cô, anh cảm thấy mình đã quên.

Anh nhắm mắt, dựa lưng vào đầu giường. Ở đây, dưới Abyss, mặt trời không chiếu sáng. Tất cả những gì họ có là màn đêm, một lời nhắc nhở cay đắng về những gì anh đã đánh mất. Đáng lẽ anh phải ghét nó, nhưng anh lại không ghét nó. Anh không thể dù đã cố gắng hết sức.

Làm sao anh có thể ghét mặt trăng?

Giấc ngủ nhanh chóng mang anh đi. Anh chìm vào trong vòng tay của nó, để cho sự giằng co quen thuộc của nó kéo anh theo, hướng tới sự tra tấn ngọt ngào, khủng khiếp mà anh biết đang chờ anh ở phía bên kia. Không lâu trước khi anh cảm thấy sự nhẹ nhàng sượt qua khuôn mặt của mình, thì thầm trên mi mắt, và anh thở dài.

Khi anh buộc mình phải nhìn, em ấy đang ở đó, đang ngồi trên một cánh đồng cỏ, chiếc váy trắng tinh khôi giấu kín bên dưới lớp cỏ, mái tóc vàng tung bay trong gió. Ánh mắt cô nhìn anh, và nụ cười của cô nở rộ, thật đáng yêu.

"Aether," cô nói, và anh rùng mình. Dục vọng cuốn lấy anh, khiến anh cắm rễ tại chỗ, bất lực nhìn Lumine, một nửa linh hồn còn thiếu của anh - em ấy dang tay chào đón, và ngay lập tức, anh cảm thấy có gì đó trong mình tan vỡ.

Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, nhanh chóng nhìn thấy mắt cô mở to, nghe thấy tiếng thở gấp gáp nhỏ nhẹ trong hơi thở của cô. Cánh tay anh ôm lấy cô, đè chặt cô vào người anh, và anh vùi mặt vào tóc cô, hít hà mùi hương của cô.

Em ấy có hương thơm tựa như hoa. Giống như những cánh hoa khóc trên cây nơi quê nhà, phủ đầy mặt đất trong sắc trắng và ửng hồng. Đó không phải hương thơm có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác và nó khiến anh choáng váng, nhắc nhở anh rằng em ấy đang ở đây, trong vòng tay anh, ấm áp, hữu hình và có thật.

Không quan trọng khi đây chỉ là một giấc mơ, dù cho lúc anh tỉnh dậy, anh sẽ một lần nữa bị nhắc nhở về sự vắng mặt của cô. Hiện tại, anh có thể ôm cô, chạm vào cô, và như thế cũng đã đủ với anh.

"Aether," cô lặp lại, giọng cô như bị bóp nghẹt vào ngực anh. Anh thở dài, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, ngón tay vuốt ve tóc cô. "Em đã rất nhớ anh."

"Cô" thậm chí rất giống em ấy.

"Anh cũng nhớ em," anh nói, bối rối khi vòng tay cô ôm lấy hông anh, hơi ấm của cô chảy qua lớp vải quần anh. Cô chỉ còn cách làn da trần vài inch, và đột nhiên đó là tất cả những gì anh nghĩ đến - tay cô đặt trên eo anh, vòng lên hai bên hông anh, luồn vào bên dưới áo sơ mi của anh.

Nó khiến anh rùng mình, và một phần nào đó trong anh kinh hoảng vì những ham muốn này, nhưng phần còn lại của anh say sưa khi ở gần cô, và anh chỉ ôm chặt cô hơn, hy vọng có thể gắn kết họ lại với nhau.

Khi cô cố gắng rút ra, anh hoảng sợ, những ngón tay thọc sâu vào da cô, buộc cô phải ở lại - cô hét lên, một âm thanh mang màu sắc đau khổ và cảm giác tội lỗi lướt qua anh. Nhưng nó không đủ để khiến anh buông tay, không lâu sau đó, anh hỏi cô. "Em muốn đi đâu?"

"Em muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh," cô trả lời, giọng cô run rẩy, và anh ngập ngừng. Anh không muốn buông cô ra sớm, nhưng thật khó để từ chối một yêu cầu nghiêm túc như vậy.

Vì thế, anh thả tay xuống, để bàn tay kia áp lên má cô, nghiêng đầu cô lên để cô có thể bắt gặp ánh nhìn của anh. Môi cô hé mở khi cô nhìn chằm chằm vào anh, và anh nuốt nước bọt, đau đớn nhận ra chúng trông mềm mại và mời gọi như thế nào.

Năm thế kỷ cách xa cô, và anh đã trở thành như thế này. Trở thành kẻ mong muốn có được cô bằng mọi cách có thể, ngay cả khi điều đó là sai, ngay cả khi anh không nên như thế. "Trông anh có vẻ mệt mỏi," cô quan sát, và anh cười, ngón tay cái trượt xuống má cô.

"Có ư?" Ngón tay cái của anh chạm đến môi dưới của cô, chà xát; cô không trả lời ngay lập tức, chỉ quan sát anh với vẻ mặt tò mò đó. "Gần đây anh ngủ không được ngon."

Cô thở dài, hơi thở lướt trên da anh. "Anh nên chăm sóc bản thân, bây giờ em không có ở cạnh anh. Đừng thúc ép bản thân quá mức. "

Nụ cười của anh vụt tắt, nhưng chỉ trong nháy mắt. Anh tự hỏi liệu cô có để ý không. "Thật khó. Khi em không ở bên anh, anh không thể... "Anh ngập ngừng, nhìn vào mắt cô một lần nữa; cảm giác như chết đuối. "Anh không thể nhớ mình phải là ai."

Vẻ mặt cô dịu lại, và cô vươn tay về phía anh, ôm lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay. "Anh là anh trai của em, Aether. Chỉ cần nhớ điều đó. "

"Nó không đơn giản như vậy." Anh không rõ tại sao, nhưng có điều gì đó về thái độ điềm đạm, ôn hòa của cô khiến anh không khỏi lo lắng. Tay anh đưa lên trong vô thức, ngón tay trượt vào giữa tay cô. "Mọi thứ anh đang làm bây giờ. Mọi thứ anh phải làm. Nó khiến anh sợ hãi. " Giọng anh trầm xuống, hầu như không nghe thấy. "Lumine, anh sợ."

Cô do dự. Anh nhìn thấy sự không chắc chắn trong mắt cô, cảm thấy cách bàn tay cô áp vào mặt anh, chỉ là hơi có lực hơn trước. "Anh phải làm điều gì?"

Anh cười, và thậm chí anh có thể nghe thấy âm thanh của nó như thế nào. "Không. Không có gì em cần phải biết ". Đây là một giấc mơ và trong giấc mơ của anh, không cần phải tính toán những điều nên làm và không nên làm.

Không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài em ấy.

Khi anh nghiêng về phía trước, cô không cố gắng ngăn cản anh. Môi của họ chạm nhau, chỉ là một chút động chạm nhỏ nhất, và anh muốn thổn thức, muốn tận hưởng sự ấm áp và dịu dàng của cô ngay cả khi anh bị mắc kẹt trong trò chơi giả tạo tuyệt vọng này.

Khi họ rời ra, hương vị của cô đọng lại trong miệng anh. Nó khiến anh nhớ đến những quả mọng nảy nở trong vùng hoang dã của Teyvat và anh tự hỏi liệu cô của thực tại có hương vị giống chúng hay không. Như ánh nắng và sự ngọt ngào tràn vào lưỡi anh, như lời chúc phúc nhỏ nhoi nhất từ ​​thiên đường trên cao.

Thiên đường của Teyvat không phù hộ cho anh. Bầu trời lấp lánh với các vì sao, một tấm thảm trang sức lấp lánh lạnh lẽo và xa xăm trên đầu. Các vị thần không bao giờ lắng nghe - anh biết điều này, đã tận mắt chứng kiến ​​bằng chứng về sự thờ ơ của họ - nhưng chỉ một lần này thôi, anh hy vọng vào điều khác.

Anh hy vọng sẽ được ở lại với Lumine. Để bên cạnh em ấy trong giấc mơ này mãi mãi, sống trong một thế giới mà anh có thể từ bỏ trách nhiệm của mình và những thứ phải gánh vác. Bỏ qua đạo đức và nguyên tắc, giả vờ như thế giới được tạo ra cho hai người họ, và chỉ riêng mình họ.

Nó sẽ rất dễ dàng, anh nghĩ. Từ bỏ ngai vàng và trở về bên em gái mình. Cô yêu anh. Anh đã nghe thấy tiếng cô khóc khi ngủ quá nhiều lần, những tiếng động nhỏ xíu bị bóp nghẹt hệt như những nhát dao cứa vào ngực anh.

"Aether," cô thì thầm, và giọng nói của cô khiến anh liên tưởng đến tiếng chuông ngân vang, tiếng gió thổi êm đềm giữa đám lau sậy ở vùng đầm lầy. Nó khiến anh nhớ về nhà. "Anh ở đâu?"

"Đây," anh trả lời, ôm lấy mặt cô giữa hai lòng bàn tay. Ngón tay cái của anh lướt trên má cô, mềm mại và tinh tế, cảm giác của những cánh hoa mịn như nhung in bóng trên da anh. "Anh ở ngay đây."

Cô mở miệng, nhưng anh cảm thấy có gì đó chao đảo bên trong mình, một cái móc cuộn vào bụng và kéo anh lại - anh cố gắng nói, nhưng mọi thứ biến thành một mớ màu sắc hỗn loạn và khoảnh khắc mở mắt tiếp theo, anh đã trở lại giường của mình, lồng ngực phập phồng khi anh chớp mắt nhìn lên trần nhà.

Ánh trăng tràn qua cửa sổ, nhẹ nhàng và đáng yêu. Những bóng đen thì thầm với anh, và trong một giây anh có thể cảm thấy trái tim mình co rúm trong lồng ngực, đang chực chờ trên bờ vực của sự sụp đổ.

Cô quá gần. Rất, rất gần, gần đến mức đau đớn, đến mức khủng khiếp. Như thể anh có thể đưa tay ra và ôm cô vào lòng nếu anh muốn. Nếu anh nhắm mắt và đầu hàng từng tấc đất của mình cho những vị thần độc ác nắm quyền thống trị vùng đất này -

Anh lắc đầu, gượng ngồi thẳng lưng, tay đặt trước ngực. Trái tim anh rung động dưới lòng bàn tay khi tấm chăn trượt xuống, dừng lại ở hông anh.

Những giấc mơ. Chúng cần phải dừng lại.

________________________________________

Buổi sáng mang theo sự ngọt ngào của tiếng chim hót và lời hứa của những khởi đầu mới.

Hôm nay anh không có nhiều thức ăn trong đĩa. Rất ít, không nhiều hơn bình thường của anh - các Pháp Sư vực sâu thật biết cách làm phiền anh bằng những bất tiện nhỏ.

Aether ngồi trên đỉnh đồi, cùng với một sứ giả, đứng im lặng và uy nghiêm phía sau anh. Điều này thật sự tạo ra một bức tranh kỳ lạ, anh trầm ngâm - một thiếu niên mảnh mai đang xoay một đóa Cecilia giữa các ngón tay khi phía sau anh ta thấp thoáng một tên lính canh bọc thép, nồng nặc mùi chết chóc và đẫm máu.

"Ngài đang tìm kiếm điều gì, thưa Điện hạ?" giọng sứ giả vang vọng, và Aether nhún vai, để đóa Cecilia bay xuống khỏi ngón tay mình, một mảng trắng trên nền xanh lăn tăn.

"Thật khó nói." anh trả lời, ngửa đầu ra sau để nhìn lên bầu trời. Đó là một màu xanh rực rỡ, không bị che khuất bởi những đám mây xung quanh, hàng dặm và hàng dặm sắc xanh lam chói mắt trải dài đến tận chân trời. "Có lẽ ta đang tìm kiếm vị trí tiếp theo để xây dựng thành trì của chúng ta. Có lẽ ta đang theo dõi nơi ở của Anh hùng bóng đêm. Hoặc có lẽ ta đang ở đây, không làm gì cả ".

Mặc dù trên thực tế, anh đang theo dõi em gái của mình. Phép thuật mô phỏng xung quanh anh, cho phép anh quét qua những khoảng cách không thể dò được đối với mọi thứ, thu hẹp đến người anh muốn nhìn thấy nhất. Lumine đang chạy quanh Mondstadt, hoàn thành những công việc lặt vặt và anh nở một nụ cười trên môi khi gặp lại cô bằng xương bằng thịt, ngay cả khi anh không thể ở đó, ngay cả khi tất cả những gì anh làm là nhìn cô từ xa.

"Ý ngài là, ngài đang để mắt đến Công chúa," sứ giả nói, giọng trầm thấp và cứng rắn. Aether khựng lại. "Chúng tôi biết về kế hoạch của ngài, thưa Điện hạ, nhưng nếu chúng tôi có thể nhắc ngài -"

Trong nháy mắt, anh đứng bật dậy, tay cầm thanh kiếm của mình, lưỡi kiếm sáng lấp lánh kề bên cổ của sứ giả. Môi của Aether cong lên, co lại thành tiếng gầm gừ, nhe răng. "Hãy nói thêm một lời nữa và ta sẽ cắt cổ ngươi," anh nói, bình tĩnh, lạnh lùng và cả hai đều biết anh không nói dối.

Vị sứ giả gật đầu, và anh lùi lại, ném thanh kiếm của mình ra phía sau, để nó phân tán thành ánh sao.

"Gần đây ngài có vẻ... lo lắng." Sứ giả quan sát, giọng nói của nó có vẻ thận trọng. "Kế hoạch của ngài có bất kỳ sự gián đoạn nào không? Hoặc một số trở ngại bất ngờ mà chúng tôi có thể giúp ngài thoát khỏi? "

Aether ngồi xuống bãi cỏ, khoanh chân lại. Anh quay sang Mondstadt, đôi mắt nheo lại khi nhìn chằm chằm vào Lumine, lúc này đang nói chuyện với một người đàn ông có mái tóc đen và chiếc khăn trắng quàng qua vai.

Kaeya Alberich, Đội trưởng kỵ binh của Kỵ Sĩ Tây Phong, và gần đây là một cái gai rất khó chịu trong mắt anh. Lumine cười, và mí mắt của anh khẽ giật - Kaeya hẳn đã nói với em ấy một câu chuyện cười vô lý nào đó, và trong khi hầu như không mất nhiều thời gian để làm cho em gái anh cười, chắc chắn sự hài hước của em ấy không cần một trò đùa phức tạp?

Lumine chạm vào vai Kaeya, cười khúc khích, tay chống lên hông và đột nhiên anh nhớ lại giấc mơ đêm qua. Ánh sáng dịu dàng của đôi mắt mật ong, độ nghiêng của đôi môi khi cô cười. Cách cô gọi tên anh, đầy khao khát, những ngón tay cô lưu luyến những đường cong trên má anh.

Anh lắc đầu. "Không, không có gì," anh nói, ngước lên nhìn sứ giả. Với chiếc mặt nạ của nó, không thể biết nó đang nghĩ gì. "Bây giờ thì không có gì cả."

________________________________________

Mỗi khi nhìn vào gương, anh lại nhớ về sự mất mát của mình.

Aether lướt những ngón tay qua quai hàm phản chiếu của bản thân, kéo dài trên cằm. Khuôn mặt của anh quá sắc nét, tất cả đều là những đường nét cứng và góc cạnh. Đôi mắt của anh đúng là màu vàng, nhưng lại quá xếch, quá tức giận. Đầy cơn thịnh nộ, cô em gái ngọt ngào của anh không bao giờ như thế.

Lumine luôn là người bình tĩnh hơn. Cô luôn kiểm soát cảm xúc của mình một cách chặt chẽ, cảm xúc bị khóa chặt và kiềm chế, chỉ cho phép logic thúc đẩy cô tiến lên. Đó là một khoảng cách mà anh ghen tị; anh ước mình có thể nhìn mọi thứ một cách khách quan như vậy, nhưng rồi một lần nữa, đó là lý do tại sao họ phù hợp với nhau.

Nơi anh bốc đồng, tức giận và nóng nảy, cô thấu hiểu và trầm lặng, luôn cố gắng nhìn nhận hai mặt của một cuộc tranh cãi trước khi quyết định. Nó khiến anh tự hỏi - nếu họ hoán đổi vị trí, cô sẽ làm gì? Liệu cô có chiến đấu cho Abyss không? Liệu cô có nán lại trong bóng tối, nhìn anh hành trình khắp Teyvat để tìm kiếm cô không?

Lớp kính bên dưới ngón tay anh nhẵn nhụi, gần như lạnh lẽo. Mọi thứ ở đây đều lạnh lẽo. Ánh trăng gột rửa cung điện xoắn ốc mà anh ở, biến mọi thứ trở thành một màu bạc lỏng. Nó đáng yêu nhưng lạnh lùng, và anh phải mất một thời gian để làm quen với cái lạnh.

Anh không thích cái lạnh. Nhưng bây giờ nơi đây là nhà của anh, ít nhất là cho đến khi Lumine trở về bên anh. Và sau đó... nhà sẽ là bất cứ nơi nào họ ở bên nhau, mãi mãi và luôn luôn.

Ánh mắt của Aether nhìn lên, bắt gặp ánh mắt phản chiếu của chính anh. Nếu anh đủ cố gắng, nếu anh chỉ tập trung vào đôi mắt của mình, thứ có cùng một màu vàng như của Lumine, thì có lẽ anh có thể giả vờ rằng mình không đơn độc.

"Khi nào em mới trở lại với anh?" Anh thì thầm, những ngón tay ấn xuống, lướt qua môi khi anh nói. Môi của em ấy? Anh không chắc vào thời điểm này - không muốn ranh giới khắc nghiệt của thực tế len lỏi vào bất cứ điều gì trong những ảo tưởng mà anh mơ ước. "Em mất quá nhiều thời gian, em gái."

Cô không được phép lơ đễnh. Cô có thể rất lý trí, nhưng một khi cô quyết tâm thì không thế lực nào trong vũ trụ có thể ngăn cản cô chạy đua theo mục tiêu của mình.

Anh biết mình là mục tiêu của cô. Mục tiêu cuối cùng của cô. Mọi thứ cô làm là vì lợi ích của anh - cô khao khát được quay trở lại với anh, một bản năng sâu thẳm nào đó trong họ đang gọi nhau xuyên cả thời gian và không gian.

Trong năm trăm năm, anh phải chịu đựng một mình, sợ rằng người em song sinh của mình bị tổn thương, rằng em ấy có thể sẽ chết ở đâu đó, nguyền rủa anh vì sự vắng mặt của anh. Đó không phải là những gì anh hy vọng, vì vậy, trong một thời gian dài, anh đã đè nén nó, những nghi ngờ và bất an chỉ nổi lên khi anh mơ -

Nhưng rồi một ngày, chòm sao của anh cất tiếng hát, những chấm sáng cộng hưởng trên bầu trời như một hình mẫu quá đỗi quen thuộc, bắt nguồn từ những vì sao. Viatrix. Lumine.

Anh ngay lập tức rời cung điện, đi tìm cô, và thấy cô ở gần Vực Hái Sao, vừa mới thức dậy, bối rối và loạng choạng. Cô đang lang thang dọc theo bờ biển, không biết phải làm gì, và một phần trong anh khao khát được vươn tay đến nơi cô. Để kéo cô vào vòng tay anh và đặt cô dưới cằm anh, để anh ngả đầu vào ngực cô và lắng nghe từng nhịp đập ổn định, đầy bình yên của trái tim cô.

Em ấy còn sống. Em ấy ở đây, ở Teyvat, vẫn ở bên anh trong tinh thần ngay cả khi vỏ bọc thể chất của họ cách xa nhau. Anh đã định kéo cô theo - nếu anh giải thích mọi chuyện cho cô, cô sẽ hiểu, sẽ tin tưởng anh, Lumine luôn luôn, luôn luôn tin tưởng anh - nhưng rồi anh nhớ ra mục tiêu của mình.

Để đưa bầu trời xuống. Để xé bỏ các chòm sao giả và cho các vị thần Celestia thấy rằng nhân loại sẽ không, và không nên tuân theo những ý tưởng bất chợt hay ảo tưởng thần thánh của họ.

Vì vậy, anh dừng lại, lùi vào trong bóng tối khi Lumine định cư bên một hồ nước, ánh mắt cô nhìn về phía chân trời một cách thê lương. Cô đang nghĩ đến anh, anh không khỏi nghi ngờ. Ngón tay anh khẽ giật, ngứa ngáy muốn an ủi cô, nhưng thay vào đó, anh lại quay người bỏ chạy, bụng anh nhộn nhạo, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Tầm quan trọng về sứ mệnh của anh chỉ có thể được nhìn thấy khi kết thúc một cuộc hành trình. Chuyến hành trình của họ. Em gái của anh, người ngọt ngào và dịu dàng như cô, sẽ chỉ hiểu nếu cô trải qua cùng những thử thách và gian khổ.

Khi cô tham gia cùng anh, anh muốn cô hoàn toàn đánh giá cao sự cần thiết về nguyên nhân của họ. Với cô của bây giờ, anh biết cô sẽ không quan tâm - không có gì quan trọng hơn việc họ ở bên nhau. Trong khi anh cũng đã từng cảm thấy như vậy một lần, bây giờ thì anh hiểu rõ hơn.

Có một số thứ đáng để đấu tranh. Một số điều đủ quan trọng để anh ở lại đây ngay cả khi cô khóc vì anh trong giấc ngủ, cầu xin anh đừng đi. Nó khiến trái tim anh tan nát, khi biết rằng cô đang đau khổ, nhưng lời hứa này là lời hứa mà anh nghiêm túc thực hiện và cuối cùng con đường anh chọn là điều tốt nhất cho cả hai người.

Những ngón tay của anh uốn cong trên gương. Trong một giây, anh muốn làm vỡ nó - để làm vỡ chiếc gương và xua đuổi những dư âm của ký ức đang giày vò anh. Anh vừa yêu lại vừa coi thường sự phản chiếu của chính mình; nó khiến anh nhớ đến cô, nhưng nó cũng nhắc anh về trách nhiệm của mình, nhắc anh rằng anh không thể đơn giản là từ bỏ mọi thứ và chạy đến bên cô, cho dù anh cảm thấy thế nào đi chăng nữa.

"Sứ Đồ," anh gọi, và ngay lập tức một trong số họ xuất hiện bên cạnh anh, nghiêng đầu. Anh thở dài một tiếng, sau đó quay mặt về phía người hầu của mình, hóa những đường nét của anh thành đá. Anh không thích những người dõi theo mình chứng kiến ​​những khoảnh khắc yếu đuối của anh. "Hãy phá hủy tất cả các tấm gương trong cung điện."

Sứ giả ngẩng đầu lên, và Aether có thể cảm nhận được ánh mắt của nó khi nhìn vào anh, bí ẩn và cổ xưa. "Nếu đây là nguyện vọng của ngài, thưa Điện hạ," giọng nó vang vọng, đặt bàn tay gầy guộc lên ngực, "Vậy thì chúng tôi sẽ hoàn thành nó mà không cần thắc mắc."

Anh gật đầu, lại nhìn vào gương, nhìn chằm chằm vào bím tóc vàng rực rỡ của mình, giống như ánh nắng tràn xuống lưng anh. Anh ghét nó. Nó quá ấm, quá vàng. "Hãy hoàn thành nó vào tối nay."

Nếu anh không nhìn thấy cô ở mọi nơi anh đến, thì có lẽ anh cũng sẽ ngừng nhìn thấy cô trong những giấc mơ của mình.

________________________________________

Tất nhiên, mọi thứ không bao giờ diễn ra theo cách mà anh muốn.

Lumine ngồi trên đùi anh, má cô tựa vào vai anh. Tay anh vòng qua eo cô, và cô thật gần, hương hoa ngọt ngào của cô thoang thoảng quanh anh, khiến anh quay cuồng. Anh rúc vào cổ cô, hít vào, và hơi nóng bùng lên khắp người anh, cuộn chặt trong bụng anh.

"Chúng ta có nên làm điều này không?" cô hỏi, giọng thì thầm nhẹ nhàng. Có chút bối rối trong lời nói của cô và anh hiểu lý do tại sao cô lại do dự, nhưng hiện tại anh không thể tìm thấy điều gì đó để khiến anh buông tay.

"Anh muốn chúng ta bị ràng buộc," anh trả lời, áp trán vào trán cô, giọng nói nhỏ hơn cả tiếng thì thầm, thủ thỉ với sự khao khát. "Anh muốn chúng ta quay lại với nhau. Các ngôi sao và các thiên hà lướt qua trước mắt chúng ta, tản ra thành những vùng đất rộng lớn vĩnh hằng. "

"Ngôi sao song sinh," cô đồng ý, môi cô cách môi anh một sợi tóc. Mềm mại, gần gũi, căng mọng, và anh nghĩ bây giờ thật dễ dàng để áp vào. Để hít lấy cô, để giữ cô bên cạnh anh mãi mãi và mãi mãi. "Ràng buộc nhau. Đẩy và kéo, nhưng chúng ta sẽ luôn trở về nhà. "

Tay cô tìm thấy bàn tay của anh, các ngón tay của họ đan vào nhau, và cô nhích lại gần hơn một chút. Mái tóc vàng của cô vuốt ve cằm anh, và khi anh nhắm mắt lại, anh gần như có thể giả vờ rằng đây là thật - rằng em ấy đang ở ngay đây, hữu hình và chắc chắn, chứ không phải là một ký ức nhạt nhòa, chập chờn của anh.

Lần này khi anh nghiêng mình, cô gặp anh ở nửa chừng, cô có vị như tia sét và chớp nhoáng, một vị ngọt sắc bén khiến anh muốn khóc. Tay anh ấn vào lưng cô qua lớp vải mỏng của chiếc váy, và cô rùng mình, co người lại để áp sát vào ngực anh.

Anh có thể cảm thấy cô hấp dẫn đến nhường nào, làn da của cô mềm mại và mịn màng, sáng bừng dưới ánh trăng. Nhưng cô không nán lại, rút ​​ra khỏi miệng anh, và theo bản năng anh đuổi theo, chỉ dừng lại bởi một ngón tay áp lên môi anh. "Aether," cô nói, và trong giọng nói của cô, anh nghe thấy một thế giới của khao khát.

"Em muốn điều gì?" anh hỏi. Anh không cách nào chống lại em ấy ở đây – vào ban ngày, khi anh quan sát từ xa, sẽ dễ dàng gạt bỏ ham muốn sang một bên, kìm nén cảm giác của bản thân và nhớ rằng anh đang chiến đấu vì điều tốt đẹp hơn.

Nhưng khi giấc ngủ kéo anh vào vòng tay của nó, những giọt quyết tâm đó sẽ tan biến, để lại anh một mình với khao khát. Không ai can thiệp vào giấc mơ của anh - không có Sứ Đồ nào âm thầm dõi theo anh, không có Pháp Sư nào chất vấn anh hoặc kế hoạch của anh.

Ở đây, anh có thể tồn tại theo cách đơn giản nhất, vì vậy anh từ bỏ vai trò của Hoàng tử Vực Sâu và trở lại là Aether. Đó là cái tên mà anh chưa từng nghe trong nhiều thế kỷ, một cái tên chỉ rời khỏi môi cô, và nghe cô lặp đi lặp lại khiến anh rùng mình; một khoái cảm lan tỏa chậm rãi mà lại cận kề với đau đớn.

Khi cô quật ngã anh, chống tay bên hông anh, tóc xõa tung thành từng đợt quanh mặt, anh không cố gắng đẩy cô ra. Thay vào đó, anh để cô bẫy anh lại, để cô ghim cổ tay anh xuống cỏ, mặt anh ngẩng lên để bắt gặp ánh nhìn của cô. "Lumine?" anh hỏi, âm thanh gọi tên cô đầy gợn sóng.

"Chúng ta đang mơ à?" cô hỏi. Sự bất an đã trở lại trong giọng nói của cô, và cô nhìn chằm chằm vào anh, trầm ngâm và mãnh liệt như mọi khi. Sự phấn khích dâng lên trong lồng ngực anh, và anh mỉm cười.

"Phải không?" anh hỏi ngược lại, và cô sựng người, ngẩng đầu lên, sự tò mò lấp lánh trong đôi mắt vàng của cô. Đôi mắt rất giống anh, nhưng lại không. Anh sắc sảo hơn và lạnh lùng hơn - anh không sở hữu sự trong sáng của cô, sự ngạc nhiên như một đứa trẻ của cô đối với những điều chưa biết.

Có lẽ ngày xưa anh cũng đã từng như vậy, nhưng khoảng thời gian đó đã qua lâu rồi.

"Vậy anh có muốn cái này không?" Tóc cô sượt qua má anh khi cô thả về phía anh, trán của họ gặp nhau. Anh có muốn em?

Anh ấy là anh trai của cô. Người giúp họ đi đúng hướng, người đảm bảo rằng họ đưa ra quyết định đúng đắn. Đôi khi, anh làm rối tung lên - đến với Teyvat là một ví dụ điển hình - nhưng hầu hết thời gian, Aether đều rất cố gắng. Anh không phải là người logic nhất, nhưng anh tin vào trực giác của mình và cô tin tưởng anh.

Lumine đi theo anh ở khắp mọi nơi và trong khi cô có thể nói với anh ấy nếu cô cảm thấy không thoải mái về một nơi nào đó, thì việc anh có muốn tính đến lý do của cô hay không là tùy thuộc vào anh. Thông thường, anh ấy làm, đôi khi anh ấy không.

Ngay bây giờ là một trong những lần anh không làm như vậy. Hoặc ít nhất anh biết mình không nên. "Em biết câu trả lời cho điều đó," anh nói, đưa tay vén tóc cô ra sau tai. Lần đầu tiên, anh không thể hiểu được vẻ mặt của cô - ánh mắt cô nhắm nghiền, đôi mắt khép hờ khi cô nhìn lại anh.

"Em không chắc mình có nên làm vậy không." cuối cùng cô nói, tay ôm lấy khuôn mặt anh. "Đã từ rất lâu. Em tự hỏi liệu đôi khi anh có quên em không. Nó khiến em lo lắng." Ngón tay cô nhúng vào, lướt trên môi dưới của anh. "Em muốn anh nhớ về em mãi mãi, bất kể chúng ta có thể xa nhau đến đâu."

"Anh sẽ luôn nhớ đến em," anh phản đối, đưa tay lên bắt lấy tay cô, những ngón tay luồn vào khoảng trống giữa tay cô. "Tại sao em thậm chí đi suy xét một điều như vậy?"

Họ được sinh ra cùng nhau, anh trai và em gái được tạo ra từ giấc mơ và ánh sao. Họ bước vào thế giới này cùng nhau, và họ cũng sẽ rời đi cùng nhau.

"Vậy thì hãy dẹp yên nỗi sợ hãi của em." Giọng cô nhẹ nhàng như nhung, thì thầm một cách bí mật trên môi anh. "Hãy chỉ cho em cách anh sẽ khắc ghi ký ức của em vào da anh."

Đó là lời mời mà anh không thể từ chối. Anh cong người lên, chụp lấy miệng cô, và cô dựa vào anh, một tiếng thở dài thoát ra khỏi cô - lần này cô nếm trải cảm giác buồn vui lẫn lộn, đường xoay tròn quyện với cái lạnh không thể tránh khỏi của lời tạm biệt.

Nhưng anh không để cô đi. Anh đã đánh mất cô quá nhiều lần, những giấc mơ của anh sẽ lại mờ dần lần nữa và lần nữa, để anh trở lại hiện thực tàn khốc vào buổi sáng; anh ôm chặt cô, để cô chìm sâu vào răng và xương của anh cho đến khi anh trở thành cô, cô trở thành anh, và không còn bất kỳ khoảnh khắc bắt đầu hay kết thúc nào nữa.

"Aether," cô gọi, và giọng cô cao vút, nghẹt thở. Cô chưa bao giờ gọi tên anh như thế trước đây, không phải với đôi mắt đỏ rực và đôi má ửng hồng vì ham muốn, những ngón tay cô bấu vào vai anh. "Em nhớ anh. Em cần anh, khiến em nhớ mãi ".

Sự ngập ngừng của anh chỉ kéo dài trong một giây, nhưng sau đó anh gật đầu, tay lần mò khi chạm vào nút váy của cô, được cài bên dưới khăn quàng cổ của cô. Nỗi sợ hãi len lỏi trong anh, nỗi sợ hãi và gợi ý về điều gì đó khác; Khi anh kéo, lớp vải bung ra và anh nhìn thấy chiếc áo yếm màu đen của cô, mỏng và bám chặt, được bao bọc như một làn da thứ hai quanh những đường cong của cô.

Ánh mắt của anh chùn xuống. Nhũ hoa của cô đã nổi sỏi, có thể nhìn thấy qua lớp vật liệu nửa trong nửa mờ, và miệng anh khô khốc. "Lumine. Em có chắc không?"

Câu hỏi nghe giống như một lời cầu xin hơn.

"Em chắc chắn." cô thì thầm, thu hút ánh nhìn của anh và anh nghĩ mình có thể chết chìm trong cô. Chết chìm trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh anh một cách chính xác; một màu vàng nóng chảy tỏa sáng hơn cả ánh bình minh. "Chúng ta không là gì khác ngoài một giấc mơ, Aether. Anh và em. Chúng ta không phải lo lắng về bất cứ điều gì ở đây. "

So với một giấc mơ, cô có vẻ tự nhận thức khá rõ ràng. Anh mở miệng định hỏi, nhưng rồi cô hôn anh, bàn tay trượt xuống dưới áo anh, những ngón tay chai sạn do chiến đấu nhảy múa trên làn da trần của anh, và ngay lập tức anh quên mất.

________________________________________

Lumine sẽ đi du hành với hai người khác hôm nay.

Anh không thích Tartaglia. Harbinger chứa đầy bản chất của Abyss; bởi Aether biết rõ nguồn gốc của anh ta, biết chính xác cách anh ta có được năng lượng từ vực thẳm của mình, điều này không khiến anh ta có xu hướng tin tưởng vào ý định của mình.

Bên cạnh đó, sự căng thẳng giữa Tartaglia và Diluc, một người bạn đồng hành khác của Lumine, đủ dày để cắt bằng dao. Theo những mà anh biết, Diluc Ragnvindr đã mất cha; dù anh ta không hoàn toàn chắc chắn những gì Fatui đã làm để có thể trút giận lên họ và anh ta cũng không quan tâm cho lắm, nhưng điều này giải thích một phần cho biểu hiện đầy bão tố của Diluc.

Nhưng Aether nghi ngờ công việc của Tartaglia không phải là lý do duy nhất khiến cho tâm trạng của Diluc trở nên tồi tệ.

"Fatui Harbinger," Học Sĩ Vực Sâu thì thầm, âm thanh vang vọng bên cạnh anh, chân nó lơ lửng cách mặt đất vài inch. Trái ngược với sức mạnh vũ phu của các Sứ Đồ, Học Sĩ là những kẻ duyên dáng và thanh lịch, không bao giờ phá vỡ sự bình tĩnh của họ ngay cả khi đối mặt với một kẻ thù có năng lực. "Hắn có mùi của Abyss."

"Hắn đã rơi xuống Abyss khi còn nhỏ. Skirk đã giải cứu hắn, sau đó dạy hắn cách sử dụng khả năng biến đổi Foul Legacy." Anh thì thầm, lơ đãng.

Học Sĩ phát ra một âm thanh nửa hiểu nửa ghê tởm. "Skirk. Kẻ phản bội đó. "

"Quá khứ là quá khứ." Anh nhìn lại khung cảnh bên dưới - Lumine đang ngồi bên đống lửa trại, nụ cười rạng rỡ khi lắng nghe Tartaglia kể lại những câu chuyện cũ và những thành tích đã đạt được. Cô đang cầm một bát súp, mặc dù hầu như không ăn, nhưng vẫn say mê trong những câu chuyện của Tartaglia.

Ngay cả Diluc cũng đang lắng nghe, mặc dù có vẻ miễn cưỡng, ném một viên sỏi vào giữa hai tay khi anh ta quan sát ngọn lửa trại, những tia than hồng rực sáng nhảy lên bầu trời tối đen.

Aether không thể giải thích được điều đó, nhưng việc nhìn thấy ba người họ cùng nhau khiến anh nổi da gà.

"Ngài có ý định bắt cóc Công chúa không, thưa Điện hạ?"

Câu hỏi khiến anh giật mình, và anh chớp mắt, nhìn lên Học Sĩ. Nó đang quan sát anh, mặc dù anh không thể đoán được nó có thể đang nghĩ gì, biểu hiện của nó ẩn sau lớp mặt nạ. "Một vài tháng đã trôi qua kể từ lần đầu tiên ngài ấy tỉnh dậy ở vùng đất đáng nguyền rủa này. Có lẽ đã đến lúc cần một sự can thiệp."

Anh do dự, quay lại nhìn cô, lúc này đang nhấm nháp bát súp của cô trong khi những người bạn đồng hành của cô đứng dậy từ chỗ họ đang ngồi, nói chuyện sôi nổi. Anh cho rằng đó là về một điều gì đó quan trọng - việc Diluc đang nghe Tartaglia kể là một món quà chết chóc - nhưng anh lại không thể lắng nghe cuộc trò chuyện của họ vào lúc này.

Không phải khi Lumine vừa ở đó, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong lúc những người đàn ông tiến về phía con đường cách trại một khoảng xa. Câu hỏi của Học Sĩ Vực Sâu vang lên trong đầu anh, và anh thở ra - thật dễ dàng để sà xuống, bắt lấy cô và trốn thoát trước khi đồng bọn của cô quay trở lại.

Và cô sẽ không chống lại anh, phải không? Không phải một khi cô biết rằng đó là anh.

Anh chùn người, sẵn sàng hành động, nhưng rồi lý trí lại nổi lên và anh lắc đầu, buộc bản thân phải ổn định. "Không. Trước tiên em ấy phải hiểu tầm quan trọng về căn nguyên của chúng ta".

"Và ngài có nghĩ rằng điều đó sẽ sớm xảy ra không, thưa Điện hạ?"

Đột nhiên, anh thấy mình đang nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Khuôn miệng cô, sự tôn thờ trong mắt cô, cách cô bám lấy anh khi anh cướp đi hơi thở từ phổi cô. Cách anh khám phá cô, tìm hiểu cô, yêu cô theo một cách vừa mới lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Phải làm sao khi nghe cô gọi tên anh khiến anh cảm thấy cả tội lỗi và phước lành, một cuộc trở về nhà và sự chia ly, tất cả cùng một lúc.

"Em ấy sẽ làm được," anh nói, nhìn chằm chằm vào cô khi cô trút những phần còn thừa của súp xuống và đặt bát sang một bên, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Em ấy sẽ làm điều đó vì tôi."

________________________________________

Bây giờ anh đã hiểu tại sao mọi người lại ám ảnh bởi những giấc mơ, cố gắng tách chúng ra để tìm kiếm ý nghĩa, với hy vọng rằng chúng bằng cách nào đó sẽ soi sáng tương lai.

Kể từ đêm đó, những giấc mơ của anh đã thay đổi, vượt qua ranh giới mong manh giữa thực và ảo. Anh thề rằng anh cảm thấy Lumine gần gũi hơn bao giờ hết, mặc dù khoảng cách giữa họ vẫn không đổi và không khoan nhượng, sự lạnh lẽo của chiếc giường anh đang nằm hoàn toàn trái ngược với sự ấm áp khi cô chạm vào.

Anh em không nên yêu nhau theo cách này. Anh biết điều đó, ngay cả khi cô không biết. Ngay cả khi cô chỉ là một mảnh vỡ trong trí tưởng tượng của anh, một giấc mơ ngọt ngào không có ý nghĩa thực sự. Và anh ghét bản thân vì đã phá vỡ, vì đã đầu hàng trước sự cám dỗ của cô, nhưng sau đó -

Nhưng sau đó cô hôn anh và đột nhiên mọi thứ đều hoàn hảo, đều tuyệt vời, và anh thậm chí không nhớ tại sao ngay từ đầu mình lại buồn bã.

Lumine cuối cùng đã bắt đầu di chuyển. Lời nhắn mà anh đã để lại trong nhà máy Pháp Sư suốt những tuần trước đã dẫn đến việc các hiệp sĩ, cùng với người em gái yêu dấu của anh, xông vào một trong những nơi ẩn náu của họ để tìm kiếm Hoàng Tử Vực Sâu. Anh chỉ ở đó trong một giây, nhưng anh biết cái nhìn thoáng qua đó là đủ - bây giờ cô đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, tự hỏi liệu mình đã quyết định đúng hay chưa.

Anh biết rõ về cô. Cô có thể rất lý trí, nhưng em gái anh có xu hướng coi mọi thứ ngang bằng nhau; sự sẵn sàng tin tưởng sẽ khiến cô gặp rắc rối nếu cô không cẩn thận. Mọi người thường lợi dụng lòng tốt của cô, sai cô hết việc này đến việc khác, ngăn cản cô đạt được mục tiêu của mình.

Anh có nhiệm vụ nhắc nhở cô về mục tiêu của mình. Và nếu điều đó đi kèm với lợi ích của việc vô hiệu hóa một vài Kỵ Sĩ Tây Phong phiền phức, thì tất cả đối với anh đều mang lại lợi ích.

Bề ngoài, mọi thứ vẫn đang diễn ra tốt đẹp. Dainsleif đã đến được Mondstadt và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh ta tìm thấy Lumine và đưa em ấy, bằng cách này hay cách khác, đến Abyss. Đó sẽ là cơ hội để họ đoàn tụ, dù chỉ trong thời gian ngắn, và rời xa Kaeya Alberich cùng các hiệp sĩ khác, lúc đó anh sẽ dễ dàng giải thích tình hình của họ hơn.

Hoặc những gì anh có thể chia sẻ, dù sao thì cuối cùng, cô sẽ phải tự mình khám phá ra sự thật. Nhưng anh biết cô sẽ làm, đơn giản vì cô sẽ đi đến bất cứ nơi nào mà anh có mặt, và bây giờ anh đang ở cùng Abyss.

Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều này, anh vẫn cảm thấy bồn chồn. Lực lượng của anh hài lòng với sự tiến bộ của họ, nhưng anh lại làm tổ trong phòng mình, không muốn rời đi trừ khi thực sự cần thiết. Hiện tại, anh đã quấn chăn chặt lấy cả người mình, và những giấc mơ của anh chắc chắn không giúp ích được gì.

Đặc biệt không khi họ chạm đến một điểm giới hạn khiến họ cảm thấy thực hơn cả bản thân trong thực tế. Không, khi phải thức dậy với trần nhà trống rỗng cùng chiếc giường lạnh lẽo, và anh cảm thấy kế hoạch của mình chẳng còn cần thiết nữa. Anh được lợi gì nếu anh phải rời xa nửa kia của mình?

Chỉ cho đến khi theo lời khuyên của một trong những Sứ Đồ của anh, rằng anh cuối cùng cũng nên rời khỏi Abyss vì kế hoạch.

Aether che mặt, nheo mắt trước ánh nắng chói chang. Anh ở Mondstadt để tìm kiếm kẻ thù - là người sống ở vực thẳm duy nhất vẫn trông giống con người, anh là người thường phiêu lưu ra thành phố, ngâm mình trong những câu chuyện phiếm và nghe trộm kế hoạch của các Hiệp sĩ.

Hiện tại cũng không khác mấy. Anh lướt qua các con phố, như một bóng ma tĩnh lặng trong chiếc áo choàng, hòa vào dòng người nhộn nhịp. Mondstadt là thành phố của gió và tự do; tất cả các nhân vật kỳ lạ đều dừng chân ở nơi này, và chẳng ai thèm để mắt đến cách ăn mặc của anh.

Anh khá chắc chắn Sứ Đồ của anh chỉ yêu cầu anh đến Mondstadt để đưa anh ra khỏi phòng của mình. Kế hoạch của họ đang diễn ra suôn sẻ, và các Hiệp sĩ vẫn đang hồi phục sau chuyến thám hiểm đến nơi ẩn náu của họ; anh nghi ngờ rằng họ đã thảo luận về bất cứ điều gì liên quan đến Abyss kể từ đó.

Vẫn như trước. Cẩn tắc vô áy náy. Aether leo lên bức tường, nhẹ nhàng nhảy xuống tòa tháp nhìn ra trụ sở của các Hiệp sĩ. Hai người đàn ông bảo vệ lối vào vẫn trò chuyện như thường lệ; anh nghi ngờ rằng họ sẽ nhận thấy một kẻ đột nhập ngay cả khi anh đã ném áo choàng của mình ra và băng ngang qua họ vào trụ sở.

Anh đi vòng ra phía sau của tòa nhà, tránh những người bảo vệ mà anh nhìn thấy trên đường đi. Anh không gặp khó khăn gì khi tìm ra cái hốc tường mà anh thường ẩn náu, và anh định cư ở đó, vết nứt trên cửa sổ phía trên anh cho phép anh nghe trộm đủ loại câu chuyện.

Đội Trưởng Đại Diện nên cẩn thận hơn về môi trường xung quanh cô ta. Cô ta luôn cảnh giác khi nói đến bất cứ thứ gì, mọi thứ trừ bản thân mình; một ngày nào đó, cô ta sẽ phải phân chia công việc ra, thân xác mỏng manh của cô ta sẽ không còn đủ sức gánh trên vai những gánh nặng của bản thân được nữa.

Nhưng đó không phải là mối quan tâm của anh. Thay vào đó, Aether lắng nghe.

Lúc đầu không có gì nhiều. Không có gì ngoài tiếng chim và tiếng côn trùng kêu trong bụi rậm và tiếng tim đập thình thịch bên tai anh. Suy nghĩ của anh trôi về nhà của mình, em gái của anh, cuộc sống của anh trước khi anh đặt chân đến Teyvat - anh tự hỏi, trong một khoảnh khắc thoáng qua, cha mẹ anh giờ thế nào.

Thật là lạ khi một ngôi sao nghĩ đến cha mẹ của họ. Càng lạ hơn khi anh thừa nhận rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Anh và Lumine đã đi quá xa - ngay cả khi sự hiện diện của họ đã biến mất từ ​​lâu, cơ thể của cha mẹ anh quá xa để thắp sáng bầu trời đêm.

Có một vẻ đẹp trong cái chết. Trong cách các ngôi sao rực sáng và thách thức khoảnh khắc trước khi chúng vỡ vụn, nuốt chửng những ước mơ, hy vọng và vũ trụ để lấp đầy khoảng trống đang ngáp dài trong bụng chúng.

Anh đã từng nhìn thấy lỗ đen. Nhìn thấy tàn dư của ánh sáng le lói xung quanh những bóng râm đó, một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về tất cả những gì họ đã mất. Anh không bao giờ muốn kết thúc theo cách đó.

Trước khi anh có thể tiếp tục xoáy sâu vào dòng suy nghĩ này, Aether nghe thấy tiếng mở cửa và anh ngồi dậy, sự chú ý giờ đây tập trung vào văn phòng của Đội Trưởng Đại Diện. Các cuộc trò chuyện trộn lẫn trong không khí, và anh cau mày, cố gắng tách các giọng ra -

Sau đó Lumine lên tiếng, và tất cả mọi thứ khác đều biến mất.

"Nhưng bạn có chắc đây là điều đúng đắn cần làm?" Em gái của anh nghe có vẻ đau khổ, và thông thường điều đó sẽ khiến anh phải lo lắng, nhưng đã quá lâu rồi; anh không thể không ghé sát vào, bị thu hút bởi giai điệu trong giọng nói của cô.

"Chúng tôi không thể chắc chắn rằng anh ta có phải là Hoàng Tử Vực Sâu hay không, Nhà Lữ Hành. Có lẽ anh ta đã bị ép buộc gia nhập lực lượng của họ". Phản ứng của Jean rất bình tĩnh, hợp lý, nhưng nó không thuyết phục được Lumine.

"Anh trai tôi không dễ bị gây áp lực để làm những việc mà anh ấy không muốn." Anh cảm thấy lồng ngực khẽ rung lên khi thấy giọng nói đầy tự hào của cô - cô có thực sự thấy anh như thế không, ngay cả khi họ xa nhau đã rất lâu? "Anh ấy không phải là người xấu! Nếu anh ấy thực sự làm việc cùng họ... "

"Nhà Lữ Hành, bạn có thể chắc chắn rằng giữa khoảng thời gian hai người chia tay và hiện tại, không có điều gì xảy ra có thể làm anh ta thay đổi không?" Jean thở dài, một tiếng thở ra yếu ớt khiến anh rùng mình. "Tôi biết anh ấy là anh trai của bạn, và bạn yêu anh ấy, nhưng bằng chứng -"

"Tôi biết bằng chứng nói gì." Lumine cắt ngang, đột nhiên giọng cô nghe có vẻ buồn và hối hận. Nó khiến anh nao núng, bản năng đòi hỏi anh phải vươn người về phía trước và ôm cô vào lòng, ôm lấy cô để có thể giúp cô xoa dịu nỗi đau, nhưng anh buộc mình phải đứng yên. "Nhưng Aether là anh trai của tôi. Và anh ấy không thể... anh ấy không phải là một con quái vật. Anh ấy không phải là Abyss."

"Đừng vội đi đến bất kỳ kết luận nào." Đây là giọng nói của Kaeya, và Aether căng thẳng, ​​các ngón tay co lại thành nắm đấm. "Cho đến khi chúng tôi tự mình nghe những gì anh trai của bạn phải nói, chúng tôi sẽ không thể đưa ra bất kỳ lời phán xét nào. Hiện tại, tốt nhất là hãy chờ đợi".

Logic của Kaeya chỉ để làm giảm đi sự căng thẳng lúc này, nhưng nó khiến dịch mật dâng lên trong cổ họng anh. Aether không muốn Lumine nghe theo lời anh ta. "Tôi cho là vậy," em gái anh nói. Kể cả khi cô đồng ý với Kaeya, giọng cô vẫn nghe có vẻ miễn cưỡng, và một lần nữa anh nuốt xuống ý muốn leo vào trong phòng, kéo cô về phía mình, trấn an cô rằng mọi thứ đều ổn. "Vậy thì chúng ta sẽ chờ đợi động thái tiếp theo của họ."

Các Hiệp sĩ bắt đầu nói về điều gì đó khác - điều gì đó về sự luân phiên của ca đêm, nhưng Aether không thể tập trung vào cuộc trò chuyện, tâm trí của anh bị phân tâm bởi những thứ khác.

Lumine lúc này chỉ cách anh một khoảng cách ngắn ngủi, không có gì ngăn trở hai người ngoài một bức tường đá. Anh chưa bao giờ ở gần như vậy trước đây; chưa bao giờ cho phép mình lạc bước đến gần như vậy, và ký ức hiện lên như một cục nghẹn trong cổ họng, không thể nuốt xuống.

Anh biết không có ích gì khi tiếp tục kéo dài. Anh đã nghe đủ, và anh đứng dậy, phủi chiếc áo choàng của mình, cẩn thận để rời đi mà không bị ai phát hiện. Đó là một cuộc chạy trốn gọn ghẽ và anh gật gù, hài lòng với nỗ lực của mình, lồng ngực anh phập phồng lạ thường -

Ít nhất là cho đến khi anh và vào một ai đó, và họ quay lại với một tiếng kêu, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng.

Bàn tay của anh mở rộng theo bản năng ngay cả khi suy nghĩ của anh chạy đua để bắt kịp, nói với anh rằng không, hãy tránh xa ra, đừng để em ấy nhìn thấy mình. Những ngón tay cô quấn quanh cổ tay anh và anh đỡ lấy cô, tâm trí anh trở nên trống rỗng khi nhìn thấy nụ cười của cô.

"Cảm ơn," Lumine nói, và anh có thể thấy rằng đôi mắt của cô không hề cười. "Và tôi xin lỗi, lẽ ra tôi phải nhìn đường cẩn thận hơn."

Anh chỉ gật đầu, sợ rằng nếu anh lên tiếng, cô sẽ lập tức phát hiện ra thân phận của anh. Cô nhìn anh, mắt cô nheo lại, và anh nuốt nước bọt. "Tôi chưa bao giờ gặp bạn ở Mondstadt trước đây."

"Tôi... tôi vẫn chưa quen với chỗ này," anh trả lời, cố tình hạ thấp giọng của mình; cô chớp mắt, như thể bị giật mình bởi giọng nói của anh. "Bạn có biết nhà trọ gần nhất ở đâu không?"

"Ồ, có Angel's Share, chỉ cần đi theo con đường đó thôi." Cô chỉ đường cho anh, và anh gật đầu, nhanh chóng quay về hướng mà cô chỉ và chuẩn bị đi. Anh ở gần cô càng lâu thì cô càng có nhiều khả năng nhận ra anh là ai.

Nhưng trước khi anh có thể sải bước, những ngón tay của cô quấn quanh cổ tay anh và anh giật mình dừng lại, mũ trùm đầu gần như bay khỏi mặt - bàn tay anh đưa lên, kéo nó xuống theo bản năng, và trái tim anh đập mạnh, nặng trĩu trong lồng ngực. "Tôi có biết bạn không?" cô hỏi, giọng gần như không to hơn một lời thì thầm.

"Tôi chưa bao giờ gặp qua cô, thưa quý cô." anh nói, mặc dù anh gần như không hề nhận ra rằng tay mình đang run lên. Anh chỉ có thể hy vọng rằng em ấy không phát giác. "Làm ơn buông tôi ra được không?"

Dù anh không muốn cô buông tay. Không hẳn. Không phải khi anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của làn da cô qua ống tay áo; không phải khi cô thực sự ở đây, sống, thở, bằng xương bằng thịt.

Vào thời điểm đó, anh khao khát muốn lao đến với cô. Từ bỏ lời thề của mình và bỏ lại Teyvat, rời khỏi thế giới đáng nguyền rủa đã ngăn cách họ quá lâu này.

"Ồ! Tôi xin lỗi. "cô nói, vẻ mặt ngượng ngùng khi ngón tay cô buông xuống khỏi cổ tay anh. "Tôi chỉ hy vọng bạn có thể là người mà tôi biết..." Cô hắng giọng.

"Chà, nếu bạn thấy Diluc, chủ sở hữu của Angel's Share, hãy nói với anh ấy rằng Hiệp Sĩ Danh Dự của Mondstadt đã đề cử bạn đến. Có lẽ anh ấy sẽ giảm giá cho bạn".

"Hiệp Sĩ Danh Dự của Mondstadt," anh nói; những từ đó vang lên chát chúa trên lưỡi anh. "Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Cảm ơn, quý cô."

"Không vấn đề gì!" Cô lại mỉm cười, lần này chân thật hơn, rồi quay lưng bước đi. Anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh một lần nữa, nóng và nhói, và anh nhăn mặt, nhìn cô khi cô rời đi.

Anh không thể không nghĩ rằng đến Mondstadt là một sai lầm.

________________________________________

Giấc mơ này cảm thấy giống như thực tế nhất.

Lumine rên rỉ, vòng tay cô ôm lấy cổ anh khi những ngón tay anh thọc sâu vào hông cô, ép cô vào lòng anh. Thông thường, anh dịu dàng và yêu thương, nhưng đêm nay anh quá nóng nảy để quan tâm đến điều đó.

"Aether," cô khóc, móng tay cấu vào lưng anh, hơi thở của cô trở nên gấp gáp khi anh thúc mạnh vào cô. "Em-Em sẽ -"

Anh hôn cô, nuốt chửng tiếng thút thít của cô khi cô run rẩy, lùi lại để giấu mặt vào vai anh. Trong một lúc, anh dừng lại, để bản thân lắng đọng trong cô khi ngực cô phập phồng, đùi cô vẫn co thắt khi cô đi xuống từ cao trào.

Em ấy xinh đẹp như thế - má em ấy ửng hồng, giọng nói the thé và đầy hơi thở, mắt cá chân vòng qua eo anh và áp sát vào như thể không muốn để không khí ngăn cách họ.

Sau một lúc, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười trìu mến với anh khi cô cúi xuống lòng anh. "Không định tiếp tục?" cô hỏi, một tiếng thì thầm khàn khàn khiến anh rùng mình.

"Em biết đấy, anh luôn hoàn thành những gì anh bắt đầu." anh trả lời, rít lên khi miệng cô ngậm chặt cổ họng anh, hàm răng đe dọa cắm sâu vào. Cô cười khúc khích và những rung động bắn qua da anh, khiến anh rùng mình - để trả đũa, anh đâm vào cô một lần nữa, và cô thở hổn hển, bất kỳ dấu hiệu trêu chọc nào đều bị xóa sạch khi tên của anh bay vào không khí.

Họ đang ở trong một cánh đồng hoa. Nó không có nguồn gốc từ Teyvat - mà là một nơi trong nhiều thế giới mà họ đã từng định cư, mặc dù anh không thể nhớ rõ tại sao họ rời đi.

Tuy nhiên, điều duy nhất anh nhớ là sự yêu thích của cô đối với nơi đặc biệt này. Hoa mọc dài hàng dặm ở đây, trải dài đến khuất tầm mắt, những cánh hoa mềm mại màu trắng vươn về bầu trời lúc chạng vạng.

Đó cũng là bông hoa mà cô cài trên tóc, mặc dù hoa của cô được phù phép để không bao giờ héo rũ. Anh tự hỏi điều gì đã xảy ra với cánh đồng hoa này - điều gì đã xảy ra với những thế giới mà họ đã chạm vào và rời đi, liệu chúng có còn phát triển hay không, liệu chúng có còn mong mỏi sự hiện diện của các ngôi sao song sinh của mình hay không.

"Aether..." Tên anh run lên, và anh hôn cô một lần nữa, lần này hạ thấp cô nhẹ nhàng lên những bông hoa mỏng manh, nghiền nát chúng bên dưới niềm đam mê của họ. Nó phù hợp một cách kỳ lạ - anh ở đây, người anh trai quý giá của cô, đang làm hỏng cô trên một luống hoa mà cô yêu thích nhất.

Thực tế là màu trắng của những bông hoa này chỉ làm cho toàn bộ sự việc trở nên mỉa mai hơn. "Lumine," anh gọi, và giọng anh vang lên đầy tôn kính. Cô trông giống như một nữ thần, không nhiễm bụi trần và đầy thần thánh; Có gì lạ khi những người đàn ông của Teyvat lại dính lấy cô đến vậy?

Không phải là sự đồng cảm của anh giúp cho anh bớt ghen tị. Cô là của anh, và anh là của cô. Họ là anh em sinh đôi, được sinh ra cùng nhau, lớn lên cùng nhau và họ cũng sẽ chết cùng nhau. Anh từ chối để những người phàm này nghĩ rằng họ có bất cứ điều gì giống như một cơ hội với em ấy.

Khi anh đẩy hông về phía trước, cô cong người về phía anh, kéo lấy anh để anh áp sát vào cô. Anh rên rỉ, gục đầu xuống, rúc vào cổ cô, và cô khóc, cầu xin anh khi anh di chuyển nhanh hơn và nhanh hơn nữa, bị chiếm giữ bởi một cảm giác tuyệt vọng đột ngột.

Không mất nhiều thời gian trước khi anh đến, cũng như bị dồn nén, và sau đó họ chỉ nhìn nhau, Aether đắm chìm trong mắt cô, những ngón tay anh lướt dọc trên má cô. Cố gắng để giây phút này xoay vần mãi mãi, cố gắng giữ cô ở đây, cố gắng giữ cho giấc mơ này được sống.

Anh mệt mỏi vì phải xa cô. Cuộc gặp gỡ của họ ở Mondstadt đã ăn vào những cảm xúc tồn đọng mà anh không bao giờ biết là mình có; anh có thể cảm thấy sự bấu víu của mình vào thực tế đang dần xói mòn, và mặc dù anh biết mình cần phải quan tâm nó, nhưng vào lúc này, anh không thể khiến bản thân phải quan tâm về những điều như vậy.

Không phải khi cơ thể anh hát vì sung sướng, cuối cùng cũng được đoàn tụ với nửa kia của mình. Không phải khi cả thế giới dường như thẳng hàng, hai mảnh ghép hoàn hảo chồng khít vào nhau.

"Hôm nay em được nhắc về anh," cô nói, và anh chớp mắt, giật mình khi đem sự chú ý trở lại với cô. Cô ngước nhìn anh, trầm ngâm, lo lắng cắn chặt môi. "Thật kỳ lạ, làm thế nào mà em luôn thấy anh trong tiếng gọi của gió . . . làm thế nào mà ký ức về anh lại đến với em trong lúc em ít mong đợi nhất."

Sự khó chịu nổi lên trong anh, một cảm giác căng thẳng rằng đây không phải là một giấc mơ – nhưng như mọi khi, anh dập tắt ý nghĩ đó, tự nhủ rằng tất nhiên, Lumine trong trí tưởng tượng của anh sẽ gần giống với thực tế. Thật kỳ lạ nếu sau cùng anh, anh trai cô, không thể tái tạo lại cô một cách hoàn hảo.

Không ai hiểu cô rõ hơn anh. Điều này là bình thường.

"Em không mơ được đoàn tụ với anh sao?" thay vào đó anh hỏi, những ngón tay chạm vào cằm cô, buộc cô phải xoay đầu lại và bắt gặp ánh nhìn của anh. "Anh nghĩ về điều đó mọi lúc." Anh rùng mình. "Lumine, em là tất cả những gì anh muốn."

"Tất nhiên là em mơ thấy anh," cô trả lời, đưa tay lên ôm mặt anh. Sự động chạm của cô thật nhẹ nhàng, và anh dựa vào tay cô, nhắm mắt lại khi cô vuốt ve má anh. "Đây là gì nếu không phải là một giấc mơ?"

"Một thực tế của sự tưởng tượng," anh nói. "Một thế giới hoàn hảo, nơi chúng ta không bao giờ bị chia cắt."

Cô cười khúc khích, và đó là một âm thanh buồn. Anh đau khổ muốn an ủi cô, nhưng cô quay đầu khi anh tiến tới, ngăn anh chạm vào môi cô. "Cảm giác như bị tra tấn, Aether. Gặp anh trong giấc ngủ, nhưng không bao giờ khi em thức giấc. Em nhớ anh."

Khao khát tràn ngập trong anh bị kiềm lại bởi sự lo ngại. "Anh ở ngay đây," anh nói, hệt như những lời anh nói với cô mỗi khi mong muốn của cô đe dọa phá vỡ giấc mơ. "Hãy nhìn anh. Anh ở ngay đây. Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, phải không?"

"Có phải chúng ta không?" Cô có vẻ đăm chiêu, ngón tay cái xoa tròn trên da anh. Anh mở to mắt. "Anh có vẻ rất thật, nhưng đồng thời, anh lại khiến em cảm thấy rất xa."

"Em có muốn anh đến bên em?" Những lời này thốt ra trước khi anh có thể nghĩ đến việc kìm lại, thô bạo và tuyệt vọng. "Anh có thể. Nó rất dễ dàng. Và chúng ta có thể gặp lại nhau, bằng xương bằng thịt nếu em muốn. Nhưng đó có thực sự là điều em muốn? "

Hơi thở của cô như tắc lại, chỉ là một va chạm nhỏ nhất, và đột nhiên cô bám chặt lấy anh, ôm chặt lấy khuôn mặt anh khi cô vươn người lên, môi họ chỉ cách nhau vài inch. "Anh có thể? Ý anh là nó? "

"Đúng." Miệng anh đang di chuyển theo cách riêng của nó, suy nghĩ của anh đóng băng khi anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng, lấp lánh và ngọt ngào của cô. "Em có tin anh không?"

"Tất nhiên." Miệng họ chạm vào nhau, và cô thở dài vào anh, cuộn tròn khi anh quấn lấy cô, hy vọng bằng cách nào đó có thể kết hợp họ với nhau. Hy vọng rằng khi anh mở mắt, anh sẽ nhìn thấy cô ở bên cạnh anh, má cô tựa vào gối anh, mái tóc vàng xõa trên mặt cô.

Sau đó, cô bị kéo đi, ngay cả khi anh đuổi theo cô, không muốn để cô đi. "Hãy đến với Thất Thiên Thần Tượng ở Phong Khởi Địa." cô thì thầm, vén tóc anh ra sau tai. Anh hầu như không thể cảm nhận được sự chạm vào của cô, và sự tuyệt vọng sôi sục trong lồng ngực anh, dày đặc và ngột ngạt. "Em sẽ đợi."

Trước khi có thể phản ứng lại, anh lại cảm thấy cảm giác quen thuộc, kinh khủng khi rơi xuống, và đột nhiên mắt anh mở bừng, tỉnh giấc ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

________________________________________

Em ấy không có thật. Em ấy không có thật. Em ấy không có thật.

Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu anh như một câu thần chú. Anh muốn tin một cách khủng khiếp, để thuyết phục bản thân rằng giấc mơ của anh chỉ là giấc mơ và không có gì hơn thế nữa, bởi vì nếu anh thừa nhận khác đi -

Mật trào lên trong cổ họng, và anh nuốt ngược nó xuống, mắt cay xè. Anh tự kéo chiếc áo choàng quanh mình, mặc dù nó chỉ có khả năng bảo vệ ít ỏi để chống lại cái lạnh - ngay cả trong đêm khuya thanh vắng, anh không quen với việc phơi bày bản thân như vậy.

Đó là số phận của một Abyss ẩn náu trong bóng tối. Để tránh xa màu bạc lỏng của mặt trăng, vì nhìn thấy bản thân dưới ánh sáng buộc họ phải nhận ra hoàn cảnh kinh khủng của mình, và không ai trong số họ sẵn sàng thừa nhận sự thật.

Một quốc gia của loài người, nơi loài người cai trị mà không cần các vị thần, bị nguyền rủa và tàn lụi bởi sự kiêu ngạo của họ - hoặc ít nhất, đó là điều mà Celestia khiến mọi người tin vào.

Anh nghĩ về quãng thời gian bị nhốt trong phòng giam nhỏ cô đơn đó, và các ngón tay anh co giật.

Thất Thiên Thần Tượng xuất hiện trong tầm nhìn. Vị thần chờ đợi với đôi tay dang rộng, nâng niu một quả cầu trong tay. Barbatos, Phong Thần, người đại diện cho bài hát và tự do.

Môi anh cong lên và anh nhìn đi chỗ khác. Anh càng ít phải tiếp xúc với những Thần Tượng giả dối này thì càng tốt. Thay vào đó, anh quay lại, tìm kiếm xung quanh, nửa hy vọng sẽ thấy Lumine, nửa hy vọng rằng anh sẽ không - bởi vì nếu cô không có ở đây, thì điều đó chứng tỏ rằng anh đã đúng.

Rằng em ấy không hơn gì một lời nói dối ngọt ngào được tiềm thức của anh gợi lên để giúp anh vượt qua những đêm cô đơn, một mục tiêu mà anh có thể hướng tới. Anh không muốn xem xét bất cứ điều gì khác - không phải khi hậu quả tiềm ẩn là điều khủng khiếp.

Yêu em gái trong mơ của anh là một chuyện, chuyện đó không có thật và anh có thể một mình chết chìm trong những tưởng tượng của bản thân, dù chúng có thể thật kinh khủng. Nhưng đó lại là một chuyện khác nếu cô - nếu cô thực sự ở đó, tham gia vào những ham muốn biến thái của anh, hai người họ tham gia theo cách mà không anh em nào nên -

Một lần nữa, mật trào lên trong cổ họng, đắng và rát, và anh phải dừng lại, tựa vào gốc cây đại thụ gần bức tượng, lồng ngực phập phồng khi cố gắng thở.

Mũ trùm đầu của anh buông xuống, và làn gió nhẹ lướt trên mặt anh, mát mẻ và nhẹ nhàng. Trong chốc lát, tất cả đều bình yên; màn đêm im lặng để dành cho tiếng dế thỉnh thoảng kêu lên, và anh hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải ổn định. Không cần thiết phải nhảy đến kết luận, vẫn chưa. Cô thậm chí có thể không ở đây.

Anh vòng qua gốc cây, tay lướt trên vỏ cây đã phong hóa. Những con tinh điệp lấp lánh trong bóng tối, lơ lửng về phía những cành cây trên cao, và anh chỉ đơn giản là quan sát chúng trong giây lát. Tinh điệp là thứ chỉ có ở Teyvat; anh chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào khác mỏng manh như vậy, nhưng chúng thật hấp dẫn, ngay cả khi anh không thể đánh giá cao vẻ đẹp phù du của chúng.

Nghe có vẻ mâu thuẫn, rằng một sinh vật được tạo nên từ ánh sao lại không trân trọng sự ngắn ngủi của cuộc sống, nhưng quá nhiều thứ đã thay đổi. Có rất ít điều để mong đợi, và bất cứ sự ngưỡng mộ nào mà anh từng dành cho sự bền bỉ của con người từ lâu đã tan thành hư vô.

Sau khi hoàn thành lời hứa, anh sẽ mang theo em gái của mình và bỏ lại thế giới bị thần ruồng rẫy này. Nó sẽ tự ngấu nghiến chính mình, sớm hay muộn - anh không có ý định ở đây khi điều đó xảy ra.

Một con tinh điệp đơn lẻ không tham gia cùng các anh em của nó. Thay vào đó, nó đến với anh, rực rỡ và đáng yêu, và anh ngắm nó với sự tò mò nhàn rỗi, tự hỏi nó có thể muốn gì. Nó dừng lại một chút trước anh, gần như đang vẫy gọi anh lại gần hơn, vì vậy anh thưởng thức nó, quyết định rằng mình không còn gì để làm nữa.

Con tinh điệp dẫn anh đến bia nguyên tố lôi gần đó, phát ra ánh sáng màu tím trong bóng tối. Trong một giây, anh không thể nhìn thấy gì, nhưng sau đó bia nguyên tố kêu lên, tiếng tia chớp chói tai khi anh đến gần, và anh phát hiện ra bóng dáng của một cái lều, mái tóc vàng đổ ra trên một chiếc túi ngủ mỏng manh.

Hơi thở của anh như ngừng lại. Con tinh điệp bay đi, và anh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào em gái mình khi cô trở người trong giấc ngủ, lông mày của cô nhíu lại - một phần trong anh tự hỏi liệu cô có gặp ác mộng hay không, nhưng phần còn lại của anh mâu thuẫn khi nhìn thấy cô.Và anh vẫn cắm rễ tại chỗ, không thể di chuyển, không thể suy nghĩ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào dáng người đang ngủ gật của cô.

Sau đó, cô thì thầm tên anh, và ngay khi anh nghe thấy giọng nói của cô, anh ngã về phía trước, khuỵu gối xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay ra, bàn tay run rẩy trên trán cô, và cô quay mặt về phía anh, đóng băng anh tại chỗ. Anh thề rằng trái tim anh lệch nhịp.

Nhưng đôi mắt của cô vẫn trông thật hạnh phúc, nhắm lại một cách nhân hậu, và anh lùi lại, cắn chặt vào môi mình đến nỗi anh nghĩ rằng nó có thể bật máu. "Lumine," anh gọi, và tên cô nặng trĩu trên lưỡi anh, đè nặng bởi cảm giác tội lỗi, bởi sự xấu hổ, bởi ham muốn vô luân đến mức khiến hơi thở anh lạnh ngắt trong phổi -

"Aether," cô rên rỉ, và giọng nói của cô khiến anh như bị phân tách, chìm sâu vào da thịt anh và kéo anh về phía trước. Anh đặt tay lên trán cô, và ngay lập tức gương mặt cô dịu đi, môi cô cong lên thành một nụ cười mềm mại, dịu dàng.

Em ấy là thật. Em ấy là thật, em ấy là thật, em ấy là thật.

Kiến thức khiến anh phát ốm. Nhưng điều đó không ngăn cản anh tiếp cận cô, bàn tay anh trượt xuống cơ thể cô, lần theo từng vết lõm, từng đường nét và đường cong - anh biết sự thân mật như vậy vượt xa mức bình thường của các cặp song sinh, nhưng tại thời điểm này, họ có nên giả vờ không?

Cô là thật. Những giọt nước mắt tuôn rơi, làm da anh đau nhói, nhưng anh nuốt trọn vị cay đắng đang trào ra trong miệng, đặt lên má cô một nụ hôn. Cô lại gọi tên anh, một tiếng kêu nhỏ nhẹ truyền luồng nhiệt len lỏi qua huyết quản anh ngay cả khi sự hổ thẹn lướt qua anh, khắc nghiệt và không hề nhân nhượng.

"Anh xin lỗi, Lumine," anh thì thầm, nghĩ về mật ngọt trong mắt cô. Nghĩ về cách cô mỉm cười với anh, tự hào và quý mến, như thể cô không thể tưởng tượng được anh đã từng làm điều gì sai trái với cô. "Anh trai của em lại là người như vậy, thật xin lỗi."

Sau đó, anh dựa trán vào tay cô, và lần này, khi tay anh nhúng xuống dưới gấu váy của cô, anh vẫn không dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro