Phần sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Sau khi Rukawa ăn xong, cậu uống cạn ly rượu trong ly, nói gì đó với Sendoh rồi rời khỏi chỗ ngồi để đi vào phòng tắm.

Khi trở về, người phục vụ trong quán rượu - Omega ăn mặc như một cô gái thỏ - đã ngồi xuống ghế của cậu và đang trò chuyện với Sendoh.

Omega ngọt ngào cười cười, từ sau gáy của y phóng ra một ít pheromone: "Anh trai, anh cho em nhiều tiền boa như vậy, em có thể cung cấp thêm dịch vụ đặc biệt cho anh."

Sendoh còn chưa kịp nói, Omega ở gần anh đã bị Rukawa đá ghế ngã lăn xuống đất.

Đừng nói đến những vị khách bình thường trong quán rượu, ngay cả những Alpha được đào tạo bài bản của hai đội cũng phải sợ hãi trước khí chất lạnh lùng và nghiêm khắc của Rukawa.

Sắc mặt Rukawa lạnh lùng, trịch thượng nhìn Omega bị ngã dưới đất.

Sendoh vội vàng đứng lên, kéo Rukawa về phía mình: "Kaede?"

Ánh mắt Rukawa chậm rãi dời đến trên mặt Sendoh, con ngươi hơi nheo lại, ý thức được lý trí của mình bị ghen tị cùng chiếm hữu lấn át lý trí, bản thân lại làm một việc không nên làm.

"Em..." Tay chân Rukawa phát lạnh, cổ họng khô khốc khàn khàn, "Hình như em uống quá nhiều..."

Sendoh đỡ Rukawa ngồi lên chiếc ghế mà Eguchi đưa tới, nháy mắt với Kusanagi.

Kusanagi hiểu ra, đặt bia trong tay xuống, đi về phía Omega, hỏi thăm vết thương của y.

May mắn thay, Omega chỉ bị trầy xước bề ngoài và rời đi sau khi yêu cầu một hóa đơn y tế khổng lồ. Nếu như báo cảnh sát, Rukawa chắc chắn sẽ bị nhốt mười ngày nửa tháng và có lẽ quân bộ sẽ thêm một quy tắc mới: cấm Beta uống rượu.

Sendoh dùng sức vừa phải vỗ vào gáy Rukawa, bất đắc dĩ nói: "Em không biết uống rượu, vừa nãy chỉ uống một chút rượu lê thôi mà, sao có thể say được?"

Rukawa biết mình sai nên không nói gì.

Sendoh rót cho cậu một cốc nước chanh.

Rukawa nhấp một ngụm, cảm thấy hơi lo lắng về tương lai. —— nếu một ngày nào đó Sendoh tìm được một Omega anh thật sự thích, yêu cầu cậu ly hôn, cậu không chắc bản thân có nhốt Sendoh lại, không cho Sendoh theo đuổi chân ái hay không.

Nghĩ đến đây, Rukawa thở dài thườn thượt.

Sendoh vuốt lưng cậu: "Không thoải mái à?"

Rukawa nhìn Sendoh chằm chằm, lắc đầu và uống nước chanh.

Khoảng mười một giờ, Sendoh đến quầy bar của quán rượu trả tiền và xin lỗi ông vì Rukawa đã gây thương tích cho người phục vụ của quán.

Ông chủ đã hiểu rõ ngọn ngành mâu thuẫn, không có ý nói đỡ giùm người quen: "Cậu ta đáng bị như vậy, ngay trước mặt bạn đời của anh mà có mưa đồ làm loạn, nếu là tôi, tôi sẽ ra tay tàn nhẫn hơn. —— À, nhân tiện, xin anh đừng hiểu lầm, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì cậu ấy đã nói, quán rượu của chúng tôi luôn làm ăn nghiêm túc, hoàn toàn không có giấu giếm giao dịch sắc tình bất hợp pháp."

Sendoh mỉm cười và không nói gì.

Ra khỏi quán rượu, Sendoh xoay người ôm Rukawa: "Muốn anh cõng em không?"

Rukawa từ chối: "Em không say nữa."

Sendoh ừ một tiếng, không buông Rukawa, dẫn cậu đi bãi đậu xe.

Đi được nửa đường, Rukawa cảm thấy lạnh sống mũi, ngẩng đầu lên thì thấy những bông tuyết rải rác rơi xuống từ bầu trời đêm.

"Này, tuyết rơi rồi." Rukawa lắc tay Sendoh.

Sendoh cũng ngẩng đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Rukawa.

Một bông tuyết từ từ đáp xuống lông mi của Rukawa.

Sendoh dừng lại, trên con phố được bao phủ bởi những chiếc đèn lồng lộng lẫy và tiếng nhạc ầm ĩ, trong màn tuyết rơi nhẹ ở thị trấn biên giới, không để ý đến người khác mà hôn lên đôi mắt có chút ướt đẫm do tuyết tan của Rukawa.


6.

Sau khi trở về quán trọ, tuyết rơi dày đặc. Trên đường phủ một lớp tuyết mỏng, mái nhà của những ngôi nhà đối diện cũng chuyển sang màu trắng.

Rukawa bật chiếc máy sưởi cũ, tiếng ồn rất lớn và hơi ấm không tỏa ra ngay lập tức.

Sendoh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bạc màu dựa vào tường, bắt chéo đôi chân dài và nói chuyện điện thoại với ai đó.

Rukawa lấy một chiếc quần lót mua ở một cửa hàng trong thị trấn, mở cửa phòng tắm và đi tắm.

"Kaede, anh đi đến phòng của Kusanagi một chút."

"—Ồ." Rukawa vặn vòi nước nóng và lấy vòi hoa sen xuống.

Không đến hai mươi phút, Rukawa đi ra ngoài sấy khô tóc, máy sưởi đã chạy, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.

Sendoh vẫn chưa về.

Rukawa mặc chiếc áo ngắn tay vào, tắt đèn treo trên trần nhà, để lại một chiếc đèn ngủ cho Sendoh, vén chiếc chăn có mùi mốc meo nhàn nhạt lên, nằm ở bên trong giường, bên cạnh cửa sổ, hơi nước ngưng tụ trên lớp thủy tinh tạo ra lớp sương mờ. Cậu bất động nhìn quỹ đạo mờ ảo của những bông tuyết dày đặc không ngừng rơi xuống, mí mắt dần trĩu nặng.

Ngay khi Rukawa chuẩn bị nhắm mắt lại, cửa bị đẩy ra, trục cửa bị hoen rỉ, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Rukawa lập tức tỉnh lại, thấy người vào cửa là Sendoh, liền buông lỏng cảnh giác.

"Em ngủ sớm vậy?" Sendoh một tay chắp sau lưng đi tới bên giường.

Rukawa nghiêng người, phát giác trên người Sendoh có hơi lạnh, nghi hoặc nhìn anh: "Anh đã đi ra ngoài à?"

Sendoh ngồi xuống, đặt bó hoa hồng giấu sau lưng xuống bên cạnh gối Rukawa :"Gần đây anh bận rộn quá, suýt nữa quên mất hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta, em không nhớ sao?"

Rukawa nhìn hoa hồng, sau đó nhìn Sendoh, ôm chăn ngồi dậy: "Em nhớ. Chỉ là em tưởng anh không để ý đến việc này."

Sendoh sửng sốt một lát: " Sao em lại nghĩ thế?"

Rukawa trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, nước chanh cậu uống trong quán rượu gần như dâng lên, cậu vươn hai tay ôm lấy eo Sendoh, nghiêng nửa người về phía trước, đem mặt dán lên vai Sendoh: "Không có lí do gì hết."

Sendoh hôn lên vành tai của cậu: "Anh để ý. Năm năm ngày cưới vui vẻ, Kaede."

Rukawa ậm ừ ừ một tiếng, buông Sendoh ra, bật đèn, cầm bó hoa đặt lên bệ cửa sổ: "Em muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm."

Sendoh xoa xoa tóc cậu: "Chụp đi, anh đi tắm."

Rukawa nhắc nhở anh chú ý đến vết thương, mở khóa điện thoại và hai tin nhắn hiện lên từ một nhóm liên lạc với tên gọi là 'Trại tuyển dụng mạnh nhất'.

Hơn nửa năm trong nhóm này không có động tĩnh gì, các đồng chí tham gia huấn luyện tân binh trên đảo phần lớn đều đã về hưu, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.

Rukawa bấm vào để xem.

Người gửi tin nhắn là bạn cùng phòng Alpha của cậu: Trời ơi, mừng chết mất! Cuối cùng tôi đã tìm thấy huy chương mà Chỉ huy Sendoh đã cho tôi!
Ngay sau dòng chữ là một tấm ảnh huy hiệu lấm lem bụi đất.

Có người trả lời hắn: Vàng mà cũng bị cậu làm mất à?

Người này cũng gửi ảnh huy chương của mình, được đặt trong khung ảnh ba chiều.

Y xúc động nói: Tuổi trẻ đã mất của chúng ta——

Những đám mây nghi ngờ tập trung trong mắt Rukawa, cậu phóng to hai bức ảnh để so sánh. Cậu ném điện thoại, tìm một hộp sắt nhỏ trong ba lô.

Trên huy chương của cậu, cả hai mặt đều là những mũi tên lông vũ được kết bằng hoa và cành cây.

Rukawa trở lại giường, chụp ảnh và gửi cho cả nhóm: Ai trong số mấy người có huy hiệu giống tôi?

Bạn cùng phòng Alpha gửi đến một đoạn ghi âm giọng nói: "Kaede, cậu đang khoe khoang à? Hửm?"

Rukawa bối rối: Khoe khoang?

Bạn cùng phòng Alpha lại chuyển sang đánh chữ: Cậu còn giả ngu sao? Đừng nghĩ rằng tôi chưa trải qua việc đời. Huy chương của cậu là Huy chương Danh dự, chỉ những "người không phải con người" hoàn thành nhiệm vụ cấp SIII một mình mới có thể nhận được. ——Oa, cái tên Beta da trắng nõn nà xinh đẹp này, sao lại hung ác như vậy? Người ta nói rằng chỉ có một số ít Alpha mới được trao huy chương này. Với lại hai năm trước đã bị hủy bỏ, bởi vì chính phủ liên minh khuyến khích tinh thần đồng đội, không còn chủ trương chiến đấu cá nhân nữa.

Hơi thở của Rukawa gấp gáp hơn một chút, tim đập nhanh hơn.


7.

Sendoh lau tóc đi ra, nhìn thấy Rukawa ngồi thất thần, hơi bĩu môi, đi tới cởi dép lên giường, một tay đặt ở bên hông Rukawa, một tay duỗi tới trước mắt cậu, búng tay phát ra tiếng.

Rukawa hoàn hồn, nhìn Sendoh, im lặng vài giây, chậm rãi xòe bàn tay ra, khó khăn nuốt nước miếng: "Quà anh tặng em khác với quà anh tặng cho những tân binh khác."

Những gì cậu nhận được không phải là phần thưởng an ủi, mà là vinh quang mà Sendoh dùng mạo hiểm của bản thân để đổi lấy.

Trong mắt Sendoh hiện lên một tia kinh ngạc: "Không thể nào, làm sao em biết?"

Rukawa hơi tăng âm lượng: "Không phải anh đã nói không có hứng thú với Beta sao?"

"Anh có nói sao?"

"Ngày anh rời đảo, em đến tìm anh, chính tai em nghe được anh nói với Beta của tổ y tế rằng giới tính thứ hai của hai người không thích hợp."

Sendoh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như vậy: "Anh nói như vậy là vì muốn từ chối cậu ta." Anh dừng nửa giây, "Ngày đó em tới tìm anh à?"

Rukawa không có trả lời, đôi mắt đẹp có chút đỏ lên: " Nếu anh thật sự thích em, tại sao không cùng em hẹn hò mà lại vội vàng kết hôn?"

Sendoh ngơ ngác chớp chớp mắt, không lưu loát lại không xác định nói: "Hai năm trước khi kết hôn... không phải là hẹn hò à?"

Rukawa không nói nên lời. Như vậy là hẹn hò sao?

Sendoh cau mày, trầm mặc vài giây, hơi mím môi dưới, đem huy chương trong tay Rukawa thu đi, thở dài nói: "Đầu nguồn có hiểu lầm."

Anh nghĩ rằng Rukawa đã phát hiện ra sự khác biệt trong quà tặng trên đảo.

Những người khác nhận được quà chia tay.

Thứ mà Rukawa nhận được là một món quà tỏ tình.

Liên kết đầu tiên đã sai và mọi thứ đã đi chệch hướng.

May mắn thay, tiến triển tiếp theo không quá tệ.

"Cho nên ——" Tâm tình Sendoh phức tạp, đem huy chương trả lại cho Rukawa, "Những năm này, theo ý của em, là anh không yêu em?"

Rukawa nắm chặt huy chương trong tay và đồng ý.
Trong lòng Sendoh đau nhói, một tay ôm lấy eo Rukawa, đem cậu kéo vào trong lòng: "Vậy tại sao lại ngu ngốc cưới anh?"

Thật lâu sau Rukawa mới nói: "Anh nghĩ như thế nào?"

Còn có lí do nào khác nữa chứ.

Chỉ đơn giản là tình yêu chiếm lĩnh ở vị trí cao nhất mà thôi.

"Thật xin lỗi, là anh tự cho là đúng, có rất nhiều chuyện không nói qua với em, " Thanh âm trầm thấp ôn nhu của Sendoh vang ở bên tai Rukawa, "Kỳ thực, anh đã yêu em ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt ở trên đảo. Nhưng anh là người huấn luyện em, không thể nói rõ ràng được, càng không thể hành động hấp tấp. Nếu không sẽ bị xử lí kỷ luật."

——Cuộc hội ngộ không phải là trùng hợp.

Rukawa có thể gia nhập bộ phận tác chiến cơ động của lực lượng chính của liên minh, ngoài việc dựa vào năng lực của bản thân còn có lá thư giới thiệu mà Sendoh gửi cho quân bộ. Sau khi hỏi về thông tin chuyến bay của Rukawa đến thủ đô, Sendoh, người được cấp trên yêu cầu ở lại trạm y tế để hồi phục do chấn thương trong nhiệm vụ không phải cứ thế mà nằm mãi được, liền thay quần áo và lái xe đi mà không được phép. Anh nhìn thấy Rukawa, ôm Rukawa. Rukawa cũng rất tự nhiên ôm lại anh, ôm rất chặt. Đời này của anh sẽ không bao giờ quên cái ôm đầu tiên của họ. Rất đau. Eo, bụng, lưng, ngực, tất cả vết thương đều bị Rukawa đè lên. Trong cơn đau âm ỉ, anh ngửi thấy mùi trên tóc của Rukawa—có thể là dầu gội đầu, có thể là mùi hương của riêng Rukawa. Mùi hương lạnh, hơi đắng, giống như những bông hoa trắng tinh khiết bị đóng băng— và anh cảm thấy chỉ cần anh có thể ôm Rukawa, dù cơn đau có nặng đến mấy cũng chịu được.

Hiểu lầm của đầu nguồn được giải quyết, Rukawa cảm thấy má mình nóng bừng. Những gì Sendoh nghĩ hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ.

Những chiếc gai đã nằm trong trái tim cậu trong nhiều năm thực sự chỉ là tưởng tượng của chính cậu.

Đầu óc tựa hồ như bị sương mù dày đặc ảnh hưởng, hoặc là tư duy theo xu hướng tâm lý bình thường nhầm lẫn, cho rằng việc Alpha chỉ trao trái tim của mình cho Omega có độ tương thích cao.

Rukawa càng nghĩ càng xấu hổ, rời khỏi Sendoh, đem huy chương đặt vào trong một cái hộp sắt nhỏ, đóng chặt nắp, nhờ Sendoh giúp cậu cất túi quân trang, sau đó ngã xuống giường tiêu hóa tình tiết chân thực.

Trước khi trở lại trên giường, Sendoh tắt đèn, giảm bớt độ sáng của đèn ngủ, nằm xuống bên cạnh Rukawa, kéo chiếc chăn bông không mềm mại lên.

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng máy sưởi kêu kẽo kẹt.

Cách âm của khách sạn không tốt, tiếng bước chân của người đi bộ trên tuyết dưới lầu cách bọn họ rất gần, kẻ say rượu nói cười ầm ĩ, khoe khoang mình rất giỏi chuyện đó, có thể khiến tất cả các Omega mà anh ta từng ngủ cùng khó mà quên được.

Rukawa nghe những lời tục tĩu trắng trợn này rõ mồn một, âm thanh dần dần đi xa, tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay người, cùng Sendoh mặt đối mặt: "Em còn có một câu hỏi."

"Hỏi đi." Sendoh vén chăn sau lưng Rukawa, đặt tay lên eo cậu, dọc theo đường cong lõm xuống sờ soạng.

"Mỗi lần trước khi làm tình anh đều uống viên thuốc màu xanh," đây là nguyên nhân Rukawa hiểu lầm cậu không hấp dẫn đối với Sendoh, "Là anh bẩm sinh không có, hay là dục vọng của Alpha như anh đối với Beta yếu vậy?"

Sendoh ngừng vuốt ve Rukawa, hơi híp mắt lại, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm, đưa tay hướng mông Rukawa vỗ một cái: "Em đối với anh còn bao nhiêu hiểu lầm mà còn chưa nói? —— anh đang uống thuốc ức chế."

Rukawa sửng sốt: "Hả?"

"Hả cái gì? Dục vọng của anh đối với em không nhỏ, ngược lại mạnh mẽ đến mức làm anh sợ." Dù sao lời cũng đã nói ra, Sendoh cũng không giấu diếm, nắm lấy mông của Rukawa. "Nếu không uống thuốc ức chế, khả năng cao là anh sẽ mất khống chế, ngày đêm quăng em trên giường một tuần hoặc hơn thế nữa, cho đến khi cổ họng của em khóc đến không thể phát ra âm thanh, em chịu đựng được không?"

Sử dụng chất ức chế để làm suy yếu ham muốn, rút ngắn thời gian động dục của Alpha cấp cao có tinh lực vô hạn.

Thuốc ức chế được ngụy trang này là lớp bảo hộ lớn nhất cho những kẻ yêu Beta đến điên cuồng.


Rukawa còn chưa kịp trả lời, khóe môi Sendoh cong lên, cố ý hạ thấp thanh âm, xoa mông Rukawa trêu chọc: "Lần này anh không có mang thuốc ức chế, em có muốn thử không?"

"Bỏ đi." Rukawa theo bản năng lui về phía sau, lưng vừa chạm vào tường, liền bị Sendoh kéo trở về trong ngực.

"Em chạy cái gì? Đùa thôi, anh không làm em đâu." Sendoh thu hồi nụ cười có chút không đứng đắn, hôn môi Rukawa vài cái, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm lái xe trở về thủ đô. Anh sẽ giải quyết vấn đề còn sót lại từ quá khứ do thông tin không đồng đều trên con đường tình cảm của chúng ta gây ra khi em có thời gian".

"......Ừm."

"Ngủ ngon, anh yêu em." Sendoh sờ lên mái tóc mềm mại của Rukawa, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt không giống Alpha và Omega, "Anh vẫn luôn yêu em."

Rukawa ôm Sendoh thật chặt, dụi dụi vào cổ anh như một con mèo lớn.

Có vẻ như thế giới cũ không ổn định đã sụp đổ, và một thế giới mới tươi đẹp đã đến.

Rukawa cuối cùng đã phá vỡ lớp băng bị đóng băng trong nhiều năm và lấy ra bông hoa trắng tinh khiết không héo và tươi rất lâu.

"Em cũng thế. Mãi mãi yêu anh."

Khi cậu nói những lời này, cảnh tượng kết hôn với Sendoh đột nhiên hiện lên trong đầu Rukawa rõ ràng như ngày hôm qua.

Trước sự chứng kiến ​​​​của linh mục và khách mời, cậu trao nhẫn cưới với Sendoh và ký kết hôn ước.

Nhắm mắt lại, xung quanh là tiếng vỗ tay của mọi người, cậu tiếp nhận nụ hôn của Sendoh.

Sendoh thận trọng hôn cậu, không sâu.

Cơ bắp cậu căng lên, không phản ứng.

Hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên có chút vội vàng, hôn lễ cứ thế mà cử hành cũng nhanh.

Nhưng những đứa trẻ trong dàn hợp xướng không hát vội vàng, tiếng hát của chúng rất trong trẻo và du dương.

Chân thành chúc bọn họ cả đời có nhau, vĩnh viễn không chia lìa.


Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro