"Không phải là lỗi của tớ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1
Trường trung hc Minamori

"Nếu chúng ta nhân X cho c hai bên, X phía bên phi có th là 1 bi vì khi chúng ta làm X / X nó s tr thành 1. Và sau đó chúng ta nhn được Y" Nakamura-sensei giải thích cho lớp. Và nghe thấy tiếng ngáy từ phía sau, ông đi đến trước bàn của một học sinh đang nằm ngủ.

"Sawada, thc dy mau." Nakamura-sensei nói khi Tsuna tiếp tục ngủ, cả lớp đều nhìn họ.

"Sawada thc dy!" Nakamura-sensei, tức giận, đập mạnh vào bàn của Tsuna một cách rõ to. Và điều đó khiến Tsuna bị giật sốc và phải thức dậy.

"C-cái gì?" Cậu nói, giọng khàn khàn, và với một khuôn mặt vẫn buồn ngủ.

"Ai nói em biết là em có th ng trong lp?" Nakamura-sensei hỏi, cố gắng kìm nén đi sự tức giận của mình.

"E-em không m-mun ng l-lp." Tsuna nói lắp bắp, sợ hãi.

Nakamura-sensei nói, "Bây gi tôi mun em gii quyết bài tp này." Ông chỉ vào bảng đen.

"N-nhưng ..." Tsuna bắt đầu lẩm bẩm, chỉ để bị cắt bởi tiếng chuông. Cậu thở dài, nhẹ nhõm. Rất may mắn là cậu ta đã không phải trả lời bài tập đó. Cậu ta chỉ không biết làm thế nào để giải quyết nó!

"Ahh ... Em đã được cu ln này, nhưng nếu em tái phm li ln na, tôi s không bao gi b qua và đ em đi." Nakamura-sensei nói. Ông ta đi đến phía trước lớp. "Bây gi, lp có th gii tán." Ông nói khi ông rời khỏi lớp học.

"May mn tht." Tsuna tự nhủ, nhẹ nhõm. Yamamoto và Gokudera đi theo cậu ấy.

"Haha, Tsuna, cu đã làm gì ri nh?" Yamamoto mỉm cười, nói với cậu.

"Tên ngc bóng chày! Đng có mà xúc phm Juudaime!" Gokudera gào lên, chỉ tay thẳng vào Yamamoto giận dữ.

ược ri, Gokudera, cu y không có li đây." Tsuna cố gắng trấn tĩnh Gokudera.

"Tck ... Nếu Juudaime nói vy thì ta s tha cho ngươi." Gokudera nói, liếc qua Yamamoto.

", chúng ta v nhà ngay bây gi, mi người đu ri khi lp hc ri" Yamamoto nói.

", đi nào"

"Hãy đ tôi ly túi cho ngài, Juudaime." Gokudera nói, rồi lấy cái túi của Tsuna.

ược ri, t có th t mang nó được mà Gokudera-kun." Tsuna nói.

Sau một lát, cậu chợt nhớ chợt một thứ gì đó 'ahh! đó là ngày sinh nht ca Gokudera vào ngày mai'.

Tsuna cố gắng tiếp cận Yamamoto mà không cho Gokudera nhận thấy.

"Yamamoto, ngày mai là sinh nht ca Gokudera, hay chúng ta đi đến th trn và mua cái gì đó cho cu y nh?" Tsuna mời với tiếng thì thầm chậm rãi.

ược thôi, cu nói đúng, nhưng chúng ta s nói gì vi cu y? Cu y nht đnh s c gng theo chúng ta." Yamamoto thì thầm.

"Ahh ... hay là chúng ta s hn gp nhau lúc 4 gi? Ti nhà tôi?" Tsuna hỏi thì thầm.

ược ri, hn gp li sau"

Ti nhà ca Tsuna

"Tsu-kun! Yamamoto-kun đang chờ con ở bên ngoài nè!" Tiếng của Nana nói lên từ dưới cầu thang.

"Vâng!" Tsuna trả lời, cậu mặc một chiếc áo phông màu trắng với áo choàng, một chiếc áo sơ mi màu cam và chiếc quần màu đen. Cậu bước xuống cầu thang và đi đến gần cửa.

"Cu đang đnh đi đâu, dame-tsuna?" Reborn hỏi, điều đó làm cậu ta sợ.

"Reborn, chúng tôi s đến th trn, tìm kiếm món quà cho Gokudera, đó là sinh nht ca Gokudera vào ngày mai" Tsuna giải thích.

"Araa, Tsu-kun, mái tóc ca ca con là mt th hn đn. Li đây, đ m chnh sa li cho." Nana nói.

"M, đng Yamamoto đây" Tsuna nói, xấu hổ.

"Không sao đâu Tsuna, thc s" Yamamoto nói, mỉm cười. Anh ấy mặc một chiếc áo màu xanh và quần đen.

"Con rt xu h đúng không? Tsu-kun ca m tht đáng yêu!" Nana nói.

ng mà m!" Tsuna hét lên, đỏ mặt.

Cô cười khúc khích "Nh mua quà gì đó hp vi Gokudera cho cu y nhé!"

ược ri m, tm bit." Tsuna nói, hướng về phía cửa. Yamamoto đi theo cậu và nói "Chúng con đi đây Mama."

Nana đã yêu cầu Yamamoto gọi cô là 'Mama', vì vậy cậu đã quen với nó.

ược ri, cn thn con trai." Nana nói, vẫy tay chào họ.

"Vâng, tm bit."

Th trn Minamori

"hey, tsuna, t nghĩ rng t s tìm kiếm mt cái gì đó phù hp ca hàng quà tng chăng?" Cho biết yamamoto đã sẵn sàng đi bộ đến cửa hàng quà tặng.

"T nghĩ là t s đi hướng khác, t mun đi đến ca hàng phía sau. mt khi t mua quà cho Gokudera xong, t s đến đây." Tsuna nói.

ược ri" Yamamoto trả lời.

tsuna đi, đi về phía con hẻm đen để đi qua cửa hàng mà cậu ta muốn, ở phía sau của tòa nhà. 'Mình nh ca hàng này bán rt nhiu dng c liên quan ti U.M.A. Gokudera rt thích điu đó, mình có th tìm thy mt cái gì đó đ cho cu y chăng.' Tsuna nghĩ

Khi cậu ta đi ngang một con hẻm tối, cậu ta nghe có tiếng như ai đó đánh nhau. Và, nhìn quanh, cậu thấy hai người đang đứng ở một bên hẻm, lập luận về một cái gì đó trông nghiêm túc. Là Dame-Tsuna, tất nhiên, cậu đã chạy trốn. Cậu ta dần dần đi qua những người đàn ông, hy vọng chỉ cần đi được đi ra khỏi đây mà không gặp phải phiền phức. Nhưng có gì đó đã ngăn cậu lại.

"Này, cu bn đó! Dng li mt lúc đi nào!" Người đàn ông với mái tóc đỏ trông rất nghiêm khắc. Tsuna dừng lại ở giữa đường. Cậu run rẩy, sợ hãi vì giọng nói đó.

"Hãy đến đây mt lát" Người đàn ông lại nói.

"T-tôi?" Tsuna nói lắp bắp.

"Đúng vy, là cu đó." Người đàn ông lại nói. Tsuna từ từ tiến gần họ.

"Nên gi cu là gì? Vn đ ca chúng ta vn chưa n đnh!" Người đàn ông kia, người có mái tóc vàng, nói.

"Im lặng đi, cậu sẽ thấy" Người đàn ông tóc đỏ đỏ mặt với một nụ cười quỷ dị khi anh ta chạm vào vai Tsuna. Tsuna có thể cảm thấy đôi mắt của mình trở nên nặng xuống, âm thanh của mọi thứ xung quanh cậu trở nên xa xôi, cậu không thể cảm thấy mình ở đang ở đâu, mất ý thức của mình. Trước khi mất ngất hoàn toàn, cậu nghe thấy người đàn ông tóc đỏ nói: tôi mượn cơ th ca cu trong mt khong thi gian".

Tsuna mở mắt ra. Cậu ta đang đứng ở ngõ như trước. Nhưng có điều gì đó sai, thực sự, thực sự sai. Cậu ấy nghe thấy tiếng cái gì đó rơi xuống.

Cậu nhìn xung quanh, đôi mắt mở to. Trước mặt cậu là người đàn ông tóc vàng đang nằm, đẫm máu và anh ta.........không hề thở chút nào! Tsuna hoảng sợ và cậu tiếp cận xác chết để chắc chắn rằng đó thực sự là xác người. Nhưng, trước khi có thể chạm vào người đàn ông đó, anh ta đã bị nổ tung trước mắt cậu, máu dính đầy trên tay cậu, và một vài trong số đó đang nằm rải rác trên áo cậu. Cậu vô thức bước lùi trở lại, và nhìn lại nơi cậu đang đứng trước khi thấy con dao rơi xuống.

'Nó có th là? Có phi tôi là người đã b con dao? Không, không. Tôi đã không làm gì c. Tôi không nh nhng gì đã xy ra trước đây. Ch đã! Người đàn ông tóc đ đó, anh y đâu?' Tsuna nghĩ, mắt cậu liếc nhìn quanh.

Đột nhiên, cậu nghe tiếng thở hổn hển từ lưng. Cậu quay lại chỉ để được chào đón bởi khuôn mặt vô cùng sốc của Yamamoto. Tsuna đã choáng váng tại chỗ đứng của mình.

"T-Tsuna, cu đã giết người đó à?" Yamamoto hỏi, không tin vào những gì mà mình đang thấy.

"Không, t không giết người đàn ông đó!" trả lời Tsuna.

"Cu đang nói di t, vy thì chuyn gì vy? Nói vi t đi" Yamamoto chỉ tay Tsuna. "T không biết gì v điu này."

"Tôi không nh nhng gì đã xy ra sau khi người đàn ông khác chm vào vai t. Yamamoto, cu phi tin t" Tsuna giải thích, cầu xin Yamamoto tin vào cậu ấy.

"Cu là mt k giết người" Yamamoto nói, giọng anh nghiêm túc và khuôn mặt anh thì trống trải.

"Không, cu sai ri, t không làm gì c" Tsuna cố phũ nhận điều đó.

"Cu vn nói rng cu không làm thm chí còn có chng minh là k trước mt cu sao? Tôi không bao gi nghĩ cu là k đc ác như thế này, Tsuna, cu là mt k giết người!" Yamamoto hét lên. Anh ta bỏ chạy để gọi cảnh sát.

Tsuna đã cố gắng đuổi theo Yamamoto, nhưng khi cậu vừa bước ra khỏi con hẻm tối, thì liền nghe tiếng hét khiến cậu dừng lại. Có một người phụ nữ đang nhìn cậu, la hét, sợ hãi những gì cô đang nhìn thấy.

' không!' Tsuna nghĩ, và trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì khác, cậu cảm thấy ai đó nắm lấy tay cậu và giữ nó ở đằng sau cậu. Cậu ấy không thể di chuyển được chút nào. Cậu ta nhìn phía sau, đó là một cảnh sát.

Và những gì cậu ấy nhìn thấy tiếp theo như phá vỡ trái tim cậu ta thành triệu phần.

Yamamoto............chỉ đứng nhìn cậu ta bị bắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro