Chapter 1
Trường trung học Minamori
"Nếu chúng ta nhân X cho cả hai bên, X ở phía bên phải có thể là 1 bởi vì khi chúng ta làm X / X nó sẽ trở thành 1. Và sau đó chúng ta nhận được Y" Nakamura-sensei giải thích cho lớp. Và nghe thấy tiếng ngáy từ phía sau, ông đi đến trước bàn của một học sinh đang nằm ngủ.
"Sawada, thức dậy mau." Nakamura-sensei nói khi Tsuna tiếp tục ngủ, cả lớp đều nhìn họ.
"Sawada thức dậy!" Nakamura-sensei, tức giận, đập mạnh vào bàn của Tsuna một cách rõ to. Và điều đó khiến Tsuna bị giật sốc và phải thức dậy.
"C-cái gì?" Cậu nói, giọng khàn khàn, và với một khuôn mặt vẫn buồn ngủ.
"Ai nói em biết là em có thể ngủ trong lớp?" Nakamura-sensei hỏi, cố gắng kìm nén đi sự tức giận của mình.
"E-em không m-muốn ngủ ở l-lớp." Tsuna nói lắp bắp, sợ hãi.
Nakamura-sensei nói, "Bây giờ tôi muốn em giải quyết bài tập này." Ông chỉ vào bảng đen.
"N-nhưng ..." Tsuna bắt đầu lẩm bẩm, chỉ để bị cắt bởi tiếng chuông. Cậu thở dài, nhẹ nhõm. Rất may mắn là cậu ta đã không phải trả lời bài tập đó. Cậu ta chỉ không biết làm thế nào để giải quyết nó!
"Ahh ... Em đã được cứu lần này, nhưng nếu em tái phạm lại lần nữa, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua và để em đi." Nakamura-sensei nói. Ông ta đi đến phía trước lớp. "Bây giờ, lớp có thể giải tán." Ông nói khi ông rời khỏi lớp học.
"May mắn thật." Tsuna tự nhủ, nhẹ nhõm. Yamamoto và Gokudera đi theo cậu ấy.
"Haha, Tsuna, cậu đã làm gì rồi nhỉ?" Yamamoto mỉm cười, nói với cậu.
"Tên ngốc bóng chày! Đừng có mà xúc phạm Juudaime!" Gokudera gào lên, chỉ tay thẳng vào Yamamoto giận dữ.
"Được rồi, Gokudera, cậu ấy không có lỗi ở đây." Tsuna cố gắng trấn tĩnh Gokudera.
"Tck ... Nếu Juudaime nói vậy thì ta sẽ tha cho ngươi." Gokudera nói, liếc qua Yamamoto.
"Ồ, chúng ta về nhà ngay bây giờ, mọi người đều rời khỏi lớp học rồi" Yamamoto nói.
"Ừ, đi nào"
"Hãy để tôi lấy túi cho ngài, Juudaime." Gokudera nói, rồi lấy cái túi của Tsuna.
"Được rồi, tớ có thể tự mang nó được mà Gokudera-kun." Tsuna nói.
Sau một lát, cậu chợt nhớ chợt một thứ gì đó 'ahh! đó là ngày sinh nhật của Gokudera vào ngày mai'.
Tsuna cố gắng tiếp cận Yamamoto mà không cho Gokudera nhận thấy.
"Yamamoto, ngày mai là sinh nhật của Gokudera, hay chúng ta đi đến thị trấn và mua cái gì đó cho cậu ấy nhỉ?" Tsuna mời với tiếng thì thầm chậm rãi.
"Được thôi, cậu nói đúng, nhưng chúng ta sẽ nói gì với cậu ấy? Cậu ấy nhất định sẽ cố gắng theo chúng ta." Yamamoto thì thầm.
"Ahh ... hay là chúng ta sẽ hẹn gặp nhau lúc 4 giờ? Tại nhà tôi?" Tsuna hỏi thì thầm.
"Được rồi, hẹn gặp lại sau"
Tại nhà của Tsuna
"Tsu-kun! Yamamoto-kun đang chờ con ở bên ngoài nè!" Tiếng của Nana nói lên từ dưới cầu thang.
"Vâng!" Tsuna trả lời, cậu mặc một chiếc áo phông màu trắng với áo choàng, một chiếc áo sơ mi màu cam và chiếc quần màu đen. Cậu bước xuống cầu thang và đi đến gần cửa.
"Cậu đang định đi đâu, dame-tsuna?" Reborn hỏi, điều đó làm cậu ta sợ.
"Reborn, chúng tôi sẽ đến thị trấn, tìm kiếm món quà cho Gokudera, đó là sinh nhật của Gokudera vào ngày mai" Tsuna giải thích.
"Araa, Tsu-kun, mái tóc của của con là một thứ hỗn độn. Lại đây, để mẹ chỉnh sửa lại cho." Nana nói.
"Mẹ, đừng Yamamoto ở đây" Tsuna nói, xấu hổ.
"Không sao đâu Tsuna, thực sự" Yamamoto nói, mỉm cười. Anh ấy mặc một chiếc áo màu xanh và quần đen.
"Con rất xấu hổ đúng không? Tsu-kun của mẹ thật đáng yêu!" Nana nói.
"Đừng mà mẹ!" Tsuna hét lên, đỏ mặt.
Cô cười khúc khích "Nhớ mua quà gì đó hợp với Gokudera cho cậu ấy nhé!"
"Được rồi mẹ, tạm biệt." Tsuna nói, hướng về phía cửa. Yamamoto đi theo cậu và nói "Chúng con đi đây Mama."
Nana đã yêu cầu Yamamoto gọi cô là 'Mama', vì vậy cậu đã quen với nó.
"Được rồi, cẩn thận con trai." Nana nói, vẫy tay chào họ.
"Vâng, tạm biệt."
Thị trấn Minamori
"hey, tsuna, tớ nghĩ rằng tớ sẽ tìm kiếm một cái gì đó phù hợp ở cửa hàng quà tặng chăng?" Cho biết yamamoto đã sẵn sàng đi bộ đến cửa hàng quà tặng.
"Tớ nghĩ là tớ sẽ đi hướng khác, tớ muốn đi đến cửa hàng ở phía sau. một khi tớ mua quà cho Gokudera xong, tớ sẽ đến đây." Tsuna nói.
"được rồi" Yamamoto trả lời.
tsuna đi, đi về phía con hẻm đen để đi qua cửa hàng mà cậu ta muốn, ở phía sau của tòa nhà. 'Mình nhớ cửa hàng này bán rất nhiều dụng cụ liên quan tới U.M.A. Gokudera rất thích điều đó, mình có thể tìm thấy một cái gì đó để cho cậu ấy chăng.' Tsuna nghĩ
Khi cậu ta đi ngang một con hẻm tối, cậu ta nghe có tiếng như ai đó đánh nhau. Và, nhìn quanh, cậu thấy hai người đang đứng ở một bên hẻm, lập luận về một cái gì đó trông nghiêm túc. Là Dame-Tsuna, tất nhiên, cậu đã chạy trốn. Cậu ta dần dần đi qua những người đàn ông, hy vọng chỉ cần đi được đi ra khỏi đây mà không gặp phải phiền phức. Nhưng có gì đó đã ngăn cậu lại.
"Này, cậu bạn ở đó! Dừng lại một lúc đi nào!" Người đàn ông với mái tóc đỏ trông rất nghiêm khắc. Tsuna dừng lại ở giữa đường. Cậu run rẩy, sợ hãi vì giọng nói đó.
"Hãy đến đây một lát" Người đàn ông lại nói.
"T-tôi?" Tsuna nói lắp bắp.
"Đúng vậy, là cậu đó." Người đàn ông lại nói. Tsuna từ từ tiến gần họ.
"Nên gọi cậu là gì? Vấn đề của chúng ta vẫn chưa ổn định!" Người đàn ông kia, người có mái tóc vàng, nói.
"Im lặng đi, cậu sẽ thấy" Người đàn ông tóc đỏ đỏ mặt với một nụ cười quỷ dị khi anh ta chạm vào vai Tsuna. Tsuna có thể cảm thấy đôi mắt của mình trở nên nặng xuống, âm thanh của mọi thứ xung quanh cậu trở nên xa xôi, cậu không thể cảm thấy mình ở đang ở đâu, mất ý thức của mình. Trước khi mất ngất hoàn toàn, cậu nghe thấy người đàn ông tóc đỏ nói: "Để tôi mượn cơ thể của cậu trong một khoảng thời gian".
Tsuna mở mắt ra. Cậu ta đang đứng ở ngõ như trước. Nhưng có điều gì đó sai, thực sự, thực sự sai. Cậu ấy nghe thấy tiếng cái gì đó rơi xuống.
Cậu nhìn xung quanh, đôi mắt mở to. Trước mặt cậu là người đàn ông tóc vàng đang nằm, đẫm máu và anh ta.........không hề thở chút nào! Tsuna hoảng sợ và cậu tiếp cận xác chết để chắc chắn rằng đó thực sự là xác người. Nhưng, trước khi có thể chạm vào người đàn ông đó, anh ta đã bị nổ tung trước mắt cậu, máu dính đầy trên tay cậu, và một vài trong số đó đang nằm rải rác trên áo cậu. Cậu vô thức bước lùi trở lại, và nhìn lại nơi cậu đang đứng trước khi thấy con dao rơi xuống.
'Nó có thể là? Có phải tôi là người đã bỏ con dao? Không, không. Tôi đã không làm gì cả. Tôi không nhớ những gì đã xảy ra trước đây. Chờ đã! Người đàn ông tóc đỏ đó, anh ấy ở đâu?' Tsuna nghĩ, mắt cậu liếc nhìn quanh.
Đột nhiên, cậu nghe tiếng thở hổn hển từ lưng. Cậu quay lại chỉ để được chào đón bởi khuôn mặt vô cùng sốc của Yamamoto. Tsuna đã choáng váng tại chỗ đứng của mình.
"T-Tsuna, cậu đã giết người đó à?" Yamamoto hỏi, không tin vào những gì mà mình đang thấy.
"Không, tớ không giết người đàn ông đó!" trả lời Tsuna.
"Cậu đang nói dối tớ, vậy thì chuyện gì vậy? Nói với tớ đi" Yamamoto chỉ tay Tsuna. "Tớ không biết gì về điều này."
"Tôi không nhớ những gì đã xảy ra sau khi người đàn ông khác chạm vào vai tớ. Yamamoto, cậu phải tin tớ" Tsuna giải thích, cầu xin Yamamoto tin vào cậu ấy.
"Cậu là một kẻ giết người" Yamamoto nói, giọng anh nghiêm túc và khuôn mặt anh thì trống trải.
"Không, cậu sai rồi, tớ không làm gì cả" Tsuna cố phũ nhận điều đó.
"Cậu vẫn nói rằng cậu không làm thậm chí còn có chứng minh là kẻ ở trước mặt cậu sao? Tôi không bao giờ nghĩ cậu là kẻ độc ác như thế này, Tsuna, cậu là một kẻ giết người!" Yamamoto hét lên. Anh ta bỏ chạy để gọi cảnh sát.
Tsuna đã cố gắng đuổi theo Yamamoto, nhưng khi cậu vừa bước ra khỏi con hẻm tối, thì liền nghe tiếng hét khiến cậu dừng lại. Có một người phụ nữ đang nhìn cậu, la hét, sợ hãi những gì cô đang nhìn thấy.
'Ồ không!' Tsuna nghĩ, và trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì khác, cậu cảm thấy ai đó nắm lấy tay cậu và giữ nó ở đằng sau cậu. Cậu ấy không thể di chuyển được chút nào. Cậu ta nhìn phía sau, đó là một cảnh sát.
Và những gì cậu ấy nhìn thấy tiếp theo như phá vỡ trái tim cậu ta thành triệu phần.
Yamamoto............chỉ đứng nhìn cậu ta bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro