Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận mưa thu se lạnh này kéo dài ba ngày, nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên, phát ra tiếng vang giòn giã.

Thời gian còn sớm, trên đường người đi bộ không nhiều, cành cây vươn ra từ vách tường tỏa ra mùi hương gỗ tươi mát.

Sendoh cầm ô liếc nhìn Rukawa đi bên cạnh, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, khiến làn da trắng hơn, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo cô đơn.

Khuya hôm qua, Sendoh lại mơ thấy Rukawa, sự việc này đối với anh tựa hồ không được tốt lắm.

Sendoh chưa bao giờ cảm thấy tâm tình của mình sẽ dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, cũng sẽ không tiêu tốn sức lực để chú ý đến những thứ mà ngay từ đầu bản thân đã cho là không thể làm được. Tuy nhiên, tại sao bộ nguyên tắc xử lý mọi việc đã được kiên trì trong nhiều năm này lại không có tác dụng trước Rukawa? Không còn nghi ngờ gì nữa, có sự khác biệt cơ bản giữa cậu ấy và những nữ sinh tỏ tình khác trong quá khứ.

Rukawa phần lớn thời gian đều duy trì trạng thái trầm mặc, tựa hồ có chút phản đối giao tiếp quá nhiều, mỗi lần đều nói ngắn gọn, nhưng thường trực tiếp đánh thẳng vào vấn đề. Xét về điều này, Rukawa là một người rất thông minh, nhưng kỳ lạ thay, cậu lại có vẻ rất chậm hiểu về đạo lí đối nhân xử thế, hay nói cách khác, cậu không biết gì về các phương thức giao tiếp như phép lịch sự và chiếu lệ cần thiết.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Rukawa lạnh lùng hỏi.

"Hả?" Sendoh bị ý nghĩ vừa rồi làm phân tâm, lúng túng cười cười, " Tôi thì có thể suy nghĩ cái gì?"

Rukawa nghiêng mặt, nhìn Sendoh chằm chằm, vẻ mặt lãnh đạm có lẽ vì sương mù mà trở nên dịu dàng hơn nhiều, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu như anh không muốn tôi mỗi ngày đến tìm anh, thì cứ hai ngày tôi lại tới gặp anh một lần."

"Nếu như tôi nói, tôi không muốn cậu tới gặp tôi thì sao?" Sendoh khó khăn nói như là trái ý mình.

"Ồ." Rukawa cụp mắt xuống, vội vàng dùng ngữ khí cố chấp nói: "Tôi làm không được." Cậu quay mặt nói: "Nếu như anh cảm thấy phiền toái thì cứ đi một mình, đừng lo lắng cho tôi"

Rukawa vẫn giữ dáng vẻ ngông nghênh và ngay thẳng này, mặc dù đôi mắt của cậu có vẻ hơi lạc lõng.

Sendoh thực sự muốn dùng những lời này của Rukawa để phủi sạch mối quan hệ và quay trở lại cuộc sống của mình, nhưng dù sinh ra ý nghĩ mạnh mẽ như vậy, anh vẫn không thể thản nhiên rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Hao tổn tâm trí để suy nghĩ vậy mà bị chính bản thân mình đánh bại. Sendoh thở dài không thành tiếng.

Rukawa không nhận được câu trả lời của Sendoh, trong lòng lập tức nổi lên một tia bất an, dừng xe trước ngã ba đường: "Tối nay đội chúng tôi cùng nhau ăn tối, tôi không thể đến đón anh được."

"Được, bữa tối vui vẻ." Sendoh giả vờ thoải mái, cười nói.

Rukawa không biết vì sao cảm thấy ngột ngạt, người cậu thích có thể không thích cậu, đây rõ ràng là chuyện rất bình thường, một lúc sau cậu mới thấp giọng đáp: "Được."

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Rukawa, Sendoh đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.



Fukuda khéo léo xoay xoay chiếc chì tự động trong tay, hắn nheo mắt nhìn Sendoh mấy lần, thầm nghĩ tên này cả buổi sáng đều nằm trên bàn bơ phờ nhìn ra ngoài cửa sổ làm cái quái gì vậy?

Nhìn qua tấm kính trong suốt nơi mưa đang chảy, dãy núi phía xa mờ đi.

Fukuda không khỏi chọc chọc cánh tay Sendoh: "Này, cậu không sao chứ?"

Sendoh hít sâu một hơi, quay mặt đi, đôi mắt đen láy lẩm bẩm: "Có lẽ là tôi bệnh mất rồi, mệt mỏi quá."

"Bệnh tương tư." Fukuda không chút suy nghĩ thốt ra, "Cậu thích Rukawa Kaede đến vậy sao?"

"Về tin đồn giữa tôi và Rukawa Kaede, tại sao cậu lại tin tưởng chắc chắn như vậy?" Sendoh nói với giọng nghẹn ngào, "Bọn tôi thậm chí còn không hẹn hò, chứ đừng nói đến việc sống cùng nhau. Rukawa Kaede đang đơn phương theo đuổi tôi."
"Được, đúng như cậu nói. Đơn phương? Chưa chắc." Fukuda nhún vai, "Không phải là cậu biết cách từ chối người khác đó sao?"

Nghĩ đến đây, Sendoh không nói nên lời, vùi mặt vào trong cánh tay, trong bóng tối, anh nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Rukawa khi cậu giật lấy áo của mình vì sợ con chó Samoyed của Goshiro. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Sendoh đã muốn ôm cậu vào lòng để an ủi, hoặc là lúc đó cũng có suy nghĩ hoang đường như này.

"Bị tôi nói trúng liền giả vờ ngủ à?" Fukuda thực sự hiếm khi cười, thường giữ một khuôn mặt nghiêm túc.

Sendoh ngẩng đầu tùy ý xoa lông mày: "Chỉ bởi vì không thể nói ra hai chữ từ chối, liền có thể kết luận là thích sao?" Lời nói của anh tựa hồ là đang trả lời Fukuda, cũng như tựa hồ đang tự hỏi chính mình.

"Chờ đó ." Fukuda lạnh lùng nói với Sendoh.



Khoảng bốn giờ chiều, cơn mưa mùa thu nhẹ nhàng bắt đầu tạnh, nhưng gió bên ngoài rất mạnh.

Một luồng khí lạnh tràn vào phòng thay quần áo, anh rụt cổ lại, hắt xì một tiếng.

Sendoh ngồi ở trên băng ghế buộc dây giày bóng rổ, nghĩ đến đêm nay Rukawa sẽ không tới đón mình, trong lòng có chút thất vọng.

Koshino quay đầu nhìn Sendoh, nghiêng người đến gần Fukuda và thì thầm vào tai hắn: "Sendoh sao vậy?"

Fukuda khoác vai Koshino dẫn cậu vào phòng thay quần áo, thấp giọng nói: "Sendoh vẫn không chịu thừa nhận chuyện với Rukawa Kaede, còn nói với tôi rằng Rukawa Kaede yêu đơn phương cậu ta. Thế nên tôi thuận theo tên này hỏi ngược lại một câu, cậu ấy liền cùng tôi cãi nhau, nhưng về tài tranh luận, tôi căn bản không phải là đối thủ của Sendoh, cho nên kiên quyết bỏ qua cậu ta."

"Mấy ngày trước, khi Rukawa Kaede gửi hoa cho Sendoh, cậu ấy cũng nói với Aida Hikoichi và tôi như vậy." Đối với điều này, Koshino tỏ ra không tin tưởng chút nào. "Ngoài miệng nói như vậy, lại ôm bó hoa trên ngực mang về nhà, có ma mới tin cậu ta."

"Yêu nhau cũng không có gì đáng xấu hổ, tại sao Sendoh phải giấu giếm chúng ta?" Fukuda xoa xoa cằm, vẻ mặt khó hiểu.

"Sendoh cho rằng chúng ta sẽ có thành kiến ​​với bọn họ sao?" Koshino đưa ra quan điểm mà cậu cho là hợp lý hơn.

Hikoichi ngửi thấy mùi đàm tiếu gần đó, vội vàng chen vào giữa hai người: "Fukuda-senpai, Koshino-senpai, hai anh đang thảo luận về Sendoh-senpai và Kaede Rukawa ạ?"

"Cậu lại điều tra ra cái gì à?" Koshino hỏi.

"Không có." Hikoichi mím môi, "Ngoại trừ việc Rukawa Kaede mỗi ngày đưa đón Sendoh-senpai, hai người họ không có sự thân mật nào khác. Chẳng lẽ em phải nằm trên cửa sổ nhà anh Sendoh để nhìn trộm à? "

Uekusa, người vô ý bị thương ở chân và nghỉ dưỡng thương ở nhà trong kỳ nghỉ hè, hôm nay trở lại đội, tình cờ nghe được và kinh ngạc hỏi: "Tôi bỏ lỡ điều gì à?"

Koshino vẫy tay với cậu ta, thần bí nói: "Lại đây."

"A?" Uekusa đi tới, nghe Koshino thuật lại, không khỏi mở to hai mắt nhìn, "Rukawa Kaede mà cậu nhắc tới, có phải là Rukawa Kaede mà tôi nghĩ đến không? Tên nhóc năm nhất của trường Shohoku?"

"Ngoại trừ tên đó, thì ai có khả năng mê hoặc Sendoh Akira của chúng ta?" Koshino khoa trương đáp.

"Không chỉ đầu óc có vấn đề." Fukuda xòe tay ra, "Sendoh tựa hồ trở thành người khác."

Uekusa khẽ mở miệng, sửng sốt hồi lâu mới thả lỏng vẻ mặt, nuốt nước bọt nói: "Sendoh thật sự loạn quá rồi"

Đứng cách đó không xa, Uozumi hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm thật sâu vào Sendoh đang chậm rãi từ trong phòng thay đồ đi ra, thầm nghĩ, trước kia Sendoh bất cẩn cũng không sao, bây giờ cả ngày lơ đãng như vậy, không có nhận thức được bản thân là quân át chủ bài và đội trưởng tiếp theo. Nghĩ đến đây, trong lòng Uozumi dâng lên lửa giận, gã hít sâu một hơi, cố gắng hết sức bình tĩnh lại bức xúc của bản thân.

Taoka, người cũng có tâm trạng lo lắng như Uozumi, không thể không đứng dậy và gào lên với nhóm bốn người trò chuyện: "Vừa gặp nhau lại nói chuyện không ngừng. Đây là sân tập bóng rổ, Không phải tiệc trà!" Ông dồn mũi nhọn chỉ vào Sendoh, "Sendoh Akira, cậu có tinh thần một chút được không? Yêu đương với át chủ bài của đối thủ đến mức mất đi dũng khí rồi hả? Muốn bị bạn trai đánh bại trên sân đấu vào mùa đông sao?"

Mọi người bị la đến ù tai, đồng thanh đáp "vâng" rồi xếp hàng chạy quanh sân để sưởi ấm.

Sendoh ngơ ngác theo sát đội ngũ, không khỏi kinh ngạc, vì sao thầy Taoka lại nói Rukawa Kaede là bạn trai của mình?

Uozumi đi ngang qua sân đấu, đến chỗ Taoka, không hài lòng nói: "Sendoh thật đáng thất vọng, tốc độ đã bị Rukawa làm cho rối loạn."

Một câu ngoài ý muốn như vậy khiến Taoka suy tư, lông mày dần nhíu lại, nghi hoặc nói: "Bắt được Sendoh Akira, chẳng khác nào bắt bài được đội của chúng ta. Chẳng lẽ là... âm mưu của Huấn luyện viên Anzai? "

"Huấn luyện viên, thứ cho em nói thẳng, thầy suy nghĩ như vậy có phải là quá ảo tưởng hay không?" Uozumi không khỏi thở dài, "Tên nhóc lạnh lùng ở Shohoku kia thoạt nhìn không giống như là dạng chủ động tiếp cận người khác, có thể là vì Sendoh đã khiêu khích cậu ta.

"Đúng thế." Taoka nhẹ nhàng "chậc chậc" một tiếng, "Kết quả là Sendoh tự lấy đá đập vào chân mình? Thật mất mặt." Ông vỗ vỗ lưng Uozumi, nói "Xem ra tôi không thể để cho cậu rời đội, những tên nhóc này ngày càng trở nên không đáng tin cậy."

"Hừm." Uozumi thì thầm bằng giọng mũi trầm, "Đúng là Sendoh với tình trạng hiện tại không thể đảm nhận vị trí đội trưởng. Có lẽ cậu ấy sẽ trở lại bình thường sau khi cùng Rukawa Kaede vượt qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt."

"Tôi hy vọng như vậy." Taoka hướng ánh mắt về phía các thành viên trong đội đang chạy quanh sân, ông mất ngủ hai đêm mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân chấp nhận sự lựa chọn tình cảm của Sendoh một cách khách quan nhất có thể. Tuy nhiên, lúc này trong lòng Taoka lại tràn ngập những lo lắng khó tả, ông bắt đầu lo sợ rằng Sendoh sẽ chú ý quá nhiều đến Rukawa Kaede mà bỏ bê những việc quan trọng khác, nếu một thiên tài vì chuyện này mà biến thành hạng người tầm thường thì thật đáng tiếc.


Bầu trời đêm hôm nay âm u, có vẻ như sẽ mưa, đội ngũ huấn luyện kết thúc sớm.

Sendoh đang đi bộ về nhà, thì một cơn gió lạnh thổi vào mặt, anh khịt mũi và kéo khóa áo đồng phục đội lên cao nhất.

Đại khái là bởi vì trời mưa, quầy hàng di động đối diện không có hoạt động, đường phố trở nên cực kỳ yên tĩnh, trên bãi cỏ ẩm ướt ven đường truyền đến tiếng côn trùng mùa thu ríu rít không thể nghe thấy.

Sendoh nghĩ, Rukawa có lẽ vẫn đang ăn tối với đồng đội của cậu. Các chàng trai của đội Shohoku có ấn tượng rất đặc biệt, và anh sẽ không bao giờ quên điều đó sau khi đã đấu với nhau hai lần. Sendoh không biết Rukawa cùng bọn họ có hòa thuận hay không, nhưng anh mơ hồ nhớ tới cậu cùng Sakuragi Hanamichi tóc đỏ luôn có mâu thuẫn, trên sân đấu mấy lần suýt nữa đánh nhau.

Vì vậy, liệu Rukawa có thể mất lý trí và đánh nhau như mình không? Sendoh sở dĩ dùng từ "mất lý trí" là bởi vì anh phát hiện Rukawa ở trước mặt anh tựa hồ có chút dè dặt. Theo logic thông thường, khi đối mặt với người mình đang theo đuổi, ngoài tâm trạng hồi hộp và ngại ngùng, ít nhiều còn có dáng vẻ hy vọng về một sự tiếp xúc cơ thể nào đó, nhưng Rukawa luôn giữ một khoảng cách an toàn nhất định...

"Chờ đã, sao mình lại bắt đầu nhớ tới cậu ta?" Sendoh lẩm bẩm, bất đắc dĩ thở ra một hơi thật dài.

"Này, Sendoh." Thanh âm của Rukawa đột nhiên từ phía sau truyền đến. Sendoh suýt chút nữa cho rằng mình gặp phải ảo giác thính giác, theo bản năng quay đầu lại, thấy Rukawa đang chạy về phía mình, dẫm lên vũng nước đọng trên đường. Đèn đường trên con phố này luôn mờ ảo, nhưng trong mắt Sendoh, ngay cả mái tóc của Rukawa cũng tỏa sáng đẹp đẽ.

Rukawa đứng lại, ném chiếc áo khoác trong tay cho Sendoh, hít một hơi nói: "Nhiệt độ tối nay rất thấp."

Sendoh kinh ngạc, nhưng trong một đêm lạnh lẽo yên tĩnh như vậy, trong lòng anh lại dâng lên một tia sáng rực rỡ.

"Mặc vào đi, nếu không sẽ cảm lạnh." Rukawa rất ít quan tâm đến người khác, trong lòng có chút không thoải mái, ngữ khí rất cộc lốc, giống như đang ra lệnh cho Sendoh.

"Ồ." Sendoh mặc áo khoác vào, trên áo hình như có một luồng hơi thở mát lạnh, "Sáng nay tôi nói chuyện hơi khó nghe, còn nghĩ..."

"Sendoh Akira, tôi sẽ không vội vàng từ bỏ quyết định của mình." Rukawa lại lộ ra bộ dáng lạnh lùng cùng ngạo khí kia, "Nếu muốn tôi từ bỏ, anh còn non lắm."

Ừm? Sao câu này nghe quen thế nhỉ? Sendoh hồ nghi chớp mắt, đột nhiên nhớ tới hồi ở đấu tập anh có nói Rukawa còn non như học sinh cấp hai. Anh cười khổ gãi gãi tóc, nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Bữa tối của đội cậu kết thúc sớm vậy sao? Chúng tôi mỗi lần luôn ồn ào đến tận nửa đêm."

"Tôi đã đánh nhau với con khỉ lông đỏ." Rukawa cong môi không vui.

"Con khỉ lông đỏ là Sakuragi Hanamichi?" Sendoh vừa đi vừa hỏi, cậu mơ hồ nhớ ra hình như Sakuragi gọi Rukawa là hồ ly.

"Đúng vậy." Rukawa trả lời "Cái tên ngốc đó dám gây sự với tôi, rất đáng ăn đòn."

"Ồ." Sendoh tuyệt vọng phát hiện bản thân thế mà sinh ra loại cảm giác như chua xót cùng ghen tị.

Rukawa không để ý tới, cúi đầu từ trong túi thể thao đeo trên người lấy ra một hộp đồ ăn vặt vuông vắn đưa cho Sendoh: "Wagashi đàn chị tôi làm, mời anh."

"Đàn chị? Ai là đàn chị của cậu?" Sendoh cầm lấy hộp thức ăn, tùy ý hỏi.

"Ayako-san."

"Thì ra đó là người quản lý xinh đẹp của đội cậu." Sendoh có một số ấn tượng với Ayako.

"Anh thích đàn chị của tôi?" Rukawa trong lòng trầm xuống.

"Làm sao có thể?" Sendoh lập tức phủ nhận, "Nói thật, tôi cũng không biết mình thích dạng người như thế nào, đến khi đối mặt mới thật sự có thể có đáp án rõ ràng."

"Ừ." Rukawa khẽ gật đầu, sau khi nghe những lời này, cậu gần như chắc chắn rằng mình không phải là mẫu người mà Sendoh yêu thích.

"Nhân tiện, Sakuragi chẳng phải bị chấn thương ở lưng khi cậu đấu với Sannoh sao? Bây giờ thế nào rồi?"

"Không có vấn đề gì, khả năng hồi phục của loài khỉ rất nhanh."

"Vậy thì tốt." Sendoh cố gắng nghe ra ý khoe khoang từ câu nói cực kỳ bình thường này. Tch, khả năng hồi phục của tôi cũng khá đấy. Ý nghĩ này từ trong tiềm thức hiện lên lập tức khiến Sendoh co rụt lại vai, tựa hồ có chút phát lạnh. Anh tức giận nghĩ, sao anh có thể trở nên trẻ con như vậy?

"Tôi luôn cảm thấy anh chú ý con khỉ lông đỏ quá nhiều." Rukawa ủ rũ nói, "Đối thủ của anh là tôi."

"Xin hỏi, cậu ghen à?" Sendoh liếc cậu một cái.

"Đúng vậy." Rukawa không chút do dự thừa nhận, "Đây là chuyện bình thường."

" Không phải cậu quá thẳng thắn rồi hả?" Sendoh cúi đầu, xấu hổ đè lại gáy của anh.

Rukawa quay mặt đi một lúc, một giọt nước mưa từ lá cây bên đường rơi xuống vai cậu "tạch" một cái, để lại một vết mờ sẫm màu.


Như thường lệ, Rukawa tiễn Sendoh trở lại căn hộ nhỏ.

Sau cơn mưa, biển Shonan dâng cao, sóng biển trở nên rất lớn, dưới bầu trời đêm đen kịt không ngừng vang lên những tiếng va chạm.

Rukawa quay sang nói lời tạm biệt, và Sendoh ngăn cậu lại như thể nhớ ra điều gì đó.

"Chờ tôi một chút." Sendoh nói xong, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, bước nhanh vào trong nhà, cầm theo một cái túi giấy rồi nhanh chóng đi ra.
Rukawa đứng đó không nhúc nhích.

Sendoh tiến lên một bước, nhét túi giấy vào trong ngực Rukawa, khóe miệng cong lên một vòng cung xinh đẹp: "Baumkuchen mẹ gửi cho tôi là đặc sản của Tokyo."

Rukawa kinh ngạc nhìn Sendoh: "Cho tôi?"

"Nếu không thì là ai?" Sendoh mím môi lại cười, "Tôi không thể lúc nào cũng tùy ý nhận lễ vật của cậu."

"Cám ơn." Rukawa sắc mặt dần dần sáng lên.

Đêm nay không tìm thấy ngôi sao nào, thậm chí là cát sao mờ cũng không, nhưng Sendoh tựa hồ nhìn thấy trong mắt Rukawa xuất hiện ngân hà trong suốt, mặc dù tràn ngập lạnh lùng, nhưng lại có một sức hấp dẫn kỳ diệu. Vì vậy, khuôn mặt của Rukawa trở nên rạng rỡ và đẹp trai hơn.

"Mau trở về đi, lát nữa trời có thể lại mưa." Sendoh tạm thời thả mình ở trong dãy ngân hà vô tận, "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi."

"Ồ." Rukawa chớp mắt, giọng cậu cao hơn một chút, và rời đi với vẻ tràn đầy năng lượng.

Ánh sáng của ngân hà ngoan cố ở lại trong trái tim vốn đã hỗn loạn của Sendoh.

Lúc này Sendoh mới ý thức được, hành vi cùng suy nghĩ của con người đôi khi hoàn toàn trái ngược nhau, giống như trôi nổi trong biển sương mù hỗn loạn, có loại cảm giác mơ hồ không chân thực. Anh nhìn theo bóng lưng Rukawa khuất dần sau góc phố, nghịch nghịch mái tóc của mình, quay người bước vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro