[Fic dịch - Short fic] Existing, Forever (FULL)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: halky

Người dịch: Oukyumi

Thể loại: Romance

Rating: K+

Tình trạng: Completed

Link: http://winglin.net/fanfic/halky6/

Link dẫn đến fic: http://www.dienanh.net/forums/showthread.php?t=50126

Casting:

- Hebe Tian as Hebe Tian Fu Zhen

- Aaron Yan as Aaron Yan Ya Lun (Ah Bu)

Disclaimer: Các nhân vật trong fic thuộc về bản thân họ và câu chuyện thuộc về tác giả.

_______________________

Forewords:

Qua cánh cửa sổ bằng kính trong suốt, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp với mái tóc ngắn cùng gương mặt hoàn hảo đang chơi đùa cùng những đứa trẻ bị bệnh ung thư trên chiếc xe lăn. Cô nhìn thật thánh thiện, ngây thơ, và trong sáng, không hề có một nét xấu xa nào phảng phất trên gương mặt cô; cô dường như cũng không cảm thấy buồn vì sự tàn tật của mình cũng như việc khó khăn trong giao tiếp với bọn trẻ. Một bàn tay mềm mại, xinh đẹp được "trang trí" bằng những món trang sức và tinh tế vỗ nhẹ vào vai anh. Anh quay người về phía sau một cách nhẹ nhàng, nhìn mẹ anh.

Bà gật đầu nhẹ nhàng, "Phải, con trai, chính là cô ấy."

"Một lần nữa, tên cô ấy là gì?"

"Hebe. Hebe Tian."

Anh gật đầu nhẹ. "Tian? Có phải là bác Tian, người hay đến nhà chúng ta khi con còn nhỏ không?"

"Phải."

"Được rồi, mẹ. Con đồng ý cuộc hôn nhân này, vì ba và mẹ."

Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà Yan, trong khi bà nở một nụ cười. "Anh à, anh có nghe thấy không? Aaron của chúng ta đã đồng ý kết hôn với Hebe. Hãy yên nghỉ trên đó, tâm nguyện của anh đã được thực hiện."

Khi họ bước ra khỏi bệnh viện, Aaron suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Lý do duy nhất khiến anh đồng ý với cô gái này, cô gái mà anh không hề thân thiết rất đơn giản, chỉ để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ba anh, kết hôn với con gái của bạn thân ông, Hebe Tian. Ba của Aaron, ông Yan là một doanh nhân luôn đặt chữ tín và lời hứa lên hàng đầu. Ông là bạn thân của một người nghèo túng, người luôn giúp đỡ ông những khi ông cần nhất và cũng từ đó họ đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau đến nỗi cả hai đã hứa hôn cho những đứa con của mình, và họ đã đồng ý rằng bọn trẻ sẽ kết hôn với nhau khi chúng hai mươi hai tuổi. Aaron không hề quan tâm đến điều đó, anh được cho là người không hề có cảm xúc, tất cả con gái vây lấy anh chỉ vì tiền của anh. Anh cảm thấy bị phản bội, cảm thấy thế giới này không hề trong sạch, thế giới chỉ toàn những điều xấu xa. Và đó cũng là nguyên nhân chính khiến anh trở thành một kẻ ăn chơi.

Nhưng ai biết được, có thể một ngày nào đó sẽ có một người nào đó khiến anh thay đổi, bạn không thể biết được.

~~

"Hebe con yêu," Hebe ngẩng lên nhìn mẹ cô, "Có điều này mẹ muốn nói với con." Bà Tian nhẹ nhàng giúp cô gái hai mươi mốt tuổi ngồi lên chiếc xe lăn. Một cách chậm chạp, bà đẩy cô đến căn phòng khách nhỏ bé, chật hẹp, bà đặt mình ngồi xuống chiếc ghế sofa rách rưới, cũ kỹ.

"Hebe," Bà Tian nói nhẹ nhàng, phá vỡ sự im lặng, "Con sẽ kết hôn."

Hebe nghiêng đầu nhìn mẹ cô với đôi mắt ngạc nhiên, "Sao?"

"Với gia đình Yan." Bà Tian ngừng lại, nhìn con gái của bà, "Bạn của ba con. Gần đây mẹ có nói chuyện với bác Yan và cả hai chúng ta đều đồng ý rằng chúng ta muốn hoàn thành tâm nguyện của ba con và bác Yan."

"Nhưng với ai?"

"Con trai duy nhất của họ, Aaron Yan Ya Lun." Những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt của Hebe, "Xin lỗi Hebe, nhưng mẹ thật sự không còn gì có thể chăm sóc cho con. Ý của mẹ là con biết gia đình chúng ta rồi đó, đặc biệt là bây giờ khi ba của con không còn nữa. Mẹ biết con luôn mong muốn được đi lại bình thường, Hebe, vì vậy mẹ quyết định, gia đình Yan có thể chăm sóc cho con. Hebe, hãy làm điều này vì mẹ."

Im lặng. Chỉ có thể nghe thấy những tiếng khóc của Hebe và bà Yan. Đêm đó, họ đi vào giấc ngủ trong cái ôm của đối phương.

Và Hebe đã đồng ý.

____________________________

Chapter 1: SỰ MẤT MÁT

(BGM: "Heartbreak Lullaby" by A* Teens)

Cô nhìn bản thân trong gương một cách lơ đãng. Đây có phải là cô? Cô gái đó, cô gái nhìn tràn đầy sức sống đó và đôi má hồng cùng đôi môi màu quả đào, mái tóc được chải chuốt một cách xinh đẹp trong chiếc áo cưới màu trắng lộng lẫy ... trên chiếc xe lăn. Phải, đó chính là cô. Cô sẽ kết hôn, lấy một người mà cô không hề biết, trên một chiếc xe lăn. Đây là chuyện chỉ có một lần trong đời người phụ nữ, và cô không hề quan tâm đến chuyện phải kết hôn với Aaron Yan, nhưng trên một chiếc xe lăn? Thật nực cười! Cô có thể cảm thấy những giọt nước mắt của cô đang chập chạp lăn dài, nhưng cô nhanh chóng lau nó đi khi bà Tian bước vào cùng bà Yan.

Họ đứng phía sau, bà Tian đặt tay lên vai cô, "Darling, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta phải đặt mạng che lên."

Hebe gật đầu, cảm giác hơi sợ sệt. Liệu Aaron có đối xử tốt với cô hay không? Bây giờ anh ấy trông thế nào? Lần cuối cùng họ gặp, khi đó cô còn rất nhỏ, và ba của cô vẫn còn sống; khi đó họ thường xuyên đến thăm gia đình Yan và Hebe sẽ chơi với Aaron, với đôi chân của cô. Liệu Aaron có xem thường cô vì sự tàn tật này không?

"Woa, Hebe con thật xinh đẹp." Bà Yan khen ngợi Hebe trong khi bà Tian cẩn thận đặt chiếc mạng che mặt cho Hebe.

"Cám ơn." Hebe cố gắng thì thầm nhẹ nhàng.

Một cách chậm rãi, bà Tian đẩy Hebe ra khu vực lễ tân để cùng Aaron đón khách. Hebe không hề ngẩng mặt lên trong suốt đoạn đường, cho đến khi ra đến đó. Cô nghe thấy mẹ cô nói chuyện với Aaron và cô cảm nhận được Aaron đang nhìn cô. Cô từ từ ngẩng lên và nhìn thấy một người thanh niên tuấn tú đứng trước mặt cô. Đây là Ah Bu mà lúc trước cô hay chơi chung sao? Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, không muốn thừa nhận rằng anh đã bị gương mặt và đôi mắt ngây thơ của cô mê hoặc. Trong khi đó bà Tian và bà Yan bước vào phòng, trò chuyện với các vị khách, để lại Aaron và Hebe một mình.

"Um... Aaron?" Hebe tập trung tất cả nghị lực và phá vỡ sự im lặng trước khi những vị khách khác đến và nhận ra bầu không khí bất thường giữa họ.

Anh có vẻ ngạc nhiên vì cô là người lên tiếng trước, "Yea?"

"E - em..."

"Anh biết cả hai chúng ta đều đồng ý với cuộc hôn nhân này, nhưng dù em có thích hay không, xin hãy cư sử như chúng ta là một cặp đôi thật sự trước mặt mẹ anh, anh không muốn làm bà buồn." Aaron nói trước khi cô có thể hoàn thành điều cô muốn nói.

Hebe gật đầu, "Mm. Em có thể gọi anh là Ah Bu như trước đây không?"

"Sao cũng được, tùy em," Anh nói, liếc nhìn qua hướng khác, cố gắng trở nên lạnh lùng nhất mà anh có thể trước mặt cô gái đó, cố gắng kháng cự lại cảm giác lớn lao trong trái tim anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây; anh tránh không nhìn thẳng vào mắt Hebe. Khi trông thấy những vị khách bước vào, anh hướng về phía Hebe và giả vờ kiểm tra cô có sao không.

"Xin lỗi, có người đến," Anh thì thầm trong khi giả vờ cúi xuống hỏi cô như thế nào.

"Chẳng lẽ chúng ta phải như vậy mãi mãi, sau khi kết hôn sao?" Hebe suy nghĩ, một cảm giác của sự thất vọng xuất hiện trong trái tim cô.

~~

"Vâng, tôi đồng ý."

"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu như một bằng chứng của tình yêu," người chủ chương trình nói. Nó hoàn toàn giống một bữa tiệc cưới bình thường, chỉ có điều bữa tiệc này đơn giản hơn.

Aaron nhìn qua Hebe và Hebe nhìn xuống, có cảm giác gì đó ngượng nghịu giữa hai người trong khi các vị khách nhìn cả hai. Aaron vén tấm mạng che mặt của cô và nâng cằm cô lên, khiến gương mặt của cô hướng về anh, còn anh cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Khoảnh khắc nụ đôi môi của họ gặp nhau, những hình ảnh xưa tràn về trong ký ức của bà Tian.

[Hồi ức]

"Aaron! Hebe!" Hai cặp đôi hạnh phúc lên tiếng gọi hai đứa con của họ.

"Aww... Chúng rất thích chơi với nhau!"

"Phải đó, chúng trông thật xứng đôi."

Bỗng, hai đứa trẻ đụng vào nhau và môi của chúng chạm nhẹ vào môi của đối phương. Các vị phụ huynh phá lên cười khi họ nhìn thấy hành động "riêng tư" đó của bọn trẻ.

"Aaron của tôi sẽ chăm sóc Hebe của anh khi chúng lớn lên, và chúng ta sẽ trở thành những thông gia vui vẻ."

[Kết thúc hồi ức]

Bà Tian nở một nụ cười yếu ớt trước khi cảm thấy căn phòng đang quay cuồng, và từ từ, bong tối bao trùm lấy bà. Hebe khấn cấp lăn xe đến bên cạnh mẹ cô và gọi bà. Ngã khỏi chiếc xe lăn, Hebe trườn trên sàn nhà, đến bênh cạnh cơ thể bất tỉnh của mẹ cô, lay mạnh vai bà với mong muốn giúp bà tỉnh lại.

"MA! MA!"

~~

"Cô không biết gì sao cô Tian," Vị bác sỹ già nhìn người thanh niên có diện mạo toát lên sự lạnh lẽo, Aaron bên cạnh Hebe, "Ý của tôi là cô Yan, nhưng bà Tian đang trong tình trạng và bà ấy cần phải nhập viện nhưng bà ấy đã từ chối; bà ấy nói rằng bà ấy muốn sống những tháng cuối một cách trọn vẹn. Tôi nghĩ cô đã biết chuyện này? Và cô khổng để bà ấy trải qua quá nhiều sự tổn thương?"

"Tôi... tôi không biết. Chúng tôi có thể vào thăm mẹ tôi không?"

"Vâng, nhưng xin hãy trân trọng khoảng thời gian này, chúng tôi lo rằng bà ấy sẽ không qua khỏi tối nay." Vị bác sỹ thong qua cặp mắt kính của mình, nhìn xuyên qua cửa phòng bệnh bà Tian một lần nữa trước khi bước đi, để lại một Hebe đang khóc. Có thể thấy những giọt nước mắt đang thấm đẫm chiếc váy cưới của cô.

Aaron, lúc này, cảm thấy có điều gì đó đau nhói nơi trái tim của anh. Anh có thể không biết nhiều về Hebe, nhưng anh chắc chắn một điều rằng khi họ còn nhỏ, cô ấy không hề giống lúc này. Khi đó họ chỉ vui vẻ, vui vẻ và rất vui vẻ. Một cách vô thức, anh đã bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của mình xuống và quỳ xuống bên cạnh Hebe, người đang vùi mặt của mình vào đầu gối, trong khi anh chậm chạp đưa tay ra, đặt lên vai Hebe, nhưng rồi anh lưỡng lự. Anh dừng lại một lúc trước khi đặt tay lên vai Hebe và vỗ nhẹ nhàng đôi vai ấy.

Hebe ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe do khóc quá nhiều, "Ah Bu... Ma đang rời bỏ em, bà sẽ không chăm sóc nữa..."

Aaron không thể giải thích được hành động của mình nữa, anh không thể cưỡng lại việc cô gái ngây thơ này đang khóc trước mặt anh, và anh ôm lấy cô, để cô gối đầu mình lên bờ vai của anh, và thì thầm, "Đừng khóc. Hebe, đừng khóc. Đi và gặp mẹ em, đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng để bà phải lo lắng. Bác ấy không muốn nhìn thấy em như thế này, phải không?" Bản thân anh cũng không thể tin rằng anh lại dịu dàng với cô như vậy. Một nửa trong anh tin rằng cô thật sự là một người ngây thơ, trong sáng, cô không hề giống những cô gái khác, nhưng một nửa còn lại nói rằng cô không khác những cô gái kia, cô làm như vậy chỉ để tìm kiếm sự thương hại thôi. Nhưng anh không thể khống chế điều khiển hành động của bản thân lúc này và tiếp tục cư xử dịu dàng với cô.

Một cách chậm chạp, anh kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô, đôi mắt mà trong đó anh chỉ có thể thấy được sự thất vọng và buồn bã đang lấp đầy trong đó. Sau đó, anh lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má hồng của cô, và gửi đến cô một nụ cười, nụ cười mà anh mong rằng nó có thể khiến cô thấy yên tâm hơn.

"Đừng khóc nữa. Hãy đi vào và gặp mẹ em, được chứ?"

Hebe gật đầu, và anh đứng dậy, đẩy cô vào trong. Bà Tian nằm đó, mệt mỏi và yếu ớt, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh tràn đầy sức sống của bà trong bữa tiệc. Đôi mắt của bà trông mệt mỏi, và má bà lún xuống, tạo nên những nếp nhăn trên trán. Nhìn thấy Hebe và Aaron bước vào, bà Yan quyết định đi ra ngoài để cả hai có thời gian riêng với bà Tian.

"He... be..." Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của bà Tian trong khi Hebe nhìn về phía trước và đặt tay lên má bà, "Con phải mạnh mẽ lên, Aaron sẽ chăm sóc con. Còn mẹ, mẹ sẽ đi và gặp ba con, chúng ta sẽ hạnh phúc trên đó. Con cũng phải sống hạnh phúc với Aaron ở đây, được không?"

Hebe gật đầu liên tục, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gương mặt cô. Rồi, bà Tian quay qua Aaron và mỉm cười yếu ớt.

"A... Aaron, con phải chăm sóc Hebe, con... sẽ" Hơi thở của bà ngày càng trở nên yếu ớt và chậm chạp.

Aaron cảm thấy có gì đó tắc nghẹn cổ họng trong khi anh đặt tay vòng quanh Hebe một cách dịu dàng, "Con sẽ ... Con sẽ."

Một tiếng beep kéo dài vang lên, và cuối cùng đôi mắt của bà Tian nhắm lại, với một nụ cười trên gương mặt.

"MA!" Hebe thét lên, cố gắng thoát ra khỏi chiếc xe lăn nhưng cô kết thúc bằng việc ngã xuống đất, và nắm lấy tay mẹ cô trong khi ngồi trên sàn nhà, cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân của cô không hề nghe theo ý cô, "MA! MA NÓI MA SẼ NHÌN CON ĐI TRỞ LẠI. MA NÓI MA SẼ NHÌN MÀ!" Những tiếng la của cô, và vang trong không gian lúc này là những tiếng thổn thức.

Aaron cúi người xuống, và đỡ cô dậy, đặt cô lên chiếc xe lăn cẩn thận trong khi các bác sỹ đang tiến hành các thủ tục cần thiết. Anh cố gắng đẩy cô ra ngoài nhưng cô chống cự và cô lăn bản thân về chỗ mẹ cô.

"MA! MA!" Cô hét lên trong khi các bác sỹ phủ một tấm vải màu trắng lên gương mặt bà Tian.

Aaron lay người cô và ôm chặt lấy cô, từ chối mọi cử động của cô và vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô, "HEBE! ĐỪNG MÀ! BÁC ẤY MUỐN NHÌN THẤY EM HẠNH PHÚC. ANH SẼ CHĂM SÓC EM, HOÀN THÀNH TÂM NGUYỆN CỦA BÁC ẤY, CHỨ KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY" Anh cảm thấy trái tim của anh nhói đau một cách tệ hại; có lẽ anh đã sai, cô ấy thật sự ngây thơ, không giống như những người khác.

Anh có thể nghe những tiếng thổn thức của cô, nhưng cô đã trở nên ôn hòa hơn, "Ah Bu..." Cô vùi gương mặt của mặt sâu trong đôi vai của anh, và khóc trong khi lầm bầm tên anh.

"Đừng khóc," Anh vỗ nhẹ đầu cô và ôm chặt lấy cô, không muốn buông ra.

...

Chapter 2: SỰ ĐỘNG VIÊN

(BGM: "Zhi Shao Hai You Wo" by Fahrenheit)

Anh từ từ đẩy cô vào căn phòng màu trắng rộng lớn được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật và đồ dùng nội thất quý giá cùng một chiếc giường đôi rộng lớn. Nhưng cũng không hề có một phản ứng nào trên gương mặt cô, cô cũng không hề khóc, và chính điều đó càng khiến anh cảm thấy lo lắng hơn. Anh quỳ xuống bên cạnh, vỗ đầu cô một cách nhẹ nhàng.

"Hebe?" Anh lay nhẹ người cô, nhưng cũng không có một phản ứng nào, "Hebe, em đừng như vậy nữa; nếu em muốn khóc, hãy khóc đi, điều đó sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn." Anh đã bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của mình xuống rồi, điều duy nhất trong đầu anh bây giờ là làm sao để đem một Hebe hồn nhiên, vui vẻ trở lại, vả lại anh cũng đã hứa với mẹ cô anh sẽ chăm sóc cô.

Hebe không thể làm gì được và lại tiếp tục khóc, "Em không hiểu, Ma nói rằng Ma sẽ nhìn em đi trở lại, Ma nói là Ma sẽ nhìn mà!"

"Anh sẽ giúp bà nhìn em bước đi trở lại, anh hứa." Và anh kéo cô vào vòng tay của anh, anh không hiểu tại sao, nhưng anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô gái mỏng manh, ngây thơ và trong sáng này khỏi thế giới đầy rẫy những điều xấu xa, dối trá này. Anh chầm chậm vỗ nhẹ lưng cô, cho đến khi quyết định chuyển sang đề tài khác. Anh kéo cô ra khỏi cái ôm và mỉm cười với cô, một nụ cười chớp nhoáng nhưng làm say đắm lòng người, "Nhìn này Hebe, từ hôm nay đây sẽ là phòng của chúng ta."

Hebe ngẩng lên và nhìn xung quanh căn phòng, cho đến khi cô nhìn thấy chiếc giường, một điều gì đó khó tin đập vào mắt cô. Xung quanh nó là một cái màn mỏng, trong suốt, và điều đó khiến cô nhớ đến bức tranh cô đã vẽ trong quyển sách mà mẹ cô đưa cho cô khi cô còn nhỏ.

"Chiếc giường này..." Cô lầm bầm nhưng đủ lớn để Aaron nghe thấy.

Aaron trông có vẻ bối rối và nhanh chóng gửi đến cô một nụ cười, "Oh, anh sẽ nói cho em biết điều đó vào ngày mai. Bây giờ đã trễ rồi, hãy đi ngủ thôi." Có vẻ như anh đang che giấu cô điều gì đó, nhưng trước khi kịp Hebe nghi ngờ thì đã có một điều khác đập vào cô.

"N... Ngủ?" Cô nuốt nước bọt, "Nhưng chỉ có... một chiếc giường."

Aaron cảm thấy má của anh đang nóng dần lên và nó chuyển thành màu hồng nhạt trong khi anh xoa mạnh phía sau cổ với đôi tay của mình và nở một nụ cười ngớ ngẩn, "Uh... Anh sẽ ngủ trên ghế sofa nếu em muốn." Trong đầu anh vang lên một giọng nói, một giọng nói đang la hét trong đó.

"AARON YAN YA LUN! TẠI SAO MÀY LẠI XẤU HỔ TRƯỚC CÔ GÁI NÀY? KHÔNG PHẢI MÀY LÀ MỘT LADYKILLER SAO? KHỔNG THỂ XẤU HỔ TRƯỚC MỘT CÔ GÁI TRÊN XE LĂN NHƯ VẬY ĐƯỢC!" Anh lắc đầu và xua đi ý nghĩ đó trong khi bước đến giường và cầm lấy một cái gối, trước khi bước về ghế sofa. Sau khi bản thân nằm gọn trong chiếc ghế sofa nhỏ bé, anh quay lại nhìn thấy Hebe vẫn đang ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn anh.

"Hebe, tại sao em vẫn còn ngồi đó?" Anh cảm thấy lo lắng vì lúc này cô vẫn còn có thể nhớ về mẹ cô lần nữa.

Thay vào đó, cô nhẹ nhàng trả lời, "Em... em không trèo lên giường được."

Trong tim Aaron cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời, nhưng anh cũng tự trách bản thân vì quên ẵm cô lên giường. Anh lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng ẵm và đặt cô lên giường, đắp mền cho cô. Anh còn muốn hôn lên trán cô, nhưng có điều gì đó cản anh lại. "TỈNH LẠI AARON YAN! MÀY KHÔNG THỂ THÍCH CÔ GÁI NÀY." Anh nghĩ.

Khi anh định quay đi, có cái gì đó nắm lấy tay áo anh, một cách chậm chạp, anh quay lại và nhìn thấy Hebe, người đang ngẩng lên nhìn anh với đôi mắt to, ngây thơ, "Ah Bu, em... em sợ, anh có thể ngủ ở đây không?" Hebe cảm thấy rất sợ, cô không muốn ở một mình, cô sợ rằng khi mọi thứ chìm trong bóng tối, Aaron cũng sẽ rời bỏ cô, và sẽ không còn ai bên cạnh cô. Aaron cảm thấy ngạc nhiên với lời đề nghị của cô, nhưng anh cũng gật đầu đồng ý và đem chiếc gối về phía còn lại của cái giường, bên cạnh Hebe, và anh nằm xuống bên cạnh cô. Sau đó anh tắt đèn, để lại căn phòng trong bóng tối. Lúc đó anh nhận ra ai đó đang nắm lấy tay anh, không khó để anh nhận ra đó là Hebe. Vậy, cô ấy sợ bóng tối. Trong vô thức, anh vòng tay qua vai Hebe, vỗ nhẹ đầu cô và kéo cô dựa vào ngực anh, trong khi anh ngửi mùi hương trên tóc cô.

"Cám ơn, Ah Bu." Hebe cảm thấy rất cảm động trước hành động của anh, cô nhẹ nhàng di chuyển lên má anh, và gửi đến đó một nụ hôn. Đêm đó họ ngủ bên nhau, với tay của Aaron ôm chặt lấy Hebe và Hebe dựa vào ngực anh.

...

Chapter 3: QUÁ KHỨ ĐAU THƯƠNG

Đôi mắt nhắm anh nhăn lại khi cảm nhận được ánh mặt trời đang chíu những tia nắng vào, rồi anh từ từ mở mắt ra và ngáp dài. Cảm thấy vật gì đó đang đè lên vai, anh quay qua bên trái và nhìn thấy Hebe đang ngủ, gương mặt của cô lúc này nhìn ngây thơ như một thiên thần. Một cách chậm chạp, anh đưa tay về phía cô, mong muốn được vuốt ve đôi má hồng mềm mại của cô, nhưng ngừng lại khi tay của anh chỉ còn cách làn da của cô khoảng một inch.

Lúc đó có một giọng nói trong anh vang lên, "AARON YAN! CÔ GÁI NÀY LÀ MỘT NGƯỜI XẤU XA, HOÀN TOÀN XẤU XA. ĐỪNG CHẠM VÀO CÔ TA!"

[Hồi tưởng]

"Rainie, anh có điều này muốn nói với em..." Aaron do dự.

Cô nở một nụ cười tươi với anh và uống một ngụm trong ly nước xoài của cô, "Chuyện gì vậy?" Cô nói bằng giọng nói dễ thương.

"Anh... Gia đình anh bị phá sản." Anh nói, căng thẳng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, mù quáng tin rằng cô sẽ an ủi và nói những điều dỗ dành anh, và không phải như Calvin nói Rainie quen với Aaron chỉ vì tiền của anh. Anh muốn chứng ming rằng Calvin đã sai, rằng người đàn ông mà Calvin trông thấy chỉ là một người bạn của cô, một người bạn không hơn không kém chứ không phải mà tình nhân bí mật như Calvin đã nói.

Nhưng trái với suy nghĩ của anh, thái độ ngọt ngào của Rainie chuyển sang một cái gì đó khó chịu và giọng nói dễ thương của cô cũng đã biến mất, "Và? Anh tìm tôi?" Cô chau mày, "Xin lỗi tôi có việc gấp cần phải đi. Bye." Sau câu nói cô đứng dậy, cầm lấy túi xách và bước đi. Aaron chắc chắn rằng anh đã nghe cô gọi điện thoại và nói chuyện với ai đó bằng giọng nói hết sức ngọt ngào, "Mike?... Phải, anh yêu. Anh có thể đến đón em tại..."

Một sự thất vọng dâng trào trong anh, giận dữ, anh đấm mạnh lên bàn trước khi đá vào cái ghế gần đó và bước đi, trong khi một giọt nước mắt nhỏ xuống nền xi-măng lạnh lẽo.

[Kết thúc hồi tưởng]

Anh có cảm giác gì đó đối với Hebe, nhưng anh không biết rằng anh có nên tin tưởng cô hay không. Bởi vì Rainie, trong tim anh luôn có một rào cản, anh sợ rằng một khi anh trao trọn trái tim của anh cho Hebe, cô sẽ rời bỏ anh, như những gì Rainie đã làm trước đây. Anh từ từ kéo chăn và di chuyển khỏi giường, thận trọng để không đánh thức Hebe. Nhưng Hebe vẫn thức giấc vì cử động của anh.

Đôi mắt cô từ từ mở ra trong khi cô khẽ thì thầm, "Ah Bu...?"

Anh cảm thấy trái tim anh lỗi nhịp, nhưng vẫn đặt vẻ ngoài lên gương mặt và quay lại nhìn cô với đôi mắt ẩn chứa những cảm xúc bên trong, "Chuyện gì?"

"Có... có phải anh đang nổi giận với em không?" Cô nói, cùng những giọt nước mắt đang chực chờ khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đó. Anh thầm nguyền rủa đôi mắt của anh đã phản bội anh, trong khi hướng về phía cô với anh nhìn chất chứa chút gì đó thương cảm.

"Uhm... không có gì. Hãy rửa mặt và đi xuống ăn sáng thôi." Anh nói nhanh, tránh nhìn thẳng vào mắt cô và chậm chạp, anh bồng cô giống như khi chú rể bồng cô dâu, và nhẹ nhàng đặt cô vào chiếc xe lăn, đẩy cô về phía phòng tắm rộng lớn, "Gọi anh nếu có chuyện gì xảy ra." Anh nói, và bước đi, nhận ra rằng câu nói đó là một sai lầm.

~~

"Ya Lun, sáng nay mẹ sẽ đáp máy bay đi Mỹ." Bà Yan nói giữa bữa ăn.

"Huh?" Aaron cảm thấy ngạc nhiên vì mẹ anh chưa bao giờ điều cập đến chuyện này trước đây.

Hebe cũng ngạc nhiên không kém, "Dì à, tại sao vậy?"

Bà nở một nụ cười yếu ớt, "Well, cả hai đứa vừa mới kết hôn và ta cũng không muốn làm phiền cả hai quá nhiều. Vả lại, ta cũng muốn đi xa và nghỉ ngơi một thời gian. Đừng quá lo lắng cho ta. Hãy tận hưởng khoảng trời riêng của cả hai đi."

"Ma..."

Bà Yan nghiêm nghị nhìn Aaron, "Shush, Ya Lun. Con đã người đàn ông trưởng thành rồi, và ta muốn con chăm sóc Hebe. Con bé là một cô gái tốt." Bà thì thầm với Aaron, đảm bào rằng Hebe sẽ không nghe thấy, "Hãy tin Ma, con bé hoàn toàn không hề giống Rainie. Ta có thể nói điều đó."

Bằng cách nào đó, một cảm giác an tâm xuất hiện trong trái tim của Aaron. Rốt cuộc mẹ của anh cũng là người có thể nói được tính cách người khác một cách dễ dàng. Khi Aaron vẫn còn quen Rainie, bà Yan không hề thích Rainie ngay từ lần đầu tiên cô đến chơi.

Bà đặt tay lên tay Hebe, "Đừng lo Hebe, thay mặt Ya Lun ta đảm bảo với con rằng nó sẽ chăm sóc tốt cho con."

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả Ya Lun. Con sẽ chăm sóc cho Hebe phải không?" Bà Yan thúc giục Aaron nhận lời.

Aaron gật nhẹ đầu và nhìn qua hướng khác, "Mm."

Hebe cảm thấy mơ hồ. Có lúc anh rất tốt với cô, và chăm sóc cô, khiến cô cảm thấy cô đã biết anh từ nhiều triệu năm trước và anh rất hiểu cô. Nhưng bây giờ anh lại trở nên lạnh lùng với cô, đôi mắt lạnh lùng của anh nói với cô rằng anh không muốn nhìn thấy cô, và anh thật sự cảm thấy cô là một kẻ quấy rầy.

Cô sợ, cô sợ rằng Ah Bu, người thật sự dỗ cô vào giấc ngủ tối hôm đó đã biến mất, mãi mãi.

...

Chapter 4: ÂN HẬN

Cô đưa mắt nhìn xung quanh trong sự lo lắng, bà Yan cũng đã đi. Aaron đâu rồi? Cô không nhìn thấy anh. Anh đã đi đâu chứ? Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh trong khi cô lăn chiếc xe lăn qua hành lang rộng lớn, anh đã bỏ rơi cô rồi sao? Sự lo lắng, sợ hãi tràn ngập trái tim cô. Cô sợ rằng Aaron sẽ từ từ rời bỏ cô, như mẹ cô và bà Yan đã làm. Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng, du dương mang âm hưởng của một nỗi buồn vang lên. Bản nhạc nghe thật buồn, Hebe nhắm mắt lại, lắng nghe bản nhạc thật kỹ cho đến khi cô quyết định tìm ra người chơi bản nhạc. Thần kỳ, cô nhìn thấy bản thân đang ở trước một cánh cửa kéo to lớn màu trắng. Cô vươn đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra đẩy cánh cửa một cách nhẹ nhàng và đi vào trong. Khi cánh cửa được mở ra, bản nhạc có thể được nghe rõ ràng hơn. Căn phòng này được cách âm, sau đó cô nhẹ nhàng kéo cánh cửa lại, không muốn làm phiền người đang chơi giai điệu tuyệt vời này.

Chậm rãi, cô đẩy bản thân vòng quanh căn phòng to lớn, tráng lệ cho đến khi cô đi đến một cây đàn piano to lớn màu đen, nơi cô thậm chí có thể thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Và rồi nó hiện ra cho cô thấy phía sau của người đang chơi bản nhạc là Ah Bu.

"Ah B... Bu?" Cô lắp bắp, lo sợ rằng Aaron vẫn đang lảng tránh cô.

Giai điệu du dương đó lập tức dừng lại, với tấm lưng của anh hướng về cô, "Tại sao em vào đây?" Một điều gì đó lạnh lùng ẩn chứa trong giọng nói của anh.

Cô lăn bản thân đến bên cạnh anh và mỉm cười, cố gắng làm giảm đi sự căng thẳng và lo âu giữa cả hai. Ngay khi nhìn thấy đôi mắt chan chứa tình cảm của anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm như thể Aaron trước đây đã trở lại, tuy điều đó không phải hoàn toàn như vậy. Nắm tay của anh nắm chặt lại và có vẻ như anh muốn tránh xa cô gái này càng xa càng tốt.

"Bản nhạc này do em sáng tác," cô nở nụ cười, "Hãy lắng nghe thử nhé." Rồi cô đặt những ngón tay của cô lên những phím đàn trắng và đen và bắt đầu chơi một bản nhạc đẹp nhưng mang âm hưởng buồn. Và cô cất tiếng hát.

"说你爱我变成一种问候, 不如趁早放手, 把爱坠落让满地鲜红, 说你爱我 -"

Anh đấm mạnh lên những phím đàn, cắt ngang bản nhạc đẹp đẽ, "NGỪNG LẠI!"

Sự thật là Aaron không thể chịu đựng được chuyện anh ngày càng yêu sâu đậm cô gái thánh thiện trước mặt anh. Nhưng sau tất cả những gì Rainie làm, anh không thể tin tưởng một ai. Anh không muốn cô tiếp tục chơi bản nhạc đó và khiến anh ngày càng ngày càng yêu cô sâu đậm hơn, anh không muốn đi qua nỗi đau đó một lần nữa. Cô nhìn anh trong sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, những giọt nước mắt bắt đầu hình thành.

"A... Ah Bu, chuyện gì vậy?"

Anh bồng cô và đặt cô lên chiếc giường trong căn phòng, đối diện với bức tường, một cách thô bạo và bắt đầu hôn cô, khiến cô thét lên trong sự sợ hãi cùng những giọt nước mắt tuôn rơi.

"AH BU! AH BU! ANH LÀM GÌ VẬY?" Cô thét lên trong sự sợ hãi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má trong khi cố gắng chống cự với đôi tay, vì đôi chân của cô không thể làm được gì.

Anh cố gắng cởi áo của cô, quát lên giận dữ, "Không phải cô muốn tôi sao? Không phải đó là nguyên nhân khiến cô luôn chạy đến bên tôi sao? Tôi có thể khiến cô mang thai và cô sẽ kiếm được một món tiền từ gia đình tôi? Không phải vậy sao? Không phải cô làm tất cả những điều này là vì tiền chứ không phải vì cô yêu tôi sao?"

"KHÔNG! AH BU! DỪNG LẠI! XIN HÃY DỪNG LẠI!LÀM ƠN..." Cô khóc, những giọt nước mắt chảy ra như một dòng sông bất tận trong khi cô xin anh ngừng lại. Cuối cùng, anh ngừng lại. Anh cố gắng kiểm soát bản thân. Điều đó khiến anh cảm thấy rất đau khi nhìn thấy Hebe khóc, nhưng anh không biết anh có thể tin cô được hay không. Có lẽ tất cả mọi chuyện này chỉ là diễn xuất? Không, không phải. Phải, đó chỉ là diễn xuất. Tất cả mọi chuyện khiến anh cảm thấy mơ hồ. Nhưng anh biết một điều; anh không thể để Hebe tiếp tục khóc. Cô dùng đôi tay của cô ôm lấy bản thân, những giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống và cô cố gắng tránh xa khỏi Aaron.

"Hebe..." Anh vươn tay ra, chạm lấy vai cô, nhưng cô cố gắng tránh xa khỏi tầm với của anh, nhưng điều đó chỉ là sự vô ích. "Xin lỗi... Anh không cố tình làm vậy." Đôi mắt đó của anh đã trở lại, đôi mắt tràn đầy cảm xúc và sự ấm áp đó. Sau đó anh kéo cô lại, hôn nhẹ lên trán cô, trong khi Hebe vẫn cảm thấy rung mình trong vòng tay của anh. Nhưng khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, quá khứ đau đớn đó lại hiện về. Anh đột nhiên buông Hebe ra, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, mọi cảm giác mơ hồ tràn ngập trong anh.

~~

Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu có đúng không khi anh rời khỏi nhà và để Hebe một mình ở đó? Càng suy nghĩ, anh càng cảm thấy lo lắng.

"Aaron, không phải cậu cần chăm sóc vợ cậu sao?" Calvin hỏi trong sự quan tâm.

Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và nhìn Calvin, "Uh... Mình..."

Cả ba nhìn anh kỳ lạ.

"Mình nghĩ mình cần đi về. Mình cảm thấy mệt." Anh nói, với sự an toàn của Hebe là nguyên nhân chính nhưng anh không muốn nói điều đó trước mắt các bạn của anh. Anh cầm lấy áo khoác và rời khỏi quán rượu ồn ào.

~~

"Cô chủ! Cô chủ!" Những tiếng la có thể nghe từ trên lầu. Aaron nhanh chóng chạy lên xem chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ nhìn thấy hai người hầu đang la lên, gọi Hebe ra khỏi phòng tắm. Anh nắm lấy vai họ, hỏi chuyện gì xảy ra.

"CHUYỆN GÌ XẢY RA VỚI HEBE?"

Họ lắc đầu, "Cô chủ đi vào phòng tắm lâu rồi và chúng tôi không thể nào đưa cô ấy ra ngoài được. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã ngất xỉu!"

"ĐI LẤY CHÌA KHÓA DỰ PHÒNG ĐI!" Hai người hầu nhanh chóng chạy đi tìm chìa khóa dự phòng của phòng tắm. Aaron ngày càng lo lắng và cố gắng phá cửa trong sự tuyệt vọng nhưng tất cả chỉ là vô ích. "HEBE!" Anh la lên, mong rằng cô không sao. Và anh lấy ra một đồng xu và loay hoay với ổ khóa. Cuối cùng với một tiếng click, anh mở cánh cửa ra và chạy vào trong, nhìn thấy một người không một mảnh vải che thân nằm bất động trên sàn nhà.

"HEBE!" Anh cầm lấy khăn quấn quanh người cô, ẵm cô đặt lên giường.

Không có chuyện gì xảy ra với Hebe. Nếu bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.

...

Chapter 5: NGHI NGỜ

(BGM: "Wei Ni Cun Zai" by Fahrenheit)

Đôi mắt của cô yếu ớt mở ra, nhìn xung quanh. Cô cảm thấy một cơn đau nhẹ nhưng rất rõ ràng trên đầu.

"Ouch." Cô thì thầm trong khi đưa tay ra, sờ phía sau đầu. Cô đang ở đâu? Oh! Cô đang ở trong gia đình Yan. Đây là phòng ngủ của họ. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng và nhìn thấy Aaron, anh ngồi ngủ bên cạnh cô và nắm chặt lấy tay cô. Những ký ức về Aaron hiện về, và cô có ý nghĩ rút tay khỏi anh, nhưng chần chừ; cô biết Aaron không hề có ý định làm cô sợ. Cô nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, cô chắc hẳn đã ngủ rất lâu. Cô di chuyển bàn tay, cố gắng thoát khỏi cái nắm tay chặt của Aaron. Nhưng trước khi cô có thể rút ra, tay của Aaron ngày càng nắm chặt hơn và anh thức dậy.

Anh lấy tay dụi mắt và nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy cảm xúc của anh, "Em thức dậy rồi à? Em có cảm thấy khỏe không?"

Cô ngoảnh mặt qua hướng khác và nước mắt bắt đầu rơi xuống má cô; cô nghĩ đến chuyện anh làm trước đó. Aaron nhìn thấy giọt nước mắt đó và cảm thấy ân hận, anh ước rằng anh có thể ôm chặt lấy cô và nói cho cô biết cảm giác của anh đối với cô. Nhưng chắc chắn bây giờ cô sẽ cám thấy chán ghét và ghê tởm anh.

"Anh biết, em rất ghét và ghê tởm anh. Nhưng anh thật sự không có ý đó, Hebe. Anh thật sự không có. Anh chỉ sợ. Anh chỉ sợ... sợ rằng anh sẽ yêu em." Anh gửi một cái nhìn mong đợi về phía cô, "Anh là một kẻ hèn nhát, anh sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa. Nhưng anh nghĩ ... anh thích em."

Anh đã nói ra những điều anh không dự định nói. Tuy nhiên điều đó đã có hiệu quả. Hebe quay qua nhìn vào mắt anh, "Ah Bu... Em không ghét anh. Em..."

Anh đặt ngón tay lên miệng cô, khiến cô im lặng. Và rồi anh đặt đôi môi ấm áp của anh lên đôi môi của cô.

Im lặng...

Họ tách khỏi nụ hôn, Hebe thẹn thùng. Anh nâng gương mặt cô và nhìn cô.

"Hebe, em có tin anh không?"

Cô gật đầu và anh kéo cô vào vòng tay của anh. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô trong khi cô dựa vào ngực anh. Lần đầu tiên sau sự ra đi của mẹ cô, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc.

~~

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới trước khi gửi đến anh một cái nhíu mày.

"AH BU! Bây giờ chúng ta ĐI CHƠI, chứ không phải GẶP GỠ ĐỐI TÁC. Anh có thể không mặc bộ suit đó không?" Cô bĩu môi. Anh nhìn bản thân.

"Tại sao? Anh nghĩ anh trông ổn mà."

"Nếu anh không thay đồ, em sẽ không đi." Cô đe dọa, bắt đầu lăn đi.

"Okay okay!"

Khi Aaron bước ra khỏi phòng lần nữa, mặc một chiếc áo thun tay ngắn màu trắng bên ngoài cùng một chiếc áo thun tay dài cổ tròn màu đỏ bên trong và dây đeo lưng màu đen, Hebe mỉm cười vui vẻ trong khi vỗ tay trong sự hân hoan.

"Bây giờ anh trông tốt hơn nhiều! Đi thôi!"

Nhìn thấy nụ cười của cô khiến anh mỉm cười. Sau đó anh đẩy cô ra ngoài.

Hôm đó họ trải qua một ngày nhưng bao cặp đôi khác, đi đến công viên giải trí và chơi ở đó cả ngày. Khi màn đêm buông xuống Hebe đòi đi đến tòa lâu đài nơi tỏa sáng trong bóng đêm với muôn vàn sắc màu rực rỡ.

"AH BU! ANH CÓ THẤY KHÔNG? NÓ THẬT ĐẸP."

"Mm."

Anh nhìn chằm chằm vào cô, trong khi cô đang mải mê ngắm nhìn tòa lâu đài trong sự say mê, hứng thú. Anh nở một nụ cười với bản thân và quay lại, từ từ nắm lấy tay cô và đan những ngón tay của cả hai vào nhau. Cô quay lại nhìn anh, và nhìn tay của họ, cười khúc khích và quay lại, cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ, không phải vì tòa lâu đài mà vì tay của họ. Aaron mỉm cười trước sự đáng yêu của cô và lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là tình yêu, một cảm giác hoàn toàn khác biệt khi anh ở bên Rainie.

Vậy, Hebe là tình yêu thật sự của anh.

Tối hôm đó khi họ về nhà và Aaron hôn nhẹ lên đầu cô trước khi ngủ, Hebe co lại vì đau. Khi anh kiểm tra vết thương trên đầu cô, vết bầm khi cô ngất xỉu trong phòng tắm vào tháng trước vẫn còn đó.

Một sự nghi ngờ dấy lên trong đầu anh, anh nói với Hebe không có gì cả và dỗ cô vào giấc ngủ, nói với cô ngày mai anh sẽ đưa cô đi bác sỹ. Còn anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng vết bầm đó không...

Aaron cố gắng tống những ý nghĩ đó ra khỏi đầu anh trong khi thuyết phục bản thân, trong im lặng, "Không thể là bệnh bạch cầu, Aaron Yan, mau đi ngủ thôi. KHÔNG PHẢI là bệnh bạch cầu."

...

Chapter 6: PREGNANCY

(BGM: "Tiamo" by Fahrenheit)

"Ah Bu... Hãy coi như đó là món quà cuối cùng dành cho em, được không?" Cô nhìn anh âu yếm, muốn nói với anh cô yêu anh bao nhiêu, muốn ở bên cạnh anh như thế nào. Chất chứa trong đôi mắt anh không có gì ngoài nỗi đau và sự sợ hãi. Với những giọt nước mắt đã rơi, đôi long mày đan lại, anh nhìn cô, muốn nói với cô anh không cần gì, không cần gì hết, mà chỉ cô thôi.

Hít một hơi thật sâu, "Không, Hebe. Em sẽ không sao, sẽ không có gì xảy ra cho em. Và em không nghe bác sĩ nói gì sao? Điều đó rất nguy hiểm cho em. Anh chỉ cần em ở đây với anh..."

"Nhưng... Ah Bu. Em muốn để lại cho anh vật gì đó để gợi nhớ về tình yêu của chúng ta, về em, và về chúng ta, kh... khi... khi em ra đi."

"HEBE! EM SẼ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ. ANH SẼ TÌM MỌI CÁCH ĐỂ CỨU EM, ĐƯỢC CHỨ?"

Những giọt nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cô, cô ôm chặt lấy anh, "Em hiểu rõ bản thân em hơn ai hết, Ah Bu... Hãy nghĩ đến đứa trẻ là đại diện cho tình yêu của chúng ta. Nó sẽ đem đến cho anh niềm vui, niềm hạnh phúc, những thứ mà không còn bao lâu em sẽ không bao giờ đem đến cho anh được nữa. Đứa trẻ sẽ là của chúng ta, mãi mãi của chúng ta."

"Anh..."

"Ah Bu..." Anh nhìn vào đôi mắt van nài của cô và ôm chặt cô. Anh biết. Cô biết. Cả hai đều biết rằng cô chỉ có thể sống thêm được khoảng một năm nữa, và cô không tìm được người hiến tủy để thực hiện ca phẫu thuật, tất cả chỉ có như vậy. Tất cả những gì cô muốn là một người ở bên cạnh Aaron thay cô và yêu thương anh như cô. "Ah Bu... Hãy coi như đó là món quà cuối cùng dành cho em, xin anh..."

Nghĩ đến đó, anh cảm thấy tim mình đau nhói, nhưng anh muốn cô được sống vui vẻ, cùng anh, ít nhất là trong một năm cuối cùng này. Chậm chạp, đau đớn, anh gật đầu. Cô nở một nụ cười, cùng hai hàng nước mắt vẫn đang chảy dài.

Gối đầu lên vai anh, cô thì thầm dịu dàng vào tai anh, "Em yêu anh, Ah Bu."

Mỉm cười, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, "Anh cũng yêu em."

Rồi anh từ từ di chuyển đến khóe mắt của cô, nơi những giọt nước mắt đang chảy dài và hôn lên đó nhẹ nhàng, sau đó di chuyển xuống mũi, và dừng lại tại môi của cô. Anh hôn cô nồng nàn trong khi những giọt nước mắt cũng cùng nhau chảy xuống má họ trong khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn đau khổ này. Anh nhẹ nhàng bồng cô khỏi chiếc xe lăn và đặt cô lên giường. Và anh từ từ cởi từng chiếc nút áo của cô...

Nhưng anh đột nhiên ngừng lại, nhìn cô và lắc đầu, "Không, Hebe. Anh sẽ tìm mọi cách để chữa lành bệnh cho em. Đừng." Đối với hai người yêu nhau sâu đậm, "chuyện đó" là một điều gì đó ngọt ngào; nó không phải là điều gì đó kinh tởm và đáng ghét, mà ngược lại thanh khiết và đẹp đẽ. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác, anh biết rõ rằng nếu cô thật sự mang thai, cô nhất định sẽ không bỏ đứa bé, và trong quá trình chuyển dạ, căn bệnh bạch cầu sẽ khiến cô mất một lượng máu rất lớn, và anh không muốn cô có chuyện, anh không muốn mất cô.

"Ah Bu... Em muốn con của chúng ta..." Cô nhìn sâu vào mắt anh, ẩn chứa trong đó là nỗi sợ cả hãi anh và cô không thể ở cùng nhau cho đến chặng cuối của con đường, và niềm hy vọng cô sẽ có một ai đó thay thế cô và chăm sóc anh. Biết rằng anh sẽ ngừng lại, cô kéo anh lại gần và ấn môi cô lên môi anh, rồi nhắm mắt lại và ôm anh chặt đến mức cô có thể. Và anh cũng nhượng bộ.

~~

"AH BU!" Hebe mỉm cười và lăn ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Aaron, người đang làm việc trên máy vi tính. Cô vẫy que thử thai trước mặt anh và mỉm cười hạnh phúc.

Anh cảm thấy buồn và hạnh phúc cùng một lúc, anh biết rằng Hebe sẽ rời xa anh; điều này là chắc chắn. Hebe có thai. Anh nhìn Hebe - người đang mỉm cười hạnh phúc với anh, vừa ôm lấy anh vừa vỗ tay lên bụng mình, "nói chuyện" với đứa bé. Anh nở một nụ cười yếu ớt và ôm lấy cô thật chặt, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không còn cơ hội ôm cô như hôm nay.

Hebe ngẩng lên nhìn anh, bĩu môi, "Bu Bu, anh không vui!"

"Không phải." Anh nở một nụ cười nhẹ.

Cái bĩu môi dễ thương của Hebe biến mất và cô nhìn anh, "Ah Bu, hãy nhớ rằng đây là con của chúng ta. Và nó cũng là một phần của em."

Và môi của họ đan vào nhau, cùng nhau nếm trải mùi vị của niềm vui sướng, hạnh phúc của một gia đình ba người, Aaron, Hebe và em bé đang hình thành bên trong Hebe. Nhưng bên trong trái tim Aaron, vẫn phảng phất một nỗi buồn và sự sợ hãi.

...

Chapter 7: CHƯƠNG CUỐI

(BGM: "Xing Guang" by S.H.E)

Những bước chân trộn lẫn.

Những tiếng giày kéo lê.

Những tiếng cười hồn nhiên.

Những tiếng banh ồn ào.

Tất cả những âm thanh đó vang vọng từ sân bóng rổ gần nhà anh ta.

"Papa! Papa! Ở đây, ở đây!" Một giọng nói ngọt ngào, ngây thơ có thể nghe thấy.

"KHÔNG PAPA! Ở ĐÂY! Con muốn trái banh!" Một giọng nói khác vang lên. Anh mỉm cười nhìn hai đứa trẻ nhỏ đứng tại hai đầu sân, hỏi xin trái banh. "KHÔNG, EM VỪA CÓ TRÁI BANH RỒI! BÂY GIỜ ĐẾN LƯỢT CHỊ! ĐẾN LƯỢT CHỊ!" Đứa bé gái quát đứa bé trai.

Đứa bé trai bật khóc, chạy đến bên ba mình, phía sau là bé gái theo sau, "Papa! Xiao Bi Jie Jie dữ quá! "

Xiao Bi vùi mặt vào ngực Aaron, "PAPA! CON MUỐN TRÁI BANH!" Cả hai đứa trẻ khóc lóc ầm ỹ, giật mạnh áo của Aaron.

Anh nhìn chúng trong sự tuyệt vọng, nếu Hebe ở đây có lẽ hai tên tiểu quỷ này sẽ trở thành hai thiên thần ngoan ngoãn. Anh cố gắng nghĩ, nếu có mặt ở đây, Hebe sẽ làm gì? Và anh lấy một hơi thật sâu, "ĐƯỢC RỒI CẢ HAI IM LẶNG ĐI!" Anh quát.

Hai tên tiểu quỷ lập tức tắt ngay "vòi nước" của mình và nhìn anh với đôi mắt đẫm nước, và sợ khi nghe anh quát. Nhận ra cả hai đang sợ hãi, anh thở dài, quỳ xuống và nắm lấy tay chúng. Rồi anh quay sang Xiao Bi, "Bi Bi, hãy nhớ con là chị, cho nên đôi lúc con phải nhường cho em chơi nữa, có được không?" Xiao Bi gật đầu, và anh quay sang cậu bé, "Xiao Bu, con cũng phải nhường cho chị con chơi nữa, con không thể nào ích kỷ và giữ trái banh cho riêng mình, được không?" Xiao Bi gật đầu. Aaron mỉm cười, "Cả hai đúng là con ngoan của papa!", và tặng lên má mỗi đứa trẻ một nụ hôn.

Vừa lúc đó cánh cổng sân bật mở, "Xiao Bi, Xiao Bu, các con lại làm cho papa giận nữa à?"

Aaron quay lại và mỉm cười trong khi hai đứa trẻ chạy về phía cổng, "MAMA MAMA!"

"Xiao Bi, Xiao Bu, xin lỗi mama đến trễ!" Cô ôm lấy chúng, "Hôm nay papa đã hôn các con chưa?"

Cả hai đứa trẻ gật đầu. Cô ngẩng lên nhìn anh, "Vậy còn của em?" Cô chỉ về má mình. Anh cười khúc khích, bước đến gần cô và đặt lên môi cô một nụ hôn.

"Của em là ở đây."

Vào giây phút đó anh cảm thấy hạnh phúc. Anh nhìn hai đứa trẻ, nghĩ rằng, nếu anh và Hebe không có hai tên tiểu quỷ này thì Hebe sẽ không có cơ hội được ghép tủy. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không thể ở bên cạnh họ lúc này, trên đôi chân của cô.

"Yan Bi!"

"DẠ!" Xiao Bi đứng thẳng người lên.

"Yan Bu!"

"DẠ!" Xiao Bu cũng đứng thẳng người lên, bên cạnh chị mình.

"Đi thôi!" Cả gia đình hạnh phúc hướng về phía cổng, cùng những tiếng cười khúc khích vang lên.

Họ ở đó, và sẽ cùng nhau tồn tại, mãi mãi.

~~

THE END

--------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro