Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đang là mười một giờ trưa, bầu trời sáng sủa, bức tường bằng kính hoàn toàn trong suốt, cho nên những người đi ngang qua đây sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh chiến tranh gia đình, tụm năm tụm ba kéo nhau vào cùng xem náo nhiệt, hóng hớt một chút chỉ thiếu điều không cầm hạt dưa vừa cắn vừa xem thôi.

Kim MyungSoo chầm chậm hít thở, đi đến một bên nhấn nút, sau đó bức tường thủy tinh trở nên tối hẳn.

Mọi thứ bên trong đều bị che khuất, thân thể anh chợt vung lên, đem JiYeon quăng xuống đất, sau đó tức giận nói: "Đây là lần thứ mấy làm trò cười cho người khác rồi?"

Cô bĩu môi: "Ai bảo anh chả bao giờ nhớ phải ấn nút."

Anh phát điên quát: "Bởi vì lần nào cũng bị cô chọc tức muốn điên rồi nên cái gì tôi cũng không nhớ."

JiYeon tạm dừng động tác: "Được rồi, không cần ầm ĩ, hôm nay ngừng chiến."

Cô bò dậy đứng lên trên thảm, nhón chân đi đến trước mặt MyungSoo, hơi chột dạ chỉ lên gương mặt tuấn tú của anh: "Cái kia. . . . . . .Tôi giúp anh xử lý vết thương trên mặt một chút."

MyungSoo sờ sờ mặt, lúc này mới cảm thấy đau nhức, chạy đến soi gương, chỉ thấy mặt mũi của mình bầm dập, anh ném mạnh gương xuống, lại nghe một tiếng Rắc..c.. vang lên, bả vai của mình cũng bị cô làm trật khớp.

Anh dùng sức chỉnh lại mái tóc của mình, nhìn về phía JiYeon quát: "Cô tránh xa tôi ra một chút, không phải đã nói là không được đánh thật rồi sao, sao cô lại làm trái với quy tắc?"

JiYeon chu mỏ, vẻ mặt vô tội: "Người ta không cẩn thận thôi mà."

MyungSoo gần như muốn mắng chửi người: "Cô mà không cẩn thận một lần nữa, chắc tôi sẽ nằm trong nhà tang lễ mất."

JiYeon cười cười: "Anh không cần hẹp hòi như vậy." Thật ra thì cô cảm thấy một người đàn ông cao lớn như Kim MyungSoo lại bị chính mình đánh đúng là một chuyện rất thú vị, nhất là bộ dạng lúc anh bị thương thật đáng yêu nha.

Anh dùng sức chỉ về phía cô, tức giận đến mức khóe miệng run lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì, bực bội xoay người đi ra ngoài xử lý vết thương.

JiYeon le lưỡi, thở dài một hơi, bờ vai nhỏ cũng hạ xuống, sau đó tức giận gõ lên đầu mình một cái, lại như vậy rồi, rõ ràng lúc đầu là muốn tìm cách để giữ Kim MyungSoo ở lại, tự nhiên lại ầm ĩ, hơn nữa tại sao lại làm anh ấy bị thương? A a a, thật đáng ghét! JiYeon vùi mặt vào trong gấu bông, gào thét một tiếng.

Mấy phút sau, Kim MyungSoo mặt mũi bầm dập xông vào: "Park JiYeon, tôi muốn ly hôn với cô!"



Vết thương của Kim MyungSoo chưa lành thì lại bị bác Kim gọi đến.

Vì muốn chắc chắn hai vợ chồng chung sống hòa thuận, mỗi tháng bác Kim đều ghé qua cùng hai vợ chồng ăn một bữa cơm.

Nhưng hôm nay, Kim MyungSoo quyết định sẽ nói ra chuyện mình muốn ly hôn, mặc dù anh biết lần này có thể sẽ một đi không trở lại, nhưng nếu tiếp tục cuộc sống như thế này với Park JiYeon, anh sẽ chết sớm, trái phải gì cũng chết, không bằng chết trong tay Kim JaeSuk, thế là mang theo ý chí "Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh ghê"*, Kim MyungSoo lên đường đi về Tây thiên.

( Nguyên Văn : 风萧萧兮易水寒 : Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về – Đây là hai câu hát của Kinh Kha trên sông Dịch trước khi đi ám sát bạo chúa Tần Vương - Tần Thủy Hoàng.)

Một giờ sau, dũng sĩ Kim MyungSoo liền trở nên uất ức vô cùng.

Bác Kim liếc mắt nhìn MyungSoo: "Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc con muốn nói cái gì?"

Anh cười khan mấy cái, lấy tay gảy gảy cái bàn: "Con muốn nói, con và Park..Park JiYeon. . ."

Kim JaeSuk nghe xong liền chau mày: "Kết hôn cũng đã nửa năm rồi, sao lại gọi cả tên họ ra như người xa lạ vậy?"

Anh nuốt nuốt nước miếng: "A. .con và. .và JiYeon. . . . . ."

Kim JaeSuk vỗ vỗ cái bàn: "Đừng có dài dòng, nói rõ trọng điểm, nhanh!"

MyungSoo vèo một cái đứng lên, nhích một chân đến: "Dạ, bác Kim, con quyết định ly hôn với JiYeon."

Bác Kim và Park JiYeon sửng sốt.

Park JiYeon không dám tin nhìn Kim MyungSoo, anh lại dám nói với bác Kim những lời này?

Cô biết rõ anh e ngại bác Kim, cho nên JiYeon lại càng đau lòng, mặc dù cô biết Kim MyungSoo không thích mình, nhưng không nghĩ rằng anh lại chán ghét tới mức đối đầu với bác Kim cũng không biết sợ nữa, suy nghĩ một hồi, đôi mắt JiYeon đỏ hoe, nhưng cô không làm nũng với bác Kim như ngày trước, cũng không lên tiếng phản đối Kim MyungSoo, cô chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu không lên tiếng.

Anh nói xong lại căng thẳng nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng bác Kim không có phản ứng, JiYeon cũng không có phản ứng, ánh mắt MyungSoo nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người JiYeon.

Haizz, lúc này không phải cô nên giả bộ đáng thương sao, sao lại phản ứng kỳ lạ như vậy? Ánh mắt đảo một cái, nhìn thấy gương mặt của bác Kim, Kim MyungSoo bất chợt rùng mình, lại nhìn thấy ánh mắt giết người của bác Kim xẹt qua.

"Bác Kim, con. . . . . ."

"Bác Kim, đây là ý kiến của con." Cô đột nhiên nói.

"JiYeon?" Kim JaeSuk nhìn sang.

"Là con yêu cầu ly hôn, thật xin lỗi, bác Kim. . . . . . .Con. .con không muốn tiếp tục sống chung với học trưởng nữa."

Kim MyungSoo ngược lại bị Park JiYeon nói như vậy sợ tới mức sững sờ, nhìn chằm chằm về phía cô.

"Con nói thật?" Kim JaeSuk híp mắt hỏi.

"Vâng, là thật." Cô kiên định gật đầu.

"JiYeon, con. . . . . . ." Bác Kim lắc lắc đầu, mấy giây sau lại nhìn sang: "Đừng tưởng rằng ta không dám mắng con, là phụ nữ phải biết bổn phận của mình, cái gì gọi là không sống chung được nữa? Đó là do bản thân con không muốn, mặc dù Myungie tính tình kém cỏi, nhưng dù sao nó cũng là chồng con, làm vợ sao có thể nói ra hai từ ly hôn? Không thể tưởng tượng nổi, con..con..con. . . . ." Nói rồi đột nhiên chụp lấy ly nước bên cạnh.

Anh nhanh tay lẹ mắt, vọt qua: "Bác Kim, bớt giận, bớt giận. . . . ."

"Con giữ tay ta làm gì? Ta muốn uống nước."

"A. . .vâng." MyungSoo nháy mắt mấy cái, hậm hực ngồi trở lại.

"Bác Kim, con sai rồi." JiYeon chưa bị bác Kim mắng bao giờ, hốc mắt đỏ lên.

"Biết sai thì đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa."

"Nhưng mà. . . . "

"Còn dám nhưng mà?" Bác Kim vỗ mạnh xuống bàn.

"Không, không có nhưng mà." MyungSoo đè lại bả vai JiYeon.

Cô mắt đỏ hoe nhìn anh một cái rồi lại quay đầu đi không nói gì nữa.

Bữa cơm này không khí có chút nặng nề, chỉ là anh uống hai ly rượu với bác Kim, bác Kim nguôi giận một chút, ông liếc mắt nhìn sang JiYeon lại có chút không yên lòng, cảm thấy vừa rồi mình mắng hơi nặng lời, quên mất dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.

Thế là Kim JaeSuk để ly rượu xuống, nhẹ nhàng nói với JiYeon: "Yeonie à, con cũng đừng trách bác Kim vừa rồi mắng con, con cũng không phải không biết nhà họ Kim chúng ta, con cháu chỉ có mỗi Myungie và con bé Hyunie, hơn nữa Myungie lại là con trai, cho nên chúng ta đặt rất nhiều hy vọng vào nó, khó tránh khỏi trách nhiệm nặng nề.

JiYeon ngoan ngoãn gật đầu.

Kim JaeSuk nói tiếp: "Đàn ông nhà họ Kim chúng ta ít ỏi, phần lớn đều là những người già như chúng ta, chờ chúng ta chết rồi, nhà họ Kim sẽ không còn ai. . . . . " Ông dừng lại một chút, cảm thấy JiYeon hiểu được những điều mình nói, lại tiếp tục: "Dĩ nhiên, ta không ép hai đứa phải sinh con, cũng không có trọng nam khinh nữ, ta chỉ hy vọng Myungie sớm kết hôn, sống yên ổn, chuyện sinh con thì thuận theo tự nhiên, giữa vợ chồng gây gổ cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng ly hôn. . . . . .tuyệt đối không thể được!"  

Editor: Sushi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro