Us Alive, Right here, Feeling Lucky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Les macarons éternels - Bánh Macaron Vĩnh Cữu

*

Bưu kiện đầu tiên đến vào thứ Bảy.

Đó là lúc Hermione đang trên đường trở về từ làng Hogsmeade, đôi giày của cô giẫm vào vũng nước nông và bước qua sự bất mãn của những chiếc lá màu đỏ ướt sũng đang tan rã dưới chân cô. Con cú sà xuống từ bầu trời hư không xám xịt ảm đạm, chênh vênh đậu trên vai cô và khăng khăng cất tiếng kêu lên như một lời chào nhẹ nhàng. Sau cuộc trao đổi bất đắc dĩ, Hermione lật qua lật lại một bưu kiện màu nâu trên tay, cảm thấy trái tim mình như nhảy lên vì những điều bất ngờ đang ẩn giấu trước mặt.

Với sự may mắn gần đây của mình, cô gần như miễn cưỡng đưa ra giả thuyết về những gì có khả năng sẽ nằm bên trong chiếc hộp. Ngay trước mắt, chính cuộc chia tay của cô với Ron hồi năm ngoái, họ chia tay trong hoà bình, nhưng nó vẫn luôn khiến cô tự hỏi, liệu có khi nào chiến tranh đã thay đổi cô nhiều hơn mức bình thường hay không. Sau đó nữa, là cuộc hành trình kéo dài cả năm trời để tìm kiếm cha mẹ, một nỗ lực trong tuyệt vọng nhưng đã kéo tuột mọi hy vọng của cô xuống thành một bức thư duy nhất sẽ đúng hẹn đến vào mùa xuân, và bây giờ, là những tình huống cô chưa từng gặp qua tại Hogwarts. Bị tuột lại phía sau, phải tốt nghiệp muộn hơn một năm so với tất cả bạn bè cùng trang lứa, và được xếp vào cùng một khu ký túc với Draco Lucius Malfoy.

Dẫu sự thật là cô hầu như không bao giờ gặp anh ta trong phòng sinh hoạt chung, thì cô cũng không thể nào vui nổi với sự sắp xếp này. Tuy vậy, khi cô bước qua bức chân dung vào ký túc và nhìn thấy ngọn lửa đang bùng lên trong lò sưởi, cô cho phép bản thân dừng lại một khoảnh khắc để biết ơn vì anh ta đã ở đây trước khi cô về.

Mất một khắc để cô vòng về phía chiếc ghế bành bọc da lớn bên lò sưởi, lấy quyển Hoàng Tử Bé của mình, rồi cô bước vào phòng riêng và đóng chặt cánh cửa sau lưng. Nơi đây, sau tất cả, chính là không gian duy nhất trên thế giới mà cô có thể thực sự gọi là của riêng mình. Sách về các môn học cho kỳ thi Pháp Thuật Tận Sức xếp đầy trên bệ cửa sổ, nằm dọc theo giá sách bằng gỗ gụ sẫm màu và chất thành hộp ngay nơi ẩn náu ưa thích của Crookshanks, nhưng Hermione băng qua căn phòng, quỳ trước một đống sách giáo khoa khác để lấy ra quyển sách cô cần.

Hết bùa chú này đến bùa chú khác, ánh sáng vàng nối đuôi nhau trấn an Hermione trong khi cô cố gắng kiểm tra mọi nguy hiểm có thể xảy ra với những thứ ẩn giấu bên trong gói bưu kiện. Khi đã dùng hết mọi bùa chú mà không có tác dụng gì, cô cởi chiếc áo choàng đi mưa ra, bắt chéo chân trên giường và quan sát tờ giấy vải thô. Không một lời nhắn, không có dấu hiệu của bất kỳ chữ ký ma thuật nào; chỉ duy nhất một sợi dây màu xanh lá cây đơn giản được quấn nhiều lần quanh chiếc hộp rồi buộc lại với nhau thành một chiếc nơ xinh đẹp mềm mại.

Cô lướt qua chiếc nơ, vô ý kéo nó trượt trong tay mình vài lần, rồi mở bưu kiện ra. Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa bắt đầu nặng hạt, mưa lớn đến nỗi Hermione phải vẫy đũa phép vào những chiếc lọ rỗng đặt xung quanh phòng cô, thắp lên ánh sáng xanh lam, và xanh lục, rồi những ngọn lửa vàng tỏa ra từng tia dịu dàng ấm áp. Ánh sáng lung linh chiếu qua bưu kiện vừa mở, Hermione thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc hộp nhỏ.

LES MACARONS ÉTERNELS, chữ viết màu bạc hiện ra. Sau đó, ở một dòng chữ đẹp hơn viết, SAVOUREZ LA CRÈME DÉLICATE.

Một cách cẩn thận, Hermione lướt ngón tay cái của mình trên phần chạm nổi bóng bẩy và xung quanh góc giấy của chiếc hộp màu hồng nhạt. Qua lớp vỏ hộp trong suốt, những chiếc bánh macaron nhỏ nhắn trượt qua lại, các gam màu pastel khác nhau được sắp xếp một cách nghệ thuật đến mức Hermione bâng khuâng nghĩ sao chúng trông thật mỏng manh dễ vỡ quá sức. Bánh macaron vĩnh cửu, mặt sau của chiếc hộp ghi chú, không cần sử dụng bùa làm mát, tủ bảo quản, hay thuốc chống hư hỏng. Chỉ cần giữ chúng bên trong hộp đựng để ngắm cho đẹp.

Cô mỉm cười với chiếc hộp, mân mê chúng rồi tưởng tượng đến những chiếc bánh macaron mà cô từng thèm muốn khi còn nhỏ: từng gam màu đậm nổi bật trên một quầy đá cẩm thạch thô sơ nhuốm màu thời gian, và bọc ngoài là lớp bao bì nhựa mỏng manh được bố mẹ cô kéo ra bằng một nụ cười—

Cảm giác nặng nề ập xuống đáy lòng trống rỗng của cô, át đi phần còn lại của ký ức. Môi cô mím chặt. Cô lắc đầu, kéo mở nắp hộp. Chiếc khay trượt ra, cô lơ đãng mở ra rồi gấp lại chiếc hộp với cấu trúc giống hệt đàn phong cầm, tâm trí lang thang nhớ đến ba chương sách giáo khoa Biến hình và hai bài tiểu luận Cổ ngữ vẫn đang chờ đợi cô đêm nay.

Tuần tới, giáo sư môn Số học huyền bí của cô sẽ tổ chức dạy kèm cho những học sinh năm dưới và cô sẽ phải xem lại toàn bộ tài liệu cũ nếu cô muốn làm trợ giảng. Việc lơ là hoàn thành sớm bài tập Cổ ngữ cũng sẽ khiến cô bị tụt lại xa hơn trong môn Độc dược, môn học dù cô cố thực hiện các loại độc dược lặp đi lặp lại và nhiều ngày liên tục vùi đầu trong thư viện thì vẫn thấy mình gặp khó khăn. Sau vài năm rời xa chiếc vạc để tập trung vào việc cứu thế giới phù thủy và hàng tá lọ thuốc phức tạp không thể khôi phục lại ký ức của cha mẹ cô, thành tích kém cỏi của cô cho đến nay đã khiến giáo sư Slughorn thất vọng rõ ràng và bản thân cô ngày càng cáu kỉnh mỗi khi đến lớp.

Với một tiếng thở dài thất vọng, cô nhìn lại hộp bánh macaron. Đẩy chiếc khay trở lại hộp đựng, bỏ nó sang một bên, rồi cô với lấy sách giáo khoa trên tủ đầu giường. Bánh macaron có thể là một phần thưởng khi cô hoàn thành phần ôn tập tối hôm nay. Dù sao thì cô cũng không có tâm tư để mà đi ăn tối nữa.

Chúng có thể là phần thưởng cho một năm khó khăn, cô thầm nghĩ trong khi lật sang trang bắt đầu bài vở. Khi đôi mắt lướt qua những con chữ, cô thấy mình tự giễu vì sự lố bịch của bản thân.

Le chocolat fondu (exploresez!) - Kẹo Socola Fondue Tan Chảy

*

Khi bưu kiện thứ ba đến trong bữa sáng muộn vào thứ Ba, bước đầu tiên của cô là lấy quyển sách kiểm tra bùa chú mà cô đã sử dụng hai lần trước đó ra khỏi chiếc túi đính hạt. Khi mọi bùa chú kiểm tra an toàn thông thường lần nữa không phát hiện điều gì nguy hiểm, cô nhanh chóng thoát khỏi sự hỗn loạn ầm ĩ của Đại sảnh đường.

Những ngày này, giờ ăn thường khiến cô thấy trống rỗng và chẳng bao giờ có cảm giác no nê mãn nguyện nữa, cô thèm khát cảm giác quen thuộc giữa những nụ cười nghiêm cẩn đoan trang mà cô dành cho cả sảnh đường nói chung. Việc cô trở lại Hogwarts muộn một năm, đã khiến cô đơn độc trên những bậc cầu thang khổng lồ, xung quanh là bao nhiêu kí ức lờ mờ và vô vàn cảm giác xa cách. Tất cả những người cô yêu thương đều bận rộn tìm cách để quay lại cuộc sống bình thường. Cố gắng lấp đầy khoảng trống do chiến tranh để lại.

Cô cũng đã rất cố gắng tìm kiếm mà, cô cay đắng nghĩ khi đến thư viện. Cánh cửa đôi mở ra để ánh sáng mặt trời tràn qua tầm nhìn của cô, chiếu vào khoảng trống giữa mấy chiếc kệ và rọi lên hoa văn cầu vồng của những cửa sổ kính màu sắc lung linh. Tia sáng rơi xuống người chàng trai ẩn mình trong dãy bàn xa xa phía sau thư viện, mái tóc sáng rực và cơ thể ẩn hiện trong bóng tối.

Trong suốt một năm qua, cô đã không ngừng tìm kiếm, nhưng thay vì tìm được bình yêu để cân bằng tâm hồn mình, tất cả những gì cô tìm thấy chỉ là điều đang xảy ra trước mắt...

Draco Malfoy. Áo len xanh, quần tây đen, đôi mắt nhắm nghiền. Sách vở rải rác quanh người anh ta và những dòng chữ viết tay vô cùng tỉ mỉ. Anh ta đang ngồi ở chính chiếc bàn mà cô ưa thích nhất trong tám năm theo học Hogwarts, khiến cảm xúc của cô luôn lên xuống giữa thất vọng và tức giận khi đến thư viện sau anh ta mỗi sáng. Trong vài tuần qua, Hermione bắt đầu tin rằng anh ta hẳn là người sống về đêm.

Hôm nay, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang nằm dài ra bàn của anh ta và gói bưu kiện chưa mở trên tay. Bà Pince vẫn chưa bận tâm đến việc kiểm tra hành vi của một trong hai học sinh lớn tuổi nhất Hogwarts năm nay, và có điều gì đó về hộp kẹo socola fondue bọc giấy đỏ Gryffindor cô đang cầm khiến cô thấy mình dũng cảm hơn. Nếu cô đã dám mang đồ ngọt xâm nhập vào lãnh thổ thiêng liêng của thư viện, thì cô cũng hoàn toàn có thể tiếp cận Malfoy.

Chỉ với một bước về phía trước, cô chặn đi tia nắng mặt trời lấp lánh những hạt bụi hiện đang chiếu vào khuôn mặt Malfoy. Ngay lập tức, mắt anh ta mở trừng trừng.

"Malfoy," cô nói, cơ thể đông cứng lại trong khi lòng can đảm như đang nhũn ra, khiến cô chùn bước muốn thoái lui.

"Draco," anh ta nói theo phản xạ, sau đó cũng tự mình sững sờ, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt xám bạc mở to, miệng anh đóng mở không tìm ra được lời giải thích. "Uhm— cứ gọi Draco thôi."

Hermione nuốt nước bọt. Họ đã từng nói với nhau nhiều hơn một lời trước đây chưa nhỉ? Cô không thể nào hiểu được lý do gì mình và anh ta lại gọi tên của nhau.

"Draco," cô theo bản năng đáp. Kìm nén cú sốc và lo lắng để quay trở lại ý định ban đầu. "Tôi đang tự hỏi - ờ, liệu tôi có thể - có thể ngồi ở bàn này không?"

Đến lượt Draco trông rất sốc. Những ngón tay của Hermione siết chặt lấy chiếc hộp đựng kẹo và cô nhìn ánh mắt anh ta lướt từ cô sang chiếc bàn rồi quay lại nhìn cô, một thứ gì đó gần giống như hoảng sợ đang nổi lên trên khuôn mặt nhợt nhạt. "Được thôi, ờ—tất nhiên," anh ta lắp bắp. "Có phải cô— cô đang muốn tìm gì hả?"

Hermione ngồi xuống đối diện với Draco. Mọi chuyển động giờ như bị đình trệ và không chút nào chắc chắn. Cô đã định thử một viên sô cô la trước khi bắt đầu học bài, nhưng bây giờ, một sự căng thẳng khó chịu đè nặng lên tay cô. Thay vào đó, cô tập trung vào việc lấy mực và giấy da ra, xem lại thời gian biểu học tập của mình. Thư giãn trong cảm giác thân thuộc dễ chịu của đệm ghế sau lưng và tầm nhìn ngoạn mục ra Hồ Đen mà chỉ chiếc bàn này mới có.

Cô quên bẵng đi hộp kẹo socola, bỏ qua nó để ưu tiên hoàn thành bài tập dịch cổ ngữ, rồi giọng nói của Draco cắt ngang sự thất thần của cô.

"Đó có phải là sôcôla không?" anh tò mò hỏi.

Hermione ngạc nhiên, giật bắn người lên. "Gì cơ? Ồ - cái này, ừ. Tôi không - Ý tôi là, tôi biết không được phép mang bánh kẹo vào thư viện, tôi chỉ - Tôi đã nhận được hộp kẹo bí ẩn này, và tôi chỉ nghĩ rằng nó, ừm, tôi không biết nữa, một niềm vui nho nhỏ thôi."

Draco nhướng mày và Hermione cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước câu trả lời chẳng đâu vào đâu.

"Chỉ một hộp kẹo này thôi mà cô coi là niềm vui ư?"

Cô càng đỏ mặt tợn và bắt đầu lo lắng xoắn ngón tay mình quanh dải ruy băng màu xanh lá cây. "Tôi không ... ý tôi là, tôi ..."

"Rốt cuộc là cô có vui không?"

Giờ đây, anh ta gần như đang mỉm cười, cô chợt nhận ra điều đó - thật là một nụ cười xa lạ kỳ quặc và đẹp trai đáng ngạc nhiên - trong khi cô lắp bắp để đáp lại. "Tôi vui thì sao chứ! Chỉ là - uhm, tôi thấy cô đơn, anh biết đấy, Harry và Ron không có nhiều thời gian rảnh để viết thư cho tôi, họ đang được tham gia khoá đào tạo Thần sáng cấp tốc. Ginny chỉ có thể gửi thư khi em ấy không phải di chuyển giữa các thành phố với đội Harpies. Những người khác ... Tôi chỉ - Tôi không quen được mấy người ở đây cả. "

"Cô không quen được mấy người ở đây á?" Anh có vẻ gần như kinh hoàng khi nghe khái niệm này. "Và hơn nữa, sôcôla ấy hả? Tôi tưởng niềm vui của cô là thúc đẩy thói quen đọc sách kinh khủng bằng việc mua sách mới thay vì nhận mấy hộp socola?"

Những ngón tay cô nghịch nắp hộp rồi đẩy chiếc hộp đã mở về phía anh ta. Kéo cuộc trò chuyện ra khỏi những điều cô không muốn thảo luận. Năm nay họ đã không còn là kẻ thù nữa rồi—uhm...mà thật khó để trở thành kẻ thù khi họ hầu như không hề gặp nhau, thế nhưng sự yên bình ít ỏi đó không đủ để thuyết phục cô giải thích rằng thói quen đọc kinh khủng của cô thực ra vốn là một phần của khao khát sử dụng tiếng Pháp để trở nên thông thạo hơn mức đối-thoại-một-cách-thảm-hại bằng tiếng mẹ đẻ của gia đình cô.

Thay vào đó cô nói, "Anh muốn thử một viên không?" Cố gắng kìm nén nỗi đau khổ đang dâng lên trong lòng một cách rõ ràng. "Bưu kiện nói rằng khi còn trong hộp chúng sẽ đông cứng nhưng khi anh cắn vào thì kẹo sẽ vỡ ra và tan thành sốt fondue ấm."

Trước lời mời của cô, anh ta không ngần ngại nữa. Giật lấy một viên socola, anh ta ném nó vào miệng và cắn xuống thật mạnh, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn của lớp vỏ giòn. Môi anh ta nở thành một nụ cười mãn nguyện và đôi mắt nhắm nghiền lại trong niềm hạnh phúc tuyệt đối.

"Ngon quá," anh ta kết luận, mở mắt ra nhìn cô, người đang nhìn chằm chằm vào anh. "Cô đã thử chưa?"

"Ờ— không, thực ra." Cô kiếm cớ để tránh ăn vặt trong khi anh ta quan sát mình chăm chú. "Tôi đang định để dành cho đến khi ôn xong bài vở ngày hôm nay. Tôi có bài tập Cổ ngữ từ tuần trước và nó— "

Cô dừng lại, chuẩn bị chấn chỉnh bản thân lần nữa, nhưng rồi Draco nhướng mày, không mấy ấn tượng. "Nó thế nào cơ?"

"Nó là một cơn ác mộng, thành thật mà nói là vậy, tôi không thể dịch xong nó và tôi vừa kiểm tra mọi bản dịch tồn tại trong thư viện nhưng chúng vẫn không có chút ý nghĩa nào!"

Draco cười khẩy, nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, sau đó ngay lập tức giơ cả hai lòng bàn tay lên trong một cử chỉ hòa bình. "Thành thật mà nói ấy, Granger, ăn đại một viên sôcôla đi. Và bài tập Cổ Ngữ đó không quá khó nếu cô biết mình nên tìm tài liệu ở đâu." Cô mở miệng đầy phẫn nộ chuẩn bị phản bác, thì anh ta chồm tới và đẩy gói kẹo về phía cô. "Cô nên tham khảo các bản khắc văn tự của Bryggen," anh ta nói thêm. Trở nên quá tự mãn so với sức chịu đựng của Hermione. "Bản Thế kỷ 14. Nếu cô hỏi, thì tôi phải nói rằng nó là một nguồn tài liệu phi thường đấy."

Les sucettes phosphorescentes - Kẹo Mút Phát Quang

*

Suy đi nghĩ lại thì, Hermione đáng ra phải biết rằng Draco rất xuất sắc.

Khi kỳ nghỉ đông đến, anh đã trở thành một người bạn lạ kỳ liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô vào thư viện mỗi sáng và thấy anh đang dụi mắt ngái ngủ, sửa sang lại mái tóc bù xù, nụ cười nhếch mép trở nên dịu dàng hơn bởi sự mệt mỏi của buổi sớm mai và những chồng sách họ cùng chia sẻ. Khi giờ ăn trưa đến, anh sẽ xếp mớ giấy ghi chú của mình thành từng chồng ngay ngắn rồi rời đi, lặng lẽ vẫy tay chào tạm biệt cô thật thân thiết, mọi thứ đều đặn diễn ra như thế, đến mức khiến cô thích thú không thể kiểm soát được. Sau đó, vào buổi tối, khi mặt trời ngày qua ngày lặn xuống hồ đen một sớm hơn, anh sẽ vẫy đũa phép thắp sáng những ngọn nến rải rác trong khu vực họ ngồi rồi mới đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình. Để lại mình cô, không còn cách nào khác phải cảm nhận rõ ràng sự quan tâm hết mức tự nhiên của anh dành cho mình khi anh biến mất trong màn đêm.

Họ không nói với nhau một lời nào trong phòng sinh hoạt chung - thành thật mà nói, cô hầu như chẳng bao giờ thấy anh trong ký túc xá - nhưng ở thư viện, dường như anh có những quy tắc khác. Cô hỏi anh về bài học biến hình mới nhất, và họ tranh luận về sự tồn tại và bản chất của những thực thể không tồn tại. Anh hỏi cô những môn cô đang ôn tập, và họ liệt kê tất cả những môn họ sẽ thi trong kỳ thi Pháp Thuật Tận Sức.

"Luật Pháp Thuật ấy hả?" Draco hỏi, và cô mỉm cười xác nhận.

"Chuyên gia độc dược à?" Hermione đoán ngược lại. Cô dừng lại, suy nghĩ về những lời tiếp theo trong khi anh gật đầu. "Tôi nghĩ anh có thể giúp tôi một chút với môn Độc dược," cô thừa nhận, phe phẩy cây bút lông trong khi nghĩ về bài học cuối cùng của mình với giáo sư Slughorn. Những học sinh còn lại trong lớp chắc chắn đã chú ý đến mấy bài thực hành kém xuất sắc của cô từ đầu năm cho đến nay. "Bên cạnh Cổ ngữ," cô tiếp tục, "đó là môn duy nhất khiến tôi đau đầu."

Anh không hề cười cô, hay phán xét, chỉ hỏi cô muốn gặp ở đâu để bắt đầu. Ngày hôm sau, khi bữa tối kết thúc, cô đưa anh đến một phòng học trống và anh giúp cô thực hành điều chế Chân Dược. Phất tay bỏ qua câu hỏi đầy ngượng ngùng của cô rằng liệu anh có cần làm gì khác hoặc đi đâu không, bởi vì anh dường như luôn rất bận.

"Tôi đã từng điều chế Đa quả dịch hồi 12 tuổi,'' Hermione nói khi anh bắt đầu những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt về kinh nghiệm độc dược trước đây của họ.

Tiết lộ này khiến anh sững sờ và ngừng giữa câu nói. "Đa quả dịch khi cô mười hai tuổi á?" anh hỏi. "Salazar ơi, hồi mười hai tuổi cô cần dùng Đa quả dịch để làm gì mới được?"

"Lúc đó bọn tôi cứ nghĩ anh là Người thừa kế của Slytherin.'' Hermione nói "Bọn tôi muốn dùng Đa quả dịch để giả dạng Crabbe và Goyle, cố gắng nói chuyện với anh trong ký túc xá Slytherin về phòng chứa bí mật. Tôi đã phải nghiên cứu rất nhiều - dành hàng giờ trong thư viện, trong khi Ron và Harry thậm chí chưa bao giờ bận tâm đến việc tôi có thể gặp khó khăn trong quá trình đó."

Cô bực dọc cắt mấy chiếc lông vũ Jobberknoll theo ngạnh rồi đếm chúng. Cau mày khi Draco nhẹ nhàng hất tay cô ra, rút ra chiếc lông khác, và chỉ cho cô một kỹ thuật mới để giữ được đỉnh đầu mềm mại của chúng.

"Điều đó vẫn cực kỳ ấn tượng," anh nói, khi hoàn tất quá trình làm mẫu của mình. Không hề tức giận về cuộc đột kích hồi năm hai như cô nghĩ. Hành động đó như thể anh chỉ muốn tránh né mọi chủ đề liên quan đến chuyện ngày xưa. "Cô không hề biết gì về thế giới phép thuật cho đến khi theo học Hogwarts, và trong hai năm, cô đã có đủ kiến thức để nghiên cứu tất cả mọi thứ liên quan trong khi lo sợ cho mạng sống của chính mình. Ấy là chưa nói đến thực tế rằng tôi chắc chắn cô là người đã nghĩ đến Đa quả dịch ngay từ đầu, và những người lớn trong lâu đài lúc ấy có khi phải thất bại ba lần trong mỗi một việc hỗ trợ những nghiên cứu của cô." Anh dừng lại để nhìn vào cái vạc, và Hermione nhìn chằm chằm vào vết hồng nhàn nhạt đang phủ qua gò má anh trong sự ngạc nhiên. Cô để cảm giác tự hào khi nghe lời khen ngợi chân thành, chu đáo hiếm hoi ấy tràn ngập khắp cơ thể mình. Có mấy ai từng bận tâm suy nghĩ về những gì đi kèm với cái danh hiệu phù thủy sáng giá nhất thế hệ ấy đâu...

"Nhìn xem, cô thấy nó đang chuyển qua màu tím nhạt chứ? Cô nên đợi cho đến khi nó chuyển hoàn toàn từ màu xanh sang màu hồng. Ngay lúc ấy, cô phải thêm lông vũ vào. Nếu cô chần chừ quá lâu, vạc thuốc sẽ không chấp nhận phép thuật bổ sung của nguyên liệu mới."

Cô ậm ừ đồng ý, ghi lại lời khuyên của anh trên tấm giấy da bên cạnh, tâm trí vẫn bị những lời nói trước đó xoay vần. "Làm sao anh biết chuyện các giáo sư thường hạn chế hướng dẫn những học sinh gốc Muggle?" Hermione hỏi.

Draco do dự, rồi nhún vai. "Bọn tôi buộc phải viết thư cho những pháp sư phù thủy gốc Muggle từ Azkaban," anh giải thích. "Bọn tôi cũng đọc rất nhiều sách về chủ đề này. Một phần của chương trình phục hồi năng lực pháp thuật của Bộ. Tôi đã được chỉ định viết thư cho một pháp sư nhà Ravenclaw— Anh ấy làm việc như một phần của nhóm phân phối độc dược tại bệnh viện Thánh Mungo, giúp điều chế thuốc chữa bệnh cho họ."

Vạc thuốc chuyển sang màu hồng và ngay lập tức Hermione hất tung những sợi lông vũ mà họ đếm kỹ càng vào trong vạc. Draco đưa cho cô muôi khuấy và cô bắt đầu khuấy những vòng tròn thật cẩn thận, quá lo lắng về việc đếm số vòng để thử dùng phép thuật thay thế.

"Anh ấy là người đã truyền cảm hứng cho tôi theo đuổi pha chế độc dược chuyên nghiệp," Draco tiếp tục. "Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều. Thực ra, bọn tôi cũng đã từng viết về cô một chút."

Hermione khuấy xong và bắt đầu một bùa hẹn giờ với đũa phép của mình. Những con số màu xanh lam chiếu sáng căn phòng tối trong khi cô quay lại bàn và nhìn anh đầy tò mò. "Thật à?" cô hỏi, đọc lại hướng dẫn và tìm kiếm các thành phần tiếp theo trên bàn. Cố gắng giữ bàn tay mình bận rộn để không làm gián đoạn anh với hàng tá câu hỏi và làm hỏng toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

"Đúng vậy," Draco nói, trao cho cô những chiếc rễ cây khác nhau để cô tự mình thực hành phân biệt. "Tôi đã hỏi anh ấy cách tốt nhất để xin lỗi cô, và—"

Cô kết thúc việc phân loại và mạnh mẽ nhìn lên trong khi hơi thở của anh thắt lại. Anh đang ở phía bên kia chiếc bàn nghịch đũa phép. Đưa tay lướt trên thân đũa nhẵn nhụi và bồn chồn cử động theo một cách cô chưa từng nhìn thấy ở Draco Malfoy trước đây.

"Tôi đã định viết một lá thư," anh tiếp tục, sau khi cô quay lưng lại với anh và quay lại bàn. Cuộc trò chuyện ấy đã bắt đầu rồi, cô thầm nghĩ khi bắt đầu cắt mấy chiếc rễ đã chọn. Họ chưa bao giờ nói về chuyện gì riêng tư trước đây, nhưng bây giờ, họ đang nói về cuộc chiến. Có một cảm giác bất ngờ nhẹ lướt qua cơ thể cô khi nhận ra điều đó, cảm giác ấy nhấc bổng cô lên và khiến cô cảm thấy như thể mình đang bay vào một không gian khác.

"Tôi đã định viết một lá thư, nhưng anh ấy gợi ý rằng có lẽ tốt hơn hết, tôi nên gặp cô trực tiếp khi nói chuyện này. Tôi đã nói với ảnh tôi không thể nào tưởng tượng ra viễn cảnh cô đồng ý nói một lời với tôi. Ảnh không bỏ cuộc, và đề nghị tôi suy nghĩ thực hiện điều đó trong năm học. Cố gắng xin lỗi cô, và nếu tôi thực sự vẫn không thể làm được suốt một năm học thì tôi có thể viết thư cho cô sau. "

Sau đó, anh đến bên cô, bước chân nhanh và nhịp nhàng, bóng anh đổ qua cánh tay đang chuyển động của cô khiến cô dừng lại. "Có một cách tốt hơn để cầm dao," anh nói. Nắm lấy mặt trước của lưỡi dao trong khi vai anh chạm vào vai cô, những ngón tay đầy vết chai phủ qua bàn tay nhỏ bé để chỉnh lại cho đúng. "Đối với những chiếc rễ này, trước tiên cô nên nghiên dao lại, để lưỡi dao đâm xuyên qua phần dày nhất. Theo cách đó, vết cắt sẽ sạch hơn và phần nước ở hai bên rễ cây sẽ ở yên trong ngăn của nó. Cắt theo cách của cô - cũng được, nhưng sẽ kém hiệu quả hơn."

Hermione cố gắng hết sức khẽ gật đầu. Cô hít vào mùi hương tinh tế của thứ mà cô đoán chắc là một loại nước hoa cực kỳ đắt tiền, và để hương thơm gỗ mộc thoảng qua khắp cơ thể cô đến tận nơi đầu ngón tay họ đang chạm vào nhau.

"Mặc dù vậy, giờ chúng ta đang ở đây," anh tiếp tục, và sau đó cơ thể anh ta ngã về phía sau, dựa vào thành bàn. Mắt anh dán chặt vào tay cô. "Tôi có lẽ nên nói với cô lời xin lỗi ấy. Tôi thực sự rất xin lỗi. Về rất cả mọi điều. Tôi thật sự cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Có lẽ là từ năm học đầu tiên, tôi đoán vậy. Khi tôi thô lỗ với cô trên tàu, và lúc tôi khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ trong khi cô chỉ vừa mới đến đây, và cả khi tôi gọi cô- " anh dừng lại, và Hermione cứng người "- gọi cô bằng từ ngữ đó. Tôi xin lỗi đã mong muốn cô phải chịu những điều không ai xứng đáng chịu đựng. Lạy Salazar, danh sách vẫn còn dài quá— tôi xin lỗi vì tôi đã để lũ Tử thần Thực tử vào Hogwarts, vì đã gia nhập với bọn chúng ngay từ đầu, và nhất là khi cô đến— "

Giọng anh đứt quãng và Hermione đặt con dao xuống với một tiếng cạch thật mạnh. "Đủ rồi," cô nói. Khi anh mở miệng, đôi mắt không nhìn cô và vẫn cố gắng tiếp tục, cô bực bội răn đe. "Thực sự đấy, vậy là đủ rồi. Tôi tha thứ cho anh. Tôi hiểu mà. Lúc ấy anh chỉ là một cậu bé. Tất cả chúng ta đều chỉ là những đứa trẻ trong cuộc chiến phi nghĩa đó. Anh không biết gì về Muggles, nhưng tôi cũng không thể nào hiểu về cách nuôi dạy của những gia đình thuần chủng. Anh đã đúng về việc các giáo sư thường hạn chế hỗ trợ chúng tôi trong quá trình hòa nhập— thế giới phép thuật vốn không sẵn sàng đón nhận những người như chúng tôi trở thành bạn bè."

"Dù là như vậy-" anh toan đáp lại, và Hermione đưa tay lên. Tay cô chạm vào cổ tay áo của anh, cuối cùng, anh ngước lên nhìn cô. Đôi mắt xám bạc hằn đầy nét mệt mỏi. Cô tự hỏi liệu chúng có phải chỉ mới bắt đầu gần đây hay không, hay liệu cô phải mất đến vài tháng để nhận ra chúng. Mãi đắm chìm trong nỗi khổ tâm của riêng mình mà không hề chú ý đến anh.

"Dù vậy, mọi chuyện trong quá khứ sẽ không thể nào thay đổi," cô nói. Giọng cô chắc nịch. Và anh đã khác rồi, cô thầm nghĩ. Draco Malfoy đang ở đây, cùng với cô, đang giúp cô luyện tập điều chế độc dược, mặc dù vạc Chân dược này rất có thể sẽ lãng phí vì cuộc trò chuyện họ đang cố tiếp tục. Bên cạnh đó, anh còn là một người có khả năng trò chuyện đáng ngạc nhiên. Một người bạn học tập tốt hơn cả Harry và Ron, một người có thể thách thức vô vàn lập luận của cô và khuyến khích cô đặt câu hỏi về mọi thứ. Cô sẽ nhớ những cuộc tranh luận của họ lắm khi họ rời khỏi Hogwarts.

"Tất cả chúng ta khi ấy, chỉ đang cố gắng sống sót. Và đúng vậy - anh đã đi quá xa khi còn nhỏ. Nhưng hiện tại anh biết rõ mình nên làm gì. Và chúng không cần thiết phải kéo dài hận thù chia rẽ thêm nữa, cuộc chiến nên bị đưa vào dĩ vãng rồi."

Khi cô sắp sửa chuyển sang bài ca về sự bình đẳng và thống nhất thời hậu chiến thì có một tiếng kêu nhẹ vang lên từ phía bên kia căn phòng và một con cú tuyết - con cú tuyết của cô, cô suýt thì nghĩ thế - bay qua cửa sổ đang mở rồi đáp xuống chiếc bàn bên cạnh.

"Đó là—" Draco lên tiếng.

Cô gật đầu, và gỡ bưu kiện khỏi móng vuốt của con cú. Ngay lập tức, cô bắt đầu dùng mọi bùa chú kiểm tra mình đã thuộc nằm lòng. "Đúng vậy, đó là con cú thường gửi quà cho tôi. Tôi vẫn chưa biết tên của nó." Cô nhìn con cú và nở một nụ cười hiền lành. "Xin lỗi em, chị không có bất cứ thứ gì ăn được cho em ở đây. Lần sau nhé? Lần sau chị sẽ lấy cho em một món gì đó thật ngon."

Khi con cú bỏ đi, Hermione quay sang Draco và nâng gói bưu kiện lên lên. Cô vẩy đũa dọn dẹp vạc Chân dược, tại thời điểm này, họ đã bỏ lỡ thời gian không chỉ thêm rễ cây mà còn một số thành phần khác, cô đã để đồng hồ chạy quá ít nhất hai lần so với dự kiến. Cô cho rằng bài học của họ có thể đợi một ngày khác.

"Muốn mở nó không?"

Draco khẽ mỉm cười nhưng lắc đầu. Vẫn còn điều gì đó rất mệt mỏi ở anh, một gánh nặng cô đơn mà anh đang một mình gánh chịu, nhưng Hermione sẽ không buộc anh nói ra. Đau buồn không bao giờ đơn giản như cái định nghĩa nông cạn của nó, cô sâu sắc thấu hiểu điều này. Đó là một phần lý do tại sao cô vô ý đem lòng yêu những bưu kiện ngọt ngào bí ẩn vẫn theo cô chừng ấy thời gian, cô trân trọng những yêu thương chu đáo khiến cô mỉm cười, vì sự tử tế còn sót lại đâu đó trên thế giới.

"Cô mở đi," anh nói. "Dù sao thì nó cũng dành cho cô mà."

Cô kéo sợi dây xanh ra khỏi gói hàng. Bên trong là một hộp hình trụ nhỏ, chạy dọc thân hộp là các sọc đen trắng xen kẽ nhau và một dòng nhãn hiệu màu bạc trang nhã. Hermione nâng khối trụ lên để nhìn rõ hơn khi Draco nghiêng người lại gần. "Les sucettes phosphorescentes," cô nói, và anh ậm ừ đáp lại. "Kẹo mút phát quang trong bóng tối," cô dịch ra, "anh có muốn một cái không?"

Cái nhìn ái ngại mà anh đáp lại đủ để khiến cô mở nắp hộp ra ngay lập tức - và sau đó cô kêu lên trong niềm vui thích trẻ con thuần khiết.

"Draco— nhìn này!"

Anh nhìn đi nhìn lại giữa chiếc hộp lúc này đang bùng nổ từng chùm ánh sáng màu sắc rực rỡ và vẻ mặt kinh ngạc của cô gái trước mặt. Bối rối vì niềm vui sướng phấn khích của cô có thể đến từ một thứ đơn giản thế này.

"Nghiêm túc đấy à?" anh nói, nhưng nụ cười ngờ nghệch vô tình len lén thoát ra khỏi môi anh chỉ khiến cô cười toe toét hơn.

"Chờ đã, anh cũng ăn đi!" cô nói, rút ra một que kẹo ngẫu nhiên. Họ bóc kẹo ra cùng lúc, lớp vỏ bọc trong suốt bị kéo nhàu nhĩ và tiếng xé toạc đồng bộ hoàn hảo vang lên. Khi lớp vỏ được mở ra, ánh sáng của viên kẹo đạt đến cường độ tối đa, và đôi mày của Hermione nhướng lên vì ngạc nhiên khi thấy ánh sáng đỏ chạy dọc trên gò má Draco, nhuốm lên mũi và cằm anh. "Nhìn kìa! Anh..." cô chỉ que kẹo mút của mình vào mặt anh, và đột nhiên má anh tách ra thành nửa vàng, nửa đỏ, và anh quay người tránh khỏi ánh sáng, cười ngặt nghẽo như cô.

"Chờ đã— mắt tôi!"

"- trời ơi, tôi rất xin lỗi! Anh có-"

"—Được rồi, tôi ổn! Hãy ăn kẹo của cô thay vì vẫy nó vào mặt tôi như một kẻ điên- " họ nếm thử món kẹo của mình và sau đó mở miệng tiếp tục "—nó hơi cứng để— "

"Miệng anh kìa!" Hermione rít lên, và sau đó cả hai cười nghiêng ngả mà không cần giải thích gì cả, hai chiếc lưỡi thè ra trêu đùa đang rực rỡ ánh sáng sắc màu trong khi những que kẹo mút lập loè phát quang trong đêm tối.

Boomerang bonbons

*

Vào tháng 1, nhãn hiệu của các gói kẹo chuyển từ tiếng Pháp sang tiếng Anh.

Hermione nhìn chằm chằm vào thiết kế bao bì với hai mảng màu hồng và xanh lá cây bắn tung tóe trên mặt trước và trung tâm của chiếc hộp nhỏ hình khối, sau đó, cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cô có thể triệu hồi con cú bí ẩn của mình trong ánh hoàng hôn. So với mấy đám mây màu tím và hồng nhạt xen giữa màu xám ảm đạm, gói kẹo trên tay cô trông thật sặc sỡ xa hoa. Thậm chí còn lạc lõng hơn cả bức thư dài ngớ ngẩn nằm trên giường cô.

Đây là bức thư đầu tiên Harry gửi cho cô kể từ kỳ nghỉ đông, và Ron dường như quyết định mình sẽ chỉ ghi vài dòng lời nhắn vào cuối những đoạn văn của Harry cho đơn giản, thêm một đoạn "Tái bút: bọn mình sẽ nhớ bồ trong kỳ nghỉ. Bồ có chắc là bồ không muốn tham gia cùng bọn mình không? Hôm trước bọn mình vừa nói với chú Kingsley về bồ."

Bức thư đến cùng với gói quà trong bữa sáng hôm nay. Lúc đầu, cô cứ nghĩ rằng có lẽ cuối cùng những lương y đã trả lời cô - rằng họ đã có những tiến triển quyết định đối với trường hợp của cha mẹ cô - nhưng thay vào đó, nó lại mang nét chữ lộn xộn của Harry. Bồ ấy hỏi xem cô có khoẻ không, nhắc nhở cô không nên học hành quá sức, phân vân liệu bồ ấy có thể đến thăm cô không, và cô có bạn bè mới nào trong năm nay chưa.

Cô vẫn chưa viết ra một câu trả lời nào, nhưng dòng chữ nhắc đến những người bạn mới khiến cô mỉm cười thích thú với tờ giấy da. Harry sẽ trả lời như thế nào nếu cô nói với bồ ấy rằng trong cả một lâu đài học sinh, cô đã làm bạn với Draco Malfoy?

Draco Malfoy, người đã giật hộp kẹo từ cô vào buổi sáng, thử vài viên, và sau đó trộm cả gói đi. Anh vô hiệu bùa triệu hồi của cô rồi chạy đến Đại sảnh đường ngay trước giờ ăn trưa, việc đó có hiệu quả tức thì, đảo lộn xu hướng tham công tiếc việc của cô và ép cô đi ăn trưa.

Khó khăn lắm cô mới lấy lại được gói kẹo từ anh, hơi thở khò khè kết hợp giữa cơn giận dữ và tiếng cười phẫn nộ. Ngồi xuống với một gói hàng có màu sắc nổi bật ở dãy bàn nhà Gryffindor chẳng giúp gì thêm được cho cô; các học sinh khác đã ồ lên muốn xem cô đang cầm thứ gì, họ nói rằng mặc dù bên trên gói kẹo có nhãn hiệu của Tiệm Công Tước Mật, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy nó bày bán trên kệ trước đây. Tuy nhiên, khi mấy cậu nhóc năm ba mở hộp kẹo đựng Boomerang Bonbons— khiến mấy viên socola lao khỏi hộp bay quanh sảnh đường, bọn trẻ nhảy lên và há miệng, cố gắng chặn đường bay parabol của chúng —cô đã cho phép mình mỉm cười, khúc khích, thậm chí bật cười nắc nẻ.

Tiếng gõ cửa phòng làm gián đoạn suy nghĩ lơ đãng của cô với chiếc hộp đựng kẹo nhàu nát. Mở một viên sôcôla còn lại bên trong ra, cô hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi cần lấy lại cuốn sách tham khảo của mình," Draco nói khi anh bước vào ngưỡng cửa. Hôm nay, anh mặc quần jean muggle, một phát minh Hermione giới thiệu với anh trong những ngày nghỉ lễ, và cô phải ngăn bản thân nhìn chằm chằm vào anh quá lâu với ánh mắt tán thưởng. Cô bắt đầu lo ngại về cái cách lòng tôn trọng mình dành cho anh dần phát triển, từ quá trình thảo luận học tập hấp dẫn đến một tình bạn thân thiết đầy nguy hiểm.

"Quyển sách sáng hôm kia ấy? Quyển cô mượn tham khảo cho môn Bùa chú?" anh tiếp tục.

"Cụ thể là quyển nào mới được?" cô hỏi, cố gắng che đi sự chú ý sai chỗ của mình trong khi anh khịt mũi đáp lại, nhìn quanh phòng. Trong nhận thức muộn màng, cô chợt nhớ ra đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của cô, và căn phòng như đang trong một cơn lốc tồi tệ vô tổ chức, khắp nơi đều lộn xộn. Đây nhất định không phải là cách mà cô muốn thể hiện mình với anh, cô biết rõ khuynh hướng hoàn hảo từ bé của anh.

"Quyển Bùa chú Chiếm đoạt và Lôi kéo," Draco nói. "Của Cyneric Gladwine. Ấn bản thứ ba. Có phương pháp nào tìm ra nó trong mớ hỗn loạn này không?"

Hermione đỏ mặt, vẫy tay điên cuồng trong một nỗ lực vô ích để ngăn Draco tiếp tục đi sâu vào. "Ôi, đừng—" cô bắt đầu, nhưng Draco lại tiếp tục lướt qua mấy chồng sách khác.

"Bản tổng hợp độc dược của Bronsone. Những loại thuốc độc nhất. Ah, vậy chồng này là sách độc được. Còn bên này thì sao— " tại đây, anh dừng lại để kéo ra một quyển sách dày nặng nề, rên lên đủ lớn để chứng minh nỗ lực cực khổ của mình. Hermione nhìn chằm chằm qua vai anh đầy cảnh giác. "Số học huyền bí," anh kết luận. "Có quyển nào ở đây không phải là sách giáo khoa không thế? Và cô đã làm mất quyển Bùa chú Chiếm đoạt và Lôi kéo của tôi chưa? Một bùa triệu hồi không tìm được nó à? Accio—"

"Đừng!" Hermione ré lên cắt đứt lời anh. Anh bối rối nhìn cô.

"Sao thế?" anh hỏi. "Cô đã ếm bùa chống triệu tập lên phòng à?"

"Không, nhưng—" cô dừng lại, bước qua một chồng nhỏ tiểu thuyết muggle "—nếu quyển sách đó nằm ở cuối một chồng sách, toàn bộ chồng sách sẽ bị lật tung lên và sau đó tôi sẽ phải mất hàng giờ để sắp xếp lại. Ồ! Có một chồng sách bùa chú ở đây này, đợi một lát— "

Một khoảnh khắc bình yên lướt qua khi cô đến cạnh chồng sách bùa chú. Cô đọc qua các tiêu đề trong khi có tiếng lật giở trang sách ở đâu đó phía sau cô. Rồi anh tiếp tục, "Toàn bộ số sách này thực sự là của cô à? Mà nhân tiện, có thể cho tôi thêm một viên socola nữa không?"

"Đúng vậy, toàn bộ là sách của tôi," cô xác nhận. "Chúng được thu thập sau nhiều năm đi học và trong cuộc chiến để phù hợp với nhu cầu tìm kiếm thông tin của bọn tôi. Ồ và không nhé, đừng hòng tôi cho anh thêm một viên kẹo nào. Để anh biết rằng hành động nhỏ của anh trước bữa trưa đã gây ra một mớ hỗn loạn tại bàn Gryffindor. Tôi không nghĩ mình có nổi một giây phút bình yên nào để mà ăn trưa."

"Này, để tôi nhắc cho cô nhớ, hành động nhỏ của tôi hôm nay đã giúp cô nhấc đít khỏi thư viện và đi ăn trưa sớm lần đầu tiên sau hàng tháng trời." Cô quay lại kịp lúc để nhìn thấy cái bĩu môi trêu chọc của anh. "Hơn nữa, không phải cô là người gọi sôcôla là niềm vui à? Còn gì vui hơn chen lấn với một đám trẻ mười ba tuổi để chặn mấy cái kẹo boomerang bay tứ tung đây?" Anh phớt lờ âm thanh nghi ngờ hậu quả của cô rồi khịt mũi. "'Những cải tiến của các loại thuốc giải độc: Hướng dẫn bổ sung trong quá trình điều chế.' Quyển sách này trăm phần trăm toàn thông tin rác rưởi, cô biết không? Claye và Maxwells thậm chí còn không có một chút ý tưởng nào về tầm quan trọng của các chất độc khác nhau trong việc điều chế thuốc giải độc. Cô nên thử quyển Thực vật và Động vật giải độc của Aapti Thaman, nó mô tả tốt hơn nhiều về vai trò của cây cà dại hoa vàng— "

"Aha!" Hermione kêu lên. Giật quyển sách bùa chú của Draco lên và ngay lập tức trông đầy tội lỗi. "Xin lỗi— tôi không cố ý cắt lời anh. Ừmmm, tôi thực sự có quyển Thực vật và Động vật giải độc ở đâu đó trong này—"

"—Thôi bỏ đi, tất nhiên là cô có rồi—"

"—Tôi chỉ không biết mình đã xếp nó ở đâu, tôi vừa dùng nó vào đêm hôm trước để hoàn thành bài tập của giáo sư Slughorn. Thôi vậy, tôi tìm ra sách của anh rồi này. Đây."

Cô đưa quyển sách bùa chú nhỏ màu tím cho Draco và lại nhận ra gói kẹo nổi bật nằm trên giường mình. "Ồ— Draco — đợi đã. Anh có đến Tiệm Công Tước Mật thường xuyên không?"

Anh cầm lấy cuốn sách, bối rối nhìn cô. "Có, sao vậy?"

"Mấy cậu nhóc nhà Gryffindor hôm nay nói với tôi gói kẹo này vốn không được bày bán ở Tiệm công tước mật." Cô không nghĩ đó là sự thật, bọn trẻ có thể chỉ liếc qua cửa sổ trưng bày, hoặc nhìn chưa đủ kỹ, nhưng cô cho rằng hỏi thêm một người thì cũng không đau đớn gì. "Anh có từng thấy qua nó chưa?"

"Ồ." Anh cầm gói kẹo lên và nhìn kỹ vào bao bì. "Tôi không chắc lắm. Có lẽ nó chỉ phát hành sớm với số lượng ít." Anh nhếch môi tiếp tục. "Người hâm mộ bí mật của cô có những đặc quyền gì đây nhỉ? Có lẽ cô nên gửi cho người nọ một tin nhắn và cho người ta biết là tôi cũng muốn được tặng kẹo."

Hermione mở to mắt. "Oh— chúa ơi, tôi quên mất—" cô vội vàng chạy sang phía bên kia giường và đào bới xuyên qua đống đồ trên tủ đầu giường "—Tôi đã mua một gói kẹo muggle tuần trước, tôi còn định sẽ gửi chúng trở lại với con cú hôm nay như một lời cảm ơn nhưng sáng nay lại quên béng đi mất—"

"Cô mua kẹo Muggle tặng người đó hả?" Draco hỏi. Đôi mắt anh mở to, tay buông thõng bên hông, cuốn sách rơi xuống ga trải giường. Cô nhíu mày bối rối nhìn anh.

"Đúng vậy, có vấn đề gì không? Tôi chỉ coi chúng như một món quà nhỏ để đáp lại lòng tốt của người ấy thôi. Tôi thực sự thích những món kẹo đã được nhận, anh biết đấy. Tôi đã nghĩ nếu đến cuối năm người gửi vẫn không tiết lộ danh tính, tôi có thế gửi lại một bức thư để hỏi xem." Cô dừng lại, vẻ kinh hoàng của anh khiến cô trở nên khó chịu. "Đó không phải là một ý kiến ​​hay hả? Tôi có nên... "

"Không, không, nó là một ý tưởng tuyệt vời!" anh vội vàng nói. "Chỉ có điều, tôi chưa bao giờ ăn kẹo muggle trước đây." Cô bối rối nhìn phản ứng khó hiểu dần biến mất khỏi khuôn mặt anh. "Cô nghĩ tôi có thể ăn thử một ít không? Tôi phải ra ngoài trong một phút nữa, và tôi nghĩ mình xứng đáng nhận được phần thưởng vì đã chịu đựng nỗ lực vô tổ chức thảm hại của cô trong quá trình chờ lấy lại quyển sách—"

"Ôi, anh yên lặng chút đi nào," cô cắt ngang, nhưng sẵn lòng lục tung mấy chiếc lọ và hộp khác nhau để tìm thứ gì đó đựng kẹo. "Chuyện anh khăng khăng liên tục biến mất không một lời giải thích mỗi đêm vốn không phải là lỗi của tôi. Dù sao thì, đây— "cô rút một thanh sôcôla nhỏ đặc biệt được gói trong một lớp giấy có hình hoa màu xanh lá cây "—không hẳn là màu xanh Slytherin, nhưng anh đã bao giờ thử kẹo socola bạc hà chưa?"


All-in-one kit: Chocolate Architecture - Bộ tích hợp kiến trúc socola

*

Bức thư mà cô mong đợi cả năm đã đến vào một cuối tuần trước đêm dạ vũ Valentine, và vị lương y đã viết rất dài. Họ đưa ra những lời giải thích chi tiết và logic cẩn thận mà Hermione cố gắng gom tất cả sự trân trọng vào nỗ lực ấy. Hồi mùa thu, cô đã tự hứa với bản thân rằng cô sẵn sàng sống chung với thất bại, cô sẽ luôn nhớ rằng cha mẹ mình đang hạnh phúc và vẫn còn sống, chỉ mỗi một điều đó thôi đã đáng để cô biết ơn mọi thứ rồi. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần cho kết cục này.

Thế nhưng sự điềm tĩnh mà cô dự định sẽ giữ lấy ban đầu, dần trượt khỏi linh hồn cô như cát chảy qua kẻ tay. Đầu tiên, là bằng cách khóc, cô cuộn tròn ôm lấy mình, giả vờ vẫn còn đang ngủ vào lúc tám giờ sáng khi Draco gõ cửa gọi cô như một thói quen - "Granger, đọc sách thế đủ rồi!" — cô vờ như không nghe thấy anh, nằm bất động trong nhiều giờ sau đó. Khi nước mắt đã khô và xương cô đau nhói vì nền đá, cô thu thập sách giáo khoa môn Biến hình rồi đặt chúng lên giường. Cố gắng bắt đầu bài luận mới nhất và lãng phí một lượng giấy da nhiều hơn cô có thể tính được với vô số lần đặt bút thất bại cùng những vết mực lấm lem.

Draco thử gõ cửa một lần nữa vào giờ ăn trưa. "Hermione," anh gọi, và cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ để sự yên lặng đáp lại lời anh. Cô ngắm nhìn làn tuyết rơi và nghĩ về trận bão tuyết cuối cùng mà cô ở bên cha mẹ, ôm ấp nhau bên dưới lớp chăn xem lại Kiêu hãnh và Định kiến ​​lần thứ mười. Cô sẽ không bao giờ được uống sôcôla nóng rồi cười đùa với mẹ vì anh chàng Darcy ấy nữa, cô thầm nghĩ; vậy nên tại sao cô lại phải đi ăn trưa, nở nụ cười nhạt nhẽo với những người xa lạ và nhâm nhi cốc nước cam xoàng xĩnh cơ chứ.

Tiếng gõ dừng lại sau vài phút. Hermione leo ra khỏi giường quay trở lại ngồi trên sàn nhà, lần này, cô nhìn chằm chằm vào những ký tự Cổ ngữ, để mặc thời gian liếm qua những nứt vỡ mà nỗi đau ghi khắc vào lồng ngực cô. Cô hoàn toàn bất động ngay cả khi con cú tuyết quen thuộc đến bên cô từ ô cửa sổ, lướt qua ánh hoàng hôn và để lại những vệt tuyết ướt lạnh trên giường mình. Cô nhìn nó hạ cánh rồi nhảy vụt tới chỗ cô, dụi mỏ vào người cô cho đến khi cô bật ra một tiếng cười yếu ớt đẫm nước mắt. Với đôi tay vụng về, cô gỡ gói quà lớn ra khỏi móng vuốt của nó rồi trìu mến vuốt qua những sợi lông vũ.

"Hãy gửi cho chủ của em lòng cảm kích của chị, nhé?" cô nhẹ nhàng nói, và sau đó bắt đầu tháo những sợi dây xung quanh tờ giấy gói màu nâu. Cô tự hỏi liệu bên trong có điều gì đủ sức khiến cô mỉm cười không. Cô lo sợ rằng ngay cả truyền thống mới hình thành này cũng sẽ bị hủy hoại bởi mất mát của chính mình.

Lớp giấy gói bên trong mang một màu trắng lấp lánh lung linh. Huyền ảo xinh đẹp như những hạt tuyết rơi bên ngoài. Nhãn hiệu quen thuộc của tiệm Công tước mật cười toe toét với cô, mấy chữ cái như đang phản chiếu sáng lên một bùa chú đi kèm và thậm chí dải ruy băng màu xanh lá cây dường như cũng đã được tăng thêm ánh nhũ bạc. Hermione lướt ngón tay dọc theo tên món kẹo và cắn môi. BỘ TÍCH HỢP KIẾN TRÚC SOCOLA: XÂY DỰNG NGÔI NHÀ TRONG MƠ CỦA RIÊNG BẠN, SAU ĐÓ HÃY ĂN NÓ TỪ NỀN MÓNG ĂN LÊN.

Hermione khẽ cười khúc khích trước hình ảnh chuyển động trên vỏ hộp: một cô bé và một cậu bé, cúi xuống bàn gặm lấy những tháp pháo từ một lâu đài sôcôla khổng lồ. Cô kéo nắp hộp ra, tò mò nhìn vào bên trong. Bên trên khoảng một chục tấm sô cô la vuông có một mảnh giấy da nhỏ được đặt cẩn thận. Tiêu đề viết: HƯỚNG DẪN và bên dưới thông báo cho Hermione rằng cô sẽ không cần dùng bùa chú, ngôi nhà socola có thể được xây đi đắp lại cho đến khi cô hài lòng.

Cô quấn lấy nó từ lúc chiều tàn cho đến tận khi tối mịt. Vài giờ sau quá trình xây dựng, cô chợt nhận ra mình đang lần nữa làm sống lại phiên bản ngôi nhà thời thơ ấu: những lọ hoa trên lò sưởi, đèn chùm treo ở sảnh chính, cầu thang bên phải lối vào. Thư phòng được vây quanh bởi những tủ sách cao từ trần đến sàn, cô dành thời gian để cắt từng lát sô cô la thành từng quyển tiểu thuyết một. Phòng ngủ của cô, có chiếc ghế bập bênh cũ của mẹ, nơi cô thường ngồi và nhìn chằm chằm vào con mèo nhà hàng xóm đang rình mò sân sau. Phòng của bố mẹ cô và căn phòng thay đồ cô từng lạc trong đó khi còn nhỏ, nơi cô được tìm thấy sau khi khóc hàng giờ liền.

Hôm nay cô cũng đã khóc hàng giờ liền. Cô vẫn đang khóc, nhưng hầu như không nhận thức được điều đó, cho đến khi một tiếng gõ cửa mạnh khác vang lên khắp phòng. Hermione ngước nhìn lên, cô thấy màn đêm bên ngoài đã tối đen như mực, căn phòng của cô giờ đây được chiếu sáng bởi ánh sáng màu cam dịu nhẹ của những ngọn lửa chuông xanh cô đặt xung quanh phòng. Với một cử chỉ vội vàng, cô gạt nước mắt, thoáng chốc tự hỏi liệu trong phòng có chiếc gương nào để cô kiểm tra chính xác vẻ ngoài khủng khiếp của mình hay không.

"Hermione, cô còn thức không vậy?" Draco hỏi. "Tôi có thể nhìn thấy đèn sáng qua khe cửa - tôi vào được không?"

Hiện tại, cô đang tạo hình những bông hoa socola bằng đũa phép của mình. Dành để trang trí đường lái xe cho thật trang nhã. Sau một lúc, cánh cửa mở ra và Draco tiến vào trong, do dự chỉ một tích tắc cho đến khi mắt anh điều chỉnh lại, nhìn thấy Hermione đang ngồi trên sàn.

"Chào," cô nói. Khẽ liếc lên như nhìn anh nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào ngôi nhà socola trước mặt. Cô hy vọng anh sẽ không bình luận gì về đống giấy da và sách giáo khoa lộn xộn hiện đang nằm ​​rải rác trên giường và sàn nhà, rồi vội vàng hít vào một hơi thở nhẹ nhõm vì sự yên tâm trầm ổn mà nụ cười của anh đang mang lại.

"Chào cô ấy!" anh nói. Vẫn đứng ở ngưỡng cửa. "Đã quá nửa đêm rồi."

Cô hoàn thành các bông hoa và bắt đầu với hàng rào. Lòng cô thầm ước anh sẽ bước vào phòng, mà quá hèn nhát để yêu cầu anh làm vậy.

"Hôm nay cô có ăn gì chưa thế?" anh tiếp tục.

Việc đục lỗ vào những cọc hàng rào khó hơn cô nghĩ. Cô nhún vai với anh rồi tiếp tục chiến đấu với công trình của mình.

Bước chân của anh nặng nề tiến về phía cô, rồi anh thả mình xuống sàn. Cô lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm trong khi anh lấy vài thanh sôcôla cuối cùng, bẻ ra một miếng nhỏ trong góc để thử.

"Tôi có để dành bữa tối cho cô," anh nói. Cô không đáp lại. Cô sẽ lại bắt đầu khóc nếu cô nghĩ quá nhiều về việc ngày hôm nay anh đối xử với cô tốt thế nào. Gõ cửa trước mỗi bữa ăn, nhận ra cô đang cần không gian riêng, và bây giờ còn để dành bữa tối của cô nữa.

"Bữa sáng nay thiệt tệ lắm, họ quên xi-rô và món bánh kếp thì thật kinh khủng khi thiếu nó. Mấy đứa năm nhất nhà Hufflepuff đã cãi nhau trong sảnh đường, giáo sư McGonagall đuổi tất cả bọn tôi ra ngoài sớm để giải quyết chúng. Sau đó, giáo sư Flitwick giao cho chúng ta một bài luận dài môn Bùa chú. Bằng cách nào đó, họ cho rằng chúng ta cần phải học bài và làm bài tập nhiều hơn, trong khi ôn tập cho kỳ thi NEWT hành chúng ta chết lên chết xuống. Tôi đếch quan tâm đến bùa giam hãm và những điểm tương đồng hay khác biệt trên lý thuyết của chúng so sánh với bùa bất khả bội, nhưng có vẻ như Flitwick không đồng ý. Bữa trưa cũng thật thảm hại, mọi người suốt ngày bàn tán về vũ hội Valentine đến nỗi chỉ một nhịp tim nữa thôi là tôi muốn phá hoại toàn bộ sự kiện đó."

Trái tim cô lỡ một nhịp khi anh nhắc đến buổi dạ tiệc. Không phải trong lúc này cô đang nghĩ về điều đó đâu, nhất là với tin tức cô vừa nhận được, nhưng cô không thể ngăn mình bâng khuâng...rằng cô hy vọng anh mời mình đến mức nào.

Thế nhưng, cô thậm chí còn không biết liệu anh có định tham gia không. Theo giọng điệu của anh, có vẻ như là không rồi.

"Tôi đã nhận được một lá thư từ Theo nói rằng Blaise sẽ trở về từ Ý," anh tiếp tục. Hoàn toàn không nhận ra đoạn độc thoại nội tâm của chính cô. "Tôi phải nói với cô rằng, họ rất muốn được gặp cô. Ôi, và chúng tôi hầu như không cách nào vượt qua nổi năm phút tập Quidditch mà không vướng vào một cuộc khủng hoảng. Vaisey đã đánh ít nhất ba lần vào trái bludger vì cả hai truy thủ khác đều không thể nhìn thẳng vào trái bóng. Chiến lược cho trận đấu vào cuối tuần tới là tôi phải tóm trái Snitch ngay sau khi nó ra khỏi thùng, để tránh làm xấu hổ toàn bộ Nhà Slytherin. Nếu chúng tôi không về chót trong bảng xếp hạng bốn nhà thì đó sẽ là một phép màu luôn đấy, chết cmn tiệt. Cô có định nói bất cứ điều gì vào tối nay không hay tôi cần phải tiếp tục nói mãi?"

Cô giật mình nhìn lên khi giọng nói của anh đột ngột cắt ngang và miệng cô há ra vì kinh ngạc, cô cố gắng nói gì đó trước khi cô biết mình muốn nói gì. "TÔI-"

Anh không để cô tiếp tục. "Tôi biết bây giờ cô...tôi biết em đang buồn, Granger, nhưng em phải mở lòng với tôi một chút. Tôi biết phải nghĩ cái quái gì khi em quyết định biến mất cả ngày không báo trước đây hả? Em đã đến thư viện vào lúc bốn giờ mỗi buổi chiều kể từ khi bắt đầu đi học đến nay. Tôi thậm chí không nghĩ rằng em đã bỏ lỡ bất kỳ một tiết học nào suốt cả năm qua. Khi em không xuất hiện, tôi đã nghĩ—"

Tay Hermione dừng lại trên hàng rào socola. Cô nhìn vào bóng dáng anh, thực sự quan sát nó, và nhận ra bờ vai anh trông căng thẳng thế nào. Khuôn hàm góc cạnh, đôi mắt tối lại, mái tóc bạch kim nhuốm màu cam ấm áp rực rỡ của những ngọn lửa trong phòng cô. Sự căng thẳng bất ngờ của anh khiến cô phải ngậm lại bất cứ thứ gì cơ chế tự vệ của mình định phun ra. "Anh nghĩ gì cơ?" thay vào đó, cô nhẹ giọng hỏi.

"Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra," anh thở hắt.

Hermione nhìn sang bên trái. Bức thư của lương y vẫn còn đó, được ném bên trên phong bì đang mở. Cô nhặt lá thư lên đưa cho Draco, sau đó quay lại xây dựng hàng rào của mình. Anh mở tờ giấy da ra, vuốt phẳng các nếp nhăn, sau đó bắt đầu đọc hết những lý thuyết dài dòng. Không bao lâu trước khi anh đọc xong và nhìn chằm chằm vào cô, nước mắt cô tuôn trào trong khi đưa tay lột hết những miếng socola dự phòng ra.

"Đó là lý do tại sao em không trở lại Hogwarts vào năm ngoái à?" anh hỏi. "Em đã ở Úc?"

Cô nhún vai thừa nhận.

"Bức thư nói rằng em đã làm điều đó để bảo vệ họ? Có phải chuyện xảy ra trước chiến tranh không? Em đã tự mình làm điều đó ư?"

Hermione gật đầu. Cảm thấy nước mắt giàn giụa khóe mi.

"Vậy bây giờ..." anh nhìn xuống bức thư rồi quay lại nhìn cô, "Không còn cách nào khác sao?"

"Em đã thử tự nghiên cứu trước," cô nói. "Và khi mọi cố gắng không hiệu quả, em đã nói chuyện với một số lương y tại bệnh viện Thánh Mungo." Cô hất cằm về phía bức thư. "Đó là những chuyên gia tốt nhất mà em có thể tìm thấy, giữa các khuyến nghị của lương y và nghiên cứu của riêng em. Hoặc ít nhất, đó là những chuyên gia giỏi nhất mà em có đủ khả năng tìm đến.''

"Em ổn mà, em đoán vậy," cô tiếp tục. Suy nghĩ về tất cả mọi thứ chắc chắn không hề ổn. "Em đã có một thời gian dài để tập chấp nhận kết quả này." Đó là sự thật. Cô đã cố gắng. Thế nhưng dành cả năm làm bài tập về nhà để tránh phải đối mặt với nỗi buồn đã khiến những gói sôcôla bí ẩn trở thành niềm vui duy nhất trong tuần của cô, và dẫn đến việc hình thành một tình bạn thông qua bánh kẹo với Draco Malfoy trong tất cả mọi người, Draco trông như bị thuyết phục bởi những lời cô nói. "Em đã biết từ lâu rằng mọi thứ đang—tiến triển không mấy tốt đẹp. Em chỉ - đau đớn khi phải nghe sự thật. Khi nó đến với mình như một phán quyết cuối cùng."

Anh cau mày sâu hơn, nhưng sự căng thẳng trên vai anh rút dần đi. Đặt lá thư sang một bên, anh vòng qua đống sôcôla lộn xộn trên sàn đến ngồi cạnh cô. Với những chuyển động cứng nhắc và khó xử, anh kéo cô về phía mình. Cô cuộn tròn vào thân hình cao lớn của anh, nép mình dưới cánh tay anh và biến cử chỉ ủi an của anh thành một cái ôm ấm áp, cảm nhận được tiếng cười khe khẽ của anh dội lại trên má cô. "Cha mẹ em là người thế nào?" anh hỏi. Không để cô rời khỏi vòng tay mình.

Cô khẽ mỉm cười về điều đó. Vì trước đây, cha mẹ là cả thế giới của cô. "Họ rất tuyệt vời. Anh biết không? Họ là những người anh thậm chí không bao giờ muốn nghĩ đến việc đánh mất." Hermione hơi dịch chuyển ngôi nhà socola sang trái để con đường đối diện với Draco. "Đây là nhà của em," cô nói và ngước lên nhìn đôi mắt xám của anh mở to vì ngạc nhiên. Cô không chắc chắn điều gì thúc đẩy cô chia sẻ cùng anh những thứ này, nhưng với một sự chắc chắn đột ngột đánh úp lại, cô tin tưởng rằng bản thân cô muốn chia sẻ nó với anh. "Gia đình em vốn là Muggle mà, anh biết đấy" tay cô vươn về phía trước để kéo chiếc xe hơi tạm bợ bằng socola ra khỏi chỗ ẩn nấp trong nhà xe, "vì vậy bọn em sử dụng thứ gọi là ô tô này."

Ten-taste toffee - Kẹo bơ cứng mười vị

*

Bài thi Pháp Thuật Tận Sức cuối cùng của cô kết thúc vào ngày 1 tháng 6. Ánh sáng mặt trời lấp lánh soi chiếu khắp lâu đài, rọi xuyên qua những ô cửa kính cao rải rác xung quanh. Những phù thủy sinh năm dưới tràn qua các hành lang sân trường, ngửa mặt lên cười toe toét với bầu trời xanh rộng mở làm Hermione không đành lòng trở về ký túc xá.

Phòng sinh hoạt chung may mắn thay vẫn im lặng như mọi ngày. Ở một góc xa xa, Draco ngả mình trên chiếc ghế màu xanh Slytherin sang trọng và lật qua một trang từ quyển sách cô cho anh mượn tuần trước. Anh đã thừa nhận với cô, anh lầy lội đến mức phù phép biến tất cả những món đồ nội thất anh thích thành màu xanh trước khi cô đến trường vào mùa thu.

Dạo gần đây, anh đang dạy cô tiếng Pháp. Cùng dành tất cả thời gian bên nhau vào những buổi chiều bên hồ; đi dạo giữa các lớp học và đi ăn trưa cùng nhau khi trùng thời khóa biểu. Họ thường thức khuya, thoát khỏi chứng mất ngủ với những bài học ngẫu nhiên về thiên văn học và tiếng Pháp.

Khi nghe thấy bức chân dung mở ra, Draco ngước nhìn lên. "Granger," anh nói, khuôn mặt nở nụ cười toe toét, và trái tim Hermione lỡ nhịp vị sự nhẹ nhàng và trọn vẹn trong nụ cười của anh. Thần linh ơi, cô thích anh mất rồi, thích anh nhiều đến mức trái tim cô đau nhói.

"Sao rồi? Tôi có muốn biết tình hình không nhỉ?"

Hermione bật cười. "Mọi thứ diễn ra hết sức tốt đẹp," cô nói, "ít nhất là em nghĩ vậy. Em còn dư thời gian để kiểm tra bản dịch của mình nữa."

"Tốt," anh nói, đặt cuốn sách của mình sang một bên. "Tôi có cái này cho em để làm kỷ niệm, nhưng em phải hứa một điều trước."

Cô nhướn mày tò mò với anh. "Hứa một điều á?"

"Đúng, em phải hứa không được nổi điên."

"Nổi điên? Anh đã làm gì để em có thể phát điên mới được? Đừng nói anh đã chi một số tiền lớn nực cười mua mấy món quà không cần thiết đấy nhé? Em thực sự không cần đồ trang sức—"

Draco đảo mắt và nghiêng người qua ghế, với lấy thứ gì đó mà cô không thể nhìn thấy. "Em hứa nhé?" anh hỏi, giống như đang thật sự kiểm tra lại một cách nghiêm túc.

Cô cau mày. "Em sẽ hứa nếu anh hứa rằng những gì em hứa không trở nên lố bịch," cô nói, và ngay lập tức nhận được một cái đảo mắt khác cùng một tiếng rên rỉ đồng ý.

"Tôi hứa," anh nói ngay lập tức, vì vậy cô nhún vai và lặp lại điều tương tự.

"Được rồi, vậy em cũng hứa."

Anh gật đầu đứng thẳng dậy. Từ phía sau chiếc ghế, anh cầm một gói hàng nhỏ lên, nó được gói bằng giấy nâu, buộc một sợi ruy băng xanh.

"Tặng em," anh nói, đưa nó ra cho cô, và miệng Hermione há hốc, cặp sách rơi mạnh xuống mặt đất bên cạnh cô.

"Có phải... con cú đã mang nó đến không? Trong khi em đi?" Cô lắp bắp hỏi, nhưng cô nghĩ rằng, cô biết câu trả lời cho câu hỏi của chính mình, ngay cả trước khi anh nói với cô—

"Lần này tôi không cần mượn con cú nữa." Có một khoảng dừng lan ra phòng sinh hoạt chung, và sau đó anh mỉm cười, nụ cười hơi cứng nhắc không hề đạt đến ánh mắt anh. Anh đang lo lắng, một phần xa xôi nào đó trong não cô thầm nghĩ, thế nhưng cô quá bận rộn xử lý khoảnh khắc trước mặt để thừa nhận hành vi của anh.

"Ý anh là-" cô bắt đầu, rồi dừng lại, cầm lấy gói hàng, vì anh vẫn lúng túng đưa nó ra. "Nó ... Người đó vốn luôn là anh?"

Anh buông thõng tay trở lại bên hông rồi nhún vai. "Em vẫn luôn thắc mắc tôi đi đâu buổi tối đấy thôi. Hồi mới ra khỏi Azkaban, tôi đã đến sống với mẹ một thời gian, ở Pháp. Tôi bắt đầu làm việc tại một cửa hàng bánh kẹo địa phương, chỉ để giữ tay chân và tâm trí mình bận rộn. Mẹ tôi cứ làm phiền về chuyện đính hôn suốt và tôi suýt mất trí. Khi trở lại Hogwarts, tôi nghĩ mình có thể thử tiếp tục làm việc cho Tiệm Công Tước Mật. Một phần nào đó, tôi cho rằng hành động ấy cho tôi cơ hội sửa chữa vài thứ mình đã từng phá hủy trong chiến tranh. Ambrosius Flume—chủ của tiệm Công Tước Mật —con trai ông ấy từng gia nhập Tử thần Thực tử hồi bằng tuổi tôi. Vì vậy, ông ấy hiểu một chút những gì tôi từng trải qua."

Hermione ngã xuống chiếc ghế đối diện với Draco. Lún sâu vào chiếc đệm sang trọng và lơ đãng đưa tay xuống dải ruy băng trên gói hàng. "Ý anh đang nói là, anh tự làm những món đồ ngọt này ấy hả?" cô yếu ớt thì thầm.

Một vệt ửng hồng xuất hiện trên má anh. Rồi anh lại nhún vai. "Tôi đã gửi cho em những nguyên mẫu thử nghiệm gần đây. Những phiên bản đầu tiên mà tôi vẫn chưa chắc chắn về phản ứng khách hàng. Bao bì thường không phải là bao bì cuối cùng khi lên kệ. Đa số những món kẹo này sẽ lên kệ trong một hoặc hai tuần tới, khi mùa hè bắt đầu."

"Nhưng— gói đầu tiên. Bánh macaron. Lúc ấy thậm chí chúng ta còn không nói chuyện với nhau. Làm sao anh biết em hiểu tiếng Pháp?" Thật ra cô biết rõ, đó vốn chỉ là một cách để cô hỏi tại sao anh lại gửi quà cho em?

Anh chỉ tay về phía cuốn sách anh vừa để sang một bên. "Em để sách tiếng Pháp quanh phòng sinh hoạt chung suốt. Chẳng nhẽ em lại đọc tiếng Pháp trong khi không hiểu ngôn ngữ này? Khi tôi rời Pháp, tôi đã được tặng một bộ đồ ngọt nguyên mẫu lớn mà tôi hỗ trợ phát triển ra. Tôi thích đồ ngọt, nhưng tôi không thích bánh macaron. Vậy nên tôi nghĩ tôi có thể gửi một ít cho em. Tôi cho là, nó như một phần của lời xin lỗi. Một cách khác để đền bù cho em."

Hermione nghĩ lại tất cả những lần cô chia sẻ kẹo sôcôla với anh. Anh luôn là người hỏi liệu anh có thể ăn thử không. Có phải anh đã thầm cười nhạo cô không? Cô rùng mình lắc đầu, một chuyển động rất nhỏ. Tình bạn của họ là bằng chứng cho thấy anh sẽ không bao giờ làm điều đó. Họ đã dành quá nhiều thời gian cho nhau, quá nhiều phút giây cười đùa và học tập, đã chia sẻ cùng nhau những giọt nước mắt lẫn chuyện trò. Và sau đó cô nhận ra rằng anh đã rất lo lắng khi thú nhận với cô. Rằng anh vẫn đang lo lắng về phản ứng của cô.

"Vì vậy, tất cả những lần chúng ta cùng ăn kẹo- anh vốn đã biết chúng sẽ như thế nào rồi à? Draco, tại sao anh không nói với em?"

"Tôi....anh không biết liệu làm vậy có phá hỏng niềm vui của em không," anh nói. Anh đưa tay vuốt tóc khi ánh sáng mặt trời trong phòng thay đổi, và một chùm tia sáng phản chiếu trên má anh. "Em có vẻ rất vui khi nhận được những món quà. Như thể bất cứ ai đã gửi chúng cho em chắn hẳn là một người hết sức tử tế. Anh không ... anh không muốn phá hỏng niềm vui đó. Anh không biết liệu em có cảm thấy khó chịu hay không muốn nhận chúng nữa không, nếu anh nói với em đó là anh. Vì vậy, anh đã nghĩ rằng mình sẽ đợi cho đến khi năm học kết thúc."

Hermione thở hắt ra. Hai tay cô kéo sợi dây xanh ra, nhìn vào thứ bên trong chiếc hộp với dòng chữ đen chiếm hết mặt trước. Kẹo Bơ Cứng Mười Vị. Ở bên hông chiếc hộp viết, ĐÓNG NẮP VÀ LẮC HỘP ĐỂ THAY ĐỔI HƯƠNG VỊ bằng một phông chữ tương tự.

Không khó để nghĩ lại về tất cả những lần cô mở gói hàng gói giống hệt nhau và nhìn vào từng nhãn hiệu giống như cách cô vẫn đang làm. Phiên bản cải tiến của Kẹo Cao Su Bong Bóng Bự Drooble cô nhận được giữa một cơn giông khủng khiếp đã chiếm trọn buổi chiều. Những cây kẹo mút phát quang cô chia sẻ cùng anh trong các buổi luyện tập Độc Dược có thể nói đã một tay cứu lấy điểm số của cô. Hay cả phiên bản đặc biệt của món Kẹo Đủ Vị Bertie Bott's cô mở ra trên bãi cỏ trong những chuyến dã ngoại ngẫu hứng biếng nhác dưới ánh nắng.

Và sau đó là ngôi nhà bằng Socola của cô. Họ đã dành hàng giờ đồng hồ để nói về từng căn phòng bên trong nó. Cơ thể cô được che chở trong vòng tay anh, anh cầm một chiếc khăn ướt để cô lau nước mắt. Bản thân những gói kẹo thôi đã thường khiến họ mất hàng tuần nhâm nhi, và ngày tháng trôi qua, những món socola ngọt ngào cùng sự thấu hiểu kiên nhẫn của anh dần lấp đầy khoảng trống mà nỗi đau để lại trong linh hồn cô.

Anh nghĩ cô sẽ tức giận, nhưng cô không hề. Cô không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của sự giận dữ: không phải vì những buổi tối anh bất ngờ biến mất, hoặc những lần anh cố ý lơ đãng khi các gói hàng đến theo tuần. Cô không thể giận anh được, khi tất cả những gì cô cảm nhận được hiện giờ là cảm giác ấm áp dịu dàng vì bản thân được chăm sóc theo một cách cô không bao giờ tưởng tượng được sẽ xảy ra với mình. Theo một cách kỳ lạ, bất ngờ nào đó, cô gần như nhẹ nhõm khi phát hiện ra người đó là anh. Người tặng những món quà bí ẩn chu đáo sáng tạo ấy cũng chính là người đã thể hiện lòng tốt vô điều kiện với cô suốt cả năm qua.

"Draco," cô nói, nhẹ nhàng. "Anh không cần phải giấu chuyện này với em. Anh sẽ không phá hỏng bất cứ niềm vui nào cả."

Cô mở hộp và lấy ra một chiếc kẹo bơ cứng cắn thử. Từ khóe mắt, cô có thể thấy anh đang cẩn thận quan sát cô. "Sô cô la trắng," cô nói. "Anh có muốn một viên không?"

Anh lắc đầu. "Anh ghét sô cô la trắng lắm," anh nói. Cô nhún vai mỉm cười. Đóng nắp lại và lắc hộp theo hướng dẫn. Khi cô mở hộp một lần nữa, loại kẹo đã thực sự thay đổi, và cô đưa chiếc hộp về phía anh với một nụ cười rạng rỡ.

"Em nghĩ lần này là hạnh nhân và socola đen," cô nói. Và sau đó thắc mắc, "phép thuật hoạt động như thế nào vậy?"

Draco lấy một viên kẹo bơ cứng từ hộp ra nhâm nhi, quan sát cô một cách cẩn thận. Cô thật vô cùng may mắn khi được biết con người mới của anh, cô thầm nghĩ. Để cô có thể khám phá ra rằng, anh tuyệt vời đến thế nào và bị quyến rũ bởi chính những điều đặc biệt đó. Cho dù cô không bao giờ có thể tưởng tượng ra, anh sẽ có cùng cảm giác với cô.

Sau một lúc lâu yên lặng, anh nhún vai. "Em có muốn đến xem không?" anh hỏi. "Ở Tiệm Công Tước Mật ấy? Anh có thể dắt em đi xem..."

Candy snitches - Kẹo Snitch
*

Cả hai đến Honeydukes cùng nhau vào chuyến thăm làng Hogsmeade tiếp theo. Đó cũng là chuyến thăm Hogsmeade cuối cùng của họ trong suốt chừng ấy thời gian theo học Hogwarts. Ngôi làng bận rộn tấp nập hơn bình thường, dòng người qua lại trên khắp các con phố, bóng người chen chúc nhau làm tắc nghẽn các ngã tư, lao vào giữa các cửa hàng và dừng lại hoàn toàn để chiêm ngưỡng những cửa sổ trưng bày lộng lẫy. Draco dẫn cô vượt qua biển người, nắm lấy tay cô và giữ cô đứng vững khi một đám nhóc năm thứ hai ập đến gần như khiến cô trượt ngã.

So với cái nóng dày đặc và mật độ đông đúc của trên những trục đường chính làng Hogsmeade, Tiệm Công Tước Mật mát mẻ và thưa thớt người hơn. Một tiếng chuông phía trên cánh cửa nhẹ nhàng kêu leng keng khi Draco bước qua, kéo Hermione theo sau mình. Tại kệ kẹo phía xa, một người đàn ông có mái tóc hoa râm cùng những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt ngước nhìn lên và cười toe toét.

"Cậu Malfoy!" Ông nói, "buổi chiều tốt lành! Cậu có cần gì không?"

Draco không hề buông tay Hermione ra trong khi vẫy tay đáp lại, và cô cảm thấy những ngón tay của mình đang siết chặt lấy tay anh. Có phải anh cũng đang đỏ mặt không? Cô không chắc mình có đang tưởng tượng ra nó hay không nữa.

"Không cần đâu, cháu chỉ định cho Hermione tham quan một lát thôi," anh nói. "Và sẵn dịp làm một số thử nghiệm trên mấy sản phẩm mới."

Người đàn ông— Flume, Hermione thầm đoán, chủ cửa hàng— ra hiệu cho họ tiếp tục vào trong và Draco dẫn cô về phía trước. Họ di chuyển qua các lối đi và những hành lang đầy kẹo được trang trí kỳ lạ cho đến khi dừng lại ở bức tường phía sau. Tại đó, Hermione kinh ngạc theo dõi khi chiếc cột có hình Kẹo Đủ Vị Bertie Bott xoay ngược trở lại trên bản lề vốn vô hình.

Qua ô cửa vừa mở, một căn phòng rộng lớn với những chiếc vạc sủi bọt và những bức tường màu sắc bùng nổ đầy năng lượng sự sống từ hàng nghìn thứ xảy ra cùng một lúc. "Em có vào không?" Draco hỏi, liếc nhìn lại cô đầy thắc mắc.

Hermione mỉm cười theo sau. "Anh có định cho em một chuyến tham quan đúng nghĩa không?"

Draco đảo mắt với một cử chỉ trang trọng về phía căn phòng. Mắc kẹt giữa sự phấn khích không thể kiềm chế được tràn ngập trong giọng nói của anh và cố gắng chú ý đến nội dung thực sự của từng lời giải thích, Hermione theo anh vào một trong những căn phòng bên cạnh và lật xem vài gói kẹo nhỏ trên tay cô. Ở đây, những kệ kẹo xếp chồng lên nhau cao đến mức cô không thể nhìn thấy chúng kết thúc ở đâu, mọi ngóc ngách đều tràn ngập sản phẩm này hay sản phẩm khác.

"Đây là sơ đồ sản xuất," Draco nói, khi họ trở lại phòng chính. "Nó có tất cả các hạng mục mà bọn anh đang làm dựa theo giai đoạn, và cả những ý tưởng. Bọn anh cập nhật nó gần như mỗi đêm dựa trên những công việc đã hoàn thành."

Hermione quay sang nhìn bức tường khổng lồ cao đến trần nhà, và những chữ cái huyền diệu lung linh bên trong các hạng mục. Ở mục PHIÊN BẢN CUỐI CÙNG, cô nhận ra một vài món mà cô đã nhận được trong suốt cả năm: bộ đồ chơi nhà sôcôla của cô nằm đầu danh sách. Một mục khác viết BRAINSTORM, có hàng tá ghi chú tốc ký mà cô kết luận là nguyên liệu hoặc các từ truyền cảm hứng.

"Anh sẽ cho em xem tất cả những cái đang được xem xét là phiên bản cuối cùng chứ?" cô hỏi. "Ngoài ra, phép thuật dùng trên món kẹo bơ cứng mười vị là gì vậy?"

Draco mỉm cười và dẫn đường. "Món kẹo bơ ấy ở đây," anh nói, chỉ tay về phía một chồng kệ nghiêng cao phía xa, nơi ánh nắng tràn vào phần còn lại của căn phòng hệt như hang động. "Nó thực sự chỉ là một cách vận dụng khác của phép độn thổ dùng trên đồ vật. Khi em lắc chiếc hộp, chuyển động sẽ kích hoạt bùa chú. Những viên kẹo vốn ở bên trong hộp sẽ trở lại đống kẹo ban đầu tại đây và những hương vị mới ngẫu nhiên sẽ được thay thế trong hộp. Phần phép thuật định vị là phần khó nhất, em biết đấy, phải chắc chắn rằng những viên kẹo bơ sẽ lần nữa hạ cánh bên trong hộp chứ không phải trên sàn nhà."

Hermione ngân nga đầy ngưỡng mộ và nhón chân lên nhìn vào mấy chiếc khay, chia sẻ ánh mắt háo hức với Draco trong khi cô nhìn xem các hương vị còn lại là gì.

"Đừng đến quá gần," Draco nói. "Em sẽ phá vỡ bùa chú và anh thật sự vẫn chưa tìm ra tất cả những lý thuyết đi kèm đâu. Món kẹo bơ này có thể sẽ không được lên kệ ít nhất là đến mùa thu, nếu không bọn anh đã phải chuẩn bị một số lượng kẹo làm sẵn rất lớn ở đây rồi. Sau lưng em là món kẹo snitch, chúng có khả năng tái tạo mùi Tình Dược của người ăn nhưng ở dạng hương vị, tất nhiên là không đi kèm cảm giác khao khát vốn có." Hermione rời mắt khỏi món kẹo bơ để xem xét chiếc bàn mà anh đang chỉ, nhìn thấy anh khuấy mấy chiếc vạc và điều chỉnh lửa bếp.

"Trứng Hoả xà và bụi ngọc trai là thứ thú vị nhất trong quá trình điều chế, dựa trên các thí nghiệm của anh, chúng là—"

"—hai nguyên liệu có liên quan nhiều nhất đến đặc tính gợi nên cảm giác khao khát của Tình dược!" Hermione cắt ngang, nhận ra thuộc tính của chúng đã được đề cập tại một trong những buổi học của cô với Draco. Cô vui vẻ vì phát hiện mình cũng có kiến ​​thức để đóng góp. "Makarova đã đề cập đến điều đó trong từ điển bách khoa tình dược, nhưng chính xác thì làm thế nào để anh có thể áp chế số lượng—"

"—Bụi ngọc trai và trứng Hoả Xà cần được thu hoạch cũng như chuẩn bị riêng biệt với những nguyên liệu còn lại của lọ thuốc, khi một lượng nhỏ tinh chất thầu dầu được thêm vào kết hợp với bạch chỉ và tinh chất hoa chuông thì sẽ có một—"

"—quá trình thanh lọc trứng Hoả Xà và bụi ngọc trai theo đặc trưng nguyên bản, bởi vì tinh chất thầu dầu sẽ hoá giải những đặc điểm điển hình của tình dược nhưng bạch chỉ cũng như tinh chất hoa chuông đều giúp giảm tác dụng này mà không ảnh hưởng đến độ ổn định chung của lọ thuốc! Là như vậy sao?"

"—Chính xác là vậy, và sau đó việc phân lập mùi hương sẽ khó khăn hơn một chút do bản chất Tình dược vốn là hỗn hợp độc dược hoàn toàn không thể ăn được, anh đã thử nghiệm ba đêm liên tục, cố gắng hoàn thành món kẹo snitch đó để có thể dùng nó mời em đi dự buổi dạ vũ Valentine. Nhưng sau đó em nhận được bức thư về cha mẹ em nên— "

Lọ kẹo chuyển màu trong tay Hermione rơi xuống đất. Draco dừng lại giữa chừng và quay đầu khỏi chiếc vạc, cầm một viên kẹo socola snitch trên tay. "Hermione?" anh khẽ hỏi.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, thì thầm, "Anh định mời em đi dự vũ hội tình nhân á?"

Mặt Draco trắng bệch và những ngón tay anh trượt khỏi viên kẹo đang cầm. Miệng anh há ra rồi đóng lại mà không có một phản ứng gì khi trái snitch hướng lên trên bay thẳng về phía Hermione. Cô chộp lấy nó từ trên không, cắn xuống một miếng và để hương vị quen thuộc của loại sôcôla đen anh thích tràn vào khoang miệng, sau đó là vị cam quýt thoang thoảng từ nước hoa của anh, rồi đến vị của cốc cà phê Muggle họ thường pha mỗi sáng.

"Anh-" anh bắt đầu, nhưng rồi Hermione đột ngột lao về phía anh. Anh ngã ngửa ra bàn, ngạc nhiên vô tận, "Hermione -" anh thử gọi, nhưng cô không hề nghe thấy, cánh tay vòng qua cổ anh, quấn những ngón tay vào tóc anh, lẩm bẩm hỏi liệu anh có thực sự có ý đó không. "Tất nhiên, rõ ràng đến vậy cơ mà," anh trả lời, khẽ kêu lên khi ngón tay cô siết quá chặt và móng tay đâm vào da đầu anh, "Anh muốn mời em đi chơi lâu rồi—"

Hermione không để anh nói hết. Cô kéo mạnh anh xuống, áp môi mình vào môi anh, mũi họ va vào nhau một cách vụng về, anh loạng choạng, một cánh tay vịn vào chiếc bàn sau lưng, tay kia vòng qua eo cô, đáp trả nụ hôn với một loại khẩn trương khao khát khiến tim cô như muốn lao khỏi lồng ngực. Đó là một nụ hôn vô cùng thuần tuý, môi chạm môi cho đến khi cô ngừng kiễng chân mình, đứng thẳng lại nhìn chằm chằm vào anh với sự ngạc nhiên ngây ngất, anh đuổi theo đôi môi cô, ngay lập tức tiếp tục nụ hôn. Đôi mắt cô lại nhắm nghiền, bàn tay anh đưa tới ôm lấy khuôn mặt cô, chỉ khi cô thở hổn hển vì thật sự thiếu không khí thì anh mới để cô lùi lại.

"Đáng ra anh nên mời em," cô nói, cảm giác hạnh phúc lạ thường không thể tin nổi.

"Anh không biết liệu em...có ý gì với anh không," anh nói. "Anh đã rất lo lắng khi nghĩ đến chuyện thú nhận về những món quà. Và em vừa nghe tin về cha mẹ. Anh thậm chí không biết em có cân nhắc đến chuyện tham dự dạ vũ không nữa kìa. Anh nghĩ em sẽ không muốn đi sau chuyện đêm đó."

Tay Hermione ôm chặt lấy vai anh. "Em đã hy vọng anh sẽ mời em," cô thừa nhận. Cúi người về phía trước, cảm nhận nhịp tim của anh, nghĩ về lần cuối cùng cô được ở gần anh như thế này. Môi anh ấn xuống đỉnh đầu cô một lần, hai lần, ba lần, đủ để cô ngước nhìn anh lần nữa. "Tuy nhiên, có lẽ anh đã đúng về chuyện cha mẹ em," cô nói. "Em khóc rất nhiều suốt cả tuần đó."

"Anh biết," anh nói. Đưa tay lên lưng cô để kéo cô lại gần hơn. "Bây giờ, đôi khi em vẫn khóc mà." Anh vuốt ve mái tóc cô trong một khoảnh khắc yên lặng bình dị. "Nhưng không sao cả, rồi em sẽ ổn thôi." Anh thì thầm rồi khẽ hỏi, "em vẫn muốn kết thúc chuyến tham quan chứ?"

Hermione liếc nhìn một chiếc vạc sủi bọt khác qua vai anh. "Nói em nghe về quá trình thực hiện ngôi nhà socola đi," cô nói, nhưng không hề có ý định rời khỏi vòng tay anh. "Anh đang sửa đổi gì vậy?"

Anh dụi đầu vào tóc cô và cô có thể cảm nhận được nụ cười của anh. "Em đã đề cập đến việc tạo ra những món đồ nhỏ từ những tấm sôcôla khá khó khăn vì chúng quá mức dễ vỡ, nhớ không? Ban đầu bộ đồ chơi này vốn dành cho trẻ em, vì vậy anh đã nghĩ nó không cần phải quá mức chi tiết, nhưng anh đang cải tiến để những thanh socola dễ tạo hình hơn dựa trên ý kiến ​​của em."

Hermione mỉm cười. "Phản hồi khách hàng miễn phí à?'' cô nói, "nguyên tắc của anh ở đâu?"

Cuối cùng anh cũng thả cô ra và dẫn cô đến một bộ vạc khác với bếp lò đang mở, Draco bắt đầu sắp xếp mọi thứ để tiếp tục thử nghiệm. "Sôcôla miễn phí vài tuần một lần," anh nói, nhướng mày với cô, "nguyên tắc của em ở đâu?"

Hermione bật cười và đến cạnh chiếc bàn với anh. "Em có thể giúp một tay không?" cô hỏi.

Anh lấy ra một vài khay kẹo đã cứng, lấp lánh màu xanh lam, xanh lá cây và màu tím trong ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng. "Cắt nó đi," anh nói, lấy một cái bát khác và đặt nó bên cạnh cô. "Cắt thành hình khối, nhưng kích thước nào cũng được."

Hermione nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi phì cười thành tiếng. "Cái gì thế, không dám để em điều chế à?" cô hỏi.

"Không," anh nói, nhếch mép với cô trong khi tìm kiếm những vật liệu phức tạp hơn của riêng mình. "Dẫu năm nay anh đã dạy em rất nhiều thứ về Độc dược- thì anh cũng chưa thể tin tưởng để em động vào mấy thứ này. Tất nhiên, anh rất hoan nghênh em quan sát và học hỏi."

Cô lắc đầu bực tức. "Thôi được rồi." Di chuyển khay kẹo và chiếc bát anh đưa cho cô, Hermione vòng qua bàn đối diện trực tiếp với anh. "Anh đang làm gì thế?"

"Anh phải hoàn thành món kẹo bơ. Có lẽ sẽ mất cả đêm, cố gắng hoàn thiện độ giòn của chúng," anh nói, vì vậy Hermione bắt đầu cắt kẹo. Lắng nghe và đặt câu hỏi cho đến khi tất cả các khay trước mặt cô không còn nữa. Sau đó, anh đưa cô đến một cái vạc mới và dạy cô cách làm mịn sốt fondue. Trêu chọc cô khi cô suýt ngã nhào vào bồn kẹo nóng chảy, làm cô thích thú bằng những câu chuyện về các cuộc phiêu lưu của anh tại cửa hàng bánh kẹo ở Pháp, và bất cứ khi nào ở gần nhau, bàn tay họ trở nên cực kỳ bận rộn với lấy đối phương.

Vạc kẹo anh điều chế kết thúc ngay trước nửa đêm. Anh đậy cái vạc lại bằng một tấm vải mỏng và sau đó đến bên bàn Hermione, thu dọn những hộp kẹo đủ vị Bertie Bott Hermione vừa mới đóng hộp xong. "Đây là phiên bản đặc biệt hôm trước anh đã gửi cho em," anh nói, "Bọn anh đã thêm một vài vị mới để làm cho chúng trở nên độc đáo. Anh hoàn thành lô kẹo chủ đề mùa hè này hôm qua. Nào, cho chúng lên kệ thôi."

Hermione theo anh vào cửa hàng chính. Ánh sáng trắng rực rỡ bừng lên cùng với một cái vẫy  đũa của anh, và anh dẫn cô đến chiếc kệ phía ngoài cùng bên phải, bắt đầu xếp những chiếc hộp trong khi cô chớp mắt liên tục, vẫn quay cuồng vì ánh sáng chói lóa đột ngột.

"Đó là cái gì vậy?" Hermione hỏi, khi việc xếp đồ tạm dừng và cô nhìn khắp phòng, thấy một cái thùng lớn đựng những hộp đựng hình trụ nhỏ.

"Hmm?" anh nhìn lướt qua. "Ồ—kẹo que tàu hoả đấy. Đây, để anh cho em xem— "

Anh mở một chiếc hộp kẻ sọc và Hermione kinh ngạc kêu lên khi anh làm hỏng một gói hàng hoàn hảo chờ bán. "Khoan đã," cô nói, "anh không thể—" nhưng sau đó hơi nước bốc ra từ hai bên tai anh và tiếng còi tàu chói tai vang lên khắp cửa hàng. Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh, phá lên cười khi biểu cảm của Draco trở nên tự mãn. "Ôi trời," cô nói, ngay khi anh cắn thêm một miếng nữa, một luồng hơi nước khác xộc thẳng vào mặt cô, "chờ đã nào, cho em một cái—"

Draco đưa chiếc hộp cho cô, rồi cả hai cùng nhai kẹo. Cười đến nỗi chảy cả nước mắt, trộm lấy những nụ hôn giữa từng hơi thở, để tiếng còi tàu vang đi vọng lại suốt đêm trong tiệm Công Tước Mật.

ARTWORK BY ZEL - ASTER-NOTZ

https://aster-notz.tumblr.com/

https://www.instagram.com/x.aster_notz.x/

https://twitter.com/AsterNotz/

**

SAIGON 19/09/2021

FROM TIARA WITH LOVE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro