Chương 5: Trẻ Sơ Sinh Trong Thạch Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Senku bước vào phòng sinh, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là vệt máu đỏ thẫm vương vãi khắp nơi và tiếng khóc của đứa bé vẫn còn vang lên. Yuzuriha nhìn anh đầy hy vọng khi anh nhanh chóng đến gần Kohaku vẫn còn tỉnh táo và bắt đầu kiểm tra cho cô, vừa bắt mạch cho cô vừa đặt những câu hỏi cho bà đỡ.

-Cô ấy có sao không, Senku ?! Cậu có thể cứu cô ấy không? – Yuzuriha sợ hãi hỏi.

"Cô ấy hẳn là bị xuất huyết sau sinh, một trong những nguyên nhân hàng đầu gây tử vong cho những bà mẹ trên toàn thế giới trong thời hiện đại." Anh cười lo lắng, đặt tay lên bụng Kohaku và bắt đầu xoa bóp. – Có rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể chắc chắn lần này là do nguyên nhân nào, nhưng may mắn thay tôi đã loại trừ ra một số khả năng và tôi nghiêng về khả năng đây là nguyên nhân phổ biến nhất: đờ tử cung, đó là khi tử cung không co lại sau khi sinh và máu sẽ tiếp tục chảy tự do, nhiều khả năng dẫn đến băng huyết, mất máu quá nhiều. Trong trường hợp này, lý tưởng nhất là tiêm oxytocin, nhưng trong Thạch giới này thì điều đó là bất khả thi, tất cả những gì tôi có thể làm là xoa bóp tử cung để tạo ra các cơn co thắt và đưa tử cung trở lại vị trí của nó. Nhưng nó có thể hơi đau. - anh nghiến răng,

"Đứa bé..." Kohaku nói một cách yếu ớt. "Thằng... thằng bé có ổn không?" Cô hỏi với đôi mắt gần như không mở nổi.

"Là một bé gái, Kohaku," Ruri nắm tay cô. "Em có một cô con gái xinh đẹp và rất khỏe mạnh." Cô dịu dàng vuốt tóc em gái.

-Con gái à? ...- Cô cười. "Em rất mừng vì con bé không sao ..." Đôi mắt cô nhắm lại trong giây lát.

"Tỉnh táo đi!" Senku yêu cầu, vẫn đang xoa bóp cho cô. –Đứa bé đã được lau chùi sạch sẽ chưa? Cô có thể mang nó đến đây không? -

"Tôi không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để cậu gặp con bé, Senku..." Ruri lo lắng lẩm bẩm. – Không phải cậu đang bận sao...? -

"Cứ việc đưa con bé đến đây càng nhanh càng tốt và giữ cho Kohaku tỉnh táo," anh nói mà không thèm nhìn họ, rất tập trung vào nhiệm vụ của mình. "Cho con bé bú sữa mẹ. Việc cho con bú sữa mẹ sẽ giải phóng một lượng lớn oxytocin, chất này có thể giúp tạo ra những cơn co thắt cứu mạng cô ấy. Làm nhanh lên! -

"A, được!" Ruri chạy đến chỗ những người phụ nữ đang chăm sóc đứa trẻ sơ sinh.

Yuzuriha ngồi xuống bên cạnh Kohaku, trò chuyện với cô để giữ cho cô tỉnh táo.

"Kohaku-chan, bọn mình sẽ sớm mang bé con đến cho cậu ngay nhé," cô nói, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán. –Cô bé rất xinh đẹp. Cậu định đặt tên cho bé là gì? -

"Mình chưa nghĩ đến nữa ..." cô thừa nhận, thở hổn hển, trông càng lúc càng xanh xao hơn. "Ruri-nee nói rằng mình nên thảo luận về nó cùng với Senku ... chị ấy nói thế ..." Đôi mắt cô lại nhắm nghiền.

"Bây giờ chúng ta có thể thảo luận luôn," Senku chen vào, khiến đôi mắt xanh mở to. - Bà thích cái tên nào? Theo ý bà hết.- Anh vẫn đang tập trung xoa bóp nhưng lâu lâu lại liếc nhìn cô qua khóe mắt.

- Tên là Hoshi thì sao? Nó có nghĩa là ngôi sao.- Yuzuriha đề xuất.

"Mình không biết ..." Mí mắt cô càng ngày càng nặng.

- Còn Nyoko thì sao? Nó có nghĩa là viên ngọc quý.

"Mười tỷ phần trăm không," Senku từ chối, mỉm cười với vẻ lo lắng rõ ràng trên khuôn mặt, trông Kohaku có vẻ như sắp không giữ được sự tỉnh táo nữa rồi.

- Thế Tsuki thì sao? Ừmm... Tsukiko? Nó có nghĩa là mặt trăng.

- Vậy thì ...? ...- Kohaku lại mở mắt ra, chăm chú nhìn vào cửa sổ, mặt trời đã lặn từ bao giờ và cô có thể nhìn thấy mặt trăng bắt đầu ló dạng, rồi nhìn sang Ruri đang tiến về phía họ cùng với em bé được quấn chăn trong vòng tay của cô. - Tsukiku? -

"Tsukiku?" Senku mỉm cười trước lời đề nghị của Kohaku. - Mười tỷ phần trăm đó là một cái tên hoàn hảo.

- Đó là tên của bé con sao? Đáng yêu lắm.- Ruri trao đứa bé cho mẹ của nó sau khi Yuzuriha giúp Kohaku ổn định cơ thể.

Kohaku chăm chú nhìn con gái mình vẫn còn đang thút thít. Cô bé có một vài sợi tóc có màu kỳ lạ giống với màu tóc của cha nó và đôi mắt hơi nheo nhưng cô có thể nhìn thấy một màu xanh đại dương tuyệt đẹp khi con bé nhìn lại cô.

Nó trông... thật nhỏ bé và mong manh ...

"Con bé đang đói đấy, Kohaku," Senku nói nhẹ nhàng. -Bà là mẹ nó, hãy cho nó ăn đi.-

"Ừm." Cô chớp mắt, ngăn lại những giọt nước mắt sắp chực trào. Với sự giúp đỡ của Ruri, cô hạ vai áo xuống và đặt đứa bé trong vòng tay của mình để cô bé bắt đầu bú sữa từ ngực cô.

Trong khi Senku tiếp tục xoa bóp tử cung, Kohaku ngọt ngào nhìn Tsukiku bé nhỏ đang bú rất ngon lành. Cô vẫn còn xanh xao và mệt mỏi, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, vì vậy Yuzuriha và Ruri chỉ chăm chú theo dõi cô ấy, trong lòng thầm cầu nguyện rằng Senku sẽ cứu được cô.

Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh viễn, Senku rời khỏi Kohaku, cô gần như không còn tỉnh táo nữa nhưng vẫn đang cho con gái mình bú.

"Xuất huyết ..." anh nói, thở hổn hển và đổ mồ hôi nhiều vì nỗ lực không ngừng. "Nó đã dừng lại." Anh mỉm cười nhẹ nhõm.

Yuzuriha há hốc mồm sung sướng khi Ruri bật khóc nhẹ nhõm. Mọi người xung quanh thở phào và bà đỡ thì trông vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy có lỗi vì đã không cho Senku vào sớm hơn.

"Cảm ơn cậu, Senku," Ruri nói trong nước mắt.

"Khoan hãy cảm ơn, còn rất nhiều việc phải làm." Anh lau mồ hôi trên trán. "Về phần bà, Kohaku, bà đã qua cơn nguy kịch. Bà có thể nghỉ ngơi được rồi.- Ruri bế đứa bé và Kohaku mỉm cười một chút trước khi chìm vào giấc ngủ.

"Cậu thực sự rất tuyệt vời, Senku," bà đỡ cúi đầu nói. "Ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào sống sót sau khi mất nhiều máu như vậy trước đây, nhưng cậu đã làm được điều đó với khoa học mà bọn cậu thường nói đến. Ta không thể nói nên lời. Ta chỉ có thể cảm ơn cậu vì đã cứu cô ấy.- Bà đưa tay ôm ngực, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành.

" Tôi đã nói rồi, đây không phải lúc để nói lời cảm ơn." Anh cười nhẹ. "Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, bà già. Nếu bà sẵn lòng, sự giúp đỡ của bà sẽ rất hữu ích đối với tôi - Người phụ nữ lớn tuổi nhìn anh ngạc nhiên, trước khi gật đầu với vẻ kiên quyết.

- Ta sẽ giúp cậu bất cứ thứ gì cậu cần.-

-Chúng tôi cũng sẽ cần sự giúp đỡ của cậu, Yuzuriha. Và Ruri, nếu cô có thể ra ngoài kia nói cho những người khác tình hình của Kohaku trước khi họ phá cửa vì lo lắng, tôi sẽ rất cảm kích.

"Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay!" Cô chạy ra khỏi nhà sau khi trao đứa bé cho Turquoise.

"Bắt đầu làm việc thôi, các quý cô!" Anh đeo găng tay vào và bắt đầu đưa ra mệnh lệnh mà mọi người đều vui vẻ tuân theo, bởi họ tin rằng Senku sẽ chỉ làm những gì tốt nhất cho Kohaku và con gái anh.

Bên ngoài nhà hộ sinh, mọi người đều căng thẳng chờ tin tức. Không ai nói năng gì, Suika và Mirai ôm nhau suýt khóc vì lo sợ cho Kohaku và đứa bé.

Taiju cứ đi đi lại lại. Anh tin rằng Senku có thể cứu được vợ mình, nếu ai đó có thể làm được điều đó, thì đó chính là Senku, nhưng ... nếu không thì sao? Anh thậm chí không muốn nghĩ đến khả năng đó, nhưng cứ mỗi phút trôi qua mà không hề biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong, thần kinh anh lại căng như dây đàn và anh tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để an ủi người bạn thân nhất của mình nếu tình huống khủng khiếp ấy xảy ra hay không.

Không! Điều đó sẽ không xảy ra! Senku sẽ cứu cô ấy, Kohaku và đứa bé đều sẽ ổn, và họ sẽ là một gia đình tuyệt vời. Nhưng... nếu không thì sao? Không không không. Họ sẽ ổn thôi. Phải, tất nhiên là thế. Nhưng sao lại mất nhiều thời gian như vậy ...? Lẽ nào ...

"Em ấy không sao!" Ruri mở cửa, chạy đến gần họ và hét lên với một nụ cười. - Kohaku vẫn ổn! Senku đã cứu em ấy!

"OH!" Taiju giơ hau tay lên trời với đôi mắt ngấn lệ. -TÔI BIẾT MÀ! Tôi biết Senku sẽ cứu được cô ấy ! YYEAHHH! - Anh nhảy lên tại chỗ và nhảy đến ôm người ở gần mình nhất, là Nikki.

Mọi người reo hò và niềm vui lan toả ra khắp làng. Mất rất nhiều thời gian và họ đều căng thẳng rất nhiều, nhưng cuối cùng Senku luôn chiến thắng với sức mạnh của khoa học bên mình.

-Em bé thì sao ạ? Em ấy cũng ổn chứ? "Suika lo lắng hỏi.

"Đứa bé ổn và nó là con gái!" Ruri trả lời cô bé, mỉm cười ngọt ngào.

"Chúng ta có thêm một con khỉ đột nhỏ á?!" Chrome trông có vẻ vui, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

"Chúng ta có một cô công chúa!" Ryusui nói lớn. - Nàng công chúa của vương quốc khoa học đã giáng thế! -

"Tên bé là gì?" Francois hỏi một cách bình tĩnh, trái ngược với sự nhiệt tình của cậu chủ nhà mình.

- Họ gọi cô bé là Tsukiku. Yuzuriha gợi ý, Kohaku quyết định cái tên và Senku đã chấp nhận nó.- Ruri mỉm cười.

-OHHHHH! Cái tên đó thật hoàn hảo! - Taiju coi đó là một cái tên hay, đặc biệt khi đó lại là cái tên mà Yuzuriha yêu dấu của anh đã gợi ý thì nó còn hay hơn nhiều.

"Cái tên rất... thú vị." Gen mỉm cười với một giọt mồ hôi chảy dài xuống thái dương. –Tôi mừng vì hai người họ đều khoẻ mạnh. Và khi nào ta có thể nhìn thấy cô công chúa nhỏ của Vương quốc khoa học đây? -

"Tôi không biết nữa." Vẻ mặt của Ruri trầm xuống một chút. –Senku nói rằng họ còn rất nhiều việc phải làm. Cậu ấy vẫn phải tiếp tục chữa trị cho Kohaku và kiểm tra đứa bé và làm rất nhiều thứ, theo những gì tôi biết là thế.

- "Tôi hiểu rồi. Có việc gì cần bọn tôi giúp không?" Taiju lo lắng nói.

- Hiện tại thì tôi nghĩ là không, Senku đã có những người phụ nữ ở bên trong giúp cậu ấy rồi, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ gọi mọi người nếu cần gì đó. Bây giờ tôi sẽ trở lại bên trong để giúp đỡ, mọi người có thể đi nghỉ ngơi nếu muốn, cũng đã một ngày dài trôi qua rồi.- cô vừa nói vừa rời đi, vào lại nhà.

"Tôi sẽ ở lại," Taiju quyết định ngay lập tức, ngồi xếp bằng trên sàn. "Họ có thể cần giúp đỡ, vì vậy tôi sẽ ở đây để đề phòng trường hợp đó."

"À, nếu vậy thì, tôi nghĩ là tôi cũng sẽ ở lại." Gen ngồi cạnh anh ấy trong cùng một tư thế, hai tay nhét vào trong tay áo khoác.

-Suika cũng vậy! -

"Ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng chúng ta cần tiếp tục làm việc trên con tàu." Ông Kaseki buồn bã nói.

"Chết tiệt, tôi muốn gặp công chúa, nhưng đúng là chúng ta còn phải làm việc trên tàu." Ryusui thở dài một cách thảm hại. – Cô có thể ở lại đây và cho tôi biết khi nào thì được phép vào thăm không, Francois? -

- Đó là vinh hạnh của tôi, thưa Ryusui-sama. Tôi đã đoán trước rằng điều này có thể xảy ra. - Cô lấy ra từ đâu đó một chiếc ghế xếp, mở nó ra và thoải mái ngồi lên đó.

"Uwaa...Cô ấy lúc nào cũng chuẩn bị trước mọi thứ." Minami nhìn Francois với một giọt mồ hôi trên thái dương. "Tôi sẽ đi nghỉ ngơi một chút, nhưng tôi sẽ sớm quay lại để chụp bức ảnh đầu tiên của cô con gái nhỏ. Đi thôi Mirai, em cũng nên nghỉ ngơi đi.- Cô nắm lấy tay cô gái nhỏ rồi cả hai cùng rời đi sau khi nói lời chào tạm biệt.

Hầu hết trong số họ đều hứa sẽ trở lại sớm, chỉ còn lại Taiju, Suika, Gen và Francois cắm cọc cạnh nhà của bà đỡ, hy vọng sẽ giúp được gì đó. Lửa trại là ánh sáng và hơi ấm duy nhất của họ trong đêm tối.

"Oaaa, em muốn nhìn thấy con của anh Senku và chị Kohaku," Suika lo lắng lẩm bẩm, vuốt ve chú cún cưng của mình. -Anh có nghĩ em ấy muốn chơi với em không? -

"Em sẽ phải đợi vài năm để có thể chơi với cô bé, Suika-chan." Gen vỗ đầu cô gái nhỏ. - Bây giờ cô bé còn quá nhỏ và phụ thuộc rất nhiều vào cha mẹ để có thể lớn lên xinh đẹp như em.-

"Tôi sẽ chăm sóc cô bé hết mình! Cô bé sẽ là cô gái dễ thương nhất trên thế giới! '' Taiju hét lên từ tận đáy phổi.

"Hạ giọng lại chút đi, tên đại ngốc, nếu không mày sẽ đánh thức họ đấy." Giọng nói của Senku đột ngột vang lên khiến cả bốn người cứng đờ và quay lại nhìn anh ngạc nhiên. Anh hầu như không nhìn ra cửa. "Tao rất vui vì mày ở đây, tao cần mày bế Kohaku về phòng của cô ấy một cách nhanh chóng nhưng thật cẩn thận. Suika! Giúp Yuzuriha mang gối và chăn từ nhà của cô ấy đến nhà của Kohaku. Francois, nếu cô có thể chuẩn bị một bữa ăn giàu chất sắt cho Kohaku, tôi sẽ rất cảm kích. Cô ấy cần nhiều sắt để phục hồi và tránh thiếu máu.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị nguyên liệu ngay." Cô cất ghế và nhanh chóng rời đi mà không nói thêm gì.

Taiju và Suika bước vào nhà bà đỡ với Gen theo sát phía sau, ngay khi vừa nhìn thấy Kohaku, cả ba đều rùng mình. Người cô bê bết máu, máu đã khô nhưng vẫn có thể thấy được cô đã gầy đi rất nhiều, trông cô ấy xanh xao và kiệt sức, tóc bết vào mặt và đôi môi khô ráp.

- Đừng lo, cô ấy sẽ không sao đâu. May mắn là cô ấy không bị mất máu quá nhiều nên không cần phải truyền máu, mọi việc sẽ phức tạp hơn rất nhiều, nếu không muốn nói là không thể thực hiện kịp thời. Vì cái may mắn đó nên giờ chúng ta chỉ cần chăm sóc cho cô ấy những thứ cần thiết là cô ấy sẽ bình phục. - Anh cười, mặt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi.

Quầng thâm trên mắt anh rõ nét hơn bao giờ hết, nhưng Taiju không nói gì về điều đó. Nếu là bình thường anh sẽ yêu cầu bạn mình đi nghỉ ngơi ngay, nhưng anh hiểu rằng Senku sẽ không cách nào ngủ thoải mái được trong hoàn cảnh như vậy. Và anh cũng không.

"Mày có chắc là để tao đưa cô ấy đi bây giờ không?" Anh đến gần Kohaku và sợ hãi nhìn cô. Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp, vậy mà bây giờ trông cô như thể sẽ tan vỡ chỉ với một cơn gió thổi mạnh hơn bình thường một chút.

- Có, nhưng phải thật cẩn thận. Và hành động nhanh lên, chúng ta phải đưa cô ấy lên giường càng sớm càng tốt để cô ấy có thể nghỉ ngơi hợp lý. Hmm ... à thôi mày đợi ở đây khoảng mười phút đi, để tao đi trước dọn dẹp phòng ở sạch sẽ nhất có thể, vì Kohaku bây giờ rất yếu và ta cũng sẽ đưa đứa bé đến đó.-

-Ô, đúng rồi! Em bé đâu? Tao có thể nhìn nó được không? - Anh hào hứng hỏi.

"Giờ cậu mới nhớ tới à, Taiju-kun." Gen nói rồi cúi xuống chiếc ghế nơi Ruri đang ngồi, trên tay ôm đứa bé được quấn trong chăn.

"Ohh..." Taiju tiến lại gần họ với đôi mắt sáng ngời, và Ruri đẩy tấm chăn sang một bên để anh có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của đứa bé. Nó giống hệt Senku! Cứ như là Senku phiên bản nữ vậy! Chỉ có đôi mắt nheo nheo xinh xắn có màu xanh là khác thôi. Cô bé ngáp và Taiju tan chảy trước cảnh tượng đáng yêu đó. - "Aww! C... cô bé... cô bé thực sự là một nàng công chúa mà! "Anh cười rất tươi với cô bé, nhưng hoảng sợ khi cô bé bắt đầu thút thít. -Ối! Anh xin lỗi, anh xin lỗi!" Anh cố gắng xin lỗi nhưng cô bé chỉ khóc lớn hơn.

"Nếu mày cứ hét lên như vậy thì sẽ càng làm con bé sợ hơn đấy." Senku ngoáy tai nhìn anh với vẻ mặt nhăn nhó. "Và với việc mẹ nó đang bất tỉnh, đó không phải là một ý kiến ​​hay đâu. Hạ giọng đê và cố gắng làm con bé ngủ trở lại. Trong vòng mười phút, hãy đến nhà Kohaku và nhớ là mang cả hai đến thật nhanh chóng và cẩn thận, trong lúc đó thì tao sẽ tranh thủ thời gian để khử trùng căn phòng bằng chất khử trùng mà tao đã chuẩn bị vài tuần trước." Anh nói một cách đắc ý.

"Tiện lợi thật ha, tôi đã từng bị bắt làm cái đó vào giờ hoá đó, làm cũng khá kỳ công đấy." Gen nói với một nụ cười lo lắng.

- Tất nhiên là nó không giống như thời hiện đại, nhưng nó vẫn sẽ có tác dụng. Nhớ, mười phút - Không nói thêm gì nữa, anh nhanh chóng rời đi.

Taiju nhìn Ruri đang cố gắng trấn an đứa bé, mỉm cười như một tên ngốc khi nhìn thấy một sinh vật đáng yêu như vậy. Anh luôn thích trẻ con, mặc dù anh chưa bao giờ nhìn thấy hay tiếp xúc với một đứa bé nhỏ như con gái của người bạn thân nhất của mình, anh đã cảm thấy rằng anh yêu cô bé và sẽ làm bất cứ điều gì cho thiên thần nhỏ đó.

Thật không may, hết mười phút rồi nhưng họ vẫn không thể ru đứa bé vào giấc ngủ được, nhưng họ vẫn phải đi. Taiju bế Kohaku trên tay mình một cách tế nhị nhất có thể, và cẩn thận rời khỏi nhà, theo sau là Ruri với Tsukiku trong vòng tay của cô ấy và Gen đi phía sau họ. Cả bọn đi nhanh nhất có thể, nhưng đảm bảo thật cẩn thận và nhẹ nhàng, chỉ trong vài phút họ đã đến nơi Senku đang chờ. Yuzuriha và Suika cũng ở đó sắp xếp chỗ ngủ cho em bé. Ngay khi nhìn thấy họ, Senku ôm Kohaku ra khỏi vòng tay của Taiju (với một chút khó khăn) và cẩn thận đặt cô nằm trên chiếc giường thoải mái mà anh đã làm cho cô.

"Em ấy sẽ ổn thôi đúng không?" Ruri hỏi, lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình.

-Đương nhiên rồi. - Anh nói với giọng chắc nịch. "Tôi sẽ ở lại và theo dõi cô ấy cho đến khi cô ấy dậy, có thể sẽ mất cả ngày, và thậm chí sau đó tôi vẫn phải tiếp tục chăm sóc cô ấy."

"Thế còn đứa bé thì sao?" Yuzuriha hỏi, đứa bé đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn thức trong tay cô.

"Tiểu sư tử cái khỏe mạnh mười tỷ phần trăm, con bé chỉ cần ngủ và ngay khi Kohaku tỉnh, tôi sẽ cho con bé ăn." Anh ngáp dài. "Nếu cậu có thể ru con bé ngủ, tôi sẽ rất cảm kích." Anh xoa xoa thái dương.

"Cậu không định ngủ một chút sao, Senku-chan?" Gen nhướng mày hỏi.

"Hmm, tôi nghĩ tôi sẽ pha cho mình một ly cà phê hoặc thứ gì đó tương tự," anh nói mà không rời mắt khỏi Kohaku.

Gen rời đi ngay sau khi hứa sẽ quay lại sau. Senku giao cho Yuzuriha nhiệm vụ may một bộ váy mới thuận tiện cho Kohaku dưỡng sức sau thai sản nên cô ấy đã rời đi để làm việc. Ruri cuối cùng cũng có thể đưa đứa bé vào giấc ngủ và bế Suika lên giường khi cô bé ngủ gục trên sàn nhà. Taiju ngồi trong góc phòng, sẵn sàng hành động nếu Senku cần thứ gì đó, nhưng sự mệt mỏi đã tích tụ rốt cuộc xâm chiếm anh và anh ngủ quên trong khi nhìn bóng lưng của người bạn thân.

Anh bị đánh thức ngay sau đó bởi tiếng khóc của một đứa bé, thấy Senku vẫn ở đúng vị trí mà anh đã nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ, chỉ có điều lần này anh đang nhìn về phía con gái mình đang khóc không ngừng.

"Tội nghiệp cô bé." Anh dụi mắt và tiến lại gần để nhìn đứa bé rõ hơn. "Tao có nên... bế bé không?" Anh có chút sợ hãi hỏi, không biết mình có làm được điều đó mà không làm tổn thương đến thiên thần nhỏ hay không.

"Nếu chưa ai dạy mày cách bế em bé thì không." Taiju quay lại nhìn Senku khi nghe anh nói, cau mày khi thấy khuôn mặt phờ phạc vì kiệt sức của anh. "Hãy để con bé khóc đi, có lẽ tiếng hét của nó sẽ đánh thức Kohaku và cô ấy sẽ cho nó bú." Anh ngáp dài.

"Có vẻ như cô ấy sẽ không dậy đâu mày." Người mẹ trẻ vẫn còn đang say ngủ. - Chúng ta có nên đánh thức cổ không? -

"Tốt nhất là để cô ấy tự thức dậy," anh mệt mỏi trả lời.

Taiju cố gắng chờ đợi, nhưng anh quá đau lòng khi thấy thiên thần nhỏ vẫn không ngừng khóc.

- Senku! Bé khóc quá trời kìa! - Anh cảm thấy mình cũng sắp khóc tới nơi rồi. –Hay để tao đi gọi Ruri hay Yuzuriha nhé? Chúng ta không thể để con bé như vậy được, tội nghiệp bé!

"Ờ, ờ, sao cũng được." Anh dụi mắt và đứng dậy khỏi chỗ của mình để đến gần con gái. "Tao cho rằng tao sẽ phải bế con bé, nếu nó cứ tiếp tục như thế này..." Anh nhăn mặt, cảm thấy không vui chút nào với ý tưởng đó.

"Mày có biết cách bế không?" Ặc, anh vừa hỏi câu ngu ngốc gì thế này, có cái gì mà Senku không biết đâu!

"Nãy tao có bế một lần để đo cân nặng rồi," anh thì thầm, cúi xuống bế con gái trên tay. "Con bé nặng hai kg, ba trăm gam và cao 42 cm, hơi nhỏ nhưng xét về chiều cao và cân nặng của một đứa bé sinh sớm hơn ba tuần thì con bé có chiều cao và cân nặng tối ưu." Anh ôm bé gái trong vòng tay và nhẹ nhàng đung đưa. "Chắc con bé lại đói rồi, nếu Kohaku vẫn không tỉnh dậy mà nó vẫn còn khóc thì tao sẽ phải đánh thức cô ấy." Anh thở dài.

-Ồ, bé ngừng khóc rồi kìa. Tốt quá.- anh đến gần thiên thần nhỏ để nhìn cô bé rõ hơn. –Tao biết rằng tao đã nói điều này rất nhiều lần, nhưng một lần nữa tao thật lòng chúc mừng mày và con gái của mày, Senku. Tao tin chắc mày sẽ là một người cha tuyệt vời.- Anh cười hạnh phúc.

"Ừm..." Senku không thoải mái lắm khi nghe bạn mình nói vậy. Anh nhìn đi chỗ khác trong vài giây trước khi nhìn xuống con gái mình với biểu cảm dịu dàng nhất mà Taiju từng thấy trên gương mặt anh khi thấy con gái đang nhìn anh chăm chú với đôi mắt nheo nheo nhỏ xinh.

Đột nhiên một tiếng cười khúc khích vang lên và họ quay lại, thấy Gen đang đứng ở ngưỡng cửa với Minami ở bên cạnh, cô ấy đang cầm chiếc máy ảnh của mình chĩa thẳng vào Senku và Tsukiku.

"Ta đã có được bức ảnh đầu tiên về công chúa của vương quốc khoa học!" Gen vui mừng thốt lên. Đúng lúc đó, Kohaku tỉnh dậy. "Oops, lỗi của tôi hehe... Nhưng mà đúng lúc lắm. Hãy chụp thêm thật nhiều bức ảnh gia đình hạnh phúc nào~ '' Anh hét lên khiến đứa bé lại bật khóc.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro