Chapter 4,5,Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4 – Let Me Go (Part 1)

“In my head there's only you now

This world falls on me

In this world there's real and make believe

And this seems real to me

And you love me but you don't know who I am

I'm torn between this life I lead and where I stand

And you love me but you don't know who I am

So let me go, let me go

I dream ahead to what I hope for

And I turn my back on loving you

How can this love be a good thing?

And I know what I'm going through

In my head there's only you now

This world falls on me

In this world there's real and make believe

And this seems real to me

And you love me but you don't know who I am

I'm torn between this life I lead and where I stand

And you love me but you don't know who I am

So let me go, just let me go, let me go”

- “Let Me Go”, 3 Doors Down

************************

19 tháng 9, 2000

Harry dộng ầm ầm vào cửa căn hộ số 6B. Nó có thể nghe thấy tiếng lọat xọat lê dép từ trong nhà, và rồi khi cánh cửa được mở ra, nó trông thấy Hermione Granger, đầu tóc bù xù, trên má còn hằn mấy lằn đỏ do cấn gối khi ngủ.

Harry cười toe tóet trong khi Hermione chỉ biết đứng ngây ra đó, một tay nắm cửa, một tay chống hông, lừ lừ liếc nó.

“Xin lỗi, ngài có thể vui lòng cho tôi biết lý do tại vì sao mà ngài đập rầm rầm vào cửa nhà tôi vào lúc,”cô ngưng một lát, nghía sang cái đồng hồ treo tường, “bảy giờ sáng như thế này không?”
“Hôm nay mình xin nghỉ phép mà.”

“Nhưng ngài vẫn chưa trả lời tôi, thưa ngài, vì sao ngài lại ở đây, trước cửa nhà tôi, tại Paris, và còn nữa, vào đúng thứ bảy và đúng cái giờ thiêng như thế này.”

Harry cười tóet miệng. “Chúc mừng sinh nhật, Hermione. Giờ thì bồ có mời mình vào nhà không?”
Hermione thở dài ngán ngẩm, rồi bước sang một bên, ngụ ý là nó có thể vào trong.

“Bồ lo mà liệu hồn đấy nhé,” Hermione lầm rầm khi nó bước ngang mặt cô.

Nó hếch mặt, cười một cách tự mãn. “Dĩ nhiên. À mà bồ trễ rồi đấy.” Nó nhìn đồng hồ. “Đã 8 giờ sáng ở Anh Quốc rồi. Mấy cửa hiệu sắp mở cửa rồi đó.”
Hermione há hốc mồm. “Bồ giỡn hả?”

Harry nhảy tưng tưng, thúc cô. “Hông! Mà nè, bồ đi sửa sọan nhanh đi. Mình hứa bồ sẽ có một bất ngờ thật hòanh tráng.”

“Để rồi coi.” Cô lầm bầm khi nó nửa kéo, nửa đẩy cô trở về phòng ngủ, và bắt cô chuẩn bị.

“Bồ biết không, hồi đó ở Hogwarts, trong bồ vui vẻ hơn vào buổi sáng hơn thế này nhiều.”

“Cái đó là chuyện sau khi đã nốc cạn hai tách cà phê, Harry à.”

“Vậy thì có ngay đây. Lẹ lẹ, đi tắm đi. Mình làm chút đồ ăn sáng và yên tâm, mọi việc còn lại đã có mình lo.”

Hermione nheo mắt nhìn nó một cách ngờ vực trong khi Harry cố hết sức nặn ra một nụ cười ngây thơ nhất mà nó từng có. Cô chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng lấy cái khăn nó đưa rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Hermione vừa khuất bóng, Harry đã xém nhảy lên ăn mừng rồi, cũng may là nó nín kịp. Sau đó, nó bước xuống bếp và chuẩn bị bữa điểm tâm như đã hứa. 
************************

“Bồ có thể vui lòng nói cho mình biết mình đang làm cái khỉ gì trong nhà vệ sinh ở sân ga London, và thay đồng phục Hogwarts không hả?”

Harry thở dài. Sau bữa điểm tâm vội ở nhà Hermione, nó đã dẫn cô đến ngay trạm khóa cảng quốc tế để kịp bắt chuyến về London vào lúc 8:30. Vừa đến nơi, nó đã lôi ngay ra mấy bộ đồng phục Hogwarts cũ trong túi xách và bảo rằng cả hai sẽ phải thay đồ. Vì nó không chịu tiết lộ lý do nên Hermione cứ mè nheo, kì kèo bắt nó nói trong lúc cô thay áo. 

“Ra lẹ đi Hermione. Mình biết bồ xong rồi mà.”
   
( Sao mà Harry biết được , trừ phi ảnh đã    )

Cô bước ra, khiến Harry thừ người, nuốt nước bọt một cái ực. Chẳng là bộ đồng phục này là của ba năm về trước nên bây giờ mặc vào… trông rất khác. Chính xác hơn mà nói, cái váy đã ngắn hơn so với những gì nó nhớ, làm lộ ra bên dưới đôi chân thon dài, mịn màng và hơi rám nắng. Chiếc áo sơ mi trắng với áo khóac xám ôm lấy nửa thân trên của cô, lẽ ra nó đã có thể phô bày dáng người hòan mĩ ấy nếu không bị cái áo chòang đen rộng thùng thình che mất.

Hermione ngắm mình trong gương rồi xoay sang, bảo nó. “Bồ đưa cho mình thêm mấy cái áo khóac nữa được không? Trông mình ngớ ngẩn hết sức.”

“Bồ nói cái gì vậy? Trông bồ rất tuyệt mà.”

“Harry à, nó quá ngắn. Mình mặc nó từ hồi năm sáu cơ mà, từ đó đến giờ, mình đã thay đổi nhiều rồi.”

“Mình hứa mình sẽ không mặc áo chòang nếu bồ cũng không.”

Vừa nghe qua, cô ngẩng đầu lên nhìn nó. Quả thiệt mấy bộ này đúng là đồng phục năm sáu, chẳng còn vừa vặn chút nào cả. Nó biết cái quần này đúng là chó táp không tới, ít nhất cũng ngắn 3 tấc kể từ gót chân nó. Áo sơ mi và áo khóac lại còn tệ hơn, chỉ qua khỏi thắt lưng nó được vài phân. Tay áo quá ngắn và cổ áo quá hẹp đến nỗi nó phải mở bung cả ba nút đầu để có thể thở được.

Hermione bật cười.

“Mình đâu có ngố đến nỗi đó hở?” Nó nhìn lại mình, thiệt tình là nó cũng chẳng khá hơn gì Hermione, vậy mà trước đó nó lại cười cô nàng. Nghĩ rồi Harry xốc cái túi lên vai và chìa tay về phía cô.
“Chắc bồ biết tụi mình sẽ đi đâu rồi chứ hả?”

Hermione cười với nó rồi nhanh chóng, cả hai đứa độn thổ đi mất.

**********************

“Không thể tin được, trông nó vẫn y như ngày nào.” Cô thở dài.

“Bộ bồ không nghĩ nó đã bớt đáng sợ hơn rồi sao?” Harry đứng cạnh cô, vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào căn lều hét.
“Chắc tại tụi mình biết nó chẳng phải bị ma ám gì hết đó mà.”

“Chắc vậy.”

Bỗng tụi nó nghe tiếng ai như đang gọi tên mình. Quay lại, chúng thấy Ron đang bước đến chỗ hai đứa. Ngay khi Ron vừa đủ gần để tụi nó nhìn rõ mặt, Harry và Hermione đã quay sang nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Harry! Thằng khỉ, sao bồ lại ếm bùa chống co giãn chớ?” Ron cằn nhằn cử nhử khi nó bước đến gần hơn. Khổ thay, Harry tội nghiệp làm sao mà trả lời được vì còn mãi ôm bụng cười lăn cười bò.

“Ha, vui quá ha. Và bồ đã làm cái quái gì với đống áo chòang của mình hả? Má nói chẳng thể nào tìm thấy một cái áo chòang Hogwarts nào ở nhà cả. Bảy đứa nhóc và chẳng có nổi một cái áo chòang!”Ron liếc nó với một ánh mắt ‘tui-avada-kedavra-bồ-tới-nơi-bây-giờ’. 


Và có vẻ như anh chàng vẫn chưa chịu chấm dứt với cái màn ca cẩm. “Và rồi trong số mấy cái tối kiến bã đậu đó, cái này là nghe ngu nhất.” Nó chống hông, phẫn nộ, rồi quay sang nhìn Hermione. “Em có biết nó cũng đã ếm bùa lên áo để anh không thể cởi ra sau khi đã tròng vào người và … trông thấy nó ‘vừa vặn’ với mình đến cỡ nào không?”

Hermione vịn vào Harry, cố lấy hơi để thở sau tràng cười muốn đứt ruột đó. Trong số ba đứa, Ron là thằng cao lên nhiều nhất. Cái quần của nó giật lên cả khúc trên vớ. Áo sơ mi và áo khóac thì ngắn cũn cỡn, chỉ vừa chạm thắt lưng, làm mỗi lần nó quay người là áo giật lên, hở cả khúc bụng. Ống tay áo thì lại ngắn cỡ bốn phân kể từ cổ tay và như Harry, nó đã phải cởi bớt vài nút áo ở trên để dễ thở. Nói tóm lại, trông Ron cứ như thể nó vừa giật lấy bộ đồng phục từ thằng em nhỏ hay em họ để mặc vào vậy.

Ron hết liếc đứa này đến liếc đứa kia. “Bộ vui lắm sao mà cười.”

“Thôi mà Ron. Tụi này cũng có khác gì bồ đâu.”

Ron trừng mắt nhìn nó rồi quay sang cô. Bắt gặp ánh mắt của Ron khi nhận ra vẻ ngòai của Hermione, Harry hiểu ngay thằng bạn thân đang nghĩ gì. Hơi khó chịu, nó đứng chắn trước mặt Hermione, làm khuất tầm mắt của Ron và ngược lại, chính nó lại đang quắc mắt nhìn anh chàng tóc đỏ.

“Ê, đừng nhìn chòng chọc vào nhân vật chính hôm nay chứ.”

Ron hơi mắc cỡ, rồi nó nhún vai và tóet miệng cười. Hermione lén nhìn trộm từ sau lưng Harry, cô cũng đỏ mặt theo. “Bồ ga lăng quá, Harry! Không thể tin được, bồ đã bảo vệ danh dự cho mình.” Cô trêu nó.

Harry cảm thấy nóng ran cả mặt. Nó chẳng biết chuyện gì đã xảy ra hay vì cớ gì mà mình lại hành động như thế nữa. Điều duy nhất nó biết chắc chắn: hôm nay là sinh nhật cô. Hermione đang buồn, vì thế nó sẵn sàng làm mọi chuyện để biến hôm nay thành một ngày sinh nhật thật tuyệt vời và đặc biệt đối với cô, nhất quyết không để bất cứ chuyện gì làm hỏng hết. Ai muốn làm Hermione bẽ mặt hoặc không thỏai mái thì phải bước qua xác Harry này.

“Có gì đâu.” Nó trả lời, mặt vẫn còn ửng hồng. “Thôi, tụi mình đi tới nhà sách đi. Mình kiểm tra rồi, giờ này chắc chắn họ đã mở cửa.”

Hermione nhướn mày nhìn nó khiến nó càng thêm đỏ mặt, mắt dính chặt xuống đất. “Mình chỉ muốn chắc chắn mọi thứ sẽ diễn ra theo kế họach thôi mà.” Nó lúng túng.

Cô nắm lấy tay nó, xiết nhẹ. Harry ngẩng lên, nhìn vào mắt Hermione và thấy cô nhỏen miệng, nở một nụ cười ngọt ngào nhất mà nó từng thấy. Một lần nữa, ánh mắt màu hạt dẻ ấy lại ánh lên lấp lánh, đầy sức sống, đột nhiên nó thấy phấn khởi lạ thường, nắm tay và kéo cô đi về hướng nhà sách.

Trong lúc đó, Ron chỉ lặng lẽ bước theo sau hai đứa. Khi tụi nó đã đến trước cửa tiệm sách, Harry mở cửa dùm Hermione, vừa khi nó định bước vào theo sau thì Ron đã nắm lấy tay nó, giật lại. Harry gật đầu với Hermione như bảo cô cứ đi trước đi và cô chỉ tay thành vòng tròn, ngụ ý mình sẽ đi rảo vài vòng.

Nó quay sang Ron, anh chàng đang nhìn nó với vẻ nhẹ nhõm, khuây khỏa.

“Cám ơn nhé, bồ tèo.”Nó nhíu mày.

“Vì cái gì?”

Ron khẽ hất đầu về phía Hermione. Harry nghía vào trong để thấy cô vẫn đang mải mê lướt qua từng kệ sách một cách vui vẻ. Nó quay lại nhìn Ron. “Cô ấy cần những lúc như thế này.”
Ron khẽ gật đầu đồng ý rồi tụi nó bước vào trong cùng Hermione, cả hai đứa quyết tâm làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày sinh nhật đẹp nhất từ trước đến giờ.
************************

Harry thở hắt ra. Đã lâu lắm rồi, nó chưa có cảm giác yên bình đến thế này.
Harry đang nằm dài trên thảm cỏ cạnh hồ, dưới tán cây quen thuộc của chúng ở Hogwarts. Đầu nó gối trên đùi Hermione, trong khi mấy ngón tay cô đang khẽ nghịch với mấy lọn tóc rối của nó. Cô ngồi tựa vào tảng đá một cách thỏai mái, và Ron thì nằm ườn ra đó, cạnh gốc cây. Xung quanh tụi nó đầy vỏ kẹo sôcôla ếch nhái, mấy thanh kẹo hình bút lông ăn dở, những hộp đậu đủ vị hiệu Bertie Bott, và cả những bước chân quay về chốn xưa của bộ ba nữa.

Đây cũng là kỳ đi thăm Hogsmeade của học sinh Hogwarts nên tụi nó đã đi lẫn vào đám nhóc học sinh, đi lang thang trong thị trấn không mấy khó khăn, dù cách ăn mặc có hơi lập dị một chút. Tụi nó nhớ lại mấy cuộc phiêu lưu nguy hiểm, và những ngày xưa thơ bé, khi cụôc sống hãy còn đơn giản đời còn màu hồng và tâm hồn chúng chưa vằn vện thẹo như hôm nay.
Chẳng biết tự lúc nào, gót chân tụi nó đã đưa cả ba về lại Hogwarts, ngồi nghỉ dưới tán cây xanh bên hồ mà đã từ lâu tụi nó coi là của mình.

“Tụi mình nên làm như thế này thường hơn.” Nó nghe tiếng cô thì thầm.

“Ăn mặc lập dị và làm trò cười cho thiên hạ hả?” Ron nhử mồi nhưng dĩ nhiên là Hermione không dính câu rồi.
“Không, nên dành nhiều thời gian như thế này nè.”

Harry líu nhíu mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trông Hermione rất bình lặng và thỏai mái, cô có vẻ vui khi dõi mắt nhìn theo mấy cái tua của con mực ống khổng lồ đang vẫy nước trong hồ.

“Trông bồ xinh lắm.” Nó chợt thốt khiến cô giật mình, đỏ mặt rồi lãng mắt đi chỗ khác.

“Cám ơn Harry. Cám ơn đã khen mình trong ngày sinh nhật.”

“Mình nghiêm chỉnh đó. Xinh thiệt mà.” Chính nó cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng ngay khi nó nhìn vào mắt cô, Harry biết cô đã hiểu ý mình. Một nụ cười nở trên môi cô khi Hermione cúi đầu xuống, và phớt nhẹ làn môi mềm như tơ vào cái thẹo mờ mờ của nó. “Cám ơn vì ngày hôm nay, Harry.”
Nó mỉm cười với cô.

Chapter 4: Let me go (Part 2)


Sau khi thả Hermione ở nhà ba má cô để ăn mừng sinh nhật cùng ông Granger, Harry vui vẻ độn thổ về nhà nó. Vừa bước vào phòng ngủ, nó đã thấy Ginny đang ngồi trên giường, tay mân mê tấm hình tốt nghiệp mà nó để cạnh đó.

“Ủa? Ginny? Ngạc nhiên hén!”

Cô cười gượng gạo. “Hôm nay vui không anh? Sáng nay em có thấy Ron, trông ảnh tức cười lắm.”

Vừa nghe tới, Harry liền cười toe tóet. “Ừ, đúng. Uổng quá, anh quên chụp hình lại. Mà hôm nay tụi anh chơi cũng vui lắm.”
Cô quay sang nhìn nó và mặt Harry đột nhiên nghiêm lại khi nó thấy mấy vệt nước khô còn đọng lại trên hai má cô. “Ginny”, nó gọi nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu. Harry bước đến gần hơn, ôm cô trong vòng tay “Có chuyện gì vậy?”

Ginny dựa vào người nó, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục. “Harry, hãy để em đi.”

Harry lập tức bỏ tay ra, tưởng cô bị đau. “Sao? Em có cần anh đưa em đến bệnh viện thánh Mungo không? Có chuyện gì vậy, Gin?”

Ginny lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt cô trông rất đau khổ khi Ginny đứng dậy, đối mặt với nó. “Em không bị bệnh.”

“Vậy thì chuyện gì hả, Gin? Nói anh nghe đi, đừng hù anh nữa mà.” Nó gần như là van xin cô bé.

Ginny nhìn chăm chăm vào mắt nó như thể cô đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Em… Harry… hãy để em đi.”

“Anh không hiểu.”
Nước mắt bắt đầu tuôn xuống hai má cô khiến Harry đã hỏang càng thêm hỏang. Nó đứng dậy, định bước lại gần cô nhưng Ginny đã giơ một tay ra, ngăn lại, bước lùi lại phía sau. Harry dừng chân, lòng hoang mang.

Cô hít sâu vào. “Em không thể tiếp tục như thế nữa.” Cô dùng hai tay, ám chỉ hai đứa nó.

Harry thấy ngạt thở lắm. Nói chuyện này là chuyện bất ngờ thì đã là nói nhẹ lắm rồi đấy. Miệng nó há hốc, mắt chăm chăm ngó cô mà chân thì hóa đá từ bao giờ.

“Sao vậy, Ginny? Anh…anh không hiểu. Có phải anh đã làm sai điều gì không? “ Harry hỏi, đầu óc nó trống rỗng.

Ginny chỉ nhìn nó mà nước mắt không thôi tuôn rơi. “Không, anh không làm điều gì sai cả. Em…”, Cô gục đầu xuống. “Em chỉ nghĩ là em xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế” Cô thì thầm.
Nó lập tức nổi sùng. “Hơn thế? Em nói cái quái gì thế, Ginny? Em nói đi! Anh cần một lời giải thích. Anh nghĩ anh đã là một người bạn trai rất tốt rồi, không phải sao? Lúc nào anh cũng tặng hoa cho em; chúng ta đi chơi thường xuyên, không khi nào anh trễ hẹn cả. Anh luôn gửi cú cho em, lúc nào anh cũng mạnh mẽ, vững vàng bên cạnh em. Anh luôn ở sẵn đó mỗi khi em cần. Ginny, em còn muốn gì hơn nữa chứ?” Giọng nó càng lúc càng to, gần như là hét lên; nó giận và cảm thấy bị xúc phạm rất nhiều.
Ginny bật khóc. “Harry, làm ơn.”

“Làm ơn cái gì hả, Ginny? Làm ơn cái gì?!”

Rồi Ginny quay sang nhìn nó. “Em không cần một người bạn trai chỉ chia sẽ nửa cuộc đời với em. Em… em nghĩ em xứng đáng được nhiều hơn thế, anh Harry.”
Harry cứng họng. Nó cảm thấy chân mình chẳng còn chút sức lực nào, cả thân người nó đổ phịch xuống giường. “Anh không hiểu.”

“Lúc nào anh cũng giữ khỏang cách với em cả.” Ginny giơ một tay lên, ngăn nó lại khi Harry định mở miệng chối. “Em nghĩ ngay chính anh cũng không nhận ra điều đó. Nhưng Harry, khi bên em, anh luôn giữ gìn, bảo vệ quá mức bản thân mình và chính điều đó đã khiến chúng ta ngày càng xa nhau.”
“Nhưng…”

“Em chưa nói xong. Anh có biết nó đau khổ đến thế nào không khi ngày qua ngày điều đó cứ lặp đi lặp lại. Người mà anh yêu, người mà anh luôn sẵn lòng làm mọi thứ vì họ, nói với anh rằng họ yêu anh nhưng lại không bao giờ cần anh?”

Harry lắc đầu. “Anh…”

Ginny nhìn thẳng vào nó, ánh mắt rực lửa. “Harry, anh có biết là thậm chí anh chưa bao giờ hở môi, nói một lời với em biết về lời tiên tri không?”
“Chuyện đó xưa rồi mà, Gin! Nó là chuyện anh không muốn nhớ. Thiệt không thể tin được.”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó mà là chuyện làm sao anh lại bỏ ngòai lề một chuyện quan trọng như thế? Hay là chuyện đi săn tìm trường sinh linh giá chẳng hạn. Anh có nói với em về chuyện anh nhớ em rất nhiều, nhưng rồi sao chứ? Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chia sẽ với em về những gì đã xảy ra trong suốt quá trình đó cả. Những gì em biết được đều là nghe kể lại từ anh Ron và chị Hermione mà thôi.”

“Anh làm thế để bảo vệ em mà!” Nó hét lên.

“Không đúng! Anh làm thế vì anh không thể chia sẽ nó với em!” Cô hét trả lại. “Chúng ta đang yêu nhau, Harry, và những người yêu nhau thì chia sẽ với nhau mọi chuyện, chứ không phải chỉ một phần nhỏ đã được lược bớt.”

Cô hít sâu vào. “Em cho anh tất cả mọi thứ, Harry. Em kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra kể từ khi anh bỏ chạy khỏi đám cưới của anh Bill cho tới khi chúng ta gặp lại nhau trong phòng cần thiết. Anh chia sẽ cuộc đời em mặc dù anh không hiện diện ở đó. Em tin tưởng anh đến mức em sẵn sàng cho anh thấy mọi khía cạnh của con người em. Em cho anh, cho anh hết tất cả, thật ra anh còn cần gì thêm nữa mới có thể đặt lòng tin nơi em?"

Harry cảm thấy như đầu nó muốn nổ tung cả lên. “Anh…” Nó nhìn cô và rồi ánh mắt nó dịu bớt. “Anh thật sự tin tưởng em mà, Ginny.”

Nước mắt vẫn thôi không tuôn rơi xuống hai gò má cô. “Nhưng không đủ để chia sẽ cùng em.”

“Chuyện đó lâu rồi mà, Ginny. Với lại, mấy chuyện đó chẳng vui vẻ gì và hồi đó anh không như bây giờ.”

“Nhưng anh lại có thể kể nó với Hermione.” Cô nói một cách chua chát.
Harry nhìn cô với một ánh mắt bị xúc phạm như thể ai đó vừa phản bội nó. Mấy câu nói như thế lẽ ra không bao giờ nên xuất phát từ miệng Ginny, ai cũng được nhưng cô thì không. Dường như cô bé cũng chợt nhận ra mình đã nói những gì, vẻ mặt cô tỏ ra hối lỗi. “Em xin lỗi, lẽ ra em không nên lôi chuyện đó vào.”
“Cô ấy cũng là bạn em mà, Ginny.” COLOR="Sienna"]Harry buộc tội.[[/COLOR]

“Em thật tình xin lỗi, Harry à.”

Harry quay đầu sang chỗ khác. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi nó chẳng biết làm sao để bắt kịp nữa. Vừa mới phút trước, nó còn đang vui vẻ về chuyện sáng nay thì ngay phút sau, nó như đang bị đè dưới một ngọn núi. “Ginny.”

“Thậm chí em còn không thể độn thổ trực tiếp đến đây nếu anh không chỉnh bùa phòng vệ trước.” Cô thì thầm.

Harry đỏ mặt, nó chẳng biết nên nói gì thêm.

“Bộ anh nghĩ em không biết anh khó ngủ sao? Anh nghĩ em không biết anh gặp ác mộng sao? Harry, có cả một lọ thuốc ngủ ở ngay đầu giường anh kìa. Kể từ khi chúng ta quen nhau, cái lọ đó lúc nào cũng nằm ở đó cả.”

“Chỉ vì anh không muốn em gặp ác mộng, Gin. Chẳng hay ho gì chuyện đó cả.” Nó nói khẩn thiết.

Ginny cười cay đắng. “Anh nghĩ vậy thật sao, Harry? Sao anh cứ phải nghĩ mấy chuyện đó sẽ khiến em coi thường anh, không thần tượng anh nữa?”

“Nếu em thực sự muốn biết, Ginny, lẽ ra em nên hỏi. Hình như em có biết về những cơn ác mộng, thế sao em không nói cho anh biết? Hay là em quá sợ với cái viễn cảnh anh vùng vẫy giữa đêm khuya, khóc thút thít như một thằng nhóc nhát cáy chứ?” Harry nạt lại.

Ginny đỏ mặt, né ánh mắt nó. “Ngay cả em còn không thể yêu bản thân mình nữa, Harry à. Em đang dần dần trở thành một sinh vật yếu đuối, bệnh họan, một sinh vật sống trên đời với mục đích duy nhất là làm vui lòng anh. Thậm chí em còn không thể kiếm việc làm nữa, em quá bận rộn với việc làm bạn gái của anh đến nỗi em chẳng còn thời gian để mắt đến những lời mời cộng tác khác.”

Tim nó thắt lại theo từng câu từng chữ cô thốt ra. Harry đâu ngờ nó đang làm khổ người nó ra sức bảo vệ nhiều nhất. Nó vùi mặt vào hai tay, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra.
“Harry,” Ginny gọi nó một cách tuyệt vọng. “Làm ơn, hãy để em đi.”

Harry cố nén, ngăn không cho mình rơi lệ, vì Harry biết trông thấy nó khóc chỉ làm Ginny đau khổ thêm. Gượng hết sức, nó ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em…Em không đủ can đảm để bỏ anh. Em xin lỗi, Harry. Làm ơn đi.” Cô nhìn nó với ánh mắt cầu khẩn. “Hãy cứu em đi, lần này nữa thôi.” Cô thì thầm nhẹ như tiếng gió thỏang.

Harry ngậm ngùi, nén đau thương mà ngăn dòng nước mắt. Nó cầu xin các vị thần hãy ban cho nó sức mạnh, để nó có đủ can đảm mà thốt lên những lời cuối.
“Mình chia tay đi, Gin.”

**************************

Harry bước nhanh dần. Nó không thể tống hình ảnh Ginny nằm sóng sòai trên sàn, khóc lóc tức tưởi ra khỏi đầu nó.

Nó chẳng biết nên làm gì. Harry không muốn tới tìm Hermione, nó biết giờ này chắc cô đang ăn tối cùng ba, và nó thật sự không muốn làm hỏng bữa tối của cô. Chắc chắn là không, nhất là sau khi nó đã thấy cô vui đến chừng nào khi đi chơi ở Hogsmeade về. Cuối cùng, nó dừng chân ở một băng ghế đá cạnh công viên, ẩn mình trong ánh mắt tờ mờ đầu hôm.

Những gì nó và Ginny đã nói cứ tua đi tua lại trong đầu Harry như một khúc phim. Nó cảm thấy đau đớn và giận dữ, giận chính bản thân mình. Thậm chí nó không thể tưởng tượng nổi làm sao nó có thể giữ lời thề bảo vệ Ginny khi chính nó lại liên tục làm tổn thương cô. Giờ đây một mình trong bóng đêm, nó đang phải đối diện với một sự thật phũ phàng: nó càng ra sức bảo vệ cô bao nhiêu, nó lại càng làm khổ cô bấy nhiêu. Harry vò đầu bứt tóc như thể bao đau thương sẽ được tống ra khỏi đầu.

Rồi nó đứng dậy và độn thổ thẳng tới quán cái vạc lủng.

“Tom, tôi có thể sử dụng bột floo của chú không?”

“Dĩ nhiên rồi Harry. Sau lưng cậu ấy.” Ông chủ quán thản nhiên trả lời.Harry quăng một nhúm bột xanh vào lò sưởi. “Trang trại hang sóc!” Nó chờ một lúc rồi đút đầu vào ngọn lửa xanh trong lò. “Ron!”

Ron nhướn đầu lại gần, quần áo nó xộc xệch. “Harry, có chuyện gì hả?”

“Bồ có thể đến gặp mình ở quán ba cây chổi trong vòng mười phút nữa không?”

“Bồ có sao không? Có chuyện gì vậy?"

Giọng Harry như vỡ òa ra. “Làm ơn đi, Ron.”

“Rồi, rồi, bồ tèo. Mình tới ngay.”

**********************************

“Mình đã chia tay với Ginny.” Harry khẽ nói.

“Cái gì? Sao bồ làm vậy hả?” Ron sững người.

Tụi nó đã ngồi ở quán ba cây chổi, nốc Whiskey lửa cả ba tiếng rồi. Sau khi đã ngấm đủ tửu lượng, cuối cùng Harry cũng thu được can đảm mà thú nhận lý do thật sự nó bảo Ron đến quán.

“Mình…mình nghĩ là mình không còn xứng với cô ấy nữa.”

Mặt Ron đỏ bừng lên. “Cái thằng quỷ sứ! Bồ đã làm gì em gái mình hả?”

“Mình không biết, Ron à. Mình đã làm hết mọi thứ để bảo đảm cô ấy được an tòan và hạnh phúc.” Nó chua chát thừa nhận

Ron chẳng nói gì mà chỉ im lặng nốc vào thêm một ngụm whiskey. “Nó bắt bồ chia tay với nó phải không?”
Harry nhìn Ron vẻ ngờ vực. “Sao bồ biết? Cô ấy nói cho bồ biết hả?”

Ron quắc mắt nhìn nó. “Không, nhưng mình hiểu bồ quá rõ mà Harry, và cả em gái mình nữa.”

“Là sao?”

Ron đảo mắt. “Rõ ràng là bồ không chủ động làm thế vì ngay cả bồ cũng không biết vì sao hai đứa chia tay nữa mà. Và bồ nói chính bồ đã chia tay với nó.”

“Bồ có thể nghĩ được mấy điều này sau khi đã nốc hết ba ly Whiskey lửa?” Harry nhìn nó chăm chăm.“Cậu là ai và cậu đã làm gì thằng bạn thân của tôi thế hả?”

“Chứ mình ở đây làm cái khỉ gì? Làm hề chắc?” Ron làu bàu. “Bồ và Hermione là một cặp quỷ sứ. Cô ấy nói y chang như thế này trong lúc mình đang ra sức giúp cổ.”
“Ừ, Hermione và mình là một cặp quỷ sứ khốn khổ mà. Mình biết. Và hãy nâng ly chúc mừng điều đó đi bồ tèo.”

“Điên quá đi, Harry!” Ron cằn nhằn mặc dù nó cũng đã cụng ly với Harry, nốc một ngụm lớn vào họng.
“Mình nghĩ mình chẳng bao giờ hiểu được phụ nữ đang suy nghĩ cái gì.” Ron thừa nhận.

“Vậy thì cụng ly vì điều đó luôn ha, bồ tèo.” Nó đáp, nâng cao ly rượu.

CHAPTER 4: LET ME GO (PART 3)

Harry chẳng biết làm sao mà nó có thể uống cạn gần như một phần ba cái chai whiskey lửa đó nữa. Và nó cũng không biết nó đang làm cái quái gì, lẩn quẩn dưới vườn nhà ba má của Hermione vào nửa đêm như thế này. Cuối cùng, nó lại đứng ngay dưới cửa sổ phòng cô, cố nhìn thử xem có ai trong đó không.

Mò mẫm trong bóng tối, nó lụm một viên đá cụi, nhắm kĩ và quăng vào cửa sổ phòng cô. Vì nó đã hơi xỉn nên lỡ tay ném quá mạnh, và ngay lập tức Harry nghe tiếng răng rắc trên kiếng.

“Ối.” Nó cười khóai chí.

“Làm cái trò hề gì thế hả Harry?” Hermione ló đầu ra khỏi cửa sổ, cố nhìn rõ mặt nó trong màn đêm.

“Í, chào Hermione.” Nó vẫy vẫy tay.

“Harry, bồ làm gì dưới đó thế hả? Có biết mấy giờ rồi không?” Cô gằn giọng trong bóng đêm.

“Mình lên trển được không?”

“Thề có Merlin.” Nó nghe tiếng cô kêu trời. “Đi ra cửa trước đi, mình sẽ đón bồ.”

Harry lảo đảo đi ra cổng trước và chỉ phút sau, cửa mở ra, Hermione nhìn thóang qua mặt nó, chỉnh.“Bồ say rồi.”

“Chút xíu thôi.”

Cô thở dài rồi nắm lấy tay nó, dẫn đường lên cầu thang đến phòng mình. Khi đã ở trong phòng, cô cởi áo nó ra và bắt nó ngồi xuống giường, rồi cởi nốt luôn giày của nó ra và giở mền lên. Harry leo qua nằm phía bên phải vì nó biết Hermione luôn thích nằm bên trái. Nó xoay người lại, đối mặt với cô và thấy từ lúc nào Hermione đã nằm xuống cạnh mình, mắt nhìn nó chăm chăm.

“Vậy là?” Cô thì thầm.

“Mình chia tay với Ginny rồi.” Nó nói tọet ra.

Hermione há hốc mồm. Cô nắm lấy tay nó, đặt ngay giữa giường, xiết chặt.
“Mình đâu có ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Đột nhiên cô ấy đòi chia tay với mình.”

“Đừng tự gạt mình, Harry à.” Hermione nói khẽ.

Nó im lặng rồi lại thở dài.

“Ừ thì… mình đã biết ngay từ đầu có gì đó không ổn rồi. Nhưng mình nghĩ tụi mình còn có thể nói chuyện được, như những cặp đôi bình thường khác.”

“Ôi, Harry”

“Mình nghĩ lý do là vậy đó. Ginny và mình chưa bao giờ thật sự nói chuyện với nhau. Lúc nào tụi mình cũng bận rộn làm cái gì đó, không hun hít thì cũng Quidditch, còn không thì lại tham gia mấy bữa họp mặt gia đình của nhà Weasley. Chưa bao giờ tụi mình thật sự nghiêm chỉnh ngồi xuống và bình tĩnh nói chuyện với nhau.”

“Cô ấy nói gì với bồ hả Harry?”

Nó nhắm mắt. “Cô ấy…cô ấy nói cổ không muốn một nửa người bạn trai, điều mà ngay chính mình cũng chẳng hiểu nữa. Ginny buộc tội mình không bao giờ kể chuyện cho cô ấy nghe, rằng mình cứ mãi giữ cô ấy trong vòng tay, rằng cô ấy không thích chuyện lúc nào cũng khư khư gắn buộc cuộc đời với mình.”

“Nghe mình nói này.” Giọng Hermione lạnh như băng khiến Harry lập tức mở mắt ra nhìn vào cô.

“Mình biết bồ quá rõ mà Harry. Bồ không làm tổn thương cô ta.” Harry né ánh mắt cô. “Đừng tự hạ thấp bản thân mình chỉ vì những gì cô ta chọn. Thật không thể tin được, cô ta bắt bồ chia tay với cổ phải không?”
“Sao bồ biết?” Nó khẽ hỏi.

“Mình hiểu bồ mà. Và cả Ginny nữa. Cô ta sẽ không chia tay với bồ, cô ta không đủ can đảm để làm điều đó. Nhưng nếu cô ta không vui, cổ sẽ bắt bồ làm điều đó. Giờ thì Ginny chính thức là ‘một cô thôn nữ đáng thương, người đã bị ruồng bỏ bởi vị hòang tử bạch mã của mình’. Cô ta có lý do để có thể tiếp tục sống vui vẻ vì chính bồ mới là người nói lời chia tay mà.” Hermione công kích một cách kịch liệt.

“Chuyện này không phải hòan tòan là lỗi của bồ, Harry. Đừng tin vào những lời Ginny nói. Mấy chuyện như thế này,” Cô ngưng một chút rồi lại tiếp tục thì thầm, giọng nghe có vẻ kích động, như thể cô đang tự nói với chính bản thân mình. “Nó vẫn xảy ra, Harry à. Đôi khi bồ không biết vì sao nó lại xảy ra. Nhưng bồ bắt đầu làm một chuyện gì đó mà thẳm sâu trong thâm tâm, bồ biết nó hòan tòan sai, chỉ vì bồ muốn họ cùng vui với bồ. Và bồ cứ làm thế, làm thế cho tới khi bồ quên mất ngay từ đầu nó đã là một sai lầm. Và giờ đây, khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, bồ chẳng còn gì ngọai trừ những mối nghi ngờ và một bóng đen vô hình của người mà bồ cứ ngỡ là mình.”
Harry cảm thấy nghẹn ngào khi Hermione nhìn chăm chăm vào nó, hai tay cô ôm lấy mặt nó. Và rồi cuối cùng, nước mắt nó cứ thế lặng lẽ lăn xuống.
Harry chẳng khóc bật thành tiếng, nó chỉ đơn giản để chúng tuôn rơi tự nhiên xuống gối cô. Rồi sau một lúc, có vẻ như chẳng gì còn sót lại.
Harry thấy thanh thản trở lại.

Nó giơ tay lên, vuốt nhẹ má cô. “Hermione,” nó gọi khẽ, đưa tay xuống giữa giường lần nữa, chỉ có điều lần này, nó nắm lấy tay cô.
Tụi nó chỉ nằm đó, trên giường cô, và nói đủ thứ chuyện trên đời cho tới khi men rượu và cả sự mệt mỏi thấm dần vào người Harry khiến giọng nó lè nhè và cà lăm mãi.   

“Đi ngủ đi, Harry.” Hermione dịu dàng nhắc nó.

“Ấy khoan, mình quên chưa tặng quà cho bồ.”

“Chuyến đi chơi ở Hogsmeade đã đủ lắm rồi, Harry. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với mình.”

“Nhưng đó đâu phải là một món quà. Chờ chút.” Harry lôi ra khỏi túi một cái hộp nhung nhỏ ( em hiểu là ....  ) và tặng cho cô. Hermione lặng lẽ nhận lấy nhưng chẳng mở ra mà chỉ nhìn nó thêm lần nữa.

“Mở đi!” Nó thúc khiến cô nhanh chóng mở hộp ra, và thấy bên trong là một cái la bàn có dây. Cuối dây là một cái kẹp nhỏ, giúp người ta có thể dễ dàng kẹp nó vào bất cứ thứ gì. Chiếc la bàn mang màu bạc sáng, với kiểu thiết kế đơn giản nhưng rất thanh lịch. Dường như cả thế giới cổ tích hiện ra trên mặt nó. Từ những con bò tung tăng nhảy qua vầng trăng, những con quạ đen trên một miếng bánh, Georgie Porgie hôn những cô gái cho tới chàng Jack đang nhảy qua những cây đèn cầy nhỏ. Và còn nhiều nhiều nữa, mỗi lần chuyển sang hướng khác, chiếc la bàn lại tự đổi hình.

“Ôi Harry, đó là một chiếc Tầm Bàn (Finder).Mình thích lắm! Mà làm sao bồ có được nó vậy? Nghe đâu cái này hiếm lắm.”

Harry cười toe tóet một cách ngớ ngẩn khi trông thấy nét mặt thích thú trẻ thơ của Hermione. Cô ấy đang săm soi và nghịch phá một chút, khiến cây kim cứ chỉ lọan xà ngầu cả lên, đông, tây, nam, bắc, không chút nào yên.

“Vậy là bồ biết cách thức họat động của nó hả?”

“Dĩ nhiên. Nó sẽ chỉ ra hướng cái thứ mà bồ cần tìm. Tuy là có giới hạn về khỏang cách và thuật bảo hộ, dĩ nhiên, hay là mấy thứ mà bồ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nhưng vẫn luôn có cách để lách luật mà, chỉ là bồ cần phải thông minh hơn cái Tầm Bàn và bắt nó làm việc cho bồ mà thôi. Ôi Harry, lẽ ra bồ không nên tặng mình thứ này, chắc mắc lắm hả?”

“Mình muốn bồ có một cái.” Harry cố nén một cái ngáp rõ dài.

“Nhưng tại sao? Mình biết là nó tiện dụng rồi, nhưng mà quà sinh nhật như thế thì mắc quá đấy.”

“Hermione. Mình mua nó cho bồ mà. Thậm chí mình còn ký tặng và biếu luôn trái snitch mà mình thắng trận Quidditch đầu tiên cho cái gã ở phòng Bất Khả Lộ để hắn chỉnh vài thứ, làm phạm vi tìm kiếm tăng lên cỡ gần bằng…nước Anh.”

Harry dịu dàng vuốt má cô. Nó thấy buồn ngủ khi hơi rượu đã chóang lấy tâm trí nó.

Nó nắm tay cô lần nữa. “Bồ mới đi Paris có một tháng mà mình đã nhớ bồ khủng khiếp. Mình lúc nào cũng thấy lo khi bồ sống ở một nơi quá xa như thế. Vì vậy mình muốn bồ có một cái Tầm Bàn để chắc chắn bồ luôn có thể tìm thấy mình.” Nó lè nhè, mắt lim dim.

“Mình không bao giờ muốn bồ lạc mất mình cả.” Nó lầm rầm thêm mấy từ rồi thiếp đi.

Chapter 5 – Ever the Same (Part 1)


“We were drawn from the weeds 

We were brave like soldiers 

Falling down under the pale moonlight 

You were holding me Like someone broken 

And I couldn't tell you but I'm telling you now 

Just let me hold you while you're falling apart 

Just let me hold you and we'll both fall down

Fall on me 

Tell me everything you want me to be 

Forever with you, forever in me 

Ever the same

We would stand in the wind 

We were free like water

Flowing down 

Under the warmth of the sun 

Now it's cold and we're scared 

And we've both been shaken 

Hey, look at us, man 

This doesn't need to be the end 

Just let me hold you while you're falling apart 

Just let me hold you and we'll both fall down 

Fall on me tell me everything you want me to be 

Forever with you, forever in me 

Ever the same

Call on me

I'll be there for you and you'll be there for me

Forever it's you 

Forever in me 

Ever the same 

You may need me there 

To carry all your weight But you're no burden, I assure 

You tide me over 

With a warmth I'll not forget 

And I can only give you love 

Fall on me tell me everything you want me to be 

Forever with you, forever in me

Ever the same 

Call on me I'll be there for you and you'll be there for me

Forever it's you Forever in me Ever the same” - Ever the 

Same, Rob Thomas

*************************************** 

24 tháng 12, 2000 
Harry ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm giáng sinh. Ánh trăng bạc dịu dàng soi xuống trần gian, làm mấy hạt tuyết ánh lên với một thứ ánh sáng dịu nhẹ, thanh khiết. Đêm vắng thật thanh tịnh ở nhà họ Tonks. Bé Ted đã lên giường ngủ từ lâu và không lâu sau Andromeda cũng lui về phòng bà, chỉ còn một mình Harry trong phòng khách đối diện cùng ngọn lửa tí tách trong lò sưởi. Thao thức không yên, nó đứng dậy bước ra ngòai sân và suy ngẫm trong bầu không khí tĩnh mịch nửa đêm.


Sau khi thầy Lupin mất, Harry đã quyết định dành trọn ngày giáng sinh cho đứa con đỡ đầu và bà Andromeda. Lúc đầu, Ginny và bà Weasley không được vui cho lắm khi nghe về quyết định của nó, nhưng dù sao đi nữa, Harry vẫn quyết tâm tổ chức những buổi giáng sinh thật đặc biệt cho con trai mình. Đó cũng là một trong những chuyện đã khiến nó và Ginny bất hòa. Ginny, ba tháng sau khi chia tay, ý nghĩ về cô vẫn còn khiến nó thấy đau, một nỗi đau mà nó ngờ sẽ khó mà hòan tòan biến mất được. Ginny là lối thóat của nó trong những giờ phút u tối nhất, khi trên vai nó nặng trĩu trọng trách về thế giới phù thủy. Harry để vẻ đẹp rạng ngời của cô tràn ngập tâm trí mình, làm nó tạm quên đi gánh nặng trên vai ở cái tuổi mới lớn ấy. Cô như một phần thưởng đầy hứa hẹn sau bao thử thách, là lối thóat mà nó cố gắng hết sức để bảo vệ. Nó chẳng muốn làm vấy bẩn tâm hồn cô bằng những sự thật nghiệt ngã mà nó khám phá sau cái chết của chú Sirius. Thậm chí nó còn cố gắng hơn nữa để cô không dính vào vòng khói lửa của cuộc chiến. Phần nào cũng nhờ bà Weasley đã kiên quyết bắt cô trở lại trường trong khi Ron, cùng nó lên đường đi tìm trường sinh linh giá.


Khi Voldemort bị hạ gục, nó những tưởng sẽ được giải phóng, sẽ lại được cái cảm giác thanh thản. Nhưng không, nó chỉ thấy tâm hồn tràn ngập sự hối hận và nỗi đau mất mát vì sự hy sinh của cha, mẹ, bạn bè, anh em, con cái, những người đã hy sinh trong cuộc chiến, những người chỉ mãi còn là ký ức và nước mắt khi nhắc về họ. Tất cả đều là cái giá phải trả cho chiến thắng. Khắp nơi người người ăn mừng chiến tranh đã kết thúc.Ở những bữa tiệc đó, Harry cảm thấy lạc lõng và vô vị với niềm vui của họ. Nó chẳng biết tại sao. Suy cho cùng, họ đang ăn mừng vì nó mà. Voldemort đã bị hạ và nó lại sống sót một lần nữa. Dù thế, những gì nó cảm nhận được là sự mất mát, hụt hẫng. Nó không biết nên làm gì và sẽ đi về đâu trước vô vàn ngã rẽ trước mắt. Nó nhận ra rằng…chính bản thân mình cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Dường như người ta thường tỏ ra quyết đóan hơn khi phải đối mặt với sự sống và cái chết. Đứng trước sự bế tắc, những vết thương lòng vốn đã chìm vào quên lãng lại rỉ máu một lần nữa. Những nỗi đau thẳm sâu trong tâm hồn mà nó từng phớt lờ giờ đã loan ra khắp người mà nó chẳng hề hay biết. Chẳng biết nên làm gì, nó níu lấy bất cứ thứ nào có vẻ như có thể đưa mình về lại cuộc sống bình thường. Vì thế nó đã trở lại với Ginny và giúp Hermione một tay với những buổi học tự phát của cô ấy. Nó chăm chỉ luyện tập để trở thành một thần sáng. Rồi cùng với Ron và Hermione, nó thề sẽ thay đổi bộ pháp thuật từng bước một để chắc chắn rằng những mất mát đau thương trong chiến tranh sẽ không bao giờ bị quên lãng. 


Càng cố cư xử một cách bình thường, nó lại càng cô lập mối quan hệ của nó và Ginny. Đau đớn thay đến giờ nó mới nhận ra sự thật đó. Một cách vô tình, nó đã tự giới hạn những gì cô bé có thể biết về nó và những gì nó có thể chia sẽ cùng cô. Những gì nó đã thấy, những cơn ác mộng, bất cứ thứ gì liên quan đến đời nó trước khi hắn chết sẽ không bao giờ được phép làm vấy bẩn mối tình màu hồng của nó và cô.


Nó từng nghe nói chuyện cô bé chưa bao giờ từ bỏ chuyện tôn thờ nó cả, “cậu bé sống sót”, và cũng vì thế ngay từ ban đầu mối tình này đã bị kết án tử bởi chính cô. Không có nhiều người biết được sự thật rằng nó chỉ xem cô như một lối thóat, một người con gái sẽ mang lại cuộc sống bình thường cho nó. Cô bé chỉ đại diện cho những khao khát của nó, cũng bởi thế nó chưa bao giờ bỏ thời gian tìm hiểu xem cô là người như thế nào cả. Harry biết nó muốn những gì, muốn sống thế nào khi giữ mối quan hệ với cô, nhưng có điều nó chưa bao giờ hỏi người con gái được xem là lý tưởng ấy thật sự muốn gì. Tự nó chi phối, kiểm soát mối tình này một cách chặt chẽ, đến nghẹt thở chỉ vì nó sợ cái viễn cảnh khủng khiếp sẽ xảy ra một khi nó nơi tay. Và rồi cô đã để nó làm thế. Harry lắc đầu buồn bã. Mặc dù nó đã rất đau khi Ginny van xin nó để cô ra đi, Harry nhận thấy cô đã tự đánh mất chính mình như thế nào trong mối quan hệ giữa họ. Cho dù lúc đó nó có không vui, Harry biết rằng nó sẽ không bao giờ là người nói lời chia tay trước cả chỉ đơn giản vì… nó không nỡ. Nó thật sự yêu cô khi họ đến với nhau, nhưng rồi đôi lúc nghĩ lại, nó cũng không hiểu làm sao mình lại có thể đi yêu một người mà mình chẳng hề hiểu rõ. Cuối cùng, nó kết luận rằng cả nó lẫn Ginny đều đã cố gắng hết sức để giữ gìn mối quan hệ của họ, nhưng đến phút cuối điều đó vô hình chung lại trở thành một gánh nặng cho cả hai. Cũng may hai đứa đã biết dừng lại kịp lúc, khi tụi nó còn nhận ra được mình là ai và chưa hòan tòan mất đi đối phương. Hermione nói đúng, nhiều khi mấy chuyện này cứ xảy ra mà mình không hề biết. Giờ thì Hermione lại là một chuyện khác.


Harry thở dài. Nó nhớ cái thời mà nó chẳng có vấn đề gì khi nghĩ đến cô. Chỉ là… bây giờ thì cô ấy đã là một chuyện khiến nó phải bận tâm, và thành thật mà nói, nó chẳng ngại cho lắm. Harry đâu phải thằng ngốc; nó biết chắc có chuyện gì đó đang diễn ra giữa hai đứa. Kể từ khi chia tay Ginny, cuối tuần nào nó cũng mò đến Paris chơi với cô. Đôi lúc ngay giữa tuần, nó lại độn thổ đến chỉ để cùng ăn trưa hay ăn tối. Hermione đã đem sửa chiếc gương của chú Sirius và tặng lại cho Harry vào ngày sinh nhật của nó cùng với tấm hình của hai đứa chụp chung với Dobby trong phòng cần thiết. Ngay lập tức, nó đưa nửa còn lại của chiếc gương cho Hermione khi cô về, dặn dò kĩ rằng cô cứ gọi bất kỳ lúc nào cần một người để tâm sự (và không quên hứa rằng nó cũng sẽ làm như thế). Dạo gần đây, “bất kỳ lúc nào” đồng nghĩa với “gần như hằng đêm” của hai đứa. Từ lúc nào chẳng biết, nó đã trở thành một thói quen khó bỏ. Đôi khi Harry thấy một cuốn sách rất thú vị, thế là nó gọi vào gương chỉ để hỏi xem liệu Hermione có muốn nó mua tặng cô không. Mặc dù chẳng biết chuyện này sẽ đi về đâu, Harry biết rằng mỗi lần gặp nhau là một lần tương lai trở nên sáng lạng hơn. Mỗi cái ôm, mỗi cuộc gọi, mỗi ánh mắt đều đột nhiên trở nên đặc biệt giữa hai đứa dù cho cả hai đều nhận ra: tụi nó đã làm mấy việc này gần như hết nửa đời rồi. 


Tuy nhiên Harry cũng biết rõ Hermione mang trong lòng vết sẹo của riêng cô. Nó chỉ có thể mường tượng những cơn ác mộng đó kể từ khi Bellatrix tra tấn cô ở thái ấp nhà Malfoy. Tiếng la thảm thiết ấy vẫn còn mãi vang vọng trong những giấc mơ của nó. Harry thở dài lần nữa; nó rất muốn cô ở bên mình vào đêm giáng sinh. Nhưng Harry biết, Hermione cần ở bên ba cô vào những lúc như thế này. 


Nó lại ngẩng lên, ngắm nhìn vầng trăng tròn lơ lửng treo trên đầu. Nghĩ về Hermione luôn khiến lòng nó bình lặng, cái cảm giác vui vui vốn xa lạ trước đây giờ đã trở thành người bạn đồng hành không thể mỗi khi nó nghĩ về cô. Nó nhìn chăm chăm vào chị hằng như thể tìm kiếm hình ảnh Hermione. Rồi nó đứng ngây ra, chau mày vì một lý do gì đó; đột nhiên nó biết mình cần phải gặp cô.

Chapter 5 – Ever the Same (Part 2)


Harry đến nhà Hermione nhưng cô nàng đã rời khỏi đó rồi. Trong tích tắc, nó biết ngay cần phải đi đâu để tìm cô.

Nó thấy cô đứng trước mộ của má, hai tay vòng ôm chặt lấy thân. Trông cô sao mỏng manh và dễ tổn thương quá; khiến nó chỉ muốn ôm chầm lấy cô.

Harry dừng lại cách cô khỏang ba thước, dù biết Hermione nhận ra sự hiện diện của mình, nó không muốn quấy rầy cô. 

“Hermione”

Nó gọi khẽ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn nó khiến cổ Harry như nghẹn lại vì nỗi đau mà nó thấy trong ánh mắt Hermione.

“Sao chúng không chịu biến mất, Harry? Sao mình không thể quên được những ký ức ám ảnh đó?” Cô hỏi nó một cách khẩn thiết.

Harry gần như bất động. Một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy bản thân nó. Nó biết, một phần nỗi đau của cô là do nó gây ra.

“Mình không biết.” Nó trả lời.

“Mình chỉ… chán chuyện tỏ ra quá mạnh mẽ và rằng mình có thể tự lo được lắm rồi. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, mình chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon cả.”

Harry chậm rãi bước lại gần cô. Nó nâng cằm cô lên để Hermione có thể nhìn thẳng vào mắt nó. Tay nó khẽ vuốt má cô. “Bồ biết đấy, không phải lúc nào cũng cần tỏ ra mạnh mẽ đâu.”

“Nhưng mình phải làm thế.” Cô đáp, ánh mắt mờ đi vì nước. “Mình lúc nào cũng là người có câu trả lời. Mình lúc nào cũng là người lên kế họach. Sao lại có thể như thế được? Đáng ra mình phải biết họ chưa an tòan hẳn.”

Nó nhìn chăm chăm vào cô. “Bồ đâu thể lúc nào cũng định liệu trước mọi việc được. Dù bồ có cố gắng bảo vệ một ai đó, họ vẫn có thể bị tổn thương. Mình biết mà…vì mình đã thử rồi.” Harry cười gượng.

Cô lãng mắt, nhìn vào phiến đá trắng. “Đêm nào mình cũng thấy má. Đêm nào mình cũng nghe tiếng má la thảm thiết khi bị chúng tra tấn.”

“Cũng như mình luôn nghe tiếng bồ.” Nó nửa thì thầm, nửa bật thành lời.

Hermione quay lên nhìn nó và Harry bước tới, đặt một nụ hôn phớt vào trán cô. “Em, người con gái luôn kiên cường”, Nó nhẹ nhàng nói. Môi nó phớt qua hai mắt cô và hôn nhẹ vào đó. “Em, người con gái luôn quan tâm chăm sóc anh.” Nó nghiêng đầu qua trái, hôn vào gò má ửng hồng của cô. “Em, người luôn ở bên anh.”

Harry lùi lại, nhìn sâu vào ánh mắt lạc lõng của cô. “Còn bây giờ thì hãy tin anh, rằng anh sẽ luôn ở bên em.” 

Môi nó chạm vào môi cô. Dịu dàng và cũng rất âu yếm. Nụ hôn như lời hứa của mỗi người rằng họ sẽ luôn có mặt khi người kia cần tới. Harry hé miệng thêm chút nữa, ôm lấy môi cô, chầm chậm vỗ về Hermione.

Hàng trăm ký ức đột nhiên ùa về sau mí mắt khép hờ của nó. Lần đầu tiên tụi nó gặp nhau; lần tụi nó thầm trao đổi bằng ánh mắt khi cô bé nói dối vì Harry và Ron sau vụ con chằn tinh; cảm giác ấm áp khi Hermione ôm nó lần đầu tiên, sự bực mình của cô mỗi khi nó lười biếng không chịu phấn đấu; vòng tay cô bé quanh eo nó khi hai đứa cùng cưỡi con bằng mã đi cứu chú Sirius; niềm tin trong ánh mắt cô khi nó quả quyết mình đã chẳng bỏ tên vào chiếc cốc lửa; trông cô bé xinh ra sao trong đêm vũ hội giáng sinh; nó và cô chạy trối chết trốn bầy nhân mã sau lưng khi lừa được mụ Umbridge vào rừng; cái cách cô bé đã chọn ở lại bên nó khi người bạn thân nhất cũng bỏ Harry mà ra đi; hình ảnh cô đứng trong tang lễ của Dobby mặc cho người đầy thương tích.

Từng hình ảnh Hermione trong ký ức nó đã tụ lại nơi người con gái tuyệt vời trước mặt nó. Người có làn môi mịn màng nó đang âu yếm nâng niu. 
Nó cảm nhận được một giọt nước mắt của cô đang rơi trên má nó. Nhích ra một chút, nó thấy cô đang lặng lẽ khóc. Vòng tay ôm lấy Hermione, nó áp mái đầu cô vào lồng ngực, và cuối cùng… nó nghe tiếng cô vỡ òa, nức nở…
Harry chưa bao giờ khóai cảnh phụ nữ khóc lóc. Vì nước mắt họ luôn làm nó thấy bối rối và căng thẳng thần kinh.

Nhưng Hermione không như những phụ nữ khác. Cô là người con gái đã luôn ở bên cạnh nó. Tụi nó cùng chống lại cái ác, cùng chia sẻ những nỗi kinh hòang mà những người 19, 20 tuổi như chúng chưa từng trải qua.

Nó cứ nghĩ mình cần phải chạy trốn khỏi thực tại để tìm sự thanh thản. Nhưng không, nó đang đứng đây giữa muôn trùng bia mộ, tưởng nhớ những người đã mất; và nó ôm trong lòng người đã luôn ở đó cạnh nó từng giây từng phút. Thế rồi, nó biết rằng mình đã tìm thấy tổ ấm.

Hermione run lên bần bật theo từng tiếng nấc. Hơn một năm vùi mình trong sự đau thương và hối hận, cuối cùng cô cũng đã dũng cảm giải phóng những cảm giác đó trước mặt người con trai duy nhất có thể chấp nhận cô…vì chính cô. Hermione đã chịu đối mặt với nỗi đau và sự bất lực của hôm đó, khi cô trông thấy những tên tử thần thực tử còn sót lại, đột nhập vào nhà mình, tra tấn mẹ cô đến chết trong khi chúng khống chế cô. Lòng tin vào năng lực và phép thuật của cô vỡ tan theo cái ngày định mệnh đó khi cô đã không thể bảo vệ được những người thân yêu nhất của mình. Cô tựa vào Harry, để sự hiện diện của nó trở thành người bạn đồng hành của mình trong cuộc chiến chống lại chính nỗi sợ trong tâm khảm. 

Tiếng khóc nức nở của cô vang vọng khắp nghĩa trang. Harry giữ lấy cô khi sức mạnh của Hermione đã không còn trụ nổi với gánh nặng của cô; cả hai đứa cùng khụy gối xuống thảm cỏ xanh mượt. Harry thủ thỉ những lời an ủi cô, chạm vào tận đáy lòng Hermione nơi không ai khác có thể chạm đến. 
Chẳng lâu sau, nước mắt Harry cũng tuôn theo cô. Những giọt nước mắt khóc thương cho những cơ hội đã vuột mất, cho tuổi hồn nhiên và sự ngây thơ đã chôn theo những năm tháng nghiệt ngã. Chúng cứ tuôn xuống hai má, hòa quyện vào nhau khi cả hai đã phải đối diện với nhiều thử thách gian lao khi còn quá trẻ.

Harry dẫn Hermione về nhà nó ngay khi cô bình tĩnh trở lại. Nó đặt cô xuống giường một cách nhẹ nhàng, ân cần cởi bỏ giày và áo khóac cho cô rồi nó giở tấm mền mùa đông ra, đắp cho Hermione.

Sau khi cởi xong áo và giày, nó cũng leo lên giường cạnh Hermione và ôm cô vào vòng tay. Hermione đã chẳng nói tiếng nào từ khi rời nghĩa trang. Hai tay cô vòng qua ôm lấy eo nó khi Harry hôn nhẹ lên trán cô. 

“Harry,” giọng cô khàn khàn vì khóc quá nhiều, mắt sưng cả lên.

Nó đáp, “sao hả em yêu?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn nó. Cả ngàn lời nói ẩn chứa chỉ trong một ánh nhìn đơn giản đó. “Sao anh biết chỗ nào mà tìm em?” Cô dịu dàng hỏi, tỏ ra ngây thơ. “Không lẽ anh cũng có một cái Tầm Bàn?”

Harry chẳng cười đáp lại. Nó nắm lấy tay cô, khẽ đặt lên tim mình. “Anh luôn biết em ở nơi nào.” Harry thì thầm, khẽ nhếch mép. “Anh và em, chúng ta đúng là một cặp khốn khổ. Phải có những tấn bi kịch như thế mới khiến chúng ta nhận ra những gì mình đang tìm vốn ở ngay trước mắt. Với anh, điều đó luôn luôn là em, Hermione.”

Một nỗi buồn man mác dấy lên trong ánh mắt cô. “Anh nghĩ như thế này có đúng không, sau những năm qua?”

Harry nghiêm mặt, cố gắng tìm từ ngữ để chuyển tải sự chân thành của nó. “Anh muốn đi tìm sự bình dị. Anh tìm khắp nơi, đi kiếm những gì có thể tạo ra một Harry khác ngòai cái định mệnh anh trót mang theo khi chào đời. Anh nghĩ anh đã tìm được nó nơi Ginny, anh nghĩ anh đã tìm được lối thóat khỏi cái định mệnh đó.”

Nó vén một lọn tóc vào sau gáy cô, nhìn Hermione một cách dịu dàng.

“Nhưng anh nhận ra rằng mình không thể chạy trốn khỏi thực tại và chính bản thân mình. Những nỗi kinh hòang hay những ký ức đẹp đều là những yếu tố tạo nên chúng ta ngày hôm nay. Làm sao anh có thể hối tiếc vì những sai lầm và ký ức xấu khi chính chúng đã định hình ra anh bây giờ? Làm sao anh có thể hối hận vì những thứ đã đẩy anh vào con đường này, nơi anh gặp gỡ người con gái không những đã cùng anh vượt qua mọi thử thách, mà còn là người đã chấp nhận chính con người anh – nóng tính, cộc cằn và đại lọai như thế - ngay cả trước khi anh chịu chấp nhận chính bản thân mình?”

Nước mắt lại rơi xuống má cô. “Đừng khóc, Hermione. Theo anh, những chuyện đã xảy ra là những gì chúng ta cần phải trải qua. Dù lúc đó chưa phải lúc, chúng ta còn quá trẻ và chưa sẵn sàng chấp nhận thực tế phũ phàng.”

“Em cứ nghĩ giữa hai chúng ta, mình luôn là người sáng dạ hơn chứ. Lúc nào cũng là em giải thích những điều này cho anh mà, thậm chí là ủng hộ anh nữa.” Cô nở một nụ cười gượng.

“Em luôn ở cạnh anh, và là nguồn động lực của anh. Những lúc đó, anh thật sự rất cần em. Nhưng bây giờ, em cần anh mà. Hermione, anh có thể trở nên mạnh mẽ vì em, cũng như em đã từng vì anh. Chính sự mạnh mẽ của em giờ đây đã giúp anh đuổi kịp em khi em cần anh nhất."

Hermione cúi đầu xuống và chạm khẽ môi cô vào môi nó. Harry trượt lưỡi ra, chạm vào lưỡi cô khiến Hermione ngay lập tức hé môi nhìêu hơn.

Hai tâm hồn sớm bị dòng đời xuôi đẩy đã gặp nhau, và từ từ hàn gắn những vết sẹo gây ra bởi trọng trách và kỳ vọng đặt trên đôi vai họ. Họ âu yếm, nâng niu nhau cùng vượt qua vết thương lòng. Harry xốc hai tay cô lên, đỡ lấy gáy và dịu dàng ôm cô vào gần hơn nữa.

Đây không phải kết quả của những gì là lý tưởng hay của những ước vọng mù quáng. Chỉ đơn giản, là sự gắn kết giữa hai người đã tìm thấy nhau trong gian lao, đã giúp đỡ nhau vượt lên, hướng tới những gì cao đẹp hơn. 
Harry dứt môi ra khiến Hermione hứ nhẹ,phản đối. Nó phủ lên gương mặt thiên thần của cô những nụ hôn phớt, khắc ghi vào ký ức của nó từng đường nét đã trở nên quen thuộc. Hermione nhắm mắt lại trước những cảm xúc mãnh liệt mà cô đang cảm nhận.

NGHIÊM CẤM TRẺ EM DƯỚI 17 DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ( LIẾC , NGẮM XƠ HAY LÀ ĐỌC TẤT ) , ĐẶC BIỆT LÀ NHỮNG BÉ ĐẬM ĐẶC ĐẦU ÓC , K KHÉO COI FIC XONG THÌ ĐÒI TIỀN TUI ĐI TẨY NÃO THÌ KHỐN ĐỐN 

Nó lướt tay theo thân hình cô và ngừng lại bên khuôn ngực mềm mại. Hermione thở dốc, rướn người lên trong vô thức, tay cô nâng lên đẩy nhẹ bờ vai rộng của nó. 

Những gì vướng víu nhanh chóng được tháo bỏ khi cả hai trở về trạng trái nguyên thủy. Không kiểu cách, không ngụy trang – chỉ đơn giản là một người đàn ông và một người phụ nữ, chiêm ngưỡng nhau một cách tự nhiên nhất dưới ánh trăng sáng vằng vặc, xua đi bóng tối vốn ngự trị và che phủ những khiếm khuyết mà họ đã giấu đi trước những người khác.

Harry đặt cô nằm dưới nó, môi nó lướt từ má xuống chiếc cổ mịn màng. Nó liếm nhẹ lên cái nơi phập phồng khiến Hermione thở gấp vì kích thích.Mỗi cái đụng chạm đều tạo ra một làn xung điện chạy dọc khắp người nó.

Nó nhích xuống một chút, phủ tay ôm lấy khuôn ngực bên trái của cô. Harry nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm hờ của Hermione, tay nhẹ nhàng âu yếm. Vẫn không rời mắt khỏi cô, nó cúi đầu xuống, khép môi lại, khiến cô rướn cong người lên, tay vòng ra sau đầu nó, đẩy nhẹ người lên gần với Harry hơn. Nó dịu dàng chăm sóc quả đào tiên ấy, nút nhẹ, rồi liếm quanh đầu ngực vốn đang căng cứng của cô. Harry lặp lại những động tác âu yếm ấy với một tay ở bầu ngực kia.

Bàn tay còn lại trượt xuống xa hơn, đến nơi đam mê đầy hứa hẹn. Nó rên nhẹ khi ngón tay mình chạm vào sự ấm nóng bên dưới, tiếng Hermione rên to dần lên…

“Harry.”

Nó đút một ngón tay vào trong và cố kìm nén bản thân xuất ra khi các xớ thịt bên trong cô ôm lấy nó. Harry cho thêm một ngón tay vào trong, đẩy nhanh hơn khiến Hermione càng thở gấp. Nó ngẩng đầu lên, nhìn cô đạt đến đỉnh khóai lạc với một tiếng rên dài thỏa mãn.

Cô mở hờ mắt tìm ánh mắt nó.
“Em cần anh Harry.”

Tay phải của cô vít đầu nó xuống, hôn nồng nàn trong khi tay trái cô đặt trên hông nó, đẩy Harry vào giữa hai chân mình. Cô dang rộng hai chân như sẵn sàng chờ đón nó vào. Cả hai nhìn nhau say đắm khi Harry dần dần đẩy vào sâu trong cô.

Cả hai cùng nhịp nhàng di chuyển theo những động tác, mắt họ không rời nhau. Chẳng có tiếng động nào mạnh mẽ, chỉ có những tiếng rên nhỏ đầy khóai cảm trong cảm giác được về tổ ấm. Gần như là im lặng, sâu sắc và thầm kín như những ánh nhìn hai đứa đã trao nhau hồi thơ ấu.


Khi biết đã gần tới lúc, cả hai thôi nhìn nhau mà để đầu môi chót lưỡi gắn kết cuộc đời họ vào nhau, cùng đạt đến thời khắc thăng hoa của bao nhiêu năm tình bạn rồi đến tình yêu. Họ không còn cảm thấy gì khác ngòai cảm giác sẽ chia gần gũi với người kia.


Mệt nhòai, Hermione rúc vào lòng Harry, hai tay nó ôm chặt lấy cô như thể bảo vệ Hermione khỏi cái thế giới bên ngòai vốn đòi hỏi ở chúng qua nhiều và quá sớm.

****************

Mặt trời vừa nhú lên đỉnh đồi, Harry giật mình tỉnh dậy khi nghe một tiếng khóc thút thít đâu đây. Nó bật ngồi dậy với mọi giác quan căng lên. Harry ngó xuống và thấy khuôn mặt cô đang chau lại, run lên trong một nỗi đau đớn vô hình.

“Má, đừng, làm ơn, đừng mà. Má tôi vô tội. Flint, không!” Vai cô co rúm lại như thể hai tay đang bị trói chặt sau lưng.

Harry vội ôm cô vào lòng, khẽ lay cô tỉnh dậy.

“Hermione”

Nó vuốt tóc cô, nhỏ giọng thì thầm.

“Hermione, dậy đi em, chỉ là mơ thôi.”

Hermione thình lình giật mạnh ra, vùng vẫy, nhưng cũng may nó vẫn còn ôm chặt cô trong tay. Cô bật mở chòang mắt, thoát ra khỏi cơn ác mộng. Khi vừa nhận ra Harry đang ôm lấy mình, cô níu lấy tay nó và vùi đầu vào ngực Harry mà khóc tức tưởi.

“Sao nó không hết Harry? Anh đang ở bên em mà. Sao nó không hết? Em xin lỗi Harry. Em chỉ là một đứa yếu ớt vô dụng!” Cô gào lên, ghê tởm với sự hèn yếu của mình.

“Nó không tự biến mất nhanh như thế, Hermione à… chúng ta cần thời gian để chữa lành vết thương!” Nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tóc cô, hít vào mùi hương dịu dàng đặc biệt ấy. “Điều quan trọng là anh sẽ luôn kề vai bên em, cùng sánh bước qua quãng đường khó khăn này.”

Hermione lặng lẽ. “Em thấy lạc lõng quá, Harry. Em không thể tin được vì sao mình lại chẳng hề hay biết hoặc thậm chí nghi ngờ về chuyện ấy. Em không thể tưởng tượng được làm sao anh có thể sống qua những năm tháng đó.” Hermione ân cần nhìn nó, tay cô giơ lên, vuốt nhẹ một lọn tóc phủ lòa xòa trước trán nó. “Anh thật kiên cường và mạnh mẽ. Sao anh làm được như vậy?”

Harry vuốt nhẹ má cô. “Anh đâu có chịu đựng một mình. Chẳng biết anh có để ý hay không, nhưng hình như anh luôn tìm đến em mà. Em và Ron, cả hai chính là nguồn sức mạnh của anh. Nhưng em, chỉ với riêng em, anh mới để lộ sự yếu đuối. Em cho phép anh sợ hãi, em cho phép anh gặp ác mộng, và em chấp nhận chính con người anh.”

Hermione nhìn nó, mắt buồn buồn. “Em đâu phải cô tiên mà anh đang nói, Harry. Em chỉ là em.”

“Anh biết.” Nó hôn phớt vào môi cô, khẽ nhếch mép. “Em hay ra giọng kẻ cả. Đôi lúc lại hay cằn nhằn đến phát ghét. Lúc nào em cũng tự cho mình là đúng, em đòi hỏi mọi người xung quanh phải thật hòan hảo. Và ai cũng biết em hay cáu gắt với những ai bất đồng ý kiến.”

Nó nâng đôi tay cô lên môi, hôn khẽ. “Nhưng em là người trung thành nhất mà anh đã từng biết. Em có rất nhiều nỗi sợ nhưng em đã cùng anh đối mặt với nó vì em tin rằng điều chúng ta đang làm là đúng. Đối với anh, đó chính là lòng dũng cảm thật sự.” Đôi môi nó lại phủ lên mặt cô những nụ hôn nhẹ nhàng. “Em là người thông minh nhất mà anh từng gặp. Chuyện gì em cũng có thể làm được. Nhưng rồi em đã chọn sử dụng trí tuệ của mình để đấu tranh cho những sinh vật bị đối xử bất công và không có khả năng tự vệ. Ánh mắt em sáng ngời khi học thêm điều gì mới, và lại càng sáng hơn khi em trông thấy những người mình yêu thương được hạnh phúc. Em làm hết sức để mang lại một thế giới tốt đẹp hơn và đổi lại, em chỉ muốn tìm một người đàn ông có thể chấp nhận em vì chính em.”

Ánh mắt cô dịu lại khi Hermione nuốt lấy từng lời của nó. “Từ lúc nào mà anh trở thành một nhà hùng biện tài ba vậy?”

Harry bật cười. “Chỉ với em thôi, em yêu. Anh vẫn luôn là cái thằng Harry vụng về mà em đã gặp trên chuyến tàu ấy.” Nó mỉm cười với cô. “Nhưng em, em khiến anh có thể cảm thấy thỏai mái nói những gì mình muốn mà không lo bị phán xét hay phân tích từng câu từng chữ."

Nó ôm chặt cô vào lòng. “Với lại, em cần phải tận tai nghe được những lời mà em thường chỉ thấy trong mắt anh chứ.” Harry hôn nhẹ vào trán cô. “Và anh sẽ làm thế vì em, chỉ với em thôi. Mặc dù có thể không phải lúc nào cũng thế”. Nó cúi xuống, nháy mắt với cô. “Đôi khi anh cũng cần có những giây phút riêng tư của mình.”

Hermione rướn người lên, đặt nhẹ vào môi nó một nụ hôn dịu dàng. “Em yêu anh.” Cô thỏ thẻ.

“Anh cũng yêu em.”

Không thể trở lại giấc ngủ ban nãy, cả hai đã cùng nhau ngồi ngắm mặt trời mọc. Hermione tựa đầu vào cổ Harry, một tay đặt hờ trên ngực nó, tay còn lại ôm quanh eo Harry. Nó chỉ nằm đó, ôm lấy cô, để sự hiện diện của mình xoa dịu tâm hồn đang bị tổn thương của Hermione. Cùng nhau, họ đón chào một ngày mới.

Epilogue – And Now You’re Mine


And now you’re mine. 

Rest with your dream in my dream. 

Love and pain and work should all sleep, now. 

The night turns on its invisible wheels, 

And you are pure beside me as a sleeping amber. 

No one else, Love, will sleep in my dreams. 

You will go, we will go together, over the waters of time.

No one else will travel though the shadows with me, only you, evergreen, 

ever sun, ever moon. 

Your hands have already opened their delicate fists and let their soft 

drifting signs drop away; 

your eyes closed like two gray wings, and I move after, following the folding 

water you carry, that carries me away. 

The night, the world, the wind spin out their destiny. Without you, I am 

your dream, only that, and that is all. 

- Pablo Neruda, And Now You’re Mine (Love Sonnet LXXXI) as read by Andy Garcia and Julia Roberts from the Il Postino (The Postman) soundtrack.

Trong những mối quan hệ ai đó từng trải qua, luôn có những ngày quan trọng và đáng nhớ hơn những ngày khác. Dù với bất kỳ lý do gì, buồn đau cực độ hay hạnh phúc bất ngờ, chúng ta luôn nhớ tới những ngày đó. Mỗi lần mặt trời lên hay lặn xuống, ký ức về một mùi hương, một ánh mắt hay một nụ cười, chúng đều trở thành những mảnh ghép làm nên bức tranh cuộc sống đầy màu sắc, mỗi mảnh ghép ấy, không mảnh nào giống mảnh nào, nhưng lại cần có nhau để tác phẩm có thể hoàn thành và tràn đầy ý nghĩa…

*******************************

Ngày 31 tháng 12 năm 2003

Cuối cùng Harry Potter cũng tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Một buổi sáng chủ nhật êm ả, Harry nằm trên giường trong trang phục nguyên thủy, và ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng bên cạnh. Hermione Granger đang nằm sấp, úp mặt về phía nó, mái tóc hoang dại của cô xõa đều ra khắp gối như những ngọn lửa ấm áp. Tay trái của cô đặt trên ngực nó, môi khẽ mỉm cười. Tấm mền tuột xuống tới thắt lưng, để lộ tấm lưng trần rám nắng của cô.

Nó nhìn cô với vẻ hài lòng, không tin được rằng cô đang nằm trên giường cạnh nó. Những hơi thở đều của Hermione như đang xoa dịu tâm hồn Harry.
Nhanh thật, mới đó đã ba năm. Ba năm kể từ ngày hai đứa ôm nhau, khụy xuống trước mộ bà Granger. Ba năm kể từ khi hai đứa lần đầu chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Nó lướt nhẹ ngón tay theo thân người cô. Ba năm qua chẳng dễ dàng gì cho tụi nó. Vết thương lòng vẫn còn là một gánh nặng, đeo đẳng trên vai hai đứa. Tụi nó phải đương đầu, đối mặt với những phút giây đau khổ ấy. Tuy nhiên, đêm đó cả hai đã hứa với nhau sẽ không chịu đựng những chuyện buồn một mình nữa. Với mỗi nỗi đau hay ký ức không vui, họ sẽ luôn ở bên nhau, nắm tay nhau và cùng vượt qua tất cả. 

Hermione đã dọn về sau khi tụi nó đến với nhau được sáu tháng. Cô muốn quay về ngay cơ, nhưng sếp của Hermione chẳng dễ dàng gì buông tha cô. Phải mất đến sáu tháng Hermione mới có thể thuyết phục để ông cho cô đi. Nửa năm đó quả thật là mùa độn thổ, cứ Paris rồi lại London, London rồi lại về Paris, làm hai đứa mệt phờ cả lên. Cũng may tụi nó còn hai tấm gương, nối liền đôi bờ xa cách. 

Cả hai đã dọn vào sống chung ngay khi cô chuyển công tác. Đó chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ. Hai đứa sống một cuộc sống giản dị bình thường như bao cặp đôi khác, với những trận cãi vã lặt vặt. Harry đặc biệt thích thú với những giây phút như thế, chưa kể đến chuyện dỗ dành làm hòa đầy hứa hẹn sau đó nữa chứ. 

Tụi nó chưa bao giờ phải cãi nhau long trời lở đất như Hermione và Ron, tạ ơn Merlin. Thường thì tụi nó gây nhau thầm lặng và vì những nguyên nhân sâu xa hơn – như tính cách hai đứa vậy. Dù thế, tụi nó chưa bao giờ nói đến hai chữ “chia tay”, ngay cả trong những lúc giận điên người. Cả hai luôn biết kiềm chế, sẵn sàng lùi một bước. Bản năng muốn bảo vệ đối phương đã lấn át những cơn giận dữ và phiền muộn của nhau.

Đối với Harry, ba năm qua thật là tuyệt diệu, đầy rẫy những thử thách và thay đổi. Chia sẻ cuộc đời mình với đối phương là một điều rất tự nhiên, là điều mà tụi nó đã làm gần như hết cả đời mình. Thường thì cả hai hay dành thời gian xem phim với nhau, hoặc nếu Hermione đủ sức lôi kéo hay dụ dỗ được Harry, họ sẽ cùng đi xem một vở kịch ở một sân khấu West End. Hai đứa cũng thích đi dạo siêu thị muggle lắm, cứ tranh luận ùm xèo cả lên về khẩu vị và dinh dưỡng trong từng món ăn.

Ngạc nhiên nhất là chuyện bạn bè đã đón nhận chuyện hai đứa đến với nhau khá dễ dàng. Họ bảo chuyện đó không thể tránh được với hai đứa chúng nó. Lạ thật, dường như tụi nó là hai người cuối cùng biết những chuyện mà thiên hạ đã biết từ lâu.

Ron tỏ ra rất nhiệt tình khi biết chuyện. Nó thậm chí còn kéo Harry vào một góc riêng nói chuyện khi tụi nó ăn tối cùng nhau. Ron bảo mặc dù nó chưa bao giờ nhận ra, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức nó luôn biết cuộc tình giữa mình và Hermione sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Hồi đó tụi nó không biết mình đang làm gì hay thậm chí là thay đổi vì đối phương. Cuối cùng, những khác biệt giữa cả hai đã tách chúng ra khỏi đời nhau. Ron mừng vì cuối cùng Hermione cũng tìm được người đàn ông mà cô ấy cần. Một người thật sự hiểu cô ấy, chứ chẳng phải một người hễ có dịp là ngay lập tức chọc sùng Hermione.

Ron đóng vai trò sứ giả, là cầu nối để hàn gắn mối quan hệ của Harry và Hermione với nhà Weasley. Mặc dù mấy đứa con đã chấp nhận chuyện này, bà Weasley vẫn nhất mực không, còn ông Weasley dù không nói ra mặt nhưng vẫn tỏ ra xa cách.Chuyện này đã dần làm giảm số lần chúng nó đến dự những bữa trưa chủ nhật hàng tuần ở trang trại hang sóc. Cho đến một lần hai đứa đến dùng bữa vì anh Geogre và Ron cứ nài nỉ mãi. Thái độ của bà Weasley đã làm cho ngay cả Ron cũng phải bực mình. Bà bắt Charlie ngồi chen giữa Harry và Hermione, Ron ngồi bên phải Hermione và Ginny thì ở bên trái Harry. Vì lịch sự, cả hai chẳng nói gì mà chỉ thầm trao đổi với nhau vài cái nhìn, thống nhất rằng sau khi ăn xong, hai đứa sẽ xin về sớm. Tuy vậy, Ron lại giận hết sức, mặt nó đỏ gay cả lên. Và Ron chịu hết nổi khi má nó cố tình nhận xét về vẻ im lặng bất thường của Ginny trước mặt Harry. Ron đứng phắt dậy, bảo với má rằng đây là chuyện của họ, họ có quyền lựa chọn, và dù bà có thể nói với họ cảm giác của mình, bà không có quyền bắt họ phải cư xử theo sở thích của bà. Và rồi một trận khẩu chiến chưa từng có trong nhà Weasley đã nổ ra khi ông Arthur ra sức an ủi vợ và mắng Ron là ‘đứa hỗn hào’. Bill, Geogre và Percy đứng về phía Ron, dù vậy họ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất rằng họ cũng rất bất bình về chuyện này. Fleur thì cố gắng hòa giải cả nhà một cách tuyệt vọng trong khi Ginny đột nhiên mất dạng.

Giữa cuộc chiến, Harry đã dịu dàng vòng tay ôm lấy Hermione, đặt vào trán cô một nụ hôn. Cô mỉm cười, một nụ cười vốn chỉ dành riêng cho Harry. Rồi Hermione để lại một mẩu giấy nhỏ, bảo rằng họ phải đi, và cả hai nhanh chóng độn thổ về nhà.

Phải rất lâu sau đó tụi nó mới quay lại trang trại hang sóc. Kể cả sau khi bà Weasley đã gửi cú đến rối rít xin lỗi hai đứa về những chuyện đã xảy ra, và rằng bà chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho các con mình. Tụi nó nhìn lá thư và chỉ biết thở dài. Hai đứa cũng có tạt qua một chút vì nể mấy lời nài nỉ của những thành viên khác của nhà Weasley. Dù vậy, phải mất một thời gian tụi nó mới hòan tòan tha thứ cho những lời nói thốt ra trong lúc nóng giận hôm ấy.

Dù thời gian quả thật có thể chữa lành những vết thương, thỉnh thỏang cả hai vẫn còn gặp ác mộng, thứ mà tụi nó nghĩ sẽ không hòan tòan biến mất. Dù vậy, khỏang cách giữa những lần như thế cứ giãn dần và giãn dần ra. Vì hai đứa biết, sự hiện diện của đối phương bên cạnh là một nguồn động lực, sức mạnh lớn giúp người kia vượt qua nỗi đau. Suốt ba năm qua, cả hai đã xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Chia sẽ với nhau từng nụ cười, nỗi sợ hãi và cả những giấc mơ.

Harry âu yếm lần theo mặt oval của viên kim cương ba cara trên ngón áp út bàn tay trái của cô. Chỉ đơn giản là bạch kim thôi, nhưng Harry nghĩ nó phản ánh chính xác người phụ nữ trong mơ của mình. Giản dị, thanh lịch, đã được trui rèn bởi những thử thách nghiệt ngã của tạo hóa để trở thành người phụ nữ đẹp nhất, kiêu sa nhất trong đời nó. Cô đã luôn và sẽ mãi mãi là người kề vai sát cánh bên nó từ đây cho đến cuối đời.

Harry luồn tay bên dưới tay Hermione và ngay lập tức, các ngón tay của cô đan vào tay nó. Nó cà nhẹ ngón cái lên chiếc nhẫn mà mình vừa tặng cô chưa đến ba tiếng trước. Harry nhướng người lên, đặt vào môi Hermione một nụ hôn dịu dàng, mỉm cười khi thấy cô đáp lại dù vẫn còn đang êm giấc điệp. Harry ngả lại xuống gối, ngắm cô chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm hạnh phúc.

Kể từ đó, mọi chuyện đều tốt đẹp.


~ END ~Epilogue – And Now You’re Mine

And now you’re mine. 

Rest with your dream in my dream. 

Love and pain and work should all sleep, now. 

The night turns on its invisible wheels, 

And you are pure beside me as a sleeping amber. 

No one else, Love, will sleep in my dreams. 

You will go, we will go together, over the waters of time.

No one else will travel though the shadows with me, only you, evergreen, 

ever sun, ever moon. 

Your hands have already opened their delicate fists and let their soft 

drifting signs drop away; 

your eyes closed like two gray wings, and I move after, following the folding 

water you carry, that carries me away. 

The night, the world, the wind spin out their destiny. Without you, I am 

your dream, only that, and that is all. 

- Pablo Neruda, And Now You’re Mine (Love Sonnet LXXXI) as read by Andy Garcia and Julia Roberts from the Il Postino (The Postman) soundtrack.

Trong những mối quan hệ ai đó từng trải qua, luôn có những ngày quan trọng và đáng nhớ hơn những ngày khác. Dù với bất kỳ lý do gì, buồn đau cực độ hay hạnh phúc bất ngờ, chúng ta luôn nhớ tới những ngày đó. Mỗi lần mặt trời lên hay lặn xuống, ký ức về một mùi hương, một ánh mắt hay một nụ cười, chúng đều trở thành những mảnh ghép làm nên bức tranh cuộc sống đầy màu sắc, mỗi mảnh ghép ấy, không mảnh nào giống mảnh nào, nhưng lại cần có nhau để tác phẩm có thể hoàn thành và tràn đầy ý nghĩa…

*******************************

Ngày 31 tháng 12 năm 2003

Cuối cùng Harry Potter cũng tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Một buổi sáng chủ nhật êm ả, Harry nằm trên giường trong trang phục nguyên thủy, và ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng bên cạnh. Hermione Granger đang nằm sấp, úp mặt về phía nó, mái tóc hoang dại của cô xõa đều ra khắp gối như những ngọn lửa ấm áp. Tay trái của cô đặt trên ngực nó, môi khẽ mỉm cười. Tấm mền tuột xuống tới thắt lưng, để lộ tấm lưng trần rám nắng của cô.

Nó nhìn cô với vẻ hài lòng, không tin được rằng cô đang nằm trên giường cạnh nó. Những hơi thở đều của Hermione như đang xoa dịu tâm hồn Harry.
Nhanh thật, mới đó đã ba năm. Ba năm kể từ ngày hai đứa ôm nhau, khụy xuống trước mộ bà Granger. Ba năm kể từ khi hai đứa lần đầu chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Nó lướt nhẹ ngón tay theo thân người cô. Ba năm qua chẳng dễ dàng gì cho tụi nó. Vết thương lòng vẫn còn là một gánh nặng, đeo đẳng trên vai hai đứa. Tụi nó phải đương đầu, đối mặt với những phút giây đau khổ ấy. Tuy nhiên, đêm đó cả hai đã hứa với nhau sẽ không chịu đựng những chuyện buồn một mình nữa. Với mỗi nỗi đau hay ký ức không vui, họ sẽ luôn ở bên nhau, nắm tay nhau và cùng vượt qua tất cả. 

Hermione đã dọn về sau khi tụi nó đến với nhau được sáu tháng. Cô muốn quay về ngay cơ, nhưng sếp của Hermione chẳng dễ dàng gì buông tha cô. Phải mất đến sáu tháng Hermione mới có thể thuyết phục để ông cho cô đi. Nửa năm đó quả thật là mùa độn thổ, cứ Paris rồi lại London, London rồi lại về Paris, làm hai đứa mệt phờ cả lên. Cũng may tụi nó còn hai tấm gương, nối liền đôi bờ xa cách. 

Cả hai đã dọn vào sống chung ngay khi cô chuyển công tác. Đó chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ. Hai đứa sống một cuộc sống giản dị bình thường như bao cặp đôi khác, với những trận cãi vã lặt vặt. Harry đặc biệt thích thú với những giây phút như thế, chưa kể đến chuyện dỗ dành làm hòa đầy hứa hẹn sau đó nữa chứ. 

Tụi nó chưa bao giờ phải cãi nhau long trời lở đất như Hermione và Ron, tạ ơn Merlin. Thường thì tụi nó gây nhau thầm lặng và vì những nguyên nhân sâu xa hơn – như tính cách hai đứa vậy. Dù thế, tụi nó chưa bao giờ nói đến hai chữ “chia tay”, ngay cả trong những lúc giận điên người. Cả hai luôn biết kiềm chế, sẵn sàng lùi một bước. Bản năng muốn bảo vệ đối phương đã lấn át những cơn giận dữ và phiền muộn của nhau.

Đối với Harry, ba năm qua thật là tuyệt diệu, đầy rẫy những thử thách và thay đổi. Chia sẻ cuộc đời mình với đối phương là một điều rất tự nhiên, là điều mà tụi nó đã làm gần như hết cả đời mình. Thường thì cả hai hay dành thời gian xem phim với nhau, hoặc nếu Hermione đủ sức lôi kéo hay dụ dỗ được Harry, họ sẽ cùng đi xem một vở kịch ở một sân khấu West End. Hai đứa cũng thích đi dạo siêu thị muggle lắm, cứ tranh luận ùm xèo cả lên về khẩu vị và dinh dưỡng trong từng món ăn.

Ngạc nhiên nhất là chuyện bạn bè đã đón nhận chuyện hai đứa đến với nhau khá dễ dàng. Họ bảo chuyện đó không thể tránh được với hai đứa chúng nó. Lạ thật, dường như tụi nó là hai người cuối cùng biết những chuyện mà thiên hạ đã biết từ lâu.

Ron tỏ ra rất nhiệt tình khi biết chuyện. Nó thậm chí còn kéo Harry vào một góc riêng nói chuyện khi tụi nó ăn tối cùng nhau. Ron bảo mặc dù nó chưa bao giờ nhận ra, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức nó luôn biết cuộc tình giữa mình và Hermione sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Hồi đó tụi nó không biết mình đang làm gì hay thậm chí là thay đổi vì đối phương. Cuối cùng, những khác biệt giữa cả hai đã tách chúng ra khỏi đời nhau. Ron mừng vì cuối cùng Hermione cũng tìm được người đàn ông mà cô ấy cần. Một người thật sự hiểu cô ấy, chứ chẳng phải một người hễ có dịp là ngay lập tức chọc sùng Hermione.

Ron đóng vai trò sứ giả, là cầu nối để hàn gắn mối quan hệ của Harry và Hermione với nhà Weasley. Mặc dù mấy đứa con đã chấp nhận chuyện này, bà Weasley vẫn nhất mực không, còn ông Weasley dù không nói ra mặt nhưng vẫn tỏ ra xa cách.Chuyện này đã dần làm giảm số lần chúng nó đến dự những bữa trưa chủ nhật hàng tuần ở trang trại hang sóc. Cho đến một lần hai đứa đến dùng bữa vì anh Geogre và Ron cứ nài nỉ mãi. Thái độ của bà Weasley đã làm cho ngay cả Ron cũng phải bực mình. Bà bắt Charlie ngồi chen giữa Harry và Hermione, Ron ngồi bên phải Hermione và Ginny thì ở bên trái Harry. Vì lịch sự, cả hai chẳng nói gì mà chỉ thầm trao đổi với nhau vài cái nhìn, thống nhất rằng sau khi ăn xong, hai đứa sẽ xin về sớm. Tuy vậy, Ron lại giận hết sức, mặt nó đỏ gay cả lên. Và Ron chịu hết nổi khi má nó cố tình nhận xét về vẻ im lặng bất thường của Ginny trước mặt Harry. Ron đứng phắt dậy, bảo với má rằng đây là chuyện của họ, họ có quyền lựa chọn, và dù bà có thể nói với họ cảm giác của mình, bà không có quyền bắt họ phải cư xử theo sở thích của bà. Và rồi một trận khẩu chiến chưa từng có trong nhà Weasley đã nổ ra khi ông Arthur ra sức an ủi vợ và mắng Ron là ‘đứa hỗn hào’. Bill, Geogre và Percy đứng về phía Ron, dù vậy họ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất rằng họ cũng rất bất bình về chuyện này. Fleur thì cố gắng hòa giải cả nhà một cách tuyệt vọng trong khi Ginny đột nhiên mất dạng.

Giữa cuộc chiến, Harry đã dịu dàng vòng tay ôm lấy Hermione, đặt vào trán cô một nụ hôn. Cô mỉm cười, một nụ cười vốn chỉ dành riêng cho Harry. Rồi Hermione để lại một mẩu giấy nhỏ, bảo rằng họ phải đi, và cả hai nhanh chóng độn thổ về nhà.

Phải rất lâu sau đó tụi nó mới quay lại trang trại hang sóc. Kể cả sau khi bà Weasley đã gửi cú đến rối rít xin lỗi hai đứa về những chuyện đã xảy ra, và rằng bà chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho các con mình. Tụi nó nhìn lá thư và chỉ biết thở dài. Hai đứa cũng có tạt qua một chút vì nể mấy lời nài nỉ của những thành viên khác của nhà Weasley. Dù vậy, phải mất một thời gian tụi nó mới hòan tòan tha thứ cho những lời nói thốt ra trong lúc nóng giận hôm ấy.

Dù thời gian quả thật có thể chữa lành những vết thương, thỉnh thỏang cả hai vẫn còn gặp ác mộng, thứ mà tụi nó nghĩ sẽ không hòan tòan biến mất. Dù vậy, khỏang cách giữa những lần như thế cứ giãn dần và giãn dần ra. Vì hai đứa biết, sự hiện diện của đối phương bên cạnh là một nguồn động lực, sức mạnh lớn giúp người kia vượt qua nỗi đau. Suốt ba năm qua, cả hai đã xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Chia sẽ với nhau từng nụ cười, nỗi sợ hãi và cả những giấc mơ.

Harry âu yếm lần theo mặt oval của viên kim cương ba cara trên ngón áp út bàn tay trái của cô. Chỉ đơn giản là bạch kim thôi, nhưng Harry nghĩ nó phản ánh chính xác người phụ nữ trong mơ của mình. Giản dị, thanh lịch, đã được trui rèn bởi những thử thách nghiệt ngã của tạo hóa để trở thành người phụ nữ đẹp nhất, kiêu sa nhất trong đời nó. Cô đã luôn và sẽ mãi mãi là người kề vai sát cánh bên nó từ đây cho đến cuối đời.

Harry luồn tay bên dưới tay Hermione và ngay lập tức, các ngón tay của cô đan vào tay nó. Nó cà nhẹ ngón cái lên chiếc nhẫn mà mình vừa tặng cô chưa đến ba tiếng trước. Harry nhướng người lên, đặt vào môi Hermione một nụ hôn dịu dàng, mỉm cười khi thấy cô đáp lại dù vẫn còn đang êm giấc điệp. Harry ngả lại xuống gối, ngắm cô chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm hạnh phúc.

Kể từ đó, mọi chuyện đều tốt đẹp.


~ END ~Epilogue – And Now You’re Mine

And now you’re mine. 

Rest with your dream in my dream. 

Love and pain and work should all sleep, now. 

The night turns on its invisible wheels, 

And you are pure beside me as a sleeping amber. 

No one else, Love, will sleep in my dreams. 

You will go, we will go together, over the waters of time.

No one else will travel though the shadows with me, only you, evergreen, 

ever sun, ever moon. 

Your hands have already opened their delicate fists and let their soft 

drifting signs drop away; 

your eyes closed like two gray wings, and I move after, following the folding 

water you carry, that carries me away. 

The night, the world, the wind spin out their destiny. Without you, I am 

your dream, only that, and that is all. 

- Pablo Neruda, And Now You’re Mine (Love Sonnet LXXXI) as read by Andy Garcia and Julia Roberts from the Il Postino (The Postman) soundtrack.

Trong những mối quan hệ ai đó từng trải qua, luôn có những ngày quan trọng và đáng nhớ hơn những ngày khác. Dù với bất kỳ lý do gì, buồn đau cực độ hay hạnh phúc bất ngờ, chúng ta luôn nhớ tới những ngày đó. Mỗi lần mặt trời lên hay lặn xuống, ký ức về một mùi hương, một ánh mắt hay một nụ cười, chúng đều trở thành những mảnh ghép làm nên bức tranh cuộc sống đầy màu sắc, mỗi mảnh ghép ấy, không mảnh nào giống mảnh nào, nhưng lại cần có nhau để tác phẩm có thể hoàn thành và tràn đầy ý nghĩa…

*******************************

Ngày 31 tháng 12 năm 2003

Cuối cùng Harry Potter cũng tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Một buổi sáng chủ nhật êm ả, Harry nằm trên giường trong trang phục nguyên thủy, và ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng bên cạnh. Hermione Granger đang nằm sấp, úp mặt về phía nó, mái tóc hoang dại của cô xõa đều ra khắp gối như những ngọn lửa ấm áp. Tay trái của cô đặt trên ngực nó, môi khẽ mỉm cười. Tấm mền tuột xuống tới thắt lưng, để lộ tấm lưng trần rám nắng của cô.

Nó nhìn cô với vẻ hài lòng, không tin được rằng cô đang nằm trên giường cạnh nó. Những hơi thở đều của Hermione như đang xoa dịu tâm hồn Harry.
Nhanh thật, mới đó đã ba năm. Ba năm kể từ ngày hai đứa ôm nhau, khụy xuống trước mộ bà Granger. Ba năm kể từ khi hai đứa lần đầu chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Nó lướt nhẹ ngón tay theo thân người cô. Ba năm qua chẳng dễ dàng gì cho tụi nó. Vết thương lòng vẫn còn là một gánh nặng, đeo đẳng trên vai hai đứa. Tụi nó phải đương đầu, đối mặt với những phút giây đau khổ ấy. Tuy nhiên, đêm đó cả hai đã hứa với nhau sẽ không chịu đựng những chuyện buồn một mình nữa. Với mỗi nỗi đau hay ký ức không vui, họ sẽ luôn ở bên nhau, nắm tay nhau và cùng vượt qua tất cả. 

Hermione đã dọn về sau khi tụi nó đến với nhau được sáu tháng. Cô muốn quay về ngay cơ, nhưng sếp của Hermione chẳng dễ dàng gì buông tha cô. Phải mất đến sáu tháng Hermione mới có thể thuyết phục để ông cho cô đi. Nửa năm đó quả thật là mùa độn thổ, cứ Paris rồi lại London, London rồi lại về Paris, làm hai đứa mệt phờ cả lên. Cũng may tụi nó còn hai tấm gương, nối liền đôi bờ xa cách. 

Cả hai đã dọn vào sống chung ngay khi cô chuyển công tác. Đó chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ. Hai đứa sống một cuộc sống giản dị bình thường như bao cặp đôi khác, với những trận cãi vã lặt vặt. Harry đặc biệt thích thú với những giây phút như thế, chưa kể đến chuyện dỗ dành làm hòa đầy hứa hẹn sau đó nữa chứ. 

Tụi nó chưa bao giờ phải cãi nhau long trời lở đất như Hermione và Ron, tạ ơn Merlin. Thường thì tụi nó gây nhau thầm lặng và vì những nguyên nhân sâu xa hơn – như tính cách hai đứa vậy. Dù thế, tụi nó chưa bao giờ nói đến hai chữ “chia tay”, ngay cả trong những lúc giận điên người. Cả hai luôn biết kiềm chế, sẵn sàng lùi một bước. Bản năng muốn bảo vệ đối phương đã lấn át những cơn giận dữ và phiền muộn của nhau.

Đối với Harry, ba năm qua thật là tuyệt diệu, đầy rẫy những thử thách và thay đổi. Chia sẻ cuộc đời mình với đối phương là một điều rất tự nhiên, là điều mà tụi nó đã làm gần như hết cả đời mình. Thường thì cả hai hay dành thời gian xem phim với nhau, hoặc nếu Hermione đủ sức lôi kéo hay dụ dỗ được Harry, họ sẽ cùng đi xem một vở kịch ở một sân khấu West End. Hai đứa cũng thích đi dạo siêu thị muggle lắm, cứ tranh luận ùm xèo cả lên về khẩu vị và dinh dưỡng trong từng món ăn.

Ngạc nhiên nhất là chuyện bạn bè đã đón nhận chuyện hai đứa đến với nhau khá dễ dàng. Họ bảo chuyện đó không thể tránh được với hai đứa chúng nó. Lạ thật, dường như tụi nó là hai người cuối cùng biết những chuyện mà thiên hạ đã biết từ lâu.

Ron tỏ ra rất nhiệt tình khi biết chuyện. Nó thậm chí còn kéo Harry vào một góc riêng nói chuyện khi tụi nó ăn tối cùng nhau. Ron bảo mặc dù nó chưa bao giờ nhận ra, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức nó luôn biết cuộc tình giữa mình và Hermione sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Hồi đó tụi nó không biết mình đang làm gì hay thậm chí là thay đổi vì đối phương. Cuối cùng, những khác biệt giữa cả hai đã tách chúng ra khỏi đời nhau. Ron mừng vì cuối cùng Hermione cũng tìm được người đàn ông mà cô ấy cần. Một người thật sự hiểu cô ấy, chứ chẳng phải một người hễ có dịp là ngay lập tức chọc sùng Hermione.

Ron đóng vai trò sứ giả, là cầu nối để hàn gắn mối quan hệ của Harry và Hermione với nhà Weasley. Mặc dù mấy đứa con đã chấp nhận chuyện này, bà Weasley vẫn nhất mực không, còn ông Weasley dù không nói ra mặt nhưng vẫn tỏ ra xa cách.Chuyện này đã dần làm giảm số lần chúng nó đến dự những bữa trưa chủ nhật hàng tuần ở trang trại hang sóc. Cho đến một lần hai đứa đến dùng bữa vì anh Geogre và Ron cứ nài nỉ mãi. Thái độ của bà Weasley đã làm cho ngay cả Ron cũng phải bực mình. Bà bắt Charlie ngồi chen giữa Harry và Hermione, Ron ngồi bên phải Hermione và Ginny thì ở bên trái Harry. Vì lịch sự, cả hai chẳng nói gì mà chỉ thầm trao đổi với nhau vài cái nhìn, thống nhất rằng sau khi ăn xong, hai đứa sẽ xin về sớm. Tuy vậy, Ron lại giận hết sức, mặt nó đỏ gay cả lên. Và Ron chịu hết nổi khi má nó cố tình nhận xét về vẻ im lặng bất thường của Ginny trước mặt Harry. Ron đứng phắt dậy, bảo với má rằng đây là chuyện của họ, họ có quyền lựa chọn, và dù bà có thể nói với họ cảm giác của mình, bà không có quyền bắt họ phải cư xử theo sở thích của bà. Và rồi một trận khẩu chiến chưa từng có trong nhà Weasley đã nổ ra khi ông Arthur ra sức an ủi vợ và mắng Ron là ‘đứa hỗn hào’. Bill, Geogre và Percy đứng về phía Ron, dù vậy họ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất rằng họ cũng rất bất bình về chuyện này. Fleur thì cố gắng hòa giải cả nhà một cách tuyệt vọng trong khi Ginny đột nhiên mất dạng.

Giữa cuộc chiến, Harry đã dịu dàng vòng tay ôm lấy Hermione, đặt vào trán cô một nụ hôn. Cô mỉm cười, một nụ cười vốn chỉ dành riêng cho Harry. Rồi Hermione để lại một mẩu giấy nhỏ, bảo rằng họ phải đi, và cả hai nhanh chóng độn thổ về nhà.

Phải rất lâu sau đó tụi nó mới quay lại trang trại hang sóc. Kể cả sau khi bà Weasley đã gửi cú đến rối rít xin lỗi hai đứa về những chuyện đã xảy ra, và rằng bà chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho các con mình. Tụi nó nhìn lá thư và chỉ biết thở dài. Hai đứa cũng có tạt qua một chút vì nể mấy lời nài nỉ của những thành viên khác của nhà Weasley. Dù vậy, phải mất một thời gian tụi nó mới hòan tòan tha thứ cho những lời nói thốt ra trong lúc nóng giận hôm ấy.

Dù thời gian quả thật có thể chữa lành những vết thương, thỉnh thỏang cả hai vẫn còn gặp ác mộng, thứ mà tụi nó nghĩ sẽ không hòan tòan biến mất. Dù vậy, khỏang cách giữa những lần như thế cứ giãn dần và giãn dần ra. Vì hai đứa biết, sự hiện diện của đối phương bên cạnh là một nguồn động lực, sức mạnh lớn giúp người kia vượt qua nỗi đau. Suốt ba năm qua, cả hai đã xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Chia sẽ với nhau từng nụ cười, nỗi sợ hãi và cả những giấc mơ.

Harry âu yếm lần theo mặt oval của viên kim cương ba cara trên ngón áp út bàn tay trái của cô. Chỉ đơn giản là bạch kim thôi, nhưng Harry nghĩ nó phản ánh chính xác người phụ nữ trong mơ của mình. Giản dị, thanh lịch, đã được trui rèn bởi những thử thách nghiệt ngã của tạo hóa để trở thành người phụ nữ đẹp nhất, kiêu sa nhất trong đời nó. Cô đã luôn và sẽ mãi mãi là người kề vai sát cánh bên nó từ đây cho đến cuối đời.

Harry luồn tay bên dưới tay Hermione và ngay lập tức, các ngón tay của cô đan vào tay nó. Nó cà nhẹ ngón cái lên chiếc nhẫn mà mình vừa tặng cô chưa đến ba tiếng trước. Harry nhướng người lên, đặt vào môi Hermione một nụ hôn dịu dàng, mỉm cười khi thấy cô đáp lại dù vẫn còn đang êm giấc điệp. Harry ngả lại xuống gối, ngắm cô chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm hạnh phúc.

Kể từ đó, mọi chuyện đều tốt đẹp.


~ END ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro