Chương 2.1 : Ngọn Lửa Là Tất Cả Những Gì Cậu Còn Lại (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco nhăn nhó khi nhìn thấy cách Potter nắm chặt cây đũa phép của mình, như thể cậu không hề nhận thức được hành động đó — như một thói quen. Draco nhận ra sự tương đồng giữa họ trong khoảnh khắc đó, vì hắn nhớ lại những ngày bị giam cầm ở trang viên, tiếng la hét của những người lạ đuổi theo hắn qua các hành lang tối, và khuôn mặt giống như rắn với đôi mắt đỏ rực. Đó là những ngày mà việc nắm chặt cây đũa phép đã trở thành bản năng thứ hai của hắn, hắn thậm chí không buông nó khi ngủ, và giờ đây hắn cảm thấy sự mất mát đó như một vết thương rộng. Draco biết hắn sẽ phải kiếm lại cây đũa phép, đó là điều con Sói đã nói với hắn, và trong sâu thẳm tâm trí hắn đã bắt đầu lên kế hoạch để cướp lại cây đũa phép từ Granger, nguyền rủa cô, và chạy trốn. Có lẽ điều đó là không thể — việc trốn thoát — con Sói cũng đã nói với hắn như vậy, nhưng Draco vẫn thích nghĩ về điều đó.

Draco nghiến chặt hàm răng, nhìn chằm chằm lên Potter, sẵn sàng gào thét cho đến khi Potter lên tiếng, nhưng ánh nhìn của Potter khiến hắn phải dừng lại. Những lời mắng chửi của Draco tắc nghẽn trong cổ họng, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đáng sợ, Draco không thể rời mắt khỏi ánh mắt xanh lục sắc nét đang nhìn lại hắn. Hắn muốn xoa những vết sưng trên cổ tay, muốn làm điều gì đó thay vì bị bắt gặp trong ánh nhìn mạnh mẽ và cực đoan của Potter. Hắn chống lại cơn cám dỗ, nắm chặt tay, vì hắn đã quá yếu, quá dễ bị tổn thương, và việc cho Potter thấy rằng những sợi dây xích đáng thương của cậu đã gây tổn thương cho hắn là điều Draco không muốn làm.

Hắn được giải thoát — giọng của Potter — quá mềm mại, quá bình tĩnh — cắt ngang sự yên lặng của căn phòng, hòa quyện với tiếng nổ lách tách trong lò sưởi. "Chuyện gì đã xảy ra, Malfoy?"

Hắn muốn gào thét. Hắn không muốn sự đồng cảm của Potter, không muốn Potter đối xử tốt với mình — hắn muốn Potter tức giận và sỉ nhục, người hay đánh đập và quát tháo; vì đó là cách Draco dễ dàng đối phó hơn. Đó là những gì hắn đã quen.

Draco nghĩ rằng mình sẽ lăng mạ thằng nhóc trước mặt, thằng nhóc đang cố gắng gây dựng "cuộc đối thoại văn minh" — và Draco muốn nói với Potter rằng hắn sẽ phải giết cậu trước khi điều đó xảy ra. Draco gần như bỏ lỡ điểm nhọn của vũ khí kẻ thù đang đâm vào yết hầu của mình, và cách Potter trông khi bị kích thích — bối rối, giận dữ và điên cuồng. Draco không biết điều gì đáng sợ hơn, việc hắn tìm thấy sự kích thích từ cơn giận của Potter hay việc hắn khao khát sự trở lại của nó. Hắn cho rằng không có điều nào đáng lo ngại hơn ký ức về việc Potter cười khi có mặt hắn.

Và đó là lúc điều gì đó thay đổi mạnh mẽ trong Draco, vỡ thành những mảnh nhỏ và lấp đầy những khe hở trong tâm trí — thậm chí có thể là trong trái tim hắn. Draco chưa bao giờ ý thức về trái tim của mình — hắn biết nó ở đó, biết nó làm gì, nhưng hắn luôn tách mình ra khỏi ý tưởng về việc sở hữu một trái tim. Bởi vì trái tim là thứ mà người tốt có, mà Draco thì không phải người tốt. Nhưng hình ảnh dường như in sâu vào mí mắt hắn, ký ức về việc Potter cười nhạo hắn, khiến hắn khao khát hơn bao giờ hết rằng mình có một trái tim. Và hắn thậm chí không biết tại sao.

Một cảm giác khó chịu quấn chặt trong dạ dày hắn, khi Draco nhìn lên, khóa ánh mắt vào cách Potter đang chờ đợi hắn — chờ đợi hắn, đôi môi cậu mỏng thành một đường thẳng, Draco cảm thấy kinh hoàng — vì hắn nhận ra mình sắp nói với Potter — một cách tự nguyện — mà không cần sự ép buộc hay trò tâm lý ngược không xứng đáng của Thuốc Thành Thật giả.

Nếu hắn là Draco Malfoy của hai năm trước, hắn sẽ thích thú với một sự kết hợp của những lời nói dối, bóp méo sự thật và vui vẻ ngắm nhìn cách hắn ném chúng vào mặt Potter. Nếu hắn còn hai năm tuổi trẻ hơn, tự do và không phải gánh vác gánh nặng tương lai, hắn có lẽ sẽ nói, "Tôi là tù nhân — bên của các người đã bắt được tôi, được chưa? Các người thắng rồi," và xong việc.

Nhưng thay vào đó — thay vào đó, hắn cảm thấy một thứ gì đó khô khốc thắt chặt trong cổ họng, và hắn gần như bị nghẹt thở khi thừa nhận, "Tao không biết — tao không biết họ sẽ đưa tao đến đây —"

"Ai? Hội Phượng Hoàng —"

"Đám khốn nạn bọn mày" Malfoy rít lên, bực bội vì bị ngắt lời, "Và đừng nghĩ, Potter, rằng bọn họ sẽ giữ tao lại chỉ để dành cho việc hỏi cung. Vì bọn họ thật sự không làm thế!"

Potter nhìn hắn với vẻ tò mò, và Draco hy vọng rằng những lời nhận xét của hắn có tác động sâu sắc, bởi vì hắn đã phát ngán với những tên Gryffindor ngu ngốc nghĩ rằng phe hắn là phe duy nhất dùng bạo lực. Draco cảm thấy ký ức về Hội thẩm vấn hắn như những vết cắt chưa lành trên lưng, như những cơn đau xuyên qua xương tủy. Hắn cảm nhận nó như một căn phòng giam tối tăm và sáng đèn đuốc, một căn phòng giam khiến cho ngục tối của trang viên trông có vẻ thân thiện. Hắn cảm thấy nó như những lọ thuốc bị nhét xuống cổ họng, như những cơ ở cổ hắn hét lên đau đớn cho đến khi sự thật gần như bị xé toạc ra khỏi hắn.

Draco kéo mình trở về hiện tại, tuyệt vọng hy vọng rằng cơn rùng mình hắn cảm thấy chỉ là do nội tâm. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào mắt Potter, hắn cảm thấy điều đó không chỉ xảy ra bên trong.

"Cho tao biết chuyện gì đã xảy ra — tất cả mọi thứ — và tao không quan tâm nếu mày nghĩ tao không thể xử lý được. Tao đã thấy những điều tồi tệ hơn mày tưởng tượng nhiều, Malfoy."

Hắn khinh bỉ, vì nghi ngờ Potter chẳng biết gì về những gì hắn mong đợi. Nhưng hắn nghĩ mình không nên nương tay, nhất là khi việc làm tổn hại đến cái nhìn của Potter về 'Hội' của nó lại là một triển vọng rất hấp dẫn.

"Được rồi," hắn nói chậm rãi.

"Bắt đầu từ đầu, nhớ nhé. Hừ — và nếu mày nói dối, tao sẽ phát hiện ra."

Hắn phớt lờ cậu, vì không nghĩ cậu có khả năng phát hiện ra điều gì, khi mà rõ ràng cậu đang tự giam mình ở nhà. Hơn nữa, hắn không có ý định nói dối, nhất là khi sự thật có thể thú vị hơn nhiều. "Chà... Đó là buổi chiều — trời nhiều mây, có lẽ có mưa. Một ngày Chủ nhật — hoặc có thể là thứ Bảy—"

"Malfoy."

"Tao đang trò chuyện với Snape, ở thư viện," hắn dừng lại, hy vọng sẽ khiến cậu thốt lên vì có một thư viện ngay trong nhà — vì khoe khoang luôn là sở thích của hắn — nhưng không may, tên ngốc chỉ híp mắt lại khi nghe nhắc đến giáo sư Độc Dược cũ. "Ở thư viện." Vẫn không có phản ứng gì. "Chúa tể Hắc ám đã ra ngoài." À, đây rồi, ánh sáng cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt cậu mà hắn đã tìm kiếm, lấp lánh trong chốc lát.

"Gã ta đã đi đâu?" cậu hỏi ngay lập tức.

Hắn nhăn mặt, bực bội vì cậu lại tỏ ra quan tâm hơn đến việc ai đó ở đâu hơn là thư viện của Malfoy. Nhưng cũng không nên ngạc nhiên. "Sao tao biết gã đi đâu được?" Tuy nhiên, một điều mà hắn biết chắc là cậu dường như đã biết Chúa tể Hắc ám sử dụng Trang Viên làm căn cứ.

Cậu nhún vai, và hắn hơi lo lắng khi thấy cậu ta đã dịch lại gần hơn trong ghế. "Vậy sau đó? Hội đã thâm nhập vào Trang Viên à?"

Hắn khịt mũi với từ "thâm nhập." "Họ đã hành động vội vã, vụng về, và làm hỏng phần lớn — đồ sứ của mẹ tao." Hơi thở của hắn không đều, trái tim hắn đập loạn nhịp trong nỗi sợ rằng cậu sẽ biết những gì hắn không nói ra.

May mắn thay, cậu ta không bình luận gì. Chưa phải lúc này. "Rồi chuyện gì xảy ra?"

"Họ bắt cóc tao," hắn cố gắng ép mọi sự bình thường có thể có của người bị thẩm vấn vào giọng nói của mình, rồi nói dối.

"Tao không tin mày," cậu nói từ từ, đơn giản, và điều đó khiến hắn tức giận không chịu nổi.

Hắn lườm cậu ta. "Tại sao không?"

"Vì nếu họ bắt cóc mày, họ đã không để mày ở đây — với bọn tao."

Hắn muốn tự tát mình vì đã bỏ lỡ điều hiển nhiên như vậy. "Tại sao không? Ba đứa bọn mày đủ để làm bất kỳ ai phát điên."

"Đúng. Vậy nếu họ không bắt cóc mày — chắc chắn mày đã đến đây một cách tự nguyện."

Hắn nghiến răng, cảm thấy phiền vì mình luôn đánh giá thấp trí thông minh của cậu — dù hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều này với ai. "Vậy thì sao?"

"Tao là người hỏi. Mày trả lời tao." Cậu nhìn hắn chằm chằm cho đến khi hắn bắt đầu lo lắng, cho đến khi hắn phải nói chỉ để có điều gì đó để làm.

"Snape là kẻ phản bội — ông ấy đã bỏ trốn và mang tao theo."

"Snape đã giết Dumbledore —"

"VÌ TAO KHÔNG THỂ!" Hắn không biết sự bùng nổ này từ đâu ra, nhưng hắn nghĩ có lẽ nút thắt trong cổ họng hắn cuối cùng đã được tháo gỡ, và nó khiến hắn cảm thấy hụt hơi.

Cậu đã lùi sâu hơn vào ghế, hắn cảm thấy hài lòng cho đến khi thấy cậu cất đũa phép đi, như thể xấu hổ vì đã suýt sử dụng nó vào một người tưởng chừng vô hại. Tuy nhiên, hắn không coi mình là vô hại, vì sự thiếu vắng đũa phép của hắn đủ để khiến hắn mơ mộng về việc đánh cắp đũa phép của cậu.

Chỉ vì hắn không muốn cậu suy nghĩ về cơn bùng nổ đầy kịch tính của hắn, chứ không phải lý do gì khác, nên hắn tiếp tục. "Snape đã giết Dumbledore vì tao — tao không thể. Cứ nói những gì mày muốn, Potter, nhưng ông ấy luôn ở phía của mày — tao luôn biết điều đó — và đó là lý do tao —"

"Lý do — gì cơ?" Hắn hơi sốc khi nghe thấy sự hào hứng trong giọng nói của cậu. Dù bị kìm nén, gần như nghiêm túc, nhưng sự hào hứng vẫn rõ rệt — và điều đó khiến hắn phải tiết lộ sự thật mà đáng lẽ hắn đã giữ kín.

"Tại sao tao lại đến gặp ông ấy — nói với ông ấy tao muốn rút lui." Phần cuối cùng nói nhanh, và mắt hắn mở to khi nhận ra mình thực sự đã nói ra điều đó. Ánh nhìn tập trung của cậu đủ để khiến hắn tiếp tục. "Ông ấy — ông ấy nói sẽ liên lạc với ai đó trong Hội — sắp xếp một vụ đột nhập — làm cho nó trông như có tổ chức — như một nhiệm vụ. Ông ấy nói họ sẽ đưa tao đi cùng—" Hắn ngừng lại đột ngột, và ngay lập tức cảm thấy tức giận, "— ông ấy không nói rằng họ sẽ gọi tao là kẻ nói dối — rằng họ sẽ nhốt tao trong bóng tối suốt mấy ngày — rằng họ gần như sẽ GIẾT TAO!"

Hắn muốn nói rằng mày nghĩ phía của mày là phía chính nghĩa, nhưng không thể — vì giọng hắn đã quá khàn, quá không đều.

Hắn dự đoán sẽ thấy sự thờ ơ trên khuôn mặt của cậu, nhưng thay vào đó là thứ gì đó giống như — giống như sự hối hận? Hắn cảm thấy nổi giận, phòng thủ, và ngay lập tức muốn nói điều gì đó châm chọc và đau đớn, chỉ để lấy lại cảm giác quen thuộc đầy thách thức — nhưng cậu ta đã nói trước.

"Dumbledore đã đề nghị sự an toàn cho mày trước đây, Malfoy. Tại sao mày không nhận lấy?"

Ngay lập tức, hắn bị kéo về khoảnh khắc trên tháp Thiên Văn, nơi cánh tay hắn run rẩy không kiểm soát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi quanh đũa phép, và nước mắt đọng lại trên má vì lạnh. Một ông lão đã ngã xuống vì hắn — đã chết vì hắn — và đến giờ, hắn đã cố gắng chôn giấu mọi dấu vết của sự hối tiếc.

Cảm giác tội lỗi như một con dao đâm vào ngực hắn, khiến hắn choáng váng — hoảng loạn — vì hắn có câu trả lời sẵn trên đầu lưỡi, và hắn không biết nó đến từ đâu. "Bởi vì tao — Bởi vì tao không biết mọi thứ sẽ trở nên — trở nên tồi tệ như vậy." Hắn nghĩ, bởi vì tao không biết mình sẽ bị ép phải giết người — phải tra tấn người ngay trong chính căn nhà của mình. Tao không biết mình sẽ phải nhìn thấy xác các bạn học nằm rải rác trên sàn. Và tao không biết mình sẽ là lý do mà máu của họ nhỏ xuống từ trần nhà.

Và cậu, như thể đọc được suy nghĩ của hắn, nói một cách nhẹ nhàng, "Đó chính là bản chất của chiến tranh."

Hắn không nghĩ mình từng nghe điều gì chân thực đến vậy, điều gì vang vọng với hắn như những lời cậu vừa nói, và nó khiến hắn run rẩy.

"Nếu mày đứng về phía bọn tao — khi đến lúc quyết định, mày sẽ phải giết người — những người mà mày từng gọi là bạn."

Hắn tái mét trước những lời của cậu, cảm thấy nội tâm mình rùng mình, và cái cách cậu nhìn hắn khiến hắn cảm thấy như bị mổ xẻ — yếu đuối — và hắn ghét điều đó.

"Tao đã yêu cầu họ giấu tao! Tao không biết điều đó có nghĩa là nhét tao vào cái hố rách nát này cùng với thằng nhóc thần thánh và lũ đệ của nó! Chuyện này không liên quan gì đến phe phái, Potter! Hoàn toàn không!" Ngực hắn phập phồng vì cơn thịnh nộ, hắn thoáng tự hỏi khi nào cơn giận của hắn sẽ nguôi đi — vì hắn mệt mỏi — rất mệt, ngay lúc này hắn chỉ muốn đi ngủ và không bao giờ tỉnh lại.

Cậu nhìn hắn thêm một lúc rồi gật đầu — chỉ một lần — như thể xác nhận điều gì đó với chính mình. Sau đó, cậu đứng dậy, không nói thêm lời nào, đi về phía cửa rồi rời đi.

Hắn gần như cảm thấy bực bội.

____

Cậu cảm thấy tê dại khi bước xuống cầu thang, đến mức cậu suýt quên bậc thang bị nguyền rủa và phải tự giữ thăng bằng trên tay vịn. Mảnh vụn găm vào lòng bàn tay của cậu, nhưng không hiểu sao cậu gần như không cảm nhận được chúng.

Khi cậu vào bếp, cậu biết mình đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện thì thầm giữa Ron và Hermione. Cả hai đứng dậy khỏi bàn, với những cốc rỗng trước mặt, và khi Ron tránh ánh mắt của cậu, Hermione vội vàng bước về phía trước.

"Thế nào rồi?" Với người khác, có thể giọng Hermione nghe như đang hỏi về chuyện bình thường, nhưng Harry biết bạn thân của mình, đó chính là giọng nói mà cô đã dùng vào năm thứ tư khi Harry phải nghiên cứu cho các manh mối của Đại Hội Tam Pháp Thuật mà không tìm ra gì cả. Có lẽ nếu cậu nghĩ Malfoy như một đối tượng nghiên cứu, một thứ cần khám phá và tìm hiểu, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn — vì cậu vẫn không biết liệu đây có phải là chuyện lâu dài, liệu họ có thật sự bị mắc kẹt với tên khốn nạn đó không.

Cậu thở dài, ngồi phịch xuống ghế, đặt đầu vào tay.

"Tệ vậy à?" Ron hỏi. Cậu biết mình nên xin lỗi, vì bạn mình vẫn còn bực khi cậu bảo cậu ấy rời khỏi phòng.

"Hắn không nói dối," cậu lẩm bẩm khi Hermione pha trà cho cậu, "Hắn thực sự đã đào tẩu, chỉ là..."

"Malfoy." Ron nói cái tên như thể đó là một món ăn ngoại quốc mà anh đặc biệt không ưa. Cậu mệt mỏi cười khúc khích.

"Ừ, chỉ là Malfoy thôi," cậu đồng tình.

"Bồ có nghĩ hắn tin vào ý tưởng Thuốc Thành Thật không? Mấy cái mánh khoé tâm lý ngược của Hermione có hiệu quả không?" Ron nghe có vẻ háo hức, và cậu, nhớ lại chuyện đã xảy ra, rồi bật cười.

"Ừ, hắn tin —" Nhưng rồi cậu khựng lại, những sự thật mà Malfoy tiết lộ sau đó làm cậu căng thẳng.

Hermione rất khéo léo, hiểu rằng cậu quá kiệt sức để nói thêm — Malfoy đã vắt kiệt sức lực của cậu. Cô đưa cho cậu một tách trà nóng và nói, "Remus sẽ đến sớm thôi."

Cậu nhấp một ngụm trà ấm, mỉm cười, và ngạc nhiên thay, cậu nhận ra nụ cười đó là chân thật.

—————————————————

Ghi chú của tác giả:

Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc! Mình rất mong nhận được phản hồi của bạn!
Ngoài ra, chỉ một lưu ý nhanh về khía cạnh lãng mạn - mình sẽ cố gắng giữ cho mọi người đúng với tính cách nhất có thể, do đó, hành động giữa Draco và Harry sẽ diễn ra chậm rãi. Cuối cùng sẽ có sự kết hợp đồng tình, nên hãy theo dõi nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro