oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hinata Shouyou đã trải qua một cuộc sống tốt đẹp. Trở thành người đi săn giỏi nhất làng, nuôi cả gia đình chỉ với kĩ năng săn bắn, trở thành thầy dạy bắn cung cho hoàng tử thứ 9 của Vương quốc ở tuổi 24. Bố của Shouyou luôn khoe khoang về cậu, những người làng dương dương tự đắc khi tên cậu được nhắc đến trong quán rượu, và cậu có những người em thường gửi thư  hỏi về cuộc sống xa hoa lộng lẫy trong lâu đài.

Shouyou, cố gắng để viết đại thứ gì đó cho họ, chỉ đề cập rằng cậu rất ổn và đồ ăn ở đây quá ngon đối với một người như cậu, trừa những thông tin thừa thãi mà có thể làm họ lo lắng, ví dụ như vị Hoàng tử Kageyama Tobio, học trò của cậu, đang khiến cho cuộc đời cậu không được thuận lợi cho lắm.

Vị hoàng tử thứ 9 này cũng không hẳn là một kẻ tồi, Shouyou cho là như vậy, nghĩ đến việc đó là người duy nhất thực sự lắng nghe Shouyou và không lấy ngữ điệu miền núi của cậu ra làm trò đùa. Người nọ chỉ là luôn mang vẻ mặt cau có, và cũng không nói nhiều, trừ những lời sỉ vả mà Shouyou phải học cách chịu đựng, một cách miễn cưỡng.

Vị hoàng tử vẫn còn trẻ, chỉ mới 19, nên Shouyou cũng không muốn kiếm chuyện với đối phương( mà dù sao thì cậu cũng không thể làm vậy). Cậu nghĩ đó là do áp lực từ cuộc thi săn bắn, một cuộc thì cực kỳ quan trọng, để mà chọn ra ứng cử viên sáng giá nhất cho vương miện trong số 12 hoàng tử. Shouyou thấy khá khó hiểu, làm thế nào mà kĩ năng săn bắn lại được xếp  ngang hàng với tài lãnh đạo, nhưng rõ ràng là, cũng không liên quan tới cậu.

"Thưa hoàng tử, tư thế của người lại quá cứng nhắc rồi." Shouyou vừa nói vừa nhìn vị hoàng tử.

Vị hoàng tử dường như không lắng nghe Shouyou mà nhanh chóng phóng mũi tên. Thêm một phát trượt nữa giữa một đóng cung tên trên bãi cỏ. Bực tức, vị hoàng tử lấy một mũi tên khác và bắn về phía mục tiêu mà không nhắm bắn đàng hoàng.

Shouyou cau mày, cậu hiểu được sự bất lực khi cuộc thi đang rất cận kề và họ chỉ còn một buổi học cuối cùng. Nhưng luyện tập với cơn giận như thế này chắc chắn sẽ không giúp ích gì.

Chuyện gì chưa đến rồi cũng sẽ đến.

"Shh.." vị hoàng tử rít rên, có vẻ như đã bị đứt tay do dây cung sắc nhọn.

Shouyou ngay lập tức chạy đến. "Để thần xem nào," Shouyou nói và nắm lấy tay của vị hoàng tử .Một chút máu chảy ra trên làn da nhợt nhạt, và không chút suy nghĩ, Shouyou lại gần và mút lấy phần bị xước.

Một hoặc hai giây đã trôi qua, cậu tỉnh mộng khi vị hoàng tử kêu lên và đẩy cậu ra. "Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả?"

Đôi mắt Shouyou vẫn như bị mây mù che khuất khi vị hoàng tử trừng trừng nhìn cậu và rời đi. Và rồi cậu nhận ra, mình đã làm cho người duy nhất mà có thể coi như một "người bạn" trong tòa lâu đài lạnh lẽo này tức giận. Lờ đi sự khó chịu sục sôi trong bụng, Shouyou nhanh chóng đuổi theo vị hoàng tử; cậu biết có lẽ mình nên đi đâu.

Đứng trước nhà kho, Shouyou hít một hơi thật sâu và đẩy cánh cửa, nhìn thấy dáng người cao to chìm trong bóng đêm, với đôi ủng nâu phản chiếu ánh mặt trời mờ nhạt tràn vào từ cửa sổ. Shouyou nuốt nước bọt, và nói "Thưa hoàng tử, là lỗi của thần, thần không hề cố ý– "

Tiếng bước chân của vị hoàng tử xen vào lời nói của Shouyou, và chỉ vài giây sau, bóng dáng người hiện rõ ra trước mặt Shouyou. "Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Người kia hỏi, và mặt Shouyou nóng bừng lên bởi khoảng cách giữa hai người gần như là không có.

Shouyou nhìn qua một bên "Thần cũng không biết nữa"

"Ngươi có, ta biết là ngươi có" Giọng nói trầm ấm của vị hoàng tử thu hút sự chú ý của Shouyou, và ngay tức khắc, Shouyou như bị lạc trong đại dương mênh mông sâu thẳm.

Mọi thứ diễn ra trong sự mơ hồ, tay cậu bám chặt mảnh vải đắt đỏ, tay vị hoàng tử vòng qua hông cậu, môi kề môi, mềm mại, ấm áp, ngọt ngào, như chiếc bánh anh đào mẹ cậu làm; và chưa hết, nó khiến cậu như lơ lửng, đầu óc tê liệt như bị điện giật. Shouyou không có thì giờ để nghĩ tới hậu quả, và trong một khoảnh khắc, cậu không màng quan tâm tới những tước hiệu nữa và hòa vào nụ hôn mà cậu còn không biết là mình  khao khát muốn có được.

Họ tách ra trong chốc lát. Với đôi mắt vẫn đang nhắm, Shouyou hổn hển cất tiếng, " Thưa hoàng tử--"

Thêm một nụ hôn nhẹ nữa, và vị hoàng tử lẩm bẩm, "gọi ta là Tobio."

"Thưa--"

"Gọi ta là Tobio, Shouyou."

Lòng Shouyou xao xuyến khi nghe vị hoàng tử thì thầm tên cậu. Hơi thở đứt quãng, Shouyou cất tiếng, "Tobio".

Tobio lại hôn Shouyou, đôi bàn tay siết chặt lấy eo cậu, lần này chậm hơn, và Shouyou quấn tay quanh cổ Tobio, đắm chìm trong hơi ấm.

Trán hai người áp vào nhau khi nụ hôn đã dứt, hơi thở lẫn lộn và hai cơ thể ép sát nhau.

"Ta xin lỗi vì lúc nãy đã cư xử một cách ngớ ngẩn," Tobio lẩm bẩm, "nhưng chỉ nghĩ tới việc chàng sẽ sớm rời xa ta, chỉ là- ta không thể--"

Shouyou lắc đầu. "Mọi thứ vẫn ổn, ta vẫn ổn, Tobio".

Sự im lặng lần nữa bao trùm, cho phép họ có một giây ngắn ngủi để tận hưởng khoảnh khắc này, bởi khi họ bước ra căn phòng này, mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy.

Tobio phá tan sự yên lặng. "Hãy rời khỏi tòa lâu đài này, hai chúng ta, cùng nhau."

Shouyou ngay lập tức lùi ra và nhìn  vào mắt Tobio, xem xét kĩ, nhưng không thấy chút giả dối nào. Cau mày, Shouyou nói "Người không thể, người là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vương, người không thể vứt bỏ mọi thứ đi như vậy được"

"Tại sao chứ?"

" bởi--, bởi vì--"

"Shouyou," Tobio ôm cậu, rền rĩ "Làm ơn, ta chỉ cần chàng, ta không hề quan tâm tới vương miện. Nhưng nếu--- nếu chàng nói chàng không thích ta, thì --- ta sẽ để chàng đi"

Shouyou thở dài, sao cậu có thể chứ?

"Ta thích chàng, nhưng, vương miện--"

Một cái ôm thật chặt đã ngắt lời Shouyou, theo sau là giọng nói run rẩy của Tobio. " Quyết định vậy đi,gặp ta tại khu vườn vào tối nay, sau đó--- chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này."

Đã muộn lắm rồi, Shouyou không thể nhớ được mình đã chờ trong bao lâu. Chắc là khá lâu rồi, bởi tay chân cậu đều đã lạnh cóng. Thêm một cơn gió nhẹ, và bầu trời đang dần ửng đỏ. Shouyou thở dài. Cậu nên biết điều này chứ. Làm thế nào mà một vị hoàng tử có thể từ bỏ mọi thứ để chạy trốn với một tên nhà quê như cậu được?

Shouyou như muốn phát điên, dù vậy, cậu không thể lấy cây kim đã cắm sâu vào lòng ngực ra được.

Có lẽ đã đến lúc cậu quay về nhà.

Shouyou vừa mới quay đầu chuẩn bị rời đi thì bị tiếng bước chân vội vàng làm giật mình, theo sau đó là tiếng càu nhàu quen thuộc " Đám lính canh chết tiệt, làm mất thì giờ người ta"

Cậu xoay đầu lại, nhìn thấy Tobio, trong trạng thái bừa bộn nhất có thể, chạy về phía cậu với một nụ cười.

"Sẵn sàng để đi chưa, tình yêu của ta?"

\

Kageyama Tobio đã có một cuộc sống khá tẻ nhạt, . Người đời cảm thấy ghen tỵ vì cậu được sinh ra trong gia đình hoàng tộc, vì không phải quan tâm tới bữa ăn hằng ngày, vì được sống trong nhung lụa. Tobio thấy điều đó cũng hợp lí.

Nhưng mấy ai biết được về cuộc chiến thầm lặng của cậu với các anh chị em kế để tồn tại. Mấy ai biết về những đêm giá lạnh khi cậu ngồi bên giường bệnh của mẹ, không kìm được nước mắt. Mấy ai biết về cái chạm lẽo khi cậu gạt đi nước mắt trên hai hàng mi của chị cậu, vào cái ngày mà cô được gả cho vương quốc láng giềng, yếu đuối và hoàn toàn bất lực.

"Hãy sống cuộc đời mà mình tự hào, Tobio," và rồi, chị cậu rời đi mãi mãi, để cậu lại phía sau, bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Kageyama Tobio đã bị bỏ lại một mình khi cậu 18 tuổi.

Mọi thứ sau đó đều lờ mờ, cho đến khi cậu gặp Hinata Shouyou.

Hinata chỉ mới 24 tuổi nhưng cậu có nụ cười tươi tới nỗi khóe mắt cậu đã xuất hiện vài vết nhăn. Hinata, người luôn cúi chào một cách long ngóng với phép tắc không ra gì nhưng tỏa sảng rực rỡ với cây cung và mũi tên trong tay.Hinata, tuy là người lạ nhưng lại mang đến sự ấm áp mà có thể làm bỏng da Tobio

Hinata, mặt trời,chiếu sáng lấp lánh, khiến Tobio sợ rằng mình có thể bị mù khi đã ở trong bóng tối quá lâu.

"Thưa hoàng tử!" Hinata giật nảy lên, hoảng hốt khi Tobio mở cửa phòng chứa đồ. Tobio cau mày, nhìn cậu thu xếp đống giấy trong tay và cất vào túi một cách vụng về.

Tobio đóng cửa và tiến lại gần. "Ngươi không nên ở đây"

"Ồ, căn phòng này – bị cấm sao?" Thần đã hỏi người hầu gái, và cô ấy nói không sao cả.

"Nó không bị cấm," – Nó chỉ riêng tư, nhưng Tobio quyết định không nói vế sau. Cậu nhìn Hinata và nghiêng đầu. "Hơn nữa"

"À- ừm, vâng, thưa hoàng tử" Hinata nói lắp và xích về mép chiếc ghế sofa, nhường chỗ cho Tobio. Tobio ngồi xuống, thở dài, để ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào mặt.

Một vài giây trôi qua, và Tobio lên tiếng, mắt vẫn đang nhắm, "Mà ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

"À thì" Hinata có vẻ hoảng hốt. "Thần đang viết một bức thư cho mấy đứa em ở nhà, nhưng phòng của thần khá là – tối"

"Ngươi có anh chị em?"

"Vâng" Hinata nâng giọng, "Chúng có thể khá quỷ quái, một vài lúc, nhưng là những đứa trẻ ngoan. Chúng còn nói rằng chúng đang làm rất tốt với việc săn bắn, thần không thể chờ tới ngày được quay trở về và tự mình chứng kiến điều đó!"

Mí mắt Tobio khẽ rung. "Ra là vậy," cậu nói, ngừng lại một lát, và tiếp tục, "Nó có vui không? Làng của ngươi ấy?""

"Nó rất vui! Người ở đây rất tốt, chúng thần sẽ quay quần bên ngọn lửa mỗi tối để hát và nhảy nhót. Thần cũng có rất nhiều bạn, và mẹ thần là đầu bếp tuyệt nhất, bà là người dạy thần cách làm bánh anh đào. À, và cả cha của thần nữa, ông ấy đã dạy thần cách đi săn. Người nên thử cảm giác phóng thật nhanh trong khu rừng và để gió chơi với mái tóc, Tobio, đó là cảm giác tuyệt nhất!"

"Tobio ?" Tobio nhìn Hinata, và nụ cười tươi rói trên môi người khia tắt dần.

Hinata lập tức quỳ gối xuống sàn và lắp bắp. "Là lỗi của thần thưa hoàng tử, thần quên mất, thần cứ nghĩ--- thần không biết là--- xin hãy xử tử thần"

Tobio cau mày. "Đừng là một tên ngốc nữa, ai sẽ dạy ta nếu ngươi chết?

"Thần--- à-- ừm," Hinata ngẩng đầu lên, "Thần chắc chắn là trong vương quốc có rất nhiều thợ săn giỏi, thưa hoàng tử"

"Nếu ta không muốn bọn họ thì sao?" Tobio ngả người về phía chiếc ghế và mím môi, kìm lại nụ cười trước gương mặt hoang mang của Hinata

"Vậy—vậy thì, xin hãy tạm thời tha tội cho thần, ít nhất là trong lúc này"

"Nhưng ngươi đã gọi ta bằng tên, ngươi nên biết rằng không phải ai cũng được biết tên của ta đâu," Tobio nói, lờ đi sự thật rằng cậu chính là người đã nói cho Hinata biết.

Hinata lại cúi mặt xuống sàn." Thần hiểu rồi, thần xin chấp nhận án tử"

"Nhưng còn những buổi học, mệnh lệnh của Quốc Vương," Tobio duỗi giọng.

"Người---" Hinata lập tức ngẩng đầu lên, sự giận dữ trên khuôn mặt biến mất khi cậu bắt gặp ánh mắt của Tobio. "Chúng ta không có thì giờ cho một trò đùa chán ngắt đâu, thưa hoàng tử"

Tobio đứng dậy và tiến lại gần, cúi người xuống trước Hinata và bọp má cậu, mềm và ấm, như mong đợi. "Ai nói đó là trò đùa chứ, ngươi sẽ nhận hình phạt của mình, Hinata Shouyou"

Hinata nổi cáu, môi lầm bầm một tiếng"vâng", cảnh tượng khiến Tobio cười nhẹ. Mắt Hinata dãn ra, sức nóng như thiêu đốt trên má truyền sang ngón tay Tobio, nhưng cậu vẫn không buông ra.

"Hình phạt của ngươi sẽ là ,hmm... làm cho ta một chiếc bánh anh đào"

Hinata ngập ngừng trước khi lẩm bẩm, từng từ rời rạc "Vậy thôi sao?"

"Nó không thể chỉ là một chiếc bánh anh đào bình thường," Tobio tiếp tục bóp nhẹ mà Shouyou, tận hưởng cảm giác trên đầu ngón tay. "Nó phải là cái tuyệt nhất, ngươi có nói trước đó rồi đúng không?"

"Vâng thưa hoàng tử"

Toibo cuối cùng cũng buông ra, nhìn kỹ nước da trên mặt Shouyou lần cuối trước khi đứng dậy. "Đi thôi, đến giờ học rồi nhỉ?" cậu nói, chìa tay ra để giúp Shouyou đứng dậy.

Shouyou nhìn chằm chằm vào tay Tobio một lúc. Cậu nuốt nước bọt, và rồi nắm lấy bàn tay để nâng đỡ đầu gối. "Đương nhiên rồi, thưa hoàng tử"

Tobio nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau một hồi trước khi Hinata thu tay về, mang theo hơi ấm. Tobio nắm chặt lòng bàn tay và ậm ừ. Nó cũng không đến nỗi tồi tệ, không quá đáng sợ. Khoảnh khắc đó, giọng của Miwa vang lên trong đầu cậu.

Sống một cuộc đời cậu tự hào hả?

\

Có hai người vừa mới chuyển tới làng của Akari. Một người tên là Tobio, giáo viên của Akari, người mà em cực kỳ thích.Em từng nói với mẹ rằng tóc Tobio nhìn  như thể đang che giấu những vì sao, và em sẽ cưới cậu khi em lớn lên. Em chỉ mới 7 tuổi, nhưng em biết Tobio sẽ chờ mình. Và người kia, người mà Akari không thích cho lắm, tên là Shouyou hay gì đó em cũng không nhớ nữa.

Mẹ em nói rằng hai người là anh em, nhưng em biết nhiều hơn thế. Em đã thấy họ hôn nhau vài lần, giống như bố mẹ , nên rõ ràng, họ không thể là anh em, bởi Akari không bao giờ hôn em trai mình như vậy. Nhưng Tobio đã nói em giữ bí mật, nên Akari đồng ý mặc dù cô bé vẫn nổi cáu mỗi khi Shouyou tới gần Tobio.

Và ngày hôm nay cũng vậy.

"Chàng về rồi sao" Tobio nói

Akari, ngồi trong lòng Tobio với một quyển sách trên tay, dõi theo giọng nói của Tobio và hướng về phía cánh cửa. Nụ cười nên môi em tắt dần khi bắt gặp mái tóc đỏ rực của Shouyou

"Ta về rồi đây," Shouyou gật đầu với họ trước khi bước vào,và đặt một nụ hôn lên trán Tobio; điều này làm em rất bất mãn.

"Này,Akari vẫn còn ở đây đấy,"Tobio lầm bầm.

Shouyou cười khúc khích, hôn lên trán của Akari, nhưng Akari ngay lập tức gạt đi. Em sẽ chỉ chấp nhận nụ hôn từ Tobio, vị hoàng tử thật sự!

"Xin lỗi, công chúa của ta," Shouyou mỉm cười

Akari quay đi với một chút giận dữ, nhưng nhanh chóng che đi khuôn mặt đỏ lịm vào lòng ngực Tobio.

"Mệt rồi hở?" Akari nghe một giọng nói vang lên, là của Tobio, theo sau là tiếng môi chạm môi lờ mờ xen giữa khi Tobio vỗ về lưng em.

"Ta ổn." Lần này là giọng của Shouyou. "Chàng muốn gì cho bữa tối?"

"Bánh anh đào?"Tobio hỏi

Shouyou thở dài. "Chúng ta không thể làm bánh anh đào cho bữa tối được, thưa hoàng---"

"Hửm"

"À lộn, xin lỗi, tình yêu của ta"

Tobio ậm ừ. "Vậy mới đúng chứ"

Akari nhìn lên, mặt tối sầm lại. Chỉ có bố em mới gọi mẹ như vậy, có lẽ nào Shouyou và Tobio cũng đã kết hôn? Nhưng họ không thể, Tobio phải cưới em.

Ngay khi nước mắt sắp rơi xuống từ khóe mắt Akari, Tobio bóp nhẹ má em và hỏi. "Akari cũng muốn ăn bánh anh đào đúng không nhỉ? Shouyou làm ra chiếc bánh ngon nhất thế giới đấy. Nếu chúng ta hỏi một cách lịch sự, Shouyou sẽ làm nó cho chúng ta, đúng chứ?"

Ánh mắt bé hướng về Shouyou, và, mặc dù thấy khó chịu, cậu vẫn gật đầu.

Akari xỉ mũi, sau đó nói, "Vâng, làm ơn"

Nếu đó là bánh anh đào, thì Akari đoán chắc là không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro