Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đã xem đoạn phỏng vấn Hoành Hoành ngày 8/11 khi em tham dự sự kiện Liên Minh Anh Hùng Chạy Bộ Chậm do ForEver@fb vietsub chưa? Nếu chưa thì xem đi nhé, em siêu manh siêu cute siêu đáng yêu luôn.

Chưa xem thì xem sau cũng không sao, quan trọng là, trong cuộc phỏng vấn này, khi được hỏi theo em, "Anh hùng là gì?". Em đã trả lời "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai", tức là Một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Đoản văn dưới đây một phần là fic, nhưng tớ nghĩ cũng một phần là bạn tác giả muốn mượn suy nghĩ của Thiên Tỉ để nói lên suy nghĩ của mình sau khi xem những hình ảnh của em ngày hôm đó, thật sự rất cảm động :'(

***

Author: originallove@lofter

"Thiên Tỉ, cuộc phỏng vấn hôm mùng 8 đó, cậu nói muốn xem phải không? Địa chỉ cho cậu này http://t. Vn/R7rhBxB"

Sau khi xem xong Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu sao vành mắt nhòe đi.

Thứ sáu đêm đó, như mọi tuần cậu đáp máy bay đến Trùng Khánh.

Lưu Chí Hoành sáng ngày hôm sau có hoạt động, Thiên Tỉ vốn là muốn cho cậu ta về nhà sớm, nghỉ ngơi thật tốt một tối.

Nhưng Lưu Chí Hoành còn là quyết định lưu ở công ty bồi Thiên Tỉ.

Vì để cho Lưu Chí Hoành giữ gìn tinh thần, hai người mặc dù có một bụng lời muốn nói, cũng còn là nghỉ ngơi sớm.

Sáng sớm hôm sau lúc Lưu Chí Hoành rời giường, Thiên Tỉ cũng tỉnh.

"Thiên Tỉ, tớ đánh thức cậu?"

"Không có" chỉ là cậu vừa ra khỏi phạm vi thế lực của tớ thần kinh tự kéo còi báo động.

"Cậu ngủ tiếp đi, bây giờ còn sớm, tớ có khi buổi chiều mới có thể trở về."

"Ừ, mắt cậu sưng vậy, chưa tỉnh ngủ sao?"

Lưu Chí Hoành ngáp "Tỉnh ngủ, chắc tối hôm qua uống nước nhiều rồi, ha ha."

"Mau xoa một chút. . ."

"Ừ, Thiên Tỉ, tớ không còn kịp rồi, đi trước, cậu ngủ tiếp một chút đi, ngày hôm qua muộn như vậy mới đến."

Vừa nói vừa nhảy trái nhảy phải liền xông ra ngoài, còn gọi to "Tiểu Mã ca, chờ em với. . ."

"Ai, hành động càng ngày càng giống khỉ?" (A/N: A, cậu hỏi ai a?)

Kỳ thực mấy ngày nay cũng xem thật nhiều hình ảnh hoạt động hôm mùng 8 của Lưu Chí Hoành,

Các fan,

Ánh mắt cười híp lại, má lúm đồng tiền hãm sâu, ở dưới sân khấu lo lắng trạc ngón tay mình,

Quá mức dễ thương

Thật khiến cho người khác muốn ôm vào trong lòng, hảo hảo bảo hộ.

Thế nhưng sẽ lại như đại hiệp ôm quyền, như lãnh đạo thị sát vẫy tay

Giống như nhìn thấy chuyến lưu diễn mười năm sau

"Tạ ơn đại gia rút dao tương trợ, đều là người trong giang hồ, không cần đa lễ." Lưu thiếu hiệp ôm quyền nói.

Trong cuộc phỏng vấn Lưu Chí Hoành ngây ngô cười, như đi học trả lời câu hỏi, vừa nghiêm túc vừa dí dỏm.

Nhìn một Lưu Chí Hoành vừa dũng cảm vừa không khỏi cô đơn như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ lại sau khi nhóm Phi Huyễn Thiếu Niên giải tán, lúc mình còn chưa vào TF Boys, một người vẫn ở chỗ cũ mơ ước trên đường đi lại, tựa như chính mình đã từng nói, nếu như không gặp Tiểu Khải và Nguyên Nguyên, sẽ vẫn một mình đi tiếp, thế nhưng sẽ thật cô đơn, thật gian nan.

Cậu ta nói cậu ta muốn một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng cái muốn khóc.

Tất cả mọi người nói ba người chúng ta đã chịu đựng quá nhiều rồi.

Nhưng Lưu Chí Hoành cũng còn nhỏ, cậu ta đơn thương độc mã một người tiến lên phía trước

Cậu ta trực tiếp đối mặt, thời gian sắp tới còn muốn đối mặt tuyệt đối không ít hơn chúng ta.

Gặp phải vấn đề tự mình không biết trả lời như thế nào, hoặc là không muốn nói

Còn có thể trông cậy vào Tiểu Khải và Vương Nguyên

Nhưng Lưu Chí Hoành không có ai để dựa vào

Hết thảy cậu ta đều chỉ có thể một người dũng cảm đối mặt, đối mặt lo lắng, đối mặt bỡ ngỡ, đối mặt không biết,

"Dù sao đối với em mà nói nói hiện tại muốn hát tốt, nhảy tốt nhất định phải cần có độ giữ hơi tốt, mà muốn giữ hơi tốt nhất định phải chạy bộ rèn luyện thân thể, cho nên nói em rất thích chạy bộ."

Vẫn an tĩnh mà ngượng ngùng

Lại thật sự có chăm chú nghĩ tới con đường mình chọn nên như thế nào đi tiếp

Khẩn trương mà vừa cẩn trọng

Chỉ có khi nhắc tới bạn bè quen thuộc thì mới có thể trầm tĩnh lại

Thực sự đau lòng

Lặng lẽ bảo vệ, kỳ thực chỉ là một cách nói khác của bất lực.

"Thiên Tỉ, cậu xem xong rồi sao? Tớ biểu hiện thế nào?"

Lưu Chí Hoành vừa gửi tin nhắn tới.

Dịch Dương Thiên Tỉ nỗ lực bình phục một chút hô hấp "Biểu hiện rất tuyệt! Thực sự! Trả lời vấn đề lưu loát như vậy, lợi hại hơn tớ."

"Thật vậy không? Ha ha, nào có, cậu lợi hại a. Cậu là không nói thì thôi, nói một câu thì ai cũng phải kinh ngạc." (bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân)

"Ha ha, câu thành ngữ lần này cậu học không sai đâu"

". . ."

"Lưu Chí Hoành, một mình có sợ không?"

"A?"

"Một mình cậu tham gia hoạt động, nhìn bên dưới đông nghịt người, trường thương đoản pháo, bị hỏi đủ loại câu hỏi, cậu có sợ không?"

"Tớ sẽ không sợ." Ừ, rất kiên định. Ngay cả ngừng lại cũng không có, Hoành Hoành nhà ta chính là lợi hại.

"Tuy rằng tớ có thể biểu hiện không hoàn hảo, thế nhưng không sao, tớ sẽ cố gắng tiến bộ thêm từng chút một." Nói câu này Lưu Chí Hoành nhất định là ôn nhu cười cùng ánh mắt lấp lánh. Giống như ở lúc phỏng vấn nói về tương lai ba người.

"Cậu rất giỏi, Lưu Chí Hoành, nếu như tớ một mình, tớ nhất định không có dũng khí."

"Thiên Tỉ, kỳ thực ba người các cậu rất may mắn, dù gặp phải chuyện gì, các cậu có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng đi mấy chục năm, một lần mười năm cũng không đủ, các cậu phải cố gắng lên, bất quá tớ không ước ao như các cậu đâu, tớ nhưng là phải. . ."

"Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông."

"Cậu biết câu nói tớ nhắc đến?"

"Bởi vì tớ lợi hại. . ." Bởi vì tớ có cậu ở trong lòng. Cậu sẽ không một mình, cậu có tớ. Có anh em, một mình mệt mỏi, thì tới tìm chúng tớ, chúng tớ vẫn luôn ở đây.

---

A/N:

Ngày đó nhìn Hoành Hoành một mình ở trên võ đài khẩn trương ngượng ngùng

 

Một người ở phía trước bước đi như bay

 

Lúc đó chỉ cảm thấy nhìn thấy cậu ấy rất vui vẻ

 

Trở về ngẫm lại thực sự rất yêu thương

 

Đứa trẻ mềm mại nhỏ bé như vậy

 

Thế giới nhất định chớ làm tổn thương cậu ấy

 

Phải giúp cậu ấy lớn lên thật tốt

 

Trưởng thành một nam tử hán

 

Có rộng vai

 

Cũng vẫn như cũ ôn nhuận ánh dương quang

 

~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro