Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MyungSoo đi thẳng vào phòng tắm, JiYeon cúi thấp đầu ngồi ở bên giường, điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Mười phút sau, MyungSoo mặc một bộ đồ ngủ bước ra, không đợi anh mở miệng, JiYeon đã bước đến trước mặt anh, trợn mắt hung dữ giống như một con chó nhỏ đang tức giận: "Học trưởng, vừa rồi anh nói như thế làm tôi cảm thấy rất buồn, nếu không phải vì để mau có em bé, tôi thật sự muốn . . . ." Cô hít hít mũi, lại tranh cãi vô ích với MyungSoo.

"Muốn làm gì?"

"Muốn. . . . ." JiYeon đột nhiên tiến thêm một bước.

"Này, cô làm gì vậy?" anh giật mình lùi lại.

"Quên đi, bắt đầu thôi."

JiYeon nắm lấy cánh tay không bị thương của MyungSoo, kéo anh đến bên giường ngồi xuống, sau đó cô đột nhiên phất lên tà váy, giống như một nữ hiệp tiêu sái, nếu anh đã nói quá đáng như vậy, cô sẽ chứng minh cho anh thấy, cô đã chuẩn bị tốt để sinh em bé, chẳng qua là cô không muốn ly hôn mà thôi.

Tư thế này của cô dọa MyungSoo giật mình, cũng quên mất mình đang tức giận, mà bắt đầu lo lắng cho bản thân, sợ cô sẽ lại làm mình bị thương.

Thế là anh khoanh hai tay ôm kín người mình: "Này, Park Dino, thật ra bây giờ cánh tay của tôi không thể cử động, cô đừng nổi điên, nhanh nhanh trở về phòng đi, đừng ở đây quấy rầy tôi."

"Không được, chúng ta phải tranh thủ thời gian." Chu kỳ rụng trứng của cô đã tới được vài ngày.

"Tay tôi bị thương, không làm được."

"Để tôi" JiYeon nói.

"Cô?" MyungSoo sửng sốt.

"A. . . . ." mặt của JiYeon đột nhiên đỏ lên, xấu hổ nói: "Làm sao? Tôi thì không được sao?"

Anh ngẩn người, đột nhiên cười một tiếng.

JiYeon bị anh chọc tức, cô hạ quyết tâm, liền bước về phía trước.

Sau khi quyết định xong, cô đi nhanh về phía MyungSoo, giúp anh tách hai chân ra, sau đó cô cúi đầu, điên cuồng hôn loạn trên người anh.

MyungSoo né tránh vài cái, sau đó vươn tay ra ngăn động tác của cô: "Này, này, này, cô có biết mình đang làm gì không? Sao lại hôn loạn lên như vậy?" Anh nhếch lông mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô, thấy JiYeon đang thở hổn hển, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đột nhiên làm anh cảm thấy hứng thú.

Anh giật giật khóe miệng: "Cô có hiểu hôn là như thế nào không?"

JiYeon ngơ ngác nhìn bờ môi anh, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi hiểu."

Cô di chuyển thân mình, cúi người hôn lên môi anh, nụ hôn nhàn nhạt, liếm nhẹ khóe môi của MyungSoo.

JiYeon từ từ nhắm mắt, cho nên cô không phát hiện MyungSoo mở mắt, anh nhìn cô hồi lâu, không nhịn được vươn cái lưỡi dài cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, JiYeon rên lên một tiếng, đột nhiên mở mắt, lưỡi của cô bị anh mút, chỉ có thể kêu ô ô vài tiếng.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, còn chủ động vòng tay ra sau cổ anh, bàn tay nhỏ bé run run, anh biết cô đang rất khẩn trương.

MyungSoo buông tay, hơi nâng thân mình lên, rời khỏi môi JiYeon, hỏi: "Tiếp theo làm gì?" Ánh mắt anh có chút khinh thường, giống như chế giễu Park JiYeon cô trừ hôn ra thì không biết cái gì cả.

Cô tức giận, tuy rằng không thành công, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã thử qua vài lần.


Sau khi đột phá xong giai đoạn đầu tiên, tiếp theo mọi thứ đều trở nên thuận lợi.

JiYeon không có hành vi bạo lực nào, cô chỉ giống như một tiểu bạch thỏ, vùi trong ngực MyungSoo khóc sụt sùi, nhìn cô như vậy MyungSoo cảm thấy mình như đang bị dục hỏa thiêu đốt, một đêm này anh muốn cô rất nhiều lần, giống như sợ qua đêm nay cô sẽ trở về thái độ bình thường, cho nên đêm nay anh càng tranh thủ muốn cô.

Cao trào đến lần thứ nhất, JiYeon run run, ngã vào trong ngực anh, MyungSoo ôm cô nằm xuống, không nhịn được nghĩ trong lòng, hôm nay Park JiYeon thật ngoan.

Hình như anh đã tìm được cách để thuần phục cô.

Bởi vì Park JiYeon ngang ngược, chỉ có lúc ở trên giường mới thật ngoan, giống như một con mèo nhỏ, chỉ có thể nằm trong ngực anh kêu meo meo, Kim MyungSoo cảm thấy lúc cô hóa thành mèo nhỏ thật đáng yêu mê người, giống như một miếng bánh ngọt, khiến anh ăn một miếng lại nhịn không được ăn thêm miếng thứ hai, một miếng lại một miếng. . . . . .

Mấy ngày nay MyungSoo luôn cảm thấy đói bụng, chỉ hận không thể ba bữa đều đem cô ăn sạch, nhưng mà anh sẽ không để cho cô biết là mình ham muốn cô.

Thế là MyungSoo đành phải chịu đựng trông ngóng theo dõi bảng chu kỳ, tại sao nguyên một tháng mà chỉ có mấy ngày Park JiYeon mới rụng trứng? Khiến những ngày còn lại anh không biết tìm lý do gì để ăn cô.

Rất nhanh, Kim MyungSoo phát hiện ra bản thân mình lại có những suy nghĩ không thích hợp như vậy, sao anh có thể mê luyến cơ thể của cô cơ chứ? Anh không phải là người như vậy nha, đúng lúc trong công ty dạo này công việc bận rộn, thế là MyungSoo ngày ngày đều ngâm mình ở công ty.

Nhưng quả thật là sau chuyện này, quan hệ của hai người khá lên không ít, ít ra cũng có lúc sẽ có mấy giờ hai người không cãi nhau.

Cứ như vậy sau hai tháng tiến hành kế hoạch, bụng của Park JiYeon vẫn chưa có tin tức gì, hai người liền thảo luận là do vấn đề của ai, thế là một vòng chiến tranh mới lại bắt đầu.

Khơi mào chiến tranh là Park JiYeon, một buổi trưa, hai người đang ngồi trong phòng khách ở lầu ba, vẫn như cũ, mỗi người một góc, phân rõ ranh giới của mình.

Đã vào tháng năm, khí hậu ôn hòa mát mẻ, cô đơn thuần mặc một chiếc áo ngủ Spongebob Squarepant ngồi ở trên ghế sofa, trong tay bưng một dĩa hoa quả.

JiYeon xiên một miếng táo bỏ vào trong miệng, nói bóng gió: "Vì sao đến bây giờ trong bụng vẫn chưa có tin tức gì?"

MyungSoo hiếm khi cùng cô ngồi trong phòng khách, đang xem báo nói: "Cái bụng của cô cũng không phải điện thoại di động, moi đâu ra tin tức."

JiYeon nuốt miếng táo: "Anh biết là tôi đang nói gì mà, học trưởng!"

Anh không kiên nhẫn nói: "Mang thai là chuyện không thể gấp."

JiYeon ừm một tiếng, lại lấy một trái cà chua nhỏ bỏ vào miệng, vừa nhai vừa liếc MyungSoo, nhỏ giọng nói: "Hay là do anh có vấn đề gì phải không, học trưởng?"

"Chuyện này. . . . . . . . . . . " Tay MyungSoo đang cầm báo run lên, anh gấp tờ báo lại, ánh mắt như mũi tên xẹt qua: "Cô!"

"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, nếu không thì tại sao hai tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì?"

"Tại sao cô không cho là bản thân mình bị vô sinh đi?"

"Làm sao có thể như thế được? Tôi hoàn toàn khỏe mạnh."

"Ông đây cũng khỏe mạnh!" Bản lĩnh đàn ông bị nghi ngờ khiến Kim MyungSoo cảm thấy tức giận.

"Anh mỗi ngày đều uống rượu hút thuốc thì làm sao mà khỏe mạnh? Anh chưa nghe nói hút thuốc sẽ gây liệt dương sao?"

"Cô mỗi ngày đều ăn mấy loại thức ăn cặn bã như vậy, cô không biết mấy thứ đó có thể làm cho gà mái không thể đẻ trứng sao?"

"Này, học trưởng, sao anh có thể nói mấy câu làm tổn thương người khác như vậy?"

"Là cô kiếm chuyện trước."

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy?"

"Cô cũng cùng người khác nói chuyện về vấn đề có thể sinh con được hay không sao?"

"Tôi nói với người khác chuyện này làm gì? Tôi nói với anh là vì gần đây chúng ta cùng làm chuyện này."

"Tôi thấy cô muốn có con đến phát điên rồi." MyungSoo quăng tờ báo, tâm trạng của anh cực kỳ xấu, "Ngày mai tôi sẽ đi hỏi bác sĩ, xem xem ai mới là người có vấn đề, có bệnh thì mau chữa, mất công không sinh con được, không ly hôn được, cô sẽ sốt ruột chết mất." Nói xong anh hung hăng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn JiYeon một cái rồi quay đầu đi ra khỏi phòng khách.

JiYeon ủy khuất bĩu môi, tại sao lại trách cô? Hơn nữa chẳng phải chính anh là người đề nghị ly hôn sao, bây giờ lại nói tất cả chuyện này là do cô muốn?

Cô liếc mắt về hướng MyungSoo rời đi, sau đó lấy một miếng thanh long, hung hăng bỏ vào miệng cắn, coi nó là Kim MyungSoo, dùng sức nhai nhai nhai, nhai chết anh, cô thật sự muốn xem là vấn đề của ai, nếu như là do Kim MyungSoo, anh nhất định phải chết!

Anh làm việc rất nhanh, vài ngày sau liền hẹn gặp bác sĩ.

Các mục kiểm tra đều chứng minh, thân thể Kim MyungSoo và Park JiYeon cơ bản không có vấn đề, chỉ là sau khi nói chuyện một hồi, bác sĩ mới nói thật ra hai người bọn họ đều có vấn đề, cả hai vì quá mong có con, lại không chú ý tĩnh dưỡng cơ thể của mình.

Bác sĩ nói, may mắn JiYeon bây giờ còn chưa có thai, bởi vì sức khỏe tiêu chuẩn của hai người hiện tại chưa phải là tốt nhất, không thích hợp để cho em bé phát triển, cho nên bác sĩ yêu cầu thời gian này bọn họ cần phải giữ cho cuộc sống khỏe mạnh, kiêng rượu và không được ăn đồ ăn vặt.

Kiêng rượu? Không được ăn vặt? Chết mất, Kim MyungSoo mỗi ngày đều không thể không uống rượu, mà Park JiYeon mỗi ngày phải ngâm mình trong đống đồ ăn vặt.

Thế là trên đường về nhà, hai người rơi vào trầm tư, muốn uống rượu hay là muốn em bé khỏe mạnh, đó là cả một vấn đề. Muốn đồ ăn vặt hay muốn em bé khỏe mạnh, đó cũng là cả một vấn đề. Về chuyện bảo đảm cuộc sống khỏe mạnh này, hai người luôn luôn cãi vã cuối cùng cũng đứng cùng một phe, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện vô cùng hòa thuận.

JiYeon lên tiếng trước, cô xoắn xoắn ngón tay, có chút lo lắng, mắt to xoay tới xoay lui: "Thật ra đồ ăn vặt với em bé chả có liên quan gì cả."

MyungSoo cũng nói: "Thật ra hút thuốc uống rượu với em bé cũng. . . . . . . "

JiYeon nhìn anh một cái, MyungSoo hắng giọng: "Không liên quan là bao."

Cô tiếp tục nói: "Thật ra sau này em bé lớn lên cũng sẽ ăn đồ ăn vặt thôi."

Anh cũng nói: "Hút thuốc uống rượu cũng là việc cần thiết cho công việc, không xã giao sẽ không kiếm tiền được, không kiếm tiền được thì làm sao nuôi con."

Cô gật đầu: "Tuổi thơ của trẻ em mà không có đồ ăn vặt thì sẽ không còn gì thú vị."

MyungSoo nhìn cô: "Vì cuộc sống sau này của con."

JiYeon cũng nghiêng đầu nhìn anh: "Vì niềm vui tuổi thơ của con."

Hai người nhìn nhau thật lâu, sau đó kiên định gật đầu: "Ừ, chúng ta làm như vậy là đúng."

Hai người bọn họ tự mình thuyết phục bản thân một lúc, sau đó quyết định khuất phục ham muốn của chính mình, cái gì cũng không thèm kiêng.

Nhưng sau khi về nhà, Park JiYeon ôm gấu bông ngồi trên thảm, mở TV, xé một bịch khoai tây chiên, chuẩn bị bỏ một miếng vào miệng, bỗng dừng lại, trong đầu nhớ tới lời bác sĩ nói thói quen không tốt sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nghĩ một hồi lại chả còn khẩu vị để ăn tiếp.


Editor: Sushi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro