Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kuroko rất thích trẻ con, đó là lý do cậu muốn trở thành giáo viên mẫu giáo. Coi sóc trẻ nhỏ đối với người khác có thể chỉ là một công việc để giết thời gian, nhưng với cậu đó thực sự là một niềm vui. Dạy dỗ chúng, cùng chúng chơi nhảy lò cò luôn đem lại cho cậu hạnh phúc. Cậu cũng duy trì một mối quan hệ khắng khít với Akashi. Họ sống cùng nhau trong một ngôi nhà giản dị từ sau khi cả hai tốt nghiệp đại học.

Sau tất cả, Kuroko mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.

Ngoại trừ một điều.

Kuroko chưa bao giờ bận tâm đến chuyện đó cho đến một dịp đi siêu thị gần nhà. Hôm đó cậu cần mua vài thực phẩm để lấp đầy cái tủ lạnh đã sắp trống trơn. Ở một kệ hàng, cậu nhìn thấy một phụ nữ đi cùng đứa con trai nhỏ của cô. Họ mỉm cười vui vẻ với nhau trong lúc lựa hàng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu đã nghĩ sẽ thế nào nếu một ngày có đứa con của Akashi.

Cậu lắc đầu chán chường. Tại sao cậu lại nghĩ đến chuyện này? Hai người đàn ông làm sao mà có con được chứ. Nhưng khi nhìn người thu ngân quét mã hàng trên quầy, cậu càng lúc càng rối trí.

Kuroko quay về nhà với túi đầy ắp đồ ăn. Cậu mở tủ lạnh, lơ đãng xếp chúng vào trong rồi cứ thẫn thờ đứng thẫn thờ một lúc lâu. Đoạn, nhìn đồng hồ thấy đã khá trễ, nhanh chóng bắt tay nấu món bắp cải cuộn và đặt chúng lên bàn.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và cậu biết người kia đã về.

Giọng Akashi vang lên khi anh xuất hiện ở bàn ăn nơi họ vẫn thường dùng bữa cùng nhau. "Tetsuya, anh về rồi đây."

Kuroko mỉm cười bất chấp những suy nghĩ hỗn loạn bên trong. "Chào mừng anh về nhà."

"Ngày hôm nay của em thế nào?"

"Ổn cả."

"Tuyệt."

"Em đã làm bắp cải cuộn cho bữa tối."

"Anh thấy rồi. Chắc là ngon lắm đây." Akashi chuyển mắt từ món ăn trên bàn nhìn lên Kuroko, khẽ nhíu mày dò xét cậu. "Nhưng... Có gì không hay xảy ra à?"

"Gì cơ?"

"Chắc chắn là em có tâm sự gì đó. Không qua được mắt anh đâu đâu." Mắt Akashi chiếu thẳng vào Kuroko. "Nói cho anh biết đi," Anh ra lệnh.

Kuroko không ngạc nhiên. Cậu thừa biết mình không có khả năng che giấu Akashi điều gì lâu cả vì người kia rất tinh ý. Thêm nữa, Akashi hiểu rõ cậu hơn bất kỳ ai.

"Em," Kuroko mở miệng nói. "Em buồn vì sự thật rằng chúng ta không thể có con với nhau."

Akashi im lặng trầm ngâm một lúc. "Và? Chúng ta không có con. Nhưng anh chắc em đã có cả lũ trẻ ở trường rồi kia mà."

"Nếu ngày đó thực sự tới, chúng ta sẽ nhận nuôi."

"Nhưng-" Nhưng không giống nhau, suy nghĩ đó của Kuroko không cách nào thoát khỏi miệng.

Tuy nhiên, Akashi biết rõ cậu muốn nói gì. Trong im lặng, anh bước lại gần Kuroko và nhẹ đặt tay ôm lấy má cậu.

Người Kuroko bắt đầu nóng lên. Khuôn mặt Akashi kề sát mặt cậu.

"Em vẫn không hiểu sao, Tetsuya?" Akashi hỏi. "Anh thậm chí không thể hạnh phúc bằng một nửa thế này nếu ở cạnh phụ nữ hay bất kỳ người nào khác mà không phải em."

Kuroko biết Akashi nói vậy để trấn an nhưng cậu vẫn chưa thể hết lo lắng.

Đoạn Akashi dịu dàng hôn cậu, và Kuroko để mặc rắc rối nào đó trôi đến tận một góc xa xôi trong đầu mình. Giờ cậu chỉ còn có thể nghĩ tới cảm giác mà Akashi đem lại khi bàn tay anh di chuyển từ mặt xuống dần đến những chỗ khác trên cơ thể cậu. Từ xưa đến giờ họ đã trải qua rất nhiều trở ngại để được cùng nhau. Nên lần này rồi cũng sẽ ổn thôi.

Và cả hai quên mất bữa tối nằm trên bàn.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#akakuro