Lừa dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Sawada

* BEEEEEEEEEEEEP! *

Cậu con trai tóc nâu đang nằm trên giường từ từ thức dậy và đưa tay lên để tắt báo thức trên bàn kế bên. Cậu nói, đặt nó trước mặt cậu.

"Năm phút na, làm ơn ..." Tsuna lẩm bẩm.

* BEEEEP BEEEEEP *

"Ah ... anh không nghe tôi nói gì sao, thêm năm phút na thôi." Tsuna nói, từ từ mở mắt trái để nhận ra cậu đang nói chuyện với cái báo thức. Cậu đỏ mặt và xấu hổ.

"Ahh !! Làm thế nào mình có th nói chuyn vi đng h được ch ... điu này chc là vì mình luôn b đánh thc bi cnh sát khi còn trong tù." Tsuna lầm bầm với chính mình trong khi cậu bấm nút tắt của cái đồng hồ.

Đã 7 giờ 30 sáng. Tsuna lúng túng đứng dậy và đi ra khỏi giường, cậu đi vào phòng tắm để chuẩn bị cho mình. Cậu để mắt nhắm lại trong khi đi xuống cầu thang và đột nhiên, cậu vấp ngã và té xuống sàn nhà.

"Nó đau ... mình vn không may mn như vy." Tsuna nói, đứng lên trong khi xoa chỗ vừa mới té ở mông cậu.

"Ara ara ... Tsu-kun li té cu thang ri, con n ch?" Nana hỏi từ bếp.

"Hehe, con n mà, m ơi đng lo." Tsuna trả lời khi cậu đi về phía mẹ.

"Con mun đi đâu đó à? Con thc dy khá là sm đy." Nana hỏi, tò mò.

"Hôm nay là th tư, m ơi, m có quên không? Con cn đi hc mà." Tsuna nói.

"Con đã sn sàng đ đi hc?" Nana nói.

"Tt nhiên là con đã sn sàng, ti sao m li hi mt chuyn như thế?" Tsuna trả lời, không nhận ra được ý nghĩ của mẹ mình.

"Con đã sn sàng đ đi mt vi bn bè ca mình?" Nana nói, nhìn chằm chằm vào mắt của con trai mình. Tsuna đóng băng. Cậu ta quên mất sự chấp nhận của bạn bè. Liệu những người bạn của cậu ta có chấp nhận cậu ta trở lại.

'Liu h có tin vào nhng li ca mình?
Có nhiu kh năng hơn, liu h có tin vào mình không?
Dng li. H s không làm điu sai trái vi mình. Mình phi tin tưởng h, h là bn ca mình.'

"Con vn cn phi đi mt vi h, bây gi hoc mun hơn. Nhưng con thích làm điu đó ngay bây gi." Tsuna nói với vẻ mặt quyết tâm. Nana mỉm cười.

ược ri, con đi tm ra trước đi, m s nu đ ăn sáng ngay thôi." Nana nói với Tsuna trong khi xoa đầu cậu.

"M ơi, nó đau" Tsuna khóc, tránh tay cô. Rồi cậu ta đi đến phòng tắm với một nụ cười nhỏ.

ược ri, Tsu-kun" Nana lẩm bẩm với cái nhìn buồn bã.

"Ittekimasu!" Tsuna hét lên khi cậu chạy ra khỏi cửa. Đã 8 giờ sáng. Cậu ấy đã trễ!

"Itterashai!" Nana trả lời, với một nụ cười trên môi trong khi nhìn vào con trai mình.

'Ah, mình tnh dy sm hơn bình thường vy ti sao mình vn mun ch?' Tsuna nghĩ trong khi cố chạy nhanh hết sức. Sau đó, khi cậu nhìn thấy ai đó đi ngang qua ngã tư, cậu ta dừng lại.

'Gokudera-kun' Tsuna nghĩ khi cậu ấy nắm chặt lấy tay, lo lắng. Cậu lắc đầu và tiếp cận Gokudera.

"Gokudera-kun !!"  Tsuna hét lên khi anh đến gần anh.  Chàng trai bạc lắc đầu và tìm kiếm người đang gọi anh ta.  Khi anh nhìn thấy Tsuna, ngay lập tức anh chuyển sang một hướng khác với một sự ghê tởm.

"Gokudera-kun đi đã, cu không nghe thy t sao?"  Tsuna gọi anh ta lại một lần nữa. Cậu chạy và đứng trước Godudera.

"Ngài mun gì?"  Gokudera nói trong khi nhìn chằm chằm vào Tsuna, nghiêm túc.

"Chúng mình cùng đi đến trường nào?" Tsuna nhìn xuống, cậu chơi với những ngón tay của mình để tránh cái nhìn của Gokudera.

"Tôi s không đi hc hôm nay." Gokudera nói.

"Ehh, vy ti sao cu li đi đến đó, hướng đó là trường hc mà phi không? Và gi cu đang mc đng phc." Tsuna nói, cậu sốc.

"Bi vì ngài, k giết người, đi xa tm nhìn ca tôi!" Gokudera hét lên khi anh bắt đầu bước đi. Tsuna đóng băng, để cho Gokudera vượt qua cậu ta. Rồi cậu mỉm cười cay đắng, cau mày.

"Cu y ghét mình ri." Tsuna lẩm bẩm khi anh ứa nước mắt. Sau một phút, anh bắt đầu đi dọc về phía trường.

Đến khi cậu đến cổng trường, cậu thấy Hibari đang đứng đó với chiếc tonfas trên tay anh ta.
Tsuna nhìn đồng hồ, nó cho thấy rõ ràng vào lúc 8.40 sáng. 'HIIIEE! Anh y s cn mình đến chết!' Tsuna nghĩ.

Tsuna bước đi qua cổng và liếc nhìn Hibari. Cậu nhìn thấy cách mà những học sinh xung quanh nhìn cậu và đột nhiên thay đổi thái độ với gương mặt vẫn điềm tĩnh. Khi cậu đi qua cổng, Hibari không hề di chuyển, như thể anh ta không thể nhìn thấy cậu.

"Hibari-san đã không nhìn thy mình sao? Mình chc chn rng Hibari-san và mình đã chm mt, mc dù....' Tsuna nghĩ khi anh nhìn phía sau, hướng về phía Hibari.

"Umm ... Hibari-san?" Tsuna hỏi, cố gắng hành động dũng cảm mặc dù cậu thực sự rất sợ hãi.

"Ngươi đến mun, đng vt ăn c, đi ngay bây gi." Hibari vẫn không nhìn Tsuna. Tsuna muốn người bảo vệ mây của mình nhìn cậu, cậu kéo tay Hibari chỉ để bị đẩy về phía sau và ngã xuống đất. Tsuna đã bị sốc.

"Cu tht ghê tm, đng vt ăn c." Hibari nói với một ánh mắt sắc bén, sau đó anh đi đến một học sinh khác ở gần cổng. Tsuna vẫn còn nằm dưới mặt đất với đôi mắt bị sốc nhưng từ từ chói chang sự buồn chán.

'Có th là hôm nay anh y rt bn rn.' Tsuna nghĩ cố gắng trấn tĩnh trái tim mình. Cậu đứng dậy từ vị trí của mình và đi chậm về phía lớp học.

'Ti sao ngc tôi li đau như vy?'

Tsuna đã chìm trong suy nghĩ của mình khi cậu bước vào trong trường. Không nhận thấy, cậu đã đứng trước lớp học của mình. Bàn tay cậu run lên khi cậu mở cửa. Tất cả các học sinh và thậm chí cả các giáo viên đều hướng mắt về phía cậu ta. Cậu đi đến chỗ thầy giáo.

"Em-em xin li vì đã đến mun" Tsuna nói, cúi đầu chào giáo viên.

"K-không sao, được ri, bây gi em có th ngi vào ch ca mình." Giáo viên nhìn hơi hốt hoảng.

"Ti sao thy li s vy, sensei?" Tsuna hỏi, tò mò.

"Không, không có gì hãy đi đến ch ca em bây gi." Giáo viên lại nói. Tin tưởng vào giáo viên của mình, Tsuna cúi đầu xuống và di chuyển đến bàn của mình. Cậu có thể cảm thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tôi không th tin đuợc là Dame-Tsuna đã giết ai đó, trông cu ta tht là yếu đui"

"Có th cu y đã bt lc trong thi gian đó."

"Không, tôi nghĩ là cu ta đã có ý đnh giết người đó."

"Nhìn kìa, thy ca chúng ta s cu y."

"Cu y đã chết ri, làm thế nào cu y có th đây? Hành đng như bình thường và không có gì xy ra."

Tsuna nghe những gì bạn cùng lớp của cậu ấy nói về bản thân mình, cậu ấy cố gắng kiềm chế bản thân không được khóc.

Rồi anh nhìn Kyoko, hy vọng ít nhất cô cũng tin cậu. Và hy vọng không thấy cô ấy do dự với cậu ta.

Những gì cậu ta chỉ thấy làm trái tim cậu ta tan vỡ hơn. Kyoko chỉ nhìn chằm chằm vào bàn của cô với vẻ sợ hãi và Hana ngồi cạnh cô ấy giống như cô ấy muốn bảo vệ Kyoko khỏi cậu.

Tsuna nhìn Yamamoto, ngồi đằng sau bàn của mình. Yamamoto nhìn ra cửa sổ với khuôn mặt vô cùng tức giận. Tsuna ngồi trên ghế và quay sang Yamamoto.

"Yamamoto-kun" Tsuna nói với giọng chậm chạp. Cậu có thể cảm thấy như cậu ấy ghét cậu.

Yamamoto không di chuyển.

"Yamamoto-kun" Tsuna lại thử lại.

ược ri, chúng ta s tiếp tc bài hc ca chúng ta ngay bây gi." Giáo viên nói trước lớp.

Tsuna nhắm mắt lại và quay người về phía trước. Cậu nắm chặt ngực anh và mỉm cười lần nữa, một biểu hiện đau đớn trên mặt cậu.

"Được rồi, Hôm nay chúng ta kết thúc bài học ở đây, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai." Thầy giáo nói rồi bước ra phòng học. Tsuna chỉ ngồi ở lại bàn của mình, nhìn vào tay cậu và không cử động. Đột nhiên, cậu nghe một tiếng nổ lớn.

Có người bước vào phòng và cậu nhận ra người đó chính là ai. Đó là Ryohei.

"Onii-san !!" Tsuna hét lên, cậu đứng dậy và mỉm cười. Nhưng nụ cười của cậu dần dần biến mất, anh càng nhìn tại Ryohei, người đã bắn anh ta một cái nhìn chết chóc chết người. Ryohei tiến về phía Kyoko và nắm lấy tay cô.

"Chúng ta đi v thôi." Ryohei nói.

"Ch đã, Onii-san! Chúng ta vn còn có mt lp sau đó." Kyoko nói.

"Không, anh không mun em ngi cùng lp vi mt k giết người." Ryohei nói khi nhìn vào cậu bé tóc nâu.

"Ý anh là gì, Onii-san?" Tsuna nói khi anh từ từ tiến về phía hai anh em họ.

"Ngng ngay ti đó, cu là k giết người!" Ryohei hét lên. Tsuna dừng lại.

"Onii-san, anh cn nghe em, tt c các cu cn nghe t, t không làm điu đó, hãy tin vào t." Tsuna cầu xin.

"Cu vn không tha nhn rng cu là người đã giết người đó sao? Tôi nhìn thy nó bng chính đôi mt ca mình Tsuna! Làm thế nào chúng ta có th tin tưởng vào cu nếu tt c các bng chng nói rng cu là k giết người!" Yamamoto hét lên, tức giận.

"N-nhưng ... nhưng..." Tsuna lắp bắp.

Một người trong lớp nói: "Không có ti phm nào tha nhn mình là k giết người c."

"Đúng vy, cu y nói đúng, đng bao gi tin vào mt k giết." người khác nói.

"T đã không làm điu đó !!!" Tsuna hét lên. Cậu ấy đã nản lòng, thực sự rất đau lòng. Không ai tin vào cậu cả, thậm chí là những người bảo vệ, bạn bè của cậu.

"Im lặng đi, Sawada! Chúng tôi đang mệt mỏi khi nghe cậu nói chuyện. Chúng tôi sẽ rời đi, Kyoko!" Ryohei nói khi anh kéo tay cô em gái bước ra cửa.

"Anh không cn ri phòng này, em s đi, em s đi." Tsuna nói.  Đôi mắt của cậu che giấu dưới mái tóc màu nâu bồng bềnh. Cậu lấy túi của mình và đi ra khỏi lớp học.  Mọi người trong lớp học im lặng trong giây lát.

"Bây gi chúng ta đã an toàn ri"

Tsuna ngồi cạnh sông suốt 4 tiếng đồng hồ, khóc, chỉ để cho tất cả nỗi buồn bùng nổ. Cậu để cho cả hai tay trên đầu gối đỡ trong khi đầu cậu gục vào chúng, che giấu khuôn mặt anh.  Cậu ấy không về nhà ngay.
'Không ai tng tin mình c.  Bây gi mi người đu ghét mình, nhng người bn thân ca mình, thm chí là c Reborn.  Ti sao?  Ti sao?  Mình đã không làm nó mà.  Ti sao điu này xy ra vi mình cơ ch?  Ti sao h không lng nghe mình?  Mình không bao gi nên đ bn thân mình được tham gia vào thế gii mafia.  Mình chưa bao gi tin tưởng vào h.  Mình s không bao gi đ cho bn thân mình biết h c. Ngc tôi đau.  Ai đó, hãy giúp tôi.' Tsuna nghĩ khi cậu để nước mắt của mình rơi xuống.

"... M s luôn bên mình ..." Tsuna nhìn xuống dòng sông, cảm thấy ấm áp.

"M ơi ... con cn gp m ngay bây gi." Tsuna chậm rãi đứng lên khỏi vị trí của mình và leo lên ngọn đồi, chỉ để thấy Chrome, Ken và Chikusa đi qua.  Ba người họ dường như bị sốc khi thấy Tsuna ở đó.

"Chrome-chan, Ken, Chikusa" lẩm bẩm Tsuna, cậu đi đến chào họ nhưng họ bước đi.  Chrome đã ẩn sau Chikusa, cô ấy nhìn cậu đầy sợ hãi.  Ken lấy hết răng của mình ra, sẵn sàng tấn công cậu bất cứ lúc nào.

Trong khi Chikusa chỉ đứng đó với bàn tay đút vào trong túi với một khuôn mặt vô cảm.

"Các cu cũng vy, huh?"  Tsuna nói với một nụ cười buồn.  Cả hai đều không trả lời.

"T nên đi ngay bây giờ." Tsuna nói khi cậu quay đi và bước về phía nhà cậu từ từ.  Những giọt nước mắt bắt đầu rơi khỏi mắt cậu.

Cậu ta bỏ qua nó.

10 phút sau cậu thấy mình đang đứng trước nhà mình.  Cậu nhìn I-pin và Lambo đang chơi ở sân sau.  Trước khi cậu có thể làm gì, hai đứa trẻ đó đã nhận ra cậu.  I-pin trốn phía sau lưng Lambo, trong khi Lambo đưa ra tay đầy những quả lựu đạn và ném nó về phía Tsuna.

"Ch đã, Lambo, em đang làm gì thế? Dng li đi!"  Tsuna hét lên khi cậu tránh những quả lựu đạn của Lambo.

"Ta mun ngươi tránh xa Lambo-san ra!" Lambo hét lên.  Lambo lấy khẩu Bazooka 10 năm ra từ tóc của mình và ném nó về phía mà Tsuna đang đứng.

i chút!"  Tsuna hét lên.  Cậu cũng cố tránh nó nữa nhưng lần này thì cậu đã thất bại.  Bazooka rơi xuống trúng đầu cậu.

* Poof! *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro