Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài lời của con trans trước khi vào chương: Nếu thấy bất cứ vấn đề gì về mối quan hệ hay tình cảm của nhân vật hay bất cứ thứ gì tương tự vậy, thỉnh niệm trong lòng ba lần: "Tác giả  tung, transator phải hứng theo" và bỏ qua, cái này đọc để giải trí thôi, đừng quá mức nghiêm túc với nó.

ooo

"Chán, chán, chán. Chánnnnnnnnnnnnn quá!" Sirius lẩm bẩm những lời phàn nàn của mình với những bức tường đá xám lạnh lẽo của hành lang tầm năm.

Sirius đã ở trong tâm trạng chán chường cả ngày. Đối với đại đa số mọi người, sự buồn chán rất dễ để xua đi và nó chẳng to tát như thể là thế giới sắp diệt vong đến nơi, nhưng đối với anh - người không nằm trong số đông kia, buồn chán là một cảm giác khiến người ta thấy ngột ngạt. Cảm giác như thể đang bị mắc kẹt đó khiến anh muốn làm một cái gì đó, gì cũng được, để cho sự buồn chán biến mất. Tất cả những người quen biết Sirius đều lánh xa khi anh có vẻ đặc biệt chán nản, vì nó cũng biểu trưng cho hỗn loạn và hủy diệt.

Hôm nay là một trong những ngày kiểu như thế, loại khiến anh càm thấy bồn chồn, ngột ngạt và cáu kỉnh. Loại này khiến anh muốn làm một việc gì đó thật điên khùng, chỉ để xem sự hỗn loạn mà nó tạo ra có thể lớn đến mức nào. Nói một cách ngắn gọn, anh chán.

Sirius đã nhìn quanh để tìm việc gì đó để làm, thề với Chúa, anh có. Đó là một ngày thứ Bảy nhưng trời lại mưa, và chắc chắn là không phải một ngày cuối tuần tuyệt vời ở làng Hogsmeade. Anh thậm chí còn không có nổi một buổi luyện tập Quidditch, tất cả chỉ vì tên đội trưởng có một cuộc hẹn hò vào hôm đó. Sirius nguyền rủa đội trưởng, người có mái tóc đen rối bù chải thế nào cũng không thẳng, theo sau là một tràng ngôn ngữ đầy màu sắc dành tặng cô gái tóc đỏ của tháp Gryffindor. Nếu James không phải là bạn thân nhất của anh, anh sẽ phá hoại cuộc hẹn của họ. Thực tế thì, anh đã dừng lại sau khi bỏ một câu thần chú nhỏ vào kem đánh răng của James.

Tất cả những Slytherin - tốt nhất trong việc xả stress, đã trốn xuống hầm, gần như thể họ biết được suy nghĩ của Sirius vậy. Ravenclaw thì đang ở trong thư viện như thường lệ, còn Hufflepuff thì chạy trốn khỏi anh. Bạn của anh, Remus, hiện đang chăm chỉ làm một bài tiểu luận về Độc dược, và không đời nào Sirius dành thời gian cho Marauder cuối cùng, Peter.

Không ai để trêu chọc, không ai để chơi cùng.

Sau một giờ hậm hực đi quanh lâu đài, cố tìm cảm hứng để làm việc gì đó, anh thấy mình quay trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Trong giây lát, Sirius nghĩ tới việc chạy ra ngoài và dầm mình dưới mưa. Nhưng khi nhìn thấy cậu con trai tóc nâu, anh quyết định sẽ thay thế nó bằng một trong những hoạt động anh ưa thích nhất - trêu chọc* Remus.

* : Trong bản gốc từ này là "flirting", tức tán tỉnh/thả thính, nhưng vì nó khá là không hợp ngữ cảnh nên mình mạn phép đổi.

"Moooooony!" Sirius băng ngang qua phòng sinh hoạt chung. Remus đang ngồi thoải mái trong một chiếc ghế mềm mại cạnh lò sưởi, đọc vài cuốn sách nặng trịch phủ bụi nào đó. Thấy anh, cậu ngước lên, đảo mắt nhưng lại mỉm cười, và vẫy tay.

Sirius lao về phía Remus, nhào vào lòng cậu, ngay trên đầu cuốn sách.

"Sirius!" Má Remus ửng hồng khi cậu cố gắng đẩy người bạn lớn của mình ra khỏi cuốn sách.

"Cậu trông có vẻ cô đơn khi ngồi một mình ở đây. Và đương nhiên, rất dễ thương nữa." Anh nháy mắt.

"Cảm ơn, Sirius. Vậy bây giờ cậu có thể nhấc đầu khỏi cuốn sách của tớ không?"Remus cố gắng tỏ ra rằng cậu không bị ảnh hưởng bởi vị cầu thủ Quidditch trong lòng mình.

Sirius thích chơi trò chơi này với Remus, mặc dù anh không chắc chắn cậu nghĩ gì về nó. Sirius sẽ trêu chọc, Remus sẽ đỏ mặt và lắp bắp. Nó thật sự là một trò giải trí tuyệt vời đối với Sirius, và anh có thể làm như vậy cả giờ mà không cảm thấy chán. Điều duy nhất thú vị hơn là Remus thực sự dành một chút quan tâm cho anh và trêu chọc trở lại. Đáng buồn thay, điều đó vẫn chưa xảy. Nhưng Sirius là một người theo chủ nghĩa lạc quan, nên anh tiếp tục trêu chọc cậu và chờ đợi điều kì diệu đó. Thật may, cậu con trai tóc nâu chưa bao giờ giận anh, trong trường hợp tồi tệ nhất, cậu chỉ đơn giản là nhẹ nhàng giải thoát bản thân khỏi tình huống đó, và bỏ đi.

Vị phù thủy tóc đen cười toe toét với bạn mình và lấy ra cây đũa phép. Sau một cái vẫy đũa, một tiếng "Pop!" lớn vang lên và quyển sách trên tay cậu biến mất. Hai giây sau, nó xuất hiện trở lại, nhưng là trong tình trạng bị gắn chặt vào trần nhà.

"Sirius, tớ đang đọc nó!"Remus cố gắng tạo ra một cái nhìn thật nghiêm khắc. Nhưng Sirius chỉ cười và quàng tay qua vai cậu.

"Cậu đọc quá nhiều. Nếu không nhờ tớ, cậu thực sự có thể biến thành một kệ sách, Moony. Cậu cần dành thời gian cho những thứ thú vị."

Remus mỉm cười trìu mến "Và cậu nghĩ sẽ là một điều thú vị khi có một con khỉ đột 300 pound* trên người?"

*: Đơn vị đo lường của Anh, quốc tế công nhận chính xác là: 1 pound = 0,45359237 kg , nhưng thường được coi bằng khoảng 1/2 kg. 300 pound ~ 150 kg

"Này! Tớ không ăn nhiều vào bữa trưa. Tớ nghĩ..." Sirius hơi ngập ngừng khi dùng tay chọc vào bụng mình.

"Được rồi, cậu tra tấn tớ đủ rồi." Remus cười. "Bây giờ hoặc cậu đứng dậy để tớ tìm cây đũa phép của tớ và đánh bại cậu, hoặc lấy quyển sách của tớ xuống khỏi trần nhà."

Với một nụ cười và một cái lắc đầu, Sirius nói. "Ồ không, cậu sẽ không bao giờ làm tớ xấu hổ cả. Cậu quá tốt bụng, Moony."

"Tớ có thể thấy cậu có chút buồn bã về điều đó." Remus trả lời, đỏ mặt một chút trước lời khen.

Cuối cùng Sirius cũng chịu rời khỏi người bạn của mình, chỉ để ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Vì hai người họ cùng ngồi trên cái ghế vốn chỉ dành cho một người, nên Remus cũng chẳng dễ thở hơn bao nhiêu. "Tớ chán, Moony. Tớ cần được giải trí."

"Vậy cậu muốn làm gì."

Sirius nghĩ về một số điều anh muốn làm với cậu, nhưng rồi kiềm chế bản thân mình lại để không nói chúng ra. "Hay là mình lên thư viện..."Remus nhìn anh đầy nghi ngờ. "...và trêu chọc mấy đứa nhà Ravenclaw?"

"Và tớ thì nghĩ cậu có thể muốn dành một buổi chiều thứ Bảy yên tĩnh ở đó với tớ, đọc vài cổ văn về lý thuyết ma thuật."

"Nếu cậu ở đó, Moony, tớ chắc chắn sẽ thích nó." Sirius tuyên bố. Rồi anh cúi xuống, thì thầm vào tai Remus bằng giọng mềm mại và quyến rũ nhất mà anh có. "Nhưng cậu sẽ phải đền bù cho tớ bằng một vài thứ, cậu biết đấy."

Trái tim Remus nảy lên một cái, nhưng cậu vẫn cố gắng vặn lại. "Một đôi vớ cũ của Peter thì sao?"

Sirius cười lớn. "Tớ thề là cậu có linh hồn của một nhà thơ đấy Remus!"

Đôi mắt vẫn lấp lánh với sự vui vẻ, anh đề nghị. "Tại sao chúng ta không đi tìm vài gói kẹo dẻo và ca cao nóng, rồi sau đó có thể ngồi nhâm nhi ở đây, cạnh lò sưởi nhỉ? Cậu có yêu cầu gì đặc biệt không?"

"Cảm ơn, Sirius, đó là một lời đề nghị hào phóng." Remus cười. "Cà ri nếu có, hoặc một món tráng miệng."

"Thật là một sự kết hợp kì quặc. Nếu không phải tớ biết cậu quá rõ, tớ sẽ rất ngạc nhiên." Sirius biết bạn mình luôn thích một thứ cay kết hợp với một thứ ngọt ngào.

Anh nhảy ra khỏi ghế và chạy bộ xuống nhà bếp để lấy đồ ăn. Trước khi chọc quả lê trên bức tranh được dùng làm cửa của nhà bếp, Sirius kiểm tra để đảm bảo rằng người mình hoàn toàn phủ trong chiếc áo khoác tàng hình James cho mượn. Anh không muốn người khác phát hiện ra lối vào, nếu không thì những chuyến chu du đến nhà bếp sẽ không còn thú vị như trước.

Khi trở lại, Sirius phát hiện ra Remus đang ngây người nhìn ngọn lửa và lơ đãng miết nhẹ tờ giấy da bí mật một lần nữa.

Lạy Chúa, lại tấm giấy da may mắn đó nữa. Anh nghĩ. Nó phải chứa một cái gì đó mà chỉ một mình cậu ấy đọc được. Hoặc có thể là một bức tranh. Rốt cuộc thì nó là cái gì cơ chứ?

"Cậu lại đang mân mê tờ giấy yêu thích của cậu nữa sao, Remus?"

"Chân bông!" Mặt Remus đỏ bừng, một lần nữa. Cậu xoay người và loay hoay nhét mảnh giấy vào túi.

Sirius cười, rồi đột nhiên anh kêu lên một tiếng và gõ vào đầu mình. "Moony, tớ vừa nhận ra là tớ đã quên cái áo choàng trong nhà bếp. Cậu có thể giữ cốc cacao của tớ nóng trong khoảng ba mươi phút nữa không, tớ sẽ về kí túc xá vào lúc đó. Có thể sẽ lâu hơn nếu tớ gặp Filch hay một vài Slytherin.

"Nhớ đừng vướng vào rắc rối."

"Tớ đã gặp rắc rối bao giờ đâu nào." Sirius cười. "Gặp lại sau, Moony."

Anh rời khỏi phòng sinh hoạt chung, cúi người chui vào một góc khuất, và khoác áo choàng tàng hình lên người. Sirius đợi cho tới khi có người sử dụng cánh cửa và chui ké vào phòng cùng họ. Remus đang thu dọn đồ đạc và chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Anh theo cậu đi lên cầu thang, cố gắng im lặng nhất có thể.

Có một quyển sách nào đó đã nói người sói có thính giác siêu nhạy, nhưng nó hoàn toàn chỉ là bịa đặt, và Sirius rất vui vì điều đó. Trong thực tế, khả năng nghe của Remus rất kém (mặc dù có thể là do cậu bị phân tâm khá thường xuyên, và trường hợp này có khả năng xảy ra hơn). Anh đi theo cậu suốt cả quãng đường và cậu không hề phát hiện ra điều gì.

Anh chăm chú quan sát khi cậu mở tờ giấy ra, thì thầm một câu thần chú rồi cần thận kiểm tra những gì viết trong đó. Sirius không muốn liều lĩnh đến quá gần vì có khả năng Remus sẽ nhận ra anh, nhưng anh thề, anh sẽ 'mượn' tờ giấy đó vào tối nay và tự mình kiểm tra xem nó viết gì và tại sao cậu thích giữ nó bên mình như vậy.

Đêm đó, khi Remus đã ngủ, Sirius phóng ra một bùa im lặng rồi nhanh chân lẻn đến cạnh giường của Remus. Áo choàng của cậu được treo ở góc giường. Anh cần thận và lặng lẽ rút ra từ đó mảnh giấy mà mình tìm kiếm. Nhón chân quay trở lại giường, anh buông màn và thắp sáng cây đũa phép. Khi câu thần chú được nói ra, những dòng chữ dần dần xuất hiện.

Cú sốc trong mắt Sirius rõ ràng đến mức bất cứ ai cũng có thể nhận ra chỉ sau một cái nhìn thoáng qua, nhưng ơn Trời, anh đang ở một mình. Sau đó, sự ngạc nhiên được thay thế bởi niềm vui. Sirius ngồi trầm ngâm trong bóng tối một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước khi cuối cùng cũng chịu tóm lấy cái bút lông và lọ mực. Phần còn lại của buổi tối bao gồm tiếng của bút lướt trên giấy da, tiếng sột soạt của vải khi tờ giấy được trả về cho chủ nhân của nó, rồi chỉ còn lại yên lặng khi Sirius chìm vào giấc ngủ, khóe môi anh vẫn cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.

Sáng Chủ Nhật, Sirius vui vẻ...ờm, đến mức kì lạ. Mỗi bước chân của anh như chứa cả mùa xuân trong đó còn khuôn mặt anh thì hiện hữu nụ cười từng phút từng giây. Bữa sáng của Sirius diễn ra với việc đầu anh lắc lư như thể anh đang nghe một điệu nhạc nào đó và tự cười với cái thìa của mình. Phần còn lại của buổi sáng, các Marauder ngồi dưới gốc cây yêu thích, làm vài điều vô bổ lãng phí thời gian nào đó, và cả làm bài tập về nhà nữa (với Sirius, thì anh nghiêng về vế trước hơn là vế sau).

Anh ở trong tâm trạng tốt cả ngày hôm đó. Vào buổi tối, cuối cùng cũng đến thời điểm mà Sirius mong đợi. Anh và Remus ở cùng nhau trong phòng sinh hoạt chung, và quan trọng hơn, kí túc xá của họ trống trơn.

Nụ cười hạnh phúc theo Sirius suốt cả ngày hơi biến dạng, lộ ra khí tức giống như của loài ăn thịt khi anh nhìn vào cậu bạn tóc nâu của mình. Một lần nữa, Remus cuộn tròn trong cái ghế bành yêu thích của mình, chăm chú đọc một cuốn sách.

"Moony, cậu đang làm gì thế?"

"Không có gì, Chân Bông. Tớ đang đọc sách thôi."

Sirius ngồi xuống tay ghế và nhìn cuốn sách. "Nó trong có vẻ nhàm chán, cậu chắc là cậu không muốn làm một cái gì khác?"

Remus chỉ nhún vai và mỉm cười.

"Tóc rơi vào mặt cậu này." Anh đưa tay về phía cậu, vén một lọn tóc nâu ra sau tai, các ngón tay lưu lại trên da cậu lâu hơn một chút so với cần thiết.

Remus nhìn chằm chằm vào Sirius với đôi mắt mở to.

"Tớ luôn tin là cậu có đôi mắt tuyệt vời nhất mà tớ từng thấy." Sirius nói khi anh chăm chú nhìn người bạn cùng lớp. Cậu trông như thể đã đóng băng và...ừm, y hệt một chú nai.

Anh cúi người lại gần hơn và lướt một ngón tay xuồng má Remus và thì thầm: "Moony." Anh có thể cảm nhận được cơn run rẩy xuyên qua cơ thể cậu. Sirius không phản đối khi Remus lùi lại và đứng dậy khỏi ghế.

"Tớ nghĩ tớ cần lên lầu một chút, Chân Bông. Tớ sẽ gặp cậu sau." Remus nhìn xuống sàn nhà khi cậu nói và mặt thì đỏ y hệt một trái cà chua.

"Khả năng tự chủ của cậu ấy tốt thật." Sirius nghĩ khi anh nhìn cậu bỏ đi. Remus lơ đãng mân mê mảnh giấy da khi bước lên cầu thang, và điều đó khiến anh mỉm cười.

Remus bước vào phòng kí túc xá và ngồi xuống giường, thở dài.

Cậu vùi mặt vào tay mình. Tránh xa Sirius dần trở nên khó khăn. Theo thói quen, Remus chạm vào tờ giấy da trong khi lẩm nhẩm câu thần chú.

Khi viết, cậu luôn luôn cách ra một dòng, bao gồm cả những gì viết trong tờ giấy này. Và khi Remus mở tờ giấy ra, tấm giấy da có dấu hiệu bị sửa chữa bằng phép thuật, và dưới mỗi đoạn cậu viết, có thêm những dòng chữ chắc chắn không thuộc về cậu. Remus nhìn quanh một cách hoang mang, tự hỏi liệu đây có phải một trò đùa hay không. Căn phòng trống rỗng, nên cậu chuyển sự tập trung của mình vào tờ giấy da và bắt đầu đọc.

5 lí do để không làm vậy:

1. Cậu ấy thích con gái. Ít nhất thì theo tôi quan sát, cậu ấy chỉ thích con gái. Cậu ấy sẽ không thoải mái với ý tưởng hẹn hò với một chàng trai.

Tớ để ý là cậu đã gạch bỏ dòng này. Trên thực tế, đó là sự thật, tớ thích con gái. Chỉ là tớ thích con trai hơn. Đặc biệt là cậu bạn có mái tóc dày màu nâu ánh vàng mà cậu chỉ muốn được chạm vào mọi lúc. Thậm chí nó có cả một chút đỏ khi ánh sáng chiếu vào nữa...Mhhh, tóc của Moony.

2. Ngay cả khi cậu ấy có thể hẹn hò với con trai, thì đó hẳn là những người có vẻ ngoài tuyệt vời như cậu ấy. Tôi không nghĩ rằng Sirius sẽ hứng thú với một thằng con trai nhợt nhạt, ốm yếu và bao phủ bởi những vết sẹo.

Hey, lịch sự chút với Moony của tôi đi chứ. Thật sự thì cậu ấy khá đẹp trai. Ánh mắt của tôi thường xuyên đổ dồn về phía cậu ấy và mọi người đều biết tôi có khẩu vị khá kì lạ. Tại sao cậu luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ  rằng những vết sẹo của mình xấu? Ấn tượng của tớ về chúng không thay đổi kể từ năm thứ nhất, khi tớ nhìn thấy chúng lần đầu tiên, chúng rất 'cool'. Nhưng bây giờ tớ phải thêm vào rằng chúng cũng rất sexy nữa. Tất nhiên, tớ thấy hầu hết những thé trên người cậu đều sexy.

3. Nếu cậu ấy có thể nhìn xa hơn ngoại hình, vậy tính cách của tôi thì sao? Sirius sẽ chỉ hẹn hò với những người hướng ngoại và nổi tiếng (một lần nữa, giống cậu ấy vậy). Sự nổi tiếng duy nhất tôi có đến từ việc trở thành một Marauder và tôi quá nhút nhát, yên lặng, ám ảnh về việc học và các luật lệ đối với cậu ấy. Sirius có thể chấp nhận những chuyện đó vì tôi là bạn cậu ấy, nhưng nếu xa hơn thì sao? Thử nghĩ về tất cả những lần cậu ấy phàn nàn về việc tôi học quá nhiều hay cậu ấy trêu chọc tôi như thế nào khi tôi quá băn khoăn về việc phá vỡ quy tắc.

Tớ yêu quý tính cách cậu. Tớ tin rằng nó luôn là một bổ sung hoàn hảo cho tớ. Được rồi, được rồi, tớ thừa nhận thực tế rằng  tớ thấy cậu học quá nhiều. Ý tớ là, thành thật mà nói, không ai cần học đến ngần ấy môn phụ. Và tớ phàn nàn cậu quá chăm chỉ vì cậu luôn để tớ một mình khi cậu học. Mặt khác, tớ trêu chọc cậu về việc lo lắng bị bắt quả tang khi thực hiện các trò đùa đơn giản vì  phản ứng của cậu rất dễ thương. Cậu nhăn mũi và cậu cắn môi dưới và một đống những hành động đáng yêu khác nữa. Rốt cuộc cậu có ý thức được mình dễ thương đến thế nào không hả Moony?

4. Coi như cậu ấy vượt qua tất cả những điều đó và vẫn còn quan tâm. Vậy mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu? Tối đa hai tuần? Thử tưởng tượng xem trong hai tuần đó sẽ có những điều tồi tệ gì xảy ra và sẽ khó khăn đến thế nào khi cậu ấy nói lời chia tay?

Khá là xấu hổ khi phải nói điều này, nhưng có vẻ cậu không tin tưởng tớ lắm. Tớ chỉ là chưa tìm được đối tượng thích hợp để hẹn hò. Cậu có bao giờ nghĩ rằng tớ sẽ chờ đợi một người nào đó cụ thể  trước khi bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc?  Có thể là một người  đã làm bạn với tớ nhiều năm và rất hiểu tớ? Một người tớ chắc chắn là sẽ phù hợp và sẽ quan tâm đến tớ nhiều như là tớ quan tâm đến người đó? Một người không đến với tớ chỉ vì vẻ ngoài  tuyệt vời của tớ và sẽ không bao giờ bỏ tớ lại...Một người tuyệt vời như Remus Lupin chẳng hạn?

5. Vẫn muốn mạo hiểm? Hãy nghĩ về tình bạn mà hai người có. Mày có lẽ vẫn ở một mình nếu cậu ấy không bắt chuyện với mày trên chuyến tàu trong năm đầu tiên, và khiến mày trở thành bạn của cậu ấy. Sirius đã chấp nhận toàn bộ khuyết điểm và khuyến khích những ưu điểm của mày. Cậu ấy không chỉ chấp nhận sự thật rằng mày là một người sói (và thử nghĩ xem, có bao nhiêu người trên thế giới này có thể làm thế?), mà thậm chí còn trở thành Phù thủy hóa thú vì lợi ích của mày! Mày may mắn được quan biết cậu ấy , may mắn được là bạn của cậu ấy, đừng làm rối tinh nó lên bằng cách đặt cược tất cả vào một mối quan hệ không thể xảy ra.

Tớ chưa bao giờ nhận ra tớ có ý nghĩa với cậu đến vậy. Tớ  tin cậu là người duy nhất trên thế giới này thực sự tin rằng mình trở nên tốt hơn sau khi gặp tớ. Sau khi gặp tớ, thay vì cảm thấy may mắn (như cậu nói), họ đa phần chỉ  thấy khó chịu và căng thẳng. Tớ luôn luôn muốn cậu nhớ rằng cậu sẽ không bao giờ mất đi tình bạn của tớ, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta.

Cậu quan trọng với tớ hơn là cậu tưởng. Tớ có thể là người kéo cậu ra khỏi cái vỏ ốc của chính bản thân cậu (và bây giờ tớ vẫn đang cố gắng), nhưng cậu mới là người dạy tớ về ý nghĩa của tình bạn. Cậu luôn luôn ở đó khi tớ cần và sẵn sàng tha thứ cho dù tớ đã làm những việc vô cùng khủng khiếp (cậu biết tớ đang nói về điều gì, và một lần nữa, tớ thực lòng xin lỗi, Remus). Cậu làm tớ trở thành một con người tốt đẹp hơn. Đây là một trong rất nhiều lí dó tớ muốn ở bên cạnh cậu. Và tớ hi vọng là việc đó không đến mức không thể xảy ra như cậu nói.

Với tất cả những điều trên, tớ hi vọng cậu sẽ bỏ việc kìm nén bản thân mình và đồng ý hẹn hò với tớ để chúng ta có thể sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.

Và làm nhiều thật nhiều những chuyện thú vị, Moony yêu quý.

Nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng, Remus cố gắng gắn kết các suy nghĩ trong đầu, làm chúng rõ ràng và liền mạch, nhưng thất bại. Tất cả mọi thứ cậu có thể nghĩ đến là, Sirius biết!

"Chà." Một giọng nói vang lên sau lưng cậu.

Remus rít lên và quay ngoắt lại, thấy Sirius đang thờ ơ dựa vào cột giường. "Áo choàng tàng hình." Anh nói với nụ cười đáng yêu nhất của mình.

"Sirius!" Cậu không thể nghĩ ra bất kì điều gì để nói. Remus ngơ ngẩn nhìn xuống tấm giấy da của mình.

"Moony." Cậu khẽ ngẩng đầu lên. "Tất cả những gì tớ viết đều là thật."

"Ồ." Remus vẫn trong trạng thái không biết nên nói cái gì.

Sirius thu hẹp khoảng cách giữa họ. "Đặc biệt là phần cuối cùng, tớ đã nói tớ sẽ không bỏ cuộc."

Cậu chỉ chớp chớp mắt nhìn anh, không biết phải phản ứng thế nào.

Sirius vươn tay kéo Remus lại gần. "Cậu không giận việc tớ đã 'mượn' tấm giấy da của cậu chứ?"

Lắc đầu, vẻ ngạc nhiên trên mặt cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự mãn nguyện. "Tớ không giận." Cậu ngập ngừng một chút. "Cậu thực sự nghĩ thế? Tất cả những gì cậu viết ấy?"

"Có, tớ thực sự nghĩ vậy."

Remus mỉm cười, tự hỏi về tốc độ mà tất cả những lí lẽ của cậu được bác bỏ.

"Sẵn sàng cho vài chuyện thú vị chứ?" Anh cười toe toét.

Remus cười và nhào vào vòng tay của người kia.

~END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro