Chap 2: Domestic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xiao đảm nhận rất nhiều thứ. Hắn là người bảo vệ của Liyue, hắn là một tiên nhân, hắn là một dạ xoa, nhưng quan trọng nhất, hắn là người yêu của Venti. Xiao biết mình sẽ không phải là người bạn trai tốt nhất. Hắn vẫn còn khế ước bảo vệ Liyue, hắn vẫn chưa được tự do, thế nhưng anh lại yêu vị thần của tự do. Đã rất nhiều lần Xiao suy nghĩ và tự hỏi bản thân mình. Về việc làm thế nào mà hắn không bao giờ được tự do, và con người có niềm tin vô cùng sâu sắc vào tự do lại là người rơi vào lưới tình của hắn.

Nhưng mà những điều đó không quá quan trọng, phải không? Xiao đã luôn để những điều đó ra phía sau và cố gắng không nghĩ đến chúng. Hắn là một người bạn trai tốt, phải không? Hắn tốt với venti, phải không? Sự nghi ngờ của Xiao đã bắt kịp anh thêm một lần nữa. Hắn không thể hiện nó với bất kỳ ai, thậm chí là Venti, cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm mà hắn sẽ không thể trở lại nếu không có những khúc nhạc của Venti. Là như vậy đấy. Xiao cảm thấy như thể hắn đang sử dụng Venti với thứ âm nhạc của em để cứu chính hắn ra khỏi nghiệp chướng một cách ích kỷ.

Xiao không thích trở nên quá phụ thuộc vào người khác. Kể cả khi Venti nói với hắn rằng điều đó hoàn toàn ổn, hắn vẫn không muốn phụ thuộc vào em. Có thể trông cậy vào em, nhưng không được dựa dẫm. Có thể, hắn có thể làm một số điều cho Venti như cách mà em làm cho hắn. Hắn có thể tự đưa mình vào giấc ngủ, nhưng Venti lại làm điều đó thường xuyên. Xiao thở dài. Tất cả những thứ mà Venti làm cho hắn, hắn đều đã làm cho chính mình. Hắn cảm thấy như mình không thể làm bất cứ điều gì cho em.

Hắn biết Venti sẽ đến thăm tối nay, vì vậy có thể việc mang cho em xem một số thứ từ bến cảng Liyue sẽ cho em thấy một chút về nơi mà mà Xiao vẫn luôn ở đó. Khi cả hai cùng uống, đó sẽ luôn là món rượu bồ công anh mà venti mang đến từ Mondstadt. Mondstadt sao... hắn đã không đến đó được bao lâu rồi. Có lẽ hắn có thể đến thăm anh ta, trong đêm nay thôi. Xiao luôn lo lắng khi rời khỏi vị trí của mình ở Liyue vì khế ước, và hắn có thể sẽ thất bại sau ngần ấy năm. Người đó có thể chọn một ngày hắn đi vắng.

Nhưng người đó sẽ không bao giờ làm điều đó khi hắn ngủ, hắn biết điều đó. Và Nhà Lữ Hành vẫn đang ở Liyue vì vẫn chưa đến được điểm dừng tiếp theo trong cuộc hành trình. Tiên nhân thở dài khi đi đến bến cảng. Hầu hết mọi người đều biết hắn là ai, nhưng hắn vẫn trả tiền bằng mora. Khi ghé qua chỗ của những người bán hàng, hắn chọn lấy những thứ mà mình nên tặng cho Venti, chẳng hạn như một chai rượu vang và một vài bông hoa. Chúng không phải là những thứ quen thuộc với em, nhưng chúng là những thứ có thể giới thiệu về văn hóa của Liyue với Venti nhiều hơn một chút.

Xiao chi trả cho những thứ đó bằng số tiền mà hắn đã thu thập được trong suốt nhiều năm. Hắn không đi làm, vì vậy hắn thường nhận được chúng từ những người cảm ơn hắn hoặc những gì anh ta tìm thấy và cuối cùng không tìm thấy chủ nhân của chúng. Hắn giữ chúng bên mình khi quan sát xung quanh nhiều hơn một chút để tìm những thứ mà người kia muốn. Hắn ghét phải thừa nhận rằng hắn sẽ hiếm khi xuống đây nữa trừ khi hắn cần.

Khi mặt trời bắt đầu lặn ở phía chân trời của bến cảng, Xiao tiến về modstadt. Hắn có thể dễ dàng đến đó bằng cách dịch chuyển tức thời, như cách mà hắn đã làm để đến được ngoại ô thành phố. Venti từng nói với hắn rằng em thường chơi đàn phần lớn thời gian trong ngày để kiếm một số tiền và sau đó tiêu xài hết trong quán rượu, ngay cả khi hắn định đi thăm em. Rất có thể hắn sẽ tìm thấy em ở quán rượu hoặc em sẽ đang chơi đàn ở dướ bức tượng của mình. Hắn bước chân vào những con phố xa lạ của thành Mondstadt. Nếu hắn nhớ không lầm, quán rượu nằm đâu đó ở phía đông của Mondstadt. Hắn đã đúng khi bước chân trên con đường trong trí nhớ của mình.

Khi hắn bắt đầu đi từ cổng vào tới quán rượu, hắn rõ ràng đã bị nhìn chằm chằm vì trang phục khác biệt với họ, loại trang phục chỉ đến từ Liyue. Khi hắn bước vào quán rượu, bên trong đã có những  tiếng la hét ầm ĩ. Xiao bước đến chỗ thiếu niên đang la mắng người phục vụ vì đã lừa đảo mình.

-Không thể nào! Số tiền tôi uống trong một đêm thường chỉ là là 2000 mora và anh đang cố tính là 4000. Đó là gấp đôi giá rồi! - Khi hai người đang cãi nhau, Xiao thở dài, rút ​​ra một ít mora trước khi đặt lên bàn và nắm lấy tay Venti, kéo em ra khỏi quán rượu. Nhà thơ vừa ngạc nhiên khi biết Xiao đang ở đây, và vừa vẫn còn tức giận khi hắn cố gắng tách em ra khỏi người kia.

Khi cả hai đã dừng lại, Venti cất tiếng. 

-Xin lỗi cậu về điều đó, ehe. Cậu đang làm gì ở đây thế? Tôi đã định sẽ đến thăm cậu vào tối nay. - Vị thần hỏi Dạ Xoa. Hắn chỉ tay về phía cổng trước, đề nghị họ đến một nơi riêng tư hơn. Venti mỉm cười khi nắm lấy tay Xiao và kéo hắn đi. Ngay lập tức, họ đã ở trên cái cây ở Phong Khởi Địa bên ngoài thành Mondstadt. Xiao nắm lấy chai rượu trước tiên rồi đưa nó cho nhà thơ.

-Tôi muốn có một sự thay đổi trong cách chúng ta làm mọi thứ. Tôi chỉ ... cảm thấy như thể tôi phụ thuộc rất nhiều vào ngài, và tôi ghét điều đó. - Hắn thừa nhận khi em cầm lấy vài bông hoa hắn tặng. 

-Không phải tôi không muốn dựa vào người, chỉ là tôi không muốn phụ thuộc vào người. - Hắn nhìn đi chỗ khác như thể đang xấu hổ. Nhà thơ im lặng một lúc trước khi Xiao cảm thấy có bàn tay đặt lên cằm mình, em kéo hắn lại để hắn nhìn mình. Em hôn người trước mặt thật nhanh trước khi ngả đầu lên ngực hắn, tay cầm chai rượu.

-Cậu đã trải qua tất cả khó khăn rồi, chúng ta phải uống cùng nhau bây giờ thôi. -  Em mỉm cười, và Xiao biết rằng ít nhất Venti đã hiểu điều đó, và hắn đánh giá cao điều đó ở em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro