Chương 18: Hi vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu anh cần nụ hôn của công chúa, em không thể cho anh. Nhưng em sẽ biến mình thành ếch, chỉ để ở bên anh.

  Trong nhà bếp JiYeon tất bật chuẩn bị bữa sáng. Những chuyện đang xảy ra trong ngôi nhà này dường như không hề ảnh hưởng đến cô. Từ nhỏ JiYeon đã rất thích nấu nướng, nguyên nhân chủ yếu cũng vì ngày này. Cô mặc kệ lý do tại sao anh lại kết hôn với mình, cũng như ngày trước cô chẳng bao giờ quan tâm việc anh luôn tỏ ra lạnh lùng. Sau tất cả mọi chuyện, cô bây giờ không cần anh phải yêu cô nữa, vì cô sẽ yêu cho cả phần anh.

JiYeon bày thức ăn lên mặt bàn, hạnh phúc đứng nhìn thành quả của mình. Sáng sớm hôm nay cô đã thức dậy để chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho bữa ăn này, cô cũng cắm sẵn một bình hoa đặt bên cạnh. JiYeon muốn tất cả phải thật hoàn hảo cho ngày đầu tiên họ chính thức ở bên nhau.

Vừa treo tạp dề lên thì MyungSoo đi từ trong phòng ra, JiYeon tươi cười:

"Anh dậy rồi! Em đã chuẩn bị bữa sáng, chúng ta cùng ăn nhé!"

MyungSoo không trả lời, chậm rãi rót một cốc nước rồi uống một ngụm. JiYeon vẫn giữ nụ cười chờ đợi. Hạ chiếc cốc xuống anh hỏi:

"Cô cho là tôi muốn ăn thứ cô nấu?"

"Em hy vọng là vậy!" JiYeon nhẹ nhàng nói.

Một nụ cười nhạo báng xuất hiện trên gương mặt MyungSoo, anh quay người trở lại phòng, chẳng thèm nhìn đến cô. Còn lại một mình, JiYeon khẽ nở nụ cười buồn rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa sáng. Mỗi ngày cô đều sẽ nấu, cho đến một ngày anh đồng ý ăn. Vì cô chẳng có gì để cho anh ngoài tình yêu và thời gian.

Hôm nay là chủ nhật, JiYeon không cần đi làm nên cô quyết định một mình đến công viên dạo, bởi MyungSoo đã ra ngoài từ sớm. JiYeon thả bộ dọc theo con đường lát đá, đến khi mệt rồi thì cô ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với những chiếc đu quay. Cô ngồi như thế rất lâu, mắt bận rộn ngắm nhìn những người xung quanh nhưng đầu óc lại trống rỗng. Rồi ánh mắt JiYeon bắt gặp hai cô cậu bé cùng nô đùa vui vẻ gần đó. Một nụ cười bất giác xuất hiện trên gương mặt cô, hình ảnh này đã nhắc nhở JiYeon về một mảng ký ức.

Năm cô bảy tuổi, mẹ bỏ đi, cha hoàn toàn suy sụp. JiYeon lần đầu biết cảm giác cô đơn là như thế nào, dù dì Lee luôn bên cạnh an ủi chăm sóc nhưng nói thế nào dì cũng không phải người thân của cô. Sau giờ đến trường, hầu hết thời gian cô chỉ trốn trong phòng, đôi khi là để lắng nghe tiếng thổn thức của cha mình, để chắc chắn rằng ông vẫn ở đó, vẫn đang tồn tại. Rồi một hôm ông nội đến đón cô về nhà vì ông không muốn thấy cô bị tổn thương bởi sự bỏ mặc của cha mình. JiYeon còn nhớ rất rõ đêm hôm đó trời mưa to cùng với sấm chớp liên tục, mọi thứ đều gợi về ngày người mẹ kia dứt bỏ cô. JiYeon vô cùng hoảng sợ, cô thu người lại ngồi co ro dưới gầm bàn, nước mắt liên tục rơi nhưng không hề có âm thanh của tiếng khóc. Rồi MyungSoo bước vào, lý do tại sao cô chưa từng hỏi. JiYeon chỉ nhớ anh đã bước về phía cô, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh và chìa một bàn tay cho cô nắm lấy. Điều đó có ý nghĩa như thế nào có lẽ anh không hề biết, nhưng đối với JiYeon từ ngày ấy anh đã là tất cả hy vọng và tình yêu của cô.

Tất cả những gì cô làm vì anh, với nhiều người có lẽ là rất nực cười, rất ngu ngốc, nhưng JiYeon biết... mình chỉ đang bảo vệ niềm hy vọng của bản thân. Bởi vì bạn có thể sống mà không có tình yêu, nhưng bạn chỉ có thể tồn tại khi mất đi hy vọng.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

JiYeon về đến nhà đã là buổi chiều, cô vừa bước vào đã nhìn thấy MyungSoo ngồi nhàn nhã trên ghế sofa..

"Anh MyungSoo!" Cô dịu dàng lên tiếng. "Anh ăn tối chưa? Em đã mua thức ăn, việc nấu nướng sẽ nhanh thôi!"

MyungSoo trả lời mà không nhìn cô, giọng anh vẫn lạnh toát: "Không cần."

"Được. Vậy khi nào anh đói thì nói với em nhé." JiYeon nói rồi xoay người đi vào bếp, bước được mấy bước thì cô nghe giọng MyungSoo vang lên.

"Hình như cô đã chuẩn bị từ trước thì phải?" Anh đưa mắt dò xét gương mặt cô rồi ra dấu về tờ biên nhận trên bàn. "Vậy nên cô muốn chọn căn nhà có ba phòng, còn mua sẵn cả giường nữa."

JiYeon khẽ mỉm cười:

"Thật ra căn nhà hai phòng cũng không sao, nhưng em muốn anh có nơi làm việc riêng..."

"Cô biết mà vẫn đồng ý kết hôn sao?" MyungSoo cắt ngang.

"Em không thể có lựa chọn khác được. Nếu anh không muốn ăn. Vậy em về phòng trước." JiYeon nói, đặt mọi thứ mình mua vào tủ lạnh rồi đi về phòng mình. Cô tựa người vào cửa thở dài. MyungSoo có lẽ không nhận ra, nhưng người hiểu anh nhất chính là JiYeon. Khi thấy anh đến nhà mình sau ngày Yoon SoHee xảy ra chuyện, cô đã biết trước sẽ có ngày này. Vậy nên cô đã đặt thêm một chiếc giường và thời điểm chuyển hàng là sau lễ cưới một hôm. Tất cả những hành động quan tâm của anh suốt thời gian qua, dù đều là giả dối cô vẫn sẵn lòng tiếp nhận. Bởi vì trước anh cô luôn ngốc nghếch như vậy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, theo thông lệ thì cả hai phải về thăm nhà ngoại nhưng vì nhà JiYeon không có ai nên họ đến nhà ông nội. Công bằng mà nói thì JiYeon giống cháu của ông hơn cả MyungSoo hay NamGil, lý do có lẽ là vì cô không có một gia đình trọn vẹn. Cộng với việc hai nhà có quan hệ thân thiết lâu năm nên ông nội nhất định muốn JiYeon làm cháu dâu.

Ngồi trên xe của MyungSoo, cô không nói gì chỉ lặng lẽ ngắm cảnh đường phố qua ô cửa kính. Thời tiết lúc cuối năm se lạnh, JiYeon đưa tay kéo vạt chiếc áo khoác lại tự giữ ấm cho bản thân, cô vốn muốn nhờ MyungSoo bật hệ thống sưởi trong xe nhưng rồi lại thôi. So với thời đi học bây giờ quan hệ của cả hai càng xa lạ hơn dù sống cùng một nơi và MyungSoo vẫn không thay đổi thói quen phớt lờ bất cứ thứ gì cô đề nghị, điều khác biệt duy nhất là thái độ lúc này càng khắc nghiệt hơn.

"Anh MyungSoo!" JiYeon mở lời sau gần ba mươi phút. "Lát nữa chúng ta có cần giả vờ thân mật không?"

MyungSoo nói nhưng không hề nhìn đến người bên cạnh:

"Theo cô thì sao?"

"Cần, em không muốn ông nội không vui." JiYeon nhỏ nhẹ đáp, nhưng thật ra đó chỉ là một trong những lý do. Lúc này chắc chắn Kim NamGil đang ở đó, hắn hẳn là muốn xem thành quả lao động của mình. Nhưng cô sẽ không để cho hắn đắc ý phút giây nào. Nếu cần thiết, cô có thể thay anh loại trừ Kim NamGil, để hắn không bao giờ có khả năng tranh đoạt của anh thứ gì. Park JiYeon khi xưa có lẽ sẽ nghĩ chuyện này rất khủng khiếp nhưng... người đó đã chết rồi.

"JiYeon, MyungSoo!" Bà nội ra đón khi họ vừa đến nơi. "Ông đang chờ hai đứa trong nhà, ông nghe nói hai đứa muốn đến đây thay cho nhà ngoại thì cười suốt một đêm. Ông ấy cứ nói JiYeon ngoan ngoãn."

"Bọn con cũng là muốn đến thăm bà nữa." JiYeon nói cùng với một nụ cười.

Ba mẹ MyungSoo lẫn gia đình chú út đều có mặt đầy đủ, tất cả vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Nhìn khung cảnh này chắc không ai nghĩ đến giữa họ có một mối thù hằn không nhỏ và JiYeon càng cảm thấy rõ ràng những gì mà MyungSoo chán ghét.

"MyungSoo! Con có đối xử tốt với JiYeon không?" Ông nội hỏi.

MyungSoo mỉm cười ôn hòa, đặt nhẹ tay mình lên tay JiYeon.

"Dĩ nhiên rồi ông. Con thật sự cảm thấy may mắn vì có thể cưới cô ấy."

Nghe vậy ông nội lập tức gật đầu với vẻ hài lòng, vừa lúc mẹ NamGil lên tiếng hỏi làm tất cả ánh mắt tập trung về phía MyungSoo.

"MyungSoo, sao thím không thấy con đeo nhẫn cưới?"

Kim NamGil ngồi đó khoái trá nhìn nét lưỡng lự của MyungSoo, thật ra anh đã tháo bỏ nó ngay sau khi lễ cưới kết thúc, lại quên mất hôm nay phải đeo vào. Nhưng may mắn là bên cạnh còn có JiYeon, cô nhã nhặn đáp:

"Không biết có phải là do anh MyungSoo lo cho hôn lễ đến nỗi sụt cân không mà đến hôm làm lễ tụi con mới phát hiện chiếc nhẫn quá rộng. Vậy nên con đã bảo anh ấy để nó ở nhà, mấy hôm nay con còn đang cố gắng tẩm bổ cho anh ấy."

Câu nói của JiYeon làm ông nội bật cười và cha mẹ MyungSoo gỡ bỏ được vẻ căng thẳng. Ngược lại gia đình chú út thì không mấy gì vui vẻ dù họ cũng cố nặn ra được mấy nụ cười. JiYeon và MyungSoo ở lại đến gần giờ chiều thì xin ra về vì cô còn muốn ghé qua bệnh viện thăm cha mình. Chiếc xe khởi hành được một lát thì cô quay sang nói với anh:

"Anh có muốn cùng đến thăm ba em không?"

Im lặng mấy giây thì MyungSoo trả lời:

"Cho dù thế nào thì ông ấy cũng là bậc trưởng bối, cần đến thì phải đến."

JiYeon khẽ gật đầu, anh từ chối việc gọi ông là cha vợ cô cũng chẳng lấy làm lạ nhưng lại không thể không buồn.

"Anh MyungSoo, chúng ta cũng tỏ ra thân thiết trước mặt ba em nhé. Bác sĩ nói có thể ông ấy sẽ nghe được những gì chúng ta nói. Em không muốn ông lo lắng."

MyungSoo không trả lời, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng JiYeon hiểu anh đã đồng ý. Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh cô cũng có thể đoán ra được, điều này là dùng thời gian để đánh đổi, phải dùng rất nhiều thời gian.

Editor: Sushi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro